Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 190



Anh không phải vì những lời ác ý từ cư dân mạng mà đau lòng, mà là vì bà nội.

Cái gọi là người thân thiết nhất mới có thể làm anh tổn thương sâu nhất.

Anh vốn định về sớm để cùng Vãn Vãn tận hưởng thế giới của hai người, nhưng trên đường, anh nhận được cuộc gọi từ bà nội. Lo lắng bà xảy ra chuyện, anh mới quay đầu trở về.

Sau khi khám sức khỏe xong, bác sĩ nói bà nội không có vấn đề gì nghiêm trọng. Lúc ấy, trong lòng anh còn rất vui mừng. Nhưng giờ nghĩ lại, anh đúng là ngốc nghếch đến không thể ngờ. Đáp án đã rõ ràng trước mắt mà anh lại không nhận ra.

“Bà cố ý gọi anh về, muốn anh gặp Lê An. Cái gọi là thân phận hộ lý chỉ là cái cớ để che mắt anh. Ý định thực sự của bà là muốn giới thiệu An An cho anh.”

Lục Trầm bây giờ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Giống như những gì cư dân mạng nói, Lê An là đại tiểu thư nhà họ Lê, là công chúa được cha và các anh trai cưng chiều.

Cô làm sao có thể thật sự đi làm hộ lý?

Dù cô có ý nghĩ đó, thì gia đình cô cũng tuyệt đối không đồng ý.

“Chờ chút, em muốn kiểm tra một thứ.”

Dư Vãn vội vàng ôm máy tính đến.

Ngay trước mặt Lục Trầm, cô lên mạng tìm kiếm thông tin về nhà họ Lê, rồi ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình họ.

“Người đàn ông hôm đó đến tìm anh chính là ông ta.”

Lục Trầm ngay lập tức nhận ra. Anh đưa tay chỉ vào màn hình, đọc ra ba chữ: “Lê Bách Lâm.”

“A Lục, có vẻ như anh đã bị người ta nhắm đến từ lâu. Một bên mua hot search, một bên đến tìm em, cố gắng dùng tiền để em từ bỏ anh. Gia đình họ Lê này đúng là tính toán giỏi.”

Dư Vãn không biết nên nói gì trong giây phút này.

Nhà họ Lê vì muốn làm hài lòng Lê An, chuyện gì cũng có thể làm.

Nhưng thế giới này, ngoài Lê An là con người, thì những người khác cũng là con người. Tại sao mọi thứ đều phải xoay quanh cô ta chứ?

Lục Trầm cười khẽ: “Vãn Vãn, chờ sau khi chúng ta kết hôn, anh có thể chuyển toàn bộ tài sản sang tên em. Dù sao anh là của em, mọi thứ của anh cũng là của em.”

“Anh không cần phải làm vậy. Em có tay có chân, có thể tự kiếm tiền. Những thứ nhà họ Lê cho, em không thèm. Em cũng sẽ không vì những lời đồn đoán mà rời xa anh.”

Dư Vãn hiểu anh đang lo lắng điều gì.

Nhưng những lo lắng ấy đều là thừa thãi.

Số tiền mà nhà họ Lê ra giá thật sự rất cao. Dù em có kiếm được ít hơn, nhưng mỗi đồng em tự mình kiếm được đều mang lại cảm giác thoải mái.

“Nếu cô ta muốn làm hộ lý của bà thì cứ để cô ta làm. Chúng ta có thể tận hưởng thế giới của hai người mà không bị ai quấy rầy.”

Lục Trầm nhìn vào đôi môi đỏ của cô, từ từ tiến lại gần rồi hôn lên.

Bàn tay anh cũng tự nhiên vòng qua eo Dư Vãn.

Không khí trong phòng ngày càng trở nên mờ ảo, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, phá tan khoảnh khắc của họ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lục Trầm cau mày, không vui:

“Ai lại gọi điện lúc này? Chẳng lẽ vẫn là đám người nhà họ Lê?”

“Không phải, là Kiều Sở Sở.”

Dư Vãn liếc nhìn màn hình điện thoại.

Kiều Sở Sở mỗi lần gọi đều có chuyện quan trọng cần nói, nên cuộc gọi này chắc chắn cô phải nghe.

Vừa ấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của Kiều Sở Sở đã vang lên từ đầu dây bên kia:

“Chị Dư, mấy ngày trước Lý Như vừa nhận vai nữ thứ hai trong một bộ phim nhưng vừa rồi đạo diễn đột nhiên gọi nói muốn đổi người. Còn cả lịch trình của các nghệ sĩ khác trong công ty cũng bị cắt ngang. Em vừa gửi cho chị một file tổng hợp tình hình, chị xem rồi xử lý nhé.”

Dư Vãn mơ hồ nghe được tiếng khóc của Lý Như bên đầu dây kia.

“Họ quá đáng thật đấy. Em đã học thuộc kịch bản bao nhiêu ngày, còn treo dây cáp hai ngày liền, mọi việc em đã làm hết sức, vậy mà nói thay người là thay người. Em chẳng biết mình sai ở đâu.”

“Đạo diễn lớn mà lại chẳng giữ chữ tín gì cả?”

“Hơn nữa, khi em hỏi ông ta, ông ta lại bảo mình cũng chẳng còn cách nào. Thật nực cười, vai nữ thứ hai không phải mới quyết định gần đây. Nếu họ có ý kiến, tại sao không nói sớm, mà lại để em phí thời gian như vậy?”

Dư Vãn hoàn toàn hiểu được sự suy sụp của Lý Như.

Cô ấy là một người rất nỗ lực, mỗi ngày đều luyện tập diễn xuất ở công ty, thường xuyên đến khuya mới về nhà.

Vai diễn này là do cô ấy tự mình giành được bằng chính thực lực, vậy mà giờ nói mất là mất, làm sao cô ấy chấp nhận nổi?

Về lý do đạo diễn phá vỡ hợp đồng, lịch trình bị cắt ngang, trong lòng Dư Vãn đã rõ.

Cô nói với Kiều Sở Sở: “Vậy thì tạm cho nghệ sĩ của công ty nghỉ ngơi một thời gian đi. Dạo này mọi người cũng mệt mỏi lắm rồi. Về chuyện lịch trình, tôi sẽ tìm cách giải quyết.”

“Được rồi, chị Dư. Vậy tôi sẽ xử lý công việc bên công ty trước.”

Kiều Sở Sở cũng không nói thêm lời nào.

Công việc trên tay cô đã chất đầy như núi, không chỉ phải giải quyết các vấn đề chuyên môn mà còn phải lo ổn định tâm lý cho nghệ sĩ.

“Đúng rồi, nhớ đòi lại tiền vi phạm hợp đồng. Mọi thứ cứ theo hợp đồng mà làm. Số tiền đó lấy về phát cho mọi người như một khoản bồi thường tinh thần.”

Dư Vãn lại nhấn mạnh một lần nữa.

Dù tất cả đều do nhà họ Lê gây ra, kẻ chủ mưu chính là gia đình họ Lê.

Nhưng họ đã vi phạm hợp đồng, và việc đòi tiền là chuyện đương nhiên. Có tiền thì việc gì lại không làm?

Lục Trầm ở bên cạnh nghe vậy, nắm tay bất giác siết chặt. Nhà họ Lê thật sự quá đáng.

Sau khi cúp máy, anh nói với Dư Vãn: “Chuyện này em không cần lo, anh sẽ xử lý. Còn các nghệ sĩ mà công ty em đã ký hợp đồng, anh sẽ giúp họ đòi lại các lịch trình đã mất.”

Những người đó có thể vì nhà họ Lê mà bắt nạt cô. Nhưng nếu nhà họ Lục can thiệp, họ liệu còn dám bám chặt lấy nhà họ Lê nữa không?

Đến lúc đó, e rằng họ sẽ quay lại nịnh bợ Dư Vãn.

“Không, anh tuyệt đối không được làm vậy. Đây là chuyện của em, em nên tự mình xử lý, chứ không phải việc gì cũng nhờ anh giúp.”

Dư Vãn lắc đầu nhìn anh.

Cô biết rất rõ rằng nếu Lục Trầm ra mặt, mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết. Nhưng cô không muốn như vậy.

Cô không muốn trở thành một cây tầm gửi chỉ biết dựa vào đàn ông, để rồi nếu rời khỏi anh, cô sẽ chẳng còn là gì cả.

“Nhưng Vãn Vãn, em bị liên lụy bởi anh. Nhà họ Lê nhằm vào em là vì Lê An muốn có được anh. Nếu không có anh, em đã không phải chịu những chuyện này.”

Lục Trầm thực sự cảm thấy áy náy.

Gia đình anh đã không ngừng gây khó dễ cho cô, giờ lại thêm một Lê An.

Họ chỉ muốn đơn giản bên nhau, mà sao lại khó khăn đến vậy.

Dư Vãn ôm lấy anh: “Nếu không có anh, thì cũng sẽ chẳng có em của ngày hôm nay. Lúc trước, khi em bị cả mạng xã hội tẩy chay, là anh đã ở bên cạnh, cùng em vượt qua từng đêm tối để chờ đến khi bình minh ló rạng. Bây giờ em có khả năng tự bảo vệ mình, quản lý tốt công ty của em. Anh có thể tin tưởng em một lần được không?”

Lục Trầm nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau, anh thỏa hiệp:

“Được, hiện tại anh sẽ không can thiệp vào việc của em. Nhưng nếu em cần, hãy đến tìm anh bất cứ lúc nào.”
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 191



“Cảm ơn anh, Lục Trầm. Ở bên anh thật sự rất tuyệt.”

Dư Vãn chủ động hôn anh.

Hai người hoàn thành chuyện còn dang dở khi nãy.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, họ mới tách ra. Dư Vãn xoa nhẹ phần eo đau nhức.

“Dạo này anh lại lén tập gym sau lưng em đúng không?”

“Không có, sao lại thế được.”

Lục Trầm miệng thì chối, nhưng lưng lại càng thẳng hơn.

Anh vốn đã có tám múi cơ bụng, gần đây lại ngày ngày rèn luyện trong phòng làm việc, cơ bắp càng rõ nét hơn.

Dù sao Dư Vãn cũng thường xuyên tiếp xúc với các nam nghệ sĩ, từ “cún con” đến “sói con” đều đủ cả. Nếu anh không chăm chỉ tập luyện, lỡ bị chê bai thì phải làm sao?

“Nhưng em cảm thấy sức anh lớn hơn trước.”

Dư Vãn nằm bệt trên ghế sofa, chẳng muốn nhúc nhích. Nhưng cơ thể lại khó chịu, muốn đi tắm.

Cô vươn tay, làm nũng: “A Lục, hay là anh bế em đi tắm nhé?”

“Anh rất sẵn lòng.”

Lục Trầm bế cô lên, bước về phía phòng tắm.

Bồn tắm rất rộng, đủ chỗ cho hai người ngồi thoải mái.

Thấy nguy cơ việc tắm rửa biến thành tắm chung, Dư Vãn lập tức quyết định, đuổi anh ra ngoài.

“Vãn Vãn, em thật sự nỡ lòng đuổi anh đi sao?”

Lục Trầm đứng trước cửa, giọng nói trầm thấp.

Lúc này, dáng vẻ của anh toát lên sức hấp dẫn đầy quyến rũ.

Nhưng phần eo đau nhức nhắc nhở Dư Vãn rằng, tuyệt đối không được mềm lòng. Nếu lại làm thêm lần nữa, e là cô sẽ gãy lưng mất.

Dư Vãn kiên quyết thái độ, đẩy anh ra ngoài.

Giờ đây trong phòng tắm chỉ còn lại cô. Vừa ngâm mình trong bồn, cô vừa bật điện thoại xem phim.

Bỗng màn hình hiện thông báo có người lạ muốn kết bạn, kèm theo lời nhắn là tên Lê Bách Lâm.

Nhà họ Lê quả thật không chịu từ bỏ.

Dư Vãn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý kết bạn. Thay vì trốn tránh, cô chọn cách đối mặt.

Cô muốn xem thử nhà họ Lê còn có chiêu trò gì.

Ngay sau khi được chấp nhận, Lê Bách Lâm nhắn tin:

[Cô Dư, tôi thật lòng muốn bàn về giao dịch này. Cô có điều kiện gì cứ nói thẳng. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.]

Giọng điệu vẫn cao ngạo như thường, thật đáng ghét.

Ấn tượng của Dư Vãn về nhà họ Lê càng thêm tệ hại.

Dù cô chỉ tiếp xúc với Lê Bách Lâm và Lê An, nhưng anh em nhà này đã khó ưa đến vậy, những người còn lại trong gia đình chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô đáp lại: [Rốt cuộc là tôi muốn gì, hay các người muốn làm gì?]

Lời lẽ của hắn thật nực cười.

Dư Vãn nhìn màn hình, tưởng tượng dáng vẻ ngang nhiên của hắn, tức đến bật cười:

[Các người cướp hết lịch trình của nghệ sĩ dưới trướng tôi, muốn ép tôi phải cúi đầu. Giờ lại chạy đến bảo tôi ra điều kiện. Con người anh thật ghê tởm. Vừa đóng vai nạn nhân, vừa làm kẻ ác. Đúng là diễn xuất đỉnh cao!]

Đây là lần đầu tiên Lê Bách Lâm bị mắng thẳng vào mặt như vậy.

Hơn nữa, những gì Dư Vãn nói hoàn toàn là bịa đặt.

Hắn từng nói lời đe dọa, muốn dạy cho cô một bài học, nhưng cũng chỉ nói cho hả giận, không thực sự làm.

Lê Bách Lâm càng nghĩ càng bực, lập tức gọi điện.

Dư Vãn nhận cuộc gọi.

Ngay lập tức, giọng nói đầy tức giận của hắn vang lên trong phòng tắm:

“Dư Vãn, người ta nói đàn bà và tiểu nhân là khó chiều. Hôm nay tôi thật sự được mở mang tầm mắt. Cô đúng là cao thủ cãi cùn. Nếu Lục Trầm biết bộ mặt này của cô, cô nghĩ anh ta còn muốn cô nữa không?”

Hắn thật sự không hiểu, Lục Trầm rốt cuộc thích cô ở điểm nào.

Chỉ vì gương mặt sao?

Hắn thừa nhận Dư Vãn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo ấy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy đôi mắt này rất giống mẹ hắn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nhưng mẹ hắn và Dư Vãn khác biệt một trời một vực. So sánh hai người họ với nhau chẳng khác gì xúc phạm mẹ hắn.

“Anh ấy có muốn tôi hay không là chuyện của tôi, không phiền anh lo lắng. Tôi đồng ý lời mời kết bạn của anh chỉ để nói cho anh biết, đừng tưởng ép tôi như vậy, tôi sẽ chịu khuất phục.”

Dư Vãn ung dung đáp lại.

Cô thực sự muốn xem thử, nhà họ Lê rốt cuộc còn có thể giở trò gì.

“Tôi đã nói tôi không hề nhắm vào cô. Việc lịch trình của nghệ sĩ dưới trướng cô bị cướp, chỉ chứng minh nhân phẩm của cô trong giới quá tệ, chẳng ai muốn hợp tác với cô cả. Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

Lê Bách Lâm tức đến đỏ mặt.

Tại sao những việc hắn không làm lại bị đổ lên đầu hắn chứ.

Hắn không biết rằng, Lê An đã nhân danh hắn để tung tin trong giới, rằng bất kỳ ai hợp tác với Dư Vãn đều coi như chống lại nhà họ Lê. Lê Bách Lâm sẽ không tiếc bất cứ giá nào để phong sát họ.

Phải biết rằng, Lê Bách Lâm còn rất trẻ đã trở thành đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, địa vị trong giới giải trí không hề tầm thường. Với sự đe dọa từ hắn, tất nhiên chẳng ai dám chọc vào.

Dư Vãn cười khẩy: “Hóa ra đạo diễn Lê là người làm mà không dám nhận, thế thì chúng ta không còn gì để nói.”

Nói xong, cô thẳng tay cúp máy.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lê Bách Lâm giơ nắm đ.ấ.m đập mạnh vào tường.

Cơn giận dữ trong lòng hắn chẳng biết trút vào đâu.

Hắn thực sự muốn dạy cho Dư Vãn một bài học nhưng một quý ông không thể ra tay với phụ nữ. Huống hồ, Dư Vãn lại không đứng trước mặt hắn, dù muốn cũng chẳng thể làm gì.

Lê Bách Lâm tức giận trong phòng một lúc, sau đó định sang phòng bên cạnh tìm em gái trò chuyện.

Vừa gặp mặt, Lê An đã lên tiếng phàn nàn:

“Anh, chương trình thực tế em bảo anh chuẩn bị đã sắp xếp xong chưa? Em vừa hỏi thăm ở trường, mấy ngày qua Cốc Cốc biểu hiện rất tốt, học được nhiều kỹ năng lắm. Nếu lên show ngay bây giờ, chắc chắn nó sẽ hút được một lượng lớn fan.”

“Chưa xong.” Lê Bách Lâm lắc đầu.

Việc tổ chức một chương trình thực tế đâu phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hắn đang bị Dư Vãn làm cho tức điên, hoàn toàn không có tâm trạng.

Sự không hài lòng trên gương mặt Lê An càng lộ rõ:

“Anh, em thấy anh chẳng hề quan tâm đến chuyện của em chút nào. Những gì em nói với anh đều như gió thoảng qua tai.”

“An An, anh đang rất bực mình. Chúng ta có thể không nói đến những chuyện phiền phức này được không?”

Giọng điệu của Lê Bách Lâm tràn đầy sự cầu khẩn.

Nhưng Lê An chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của anh.

Cô chỉ mải miết phàn nàn, hoàn toàn không nhận ra sự thất vọng trong ánh mắt anh trai ngày càng lớn.

Cuối cùng, Lê Bách Lâm không muốn ở đây thêm nữa.

“Anh có việc, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lúc này anh chỉ muốn tìm một quán bar để dùng rượu làm tê liệt bản thân.

“Anh! Em biết mà, anh chẳng bao giờ yêu thương em như anh hai. Nếu anh hai ở đây, chắc chắn...”

Những gì Lê An nói tiếp theo, Lê Bách Lâm không nghe được chữ nào. Anh sải bước nhanh hơn, rời khỏi đó.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 192



Diện tích của nhà cũ nhà họ Lục rất lớn, Lê Bách Lâm đi suốt hơn mười phút mới đến được gara.

Hắn ngồi vào xe, bật nhạc lên mức lớn nhất rồi đạp mạnh chân ga.

Hắn không biết mình muốn đi đâu, chỉ lang thang vô định trên phố cho đến khi nhìn thấy một quán bar. Dừng xe lại, hắn bước vào, tìm một góc khuất và bắt đầu uống rượu giải sầu.

“Đạo diễn Lê? Đúng là anh rồi. Ngưỡng mộ đã lâu, danh tiếng vang dội, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gặp.”

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói đầy phấn khích.

Lê Bách Lâm ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt là một người trung niên xa lạ.

Hắn khẽ gật đầu coi như chào hỏi, nhưng người kia liền ngồi xuống, tiếp tục bắt chuyện.

Người ta đã có thái độ thân thiện, hắn dù tâm trạng khó chịu cũng không thể nói năng khó nghe. Lê Bách Lâm miễn cưỡng đáp lại vài câu cho có lệ.

“Đạo diễn Lê, gần đây tôi có đầu tư vào một bộ phim. Ban đầu định để Lý Như đóng vai nữ thứ, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy là nghệ sĩ của công ty Dư Vãn. Tôi nghĩ thế không ổn, lập tức báo đạo diễn thay người. Từ nay về sau, nghệ sĩ nào thuộc công ty của Dư Vãn, tôi nhất quyết không hợp tác nữa.”

Người đàn ông tiếp tục thể hiện sự trung thành.

Vì chuyện này mà ông ta đã bỏ ra một khoản lớn để bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Tiền đã chi, tất nhiên phải tìm cách gây ấn tượng với Lê Bách Lâm. Biết đâu Lê đạo diễn vui vẻ, trực tiếp hứa hẹn hợp tác thì chẳng phải ông ta sẽ lời to sao?

Lê Bách Lâm vốn đã ghét Dư Vãn, nay có người đồng tình, hắn cũng không ngần ngại xả hết bực tức trong lòng, kể ra mọi điều không vừa ý.

Rất nhanh, câu chuyện dẫn đến việc hủy hợp tác.

“Các người không muốn hợp tác với Dư Vãn là vì nhân phẩm cô ta có vấn đề.”

“Đúng vậy, không sai chút nào. Nếu không thì tôi đâu dám tốn tiền bồi thường chỉ để tránh xa cô ta.”

“Nhưng Dư Vãn lại đổ mọi chuyện lên đầu tôi, nói rằng vì tôi nên người khác mới không hợp tác với cô ta. Thật nực cười.”

Lê Bách Lâm tiếp tục bày tỏ sự bất mãn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên ngừng đáp lời, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, lòng không khỏi băn khoăn.

Mọi chuyện vốn dĩ là như vậy mà.

Nếu không phải vì Lê Bách Lâm đưa ra lời đe dọa, bọn họ sao có thể phá hợp đồng?

Khoan đã, chẳng lẽ bây giờ Lê Bách Lâm nói thế là vì không muốn ghi nhận ân tình của bọn họ?

Không được, như thế thì không xong.

Người đàn ông vội vàng ngắt lời:

“Đạo diễn Lê, chúng tôi chính vì anh nên mới chấm dứt hợp đồng với nghệ sĩ dưới trướng Dư Vãn mà.”

“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Lê Bách Lâm ngạc nhiên.

Trong thoáng chốc, anh thậm chí còn nghi ngờ người này là kẻ do Dư Vãn cử đến để vu khống anh.

Nhưng nghĩ lại, hai người họ vừa mới nói rất nhiều lời không hay về Dư Vãn, người đàn ông này chắc chắn không thể là người của cô ta.

Người kia tiếp tục giải thích:

“Đạo diễn Lê, cả giới giải trí đều biết rằng ai hợp tác với Dư Vãn là cố tình đối đầu với nhà họ Lê. Đắc tội với anh thì còn sống yên trong ngành này được sao? Chúng tôi vì nể mặt anh nên mới phá hợp đồng, bồi thường vi phạm đấy!”

Câu nói này khiến Lê Bách Lâm càng thêm mơ hồ.

Hắn chưa bao giờ nói ra những lời như vậy. Nhưng nhìn vẻ chắc chắn của người đàn ông này, rõ ràng không giống nói dối.

Chẳng lẽ là do Lê An?

Nghĩ đến khả năng này, Lê Bách Lâm thật sự tức điên, nhưng hắn cố nén giận, hỏi: “Ai nói với các người điều đó?”

“Là em gái anh, tiểu thư Lê An.”

Không ai nghi ngờ lời này, bởi ai cũng biết Lê An được cưng chiều hết mực. Những gì cô ta nói chính là thái độ của nhà họ Lê.

Lê Bách Lâm vốn đã đoán được điều này, nhưng khi nghe trực tiếp từ người khác, hắn vẫn cảm thấy giận đến nghẹt thở.

An An sao lại có thể tùy tiện làm như vậy?

“Đạo diễn Lê, chẳng lẽ chuyện này có hiểu lầm gì sao?”

Người đàn ông thấy hắn im lặng, càng thêm lo lắng bất an.

Người đàn ông trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng tất cả chỉ là họ đã hiểu lầm ý của Lê đạo diễn. Nếu không, chẳng phải họ đã mất cả chì lẫn chài rồi sao?

Lê Bách Lâm hít sâu một hơi nói:

“Gửi số tài khoản của anh cho tôi, phí vi phạm hợp đồng bao nhiêu tôi sẽ trả thay. Còn chuyện hợp tác với Dư Vãn, tôi sẽ không can thiệp, đó là việc của các anh."

“Đạo diễn Lê, anh làm vậy là...”

Người đàn ông cầm điện thoại, đứng hình hồi lâu, không thể hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao.

Sau khi rời khỏi quán bar, Lê Bách Lâm đi bộ một mình trên đường phố, càng nghĩ càng thấy giận.

An An sao có thể tự ý làm ra chuyện như vậy sau lưng anh.

Giờ thì danh tiếng của anh đã hoàn toàn bị hủy hoại. Mọi người khi nhắc đến anh, dù có khen anh là một đạo diễn thiên tài, chắc chắn cũng sẽ thêm vào rằng hắn là kẻ cậy quyền thế ức h.i.ế.p người khác.

Điều anh nên làm nhất lúc này là làm rõ mọi chuyện.

Nhưng nếu anh ra mặt thanh minh, chẳng phải sẽ làm An An mất mặt sao? Dù rất giận em gái, cảm thấy cô ấy không đủ hiểu chuyện, nhưng dù sao họ vẫn là anh em ruột, m.á.u mủ tình thâm. Họ chính là những người thân thiết nhất với nhau.

Cân nhắc mãi, cuối cùng Lê Bách Lâm không làm gì cả, chỉ gửi cho em gái một tin nhắn:

"Sau này không được phép nhân danh anh mà cậy quyền ức h.i.ế.p người khác. An An, làm vậy không hay chút nào.”

Anh nén hết mọi nỗi bực tức trong lòng, chỉ nhẹ nhàng trách móc cô một câu.

Nhưng khi nhận được tin nhắn này, thế giới của Lê An như sụp đổ.

Chỉ mới gặp Dư Vãn một lần mà tam ca đã bị cô ta mê hoặc, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ anh ấy sẽ trở thành kẻ quy lụy theo đuôi cô ta sao?

Không, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Lê An cắn răng, đi vào bếp, lấy một con d.a.o rồi mạnh tay rạch lên cổ tay mình. Sau đó, cô chụp lại bức ảnh cổ tay chảy m.á.u không ngừng và đăng vào nhóm chat gia đình.

Bức ảnh vừa được gửi đi, cả nhà lập tức náo loạn. Lê Chấn Hoa cùng ba người anh của cô thay nhau gọi điện nhưng Lê An không bắt máy một cuộc nào.

Cô chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, rồi ném nó sang ghế sofa, kiên nhẫn chờ đợi.

Bà nội nhà họ Lục thường hay thức dậy vào giờ này mỗi đêm.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lê An bắt đầu choáng váng, suýt nữa ngã quỵ. Đúng lúc đó, đèn phòng khách bật sáng. Nhìn thấy cô, bà Lục hốt hoảng thốt lên:

"An An, cháu làm sao thế này?"

"Bà nội Lục, thật sự cháu rất xin lỗi. Cháu chỉ muốn qua đây để ở bên bà. Nhưng cháu không ngờ sự xuất hiện của cháu lại khiến bà phải chịu nhiều phiền toái như vậy. Nếu cháu biến mất, Lục Trầm sẽ không giận bà nữa.”

Lê An cười thê lương, rồi để mình ngã thẳng xuống đất.

Phòng khách trải thảm rất dày, dù ngã xuống cũng không bị thương. Cô đã tính toán kỹ, nhưng bà Lục thì không biết điều đó.

"An An!”

Bà cụ Lục vội vàng chạy tới, nhanh chóng đỡ cô dậy, sau đó gọi xe cứu thương và ngay lập tức liên lạc với Lục Trầm:

"Cháu về nhà ngay đi, Lê An xảy ra chuyện rồi."

"Cô ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến cháu?"

Lục Trầm trả lời bằng giọng đầy phiền chán.

“Bà nội, người cháu yêu chỉ có Dư Vãn. Xin bà đừng ép cháu nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện tác hợp cháu với Lê An. Giữa chúng cháu không bao giờ có khả năng đâu.”
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 193



“Lục Trầm!”

Bà cụ Lục suýt nữa bị thái độ hiện tại của anh chọc tức đến phát bệnh.

“Đó là một mạng người. Bà không ép cháu phải lập tức kết hôn với con bé nhưng ít nhất cháu cũng nên đến bệnh viện một chuyến.”

Chẳng lẽ yêu cầu này quá đáng lắm sao?

Đến bệnh viện thăm Lê An, nói vài lời dễ nghe, cả quá trình chẳng qua cũng chỉ tốn của anh hai tiếng đồng hồ. Chẳng lẽ ngay cả hai tiếng anh cũng không có?

Hay là vì Dư Vãn quản anh quá chặt, đến mức không cho anh rời nửa bước?

Ban đầu, bà cụ Lục không có ý kiến gì với Dư Vãn. Mặc dù hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, cũng chẳng giúp được gì cho Lục Trầm, nhưng ít ra cô ấy là một người tử tế.

Thế nhưng bây giờ, bà thay đổi cách nhìn rồi.

“Bà vốn không muốn ép cháu quá mức nhưng nếu ngay cả tự do cá nhân cháu cũng không có, đi bệnh viện một chuyến mà cũng phải nhìn sắc mặt của nó thì hai đứa chia tay ngay đi.”

Dù Lục Trầm không đến với Lê An, bà cũng không cho phép cháu mình tiếp tục lãng phí thời gian với người phụ nữ kia.

Lục Trầm nghe những lời này như nghe một trò hề, anh cười nhạt.

“Bà ơi, cháu và em ấy là yêu nhau tự do. Chân mọc trên người cháu, là cháu không muốn đi bệnh viện thăm Lê An. Bà đã lừa cháu một lần rồi, đừng mong lừa được lần thứ hai. Cháu sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa đâu.”

Nói xong, anh thẳng tay cúp máy.

Về chuyện Lê An tự sát, anh vẫn giữ thái độ nghi ngờ. Dù gì cô ta cũng có tiền sử, một người phụ nữ giỏi tính toán như cô ta, ai biết được là muốn c.h.ế.t thật hay chỉ giả vờ?

Dù sao, tất cả chuyện này đều chẳng liên quan gì đến anh.

“Vãn Vãn, anh hơi mệt, lên giường nghỉ trước đây.”

Lục Trầm ôm nhẹ lấy Dư Vãn rồi nằm xuống giường.

Dù nhắm mắt nhưng đầu óc anh lại hoàn toàn tỉnh táo, không chút buồn ngủ.

Dư Vãn nhìn anh như vậy, trong lòng không khỏi xót xa.

Cô cúi người, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh:

“Nếu trong lòng anh thấy khó chịu, cứ nói với em. Chúng ta là vợ chồng, có gì cứ nói ra, anh không cần giữ trong lòng mọi thứ như vậy.”

Anh đã gánh chịu quá nhiều, quá nhiều rồi.

Nếu không tìm được cách giải tỏa, liệu anh có tự làm mình nghẹt thở không?

“Không có gì đâu, ngày mai anh còn phải gặp khách hàng. Ngủ trước đi.”

Lục Trầm không muốn nói gì cả.

Anh không muốn mang thêm tiêu cực đến cho Dư Vãn.

Công việc ở công ty đã khiến cô phiền lòng quá đủ rồi.

“Gâu uuu!”

“Gâu... gâu uuu!”

Ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng hú đặc trưng của loài chó.

Dư Vãn bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ. Đại Đầu và Bơ Bánh Mì lập tức lao vào, lăn lộn đùa giỡn trong phòng.

Đại Đầu cố ý nhường nhịn Bánh Mì, chỉ cần thấy nó lao đến là lập tức nằm lăn ra, để lộ cái bụng.

Dư Vãn nhìn cảnh này mà không nhịn được cười.

Nhân tiện, cô cũng muốn tìm việc gì đó làm để dời sự chú ý, không để tâm trạng chìm trong những chuyện không vui nữa.

“A Lục, em nhớ trước đây anh từng học vẽ phác họa đúng không?”

“Trước khi tham gia chương trình, quản lý bắt anh đi học cấp tốc nửa tháng, anh chỉ biết chút ít thôi.”

Lục Trầm ngồi thẳng dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra ít đồ ăn vặt cho chó, ném xuống đất cho chúng ăn.

Dư Vãn lấy bảng vẽ và bút ra từ góc phòng:

“Hay là chúng ta vẽ một bức tranh về hai đứa nó đi. Vừa hay tường phòng ngủ trống trơn, mình treo lên đó.”

“Cũng có thể vẽ thêm hai người bên cạnh, nhưng anh không giỏi vẽ người, vẽ ra tỷ lệ kỳ cục lắm.”

Lục Trầm do dự, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dư Vãn không để tâm: “Không vẽ được kiểu hiện thực, thì mình vẽ kiểu trừu tượng. Quan trọng là bốn chúng ta ở bên nhau, vẽ kiểu gì cũng được.”

Lời này làm Lục Trầm bừng tỉnh.

Đúng vậy, chỉ cần hai người họ ở bên nhau, bất kể chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Lục Trầm không nghĩ ngợi lung tung nữa, anh cầm lấy bút vẽ, tập trung vẽ lên bảng hình ảnh một gia đình bốn người.

Tại bệnh viện.

Bà cụ Lục không thể gọi được Lục Trầm đến, đành ngồi một mình ở hành lang, lo lắng chờ đợi.

Mãi đến khi Lê Bách Lâm thở hổn hển chạy đến.

Anh luôn tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, nhưng lúc này, em gái mà anh thương yêu nhất đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống c.h.ế.t chưa rõ. Đứng trước bà cụ Lục, anh thật sự khó mà giữ được vẻ mặt hòa nhã.

“Bà Lục, em gái tôi đang yên đang lành, tại sao lại tự sát?”

Anh đứng trước mặt bà cụ, chất vấn thẳng:

“Chỉ có người sống không tốt mới nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng trước đây, em tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc.”

“Bước ngoặt là sau khi em ấy về nước. Kể từ khi chúng tôi dọn vào nhà họ Lục, em ấy không còn cười nữa, ngày nào cũng chỉ than phiền hết cái này đến cái khác. Bà Lục, bà nói xem, là điều gì đã khiến em gái tôi trở nên như thế này?”

Dù lời anh nói là câu hỏi, nhưng bà cụ Lục nghe ra được ý trách móc ẩn trong từng chữ.

Anh đang trách bà, trách Lục Trầm.

Và đúng là chuyện này họ đã làm chưa tốt.

Bà thở dài, xin lỗi Lê Bách Lâm.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Bà Lục, tôi không muốn nghe lời xin lỗi của bà. Xin lỗi thì có ích gì? Nó không thể khiến em gái tôi khỏe lại, cũng không thể đưa em ấy trở lại làm một người vui vẻ như trước kia.”

Lê Bách Lâm ngắt lời bà cụ.

Thứ anh thật sự quan tâm chỉ có một:

“Giờ mọi chuyện đã đến nước này, tôi chỉ muốn biết, bà định bù đắp cho An An thế nào? Lần này em ấy tự cứa tay, tôi không muốn lần sau nghe tin em ấy nhảy lầu tự tử hoặc uống thuốc độc.”

Nếu An An thật sự có mệnh hệ gì, gia đình họ sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Cha anh chắc chắn không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, thậm chí có thể vì đau buồn mà đi theo con gái.

Khi đó, ba anh em họ làm sao chịu đựng được mất mát cả cha mẹ và em gái?

“Bà sẽ nói chuyện với Lục Trầm.”

Bà cụ Lục không ngừng nghĩ đến các biện pháp bù đắp.

Nhưng những điều đó chẳng khiến Lê Bách Lâm hài lòng.

Nhà họ Lê đâu thiếu tiền, thứ họ cần không phải sự bù đắp về vật chất, mà là sự an ủi về tinh thần.

Dù anh không hề ủng hộ em gái mình và Lục Trầm ở bên nhau, nhưng không cản nổi An An thích anh ta, thậm chí còn dám lấy cái c.h.ế.t để ép buộc. Là anh trai, anh còn biết làm gì khác?

Cuối cùng, Lê Bách Lâm chủ động đưa ra yêu cầu:

“Bà Lục, nếu hôm nay em gái tôi tỉnh lại, tôi hy vọng bà có thể lấy danh nghĩa nhà họ Lục để tuyên bố chuyện đính hôn, cho em tôi một danh phận chính đáng.”

“Không vấn đề gì.”

Đây chính là điều bà cụ Lục mong muốn.

Bà đã sớm muốn trói chặt hai người bọn họ lại với nhau, sau đó ép Lục Trầm chia tay với Dư Vãn.

Nhưng vấn đề là, làm vậy liệu có quá thiệt thòi cho Lê An không?

Bà nói ra mối băn khoăn trong lòng với Lê Bách Lâm:

“Chỉ là đứa trẻ Lục Trầm kia quá bướng bỉnh, hiện tại nó vẫn chưa dứt khoát với Dư Vãn. Bà lo rằng nếu tuyên bố quá sớm, trên mạng sẽ có lời đồn không hay, ảnh hưởng đến tâm trạng của An An.”

“Không sao, tôi sẽ xử lý tất cả. Chỉ cần tin tức đính hôn được công bố, An An nhất định sẽ tốt hơn.”

Lê Bách Lâm kiên quyết.

Đúng lúc này, một bác sĩ chạy đến:

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 194



“Là tôi.”

Lê Bách Lâm lập tức bước tới, giọng nói không giấu nổi sự lo lắng:

“Tình trạng của em gái tôi bây giờ thế nào rồi?”

“Rất tệ, cô ấy có thể không qua khỏi bất cứ lúc nào. Đây là giấy báo nguy kịch, người nhà ký tên vào đây.”

Bác sĩ đưa giấy và bút ra.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Thực ra, tình trạng của Lê An hiện giờ rất ổn.

Vết cắt kia chỉ trông có vẻ sâu nhưng thực chất không chạm đến động mạch lớn, chỉ cần băng bó và khâu đơn giản là không sao.

Nhưng Lê An không hài lòng với kết quả này.

Nếu cứ xuất viện một cách nhẹ nhàng như thế, chẳng phải cô đã chịu đau một cách vô ích sao?

Cô chi tiền mua chuộc toàn bộ nhân viên y tế có mặt, mới có được màn kịch như hiện tại.

Lê Bách Lâm cầm lấy bút ký, bàn tay run rẩy đến nỗi bút rơi xuống đất, lăn vài vòng. Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi.

Người ta thường nói đàn ông không dễ khóc, chỉ vì chưa gặp phải nỗi đau xé lòng. Nghĩ đến việc Lê An đang cận kề sống chết, Lê Bách Lâm vừa sợ hãi vừa đau lòng khôn xiết.

Bác sĩ đứng đó cũng cảm thấy không thoải mái.

Ông không hiểu tại sao bệnh nhân lại muốn làm như vậy. Tờ giấy báo nguy kịch này chỉ khiến người nhà đau lòng mà thôi.

Nhưng ông đã nhận được một khoản tiền lớn, làm việc cho người ta thì phải kín miệng, nên không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Bách Lâm ký tên.

“Giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân. Nhưng thưa anh, anh cũng biết tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, tốt nhất đừng nói đến những chủ đề khiến cô ấy buồn. Nếu không, e rằng...”

Bác sĩ không nói hết câu, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.

Chỉ cần bất cẩn, đây có thể là lần cuối anh được gặp em gái mình.

Lê Bách Lâm tất nhiên không muốn đi một mình. Anh và bà cụ Lục cùng theo bác sĩ vào phòng bệnh.

Lúc này, Lê An đã mở mắt.

Cổ tay cô quấn đầy băng gạc, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

Nhìn thấy Lê Bách Lâm và bà cụ Lục, cô miễn cưỡng nhếch môi, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Hai người đến rồi? Thật xin lỗi vì làm phiền hai người muộn thế này, lại khiến mọi người lo lắng. Mau về nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm đến con nữa.”

“An An, em là em gái của anh, là người mà anh quan tâm nhất. Sao anh có thể không để ý đến em chứ?”

Lê Bách Lâm vội vàng tiến lại gần.

Anh nắm lấy bàn tay không bị thương của Lê An:

“Em vừa làm anh sợ muốn chết. Bác sĩ mang giấy báo nguy kịch đến, bắt anh ký vào. Nếu em thật sự có mệnh hệ gì, anh biết làm sao đây? Anh theo em về nước, đã hứa với gia đình là sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Trong đôi mắt anh, Lê An chỉ nhìn thấy sự đau lòng và áy náy, không hề có chút khó chịu nào.

Cô biết mục đích của mình đã đạt được.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Cô rút tay ra: “Em là tự sát, không phải bị người khác hãm hại. Đây là lựa chọn của em, không ai có thể trách anh cả. Còn... bà nội Lục.”

“Có bà đây.”

Bà cụ Lục vội bước tới.

Bà còn chưa kịp nói cho Lê An biết tin tức vừa quyết định, Lê An đã bắt đầu than thân trách phận:

“Bà tốt với cháu như vậy, cũng luôn hy vọng cháu có thể làm cháu dâu của bà, nhưng cháu không có phúc phận ấy. Cháu biết mình nên tự giác mà rời đi, nhưng không có Lục Trầm, cháu thật sự không thể sống nổi.”

“An An...”

Lê Bách Lâm không thể nghe thêm được nữa.

Dù anh vẫn không hiểu tại sao em gái mình lại một lòng một dạ với Lục Trầm, nhưng vừa rồi anh đã giải quyết vấn đề rồi.

Anh nói với Lê An: “Sáng mai, nhà họ Lục sẽ chính thức công bố tin đính hôn. Từ giờ em chính là vị hôn thê của Lục Trầm, còn Dư Vãn chỉ là kẻ thứ ba. Dù là bà Lục hay anh, chúng ta đều sẽ giúp em đuổi cô ta ra khỏi cuộc đời Lục Trầm.”

Lời này như một quả b.o.m nổ tung bên tai Lê An.

Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự nghi ngờ mình đang mơ.

“Anh, anh đùa với em đúng không? Sao có thể chứ? Lục Trầm thậm chí còn không chịu đến gặp em. Dù em có chết, anh ấy cũng không động lòng. Anh ấy ghét em như vậy, làm sao có thể đồng ý đính hôn?”

Lê An nói thế, nhưng nhịp thở không thể kiềm chế được mà dồn dập hơn.

Cô biết mà, tự sát chắc chắn có tác dụng.

Sớm biết thế này, cô đã tự sát từ sớm, như vậy đã chẳng phải chịu bao nhiêu lần bị từ chối đến đau lòng như thế.

"Lục Trầm bây giờ chỉ là bị mấy con hồ ly tinh bên ngoài làm mờ mắt thôi. Chuyện hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều phải nghe theo cha mẹ, qua lời mai mối, làm sao có thể để nó muốn làm gì thì làm?”

Bà cụ Lục cũng cho cô một liều thuốc an thần:

"Cháu yên tâm, cháu dâu nhà họ Lục chỉ có thể là cháu."

Lúc này Lê An mới thực sự an tâm.

Tình hình nhà họ Lục cô đã nghe qua.

Ông cụ Lục và vợ không phải là kiểu tình thâm ý đậm, nhưng hai người đã kết hôn với nhau nhiều năm, chắc chắn vẫn có sự gắn bó. Mẹ của Lục Trầm khi đối diện với bà nội cũng chỉ biết nghe lời, không dám trái ý.

Hơn nữa, sức khỏe của bà cụ không tốt, vì điều này mà trong nhà không ai dám làm trái ý bà. Có thể nói, bà chính là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong gia đình.

Bây giờ bà cụ đích thân nói ra chuyện đính hôn, thì chuyện này đã như đóng đinh trên gỗ, không thể thay đổi được nữa.

"Bà nội Lục, sao bà lại đối xử tốt với cháu như vậy? Nhưng cháu lại không thể giữ được trái tim của một người đàn ông, cháu thật sự cảm thấy mình không xứng đáng với sự tốt đẹp của bà.”

Lê An cảm động đến mức khóc nức nở.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào việc lấy lòng bà cụ Lục, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lê Bách Lâm.

Mặc dù Lê Bách Lâm không muốn tính toán những chuyện này, vì chỉ cần sức khỏe của em gái anh tốt lên là đủ.

Nhưng trong phòng bệnh chỉ có ba người, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất sôi nổi, còn anh thì ngồi bên cạnh, không cách nào xen vào được. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Từ trước đến nay, anh luôn là trung tâm của đám đông, chỉ trừ khi ở bên cạnh em gái mình.

Cuối cùng, Lê An cũng chuyển ánh mắt về phía anh.

Câu đầu tiên cô nói đã là thúc giục:

"Anh ba, chuyện đính hôn là việc của cả hai gia đình. Khi nhà họ Lục thông báo, nhà mình cũng phải có động thái gì đó, đúng không?"

"Anh sẽ nói với ba.”

"Em nhờ anh nói giúp vài câu hay với mọi người, nhất là với anh cả. Anh ấy luôn nghiêm khắc với em. Làm ơn đi, anh ba, nếu không có Lục Trầm, em thật sự sẽ c.h.ế.t và sẽ c.h.ế.t rất thê thảm."

"Đừng nói những từ liên quan đến cái c.h.ế.t nữa. Anh đã đồng ý với em rồi mà."

Lê Bách Lâm lúc này giống như đang đưa Phật qua sông.

Vì em gái có thể sống tốt, anh đã nhượng bộ rất nhiều lần, thêm một lần cũng chẳng sao.

Anh cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh, gọi video cho anh cả. Lúc này, cả nhà họ Lê đang tụ tập với nhau.

"Bây giờ chúng ta đang trên máy bay, 20 phút nữa sẽ cất cánh. Chúng ta sẽ về nước để xem tình hình của An An.”

Lê Bách Bình - anh cả của Lê An, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ:

"Chờ nó xuất viện xong, chúng ta sẽ đưa nó về nhà.”

An An mới rời nhà được mấy ngày?

Vậy mà đã tự gây chuyện khiến bản thân phải nhập viện, anh cả làm sao dám để cô tiếp tục ở ngoài như thế này được nữa?

Lê Bách Lâm lập tức đính chính:

"Không, chúng ta không nên đưa em ấy về nhà. An An phải đính hôn với Lục Trầm.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back