Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2010: Trong miếu có người 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vũ khí của Hải Đường vẫn là thanh nhuyễn kiếm bên hông, còn Vương

Thập Tam Lang không hiểu lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ giống như thợ săn, ánh

mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thần Miếu hé mở.

Ba người im lặng canh giữ trước cửa Thần Miếu.

Phạm Nhàn nhận ra thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, nên

mới nhắm mắt ngồi xuống. Trước khi vào Thần Miếu, ít nhất y phải đảm bảo có

thể di chuyển, nếu phải chạy trốn, chí ít cũng sẽ không vướng víu Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang. Thần Miếu ở ngay trước mắt, cửa Thần Miếu đã mở,

đợi hàng vạn năm rồi, không nên nôn nóng trong giây lát.

Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn từ từ mở mắt ra, hấp thụ đầy đủ thiên

địa nguyên khí qua ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, sửa chữa không ít kinh mạch

bên trong, chân nguyên tích tụ tại tuyết sơn sau lưng cũng có thể chậm rãi lưu

chuyển.

Tinh thần Phạm Nhàn khá hơn nhiều, đã sẵn sàng bước vào Thần Miếu.

Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại ở cửa Thần Miếu, lúc này Vương Thập Tam

Lang cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó. Chỉ nghe tiếng ken két, một chú

chim non đáng yêu đi ra từ trong Thần Miếu, kêu lên hai tiếng về phía ba người

đang căng thẳng bên ngoài.

Con chim nhỏ này toàn thân xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ, toát lên vẻ thanh

khiết. Ba người bên ngoài Thần Miếu nhìn thấy chú chim nhỏ đi đến, không

khỏi sững sờ, không ngờ ra đón khách ở Thần Miếu không phải là yêu ma quỷ

quái gì mà chỉ là một chú chim nhỏ.

Chim xanh nhiệt tình dò xét.

"Đi thôi." Hải Đường nhìn chú chim xinh đẹp, trong lòng rung động, vô

thức nói, đỡ Phạm Nhàn đứng dậy từ trên tuyết.

Tinh thần Phạm Nhàn lúc này đã khá hơn rất nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Vào thôi."

o O o

Mỗi Thần Miếu là một thế giới, sau cánh cửa tất nhiên là thế giới khác.

Nhưng không giống tưởng tượng, phía sau cửa lớn Thần Miếu không phải tiên

cảnh, cũng không như Hải Đường tưởng tượng, chú chim xanh kêu chiêm chiếp

một tiếng rồi bay đi, không có sinh vật đáng yêu nào khác ra đón khách khứa

đang mệt mỏi.

Bên trong Thần Miếu vẫn là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảng

trường là những kiến trúc khổng lồ. Tuy cao lớn nhưng các kiến trúc bị tường

đá đen bên ngoài che khuất, người dưới chân núi Tuyết chắc chắn không thể

nhìn thấy.

Chất liệu, kiến trúc, chiều cao và chiều rộng của các công trình này không

thuộc về thế giới mà con người hiện tại đang sống. Hai bên tường có vài vệt tàn

tích của tranh vẽ đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn những nét vẽ mờ nhạt và màu

sắc đã phai.

Ba người Phạm Nhàn đi trên lối đi trong Thần Miếu, ngẩng đầu là bầu trời

tuyết, cúi đầu là mặt đất tuyết, chỉ thấy trời đất vẫn im lìm, cảnh tượng chung

quanh dường như không tồn tại thực sự.

Ba người như ba chấm đen, im lặng bước đi trên đường. Giọng nói trong

Thần Miếu không còn vang lên nữa, dường như người trong miếu không quan

tâm họ từ đâu đến, cũng không chỉ dẫn họ đi tới đâu.

Vì vậy, ba người Phạm Nhàn chỉ im lặng, tùy ý đi trên lối đi trong Thần

Miếu, ánh mắt bình tĩnh quan sát những mái hiên kiến trúc và bệ đá lướt qua

bên cạnh. Bề ngoài bình thường nhưng trong lòng họ đã nổi lên sóng gió, bởi

đây là bên trong Thần Miếu, có lẽ thế giới này chưa từng có ai bước vào, vùng

đất huyền thoại trong truyền thuyết cuối cùng hiện ra trước mắt. Khó mà đoán

được Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đang nén chặt những cảm xúc phức

tạp thế nào trong cõi lòng.

Xưa kia, Khổ Hà và Tiếu Ân chỉ ở ngoài cửa Thần Miếu, gặp được bóng

đen và tiểu tiên nữ, còn ba người Phạm Nhàn mới thực sự bước vào Thần Miếu.

Phạm Nhàn phải bình tĩnh hơn, bởi đoán ra được nguồn gốc Thần Miếu từ

đoạn đối thoại với giọng nói trong miếu. Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại trên

những bức bích họa còn sót lại hai bên, sơn đã bong tróc nhiều, không nhìn rõ

nội dung cụ thể, nhưng Phạm Nhàn vẫn phát hiện ra những dấu vết quen thuộc

từ những nét vẽ còn lại.

Giống như kiến trúc Thần Miếu ảnh hưởng tới hoàng cung xanh đen trong

kinh đô, phong cách vẽ tranh trong Thần Miếu có mối liên hệ với Khánh Miếu,

thậm chí tới các quán rượu. Có vẻ Thần Miếu đã tồn tại hàng ngàn năm trên thế

gian, mặc dù không can dự nhưng vẫn có ảnh hưởng mơ hồ.

Trong Thần Miếu, tuyết rơi nhỏ hơn bên ngoài nhiều, giờ đây tuyết đã tạnh,

trên lối đi chỉ có một lớp phấn tuyết mỏng, dấu chân ba người in rõ trên đó, tạo

thành một đường vân đơn độc, dẫn thẳng vào sâu bên trong Thần Miếu.

Dọc đường, chỉ thấy một số kiến trúc sụp đổ, hoang vắng không người ở.

Đây không phải tiên cảnh hay thần vực, mà chỉ là nơi hoang tàn như Hoàng đế

và Ngũ Trúc thúc đã nói.

Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt nhìn vết chân trên tuyết, suy ngẫm một lát rồi

tiếp tục dẫn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đi sâu vào trong. Từ lúc vào

cánh đồng tuyết, Phạm Nhàn trở thành người dẫn đầu của ba người, dù vết

thương chưa lành và bệnh tình trở nặng, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang

vẫn nhận thấy Phạm Nhàn có nhiều kiến thức hơn xa người thường.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2011: Trong miếu có người 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chú chim xanh xinh đẹp phía trước vẫn hót líu lo, dẫn ba cường giả trẻ tuổi

bước trên lớp tuyết mỏng, đơn độc và yên tĩnh tiến vào sâu trong Thần Miếu.

Sau khi xác định phạm vi các kiến trúc trong Thần Miếu là hình chữ nhật,

ba người bất tri bất giác đã đi đến trung tâm Thần Miếu.

Ở trung tâm Thần Miếu có một cái bục, phía sau bụclà một kiến trúc được

bảo tồn nguyên vẹn nhất, mặc dù bên ngoài vẫn có thể thấy nhiều dấu vết thời

gian, những khối đá dần phong hóa chứng tỏ sự vô tình của trời đất, nhưng cuối

cùng kiến trúc này vẫn không sụp đổ.

Đi đến đây, vẫn chưa thấy một ai, chỉ có chú chim xanh bay lượn, giờ đây

đáp xuống tảng đá phủ tuyết mỏng.

Phạm Nhàn nhíu mày , phát hiện chim xanh đáp xuống tuyết nhưng không

để lại dấu chân, và sứ giả Thần Miếu không xuất hiện, thái độ im lặng của giọng

nói khiến Phạm Nhàn xác nhận thêm một sự thật.

Có lẽ do linh cảm, ba người Phạm Nhàn dừng bước trước tảng đá, nhìn chim

xanh trên tuyết, im lặng, dường như chờ nó biến thành hoa hay ngậm hoa bay

về.

Không biết đợi bao lâu, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt trong Thần Miếu

vẫn không thay đổi, Phạm Nhàn cũng không cử động, thân hơi cúi xuống, tim

khẽ run rẩy. Trên đường đi, những tàn tích kiến trúc khiến Phạm Nhàn hơi căng

thẳng, bởi cảm nhận đó là di tích của nền văn minh cổ xưa, có liên quan với thế

giới kiếp trước của mình.

"Trong miếu không nguy hiểm, có lẽ những sứ giả Thần Miếu đã chết hết."

Giọng khàn của Phạm Nhàn đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hàng ngàn

năm trong Thần Miếu, chim xanh trên tuyết quay đầu nhìn y.

Đột nhiên nghe Phạm Nhàn mở miệng nói khiến Hải Đường và Vương Thập

Tam Lang giật mình. Từ lúc vào Thần Miếu, cảm xúc của họ bị những kiến trúc

khổng lồ chưa từng thấy và chú chim xanh thôi miên, đã mất đi phán đoán tỉnh

táo như ngày thường.

"Đã chết hết sao?" Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vô thức lặp lại lời

Phạm Nhàn nhưng không thể đồng ý với phán đoán của y. Ai có thể dễ dàng

phán đoán trong Thần Miếu không có gì nguy hiểm như Phạm Nhàn nói, khi

nơi huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết này đột nhiên hiện ra?

Hải Đường nhìn chim xanh trên tuyết, mặt hơi tái mét, giọng nói run rẩy:

"Dù là tiên cảnh suy tàn vẫn là tiên cảnh, thiên nhân khác biệt, cần có lòng kính

trọng."

Đám trẻ thơ Thiên Nhất đạo sùng bái Thần Miếu, không ai kế thừa được

tinh thần mạnh mẽ nhất của Khổ Hà Đại sư, kể cả Hải Đường. Khi đối diện với

Thần Miếu, bước vào bên trong, mọi người đều tự nhận mình nhỏ bé hơn nhiều.

"Có gì đáng kính sợ chứ?" Phạm Nhàn không nói toạc ra câu này, trong lòng

suy nghĩ, Ngũ Trúc thúc từng nói, trong nhà đã không còn mấy người, khi có

người chết ở ngõ nhỏ ngoài phủ, lúc mẫu thân chết Thần Miếu cũng mất một

người. Hôm nay bước vào Thần Miếu một cách bình yên, vẫn không thấy sứ giả

xuất hiện, có thể khẳng định rằng trong ngôi miếu hoang tàn kia chỉ còn là đống

đổ nát.

Thần Miếu không phải tiên cảnh, chỉ là di chỉ. Xác định điều này, trong lòng

Phạm Nhàn không còn chút sợ hãi nào. Y híp mắt nhìn chim xanh trên tuyết,

đột nhiên nói: "Xem ra... sứ giả đã chết, tiên nhân Thần Miếu đã đi lâu rồi, chỉ

để lại con chim tiên này. Đi loanh quanh rồi chúng ta cũng về thôi."

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quay đầu nhìn Phạm Nhàn với vẻ.

Lúc này tâm trạng họ hơi bất an, không nghe ra Phạm Nhàn đang nói dối.

Đương nhiên, đó cũng vì nét mặt tái nhợt đầy vẻ thất vọng và bi thương khó xóa

nhòa của Phạm Nhàn, y diễn quá tài tình.

"Nói bậy..." Hải Đường định nói, nếu Thần Miếu thật sự hoang tàn đến thế,

thực sự không có thực thể tối cao ngoài lục hợp, tại sao không tìm Ngũ Trúc mà

lại trở về tay không như thế? Lúc này cơ bắp của Vương Thập Tam Lang căng

cứng, không biết phải đối mặt thế nào với ngôi miếu lớn trống trải hoang vắng

này. Sau bao nhiêu gian khổ mới qua được cánh đồng tuyết đến nơi, sao y có thể

bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Phạm Nhàn ho dồn dập hai tiếng, ngăn câu hỏi của Hải Đường, chỉ nhìn

chằm chằm vào chim xanh trên tuyết - Mọi việc đều cần lý do. Thần Miếu chỉ là

di tích văn minh, một bảo tàng, nên giọng nói trong đó mời ba người vào chắc

chắn có việc cần làm.

Quả nhiên, chim xanh trên tuyết kêu rột roạt hai tiếng, vỗ cánh bay lên

khoảng mười trượng rồi đột ngột biến thành vô số điểm sáng, tan biến trong

không khí!

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, nhanh chóng áp sát bên

Phạm Nhàn để bảo vệ y. Họ hết sức kinh hoàng trước biến cố trong Thần Miếu,

sợ người yếu ớt nhất sẽ mất mạng.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề sợ sệt, chỉ híp mắt lạnh lùng nhìn những điểm

sáng rơi xuống. Những điểm sáng đó rơi vào giữa không trung, bắt đầu kết lại

với nhau, giống như vô số đom đóm ban đêm, theo một cách thần kỳ nào đó,

sắp xếp thành một hình dạng..
 
Khánh Dư Niên
Chương 2012: Trong miếu có người 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Điểm sáng dần lóe lên rồi lại mờ dần, hiện ra một bóng người trong không

trung. Những đường nét càng lúc càng rõ, thấy được tay áo phất phơ, thấy được

lưng đai ngọc đen, thấy được đôi giày cong mũi nhọn dưới chân.

Một ông lão áo rộng cổ xưa xuất hiện giữa không trung, không nhìn rõ

khuôn mặt nhưng có thể thấy rõ sự tồn tại của ông. Chân ông không đứng trên

tuyết mà lơ lửng trên không. Tuy rõ ràng ông lão đang ở đây nhưng Hải Đường

và Vương Thập Tam Lang hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở, nhịp tim,

thậm chí cả cảm giác tồn tại của ông!

Ông đứng trên không trung, như muốn bay đi theo gió, tay áo rộng thùng

thình trên tuyết đài nhẹ nhàng tung bay, ánh sáng mờ ảo bao trùm toàn thân!

Cảnh tượng này khiến ba người trước bục kinh hoàng. Có thể nhảy múa trên

không, toả sáng lấp lánh, đây là cảnh giới tu luyện gì? Không, đây rõ ràng là

tiên thuật! Ngoài tiên nhân Thần Miếu, còn ai có thể xuất hiện trước mặt thế

nhân theo cách khiến người ta muốn quỳ xuống cúng bái?

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượng

mà họ không thể hiểu nổi, tự nhiên liên tưởng đến tiên nhân Thần Miếu trong

truyền thuyết. Họ run rẩy, bỗng quỳ xuống, thành tâm cúi lạy trên tuyết.

Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, đầu gối chạm tuyết mềm, run rẩy như người

phàm lâm vào kích động.

Không ai có thể giải thích cảnh tượng này. Ngay cả văn minh tiên tiến thời

Phạm Nhàn còn sống cũng không thể tạo ra hiện tượng thần kì như vậy. Vị tiên

nhân trên bục tuyết tỏa sáng lấp lánh đứng trên không trung, quả thật rất giống

thần tiên.

Nhưng phần lớn thái độ kích động và sợ hãi của Phạm Nhàn là giả vờ. Y ép

bản thân bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phân tích vị tiên nhân xuất

hiện trước mắt. Nếu Thần Miếu là bảo tàng quân sự như lời người trong miếu

nói, vậy tại sao lại có tiên nhân?

Nếu không phải tiên nhân, thì là gì? Phạm Nhàn chưa bao giờ ép não suy

nghĩ nhiều như hôm nay. Y cúi đầu, suy nghĩ hết sức, hay là... hình ảnh 3D thời

y còn sống?

Phạm Nhàn không ném tuyết sang xem có xuyên qua vị tiên nhân không,

nhưng một khi đã có suy đoán, nỗi sợ giảm bớt nhiều. Y cũng thành tâm lạy

trước bục tuyết như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang.

Bắc Tề, Thiên Nhất đạo, đệ tử Hải Đường, bái kiến tiên nhân." Hải Đường

nghĩ tiên nhân Thần Miếu chắc chắn biết ngọn núi xanh, môn phái thờ phụng

Thần Miếu và truyền bá tình thương của Thần Miếu. Giọng cô run rẩy thưa

bẩm.

"Đông Di thành, Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang." Giọng nói của Vương

Thập Tam Lang có vẻ kỳ lạ, có lẽ hôm nay tinh thần chàng trai dũng mãnh này

cũng bị xúc động nên hơi mơ màng.

"Nam Khánh Phạm Nhàn." Phạm Nhàn không giấu tên thật của mình, trước

đó sứ giả Thần Miếu xuống trần chết dưới tay Ngũ Trúc thúc là do âm mưu độc

ác của Hoàng đế lão tử, chắc Thần Miếu không biết mối quan hệ giữa mình và

Diệp Khinh Mi.

Lúc này Phạm Nhàn chỉ đang suy nghĩ, Thần Miếu mở cửa cho ba người họ,

rốt cuộc muốn gì? Nếu Thần Miếu trong truyền thuyết thế gian này giả mạo

thần tiên bao năm, chắc hôm nay sẽ tiếp tục đóng giả, sẽ diễn đến cùng cực để

dọa những người như Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Nếu Phạm Nhàn

không lên tiếng trước, có lẽ phe Thần Miếu sẽ không có phản ứng gì.

"Ba chúng ta từ phương nam đến..." Giọng Phạm Nhàn khàn khàn, kể lại

gian nan trên Tuyết Nguyên, để chứng tỏ quyết tâm và lòng kính ngưỡng Thần

Miếu của ba người. Lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mới tỉnh

ngộ, biết Phạm Nhàn nói dối, trong lòng kinh hãi, nghĩ rằng tiên nhân chỉ cần

một ý niệm là biết người ngay kẻ gian mà Phạm Nhàn còn dám nói dối trước

mặt tiên nhân, quả thật quá liều lĩnh.

"Các ngươi là sinh linh trần thế, Thần Miếu vĩ đại thương xót con dân, Băng

sương tuyết lộ chứng tỏ quyết tâm của các ngươi. Có bất kỳ nghi ngờ gì cần

được soi sáng, ánh sáng ở ngay trước mặt các ngươi."

Cuối cùng vị tiên nhân do chim xanh hóa thành cũng lên tiếng, giọng nói

không chút xao động, nhưng rất kỳ diệu, không lạnh lẽo mà ấm áp, thân thiện.

Tiếng nói vị tiên nhân vang vọng trong Thần Miếu trống vắng, ù ù như sấm,

không rõ phát ra từ môi hay từ khắp mọi nơi trời đất.

Câu nói thần kỳ này khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang càng tin

chắc đó là tiên nhân, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại cười lạnh, chỉ là loa

phóng thanh bản nâng cấp.

Ánh sáng phía trước, cần chỉ dẫn ư? Nhân thế đau khổ, có nghi ngờ gì có thể

cầu xin tiên nhân trong Thần Miếu? Vì thế, Phạm Nhàn tự nhiên lên tiếng:

“Tiên nhân chí cao, chúng ta muốn biết... chúng ta là ai, từ đâu đến, sẽ đi về

đâu?”

Họ từ phía nam đến Thần Miếu, sẽ đi đâu, ai biết được? Trước khi chim

xanh dẫn đến tảng đá, không trả lời được câu hỏi triết học khó khăn này. Sau

khi nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, vị tiên nhân lặng thinh, tay áo phất phơ trong

không khí cũng đột ngột cứng đờ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2013: Trong miếu có người 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại hỏi

ba câu hỏi đó. Lúc này, Phạm Nhàn chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt bình tĩnh

và lạnh lùng lạ thường, nhìn vị tiên nhân đang im lặng, qua quan sát tỉ mỉ, cuối

cùng xác nhận phán đoán của mình.

"Các ngươi vẫn là các ngươi, các ngươi từ nơi nào đến thì sẽ quay về nơi

đó."

Tay áo của tiên nhân bay phấp phới, giọng nói vẫn ấm áp, câu trả lời vẫn

huyền ảo như vậy. Câu trả lời này nghe thật dễ chịu đối với Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang, có lẽ với bất cứ ai cũng thế.

Nhưng Phạm Nhàn chỉ muốn được đáp lại như thế. Y bình tĩnh nhìn thẳng

bóng hình sáng lấp lánh trên không, thầm nghĩ rằng việc tìm kiếm dữ liệu cần

nhiều thời gian đến vậy, có vẻ năng lượng của Thần Miếu thực sự sắp cạn kiệt.

Rõ ràng tiên nhân không hề tức giận trước hành động đứng thẳng và nhìn

chăm chăm của Phạm Nhàn. Trong tia sáng, tiên nhân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn.

"Ta không muốn câu trả lời đó." Phạm Nhàn nói.

"Câu trả lời chỉ là câu trả lời, cần hay không là vấn đề tại tâm." Tiên nhân

Thần Miếu trả lời vẫn mang khí chất thần bí.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn biết quá khứ của Thần

Miếu."

Tiên nhân lại im lặng, ánh sáng bao quanh y phục tiên nhân lập tức mờ đi

nhiều. Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, thầm cầu nguyện: Nếu ngươi

thực sự chỉ là hình ảnh 3D, nếu ngươi thực sự chỉ là hướng dẫn viên của bảo

tàng này, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể lại quãng lịch sử đã bị

chôn vùi này.

Nếu có ai thực sự đặt chân vào Thần Miếu huyền thoại, họ sẽ muốn phép

thuật biến đá thành vàng, trường sinh bất lão, hay những công pháp vô thương

thần kỳ. Nhưng Phạm Nhàn lại khác, điều y muốn biết nhất là lịch sử Thần

Miếu. Y từng nói hai chữ bảo tàng ở ngoài cửa Thần Miếu, nhưng rõ ràng người

trong Thần Miếu không đoán ra linh hồn trong cơ thể Phạm Nhàn có liên quan

với họ.

Ống tay áo của vị tiên nhân cứng đờ một hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt đi nhiều.

Có lẽ những suy nghĩ giống người trong làn ánh sáng đang cân nhắc cho phép

tiếp cận điều gì đó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì sao Thần Miếu xuất hiện, xuất hiện làm gì, quá khứ, hiện tại và tương lai

của nó ra sao? Đó mới là mục tiêu câu hỏi của Phạm Nhàn. Sau câu hỏi của

Phạm Nhàn, vị tiên nhân hóa thân từ chim xanh im lặng, Hải Đường và Vương

Thập Tam Lang cũng nhận ra thay đổi trong cảm xúc của Phạm Nhàn, cố nén

nỗi căng thẳng trong lòng mà ngẩng đầu lên.

Trong Thần Miếu kỳ ảo giữa băng tuyết, chỉ có Phạm Nhàn giữ được bình

tĩnh. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mạnh mẽ đến thế cũng trở thành trẻ

thơ trước ánh mắt của vị tiên nhân trên tuyết đài, không dám vô lễ.

Sau một hồi im lặng, vị tiên nhân nói với Phạm Nhàn dưới chân mình: "Đây

không phải phạm trù phàm nhân có thể tiếp cận hay hiểu được."

"Ta chưa bao giờ nghĩ mình là phàm nhân." Phạm Nhàn nhìn những điểm

sáng trên không, hạ giọng: "Tương tự, ta cũng không nghĩ ngươi là tiên nhân."

Thần Miếu có thể ảnh hưởng mơ hồ tới lịch sử hàng ngàn năm trên lục địa,

lại có quy tắc không can thiệp thế sự. Phạm Nhàn rất rõ, để duy trì vị thế cao

siêu, bí ẩn, dù là di tích hay thứ gì khác, Thần Miếu sẽ tự trang điểm thành một

thực thể mơ hồ như trong truyền thuyết.

"Nếu không chịu nói, xin nói cho biết, sao ngươi mời chúng ta đến Thần

Miếu?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào vị tiên nhân huyễn hóa từ ánh sáng, bình

tĩnh nói: "Chưa bao giờ có phàm nhân được vào Thần Miếu, ngài để chúng ta

vào chắc có yêu cầu gì đó."

Lúc này, từ đoạn đối thoại giữa Phạm Nhàn và vị tiên nhân, Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang nghe ra điều khả nghi, chậm rãi đứng dậy. Họ kinh ngạc

trước thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn khi đối mặt với thực thể tối cao ngoài

tầm hiểu biết của con người.

Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn không hiểu, liệu Phạm

Nhàn có thật sự định thương lượng gì với vị tiên nhân trong Thần Miếu? Tại

sao y không vội tìm đại sư mù? Hải Đường đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhìn

theo hướng đôi mắt y lên không trung, chỉ một cái liếc nhìn đã tiêu hao hết can

đảm của cô. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim cô xao động, Phạm Nhàn vẫn đứng

thẳng trước mặt vị tiên nhân, tại sao cô lại không làm được?

"Ta từng làm nhiều nghề trên đời này, nhưng công việc ta thạo nhất vẫn là

kinh doanh." Phạm Nhàn nói: "Cho nên ta là một thương nhân chỉ biết có lợi

ích, ta không thích không làm mà hưởng, cũng không muốn vì bị bao phủ trong

ánh hào quang của Thần Miếu mà làm ra những điều gì có hại cho lợi ích của

mình. Ngài muốn chúng ta làm gì cho Thần Miếu thì phải có đền bù xứng

đáng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2014: Trong miếu có người 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Từ khi bước chân vào Thần Miếu cho đến bây giờ, tâm trạng của Phạm

Nhàn đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo dị thường. Đúng vậy, đối với Thần Miếu y

vẫn chưa có những hiểu biết thực sự, y phải ép bản thân mình bình tĩnh lại,

không nên coi đối phương là thần linh, mà chỉ có thể coi đối phương là một hữu

thể thực sự. Hơn nữa, y cũng mơ hồ đoán được chuyến đi Thần Miếu này quá

thuận lợi, chắc chắn là vị tiên nhân trong miếu có yêu cầu gì đó đối với ba

người họ, thậm chí y đã đoán được phần nào của yêu cầu đó.

"Thần đạo suy vi, đại đạo bất thịnh, lạc lối ngã ba đường, cùng chỉ non

sông, gió mây phẫn nộ, chí an xã tắc, cho nên..."

Hình người do những điểm sáng trên bục tuyết tụ lại im lặng một lúc, đột

nhiên lên tiếng đọc một đoạn văn cổ xưa hoa mỹ. Có điều ý chính rất đơn giản,

vị tiên nhân trong Thần Miếu hy vọng Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương Thập

Tam Lang ba người có thể trở thành sứ giả của Thần Miếu, thay mặt Thần Miếu

bí mật quan sát thiên hạ rồi chọn thời điểm thích hợp quay lại Thần Miếu để báo

cáo với người trong miếu.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hai người

lộ vẻ phức tạp. Họ đâu có ngờ rằng, vừa bước chân vào Thần Miếu, vị tiên nhân

trong đó lại không hóa đá ba người mà giao cho họ nhiệm vụ quan trọng mà

cũng phi lý như vậy.

Thay mặt Thần Miếu quan sát việc đời? Sau này ba người rời khỏi đây, chắc

chắn cả đời sẽ không bao giờ quay lại, mà người trong miếu thì không thể ra

ngoài can thiệp thế sự, vậy làm sao kiểm soát được bọn họ?

Đó là một yêu cầu rất đơn giản, trong mắt các đệ tử Thiên Nhất đạo, có lẽ

đó là sứ mệnh tối cao và vinh dự vô cùng. Nhưng với Phạm Nhàn, điều này chỉ

là bằng chứng xác nhận cho suy đoán của y.

"Hay là... đây chính là người mang Thiên Mạch trong truyền thuyết?" Hải

Đường thầm rung động, nghĩ tới một danh từ. Trong truyền thuyết, người mang

Thiên Mạch được gọi là huyết mạch thượng thiên, cứ cách vài trăm năm lại

thức tỉnh một lần. Họ có thể đại diện cho sức mạnh chiến đấu không thể cản

nổi, hoặc đại diện cho trí tuệ và tài năng vô song, nhưng cuối cùng những nhân

vật truyền thuyết ấy đều biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi rời ngọn núi xanh, Hải Đường cũng được triều đình Bắc Tề tuyên

truyền là người mang Thiên Mạch thế hệ này, được gọi là thiên tài. Có điều, cô

biết rõ mình không phải những nhân vật trong truyền thuyết ấy, so với cô, Phạm

Nhàn vẫn bình tĩnh khi đối mặt với tiên nhân, tiểu quái vật có thể phun ra cả

trăm bài thơ trong một đêm mới thực sự giống người mang Thiên Mạch.

"Không phải người mang Thiên Mạch, thân phận đó chỉ là sứ giả của Thần

Miếu." Phạm Nhàn đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng, giải thích với hai

người bạn: "Thần Miếu này đã hoang phế, ngoại trừ vị tiên nhân kia, không tìm

được sứ giả nào khác có thể quan sát thế sự... Nói chính xác hơn, những sứ giả

đó đều đã chết ở nhân gian. Nếu không muốn bị thế gian lãng quên, Thần Miếu

buộc phải tìm được sứ giả mới."

"Thật trùng hợp, ba chúng ta đến Thần Miếu, cho vị tiên nhân này một cơ

hội. Đối với người ấy mà nói, đây cũng không phải là ván cờ gì, bởi hắn tin

rằng các cao thủ trên giang hồ rất sẵn lòng thay Thần Miếu cao quý xem xét thế

gian."

"Ngay cả sư phụ ngươi trước lúc lâm chung còn nhớ mãi không quên Thần

Miếu, huống hồ là kẻ khác." Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, cúi

đầu nói: "Các ngươi muốn làm thì cứ làm đi, chắc chắn đây cũng là những

người ngoài đầu tiên nhận chức vụ sứ giả của Thần Miếu, bọn họ cũng không

có quy chế gì."

Điều rất kỳ lạ là, Phạm Nhàn nói những lời đó như thể đang nói trước mặt vị

tiên nhân trên bục tuyết kia, dường như y hoàn toàn không lo tiên nhân đó tức

giận. Thật vậy, trên khuôn mặt già nua hợp thành từ điểm sáng của tiên nhân

không có chút biểu cảm nào, ông chỉ lạnh lùng im lặng chờ đợi câu trả lời từ ba

người phía dưới.

"Sứ giả trong miếu đã chết sạch, đương nhiên, vốn dĩ số lượng sứ giả trong

miếu cũng không nhiều, nên ngươi mới muốn dùng ba chúng ta làm tai mắt cho

mình. Nhưng vấn đề là, ngươi không thể khống chế hành động của chúng ta sau

khi rời miếu, ngươi chỉ đang thực hiện lựa chọn duy nhất có thể trong tình thế

không còn sự lựa chọn." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn điểm sáng kia, khóe

miệng hơi nhếch lên nói: "Có điều, ta vẫn muốn có chút lợi ích nào đó. Theo

phân tích của ta, người mang Thiên Mạch chẳng qua là trong dòng sông lịch sử,

ngươi thông qua những sứ giả đi khắp thiên hạ, truyền dạy một số kiến thức

không tương xứng với thời đại cho những người đó."

"Nói như vậy, Khổ Hà đại sư là người mang Thiên Mạch, Hoàng đế lão tử

của ta cũng là người mang Thiên Mạch. Ai cũng nói người mang Thiên Mạch.

Cứ mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng rõ ràng, mấy chục năm gần đây

ở lục địa này nhộn nhịp hơn không ít."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2015: Trong miếu có người 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khuôn mặt tiên nhân không hề rung động, chỉ hơi cúi người, từ trên cao

nhìn xuống Phạm Nhàn đang nói chuyện lạnh lùng. Một lúc sau, tiên nhân nói:

"Những người đó là trường hợp ngoài ý muốn, không phải người mang Thiên

Mạch."

Phạm Nhàn gật đầu, không phản bác lời này, bởi dù là Khổ Hà Đại sư hay

Hoàng đế lão tử, nói đúng ra công pháp tu luyện của họ đều là đồ vật mẫu thân

y Diệp Khinh Mi đánh cắp từ Thần Miếu hoang tàn này, không có tính hợp

pháp, tất nhiên ông lão trong Thần Miếu không chịu công nhận.

"Đứa trẻ, ngươi biết rất nhiều chuyện." Vị tiên nhân trên tuyết nhìn Phạm

Nhàn bằng ánh mắt ôn hòa.

"Đừng gọi ta là đứa trẻ, ta không thích bị gọi như vậy. Còn về chuyện ta biết

thì quả thật không ít, bởi ta có suy nghĩ độc lập, khác với những sứ giả ngươi

phái đi khắp nơi trong vô số năm qua, không có cảm xúc và suy nghĩ riêng."

Phạm Nhàn không hề lùi bước, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của tiên nhân,

bình tĩnh nói: "Thậm chí ta còn biết đoạn văn dài ngươi đọc lúc nãy hoàn toàn

là trích dẫn, nhờ vậy mà thấy rằng, ngươi chỉ có thể thu thập và biên soạn đơn

giản, chứ không thể sáng tạo."

Từ lúc đứng dậy khỏi mặt đất tuyết, Phạm Nhàn luôn tỉnh táo và lạnh lùng

đối thoại với nhân vật trong Thần Miếu, dường như y chẳng hề lo sợ Thần Miếu

huyền bí này sẽ dễ dàng giết mình. Nhưng thực ra đó chỉ là vờ ra để che giấu

tâm trạng thật, những cảm xúc đó chỉ dựa trên phân tích của y về Thần Miếu,

cùng với kiến thức từ hai đời của y.

"Đây là lời châm chọc. Xem ra ngươi thực sự khiến ta kinh ngạc, khiến ta

nhớ đến một số chuyện... Có điều nếu các ngươi đồng ý trở thành sứ giả của

Thần Miếu, ta có thể bỏ qua lời lẽ thô lỗ của ngươi." Tiên nhân lạnh lùng nói:

"Thần Miếu không bao giờ giao dịch với phàm nhân. Điều này xin ngươi ghi

nhớ."

"Ngươi đã nhớ lại một số chuyện xưa, tất nhiên biết rằng, trên đời này

không phải ai cũng sẽ bị ngươi dọa đến mức phải nghe theo mọi lời ngươi."

Phạm Nhàn nói: "Ngươi chỉ là một ông già cô độc, tất cả đồ đệ của ngươi đều

đã chết hết, ngoài chúng ta ra, ngươi nghĩ còn ai khác có thể tìm thấy ngôi miếu

hoang này? Dù ngươi đuổi chúng ta đi hay g**t ch*t chúng ta, ngươi cũng chỉ có

thể bị kẹt vĩnh viễn trong ngọn núi tuyết này, không bao giờ biết được những gì

đang xảy ra ngoài kia."

"Cho dù có thể phá lệ giao dịch, nhưng trên thực tế, các ngươi đã được Thần

Miếu ban thưởng vô điều kiện. Là con cái của Thần Miếu, các ngươi nên cống

hiến sức lực của mình vì sự phát triển bền vững của cả thế giới."

"Ta không biết Thần Miếu đã ban cho ta điều gì."

Ánh mắt tiên nhân lướt qua ba người trước tuyết đài, nói: "Ta chọn các

ngươi vào đây, giao sứ mệnh vĩ đại này cho các ngươi, là bởi các ngươi mang

theo khí tức của Thần Miếu... Đặc biệt là ngươi."

Cuối cùng, ánh mắt tiên nhân dừng lại trên Phạm Nhàn. Hải Đường thừa

học nghệ từ ngọn núi xanh, Khổ Hà Đại sư có thể thành Đại tông sư nhờ công

pháp mà Diệp Khinh Mi đánh cắp từ Thần Miếu. Kiếm pháp vô thượng của

Đông Di thành cũng mang phong cách của các sứ giả Thần Miếu. Khí tức nồng

đậm nhất chính là Phạm Nhàn, từ nhỏ sống cùng Ngũ Trúc thúc, là con của

Diệp Khinh Mi. Toàn bộ công pháp lọt ra ngoài từ Thần Miếu đều ở trong người

y. Tất nhiên vị tiên nhân canh giữ Thần Miếu hàng vạn năm nhận ra điều đó.

"Ý ngài là sẽ không cho ba chúng ta thêm lợi ích nào nữa." Phạm Nhàn cười

nói: "Nếu vậy, chúng ta đành phải tự tìm kiếm chứ không thể vào bảo miếu mà

trở về tay không được."

Vừa dứt lời, tiên nhân trong ánh sáng mỉm cười, dường như thấy thú vị

trước ý định của kẻ phàm nhân giun dế, dám có cướp bóc trong mắt thần thánh

như mình.

Nhưng chuyện càng kỳ lạ xảy ra sau đó, Phạm Nhàn nói xong bèn bỏ mặc

ánh sáng kia, vòng qua bệ đá đi thẳng về phía ngôi nhà còn khá nguyên vẹn

dưới lớp tuyết mỏng trong Thần Miếu.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, không biết hành động vô

lễ này có chọc giận bậc tiên nhân, liệu có thiên lôi giáng xuống đánh Phạm

Nhàn thành tro bụi hay không.

Trên bục tuyết, gương mặt tiên nhân do ánh sáng tụ thành hơi cứng đờ,

dường như trong tất cả tính toán của ông đều không lường trước được hành

động của Phạm Nhàn. Ngay sau đó, thân thể tiên nhân lập tức tan rã, chỉ trong

nháy mắt, đã xuất hiện trước cửa tòa kiến trúc hoàn chỉnh kia, chắn ngang lối đi

của Phạm Nhàn.

Xuất hiện, biến mất với tốc độ như vậy thực sự không phải cảnh tượng

thuộc về nhân gian. Có điều, lưỡi Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cố nén

nỗi kinh hoàng trong lòng, hóa thành hai làn khói nhẹ, lướt qua, cố gắng bảo vệ

tính mệnh bé nhỏ của Phạm Nhàn trước một đòn giận dữ của tiên nhân.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2016: Trong miếu có người 7



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Có điều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bước chân Phạm Nhàn không dừng

lại chút nào, thẳng tiến vào hình người làm từ ánh sáng kia. Những tia sáng

không bị thân thể của y bị va nát, cũng không bay tứ tung, càng không biến

thành vô số sấm sét đánh nát y, mà chỉ đột nhiên phồng lên, như dính vào áo

tuyết của Phạm Nhàn.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh hoàng của Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang, Phạm Nhàn trực tiếp bước vào hào quang của tiên nhân rồi bước ra, tiến

lại gần cánh cổng lớn của tòa kiến trúc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hào quang tiên nhân lại tỏa sáng mạnh mẽ rồi đột

ngột xuất hiện trước cổng tòa kiến trúc, chặn đường Phạm Nhàn. Có điều, trong

đôi mắt sâu thăm thẳm như trời cao kia lại thoáng chút vẻ mộc mạc.

Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn vào mắt tiên nhân đang bay trên không, im lặng

một lát rồi nói khẽ: "Ta đã nhìn thấu ngươi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Núi tuyết cực bắc, Thần Miếu cực lạnh, Phạm Nhàn không quay đầu lại mà

bước vào tòa kiến trúc, tiếp tục thủng thân thể tiên nhân, giữa không gian trắng

xóa đầy tuyết phủ này sinh ra vô số ánh sáng chói mắt.

Không một ai chú ý đến sau lớp áo tuyết, lưng áo của y đã ướt đẫm mồ hôi.

Trong thời tiết lạnh giá này, mồ hôi từ trong người y thấm ra, làm ướt cả lớp áo

trong. Vẻ mặt y vẫn bình thản, không một ai biết trước đó, khoảnh khắc xông

vào thân thể tiên nhân, y đã tích lũy bao nhiêu dũng khí và quyết tâm.

Rốt cuộc Thần Miếu có sức mạnh thâm u khôn lường đến mức nào, có thực

sự hoang phế như Hoàng đế và Ngũ Trúc thúc đã nói hay không, Phạm Nhàn

cũng không rõ. Chỉ biết rõ ràng Ngũ Trúc thúc đang mắc kẹt trong ngôi miếu

tuyết này, khiến trong lòng y nảy sinh nỗi kinh sợ vốn có đối với Thần Miếu,

nhưng y vẫn quyết định liều mình.

Trước mắt xem ra, dường như Phạm Nhàn đã đánh cược thắng lợi, những

điểm sáng ngưng kết thành thân thể tiên nhân rõ ràng không có lực lượng cực

kỳ cường hãn nào, có phần gần giống với điều Phạm Nhàn suy đoán ban đầu,

chỉ là hình chiếu ảo ảnh.

Nhưng trong Thần Miếu vẫn còn rất nhiều bí mật, nhiều chuyện không thể

lý giải được, chẳng hạn như thiên địa nguyên khí dày đặc chung quanh đây, hay

những bí kíp võ công từng bị thân mẫu đánh cắp - trong thế giới kia, có lẽ có

quyền phổ Thái Cực Trần gia , nhưng chắc chắn không thể có thứ thần kỳ như

cửu phẩm bá đạo.

Đôi môi mỏng manh của Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước qua ngưỡng cửa tòa

kiến trúc hoàn hảo kia, nhưng cánh tay vẫn vắt sau lưng, ra hiệu cho Hải Đường

và Vương Thập Tam Lang. Y hy vọng hai đồng đội có thể đứng vững dưới thần

uy của Thần Miếu, có thể giúp đỡ chính mình.

Y xâm nhập vào tòa kiến trúc, những điểm sáng theo sau như đom đóm. Chỉ

còn lại một mảnh tuyết trắng và bục tuyết không dấu chân chim xanh. Hai cánh

cửa nặng nề lặng lẽ khép lại, nhốt Phạm Nhàn bên trong, để Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang bên ngoài.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng.

Họ không hiểu Phạm Nhàn dám liều lĩnh xuyên qua thân thể tiên nhân đó như

thế. Họ càng không rõ tại sao vị tiên nhân kia bị cú va chạm của Phạm Nhàn

làm tan thành điểm sáng.

Họ lo lắng cho Phạm Nhàn phía sau cánh cửa đóng kín. Hải Đường híp mắt

lại, muốn dồn toàn bộ công lực phá cửa nhưng Vương Thập Tam Lang đột

nhiên nói: "Dấu tay của hắn là bảo chúng ta ở lại ngoài... tận dụng cơ hội tìm

người."

Phạm Nhàn mạo hiểm để hai người ngoài cửa, tất nhiên hy vọng họ có thể

nhân cơ hội y liều mình tạo ra để tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc trong

Thần Miếu. Phạm Nhàn vượt ngàn dặm đường xa vất vả đến Thần Miếu, phần

lớn lý do là vì người thúc thúc thân thiết nhất của mình.

o O o

Đây là một tòa kiến trúc giống như miếu cổ, nhưng vật liệu bên trong lại

không phải đá thông thường, mà là một thứ tương tự kim loại. Con ngươi Phạm

Nhàn co rút lại, nhanh chóng quét mắt khắp điện, nhưng chỉ thấy nơi đây trống

trải, không có gì đặc biệt, chỉ có những khoảng trống mơ hồ khiến người ta liên

tưởng đến những khu trưng bày từng tồn tại ở đây cách đây nhiều năm, đúng

như tên gọi của nơi này.

Tranh vẽ bên ngoài Thần Miếu đã phai mờ, nhưng bên trong vẫn còn

nguyên vẹn, có thể nhìn rõ các cảnh tượng.

Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, như một ông lão, cúi người cẩn thận bước

qua từng bức họa trên tường, ánh mắt quét ngang từng bức, kiểm tra tỉ mỉ, cẩn

thận từng li từng tí. Vì tiên nhân hình thành từ điểm sáng kia không chịu nói

cho y chân tướng lịch sử, vậy thì chân tướng này chỉ có thể tự mình tìm ra.

Ngay lúc Phạm Nhàn cúi người chăm chú quan sát các bức bích họa, những

điểm sáng hợp thành tiên nhân như một bóng ma lướt phía sau lưng y. Phạm

Nhàn nhận ra điều này, nhưng không quay đầu lại, cũng chẳng hỏi han gì.

Khoảnh khắc này vô cùng kỳ lạ, bị một tiên nhân hay ma quỷ theo sau, trong

lòng Phạm Nhàn khó tránh khỏi run sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2017: Trong miếu có người 8



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những bức tranh tường này rất giống với tranh sơn dầu mà Phạm Nhàn từng

biết ở kiếp trước. Trên đó miêu tả những nội dung thần thoại cổ xưa được đại

lục thỉnh thoảng đề cập tới, chỉ là khuôn mặt các vị thần linh rất mơ hồ, dù là

đứng trên ngọn núi sấm sét, lặn dưới biển khơi hay tắm trong dung nham nóng

chảy miệng núi lửa, luôn có một làn sương trắng kỳ lạ che đi khuôn mặt thật

của chúng.

Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật mình, lại nhớ tới tranh tường trong Khánh

Miếu ở kinh đô và trên Đại Đông sơn. Những bức tranh miêu tả cảnh vật cách

đây hàng ngàn hàng vạn năm, chắc chắn đã trải qua bao đời truyền thừa nên có

phần mơ hồ là điều khó tránh khỏi. Nhưng Thần Miếu này vốn là nguồn gốc của

mọi truyền thuyết, sao khuôn mặt các vị thần vẫn mờ mịt như vậy?

Tiên nhân trong miếu vẫn lướt theo bước chân Phạm Nhàn đột nhiên lên

tiếng: "Những bức tranh này xuất phát từ bàn tay của Ba Nhĩ."

"Ba Nhĩ? Đại pháp sư phương tây cách đây ba trăm năm ấy sao? Nghe nói

ông ta và phu nhân Phục Ba đều là người mang Thiên Mạch... Cuối cùng biến

mất không còn tăm hơi, không ngờ cuối cùng lại quay về Thần Miếu." Phạm

Nhàn cau mày nói: "người mang Thiên Mạch vốn là những người được Thần

Miếu chọn gieo hạt giống trí tuệ xuống trần gian. Ta tưởng cuối cùng những

người ấy sinh tà niệm, đều bị Thần Miếu phái sứ giả tiêu diệt. Không ngờ vẫn

có kẻ sống sót quay về."

"Thần Miếu cấm can thiệp thế sự, tất nhiên sẽ không vô cớ sát hại thế nhân.

Nhưng điều ngài nói cũng đúng, qua bao đời, vẫn có người mang Thiên Mạch

kế thừa học vấn Thần Miếu rồi sinh tà niệm, gây tội ác, lúc ấy Thần Miếu sẽ

phái sứ giả khiến cho hắn biến mất."

"Đó có lẽ là lý do tại sao trong truyền thuyết, người mang Thiên Mạch đều

biến mất bí ẩn." Phạm Nhàn chú ý tới giọng điệu vị tiên nhân sau lưng vẫn ôn

hòa, thay đổi xưng hô lúc đầu thành ngài,, hơn nữa bắt đầu trò chuyện với mình.

"Nhưng trường hợp của đôi vợ chồng Ba Nhĩ Phục Ba thì khác, họ không có

tham vọng trần tục. Sau khi Phục Ba qua đời, Ba Nhĩ trải qua bao khổ cực mới

quay về Thần Miếu, lúc ấy vừa đúng lúc tranh tường trong miếu sắp hư hại, nên

ông ấy đã mất bảy năm để tu sửa lại."

"Nhưng lịch sử Khánh Miếu trên Đại Đông sơn và kinh đô đâu chỉ có ba

trăm năm... Sao tranh tường vẫn theo phong cách của Ba Nhĩ?"

"Bởi vì Ba Nhĩ chỉ là trùng tu, không sáng tạo, ông ta dựa theo bích họa từ

nhiều năm trước, tất nhiên có phần giống với bích họa thế gian trong thời đại

của ngài."

Phạm Nhàn bỗng chỉ vào ngọn lửa và ánh sáng đầy trời trong bích họa, mắt

híp lại hỏi: "Tại sao các vị thần kia không có khuôn mặt?"

"Bởi vì Chân Thần chưa bao giờ lộ diện gặp người."

"Vậy nên ngươi không phải Chân Thần."

Những điểm sáng lơ lửng phía sau Phạm Nhàn dần mất đi khuôn mặt lão

nhân, biến hóa thành một tấm gương, im lặng một hồi lâu mới nói: "Đúng như

ngài nói trước đây, ta không phải thần."

"Tốt lắm, ta lo ngươi bị kẹt trong núi tuyết này hàng vạn năm rồi tưởng

mình thành thần, việc này sẽ rất khó xử lý." Nghe thấy giọng nói vang khắp

Thần Miếu, tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái hơn một chút, ít nhất khả năng điên

rồ nhất đã bị Thần Miếu phủ nhận.

Nếu thực sự là sinh vật có tri giác, nghe câu nói của Phạm Nhàn chắc chắn

sẽ hiểu ý nghĩa ẩn sau đó. Nhưng rõ ràng, thực thể trong Thần Miếu này chỉ suy

nghĩ theo một số quy trình nhất định, không nói gì thêm.

"Không phải thần không có khuôn mặt mà là căn bản không có thần."

Không hiểu sao nói câu đó, tâm trạng Phạm Nhàn chợt trở nên cô quạnh, bởi

nếu thế giới không có thần, thì sự tồn tại của mẹ con y vẫn vô cớ và bất khả tri.

"Chỉ là một số cỗ máy hay vũ khí hùng mạnh mà thôi." Phạm Nhàn chỉ vào

các vị thần có thể tạo thiên lập địa trên bích họa, nhẹ nhàng nói: "Ta không biết

là vũ khí gì, bom nguyên tử hay bom neutron? Dù sao cũng là một số thứ rất

đáng sợ."

Nghe vậy, vệt sáng trôi nổi phía sau Phạm Nhàn bỗng phát ra dao động

mạnh mẽ, chắc đang suy nghĩ một cách rất kịch liệt. Có lẽ vì Phạm Nhàn nói ra

những từ mà nó không hề dự liệu có thể nghe thấy, nên trong thời gian ngắn

không thể phân tích rõ ràng.

Ánh sáng trong tòa kiến trúc này không quá chói chang, nhẹ nhàng, ôn hòa

chiếu rọi lên người Phạm Nhàn, như thể tô điểm thêm một lớp hào quang thánh

thiện. Không biết là vì mục đích bảo quản hiện vật hay vì năng lượng của Thần

Miếu sắp cạn kiệt, ánh sáng không mấy rực rỡ. Phạm Nhàn im lặng tiến lên,

quan sát hết tất cả các bức tranh tường mới quay trở lại trung tâm kiến trúc. Y

quay đầu nhìn vệt sáng lơ lửng giữa không trung, im lặng rất lâu rồi mới nói:

"Đến bây giờ, chắc ngươi đã rất rõ ta không phải kẻ tầm thường... Hai đồng bọn

của ta cũng không ở đây, ta nghĩ ngươi không cần kiêng kỵ gì nữa, có thể cho ta

biết nguồn gốc của Thần Miếu."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2018: Trong miếu có người 9



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bề mặt gương do ánh sáng tạo thành chìm vào sự tĩnh lặng, dường như đang

phân tích xem có nên đáp ứng yêu cầu của Phạm Nhàn hay không.

"Ta sẽ ném viên gạch đầu tiên." Phạm Nhàn ho hai tiếng, cảm thấy mệt mỏi,

từ từ ngồi xuống nền đất lạnh, vừa hít thở nguyên khí tràn ngập không gian, vừa

dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Thần Miếu là một di tích, là di chỉ của

một nền văn minh nào đó. Nói theo cách của ngươi, đây là bảo tàng quân sự, vì

thế bên trong lưu giữ những tồn tại đáng sợ nhất của nền văn minh đó. Ngươi

không chịu nói lịch sử Thần Miếu, ta chỉ có thể dựa vào những bức tranh và

một số hiểu biết của bản thân để suy đoán."

"Nền văn minh đó chắc chắn là thứ ta quen thuộc."

Phạm Nhàn nhắm mắt lại, nghĩ đến lời nói của Tiếu Ân trong hang động,

cùng những lời Ngũ Trúc thúc từng nói. Có lẽ lần thứ hai mẫu thân quay lại

Thần Miếu tìm Ngũ Trúc thúc sau khi thoát ra lần đầu, chiếc rương đó đã bị

mẫu thân đánh cắp từ miếu.

Trong bảo tàng quân sự có khẩu súng Barret rõ ràng cho thấy niên đại của

bảo tàng muộn hơn thời điểm Phạm Nhàn rời đi, và cùng nền văn minh vẫn

được kế thừa. Phạm Nhàn không tin nền văn minh cổ xưa nào cũng có thể chế

tạo được một khẩu súng giống như thế.

Nghĩ đến nền văn minh quen thuộc có liên hệ mật thiết với thế giới mình

từng sống giờ trở thành bóng ma lịch sử, thành một ngôi miếu hoang trên núi

tuyết mà người đời không thể tiếp cận, những người Phạm Thận từng yêu quý

giờ đã trở thành hồn ma, những thứ từng quan sát, chiêm ngưỡng giờ chỉ còn là

tro bụi, trong lòng Phạm Nhàn chợt đau nhói.

Đau đớn không mãnh liệt nhưng rất rõ ràng, chua xót, buồn bã. Trước sau

không còn ai, ngoài Diệp Khinh Mi chỉ còn mình. Thiên địa mênh mông, làm

sao chịu nổi? Nỗi cô độc nghìn năm đè nặng trên vai y, thật quá nặng nề.

Phạm Nhàn ngồi dưới đất, ho liên tục, thở gấp gáp. Một lúc sau, ánh mắt y

lạnh nhạt, u buồn, nhìn vệt sáng trên không, vẻ mặt như cười như không hỏi:

"Là đồng hành từng trải, ngươi có thể nói cho ta biết thế giới khi xưa bị hủy diệt

thế nào không? Có thằng điên nào ném bom hạt nhân lung tung à?"

Mặt gương bằng phẳng như băng, lâu lắm sau giọng ôn tồn nói vang lên

khắp kiến trúc: "Đó là trận đại chiến thần giới. Các tiên nhân dùng pháp bảo

kinh thiên, gợn sóng dữ dội, địa cầu biến dạng, núi lửa phun trào..."

“Đủ rồi!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Phạm Nhàn vang vọng trong không

gian trống trải của tòa nhà. Y nhìn chằm chằm vào tấm gương, ho dữ dội đến

nỗi cuối cùng phun ra một vệt máu. Y quật cường lau sạch vết máu ở khóe môi,

quát tháo về phía tấm gương: “Ông đây chính là người tới từ Thần giới chó má

kia! Đừng có lôi những chuyện rắm thối ấy ra nữa!”

“Ngươi chỉ là bảo tàng nát, chứ không phải Thần Miếu chó má gì cả!”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng cung Khánh Quốc đầy x**n t*nh, bên trong Ngự Thư phòng vang lên

một giọng nói thanh thúy nhưng lạnh lẽo. Cánh cửa gỗ Ngự Thư phòng hé mở

một khe để thông thoáng, Diêu thái giám và các thái giám cung nữ cẩn thận chờ

bên ngoài, không dám bước vào.

“Ngồi ở địa vị cao trong triều đình thì lo cho dân, ở xa trong giang hồ thì lo

cho quân vương. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo. Vậy thì bao giờ mới được vui vẻ?

Hẳn là phải nói: trước lo nỗi lo của thiên hạ rồi sau mới vui theo niềm vui của

thiên hạ...”

Phạm Nhược Nhược nhỏ giọng đọc bài văn xong, khép sách lại rồi đi đến

một góc Ngự Thư phòng, bắt đầu ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn

ngắm cây cối xanh tươi bên ngoài, không khỏi nghĩ đến huynh trưởng của mình.

Nghe nói bọn họ đi về phương bắc, vậy phương bắc có gì? Chẳng lẽ chính là

Thần Miếu ở phương bắc trong truyền thuyết? Nghe nói vùng cực bắc quanh

năm tuyết phủ, hoàn toàn không phải nơi phàm nhân có thể tiếp cận, không biết

ca ca giờ thế nào rồi?

Lúc này đã là cuối xuân, đã qua bốn tháng kể từ lần biến loạn trong cung

trước đây. Hoàng cung Khánh Quốc bọc trong ánh nắng êm dịu, nhưng bên

trong Ngự Thư phòng vẫn duy trì một không khí lạnh lẽo. Hoàng đế bệ hạ nằm

trên long sàng, người đắp một tấm chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn,

nhìn theo hướng ánh mắt của Phạm Nhược Nhược, ngắm nhìn những cây xanh

ngoài cửa sổ. Không hiểu sao, trong lòng bệ hạ vô cùng chán ghét những cây

xanh đó, có lẽ vì ngài cảm nhận được xuân đi thu đến, vạn vật vẫn luân chuyển,

sự thay đổi tự nhiên không thể cưỡng lại này.

“Lo cho quân vương, lo cho dân chúng... Hồi đó, khi còn ở hoàng cung Bắc

Tề, An Chi đã từng nói câu ấy, sau đó bị Tiểu Hoàng đế ép viết thêm một đoạn,

nhưng cuối cùng cũng chỉ viết có một đoạn ngắn ngủi như vậy.” Hoàng đế chậm

rãi nói: “Trẫm chỉ không hiểu nổi, một đứa trẻ có thể nói ra những lời như thế,

sao lại có thể làm ra chuyện bất hiếu đến như vậy.”
 
Khánh Dư Niên
Chương 2019: Trong miếu có người 10



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã qua một thời gian dài, đương nhiên triều đình Khánh Quốc biết Phạm

Nhàn kia đã sớm trốn khỏi kinh đô, tin tức từ phương bắc truyền về còn chỉ rõ

chính xác nơi ẩn náu của Phạm Nhàn. Nhưng điều khiến nhiều quan lại Nam

Khánh cảm thấy bất ngờ là, sau khi thoát khỏi kinh đô Phạm Nhàn đã không

chạy đến nương nhờ triều đình Bắc Tề, điều càng bất ngờ hơn là dường như bệ

hạ chỉ trút cơn thịnh nộ lên Phạm Nhàn, cũng không triển khai đại thanh trừng

trong nội bộ Khánh Quốc.

Đôi mắt Hoàng đế híp lại, những hàng mi thưa thớt như lá mùa thu khô héo,

đung đưa trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ngài. Ánh mắt ngài lướt qua vai

Phạm Nhược Nhược, bỗng hỏi: "Hay là trẫm thật sự không phải là một Hoàng

đế tốt?"

Đây thật sự là một câu hỏi đáng thương, một câu hỏi vô lý. Rốt cuộc Khánh

Đế trên ghế rồng đã làm những gì, đó là vấn đề cần sự công nhận của lịch sử.

Nhưng không hiểu sao, vị nam nhân mạnh mẽ nhất thiên hạ lại rất cần sự công

nhận của một số người.

Ban đầu ngài muốn giam giữ Phạm Nhàn trong kinh đô, cũng chỉ là muốn

mượn đôi mắt của Phạm Nhàn, nói với những kẻ đã khuất. Giờ đây Phạm Nhàn

đã phản bội, ngài đã quen với việc hỏi Phạm Nhược Nhược câu hỏi này, và rõ

ràng câu hỏi này đã được hỏi không chỉ một lần, bởi vì Phạm Nhược Nhược

thậm chí không quay đầu lại, trực tiếp đáp lại: “Đây không phải là câu hỏi mà

thần nữ nên trả lời.”

Bên ngoài Ngự Thư phòng bỗng vang lên giọng nói của Diêu thái giám:

“Nghi Quý phi đến, Thần quận chúa đến...”

Chưa dứt lời, Nghi Quý phi và Lâm Uyển Nhi đã bước vào. Rất rõ ràng,

thời gian gần đây hai người họ lui tới nơi này không ít lần. Hoàng đế chỉ lạnh

lùng nhìn họ một cái, không quở trách, càng không ra lệnh đuổi họ đi, mặc kệ

họ đến bên long sàng, đỡ ngài ngồi dậy.

Lâm Uyển Nhi thay tất cả chăn đệm trên long sàng, vừa lau mồ hôi trên

trán, vừa cười nói: “Toàn bộ là bông mới ở Trung Châu, thêu thùa đều là kiểu

theo thịnh hành nhất bên Tuyền Châu, ngài hãy thử xem có thoải mái không.”

Nghi Quý phi lấy ra vài món ăn từ hộp, cẩn thận từng miếng nhỏ đút cho bệ

hạ, vừa đút vừa lải nhải: “Hai hôm nay trời nắng đẹp, bệ hạ cũng nên ra ngoài đi

dạo.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng đến, không thấy phiền à. Có phải

trẫm không thể cử động đâu.” Đúng là thương thế của Hoàng đế vẫn chưa lành,

thậm chí còn kéo dài bất thường, vượt ngoài dự đoán của Thái Y viện và Phạm

Nhược Nhược, có lẽ thực sự do tuổi già. Nếu đặt trong thời kỳ đỉnh cao của

Khánh Đế, dù thương tích nặng đến đâu, e rằng lúc này ngài đã hồi phục như

ban đầu.

Dường như Lâm Uyển Nhi không nghe thấy lời của Hoàng đế cữu cữu, vẫn

tươi cười xoa bóp vai cho ngài. Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh nhìn một lúc,

không nhịn được lắc đầu, ngồi sang bên kia Hoàng đế, cũng bắt đầu xoa bóp.

Trong Ngự Thư phòng chìm vào im lặng, Nghi Quý phi vẫn ngồi yên trước

mặt Hoàng đế, mỉm cười nhìn cảnh tượng này. Triều đình không tiến hành đại

thanh trừng, quan viên phe Hạ bị Phạm Nhàn tàn sát gần hết, ngược lại khiến

nội bộ triều đình trở thành một khối thép vững chắc. Gần đây Tam hoàng tử Lý

Thừa Bình dưới sự dẫn dắt của Hồ Đại học sĩ, bắt đầu tiếp xúc chính sự, mặc dù

bụng Mai phi đã rất lớn, nhưng cho dù nhìn thế nào, nội bộ Khánh Quốc vẫn

trong trạng thái ổn định tới kỳ diệu.

Ít ra trong mắt thiên hạ, dường như Hoàng đế không có ý định thay đổi

người kế vị.

Có vẻ như Khánh Quốc không có gì thay đổi, trái lại còn tốt đẹp hơn một

chút, ngoại trừ chàng trai trẻ tên Phạm Nhàn kia, y đã biến mất khỏi nhân gian

gần nửa năm nay rồi, không ai biết y ở đâu, còn sống hay đã chết.

Lâm Uyển Nhi cũng không làm theo kế hoạch mà Phạm Nhàn sắp đặt, đưa

cả nhà trở về Đạm Châu, mà vẫn lặng lẽ ở lại kinh đô, lui tới cung đình thường

xuyên hơn một chút so với trước đây. Cảnh tượng này không biết đã khiến bao

nhiêu người kinh hoàng.

“Ngày mai trẫm sẽ lên triều. Các ngươi đừng đến nữa.” Sau một hồi im

lặng, Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại có chút u

uất rất khó nhận ra. Có lẽ ngay cả với một nam nhân như vậy, thực ra những

ngày qua cũng rất thích được người thân hầu hạ, nhưng dù sao đám người thân

này cũng là của đứa con dám chống đối mình.

“Vâng, thưa bệ hạ.” Lâm Uyển Nhi cười hiền hòa, không nói thêm gì nữa,

cô biết rõ mình đang làm gì, cũng biết mình chỉ đang kế tục ý nghĩ của Phạm

Nhàn.

“Đừng hy vọng thằng nhóc đó còn sống sót trở về. Giả như nó thật sự trở

lại, cho dù trẫm có tha cho nó một mạng, quan lại trong thiên hạ cũng không thể

cho phép nó tiếp tục sống.” Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cũng

như hàng mi của ngài cụp xuống, trông có vẻ rất mệt mỏi.
 
Back
Top Bottom