Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 55: RỜI KHỎI BỘ LẠC



Trong nhà, Từ Ca cười toe toét đi theo sau Thụy Cách hỏi han các loại chú ý khi mang thai.

Thụy Cách lặp lại vô số lần sau đó đuổi hai người ra ngoài.

Từ Ca rất có tự mình hiểu lấy vỗ vỗ mông, cười ngây ngô cùng Thu Nghiệp về nhà.

Mấy ngày sau

Từ Ca canh giữ bên cửa sổ, cuối cùng cũng đợi mặt trời xuống núi, vội vàng kéo Xà Khí ra cửa.

Thú nhân đến bộ lạc An Sơn tham gia chợ phiên hai ngày nay đã lục tục rời đi không ít, lúc họ đến chợ phiên hầu như đều là thú nhân của bộ lạc mình.

Đại lục dưới ánh trăng không tối, bộ lạc đốt lên ánh lửa lấp lánh.

Không cần đề phòng thú nhân bộ lạc khác tranh giành giống cái với mình, trên phố cũng có nhiều thú nhân dẫn giống cái ra ngoài chơi, người đến người đi, tấp nập.

Hai bên sạp hàng phần lớn bày biện đồ ăn thường ngày, trong đám thú nhân ồn ào náo nhiệt lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói.

Từ Ca liếc mắt nhìn sạp hàng của Bạch Lan bọn họ, trên bàn rơi rụng vài chiếc lá cây, xem ra đã đi được mấy ngày.

Có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, Từ Ca cười nói với Xà Khí:

"Phía trước có rất nhiều đồ ăn ngon đấy! Chúng ta đi xem đi."

Xà Khí giơ tay nhặt cọng cỏ rơi trên đỉnh đầu Từ Ca: "Được."

Từ Ca nắm tay Xà Khí, chạy đến một quầy hàng ít người:

"Cho hai xâu quả chua."

Một xâu có sáu quả chua, bề ngoài rất giống kẹo hồ lô, vỏ ngoài được nướng qua lửa, thịt quả bên trong mềm nhũn, nước vừa chua vừa ngọt, là món đồ chơi nhỏ mà giống cái thích ăn.

Xà Khí nhìn bảng giá trên bàn, đưa qua hai quả trứng.

Từ Ca nhận lấy quả chua từ tay thú nhân, nghiêng người cười tủm tỉm đưa cho Xà Khí: "Nè."

Xà Khí nhận lấy, cắn một quả, rất ngon.

Họ chơi suốt dọc đường thì gặp Thu Nghiệp, sạp hàng của Thu Nghiệp vẫn bán các loại rau dưa, Từ Ca bẻ đôi quả dưa chuột, đưa nửa nhiều hơn cho Xà Khí.

Từ Ca trêu chọc báo con, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Thu Nghiệp: "Em và Xà Khí ngày mai về nhà rồi."

"Về nhà?"

"Đúng vậy, đến mùa đông thì quay lại."

Thu Nghiệp hiểu rồi, tuy có chút không nỡ, nhưng cô vẫn vỗ vỗ Từ Ca vui vẻ nói: "Đợi Đông Tuyết lớn hơn chút nữa, ta sẽ đi tìm em chơi."

"Được!" Từ Ca vui vẻ đồng ý.

Kiểu dáng sạp hàng ở thế giới thú nhân không nhiều, nhưng Từ Ca chơi rất vui vẻ. Cô nhìn thấy một giống cái nhỏ bán vòng hoa làm từ cỏ tinh hoa, nhớ đến ngày đó Xà Khí làm cho cô, cười cong cả mắt, liền mua một cái đội lên đầu Xà Khí.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Buổi tối về đến nhà, cô và Xà Khí đóng gói hành lý, miệng còn ngân nga giai điệu nhỏ.

Cô đã ở đây cho đến khi chợ phiên kết thúc, ngày mai sẽ cùng Xà Khí đi về phía bắc rừng rậm Mãnh Uyên, nơi mà ban đầu họ gặp nhau.

"Xà Khí anh thu dọn xong chưa? Chúng ta phải đi nói với Thụy Cách một tiếng."

Từ Ca lau mồ hôi nóng chảy ra trên đầu vì thu dọn hành lý, nhìn ba túi hành lý lớn trên mặt đất không khỏi cảm thán, nghĩ lúc đầu khi cô đến còn hai bàn tay trắng.

"Xong rồi." Xà Khí cúi người bế Từ Ca lên, ra khỏi cửa.

Trên đường không có nhiều người, phần lớn đều ở chợ phiên.

Nhà gỗ trúc của Vu Y quanh năm cháy lửa, Thụy Cách là 'người già' lớn nhất bộ lạc, bất kể lúc nào, dường như đều đang loay hoay với thảo dược trong sân.

"Thụy Cách."

Thụy Cách thấy là Từ Ca bọn họ, đưa tay ra cười chào hỏi họ.

Từ Ca uống trà gừng, cười xấu xa nhìn Xà Khí uống một ngụm trà gừng mà cứ lè lưỡi.

Đợi Thụy Cách thu dọn xong thảo dược, Từ Ca mới sờ sờ gáy mở miệng: "Em chuẩn bị ngày mai đi rồi, về rừng rậm phía bắc ấy."

Thân thể Thụy Cách cứng đờ: "Nhanh vậy sao?"

Từ Ca cười ngọt ngào với Thụy Cách: "Trước đó đã quyết định rồi, bảo em ở lâu một chỗ, tôi cũng không rảnh rỗi được."

Thụy Cách nghe vậy, có chút bất lực, không nỡ sờ tóc Từ Ca:

"Em ấy...... rảnh thì về thăm ta là được."

"Vâng vâng." Từ Ca gật đầu lia lịa.

Sáng sớm ngày hôm sau

Từ Ca vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nằm trên vai Xà Khí mơ màng.

Xà Khí ôm chặt m.ô.n.g Từ Ca, tay kia xách hành lý đẩy cửa ra.

"Từ Ca, sao cô còn ngủ?"

Giọng nói trêu chọc phía sau làm Từ Ca dần tỉnh táo, ôm cổ Xà Khí nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy trên bãi đất trống đứng rất nhiều người.

Thu Nghiệp chống nạnh cười nhạo cô, Báo Hâm cụt một tay, Hùng Lăng ôm Đông Tuyết, Lang Vưu xách báo con và Thụy Cách mắt đỏ hoe mặt đầy ôn hòa.

"Sao sao mọi người lại đến đây?" Từ Ca trợn to mắt, không dám tin dụi dụi mắt.

"Đương nhiên là tiễn hai người rồi." Thu Nghiệp nhướng mày, đương nhiên nói.

Họ đi cùng cô và Xà Khí suốt một đường, cho đến cửa bộ lạc, Thụy Cách không thể đi tiếp được nữa, mới tách ra với họ.

Nói không cảm động đó chắc chắn là giả, Từ Ca nước mắt lưng tròng vẫy tay với họ, cho đến khi không nhìn thấy bộ lạc nữa mới ngoan ngoãn nằm lại trên vai Xà Khí.

.

Đường đi về phía bắc không yên bình như phía tây, đường đi gập ghềnh, nhiều rắn rết thú dữ, nhưng có Xà Khí ở đây Từ Ca tự nhiên không cần lo lắng.

Trời càng ngày càng nóng, ánh nắng xuyên qua rừng cây làm cô nheo mắt lại, giây tiếp theo một bàn tay to lớn che nắng cho cô.

Từ Ca cong khóe miệng, đồng thời cũng chú ý đến chiếc nhẫn cỏ khô vàng.

Lại phải đổi cái mới rồi.

Đi một đoạn thời gian, Xà Khí ôm Từ Ca bơi vào trong bụi cây, tìm một gốc cây râm mát có gió, hắn phải đi săn mồi rồi, bởi vì bụng bạn lữ đang kêu.

Từ Ca ngồi dưới gốc cây hóng mát, trước mặt là đống cành cây cô vừa nhặt được. Lấy đá lửa ra khỏi bọc đồ, cô lại đào một vòng tròn chống cháy trên mặt đất, mới vỗ tay làm việc của mình.

Cô không vội nhóm lửa, bởi vì không biết Xà Khí khi nào quay lại.

Cô không biết chán mà xếp nhẫn cỏ, đây cũng coi như trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi của cô.

Xà Khí đi một vòng quanh đó, xác định gần đây không có nguy hiểm mới bắt đầu săn mồi.

Lợn rừng vào mùa này đều béo tốt, hắn nhìn lướt qua cũng không đi bắt, suy nghĩ một lát, lè lưỡi tìm nguồn nước.

Lợn rừng không biết vừa rồi hắn chỉ cách nguy hiểm một bước, còn an tâm ăn quả đỏ trên bụi cây.

Cá trong khe suối con nào con nấy béo tốt, vô tư bơi lội trong nước, Từ Ca rất thích ăn cá, Xà Khí rất hài lòng, xuống nước bắt mấy con, xử lý vảy cá và nội tạng, mới mang thức ăn về.

Thấy Xà Khí quay lại rồi, Từ Ca nhóm lửa, giơ nhẫn cỏ trong tay lên: "Lại đây Đại Xà, em đổi cho anh."

Xà Khí bò qua, thành thục đưa tay ra, đợi Từ Ca đổi cho hắn cái mới mới lắc đuôi đi nướng cá.

Lâu rồi không ăn thịt cá béo ngậy ít xương như vậy, Từ Ca ăn xong còn thòm thèm, tìm một vũng nước nhỏ rửa sạch tay, dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Họ phải dừng lại ở đây một thời gian, Xà Khí nói tối nay sẽ có một cơn mưa lớn, không thích hợp để tiếp tục đi về phía trước.

Xà Khí nuốt một con lợn rừng, hóa thành thú tính nằm thẳng nghỉ ngơi trước mặt Từ Ca.

Từ Ca nhìn thân rắn nằm ngang trước mặt, bò qua sờ cái bọc to tướng phồng lên vì thức ăn trên bụng.

Xà Khí thấy Từ Ca sờ mình, hắn đang tiêu hóa thức ăn nên không lên tiếng, lắc đuôi đáp lại.

Cái bọc to tướng từ từ di chuyển xuống dưới, Từ Ca cảm thấy thú vị, dứt khoát ngồi lên cái bọc, cái bọc mang theo cô từ từ di chuyển, Từ Ca vui rồi, ngay lập tức quyết định sau này lúc Xà Khí tiêu hóa thức ăn đều chơi như vậy.

Cho đến khi Xà Khí tiêu hóa xong thức ăn, Từ Ca mới bò xuống khỏi thân rắn, lại chạy lon ton đến chỗ đầu rắn đùa nghịch.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 56: NHẶT ĐƯỢC VƯỢNG TÀI



Cọng cỏ này nối tiếp cọng cỏ kia thắt nút, cuối cùng thành một sợi dây, Từ Ca quấn mấy vòng quanh miệng rắn.

Xà Khí cũng lười biếng ngẩng đầu phối hợp, cuối cùng thắt thành nơ bướm xinh đẹp, Từ Ca hài lòng thu tay.

Bầu trời dần tối sầm, tụ lại một mảng mây đen lớn, xem ra sắp có mưa to rồi.

Xà Khí mở miệng, dây cỏ đứt lìa rơi xuống, hắn ngậm Từ Ca bơi đi gần đó.

Trong rừng rậm không phải chỗ nào cũng có sơn động, giống như gần đây nhìn đâu cũng thấy cỏ xanh cây cối, nhưng ở địa thế cao thấp không đều.

Xà Khí rất nhanh đã đến một thạch động ở chỗ cao, đá cao nhất khoảng một mét, chiều rộng cũng chưa đến hai mét, lối vào rất nhỏ.

Ngay lúc Từ Ca tò mò chỗ này sao mà ở, Xà Khí liền đặt cô sang một bên, men theo độ dốc trong thạch động chui vào.

Không ngừng có đất đen trồi ra từ cửa hang, Từ Ca hiểu rồi, vội vàng vận chuyển đất đen ra ngoài, tránh để chặn mất cửa hang.

Qua một lúc lâu,Xà Khí chui ra khỏi hang, rũ đất trên vảy xuống lại ngậm Từ Ca vào thạch động.

Bên trong vừa ẩm vừa tối, còn có mùi tanh của đất, nhưng lần đầu tiên ở dưới đất Từ Ca chỉ cảm thấy mới lạ.

Xà Khí rất dẻo dai, đuôi rắn cuộn lại thành tấm thảm cho Từ Ca.

Trong hang không lớn, Xà Khí cộng thêm cô không có nhiều không gian hoạt động, cô chỉ có thể bò trên 'thảm' của Xà Khí.

Bên ngoài tí ta tí tách bắt đầu có mưa nhỏ, rất nhanh liền biến thành mưa như trút nước.

Từ Ca nhìn cảnh mưa qua cửa hang, mờ mịt một mảnh tựa như tiên cảnh.

Tiếng mưa như vậy giống như khúc hát ru, làm Từ Ca cũng buồn ngủ, đổi tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

'Ầm ——'

Tiếng sấm bất ngờ xua tan cơn buồn ngủ, Từ Ca mở mắt ra, mưa càng lúc càng lớn, không khí có chút ngột ngạt.

May mà ở đây địa thế cao, mưa không rơi vào trong hang, chỉ có đất ở cửa hang thấm vào chút nước.

Xà Khí dùng lưỡi l.i.ế.m cô, nhột đến mức cô cười khúc khích.

Bên ngoài nổi lên gió lớn, thổi cây cối nghiêng ngả, lá cây xào xạc, đáng sợ, nhưng cũng làm không khí trong hang trong lành hơn không ít.

Từ Ca ôm đầu rắn nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy một thứ nhỏ.

Tiếp theo gió lớn thổi thứ nhỏ đó lăn mấy vòng trên mặt đất, lại gần cô hơn chút nữa, lông nhung màu xám tro mềm mại dày đặc bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, hai mắt vừa đen vừa tròn, đang lộ ra vẻ sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô đáng thương, là một chú chó con.

Từ Ca trong nháy mắt tim tan chảy, dùng ngôn ngữ quốc tế với chú chó: "Chép chép chép, chép chép chép......"

Xà Khí lắc đuôi, tiếc là Từ Ca không chú ý.

Chó con bị Từ Ca thu hút, hầu như không do dự chạy về phía Từ Ca.

"Chó ngoan, mau vào đây." Từ Ca buông đầu rắn ra đi ôm chó con.

Chó con cảnh giác lùi về sau, nhưng vì tiếng sấm giây tiếp theo mà không chút do dự nhào vào lòng Từ Ca run rẩy.

Quần áo Từ Ca ướt một mảng lớn, cô cũng không để ý, lấy ra một tấm da thú trong bọc đồ lau nước mưa trên lông chó con.

"Em là thú nhân sao? Hay là chó bình thường?"

"Ô ô ô..."

Từ Ca nhìn về phía Xà Khí, Xà Khí không nói được, nhân tính hóa lắc đầu.

Từ Ca biết chó con không phải thú nhân càng vui hơn, động tác trên tay nhanh thoăn thoắt, lau cho chó con nửa khô.

Cô ôm chó con nằm xuống, hứng chí dâng trào nói: "Em là Husky sao? Sau này ta chính là chủ nhân của em rồi."

"Gâu..."

"Ta đặt cho em cái tên nha! Em đến từ trong mưa bão, gọi là Vượng Tài có được không!"

"Gâu gâu."

"Em cũng rất thích cái tên đúng không?" Từ Ca vui vẻ giơ Vượng Tài lên, chó con nhỏ xíu một nhúm đáng yêu vô cùng.

Xà Khí thấy Từ Ca thích con sói con này như vậy, ghen tị cọ cọ Từ Ca.

Từ Ca rất nhanh chú ý đếnXà Khí, lập tức đặt Vượng Tài xuống, ôm đầu rắn cười híp mắt: "Ngoan nha, em thích Đại Xà nhất."

Mưa lớn như vậy cũng không biết phải bao lâu nữa.

Từ Ca không ngủ được, cười xấu xa dùng thịt khô dụ dỗ Vượng Tài, Vượng Tài đáng thương bị Từ Ca trêu chọc quay mòng mòng, mỗi lần muốn bỏ cuộc, Từ Ca sẽ để thịt khô lên miệng nó, vừa há miệng liền giật lại.

"Gâu gâu!"

"Ha ha ha ha, không trêu nữa, ăn đi Vượng Tài." Từ Ca sờ sờ Vượng Tài, cười tủm tỉm bù đắp cho nó một đống thịt khô.

Vượng Tài có đồ ăn, lại rất thân thiết với Từ Ca, hoàn toàn quên 'người xấu' này vừa rồi trêu chọc nó thế nào.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, mưa đã tạnh rồi.

Từ Ca bò ra khỏi thạch động, rừng rậm rậm rạp trải qua một đêm mưa to gột rửa, trên bãi cỏ có thêm rất nhiều cành gãy lá rụng, cả khu rừng xanh mướt ướt át.

Xà Khí ngậm Vượng Tài ra khỏi hang, Vượng Tài sau khi được tự do liền nhảy nhót lăn lộn trên mặt đất.

Cành cây ngâm nước rất khó đốt, Từ Ca thử mấy lần đành bất lực từ bỏ.

Rừng rậm sau cơn mưa to là đồ chơi của Xà Khí, hắn quấn lấy cành cây to trên mặt đất, cho đến khi nghiền nát mới lắc đuôi đi đến cành cây tiếp theo.

Từ Ca nhìn thấy đáng yêu, nhưng phát hiện những cành cây bị nghiền nát đó vì quá to, mới tránh được bên trong bị ẩm ướt, lập tức sáng mắt lên đi theo sau Xà Khí nhặt củi.

Vượng Tài tự chơi một lúc, thấy Từ Ca hình như cũng đang chơi thứ gì hay ho, chạy qua ngậm một khúc gỗ lẽo đẽo theo sau Từ Ca.

Xà Khí chơi chán rồi quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, biến thành hình người bế Từ Ca lên.

Từ Ca nhặt củi cả một đường vì cái ôm này của Xà Khí mà rơi trên mặt đất, Vượng Tài không kịp tránh né trong nháy mắt bị chôn vùi.

May mà Vượng Tài không sao, rũ lông trên người bò ra khỏi đống củi.

Từ Ca vỗ vỗ Xà Khí, xếp đống củi trên mặt đất, dùng đá lửa đốt lên, vớt Vượng Tài vẫn chưa khô hẳn lên, sấy khô lông cho nó.

Xà Khí liền đi bắt thỏ rừng về làm bữa sáng cho họ, đợi đến khi họ ăn xong, mới dắt tay Từ Ca tiếp tục tiến về phía trước.

Ánh nắng giữa trưa hong khô bãi cỏ ẩm ướt, trên đường xuất hiện thêm rất nhiều bươm bướm ăn mật, bay lượn trong rừng.

Ánh sáng xuyên qua đôi cánh rực rỡ của bươm bướm, đẹp đến nao lòng, đáng tiếc Từ Ca tuy thích, nhưng cũng chỉ dám nhìn.

Nếu như bươm bướm đậu trên người cô, cô có thể biểu diễn mưa laze ngay tại chỗ. Nghĩ vậy, Từ Ca lại nhịn không được mà dựa sát vào người Xà Khí hơn một chút.

Không giống Vượng Tài, đầu hổ não hổ đuổi theo con bươm bướm to bằng đầu Từ Ca, chơi đùa vui vẻ.

Nếu đã có bươm bướm, vậy thì gần đó chắc chắn có hoa.

Quả nhiên, họ đi thêm một đoạn đường nữa, cây cối trở nên thưa thớt, xuất hiện thêm rất nhiều bụi cây và hoa tươi.

Từ Ca không nhận ra loại hoa này, cánh hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt. Cô không kiềm chế được vui mừng, bảo Xà Khí hái một ít, buổi tối lúc tắm có thể dùng.

Cô hái một bông hoa trên bụi cây, bông hoa này rất đẹp, cài lên tai Xà Khí vừa vặn.

Xà Khí sủng nịnh cúi người xuống, mặc cho Từ Ca trang điểm cho mình.

Từ Ca cười rạng rỡ như hoa, hôn lên trán Xà Khí: "Đại Xà rất đẹp nha."

Ánh nắng hiện tại rất ấm áp, chiếu lên người Xà Khí giống như phủ lên một lớp kim sa.

"Gâu gâu!"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Vượng Tài chạy đến dưới chân Từ Ca, không hiểu sao chủ nhân lại không đi nữa, dùng thân hình nhỏ bé của mình cọ cọ Từ Ca nhắc nhở họ tiến về phía trước.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 57: TẠI SAO PHẢI CƯỠI NGỰA? CƯỠI TA CÒN CHƯA ĐỦ SAO?



Từ Ca bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ sờ Vượng Tài: "Đi chơi đi Vượng Tài."

Vượng Tài dán sát chân Từ Ca xoay vòng, sốt ruột chạy đi đuổi bươm bướm.

Từ Ca nhìn Vượng Tài vừa cười nhẹ vừa đứng dậy, dắt tay Xà Khí tiến về phía trước, giọng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống: "Đi thôi Đại Xà, đừng để Vượng Tài đợi lâu."

Hàng mi dài che khuất ý cười trong mắt Xà Khí, đưa tay xua đuổi những con bươm bướm muốn đến gần: "Được."

Trên đường đi, họ gặp rất nhiều bộ lạc.

Những bộ lạc đó lãnh địa đều không lớn, trong tộc chỉ có mấy chục người, Từ Ca đến bây giờ mới biết bộ lạc A Nhĩ Sơn là một bộ lạc lớn.

Tuy nhiên, thú nhân của những bộ lạc nhỏ này không chào đón họ, họ đến không lâu, đều chỉ có thể vội vàng rời đi.

Hôm nay, Từ Ca đi qua bụi cây, phát hiện một thú nhân mã khoa bị thương. Đối phương vẫn là một con non, móng sau chảy máu, chắc là bị dã thú cắn, đang hoảng sợ bất an nhìn họ chằm chằm.

"Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại em đâu." Giọng Từ Ca rất khẽ, sợ hù dọa bé.

Gần đó không có thú nhân nào khác, nếu cứ bỏ mặc, thú nhân nhỏ chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.

Lời nói của Từ Ca không khiến thú nhân nhỏ này yên tâm, cho dù đối phương là giống cái, thú nhân nhỏ cũng cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất để tránh xa họ.

Xà Khí ngoan ngoãn đứng sau lưng Từ Ca, đối với việc đi hay ở của thú nhân nhỏ đều tùy ý cô quyết định.

Mỗi lần Từ Ca cố gắng đến gần, thú nhân nhỏ đều giãy giụa, m.á.u chảy càng nhiều, dần dần cũng mất đi sức sống.

Từ Ca đành phải từ bỏ, cô và Xà Khí ở gần đó canh chừng, giúp thú nhân nhỏ xua đuổi dã thú ngửi thấy mùi m.á.u mò tới.

Họ có rất nhiều thời gian, những ngày tháng hiện tại giống như đi dã ngoại vậy.

Lúc Từ Ca đang chơi với Vượng Tài, Xà Khí đã chặt cây, xẻ thành ván gỗ, mất cả buổi sáng dựng một túp lều nhỏ tạm thời.

Túp lều có thể che nắng chắn gió, cho dù là chỗ ngủ tạm thời, Xà Khí cũng làm rất tỉ mỉ.

Từ Ca nhặt lá cây, trải một lớp dày dưới lều, lại ngồi lên thử giường tối nay, rất tốt rất mềm.

Đến lúc dùng bữa trưa, bởi vì xung quanh có rất nhiều động vật bị m.á.u tươi hấp dẫn tới, Xà Khí cũng đỡ phải đi tìm, dễ dàng bắt được một con xử lý.

Từ Ca không rõ ngựa ở đây ăn gì, theo ấn tượng của cô về ngựa, không gì khác ngoài cỏ khô, rơm rạ.

Cô lục lọi trong bọc đồ một hồi, lấy ra mấy quả xanh có vị giống táo, đi đến gần thú nhân nhỏ.

Từ Ca ngồi xổm trên mặt đất, giữ một khoảng cách an toàn, lăn quả trong tay qua.

Thú nhân nhỏ không ăn, rũ đầu xuống dường như sắp không xong rồi.

Từ Ca lăn tất cả quả đến gần thú nhân nhỏ rồi mới đứng dậy quay về bên cạnh Xà Khí. Trước khi thú nhân nhỏ mất cảnh giác, cô chỉ có thể làm được những điều này.

Thịt rất nhanh đã nướng xong, Vượng Tài ăn khúc xương còn to hơn cả nó, bốn chân đều dùng hết sức lực b.ú sữa mẹ, khiến Từ Ca bật cười.

Gần đó không có nguồn nước, Xà Khí biết Từ Ca vẫn quan tâm đến con non mã tộc kia, sợ cô bẩn tay, giống như trước đây đút cho Từ Ca ăn.

Thời gian từng chút trôi qua, ngựa con cũng không chịu nổi đói, cuối cùng cũng ăn quả bên cạnh, Từ Ca liếc thấy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ban đêm, Từ Ca ôm đuôi rắn ngủ say, Xà Khí v**t v* cô không ngủ, ánh trăng sáng tỏ này hết lần này đến lần khác cảnh cáo bầy sói, hổ, báo muốn đến gần.

Sáng sớm hôm sau, thú nhân nhỏ dường như ý thức được họ không muốn làm hại mình, Từ Ca đến gần nó cũng không giãy giụa, chỉ là khi nhìn thấy Xà Khí vẫn sẽ run rẩy.

"Em tên là gì? Biết bộ lạc của mình ở đâu không?"

Từ Ca cong mắt, sắc mặt hiền lành, câu này không biết hôm nay đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thú nhân nhỏ vẫn không trả lời cô, nhưng cô không hề mất kiên nhẫn.

Thú nhân ngựa, Từ Ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, thật sự rất đáng yêu.

Từ Ca nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu hỏi Xà Khí: "Anh nói xem, đợi em làm thân với nó, sau này có phải có thể cưỡi ngựa rồi không?"

Cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt của mình khi cưỡi ngựa, tin rằng không ai có thể từ chối niềm vui cưỡi ngựa.

Xà Khí khó hiểu nhíu mày: "Tại sao phải cưỡi ngựa? Cưỡi ta còn chưa đủ sao?"

Từ Ca vừa định nói không đủ, nhưng Xà Khí đang dùng ánh mắt 'đáng thương' tấn công cô, cô lại thực sự không nỡ bỏ qua cơ hội này, chỉ có thể nhắm mắt đổi giọng: "Không phải em muốn, là bảo bảo muốn cưỡi ngựa."

"Thật sao?" Xà Khí khô khan hỏi.

Từ Ca mặt không đổi sắc: "Thật, không tin anh nghe thử xem."

Nói xong, cô ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Xà Khí ghé tai lắng nghe, lông tóc mềm mại lướt qua bụng có chút ngứa.

Cái miệng luyên thuyên không ngừng của Từ Ca cũng ngậm lại, xung quanh không tính là yên tĩnh, nhưng trong lúc nhất thời hắn dường như thật sự nghe thấy tiếng tim đập của con non.

"Anh xem, em đã nói rồi mà, có phải không."

"Phải." Xà Khí vẫy đuôi, vui mừng sờ bụng Từ Ca, vậy mà lại tin lời nói dối này.

Trời đã không còn sớm, thú nhân nhỏ lo lắng vẫy đuôi, móng trước cào đất phát ra tiếng hí. Nó đã rời xa mẹ của mình rất lâu rồi, vết thương trên chân cũng vì lâu ngày không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, khiến nó còn nhỏ đã sốt nhẹ.

Sau đó nó trơ mắt nhìn con rắn đáng sợ trong miệng tộc trưởng há cái miệng đầy m.á.u về phía nó, sợ đến mức nó tối sầm mắt.

Từ Ca ngồi trên người Xà Khí, cô phát hiện con non buổi tối dường như rất không ổn, nửa đêm sau còn biến về hình dạng ngựa. Xem ra là vết thương bị viêm, vội vàng gọi Xà Khí mang theo con non đi tìm nguồn nước.

Cô cũng muốn đưa con non đi tìm vu y, đáng tiếc vừa bước vào lãnh địa bộ lạc đã bị thú nhân ở đó không nói hai lời xua đuổi.

Xà Khí đối với người ngoài Từ Ca không hề dịu dàng, đơn giản dùng dòng nước xối rửa vết thương, đắp cỏ cầm m.á.u lên vết thương, động tác có thể nói là thô lỗ.

Từ Ca canh chừng cả đêm, may mắn là ngày hôm sau con non đã mở mắt, vượt qua cửa tử.

Từ Ca xoa đầu con non: "Bây giờ có thể nói cho ta biết bộ lạc của em ở đâu không? Ta đưa em đến cửa bộ lạc, sẽ không làm hại các em."

Con non biến thành người, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, vừa mềm vừa non: "Con muốn mẹ của con."

Từ Ca ôm con non và Vượng Tài ngồi trên đầu rắn chỉ đường cho Xà Khí, xuyên qua từng bụi cây.

Cây cối xung quanh ngày càng ít đi, cho đến khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, xa xa nếu có một bộ lạc, cô còn có thể nhìn thấy mã nhân đang đi lại chạy nhảy.

Nhưng mà…

Phía trước là vách núi! Cao như vậy! Cách đó rất xa!

"Bảo bảo, em nói cho ta biết, em làm thế nào đến được đây?"

Cho dù nó là mã nhân trưởng thành cô cũng có thể hiểu được.

Con non nước mắt lưng tròng, cọ cọ Từ Ca hy vọng có thể nhận được cảm giác an toàn: "Đại bàng thả con vào rừng."

"Đại bàng?" Từ Ca tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn vỗ về an ủi con non, chỉ là rất bất lực với tình cảnh hiện tại, "Đại Xà, có cách nào xuống dưới không?"

Xà Khí vươn dài thân mình quan sát, một lát sau do dự trườn xuống một chút.

Đá sỏi dưới thân rắn lác đác lăn xuống, rất nhanh liền không nghe thấy tiếng động…
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 58: GIẢI CỨU THÀNH CÔNG MÃ NHÂN ĐI LẠC



"A a a!" Từ Ca sợ đến mức tim đập thình thịch, quá đáng sợ! Cái này có khác gì nhảy vực? Cô một người không sợ độ cao cũng sắp sợ độ cao rồi!

Xà Khí lui về trên vách núi, nằm rạp trên mặt đất đợi Từ Ca xuống, hắn không dám mạo hiểm với Từ Ca, l.i.ế.m l**m mặt Từ Ca rồi mới ngậm lấy con non.

"Cẩn thận chút Đại Xà." Đại Xà sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, nhưng cô nhìn sườn núi dốc đứng như vậy vẫn không nhịn được lo lắng.

Đuôi Xà Khí nắm lấy mắt cá chân Từ Ca, dường như đang nói với cô không cần lo lắng, giây tiếp theo mang theo tiếng kêu thảm thiết của con non bò xuống vách núi.

Từ Ca dò xét thân mình, căng thẳng nhìn xuống Xà Khí trên vách núi, Vượng Tài trong lòng bị cô ghìm chặt không thể nhúc nhích.

Xà Khí có tốc độ rất nhanh, gần như có thể nói là trượt xuống, may mắn là không mất bao nhiêu thời gian hắn đã đáp đất an toàn. Thân rắn vững vàng dán sát mặt cỏ di chuyển một đoạn, quay đầu vẫy đuôi với Từ Ca trên vách núi.

"Đại Xà ngốc." Từ Ca yên tâm, khoảng cách hiện tại cô có thể nhìn thấy Xà Khí trên thảo nguyên di chuyển theo hình chữ 'S' đến gần bộ lạc.

Tiếng xào xạc của thân rắn ma sát với cỏ đánh thức mã nhân đang thong thả gặm cỏ và đi dạo gần đó. Một đám mã nhân ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt hoảng sợ hí vang, đàn mã nhân như cát tản ra chạy về bộ lạc.

Mà tiếng ngựa hí liên tiếp, dẫn đến động vật nhỏ xung quanh chạy tứ tán, thảo nguyên yên tĩnh an tường nhất thời rối loạn, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Mã nhân là thú nhân ăn cỏ, bề ngoài hiền lành yên tĩnh, thực ra tính tình nóng nảy.

Sau khi tất cả trở về bộ lạc, họ như có trụ cột, cầm trường mâu làm bằng đá nhắm vào kẻ xâm nhập này.

Từ trong bầy ngựa đi ra một mã nhân, toàn thân đỏ nâu, cực kỳ uy nghiêm, là tộc trưởng của bộ lạc nhỏ này, hắn nghiêm giọng nói: "Dừng lại xà thú! Đây không phải là nơi ngươi nên đến!"

Xà Khí nghe vậy đứng dậy, tiếng kêu thảm thiết không ngừng của con non thu hút sự chú ý của mã nhân.

"A Phi!" Từ trong bầy ngựa truyền ra một tiếng kinh hô, giây tiếp theo chen ra một con non phóng to.

Xà Khí liếc mắt nhìn mã nhân, nhanh chóng thả con non xuống, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Điều này khiến mã nhân đang cảnh giác đề phòng không biết làm sao, tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ ngây ngốc tại chỗ.

Mã nhân không quan tâm nhiều, ôm lấy con non của mình đau lòng không thôi. Mà con non sau khi nhìn thấy mẹ liền đem mấy ngày hoảng sợ khóc lóc phát tiết ra.

"Đó không phải là A Phi sao? Mấy ngày trước không phải bị ưng tộc bắt đi sao?"

"Xà thú vậy mà không ăn nó? Còn đưa nó về?"

"Trời ạ, đó chính là xà thú."......

Tộc trưởng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng sai người mang con non bị thương đi tìm vu y, đồng thời bảo tộc nhân yên tĩnh, giải tán cuộc phòng bị giống như hài kịch này.

Từ Ca thấy Xà Khí an toàn rời khỏi bộ lạc, mới yên tâm, cô thấy mã nhân dày đặc tụ tập lại một chỗ, còn tưởng rằng họ muốn đánh nhau.

Xà Khí biến về hình người ôm lấy Từ Ca, từ nhịp tim Từ Ca còn chưa kịp bình tĩnh lại cảm nhận được sự lo lắng của cô, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ Từ Ca, ta sẽ không để em một mình, rất nguy hiểm."

Ý hắn là cô ở nơi an toàn, hắn có thể đánh nhau với thú nhân khác sao? Từ Ca dở khóc dở cười, nhéo mặt Xà Khí dặn dò:

"Đừng bị thương Đại Xà, anh bị thương em sẽ không vui."

"Sẽ không bị thương." Xà Khí ngây ngô cười đáp lại.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Ca còn có chút tiếc nuối con non, ban đầu cô tưởng bộ lạc của con non ở gần rừng, không ngờ lại ở trên thảo nguyên, xem ra ý tưởng cưỡi ngựa chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Thảo nguyên rộng lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy rất nhiều bộ lạc, đối với họ vô cùng bất lợi.

Để phòng ngừa mã nhân bộ lạc gọi người giúp đỡ, họ phải lập tức rời đi, tránh bị thú nhân bộ lạc đó vây đánh.

Lại qua một tuần, bụng Từ Ca to thêm một vòng, chắc là khoảng ba tháng rồi.

Cô trở nên buồn ngủ, một phần ba chặng đường đều trôi qua trong giấc mơ, phong cảnh ven đường đều không nhìn thấy.

Từ Ca cũng không thích ăn thịt nữa, ăn nhiều sẽ nôn, hơn nữa bữa nào cũng thèm rau, Xà Khí chỉ có thể bắt thỏ rừng, gà rừng cho cô bổ sung dinh dưỡng.

Ngày thường cùng cô bữa nào cũng ăn cỏ, dần dần trở thành mãng xà ăn cỏ.

Điều này khiến thú nhân bộ lạc họ từng ở lại một lúc bắt đầu hoài nghi thú sinh.

Dần dần, trong rừng Mạch Uyên không biết từ đâu lưu truyền ra tin đồn, nói là có một con xà thú thích ăn cỏ, dẫn đến thú nhân và dã thú gần đó hành động cũng gan dạ hơn không ít.

Từ Ca nhìn động vật di chuyển chậm chạp gần đó có chút kỳ quái hỏi Xà Khí: "Sao cảm giác động vật trong rừng nhiều hơn không ít?"

"Không thích?" Xà Khí ôm Từ Ca đặc biệt cẩn thận.

Từ Ca khanh khách cười ra tiếng: "Không phải nha, nhiều động vật nhỏ đáng yêu, em còn muốn sờ đây."

Xà Khí tựa hồ hiểu gật gật đầu.

Một đêm sau, rừng Mạch Uyên lại lưu truyền ra một tin đồn, có một con xà thú b**n th**, bất kể giống đực, giống cái, già trẻ hay là thú nhân, chỉ cần nhìn đẹp mắt đều sẽ bị sờ.

Nhất thời thú tâm hoảng sợ, ở trong nhà không dám ra ngoài.

Thời tiết nóng bức khiến người ta bực bội, Từ Ca thay quần áo cộc tay, họ men theo nguồn nước mà đi, mới có thể không bị say nắng dưới cái nắng gay gắt này.

Từ Ca vui vẻ bơi lội trong nước sông, mệt rồi liền nổi tại chỗ, Xà Khí lặn dưới nước, nâng đỡ cô, đề phòng cô chìm xuống.

Vượng Tài trời sinh biết bơi, một con sói chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không cần Từ Ca lo lắng.

Nơi này không thiếu nhất chính là cá mà Từ Ca thích ăn nhất trước khi mang thai, đáng tiếc hiện tại cô không thích ăn.

Xà Khí chỉ có thể làm nũng cầu xin Từ Ca ăn chút thịt cá, rồi đi hái quả ngọt cho Từ Ca giải thèm.

Cho đến khi trời tối hẳn, trên bầu trời treo hai mặt trăng sáng, cả khu rừng chìm vào bóng tối, tiếng côn trùng giữa cây cối, rễ cỏ lần lượt vang lên, liên miên không dứt.

Từ Ca nằm trên người Xà Khí trò chuyện đầy hứng thú, dần dần buồn ngủ ngáp liên tục, trên bụng đắp một tấm da thú nhỏ.

Ban đêm oi bức, Xà Khí cầm lá sen quạt cho cô, cô trong lúc nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: "Không biết Hổ Khắc bọn họ đến đâu rồi... Phượng Anh có an toàn về bộ lạc không..."

..................

Xa xa ở hòn đảo đại dương phía đông, Hổ Khắc chạy ba dặm trốn, vẫn bị một con vẹt màu xanh da trời phát hiện.

Hắn đau đầu nhìn em gái Phượng Anh, y hệt nói nhiều, y hệt phiền phức.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 59: KHÔNG CẨN THẬN LIỀN SINH RỒI?



“Này này này, anh tên gì? Hôm nay có thể cho tôi biết chưa?

Tôi không muốn nghe từ anh trai tôi nữa, tôi muốn anh tự nói với tôi. Anh đẹp trai hơn anh tôi nhiều, đàn ông ở đại lục các anh đều như vậy sao?

Dạng thú của anh to lớn và oai phong quá, không giống anh trai tôi yếu đuối như vậy. Anh trai tôi nói anh là tộc trưởng, thảo nào anh ít nói thế, tộc trưởng đều ít nói mà.

Anh có bạn đời chưa? Chắc là chưa nhỉ, nếu anh có rồi thì anh trai tôi đã không đồng ý cho tôi đến tìm anh đâu. Vậy anh có muốn làm bạn đời của tôi không?

Tôi vẫn chưa có bạn đời đâu, anh sẽ là người đầu tiên của tôi.

Dĩ nhiên, anh cũng có thể là người duy nhất, dù sao tôi chưa từng thấy ai trong bộ lạc tốt hơn anh cả, bọn họ yếu đuối lắm, đánh vài cái là khóc rồi.

Tất nhiên tôi sẽ không đánh anh đâu, tôi thích anh lắm. Sao anh không nói gì? Anh buồn ngủ à? Hay là đói bụng? Sao anh lại nằm vậy?

Cánh đồng lúa mì đúng là nơi lý tưởng để ngủ nhỉ! Thỉnh thoảng tôi cũng thích ở ruộng lúa mì, nhưng mà cha tôi mà phát hiện ra thì sẽ mắng tôi một trận…”

Cánh đồng lúa mì xanh mướt, một cô gái xinh đẹp ngồi xổm trước mặt con hổ đang bịt tai, lải nhải không ngừng.

Từ sáng đến tối cũng không chịu dừng lại, thỉnh thoảng khát nước thì uống một ngụm nước lọc trong lon đặt trên gốc cây.

Bộ lông xù xù trên mặt Hổ Khắc cũng không che giấu được vẻ mặt cam chịu của hắn.

Ồn ào quá, Thú Thần ơi, cứu tôi với!

.

Đồng cỏ mênh m.ô.n.g bát ngát, những cành cây cổ thụ khổng lồ rủ xuống vô số dây leo xanh biếc, đung đưa nhẹ nhàng trong gió.

Họ đã trở về nơi này được một thời gian, Vượng Tài chạy nhảy trên đồng cỏ, làm chim chóc bay tán loạn.

Vào một buổi trưa nắng đẹp, sau khi ăn no, Từ Ca nằm dài trên bãi cỏ phơi nắng, đột nhiên cô ngồi bật dậy, làm Xà Khí giật mình.

“Xì xì xì.” (Sao vậy?)

Từ Ca ôm bụng, lắc đầu với Đại Xà đang thò nửa người ra từ trên cây, cô cũng không kịp nói gì mà chạy vội vào rừng để “giải quyết nỗi buồn”.

Vài phút sau...

“Đại Xà!!!”

Một tiếng hét chói tai vang lên từ trong rừng, con trăXà Khí trên cây lao vào rừng, nhanh đến mức chỉ để lại một vệt vàng mờ nhạt.

“Sao vậy Từ Ca?” Xà Khí ôm lấy Từ Ca, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một nơi nào đó thì lập tức sững sờ.

Trong một cái hố nông có một ổ trứng rắn màu vàng nhạt, dính đầy chất nhầy trong suốt.

Sự liên kết huyết thống khiến trái tim Đại Xà đập mạnh, đây chắc chắn là con của họ!

“Cái… cái… cái này… em… em… em…” Từ Ca bối rối, cô cứ tưởng mình ăn quá no bị tiêu chảy, kết quả, kết quả lại là…

Đại Xà cẩn thận bế những quả trứng rắn vào lòng, trên mặt là nụ cười ngây ngô không thể che giấu.

Hắn đưa đến trước mặt Từ Ca, giọng nói kích động: “Từ Ca, đây là con của chúng ta!”

Từ Ca nhìn những quả trứng rắn gần trong gang tấc, run rẩy đưa tay ra.

Thật ấm áp…

Cô thật sự đã sinh rồi!!!

Từ Ca mở to mắt không thể tin được, sờ lên bụng mình đã xẹp xuống, cô thật sự đã sinh rồi! Cứ như vậy mà sinh rồi!!

Cảnh tượng cô tưởng tượng trong đầu về việc mình sẽ đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên giường vừa khóc vừa sinh con, bên cạnh là người chồng vì quá yêu cô mà nước mắt lưng tròng không ngừng cầu nguyện cho cô, tất cả đều không xảy ra!

“Từ Ca? Từ Ca?”

Giọng nói lo lắng của Xà Khí gọi Từ Ca đang thất thần trở về, cô nhìn những đứa con với vẻ mặt muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ có thể âm thầm than thở trong lòng: Mẹ xin lỗi các con!

“Đem… đem đi rửa đi.” Từ Ca như một đóa hoa héo úa, yếu ớt phất tay.

Đại Xà nhìn những quả trứng trong tay, rồi lại nhìn Từ Ca, cái đuôi đang vẫy cũng từ từ hạ xuống.

Từ Ca không thích sao… Không… Không thể nào… Từ Ca trước đây rất mong chờ, chắc là vì trứng rắn bây giờ còn bẩn, rửa sạch rồi Từ Ca nhất định sẽ thích!

Hắn cụp mắt, tự mình bò đến bên hồ nước, cẩn thận rửa sạch những quả trứng rắn trong tay.

Từ Ca bên kia dần chấp nhận sự thật là mình đã “đẻ” con vào cái hố. Cô vỗ vỗ mặt, nhanh chóng lấy lại tinh thần như ngày thường.

Sợ mới sinh xong mà tắm nước lạnh sẽ bị bệnh, Từ Ca muốn Đại Xà đun nước nóng, quay đầu lại mới phát hiện hắn vẫn còn ở hồ nước.

Hửm? Cô sinh nhiều lắm sao?

Từ Ca nghi hoặc gãi đầu, lúc nãy đầu óc cô trống rỗng, làm sao mà nhìn thấy gì được, đương nhiên là không đếm được mình đã sinh bao nhiêu.

“Đại Xà? Vẫn chưa rửa xong à?”

Xà Khí khựng lại, vội vàng làm xong việc đang làm, ôm trứng rắn bò về phía cây cổ thụ.

Ánh mắt Từ Ca nhanh chóng rơi vào thứ Đại Xà đang cầm trên tay.

Bốn quả trứng rắn nằm trong một tổ cỏ được kết tỉ mỉ, bên trong còn được trang trí bằng hoa tươi.

Cô hơi sững sờ, đưa tay che miệng cười thành tiếng: “Đáng yêu quá Đại Xà.”

“Con non rất đáng yêu.” Đại Xà gật đầu lia lịa, thấy Từ Ca thích, hắn vội vàng đưa tổ trứng rắn qua, cái đuôi cũng bắt đầu vẫy trở lại.

Từ Ca không phủ nhận, nhận lấy tổ cỏ, cẩn thận nâng niu, giọng nói vô thức cao lên, nghe rất vui vẻ:

“Đại Xà, em muốn tắm, đun nước nóng cho em nhé.”

“Được.” Xà Khí thấy Từ Ca nhận lấy, nở nụ cười rạng rỡ, bơi sang một bên xắn tay áo lên chặt củi.

Từ Ca đứng sau lưng Đại Xà, cười híp mắt, nhẹ nhàng nói:

“Vừa rồi em không nói về con non, mà là nói về anh.”

"Cái tổ anh chuẩn bị cho con rất đáng yêu, cách anh chăm chút cho con cũng rất đáng yêu, nhưng đối với em, điều đáng yêu nhất chính là tấm lòng của anh dành cho các con."

Trái tim Đại Xà đập thình thịch, lòng bàn tay toát mồ hôi: “Từ Ca thích con non sao?”

“Sao lại hỏi vậy?” Từ Ca nhíu mày, chẳng lẽ cô thể hiện tình yêu với đứa con trong bụng chưa đủ rõ ràng sao? Hay là vì…

Từ Ca nhớ lại phản ứng của mình lúc trước, lại nhìn tổ cỏ và trứng rắn, bỗng nhiên bật cười, khóe mắt cũng cay cay:

“Đại Xà, anh là đồ ngốc sao? Sao em lại không thích chứ? Em cứ tưởng mình ăn quá no bị tiêu chảy, ai ngờ đâu là sắp sinh rồi, nhất thời chưa kịp phản ứng thôi. Em rất thích con non, rất thích con của anh.” Cô hôn lên má Đại Xà đang đỏ bừng.

Đại Xà vừa đun nước nóng vừa cười ngây ngô, còn Từ Ca thì thử đủ mọi tư thế để ấp trứng.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nước sôi rồi, Đại Xà xoay người lại thì thấy Từ Ca đang nằm sấp dưới đất với tư thế kỳ quặc: “Từ Ca? Đang chơi gì vậy?”

“Em đang ấp trứng đấy, không thấy sao?” Từ Ca ngẩng mặt nhìn Đại Xà, bụng áp nhẹ vào trứng rắn.

“Trứng rắn không cần ấp, con non sẽ tự chui ra, nước sôi rồi, tắm trước đi?” Xà Khí cúi nhìn Từ Ca, thè lưỡi rắn, nheo mắt cười, dưới ánh mắt đó, mặt Từ Ca đỏ bừng lên.

Thế là, Đại Xà đã chọc tức bạn đời của mình, phải ngủ một mình vào đêm đó, còn bạn đời của hắn thì ôm những đứa con chưa nở ngủ ngon lành.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back