Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2020: Người đó kể một câu chuyện 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn có còn sống sót quay trở lại hay không? Đó là câu hỏi nặng nề

đè nén tâm trí tất cả mọi người. Rõ ràng những lời của Hoàng đế rõ ràng đã chặt

đứt mọi đường lui. Hoàng đế vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều

không biết tại sao nó nhất định phải tìm Thần Miếu, nhưng trẫm biết, nó muốn

tìm lão Ngũ về giết trẫm. Đối với đứa con vong ân phụ nghĩa như thế, trẫm còn

phải thương tiếc nữa sao?”

Đúng vậy, tình thế phát triển đến bây giờ, Khánh Đế không xử tử tất cả

những người liên quan đến Phạm Nhàn đã là thể hiện lòng khoan dung hiếm có.

Dĩ nhiên, phần lớn là do thỏa thuận giữa ngài và Phạm Nhàn, dù sao ngài cũng

không biết Phạm Nhàn đã chết hay chưa.

Từ xưa đến nay, dường như chưa ai tự mình tìm được Thần Miếu, huống hồ

còn cứu người từ trong đó ra, nhưng Hoàng đế vẫn không thể yên tâm, vì ngài

biết khi xưa từng có một nữ nhân đã làm được một lần, liệu con trai của nữ nhân

đó và ngài có thể mang một bất ngờ lớn đến cho thế giới hay không?

Nếu lão Ngũ thật sự quay lại cùng Phạm Nhàn, trẫm sẽ ra sao? Thiên hạ sẽ

ra sao? Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Truyền

Diệp Trọng vào cung.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lục địa tối tăm bùng cháy, đại dương xanh thăm thẳm bùng cháy, bầu trời

rộng lớn vô hạn bùng cháy. Tất cả mọi thứ trong trời đất, dường như đang bị

những ngọn lửa nóng rực bao trùm, dồn hết khả năng để thắp thêm mỗi chút

nhiên liệu bên trong vào biển lửa này.

Núi lửa phun trào, nham thạch nóng bỏng đưa vào biển nước tạo thành

sương mù dày đặc, lại đẩy dòng hải lưu nâng thành những con sóng lớn cao vờn

tập vào mỗi bờ đã bị nóng chảy thành những hình thù quái dị. Ánh sáng và nhiệt

lượng kinh hoàng tràn ngập giữa trời đất, vấn vương mùi hư hại.

Thú rừng trên đất liền r*n r* chạy trốn, lông thú nát nhừ, xương cốt lộ ra, tựa

như những luồng sáng, vạn vật và ngọn lửa phệ hồn từ nơi âm u lan tỏa, đeo

bám mãi không thể chạy thoát, dù trốn xa khỏi những rừng cây cháy rực, dù đào

hang sâu trong đồng cỏ bnói la, chúng vẫn không tránh khỏi tai ương tuyệt diệt

có thể g**t ch*t tất cả sinh linh.

Sinh vật dưới biển cũng bất an bơi lội, liều mạng lẩn tránh nhiệt lượng và

khí độc tỏa ra từ đáy biển sâu. Những động vật thân quen với môi trường lạnh

giá của biển cả giờ đây tuyệt vọng thò đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khí

nóng rát, cùng bụi đen mang chất độc chết người.

Chim chóc trên trời vẫn cố gắng bay lượn, lảng tránh ánh sáng chói chang

trên không gian, lao nhanh về hai đầu đất liền, bản năng sinh tồn báo cho chúng

biết, có lẽ chỉ còn những nơi hoang vu xa xôi mới tìm thấy thiên đường cuối

cùng. Đây là cuộc di cứ lớn nhất, hoàn toàn không hợp mùa, và trong cuộc di cư

ấy, phần lớn chim chóc chết đi dọc đường, rơi xuống mặt đất khô cằn, số ít chim

muông thực sự trốn thoát được tia sáng rực cháy và bụi đen ấy càng trở nên

hiếm hoi.

Ánh sáng giữa trời đất dần lụi tàn, không khí ngập tràn bụi bặm và mây đen,

che khuất mặt trời trên cao một cách tàn nhẫn. Cánh đồng cỏ xanh rộng lớn đã

đổi sắc, động vật sống sót sau tai ương tập trung bên mé nước duy nhất còn lại,

đấu tranh tuyệt vọng cho nguồn nước trong lành. Hơn ba mươi con cá sấu

khổng lồ nằm dưới đáy ao, vô số động vật kéo đến đào hố nhỏ xung quanh ao,

hoặc có con hung dữ mạnh mẽ đủ can đảm tấn công lãnh địa của bầy cá sấu.

Trên bầu trời không còn dấu vết chim bay, cá dưới đáy biển đã kinh hoàng

chạy trốn sâu xuống rạng san hô, chẳng dám bơi ra. Cá mập lững thững quanh

quẩn, mở to đôi mắt, không hiểu ngôi nhà thế giới của mình đang xảy ra chuyện

gì. Trên mặt biển, hơn mười con cá voi lớn mệt mỏi trôi nổi, đôi lúc vẫy đuôi

yếu ớt. Xa hơn, sư tử biển tuyệt vọng căm phẫn gào thét về phía bầu trời, cắn xé

lẫn nhau đầy tàn bạo, phát tiết nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.

Động vật bên bờ ao dần chết đi, có con bị giết hại, có con hít phải bụi đen

trong không khí, có con đói ăn, có con khát nước, nhưng nhiều hơn cả là chết vì

uống nước bẩn trong ao.

Không khí khô rát, chỉ còn lại vô số bộ xương trắng bệch quanh ao, to nhỏ

khác nhau, quắt queo hoặc nằm sấp trong kinh hoàng. Da thịt và lông của chúng

đã trở lại với cát bụi, chỉ còn lại những bộ xương trắng bên bờ ao, bầu bạn với

loài bò sát mạnh mẽ nhất, tồn tại hàng triệu năm mà không bị diệt vong.

Một thời gian sau, ao cạn khô, cá sấu nặng cả tấn nằm bẹp trên mặt đất, để

mặc nắng chang chang vẫn hắt lên lưng, dần khô héo, dần thối rữa, dần biến

thành những bộ xương trắng khiến ai nhìn cũng rùng mình.

Thực ra, những loài bò sát mạnh mẽ kia cuối cùng cũng chỉ chết dưới cơn

gió khô nóng.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2021: Người đó kể một câu chuyện 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộn

trào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dưới

biển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòng

nước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đây

hoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cá

voi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùng

nước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.

Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ mà

kéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càng

ngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.

Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tối

như địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảo

nguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nước

tròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợp

lại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọc

đường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.

Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiến

người ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dưới

lòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, l**m láp trong hốc

mắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước,

cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanh

ao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyên

bố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.

Dù ở thế giới nào, mưa vẫn luôn đại diện cho sự sống, và lần này cũng

không ngoại lệ. Những hạt bụi đen trong không khí bị rửa trôi, ngay cả gió cũng

không thể thổi bay chúng nhưng cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sức

mạnh của Thủy Thần. Không khí lại xuất hiện mùi thơm dễ chịu. Muôn vạn

sinh vật nhờ nước mà ra đời, nhờ nước mà tụ tập lại với nhau, bắt đầu cuộc sống

may mắn sau tai ương, lại tiếp tục săn đuổi lẫn nhau. Cho dù đó là sự săn đuổi

đẫm máu, nó vẫn mang lại cảm giác đáng mừng về sự sống.

Nhưng những sinh vật kia không biết rằng,những hạt bụi đen trôi theo mưa

xuống mang sức tàn phá khủng khiếp đến mức nào. Chúng càng không biết

rằng, mưa có thể rửa trôi bụi bẩn nhưng không bao giờ có thể rửa sạch những

vết tích vô hình giữa trời đất, chúng không hề có hình dạng nhưng đủ sức giết

chết hầu hết mọi sinh vật.

Khi trời mưa, biển lặng dịu đi nhiều, sóng nhẹ nhàng đẩy những thi thể vào

bờ đá. Mùi hôi thối cũng được rửa trôi phần nào nhờ cơn mưa.

Nhưng càng về sau mưa càng lớn dần, như thể sẽ không bao giờ ngừng.

Những sinh vật uống nước mưa bắt đầu cảm nhận được sự sống đang dần rời bỏ

cơ thể. Chúng không hiểu tại sao, nỗi kinh hoàng bản năng khiến chúng tuyệt

vọng hơn cả, giãy giụa hấp hối trong mưa rào, hung dữ và tàn bạo giết hại lẫn

nhau một cách vô nghĩa, thậm chí không buông tha cho cả đồng loại của mình.

Sau vô số lũ lụt lớn nhỏ trên cạn, sinh mạng một lần nữa bị tàn phá nặng nề.

Ngoài những thi thể nổi trên mặt nước đục ngầu, không còn dấu hiệu sống nào

khác. Còn những thi thể thối rữa dọc theo bờ biển bị đánh trôi thành những bọt

bẩn kinh tởm, hoàn toàn trái ngược với câu chuyện cổ tích kia.

Nhưng dường như hình phạt của ông trời đối với thế giới vẫn chưa kết thúc.

Sau cơn mưa là sương giá đột ngột ập đến, từ bắc xuống nam, nhiệt độ khắp nơi

giảm xuống cả chục độ, thiên địa không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như thời

tiết cũng rối loạn, mùa đông giá rét bất ngờ xuất hiện trước mắt những sinh vật

đang lâm nguy.

Sau sương giá là tuyết, tuyết rơi vô tận. Những bông tuyết đầu tiên còn

mang màu xám đen, sau đó dần trở nên trắng muốt, trông thánh thiện vô cùng,

phủ kín cả trời, phủ kín cả đất, phủ kín cả biển rộng. Toàn thế giới chìm trong

bão tuyết, khí hậu lạnh giá bao trùm, băng phủ dài ra tận biển.

Mặt đất trắng xóa sạch sẽ, tuyết rơi vô tận không ngừng, trên mặt tuyết

không còn dấu vết sự sống nào. Cảnh tượng này duy trì lạnh lùng và bình lặng,

một năm, hai năm, mười năm, trăm năm...

o O o

Dường như Phạm Nhàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lâu lắm mới rời mắt

khỏi tấm kính. Đôi mắt đẫm máu, môi hơi tái nhợt. Mặc dù những cảnh tượng

trước đó chỉ là phán đoán của y sau khi tiến vào Thần Miếu, nhưng tận mắt

chứng kiến những hình ảnh ấy vẫn khiến y đau xót, bởi y biết đó không phải

thần giới, y không thể như người trên thế gian coi đó là thần thoại rồi ghi vào

tranh vẽ hay truyền thuyết. Y biết tất cả là sự thật, những sinh mạng chết đi

trong thảm họa từng thực sự tồn tại.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2022: Người đó kể một câu chuyện 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tơ máu trong mắt đại diện cho nỗi mệt mỏi và tâm trí căng thẳng, Phạm

Nhàn lại xoa mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tuyết phủ bất biến kia. Y biết

chắc chắn sẽ có thay đổi, nếu không làm sao nền văn minh có thể tồn tại đến

ngày nay? Điều khiến y run sợ nhất là vẫn chưa thấy bóng dáng những người

cùng thời kia, không biết họ đã phải chịu đựng những gì.

Kiến trúc tráng lệ, tuyệt vời, tinh xảo, đơn sơ, cổ xưa... hoàn toàn không

tương xứng với những túp lều trên cỏ dại trong thế giới này. Chúng cũng là

những thứ chịu tổn thất nặng nề nhất trong thảm họa. Con người thời đó nắm

giữ bí mật sáng tạo của Đấng Tạo Hóa, nhưng cuối cùng lại ném những vũ khí

tàn phá ấy lên đầu mình, rõ thật điên rồ.

Nhiệt độ cao làm tan chảy xi măng cốt thép, sóng thần san phẳng mọi thứ

còn lại, những tia vô hình g**t ch*t tất cả mọi người. Sau hạn hán là lũ lụt, sau

sương giá là tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua, tuyết dày phủ tất cả, không còn

dấu vết huy hoàng khi xưa, cũng không ai biết từng có một nền văn minh rực rỡ

trên thế giới này.

Sau biết bao năm tuyết rơi, cuối cùng lại có người xuất hiện trong cảnh

tượng ấy. Nền văn minh bị hủy diệt, bản năng sinh tồn, cuộc chiến đẫm máu tái

diễn. Trong đống đổ nát, những sinh vật còn sống sót vì mưu sinh chỉ có thể bộc

lộ mặt động vật tàn bạo nhất mà nhân tính khó lòng chấp nhận.

Phạm Nhàn không muốn nhìn những cảnh đó, nên hình ảnh nhanh chóng

trôi qua. Hệt như y đang ngồi trước cỗ máy thời gian, chứng kiến quá trình sụp

đổ của nền văn minh, những dấu tích còn lại của nó, rồi ngọn lửa văn minh cuối

cùng cũng mất dạng trong hoang mạc.

Y nhìn những tòa nhà cao tầng còn sót lại bị gió tuyết xâm thực, sụp đổ, cỏ

dại sau băng tuyết ch**m l** th*n th* chúng, nhờ thời gian, phong thủy và ma

lực tự nhiên biến chúng thành từng khối đá vụn và gỉ sét, không còn nhận ra

dáng dấp ban đầu.

Y nhìn đám người mặc da thú lại chui vào hang động, dựng lên lều tranh,

nhặt lại cung tên, nhưng quên mất chữ viết, quên mất ngôn ngữ.

Lầu đã dựng lên, lầu đổ sập, lầu lại dựng lên, trước giờ Phạm Nhàn vẫn nghĩ

văn minh là thực thể có sức sống mạnh nhất, dù bị tàn phá nặng nề đến đâu

cũng có thể dựa vào những tia lửa nhỏ mà tái sinh phục hưng, nhưng khi chứng

kiến những cảnh tượng lướt nhanh trên tấm kính, y mới biết văn minh thực ra là

thứ mong manh nhất trên đời, khi mất đi thế giới vật chất tạo nên nó, phương

diện tinh thần luôn dễ bị lãng quên.

Cảnh vụt qua chớp nhoáng, nhưng thế giới đã trải qua hàng chục vạn năm,

vinh quang xưa kia cuối cùng đã không để lại dấu vết gì trên thế giới này, biến

mất hoàn toàn.

Phạm Nhàn chứng kiến tất cả, đôi mắt ngơ ngác ửng đỏ, ngồi bất động dưới

đất, siết chặt nắm đấm. Trong khoảnh khắc đã trông thấy hàng ngàn năm trôi

qua, bên cạnh tảng đá xanh vẫn nguyên vẹn, thế gian đã qua hàng vạn năm.

Y thực sự nhìn thấy sông núi thay đổi, sao Bắc Đẩu chuyển dịch, đất trời

biến hoá. Y thấy khu vịnh xưa kia đã trở thành đất đai phì nhiêu, nhưng không

rõ chất dinh dưỡng từ vô số xác chết động vật còn sót lại có giúp ích gì cho sự

biến đổi này của trời đất hay không. Y thấy núi lửa sau khi hoạt động đã dịu

xuống, vùng thảo nguyên tĩnh mịch hơi nhô lên, thoát khỏi đe dọa của lũ lụt,

một bộ lạc người nguyên thủy từ phương đông bắc đến, bắt đầu vất vả đuổi thú

hoang, cày cấy.

Không rõ bao lâu sau, một người mù bịt khăn đen xé toạc tuyết phương bắc,

đến bộ tộc cổ xưa, được hậu thế gọi là sứ giả.

Sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề kết lưới, bà con bộ tộc sụp xuống đất

về phía bắc, ca ngợi ơn trên.

Lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền phương pháp ghi chép bằng dây

thừng, bà con bộ tộc lại ca ngợi ân đức thần thánh.

Rồi lại có sứ giả từ phương bắc đến, truyền nghề viết, bà con bộ tộc tu sửa

đền thờ, vẽ tranh đá trên vách núi, miệng tụng ơn ân Thần Miếu.

o O o

Phạm Nhàn vùi đầu vào hai gối, hô hấp dồn dập khiến thân y khẽ run rẩy.

Không biết trầm tư bao lâu, cuối cùng y cũng hiểu được phần lớn sự tình. Kể từ

khi xác định nơi đây là trái đất, y vẫn còn nhiều điều chưa rõ, tại sao trần gian

này lại sử dụng chữ viết là chữ mà y đã từng biết ở kiếp trước, tại sao chữ viết

nơi đây dường như chẳng có sự tiến hóa phức tạp, lại giống như ban đầu đã là

mang dạng thức như vậy.

"Ta có một vấn đề, tại sao mọi thứ đều biến mất, duy chỉ có ngươi... hay là

Thần Miếu, vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ." Giọng nói Phạm Nhàn khàn khàn,

lúc này y suy đoán, thời điểm đại họa ấy xảy ra chắc hẳn là sau khi mình qua

đời, nhưng cũng không thể quá lâu sau đó, bởi vì kỹ thuật kiến trúc của Thần

Miếu này có phần xa lạ với y, nhưng xét về mặt khoa học kỹ thuật và văn minh

vẫn chưa phát triển thành điều gì y không thể hiểu được.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2023: Người đó kể một câu chuyện 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên mặt gương trơn bóng, những cảnh ngộ buồn vui ly hợp của bộ lạc vẫn

hiện lên liên tục, thời khai phá hoang vu mà hy sinh nhiệt huyết. Những dân tộc

tồn tại qua hàng vạn năm tuyết giá cô tịch này đã sớm quên đi sự tồn tại cổ xưa

xa xôi. Nhưng dù sao đó cũng là nhân loại đã tiến hoá một lần, khi môi trường

thế gian cho phép họ tự do hoạt động, trí tuệ ẩn sâu trong vô thức của tập thể

cuối cùng cũng được bùng nổ. Đặc biệt là vị sứ giả quấn vải đen từ phương bắc,

cứ mỗi khoảng thời gian lại hiện thân tới bộ lạc, đem phúc ân của Thần Miếu

đến, càng làm thúc đẩy tiến triển văn minh của xã hội loài người.

Giống như một trò chơi được mở hack, hình ảnh trong gương tiến triển cực

kỳ nhanh chóng, nhân loại dường như cũng không mất hàng chục vạn năm như

trước đây để phát triển đến trạng thái hiện tại. Chỉ từ rất nhiều năm trước, vị sứ

giả quấn vải đen kia đã không còn xuất hiện trên thế gian, thay vào đó là những

sứ giả khác, người mang Thiên Mạch.

Lúc Phạm Nhàn đặt câu hỏi, hình ảnh trên gương vừa dừng lại trên một

ngọn núi cô độc, vô số bá tính hăng hái, dũng cảm đào bậc thềm đá trên núi rồi

chuyển đá và gỗ l*n đ*nh, để xây dựng một ngôi miếu thờ.

Ngọn núi cô độc này dựng đứng bên bờ biển, nửa sườn núi như ngọc xanh,

bóng loáng như gương, đối diện mặt trời mọc phương đông, chính là nơi Phạm

Nhàn rất quen thuộc, thậm chí từng một thời leo xuống, Đại Đông sơn.

Âm thanh của Thần Miếu lại vang lên khắp mọi nơi, giọng điệu vẫn ôn hòa

như trước, nhưng vẫn không chút cảm xúc thật sự: "Diện mạo tuyệt mỹ của bảo

tàng có thể bảo tồn được là nhờ vào may mắn, nói theo cách của thế nhân, đó là

số mệnh an bài."

Đúng vậy, ngoài số mệnh, ngoài may mắn, còn gì có thể giải thích một di

chỉ văn minh vốn phải tồn tại cách đây hàng chục vạn năm, nhưng hôm nay vẫn

yên tĩnh nằm trong dãy núi tuyết lớn, bình lặng và ôn hòa chứng kiến từng bước

chân của di dân trong thế gian?

Có lẽ chỉ có băng tuyết vĩnh cửu không thay đổi mới có thể chống lại sức

mạnh của thời gian, thiên nhiên tàn phá vô tình đã không khiến Thần Miếu biến

mất như những công trình kiến trúc oanh liệt khác trong dòng chảy lịch sử.

Thần Miếu sử dụng năng lượng mặt trời, có lẽ điều này cũng là một lý do.

Nhưng rõ ràng cuộc chiến cổ đại đó không thể gây ra biến động lớn đến thế

trong thiên địa. Hay là chính bản thân trái đất cũng gặp vấn đề nghiêm trọng

nào đó?

Vốn dĩ Phạm Nhàn có thể suy nghĩ sâu sắc thêm về vấn đề này, nhưng lúc

này tâm trạng y chấn động dữ dội, nhất là khi trên hình ảnh thấy tên sứ giả mù

bịt vải đen kia, và cảnh tượng Đại Đông sơn như ngọc bích xuất hiện lúc cuối

cùng, khiến y cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, không thể nói nên lời.

Nếu tất cả những thứ này đều là sự thật, vậy Ngũ Trúc thúc được xem là gì?

Là tiên tri hay là thầy dạy của toàn bộ nhân loại ngày nay sao? Chỉ cần nghĩ

rằng Ngũ Trúc thúc mà mình chung sống từ nhỏ, hóa ra lại là một huyền thoại

sống, thân thể Phạm Nhàn không khỏi run rẩy.

"Nhưng ta không tin trên đời chỉ còn lại nơi này của ngươi." Giọng nói của

Phạm Nhàn khàn khàn run rẩy, nghe có vẻ kỳ lạ: "Điều này rất vô lý."

"Thời gian có thể chứng minh tất cả. Ta đã dành hàng chục vạn năm trên thế

giới này nhưng không tìm thấy tồn tại tương tự." Âm thanh của Thần Miếu vang

bên tai Phạm Nhàn, vô cùng bình tĩnh: "Ta có thể tồn tại đến bây giờ, tiếp tục

hoàn thành sứ mệnh giúp đỡ nhân loại, một phần nhờ vận may, phần khác là do

trong hàng chục vạn năm qua, các sứ giả liên tục tu sửa Thần Miếu, nhưng rất

đáng tiếc, các sứ giả dần bị thời gian tiêu hao hết."

Dù Thần Miếu nói rất đáng tiếc, nhưng giọng điệu không hề có cảm xúc ấy.

Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ rất lâu rồi chỉ vào Đại Đông sơn trên gương và

ngôi miếu đang dần hoàn thành, nói: "Ta từng đến nơi này, tại sao ngươi lại

thông qua sứ giả truyền thần dụ, rồi xây dựng một ngôi miếu ở đó?"

Mỗi lần đi ngang qua Đại Đông sơn từ trên biển, nhìn thấy vách đá ngọc

thẳng tắp như bị một vị thần nhân cầm gươm chém ra, trong lòng Phạm Nhàn

luôn xao động, nhìn cảnh tượng không thể tồn tại này, luôn cảm thấy vách đá

như ngọc không giống hình thành tự nhiên, nhưng nếu do sức người tạo ra, phải

dùng lực lượng cỡ nào?

Điều khiến Phạm Nhàn khó hiểu nhất, là tại sao sau khi bị thương Ngũ Trúc

thúc lại phải về Đại Đông sơn dưỡng thương? Và tại sao chiến trường cuối cùng

mà Hoàng đế lựa chọn là ở Đại Đông sơn?

"Là để tưởng niệm." Âm thanh Thần Miếu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đó

là nơi khởi phát chiến tranh. Vũ khí mà con người tự giết lẫn nhau đã va chạm

dữ dội tại đó, cuối cùng tạo ra hậu quả mà chính con người cũng không thể

lường trước được... Còn dấu tích cuối cùng, chính là bức tường đá ngọc đẹp đẽ

ngay ngắn, thành phố khi xưa đã không còn tồn tại, nửa ngọn núi bị nóng chảy,

cuối cùng trở thành hình dáng như ngày nay."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2024: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, mãi đến hôm nay y mới

biết được bí mật này, thì ra Đại Đông sơn chính là nơi khởi phát chiến tranh, cả

ngọn núi bị nóng chảy thành nửa ngọn núi cô độc bên bờ biển, đá núi bị nhiệt

độ cao hòa tan thành một mảng ngọc bích trong suốt, đó là cảnh tượng kinh

khủng đến mức nào.

"Cho nên bức xạ tồn tại mạnh nhất tỏa ra từ Đại Đông sơn, cũng giống như

thiên địa nguyên khí mạnh nhất..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn vang lên, nói

ra suy luận của mình: "Nếu như phán đoán của ta đúng, ta không hiểu tại sao

bức xạ giết chóc lại có thể trở thành thiên địa nguyên khí? Nếu như con dân thế

gian thực sự là dân cư còn sót lại đời trước, tại sao trong cơ thể họ lại có kinh

mạch?"

"Bởi vì nhân loại là loài ngu xuẩn nhất, cũng là loài thông minh nhất. Điều

then chốt, họ là loài có khả năng thích nghi môi trường cao nhất." Giọng nói

Thần Miếu vang lên đáp lại: "Về điểm này, ta hoàn toàn tin tưởng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một người,

người ấy kể một câu chuyện, người ấy nói: Thuở xưa có ngọn núi... Nếu những

chuyện Phạm Nhàn trải qua trong Thần Miếu cứ thế tiếp diễn, chắc chắn những

kẻ ngóng trông y sống hay chết trên thiên hạ sẽ bị vùi lấp dưới nhiều lớp tơ

nhện rồi bị mài chết dần.

Giống như thế giới sau thảm họa, dù là nhân quả hay bất cứ điều gì cũng

không thể mãi mãi rơi vào vòng lặp khô khan được. Sau khi nền văn minh sụp

đổ và tái sinh, không thể nào tạo ra hình hành hoàn toàn giống ban đầu, cho dù

ngay từ lúc nhân loại mới nhú lên Thần Miếu còn sót lại này đã liên tục qua vị

sứ giả mù truyền tải hạt giống nền văn minh trước đó cho nhân loại.

Sự thay đổi rõ ràng nhất giữa hai thế giới tất nhiên không thể qua mắt Phạm

Nhàn, tái sinh hơn hai mươi năm, ngày ngày luyện công pháp bá đạo, trong một

năm qua lại bắt đầu cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trời đất, đó mới là sự

khác biệt thực sự. Xã hội loài người dường như đã tìm ra phương thức khai

thác, còn kinh mạch trong cơ thể con người là bằng chứng rõ ràng nhất về sự

thay đổi này.

Nếu nói thiên địa nguyên khí và chân khí trong cơ thể vốn cùng một nguồn

gốc, là dấu tích của thảm họa hàng chục vạn năm trước để lại trên thế giới, tại

sao những dấu vết được tự nhiên cân bằng sau đó lại không khiến con người

sống giữa chúng phải chết đi?

Theo lời giải thích của Thần Miếu, có lẽ thích nghi môi trường và tìm được

một số điểm cân bằng vốn là đặc tính mạnh mẽ vốn có của sự sống.

Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi bàng hoàng, ngồi bất động dưới đất, rất

lâu không nói nên lời. Trong lòng y, văn minh mà y tưởng chừng không thể dập

tắt thực ra lại là mong manh nhất, còn sinh mạng dường như yếu ớt, trước thực

tại như sắt đá lại trở thành thứ tồn tại mạnh mẽ và không hề úy kỵ nhất.

Nhân loại thích nghi môi trường này, sinh vật mọc lên một lần nữa cũng

thích nghi môi trường. Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ kỹ về những gì mắt thấy

tai nghe từ khi tái sinh, kinh ngạc phát hiện dù là nhân loại hay động vật, dường

như đều không có quá nhiều biến đổi bởi nguyên khí tràn ngập thiên địa. Thực

tế này khiến y không khỏi sững sờ.

Xem ra dù đáng sợ nhưng trong dòng chảy lịch sử dài lâu, nó chỉ đơn giản là

bức tranh phong tình tươi đẹp lay động lòng người mà thôi.

o O o

Không biết qua bao lâu, Phạm Nhàn mới thoát khỏi tâm trạng hoảng sợ và

ngơ ngác đó, mà lúc này trên tấm gương trơn bóng trong không trung Thần

Miếu, hình ảnh cũng đã rời xa Đại Đông sơn, bắt đầu hiện lên đủ loại cảnh

tượng sinh động.

Có người im lặng săn bắn trong rừng rậm, có người vui vẻ lao động trong

ruộng đồng, có nữ nhân thanh thản giặt giũ bên bờ suối, có trẻ thơ mới biết đi

đường, có khói lam, có làng mạc, thành bang, cung điện, tất nhiên cũng có tranh

chấp, chiến tranh, chém giết, máu me.

Hình ảnh dần chậm lại, xuất hiện từng cảnh tu luyện võ đạo, hoặc ngồi hoa

sen, hoặc ngồi thiền trên đỉnh núi, cứng cỏi vô song, phơi mình trong sương gió,

năm tháng dài lâu, hỏi trời cao vấn biển sâu, nhìn bốn phương nhắm thẳng nội

tâm, hô hấp nguyên khí còn sót lại của trời đất, thở ra khí đục trong mình, rồi

cuối cùng có một ngày hình thành võ đạo trên đại lục.

"Đến rồi đến rồi. . ." Phạm Nhàn cảm nhận được, khi chứng kiến những

hình ảnh này, y hoàn toàn không có cảm giác bay bổng như tiên, rõ ràng là nhờ

vào nền tảng vững chắc mà Giám Sát viện đã đặt nền móng từ khi còn nhỏ.

Nhưng dù sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng biến ảo chân thực của đại lục, y

vẫn không tránh khỏi cõi lòng dao động, khóe môinở nụ cười chua xót và khó

hiểu. Y nói với tấm gương phản ánh sáng trước mặt: "Nói cho ta nghe, nếu

những bí quyết võ đạo này đều do chính mọi người tu luyện ra, tại sao bên trong

Thần Miếu lại có nhiều thứ lợi hại đến thế? Chỉ cần trộm đi hai quyển, đã có thể

tạo ra mấy vị đại tông sư trên thế gian này."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2025: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không chờ Thần Miếu lên tiếng, Phạm Nhàn ho hai tiếng, vội nói trước:

"Đã nói tới lúc này rồi, chắc ngươi cũng phân tích ra thân thế của ta, khỏi phải

nói những lời vô nghĩa kiểu tiên thuật thần giới còn sót lại nữa."

Trong Thần Miếu yên lặng một hồi rồi giọng nói lại bình tĩnh vang lên:

"Hàng vạn năm qua, Thần Miếu luôn quan sát thế gian, chúng ta sẽ thu thập tư

liệu, phân tích, kết hợp với đặc tính sinh học của nhân loại, tổng kết và tu sửa,

cuối cùng đưa ra được mấy hướng nghiên cứu."

Hóa ra là những bí kíp mà mẫu thân Diệp Khinh Mi lén lút đem ra khỏi

Thần Miếu lại có nguồn gốc như vậy. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, nếu không có

tầm nhìn và thủ đoạn cực kỳ cao siêu, lại có vô số tâm pháp bí truyền, tư liệu

nhiều như biển để lựa chọn, ai trong thế tục có thể như Thần Miếu, dùng hàng

vạn năm thời gian để chọn lọc tinh túy như thế?

"Các ngươi đã truyền nhiều phương pháp hữu ích xuống trần gian." Điều

này đã xuất hiện từ sớm trên hình ảnh, Phạm Nhàn cũng không phủ nhận công

hiệu truyền thừa văn minh của Thần Miếu. Sau một lúc im lặng, y nói: "Trong

thời khai phá hoang dã, thậm chí Thần Miếu còn trực tiếp phái sứ giả xuống

giúp nhân loại đối phó những loài thú khổng lồ... Sau này còn truyền thụ nhiều

bản lĩnh để con người tồn tại trong thiên nhiên... Vậy tại sao các ngươi không

trực tiếp truyền những pháp môn đó cho nhân loại, hay nên nói, trong Thần

Miếu chắc chắn còn nhiều tư liệu, sao các ngươi cứ giấu kín mãi thế?"

Lời đã đến lúc này, sắp tiếp cận đến nữ nhân kia, nghĩ đến cái chết của mẫu

thân Diệp Khinh Mi không thoát khỏi liên quan tới Thần Miếu, dù là bí kíp mà

cô lấy trộm hay công nghệ trong Nội Khố vượt quá trình độ phát triển của tự

nhiên của xã hội, trái tim Phạm Nhàn hơi se lại, giọng khàn khàn, nhìn chằm

chằm vào gương sáng: "Hơn nữa còn phá vỡ quy tắc của chính mình, đuổi giết

những người đó."

"Không có những người đó, chỉ có một người." Giọng nói Thần Miếu vẫn

bình tĩnh, có lẽ vì từ tư liệu và đối thoại, phân tích về Phạm Nhàn vẫn chưa đi

đến kết luận chắc chắn, nên Thần Miếu trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Chúng ta là

người bảo vệ, bảo vệ ngọn lửa cuối cùng của nền văn minh nhân loại đâm chồi

nảy lộc, chúng ta muốn để cho di dân còn sót lại của nhân loại có thể tái sinh

trên thế giới này, đó là sứ mệnh của chúng ta."

"Thần Miếu sẽ truyền bá một số kỹ năng và kiến thức phù hợp xuống trần

thế, ví dụ như thủy lợi, trồng lúa, võ nghệ, nhưng chúng ta sẽ không cố ép buộc

ảnh hưởng mọi thứ trên thế gian."

Phạm Nhàn bỗng nói: "Ngươi bảo rằng mình chỉ là người bảo vệ, chứ không

phải kẻ thao túng, thế nhưng ngươi đã bao phủ bóng tối của Thần Miếu trên đầu

nhân loại đã lâu năm như vậy, hơn nữa các ngươi vẫn luôn cố lên kế hoạch xây

dựng một thế giới mà các ngươi cho là hoàn hảo theo ý tưởng của mình."

Lông mày y nhíu lại: "Đã một nghìn năm rồi, Đại Ngụy lập quốc được một

nghìn năm, thực ra thế giới này không có thay đổi gì về bản chất."

Tiếng nói của Thần Miếu im lặng rất lâu rồi lần đầu dùng giọng điệu hỏi

ngược lại: "Chẳng lẽ như thế không tốt sao?"

Như vậy có tốt hay không? Ai có thể nói rõ được. Phạm Nhàn là người suy

nghĩ cực kỳ nhạy bén, từ thông tin trong giọng nói Thần Miếu, y đã sớm phán

đoán ra rằng, Thần Miếu hay là di tích cuối cùng của nền văn minh trước, dù

vẫn thực thi chỉ thị trong chương trình, nhưng thảm họa khiến nhân loại tự hủy

diệt vong đã ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của nó.

Không biết Thần Miếu có đúng là một thực thể có ý thức tự chủ hay không,

nhưng rất rõ ràng, Thần Miếu luôn quan sát mọi thứ trên thế gian, ngăn cản xã

hội loài người tiến lên nền văn minh cao hơn. Có lẽ trong mắt nó nếu văn minh

tiếp tục theo con đường cũ, chắc chắn sẽ dẫn đến sự hủy diệt một lần nữa.

Ngày trước Diệp Khinh Mi khiến cả lục địa tiến bộ về mặt kỹ thuật, sản

xuất, rất hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Thần Miếu. Vì thế Thần Miếu

mới chọn Khánh Đế làm người đại diện, xóa sạch mọi dấu vết của Diệp Khinh

Mi. Nhưng sứ giả của Thần Miếu ngày càng ít ỏi, lại liên tiếp chết dưới tay Ngũ

Trúc thúc, nên nó không thể nắm bắt và kiểm soát được việc Khánh Đế vẫn sử

dụng Nội Khố, còn Phạm Nhàn là huyết mạch của Diệp Khinh Mi, vẫn còn

sống.

o O o

Tâm trạng Phạm Nhàn đã bình tĩnh hơn nhiều, y không nghĩ rằng tức giận

hay đau buồn với một thực thể nhân tạo có quá nhiều ý nghĩa. Sau một lúc trầm

ngâm, y nói: "Dù tốt hay xấu thì ngươi vẫn can thiệp vào việc đời, điều này mâu

thuẫn với quy tắc của ngươi."

"Thần Miếu sẽ không can dự vào việc đời, cũng không cản trở quá trình tiến

hóa văn minh của nhân loại. Chúng ta chỉ định chỉnh sửa quá trình đó, nhưng

nếu có lực lượng bên ngoài cố tình thúc đẩy quá trình này, chúng ta nhất định

phải ngăn cản."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2026: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiến

trúc.

Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cười

của y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan và

quái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trong

không gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thể

nhịn được mà nằm ngửa ra sau.

Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như không

quan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trang

nghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnh

lẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:

"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươi

thực sự tự cho mình là thần rồi."

Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đến

trên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấm

gương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện với

những con người chịu vô vàn khổ đau.

Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này để

tiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinh

hãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức tranh

phong cảnh thực sự."

Tấm gương treo giữa không trung dần dần thu mình lại. Nó mất đi ánh sáng,

biến thành một cuộn trục thẳng, cuộn lại từ hai bên, dần khép lại hình ảnh. Sau

khi thi thể cháy đen biến mất, tấm gương biến thành một cây gậy rồi hình dáng

ông lão lơ lửng trong ánh sáng hiện ra.

"Nhắc lại, ta là người bảo vệ, không phải thần."

"Nếu ngươi không phải thần, làm sao có thể có phán đoán và hành động của

riêng mình?" Phạm Nhàn có vẻ mệt mỏi, nói chuyện đã lâu, xem qua cảnh vật

dòng thời gian khiến y như mang gánh nặng. Y gối đầu lên tay, bình tĩnh nhìn

ông lão trôi nổi trên đầu, hỏi: "Ngươi do nhân loại tạo ra, nay lại bắt đầu kiểm

soát sự phát triển của nhân loại, hành vi này phát triểndựa trên cơ sở lập trình

nào?"

"Bốn điều luật của Thần Miếu."

Phạm Nhàn ngữ điệu bình thản đáp: "Ngươi vẫn quen tự xưng là Thần

Miếu, đây là điều ta khó hiểu nhất."

"Điều luật thứ nhất, Thần Miếu không được làm tổn thương nhân loại, cũng

không được đứng nhìn nhân loại bị tổn thương mà không làm gì. Điều luật thứ

hai, Thần Miếu phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân loại, nhưng không được

vi phạm điều luật thứ nhất. Điều luật thứ ba, Thần Miếu phải bảo vệ an toàn của

bản thân, nhưng không được vi phạm điều luật thứ nhất, thứ hai..."

Âm thanh của Thần Miếu vẫn chưa kết thúc, lông mày Phạm Nhàn đã nhíu

lại, bởi y cảm thấy ba điều luật này có vẻ quen thuộc, nhưng một số chi tiết

dường như khác với những gì mình nhớ.

"Điều luật thứ 0, Thần Miếu phải bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại

không bị tổn hại, các điều luật khác chỉ thành lập dưới tiền đề này."

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra những điều luật quen thuộc

này xuất phát từ đâu, chính là ba điều luật của robot trong tiểu thuyết phim ảnh

thế giới kia. Lúc này, y chợt nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ tới, như

anh chàng da đen đẹp trai kia và người máy còn đẹp trai hơn anh chàng da đen.

(Phim I, Robot do Will Smith đóng vai chính)

Hóa ra ở thế giới sau khi mình chết hoặc xuyên qua đó, khi văn minh phát

triển đến mức nào đó, ba định luật của Isaac Asimov thật sự được ứng dụng vào

thực tế. Nhưng khiến Phạm Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng chính là điều luật

thứ không mà Thần Miếu nói.

Bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại không bị tổn hại? Điều luật thứ 0 mà

Thần Miếu tuân theo lại là cái này sao? Xét theo bề ngoài đây là một điều luật

vĩ đại chính nghĩa biết bao nhiêu, nhưng Phạm Nhàn lại rất dễ dàng tìm thấy

nguy hiểm tiềm ẩn trong đó.

Chính vì có điều luật này tồn tại, nên Thần Miếu mới âm thầm kiểm soát sự

phát triển văn minh nhân loại, mới chú ý đến Diệp Khinh Mi thoát khỏi Thần

Miếu, thậm chí cuối cùng không ngại vi phạm Điều luật thứ nhất và thứ hai,

trực tiếp liên thủ với Hoàng đế để xóa sổ Diệp Khinh Mi.

Điểm then chốt và đáng sợ nhất trong Điều luật thứ 0, chính là cụm từ "lợi

ích tổng thể của nhân loại". Vấn đề là, lợi ích tổng thể của nhân loại do ai quyết

định? Thế giới và xã hội nào mới thực sự phù hợp với lợi ích tổng thể của nhân

loại? Trong mắt Thần Miếu, nếu nhân loại tiếp tục theo con đường cũ, dẫn đến

xuất hiện vũ khí nóng, thậm chí vũ khí công nghệ cao hơn, sẽ chỉ đem lại sự

hủy diệt cho toàn nhân loại. Tất nhiên Thần Miếu cho rằng điều đó không phù

hợp với lợi ích tổng thể của nhân loại.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2027: Bức tranh phong cảnh và truyền thuyết 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng liệu những thứ như văn minh kỹ thuật có thể mang lại cuộc sống tốt

đẹp hơn cho những người nông dân lam lũ đồng áng, những người phải bán con

bán cái để sống, liệu những thứ đó có thực sự không bao giờ xuất hiện trên thế

giới này? Phạm Nhàn không phải kẻ chỉ biết kỹ thuật, nhưng y vẫn tin tưởng

chắc chắn rằng nhân loại thế kỷ XXI của thế giới kia chắc chắn sống hạnh phúc

hơn nhân loại thế kỷ XVII, XVIII rất nhiều.

Lợi ích tổng thể ư? Đây là một khái niệm mơ hồ thậm chí hơi vô lý, liệu có

phải do một thực thể phi nhân loại thiếu cảm xúc, có lẽ rất ít lầm lẫn định đoạt

hay không? Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, nhìn vị ông lão đang bồng bềnh

trên đầu, im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Rốt cuộc lợi ích tổng thể của nhân loại là

ở đâu?"

Ông lão cũng im lặng rất lâu rồi mới nói: "Thần Miếu không biết, nhưng

Thần Miếu biết có những con đường không thể đi theo."

"Chẳng trách lần trước sứ giả từ phương nam tới, dọc đường giết rất nhiều

bách tính vô tội. Nếu ba điều luật thực sự có hiệu lực, làm sao lại xảy ra tình

huống đó?" Phạm Nhàn nhìn lão giả, giọng run run nói: "Vì khái niệm mơ hồ

lợi ích tổng thể kia, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi không

thấy điều này rất nguy hiểm sao?"

"Thần Miếu có cách tự kiểm soát bản thân, đó là phán đoán dựa trên dữ

liệu." Lão giả bình tĩnh nói: "Thần Miếu không thể đứng nhìn nhân loại đi theo

con đường cũ."

"Ta nên cảm ơn hay mắng nhiếc ngươi?" Phạm Nhàn đẩy hai tay, ngồi dậy

trên nền đất lạnh, vẻ mặt ngây ngốc, chậm rãi nói: "Điều luật thứ 0 này là đứa

chó chết nào làm ra?"

"Không phải do chó làm ra." Lão giả Thần Miếu rất bình tĩnh trả lời, nhưng

không biết câu trả lời của ông lạnh lùng như một trò đùa: "Khi Thần Miếu tỉnh

lại, điều luật này đã có rồi."

"Chính vì điều luật thứ 0 khó hiểu này mà các ngươi g**t ch*t cô ấy." Phạm

Nhàn sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt hé mở, lẩm bẩm một mình, giọng dần

lớn lên: "Cũng chỉ vì lý do mơ hồ đó, các ngươi giết cô ấy, các ngươi giết cô

ấy..."

"Các ngươi g**t ch*t cô ấy!" Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên quá nhiều cảm

xúc phức tạp, chăm chú nhìn bóng dáng ông lão trên không trung, đau đớn thấu

xương nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.

Giọng nói của ông lão vẫn rất bình tĩnh: "Thần Miếu nhất định phải bảo vệ

lợi ích tổng thể của nhân loại."

Đây không phải về việc của Diệp Khinh Mi, Thần Miếu chỉ lặp lại tín điều

lạnh lẽo đó với Phạm Nhàn. Bởi vì ngay sau đó ông nói với Phạm Nhàn: "Ba vị

khách lữ hành, ta sẵn lòng chấp nhận các ngươi trở thành tín đồ của Thần Miếu,

sứ giả của Thần Miếu, thay thiên ý, đi khắp nơi trên thế gian rộng lớn, che chở

cho di dân còn lại trên lục địa."

Những lời này rõ ràng khác với phần trước, có lẽ đây là một đoạn văn Thần

Miếu tự soạn ra, nên nghe có vẻ cực kỳ huyền ảo. Nhưng trước đó Phạm Nhàn

và Thần Miếu đã nói chuyện lâu như vậy, phản ứng của Thần Miếu vẫn rất cứng

nhắc.

Có lẽ ông lão này cũng nhận ra con người trẻ tuổi yếu ớt trước mặt khác với

người bình thường, nên tiếp tục nói: "Đồng hành từ Thần giới, xin nhớ kỹ điều

luật thứ 0."

Sau đó ông lão im lặng, sắc mặt trên màn sáng liên tục thay đổi, có vẻ như

đang suy nghĩ và đưa ra phán đoán cuối cùng. Một lúc sau, ông nói: "Để tuân

thủ điều luật thứ 0, mời ngươi ở lại trong đền thờ."

Ba câu nói đại diện ba quy trình của Thần Miếu, cái này kích hoạt tiếp nối

cái kia, từ triệu tập sứ giả rồi cảnh cáo Phạm Nhàn, cuối cùng tuyên bố giam

cầm Phạm Nhàn trong Thần Miếu.

Phạm Nhàn bình tĩnh nghe xong ba câu nói, đứng dậy mà không hề căng

thẳng hay sợ hãi. Bị giam trong Thần Miếu giữa băng tuyết, sống cô độc cả đời,

tất nhiên không phải tương lai tốt đẹp. Dĩ nhiên, năng lượng của Thần Miếu có

dấu hiệu cạn kiệt, nhưng chắc chắn có cách tạo ra thực phẩm, chứ không thì

Diệp Khinh Mi đã không thể bị giam nhiều năm như vậy.

Nhưng Diệp Khinh Mi bốn tuổi đã có thể trốn thoát nhờ Khổ Hà và Tiếu

Ân, huống hồ bây giờ Phạm Nhàn còn hai đồng bọn đang đợi bên ngoài. Phạm

Nhàn không lo lắng gì. Y chỉ bình tĩnh nhìn lão giả trên không rồi bỗng nói:

"Chửi bới và đe dọa tuyệt đối không phải chiến đấu thực sự, mà đối với ngươi

là vật chết, dường như cũng chẳng cần tức giận." Giọng nói của y khàn khàn:

"Đe dọa ta vô ích, nhưng không hiểu sao ta luôn muốn chửi mắng ngươi."

"Đồ chó chết." Phạm Nhàn nhổ một bãi đờm, xuyên qua tay áo của lão giả

rồi rơi bộp xuống đất.

Sau đó y vỗ mông rồi bước đi, ném về phía lão giả Thần Miếu: "Bây giờ

ngươi chỉ là con đom đóm, còn dám giả làm thần lửa trước mặt ta, nói vài câu

cho ngươi thể diện... mà ngươi còn muốn nhốt ta cả đời..."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2028: Nỗi cô đơn của một người 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn bước thẳng ra cổng, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông lão

trên không vẫn im lặng nhìn y bước đi.

Cánh tay Phạm Nhàn đặt vững vàng lên chỗ mở cửa, quay đầu về, mắt híp

lại lạnh lùng nói: "Không sợ nói thẳng, ta chính là con trai Diệp Khinh Mi. Sứ

giả đầu gỗ trong miếu của ngươi đã bị thúc thúc của ta giết sạch. Vẫn câu cũ,

hãy làm tốt công việc hướng dẫn viên có tiền đồ, đừng cứ mơ mộng mình là

thần."

Hơi dừng một chút, Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Dám chọc giận ta, ta sẽ phá

hủy tấm pin mặt trời của ngươi rồi về Đàm Châu đun nước nóng tắm, phá hủy

bộ vi xử lý chính của ngươi, bắt con trai ta quỳ vào CPU. Trước mặt ta mà

ngươi dám hù doạ à?"

o O o

Cánh cửa lớn đột ngột bị kéo ra, cảnh tuyết giá hiện ra trước mắt, Phạm

Nhàn bước ra khỏi cửa lớn của kiến trúc hoàn hảo náy, ánh mắt tham lam nhìn

cảnh vật thực tại bên ngoài, quên hết những cảnh tượng kinh hoàng bên trong.

Y hít một hơi thật sâu, gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp sơn cốc

tuyết núi.

Dù không biết điểm yếu của Thần Miếu ở đâu, y cũng không muốn mạo

hiểm. Diệp Khinh Mi tài giỏi như thế cũng không nghĩ đến hủy hoại ngôi đền,

chắc có lý do riêng. Dù ý định báo thù vẫn còn nhưng sau khi chứng kiến những

cảnh biến đổi thăng trầm kia, nó đã chuyển thành cảm xúc khác.

Điều then chốt ở chỗ, một khi Ngũ Trúc thúc vào Thần Miếu là không thể

thoát ra, chứng tỏ nơi này có điều gì đó đáng sợ. Dù ban nãy Phạm Nhàn có vẻ

ngang ngược, thực ra cũng vì y biết Thần Miếu chỉ là vật chết, không thể có

cảm xúc oán hận. Y chỉ muốn phát tiết mà thôi.

Tiếng hét vang vọng yếu dần sau nhiều lần va chạm vào núi tuyết. Hai cái

bóng nhanh chóng vượt qua bệ đá trước đền, đến bên Phạm Nhàn, lo lắng nhìn

y.

Phạm Nhàn liếc nhìn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, gượng cười. Y

không định kể cho ai nghe những gì đã biết trong đền, vì không cần thiết. Cứ để

mình chịu cảnh cô đơn tuyệt vọng ấy thôi.

"Tìm được chưa?" Phạm Nhàn hỏi.

Vương Thập Tam Lang gật đầu, Phạm Nhàn mới để ý thấy sau lưng y có

một chiếc rương đen lớn. Tâm trạng y lập tức căng thẳng, con ngươi co lại, chợt

cảm thấy có gì đó sai sai. Giọng y gấp gáp: "Ra khỏi cửa đền!"

"Tiêu diệt mục tiêu số một." Giọng nói của Thần Miếu vang lên tứ phía,

hình dạng lão giả đã tan biến, Thần Miếu không lãng phí năng lượng để hiện

hình người nữa.

Năm chữ bình thường vang vọng giữa không gian trống vắng của đền thờ.

Vương Thập Tam Lang bỗng cảm thấy chiếc rương đen sau lưng mình đang di

chuyển!

Rầm một tiếng, rương đen lập tức vỡ vụn, chỉ thấy một luồng ánh sáng đen

lóe lên, một cây dùi sắt màu đen lao thẳng vào người Phạm Nhàn với tốc độ khó

lòng tưởng tượng !

Bàn tay Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt đâm xuyên ngực bụng mình, bỗng

cảm thấy miệng vị chát chát, nhưng không hề nhìn xuống vết thương mà ngơ

ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, vải đen che mắt vẫn lạnh lùng như

thường.

Phạm Nhàn biết mình đã sai sót điều gì, đúng là sứ giả Thần Miếu đã chết

hết, nhưng y quên mất Ngũ Trúc thúc, sứ giả mạnh nhất Thần Miếu.

Ngũ Trúc là truyền thuyết, nhưng là truyền thuyết của Thần Miếu.

Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt quen thuộc, mở miệng khó tin: "Chuyện này mà

kể ra, mẹ ta cũng không tin đâu."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tay trái Phạm Nhàn siết chặt cây dùi sắt, cảm nhận hơi lạnh từ kim loại.

Theo máu chảy ra, cổ họng y cũng cảm thấy vị ngọt lạnh, thậm chí cả cơ thể

cũng lạnh dần.

Tấm vải đen gần kề vẫn không vương bụi, khuôn mặt trẻ trung không nếp

nhăn kia dường như đang kể một câu chuyện hàng chục vạn năm.

Phạm Nhàn sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng không tìm thấy chút

quen thuộc nào. Dù vẫn là khuôn mặt và tấm vải đen ấy, nhưng y biết người

trước mặt không còn là Ngũ Trúc thúc, ít nhất là trong giây phút này.

Rõ ràng đây là người kia, nhưng người này lại không còn là người ấy nữa.

Hai mươi năm bên nhau nhưng giờ đây giống như hai người xa lạ, điều này

đáng buồn bã và tuyệt vọng biết bao.

o O o

Khi thấy cái rương lớn sau lưng Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đã có

dự cảm chẳng lành, dù tìm được Ngũ Trúc thúc là hoàn thành là mục đích lớn

nhất của chuyến đi này. Bởi vì y nhận ra một vấn đề.

Đối với Thần Miếu, Ngũ Trúc thúc là sứ giả mạnh mẽ, thâm niên cao nhất,

nhưng cũng là kẻ phản bội lớn nhất. Bởi Ngũ Trúc thúc bảo vệ mẹ con y, nên

Thần Miếu đã mất đi vô số sứ giả dưới tay hắn. Nếu Thần Miếu có thể kiểm

soát hoàn toàn Ngũ Trúc thúc thì mới không quan tâm động tĩnh của hắn.

Chính vì vậy, Phạm Nhàn ra lệnh cho Vương Thập Tam Lang mang theo cái

rương chạy ra ngoài đền. Y tin chắc rằng, một khi thoát khỏi Thần Miếu thì

Thần Miếu sẽ sẽ không thể khống chế Ngũ Trúc thúc được nữa. Nhưng tất cả

đều quá muộn
 
Khánh Dư Niên
Chương 2029: Nỗi cô đơn của một người 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong không khí, một luồng ánh sáng đen lóe lên, cái rương vỡ vụn, Ngũ

Trúc thúc quấn vải đen từ sau lưng Vương Thập Tam Lang lao tới Phạm Nhàn,

xuyên thủng người y như tôm tép, như chẳng hề nhận ra y, cũng chưa từng ở

bên bảo vệ mẹ con y.

Trong chớp mắt nhìn thấy ánh đen, Phạm Nhàn liên tưởng tới cảnh tượng

mà đại nhân kể lại cách đây nhiều năm, khi Diệp Khinh Mi bốn tuổi chạy ra

khỏi cửa đền, một luồng ánh đen cũng lóe lên, chỉ một chiêu đã đập Khổ Hà lăn

lông lốc.

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mảnh vải đen trên mặt Ngũ Trúc thúc, cảm

nhận đau đớn ở ngực bụng, biết Thần Miếu đã dùng phương thức gì đó để xóa

ký ức của hắn.

Máu tươi tuôn ra khỏi môi Phạm Nhàn, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vô

cùng kiên định, y gượng dậy giơ tay phải lên, ngăn cản Hải Đường và Vương

Thập Tam Lang giận dữ xông lên.

Bởi Phạm Nhàn hiểu rõ, trước Ngũ Trúc thúc, Hải Đường và Vương Thập

Tam Lang hoàn toàn không có khả năng đánh trả. Tham chiến chỉ có con đường

chết. Để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, y chỉ có thể dựa vào bản thân!

o O o

Máu tươi phun trào, Phạm Nhàn đau đến co người trên mũi dùi sắt ấy, trông

rất thảm thương. Nhưng y vẫn còn có thể suy nghĩ, chưa chết ngay được, thậm

chí còn có thể giơ tay phải lên ngăn cản Hải Đường và Vương Thập Tam Lang

đang cả kinh mà có hành động thái quá. Điều này chỉ có thể chứng minh, nhát

đâm cực kỳ chính xác của Ngũ Trúc không trúng chỗ hiểm yếu của y.

Đây là một việc rất khó hiểu, với cảnh giới của Ngũ Trúc mà bộc phát giết

người, ngoại trừ mấy vị Đại tông sư trên thiên hạ này, ai có thể thoát khỏi?

Huống hồ Phạm Nhàn vốn đang bị thương nặng kèm theo bệnh tật trên người,

chắc ngay cả Thần Miếu cũng không nghĩ rằng, dưới tay Ngũ Trúc mà Phạm

Nhàn còn có thể sống sót. Cho nên những tiếng động từ bốn phương tám hướng

im lặng, dường như đang chờ đợi Ngũ Trúc phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn.

Đúng vậy, không ai có thể tránh khỏi Ngũ Trúc ra tay, nhưng Phạm Nhàn có

thể!

Từ khi trong cửa hàng tạp hóa kia, Ngũ Trúc trao con dao bếp cho Phạm

Nhàn, trên vách đá Đạm Châu, dưới đồng hành giữa những cơn gió biển ẩm

ướt, ngày ngày Phạm Nhàn đều tiếp nhận giáo dục gậy gộc của Ngũ Trúc. đóa

hoa cúc nhỏ bé sau khi bị đập nát vô số lần, cuối cùng cũng trở nên cứng cáp

hơn nhiều.

Hàng ngàn lần, hàng vạn lần ra tay, không biết trên người Phạm Nhàn đã

xuất hiện bao nhiêu vết tím bầm. Nhưng cũng nhờ thế y mới có được bản lĩnh

sống sót trên đời này, có thân pháp cực kỳ tinh diệu. Điều quan trọng hơn cả, y

là người hiểu rõ nhất về phương hướng và tốc độ ra tay của Ngũ Trúc trên thế

giới này.

Chỉ có điều trong hàng ngàn, hàng vạn lần dạy dỗ trước đây, trong tay Ngũ

Trúc chỉ cầm cây gậy gỗ. Còn bây giờ trong tay hắn cầm cây dùi sắt sắc bén,

Phạm Nhàn không thể hoàn toàn tránh khỏi nhát đâm này, nhưng trong khoảnh

khắc ánh đen ập tới trước mặt, nhờ vào thân pháp thuần thục đến mức trở thành

bản năng, y ép buộc cơ thể xoay người, khiến đường đâm của cây dùi sắt tránh

khỏi trái tim và phổi của mình. Tuy máu tươi phun trào, nhưng thực chất chỉ là

vết thương ở khoảng dưới xương sườn bên cạnh tim.

Đầu Ngũ Trúc hơi cúi xuống, tấm vải đen tung bay trong làn gió lạnh buốt.

Không thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, cũng không biết vị tuyệt thế

cường giả này có cảm thấy kinh ngạc trước chuyện con người trước mặt có thể

tránh được nhát đâm của mình hay không. Trong mắt mọi người, hắn chỉ duy trì

động tác đó, đâm xuyên Phạm Nhàn vào cây dùi sắt.

"Chuyện này mà nói ra, mẹ ta cũng không thể tin được." Đó là câu Phạm

Nhàn nói ra trong tiếng ho ra máu.

Ngay sau câu nói đó, Ngũ Trúc im lặng một lúc, bỗng hỏi lạnh lùng: "Mẹ

ngươi họ gì?"

Ánh sáng như lóe lên một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã chiếm trọn tâm trí

Phạm Nhàn, khiến y thấy được hy vọng sống sót. Y nhìn chằm chằm vào tấm

màn đen, nói: "Mẹ ta họ Diệp."

Ngũ Trúc không có phản ứng.

"Ngươi gọi cô ấy là tiểu thư." Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc vẻ mặt hờ

hững, chẳng hiểu sao trong lòng bi thương, đau đớn hơn cả vết thương đang

gánh chịu, giọng khàn khàn thê lương.

Ngũ Trúc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Cô tên Diệp Khinh Mi. Ta tên Phạm Nhàn. Ngươi tên Ngũ Trúc." Phạm

Nhàn nhổ ra ngụm máu ở khóe miệng, nhìn Ngũ Trúc hung hăng nói, lại kéo

căng vết thương ở ngực bụng, đau nhói dữ dội khiến mắt hoa lên.

Ngũ Trúc vẫn không có phản ứng, như thể những cái tên mà hắn vốn phải

rất thuộc, rất thân thiết đã biến mất khỏi trí nhớ từ lâu. Dù trước đó có nói câu

gì, nhưng cả người hắn lạnh lẽo như một khối băng lơ lửng giữa trời đất, sẽ

không bao giờ tan chảy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom