Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương
Chương 100: Chương 100



Lẽ ra trước hôn lễ nên tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng vì thời gian của Cao Hạnh Hạnh không cho phép nên đã không làm.

Vì thế tiệc tối trong ngày cưới được tổ chức vô cùng long trọng.

Cao Hạnh Hạnh có uống một chút rượu.

Lục Trạch Ngôn cũng rất vui, tối đó không từ chối rượu, khóe mắt đều đỏ lên.

Sau vài vòng rượu, những người lớn tuổi và trẻ nhỏ đã rút lui, để lại thế giới của giới trẻ.

Tạ Trình còn đứng hẳn lên ghế kiểu Baroque cổ điển chơi oẳn tù tì với Kỳ Lạc, một đám đàn ông tụ tập xung quanh, Lục Trạch Ngôn cũng ở trong đó.

Ngay khoảnh khắc ấy Cao Hạnh Hạnh thật sự cảm nhận được, Lục Trạch Ngôn đã bước vào thế giới của cô.

Các nữ khách thì tụ tập thành nhóm khác, uống chút rượu, tán gẫu, bàn xem ngày mai sẽ đi về phía Bắc hay phía Nam. Vì Lục Trạch Ngôn đã chuẩn bị hai lộ trình du lịch ngắn hạn cho khách mời.

Đi về phía Bắc vào vòng Bắc Cực, có khả năng cao được nhìn thấy cực quang; còn đi về phía Nam thì có thể thưởng ngoạn những cảnh đẹp văn hóa châu Âu.

Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì nghe thấy một tiếng “bốp”.

Nhìn sang, Trình Di Khả đập đầu vào bàn, còn lảo đảo.

Cô ấy say rồi.

Cao Hạnh Hạnh đỡ Trình Di Khả dậy, nhìn quanh đại sảnh tiệc: “Từ Quả đâu?”

Nghĩ đến chuyện mấy cô gái này có thể không biết Từ Quả là ai, cô đổi cách nói: “Là một anh chàng trông rất yêu nghiệt, có thấy không?”

Diệp Tử đứng dậy: “Thấy rồi, để tớ gọi.”

Chẳng mấy chốc, Từ Quả tới nơi.

Cao Hạnh Hạnh giao người: “Kỹ sư Từ, cô ấy say rồi.”

Từ Quả “ừm” một tiếng, đỡ lấy vai Trình Di Khả, rồi thấy vết đỏ trên trán cô ấy.

Cao Hạnh Hạnh giải thích: “Chỉ uống nửa ly thôi.”

“Tôi đưa cô ấy về trước, chúc mừng tân hôn.”

“Cảm ơn.”

Sau khi hai người họ rời đi, Diệp Tử hỏi: “Họ là quan hệ gì vậy?”

Cao Hạnh Hạnh nhấp rượu: “Không nhìn ra à? Vợ chồng đó.”

“Quả nhiên, soái ca đều là của người ta.” Diệp Tử rót thêm rượu vào ly, uất ức nói: “Bao giờ ông trời mới ban cho tôi một soái ca đây?”

Câu nói ấy khiến cả đám bật cười, có người nói soái ca đa phần đều là trai đểu.

Cao Hạnh Hạnh không kiêng kị gì, bảo cứ tự nhiên nói chuyện.

Mọi người đều có hơi men nên cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu nói về hôn nhân, tình yêu, kể lại chuyện xưa.

Nói càng lúc càng sôi nổi, dù sao thì ai mà chưa từng gặp vài tên trai đểu chứ?

Trong cơn ngà ngà, Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy Doãn Phi Phi, người cô đã gần hai năm không gặp.

Không, bây giờ phải gọi là Doãn Phi.

Cao Hạnh Hạnh lập tức đứng dậy, hơi cứng nhắc bước về phía cô ấy.

Doãn Phi trông không khác gì trước, thậm chí còn tinh tế, xinh đẹp hơn, nụ cười cũng đúng chuẩn mực.

Nhưng trước kia cô ấy không cười như vậy.

Cao Hạnh Hạnh từng nghe qua chuyện nhà cô ấy, giống như cô Trịnh nào đó, từng bị đính hôn.

Cô vẫn nhớ lần ở phòng riêng quán bar, Doãn Phi khóc với cô, nói Lý Hàng chắc chắn không thật lòng yêu mình, nói mẹ cô ấy cảm thấy cô không có gì nổi bật, là một kẻ ngốc nghếch.

Cô ấy lúc đó luôn nhảy lên xe như một cơn gió, gặp Cao Hạnh Hạnh thì lập tức khen “cậu thật xinh đẹp”.

Khi đó cô ấy giống như một cô bé vậy.

Doãn Phi nhẹ nhàng ôm lấy Cao Hạnh Hạnh rồi buông ra: “Xin lỗi, giờ tớ mới đến. Chúc mừng tân hôn nhé, cô dâu thật xinh đẹp.”

Không hiểu sao, nước mắt Cao Hạnh Hạnh bỗng tuôn rơi.

Chỉ trong khoảnh khắc, như thể cô chưa từng đợi được Lục Trạch Ngôn, chưa từng có được hạnh phúc.

Tim cô đau nhói.

Doãn Phi giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô: “Lông mi cậu đẹp thế này, khóc lem rồi thì làm sao đây?”

Cao Hạnh Hạnh nhớ lại, Doãn Phi từng khen lông mi cô đẹp, rồi hỏi có thể chuốt mascara cho cô không.

Lúc đó cô ấy định ra sân bay đón Lý Hàng.

Ngôi sao nữ lao vào lòng Lý Hàng như gió, cô gái hễ tức giận là cắn một dấu răng lên má anh…

Nước mắt Cao Hạnh Hạnh rơi không ngừng, bạn bè bên cạnh chợt hét lên: “Cô dâu không được khóc!”

Lời đó truyền đến tai Lục Trạch Ngôn.

Anh rẽ đám đông đi về phía Cao Hạnh Hạnh, sải chân lớn, cuối cùng không nhịn được mà chạy hẳn.

Anh muốn hỏi có chuyện gì, nhưng thấy Doãn Phi liền hiểu ra.

“Anh, chúc mừng tân hôn.” Doãn Phi không định ở lại lâu: “Em phải bay sang nước F một chuyến.”

Lục Trạch Ngôn gật đầu.

Nhìn bóng lưng Doãn Phi, anh không kìm được gọi một tiếng: “Phi Phi.”

Doãn Phi quay đầu lại.

Lục Trạch Ngôn lại không biết nên nói gì, khuyên cô ấy chọn giống anh ư?

Nhưng anh có Cao Hạnh Hạnh, anh đã đánh cược và thắng. Còn cô em gái này thì sao?

Thậm chí đến lý do phản kháng số phận, phản bội gia tộc cũng không có.

Lục Trạch Ngôn: “Giữ liên lạc nhé.”

Doãn Phi gật đầu: “Vâng.”

Cao Hạnh Hạnh vùi đầu vào lòng anh, vai run rẩy.

Lục Trạch Ngôn bảo Trần Hiến lo cho khách rồi bế cô trở về phòng.

Từ đây đến phòng rất xa, còn phải đi qua một vườn hoa.

Cao Hạnh Hạnh mặc lễ phục, trời lại lạnh.

Lục Trạch Ngôn đặt cô ngồi xuống ghế, cởi áo khoác khoác lên người cô.

Mùi nước hoa quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.

Cao Hạnh Hạnh định thần lại, kéo áo khoác, ngước mắt: “Lý Hàng đúng là đồ khốn!”

“Đúng!”

Cao Hạnh Hạnh hít hít mũi, nghiêm túc nhìn anh: “Anh ta thật sự chưa từng yêu cô ấy sao?”

Lục Trạch Ngôn suy nghĩ hai giây, ngồi xổm xuống: “Có yêu.”

“Vậy tại sao?”

“Tình yêu của anh ta đã thua.” Thua trước d*c v*ng khác.

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

Cả đời người có vô số lựa chọn, ngay khoảnh khắc đó đã khó, càng khó nói đúng sai.

Có lẽ phải đến cuối đời mới hiểu được.

Cô vẫn nhớ lúc lễ cưới kết thúc, hai người tháo mic ngồi chờ tung hoa cưới.

Lục Trạch Ngôn bất chợt nghiêng đầu: “Hạnh Hạnh, trước đây anh rất nhớ em.”

Cô mân mê bó hoa, không hiểu ý anh.

Lục Trạch Ngôn: “Bây giờ, anh rất yêu em.”

Cô còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Tinh Tinh từ đâu chạy đến, chui vào lòng Lục Trạch Ngôn, chìa tay ra: “Dượng, con muốn lì xì!”

Tiếng “dượng” đó khiến Lục Trạch Ngôn bồi hồi, lập tức móc hết lì xì cho vào túi áo cô bé.

Túi không đủ, anh liền xoay bé lại, dịu dàng nói: “Dượng bỏ đầy cả túi áo khoác cho con nhé.”

Giờ đây, khi đêm khuya tĩnh lặng, Cao Hạnh Hạnh mới nhận ra, thì ra khi đó Lục Trạch Ngôn đang tỏ tình với cô lần nữa.

Cô mím môi, chăm chú nhìn gương mặt anh.

Rồi cô chơi chiêu thẳng thắn: “Chồng à, em yêu anh.”

Ánh nhìn này kéo dài rất lâu, chan chứa tình cảm.

Lục Trạch Ngôn chớp mắt trước, hỏi: “Gì cơ?”

“……”

Anh nắm chặt tay cô hơn: “Anh nghe không rõ.”

“……”

“Gọi lại lần nữa.”

“……”

“Hạnh Hạnh, gọi lại lần nữa.”

Cô có cái tính ngang bướng kỳ lạ, ví như bây giờ, thấy người đàn ông luôn bình thản ưu nhã lại khổ sở vì hai chữ “chồng à” cô liền không gọi nữa.

Cô đứng dậy đi về phía phòng, không thèm để ý anh.

Lục Trạch Ngôn đi tới, đỡ áo khoác cho cô: “Hạnh Hạnh, anh muốn nghe.”

Lúc vào thang máy anh lại nói: “Gọi lại đi mà.”

Cô không nhịn được, bật cười.

Cô kéo cà vạt anh, kéo anh lại gần, kiễng chân lên thì thầm bên tai anh, giọng quyến rũ: “Chồng à.”

Hậu quả của tiếng “chồng à” ấy là, Lục Trạch Ngôn chỉ nhịn được đến khi đóng cửa phòng.

Cả hai còn mang theo hơi rượu, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc vào phòng tắm.

Phòng tắm mất thời gian, mà hôm nay Lục Trạch Ngôn không muốn chậm.

Đặc biệt là khi Cao Hạnh Hạnh khẽ rên vài tiếng “chồng à” để trêu chọc anh.

Đến phút cuối, anh lục lọi ngăn kéo đầu giường mấy lần cũng không tìm thấy thứ mình cần.

Cô lập tức hiểu, thấy anh lúng túng như vậy còn trêu: “Chồng à, làm sao đây?”

Lục Trạch Ngôn hôn trán cô: “Anh gọi phục vụ mang đến.”

Anh định đứng dậy.

Cô giữ lấy tay anh: “Đừng đi.”

“……”

Đôi mắt hồ ly của cô đỏ lên, lúc này càng quyến rũ: “Em tặng anh một món quà tân hôn được không?”

Lông mày anh hơi nhướng, môi cũng khẽ động, hồi lâu sau mới “ừm” một tiếng nhẹ nhàng.

Cô ngoắc tay, anh ngoan ngoãn cúi người lại gần.

“Em tặng anh một bé gái làm quà tân hôn nhé…”

Lời còn chưa dứt, Lục Trạch Ngôn đã đè xuống.

Thật ra Cao Hạnh Hạnh chỉ đùa thôi, cô không chuẩn bị quà tân hôn gì cả, chỉ buột miệng nói vậy.

Huống chi, làm sao có thể… chỉ một lần mà trúng?

Sau hôn lễ họ không về nước ngay.

Cô đã làm việc điên cuồng để xử lý hết công việc để tận hưởng kỳ nghỉ phép sau hôn nhân.

Lục Trạch Ngôn đã hẹn cho Cao Hạnh Hạnh gặp thợ làm bánh người Thụy Điển, ăn loại bánh mì đặc biệt kia, rồi hai người lại chơi thêm ba ngày mới về nước.

Ngày rời đi, cô chơi đến kiệt sức, lại là chuyến bay đêm nên cô ngủ gật ngay trên đường ra sân bay.

Mơ màng, cô cảm giác Lục Trạch Ngôn đang xoa nhẹ mặt cô, gọi tên cô.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy trong đôi mắt gần trong gang tấc của Lục Trạch Ngôn phản chiếu ánh sáng màu sắc lấp lánh.

“Hạnh Hạnh, dậy nhìn cực quang đi.”

Cao Hạnh Hạnh nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy trên bầu trời có một đám mây hình nấm phát ra ánh sáng màu sắc rực rỡ.

Cô không dám tin, dụi dụi mắt.

Đúng thật là cực quang.

Sau khi về nước, cả Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh đều bận rộn trở lại.

Cho đến khi kỳ kinh nguyệt của cô trễ hai ngày, Lục Trạch Ngôn nhắc cô: “Có muốn kiểm tra thử không?”

Cô không tin, sao có thể có thai được?

Chỉ một lần.

À không, là một đêm.

Sau đó họ đều có biện pháp bảo vệ.

Thế nên, sao có thể có thai?

Mang thai dễ vậy sao?

Không thể nào!

Lục Trạch Ngôn đích thân đi hiệu thuốc, mua về b* q** thử thai của ba nhãn hiệu khác nhau.

Cô mở túi nilon, rút đại một cái: “Em nghĩ do gần đây mệt mỏi, trễ hai ngày là bình thường.”

Trong lúc chờ cô vẫn ung dung chơi điện thoại, hoàn toàn không tin có khả năng.

Chưa ai nói với cô rằng mang thai lại đơn giản như vậy.

Ngược lại, cô từng nghe không ít người kể chuyện chuẩn bị cả mấy năm mà vẫn không đậu thai.

Một lát sau, Lục Trạch Ngôn đưa que thử thai cho cô, trên đó hiện lên hai vạch — một đậm một nhạt.

Cô liếc qua, thờ ơ: “Hai vạch là không có phải không?”

Giây tiếp theo, cô bị anh bế lên xoay vòng hai lần.

Cô chóng mặt, vội vỗ vai anh: “Chóng mặt quá.”

Anh lúc này mới nhận ra làm vậy nguy hiểm, lập tức thả cô ngồi xuống ghế sofa.

Cô còn đang chóng mặt nhưng dần cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô đứng lên lấy hộp đựng que thử thai rồi ngồi xổm dưới đất cẩn thận đọc hướng dẫn.

Cô không tin, lại thử thêm lần nữa.

Vẫn không tin.

Cô tra mạng, có người nói thử buổi sáng mới chính xác.

Cô đưa điện thoại cho anh xem: “Không chính xác đâu, sáng mai em thử lại.”

Anh đứng dậy lấy áo khoác, còn quàng khăn và đội mũ cho cô: “Đến bệnh viện.”

“Giờ gần mười giờ đêm rồi, đi bệnh viện gì nữa?”

Cô phản đối không thành, bị anh lôi thẳng đến bệnh viện.

Kết quả: thật sự có thai rồi.
 
Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương
Chương 101: Chương 101



Trên đường từ bệnh viện trở về nhà, Cao Hạnh Hạnh tựa đầu vào cửa kính xe, suốt quãng đường không nói một lời.

Về đến nhà, Lục Trạch Ngôn giúp cô cất áo khoác, khăn quàng cổ các thứ xong, rồi thấy cô đang cầm tờ phiếu xét nghiệm ngồi đờ đẫn trên thảm.

Lúc này anh mới hiểu, cô gái nhỏ hôm đó chỉ đang trêu chọc anh mà thôi.

Cô chưa từng thật sự nghĩ đến việc sinh con gái cho anh.

Ít nhất, hiện tại là chưa.

Lục Trạch Ngôn cũng ngồi xuống thảm, anh ôm lấy vai Cao Hạnh Hạnh, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Cao Hạnh Hạnh cụp mắt xuống, không muốn nói gì.

Cô biết đây là hậu quả do chính mình chuốc lấy, chơi quá trớn, kết quả lại tự đẩy bản thân vào.

Lục Trạch Ngôn cũng không biết nên nói gì. Trước nay anh chưa từng thấy khó xử như thế này.

Hồi đó anh quyết định dự án cả trăm triệu cũng chỉ mất một khoảnh khắc.

Vậy mà giờ lại không thể đưa ra nổi một lựa chọn trong câu hỏi hai đáp án.

Anh chắc chắn không muốn ép cô làm điều cô không muốn.

Nhưng cũng biết rằng, nếu bỏ đứa bé, cơ thể cô sẽ chịu tổn thương lớn.

“Lục Trạch Ngôn.”

“Ừm?” Lục Trạch Ngôn nâng khuôn mặt lạnh lạnh của cô lên, dịu dàng nói: “Em nói đi.”

“Em chưa chuẩn bị để làm mẹ, em cũng không biết làm mẹ là như thế nào.” Cao Hạnh Hạnh khẽ vuốt bụng phẳng lì: “Lỡ như… em làm không tốt thì sao?”

Tính cách của cô vốn lười biếng, nhưng bây giờ phải đối mặt với trách nhiệm hoàn toàn về một sinh mệnh trong bụng, cô cảm thấy sợ hãi.

Lỡ như đứa bé bị bệnh thì sao?

Lỡ như nó lớn lên không có nhân cách tốt thì sao?

Nếu mọi điều không tốt của đứa trẻ đều bắt nguồn từ cô — vì cô không dạy dỗ tốt, vì cô không phải người mẹ tốt?

Cảm giác ấy quá đáng sợ.

Cao Hạnh Hạnh níu lấy tay áo Lục Trạch Ngôn: “Lục Trạch Ngôn, em sợ.”

“Đừng sợ.” Lục Trạch Ngôn ôm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng: “Hạnh Hạnh, em có thể tin anh.”

Cao Hạnh Hạnh khựng lại một lúc.

Lục Trạch Ngôn: “Tin anh, anh sẽ là một người bố tốt.”

Lúc anh nói câu đó, tay phải dịu dàng vuốt má cô, ánh mắt nghiêm túc.

Nói xong, trán anh tựa vào trán cô.

Đó là một sức mạnh khiến người ta an tâm.

Chỉ trong khoảnh khắc, nỗi sợ trong lòng Cao Hạnh Hạnh vơi đi rất nhiều.

Vì cô tin, Lục Trạch Ngôn sẽ yêu đứa trẻ này thật nhiều, thật nhiều.

Anh có thể trở thành một người bố tốt.

Cao Hạnh Hạnh vòng tay qua cổ anh, cảm động trách yêu: “Tại anh đấy, hôm đó anh quá hăng rồi, em đã nói đừng rồi mà, anh còn lấy cà vạt trói em lại, rồi hết lần này tới lần khác…”

Lục Trạch Ngôn chỉ vỗ nhẹ lưng cô, như thường ngày ru cô ngủ, dịu dàng nói: “Lỗi của anh.”

Anh thật sự thấy áy náy. Rõ ràng anh biết Cao Hạnh Hạnh là kiểu người thích đùa nghịch, chuyện lớn thế này lẽ ra phải nghiêm túc bàn bạc với cô.

Chứ không phải vì một tiếng “chồng ơi”, một “quà tân hôn”, một ánh mắt là anh đã mất lý trí.

Sự nhận lỗi vô điều kiện của Lục Trạch Ngôn làm tan biến hết mọi bực dọc trong lòng Cao Hạnh Hạnh, cô ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực anh.

Trong đêm yên tĩnh, giọng Lục Trạch Ngôn dịu dàng: “Hạnh Hạnh, anh rất thích không khí gia đình của em. Chỉ cần nghĩ đến con của chúng ta sẽ lớn lên trong một môi trường như vậy, anh rất mong chờ con sẽ trở thành người như thế nào.”

Cao Hạnh Hạnh mơ màng buồn ngủ, suy nghĩ một lúc, dường như trong lòng cũng bị Lục Trạch Ngôn gieo vào một hạt mầm tên là “mong đợi”.

Cả hai đều chưa từng làm bố mẹ, chỉ có thể đọc thêm sách, báo, học cách nuôi dạy con một cách khoa học.

Thời kỳ đầu mang thai Cao Hạnh Hạnh nôn nghén dữ dội, nhiều khi còn chưa kịp nuốt đã nôn ra.

Vì chuyện này mà Lục Trạch Ngôn mất ngủ, đề nghị cô nghỉ thai sớm.

Cao Hạnh Hạnh từ chối, nói mình còn hai thực tập sinh, giờ mà bỏ thì không có nghĩa khí.

Khi bụng bắt đầu nhô lên cô mới bớt nôn, nhưng khẩu vị lại thay đổi lớn.

Trước kia thích ăn thịt, giờ chỉ muốn ăn chay.

Thế là Lục Trạch Ngôn ngày nào cũng đến nhà hàng “Mộng Phù Sinh” mua đồ ăn chay mang đến công ty cho cô, bận mấy cũng sẽ dặn Tiểu Lý đem tới.

Cuối cùng Cao Hạnh Hạnh chịu không nổi, vỗ vai anh than phiền: “Mộng Phù Sinh chỉ có vài chục món, em ăn mãi sắp nôn luôn rồi.”

Lục Trạch Ngôn không chịu nổi nghe chữ “nôn”.

Chỉ nghe thấy đã nhớ lại gương mặt cô tái nhợt vì nôn.

Thời gian đó, trên bàn làm việc của Lục Trạch Ngôn, sách về chăm sóc phụ nữ mang thai và nuôi dạy trẻ con còn nhiều hơn cả tài liệu công ty.

Điều anh sợ nhất là phải đi công tác.

Chỉ cần không gặp được Cao Hạnh Hạnh một ngày, trong lòng anh liền bất an, đêm không ngủ được, cứ nghĩ đến việc cô đói mà không ai nấu cho ăn.

Một lần như vậy, anh vừa nghĩ vừa mở điện thoại thì thấy Cao Hạnh Hạnh đăng story cách đó vài phút.

Chỉ là một bức ảnh phong cảnh kiểu hot trend.

Anh lập tức ngồi bật dậy bật đèn phòng, gọi video cho cô.

Video kết nối, cô gái kia vẫn đang ngồi trong phòng khách.

Lục Trạch Ngôn hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Con gái anh đá em.”

“Con gái anh còn chưa to bằng nắm tay, tạm thời chưa biết đá người đâu.”

“!!!” Cao Hạnh Hạnh cong mắt cười: “Nhớ anh rồi.”

Lục Trạch Ngôn: “Anh sẽ về sớm nhất có thể.”

Đêm đó, nửa đêm sấm sét mưa gió, Lục Trạch Ngôn dậy đóng cửa sổ rồi lấy điện thoại xem dự báo thời tiết Ngọc Hòa.

May quá, trời nắng.

Thời tiết mưa gió dễ khiến người ta bất an, Lục Trạch Ngôn xử lý xong việc quan trọng, để Trần Hiến lo phần còn lại rồi về Ngọc Hòa sớm.

Tới sân bay Ngọc Hòa đã là tối, về đến nhà thì qua nửa đêm.

Anh nghĩ chắc cô đã ngủ, đi vào sân thì thấy Cao Hạnh Hạnh mặc váy bầu rộng thùng thình, đang ngồi ăn đồ ngoài.

Trên bàn còn dựng máy tính bảng.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Anh vừa xuất hiện, Cao Hạnh Hạnh phồng má ngẩng đầu, miệng còn chưa nuốt hết đồ ăn.

Một bát mì, một bát chè rượu nếp, một ly trà sữa.

Lục Trạch Ngôn nhíu mày, phụ nữ có thai không được ăn rượu nếp.

Chè cũng dễ gây đầy bụng.

Trà sữa thì càng không tốt.

Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, lập tức bò dậy từ đất.

Từ khi có thai, động tác của cô vụng về hơn trước nhiều, nhưng trong mắt Lục Trạch Ngôn lại đáng yêu cực kỳ, như chim cánh cụt lật người.

Lục Trạch Ngôn vội vàng đỡ cô: “Chậm chút.”

“Sao anh về đột ngột thế?”

“Không phải em nói nhớ anh sao?”

Cao Hạnh Hạnh liền hôn anh để thể hiện niềm vui.

Cô vừa nhiệt tình như thế, Lục Trạch Ngôn chỉ im lặng thu dọn đồ trên bàn, không trách cô nửa lời.

Cô gái này luôn biết “trị” anh đúng chỗ.

Đêm hôm đó, nửa đêm Ngọc Hòa lại mưa sấm chớp.

Lục Trạch Ngôn thức dậy, kê lại gối đỡ bụng cho cô.

Ánh chớp ngoài cửa sổ loé lên, anh vươn tay che tai cô lại.

Nhìn thấy cô hơi nhíu mày rồi rúc vào lòng mình, Lục Trạch Ngôn cảm thấy, may mà anh đã quay về.

Không phải vì cô gái này cần anh ở bên cạnh.

Mà là vì anh muốn trong tiết trời thế này, được ở bên cô.

Cuối thai kỳ Cao Hạnh Hạnh đau lưng dữ dội, buộc phải nghỉ thai sản sớm.

Lục Trạch Ngôn cũng không đến công ty nữa, ở nhà chăm sóc cô.

Cao Hạnh Hạnh có chút lanh láu cá, nhưng không nhiều, Lục Trạch Ngôn chỉ là không vạch trần cô thôi.

Ví dụ như lúc nãy cô chống cằm đứng trước cửa thư phòng nói: “Em đi lấy gói hàng một lát.”

Lục Trạch Ngôn nói xong phần quan trọng, bảo rằng phần còn lại tối sẽ họp video lại để bàn tiếp.

Anh tắt máy tính, đi tìm cô vợ ham ăn của mình.

Quả nhiên, cô đang ngồi trên ghế trong khu chung cư, gói hàng đặt một bên, tay ôm điện thoại uống trà sữa.

Giống như mèo con cảnh giác, vừa ngẩng đầu thấy anh lập tức nhét ly trà sữa ra sau lưng.

Hành động dư thừa ấy, trong mắt anh cũng rất đáng yêu.

Nếu nói Lục Trạch Ngôn nhận thức được điều gì về sự thay đổi của Cao Hạnh Hạnh trong thai kỳ, thì điều lớn nhất chính là: anh nhận ra cô thật đáng yêu.

Trước đây trong mắt anh, cô chỉ là xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ.

Lục Trạch Ngôn bước lên cầm lấy gói hàng: “Phần còn lại không được uống nữa.”

Cô gái này ngoan ngoãn, lập tức gật đầu: “Được được.”

Rồi nhét ống hút trà sữa vào miệng anh, có cảm giác như kéo anh cùng “phạm tội”.

Hầu hết thời gian Cao Hạnh Hạnh đều nằm trên giường ngủ vì chân bị phù nặng.

Lúc đầu mang thai, cô từng nghe nói phụ nữ có thai dễ thay đổi cảm xúc, sẽ vô cớ buồn bã, nổi giận.

Nhưng cô thì hoàn toàn không như vậy, điều khó chịu duy nhất có lẽ là chứng nôn nghén đầu thai kỳ.

Nhưng hóa ra không phải, cảm xúc cô ổn định là nhờ Lục Trạch Ngôn chăm sóc chu đáo đến từng li từng tí, khiến cô không có điểm nào để bùng nổ cảm xúc.

Cô cũng từng có lúc sụp đổ.

Ví dụ như ngày Lý Hàng đến.

Cuối tháng sáu đã là giữa mùa hè, đặc biệt là buổi chiều, nóng không chịu nổi, đúng vào ngày như vậy, Lý Hàng xuất hiện trước mặt Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh nhớ lại tin tức cô xem tuần trước, vài dòng ngắn ngủi nói rằng lễ cưới của Doãn Phi Phi và vị hôn phu diễn ra được nửa chừng thì bị hủy. Phóng viên nhiều chuyện phân tích có lẽ là do vấn đề trong hợp tác thương mại giữa hai gia tộc.

Ngay cả phóng viên cũng biết, cuộc hôn nhân này không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là liên minh lợi ích gia tộc.

Nhưng sự thật là, lễ cưới bị hủy lại thật sự vì hai chữ “tình cảm”.

Chi tiết sự việc là do Tạ Trình kể lại, anh nói chính Lý Hàng là người đi ngăn cản, tình huống có chút giống như “giật cô dâu”.

Cao Hạnh Hạnh vừa cúp máy với Tạ Trình đã tựa vào vai Lục Trạch Ngôn, hứng thú nói: “Anh nói xem, có phải phim ngôn tình không? Tổng tài bá đạo quay đầu theo đuổi tình yêu?”

Lục Trạch Ngôn gác lại công việc, bóp cằm cô rồi hôn sâu.

Đến khi cảm thấy cô thở gấp mới buông ra, sau đó nói: “Tại sao anh không biết Tạ Trình là bố nuôi con gái anh?”

“Tạ Trình nói nếu không cho cậu ta làm bố nuôi thì phải gọi bằng ông, anh chịu nổi không? Em thì không chịu nổi đâu!”

“Vai vế bọn em loạn hết cả rồi, lời này không tính.”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Em thấy tội nghiệp cậu ta thôi mà. Em nhân hậu lắm”

Thế là chủ đề bị Lục Trạch Ngôn chuyển sang hướng khác.

Cho đến khi nhìn thấy Lý Hàng cô mới nhớ ra mình đã không nghĩ kỹ càng chuyện ngăn cản hôn lễ của Doãn Phi Phi.

Ví dụ như, Lý Hàng đã có vợ, sao lại đi ngăn cản hôn lễ?

Hóa ra đây không phải là phim ngôn tình mà là một vở hài kịch ích kỷ.

Lý Hàng làm ra chuyện như vậy thì ăn nói thế nào với người vợ danh nghĩa của anh ta? Lại còn khiến Doãn Phi Phi và gia tộc vị hôn phu đối mặt với tình cảnh ra sao? Anh ta chẳng lẽ không biết chuyện này quá đỗi nực cười, sẽ bị truyền miệng thành trò cười?

Anh ta chắc chắn biết, anh ta đâu có ngốc.

Nhưng biết rồi mà vẫn cứ đi ngăn lễ cưới.

Chuyện này ngược lại càng chứng minh anh ta hối hận.

Vì đang mang thai nên Cao Hạnh Hạnh ở phòng ngủ phụ tầng một.

Cô chỉ nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, Lý Hàng nói, giữa anh ta và Doãn Phi Phi luôn có khoảng cách như mây với bùn, như núi với biển.

Anh ta chỉ muốn xứng đáng với cô ấy mới chọn cách tranh đấu, nhưng về sau mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, anh ta không còn đường lui.

Cái gọi là không còn đường lui trong miệng anh ta, là bởi vì đứng ở vị trí đó rồi mới nhận ra, chỗ đó không thể tự mình giữ được. Nếu lui lại thì cả vị trí trước đây cũng mất luôn, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, cưới tiểu thư nhà họ Lâm để củng cố địa vị.

Hơn nữa cũng không phải anh ta muốn lui là lui được, sau lưng anh ta có một nhóm người, sau lưng nhóm người đó lại còn một nhóm khác.

Buồn cười thật đấy, anh ta còn nói đó không phải là điều anh ta mong muốn, là bị ép buộc.

Cao Hạnh Hạnh ôm bụng bước ra khỏi phòng, chỉ vào Lý Hàng lớn tiếng chửi:

“Lý Hàng, anh nói chuyện có lương tâm một chút đi!”

“Phi Phi không thật lòng với anh à? Cô ấy từng quan tâm những chuyện đó sao?”

“Cái gì mà mây với bùn, núi với biển?”

“Cô ấy đã chọn anh, tức là chưa từng nghĩ tới những điều đó, còn anh thì sao? Còn đi tranh cái gì? Anh không thấy buồn cười à?”

“Sao đến miệng anh lại thành vì muốn xứng đôi với cô ấy?”

“Tất cả đều là cái cớ cho lòng tham của anh thôi phải không?”

“Giờ anh lại hối hận rồi à? Nếu thật sự hối hận thì buông tay cuộc hôn nhân kia trước đi! Cái gì cũng muốn có, thật là vô liêm sỉ!”

Lục Trạch Ngôn thấy cô kích động, vội vàng đỡ lấy cô.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng người, chôn mặt vào ngực Lục Trạch Ngôn: “Anh biến cho khuất mắt tôi! Cả đời anh cứ sống kiểu ‘không còn đường lui’ đi, đó là báo ứng đấy!”

Lục Trạch Ngôn lạnh lùng nói: “Không tiễn.”

Đợi Lý Hàng rời đi Cao Hạnh Hạnh tức giận vỗ vào vai Lục Trạch Ngôn, vừa khóc vừa nói: “Anh ta lấy đâu ra mặt mũi chứ?”

Cô nhớ lại, từng có lần Lục Trạch Ngôn nói, những người trong cái giới đó không cần được thương hại, vì họ có tài sản mà người thường không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên phải đánh đổi một vài thứ.

Nói thì công bằng thật!

Nhưng Phi Phi chẳng phải đã từ bỏ tất cả rồi sao? Chẳng phải nên công bằng mà đổi cho cô ấy một Lý Hàng sao?

Lục Trạch Ngôn an ủi cô, cô gái của anh không hiểu, tình yêu không phải là chuyện một người nỗ lực là có thể viên mãn.

Lục Trạch Ngôn may mắn, vì bản thân mình dù gặp bao nhiêu cản trở cũng chưa từng lùi bước. Rất nhiều tình yêu, chỉ từ một bước nhượng bộ nhỏ mà trở nên không thể kiểm soát.

Lục Trạch Ngôn cũng thấy may mắn vì Cao Hạnh Hạnh sở hữu một đời sống tinh thần vô cùng phong phú.

Nên họ mới có thể trọn vẹn.

Vì cơn tức giận này mà Cao Hạnh Hạnh cảm thấy khó chịu trong bụng, phải đến bệnh viện.

Cô ở bệnh viện suốt một tháng, rồi con của họ chào đời.

Vẫn luôn nói là con gái, con gái.

Thế mà lại là một thằng nhóc hôi sữa.

Thằng bé này còn không chịu nghe lời, khóc cả đêm, đến khản cả giọng.

Cao Hạnh Hạnh đúng là thần kinh thô, nhìn thẻ tên thì ngớ người hỏi: “Lục Nghi là ai vậy?”

Rồi sau đó mới nhận ra: “Thằng bé tên là Lục Nghi à?”

Cô mang thai cả kỳ mà chẳng hề nghĩ đến tên cho con, Lục Trạch Ngôn cũng hiểu ý mà không làm phiền cô.

Chữ “Nghi” lúc đầu Cao Hạnh Hạnh thấy hơi bình thường.

Nhưng càng suy nghĩ, lại càng thấy hay.

Chữ này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật sự rất khó.

Giống như phải hội tụ thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể mang được chữ này.

Nó cũng có thể giải thích rất nhiều điều, ví dụ như cô và Lục Trạch Ngôn.

Lại ví dụ như, lời chúc phúc cả đời dành cho thằng nhóc hôi sữa kia.

Chữ này, dường như chính là “hạnh phúc”.
 
Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương
Chương 102: Chương 102



Lục Nghi không phải đứa trẻ ngoan, khóc suốt ngày đêm, lại phải luôn được bế trên tay.

Ban ngày có bảo mẫu trông, đến tối thì Lục Trạch Ngôn sẽ bế cậu bé.

Lục Trạch Ngôn kê hai cái gối ở đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, tay lớn đỡ lấy Lục Nghi để cậu nằm sấp trên ngực anh.

Cứ như vậy, ngồi suốt cả đêm.

Cao Hạnh Hạnh biết Lục Trạch Ngôn sẽ là một người bố tốt nhưng không ngờ anh lại làm được đến mức này.

Nửa đêm tỉnh dậy, Cao Hạnh Hạnh xúc động đến sụt sịt mũi.

Lục Trạch Ngôn hé mắt mệt mỏi, giọng khàn khàn: “Muốn uống nước à?”

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu: “Chồng ơi, anh thật tuyệt.”

Khóe miệng Lục Trạch Ngôn nở nụ cười mãn nguyện.

Anh đưa tay che tai nhỏ của Lục Nghi lại, nói đầy ẩn ý: “Chuyện này đừng nói vào lúc này chứ.”

“Lục Trạch Ngôn, anh càng ngày càng hư đấy.”

“Anh có làm gì đâu.” Lục Trạch Ngôn ngẩng cằm, đường viền quai hàm và yết hầu nổi bật dưới ánh đèn mờ khiến anh càng thêm quyến rũ. Khóe miệng anh vẫn còn nụ cười lấp lửng, gợi ý: “Hạnh Hạnh, thật lâu rồi chưa làm chuyện đó.”

“Lục Trạch Ngôn!!!”

Lục Trạch Ngôn còn định nói thêm thì Lục Nghi trên ngực anh cử động, Cao Hạnh Hạnh lập tức đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng.

Quãng thời gian ấy, rất nhiều người đến thăm hai mẹ con, ai cũng khen Lục Nghi giống Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh lại thầm tiếc, gene của Lục Trạch Ngôn tốt thế mà không được truyền lại.

Tính tình Lục Nghi không tốt, điểm này cũng giống y mẹ.

Một buổi trưa, khi nhìn gương mặt ngủ say của con, Cao Hạnh Hạnh thì thầm: “Lục Trạch Ngôn, người ta nói con gái sẽ giống bố, hay là em sinh cho anh một cô con gái nhé? Nhất định vừa xinh vừa ngoan.”

Lục Trạch Ngôn từ chối: “Một mình Lục Nghi là đủ rồi.”

“Tại sao?”

“Vì anh xót em.”

Lục Trạch Ngôn không thể quên được dáng vẻ của cô khi sinh, không thể quên cô đau đến bật khóc, như thể sức sống đang rút khỏi cơ thể cô.

Phải đến khi Lục Nghi gần hai tháng tuổi Cao Hạnh Hạnh mới bắt đầu thấy con đáng yêu.

Lúc này cậu bé ít khóc hơn, còn biết làm những biểu cảm đáng yêu.

Lục Nghi càng lớn tính cách càng giống Lục Trạch Ngôn, điều này khiến Cao Hạnh Hạnh rất yên lòng.

Có lẽ vì Lục Trạch Ngôn ở bên con nhiều nên ảnh hưởng từ từ.

Lục Trạch Ngôn thật sự là một người bố rất kiên nhẫn, luôn bình tĩnh và thản nhiên dạy dỗ đứa trẻ.

Ngoại trừ đêm hôm đó.

Hôm đó trăng rất sáng, Cao Hạnh Hạnh nổi hứng liền bắt đầu nghịch ngợm trong lòng anh.

Lục Trạch Ngôn kéo dây váy ngủ của cô xuống, tay v**t v*, môi chạm vào, từ từ triền miên.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

Hai người khựng lại, Cao Hạnh Hạnh vội kéo chăn che người, đá Lục Trạch Ngôn một cái.

Lục Trạch Ngôn khoác áo ngủ lên đi ra mở cửa, thấy Lục Nghi kéo theo chăn nhỏ đứng ở cửa.

Ánh đèn trong phòng sáng hơn ngoài hành lang, bóng bố con họ kéo dài.

“Bố ơi, con không ngủ được.”

Lục Trạch Ngôn ngồi xuống, hiếm khi không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng nói một câu răn dạy: “Trẻ con ngủ muộn sẽ bị mặt trăng phạt đứng đấy.”

Tim Cao Hạnh Hạnh lúc này mềm nhũn như kẹo bông.

Lục Nghi mới ba tuổi nhưng đã có vẻ điềm tĩnh kỳ quặc.

Khi đưa Lục Nghi đến trường mẫu giáo, Cao Hạnh Hạnh nói: “Hôm nay mẹ đến đón muộn một chút nhé, bù lại mẹ sẽ đãi con một cây kem.”

Lục Nghi không bị dụ: “Mẹ nhớ cẩn thận an toàn.”

Cao Hạnh Hạnh: “???”

Cao Hạnh Hạnh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu nhóc rồi bật cười thành tiếng, sau đó chào tạm biệt giáo viên rồi nhanh chóng đến Đại học Ngọc Hòa.

Đại học Ngọc Hòa là nơi mà Doanh Doanh học ngành kiến trúc, năm nay tốt nghiệp, hôm nay là lễ tốt nghiệp.

Ngoài việc mang quà tốt nghiệp cho Doanh Doanh, Cao Hạnh Hạnh còn được Trình Di Khả mời đến nghe bài phát biểu của Từ Quả trong lễ tốt nghiệp.

Nghe nói Từ Quả là một nhân vật rất có tiếng trong ngành.

Lúc Cao Hạnh Hạnh đến thì đã hơi muộn, cô rón rén ngồi xuống cạnh Trình Di Khả.

Trên bục, Từ Quả đã gần 37 tuổi, nhưng thời gian dường như chẳng để lại dấu vết nào.

Khuôn mặt anh khiến các nữ sinh giơ điện thoại lên chụp lia lịa.

Cao Hạnh Hạnh vừa ngồi xuống không bao lâu thì bài phát biểu kết thúc, lúc này bước sang phần hỏi đáp.

Anh giơ tay chỉ, một sinh viên cầm micro đứng lên: “Anh Từ, em có thể hỏi thành quả mới nhất về trí tuệ nhân tạo của công ty anh không?”

Từ Quả nghiêm túc: “Bạn sinh viên, hỏi những gì em có thể hỏi nhé.”

Cả hội trường bật cười. Sinh viên kia gãi đầu, đổi câu hỏi: “Em nghe nói anh là người có điểm đầu vào cao nhất lịch sử trường mình, tại sao lại chọn trường này?”

Từ Quả cúi đầu cười khẽ: “Tất nhiên vì đồ ăn ở trường ngon.”

Sau tràng cười, anh bắt đầu nghiêm túc khen ngợi lịch sử và triết lý giáo dục của Đại học Ngọc Hòa.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng qua Trình Di Khả, che miệng thì thầm: “Anh ấy thật sự thấy đồ ăn ngon à?”

Trình Di Khả mắt vẫn dõi lên sân khấu, nói: “Không phải. Năm đó bố anh ấy bị bệnh, anh ấy không thể rời Ngọc Hòa.”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu: “Học bá đấy.”

Một sinh viên khác lại đứng dậy: “Anh Từ, em có vài bạn bè sau khi tốt nghiệp chọn đi du học, giờ xã hội nhịp độ nhanh thế này, tụi em nên chọn đi làm hay tiếp tục học lên cao thì tốt hơn ạ?”

Từ Quả khẽ lắc micro: “Học là không có điểm dừng, cách học cũng không chỉ có một con đường, chọn đi làm không có nghĩa là dừng tiến bộ. Các em có thể kết hợp tình hình thực tế của bản thân để chọn con đường tương lai, dù sao cuộc đời người khác cũng chỉ có thể tham khảo.”

“Em nghe nói anh từng nhận được học bổng toàn phần đi du học nhưng cuối cùng lại không đi, bây giờ anh thấy quyết định đó có đúng không?”

Từ Quả: “Không có định nghĩa đúng hay sai, chỉ có thể nói, trước đây tôi có chút tiếc nuối.”

“Trước đây?”

Từ Quả cười: “Sự tiếc nuối đó đã được một người bù đắp rồi.”

Sinh viên cầm micro phấn khích: “Là người yêu của anh sao?”

Từ Quả từ chối trả lời: “Hỏi những gì em có thể hỏi.”

Giọng điệu này lại khiến cả hội trường cười ồ.

Sinh viên kia đầu khá cứng, tiếp tục hỏi mấy câu chẳng liên quan: “Vậy ở gia đình, anh là người nghiêm khắc hay dịu dàng?”

Tưởng anh sẽ lại trả lời: “Hỏi cái em có thể hỏi.”

Nhưng dường như ánh mắt anh quét qua Trình Di Khả rồi cúi đầu nói vào micro: “Nghiêm khắc, vì nhà tôi có một bé con.”

“Là con trai hay con gái?”

Câu hỏi đã hoàn toàn lệch chủ đề, nhưng có lẽ vì không khí đang vui, Từ Quả kéo ống tay áo sơ mi, chống tay lên bục phát biểu:

“Tôi nói bé con là người yêu tôi, cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều. Khi tôi nhận thức rõ ràng về cô ấy, cô ấy còn như các em bây giờ, vừa mới tốt nghiệp, lần đầu bước vào xã hội người lớn, rất bối rối và không biết phải làm gì. Dù cô ấy làm tốt công việc của mình nhưng chỉ là một nhân viên rất bình thường, không nhận được chút hồi đáp nào. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì tiến bộ, kiên trì học hỏi, điều đó định sẵn cô ấy sẽ trở thành một người cực kỳ xuất sắc. Thế nên tôi hy vọng các em khi còn trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy, đừng vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ai mà dừng bước.”

Cao Hạnh Hạnh huých tay Trình Di Khả: “Anh ấy đang nói cậu đó.”

“Ừm, anh ấy còn khen tớ xuất sắc.”

“Chứ còn gì nữa, cậu không xuất sắc thì ai xuất sắc?”

Trình Di Khả quay đầu lại, mắt ánh lên chút nước: “Hạnh Hạnh, khi sinh con dù đã tiêm thuốc giảm đau vẫn đau phải không?”

“Cậu tính sinh con à?” Không đợi Trình Di Khả trả lời, Cao Hạnh Hạnh đã gật đầu: “Cũng đúng, kỹ sư Từ cũng gần ba mươi bảy rồi, không phải nói oan cho anh ấy đâu, giờ thực sự là già rồi.”

“Ba mươi bảy mới là thời điểm đàn ông hấp dẫn nhất đấy!”

Cao Hạnh Hạnh cười mắt cong cong: “Không! Gần ba mươi ba mới đúng!”

Trình Di Khả cạn lời.

Cao Hạnh Hạnh chọc ghẹo đủ rồi, nghiêm túc nhắc nhở: “Nhưng mà cậu vừa mới thăng chức mà, sinh con đối với sự nghiệp nữ giới rất bất lợi đó, cậu phải nghĩ kỹ.”

“Trước đây chắc chắn tớ không dám quyết định như vậy.” Trình Di Khả nhìn người tỏa sáng trên sân khấu: “Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ tớ đủ tự tin để đưa ra quyết định. Khi tớ ở độ tuổi như anh ấy năm xưa tớ mới hiểu, để đưa ra nhiều quyết định trong đời cần có bản lĩnh. Giờ tớ có bản lĩnh đó, tớ có thể vì anh ấy từ bỏ một số thứ.”

Cao Hạnh Hạnh nhìn Trình Di Khả rồi lại nhìn lên sân khấu, trả lời câu hỏi ban đầu của cô: “Vẫn đau, nhưng không hối hận.”

Lần nữa gặp lại Trình Di Khả là vào dịp Quốc khánh.

Trình Di Khả hẹn Cao Hạnh Hạnh đi xem nhà.

Cao Hạnh Hạnh: “Sao tự nhiên lại mua nhà thế?”

“Tớ tra rồi, trường học khu này rất tốt.”

Ồ, là kiếm nhà gần trường học!

Cao Hạnh Hạnh giơ tay sờ bụng Trình Di Khả: “Có rồi à?”

“Chưa!”

Cao Hạnh Hạnh thấy hơi kỳ lạ: “Chưa mà đã mua nhà rồi?”

“Ừ, đặt nhà trước, tháng sau dự án kết thúc, đúng lúc sinh nhật anh ấy, cậu hiểu mà?”

Trình Di Khả đã ba mươi tuổi, gương mặt trẻ trung bẩm sinh, cười lên còn lộ răng nanh nhỏ, trông cứ như cô bé.

Cao Hạnh Hạnh: “Muốn tạo bất ngờ đúng không, tớ hiểu! Nhưng bây giờ cậu giàu thế à? Lương anh ấy đưa hết cho cậu à?”

“Thu nhập công ty của tớ rất tốt.” Trình Di Khả nhìn bản vẽ căn hộ, giải thích: “Là công ty vận tải bố tớ để lại, doanh thu chuyển vào tài khoản của tớ.”

Cao Hạnh Hạnh uống một ngụm trà sữa, hơi tám chuyện: “Nói chứ, kỹ sư Từ chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện muốn có con sao?”

“Chưa từng. Cho nên, chuyện này nên để tớ mở lời.” Trình Di Khả gấp lại tờ giới thiệu căn hộ, liếc nhìn xung quanh, lấy tay che miệng ghé vào tai Cao Hạnh Hạnh: “Lát nữa đi mua đồ ngủ gợi cảm với tớ nhé.”

Cao Hạnh Hạnh suýt bị nghẹn trà sữa.

Cô nhớ rất nhiều năm trước cũng từng nói với Trình Di Khả câu tương tự.

Cao Hạnh Hạnh nghe tin Trình Di Khả có thai vào dịp gần Tết.

Có thể thấy rõ Trình Di Khả và Từ Quả đều rất vui, hai người đã đặt tên sẵn, hỏi Cao Hạnh Hạnh thấy có hay không.

Nói là chỉ lấy một chữ “Hủ”

Cao Hạnh Hạnh nhắn: [Rất hay].

Nói chuyện với Trình Di Khả một lúc, Cao Hạnh Hạnh mở app mua sắm, bắt đầu xem đồ cho em bé.

Hồi mang thai Lục Nghi cô còn chẳng tích cực như vậy.

Nghĩ đến Lục Nghi, khóe miệng Cao Hạnh Hạnh cong lên, đoán chắc bé đang chơi rất vui ở Hoài Ngọ.

Cô xem đồ một lúc thì từ trong lòng Lục Trạch Ngôn trượt xuống thảm, nằm đó vẫy chân.

Lục Trạch Ngôn bật cười, lấy chăn đắp lên chân cô.

Cô nàng bỗng bật dậy: “Lục Trạch Ngôn, mấy quyển sách nuôi dạy con anh đọc hồi trước còn không?”

“Ở thư phòng.”

“Em đi tìm.”

Cô chạy nhanh như bay, Lục Trạch Ngôn cũng đứng dậy đi theo.

Vừa vào thư phòng anh đã thấy Cao Hạnh Hạnh mặc váy lụa trắng, ngồi khoanh chân bên tủ sách, trên sàn vương vãi mấy quyển sách nuôi dạy trẻ.

Trong tay cô là một quyển truyện tranh thiếu nhi.

Một quyển truyện được tỉ mỉ dán lại.

Cô ngẩng đầu, giơ quyển sách lên: “Sao anh lại mang về vậy?”

Cô nhớ lần cuối cùng mình thấy quyển truyện này là khi Lục Chiêu xé nó làm đôi, rồi cô ném vào thùng rác.

Không ngờ Lục Trạch Ngôn lại nhặt về, còn dán lại, giữ lại trong nhà.

Lục Trạch Ngôn ngồi xuống nhéo nhẹ bắp chân cô: “Sàn nhà lạnh.”

Cao Hạnh Hạnh quỳ gối, vòng tay ôm cổ anh, đầu tựa lên vai: “Sao anh lại yêu em nhiều như vậy?”

Cô vừa tắm xong, người thơm ngát, Lục Trạch Ngôn hôn lên cổ cô, giọng nhẹ như ánh trăng: “Vì em khiến anh yêu em vô cùng.”

Lục Trạch Ngôn bế cô lên bàn, sau đó nhặt sách dưới đất bỏ vào túi.

Cao Hạnh Hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng cây ngô đồng vờn gió.

Đó là cây ngô đồng họ trồng đầu năm, sang năm sẽ nở hoa.

Từ nay về sau, mỗi năm, họ sẽ không bỏ lỡ mùa hoa ngô đồng nữa.

Lục Trạch Ngôn đi tới, đầu ngón tay như ngọc lướt qua mặt cô: “Nhìn gì thế?”

“Chồng ơi, em yêu anh.”

Lục Trạch Ngôn hơi động mi, lịch sự hỏi: “Ngay tại đây?”

Cao Hạnh Hạnh: “???”

Cô bỗng nhớ ra, mỗi lần mình nói câu này đều mang ý ngầm khác.

Nhưng lần này cô chỉ đơn thuần muốn bày tỏ tình cảm nhưng anh lại hiểu lầm.

Cao Hạnh Hạnh lấy truyện thiếu nhi trong tay đập vào ngực anh: “Đồ lưu manh!”

Lục Trạch Ngôn bật cười khẽ rồi kéo rèm cửa lại.

Cao Hạnh Hạnh lập tức hiểu, liền nhảy xuống khỏi bàn, vừa chạy chưa được hai bước đã bị bắt lại.

Anh giống như hồi ở thư phòng nước Mỹ năm đó, làm với cô những chuyện thậm chí còn nhiều hơn.



Lục Trạch Ngôn ôm Cao Hạnh Hạnh vào bồn tắm lớn trong phòng ngủ chính.

Anh thắp nến thơm tự chế.

Mùi gỗ hồng Brazil.

Sau đó anh ngồi vào bồn ôm lấy cô.

Cao Hạnh Hạnh ngâm mình một lúc, toàn thân thoải mái rồi buồn ngủ.

Cô nhắm mắt, ngái ngủ: “Lục Trạch Ngôn, hát cho em một bài, ru em ngủ đi.”

Lục Trạch Ngôn vỗ nhẹ lưng cô, lau đi giọt nước trên lông mày, hát một bài tiếng Anh.

“’Cause all of me”
Anh nguyện dâng hiến tất cả

“Loves all of you”
Yêu trọn vẹn con người em

“Love your curves and all your edges”
Yêu những đường cong và mọi góc cạnh của em

“All your perfect imperfections”
Yêu những khiếm khuyết hoàn hảo nơi em

“Give your all to me”
Dâng trọn tình yêu cho anh

“I’ll give my all to you”
Anh cũng sẽ trao hết yêu thương

“You’re my end and my beginning”
Em là kết thúc và bắt đầu của anh

“Even when I lose, I’m winning”
Dù mất đi tất cả, chỉ cần có em, anh vẫn là người chiến thắng.
 
Back
Top Bottom