Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2060: Hoa kính 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thủ thức ngăn chặn tinh diệu như vậy tuyệt đối không phải là Đại Phách

Quan. Chẳng lẽ là tán thủ của Diệp Lưu Vân? Bí kíp của Đại tông sư để lại, liệu

có phải vị tướng trẻ này đã học được?

Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, nhưng tay vẫn không chậm lại. Lá chắn

trước mặt phát ra khí thế quá mạnh mẽ, y biết mình khó có thể phá vỡ phòng

thủ của đối phương chỉ bằng một chiêu. Lưu Vân tán thủ nguy hiểm ở chỗ thực

thế biến ảo vô thường, nếu bị chặn đứng, e rằng đòn phản công tiếp theo sẽ

nhanh hơn mình.

Điều quan trọng hơn là Lưu Vân tán thủ phản kích uyển chuyển như mây

trôi, không ai nắm được quỹ tích thực. Dù Phạm Nhàn không sợ, nhưng nếu bị

vây khốn dù chỉ trong chốc lát, y cũng khó thoát ra được. Rõ ràng Diệp Hoàn

sẵn sàng kìm chân y rồi hợp sức với người khác cùng đánh.

o O o

Vèo một tiếng, giống như bày ra ảo thuật, một mũi tên nhỏ màu đen bất ngờ

phóng ra từ trong ống tay áo Phạm Nhàn, vượt qua cả vận tốc nắm đấm của y

rồi "keng" một tiếng bắn trúng cánh tay của Diệp Hoàn.

Đòn này rất âm hiểm, đây vốn là tính cách của Phạm Nhàn. Nhưng tiếng

"keng" lại cho thấy có vấn đề, mũi tên nhỏ bị độc kia giống như bắn vào khúc

gỗ, chỉ để lại một chấm đỏ nhỏ trên đôi bàn tay đầy chai sạn mà vẫn trắng nõn

của Diệp Hoàn rồi rơi tụt xuống.

Sau khi luyện tán thủ của Diệp Lưu Vân đến cảnh giới cực cao có thể chế

ngự được một nhát kiếm hung ác của Tứ Cố Kiếm. Rõ ràng đứa cháu trai Diệp

Hoàn chưa đạt đến cảnh giới ấy, nhưng khi đối mặt với mũi nỏ âm hiểm của

Phạm Nhàn, hắn vẫn thể hiện lực lượng phi thường.

Sau tia sáng đen là tia sáng trắng, xoẹt một tiếng, nắm đấm của Phạm Nhàn

bất ngờ nới rộng, một con dao găm đen đâm thẳng xuống.

Diệp Hoàn vẫn bình thản, không hề rung động, đôi bàn tay đang giao nhau

dần trở nên mềm mại, hóa thành hai đám mây nhẹ bay trên trời, kề sát bên con

dao găm đen kia, khiến lực lượng ngàn cân thô bạo của Phạm Nhàn như rơi

xuống vũng bùn, chẳng làm gợn lên chút sóng nào.

Y càng mạnh bạo, Diệp Hoàn càng bình thản, lần đầu tiên Phạm Nhàn đối

mặt trăng sáng trên sông lớn, gió mát thổi qua núi chân chính của Diệp gia, quả

thật không thể tiến thêm bước nào!

o O o

Chân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống nền đá giữa hai người, nền đá vỡ

tan tựa mạng nhện! Sắc mặt y vẫn bình thản, ngón tay út tay phải khéo léo vươn

ra, Tiểu Thủ Đoạn xuất hiện nhanh như chớp, con dao găm đen vẽ một vòng

cung thê lương trên đầu ngón tay.

Lúc này hai người đã cách nhau trong gang tấc, Diệp Hoàn không lối thoát,

Phạm Nhàn buộc phải mở đường máu, cả hai đều nâng tu vi cảnh giới lên tột

đỉnh chỉ trong khoảnh khắc.

Dao găm đen mang theo kình khí cực kỳ thê lương, vừa chém xuống, đôi

bàn tay Diệp Hoàn bỗng như hai gốc cây già, cành khô sần sùi nở rộ, liên tục đỡ

lấy hàng chục nhát chém từ con dao đen, nhưng trên những ngón tay nhăn nheo

ấy không hề có vết thương!

Cho khoảnh khắc này, khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên, nở một nụ cười,

trong nụ cười ấy chỉ có vẻ bình tĩnh và tự tin, cùng với lực lượng cường đại mà

thái độ tự tin ấy bộc lộ. Dao găm màu đen trên đầu ngón tay liên tiếp chém hàng

chục nhát, tất cả đều bị đỡ lấy, y lại mượn thế thu hồi dao găm, tay trái luôn

bình thản buông thõng bên hông, nắm chặt thành quyền, không hề phối hợp bất

kỳ góc độ tinh diệu nào, cũng không lồng ghép bất kỳ kỹ xảo nào mà các vị Đại

tông sư truyền dạy, chỉ gồng mình hung hăng đánh tới.

Ầm một tiếng, nắm đấm trái của Phạm Nhàn hung hăng đập xuống hai cánh

tay mà Diệp Hoàn vừa kịp dựng lên trong chớp mắt!

Giữa hai vị trẻ tuổi cường đại, trận đấu đã tiến tới giai đoạn thử thách nền

tảng công phu võ đạo, Phạm Nhàn vứt bỏ mọi cảm xúc và kỹ xảo bề ngoài,

hoàn toàn không chịu nói lý, cực kỳ ương ngạnh khăng khăng dùng chân khí

trong người đấu với Diệp Hoàn.

Quyền và bàn tay va chạm vào nhau mà chẳng chút trở ngại.

Sắc mặt Diệp Hoàn thoáng đen xì rồi nhanh chóng trắng bệch, chân trái

giẫm mạnh ra phía sau, hai tay dang ra phía trước, chân sau như gốc cây cứng

rắn đóng sâu trong đá, đôi tay như tấm sắt, ngăn cản mọi đòn thế đánh tới.

Thân thể Phạm Nhàn vẫn nhàn nhã tự tại, giống như trong lúc tức giận y

đánh ra một quyền vô cùng thiếu suy nghĩ. Hai chân vẫn lung tung không ra thế

tấn, thân hình vẫn vô định.

Một cơn sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa từ hai người trong vườn ra bên

ngoài, vù một tiếng, gió thu dữ dội, không chỉ biết đã làm bao nhiêu đá vụn và

lá rụng bay tung tóe.

Ánh mắt Phạm Nhàn sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi đen sạm

gần trong gang tấc của Diệp Hoàn, dường như y cũng không ngờ chân khí trong

người Diệp Hoàn lại cường hãn đến thế, sau khi liên tiếp chặn đứng hai chiêu

của mình, vẫn có thể chống đỡ nổi một quyền bá đạo mà y đã tích lực bao lâu.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2061: Hoa kính 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Rốt cuộc Diệp Hoàn làm cách nào lão được chân khí hùng hậu kiên cố như

vậy? Hay là ngày xưa khi lưu vong đến Nam Chiếu, người này đã không ngừng

rèn luyện tinh thần và ý chí? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bỗng cảm thấy bái phục

đối phương. Nhưng bên ngoài vườn đã có bước chân truyền tới, Phạm Nhàn

không muốn kéo dài thời gian nữa.

Phạm Nhàn hơi bất ngờ, nhưng không biết nỗi kinh ngạc trong lòng Diệp

Hoàn còn khó diễn tả hơn nữa. Diệp Hoàn biết thực lực của mình mạnh mẽ đến

mức nào, nhưng... đối mặt với một quyền trông như tùy ý ấy của Phạm Nhàn,

hắn bỗng nảy sinh suy nghĩ không may mắn thế thủ của mình sẽ bị phá hủy. Ý

nghĩ ấy xuất phát hoàn toàn từ việc Diệp Hoàn ở ngay trong sân, cảm nhận rõ

ràng thực lực của Phạm Nhàn còn vượt xa trong truyền thuyết!

Chính lúc này, Diệp Hoàn mới thật sự hiểu danh tiếng bốn chữ Tiểu Phạm

đại nhân bắt nguồn từ đâu, cũng hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ phân phó mình,

nếu thấy Phạm Nhàn thì phải lui lại ba bước.

Nếu trước đó Diệp Hoàn không lùi ba bước, vội vàng dựng thủ kiều, với khả

năng ứng biến, sức mạnh và khả năng xuất thủ tàn nhẫn của Phạm Nhàn, chỉ sợ

trong nháy mắt đã liên tiếp ba chiêu phá hủy tinh thần mình, không cho mình cơ

hội thi triển Lưu Vân tán thủ!

Mình thật sự không bằng y hay sao? Dù vẻ mặt Diệp Hoàn vẫn bình thản,

trong lòng trào dâng xúc động mãnh liệt, muốn quyết chiến tới cùng với đối

phương!

o O o

Phạm Nhàn không cho Diệp Hoàn cơ hội đó, dù không thể g**t ch*t đối

phương trong một chiêu nhưng y quyết để lại cho đối phương một ấn tượng khó

phai mờ. Đây là lần gặp gỡ định mệnh sẽ lưu truyền hậu thế của hai người,

Phạm Nhàn muốn để lại một kết quả thật viên mãn đối với bản thân.

Vì vậy, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng sáng, áo trên người bắt đầu phấp

phới rung động, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng mỏng manh nhưng liên

tục theo gió thu, theo kẽ hở trên áo, theo mỗi tấc da thịt, bắt đầu không ngừng

tuôn chảy vào trong cơ thể y.

Phạm Nhàn nhắm mắt lại, che đi ánh sáng chói lòa bên trong, rên lên một

tiếng, cánh tay trái phình to, nắm đấm đã ngừng thế tới trong giây phút này lại

dốc hết kình lực phun trào!

o O o

Con đập lớn xây bằng cát đá ngăn dòng sông dài hàng ngàn dặm, nhưng

dòng sông càng lúc càng dâng cao, dòng nước càng lúc càng mãnh liệt, bỗng

thời tiết xấu đổ mưa to, vô số nước mưa đổ ập vào dòng sông lớn, trong nháy

mắt đã xé toạc một lỗ thủng trên con đập.

Trong đại điện sắp sụp đổ, vô số cây trụ tròn khổng lồ chắn ngang chống đỡ,

miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của cung điện. Nhưng đất đai bắt đầu rung

chuyển, một nguồn năng lượng trước đây chưa hề có đột nhiên xuất hiện, lay

động cả mặt đất, lung lay gốc trụ tròn kia khiến từng cây gỗ ngã gục, đại điện

mất đi chèo chống ầm ầm đổ sụp.

Ngay từ đầu đã dùng bất biến ứng vạn biến, vận dụng Lưu Vân tán thủ của

Diệp gia, thi triển thế chắn tay, thành công chặn đứng ba đòn liên hoàn của

Phạm Nhàn, Diệp Hoàn không hề có chút kiêu ngạo nào, cho dù đối mặt với

Phạm Nhàn hùng mạnh, bởi vì chính hắn hiểu rõ nhất, bản thân mình cường đại

đến đâu. Nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy cây cầu tay mình dựng lên

bị phá hủy, tòa đại điện thân thể sắp sụp đổ...

Hóa ra sức mạnh Phạm Nhàn còn vượt xa cả truyền thuyết, vượt xa cả nhận

định của chính hắn!

Một cơn gió thu thổi qua, những chiếc lá khô bị chấn động bay tứ tung bởi

khí thế hai người, lại bắt đầu cuộn tròn bay nhảy. Trong đám lá rơi cuộn tròn ấy,

nắm đấm vững chắc bất thường kia phá vỡ thế tay của Lưu Vân tán thủ Diệp gia

như bẻ cành khô, hung hăng đập vào ngực phải Diệp Hoàn!

Gió thu nổi lên, lá vẫn rơi bay.

Trong hậu viện Diệp gia không còn bóng dáng Phạm Nhàn, chỉ còn Diệp

Hoàn mặt mày tái nhợt, che ngực mình, cố nuốt xuống ngụm máu tươi ứ đầy

miệng.

Lúc này cuối cùng thân binh cũng ùa vào trong vườn, nhưng chúng không

thấy dấu vết kẻ địch, chỉ thấy Diệp tướng quân vẫn luôn đánh đâu thắng đó

dường như đã thất bại!

Từ lúc Diệp Hoàn nhìn thấy tên sai vặt áo xanh đến khi đám thân binh xông

vào vườn, thực ra chỉ chừng mười giây. Trong vòng mười giây ấy, hai nhân vật

then chốt ảnh hưởng tới tương lai Nam Khánh sau này đã có cuộc gặp gỡ đầu

tiên và đã phân thắng bại.

Diệp Hoàn che ngực, cố nén chân khí sôi trào trong mình, ánh mắt khôi

phục vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Báo cáo trong cung, Phạm Nhàn đã trở

lại."

Nghe vậy, thân binh mới biết vị tướng quân mà bọn họ tôn sùng như sát thần

lại thua trong tay người nào, gương mặt ai nấy đều khiếp sợ.

Diệp Hoàn chậm rãi quay người, chắp tay nhìn bức tường cao nơi Phạm

Nhàn nhảy ra ban nãy, tâm trạng vô cùng phức tạp, phẫn nộ và không cam lòng

lẫn lộn. Trong trận chiến vừa rồi, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ngăn chặn đối

phương lại, nên từ đầu đã chọn thế phòng thủ, khí thế rơi xuống hạ phong. Thế

nên trong lòng hắn không cam lòng, nếu đổi lại hoàn cảnh khác có lẽ sẽ tốt hơn

nhiều?
 
Khánh Dư Niên
Chương 2062: Hoa kính 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuyền cuối cùng của Phạm Nhàn có thể dễ dàng đập thủ kiều của Diệp

Hoàn! Dù chân khí bá đạo của Phạm Nhàn sau khi phá vỡ Lưu Vân tán thủ

không còn mấy sức sát thương, nhưng việc bị đối phương đánh bại đả thương là

sự thật không thể phủ nhận, đặc biệt là dòng chân khí cuối cùng tuôn trào mãnh

liệt từ nắm đấm ấy càng khiến Diệp Hoàn nhận ra một thực tế: hiện tại mình

thật sự không phải đối thủ của Phạm Nhàn.

Diệp Hoàn chưa bao giờ đánh giá thấp địch thủ, nhất là đối với nhân vật có

tiếng tăm như Phạm Nhàn, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng thực lực Phạm Nhàn

thể hiện hôm nay còn mạnh hơn truyền thuyết, mạnh hơn cả tin tình báo quân

đội, vượt xa sự đoán trước đây của hắn!

Tiếng ho vang lên, Diệp Hoàn dùng tay áo lau vết máu vương trên môi, đôi

mắt lạnh lẽo cực kỳ phẫn nộ. Hắn tức giận bởi vì cuộc đời quá bất công! Từ nhỏ

hắn đã lang thang trong cát vàng Nam Man, tu luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai

mới có được thực lực siêu cường cửu phẩm thượng ngày nay, vậy mà dường

như vẫn chưa đủ khiến Phạm Nhàn để ý!

Điều này không thể chấp nhận được! Phạm Nhàn cũng chỉ hơn mình vài

tuổi, tại sao lại có thể tu luyện đạt cảnh giới cao đến thế? Thiên tài? Chẳng lẽ

chỉ cần có thiên tài là có thể vượt qua chăm chỉ của mình hay sao?

o O o

Phạm Nhàn không biết vị tướng trẻ trong phủ Diệp gia tức giận ra sao, cho

dù biết cũng khó mà thông cảm, bởi vì y hiểu rõ hơn ai hết mình tuyệt đối

không phải thiên tài tu luyện võ đạo, chỉ là may mắn, ngoài ra còn khổ luyện và

chăm chỉ hơn bất cứ ai.

Nói cho cùng, y và Diệp Hoàn cùng theo một con đường, chẳng qua Phạm

Nhàn từ nhỏ đã tu công phu bá đạo, từ ngày đầu đã sợ chết, sống sót với áp lực

với cảm xúc này, thế gian không ai sánh được, cho nên mới có được cảnh giới

kỳ lạ ngày nay.

Đánh bại Điệp Hoàn nhưng không giết được, trong lòng Phạm Nhàn không

hề tự mãn, vì lòng tự tin dựa trên thực lực cường đại đã khiến y vượt qua một

phạm trù nào đó. Trận chiến hôm nay chung quy chỉ là dùng sức mạnh thực thế

bại đối thủ, có vẻ đơn giản nhưng thực chất là phản phác quy chân, lựa chọn

cực kỳ tuyệt diệu.

Y cúi đầu rời khỏi kinh đô dần náo loạn, im lặng trở về quán trọ. Sau đó

thấy Ngũ Trúc thúc không ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà cúi đầu suy nghĩ.

Nhân loại tự hỏi, Thượng đế mỉm cười, nếu Ngũ Trúc suy nghĩ thì ai sẽ

cười? Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, ho ra vết máu do chấn thương từ thủ kiều

của Diệp Hoàn, nói với Ngũ Trúc: "Hắn biết ta đã về. Tối nay ta sẽ vào cung."

Dù biết nói những lời này không có nhiều ý nghĩa, nhưng không hiểu sao,

Phạm Nhàn vẫn thường báo cáo mọi việc mình làm với Ngũ Trúc thúc, giống

như câu chuyện hộc máu suốt đêm lúc ở trước cửa Tuyết Miếu.

Quả nhiên Ngũ Trúc không hề phản ứng, chỉ cúi đầu.

Đầu Phạm Nhàn cũng dần cúi xuống.

Đêm khuya dần, trong phòng khách sạn không thắp đèn, chỉ có một màu đen

tăm tối và hai người.

o O o

Sáng hôm sau, khi trời mới vừa tạnh mưa, căn phòng của quán trọ đã trống

không, ngọn nến chưa thắp vẫn nguyên vẹn, không rơi một giọt nước mắt nào

để tưởng niệm hành động báo thù sắp bắt đầu và kết thúc.

Vừa qua nửa đêm, Phạm Nhàn đã thay bộ quần áo thái giám, lẻn vào bóng

đêm trong thành. Trước khi rời quán trọ, y nhìn chằm chằm vào Ngũ Trúc thúc

lần cuối, nhưng không cố gắng đánh thức, không mời đối phương cùng tham gia

vào xung đột cảm xúc của nhân loại.

Dường như Ngũ Trúc cũng không để ý đến hành động rời đi của y, chỉ ngồi

một mình chờ đến lúc bình minh. Ngay khi ánh sáng ló dạng, kinh đô cuối thu

đầu đông, trời bỗng đổ mưa lạnh. Những giọt mưa lạnh buốt đập vào cửa kính

trong suốt, nở thành những đóa hoa.

Đó không phải tuyết mà là mưa, nhưng khiến không khí càng thêm lạnh giá,

mưa nhỏ li ti không dứt, rơi xuống mái ngói nhà dân kinh đô, trong hẻm đá

xanh, cầu gỗ nhỏ trên dòng suối, vang lên nhịp điệu chậm rãi, du dương đẹp đẽ.

Tất cả nhà dân kinh đô phải ngâm mình trong cơn mưa se lạnh đều có cửa

sổ. Từ khi Nội Khố phục hưng, giá thủy tinh trong nước giảm mạnh, phần lớn

những cửa sổ này được làm bằng thủy tinh.

Vì thế, mỗi giọt mưa lạnh rơi xuống cõi nhân gian đều tạo nên những đóa

hoa khác nhau trên tấm kính.

Ngũ Trúc phủ khăn đen im lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa hoa mưa

nở rộ trên kính. Không rõ im lặng bao lâu, bỗng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng

chạm lên kính, như muốn chạm vào đóa hoa đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ, nhưng có

phần bất lực khi bị tấm kính ngăn cách nơi này.

“Đây là kính.” Ngũ Trúc đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng, một mình

nhìn ra cửa sổ, nói không chút cảm xúc: “Ta làm ra.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2063: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngũ Trúc lại ngồi rất lâu rồi đứng dậy, im lặng nhìn ra cửa sổ, như nhớ ra đã

đến giờ đi dạo phố của mình. Vì thế hắn xoay người đẩy cửa ra khỏi phòng,

bước xuống cầu thang, rời khỏi khách sạn, bước vào trời mưa lạnh buốt.

Trên người hắn ấy có nhiều vết bẩn trên áo vải, là dấu vết do đám trẻ hư ở

kinh đô ném đá trong ngõ hôm qua, nhưng suốt cả đêm qua, Phạm Nhàn tâm

trạng nặng nề đã không để ý điều đó.

Không ai đi dạo phố trong mưa, có lẽ có đôi tình nhân thích không khí lãng

mạn, cầm ô đi dưới mưa, nhưng trên đời này cũng không có kẻ nào che ô đi

trong mưa mà gào thét điên cuồng cả, đó là điên rồ. Ngũ Trúc che mắt bằng

khăn đen, một thân áo vải đi dưới mưa, chắc chắn đã thu hút biết bao ánh mắt tò

mò của những người tránh mưa.

Mưa lạnh thấm ướt áo vải của Ngũ Trúc, cũng xóa nhòa những vệt bẩn trên

đó. Một mình hắn im lặng, cô độc bước đi trong mưa, men theo những con phố

lớn nhỏ ở kinh đô, để dòng nước thấm ướt mái tóc đen nhánh vĩnh viễn óng ả

của hắn, cũng thấm ướt tấm màn đen che đi ngàn năm gió bụi.

Nước mưa nhỏ giọt dọc theo mép vạt áo.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cơn mưa cuối thu dần trở nên to hơn.

Ngũ Trúc đứng trong mưa, dưới ánh mắt kỳ lạ của người đi đường, bước

một mạch ra khỏi ngõ hẻm, tới ngã ba bên đường lớn Thiên Hà. Nước mưa

thấm ướt áo quần trên người, thấm ướt tấm vải đen trên mặt, từ từ nhỏ giọt

xuống đất. Hắn dừng chân tại đây rồi ngẩng đầu lên, nhìn cung điện trong màn

mưa mờ ảo phía xa.

Chiều hôm qua Ngũ Trúc cũng đứng đây nhìn hoàng cung nửa ngày. Dù hắn

là người từ Thần Miếu đi theo Phạm Nhàn tham quan nhân gian, hoàng cung

quả thực là nơi đáng ghé thăm nhất kinh đô, là kiến trúc oai vệ nhất, nhưng Ngũ

Trúc đến đây liên tiếp hai ngày, chắc hẳn có những cơ duyên khác ảnh hưởng

đến quyết định của hắn.

Dưới hiên nhà, mấy đứa trẻ con mặc áo bông nhỏ xíu đang vác cặp sách

vuông vức, xoa tay chống lạnh, khuôn mặt bé xíu đỏ ửng vì lạnh. Những đứa trẻ

này hàng ngày phải đến trường công do triều đình mở, bên cạnh cũng có ô che

mưa, chỉ không ngờ khi ra đến ngõ thì trời đổ mưa to.

"Nhìn kìa, là thằng ngốc hôm qua!" Một đứa trẻ thấy trời mưa chán quá, tuy

có thể trì hoãn việc đi học nhưng ai muốn cúi đầu dưới hiên nhà người khác

chứ. Vừa lúc đó, nó nhận ra Ngũ Trúc đứng sững như thằng ngốc trong mưa,

chính là tên ngốc bị nó bắt nạt hôm qua, thế là vui mừng như vừa phát hiện ra

một lục địa mới.

Dưới hiên không có đá, bọn trẻ liếc mắt nhìn quanh, tìm thấy một ít than cục

chưa cháy hết bên lò than, la hét cười đùa, bắt đầu ném về phía Ngũ Trúc.

Không hiểu sao, con người có vẻ thích bắt nạt những kẻ yếu hơn từ khi còn

rất nhỏ để khẳng định sức mạnh của bản thân, từ đó đạt được thỏa mãn về mặt

tinh thần. Đây dường như là bản năng, nếu không tại sao chúng lại cảm thấy vui

vẻ khi nghe tiếng than đập vào người Ngũ Trúc? Tại sao chúng lại thích thú khi

thấy Ngũ Trúc bị ném dơ bẩn?

Người tránh mưa trên đường không nhiều, trong mắt số ít dân kinh đô, gã

mù đứng sững trong mưa rõ ràng là thằng ngốc, lại còn mù lòa, khó tránh có

phần cảm thông, nhưng ngoài cảm thông, họ lại vô thức ghét bỏ vết bẩn trên

người gã.

Vì vậy ngoài một nữ nhân dáng vẻ như đại thẩm quát tháo đám trẻ, người

khác chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn đám trẻ vô tư thỏa mãn bản năng bạo lực

của sinh mệnh.

Bộp một tiếng, một cục than ướt đập mạnh lên gương mặt Ngũ Trúc đang

bất động, phát ra tiếng vang rõ ràng, như vừa tát mạnh vào mặt hắn.

Cục than làm lệch đi tấm vải đen trên mặt Ngũ Trúc, khuôn mặt tái nhợt

cũng lệch đi, có vẻ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đóhắn kéo lại

mặt nạ đen, chậm rãi xoay người nhìn lũ trẻ đang cầm than dưới hiên nhà.

Lũ trẻ không hề sợ hãi, vì hôm qua chúng đã ném suốt một buổi chiều mà gã

mù kia không hề có phản ứng chống cự. Trái lại, thấy hôm nay Ngũ Trúc có

phản ứng, bọn chúng càng thêm hưng phấn, ném đá than dồn dập xuống người

Ngũ Trúc đứng dưới trời mưa.

Bốp bốp bốp bốp, cuối cùng cũng có đứa tìm được đá, trộn cùng than đá

ném thẳng vào đầu mặt Ngũ Trúc, để lại những vết bẩn và vết máu, nước mưa

xối xuống khuôn mặt tái nhợt của Ngũ Trúc, chảy dài như dòng lũ mang theo

bụi bặm nghìn năm, rửa trôi những vết tích khiến lòng người kinh hãi trên

gương mặt tàn tạ ấy.

Ngũ Trúc vẫn không tránh né. Hóa ra Ngũ Trúc cũng có thể bị thương. Hắn

nhìn chằm chằm qua lớp mạng che mặt, nhìn vào đám trẻ vẫn cười ha hả, vung

vẩy bàn tay nhỏ bé. Không hiểu sao chúng lại tấn công mình, càng không hiểu

tại sao trên gương mặt non nớt ấy lại là nụ cười dữ tợn đến thế. Hắn càng không

hiểu tại sao từng viên đá nhọn hay tròn rơi vào đầu và mặt mình lại khiến trái

timhắn chùng xuống một cách kỳ lạ
 
Khánh Dư Niên
Chương 2064: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 2



Đó là cảm xúc gì? Đau buồn? Thất vọng? Tức giận? Bất lực? Hay chỉ đơn

giản là cảm xúc? Ngũ Trúc nhìn đám trẻ, để mặc chúng ném đá, trong óc đầu rối

bời bỗng nhiên như có thêm một chút gì đó.

Mưa bỗng nhiên đổ xuống ào ào dưới bầu trời cuối thu kinh đô, như thể ai

đó đã đâm thủng một lỗ lớn, vô vàn sông hồ đổ ập xuống từ lỗ hổng vô tận, hóa

thành mưa rào ào ào, đổ xuống đường phố nhà cửa.

Trong đầu Ngũ Trúc cũng như bỗng mở ra một lỗ lớn. Ánh sáng trong veo

chiếu xuống khiến cả người hắn chìm trong một cảm xúc kỳ lạ.

Có cảm xúc, điều đó chứng tỏ điều gì? Có phải cũng giống như sự tò mò mà

người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói? Ngũ Trúc lại bắt đầu nghĩ ngợi, im lặng

suy ngẫm trong màn mưa rào ào ạt.

Người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói với hắn rất nhiều lời, nhưng hắn

không hiểu, không rõ, chỉ ghi nhớ trong lòng.

Người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi đâu rồi nhỉ? Có vẻ như đến hoàng cung,

hình như để báo thù. Tại sao lại báo thù, vì ai mà báo thù? Có vẻ như có người

chết rồi, nên người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn ấy không cam lòng, buồn bã. Là một

nữ nhân tên Diệp Khinh Mi, còn có một lão thọt tên Trần Bình Bình?

Hai cái tên xa lạ ấy dường như cùng với màn mưa bao trùm và ánh sáng

xuyên qua lỗ hổng kia, dần trở nên rõ ràng, quen thuộc trong đầu Ngũ Trúc.

Nhưng điều khiến hắn đau đầu là vẫn không nhớ ra đó là ai, chẳng phải mình là

người ở trong Thần Miếu cả đời sao?

Ngũ Trúc vẫn không nhớ gì cả, nhưng hắn đã có được thứ vốn không nên có

- đó là cảm xúc. Thực ra từ chiều hôm qua, cảm xúc ấy đã tràn ngập tâm hồn

hắn, khiến đôi mắt hắn chỉ lặng lẽ nhìn hoàng cung qua lớp mạng đen.

Cảm xúc đó gọi là chán ghét, không hiểu sao Ngũ Trúc cũng không thể giải

thích được, hắn rất chán ghét tòa kiến trúc cao nhất kinh đô, có lẽ chỉ vì vô

thứchắn ghét những con người bên trong đó?

Lúc rời Thần Miếu phủ tuyết, người trẻ tuổi Phạm Nhàn vừa ho ra máu vừa

bảo hắn hãy đi theo trái tim mình, nhưng... trái tim là gì? Có phải chính là... cảm

xúc sống động, xa lạ mà hắn đang cảm nhận?

Ngũ Trúc quyết định vào hoàng cung tìm nguồn gốc thực sự của cảm xúc

mình, đi tìm người mà hắn muốn gặp, người trong cõi u minh hắn nhất định

phải gặp. Vì thế tayhắn vững vàng đặt lên cán dùi sắt, đồng thời hơi cúi đầu, đội

lại nón lá rộng vành, che mưa từ trên trời, che tấm vải đen trên mắt mình.

Nhưng bọn trẻ vẫn vui vẻ ném than đá. Sau một lúc im lặng, Ngũ Trúc thả

cán dùi sắt, ngồi xổm xuống, tay vạch nước bẩn trên mặt đất mò lên một nắm

than mềm.

Không được làm tổn thương nhân loại, trừ khi vì lợi ích tổng thể của nhân

loại, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngũ Trúc và hắn già trong Thần Miếu

là hắn không hiểu, lợi ích tổng thể là cái rắm gì, có liên quan gì đến mình.

Có lẽ đám trẻ chỉ đang chơi đùa, Ngũ Trúc nghĩ vậy. Ít nhất với những đứa

trẻ đang bắt nạt mình, trong lòng hắn không hề cảm thấy chán ghét hay tức giận.

Nếu đây là trò chơi, ta sẽ chơi với chúng một lần, có lẽ chúng sẽ không quấn

lấy ta nữa. Ngũ Trúc ném mớ than bẩn ướt về phía bọn trẻ dưới hiên nhà.

Tiếng kêu hoảng hốt, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khóc thét vang lên. Có

người ngã gục xuống đất trong mưa, những âm thanh hỗn độn vọng lên từ động

tác của Ngũ Trúc.

Một nắm than bẩn, chính xác tách ra theo bốn phần, rất chính xác đánh

trúng người bốn đứa trẻ, trong đó có đứa cười to nhất bị ném trúng đầu chảy

máu, ngã nhào xuống mưa mà không kịp ré lên.

Sau khi con đường yên tĩnh như tờ, đột nhiên tiếng gào thét giận dữ vang

lên: "Thằng ngu kia đánh chết người rồi!"

Dân chúng kinh đô lạnh lùng ban nãy, giờ đây đột nhiên hóa thân thành

những công dân gương mẫu, kẻ báo quan, người báo tin cho cha mẹ, còn một số

nam nhân trung niên rút ra gậy gộc, chổi quét, sẵn sàng hạ gục thằng ngốc phạm

tội kia xuống đất.

Là hàng xóm láng giềng, tất nhiên không thể đứng nhìn đám trẻ con chịu

khổ như vậy. Mẹ của đứa trẻ ngất xỉu lao tới ôm con, khóc lóc thảm thiết,

nguyền rủa Ngũ Trúc.

Ngũ Trúc lạnh lùng nhìn tất cả, vẫn không hiểu. Nếu là trò chơi, sao nữ nhân

kia lại khóc như vậy? Nếu không phải trò chơi, tại sao trước đó họ không ngăn

cản những đứa trẻ? Hắn biết mình không thực sự bị thương, hay những con

người này cũng biết hắn không phải nhân loại bình thường? Vậy tại sao khi đám

trẻ đánh hắn, họ lại không lo lắng cho an toàn của hắn?

Đứng trong mưa, Ngũ Trúc bỗng hiểu ra một chút gì đó, cảm xúc và lựa

chọn của con người không liên quan gì đến lý trí, mà dựa trên mối quan hệ thân

sơ và thiện ác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2065: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong thế giới hiện tại, Ngũ Trúc cho rằng người có quan hệ mật thiết nhất

với mình chính là chàng trai trẻ Phạm Nhàn kia. Hắn ghét nhất hoàng cung, nên

không để ý đến đám người phát điên này nữa, cẩn thận lau khô các nếp nhăn

trên vải che mặt, đưa tay lên cán dùi sắt bên hông, tiến về phía hoàng cung.

Có người cố đánh chết gã ngốc, gã mù, gã điên này, sau đó ngã nhào xuống

đất, gậy gộc cũng gãy làm đôi. Trong cơn mưa lớn, Ngũ Trúc mặc áo vải, đội

nón lá rộng vành, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám đông giận dữ, chỉ để lại

sau lưng những người vật vã đau đớn.

Ngũ Trúc không giết người. Không phảihắn không dám giết, mà là thói quen

hình thành hàng chục vạn năm khiếnhắn không nghĩ tới việc giết người. Khi

muốn giết thì mới giết.

Tới lúc nha dịch Kinh Đô phủ đến ngã ba Thiên Hà, gã điên hạ gục một đám

người đã biến mất tự lúc nào chẳng hay. Nhìn đám đông r*n r* trong mưa, tên

nha dịch cầm đầu nhìn lướt qua hít một hơi lạnh, nghĩ bụng đây là cao thủ nào,

ra tay nhanh chóng và dứt khoát thế. Bậc cường giả nào lại ra tay với người dân

tay không tấc sắt như thế? Tên nha dịch cầm đầu run rẩy, không phải vì thương

tích của dân chúng mà vì nếu gã mù kia nếu thật sự là kẻ điên như lời đám

đông, chắc chắn là cao thủ điên cuồng nhất từ trước đến nay.

Nghĩ tới chuyện một cao thủ điên rồ chạy loạn khắp kinh đô khiến tên nha

dịch cầm đầu rùng mình, hắn lập tức báo cáo lên nha môn Kinh Đô phủ rồi hốt

hoảng hỏi người bên cạnh: "Gã điên kia chạy đi đâu rồi?"

"Có vẻ như hắn đi về phía quảng trường." Người kia run rẩy trả lời, nghiến

răng nói: "Tên đó nhìn chằm chằm vào hoàng cung hai ngày rồi, chắc chắn có

vấn đề."

Nha dịch cầm đầu không cần hỏi thêm cũng hiểu người này muốn hại chết

tên điên kia, việc gì liên quan đến hoàng cung thì không còn đường sống.

Nhưng nghe nói hắn chạy thẳng về hoàng cung, nha dịch cầm đầu lại cảm thấy

nhẹ nhõm hơn chút ít, dù sao trong hoàng cung đã tập trung cao thủ, cấm quân

đông đúc, dù gã điên kia hung hãn đến đâu cũng chỉ có thể bị đánh gục, cho dù

là Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết quay lại, chẳng lẽ còn có thể xông

vào hoàng cung?

o O o

Mưa vẫn rơi, Ngũ Trúc không hề hay biết tâm trạng bức bách muốn hại chết

hắn của đám đông đằng xa phía sau, cũng không biết đội trưởng cảnh binh đã

tuyên án tử hình cho mình thế nào. Hắn đội nón lá trùm, nắm chặt cán dùi sắt,

bước từng bước vững chắc và quyết đoán về phía quảng trường hoàng cung.

Ở Gia Quận Bắc Tề, đôi giày vải Phạm Nhàn mua tặng đã ướt sũng khi

bước trong mưa. Theo từng bước đi, trong đầu Ngũ Trúc như vang lên nhịp

trống, đánh vào tim y, đánh vào linh hồn y, Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình,

Phạm Nhàn, những cái tên xa xăm nhưng lại quen thuộc cứ vang lên không

ngừng.

Mỗi bước đi hắn dường nhớ lại thêm chút ký ức, mơ hồ nhưng thật gần gũi.

Chẳng hạn hoàng thành trong mưa lạnh này, kinh đô quen thuộc tràn ngập thủy

tinh do chính hắn làm ra... tất cả đều thật quen thuộc.

Và cũng tương tự, càng tiến gần quảng trường hoàng thành, cảm giác chán

ghét mà cõi lòng Ngũ Trúc dành cho nơi đây càng sâu đậm. Hoàng thành hiên

ngang trong mưa giông, kiên cố và nghiêm ngặt đến... tởm lợm.

Hinh đô là chốn cũ, hoàng cung cũng thế, Ngũ Trúc nghĩ vậy.

Đi một mình giữa chốn cũ trong mưa, thấy mưa rả rích đầy đường, lối vắng

đìu hiu, người lười né mưa ngâm mình ướt đẫm.

o O o

Ngăn cản bước đi của Ngũ Trúc không phải mưa mà là một đội binh sĩ cấm

quân trong bộ giáp, mang sát khí đầy mình. Những hạt mưa đập lên bộ áo giáp

xám bóng loáng của tinh binh Khánh Quốc, vang lên lộp bộp, nhưng không lay

chuyển được chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của họ.

Khuôn mặt Ngũ Trúc càng không hề thay đổi, hắn vẫn cúi người hơi về phía

trước, để chiếc nón lá rộng vành che mưa rào từ trên trời đổ xuống, bước chân

cũng không dừng lại hay tăng tốc, chỉ ổn định bước đi với tốc độ quen thuộc,

hướng về trung tâm quảng trường.

Ngũ Trúc muốn vào trong hoàng cung xem thử nên phải đi qua cổng chính,

phải băng qua quảng trường trong cơn mưa này. Đối với hắn, đó là cách suy

nghĩ đơn giản, hắn hoàn toàn không quan tâm có ai cản trở hay không. Nhưng

cách suy nghĩ đơn giản của hắn lại khiến đội cấm quân có nhiệm vụ bảo vệ an

ninh hoàng cung cảm thấy đối phương lạnh lùng và táo bạo.

Tin tức Phạm Nhàn trở về kinh đã lan truyền từ tối hôm qua từ Diệp phủ,

đến nay tất cả quan lại cấp cao trong Khánh Quốc đều biết tin tức đáng kinh

ngạc này. Từ đêm qua hoàng cung đã bắt đầu giới nghiêm, kiểm tra người ra

vào nghiêm ngặt chưa từng có, công tác phòng thủ càng được nâng lên mức cấp

bách chưa từng thấy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2066: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay cả ngày quân phòng vệ kinh đô áp giải Trần Viện trưởng về triều,

phòng thủ của hoàng thành cũng không nghiêm ngặt như hôm nay. Bởi mọi

người đều hiểu Phạm Nhàn quay lại kinh vì mục đích gì, chắc chắn y sẽ tìm

cách lẻn vào cung ám sát lần nữa, và triều đình Nam Khánh không thể cho phép

tên phản nghịch này cơ hội thứ hai.

Công tác tuần tra của cấm quân được mở rộng thêm một phần ba khu vực so

với ngày thường, hôm nay trời mưa to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến mọi

người cảnh giác, lo sợ vì không biết Phạm Nhàn đang ở đâu, bao giờ sẽ đột

nhập cung điện.

Sự việc ở ngã ba Thiên Hà cũng nằm trong tầm mắt của cấm quân, nhưng

binh sĩ canh gác vùng ngoại vi không coi việc một gã điên có võ công là chuyện

quá quan trọng.

Nhưng khi gã mù đội nón lá ấy bỗng thể hiện vũ lực kinh người, lẳng lặng

tiến về phía hoàng cung, cấm quân mới cảm nhận được điềm gở.

Khi người mù kia đặt chân phải đi giày vải lên mặt đá xanh ướt át của quảng

trường hoàng thành, cấm quân đã phát lệnh cảnh cáo đầu tiên, đồng thời tập

trung binh lực, sẵn sàng bắt giữ người này.

Nhưng dường như Ngũ Trúc không nghe thấy lệnh cảnh cáo có thể khiến

phần lớn người đời run sợ. Hắn vẫn bước đi ổn định, im lặng, dưới ánh mắt

cảnh giác của các tướng lĩnh trên hoàng thành, dưới ánh mắt sắc lạnh của binh

lính trên quảng trường, bước từng bước vững chắc.

Đã cảnh cáo như vậy ba lượt, trong bầu trời mưa rào, người mù ấy vẫn mãi

lặng lẽ, dường như không nghe không thấy, bước từng bước một tiến về trung

tâm quảng trường, tiến về cửa chính của hoàng cung.

Trong lúc này, các tướng sĩ cấm quân vẫn xem người kỳ quái ấy là thằng

thiên, chứ không coi hắn là một thích khách. Bởi vì theo người đời thấy, thích

khách cường hãn như thế nào đi nữa, dù là năm xưa Tứ Cố Kiếm, cũng không

thể tuyển chọn cách ám sát như lộ liễu thế này. Với vòng vây của hơn vạn cấm

quân, dưới chân tường thành cao ngất trời của hoàng cung, không ai có thể đột

phá đội ngũ đông đảo ấy, xâm nhập cấm cung, giơ kiếm chỉ vào bệ hạ.

Trừ phi thiên hạ này thật sự có thần.

Vì thế cấm quân cho rằng gã mù kỳ lạ ấy, có lẽ chỉ là một thằng điên xui xẻo

quá mức, trong thời cuộc căng thẳng lại đi đến cấm địa trước hoàng cung. Đón

chờ hắn chỉ có cái chết.

o O o

Ngũ Trúc vẫn đang đi, dường như không thấy trước mặt là binh lính cấm

quân ngăn cản. Lúc này mưa gió vẫn đang hoành hành dữ dội, nước mưa như

đại dương dâng tràn nuốt chửng hình bóng cô độc mỏng manh của hắn. Nhưng

trước sau gì vẫn không thể nuốt trọn, vì hắn lại hiện ra từ trong màn mưa ấy.

"Giết!" Hai mắt một giáo quan cấm quân híp lại, cảm nhận được một luồng

khí tức lạnh buốt từ người gã mù kia, kẻ ấy đã đi vào cấm địa, và một linh cảm

nguy hiểm khiến giáo quan không còn do dự, lập tức ra lệnh.

Xoạt! Tiếng quân cấm quân rút đao, ánh đao chớp sáng một góc trời u ám

mưa như trút nước trước thành.

Không có kiếm quang thét gào, Ngũ Trúc chỉ ôn tồn rút dùi sắt bên hông rồi

đâm thẳng ra. Tốc độ của hắn trong cơn mưa gió không nhanh, động tác cũng

không tuyệt diệu, nhưng... mỗi lần dùi sắt xuất kích là nhắm chuẩn vào cổ họng

một người.

Chính xác, gọn gàng, ổn định, đó là cảm nhận khi Ngũ Trúc ra tay, rất đơn

giản, nhưng đơn giản đến tuyệt đỉnh lại thành một cảnh giới.

Từ lời ra lệnh giết của viên giáo quan, cho đến lúc Ngũ Trúc g**t ch*t tất cả

binh sĩ cấm quân trước mặt, chỉ mất vài hơi thở. Trong màn mưa đầy trời, phía

sau Ngũ Trúc là một mảnh đất đầy thây người, máu tươi vừa tuôn ra từ cổ họng

những thi thể ấy rồi bị dòng nước mưa cuốn đi.

Trong quá trình giết người, tốc độ của Ngũ Trúc không hề thay đổi, bước

chân vững vàng tiến trong mưa như không gặp trở ngại nào, xuyên qua màn

mưa mà đi tới, mà giết chóc.

Đây không phải dáng vẻ ung dung của cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chẳng khiến

các binh sĩ cấm quân bốn phía hoàng cung cảm thấy khinh địch. Họ chỉ cảm

thấy ớn lạnh, giá lạnh, bởi vì người mù ra tay quá ổn định, đến mức vô cảm.

Cấm quân không biết các đồng đội chết dưới dùi sắt như thế nào, vì người

mù đội nón lá cũng không toát ra khí thế chấn động trời đất, động tác cũng

không tinh diệu ác độc .

Chỉ là dùi sắt như phủ một lớp giá lạnh từ trời cao, dễ dàng tính toán mọi

góc độ, khả năng trong màn mưa rồi lựa chọn khe hở hợp lý nhất mà đâm ra.

Nhìn thì đơn giản, thực chất kinh thiên động địa, đủ khiến bất kỳ ai chứng

kiến cảnh tượng này hoàn toàn mất niềm tin chống cự!

Viên giáo quan tận mắt thấy thuộc hạ ngã xuống dưới tay tên mù đội nón lá

mà không kịp rên một tiếng, cả người hắn ta đều cảm thấy lạnh buốt, lạnh hơn

cả mưa thu xối xả bên người.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2067: Ai khom lưng trước cung điện? 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đã

ướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũng

không phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hội

tụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõi

đời.

Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dưới

hàm mình nhanh như chớp rồi rút về.

Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quan

mang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinh

hoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước qua

bên đầu mình.

Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.

o O o

Mưa vẫn không ngừng rơi, cấm quân vẫn liên tục tử vong. Nỗi kinh hoàng

vô cớ đối với sát thần đội nón lá rộng vành kia khiến binh sĩ cấm quân có nhiệm

vụ bảo vệ an nguy hoàng cung trở nên cực kỳ phẫn nộ và dũng mãnh, liên tục

lao vào đánh giết.

Thế nhưng, bọn họ thậm chí không thể cản nổi bước chân ổn định của Ngũ

Trúc.

Ngũ Trúc cúi đầu, xoay người, quỳ gối, với sự bình tĩnh và khả năng tính

toán vượt xa trí tưởng tượng phàm nhân, hắn bình thản tránh né mọi vũ khí có

thể gây hại đến cơ thể rồi thẳng tay đâm dùi sắt ra, xé rách màn mưa trước mặt,

xé rách vòng vây chặt chẽ.

Hắn chỉ muốn vào hoàng cung một chút, vì lý do đó mà người liên tục ngã

xuống bên cạnh, máu tươi không ngừng nhuốm đỏ màn mưa, người chết đổ

xuống trong mưa, tiếng kinh hô, r*n r* không dứt.

Giống như thiên sứ rơi xuống trần thế mà không rõ nguyên do, dùng cách

bình thản nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất, gặt hái những người hộ vệ bên cạnh

đế vương, gặt hái những sinh mạng phàm phu tục tử.

Người đứng trước mặt Ngũ Trúc càng lúc càng ít, nhưng số thi thể trên đất

lại càng lúc càng nhiều.

o O o

Đột nhiên, Ngũ Trúc dừng bước giữa quảng trường trước Hoàng thành. Bên

cạnh hắn không còn ai đứng, xung quanh là hàng trăm thi thể cấm quân nằm

trong vũng máu. Cho dù mưa thu có tàn phá đến đâu, cũng không thể rửa sạch

máu chỉ trong nháy mắt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thành.

Cấm quân trên thành đã giương cung cài tên từ lâu, mũi tên chi chít sẵn sàng

bắn tới tấp vào Ngũ Trúc trước cửa cung, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Ngũ Trúc đứng trong vũng máu, ngước nhìn Hoàng thành quen thuộc mà xa

lạ, nhìn những mũi tên đáng sợ. Khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn bình thản, không

chút sợ hãi. Hắn chỉ chậm rãi giơ cánh tay phải lên, đưa ầm dùi sắt trong tay ra

dưới trời mưa lớn, để nước rửa sạch vết máu.

Tiếng nước mưa rơi lộp bộp lên dùi sắt.

Cấm quân bị dùi sắt làm cho thất hồn lạc phách đã nghe lệnh rút lui vào

trong cung. Lúc này cánh cổng đỏ son đóng kín, trên quảng trường rộng lớn bên

ngoài những thi thể nằm la liệt, chỉ còn mưa đổ như sóng to gió lớn khắp trời...

và người mù đội nón lá, đơn độc đứng thẳng.

Vô số người trên dưới hoàng thành chứng kiến cảnh tượng này, đều cảm

thấy ớn lạnh từ sâu thẳm nội tâm. Người mù hùng mạnh đến khó tưởng này là

ai?

Thống lĩnh cấm quân tái mặt, đứng trên thành nhìn chằm chằm vào bóng

dáng cô độc giữa mưa, run rẩy, nghĩ đến nữ nhân và người hầu thiếu niên cách

đây nhiều năm, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên nỗi kinh hoàng chưa từng

có. Hắn biết đối phương là ai, đã báo cáo ngay với Hoàng đế bệ hạ bên trong

cung, nhưng hoàn toàn không biết hơn vạn cấm quân của mình có ngăn nổi

không.

Ngũ Trúc đã đến, cuối cùng Ngũ Trúc cũng đến, hắn ta đến báo thù cho tiểu

thư!

Những lời nói này không ngừng vang vọng, khiến trong lòng Cung Điển

chấn động.

Đứng đơn độc đứng giữa mưa bão, dùng dùi sắt thách thức cả triều đình

hùng mạnh, nhưng Ngũ Trúc không nghĩ như thế, hắn chỉ lẩm bẩm: "Bên trong,

có lẽ là... Tiểu Lý Tử."

Mưa gió khắp trời, mình ta cô độc, dù muôn vạn người, ta vẫn tiến lên.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Bắn!" Nước mưa nhỏ giọt từ chòm râu ướt đẫm của Cung Điển, Thống lĩnh

cấm quân tái mặt ra lệnh, giọng run rẩy.

Vô số mũi tên thoát khỏi dây cung đang kéo căng, tốc độ đột ngột tăng cao,

xé toạc màn mưa, bắn thẳng về phía Ngũ Trúc đơn độc giữa quảng trường.

Những mũi tên rậm rạp như muốn che khuất bầu trời, nhưng cơn mưa rào

hôm nay đã cướp mất hiệu ứng đó nên vô số mũi tên bay ra như phát tiết bất

mãn, xé nát mọi hạt mưa trong không gian, biến cả không trung trên quảng

trường thành màn nước như tiên cảnh!

Đi cùng thanh thế kinh hoàng đó là tiếng rít ghê rợn của các mũi tên xé gió,

tượng trưng cho sức mạnh quân đội hùng hậu của Khánh Quốc, cũng là sát ý

không gì có thể chống lại.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2068: Ai khom lưng trước cung điện? 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong đợt tấn công dày đặc như vậy, không ai sống sót được, kể cả Phạm

Nhàn, ngay cả Diệp Lưu Vân ở dds năm xưa cũng chỉ đối mặt với vài trăm mũi

tên nỏ, lại mượn địa hình thuận lợi cho thân pháp phiêu hốt của Đại tông sư.

Làm thế nào để g**t ch*t một Đại tông sư? Phạm Nhàn từng suy nghĩ kỹ về

vấn đề này, phải bắn vạn tiễn trên bình nguyên rồi tung kỵ binh giáp nặng liên

tiếp xung phong, mới có thể không cho Đại tông sư cơ hội trốn thoát.

Ngũ Trúc đơn độc giữa trời mưa rất mạnh mẽ, ít nhất những người biết tên

hắn ta sẽ không nghĩ hắn yếu hơn một Đại tông sư. Rõ ràng, mưu kế của cấm

quân rất giống với kế hoạch của Phạm Nhàn ngày trước – lúc này quảng trường

rộng rãi, dù trong mưa cũng không có gì che khuất tầm nhìn, làm sao Ngũ Trúc

tránh được? Sức người có lúc cùng cực, một địch vạn có khi xảy ra, nhưng mũi

tên bắn đồng loạt như tập trung sức mạnh của vạn người, làm sao đỡ nổi?

Đối mặt với những mũi tên dày đặc hơn cả mưa rào, liệu Ngũ Trúc có thể

vẫn đứng vững giữa quảng trường?

Thân pháp Ngũ Trúc không nhanh bằng Diệp Lưu Vân, xuất thủ không điên

cuồng bằng Tứ Cố Kiếm, không thể lợi dụng mưa rào để đào tẩu như Khổ Hà.

Hắn chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên, qua tấm vải đen ướt sũng, nhìn thẳng vào

những mũi tên ào ạt, gió rít khắp nơi, bao trùm cả khu vực hàng chục trượng

chung quanh.

Mũi tên đâm vỡ từng hạt mưa, bay đến trước mặt hắn.

Thiên hạ ngày nay, thân pháp khinh công mạnh nhất chắc là Phạm Nhàn,

nhờ cuốn sách phép mà Khổ Hà để lại, y có thể lướt hơn mười trượng trên tuyết.

Nhưng ngay cả Phạm Nhàn, nếu lúc này y đối mặt với mưa tên xối xả trước

mắt, cũng không thể đột ngột lao ra như chớp thoát khỏi phạm vi mưa tên.

Vì vậy, thân thể Ngũ Trúc cũng không cử động, không thử tránh cơn mưa

tên tích tụ sức mạnh đến mức cực hạn này, bởi vì dù ai cũng không thể trốn

thoát - hắn chỉ rút dùi sắt bên cạnh đang trong mưa, đặt ngang trước ngực như

một cánh cửa, đột ngột đóng lại, khóa mình sau làn sương mờ.

Rầm rầm! âm thanh đáng sợ của vô số mũi tên đâm trúng mục tiêu dường

như cùng lúc vang lên chỉ trong nháy mắt. Mũi tên mạnh đâm xuống phiến đá

dưới chân Ngũ Trúc bật tung lên, giữa trên không trung đã không chịu nổi sức

mạnh, rớt xuống vỡ vụn. Có mũi tên bay thẳng vào khe hở nhỏ giữa phiến đá

xanh, cánh tên rung động ù ù.

Chỉ trong chớp mắt, vô số mũi tên đã bao bọc lấy thân hình đơn bạc của

Ngũ Trúc.

o O o

Sau vô số âm thanh đáng sợ, trên dưới hoàng thành im phăng phắc, đồng tử

mọi người dần co lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mũi tên như cỏ dại mùa xuân, mọc đầy khoảng vài chục trượng ngay giữa

quảng trường trước cung, cắm chặt xuống đất, bắn văng lên trời!

Giữa vùng tên mưa dày đặc nhất, Ngũ Trúc vẫn im lặng đứng thẳng, không

biết tự lúc nào chiếc mũ của hắn đã ở trên tay, bị chọc thủng bởi vô số mũi tên,

nhìn như một quả cầu lông màu đen, tỏa sáng lạnh lẽo.

Bàn tay phải hắn vẫn nắm chắc dùi sắt, bên dưới là vô số nhánh tên đã bị

hắn chém đứt.

Quảng trường bị mưa làm ướt đẫm, đầy mũi tên. Ngũ Trúc đứng giữa đống

tên bị hủy hoại, ngoại trừ vị trí chân hắn đứng thì toàn bộ khu vực đều tàn tạ sau

sát ý, thiên địa này dường như chỉ còn sót lại mình hắn đứng yên tĩnh trên nền

đất.

Khoảnh khắc đó, cơn mưa đột nhiên nhỏ dần, như thể ông trời cũng bắt đầu

sợ hãi gã mù kiên cường đứng thẳng dưới vạn tiễn, muốn nhìn rõ hơn, mây đen

trên hoàng cung bị xé ra một khe hở, ánh mặt trời rọi xuống người Ngũ Trúc, vẽ

nên một vệt sáng mong manh trên người y.

Gió thu khẽ nhẹ trong mưa, tấm áo ướt đẫm của Ngũ Trúc phất phơ, chiếc

mũ đỡ biết bao mũi tên trên tay trái hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ tung

ra trong lòng bàn tay như chiếc đèn lồng mỏng manh.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cấm quân hoàng thành hoàn toàn không

hiểu cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện trên đời như thế nào.

Ngay khoảnh khắc vạn tiễn ập tới, Ngũ Trúc đã cử động, chỉ có điều hắn

hành động quá nhanh nên dấu vết của dùi sắt và chiếc mũ quay nhanh trong tay

y đều trở thành bóng mờ trong mưa, không ai nhìn thấy.

Đôi chân Ngũ Trúc như hai cột trụ, đứng vững trên đất. Dùi sắt trong tay

phải của hắn như có linh hồn, tính toán chuẩn lộ trình từng mũi tên, phối hợp

với thân thể mạnh mẽ, hắn chém đứt từng mũi tên thực sự nhắm vào người

mình một cách khó mà tin nổi.

Trong khoảnh khắc đó, mỗi lần dùi sắt vung đâm chém ngang dọc đều giới

hạn trong phạm vi cơ thể Ngũ Trúc, không vượt ra ngoài một tấc. Hắn để mặc

những mũi tên gào thét bay sượt qua áo mình, vành tai, đùi mình, không hề để ý

tới chúng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2069: Ai khom lưng trước cung điện? 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trước đôi giày vải ướt đẫm, tên cắm đầy mà Ngũ Trúc không hề chặn đỡ

một lần. Khả năng tính toán tuyệt đối và ý chí mạnh mẽ ấy thực sự không phải

của phàm nhân.

Đổi lại bất cứ Đại tông sư nào chắc cũng không thể bình tĩnh như Ngũ Trúc

lúc nãy. Bởi vì trên đời này ngoài Ngũ Trúc ra không ai có thể tính toán nhiều

việc như vậy trong thời gian ngắn đến thế và đưa ra phản ứng thích hợp nhất chỉ

trong chớp mắt.

Vạn tiễn cùng phóng, nhưng một lượt bắn, nhằm bao phủ toàn bộ vùng Ngũ

Trúc có thể tránh né. Vì vậy số mũi tên thực sự bắn về phía Ngũ Trúc cũng

không nhiều. Nhưng... trên đời này ngoài Ngũ Trúc ra còn ai có thể đưa ra phán

đoán như vậy trong hoàn cảnh nguy cấp đến mạng sống?

Không nhiều mũi tên nhắm trúng vào Ngũ Trúc, nhưng dùi sắt trong tay hắn

cũng không thể chém bay tất cả mũi tên dày đặc ập tới chỉ trong nháy mắt. Vì

vậy tay trái y cũng động đậy, cởi ngay chiếc mũ trên đầu xuống, bắt đầu quay

nhanh trong mưa, tạo ra vô số vòng cung nước đẩy bay vô số mũi tên...

Chiếc mũ vỡ tan thành trăm mảnh, rơi xuống đất ướt đẫm kèm theo tiếng

lách tách, làm bắn tung vô số mũi tên còn nguyên vẹn.

Ngũ Trúc khó khăn duỗi thẳng năm ngón tay trái, nhìn những mũi tên xuyên

thủng cánh tay mình. Khuôn mặt vô cảm bỗng hiện lên một cảm xúc chân thật.

Hơi đau, Ngũ Trúc thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng rút từng mũi tên sâu thấu

xương, thậm chí xuyên suốt cánh tay trái. Tiếng các mũi tên ma sát xương thịt

che lấp cả tiếng mưa nhỏ dần.

Dưới chân thành im phăng phắc, ánh sáng trong veo từ trên bầu trời kinh đô

chiếu xuống thân thể đơn bạc của Ngũ Trúc. Hắn chậm rãi nhổ từng mũi tên ra

khỏi cơ thể rồi lau vết máu chảy ra, lại tiếp tục bước đi.

Mỗi bước là một loạt tiếng gãy vụn của các mũi tên dưới chân, bởi Ngũ

Trúc đang dẫm lên đống tên trước mặt, tiến về phía hoàng cung.

o O o

Lúc này tinh thần chiến đấu của cấm quân đã rơi xuống thấp nhất, thậm chí

còn thấp hơn cả khi âm thanh kinh thiên động địa vang lên cách đây một năm.

Bởi vì sợ hãi thứ chưa biết tuy kinh khủng nhưng không gì đáng sợ bằng tận

mắt thấy quái vật. Họ không biết người vẫn đứng vững trong mưa tên dưới chân

thành là ai, vô thức chỉ có cảm giác rằng đó chắc chắn không phải con người, có

lẽ là yêu quái!

Hoặc là... thần tiên?

Với kỷ luật nghiêm minh của quân đội, thậm chí khi đối mặt với một Đại

tông sư được ngưỡng mộ, họ cũng sẽ không do dự mà dùng mưa tên liên tiếp

tiêu diệt kẻ thù của Khánh Quốc. Nhưng hôm nay họ thực sự cảm thấy kinh

hoàng, bởi người kia không chỉ thể hiện sức mạnh đáng sợ mà còn khiến họ

bàng hoàng trước thái độ lạnh lùng của hắn ta.

Vì thế, khi Ngũ Trúc bước đi giữa đống mũi tên rơi rụng như cỏ mọc um

tùm dưới nắng xuân, sắp tới trước cửa cung thì đợt mưa tên thứ hai vẫn không

rơi xuống.

Cung Điển tái mặt nhìn người mù ngày càng đến gần, bỗng thấy trong

miệng có vị chát đắng. Ngũ đại nhân đã quá gần hoàng thành, cho dù bắn tên

thêm lần nữa thì hiệu quả cũng không bằng lúc trước. Lẽ nào sứ mệnh Hoàng đế

bệ hạ giao phó mãi mãi không thể hoàn thành?

Trong đời, Khánh Đế chỉ sợ hai thứ, một là cái rương đen kia, hai là Ngũ

Trúc đang tiến về hôm nay. Suốt hơn hai mươi năm kể từ huyết án Thái Bình

biệt viện, Hoàng đế luôn muốn trừ khử Ngũ Trúc khỏi thế gian này nhưng...

cuối cùng vẫn thất bại. Có điều để đối phó với đòn trả thù của Ngũ Trúc, tất

nhiên Hoàng đế có kế hoạch riêng.

Phạm Nhàn đã quay về từ Thần Miếu, tất nhiên Ngũ Trúc cũng đi theo trở

lại. Khánh Đế chẳng bao giờ hy vọng ông trời ban cho mình điều bất ngờ tốt

đẹp gì. Ngài chuẩn bị đối phó Ngũ Trúc không nhiều, vì biện pháp hạn chế Ngũ

Trúc vốn ít ỏi, huống hồ bây giờ Khánh Quốc chỉ còn một Hoàng đế già yếu bị

thương, vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã xa vắng...

Trong mắt Khánh Đế, cách duy nhất có thể tiêu diệt Ngũ Trúc là bức tường

thành hoàng cung, vô số cấm quân ngăn chặn, cùng một màn lửa trên trời.

Bởi vài năm trước, tại khu đất hoang sau Khánh Miếu, Khánh Đế từng

chứng kiến sứ giả Thần Miếu dần tan biến thành vật lạ trong đám cháy, từng

nghe tiếng lách tách kinh hoàng – Cung Điển chính là người thực thi kế hoạch

của Khánh Đế, nên cấm quân đã chuẩn bị tên lửa và các phương tiện cần thiết

những ngày qua.

Nhưng trời cao dường như đã từ bỏ Hoàng đế tại nhân gian vào mùa thu

năm Khánh Lịch thứ mười hai. Khi Ngũ Trúc với tâm trạng nặng nề bước đến

trước hoàng cung, bầu trời bỗng đổ xuống cơn mưa lớn trăm năm hiếm gặp giữa

mùa thu kinh đô.

Trận mưa như trút nước đánh mạnh vào chuẩn bị của Cung Điển, giống như

muốn rửa sạch quá khứ của triều đình Nam Khánh, đưa một vị quân vương

hùng mạnh về chốn vĩnh hằng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom