Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 185



Cô quay người bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bãi cỏ xanh mướt bên ngoài, khịt khịt mũi:

"Anh à, mọi người đều khuyên em từ bỏ, nhưng từ bỏ một người đâu phải chuyện dễ dàng như thế. Nếu em mắc bệnh nặng, hoặc bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc cao hơn tất cả tài sản nhà mình, thì mọi người có bỏ rơi em không?"

"Đương nhiên là không rồi, em là em gái của anh."

Lời đáp của Lê Bách Lâm rất chắc chắn.

Nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ, hai chuyện này không thể nào so sánh với nhau.

Họ là người một nhà, m.á.u mủ ruột rà đã định sẵn họ là những người thân thiết nhất trên đời.

Nhưng Lục Trầm…

An An và cậu ấy thậm chí còn chưa là người yêu, đây chẳng qua chỉ là chút tâm tư nhỏ nhặt của con gái, làm sao có thể đặt ngang hàng với tình thân?

"Vậy anh hãy giúp em nghĩ cách đối phó với Dư Vãn đi. Cô ta có nhiều nghệ sĩ như thế, chúng ta có thể tấn công từ phía đó, khiến họ trở mặt với cô ta. Đến lúc đó, em sẽ bỏ tiền thuê dư luận dẫn dắt công kích, danh tiếng của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ."

Lê An bộc bạch hết kế hoạch trong lòng mình.

Đám người đó chẳng phải đang cuồng ghép cặp sao?

Nếu để họ biết Dư Vãn là một bà chủ lòng dạ đen tối, bóc lột nhân viên không chút nương tay, thì liệu họ còn cuồng nổi không?

Lê Bách Lâm chợt thấy lòng nặng trĩu. Làm sao em gái anh lại nghĩ ra được cách như vậy?

Mặc dù trước mặt Dư Vãn hôm nay, anh cũng từng nói những lời uy h.i.ế.p tương tự, nhưng khi đó là vì anh bị chọc tức, nên mới không kiềm chế được.

"An An, anh nghĩ chỉ cần khiến hai người họ chia tay là đủ rồi, không cần phải hủy hoại cuộc đời của Dư Vãn. Cô ấy không đáng tội chết. Nếu em thực sự không yên tâm, có thể đưa cô ấy ra nước ngoài."

Đáp lại anh là nụ cười mỉa mai của Lê An.

Cô lấy điện thoại, tìm vé máy bay từ đây về nước, rồi xoay màn hình đưa cho anh xem:

"Anh à, anh thấy không? Chuyến bay vượt đại dương cũng chỉ mất hơn chục tiếng. Trái đất này chỉ có từng ấy, chẳng lẽ anh định đày Dư Vãn ra ngoài hành tinh hay sao?"

"Nhận thức hiện thực đi, trừ phi cô ta chết, nếu không, cô ta mãi mãi là mối đe dọa. Giả sử vài năm nữa em và Lục Trầm kết hôn, em mang thai, đến ngày sinh nở cô ta trở về, thì em phải làm sao? Em không muốn mình mất m.á.u mà c.h.ế.t như…"

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

"Đừng nói nữa, đừng nói những lời như vậy!" Lê Bách Lâm kéo cô vào lòng, cơ thể run lên không ngừng.

Anh sợ nhất là nghe những từ này.

Mẹ anh đã qua đời vì khó sinh. Ngày em gái chào đời cũng chính là ngày giỗ của mẹ.

Và em gái là đứa con họ cầu xin mà có được.

Cha anh mong có một cô con gái, anh và hai người anh trai khác cũng từng nằng nặc đòi có em gái. Chính họ là những kẻ gián tiếp khiến mẹ mất mạng. Nếu em gái cũng c.h.ế.t vì khó sinh, anh thực sự sẽ hoàn toàn suy sụp.

"Vậy anh sẽ giúp em, đúng không?" Lê An ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô quá hiểu cách khiến người nhà họ Lê phải khuất phục.

Nhất là người trước mặt này – Lê Bách Lâm, anh ba trong nhà, cũng là người đa sầu đa cảm nhất.

Chỉ cần nhắc đến mẹ, Lê Bách Lâm sẽ lập tức đầu hàng. Đừng nói là bây giờ cô vẫn chưa làm gì Dư Vãn, cho dù cô có g.i.ế.c người phóng hỏa, anh cũng chỉ giúp cô che giấu mọi chuyện.

Lê Bách Lâm gật đầu trong đau khổ:

"Nhưng An An, đừng làm mọi chuyện tuyệt tình quá. Đợi cô ấy rút khỏi giới giải trí, anh sẽ bồi thường cho cô ấy một khoản lớn, đủ để sống an ổn cả đời."

"Được ạ."

Lê An dụi vào lồng n.g.ự.c anh, nhắm mắt lại đầy mãn nguyện.

Không làm mọi chuyện tuyệt tình, thì sao được chứ?

Cô muốn Dư Vãn vĩnh viễn nhắm mắt lại, trái tim ngừng đập. Chỉ có người c.h.ế.t mới không tranh giành với cô.

Tất nhiên, trước mặt anh trai, cô vẫn phải diễn kịch.

Bên phía Dư Vãn.

Để sớm được về nhà tận hưởng thế giới hai người với Lục Trầm, cô nhanh chóng hoàn thành công việc khẩn cấp, còn lại thì giao hết cho Kiều Sở Sở.

"Làm tốt vào, tháng này chị sẽ tăng thêm 30% lương cơ bản cho em."

Dư Vãn tuyệt đối không phải bà chủ bóc lột.

Nếu đã để người khác làm thêm giờ, thì phúc lợi dĩ nhiên cũng phải tăng theo.

Kiều Sở Sở thoáng ngỡ ngàng.

Lương của cô vốn đã thuộc hàng cao trong ngành, giờ lại còn tăng thêm, số tiền nhận được so với đồng nghiệp sẽ nhiều hơn một khoảng lớn.

"Chị Dư, chỉ vì tối nay em tăng ca thôi mà chị tăng nhiều vậy ạ?"

"Tất nhiên là không, sau này chắc em cũng sẽ bận rộn như hôm nay. Từ tháng này trở đi, lương của em sẽ tăng đều hàng tháng, không phải chỉ riêng tháng này đâu."

Dư Vãn vỗ vai cô: "Cố gắng lên, đi theo chị sẽ không thiệt thòi đâu."

Chỉ cần Kiều Sở Sở không sinh lòng phản bội, không quay lưng với cô, thì là nhân viên chủ chốt kiêm người cũ của công ty, tăng chút lương cũng đáng.

Đợi công ty lớn mạnh hơn, Dư Vãn còn định chia cổ phần nữa.

Kiều Sở Sở đứng tại chỗ, nghiêm chỉnh giơ tay chào:

"Chị Dư cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt!"

Với đà này, chẳng bao lâu nữa cô có thể tiết kiệm đủ tiền đặt cọc để mua một căn nhà của riêng mình ở thành phố này. Đến cuối năm nay, khi về quê, cô còn có thể gửi cho bố mẹ một khoản tiền.

Sau này, họ sẽ không cần phải đi làm thuê nữa, có thể an nhàn tận hưởng tuổi già.

Mà tất cả những điều này đều nhờ vào Dư Vãn.

Cô thật may mắn khi đã chọn vào công ty này, nếu không, dù có đi nơi khác cũng chắc chắn không thể có đãi ngộ tốt như bây giờ.

Sau khi Dư Vãn rời đi, Kiều Sở Sở cầm tài liệu quay lại văn phòng của mình, tràn đầy động lực làm việc.

Bên phía Lục Trầm.

Anh cũng giao bớt công việc cho trợ lý:

"Tối nay ở lại tăng ca."

"Tổng giám đốc Lục, tối nay tôi còn phải đi xem mắt nữa. Thực ra tôi cũng không muốn đi, nhưng mẹ tôi cứ hối thúc mãi, tôi cũng không tiện từ chối..."

"Từ tháng này tăng lương."

"Tổng giám đốc cứ yên tâm, chút việc này cứ để tôi lo, tôi đảm bảo làm ổn thỏa. Đi xem mắt gì chứ, không đi nữa. Tôi sẽ gọi ngay cho mẹ bảo bà bớt lo nghĩ lại." Trợ lý lập tức đổi giọng.

Xem mắt làm sao quan trọng bằng kiếm tiền.

Trên đường về nhà, Lục Trầm nhận được cuộc gọi từ bà nội:

"Cháu đích tôn à, sáng nay bà thức dậy thấy đầu hơi đau. Cháu có người bạn làm bác sĩ mà, hỏi giúp bà xem bà có phải bị nguy cơ tai biến mạch m.á.u não không?"

"Bà ơi, tối nay cháu đón bà đi bệnh viện kiểm tra nhé."

Lục Trầm lập tức quay đầu xe.

Bà vốn đã có bệnh nền, nếu thật sự xảy ra tai biến thì rất nguy hiểm, khó mà cứu kịp.

"Ông và mẹ cháu có ở nhà không ạ?"

"Hai người họ đều không có ở nhà. Ông cháu đi gặp bạn cũ, mẹ cháu cũng bận việc, trong nhà chỉ còn mỗi bà già này thôi. Cháu cứ làm việc đi, bà chắc không sao đâu, thôi bà cúp máy đây." Bà nội dứt khoát cúp máy.

Đứa cháu này, lòng dạ mềm mỏng, lại hiếu thảo, chắc chắn sẽ gọi lại cho bà mà.

Quả nhiên, chưa đầy một giây sau, chuông điện thoại lại reo lên.

Bà nội vui vẻ bắt máy:

"Lục Trầm, chuyện này thật sự không cần cháu lo đâu."
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 186



“Bà nội, bà là bà ruột của con, làm sao con có thể không lo lắng được? Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, coi như bỏ tiền để mua sự yên tâm mà thôi.”

Lục Trầm kiên nhẫn khuyên nhủ bà.

Còn về buổi tối hẹn hò cùng Dư Vãn, hôm nay anh đành phải thất hứa.

Hai người họ vẫn còn trẻ, thời gian hẹn hò còn nhiều nhưng bà nội của anh thì không giống vậy.

Nếu lỡ như chậm trễ việc điều trị, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

“Được rồi, cháu trai lớn của bà đúng là hiếu thảo. Vậy cháu quay về đón bà đến bệnh viện đi. Bây giờ cháu đã lớn rồi, còn bà thì đã già. Sau này mọi việc cứ để cháu tự mình quyết định.” Trên khuôn mặt Lục lão thái thái nở nụ cười ngày càng rạng rỡ.

Cúp máy xong, bà dặn dò Lê An:

“An An à, hôm nay là lần đầu tiên hai cháu gặp mặt, bà cứ nói cháu là hộ lý chăm sóc bà. Cháu đừng trách bà nhé. Tính cách của cháu trai bà, bà hiểu rõ nhất rồi.”

Đặc biệt là sau chuyện con dâu tự ý quyết định chuyện hôn nhân, bây giờ Lục Trầm cực kỳ ghét việc người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình.

Nếu ngay từ đầu đã nói rõ mọi chuyện, chỉ khiến anh nảy sinh tâm lý phản kháng, ngược lại còn phản tác dụng.

Chuyện này phải từ từ tính toán mới được.

“Bà ơi, bà luôn đặt cháu trong lòng, lúc nào cũng suy nghĩ vì cháu, cháu cảm kích còn không hết, làm sao có thể trách bà được? Hơn nữa, nghề nghiệp nào cũng đều cao quý như nhau. Cháu cũng không cảm thấy nghề hộ lý là thấp hèn gì cả.”

Lê An nói năng khéo léo, ngọt ngào hơn cả hát.

Nhưng thực tế, nếu không biết trước người trước mặt chính là bà nội ruột của Lục Trầm, cô chắc chắn sẽ không chịu đến viện dưỡng lão để "làm từ thiện".

Những cụ bà bị người thân gửi vào viện dưỡng lão, ít nhiều đều có bệnh nền, thậm chí có người còn không thể tự chăm sóc bản thân, cả người toàn là chất bẩn, chỉ cần nhìn qua đã thấy ghê tởm.

Mỗi lần đến viện dưỡng lão, về nhà cô đều buồn nôn đến mức không ăn uống được gì trong cả ngày.

Cái danh “có tấm lòng yêu thương” chẳng qua là một hình tượng mà cô cố tình xây dựng mà thôi.

Nhưng rõ ràng, Lục lão thái thái rất thích bộ dạng này, chỉ vài câu đã bị cô dỗ đến mức cười tít cả mắt:

“An An, bà biết cháu là một đứa trẻ tốt.”

Gia đình nuông chiều cô như vậy, thêm vào gia thế hiển hách, nhưng tất cả điều đó không khiến Lê An trở thành cô tiểu thư kiêu ngạo, mà trái lại, cô được nuôi dạy thành một người dịu dàng, thánh thiện, hơn nữa lại yêu Lục Trầm sâu đậm.

Đây mới là hình mẫu con dâu mà Lục lão thái thái thích nhất.

Rất nhanh, Lục Trầm quay về.

Anh đi rất vội, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy bà nội ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt hồng hào, bên cạnh là Lê An.

Hai người họ tay trong tay, nhìn qua chẳng khác nào bà nội và cháu gái ruột.

Ánh mắt quan tâm của Lục Trầm dần biến mất:

“Bà nội, đây chính là tình trạng sức khỏe không tốt mà bà nói sao?”

Anh cố ý bỏ rơi Dư Vãn, vội vã chạy về, suýt nữa còn vượt tốc độ.

Kết quả, tất cả những điều này chỉ vì bà nội muốn sắp xếp một buổi xem mắt cho anh!

“Em là hộ lý của bà nội Lục. Trước đây ở nước ngoài, chính em là người chăm sóc bà. Nghe nói bà nội không khỏe, em liền từ nước ngoài bay về đây.”

Lê An chủ động giới thiệu bản thân.

Cô không đề cập đến gia thế của mình, cũng không bày tỏ tình cảm mãnh liệt trong lòng.

Cô chỉ nhìn anh, trái tim không ngừng rung động.

Anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trên màn ảnh rất nhiều. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, rõ ràng là tuyệt tác của nữ thần Nữ Oa.

Nếu có thể ở bên một người đàn ông như vậy, đời cô mới xem như hoàn hảo.

“Hộ lý?”

Lục Trầm nửa tin nửa ngờ.

Không phải anh kỳ thị về độ tuổi, hộ lý trẻ tuổi không phải là không có, nhưng hộ lý nhà ai lại uốn tóc xoăn, còn để móng tay dài như vậy?

Hơn nữa, lại đặc biệt từ nước ngoài bay về.

Hộ lý không phải là nghề hiếm hoi gì, trong nước có rất nhiều, bà nội cần gì phải nhất quyết để một cô gái trẻ đẹp chăm sóc mình?

Chuyện này thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Đúng vậy, lúc đó ở nước ngoài bà nội không có người thân bên cạnh, may nhờ có An An luôn ở bên chăm sóc bà. Nó kiên nhẫn dạy bà học ngoại ngữ, còn hy sinh thời gian nghỉ ngơi để đưa bà đi dạo. Nếu không có nó, bà đâu có sống khỏe mạnh đến bây giờ?” Bà cụ Lục thở dài.

Nói được nửa chừng, bà bỗng giơ tay ôm đầu.

Lê An lập tức phối hợp diễn tiếp:

“Bà nội Lục, có phải bà lại đau đầu không? Để cháu đi lấy thuốc giảm đau cho bà.”

Thuốc giảm đau được đặt ngay trong ngăn kéo bên cạnh, Lê An đưa tay ra liền lấy được.

Cô mở nắp chai, đổ ra ba viên thuốc, sau đó định nhét thẳng vào miệng của Lục lão thái thái.

“Cô đang làm gì vậy?”

Lục Trầm không thể nhịn nổi nữa, bước nhanh đến ngăn lại:

“Thuốc giảm đau mỗi lần chỉ được uống một viên, tại sao cô lại định cho bà tôi uống nhiều như vậy?”

Thuốc dù tốt đến đâu cũng có độc, huống chi là liều lượng gấp ba lần mức cho phép. Có thể tưởng tượng được hậu quả tàn phá cơ thể sau khi uống thuốc như vậy sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Chẳng lẽ đây là cách cô ta chăm sóc bà nội anh?

Đối diện ánh mắt đầy phẫn nộ của Lục Trầm, tay Lê An run lên, cả ba viên thuốc rơi xuống đất:

“Xin lỗi, Lục Trầm, em, em...”

“Lục Trầm, đừng trách cháu ấy, là bà bảo con bé chuẩn bị ba viên thuốc. Thuốc giảm đau này bà đã dùng lâu ngày, cơ thể sớm đã nhờn thuốc. Một, hai viên hoàn toàn không có tác dụng.” Bà cụ Lục giật lấy chai thuốc từ tay Lê An.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lục Trầm một lần nữa ngăn lại.

Anh kiên nhẫn khuyên nhủ bà:

“Bà ơi, thuốc này không thể uống bừa. Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước, nếu thuốc này nhờn thì vẫn còn loại thuốc khác. Bà cố gắng chịu đựng một chút, chúng ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ.”

“Được rồi, cháu đúng là đứa cháu hiếu thảo. Có một đứa cháu tốt như cháu, bà c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi.”

Bà cụ Lục đứng dậy, tươi cười đồng ý.

Bệnh viện đúng là nên đi một chuyến. Dù bà không có gì đáng ngại, nhưng phải diễn cho trọn vai, nếu không chỉ tổ làm tổn thương tấm lòng của đứa cháu này.

Trên đường đến bệnh viện, Lê An cũng thuận lợi đi theo. Cô đã sớm báo tin cho Lý Đức Cần.

Lý Đức Cần mơ cũng muốn có được scandal của Lục Trầm. Nghe tin xong, hắn lập tức chạy đến bệnh viện. Thêm vào đó, Lê An cố tình phối hợp, hắn dễ dàng chụp được ảnh hai người đi cùng nhau, rồi đăng thẳng lên mạng.

【Sốc! Đại ảnh đế Lục Trầm bắt cá hai tay, bằng chứng rõ ràng.】

Ngay khi vừa nhìn thấy tiêu đề, cả hai fandom và fan couple đều phẫn nộ. Tất cả đồng lòng công kích Lý Đức Cần, mắng chửi không sót đời tổ tiên nào của hắn.

Cho đến khi họ kéo xuống xem ảnh.

Lục Trầm quả thực đứng cùng một cô gái, bên cạnh là Lục lão thái thái.

Lý Đức Cần còn thẳng thừng nhận định trong bài viết: Nếu hai người này chỉ là bạn bè, liệu họ có cùng nhau chăm sóc bà nội không?

Câu trả lời quá rõ ràng.

Trong chốc lát, cả mạng xã hội chấn động, đủ loại ý kiến nổi lên.

【Trước giờ tôi luôn yêu thích Lục Trầm, nghĩ rằng anh ấy là luồng gió trong lành hiếm hoi trong giới hào môn. Bây giờ mới biết tôi đã nghĩ quá nhiều. Đúng là quạ đen thì ở đâu cũng giống nhau, câu nói này thật không sai.】

【Thật xót xa cho Vãn Vãn nhà chúng ta. Chị ấy coi anh ta là cả bầu trời, còn anh ta lại biến chị thành trò cười.】

【Fan couple nhà tôi sụp đổ rồi, như ngày tận thế vậy. Cuộc sống này còn gì ý nghĩa nữa đâu.】
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 187



【Fan CP thì đừng kêu gào nữa, ít nhất các người còn có người để đau lòng. Còn chúng tôi, những độc fan thì sao? Thật sự, từ giờ tôi sẽ không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa.】

【Chỉ là người qua đường, vào xem cho vui thôi. Trước đây không phải mọi người đều nói Lục Trầm là nam thần sạch sẽ nhất trong giới giải trí sao? Giờ thì hay rồi, mảnh đất trong sạch cuối cùng cũng chẳng còn.】

【Buồn cười thật, showbiz có thể sạch sẽ đến đâu chứ? Nơi này vốn là nơi bẩn thỉu nhất rồi, huống chi Lục Trầm còn là tổng tài. Đàn ông có tiền thì hư, đây là chân lý muôn thuở.】

Khi thấy những luồng dư luận đó, cả người Kiều Sở Sở không khỏi bàng hoàng.

Chuyện này không gây ảnh hưởng nhiều đến Dư Vãn, cũng chẳng tác động gì đến công ty của họ nhưng cô lo lắng cho tâm trạng của chị Dư.

Ai mà chịu nổi việc người yêu phản bội chứ?

Đặc biệt là hôm nay chị Dư về nhà sớm, chỉ vì muốn dành thời gian tận hưởng thế giới của hai người với Lục Trầm. Kết quả, Lục Trầm lại ở bên một người phụ nữ khác, còn bị chụp ảnh đưa lên mạng, biến chị Dư thành một trò cười.

Kiều Sở Sở tức đến nỗi mắng không ngừng. Mắng đã đời xong, cô gọi ngay cho Dư Vãn:

“Chị Dư, chị… chị xem điện thoại chưa?”

“Chưa, chị đang chơi với mấy con chó, có chuyện gì vậy?”

Dư Vãn đặt bịch đồ ăn vặt cho chó xuống.

Đại Đầu và Bánh Mì nhanh chóng xông tới. Hai chú cún nhỏ ăn một cách ngon lành, nhìn trông thật đáng yêu.

Rất nhanh, đồ ăn vặt chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

Đại Đầu suy nghĩ một lát, rồi dùng chân đẩy miếng ức gà khô sang cho Bánh Mì, sau đó sủa hai tiếng như muốn bảo nó ăn đi.

Bánh Mì cúi đầu ngửi miếng ức gà khô, sau đó l.i.ế.m nhẹ lên đầu Đại Đầu. Hai chú cún nương tựa vào nhau một lúc lâu, rồi Bánh Mì Bơ mới ăn hết miếng ức gà khô.

Nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi Dư Vãn bất giác cong lên. Tình cảm của hai đứa nhóc thật khiến người ta ấm lòng.

“Lục Trầm lên hot search rồi, anh ấy bị chụp ảnh cùng một cô gái khác và đăng lên mạng. Phần bình luận toàn mắng anh ấy, còn thay chị cảm thấy bất công.”

Nói xong, lòng Kiều Sở Sở đầy lo lắng.

Cô thực sự sợ rằng chị Dư không chịu nổi cú sốc này.

Dư Vãn ngẩn người.

Cô về nhà, tự tay nấu một bàn thức ăn ngon, chỉ chờ Lục Trầm trở về. Nhưng thứ cô đợi chỉ là một cuộc gọi.

Bà cụ Lục bị bệnh, Lục Trầm muốn đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.

Liên quan đến sức khỏe của người lớn tuổi, cô không thể ích kỷ mà kéo anh về. Nhưng giờ Kiều Sở Sở lại nói với cô rằng, Lục Trầm đang ở bên một người phụ nữ khác.

Phản ứng đầu tiên của Dư Vãn là không tin:

“Chắc chắn có hiểu lầm, để chị hỏi rõ đã, em cứ lo chuyện của mình đi.”

“Chị Dư, hay tối nay em qua chỗ chị nhé? Hai chị em mình đi uống một ly. Gần đây có quán bar mới mở, mấy anh mẫu nam ở đó đẹp lắm, đủ mọi phong cách, có vài người nhan sắc không thua gì minh tinh đâu.”

Kiều Sở Sở cố gắng nghĩ cách để an ủi chị.

Chị Dư bây giờ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.

Dư Vãn hiểu ý cô, bật cười:

“Chị thật sự không sao. Chờ chị làm rõ chuyện này, đến lúc đó chị sẽ tự hẹn em đi chơi, tất cả chi phí chị bao. Chị sẽ gọi tám anh mẫu nam phục vụ em.”

Cúp máy xong, Dư Vãn mở mạng xem hot search, sau đó gọi cho Lục Trầm.

Chuông reo một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ xa lạ:

“Tuy tôi không biết cô là ai nhưng Lục Trầm hiện tại đang bận. Những kẻ không liên quan thì đừng gọi đến làm phiền nữa.”

“Cô là ai?”

Dư Vãn nghe ra sự ác ý trong giọng nói của Lê An.

Cô và Lục Trầm đang trong mối quan hệ yêu đương, ai ai cũng biết. Hơn nữa, Lục Trầm lưu số cô là “bà xã yêu dấu”.

Vậy thì làm sao người phụ nữ bên kia không biết được thân phận của cô?

Chẳng qua là cố ý nói những lời đó để chọc tức cô mà thôi.

“Cô quản tôi là ai?”

Lê An vốn định thốt ra rằng cô là vợ chưa cưới của Lục Trầm, nhưng rồi lại đổi ý.

Cô không muốn quá sớm lộ diện:

“Tôi chỉ biết rằng, Lục Trầm chỉ coi cô là trò đùa. Nếu cô còn chút liêm sỉ, thì hãy tự giác rút lui, đừng cứ mặt dày mà bám lấy anh ấy nữa.”

Cô ta nghĩ rằng nói đến mức này, dù Dư Vãn không rút lui, thì cũng sẽ tìm đến Lục Trầm mà làm loạn lên, khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ.

Làm gì có người đàn ông nào thích loại đàn bà chanh chua, đanh đá chứ?

Nhưng điều mà Lê An không ngờ tới chính là, Dư Vãn lại hoàn toàn không nổi giận, cô chỉ bình tĩnh nói:

"Những lời này không phải do cô nói, hãy để Lục Trầm tự mình nói với tôi. Nếu anh ấy muốn chia tay, tôi sẽ lập tức rời đi."

“Anh ấy chỉ muốn giữ chút thể diện cho cô mà thôi. Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ, phải đ.â.m đầu vào ngõ cụt mới chịu dừng lại sao?”

Lê An tiếp tục buông những lời cay nghiệt.

Dư Vãn lặng lẽ ghi âm lại.

Đợi Lê An nói xong, cô chậm rãi đáp lại:

“Đúng vậy, vậy cô nói xem, bao giờ tôi mới có thể đ.â.m đầu vào ngõ cụt đây?”

Lê An hoàn toàn mất bình tĩnh.

Cô ta tức tối cúp máy, sau đó xóa sạch nhật ký cuộc gọi và đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

Rất nhanh sau đó, Lục Trầm cùng bà nội Lục làm xong kiểm tra và quay trở lại.

“Bà nội Lục, mau ngồi xuống, để cháu rót cho bà ly nước.”

Lê An vội vàng bước tới.

Nhân lúc dìu bà nội Lục ngồi xuống, cô ta cố ý chạm vào tay của Lục Trầm.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc, Lục Trầm lập tức lùi lại một bước một cách kín đáo. Anh nhìn Lê An chạy qua chạy lại, lúc thì rót nước, lúc lại gọt hoa quả.

Cho đến khi bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi vào:

“Bà Lục, bà hơi bị thiếu máu, lại còn bị hạ đường huyết. Trong chế độ ăn uống cần phải chú ý hơn, rất có thể đây là dấu hiệu của bệnh tiểu đường.”

“Bác sĩ, những điều cần chú ý, phiền anh nói rõ với tôi. Tôi là người chăm sóc riêng cho bà Lục, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”

Lê An vội vàng muốn dẫn bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Bằng cách này, tất cả những lưu ý quan trọng chỉ có mình cô ta biết. Nếu Lục Trầm muốn quan tâm đến bà nội, thì đương nhiên phải tìm đến cô ta. Từ đó, họ sẽ có thêm nhiều cơ hội để gần gũi.

Bà nội Lục cũng cười phụ họa:

“Đúng rồi, cứ nói với An An. Tôi già rồi, đầu óc chẳng nhớ nổi gì, tất cả đều nghe theo An An cả.”

Bệnh nhân đã nói vậy, bác sĩ chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì bị Lục Trầm ngăn lại.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Anh hoàn toàn không hiểu:

“Có chuyện gì thì nói ngay tại đây, chỉ là những điều cần chú ý, có gì mà phải thảo luận riêng?”

Dù tất cả sinh hoạt hàng ngày của bà nội đều giao cho Lê An phụ trách, chẳng lẽ những lời này anh lại không thể nghe được sao?

Lê An đành phải từ bỏ ý định.

Bác sĩ nhắc nhở rất nhiều điều, Lục Trầm đều ghi nhớ hết. Sau khi sắp xếp lại hồ sơ bệnh án, anh lái xe đưa bà nội về nhà.

“ Tiểu Trầm này, hôm nay cũng muộn rồi, cháu ở lại nhà ăn bữa cơm, ngủ sớm một chút, sáng mai hãy đến công ty.”

Bà nội muốn giữ anh lại.

Nhưng Lục Trầm từ chối, anh đang nhớ Dư Vãn:

“Bà ơi, tối nay cháu có việc, để hôm khác cháu sẽ quay lại thăm bà.”

Bây giờ, anh đã quen với việc mỗi tối đều ôm Dư Vãn ngủ. Nếu thiếu cô, anh chẳng thể nào chợp mắt được.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 188



Bà cụ Lục tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu "có việc" của cháu trai mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà không tiếp tục ngăn cản nữa:

"Được rồi, vậy cháu mau đi đi, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."

Hôm nay bà đã cố tình tạo cơ hội để Lục Trầm và Lê An gặp nhau.

Nếu ép buộc quá mức khiến Lục Trầm cảm thấy bất thường, sau này muốn gọi anh quay về e rằng sẽ khó khăn hơn.

"Bà nội Lục ơi..."

Lê An nhẹ nhàng lắc cánh tay bà, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Cô ta không muốn Lục Trầm đi gặp Dư Vãn. Trong mắt cô ta, Dư Vãn giống như một miếng kẹo cao su vừa cứng vừa bẩn, đã dính vào rồi thì không thể nào gỡ ra được. Ai biết cô ta sẽ giở trò gì để quyến rũ Lục Trầm?

Bà Lục đáp lại cô ta bằng một ánh mắt trấn an, rồi lắc đầu:

"An An, tối nay cháu ngủ lại đây với bà nhé. Hai bà cháu mình nói chuyện. Bà ở nhà một mình, chẳng có ai để trò chuyện, buồn biết bao nhiêu."

"Vậy được ạ."

Lê An đành đồng ý.

Lục Trầm nghe thấy những lời này, trong lòng thoáng suy tư.

Bấy lâu nay anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của bà nội, lại vô tình bỏ qua thế giới tinh thần của bà.

Ông nội thích đánh cờ, tập thái cực quyền, hoặc đi câu cá với bạn bè, có khi đi cả ngày mới về. Còn bà nội lại thích thêu thùa may vá, hai ông bà chẳng có điểm chung để chia sẻ.

Trong nhà, dù người giúp việc hay bảo mẫu có ở bên cạnh, nhưng lời nói của họ luôn mang chút gì đó lấy lòng, không thể nào trò chuyện như bạn bè được.

Cũng chẳng trách bà nội lại thích Lê An đến vậy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Xem ra anh cần tìm hiểu thêm những sở thích của bà, tạo thêm niềm vui trong cuộc sống tinh thần của bà. Như vậy, tâm trạng của bà tốt hơn thì sức khỏe cũng sẽ dần cải thiện.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lục.

Lê An đỡ bà nội xuống xe. Sau khi họ đi khuất, Lục Trầm lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Dư Vãn.

Vừa mở khóa màn hình, anh đã thấy hàng loạt tin nhắn chưa đọc.

Có tin nhắn từ trợ lý hỏi cách xử lý vụ việc trên mạng, có tin từ bạn bè hỏi về sự việc.

Anh vội vàng mở khung trò chuyện với Dư Vãn, nhưng chẳng có gì cả. Tin nhắn cuối cùng vẫn là từ ba tiếng trước.

Chắc chắn là cô giận rồi, giận đến mức không thèm nói với anh câu nào.

Anh lập tức nhắn tin an ủi cô:

[Vãn Vãn, vừa nãy anh bận đưa bà đi kiểm tra sức khỏe nên không để ý đến chuyện trên mạng. Lê An là hộ lý, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ta, giữa chúng anh không hề có gì không đúng mực.]

[Em về nhà trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.]

Dư Vãn trả lời ngay lập tức.

Cô không còn là cô gái tuổi đôi mươi bồng bột, sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện chỉ vì một hiểu lầm.

Nếu Lục Trầm muốn giải thích, cô sẽ cho anh cơ hội. Thật thì không thể giả, giả cũng chẳng thể thành thật.

[Được, 20 phút nữa anh sẽ về đến nhà.]

Lục Trầm đặt điện thoại xuống, đạp chân ga, lái xe với tốc độ nhanh nhất.

Vừa bước vào nhà, đón chào anh không phải là những lời trách móc, mà là mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn.

Trên bàn ăn, một bàn đầy những món ngon được dọn sẵn, tất cả đều là món anh thích.

"Vãn Vãn..."

Lúc này, lòng Lục Trầm tràn ngập cảm động, đến mức chẳng thể diễn tả thành lời.

Mặc dù anh không làm gì sai với Lê An, tất cả chỉ là do truyền thông thêu dệt, nhưng nếu Dư Vãn giận dỗi, anh cũng thấy hợp lý.

Dù cô có làm ầm lên, thậm chí đánh anh vài cái, anh cũng cảm thấy không có gì đáng trách.

Thế nhưng cô không làm vậy.

Cô chỉ lặng lẽ chuẩn bị một bàn thức ăn anh thích, ngồi bên bàn chờ anh về.

Lục Trầm bước đến, ngồi xuống đối diện cô:

"Trên đường về nhà, anh nhận được điện thoại của bà nội, sau đó..."

"Ăn cơm trước đã. Em đã hâm lại đồ ăn một lần rồi, nếu để nguội nữa thì sẽ mất ngon."

Dư Vãn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của anh:

"Thật ra anh không cần giải thích quá nhiều với em. Anh nói cô ấy là hộ lý, thì em tin anh."

Đối với cô, điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ chính là niềm tin. Cô tin tưởng Lục Trầm. Nếu anh thực sự phản bội, thì khi niềm tin mất đi, nó sẽ không bao giờ quay lại.

Thái độ của Dư Vãn khiến Lục Trầm càng thêm áy náy:

"Vãn Vãn, em yên tâm, trong hôm nay anh sẽ giải quyết mọi chuyện."

Rất nhanh sau đó, tài khoản chính thức của tập đoàn Lục Thị đã đăng thông báo: Cô Lê An chỉ là hộ lý của bà Lục, giữa cô ấy và Lục Trầm không hề có bất kỳ mối quan hệ không đứng đắn nào.

Sau khi thông báo được phát đi, một số người trong phần bình luận vẫn tỏ ra hoài nghi nhưng phần lớn mọi người lại thở phào nhẹ nhõm.

【Tôi đã biết ngay mà, Lục Trầm tuyệt đối không thể nào bắt cá hai tay, cũng không bao giờ phản bội bạn gái mình.】

【CP Lục Vãn lại sống lại rồi!】

【Đám fan mấy người có bị ngu không vậy? Người ta nói gì cũng tin, tập đoàn Lục Thị tất nhiên sẽ bảo vệ Lục Trầm rồi, chẳng lẽ họ lại tự thừa nhận tổng tài nhà mình là một gã tệ bạc? Hộ lý nào mà trẻ trung, xinh đẹp đến thế chứ.】

【Tôi đây, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học top đầu, hiện đang làm bảo mẫu. Công việc này có gì đáng xấu hổ sao? Có thể là vậy, nhưng tôi kiếm được 50 triệu mỗi tháng đấy.】

【Nghỉ học, tôi cũng muốn làm hộ lý. Một tháng 50 triệu, mẹ nó, còn hơn đi làm thuê chứ sao. Đằng nào cũng làm việc quần quật, miễn là tiền nhiều là được.】

Còn về Lê An, cô ta từ lâu đã bị dư luận lãng quên, chẳng ai nhắc đến cô nữa, cũng chẳng ai ghép cặp cô với Lục Trầm.

Trong mắt mọi người, cô ta chỉ là một hộ lý không hơn không kém.

"Anh ơi, anh nhìn những người này mà xem, họ thật quá đáng. Họ gọi em là hộ lý mà chẳng thèm nhắc đến tên em, chẳng lẽ ngay cả cái tên em cũng không xứng có sao?"

Lê An tức đến phát khóc khi nhìn thấy những bình luận đó.

Cô ta vừa khóc lóc vừa làm ầm lên trước mặt Lê Bách Lâm.

Nhìn em gái như vậy, Lê Bách Lâm không khỏi đau lòng, nhưng anh thở dài:

"An An, tất cả những điều này đều do em tự nguyện lựa chọn. Chính em đã đồng ý làm hộ lý cho bà Lục. Trước đây khi cả nhà phản đối, em còn nói rằng nghề nghiệp không phân sang hèn."

Nếu trước đây cô ta nghĩ như vậy, thì bây giờ bị cư dân mạng gọi là hộ lý, cũng là lẽ thường tình.

"Anh! Nhưng làm như vậy em làm sao có thể gả cho Lục Trầm? Em muốn làm vợ anh ấy, chứ không phải một hộ lý không xứng có cả cái tên. Anh giúp em được không?"

Lê An tiếp tục khóc lóc.

Làm hộ lý chỉ là cách cô ta tiếp cận bà Lục, cô ta đâu định gắn bó với hai chữ đó cả đời.

"Em muốn anh giúp em thế nào?"

Lê Bách Lâm chỉ cảm thấy cơn đau đầu ngày càng tăng.

Trong lòng anh không ngừng nhắc nhở bản thân rằng đây là em gái duy nhất của mình. Là anh trai, ngoài cưng chiều cô ta, anh còn có thể làm gì khác đây?

"Công khai thân phận của em đi! Anh, liên hệ ngay với truyền thông được không?"

Lê An nắm chặt lấy tay anh trai, nước mắt lăn dài trên gương mặt.

Cô ta ngước lên, một giọt nước mắt khéo léo rơi xuống nơi khóe mắt:

"Nếu anh không đồng ý, em sẽ quỳ xuống cầu xin anh."

"An An!"

Lê Bách Lâm cảm thấy như có một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, muốn xả ra nhưng không thể.

Anh không thể hiểu nổi, làm sao em gái mình lại trở nên như thế này.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 189



Anh trực tiếp nắm lấy cánh tay của Lê An, lớn tiếng chất vấn:

"Nếu anh không đồng ý, em sẽ quỳ xuống sao? Lê An, em nói thật cho anh biết, em vừa rồi chỉ đùa thôi đúng không? Em đã nhận ra sai lầm rồi, phải không?"

"Em sai ở đâu chứ?"

Lê An thật sự không hiểu.

Cô chỉ muốn có được Lục Trầm, có được người mà mình yêu, điều đó lẽ nào là sai sao?

Cô không nghĩ vậy.

"Ba năm xưa cũng cưới người mình yêu, anh cả và anh hai đều lấy người phụ nữ họ yêu, tại sao đến lượt em lại không được? Tại sao?"

"Anh không giận vì em yêu Lục Trầm, anh giận vì em vì một người đàn ông mà trở nên mất hết cả chính mình, thậm chí còn nói ra những lời như quỳ xuống van xin. Em không còn lòng tự trọng nữa sao."

Lê Bách Lâm đỏ cả mắt vì tức giận.

Lê An muốn đuổi Dư Vãn đi, thậm chí muốn hãm hại cô ấy, những điều này đều không đúng. Nhưng vì thương em gái, anh đã nhượng bộ.

Anh đã lùi nhiều như vậy, tại sao em gái lại không thể lùi một bước?

"Trước thì lấy chuyện tự sát ra để đe dọa anh, giờ lại nói muốn quỳ xuống van xin. Cuộc sống của em ngoài Lục Trầm ra thì không còn gì khác sao? Người thân của em, chúng ta trong lòng em chẳng lẽ không có chút vị trí nào sao?"

Lê Bách Lâm không muốn nói những lời như thế, cũng không muốn tranh giành với người đàn ông của em gái.

Nhưng!

Anh không thể đứng nhìn em gái mình sai lầm nối tiếp sai lầm.

"Những gì anh có thể giúp, anh sẽ cố gắng hết sức. Nhưng anh không dám đảm bảo kết quả. Nếu Lục Trầm thực sự không chấp nhận em, thì em hãy ngoan ngoãn về nhà với anh. Dù em không muốn kết hôn, gia đình cũng sẽ nuôi em cả đời."

Gia đình họ không mong cô có được thành tựu to lớn như hai anh trai, chỉ cần cô sống bình an là đủ.

"Không. Từ nhỏ đến lớn những gì em muốn có đều nhất định phải có được. Lục Trầm cũng không ngoại lệ."

Lê An kiên định, không chút lung lay.

Cô không cần cố gắng hết sức, mà phải đạt được bằng mọi giá.

Nhìn thấy sự cố chấp trong mắt cô, Lê Bách Lâm sợ đến mức rùng mình.

Anh không tiếp tục tranh cãi với Lê An, chỉ tạm thời trấn an:

"Được rồi, anh sẽ công khai thân phận của em. Em về phòng nghỉ trước đi."

Chờ Lê An vừa rời khỏi, Lê Bách Lâm lập tức tạo một nhóm chat, thêm hai anh trai vào rồi kể chi tiết mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua.

Lê Bách Bình là người đầu tiên trả lời:

[Anh đã nói không nên quá nuông chiều Lê An rồi mà. Giờ thì hay rồi, càng chiều lại càng ngang ngược. Mau đưa nó về ngay.]

[Nó muốn ở bên Lục Trầm đến vậy, thì cứ để nó toại nguyện đi. Dù sao Bách Lâm cũng đã nói sẽ bù đắp cho cô gái tên Dư Vãn kia chẳng phải sẽ không ai thiệt thòi sao.] Lê Bách Thần lại có ý kiến trái ngược.

Anh chỉ cảm thấy anh cả đang làm quá mọi chuyện. Một chuyện nhỏ như thế, có cần phải làm ầm ĩ lên không?

Hơn nữa, dù Lê An muốn đối phó với Dư Vãn, thì có thể đối phó thế nào chứ? Cùng lắm cũng chỉ là mấy chiêu trò con gái, nói xấu vài câu, hoặc bỏ tiền mua tin xấu.

Làm gì nghiêm trọng như họ nói.

[Lục Trầm và Dư Vãn đều là con người, tại sao phải làm công cụ cho Lê An? Hai người đừng có làm bậy. Tháng sau tôi sẽ về, nếu các cậu không trông coi được Lê An, thì tôi sẽ tự lo.]

Lê Bách Bình giận đến mức sôi m.á.u trước sự thờ ơ của hai em trai.

Cô em gái trở nên ngang ngược như hôm nay, hai người họ không phải không có phần trách nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, họ chỉ biết chiều chuộng, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Nhưng sống trên đời, làm sao có thể mọi chuyện đều như ý?

Ngay cả ba họ, cả đời này cũng có nhiều điều không trọn vẹn. Họ càng muốn làm cho cuộc sống của Lê An không có gì tiếc nuối, thì càng gây ra phản tác dụng.

Trong nhóm chat không ai nói gì nữa.

Lê Bách Lâm cầm điện thoại, mày nhíu chặt, anh đang suy nghĩ về lời anh cả vừa nói.

Còn Lê Bách Thần thì không buồn để ý, anh lập tức gọi điện cho Lê An:

"Em gái ngoan, đừng để ý đến anh cả. Có anh hai ở đây rồi. Có chuyện gì cứ nói với anh hai."

"Ý của anh là, anh cả đã liên lạc với hai anh?"

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lê An lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.

Không trách được anh ba lại ngăn cản, hóa ra là do anh cả.

Trong lòng cô tràn đầy oán hận.

Chuyện này đâu cần đại ca phải lo. Anh cả và anh hai đều không ở đây, mỗi người ở một đất nước khác nhau, tại sao lại phải can thiệp nhiều như vậy?

Cô tức tối nói: "Anh cả từ nhỏ đã không thích em, khi em bị bạn bè bắt nạt ở trường, anh ấy chỉ biết bênh vực người khác rồi quay lại chất vấn em. Trong ba người anh, em thích anh hai nhất, anh hai à, anh thật tốt với em."

Lê Bách Thần lập tức lâng lâng vì lời khen.

Mặc dù trước đây Lê An có lỗi trước khi xảy ra mâu thuẫn với bạn học, nhưng nhà họ Lê đã bồi thường rồi. Nếu đã nhận tiền, những người đó lẽ ra nên chăm sóc Lê An tử tế, tại sao lại xa lánh và cô lập cô ấy?

Lần này cũng vậy.

Dư Vãn vì tiền mà còn kiện tụng với cha mẹ nuôi. Cô ta yêu tiền như thế, nhà họ Lê đưa tiền cho cô ta là được, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nhường vị trí, yêu cầu đó chẳng có gì là quá đáng.

"Đừng để ý đến họ, em muốn gì cứ nói với anh. Chờ anh giải quyết xong công việc, anh sẽ qua chỗ em. Em yên tâm, nhị ca nhất định sẽ giúp em chiếm được trái tim Lục Trầm."

Lê Bách Thần lại một lần nữa khẳng định lòng trung thành.

Cuối cùng, anh thành công giành được danh hiệu "người anh tốt".

Lê An nhân cơ hội đề nghị:

"Anh có thể tặng em vài vệ sĩ không? Phải là loại trung thành tuyệt đối, chỉ nghe theo lệnh của em thôi."

"Đương nhiên là được, họ sẽ bảo vệ em an toàn."

Lê Bách Thần không chút nghi ngờ, đồng ý ngay lập tức.

Anh không hề hay biết, Lê An cần những người đó cho mục đích khác.

Cô muốn Dư Vãn biến mất, đúng nghĩa đen - hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Dù Lục Trầm có yêu Dư Vãn đến đâu thì người c.h.ế.t cũng không thể sống lại. Anh còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ không vì một người phụ nữ mà sống góa bụa cả đời. Sớm muộn gì, anh cũng sẽ lựa chọn chấp nhận cô.

Khi đó, hai người bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không phải lo lắng Y Dạ bất ngờ xuất hiện phá vỡ mọi thứ.

Sau khi cúp máy, Lê An chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi, mơ về một tương lai tươi đẹp.

Về phía Lê Bách Lâm, anh làm theo yêu cầu của em gái, công khai thân phận của Lê An.

Weibo lại một lần nữa "sập".

Tin tức hôm nay giống như một cơn sóng thần chưa yên thì cơn khác lại ập đến. Cư dân mạng không biết phải tiếp nhận tin này thế nào, cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

【Vậy là, người chăm sóc bên cạnh bà cụ nhà họ Lục chính là đại tiểu thư của nhà họ Lê - gia tộc môn đăng hộ đối với nhà họ Lục?】

【Dù lương của nghề chăm sóc có cao đến đâu, tiểu thư nhà giàu cũng không cần phải làm việc này. Tôi vẫn nghĩ hai người họ đang yêu nhau.】

【Nhưng… đại tiểu thư không đến mức làm "kẻ thứ ba" chứ?】

【Câu chuyện này quá rắc rối, tôi không hiểu nổi nữa. Thôi thì đợi thêm một thời gian, để "viên đạn bay" đã.】

Lục Trầm nhìn thấy tin tức này, còn ngơ ngác hơn cả cư dân mạng.

Nghĩ lại thái độ của bà nội hôm nay đối với Lê An, anh không còn gì để nghi ngờ nữa!

"Vãn Vãn." Anh ôm lấy Dư Vãn, đầu gục vào cổ cô, giọng nghẹn ngào:

"Anh thực sự rất đau lòng."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back