Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2040: Điền viên tàn úa sao không về 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị tiên nhân hiện hình giữa không trung, Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang tự coi mình là người mù, không hề ngẩng lên nhìn, bởi họ không dám

nhìn. Tiếng nói của tiên nhân vọng vào tai, nhưng họ tự coi mình là người điếc,

hoàn toàn không lắng nghe, vì họ không dám nghe. Hai người run rẩy, tưởng

rằng chắc chắn phải chết, lao vào phá đền một cách mù quáng. Kết quả... vị tiên

nhân ấy đột nhiên biến mất.

Điều kỳ diệu và khó tin nhất trên đời cũng chỉ có vậy mà thôi, khiến cho lúc

này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang run rẩy đứng bên ngoài cửa miếu,

vẫn không thể tin được những gì mình vừa trải qua trong miếu.

Ngũ Trúc thúc không hề cử động, Phạm Nhàn buông lỏng tinh thần một

chút, ngơ ngác nhìn hai đồng đội đang đứng thẫn thờ trước mặt, nghĩ bụng thế

sự thật quá bất ngờ, một lúc sau y mới làm ẩm cổ họng, cảm thấy có thể nói

được, bèn khàn giọng nói: "Các ngươi thật mạnh mẽ."

o O o

Trên cánh đồng tuyết trắng xóa, tuyết giá lạnh buông xuống êm đềm, bầu

trời u ám không phân biệt được là ngày hay đêm, chỉ thấy gió tuyết cuồn cuộn

xoáy vòng quanh cánh đồng băng và đồi tuyết, che khuất hầu hết ánh sáng,

chìm trong tĩnh mịch vô tận. Thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa vọng lại, đánh thức

khung cảnh tĩnh lặng ngàn năm của vùng cực bắc này.

Mấy chiếc xe trượt tuyết được kéo bởi bầy chó kéo đang vật lộn với gió

tuyết, chật vật tiến về phía nam. Trên chiếc xe đầu tiên, một thanh niên cầm gậy

gỗ đứng hướng mặt vào gió tuyết, híp mắt nhìn về phía trước. Trên chiếc xe thứ

hai trang bị rất kỹ lưỡng, phía trước treo màn chắn gió tuyết, một thanh niên tái

nhợt nửa nằm trong vòng tay một cô gái, nhưng cô gái kia mặc đồ da kín mít

nên không nhìn ra dáng người.

Phía sau đoàn xe, một thiếu niên mặc áo vải, mắt bịt một miếng vải đen, đi

theo ji xa không gần. Xe trượt tuyết dưới sức kéo của bầy chó, di chuyển không

chậm, nhưng thiếu niên mù vẫn bước đều, dường như chậm chạp nhưng thực ra

không hề tụt lại phía sau.

Phạm Nhàn xoay nhẹ cổ, liếc nhìn phía sau đoàn xe, ánh mắt thoáng buồn

và thất vọng khi thấy Ngũ Trúc thúc bước từng bước cẩn thận trong tuyết.

Nhưng y không nói gì, lại nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ thiên địa nguyên khí

tràn ngập trong gió tuyết để chữa trị vết thương.

Mấy chục con chó kéo tuyết đã chết phần lớn trong chuyến đi gian nan này,

chỉ còn lại mười một con dưới sự dẫn đầu của A Đại A Nhị. Những con chó này

chưa bao giờ đến nơi bắc cực lạnh giá đến thế này. Bản năng khiến chúng hoảng

sợ bất an, nên dù Vương Thập Tam Lang đã kiềm chế nhưng vẫn không ngăn

được tiếng sủa vọng lên bầu trời xám xịt. May thay đây là lần thứ hai đi trên

con đường này, nếu không thực sự không biết những con chó kéo tuyết có bị

cảnh tuyết đóng băng nghìn thu và bầu không khí chết chóc này dọa đến sững

sờ tại chỗ hay không.

Từ khi xuống núi tuyết, Ngũ Trúc vẫn giữ thái độ lạnh lùng và im lặng, chỉ

đi theo đoàn xe của Phạm Nhàn từ xa, không nói lời nào. Hắn vẫn chẳng nhớ

được điều gì, hay nói cách khác, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ là một

cái xác không hồn, nhưng vì ánh sáng le lói trong tâm hồn ấy mà rời khỏi núi

tuyết, bước theo đoàn xe trượt tuyết đang đi về phương nam - nếu như lúc này

Ngũ Trúc có linh hồn.

Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy bi thương và thất vọng. Y không biết tình trạng

này còn kéo dài bao lâu nữa, không biết Ngũ Trúc có tỉnh lại được hay không.

Nếu thật sự không thể tỉnh lại, thì Ngũ Trúc bây giờ không còn là Ngũ Trúc

ngày trước.

Một bông tuyết bị gió thổi bay trên không trung, lượn về phía xe tuyết, rơi

xuống mí mắt Phạm Nhàn. Hải Đường giật mình, định giơ ngón tay gạt đi

nhưng không ngờ Phạm Nhàn mở mắt ra, mỉm cười với cô.

Trong nụ cười dịu dàng ấy có một chút ý vị khó tả, Hải Đường né tránh ánh

mắt đó, nhìn về phía trước nơi Vương Thập Tam Lang đứng giữa tuyết, gương

mặt thoáng ửng hồng. Từ lần đầu gặp gỡ đến nay đã vài năm, cô hiếm khi lộ ra

vẻ nữ nhi thế này trước mặt Phạm Nhàn. Chỉ có điều lần này xâm nhập vùng

tuyết cực bắc, lên núi thám hiểm Thần Miếu, trải qua biết bao điều mà người

đời khó lòng trải qua, trong lòng Hải Đường đã không còn như xưa.

Thấy cô tránh né ánh mắt, nụ cười Phạm Nhàn vẫn không tắt, trái lại trong

lòng cảm thấy ấm áp. Chuyện đập phá Thần Miếu ảnh hưởng lớn nhất đến tâm

trạng của y, bởi y biết rõ lúc ấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quyết

tâm liều chết, điều then chốt là hai người phải đè nén cảm giác tôn kính và sợ

hãi vốn có đối với Thần Miếu. Tình cảm kiên định như thế thật hiếm thấy trên

đời.

Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, ánh mắt xuyên qua gió tuyết, dừng trên ngọn

núi tuyết hùng vĩ xa xăm phía sau. Theo lý mà nói đã không còn nhìn thấy ngọn

núi tuyết ấy từ lâu, nhưng y vẫn cảm thấy núi tuyết ở đó, Thần Miếu ở ngay đó
 
Khánh Dư Niên
Chương 2041: Điền viên tàn úa sao không về 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm trước trên núi tuyết, cuối cùng Phạm Nhàn lại bước vào Thần Miếu

một lần nữa, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tâm trạng phức tạp, có đôi

chút cảm giác bi thương và tiếc nuối. Dù sao đây là tàn tích cuối cùng của thế

giới cũ, nếu thật sự bị phá hủy trong tay mình...

May mắn thay, không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, những điểm sáng kia

lại tụ lại, ông lão Thần Miếu với giọng điệu ôn hòa nhưng thiếu cảm xúc xuất

hiện. Có lẽ Thần Miếu đã nhận ra sứ giả đầu tiên cũng là cuối cùng đã thoát

khỏi khống chế, nên không nói gì về việc tiêu diệt mục tiêu nữa.

Ngay cả Phạm Nhàn cũng không tìm ra Thần Miếu, hay trung tâm điều

khiển cuối cùng của quân đội ở đâu. Có lẽ Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang chỉ phá hủy một số cơ sở phụ trợ.

Trong Thần Miếu, Phạm Nhàn và ông lão có cuộc đối thoại cuối cùng, nội

dung chỉ có Phạm Nhàn biết. Sau cuộc đối thoại đó, Phạm Nhàn quyết định rời

khỏi Thần Miếu, để mặc ông lão một mình trên núi tuyết.

Để ngươi sống hết một đời, đến khi chính Thần Miếu cũng phải hình thành

cảm xúc, ông đây cho ngươi cô đơn đến chết!

Đây chính là hành động trả thù của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu, bởi y tin

rằng trong thời tiết băng giá tuyết rơi như thế, nếu không có nguồn vật tư, Thần

Miếu không thể gây ra điều gì đáng sợ. Nếu nó thực sự có khả năng đó, cũng sẽ

không đứng nhìn các sứ giả trong miếu lần lượt chết đi mà không làm được gì.

Lại nữa, còn có Ngũ Trúc ở đây.

Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng, nhìn Ngũ Trúc thúc đang bước trên mặt

tuyết phía sau đoàn xe, tâm trạng rất phức tạp. Đã cứu được Ngũ Trúc thúc ra,

nhưng một khi về phía nam, y sẽ đối mặt với điều gì? Lúc này y đã không còn

sợ hãi, chỉ còn một chút cảm xúc buồn phiền.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai, trên đường đi về phương nam lá

cây hai bên đường dần trở nên sum suê và khô héo, phong cảnh dọc đường thay

đổi rõ rệt theo khí hậu, miêu tả rất rõ ràng địa hình của thế giới.

Một chiếc xe ngựa chạy êm ru trên con đường lớn. Phạm Nhàn, người đã

biến mất khỏi thế giới này gần nửa năm, cuối cùng đã quay trở lại thế gian,

những kẻ khao khát y chết hoặc hy vọng y còn sống vẫn chưa hay tin y đã về.

Sau khi vượt qua cánh đồng tuyết gian khổ một lần nữa, bốn người lặng lẽ

len lỏi vào nhân gian mà không báo cho bất kì thế lực nào. Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang biết tâm trạng nặng nề của Phạm Nhàn, còn Ngũ Trúc

vẫn im lặng ngồi phía sau xe, chắc chắn là không hiểu gì về những chuyện xấu

xa trên đời, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện ấy.

Tại trung tâm Gia Quận của Bắc Tề, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.

Một lúc sau, Phạm Nhàn một mình bước ra khỏi quán, đi về hướng khu thanh

lâu nhộn nhịp nhất trong thành. Phía sau y, Ngũ Trúc bịt vải đen che mắt đi theo

không xa không gần. Đi cùng Ngũ Trúc thúc cũng không phải ý muốn của

Phạm Nhàn, chẳng qua y cũng khá băn khoăn, rõ ràng Ngũ Trúc thúc không

nhớ gì cả, cũng chẳng biết gì, vậy mà vẫn cứ đi theo y.

Trong một mật thất ở chi nhánh Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn gặp lại Sử

Xiển Lập, Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt đã chờ đợi cả bốn tháng. Trong

thiên hạ ngày nay, dưới áp lực mãnh liệt của Khánh Đế và hoàng cung, số người

vẫn trung thành dũng cảm đứng bên y không còn nhiều. Ngoài ba người trong

mật thất, chỉ còn Hạ Tê Phi đang cố gắng sống sót ở Giang Nam.

Thấy Phạm Nhàn còn sống sờ sờ, gương mặt ba thuộc hạ trung thành lộ vẻ

kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, bởi hiện giờ cả thiên hạ đều biết Phạm Nhàn

đến Thần Miếu, nhưng thực tế khắp thiên hạ, cho dù là bạn bè hay kẻ thù của

Phạm Nhàn đều cho rằng chắc chắn y sẽ chết ở Thần Miếu. Ai ngờ y lại sống

sót quay về!

Sau một phen xúc động, Phạm Nhàn mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống.

Tất nhiên y không đề cập tới hành trình không mấy vui vẻ đến Thần Miếu,

huống hồ chính y cũng khó mà giải thích rõ ràng về hành trình đó.

Vương Khải Niên ngồi xổm một bên hút thuốc, Đặng Tử Việt đặt những tin

tức quan trọng trong thiên hạ nửa năm qua trước mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn

xem lướt qua vài lần, ánh mắt lo lắng ngày càng sâu thêm.

Sử Xiển Lập liếc nhìn thiếu niên mù bên cạnh mật thất, không hiểu sao

trong lòng cảm thấy lạnh toát. Không biết người này là ai mà có thể theo thầy

đến nơi quan trọng như thế. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Bắc đại doanh Đại Khánh

đã rút quân vào 3 tháng 6, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc là bảy ngày sau đó."

"Tại sao quân lính Bắc Tề lại tan rã?" Phạm Nhàn vẻ mặt trầm trọng hỏi:

"Hơn nữatr Gia Quận này, cũng không thấy người Bắc Tề sợ hãi gì mấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2042: Điền viên tàn úa sao không về 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Quân Bắc Tề liên tục rút lui 300 dặm, rất kỳ lạ là, theo điều tra, Thượng

Sam Hổ không ở chiến trường chính diện mà chọn cố thủ thành Tống Quốc."

Đặng Tử Việt tiến lên đáp một câu rồi trải bản đồ trên bàn, chỉ vào sa trường đó

nói trầm giọng: "Vị trí này nằm trong đường xương sống, nếu biên quân Đại

Khánh tiến thẳng vào Bắc, Thượng Sam Hổ nhân đó xông ra, đánh thẳng vào

yếu huyệt... Tuy chọn thế thủ nhưng phòng thủ cực kỳ nguy hiểm."

"Đó là châu thành mà Thượng Sam Hổ chiếm được sau trận chiến phía bắc

năm ngoái, hóa ra cuối cùng hạt giống rơi vào đây." Phạm Nhàn mỉm cười cay

đắng, không ngờ trong khi mình lên bắc thám Thần Miếu, cục diện trên đại lục

đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đúng lúc đoàn người từ cánh đồng tuyết trở

về, cuối cùng thiết kỵ Nam Khánh đã bắt đầu bắc phạt!

"Nếu bệ hạ đã quyết tâm huy động toàn lực quốc gia bắc chinh, Bắc đại

doanh chỉ là tiền phong, trước khí thế xâm chiếm sát phạt như vậy, dù mạnh như

Thượng Sam Hổ cũng chỉ có thể chọn thế thủ. Đây là ảnh hưởng của quốc lực,

không liên quan đến tài năng cá nhân tướng lĩnh."

Xuất thân Giám Sát viện, Đặng Tử Việt hiểu rõ hơn Sử Xiển Lập về tình

hình chiến tranh gần đây giữa hai phe. Hắn lo ngại nhìn Phạm Nhàn: "Bắc đại

doanh xuất quân từ Thương Châu, Bắc Tề liên tiếp lui 300 dặm. Nhưng mũi

nhọn cuối cùng vẫn hướng tới đại chiến trên hoang nguyên. Đại quân phía bắc

đang tạm nghỉ ngơi bổ sung, nhưng quân Yến Kinh luân phiên điều động, có vẻ

đợt tấn công thứ hai sắp tới... Dù dựa vào châu thành chiếm ưu thế địa lý, e rằng

Thượng Sam Hổ cũng bị cuốn vào chiến trường nếu Yến Kinh và Bắc đại doanh

phối hợp tấn công phía tây."

"Ta không hiểu chiến tranh, nhưng biết nếu bệ hạ quyết tâm, cho dù Thượng

Sam Hổ tài hoa thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị tiêu hao chết dần."

Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn những thành trì im lặng trên bản đồ, chậm rãi nói:

"Rất rõ ràng, phía Bắc Tề tuy đã chuẩn bị cho trận chiến này nhiều năm, nhưng

dù sao về mặt quân sự, họ cũng không phải đối thủ của Nam Khánh. Họ chỉ hy

vọng có thể kéo dài, khiến Đại Khánh ta kiệt quệ... Trước mắt xem ra Thượng

Sam Hổ có thể kéo dài, nhưng bệ hạ không muốn chơi trò đó. Cho dù kéo dài,

cho dù tiêu hao, bệ hạ mới là người chiến thắng cuối cùng."

Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập liếc nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đầy lo lắng.

Họ là kẻ phản bội Khánh Quốc, nhưng dù sao cũng là người Khánh, thuộc thế

lực thứ ba trong thiên hạ. Lúc hai bên giao chiến, vị thế của họ thật khó xử. Hơn

nữa, họ không rõ Phạm Nhàn nghĩ thế nào về việc này nên suốt hơn một tháng

qua thế lực của Phạm Nhàn hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Phạm Nhàn nhíu mày , ngón tay gõ nhẹ vào vị trí thành trì vô danh, nghĩ

thầm chắc lúc này Thượng Sam Hổ đang chuẩn bị trong tòa thành danh nghĩa

thuộc Tống Quốc, trong lòng bỗng dâng lên bất an mãnh liệt: "Nếu ta là bệ hạ,

nếu thật sự muốn cướp thời gian, không muốn chơi trò câu kéo với Thượng

Sam Hổ, cách đơn giản nhất là tấn công hai mũi rồi tách một mũi đi vòng ra sau

lưng Tống Quốc. Thượng Sam Hổ làm sao giấu đao trong vỏ được nữa..."

"Nhưng muốn vòng ra sau Tống thì phải đi qua Đông Di thành. Dù bây giờ

trên danh nghĩa Đông Di thành thuộc về Đại Khánh, nhưng nếu đại quân vào

Đông Di thành..." Đặng Tử Việt nhìn Phạm Nhàn: "Đại điện hạ và Hắc Kỵ hiện

không ở Đông Di thành mà ở biên giới Tiểu Lương Quốc và Tống Quốc. Nếu

quân đọi Đại Khánh đi qua, họ chắc chắn sẽ tập kích."

Thật ra câu này không nói rõ, vì tất cả mọi người trong mật thất đều hiểu

bây giờ Đông Di thành là của Phạm Nhàn. Trong cuộc đại chiến khắp thiên hạ

này, Đông Di sẽ đứng về phe nào, cuối cùng vẫn là chuyện giữa hai cha con

Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn.

"Nếu ban đầu bệ hạ không tấn công Đông Di, có nghĩa là biết ta còn sống,

vậy sau này cũng không chọn con đường đó." Phạm Nhàn thở dài, xoa xoa hai

hàng mi đang nhíu lại: "Thôi không nói chuyện này nữa, dù sao đi cũng không

phải việc ta có thể xử lý. Ta chỉ quan tâm tình hình kinh đô và Giang Nam thế

nào."

Những tình hình đó đều trong hồ sơ Đặng Tử Việt đưa lên, nhưng quá nhiều

nên Phạm Nhàn chưa kịp đọc hết.

"Giang Nam ổn định, triều đình rút lại chỉ dụ mới về Nội Khố, việc đấu thầu

Nội Khố như đại nhân dự liệu, thương nhân buôn muối cũng tham gia, may là

Minh gia vẫn chiếm được một bộ phận, dĩ nhiên thê thảm hơn nhiều so với

những năm trước."

"Hạ Tê Phi có sao không?"

"Sau vụ ám sát năm ngoái, triều đình không có động thái tiếp theo với Minh

Viên, Tiết Thanh Tổng đốc chỉ chèn ép Hạ Tê Phi, nhưng trước mắt xem ra sẽ

không có hành động trực tiếp gì."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2043: Điền viên tàn úa sao không về 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ, xem ra cuối cùng Hoàng đế vẫn tuân thủ lời

hứa trong cung. Dù sao mệnh môn Nội Khố nằm trong tay mình, bệ hạ muốn

thiên thu vạn đại thì chỉ có thể lui bước trước uy h**p của mình.

"Sau khi Tôn Kính Tu bị cách chức, vốn sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm nhưng

không hiểu sao trong cung đột nhiên ra chiếu chỉ tha tội cho y, tiểu thư nhà họ

Tôn được thả về ngay trước đêm bị đưa vào giáo phường... Hôm nay Tôn phủ

sống rất cực khổ, nhưng người phe Hạ bị giết rất thảm nên cũng không có ai

ném đá xuống giếng."

Nói tới đây, khóe miệng Đặng Tử Việt nở nụ cười. Dù không can dự chuyện

ở kinh đô nhưng Giám Sát viện tại đó đại sát tứ phương, phe Hạ chết rất thảm,

khiến hắn vô cùng hài lòng.

"Nhưng theo chỉ thị của đại nhân, mọi người trong viện đều rút khỏi kinh đô

nên cũng không thể giúp gì."

Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng càng thấy việc này kỳ quái. Bệ hạ... từ khi

nào lại trở thành minh quân rộng lượng đến thế? Chỉ vì tuân thủ lời cá cược với

mình?

"Trong nhà vẫn ổn chứ?" Y lắc đầu, tạm gác những suy đoán trong lòng, hỏi

Vương Khải Niên.

Vương Khải Niên ho khan, cười nhẹ đáp: "Tốt đến không thể tốt hơn, toàn

thiên hạ ai cũng choáng váng. Ngày nào Thần quận chúa cùng công chúa vào

cung nói chuyện với bệ hạ, thiếu gia và tiểu thư cũng rất khỏe mạnh."

Tình hình kinh đô khiến cả thiên hạ sửng sốt. Phạm Nhàn giờ là phản thần

Khánh Quốc nhưng bệ hạ hoàn toàn không hỏi tội phe Phạm. Thậm chí đối với

những thiếu nữ nhân can, địa vị hiện tại ở Nam Khánh còn cao hơn trước vụ ám

sát.

Nghe tin, Phạm Nhàn cũng ngây ra tại chỗ.

Đặng Tử Việt bỗng nói: "Kết quả điều tra ở Dĩnh Châu cho thấy, nhóm tấn

công Văn Mậu là binh sĩ biên thùy phía nam rút về, giả làm sơn tặc."

Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ sắc lạnh, vội hỏi: "Người ở đâu?"

"Cuối cùng tìm thấy thi thể Văn Mậu, bị tuyết lúc đó che phủ." Đặng Tử

Việt nhắm mắt, nói: "Lúc đó trên người thiếu một cánh tay, mọi người tìm kiếm

rất lâu vẫn không thấy."

"Ta phải về kinh đô." Im lặng một hồi, Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn ba thuộc

h* th*n cận, miễn cưỡng cười nói: "Các ngươi lập tức rút về Đông Di thành, sau

này không được tụ tập cùng nhau, bằng không bị một lưới bắt gọn, ta biết khóc

ở đâu?"

Nghe Phạm Nhàn sẽ về Nam Khánh, ba người Vương Khải Niên kinh

hoàng. Vương Khải Niên ở bên Phạm Nhàn lâu nhất, hiểu rõ tâm tư y nhất, nói

thẳng: "Tuy bệ hạ không thanh trừng nhưng ngài cũng biết mà, nếu ngài xuất

hiện ở kinh đô, chắc chắn bệ hạ sẽ không tiếc mọi giá giết ngài."

"Ta biết."

"Mạng sống của ngài liên quan đến ván cược đó, quan trọng hơn, ngài còn

sống thì bệ hạ sẽ e ngại... Mạng sống của ngài ảnh hưởng tới rất nhiều người

khác."

"Ta đều biết." Phạm Nhàn cúi mắt: "Nhưng vẫn phải về kinh đô, vì có việc

cần giải quyết. Cho dù ở Đông Di thành cả đời, ta cũng không thể giải quyết

được."

Lại im lặng như tờ. Phạm Nhàn chợt nhớ lại: "Trước đây từng bàn Bắc đại

doanh và Yến Kinh có thể kéo dài chiến tranh với Thượng Sam Hổ. Nhưng rõ

ràng bệ hạ không muốn kéo dài, tại sao?"

Vương Khải Niên im lặng một lúc rồi nói: "Trong cung có tin, sức khỏe bệ

hạ... có vấn đề."

Nghe vậy, sắc mặt Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập thay đổi. Họ hiểu sức khỏe

Hoàng đế là điều quan trọng nhất. Vấn đề là họ phụ trách tình báo của Giám Sát

viện và khắp thiên hạ nhưng chưa hề nghe tin gì về sức khỏe bệ hạ. Giờ Vương

Khải Niên nói chắc chắn như vậy khiến họ thật không dám tin.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn Vương Khải Niên, một lúc lâu sau mới chậm rãi

gật đầu. Y biết tin tức của Vương Khải Niên có được từ đâu. Hồng Trúc ở đó,

dù Trần Bình Bình còn sống cũng không hay biết, nhưng Phạm Nhàn đã giao

phó cho Vương Khải Niên. Rõ ràng tin tức này từ Hồng Trúc mà ra.

Trong mật thất im lặng rất lâu, ba người biết không ai có thể ngăn cản hành

động của Phạm Nhàn. Sử Xiển Lập gượng cười nói: "Đại nhân không kể cho

chúng ta nghe chuyến đi lần này à? Sau Khổ Hà đại sư, ngài là người đầu tiên

sống sót từ Thần Miếu trở về."

"Chỉ là một ngôi miếu đổ nát thôi, có gì đâu mà kể." Phạm Nhàn cười nhẹ,

biết mọi người rất tò mò về nơi hư ảo kia, nhưng tâm trạng y quá nặng nề,

không có hứng thú trò chuyện. Y chỉ lướt nhìn Ngũ Trúc thúc bên cửa, tự hỏi

không biết bao giờ người mù kia mới tỉnh lại?

o O o

Ngay tại Gia Quận, ba người trẻ tuổi chia tay. Vương Thập Tam Lang đi với

tốc độ nhanh nhất về Đông Di, mang tin Phạm Nhàn còn sống và sắp xếp của y

tới Đại điện hạ và mọi người trong Kiếm Lư. Hải Đường rời khỏi cũng nằm

trong dự liệu của Phạm Nhàn. Giờ đây đại chiến thiên hạ đã bùng nổ, dù Bắc Tề

vẫn có sức đánh một trận nhưng tình thế ngày càng nguy hiểm, với tư cách

Thánh nữ Bắc Tề, Hải Đường phải về Thượng Kinh thành, đứng về phía Hoàng

đế, dùng thân phận chưởng môn Thiên Nhất đạo giúp đỡ quốc gia kháng cự kẻ

xâm lược.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2044: Điền viên tàn úa sao không về 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Có điều lúc chia tay, vẻ mỏi mệt trong mắt Hải Đường khiến Phạm Nhàn

thương cảm. Không biết dưới tâm chí cương quyết thống nhất thiên hạ của

Khánh Đế, Bắc Tề còn có thể trụ vững bao lâu nữa. Cũng không biết nếu Khánh

quân thực sự chiếm được Thượng Kinh thành, liệu tòa hoàng cung tuyệt đẹp có

bị đốt cháy không, trong biển lửa có bóng dáng những nữ nhân của mình Hải

Đường, Lý Lý và Tiểu Hoàng đế hay không.

Cho dù là cái nhìn cá nhân đối với lịch sử hay theo tính cách, Phạm Nhàn

chỉ có một thái độ. Y nhất định phải ngăn cản tất cả những thứ này. Nhưng y

không hứa hẹn gì, không biểu đạt điều gì, chỉ một mực im lặng, dẫn theo Ngũ

Trúc thúc, cô đơn sải bước về nam.

Trong thu buồn, lá vàng lá đỏ, dưới bầu trời quang đãng, Phạm Nhàn và

Ngũ Trúc lặng lẽ nam tiến, không biết bao lâu rồi nhưng Ngũ Trúc vẫn chưa nói

lời nào. Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề. Y không biết về kinh sẽ làm gì,

nhưng trực giác và tin tức Hoàng đế có thể bị bệnh nặng thúc giục y tiếp tục

bước đi.

Tô Văn Mậu, người kế nhiệm thành công nhất sau Vương Khải Niên đã

chết. Cả lão thọt và Diệp Khinh Mi cũng đều đã qua đời từ lâu. Sau khi chứng

kiến những cảnh tượng bi hoan ly hợp của nhân loại trong Thần Miếu, đáng lẽ

Phạm Nhàn nên coi nhẹ sinh tử. Nhưng một khi bước vào nhân gian, trái tim

trần tục trở lại khiến y không thể dễ dàng bỏ qua chuyện sống chết của mọi

người.

Vẫn cỗ xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc ngồi trong buồng xe,

không hề ngạc nhiên khi phát hiện gò má đó vẫn thanh tú như trước, tấm vải

đen trong gió thu vẫn quyến rũ như xưa. Tất cả giống hệt hai mươi năm trước từ

kinh đô đến Đạm Châu.

Điều khác biệt thực sự là ở Ngũ Trúc, vị cường giả tuyệt đỉnh dường như đã

mất linh hồn này không nói lời nào, không làm gì cả. Khuôn mặt lạnh lùng

không thể hiện được liệu hắn có cảm thấy tò mò với những thứ xa lạ và quen

thuộc này hay không.

Phạm Nhàn cảm thấy bi thương, nhẹ nhàng hạ rèm xe xuống, bỗng tự cười

nhạo một tiếng. Ngũ Trúc thúc ngày xưa chỉ là người mù, giờ thì hay rồi, lại

biến thành người câm. Ngày xưa mẫu thân làm thế nào nhỉ, bây giờ bản thân

phải làm sao đây?

Xe ngựa đến Nam Lăng quận thì không đi tiếp nữa, đúng hơn là người đánh

xe không chịu đi tiếp. Cho dù triều đình Bắc Tề cố làm nhạt đi cuộc chiến

phương nam, song chiến tranh không dễ che giấu như bê bối của hoàng tộc. Ai

cũng biết chuyện gì đang xảy ra ở trung tâm đại lục, tất cả đều căng thẳng chờ

đợi kết cục nên tất nhiên người đánh xe tự nhiên không muốn đi vào chiến

trường.

Phạm Nhàn trả tiền mua xe, tự lái xe đưa Ngũ Trúc thúc đi tiếp về nam. Nhờ

nguyên khí tràn ngập trên đường từ băng nguyên về, vết thương của Phạm Nhàn

đã lành. Dù biết bản thân vẫn không cách nào vượt qua giới hạn giữa nhân loại

và vòm trời nhưng Phạm Nhàn tin rằng ngoài Hoàng đế ra, không ai có thể đe

dọa được mình nữa. Đi được mười mấy ngày, xuyên qua những chiếc lán túp

lều tạm bợ và dân tị nạn, chiếc xe chở hai chú cháu như đang đi qua khu vực

hoang vu, không khác nào băng nguyên phía bắc.

Bóng người thưa dần, bông tuyết rơi không che được cảnh tử vong hai bên

đường. Xa xa có thể thấy xác chết sắp thối rữa, làng mạc bị đốt thành phế tích.

Đây từng là vùng đất màu mỡ, dẫu bị gió Bắc thổi vẫn nuôi sống nhiều dân

lành. Có điều tới nay chỉ còn hoang tàn, phần lớn dân chúng đã lui về phía Bắc

Tề, những ai không tránh khỏi chiến tranh đều trở thành vật hy sinh của tham

vọng thống nhất thiên hạ.

Còn những làng mạc bị đốt cháy, dân lành bị chém giết bên đường, Phạm

Nhàn không tra xét kỹ liệu do Khánh quân xâm lược hay tàn binh Bắc Tề.

Chiến tranh vốn là tội lỗi của nhân loại, trên đời không tồn tại chiến tranh tốt

đẹp hay hòa bình tàn ác.

Đường lớn tĩnh mịch, trong không khí khô ráo thoang thoảng mùi máu,

Phạm Nhàn điều khiển chiếc cỗ xe đen, vẻ mặt đờ đẫn, không quay đầu lại nhìn

Ngũ Trúc thúc.

Y biết hai đại quân đang tập trung về phía tây nam Yến Kinh, Bắc đại doanh

Nội Khố đang nghỉ ngơi sau thắng lợi, do sợ hãi trước Thượng Sam Hổ vẫn án

binh bất động. Nơi này tạm thời an toàn hơn một chút. Nhưng dấu vết trận chiến

trước đây khiến Phạm Nhàn kinh hoàng. Liệu khi thiết kỵ Nam Khánh đột phá

được thành trì của Thượng Sam Hổ, tiến thẳng ra bắcnơi nhân gian sẽ trở thành

địa ngục giết chóc như thế nào?

Trong thiên địa chỉ có tiếng xe ngựa. Phạm Nhàn híp mắt, vung roi đuổi

ngựa tránh đội tuần tra Khánh Quốc bên kia sông, đi vào lãnh thổ Khánh Quốc.

Ngay lúc đó, Ngũ Trúc im lặng suốt từ khi rời Thần Miếu bỗng lên tiếng:

"Thế giới bên ngoài miếu không được tốt cho lắm."

"Thế giới bên ngoài vốn rất bất đắc dĩ, nhưng cố gắng một chút, có lẽ sẽ khá

hơn." Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười phức tạp, roi ngựa lại nhẹ nhàng vung

lên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2045: Hoàng hôn 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tuyết đầu mùa rơi trên tường thành cổ kính Thượng Kinh, trên cung điện

màu đen xanh đẹp tuyệt vời, nhưng không mang theo chút khí tức trong lành

quyến rũ, cũng chẳng ai thương tiếc lớp tuyết mỏng manh trắng như thảm lông

cừu trên quảng trường. Trời vừa ló rạng, ngày càng nhiều quan lại vô tình giẫm

đạp biến tuyết trắng thành bùn.

Những quan lại này vẻ mặt lo lắng, bước nhanh, không có tâm trạng trầm

mặc ngắm tuyết. Tin tức chiến sự từ phương nam không ngừng đổ về Thượng

Kinh, đến Trung Thư đài bên cạnh hoàng cung. Lúc này, Trung Thư đài hoàn

toàn chìm trong bầu không khí căng thẳng và kiềm chế, may mắn là không

hoảng loạn.

Trời u ám tột cùng, các đại thần Bắc Tề trong Trung Thư đài đang tranh luận

gì đó thì một giọng rất trầm thấp cắt ngang, khiến cuộc tranh cãi im bặt, nội các

Bắc Tề lại chìm vào tĩnh lặng và nhanh chóng ra quyết định ứng phó.

Đối với cuộc chiến này, triều đình Bắc Tề đã chuẩn bị nhiều năm, khi hay

tin quân đội Nam Khánh tràn vào, không ai bất ngờ. Các biện pháp kiểm soát và

ứng phó chiến tranh được truyền nhanh chóng từ hoàng cung qua Trung Thư

đài, khắp quốc gia trẻ tuổi nhưng thực chất đã ngàn năm này. Trong vòng một

tháng, toàn bộ Bắc Tề đã được huy động.

Một chiếc kiệu vàng rời Trung Thư đài, các quan không tiễn sau lưng mà

quay lại bận rộn với triều chính quân tình. Trong tình thế nguy hiểm, nếu còn

quan nào dám thể hiện bản lĩnh nịnh bợ, họ phải cẩn thận xem đầu mình có bị vị

Hoàng đế nổi giận chém rụng hay không.

Kiệu đến trước điện chính, Hoàng đế Bắc Tề mặt u ám vung tay, nhanh chân

nhảy xuống kiệu khiến cung nữ thái giám bên cạnh giật mình. Nhưng cô không

lo rằng mình có thể bị thương, xoay người trên bậc thềm đá trước điện, lạnh

lùng quở trách Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Vệ Hoa và ba đại thần quan trọng khác:

"Nam Khánh nội loạn, trẫm kéo dài cho các ngươi tới một năm, giờ nước đã

đến chân rồi mà vẫn hoảng loạn thế này. Trẫm nuôi bọn vô dụng các ngươi làm

gì!"

Mấy vị đại thần Bắc Tề trong run rẩy, biết hôm nay tâm trạng Hoàng đế bệ

hạ không tốt, bởi chiến báo đêm qua cho biết Khánh quân đã xuất phát từ Yến

Kinh, quân đồn trú Nam Kinh của Đại Tề liên tiếp thất bại. Nhưng Thượng Sam

Hổ nắm toàn quyền đại soái vẫn ẩn nấp trong một thành nhỏ của Tống Quốc,

không hề có động tĩnh.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, các đại thần đều không rõ nguyên nhân cơn phẫn

nộ của bệ hạ bắt nguồn từ đâu, có phải do sự hỗn loạn trước đây của các quan

lại trong Trung Thư đài hay do lo sợ trước mấy chục vạn đại quân Nam Khánh

khó có thể địch nổi, hay là bệ hạ nghi ngờ Thượng Sam Hổ tướng quân cố ý im

lặng?

Thân hình Vệ Hoa cúi xuống cực thấp. Triều đình Bắc Tề ngày nay đã sớm

nằm gọn trong lòng bàn tay sắt của bệ hạ, không còn thế lực nào dám thách thức

uy nghiêm của hoàng tộc nữa, cho dù Khổ Hà đại sư đã mất cách đây bốn năm,

xu thế này vẫn không thay đổi. Huống hồ, trước tình thế đại địch hiện nay,

không ai dám xem thường uy quyền của bệ hạ.

Vệ Hoa là thân thích của Thái hậu, cũng là thân tín của bệ hạ. Hắn hiểu rõ

lời bệ hạ vừa nói về nội loạn Nam Khánh ám chỉ điều gì. Việc có thể kéo chậm

bước tiến quân của Nam Khánh được cả năm là nhờ hai vị chủ nhân kế tiếp

nhau ở Giám Sát viện Nam Khánh lần lượt phản bội. Điều Vệ Hoa hiểu rõ hơn

là, dù là Trần Bình Bình đã chết hay Phạm Nhàn không rõ sinh tử, rốt cuộc vì

sao họ lại phản bội Khánh Đế, có lẽ trong cả Bắc Tề chỉ có một mình bệ hạ là

biết. Vì vậy, hắn không dám nói gì.

Trong ba vị đại thần, lão Thượng thư bộ Binh không thể nhịn được đứng

lên, cố gắng xoa dịu cơn thịnh nộ của bệ hạ. Ông lo lắng Hoàng đế còn trẻ tuổi

sẽ thực sự nghi ngờ lòng trung thành của Thượng tướng quân Hổ. Hôm nay, đại

quân Nam Khánh đang hùng hổ tràn vào xâm lược, nếu quân vương có nghi kỵ,

kết cục của trận chiến này không cần nói cũng biết.

Vị đại thần này với vai trò thống lĩnh quân đội Bắc Tề, tuyệt đối không thể

đứng nhìn trụ cột quốc gia là Thượng Sam Hổ tướng quân và bệ hạ đã trưởng

thành và trầm ổn vượt quá độ tuổi còn trẻ của mình, lại có vấn đề gì đó. Vì thế,

ông cúi mình sát đất, kiên trì can gián không ngừng.

Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề dần dần bình tĩnh trở lại, phất tay áo cho mấy vị

đại thần lui xuống xử lý các báo cáo khẩn cấp từ phương nam. Còn bản thân cô

cùng Vệ Hoa vào cChính điện.

Bên cạnh ghế rồng chính điện, sau tấm rèm châu, Thái hậu mà đã nhiều năm

không còn buông xuống nghe chính sự, đang chờ đợi sự xuất hiện của họ.

Trước rèm châu, Hoàng đế Bắc Tề hơi cúi mình làm lễ, Vệ Hoa cũng làm

theo. Khi ấy, sắc mặt Hoàng đế đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cô lạnh lùng hỏi

Vệ Hoa: "Phía nam triều có động tĩnh gì mới không?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 2046: Hoàng hôn



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vệ Hoa hơi ngẩn ra. Với vai trò đứng đầu hệ thống điệp báo Bắc Tề, hắn

chịu trách nhiệm thu thập mọi thông tin tình báo từ triều đình đến quân đội.

Nhưng những tin tức ấy đã sớm được báo cáo lên thư phòng của bệ hạ vào đêm

qua. Vì thế, trong giây phút này hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, bệ hạ

muốn hỏi điều gì đây?

Sau khi cân nhắc từ ngữ, Vệ Hoa cau mày nói: "Thống lĩnh quân phòng vệ

kinh đô Nam triều vẫn là Sử Phi, Tiêu Kim Hoa thì bị triệu từ Nam Chiếu về

Bắc đại doanh. Hơn nữa, Vương Chí Côn vẫn đóng quân tại Yến Kinh như

thường lệ. Việc điều động tướng lĩnh Nam triều không có gì bất thường."

Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng đế Bắc Tề nhíu mày nói: "Năm xưa Tiêu Kim

Hoa là phó tướng của Đại hoàng tử Nam triều. Bốn năm trước, trong cuộc phản

loạn ở kinh đô, hắn chỉ thể hiện ở mức trung bình. Hơn nữa, do mối quan hệ của

hắn với Đại hoàng tử, nên bị Khánh Đế đày đến Nam Chiếu. Lần này điều động

về Bắc đại doanh, thật sự có phía kỳ lạ. Vậy ngươi nghĩ thế nào về Vương Chí

Côn?"

"Vương Chí Côn là người không lộ rõ thực lực nhưng cho dù Nam triều

thay đổi thế nào đi nữa, hắn vẫn vững vàng ngự trị Yến Kinh. Theo quan sát của

triều đình ta trong những năm qua, Khánh Đế giữ lại người này chính là để

chuẩn bị cho cuộc bắc tiến lần này." Vệ Hoa đành phải lặp lại phân tích của

Cấm vệ quân và bộ Binh.

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc rồi bỗng hỏi: "Diệp Trọng vẫn còn ở kinh

đô à?"

Vệ Hoa đáp: "Vẫn còn."

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt Vệ Hoa, ánh mắt nheo thành nếp nhăn

trăng lưỡi liềm lạnh lùng: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Vệ Hoa trong lòng hơi rung động, đáp trầm giọng: "Chắc chắn."

"Thế thì lạ thật." Hoàng đế liếc nhìn Thái hậu sau tấm rèm châu, lắc đầu nói:

"Nếu Khánh Đế thực sự chuẩn bị hết mình cho trận chiến này, làm sao còn để

Diệp Trọng ở lại kinh đô? Những năm qua Nam triều bị Trần Bình Bình và

Phạm Nhàn làm khổ đủ điều, các danh tướng giỏi chiến đấu hoặc chết hoặc

phản, Tần gia thì tuyệt tự, Đại hoàng tử thì đào tẩu sang Đông Di... Chỉ còn mỗi

Vương Chí Côn, làm sao Khánh Đế yên tâm được? Nếu không phải tự mình

thân chinh, ít ra người như Diệp Trọng phải ở biên giới phía bắc mới đúng."

Vệ Hoa trong lòng hơi động, cũng không hiểu tại sao Nam triều lại sắp xếp

tướng lĩnh như vậy. Chiến tranh giữa hai đại cường quốc thiên hạ tuyệt đối

không phải trò đùa, dù Vương Chí Côn ở Yến Kinh đã chuẩn bị hai mươi năm

cho việc này, nhưng nếu quân đội Khánh Quốc không đưa ra một nhân vật lớn

thực sự có thể gây chấn động giang sơn, làm sao thể hiện quyết tâm của mình

với thiên hạ, tuyên bố thái độ bá đạo với Bắc Tề?

Bắc Tề không phải Đông Di, vùng đất này kế tục Đại Ngụy, lãnh thổ rộng

lớn, dân số đông đúc, vùng đồng bằng Đông Bắc là kho lương thực lớn của đại

lục. Mặc dù ngày càng suy tàn, nhưng những năm gần đây nhờ sự hợp tác

nghiêm túc của Thái hậu và Hoàng đế, thi triển những biện pháp mạnh mẽ, Bắc

Tề đã dần dần khôi phục sinh khí. Cho dù với thế lực và quân sự hùng mạnh của

Khánh Quốc, đánh bại Bắc Tề cũng không phải mục tiêu có thể thực hiện được

trong thời gian ngắn. Có lẽ ngay cả Khánh Đế với lòng tự tin vững chắc cũng

không thể có suy nghĩ quá tự đại như vậy.

Chính điện trong hoàng cung thanh nhã của Bắc Tề chìm vào im lặng.

Hoàng đế rảo bước dưới ghế rồng, nhăn nhó đôi chân mày thành hình tròn xinh

xắn, đang phân tích tướng xem rốt cuộc vị đồng ngươi nghiệp hùng mạnh của

Nam Khánh định làm gì. Chiến tranh đã bắt đầu, không còn là lúc dụ địch hay

thăm dò nữa, hàng chục vạn sinh linh đã hy sinh. Nhưng nếu chiến tranh đã nổ

ra, tại sao Khánh Đế vẫn chưa thể hiện khí thế như hổ như sói, trái lại có vẻ rất

quy củ, và thái độ quy củ ấy lại toát ra chút vẻ thiếu phóng khoáng?

Sau một hồi suy nghĩ, Vệ Hoa cũng rơi vào im lặng. Ánh mắt hắn không

ngừng di chuyển theo bước chân của bệ hạ, trong lòng cũng liên tục tính toán.

Mặc dù theo ý kiến của hắn, với uy thế quân sự của Khánh quân, cử bất kỳ

tướng lĩnh Nam triều nào ra cũng không có nhiều khác biệt, nhưng thấy bệ hạ

coi trọng việc lựa chọn tướng soái của Khánh quân, hắn cũng thoáng thấy ngạc

nhiên.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến Thượng tướng quân Hổ đang cô độc dẫn quân trấn

thủ châu thành Tống Quốc, cách xa tuyến phòng thủ Nam Kinh của Đại Tề,

trong lòng hơi động, muốn nói điều gì đó nhưng lại sợ bệ hạ nổi giận. Hắn lén

nhìn bóng dáng mơ hồ sau tấm rèm châu, thầm cắn răng một cái rồi nói: "Có

lẽ... Khánh Đế e ngại chiến lược quân sự của Thượng Sam tướng quân nên mới

không dốc hết sức tấn công, chỉ điều binh từ từ, ép chúng ta phơi bày sơ hở

dưới áp lực khổng lồ. Đến lúc đó Nam triều sẽ lợi dụng kẽ hở ấy, ập thẳng tới..."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2047: Hoàng hôn 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chưa dứt lời, bệ hạ đã mỉm cười, hay chính xác hơn là trên mặt hiện lên nụ

cười nửa như đùa nửa thật, điềm đạm nhưng áp lực nặng nề nhìn Vệ Hoa. Kẽ hở

mà Vệ Hoa vừa đề cập không phải do sơ sở trong bố trí binh lực của Bắc Tề, mà

là kẽ hở trong lòng người, giống như lời can gián của vị Thượng thư Bộ Binh

quỳ dưới tuyết hôm trước. Các đại thần Bắc Tề đều lo ngại do tình hình chiến

sự bất lợi mà bệ hạ nổi giận với trụ cột triều đình Thượng Sam tướng quân.

Hai nước đã chiến tranh được hơn một tháng, với vai trò tổng chỉ huy phía

nam, Thượng Sam Hổ tướng quân không những không ngăn chặn được quân

Khánh xâm nhập, còn rời xa tuyến phòng thủ Nam Kinh, trốn đi nơi xa xôi,

phớt lờ hàng chục chỉ dụ cấp bách của triều đình, nhìn quân Khánh tiến sâu hơn

trăm dặm.

Trong triều đình Bắc Tề, Hoàng đế bệ hạ không hề che giấu cơn thịnh nộ

đối với việc này, dẫn tới cảnh cãi vã ở Trung Thư đài hôm nay, các đại thần suy

đoán, lời can gián của Thượng thư Bộ Binh, cũng như ẩn ý của Vệ Hoa lúc nãy.

Ngoài dự liệu của Vệ Hoa, hắn không phải chịu lời quở trách tức giận từ

Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi đánh giá

thấp trẫm rồi. Đám người Nam triều kia... cũng đánh giá thấp trẫm rồi."

Vệ Hoa trong lòng hơi chấn động, không hiểu bệ hạ nói vậy là có ý gì.

"Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Thượng Sam Hổ."

Hoàng đế nhướn mày , lạnh lùng nói: "Hay chính xác hơn, trẫm chẳng màng tới

việc Thượng Sam tướng quân có trung thành với trẫm hay không. Chỉ cần hắn

trung thành với triều đình, với đất nước này là đủ."

Sắc mặt Vệ Hoa hơi thay đổi, không hiểu cho lắm. Hắn nghĩ, cả tháng qua,

cơn thịnh nộ của đế vương khiến quan lại triều đình Bắc Tề vô cùng lo lắng, lại

có những lời quở trách Thượng Sam Hổ tướng quân được trong cung truyền ra,

há chẳng phải là thật sao?

"Nếu Khánh Đế thực sự nghĩ rằng trẫm sẽ mắc sai lầm dưới áp lực của hắn,

trẫm chỉ có thể nói Khánh Đế không hề mạnh mẽ như trẫm tưởng tượng."

Hoàng đế bình tĩnh nói: "Tất cả những điều đó, chỉ là trẫm dàn dựng cho người

Nam xem, hoặc có thể nói, là cho các ngươi xem mà thôi."

“Nếu Khánh quân thật sự dám xông thẳng về phía bắc, chẳng lẽ bọn chúng

không lo lắng sao cho Thượng Sam tướng quân nằm ngang trên eo của con rồng

này, còn có thế lực Đông Di thành?” Hoàng đế Bắc Tề hơi mỉa mai nói: “Nam

nhân kia có mắc bẫy của trẫm không? Trẫm không nghĩ vậy, song không ngờ

triều thần lại lần lượt nhảy vào.”

Vệ Hoa yên lặng một lát rồi thưa: “Cơn thịnh nộ của bệ hạ đủ chấn nhiếp

cõi lòng thần tử, thần chỉ lo có một số đại thần trong triều sẽ hiểu sai ý chỉ của

bệ hạ, dẫn đến liên lụy cho quan binh tiền tuyến.”

Chiến tranh luôn gắn liền với hậu cần, tướng quân tắm máu trên chiến

trường, đại thần đùa cợt thánh tâm sau lưng, thế sự vẫn hay như vậy. Hoàng đế

Bắc Tề mặt không đổi sắc, nhìn Vệ Hoa nói: “Vậy nên hôm nay trẫm mới triệu

ngươi đến, từ nay về sau bất kỳ ai dám theo ý trẫm dâng tấu chỉ trích Thượng

Sam tướng quân, đều trục xuất khỏi triều đình.”

Vệ Hoa trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ giữa lúc đại kẻ địch trước mắt, lẽ nào

triều đình lại chuẩn bị đón nhận một đợt biến đổi?

“Trẫm biết ngươi đang lo lắng điều gì. Không cần lo ngại quá, tình thế nguy

cấp đã thành hình, không thể là triều đình như xưa được. Lũ vô dụng chỉ biết

suy đoán tâm tư trẫm, bắt thì cứ bắt thôi, có ai dám hé răng?”

Hoàng đế Bắc Tề ngồi vào ghế rồng, quay đầu nhìn về phía rèm, thấy mẫu

hậu gật nhẹ đầu, bèn ngồi thẳng người, vẻ mặt âm trầm nói: “Từ hôm nay trở đi,

bất kỳ đại thần nào dám nói Đại tướng quân không trung thành, chém! Bất kỳ ai

làm lỡ việc quân nơi tiền tuyến, chém!”

“Ngươi không tồi. Thượng thư Bộ Binh cũng không tồi.” Hoàng đế Bắc Tề

nhìn thẳng vào mắt Vệ Hoa, nói: “Nếu lúc này các ngươi còn không dám lên

tiếng thay cho Thượng Sam tướng quân, e rằng trẫm cũng phải chém đầu các

ngươi. Khi quốc gia sắp mất, trẫm không thể để lại lũ vô dụng, cũng không thể

để lại người rảnh rỗi.”

Thân thể Vệ Hoa run rẩy, giờ mới hiểu Hoàng đế đã tin tưởng Thượng Sam

tướng quân từ lâu nên mới có thể bình tĩnh đối phó với tình thế căng thẳng

trước mắt. Nhưng cứ như vậy, ai trong triều đình Bắc Tề còn kiềm chế nổi

Thượng Sam Hổ ở phương nam? Nếu như hắn ta thật sự có ý đồ khác...

"Ngươi có thể hành quân đánh giặc không?" Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên mỉa

mai hỏi.

"Thần không rành quân sự."

"Trẫm cũng chẳng biết việc đấy. Đã thế, chuyện chiến tranh này vẫn phải

giao cho những người am hiểu đi làm. Trẫm đã dùng Thượng Sam Hổ, tất nhiên

sẽ kiên định sử dụng, kiên quyết không thay đổi." Hoàng đế Bắc Tề bình tĩnh

nói: "Từ hôm nay trở đi, quân sự dân sự bảy quận phía nam thống nhất giao cho

Thượng Sam tướng quân điều động, tập hợp lực lượng triều đình, hỗ trợ

Thượng Sam tướng quân kháng địch. Sẽ sớm ban chỉ dụ xuống."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2048: Hoàng hôn 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không rõ vì sao, Vệ Hoa chăm chú nhìn Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt một

cách hơi thiếu lễ phép, đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng ran lên. Tâm trạng

hoảng sợ ban đầu giờ trở nên bình tĩnh và kiên định lạ thường. Hắn quỳ một gối

xuống đất, dứt khoát đáp: "Thần tuân chỉ!"

Vệ Hoa rời khỏi hoàng cung, không biết ý chỉ của Hoàng đế trao toàn bộ

một phần ba quyền lực Bắc Tề cho Thượng Sam Hổ sẽ gây ra những sóng gió

cỡ nào. Hoàng đế Bắc Tề vừa ban chỉ dụ vẫn bình tĩnh lạ thường, lạnh lùng nhìn

tuyết mỏng bên ngoài điện, hoàn toàn không chút khiếp sợ.

Thiên hạ ai cũng sợ hãi sức chiến đấu hùng mạnh vô địch của Khánh Quân,

nhưng dường như Hoàng đế Bắc Tề chẳng hề lo sợ, bởi vì có Thượng Sam Hổ ở

đây, hơn nữa cô dám sử dụng Thượng Sam Hổ triệt để hơn bất cứ vị quân

vương nào.

Điều then chốt hơn, dù cô không am hiểu quân sự, nhưng cô biết rõ rốt cuộc

đại chiến giữa hai quốc gia là trận đấu quốc lực. Chỉ cần triều đình Bắc Tề

không tự mắc sai lầm, thì cho dù lũ xâm lược phương nam hùng mạnh đến đâu

cũng không thể tiêu diệt Bắc Tề trong vài tháng ngắn ngủi.

Cuối cùng, mọi thứ đều cần thời gian. Hoàng đế Bắc Tề còn trẻ, vị Quân

vương hùng mạnh phương nam kia đã già, Hoàng đế có thể cầm cự với Khánh

Đế, còn bản thân Khánh Đế lại không muốn kéo dài quá lâu.

Đôi mắt Hoàng đế Bắc Tề hơi nheo lại, trong lòng vẫn còn một nghi hoặc

không thể nguôi ngoai. Nếu Khánh Đế thực sự không muốn dây dưa, tại sao

chiến sự phương nam lại diễn ra quyết liệt và kéo dài như vậy? Cuối cùng,

Khánh Đế lo ngại cho Thượng Sam Hổ, lo ngại Đông Di thành, hay lo ngại điều

gì khác?

Có lẽ hắn ta đã gần đến kinh đô rồi chăng?

Rèm châu lay động, một thiếu nữ mặc áo hoa vải bông đỡ Thái hậu đi ra từ

sau tấm rèm. Thái hậu nhìn Hoàng đế Bắc Tề bình tĩnh, trong lòng tràn ngập

cảm giác thỏa mãn. Có con như thế, hay nói cách khác, có nữ nhi như vậy, còn

đòi hỏi gì nữa?

Hoàng đế Bắc Tề quay người lại, nhìn Hải Đường Đóa Đóa mặc áo hoa vải

bông, cười dịu dàng nói: "Tiểu sư cô, nếu tiểu sư cô có thể mang thiên binh

thiên tướng từ Thần Miếu về, trẫm đâu phải vất vả thế này?"

Hải Đường chậm rãi lắc đầu, không nói gì cả, trong đầu thầm nghĩ nếu bệ hạ

biết điều mình mong muốn nhất trong đời đã bị bản thân và Vương Thập Tam

Lang phá hủy, sẽ ra sao đây?

"Nhớ lại trước đây Phạm Nhàn từng nói với ngươi, thế giới này là của bọn

họ, cũng là của chúng ta, nhưng cuối cùng... là của chúng ta." Không rõ Hoàng

đế Bắc Tề nghĩ gì mà đột nhiên bình tĩnh lên tiếng: "Trẫm không biết lòng tin

của hắn bắt nguồn từ đâu, nhưng giờ đây đối mặt với tình hình nguy hiểm từ

phương nam, trẫm lại mơ hồ cảm nhận được cảm giác ấy."

Hải Đường im lặng giây lát rồi nói: "Lúc ở Giang Nam hắn còn nói, chúng

ta là mặt trời buổi sáng."

"Khánh Đế... chỉ là vầng mặt trời sắp tàn mà thôi." Hoàng đế Bắc Tề khẽ

nhíu mày, dường như chính mình cũng không dám tin vào phán đoán đó. Thực

chất, phần lớn vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt cô là giả tạo, bởi vì cô cũng không

rõ, việc giao toàn bộ quyền lực cho Thượng Sam Hổ có thể tạm thời ngăn chặn

bước tiến thống nhất thiên hạ của Khánh Đế hay không. Dù Thượng Sam Hổ là

thiên tài trên chiến trường, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một người.

Thái hậu vẫn im lặng bỗng nở nụ cười: "Xem ra vầng mặt trời sắp tàn Ai gia

chỉ còn cách đi bế cháu gái."

Tiếng cười rộn rã cất lên trong hoàng cung u ám Bắc Tề. Hoàng đế nhìn Hải

Đường, im lặng một lát rồi nói: "Theo cùng trẫm xem Hồng Đậu Phạn."

o O o

Trong hoàng cung Nam Khánh, vầng vầng mặt trời sắp tàn chiếu rọi bầu trời

phía tây, khí hậu vẫn còn ấm áp, hoàng hôn đỏ thắm in bóng lên tường điện đỏ

thẫm và ngói lưu ly vàng rực của hoàng cung, như thể sắp bốc cháy.

Gương mặt Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc có nét mệt mỏi tiều tụy, nằm

trên ghế dựa trước Thái Cực điện, ngón tay v**t v* lông một chú mèo trắng béo

ú. Chú mèo dường như rất thích được vị Hoàng đế hùng mạnh hầu hạ, nằm lì ra

đó, thỉnh thoảng lại lộn người, đưa phần bụng mềm mại về phía ngón tay của

Khánh Đế.

Tất nhiên con mèo trắng béo ú này không biết ngón tay của Hoàng đế đáng

sợ đến mức nào.

Một vị tướng quân im lặng đứng trong bức màn, ở vị trí rất gần với bệ hạ,

không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm xuống con mèo trắng dưới tay bệ hạ và

hai con mèo mập mạp đang duỗi lưng trên ghế phía sau, tâm trạng khó kiềm chế

nổi cảm giác kỳ lạ.

Ba con mèo này vàng đen trắng này xem ra đều được nuôi đến béo ú. Trong

cung rất ít nuôi những thú cưng nhỏ như thế này, cũng không hiểu sao những

con mèo bình thường này lại được bệ hạ sủng ái đến vậy
 
Khánh Dư Niên
Chương 2049: Hoàng hôn 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tất nhiên, cảm xúc trong lòng không hề thể hiện ra trên khuôn mặt vị tướng

quân. Dù có đứa trẻ hai tuổi chết trước mắt, hắn cũng sẽ không hề xúc động,

huống hồ hắn không phải tay mãng phu chỉ biết đánh trận. Trước khi về kinh,

vào cung, hắn đã dò la đủ thông tin.

Ba con mèo mập này là của Phạm phủ, do Thần quận chúa nuôi từ nhỏ đến

lớn, không rõ được quận chúa đưa vào cung, chơi đùa cùng bệ hạ từ lúc nào, lại

được bệ hạ giữ lại đến bây giờ.

Dường như chỉ là ba con mèo, nhưng trong mắt vị tướng quân, dường như

chúng mang ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng chẳng

biết hỏi ai, vì trên đời này không ai biết người ấy đã chết rồi hay vẫn còn sống.

Khánh Đế rời mắt khỏi bóng chiều tà, nhìn vị tướng quân một cái, nói: "Tiểu

tử Bắc Tề kia chỉ đang diễn kịch cho các ngươi xem thôi. Triều đình nuôi đám

người bộ tham mưu Khu Mật viện các ngươi làm gì, chẳng lẽ chỉ để ăn không?"

Khó có thể nhận ra độ tuổi của vị tướng quân, bởi ánh mắt hắn trong veo

nhưng lạnh lùng, có vẻ rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại nhuốm màu phong

sương. Sau một thoáng suy nghĩ, vị tướng quân kia nói thẳng: "Trên sa trường,

hợp theo chính, thắng ở kỳ. Cho dù Thượng Sam Hổ gian xảo đến đâu, chỉ cần

bệ hạ ra lệnh, ba nhánh quân Đại Khánh tuân lệnh, tuyệt đối không phụ thánh ý.

Còn việc dùng binh, bệ hạ cứ quyết định là được rồi, không cần Khu Mật viện

làm việc vô ích."

Đây không phải nịnh nọt, vì thần tử nịnh nọt sẽ không nói lời thẳng thừng

như vậy. Đây là thật lòng, vị tướng quân rất tin tưởng tài năng quân sự của bệ

hạ, nên cũng rất tự nhiên cảm thán như thế.

"Bắc Tề lui dần về Nam Kinh, dùng khoảng cách để đổi thời gian... Tiểu tử

kia muốn cầm cự với trẫm." Khóe môi Khánh Đế cong lên nụ cười khinh khỉnh.

"Thượng Sam Hổ siết chặt ở eo rất khéo, nhưng đại cục đã như vậy, chỉ cần nhổ

cái đinh này, còn ai ngăn cản đại quân của trẫm bắc tiến?"

"Phương bắc cần một tổng chỉ huy." Khánh Đế nhắm mắt, để bóng chiều đỏ

thẫm bao trùm gương mặt gầy guộc. "Vương Chí Côn nuôi hơn mười năm nên

hơi chậm chạp. Muốn nhổ đinh Thượng Sam Hổ, tất phải qua lối Đông Di

thành, dù trẫm không hạ chiếu nhưng rõ ràng vị Vương Đại đô đốc kia sợ uy lực

của bốn ngàn Hắc Kỵ cùng một vạn quân của lão đại. Cứ bó tay bó chân như

vậy thì làm sao thành công được?"

Ngay sau đó, Khánh Đế liếc nhìn vị tướng trẻ tuổi, hơi cau mày nói: "Ngươi

mới từ thảo nguyên trở về, chuyện Khu Mật viện ngươi vốn không rõ lắm, đừng

cứ cãi nhau với phụ thân ngươi mãi. Thân là con cái...còn ra thể thống gì!"

Không hiểu sao đề tài lại đi theo hướng đó, vị tướng run rẩy, cúi đầu xưng

dạ.

Khánh Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Đừng trông chờ

trẫm sẽ phái ngươi đi phương bắc nhổ đinh... Ngươi chưa đủ thâm niên, nhưng

quan trọng hơn, lần này ra vào thảo nguyên ngươi đã rèn luyện được khí phách

dũng mãnh, nhưng khả năng nhẫn nhục mưu trí vẫn chưa thành thục... Ngươi

không phải đối thủ của Thượng Sam Hổ."

Vị tướng giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ không cam lòng.

"Diệp Hoàn, ngươi còn quá non trẻ!" Khánh Đế nói nhỏ: "Người Hồ trên

thảo nguyên sao bằng người Trung Nguyên ta. Lần này ngươi xâm nhập thảo

nguyên, một mình đuổi theo vương đình, khí phách đáng khen, nhưng có nghĩ

tới không, tại sao bảy ngàn kỵ binh Bắc Man hoàn toàn không tiếp xúc được với

vương đình? Giả như vương đình hội quân với bảy ngàn kỵ binh kia, trên thảo

nguyên tuyết giá, liệu ngươi có thể sống sót trở về?"

Đúng vậy, vị tướng trẻ tuổi chính là Diệp Hoàn, con trai Chính sứ Khu Mật

viện Diệp Trọng, tướng chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu của triều đình Đại

Khánh. Sau chiến thắng Thanh Châu, Diệp Hoàn dẫn bốn ngàn kỵ binh tinh

nhuệ Khánh Quốc truy kích tàn quân vương đình trên thảo nguyên, lập được

công trạng hiển hách, cuối cùng còn chỉ còn tám trăm người sống sót trở về.

Thành tích này, trong bất kỳ chiến dịch quân sự nào của Nam Khánh cũng là

điều phi thường.

Nhưng lời nói điềm tĩnh của Khánh Đế chạm vào một góc khuất trong tim vị

tướng trẻ, cũng đánh thức nghi ngờ mơ hồ trong lòng hắn, tại sao trong nhiều

tháng truy đuổi ác liệt, tàn quân vương đình hoàn toàn không liên lạc được với

bảy ngàn Man kỵ binh?

Diệp Hoàn trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt dần lộ rõ vẻ già nua của

bệ hạ, muốn tìm một lời giải đáp.

"Cho dù mang theo Hải Đường tới Thần Miếu, Phạm Nhàn vẫn không quên

sắp đặt hậu chiêu trên thảo nguyên." Khánh Đế sắc mặt hờ hững nói: "Công phu

thường ở ngoài thi thơ, thắng bại vốn nằm ngoài chiến trường. Khi nào hiểu

được đạo lý này, trẫm cho ngươi làm chủ tướng bắc phạt.”

Diệp Hoàn đứng im lặng bên cạnh bệ hạ, tâm trạng hơi nặng nề.

"Thắng bại của thiên hạ này, thực ra nằm ngoài sa trường. Trong vòng một

năm, nếu Phạm Nhàn chết rồi, đương nhiên trẫm sẽ thắng. Nếu trẫm chết rồi...

những người trong thiên hạ không ưa trẫm, tất nhiên sẽ thắng."

Hoàng đế bệ hạ như đang thuật chuyện của người ngoài, đầu ngón tay nhẹ

nhàng siết chặt, nâng con mèo trắng mập lên ngực, dịu dàng v**t v* bộ lông nó,

vô cùng cẩn thận.
 
Back
Top Bottom