Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ
Chương 90: Ngoại truyện 1: Hôn lễ



Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sau khi Tống Kỳ Sâm cầu hôn thành công, đám cưới của hai người lập tức được đưa vào kế hoạch.

Động thái của Tống Kỳ Sâm không nhỏ, đương nhiên giới thượng lưu Yên Kinh cũng nghe ngóng được một số tin tức.

Về quyết định này của Tống Kỳ Sâm, có người trong giới cho rằng anh bị tình yêu làm cho mờ mắt. Dù sao cũng chỉ là diễn viên trong giới giải trí, chơi chơi thì được, vậy mà Tống Kỳ Sâm lại nghiêm túc, liên hôn với dòng dõi danh giá không tốt hơn sao?

Những lời ngu ngốc này đương nhiên chỉ chiếm thiểu số, phần lớn đều là lời chúc mừng.

Không ai hiểu rõ hơn những ông lớn trong giới thượng lưu Yên Kinh, nhà họ Tống có được thành tựu như ngày hôm nay là hoàn toàn dựa vào một mình Tống Kỳ Sâm. Chính anh là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Tống, liên hôn với dòng dõi danh giá gì chứ, đó chỉ là Tống Kỳ Sâm đi xóa đói giảm nghèo mà thôi.

Giới thượng lưu đều biết tin này, bên ngoài bao gồm cả truyền thông đương nhiên cũng nghe ngóng được ít nhiều.

Từng người một tức khắc như cá mập ngửi thấy mùi tanh mà ùa đến.

Phải biết rằng địa vị của Khương Miên bây giờ là gì, nữ chính của bộ phim “Cầu tiên” có doanh thu vượt 5 tỷ.

Hơn nữa vì nhân vật nữ chính Tiêu Sầu trong “Cầu tiên” được xây dựng quá ấn tượng, nên cô còn mang biệt danh là tiểu sư muội.

Weibo của cô trong vòng một tuần ngắn ngủi đã tăng thêm mấy triệu follow, quy mô fan hùng hậu đến mức một bước trở thành ngôi sao hàng đầu, thời gian này luôn ở trên hot search chưa từng hạ xuống.

Có độ hot, các phương tiện truyền thông đương nhiên tranh nhau đưa tin về Khương Miên.

Chỉ tiếc là bản thân Khương Miên quá thiện lành, ngoài quay phim và roadshow, ngay cả show giải trí cũng không tham gia.

Đời tư càng không có gì để đưa tin, cô sớm đã có một người bạn trai không phải dạng vừa, tình cảm ổn định không thể hơn.

Điều duy nhất gây tranh cãi chính là một năm trước cậu mợ của cô vào tù.

Nhưng một nhà cậu mợ cũng không chịu được việc đào bới, nhân phẩm thấp kém, nếu đưa tin thực tế chỉ khiến dân mạng càng thêm thương xót Khương Miên. Còn nếu vì độ hot mà bịa đặt lung tung, đội ngũ luật sư hùng hậu của nhà họ Tống đang nhìn bạn đấy, nếu không sợ phá sản thì cứ việc bịa chuyện đi.

Những phóng viên đã nhiều lần thất bại, lúc này nghe nói Khương Miên sắp kết hôn?

Từng người một làm sao còn nhịn được nữa, tất cả đều tìm mọi cách để có được tin tức xác thực đầu tiên.

Chỉ tiếc là những người giàu có đó đều kín miệng quá, dò la một vòng cũng không thể dò la ra tin tức xác thực.

Các phương tiện truyền thông đều bắt đầu chán nản.

Tin tức Khương Miên và Tống Kỳ Sâm sắp tổ chức hôn lễ vẫn được xác nhận.

Ừm, ngay cả trong giới thượng lưu cũng có phần tử xấu tồn tại, ví dụ như vị công công Diêu Tề chuyển thế từ thái giám chín đời.

Bị người ta rót vài ly rượu, hỏi gì nói nấy.

Không chỉ xác nhận Khương Miên và Tống Kỳ Sâm sắp kết hôn, thậm chí cả chuyện cha anh ta tuổi cao sức yếu, giờ ngày nào cũng uống thuốc bổ thận hiệu x cũng tuột khỏi miệng.

Cha Diêu, mẹ Diêu: “…”

Sau khi tỉnh rượu, để không bị cha mẹ ruột đánh chết, Diêu Tề gần như là chạy trốn đến Tây Tạng cùng vị hôn thê ngay trong đêm, ai gọi điện cũng không nghe.

Cha Diêu bị các bạn già chế giễu suốt nửa tháng còn là chuyện nhỏ. Bên Khương Miện khi đi roadshow thì bị các phóng viên bao vây hết, tranh nhau hỏi cô có phải sắp có tin vui không.

Đối mặt với những phóng viên vây quanh trước mắt, Khương Miện dứt khoát thoải mái cười thừa nhận.

Hiện trường lập tức xôn xao.

Ngay lập tức có phóng viên vội vàng hỏi: “Khương Miên Khương Miên, năm nay cô mới 22 tuổi, cô không cảm thấy quá sớm sao? Hiện nay “Cầu tiên” đang rất hot, sự nghiệp diễn xuất của cô đang trong giai đoạn đi lên. Không biết cô có nghe qua lời đồn đám cưới trong thời kỳ đi lên chắc chắn sẽ flop không? Chẳng lẽ cô định từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu sao?”

Nghe câu hỏi như vậy, Khương Miện không nhịn được cười thành tiếng: “Vậy phải làm sao đây? Tôi thích anh ấy quá, tôi rất thích Tống Kỳ Sâm.”

Lời tỏ tình không hề che giấu này khiến tất cả phóng viên có mặt đều sững sờ.

Khóe môi cô gái hơi cong lên, đôi mắt đen láy long lanh rực rỡ và chói mắt như những viên ngọc trai đen vừa mới được vớt lên từ đáy biển sâu.

Sự thẳng thắn trực tiếp của Khương Miện làm xáo trộn mạch suy nghĩ của các phóng viên, cả đám ngơ ngác nhìn cô.

Vẫn là Khương Miện chủ động mở miệng giải thích với họ: “Về sự nghiệp, tôi chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Tôi yêu công việc của mình, dù đã kết hôn, tôi nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của mình với diễn xuất. Còn về việc flop hay không, tôi nghĩ chỉ cần bản thân đã cố gắng hết sức, bất kể kết quả thế nào thì tôi đều sẵn sàng chấp nhận.”

Nói xong, Khương Miện vẫy tay rời khỏi hiện trường phỏng vấn.

Giơ điều khiển lên, Tống Kỳ Sâm bấm nút tua lại, lại nghe thêm một lần nữa —

[Vậy phải làm sao đây? Tôi thích anh ấy quá, tôi rất thích Tống Kỳ Sâm.]

Càng xem, người đàn ông càng không kiểm soát được hì hì hì cười.

Khương Miện ở bên cạnh xem đi xem lại mãi đoạn phỏng vấn này đến muốn nôn: “…”

Thật hối hận.

Sớm biết sau khi nói những lời như vậy, Tống Kỳ Sâm mỗi khi rảnh rỗi lại xem đoạn phỏng vấn này mỗi ngày một lần, còn đúng giờ hơn cả ăn ba bữa, thì có nói gì cô cũng sẽ không lỡ mồm như vậy.

Và sau khi Khương Miện nói ra những lời như vậy, các dân mạng cũng xem đoạn phỏng vấn này đã hoàn toàn phát cuồng.

[Aaaaaa, lại tin vào tình yêu rồi aaaa!]

[Hôm nay lại là một ngày khóc vì tình yêu tuyệt đẹp của người khác!]

[Trên đời sao lại có hai người hợp nhau đến thế? Hợp nhau quá đi aaa!!]

[Có ai hiểu cảm giác của tui không? Dáng vẻ Khương Miên nói những lời này đẹp quá, thật đấy, giống như đột nhiên đánh trúng vào tim tui vậy.]

[Nói thật, thực sự muốn khóc, hy vọng bé Miên có thể hạnh phúc bên cạnh chàng chồng yêu ngọt ngào của cô ấy suốt đời, hu hu hu!



Những tiếng reo hò của dân mạng, lúc này Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đã không còn nhìn thấy nữa.

Chỉ vì đám cưới của hai người thực sự sắp đến rồi.

Ban đầu, cô gái thẳng như thước Khương Miện nghĩ kết hôn thôi mà, tìm một ngày trời đẹp đến cục dân chính đăng ký kết hôn, rồi cùng nhau đi ăn bữa cơm là được rồi.

Tống Kỳ Sâm nghe xong kế hoạch của Khương Miện: “…”

Anh không chịu đâu!!!

Kết hôn này, chuyện cả đời chỉ có một lần!

Làm sao có thể không dùng tâm chuẩn bị?

Vì vậy trong khoảng thời gian Khương Miện đi roadshow, anh cố ý đi bộ lên núi ở ngoại ô Yên Kinh, nghe nói rất linh nghiệm, nhất định sẽ phù hộ cho vợ chồng hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn.

Nghiêm túc nhờ lão đạo sĩ trong đạo quán trên núi xem bát tự cho mình và Khương Miện, dùng bát tự kiếp trước của Khương Miện, chỉ để chọn ra một ngày thích hợp nhất để kết hôn.

Sau đó chuẩn bị đám cưới, một phần là vì Khương Miện bận, một phần khác là vì Khương Miện thẳng đến mức khiến anh cạn lời.

Nên đa số đều do Tống Kỳ Sâm một tay chuẩn bị.

Từ việc lớn như chọn sảnh, hoa tươi cần dùng trong ngày cưới, thiết kế và chất liệu váy cưới, đặt làm nhẫn, đến việc nhỏ như viết thiệp mời, hộp quà gói kẹo cưới v.v., đều do Tống Kỳ Sâm hoàn toàn phụ trách.

Có thể nói độ rườm rà của công tác chuẩn bị này đã đến mức Khương Miện chỉ cần nhìn một cái đã thấy chóng mặt.

Thế mà Tống Kỳ Sâm làm với vẻ thích thú vô cùng.

Khương Miện: “…”

Thật là một người đáng sợ!

Thời gian trôi qua trong cảnh Tống Kỳ Sâm nghiêm túc chuẩn bị đám cưới, Khương Miện ở bên cạnh vừa ngốn hạt dưa vừa ngẩn ngơ quan sát.

Ngày trước đám cưới, theo phong tục thì Khương Miện và Tống Kỳ Sâm không thể gặp mặt.

Tối hôm đó, Tống Kỳ Sâm về ngủ ở nhà họ Tống.

Khương Miện được Giang Dĩnh, Chu Lệ, Đổng Dao đưa vào phòng nhỏ của hai người để nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Khương Miện trực tiếp gọi video cho Tống Kỳ Sâm, nói rằng thật là phiền phức quá, hại hôm nay không thể ngủ cùng anh được. Cô đã quen với việc được ôm anh ngủ rồi, quan trọng nhất là không có cả “vận động trước khi ngủ” nữa.

Tống Kỳ Sâm: “/////”

“Ngày mai… tối ngày mai chúng ta lại được ngủ cùng nhau rồi…”

Anh vội vàng giải thích.

“Ngày mai là ngày mai, hôm nay vẫn thiệt thòi haizz.”

Khương Miện thở dài.

Tiếng thở dài đó khiến Tống Kỳ Sâm muốn xuống lầu lái xe đến tìm cô ngay, ôm hôn thật chặt.

May mà Đổng Dao đột nhiên đề xuất tổ chức tiệc chia tay độc thân, kịp thời ngăn cản sự bốc đồng của Tống Kỳ Sâm.

Nếu không anh lo rằng bản thân không kiềm chế được, ngày mai Khương Miện sẽ chẳng mặc được chiếc váy cưới trễ vai nữa.



Ngày hôm đó ánh nắng rực rỡ, ngàn dặm không một gợn mây.

Tại nhà thờ phong cách châu Âu lớn nhất Yên Kinh.

Vì cả hai đều không còn người lớn tuổi, cuối cùng Khương Miện được cha Diêu nắm tay dẫn vào nhà thờ.

Theo tiếng nhạc của dàn nhạc, cánh cửa cổ kính nặng nề được từ từ đẩy ra từ bên ngoài.

Khương Miện trong chiếc váy cưới trắng tinh, đầu phủ khăn voan trắng mờ ảo xuất hiện trước mặt Tống Kỳ Sâm.

Rõ ràng trước đó Khương Miện cũng đã thử váy cưới cho anh xem, nhưng không hiểu sao?

Hôm nay, trong khung cảnh này, nhìn thấy cô trong trang phục như vậy, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ hoe.

Anh cũng chẳng biết mình bị làm sao.

Chỉ là trong lòng rất cảm động, rất phấn khích, rất lo lắng, rất vui vẻ…

Cảm xúc lẫn lộn đến mức không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả tâm trạng của mình.

Từ khi Khương Miện xuất hiện, ánh mắt của Tống Kỳ Sâm chưa từng rời đi.

Người chủ lễ bên cạnh nhắc nhở mấy lần liền, anh mới phản ứng lại, bước lên đón Khương Miện.

Nhưng khi thực sự bước đi, Tống Kỳ Sâm mới cảm thấy chân mình mềm nhũn, run rẩy.

Bước trên nền gạch hoa văn phức tạp cứng rắn, như thể đang bước trên đám mây bông gòn vậy.

Vừa mới nhận lấy tay Khương Miện từ cha Diêu, đôi mắt Tống Kỳ Sâm lập tức đỏ hơn, trông như thể sắp khóc đến nơi.

Nhìn Tống Kỳ Sâm như vậy khiến Chu Lệ, Trần Dữ, Đổng Dao, Lý Lai, Giang Dĩnh, Triệu Phi Vũ và những người khác ngồi hai bên đều dở khóc dở cười đứng lên.

Đổng Dao và Giang Dĩnh nhìn nhau, lúc này mới phát hiện đôi mắt của cả hai đều đỏ hoe vì xúc động.

Nói thế nào nhỉ?

Một người đàn ông trong đám cưới vì xúc động mà đôi mắt đỏ như vậy, chứng tỏ anh ấy thực sự yêu sâu đậm người vợ tương lai của mình.

Nói thế nào nhỉ?

Thật tốt!

Cảm giác đến với nhau vì tình yêu cho người ta cảm giác thật đẹp đẽ quá.

Ở trong giới showbiz lâu rồi, họ đã thấy quá nhiều chuyện yêu ghét chia ly… đã lâu rồi mới cảm động như thế này.

Không chỉ có họ, nước mắt Chu Lệ đã sớm chảy dài trên gương mặt sáng bóng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy vùi vào ngực Trần Dữ, vai nhỏ run run.

Cô ấy cũng không muốn vậy, nhưng thực sự quá cảm động mà.

Một nhóm người thực sự bị cảm động, ngay sau đó phát hiện —

Tống Kỳ Sâm đeo nhẫn thì rơi nước mắt.

Sau khi cha xứ hỏi thì nói con đồng ý với giọng nghẹn ngào.

Khi hôn Khương Miện, còn khóc đến nỗi nước mắt làm ướt cả khăn voan của cô…

Bạn bè thân quyến: “…”

Bây giờ mọi người đều tự đáy lòng cảm thấy cái tiêu đề video đầu tiên đưa tin về chuyện tình cảm giữa Khương Miện và Tống Kỳ Sâm thật là chính xác.

Tống Kỳ Sâm đúng là một anh chồng yêu ngọt ngào nhỉ?

Còn là một anh chồng yêu ngọt ngào mau nước mắt!!

Nhìn Khương Miện đưa tay lau từng giọt nước mắt cho mình, Tống Kỳ Sâm vẫn khóc đến đỏ cả mắt.

Đám người xung quanh đều cảm thấy kiểu: Đôi vợ chồng trẻ à, có phải hôm nay hai người lấy nhầm kịch bản rồi không?

Cuối cùng, mọi người đành bất lực cười với nhau.

Bó hoa cưới ngày hôm đó cuối cùng bị Diêu Tề vừa từ Tây Tạng trở về với vị hôn thê trước một ngày đám cưới cướp được, sau đó cậu ta hớn hở tặng cho vị hôn thê Hoàng Bối Bối, người mà tình cảm đã tiến triển vượt bậc sau chuyến đi Tây Tạng.

Lúc này Hoàng Bối Bối cũng không chê Diêu Tề ngốc nghếch nữa, nhận lấy bó hoa từ tay cậu ta và nâng niu giữ mãi.

Vì sợ Khương Miện ghi thù chuyện trước đó mình lỡ miệng tiết lộ tin hai người sắp kết hôn.

Sau khi đưa tiền mừng, Diêu Tề còn cố ý tặng hai người một món quà cưới đặc biệt.

Đó là món trang sức ngọc lam mà cậu ta đã bỏ ra mấy chục ngàn để mua khi du lịch ở Tây Tạng.

Khi tặng cho Khương Miện và Tống Kỳ Sâm, Diêu Tề còn bí ẩn giới thiệu đừng thấy món đồ này nhỏ mà xem thường, người dân Tây Tạng bán cho cậu ta nói rằng thứ này có thể giúp người ta xuyên không thời gian, hơn nữa còn có thể đưa bạn đến thời không mà bạn muốn nhất.

Khương Miện, Tống Kỳ Sâm: “…”

Không phải là một tên ngốc chứ?

Nhưng vừa kết thúc đám cưới, tên ngốc Diêu Tề đã bị hai người ném ra sau đầu.

Món trang sức ngọc lam cũng bị Khương Miện tiện tay ném vào ngăn kéo đầu giường.

Rõ ràng hôm nay đã mệt cả ngày, tối tắm xong ngồi trên giường cưới màu đỏ thẫm, Tống Kỳ Sâm vẫn còn rất phấn khích.

Không chỉ phấn khích, anh còn cảm thấy mình như đang mơ.

Nếu không, làm sao mọi thứ trước mắt lại đẹp như mơ thế này.

Anh và Khương Miện đã kết hôn rồi?

Anh và Khương Miện thực sự đã kết hôn rồi!!!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Tống Kỳ Sâm cảm thấy tim mình run rẩy.

Khi nhìn thấy Khương Miện vừa tắm xong, tóc xõa bước ra trước mặt mình, Tống Kỳ Sâm cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng, giống như sợ rằng giấc mộng đẹp này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Và từ đó, một lời hứa nhẹ nhàng dần nảy nở trong tim anh.

Khương Miện vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ lo âu của anh chồng. Cô tiện tay ném chiếc khăn bông trong tay sang một bên.

Bước lên hai bước, ngồi thẳng lên đùi Tống Kỳ Sâm, đưa tay vòng qua cổ anh rồi hôn lên môi anh.

“Sao thế?”

Cảm giác mềm mại trên môi mới khiến Tống Kỳ Sâm có cảm giác chân thực.

Anh lập tức vòng tay ôm chặt eo nhỏ của Khương Miện.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào mặt Khương Miện, giọng khàn khàn cất lên: “Khương Miện…”

“Hửm?”

“Vợ… vợ à.”

“Ừm.”

Khương Miện cười rạng rỡ như hoa.

“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…”

Vì hoàn toàn không tìm được từ ngữ thích hợp để bày tỏ lòng mình, anh chỉ có thể lặp đi lặp lại nói với Khương Miện về niềm vui sướng và tình yêu của mình.

Nghe vậy, Khương Miện đột nhiên buông tay đang ôm cổ anh ra, chuyển sang ôm lấy mặt Tống Kỳ Sâm, cả người áp sát, áp sát.

Gần đến mức hơi thở của hai người quyện vào nhau.

Cô cũng khàn giọng cất lời: “Được rồi, em đã biết anh yêu em rồi. Vậy nên anh trai à, có thể đừng chỉ nói mà không làm được không?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Tống Kỳ Sâm: “/////”

“… … Được thôi.”

Một đêm với khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu.

—-

Cá: Với ngoại truyện, tui chỉ edit phần ở thế giới này thôi nhé. Còn phần anh chị quay trở về quá khứ của đối phương thì tui không làm đâu, nếu mọi người muốn tìm đọc thì có thể ghé web xanh nhé.
 
Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ
Chương 91: Ngoại truyện 2: Nhãi con (Hoàn toàn văn)



Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sáng sớm thứ sáu, khi mặt trời vừa ló dạng, Tống Mặc Vũ năm tuổi đã ngoan ngoãn bò dậy khỏi giường. Cậu bé tự mặc quần áo, rồi với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đứng trên ghế trước bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân một cách nghiêm túc.

Sau khi rửa mặt xong, cậu còn cẩn thận thoa nước hoa.

Sau đó, cậu đến trước mặt quản gia Triệu, ngẩng đầu nói một câu chào buổi sáng.

Dù đã chứng kiến cảnh tượng này hàng chục lần, trái tim quản gia Triệu vẫn không khỏi tan chảy trước vẻ đáng yêu của cậu bé.

“Ui ui tốt, tốt lắm, chào buổi sáng nhé Mặc Vũ. Bây giờ cháu muốn xuống ăn sáng không?”

“Dạ có ạ, cảm ơn ông quản gia.”

Nói đến đây, đôi mắt cậu bé chợt lóe lên sự chờ mong: “Mẹ đã thức dậy chưa ạ?”

Chưa đợi quản gia Triệu trả lời, cậu đã nhíu đôi mày xinh đẹp: “Chắc là chưa ạ. Hôm qua khi mẹ gọi video cho con đã 9 giờ tối rồi, khi đó mẹ vẫn chưa lên máy bay. Mẹ về đến nhà hẳn là nửa đêm, giờ này chắc chắn vẫn đang ngủ.”

“Không sao, để mẹ ngủ tiếp, con ăn sáng xong rồi đợi mẹ.”

Trong chớp mắt, cậu bé đã sắp xếp mọi việc như một người lớn thu nhỏ.

Rồi dưới ánh mắt trìu mến của quản gia Triệu, cậu theo ông xuống lầu.

Nhưng ăn sáng xong mà mẹ vẫn chưa thức dậy, cứ thế này thì cậu có thể sẽ đi học muộn mất.

Cô giáo Lâm Lâm đã nói rồi, trẻ em đi học muộn sẽ không được nhận hoa hồng nhỏ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé nhăn mặt.

May là Khương Miện không để cậu đợi lâu, vội vàng chạy xuống từ tầng trên.

Vừa thấy mẹ, đôi mắt Tống Mặc Vũ sáng lên, cả người nghiêng về phía Khương Miện, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

Cha đã nói rồi, sau sinh nhật 5 tuổi thì cậu đã là một đứa trẻ lớn, không nên cứ làm nũng với mẹ nữa.

Phải trưởng thành một chút.

“Mẹ ơi, con sắp đi học muộn mất rồi.”

“Ôi ôi ôi, xin lỗi nhé cục cưng Bánh Trôi.”

Khương Miện vừa xuống lầu đã ngồi xổm xuống đến bên cạnh Tống Mặc Vũ, đưa tay véo nhẹ má con: “Mẹ mãi 4 giờ sáng mới về đến nhà, báo thức đặt xong lại không kêu, làm con phải đợi. Xin lỗi con nhé, đừng giận mẹ nha?”

“Con đã lớn rồi, mẹ không nên gọi con là bé cục cưng Bánh Trôi nữa.”

Khương Miện – người đặt biệt danh này vì khi sinh ra cậu bé đã trắng trẻo mũm mĩm như một viên bánh trôi nhỏ và thật lòng cảm thấy rất hợp: “…”

“Vậy xin lỗi nhé, Tống Mặc Vũ. Vậy được chưa? Lần sau mẹ sẽ nhớ.”

Vừa nói, vì nhớ con sau mấy ngày không gặp, Khương Mịên ngẩng đầu cọ cọ mũi vào mũi con trai.

Đây là mẹ đang làm nũng với cậu, không phải cậu làm nũng với mẹ.

Đúng, chính là như vậy.

“Được rồi ạ, con tha thứ cho mẹ.”

Vì sự âu yếm của mẹ, gương mặt bé Bánh Trôi bỗng ửng hồng.

Cũng vì mấy ngày không gặp, ánh mắt cậu nhìn Khương Miện vô thức trở nên lấp lánh. Dáng vẻ ngọt ngào ấy khiến Khương Miện không kìm được “chụt” một cái hôn lên má con.

Mẹ trẻ con quá!

Một ngày ở trường mẫu giáo trôi qua thật nhanh, thứ bảy chủ nhật không phải đi học.

Nghĩ đến việc mẹ đã hứa sẽ ở nhà chơi với mình hai ngày này, tối nay cha cũng về, Tống Mặc Vũ vui vẻ cong môi cười.

Chính lúc này, cô giáo Lâm Lâm giao cho họ một bài tập nhỏ về nhà.

Đó là tận dụng thời gian thứ bảy chủ nhật để quay một video vlog gia đình, giới thiệu các thành viên chính trong gia đình từ góc nhìn của mình, có thể nhờ cha mẹ giúp đỡ.

Đối với cái này, Tống Mặc Vũ tuyên bố mình đã là một bé lớn trưởng thành rồi, không cần cha mẹ giúp đâu.

“Xin chào mọi người, mình là Tống Mặc Vũ.”

“Hôm nay mình sẽ giới thiệu với mọi người hai thành viên khác trong gia đình, đó là mẹ và cha của mình.”

“Mặc dù mình rất thích cha mẹ, nhưng cô giáo Lâm Lâm dạy mình phải làm một đứa trẻ thật thà ngoan ngoãn, nên mình sẽ nói với mọi người một sự thật.”

“Đó là mình luôn cảm thấy trong nhà chỉ có mình là bình thường, cha mẹ đều hơi không bình thường.”

“Cụ thể như thế nào, mọi người có thể xem tiếp phía dưới. Mẹ ơi mẹ ơi.”

Màn hình rung lắc, rất nhanh sau đó gương mặt xinh đẹp của Khương Miện xuất hiện trong khung hình.

“Mẹ của mình có thể bóp vỡ đá, bóp méo sắt, mẹ là nữ hoàng sức mạnh vô địch, còn ghê gớm hơn cả siêu nhân trong phim hoạt hình.”

Giọng giới thiệu khẽ khàng của cậu bé vang lên từ video vlog.

Sau đó cậu còn quấn quýt đòi Khương Miện biểu diễn hai kỹ năng này.

Biểu diễn xong, Khương Miện vừa đoạt giải Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất làm một trái tim to to về phía con trai cưng của mình.

“Được rồi được rồi, mặc dù mẹ hơi không bình thường, nhưng vẫn là người mình thích nhất trên đời này, cũng là người thích mình nhất trên đời này.”

“Trước đây cha còn tranh luận với mình, nói cha mới là người mẹ thích nhất. Mình không tin đâu, bởi vì mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều lén hôn trán mình. Mình không hề ngủ đâu, ngày nào cũng biết hết!”

Giọng cậu bé mang theo chút kiêu ngạo.

“Tiếp theo là cha của mình.”

Để quay phim Tống Kỳ Sâm, chiều thứ bảy, bé Mặc Vũ đã nhờ Khương Miện đưa mình đến tập đoàn Tống thị.

Vì Khương Miện có chút việc phải xử lý, bé Mặc Vũ ngoan ngoãn ngồi trong phòng họp của cha, nhìn người đàn ông mặc vest chỉnh tề làm cho người đầu trọc đang đàm phán kinh doanh gần như rơi nước mắt.

“Không được, tuyệt đối không nhượng bộ năm hào được. Trương Phi, nếu anh không quyết định được thì về gọi cha anh đến đây, đừng cứ lải nhải ở đây với tôi.”

Hai từ “năm hào” như chạm vào điểm nhạy cảm của gã đầu trọc này, vốn còn có thể bình thường đàm phán hợp tác với Tống Kỳ Sâm, bỗng nhiên nước mắt trào ra, những quản lý của nhà họ Trương đi cùng lập tức vây quanh, bắt đầu dỗ dành anh ta.

“Mọi người thấy chưa? Cha mình chính là một kẻ keo kiệt vắt chày ra nước!”

“Tống Mặc Vũ, con đang làm gì đấy?”

“Dạ dạ đâu làm gì đâu ạ.”

Camera bắt đầu quay những đôi chân không ngừng đung đưa của cậu bé.

May mắn thay, lúc này Khương Miện đã xử lý xong công việc và quay lại, thành công giải cứu con trai cưng.

Bởi vì vừa thấy Khương Miện, Tống Kỳ Sâm đâu còn tâm trí để ý xem con trai đang làm trò gì.

Vừa hay lúc này Trương Phi và những người dưới quyền anh ta đã đi hết.

Tống Kỳ Sâm tiến lên ôm lấy vòng eo thon của Khương Miện, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Sáng nay khi anh thức dậy em còn đang ngủ, để không làm phiền em, anh đã nói câu anh yêu em bên tai em. Chỉ là lúc đó em có lẽ không nghe thấy, nên bây giờ anh nói bù một câu, vợ à anh yêu em.”

Tống Kỳ Sâm tình cảm nồng nàn chân thành, khóe mắt thoáng thấy con trai đang giơ điện thoại, lời quở trách lập tức vang lên.

“Tống Mặc Vũ, rốt cuộc con đang quay gì thế?”

Tiếp theo là một màn hình rung lắc dữ dội.

Phải một lúc lâu sau, giọng bất lực của cậu bé mới lại vang lên.

“Được rồi, mình phải thừa nhận đôi khi mẹ đúng là thích cha hơn mình một chút, ví dụ như vừa rồi.”

“Đây chính là gia đình ba người chúng mình, một người cha keo kiệt vắt chày ra nước Tống Kỳ Sâm, một người mẹ là nữ hoàng sức mạnh vô địch Khương Miện và một cục cưng ngoan nhất thế giới Tống Mặc Vũ.”

Hiệu trưởng và các giáo viên mẫu giáo đến xem: “…”

Trời ơi, thật không nhìn ra hóa ra ở riêng tư chủ tịch Tống và ảnh hậu Khương lại như thế này.

Quan trọng nhất là hai người như vậy lại có thể nuôi dạy được một bé Mặc Vũ nghe lời, ngoan ngoãn và khéo léo thế này.

Thật là kỳ diệu quá.

Trong lòng cảm thán như vậy, tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên.

Hơn nữa vì toàn bộ vlog đều do Tống Mặc Vũ tự làm, không nhờ cha mẹ giúp đỡ, cậu đã thành công giành được giải nhất cuộc thi vlog lần này. Cô giáo còn trao cho cậu một tấm giấy khen.

Từ khi bắt đầu đi học, chưa bao giờ thiếu giấy khen, Tống Mặc Vũ đối với những lời khen ngợi này, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

Dáng vẻ nhỏ nhắn bình thản trước vinh quang.

Rất nhanh đã đến giờ ăn chiều, trường mẫu giáo quý tộc này khác với các trường mẫu giáo khác.

Vì toàn là con nhà giàu, đa số bánh chiều đều do các gia đình tự mang đến.

Hôm nay Tống Mặc Vũ nhận được năm chiếc bánh cupcake nhỏ, phía trên được trang trí thành hình các con vật nhỏ bằng trái cây, đẹp vô cùng.

Những đứa trẻ khác gần như vừa thấy những chiếc bánh này đã ùa đến.

Có vài đứa không hiểu chuyện, thậm chí trực tiếp đưa tay lấy.

Chỉ thấy trong đám đông xuất hiện một cậu bé béo họ Diêu, nói muốn đấu với cậu.

Lý do nghe nói là cô bé Đới Ân mà cậu ta thích nhất từ chối nắm tay cậu ta cùng về sau giờ học, mà lại muốn nắm tay Tống Mặc Vũ, bởi vì Tống Mặc Vũ đẹp trai nhất trường mẫu giáo.

“Đẹp trai thì có tác dụng gì, chắc chắn cậu không đánh lại tôi. Nhanh lên đấu với tôi đi, để xem tôi đánh cậu xẹp lép, xem Đới Ân còn muốn nắm tay cậu về không!”

Bé béo họ Diêu ngẩng cao cằm.

Đới Ân là ai?

“Nhanh lên, nhanh lên đánh nhau với tôi đi! Sao cậu không động đậy, có phải sợ rồi không?”

Thấy Tống Mặc Vũ không nhúc nhích, bé béo còn đưa tay kéo tay áo Tống Mặc Vũ.

Ai ngờ chỉ một cái, cậu ta đã kéo đứt cúc tay áo của Tống Mặc Vũ.

Cô giáo mẫu giáo bên cạnh còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Tống Mặc Vũ đột nhiên đứng dậy, một tay quật ngã bé béo.

Mấy người bạn thân của bé béo thấy cậu ta bị quật ngã, cũng lần lượt xông lên rồi từng người một bị quật ngã.

Xem tư thế này quả thật được di truyền từ mẹ.

Hu hu hu hu hu.

Tiếng khóc vang lên một mảnh.

Cô giáo Lâm Lâm: “…”

Ngay sau đó cô thấy Tống Mặc Vũ không biết lấy từ đâu ra một cái máy tính bỏ túi cực nhỏ.

“Các cậu làm rách tay áo của tôi, còn làm nhăn quần áo của tôi, phải bồi thường.”

Bé béo và những người bị quật ngã: “Hu hu hu hu!”

“Không được khóc!”

Tiếng khóc đột ngột ngừng bặt.

Cô giáo Lâm Lâm: “…”

“Vấn đề bồi thường, tôi sẽ để cha tôi nói chuyện với cha mẹ các cậu. Còn mấy người các cậu, không được phép của tôi mà ăn bánh cupcake của tôi, cũng phải trả tiền cho tôi.”

“Những chiếc bánh cupcake có hình dáng như thế này bên ngoài, lần trước tôi đã đi xem ở tiệm bánh rồi, đa số đều là 9 tệ một cái. Tụi mình là bạn học, có thể giảm giá cho các cậu tám phần, thu của các cậu bảy tệ hai thôi, tối nay tan học nhớ bảo cha mẹ các cậu thanh toán tiền nhé.”

Những đứa trẻ ăn bánh: “…”

“Bảy tệ được không?”

Bầu không khí quá tốt, cô giáo Lâm Lâm trong một phút ngớ người đột nhiên mặc cả giá.

“Bảy tệ, bảy tệ thì con không lấy lời được.”

Tống Mặc Vũ vội vàng trả lời.

Những đứa trẻ khác: “…”

Không chỉ được di truyền từ mẹ, mà còn được di truyền từ cha, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Xử lý xong những chuyện vụn vặt này, Tống Mặc Vũ thở dài, quay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

Hầy, cả nhà chỉ có một mình mình là người bình thường, mình nhất định phải cố gắng, không thể dễ dàng bị những trắc trở nhỏ này đánh bại.

Những đứa trẻ khác: “…”

Cứ cảm giác hình như có chỗ nào đó sai sai.

—-

Tác giả có lời muốn nói: A a a a, cuối cùng tôi cũng hoàn thành rồi hu hu hu.

Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành nhé, thật sự cảm ơn.

—-

Cá: Vậy là đã đến lúc nói lời chào tạm biệt bé Miện và sếp Tống rồi. Thời gian qua mình rất cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện, từng cái like và cmt khen, cổ vũ đều là động lực để mình edit tiếp.

Mình biết sẽ còn rất nhiều sai sót trong truyện chưa thể thấy và sửa, mong là mọi người có thấy thì có thể cmt nhẹ nhàng nhắc và mình sẽ sửa ngay.

Tóm lại cảm ơn mọi người nhiều nhiều và chúc mọi người có một cái Tết vui vẻ bên gia đình nhé, iu iu ❤️
 
Back
Top Bottom