Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 190



Khác với khi xem phát sóng trực tiếp, lần này khi xem từ đầu đến cuối, mỗi khung hình của bản chính khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mỗi ánh nhìn chạm nhau dường như đều bùng lên tia lửa.

Theo thời gian trôi đi, cư dân mạng cũng từ tập đầu tiên dần thấy được nụ hôn trên khinh khí cầu ở tập thứ mười hai. Bởi vậy khi bản chính kết thúc, chương trình cũng đã phát sóng tập ngoài lề đặc biệt mà mọi người hết sức mong đợi – Nhật ký đi du lịch.

Tập đầu tiên: “Núi cao nước chảy.”

Sau khi các khách mời trở về từ thành cổ, chỉ nghỉ ngơi vài ngày thì họ đã bị đoàn làm chương trình đóng gói và đưa đi, lấy danh nghĩa là muốn đưa mọi người đi trải nghiệm một chuyến du lịch ly hôn theo đúng chủ đề của chương trình.

Thử hỏi, có thể bạn đã đi du lịch, nhưng bạn đã trải qua một chuyến du lịch ly hôn chưa? Dù lý do hai người tách ra là gì đi chăng nữa thì trước tiên hãy tạm thời gác lại, chỉ cần tập trung vào việc hưởng thụ chuyến đi, hoàn toàn thả lỏng để trái tim đang bối rối kia có thể bình tâm lại.

Mở đầu của nhật ký đi du lịch là những ngọn núi cao chọc trời đến ngàn thước, những thác nước cuồn cuộn ngỡ như tuột khỏi mây, đều là kỳ quan do tự nhiên đúc thành.

Máy quay từ trên không nhìn xuống toàn cảnh, thật sự làm cho mỗi người xem trước màn hình đều cảm thấy choáng ngợp, không ngừng cảm thán về vẻ đẹp mỹ lệ và sự kỳ diệu của thế giới này.

Sau khi đi máy bay và chuyển sang xe ô tô suốt mấy giờ đồng hồ, các khách mời đã thấy được điểm đến của chuyến đi. Mới còn đang ngồi ở trên xe, họ đã nhanh chóng bị thu hút trước phong cảnh xung quanh.

Kiều Nại đặt bàn tay nhỏ lên cửa sổ, nhìn không chớp mắt lên những dãy núi liên tiếp không ngừng đang trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, thật sự rất cao lớn bao la hùng vĩ. Hình Sâm ngồi bên cạnh cũng cùng thưởng thức phong cảnh, mọi người trên xe đều tỏ ra rất phấn khích.

Nguyễn Ti Anh chân thành đặt câu hỏi: “Chúng ta đi du lịch thế này thì chỉ cần tập trung chơi thôi là được đúng không?”

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ bật cười một tiếng: “Nói ra câu này, chính cô có tin được không?”

Nguyễn Ti Anh lặng lẽ thở dài, hiển nhiên là vì nghĩ đến đức hạnh của ê kíp chương trình, không thể tự lừa mình dối người thêm nữa, nhưng có một điều là chắc chắn: “Phong cảnh ở đây đẹp thật đấy!”

[Mặc dù ê kíp chương trình có phần hơi bị ác độc, nhưng địa điểm tìm được thì không thể chê được]

[Bạn có thể nghi ngờ lương tâm của đạo diễn, nhưng không thể nghi ngờ con mắt của ông]

Đúng lúc này, chiếc xe chậm rãi dừng lại. Các khách mời lần lượt xuống xe, cảm nhận đầu tiên là tinh thần thoải mái, không khí xung quanh trong lành và dễ chịu. Nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, cảnh quan đẹp thì đẹp đó, nhưng vấn đề đặt ra là tối nay họ sẽ ở đâu?

Sau đó mọi người theo hướng chỉ của nhân viên, nhìn thấy một con đường cầu thang nhỏ xây dựng giữa núi. Ngọn núi này là cao nhất trong khu vực, đứng dưới chân núi nhìn lên thì lập tức có cảm giác cực kỳ sợ hãi, con người chẳng qua cũng chỉ nhỏ bé đến vậy trước cảnh thiên nhiên núi cao.

Dường như vẫn còn muốn cứu vãn tình hình, Từ Giai Mạn hỏi thử: “Xung quanh không có cáp treo sao?”

Nhân viên trả lời: “Không có, để bảo vệ hệ sinh thái hết sức có thể thì chỉ có con đường này để lên xuống núi.”

Triệu An Kha nhìn lên không thấy đỉnh: “Mọi người tìm được địa điểm này chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

Nhân viên mỉm cười không nói, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng: “Nhóm leo lên đến đỉnh núi đầu tiên sẽ nhận được một gói quà thực phẩm rất lớn.”

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ lập tức nổi giận: “Không phải, mấy người sao lại làm cái trò này nữa? Có nhàm chán không hả!”

[Công thức quen thuộc đến từ ê kíp chương trình]

[Đồ ăn là lớn nhất, dễ dàng nắm bắt trong tay]

Sự thật chứng minh, công thức này quả thực lần nào cũng đúng. Các khách mời tuy miệng luôn phàn nàn nhưng động tác lại nhanh chóng hơn hẳn và cũng có vẻ rất tích cực.

Ngay từ khi biết sẽ phải leo núi, Kiều Nại đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Mỗi nhóm khách mời trước khi leo núi sẽ nhận được một chiếc ba lô, cô mở khóa kéo ba lô ra và thấy Hình Sâm lần lượt cho các vật dụng vào đó, như nước tăng lực, socola, bánh kem nhỏ, nước…, làm cho chiếc ba lô vốn trông xẹp lép bỗng chốc trở nên đầy ắp.

Những người khác cũng bắt đầu làm theo, chuẩn bị ba lô xong thì các khách mời bắt đầu thực hiện các động tác khởi động trước khi leo núi. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, trước khi xuất phát, Hình Sâm lại rút ra một sợi dây an toàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nại.

Hiện giờ hai người đã ngày càng ăn ý, chỉ cần một cái nhìn là hiểu ngay ý nhau. Kiều Nại lập tức ngoan ngoãn đi đến và giang hai tay ra, nhìn Hình Sâm buộc dây vào eo của cả hai. Trong lúc buộc dây anh liên tục điều chỉnh, đầu hơi cúi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt.

Kiều Nại nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”

Hình Sâm nghe thấy tiếng nên nhìn về phía Kiều Nại, dù không nói gì nhưng ánh mắt như mang theo thứ độ ấm nào đó, khiến Kiều Nại cảm thấy khuôn mặt nhỏ bé của mình đang nóng bừng lên.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 191



Từ ngày hôm đó trên khinh khí cầu, cô đã trở nên cực kỳ dễ đỏ mặt.

Hiển nhiên là Kiều Nại cũng nhận thức được vấn đề này rất rõ ràng. Để tránh bị phát hiện, cô nhanh chóng quay đi, định đi leo núi. Nhưng mới đi được có vài mét, cô đã bị dây thừng trên người kéo ngược trở lại rồi được Hình Sâm giữ chặt lấy, ngả người vào lòng anh.

Anh ôm lấy eo cô, hỏi nhẹ nhàng: “Sao phải hoảng?”

Kiều Nại chớp mắt: “Chúng ta nên xuất phát rồi!”

Hình Sâm: “Đừng vội, tôi vẫn chưa kiểm tra xong.”

Nói xong, anh lại cầm dây an toàn lần nữa, chỉ là tư thế ôm cô từ phía sau của anh vẫn không hề thay đổi.

Điều này khiến các khách mời gần đó cũng đang buộc dây an toàn, nhìn thấy cũng cảm thấy quá đủ rồi.

Lúc trước Từ Giai Mạn còn đang mắng Sầm Lâm Vũ là đồ ngốc, buộc dây cũng làm sai.

Ngay sau đó, họ trông thấy hai người đang ngọt ngào kia thì lập tức ngẩn người.

Các cụ nói rất đúng, cơm chó không thể chỉ cho hai người họ ăn, lãng phí là đàn xấu hổ, quan trọng là phải biết chia sẻ 🙂

Vì vậy, Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ lại lần lượt kéo theo Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha, thấy hai người họ cũng có vẻ vừa ngơ ngác vừa no nê, lập tức cảm thấy hài lòng.

[Một ngày mới bắt đầu leo núi bằng việc đu cp]

[Ha ha ha, cơm chó tuy đến muộn nhưng vẫn đến!]

[Các khách mời: Cảm ơn đã mời ăn, đã no rồi!]

[He he he, ai có thể chịu nổi không đu đây]

Các khách mời đeo dây an toàn đầy đủ rồi bắt đầu leo núi. Lúc đó mọi người vẫn còn rất sung sức, tinh thần phấn khởi leo lên, nhưng theo thời gian trôi đi thì đã dần dần mệt mỏi, lực bất tòng tâm.

Dù sao thì thể lực của mỗi người khác nhau và cũng là hữu hạn, ngọn núi này lại thực sự quá mức đồ sộ hùng vĩ. Thế cho nên đến khi leo lên đến giữa núi, một nửa số khách mời đều tỏ ra rất mệt mỏi, quá trình leo cũng gập ghềnh, thời gian cũng đã qua hơn hai tiếng rồi.

Nguyễn Ti Anh mơ màng bám vào lan can, hỏi: “Đây là du lịch đấy hả? Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

[Cười chết mất, mệt đến nỗi gọi mẹ luôn rồi]

[Ê kíp chương trình lại hành hạ khách mời quá đáng]

Triệu An Kha ở bên cạnh đỡ lấy một cánh tay của cô ta, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đã leo được đến tận đây rồi, dù thế nào thì cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng. Chẳng phải vừa rồi em còn nói muốn l*n đ*nh núi để ngắm cảnh đó sao?”

Vừa nghe thì có vẻ rất có lý, Nguyễn Ti Anh cũng chỉ có thể tiếp tục cố leo núi với Triệu An Kha. Leo được thêm một lát nữa, cô ta mới chậm chạp phản ứng lại.

Nguyễn Ti Anh: “??? Tôi bảo muốn đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh lúc nào!”

Triệu An Kha: “Em đã bảo nơi này đẹp quá, bây giờ leo núi đã quên luôn rồi à? Chẳng lẽ em không muốn nhìn những ngọn núi nhỏ hả? Chinh phục ngọn núi cao này.”

Nguyễn Ti Anh biết mình không còn đường lui nữa, cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn!”

Nghe vậy, Triệu An Kha vô cùng hài lòng tiếp tục kéo Nguyễn Ti Anh leo tiếp, hai người lại bắt đầu di chuyển với tốc độ rùa bò.

[Bàn về việc vẽ ra viễn cảnh tuyệt diệu cho người khác, Triệu An Kha anh đúng là bậc thầy!]

[Một người đàn ông khiến Anh Anh vừa yêu vừa hận (icon đầu chó)]

Hiện tại tình trạng của hai người đã khá ổn, đang ở giữa đội, trong khi tình hình phía sau còn thảm hơn.

Sầm Lâm Vũ trước đó đã nói ẩu nói tả rằng sẽ là người l*n đ*nh núi đầu tiên, giờ thì gần như không thể nhìn thấy bóng dáng người phía trước nữa.

Từ Giai Mạn đứng trên bậc thang phía trên, tuyệt vọng kéo sợi dây trong tay, cố gắng kéo Sầm Lâm Vũ đang sắp trở thành cá chết.

Cô ấy hét lên: “Anh có đi được nữa không hả! Lát nữa là mặt trời lặn rồi đấy!”

Sầm Lâm Vũ phản ứng lại: “Mạn Mạn, em không thể chậm lại một chút sao…”

Từ Giai Mạn lườm một cái: “Chúng ta đã là nhóm cuối cùng rồi, nếu còn chậm nữa thì anh sẽ phải ăn gió Tây Bắc đấy!”

[Nói đến chuyện làm vướng chân thì phải nhắc đến Vũ Vũ của chúng ta]

[Tôi đã biết giới hạn là một kéo một]

[Sợ rằng Mạn Mạn sẽ đá bay người luôn]

Cuối cùng, dưới sự cảnh cáo của gió Tây Bắc, Sầm Lâm Vũ chậm rãi leo đến bên Từ Giai Mạn, cảm động nói: “Mạn Mạn, may mà có em không bỏ rơi tôi.”

Từ Giai Mạn không trả lời mà chỉ im lặng nhìn sợi dây an toàn buộc quanh eo của hai người, cái nhìn này đã khiến nhiều người trên mạng cười không ngớt.

[Ha ha ha, nếu không có sợi dây này thì tình cảnh của Vũ Vũ sẽ nguy hiểm lắm đây]

[Lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu được công dụng thực sự của sợi dây an toàn →v→]

Nhưng trông thấy Sầm Lâm Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Từ Giai Mạn vẫn trả lời: “Ừ.”

Sầm Lâm Vũ lập tức được nước làm tới, sát lại gần vui vẻ nói: “Mạn Mạn, em đối xử tốt với tôi quá.”

Sự dính người của Sầm Lâm Vũ khiến nhiều người cảm thấy vô cùng hổ thẹn, còn Từ Giai Mạn thì cũng ngượng ngùng quay mặt đi, tiếp tục kéo anh ấy đi tiếp, tốc độ di chuyển thậm chí còn ổn định hơn trước không ít.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 192



Cùng lúc đó, so với hai nhóm khách mời phía sau, Hình Sâm và Kiều Nại vẫn luôn dẫn đầu cả đội.

Hai người đi một trước một sau, vững bước tiến tới, Hình Sâm rõ ràng là người có trạng thái tốt nhất trong số tất cả các khách mời hiện tại. Để không làm rối nhịp leo núi, Kiều Nại cũng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ theo sau anh. Nhưng nửa đoạn đường sau cũng thường là khó khăn nhất.

Khi Kiều Nại cảm thấy mình sắp không còn sức nữa, Hình Sâm bèn chủ động đề nghị nghỉ một chút. Lúc này cô mới dừng lại bước chân, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy mình đã mệt lả.

Vẫn được Hình Sâm đỡ, cô xoay người từ từ ngồi xuống, mới nhận ra phía sau đã không còn ai nữa.

Cô không khỏi lại cúi đầu xuống nhìn, vẫn không thấy bóng dáng các khách mời khác, chỉ thấy những bậc thang sâu hun hút không có điểm cuối. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên thác nước đang xả mạnh ở phía bờ đối diện, lúc này cô mới nhận ra mình thế mà đã leo cao đến mức này.

Ngay khi Kiều Nại nhìn xuống, Hình Sâm đã ôm eo cô vì sợ cô bị ngã. Khi thấy cô không nhìn xuống dưới nữa, anh mới thả tay, mở ba lô rồi lấy nước và thực phẩm ra để tiếp tế.

Kiều Nại nhận lấy thanh sô-cô-la từ Hình Sâm rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ, leo núi quả thật là một quá trình dài, chân cô gần như không còn cảm giác gì nữa.

Thấy Kiều Nại dường như đã mệt đến mức ngẩn người, Hình Sâm biết cô đã mệt lắm rồi, lập tức đưa tay vuốt những sợi tóc rơi bên mặt cô, rồi dùng khăn giấy lau mồ hôi mỏng trên trán.

Cảm nhận được sự quan tâm của Hình Sâm thì Kiều Nại cũng hoàn hồn có phản ứng lại, nhưng cô không biết phải nói gì, trong đầu giờ phút này chỉ còn có hai chữ: “Mệt quá…”

Vừa dứt lời, cô đã được Hình Sâm ôm vào lòng: “Mệt thì nghỉ một chút đi.”

Tư thế ôm của anh rất tự nhiên, Kiều Nại không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì khác, chỉ theo bản năng thả lỏng cả người ra.

Hai người yên lặng tựa vào nhau, bầu không khí yên lặng mà ấm áp, cách hai người ở bên nhau khiến người khác cảm thấy dễ chịu vô cùng.

[Ôm bé Nại một cái, hôm nay giỏi lắm rồi]

[Sâm Sâm vẫn hết sức đáng tin cậy như thế]

[Cảm giác đồng hành bên nhau thật tuyệt vời]

Đại khái nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, hai người lại một lần nữa xuất phát. Lần này họ đã leo suốt ba tiếng đồng hồ, trong quá trình đó thì cứ dừng lại rồi lại đi tiếp không ngừng. Chờ đến khi họ đến được đỉnh núi, mặt trời cũng đã ở phía tây.

Những dãy núi liên miên nối tiếp nhau mờ ảo như ẩn như hiện phía xa, được bao phủ bởi ánh sáng chiều tà chói lòa, tạo nên một cảnh tượng hoàng hôn hùng vĩ.

Khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi cao, niềm vui vượt xa hơn nhiều so với mệt mỏi. Nhìn toàn cảnh có cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh nhân gian, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Kiều Nại từ từ thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy tâm trạng rộng mở hơn bao giờ hết. Tất cả mọi nỗ lực suốt chặng đường đều xứng đáng, nghĩ đến những khó khăn đã gặp phải trên đường đi, anh đưa tay ra với cô và hai người nắm chặt tay nhau như chiếc gậy chống để tiến về phía trước, cô không khỏi khẽ mỉm cười.

Trong khi suy nghĩ, Kiều Nại vô thức nhìn về phía Hình Sâm đang đứng bên cạnh mình. Cô chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ấm áp.

[Bỗng nhiên hiểu được dụng ý của ê kíp chương trình]

[Là cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau đồng cam cộng khổ]

[Ngay cả núi cao cũng không sợ, thì trên đời này có gì đáng sợ nữa]

[Phải luôn kiên định và dũng cảm ở bên nhau]

Sau khi thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này, lực chú ý của hai người cũng chuyển đến ngọn núi. Họ thấy ba ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn, hai người bèn chọn một trong số những ngôi nhà đó. Bên trong là một phòng ngủ với hai chiếc giường đơn, một cái bàn và hai chiếc ghế dài, một chiếc ghế sofa đôi, có nhà vệ sinh và căn bếp nhỏ riêng. Dù không rộng nhưng rất đủ đầy tiện nghi.

Ê kíp làm chương trình còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều đồ trang trí dễ thương như gấu bông, hoa tươi trước cửa sổ và một bức ảnh lớn treo trên tường, mỗi nơi đều toát lên cảm giác sinh hoạt ấm cúng.

Đi vào trong nhà, Kiều Nại và Hình Sâm lần lượt tắm rửa rồi thay quần áo, ê kíp làm chương trình cũng gửi đến một bữa tối thịnh soạn như đã hứa sẽ khen thưởng.

Bốn món mặn và một canh, có cá có thịt, có mặn có chay. Mở cửa sổ bằng gỗ ra, hai người ngắm hoàng hôn vừa bắt đầu ăn cơm. Trong khi đang ăn ngon miệng, hai nhóm khách mời khác cũng lần lượt lên đến đỉnh núi.

Khi đã mệt đến tận cùng rồi thì người ta không thể nói được thêm gì nữa, mấy người thậm chí còn không có sức để mà vẫy tay được. Chỉ có Triệu An Kha gật đầu về phía hai người, rồi cùng các khách mời khác đến nhà gỗ của họ.

Tối hôm đó, các khách mời ăn bữa tối xong thì đều nằm dài ra trên giường, toàn bộ đỉnh núi đều trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 193



Ban đầu Kiều Nại cũng đang nằm, cho đến khi Hình Sâm gọi cô lên ghế sofa, nói rằng sẽ mát xa chân cho cô, như vậy thì ngày mai sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mới đầu Kiều Nại cũng không quen, tay anh quá thon dài, ngay cả khi cách một lớp quần ngủ nhưng cứ chạm vào chân cô thì cô vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của làn da, cảm giác rất ngứa… Hầu như là phản ứng sinh lý muốn tránh xa.

Hình Sâm lại không chút cảm xúc, chỉ nói một câu: “Nhẫn nhịn một chút.”

Kiều Nại cũng muốn nhẫn nhịn đấy chứ, nhưng cơ thể của cô không kiểm soát được, dần dần trở thành vừa ngứa đến mức cười ra nước mắt, vừa tránh đi lại bị kéo lại.

Cuối cùng, không biết thế nào mà cô lại rơi vào vòng tay của Hình Sâm. Một tay anh ôm eo cô, một tay xoa chân cô, khi hai người nhìn nhau thì Kiều Nại lập tức yên lặng, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

[Thì ra mát xa chân là như thế này à, đã học được (icon đầu chó)]

[Tôi xem mà tôi không thể nhịn nổi cười, nở nụ cười tự ái]

Nhận thấy được sự ngoan ngoãn của Kiều Nại, trong lòng Hình Sâm như muốn tan chảy. Cuối cùng thì anh cũng không làm gì cả, chỉ nghiêm túc mát xa chân cho cô, tận đến khi bế cô nằm lên giường rồi thì Kiều Nại mới vẫy vẫy tay với anh, khẽ nói.

“Ngủ ngon.”

Ngay sau đó, đèn trên trần phòng bị tắt, chỉ còn lại một cái đèn ngủ mờ mờ. Một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Kiều Nại thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tuy chân của Kiều Nại vẫn còn hơi đau nhưng so với những người khác thì đã khá hơn nhiều. Thêm vào đó, nhờ có tay nghề xoa bóp điêu luyện của Hình Sâm, hai người lại tiếp tục mát xa vài lần nữa, Kiều Nại nhanh chóng hồi phục lại tung tăng nhảy nhót như trước.

Trong thời gian này, các khách mời phát hiện một con đường nhỏ trên núi. Đi đến tận cuối con đường, họ có thể ngắm thác nước như sương như khói ở một cự ly rất gần. Nhưng vì các tiện nghi giải trí trên đỉnh núi có hạn, trong thời gian rảnh rỗi, các khách mời đã cùng nhau dựng vài chiếc xích đu, ngồi trên xích đu và cùng ngắm nhìn bình minh lên hoàng hôn xuống, vô cùng thư thả, thật sự cảm thấy như đang du lịch vậy.

[Cuộc sống tôi mơ ước cũng chẳng có gì hơn thế này!]

[Một người không có văn hóa như tôi chỉ biết khen một câu tuyệt vời]

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến đêm cuối cùng trên đỉnh núi. Mọi người bàn bạc và tập hợp nguyên liệu nấu ăn vào với nhau, cùng nhau tổ chức một bữa tiệc hoành tráng nhất chưa từng có trong ngôi nhà gỗ nhỏ của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn. Phát những bản nhạc rộn ràng nhất, uống những ly rượu thỏa thích, hát hò nhảy múa, nhậu nhẹt đến mức cuối cùng hầu như mọi người đều say bí tỉ.

Nguyễn Ti Anh không biết từ lúc nào đã ôm lấy cột trụ trong nhà, cứng đầu không chịu buông ra, miệng còn lảm nhảm lải nhải hét lên: “Triệu An Kha, sao anh không nói gì hả! Dậy tiếp tục uống đi! Sao anh không để ý đến tôi!”

Triệu An Kha thật sự đang đứng sau lưng cô, thấy cảnh này cũng vừa buồn cười vừa đau đầu. Anh ấy trả lời rồi cố kéo cô ta ra khỏi cột, cũng ra hiệu cho Hình Sâm vẫn còn đang tỉnh táo bên cạnh, bảo rằng anh ấy sẽ đưa Nguyễn Ti Anh về nghỉ ngơi trước.

Sau khi hai người rời đi, Hình Sâm nhìn thoáng qua Kiều Nại vẫn đang cùng hát với Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, quyết định cũng đưa cô về, dù sao thời gian đã không còn sớm nữa.

Nhưng mà khi anh vừa kéo tay Kiều Nại, cô nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng, rồi nghiêng đầu nói: “Ôi? Sao anh lại trông quen quen thế nhỉ…”

Hình Sâm cúi đầu: “Mới uống mấy chai rượu mà đã quên tôi rồi sao?”

Kiều Nại giơ tay lên đếm số: “Một chai? Hai chai? Ba chai?”

[Nại Nại say rượu dễ thương]

[Say rượu mà vẫn đáng yêu quá]

[Chắc là uống rượu quên tình]

Khi cô đang khua tay múa chân, Hình Sâm lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, cũng không so đo với cô mà chỉ kiên nhẫn nói: “Đã đến giờ về ngủ rồi.”

Kiều Nại rõ ràng nghe hiểu được, thì thầm lặp lại: “Ngủ, ngủ…”

Lúc này vẫn còn tính là ngoan ngoãn, cho đến khi mở cửa ra, nhiệt độ trên đỉnh núi vào ban đêm rất thấp, gió lạnh khiến Kiều Nại rùng mình một cái. Nhưng chỉ là tỉnh táo một khoảnh khắc thôi, khi nhìn thấy trăng tròn trên trời thì cô lại cảm thấy hơi say.

Cô tự dùng tay ôm lấy chính mình và lẩm bẩm: “Lạnh quá… Muốn ngắm trăng quá…”

Nói xong, cô lại tỏ vẻ đáng thương về phía Hình Sâm, hỏi: “Anh có lạnh không?”

Thấy cô dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình, Hình Sâm biết ngay là cô muốn làm gì. Anh liền kéo cô quay lại trong nhà, lấy một chiếc chăn và một cái đệm ra ngoài, vừa lót đệm cho cô vừa quấn chăn quanh cô rồi cùng ngồi trên cỏ ngắm trăng.

Nhưng người say rượu làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bởi vì Kiều Nại luôn luôn ngọ nguậy, Hình Sâm sợ cô bị cảm lạnh, tình hình nhanh chóng biến thành việc quả bóng lớn Hình Sâm quấn quả bóng nhỏ Kiều Nại.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 194



Lúc này, Kiều Nại nhìn vầng trăng trên bầu trời, hiển nhiên là rất vui vẻ và hài lòng. Cô vừa chỉ vào những vì sao sáng lấp lánh trên trời vừa chỉ thác nước trắng bạc bên kia núi và nói.

“Sao mà trông ngôi sao hôm nay to thế! Đẹp quá!”

“Rượu, mau nhìn kìa! Ở đó có nhiều rượu quá! Hừ, nhưng mà tôi không uống nổi nữa…”

Hình Sâm: “Vậy thì không uống nữa.”

Cô theo lời nhìn về phía Hình Sâm đang trang bị đầy đủ bên cạnh, nở một nụ cười: “Trông anh ngốc nghếch quá, anh là một quả bóng à?”

Hình Sâm nghe vậy suýt nữa thì bật cười: “Em có muốn nhìn lại chính mình không.”

Nghe xong, Kiều Nại quả thực cúi đầu nhìn lại chính mình, phát hiện mình cũng là một quả bóng thì vẻ mặt lập tức trở nên tủi thân.

Cô buồn bã nói: “Tại sao tôi cũng thành quả bóng rồi…”

Thấy Kiều Nại cúi đầu, Hình Sâm an ủi: “Em muốn biến trở lại không?”

Kiều Nại lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hình Sâm, cô mong chờ giơ tay lên như một đứa trẻ, tích cực nói: “Muốn!”

Cứ như vậy, dưới ánh sao lấp lánh, anh từ từ cúi xuống, dùng phép thuật của mình, nhẹ nhàng hôn vào gò má cô.

Kiều Nại ngay lập tức trở nên yên lặng, cả người ngây ra như trời trồng. Chờ đến khi kịp phản ứng lại thì Hình Sâm đã quay mặt đi, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Nhưng Kiều Nại nhớ rất rõ, cô quả quyết nói: “Anh hôn tôi.”

Nghe vậy, Hình Sâm chỉ nhìn hững hờ nhìn cô một cái mà không nói thêm gì nữa. Cái nhìn ấy sâu thẳm và u ám, nhưng trong mắt Kiều Nại lúc đó thì rõ ràng là một lời thách thức tr*n tr**.

Kiều Nại lập tức không phục: “Không được, tôi cũng phải hôn lại!”

Nói xong, cô ngồi dậy với khí thế thật mạnh mẽ, vô cùng hùng hồn muốn hôn lên mặt anh một cái.

Trong khoảnh khắc, Hình Sâm cố tình nghiêng mặt đi, rồi lập tức môi chạm môi. Nụ hôn ngày càng sâu, nụ hôn nóng bỏng nuốt chửng cả gió lạnh, triền miên quấn quýt không rời.

Flycam đã xấu hổ bay xa ra từ lâu, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy hai bóng hình không ngừng quấn quýt với nhau, làm người ta mặt đỏ tim đập.

[Hóa ra đây chính là tình yêu ư? Thực sự khiến người ta say mê!]

[Mọi người đều biết, rượu chỉ làm giải phóng những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng người]

[Á á á! Cứ để tình yêu này cháy bỏng thêm đi!!]

Câu chuyện “Núi cao nước chảy” đã kết thúc trong sự hưng phấn và reo hò của đông đảo người hâm mộ, không hề bất ngờ khi nó nhận được nhiều lời khen ngợi, thậm chí nhiều người còn nói rằng họ chưa xem đủ, các từ khóa có liên quan đến phần này nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Thấy vậy, tổ tiết mục đã rất vui mừng, ngay trong tối đó đã phát hành những cảnh hậu trường tuyệt vời, cho các fan biết những gì đã xảy ra sau bữa tiệc.

Khi Triệu An Kha đưa Nguyễn Ti Anh vào trong nhà, lúc đặt cô ta lên **, Nguyễn Ti Anh vẫn trong trạng thái ngủ say, yên tĩnh khác thường so với trước đó.

Mãi cho đến khi Triệu An Kha đứng dậy đi lấy bông tẩy trang, chuẩn bị tẩy trang cho cô ta, kết quả vừa quay đầu lại người đã biến mất, ngẩng đầu lên đã phát hiện Nguyễn Ti Anh đang ôm cây cột.

Cảnh tiếp theo được tua rất nhanh, chỉ là chỉ cần Triệu An Kha rời tầm mắt là cô ta lập tức biến mất, làm Triệu An Kha toát cả là mồ hôi, tốn một đống sức lực mới kéo người trở lại.

Chờ đến khi Nguyễn Ti Anh hoàn toàn ngủ say, Triệu An Kha cũng hết chịu nổi, vẻ mặt mờ mịt giống như đã nếm đủ mùi đời, lập tức ngã đầu ra ngủ.

[Thật là một yêu tinh nhỏ khó chịu (đầu chó)]

[Hahaha, nhìn Triệu An Kha mệt mỏi quá!]

[Cười chết, như thể bị hút khô dương khí]

Ngay sau đó, màn hình quay lại, túp lều nơi các khách mời khác tụ họp.

Chuyện mà chẳng ai ngờ tới, chính là Sầm Lâm Vũ và Từ Gia Mạn lại có thể thức khuya đến như vậy, để thấy được điều đó, hậu kì có cố ý gắn cả cái đồng hồ sát bên, mọi người đều thấy hai nhóm khách mời khác đã rút lui, vậy mà hai người họ vẫn hát thêm vài tiếng đồng hồ, thậm chí nhân viên cũng tranh thủ chợp mắt một lúc, tỉnh dậy phát hiện đã bình minh, mà hai người họ vẫn còn đang cuồng nhiệt không ngừng, khiến ai nấy đều sững sờ.

Cũng may là lều này cách âm khá tốt, xung quanh cũng không có dân cư, nếu không thì hai người họ đã bị báo cảnh sát vì gây rối trật tự từ lâu rồi.

Cũng may, đây chính là căn nhà gỗ nhỏ của bọn họ, sẽ không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, chắc là lại kiên trì chờ thêm một chút, cho đến khi họ say đến bất tỉnh, nhân viên công tác mới rón rén ra ngoài, lần lượt đưa họ về phòng nghỉ ngơi, buổi tiệc cũng kết thúc tại đó.

[Tuyệt quá, thật giống một cặp mic hog*]

(*Nguyên văn: 麦霸 - mạch phách: người độc chiếm mic trong bữa tiệc karaoke.)

[Tui rất lo cho giọng nói của họ]

[Hahaha, cũng vui quá trời luôn]

Rất nhanh, ống kính đã chuyển đến cảnh quay của Kiều Nại và Hình Sâm, nhưng họ đã sớm ra khỏi phòng vẫn là mượn góc nhìn của flycam.

Ánh trăng sáng ngời, từ xa đã thấy cả hai đang hôn nhau nóng như lửa, ngay cả bóng cũng hợp thành một, khung bình luận kích động còn hơn những ngày lễ tết.
 
Back
Top Bottom