Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2050: Khô 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe lời nói của Hoàng đế bệ hạ, sắc mặt Diệp Hoàn không hề thay đổi,

song hơi cúi đầu che đi sắc thái kinh ngạc trong con mắt.

Nhân vật nổi bật đột ngột vươn lên ở Khánh Quốc này, từ thiếu thời đã cãi

lộn với phụ thân, tự mình đi xa tới Nam Chiếu. Nếu không nhờ sự che chở âm

thầm từ hoàng cung, từ nam nhân trên ghế rồng này, nếu không nhờ những năm

tháng trầm lặng rèn luyện ý chí kiên định, làm sao có thể nhẫn nhịn lâu dài rồi

bùng nổ dữ dội như thế.

Chính những trải nghiệm ấy giúp Diệp Hoàn có được khả năng tự chủ vô

cùng mạnh mẽ. Khi Hoàng đế bệ hạ nói hắn không địch lại được Thượng Sam

Hổ, Diệp Hoàn đã để lộ một chút không cam lòng vừa đúng mực trên mặt. Thái

độ không cam lòng ấy, thực ra là cố ý thể hiện.

Không bằng đại danh tướng thế hệ này Thượng Sam Hổ, đâu phải lời khó

nghe. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng đế bệ hạ hết sức

coi trọng, nếu biểu hiện quá đỗi vô cảm, thiếu đi khí thế và tinh thần cạnh tranh

của người trẻ tuổi, chỉ sợ cũng không dễ ứng phó.

Nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn, vẻ quái lạ trong mắt Diệp Hoàn lại

hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Không chỉ vì trước đó Hoàng đế bệ hạ chỉ ra

một phần công trạng của hắn ở thảo nguyên Tây Hồ là nhờ Phạm Nhàn giúp đỡ;

mà còn vì Diệp Hoàn kinh ngạc khi phát hiện, Hoàng đế bệ hạ đã đặt sinh tử

của Phạm Nhàn ngang hàng với sinh tử của mình.

Phạm Nhàn là người ra sao, cả thiên hạ đều rõ. Mặc dù Diệp Hoàn thường ở

biên cương Nam Chiếu ít dính dáng đến việc triều đình, nhưng mối quan hệ

giữa Diệp phủ và Phạm Nhàn cũng rất phức tạp. Làm sao hắn có thể không âm

thầm tìm hiểu vị quyền thần trẻ tuổi đã khiến muội muội thay tính đổi nết, vị đại

nhân vật tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Khánh Quốc trong vài năm ngắn ngủi.

Diệp Hoàn bị kìm nén nhiều năm, bàng quan trước thiên hạ này nhiều năm,

tự có khí phách tự tin trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cạnh những

nhân vật vươn lên trong thiên hạ. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ vẫn để hắn ở ngoài

biên cương yên ả nên thiếu một sân khấu thể hiện. Nay sân khấu ấy đã xuất hiện

dưới chân, sau chiến công lớn ở Thanh Châu, hắn đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến cái tên Phạm Nhàn, hắn vẫn có cảm giác quái dị.

Không phải ghen ghét, cũng chẳng phải ước ao, mà là cái lạnh mơ hồ ẩn

hiện. Diệp Hoàn lạnh lùng nhìn kinh đô nhiều năm, luôn cảm thấy khó có thể

thấu hiểu Phạm Nhàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ, vừa

cảm thông, vừa khinh bỉ, thật sự rất phức tạp.

Dù vậy, Diệp Hoàn vẫn không cho rằng Phạm Nhàn là đại nhân vật có thể

lay chuyển thiên hạ. Bởi vì hắn nghĩ, dù là ai đi nữa, kể cả bản thân mình, với tư

cách là bề tôi cũng khó có thể đạt đến cảnh giới ấy. Sau khi tứ đại tông sư tan rã,

cả thiên hạ ngoài hai đấng quân vương Nam Bắc ra, không còn ai có thể đứng

trên vị trí đó nữa.

"Hay là ngươi cho rằng trẫm đã đánh giá hắn quá cao?" Hoàng đế bệ hạ hơi

cúi đầu, nhẹ nhàng v**t v* chú mèo trắng trong lòng, rõ ràng nắm bắt được tâm

tư của người trẻ tuổi trước mặt. "Người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũng

không sao, nhưng đôi khi dũng cảm thừa nhận mình không bằng người nào đó,

đấy mới là kiêu ngạo thực sự."

Diệp Hoàn cung kính tiếp nhận lời dạy, cúi đầu hành lễ trong hoàng cung

ngày càng tối tăm.

Hoàng đế bệ hạ nheo hai mí mắt lại, ánh sáng khiến lờ mờ nếp nhăn khóe

mắt càng thêm vẻ tang thương, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, người có thể thoát

khỏi sự khống chế của trẫm không ít, nhưng người có thể đứng vững, không lay

chuyển trước trẫm lại cực hiếm. An Chi này, đương nhiên các ngươi không thấu

hiểu bằng trẫm."

Lời nói ấy có lý, nhưng cũng hàm hồ. Đầu đông năm ngoái kinh đô biến

động, Phạm Nhàn hành động táo bạo, diệt trừ quan viên phe Hạ chỉ trong một

ngày khiến triều đình kinh hoàng, lại xông vào cung hành thích, bị kết tội làm

phản...

Điều khiến các đại thần bất ngờ nhất là, tin đồn trong trà lâu chỉ ra rằng triều

đình vẫn dốc hết sức truy bắt Phạm Nhàn và thích khách xâm nhập cung, có

điều lại không hề động thủ với thế lực của Phạm Nhàn lan tràn khắp nơi!

Các cựu quan viên Giám Sát viện liên quan tới vụ ám sát ở kinh đô chỉ bị

cách chức, không thẩm tra gì cả. Thế lực của Phạm Nhàn ở Giang Nam cũng

không gặp phải đòn trả đũa nào từ hoàng cung. Hoàng đế bệ hạ vốn quyết đoán

cứng rắn, đối với Phạm Nhàn lại trở nên khoan dung rộng lượng, thậm chí đến

mức hồ đồ.

Không ai dám chỉ trích Hoàng đế bệ hạ, song nhiều người nghi ngờ. Tại sao

Hoàng đế bệ hạ lại nhân từ và khoan dung đến thế đối với kẻ phản loạn điên

cuồng như Phạm Nhàn? Chẳng lẽ nơi này có uẩn khúc gì không thể nói ra?
 
Khánh Dư Niên
Chương 2051: Khô 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi từ thảo nguyên vất vả quay về, được biết kinh đô hỗn loạn rồi lại êm

ả như thế, Diệp Hoàn cũng cảm thấy bàng hoàng khó hiểu.

Lý do như vậy là bởi vì tất cả trọng thần đều không biết rằng, một đêm tuyết

ấy, bệ hạ và Phạm Nhàn đã bàn bạc cả đêm trong hoàng cung. Không phải

Hoàng đế bệ hạkhông muốn trừ khử Phạm đảng, nhưng trong lòng có điều lay

động, không đành lòng vi phạm lời hứa hẹn giữa hai người. Nếu triều đình thật

sự tiến hành thanh trừng Phạm đảng, Khánh Quốc sắp phải đối mặt với làn sóng

náo động lớn nhất kể từ khi lập quốc.

Không thể không nói, trong việc xử lý sự việc này, Hoàng đế bệ hạ đã thiếu

đi một tia dũng khí xông pha như xưa, nhưng lại mang thêm vài phần u uất lo

lắng. Cũng không thể phủ nhận, chỉ có Phạm Nhàn mới có thể thấu hiểu tâm ý

thiên thu của Hoàng đế bệ hạ, và nắm chặt mạch máu của Khánh Quốc, buộc

Hoàng đế phải có thái độ như vậy.

Trên thế gian này, chỉ có Phạm Nhàn là người có thể buộc Khánh Đế phải

buông đao trong tay.

o O o

"Phạm Nhàn không chết, trẫm không an tâm." Đầu ngón tay v**t v* bộ lông

mèo trắng của Hoàng đế bệ hạ bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt chậm rãi nhắm lại,

nói với Diệp Hoàn bên cạnh.

Diệp Hoàn trong lạnh giá, cúi đầu im lặng.

"Lưu Vân tán thủ của ngươi luyện đến đâu rồi?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

Trong lòng Diệp Hoàn khẽ động, không hiểu sao bệ hạ đột ngột chuyển đề tài,

bắt đầu kiểm tra võ công của mình. Sau một thoáng suy nghĩ, Hắn đáp đều đều:

"Mới bước qua cửa ải sơ kỳ."

"Hai mươi năm trước phụ thân ngươi đã luyện Đại Phách Quan đến cảnh

giới tận cùng, nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước. Cho Phạm Nhàn khổ

luyện vượt xa người thường, nhưng sau khi học Đại Phách Quan từ muội muội

ngươi, rõ ràng cũng không thể có tiến triển thêm. Lưu Vân thế thúc thân mang

tuyệt nghệ, không thể để thất truyền như vậy được. Ngươi đã bước qua cửa ải,

trẫm rất an tâm."

Hoàng đế bệ hạ vẫn nhắm mắt, nói: "Chỉ có điều như thế, ngươi vẫn không

phải đối thủ của Phạm Nhàn. Sau này nếu gặp hắn, trước tiên lui ba bước."

Trong lòng Diệp Hoàn chấn động, dù không cam tâm bị bệ hạ đánh giá thấp

hơn, nhưng từ câu nói "Phạm Nhàn không chết, thánh tâm bất an" vừa rồi, hắn

đã đoán ra nhiều điều. Nhân vật có thể khiến bệ hạ hùng mạnh như thần nhân

không tiếc hy sinh quốc sự để diệt trừ, có lẽ mình thật sự kém hơn.

Nhưng tiếp theo đó là một cảm xúc hung ác ngoan cố hết sức tự nhiên sinh

ra trong lòng Diệp Hoàn, vị tướng quân trẻ tuổi rực rỡ chói lọi nhất thế hệ

Khánh quân này giữ nguyên sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng lại thoáng

chút khát khao được đối đầu chính diện với Phạm Nhàn trong tương lai.

Bóng tối dần xâm chiếm hoàng hôn, bao quanh hoàng cung tầng tầng lớp

lớp, nuốt chửng hai người quân thần trước Thái Cực điện. Hoàng đế bệ hạ từ từ

mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt tựa hồ muốn soi tỏ cung điện trong khoảnh

khắc này.

Lúc này, Diêu thái giám đã đến bên cạnh long sàng của bệ hạ, tay cầm khay

gỗ, trong đó lót vải gấm vàng, bên trên đặt hai phong thư bình thường.

Diệp Hoàn hơi kinh ngạc, không rõ ý nghĩa thế nào, vô thức liếc nhìn bệ hạ.

“Một bức chứa tinh nghĩa công pháp tu luyện của trẫm, một bức là mật chỉ

trẫm để lại cho ngươi.” Hoàng đế bệ hạ mắt hướng thẳng phía trước, tùy ý nói:

“Trong vòng một năm nữa nếu trẫm băng hà, có thể mở mật chỉ, nếu trẫm còn

sống, đốt ngay mật chỉ đi. Còn về tinh nghĩa công pháp, nếu ngươi có tiến bộ,

coi như là trẫm đền bù chút ít cho họ Lão Diệp gia các ngươi.”

Diệp Hoàn không hiểu đền bù là ý gì, nhưng nghe rõ bốn chữ tinh nghĩa

công pháp. Dù là tướng quân đầy kinh nghiệm, sát phạt tàn nhẫn trên thảo

nguyên, lúc này cũng không nhịn được xúc động, run rẩy, không hề do dự quỳ

xuống trước mặt bệ hạ, khấu đầu sát đất.

Diệp Hoàn không từ chối giả tạo, vì biết tinh nghĩa công pháp bệ hạ đã ghi

trong thư chắc chắn là bảo vật vô giá với mình. Hành động này của bệ hạ, hiển

nhiên muốn Lão Diệp gia dưới tay mình vẫn trung thành tuyệt đối với hoàng

tộc. Loại tín nhiệm này khiến toàn thân Diệp Hoàn run rẩy.

“Mấy ngày trước Trẫm vừa phong ngươi làm Thái phó võ đạo cho Thừa

Bình, vậy ngươi nên lui tới Sấu Phương cung thường xuyên hơn.” Dường như

Hoàng đế bệ hạ chẳng đoái hoài, khi trước đã rất tùy tiện trao tinh nghĩa công

pháp cho một thần tử, tựa hồ cũng chẳng lo ngại về lòng trung thành của Diệp

Hoàn đối với hoàng thất.

Ngày hôm nay, Diệp Hoàn chịu quá nhiều sốc tinh thần, sắc mặt hơi tái

nhợt, nhưng không ảnh hưởng tới suy nghĩ. Từ những gì bệ hạ đã nói, hắn lập

tức hiểu rõ ý nghĩa. Hiện giờ huyết mạch hoàng tộc điêu tàn, Đại hoàng tử chưa

phản nhưng thực tế như phản, một mình ở Đông Di thành đối địch triều đình,

Nhị hoàng tử và Thái tử chết thảm đã lâu. Phạm Nhàn mưu phản, bặt vô âm tín,

sinh tử chưa rõ. Mặc dù Mai Phi trong cung dường như sắp sinh nở, nhưng thần

tử triều đình lại loáng thoáng coi Tam hoàng tử Lý Thừa Bình là người kế vị.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2052: Khô 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Từ khi bị thương đến nay, thân thể bệ hạ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp.

Dù hồi phục nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn dễ mệt mỏi, cũng ít

quản lý triều chính hơn trước. May là Hồ Đại học sĩ và Phan Linh Đại học sĩ

điều hành tốt Môn Hạ Trung Thư. Nhưng ba tháng trước, Tam hoàng tử bị quản

thúc nửa năm bỗng được phụng chỉ nghe giảng tại Ngự Thư phòng, tới tháng

này bắt đầu thay bệ hạ duyệt tấu chương. Từ những động thái này, trên dưới

triều đình Nam Khánh đều đoán được ý định trong lòng bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ phong Diệp Hoàn làm Thái phó võ đạo, hôm nay lại âm

thầm truyền mật chỉ, bí mật truyền công pháp và lệnh hắn tới thân cận với Tam

hoàng tử, hàm ý trong đó không cần hỏi cũng biết. Diệp Hoàn kinh ngạc, vô

cùng cảm kích, lại một lần nữa dập đầu tạ ơn.

"Đi đi. Nhớ kỹ điều trẫm nói hôm nay." Hoàng đế bệ hạ nhìn góc mái hiên

cung điện ngày càng tối, đôi mắt híp lại, chậm rãi nói: "Nhất là câu đó. Trong

các con trai của trẫm, chỉ có An Chi tàn nhẫn nhất. Nếu hắn thực sự còn sống,

trước mặt hắn ngươi nhất định phải lùi lại ba bước."

Vầng trán Diệp Hoàn hơi cau lại, bỗng nhiên một chút giận dữ từ đâu dâng

lên. Cơn tức giận này không phải vì bệ hạ bảo mình gặp Phạm Nhàn phải lui ba

bước, mà là cảm thấy Phạm Nhàn thật sự là kẻ đại nghịch bất đạo, bất trung và

bất hiếu, hoàn toàn không phải thần tử tốt, nhi tử tốt!

Nhưng Diệp Hoàn không nói gì, sau khi cung kính lạy một lần nữa, bèn đi

dọc theo hành lang dài ra ngoài hoàng cung. Đi được một đoạn, vai Diệp Hoàn

cảm thấy càng lúc càng nặng nề, tâm trạng cũng trầm xuống. Một phần vì biết

bệ hạ giao cho mình trọng trách nặng nề, phần khác là vì đột nhiên nghe thấy

trong câu nói của bệ hạ hôm nay một mùi vị rất bất ổn, mùi vị của người già.

Diệp Hoàn trong lòng chấn động, một nỗi bi thương khó kiềm chế đè nặng

lên bóng lưng đang bước đi nặng nề trong hoàng cung. Không có bệ hạ thì

không có Diệp Hoàn ngày nay, lòng trung thành tuyệt đối với hoàng tộc Lý gia

của thế hệ kế cận Diệp gia chưa hề lung lay, nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy

như bệ hạ đang di ngôn trao cho mình. Tại sao? Tại sao lại thế?

Dù bệ hạ đã già và mệt mỏi, nhưng vẫn cường đại như thường. Tại sao lại

nói ra những lời đó, lại sắp đặt như vậy? Nếu như bệ hạ thực sự ra đi, Tam

hoàng tử kế vị, với mối quan hệ giữa Sấu Phương cung và Phạm phủ, chẳng

phải sau này triều đình Đại Khánh sẽ biến thành thiên hạ của tên gian thần tặc

tử Phạm Nhàn?

Diệp Hoàn chỉ cảm thấy một hơi lạnh từ sau lưng chạy thẳng lên não, hắn

không dám suy đoán thêm bất cứ điều gì nữa, ngẩng đầu lên, lạnh lùng bước ra

khỏi hoàng cung.

o O o

Trước Thái Cực Điện không thắp đèn, vẫn một màu đen tối, Hoàng đế bệ hạ

không nhìn bóng lưng có phần bi thương của Diệp Hoàn, ngài chỉ lạnh lùng

nhìn vào bóng tối phía trước, dường như muốn tìm kiếm ngọn lửa riêng của

mình từ trong bóng tối ấy.

Sau khi im lặng rất lâu, Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên lên tiếng: "Cả đời này

trẫm sinh được mấy đứa con trai, không ngờ cuối cùng lại bị An Chi đánh đổ

một cách khốn khổ như vậy."

"Không ngờ hắn lại thực sự sống sót trở về từ Thần Miếu." Trong khóe mắt

Hoàng đế bệ hạ lóe lên một luồng sáng lạnh, dừng lại một lát rồi nói: "Nhưng

dù sao trẫm vẫn là phụ thân, còn nó là nhi tử, thế gian nào có đạo lý con hơn

cha."

Diêu công công đứng phục vụ bên cạnh toát mồ hôi lạnh, những lời lẩm

bẩm của bệ hạ, lão ta nào dám xen vào.

Hoàng đế bỗng thở dài một tiếng, nhìn bức thành cao vời vợi của hoàng

thành trong đêm tối, nhìn ngọn đèn cấm quân trên thành không sáng lắm, mắt

ngài nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

Sau biến cố ám sát trong hoàng cung lần trước, Hoàng đế bệ hạ chưa bao

giờ ra ngoài cung điện. Trong mắt nhiều đại thần, đây chỉ là thói quen của bệ hạ,

cũng có người nghĩ sức khỏe của bệ hạ chưa hoàn toàn bình phục nên mới ở lại

trong cung an dưỡng. Nhưng chỉ mình ngài biết, lý do không ra ngoài cung, là

vì... ngài không dám ra ngoài.

Ngày ấy tiếng sấm trên hoàng thành vang lên, cái rương đen bí ẩn luôn nằm

ngoài sự kiểm soát của Khánh Đế đã thực hiện đợt tấn công mạnh mẽ nhất vào

quân vương hùng mạnh nơi trần gian này. Mặc dù chưa đe dọa tính mạng nhưng

đã hoàn toàn lòng tin đánh bại của ngài.

Thế gian quả thực có thứ dễ dàng g**t ch*t mình, Hoàng đế vốn kiêng kỵ cái

rương ấy, giờ biết nó ở ngoài hoàng cung, dù không trong tay Phạm Nhàn

nhưng vẫnlà trong tay kẻ thù, làm sao ngài dám ra ngoài?

Hoàng đế bệ hạ không biết lúc nào cái rương sẽ lại vang lên, nhưng ngài đã

biết Phạm Nhàn đã sống sót trở về. Phạm Nhàn đã về, lão Ngũ thì sao?
 
Khánh Dư Niên
Chương 2053: Ngọ 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ hạ mí mắt xuống. Cung điện kiên cố, có thể truyền ý chỉ

khắp nơi, nhưng bức tường thành cao vời vợi và vách thành dài dằng dẵng này

như bức tường giam hãm ngài trong thâm cung.

"An Chi không chết, lòng trẫm khó yên." Gương mặt gầy guộc của Hoàng

đế bệ hạ hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng nếp nhăn già cỗi vẫn nhăn nhúm như vỏ

cây khô, trông rất đáng sợ.

Đây là lần thứ hai Hoàng đế bệ hạ nói mấy chữ đó. Giữa ngài và Phạm

Nhàn liên quan quá nhiều chuyện cũ phức tạp, thù hận đời này, quan điểm bất

đồng, phải có một người chết. Cho dù vậy, Khánh Đế rất trọng tài năng của con

trai, nhưng càng coi trọng thì càng tức giận. Chưa bao giờ trong đời ngài lại

muốn một người chết như đêm nay.

Có lẽ khi phát hiện Trần Bình Bình phản bội mình, mà còn âm thầm phản

bội đã nhiều năm, ngài mới phẫn nộ đến thế.

Trong lòng Khánh Đế vốn có vương đạo, ít khi thịnh nộ, nhưng một khi

đ*ng t*nh riêng cũng chỉ là phàm nhân. Ánh mắt ngài rất phức tạp nhìn vào đêm

tối sâu thẳm của cung điện, nghĩ đến cái rương không rõ tung tích, liên tưởng

Phạm Nhàn và Lão Ngũ giờ đây không biết đang ở đâu trên con đường về kinh

đô, tâm trạng ngược lại thoát khỏi cơn phẫn nộ, trở về bình tĩnh tuyệt đối.

o O o

Đúng lúc đó, từ hành lang phía sau long sàng vọng lại tiếng bước chân vội

vã, Diêu thái giám quay lại xem,thấy Hồng Trúc thái giám đã sớm quay lại bên

cạnh bệ hạ ở Ngự Thư phòng đang cầm đèn lồng, mặt mày hớn hở đi tới.

Không biết vì đêm quá tối hay sao, mụn đầu trứng cá trên mặt Hồng Trúc

không rõ ràng lắm, hắn quỳ xuống bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, giọng run rẩy hân

hoan nói: "Vạn tuế gia, đại hỉ!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mai Phi đã không khiến cho gia tộc của mình cũng như kinh đô, thậm chí cả

Khánh Quốc hay những người e ngại về Tam hoàng tử Lý Thừa Bình phải thất

vọng, thành công sinh hạ một vị lân nhi vào một ngày thu Khánh Lịch năm thứ

mười hai. Trong bối cảnh chiến sự căng thẳng ở phương bắc, việc hoàng tộc lại

có thêm huyết mạch hiển nhiên là một tin tức tốt lành, một điềm lành.

Chỉ tiếc xuất thân của cô không cao sang lắm, nhà cửa nhỏ bé, nếu không

chắc toàn bộ kinh đô sẽ náo nhiệt hơn hẳn vì sự ra đời của tiểu hoàng tử này.

Những năm gần đây, Tam hoàng tử Lý Thừa Bình dần trưởng thành, luôn

thể hiện vẻ chững chạc, hiểu biết thi thư lễ nghĩa trước mọi người. Hôm nay lại

được theo học chính sự tại Ngự Thư phòng, được Hồ Đại học sĩ trực tiếp dạy

dỗ, vốn là ứng cử viên kế vị không thể phù hợp hơn. Theo lý thuyết, việc Mai

Phi sinh nở không nên gây ra sóng gió lớn.

Có điều, không phải tất cả triều thần đều quên chuyện đêm ở Bão Nguyệt

lâu năm xưa. Bề ngoài là tranh chấp giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, nhưng bị

đẩy ra đầu sóng ngọn gió là Phạm lão nhị và Tam hoàng tử. Phạm lão nhị trốn

sang Bắc Tề đến nay chưa về nước. Tuy vai trò của Tam hoàng tử trong sự việc

đã bị xóa nhòa, nhưng vẫn không qua được mắt hầu hết mọi người.

Quan trọng nhất là tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, vị hoàng tử

này có quan hệ thân thiết phi thường với Phạm Nhàn, không giống bình thường.

Nhưng Phạm Nhàn bây giờ, do đã giết quan viên ngay trên phố, trong triều đình

Khánh Quốc chỉ có tiếng xấu là tàn bạo, âm u, không ai muốn sau này y còn có

cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Quan trọng hơn hết là, trong triều đình Khánh Quốc có quá nhiều quan lại

thông minh. Mặc dù bệ hạ chưa từng nói ra, nhưng sau nhiều năm, trải qua đợt

thanh trừng Giám Sát viện, ngài đã chọn lựa tuyển chọn cung nữ một lần nữa.

Những người này đã sớm đoán được ý định trong lòng bệ hạ, nên lần này hoàng

thất có thêm huyết mạch, họ cũng âm thầm cảm thấy quỷ dị.

Tin vui trong cung không được loan báo công khai, chỉ là những lời đồn đại

đã sớm lan truyền ra ngoài cung. Chỉ trong một đêm, tất cả đại thần đều biết tin

này, có người lo lắng vì đất nước, có người hả hê trong lòng, có người thở phào

nhẹ nhõm, nhưng nhiều người hơn cả là lo lắng.

o O o

Khi các đại thần trong phủ nghĩ đến việc sáng ngày mai lên triều, sẽ viết câu

chữ hoa mỹ chúc tụng như thế nào, thì bệ hạ đã già lại có con không hề không

cảm động như những thần tử bên ngoài.

Thái giám chấp bút Ngự Thư phòng - Hồng Trúc vẫn quỳ thành kính bên

cạnh long sàng của bệ hạ, đầu gối đau nhức vì quỳ lâu, mồ hôi lạnh thấm ướt

lưng áo. Từ lúc truyền tin tới giờ, thời gian đã trôi qua đã lâu nhưng bệ hạ vẫn

nằm im lìm trên long sàng, không hề tỏ vẻ vui mừng, thậm chí không hề có sát

ý muốn đến tẩm cung của Mai Phi để thăm hỏi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2054: Ngọ 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hồng Trúc không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết bệ hạ đang nghĩ

gì, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Hắn không hề hay biết Phạm Nhàn vẫn còn sống

và đang trên đường về kinh đô Khánh Quốc, hắn chỉ hết lòng làm tròn bổn phận

của một thái giám, lại dập dầu, cẩn thận từng chút một tâu hỏi bệ hạ có nên thức

dậy hay không?

Hệ hạ hơi chán nản vẫy tay, không tức giận nhưng cũng chẳng động đậy,

thay vào đó lại hỏi Diêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... có cơ hội nhìn thấy đứa

con trai này lớn khôn hay không?"

Thái giám Diêu giật mình, lật đật cúi người, nở nụ cười giả tạo, nói đủ thứ

lời hoa mỹ, rằng bệ hạ đang ở tuổi xuân thì, vạn thế trường tồn...

Nét mệt mỏi thoáng qua khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế, khóe môi hơi

nhếch lên, cười khẩy mỉa mai, không biết là đang chế nhạo thiên hạ hay tự chế

nhạo mình. Nếu Trần Bình Bình còn sống, lão sẽ trả lời câu này thế nào? Chắc

chắn thú vị hơn lời nói của Diêu thái giám nhiều, chỉ tiếc là lão chó già đó đã

chết từ lâu...

Nhìn bóng tối thâm cung không thay đổi trước mắt, ngài bỗng chợt nhớ đến

bức thư mà mấy năm về trước Nhị hoàng tử để lại cho mình, lại nghĩ tới đoạn

đối thoại cuối cùng với Thái tử, câu nói cuối cùng của Thái tử.

“... Kính xin phụ vương rộng lượng hơn với những người còn sống.”

Giọng nói của Lý Thừa Càn như vẫn văng vẳng bên tai, khiến tâm trạng

Hoàng đế hơi chùng xuống, lông mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng thở dài: “Ai sẽ

rộng lượng với trẫm đây?”

o O o

Ngày hôm sau, các thần tử đang dốc sức chuẩn bị tâng bốc Hoàng đế, bỗng

ngạc nhiên khi được nghe một tin tức khiến bọn họ vừa hoảng hốt vừa lúng

túng.

Mai Phi nương nương sinh hạ con trai, nhưng sau khi sinh nở chảy nhiều

máu, Ngự y cứu chữa suốt đêm, cuối cùng vẫn không cứu được, bất hạnh hương

tiêu ngọc vẫn, mất ở trong cung. May thay, thân thể vị tiểu hoàng tử mới chào

đời không có mẫu thân ấy vẫn khỏe mạnh, bệ hạ đau xót vì mất Mai Phi, lệnh

cho Nghi Quý phi ở Sấu Phương cung nuôi nấng.

Giao cho Nghi Quý phi ở Sấu Phương cung nuôi nấng, cũng tức là tương lai

Nghi Quý phi chính là mẹ ruột của tiểu hoàng tử. Các đại thần còn đang suy

nghĩ về ngôi vị Đại Khánh trong tương lai bỗng hoảng hốt, thầm hiểu rằng bệ hạ

đã cắt đứt hy vọng leo lên ngôi vị Hoàng đế của vị tiểu hoàng tử vừa ra đời.

Mai Phi đã mất, tiểu hoàng tử trong cung không còn chỗ dựa, gia tộc họ Mai

lại cực kỳ yếu ớt, lại được Nghi Quý phi nuôi dưỡng trưởng thành, làm sao có

ngày nổi bật?

o O o

Ánh nắng buổi trưa chiếu rọi lên tường thành hoàng cung lấp lánh, mang lại

nhiều cảm giác ấm áp trong ngày thu. Nhưng không khí ấm áp trong cung vẫn

chưa thực sự lan tỏa, nhất là tẩm cung của Mai Phi giờ đây đã giá lạnh và vắng

lặng. Tiểu hoàng tử mới sinh đã sớm được đưa đi, các cung nữ hầu hạ cũng theo

về Sấu Phương cung. Ngoài tiếng khóc thầm lặng, không còn chút vui mừng

nào.

Thi hài Mai Phi đã được tân trang xong xuôi, nằm yên tĩnh trên chiếc

giường lớn, chưa kịp dời đi. Vị thiếu nữ thanh tú từng gặp mặt Phạm Nhàn một

lần trong quá khứ, nay vẫn không thoát khỏi số phận đen đủi trong hoàng cung.

Có lẽ do mất máu quá nhiều, gương mặt cô trắng bệch như tuyết, dưới ánh nắng

trưa chiếu rọi phản chiếu vẻ lạnh lùng đầy không cam lòng.

Phạm Nhàn từng thành tâm cầu chúc cô sinh hạ một nữ nhi, nhưng đáng tiếc

thay, cuối cùng cô vẫn sinh ra một hoàng tử. Điều Phạm Nhàn lo ngại nhất là

sau này đứa trẻ do Mai Phi sinh ra tương lai sẽ mang đến bất ổn và đổ máu cho

hoàng cung, nhưng e rằng ngay cả y cũng không lường trước được, tiểu hoàng

tử vừa chào đời đã cướp đi sinh mạng của Mai Phi.

Ánh nắng chính ngọ rực rỡ như bản thân cung điện hoàng gia, thế mà chiếu

xuống khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn lạnh lẽo đến thế.

o O o

Phạm phủ, trong thư phòng.

Tỷ đệ Phạm Thục Ninh và Phạm Lương đang cùng nhau ngủ trưa, ánh nắng

chiếu rọi cây cỏ hoa lá trong viện Phạm phủ, nhuộm lên cửa sổ thư phòng

những bóng đổ phức tạp.

Trong thư phòng, Lâm Uyển Nhi ngồi bên bàn sắc mặt trầm ngâm, im lặng

một hồi lâu rồi cuối cùng không nhịn được thở dài: "Số phận Mai Phi cũng thật

đáng thương. Dù sao đưa cho Quý phi nương nương nuôi dưỡng cũng tốt, tránh

khỏi gây sóng gió về sau."

Lúc này trong phòng chỉ có cô và Phạm Nhược Nhược muội muội. Nửa năm

qua, hai người thường lui tới hầu hạ Hoàng đế bệ hạ ngày một già cả, hiểu rất rõ

mọi việc trong cung, cũng đã vài lần gặp qua vị Mai Phi thanh lệ kiêu kỳ tựa

như mai trong tuyết, chẳng qua không ngờ cô ấy lại khó sinh qua đời đêm qua.

Phạm Nhược Nhược vốn ít nói, nghe tẩu tẩu thở dài liền im lặng một lát rồi

ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, điềm nhiên nói: "Chỉ trách được cha mẹ

cô ấy, nhất định phải đưa con gái vào cái nơi không phải người đó."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2055: Ngọ 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là câu nói từng xuất hiện trong Thạch Ký mà Phạm Nhàn viết, tất nhiên

Lâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời muội muội, bèn nhíu mày hỏi: "Huyết

mạch của bệ hạ vốn đã thưa, trong cung lại luôn do Quý phi nương nương nắm

quyền, ta và muội đều hiểu rõ tính khí bà ấy, đâu thể làm đến mức..."

Đâu thể làm đến mức thế được, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Phạm

Nhược Nhược suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Chắc chắn Quý phi nương

nương không phải người như vậy, chỉ có điều... muội vào bắt mạch cho Mai Phi

vài lần, nghe nhịp thai nhi nhiều lần, ngày hôm đó sau khi bị ca ca châm chọc

một câu, cô ấy cực kỳ cẩn thận, vẫn luôn bảo dưỡng tốt, thân thể càng khỏe

mạnh so với lúc mới nhập cung, theo muội, dù là lần đầu nhưng cũng không nên

gặp rắc rối lớn như vậy."

"Việc sinh nở vốn dễ có biến cố." Lâm Uyển Nhi nhớ lại lúc sinh Phạm

Lương mà kinh hãi nói.

Phạm Nhược Nhược cau mày suy nghĩ lâu rồi vẫn lắc đầu nói: "Nghe nói là

sinh thuận, muội vẫn cảm thấy việc này có điều gì kỳ lạ."

Trong thư phòng im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi nhìn cô hạ giọng nói:

"Nhưng như vậy rất khó hiểu."

Quả thật rất khó hiểu. Từ trước đến này trong hoàng cung Khánh Quốc có

không ít âm mưu tối tăm, nhưng quả thật không ai dám làm việc kinh khủng

như thế, nhất là long tử trong bụng Mai Phi là Hoàng đế bệ hạ tuổi cao mới có

được, trong cung luôn do Diêu thái giám trực tiếp quản lý, ngay cả Sấu Phương

cung cũng tránh hiềm nghi không can dự vào, thế thì ai có thể hại được Mai

Phi?

Phạm Nhược Nhược bỗng nhỏ giọng nói: "Thời điểm sinh nở của Mai Phi

muộn hơn so với lúc đầu tính toán."

Lâm Uyển Nhi trong lòng rung động, không dám tin nhìn vào mắt cô, hỏi:

"Ai dám manh động đến thế?"

Phạm Nhược Nhược lắc đầu đáp: "Ở trong cấm cung, thời gian đó mỗi ngày

Hoàng đế bệ hạ đều ngủ lại nơi ở của cô ấy, tất nhiên không ai dám xúc phạm

uy nghiêm hoàng thất... Nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Mai Phi còn trẻ hồ đồ, chỉ

mong hoàng ân, có lẽ đã báo sai, may mắn sau đó sai trong sai mới không gây

họa lớn."

Lâm Uyển Nhi thở dài: "Thật không biết cô ấy nghĩ thế nào."

"Tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, vẫn phải trách phụ thân gia tộc cô,

chỉ vì mưu cầu vinh hoa mà bán con gái vào cung, sợ là ý tưởng này do trong

tộc của cô ấyđưa ra." Phạm Nhược Nhược lạnh lùng nói: "Gia thế cô ấy chỉ là

tiểu tộc, lại nhiều năm không tuyển tú nữ trong cung, chắc không biết những

điều cấm kỵ, mà dám liều lĩnh đến thế... Cái chết của Mai Phi, khó mà không

liên quan tới bọn họ."

Lâm Uyển Nhi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ, đoán ra manh mối.

Chỉ có điều cô vẫn không thể tin vào tai mình, ngập ngừng nói: "Dù là tội khi

quân, nhưng chung quy vẫn là mới sinh hoàng tử, lại chẳng có hành vi đại

nghịch bất đạo gì, sao... lại chết oan uổng như vậy?"

"Ai biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào." Hai hàng lông mày Phạm Nhược

Nhược thoáng buồn bã, nói: "Chỉ thương cho đứa trẻ mới sinh đã mất mẹ."

Ở Khánh Quốc, cách đây nhiều năm cũng từng có đứa trẻ ra đời đã không

còn mẹ, nhưng vẫn lớn lên khỏe mạnh trong di trạch của mẫu thân. Có điều rất

rõ ràng là Mai Phi được ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đầy lạnh giá, khác với

Diệp Khinh Mi, không thể đứng trong cõi u minh chăm sóc con trai mình.

Cũng không ai nghĩ ra rằng cái chết của Mai Phi chỉ vì Phạm Nhàn từng nói

với Hoàng đế rằng Mai Phi không bằng Nghi Quý phi, và Hoàng đế cũng hiểu

ra điều gì đó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quãng thời gian này, Nam Khánh rất hài hòa. Trong cung có vị tiểu hoàng

tử mới sinh, đây là điềm lành. Còn việc Mai Phi qua đời thế nào, hoàn toàn

không ai dám mở miệng bàn luận. Lão ma ma phụ sản trong cung đương nhiên

phải chôn cùng Mai Phi khó sinh mà chết, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Hiện tại triều đình Đại Khánh đang điều binh tới phương bắc, thế cuộc căng

thẳng, thời khắc thống nhất thiên hạ đã đến gần, nào có ai dám l* m*ng nói

những lời cấm kỵ, sợ bọn thái giám trong cung đình và khổ tu sĩ hầu cận báo

cáo lên Hoàng đế!

Chỉ trong vài ngày, sự việc liên quan đến Mai Phi đã lắng xuống. Kinh đô

một lần nữa trở thành nơi trăng thanh gió mát, ngày thu trong trẻo.

Chiến sự phương bắc vẫn đang kéo dài. Mùa đông tuyết rơi đến gần, nhưng

thế tiến công của Nam Khánh không hề suy yếu, thẳng tiến về phía bắc, sắp áp

sát phòng tuyến Nam Kinh mà người Bắc Tề dựng lên trong hai mươi năm qua.

Chỉ đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đóng quân ở Tống Quốc, sau khi nhận được

lòng tin của Hoàng đế Bắc Tề vẫn cực kỳ lạnh lùng án binh bất động, đè trên

phần eo của quân đội Khánh Quốc, khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2056: Ngọ 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuối cùng Sử Phi vẫn phải ra chiến trường phương bắc, vì tình hình chiến

sự căng thẳng. Không khí kinh đô có phần nghiêm trọng lên khi vị cựu tướng

Yến Kinh từng một mình thu phục đại doanh Chinh Bắc, giờ được Hoàng đế bệ

hạ phái đi phương bắc, phụ tá Vương Chí Côn đại soái, phụ trách công việc

chinh phạt phương bắc. Danh tướng như hồng nhan, chắc khi Sử Phi lên đường

cũng tràn ngập chí khí hào hùng.

Sử Phi vừa đi, chức vị thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lại bỏ trống.

Không biết bao nhiêu nhân vật trẻ tuổi có thế lực trong quân đội đang nhòm ngó

chức vị này, thế nhưng ngay sau đóý chỉ của Hoàng đế bệ hạ đã dập tắt mọi hy

vọng của họ.

Diệp Hoàn chính thức rời khỏi vị trí tham mưu trong Khu Mật viện, ngoài

chức Thái phó võ đạo, còn kiêm nhiệm chức Thống lĩnh quân phòng vệ. Không

một ai dám phản đối việc bổ nhiệm này, dù chỉ là đưa ra ý kiến nhỏ nhoi, bởi

công trạng vĩ đại Diệp Hoàn lập được năm qua ở phía tây đế quốc thực sự hiển

hách trước mắt các đại thần và dân chúng, không ai có thể đè hắn xuống được.

Hơn ba mươi năm trước, phụ thân Diệp Hoàn là Diệp Trọng đã nhậm chức

Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô khi còn rất trẻ. Nay thời thế đã luân chuyển

đến đứa con trai mà ông không mấy yêu thích. Nhưng trong mắt người ngoài

nhìn vào, cái gọi là tướng môn hổ tử, một gia tộc trụ cột, cũng không ngoài như

vậy.

Giữa trưa ngày giữa thu, ánh nắng lành lạnh rọi lên bộ giáp nhẹ màu trắng

của Diệp Hoàn. Vị tướng trẻ tuổi nhíu mày , thong thả cưỡi ngựa đi dạo ngoài

Chính Dương môn kinh đô. Mắt hắn nheo lại, liếc nhìn từng người dân đi ngang

qua, giống như một con diều hâu đang tìm kiếm con mồi trên thảo nguyên bao

la.

Thực ra đây chỉ phản ánh tâm trạng thật sự trong tiềm thức của hắn, hắn

cũng không hy vọng gặp được Tiểu Phạm đại nhân ở đây, chỉ có phần khao khát

được nhìn thấy nhân vật huyền thoại kia mà thôi. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ đã ra

nghiêm chỉ, nếu gặp Phạm Nhàn, nhất định phải lui lại ba bước, nhưng làm sao

Diệp Hoàn có thể cam tâm?

Bầu trời thu trong veo, ánh nắng lành lạnh chiếu xuống hóa thành vô số tia

sáng hoặc thẳng hoặc chéo. Con mắt Diệp Hoàn nheo chặt hơn, hai gò má hơi

đen, khóe mắt nổi lên vài nếp nhăn không hợp với độ tuổi. Trong lòng hắn lẳng

lặng nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong Thái Cực điện hôm trước,

tâm trạng rất phức tạp.

Tại sao lại chọn mùa thu để tiến hành bắc phạt, không lo sắp đến mùa đông

giá rét sao? Đây là điều khiến quần thần Bắc Tề vô cùng khó hiểu, cũng là nỗi

lo ngại của bá quan Nam Khánh. Nhưng trước mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ,

cả thiên hạ bắt đầu hành động, chiến mã bắc tiến, không ai dám hỏi nhiều. Kỳ lạ

hơn là, biết rõ thời điểm lựa chọn trận chiến lớn này không đúng nhưng Diệp

Trọng và Khu Mật viện, các đại thần quân sự trong hiểu rõ về chiến tranh nhất

Khánh Quốc không ai lựa chọn khuyên can Hoàng đế bệ hạ.

"Hàng vạn binh sĩ hi sinh, bước lên con đường không lối về, chỉ vì ép buộc

hắn xuất hiện mà thôi." Diệp Hoàn cưỡi ngựa, cúi đầu như tránh ánh nắng, khóe

miệng nở nụ cười đắng cay. Hắn không hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ lại coi trọng

Phạm Nhàn đến thế, cũng không rõ vì dụ dỗ Phạm Nhàn mà để các binh sĩ

Khánh Quốc hy sinh đến vậy có đáng hay không.

o O o

Khi Diệp tướng quân đang hoài nghi, hắn lại không biết hai người mà

Khánh Đế lo ngại nhất trên đại lục đã quay trở lại kinh đô, chỉ có điều cổng

thành họ đi qua không phải Chính Dương môn.

Ánh nắng trưa tại cửa tây thành cũng hời hợt như vậy. Trong dòng người

qua lại tấp nập ở kinh đô, có hai bóng người rất khó lọt vào tầm mắt, một người

mặc áo vải bình thường, còn một người đội mũ rộng vành.

Sau khi thực hiện đôi chút thay đổi nho nhỏ, Phạm Nhàn vừa bước vào kinh

đô đã vô thức quay đầu nhìn Ngũ Trúc bên cạnh. Cái mũ rộng che khuất gần hết

khuôn mặt đằng sau tấm màn đen, chắc chắn sẽ không ai phát hiện điều bất

thường.

Nhiều năm về trước, Diệp Khinh Mi dắt theo Ngũ Trúc gương mặt non nớt,

thong dong du ngoạn đến kinh đô Khánh Quốc. Cô đi qua cổng thành do Diệp

Trọng canh giữ, đánh cho Diệp Trọng một trận te tua rồi bắt đầu hỗ trợ một nam

nhân bước vào cuộc đời ầm ầm sóng dậy của mình.

Hôm nay, Phạm Nhàn dẫn theo Ngũ Trúc vô cảm, lặng lẽ quay trở lại kinh

đô Khánh Quốc, tránh khỏi Chính Dương môn do Diệp Hoàn trấn giữ, hòa vào

dòng người như hai bóng ma, chuẩn bị kết thúc cuộc đời hào hùng của nam

nhân kia.

Từ đầu đến cuối, dường như đây là một vòng tuần hoàn hoàn hảo.

Khi Phạm Nhàn và Ngũ Trúc trở lại kinh đô, chiến tranh phương bắc vẫn

tiếp diễn, cái chết của Mai Phi đã qua đi mấy ngày. Dù Phạm Nhàn giờ là kẻ

phản bội Khánh Quốc, bị tước bỏ mọi chức tước và quyền lực, y vẫn nắm trong

tay mạng lưới tin tức hết sức cường hãn ở kinh đô. Trong một quán trọ, y nhắm

mắt suy đoán nguyên nhân cái chết của Mai Phi, phân tích tình thế của mình,

tâm trạng dần nặng nề.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2057: Ngọ 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong những ngày tiếp theo, Phạm Nhàn cải trang thành một gã sai vặt mặc

đồ xanh thường thấy, loanh quanh giữa các phủ đệ và ngõ phố kinh đô. Y không

tìm gặp bất kỳ người quen nào vì không muốn bị vây đánh, chỉ lặng lẽ tìm kiếm

một vài thứ.

Y đang tìm cái rương nặng nề ấy. Cái rương vang lên tiếng động trong ngày

gió tuyết y ám sát thất bại, bị Khánh quân vây hãm trước quảng trường. Y nghe

thấy tiếng cái rương vang lên, cũng biết Hoàng đế bệ hạ suýt chết dưới nhát

súng ngắm kia.

Nếu tìm lại được cái rương, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng cái rương đang ở đâu? Vấn đề này đáng lẽ hỏi Ngũ Trúc là đơn giản

nhất, nhưng Ngũ Trúc giờ chỉ là một mảnh giấy trắng xám hờ hững, không nhớ

gì, không quan tâm gì, chỉ vô thức bám theo Phạm Nhàn rời khỏi Thần Miếu,

lang thang trải nghiệm thế giới bên ngoài...

Trong những ngày ấy, vì sự an toàn của gia đình, vì ăn ý với Hoàng đế bệ

hạ, Phạm Nhàn không về Phạm phủ mà tìm kiếm manh mối xung quanh Trích

Tinh lâu, suy nghĩ mãi không ra ai được Ngũ Trúc tin tưởng nhất ngoài mình.

Nhưng mạch suy nghĩ của y sai lầm, không hề nghĩ đến nữ nhân kia, nên việc

tìm kiếm trở nên lạc lối, không có hướng đi, khiến y muốn thốt lên một tiếng

giữa phố kinh đô.

Dù sao giờ đây y là kẻ thù chung của toàn bộ triều đình Nam Khánh. Bên

ngoài vẫn bình lặng không chiến sự, nhưng khí tức nghiêm nghị đã bắt đầu lan

rộng khắp kinh đô. Nhiệm vụ số một lúc này là sống sót, che giấu tung tích. Y

không dám liên lạc với cả các thành viên cũ ở Giám Sát viện, nên việc tìm kiếm

có phần phí công.

Giờ đây kinh đô khác hẳn so với một năm trước. Giám Sát viện giờ như đứa

con tư sinh được dì hai nuôi dưỡng, đong đưa sầu thảm dưới cơn mưa gió, nếu

không phải Hoàng đế bệ hạ chưa hoàn toàn già tới mức hồ đồ, có lẽ các đại thần

đã khuyên bệ hạ giải tán Giám Sát viện từ lâu.

Phạm Nhàn vẫn luôn cho rằng trên người mình có ba bảo vật, có đi đâu

trong thiên hạ cũng được. Cho nên dù gặp bao hiểm nguy từ khi chuyển sinh, y

chưa bao giờ mất niềm tin, kể cả khi đối mặt với kiếm của Diệp Lưu Vân, ngón

tay của Hoàng đế bệ hạ, y vẫn tự nhận mình là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời.

Ba bảo vật của y là nỏ độc, dao độc và Ngũ Trúc thúc. Nhưng bây giờ Ngũ

Trúc thúc trở thành thằng ngốc còn cái rương thì mất tích. Vậy y còn làm được

gì?

Phạm phủ, Liễu Quốc Công phủ, Tĩnh Vương phủ, Ngôn phủ, Hòa Thân

vương phủ, Giám Sát viện trên đường lớn Thiên Hà, nha môn Nhất Xử gần Đại

Lý tự, tất cả nơi Phạm Nhàn từng lui tới đều có tai mắt của triều đình. Y suýt va

vào đám khổ tu sĩ mặc mũ rộng vành mấy lần, cực kỳ nguy hiểm.

Không biết rương ở đâu thì thôi, không nghĩ nữa. Điều quan trọng nhất bây

giờ là xác định tình trạng sức khỏe và tâm lý thật sự của Hoàng đế bệ hạ.

Mặc dù có nhiều tin tức tụ về tay Phạm Nhàn, nhưng y không tin tưởng

chúng lắm. Vì vị Hoàng đế kia đời này am hiểu nhất là che giấu và lừa dối giết

người. Đại Đông sơn đã vậy, nhiều lần trước cũng thế. Phạm Nhàn không muốn

phạm sai lầm vì biết Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho y cơ hội sai lầm lần nào nữa.

Thật kỳ lạ, cả Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn đều không thể làm rõ hoàn

toàn cảm xúc của nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương, tâm trạng lại trở

nên bình tĩnh, chỉ còn một chữ "giết"!

Không cần nói với ai, không cần loan báo trời đất, giết đối phương dường

như đã trở thành một sự nâng đỡ tinh thần nào đó để hai người sống trên đời

này. Đây đúng là một chuyện bi ai.

o O o

Để nắm được tình hình thực tế nhất trong cung, sau khi suy nghĩ kỹ trong

quán trọ, Phạm Nhàn chọn Diệp phủ. Toàn bộ Diệp gia trung thành tận tụy,

Diệp Trọng là Chính sứ Khu Mật viện, Diệp Hoàn là Thống lĩnh quân phòng vệ

kinh đô, được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm tuyệt đối, tất nhiên sẽ không bị theo

dõi.

Trong thiên hạ hiện giờ, không nhiều nơi có thể ngăn cản Phạm Nhàn lẻn

vào. Vì vậy, khi Diệp Linh Nhi đang buồn rầu bỗng thấy một gã sai vặt áo xanh

xuất hiện trước mặt mình như ma quỷ, sắc mặt đổi khác. Nhưng vị hổ nữ tướng

môn này chẳng hề yếu đuối, không gọi người mà lạnh lùng rút đao bên hông

chém xuống.

"Là ta." Phạm Nhàn nói, khóe miệng nở nụ cười mệt mỏi.

"Là ngươi?" Diệp Linh Nhi không tin nổi nhìn khuôn mặt xa lạ ấy, rất lâu

không nói nên lời. Cô không ngờ vị sư phụ trẻ tuổi này còn sống, thật sự quay

lại từ Thần Miếu.

Sau cuộc trò chuyện, Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu. Hóa ra sức khỏe Hoàng

đế bệ hạ thật sự không tốt, ngoài ra qua cái chết của Mai Phi cùng sắp đặt cho

tiểu hoàng tử, y đoán chính xác tâm ý và tâm trạng của Hoàng đế bệ hạ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2058: Ngọ 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó là nỗi mỏi mệt tuổi già. Có vẻ những tổn thương liên tiếp từ nhi tử và

thần tử đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Hoàng đế mạnh mẽ rơi vào giai đoạn

dưới đáy của cuộc đời.

Nhưng tại sao Hoàng đế bệ hạ lại chọn lúc này phát động bắc phạt? Phải

chăng vì cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nên vội vàng hành động?

Để hạ bệ Hoàng đế, Phạm Nhàn không tiếc dùng đao kiếm hay lòng người,

sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn của hai kiếp sống, dọa dẫm thiên hạ, cưỡng ép

vạn dân, cuối cùng mới tạo nên tình thế như hiện tại. Hoàng đế bệ hạ già nua, có

tình cảm nên cũng suy yếu. Đây vốn là tình huống Phạm Nhàn mong chờ nhất.

Nhưng sao bây giờ trong lòng y không hề vui mừng?

Không những không vui, Phạm Nhàn còn cảm thấy bất an. Y ngồi trên ghế

đối diện Diệp Linh Nhi, hai chân gác lên ghế, hai tay ôm đầu gối, mặt úp vào

đùi, im lặng suy nghĩ, trông vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thấy y như vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi sáng lên rồi nhanh chóng

chuyển thành nỗi buồn sâu thẳm, bởi cô nhớ đến một người nào đó. Có lẽ vì thế

mà cô không hỏi Phạm Nhàn người kia đang ở đâu.

o O o

Mặt trời dần nghiêng về phía tây, hoàng hôn chiếu rọi vào Diệp phủ, Diệp

Hoàn nhíu mày bước vào hậu viện. Không biết vì tình hình chiến sự phương bắc

căng thẳng hay vì cả kinh đô đều đề phòng người ấy quay lại, trong cung không

ra nghiêm lệnh bắt hắn ra trận mà Hoàng đế bệ hạ còn để lại lời dặn hắn ở lại

giúp việc triều đình.

Phụ thân hắn Diệp Trọng chắc vẫn còn ở Khu Mật viện phân tích tình hình

quân sự, lập kế hoạch chiến lược, có lẽ sẽ thức suốt đêm nay. Diệp Hoàn không

hề ao ước hay bất mãn, bởi giờ đây hắn hiểu rõ hơn ai hết, công cuộc bắc phạt

này tuy đã bùng nổ nhưng không thể kết thúc nhanh chóng, vì nó còn một mục

đích vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.

Cũng vì Diệp Trọng không có ở phủ nên bước chân Diệp Hoàn nhẹ nhàng

hơn. Từ trước đến nay mối quan hệ của hắn với phụ thân rất tệ, nếu không hắn

đã không ở lại Nam Chiếu nhiều năm như vậy, ngay cả người kinh đô cũng suýt

quên mất sự tồn tại của hắn.

Có điều, Diệp Hoàn lại có quan hệ rất tốt với Diệp Linh Nhi. Có lẽ do nhiều

năm không gặp nên hai huynh muội lại càng thêm thân thiết.

Diệp Hoàn định tới hậu viện thăm muội muội nên không mang theo hộ vệ.

Nhưng vừa bước vào, người đầu tiên hắn thấy không phải Diệp Linh Nhi mà là

một gã sai vặt mặc áo xanh.

Gã sai vặt cúi mình thi lễ rồi chuẩn bị bước đi.

Nhưng mắt Diệp Hoàn đã nheo lại, bởi ngay khi bước vào, hắn đã chú ý đến

điểm bất thường ở đôi chân của gã.

Đó là chi tiết rất nhỏ nhặt, hai chân gã sai vặt có vẻ rất tự nhiên nhưng Diệp

Hoàn biết rõ, chỉ cần nhấc chân là người này có thể nhảy lên ngay. Đương nhiên

đây cũng là bản lĩnh chỉ có ở các cao thủ.

Mình quá cảnh giác sao? Trong mắt Diệp Hoàn ánh lên vẻ lạnh lùng, hắn

nhìn theo bóng lưng gã sai vặt khi bước qua rồi đột ngột hỏi: "Tại sao ngươi lại

quay trở lại?"

Bóng dáng gã sai vặt hơi khựng lại rồi chậm rãi dừng bước, bình tĩnh quay

người nhìn thiếu chủ nhân của Diệp phủ, rất hứng thú hỏi lại: "Diệp Hoàn? Đã

như vậy rồi mà cũng bị ngươi nhận ra, tuy do ta chủ quan, nhưng quả thật...

không tồi."

o O o

Khi bất ngờ Phạm Nhàn gặp Diệp Hoàn ở Diệp phủ, Ngũ Trúc cũng đang

đội chiếc mũ rộng vành, dạo bước quanh trong kinh đô. Đối với Ngũ Trúc hiện

tại, Phạm Nhàn đã không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả cảm giác thất bại của

mình. Chàng thiếu niên vĩnh viễn mười lăm tuổi mặt bị che bởi khăn đen này

không chỉ mất ký ức mà thậm chí còn quên cả nhiều kiến thức sống trên đời.

Phạm Nhàn đã ở kinh đô bao nhiêu ngày thì Ngũ Trúc cũng đứng bên cửa sổ

khách sạn bấy nhiêu ngày, mặc dù mắt bị khăn đen che phủ nhưng Phạm Nhàn

vẫn cảm thấy như đang chứng kiến ánh mắt khao khát và tò mò của hắn.

Ngũ Trúc vẫn im lặng, vẫn trầm mặc như một cỗ máy trắng xám, chỉ vô

thức bước theo Phạm Nhàn. May là cả đời Phạm Nhàn rành nhất việc ứng xử

với trẻ con ngu ngốc, Đại Bảo được y dỗ dành rất tốt, Ngũ Trúc cũng không

ngoại lệ, dọc đường đi không có vấn đề gì lớn.

Có điều cái vỏ bọc không hồn ấy luôn khiến Phạm Nhàn đau lòng, nên sau

đó y không cản Ngũ Trúc ra ngoài khách sạn nữa. Thật ra y cũng không thể

ngăn cản, chỉ cần Ngũ Trúc nhớ đường quay lại khách sạn là được. Phạm Nhàn

cũng chẳng lo lắng cho an toàn của Ngũ Trúc, vì theo y, thiên hạ này hiện tại

không ai có thể làm hại được hắn.

Nhưng có vẻ Phạm Nhàn quên mất rằng, Ngũ Trúc giờ chỉ như đứa trẻ vô tri

vô giác, và tệ hơn là trong đầu Ngũ Trúc hoàn toàn không có ý định gây hại cho

con người.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2059: Hoa kính 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì vậy, Ngũ Trúc với chiếc mũ che mặt thoạt nhìn tự do lang thang trong

kinh đô nhưng thực chất rất nguy hiểm. Hắn không ra tay, không quan tâm, chỉ

quan sát qua tấm vải đen, quan sát đô thành xa lạ mà quen thuộc này.

Ngũ Trúc đi giữa đám đông, tò mò nhìn những cây kẹo hồ lô, lắng nghe mọi

người trong quán trà sôi nổi bàn luận tình hình chiến sự phương bắc. Sau đó hắn

đi qua các hẻm nhỏ, đi qua đường Thiên Hà, tới ngoài rìa quảng trường hoàng

cung.

Hắn tò mò nghiêng đầu nhìn qua tấm vải đem, ngắm cổng chính hoàng cung

huy hoàng, không hiểu sao trong cõi lòng lạnh lẽo dâng lên tia căm phẫn không

kìm nén được.

"Bốp!" Một hòn đá nhỏ ném trúng người cậu rồi nhiều hòn đá khác tiếp tục

bay tới. Lũ trẻ hư ở kinh đô hoàn toàn không biết gã đội mũ kia chính là thực

thể nguy hiểm nhất trên đời, ra sức ném đá vào hắn.

"Đánh thằng ngốc nào! Đánh thằng ngốc nào!"

Ngũ Trúc đứng yên bất động, mặc cho đám trẻ ném đá. Hắn nhìn cổng chính

hoàng cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Hình như nơi này gọi là Ngọ Môn, dùng để

giết người."

Đây là câu nói thứ hai của Ngũ Trúc kể từ khi rời Thần Miếu, không ai nghe

thấy cả. Hắn chỉ nhớ nơi này từng gọi là Ngọ Môn, từng có rất nhiều người chết

ở đây, đó là một câu chuyện rất xa xưa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hậu viên Diệp phủ.

Đôi mắt Diệp Hoàn co rút lại, nhìn chằm chằm vào gã bộ hạ áo xanh. Hắn

không ngờ sau khi bị nhận ra, đối phương lại dám quay lại đối diện mình, thay

vì vượt tường chạy trốn ngay lập tức.

Phạm Nhàn bình tĩnh xoay người lại, trong mắt chỉ có vẻ điềm tĩnh, không

còn cảm xúc nào khác. Y nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi xa lạ trước mặt, lập tức nhận

ra đối phương, có thể đến tìm Diệp Linh Nhi mà không cần thông báo, trong

Diệp gia chỉ có hai nam nhân già trẻ, nếu không phải Diệp Trọng thì chắc chắn

là Diệp Hoàn, vị tướng trẻ được vô số tướng sĩ Khánh Quốc kính phục trong

năm qua.

Nếu là một năm trước, hoặc cách đây lâu hơn nữa, Phạm Nhàn và Diệp

Hoàn, có lẽ hai người trẻ tuổi cường hãn nhất Nam Khánh sẽ cảm thấy đồng

cảm với nhau như Phạm Nhàn với Đại hoàng tử ngày trước, từ ban đầu có thù

oán, cuối cùng vì tính tình nên càng ngày càng thân thiết.

Nhưng hôm nay không thể như vậy được nữa, Phạm Nhàn hiện là kẻ phản

bội Nam Khánh, là tội nhân thập ác bất xá; còn Diệp Hoàn là vị tướng lĩnh trẻ

tuổi vụt sáng, được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất trong thế hệ trẻ. Quan trọng

nhất là sau chuyến đi dài trên tuyết dường như Phạm Nhàn đã xem thường mọi

thứ trên đời, đôi mắt chỉ còn vẻ bình thản và lãnh đạm.

Thái độ bình thản đó đại diện cho sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong mắt Diệp

Hoàn lại là vẻ khinh thường sâu sắc. Cơn tức giận do bất mãn kiềm nén suốt

những ngày qua bỗng trào dâng khắp người hắn. Nhưng cơn thịnh nộ không làm

suy giảm phán đoán của hắn, chỉ khiến hắn thêm tỉnh táo.

"Phạm Nhàn ở đây!" Diệp Hoàn hét lớn. Dù rất muốn đấu một trận công

bằng với Phạm Nhàn, nhưng hắn sẽ không mắc sai lầm như vậy. Đối với triều

đình Nam Khánh, Phạm Nhàn như một cái xương cá nghẹn ngang cổ họng, bắt

hoặc giết được y mới là điều Diệp Hoàn mong muốn nhất.

Hoàng đế bệ hạ từng nói, nếu người này không chết, thánh tâm khó yên. Với

tư cách bề tôi, Diệp Hoàn nhất định phải đè nén lòng tự tôn của mình. Vì vậy

sau khi hô to thông báo cho thân binh ngoài vườn, lập tức hắn lùi lại để chặn

đường lui của Phạm Nhàn. Dù phải dùng cách khuất nhục này, hắn cũng muốn

tranh thủ thêm thời gian.

Chỉ cần thân binh đến, kinh đô sẽ vang lên báo động, Diệp Hoàn không tin

Phạm Nhàn có thể trốn thoát. Phạm Nhàn cũng rõ điều đó, nên khi Diệp Hoàn

lạnh lùng lên tiếng, y đã lao tới.

Phạm Nhàn như làn khói bay đến, dù nhẹ nhàng nhưng bóng hình ấy lại toát

ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ, xé rách không khí lạnh lẽo của mùa thu, cũng xé

rách vẻ yên bình trong vườn.

Khí thế mạnh mẽ đáng sợ ấy khiến Diệp Hoàn đang lui lại ba bước híp mắt

lại, dường như cảm nhận được luồng gió lạnh buốt như lưỡi đao băng trước

mặt. Trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh bất biến. Hắn không

kịp rút kiếm, hai tay chắn ngang trước người, tay trái úp lên tay phải tạo thành

một lá chắn cứng rắn, ngăn trước nắm đấm của Phạm Nhàn.

Lá chắn vừa hình thành, như xích sắt ngăn sông, một luồng khí thế sắc bén

mạnh mẽ tự nhiên phát ra, đỡ lấy cú đấm hùng hổ của Phạm Nhàn, khiến nó

giống như khúc gỗ trôi vô thường trên sông, dù mãnh liệt nhưng hoàn toàn

không thể phá vỡ lá chắn sắt.

Đôi mắt Phạm Nhàn đang trên không trung cũng híp lại. Y từng học Đại

Phách Quan của Diệp gia nhiều năm, hiểu rất rõ về công phu truyền thống của

dòng họ Diệp, nhưng ban đầu Diệp Hoàn giả vờ yếu thế rồi đột ngột dựng lên

một bức tường chắn.
 
Back
Top Bottom