Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1910: Tây Hồ bi ca 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Do phản ứng của vị Hoàng đế bệ hạ trong cung đối với tình hình chiến sự

phương bắc quá hờ hững, đến mức Phạm Nhàn ngửi thấy một mùi nguy hiểm,

nhưng không biết mùi đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.

o O o

Vài ngày sau đông chí, Phạm phủ lại bày tiệc gia đình. Lần này không giống

như tiệc ở phủ Hòa Thân vương mời tất cả thế hệ trẻ tuổi trong hoàng tộc, mà là

bữa tiệc gia đình thuần túy. Ngoài chủ nhà ra, khách mời chỉ có Phạm môn tứ

tử.

Dương Vạn Lý bị đuổi khỏi chức Viên ngoại lang bộ Công, giam vào ngục,

chịu hình phạt nặng nề. Sau ngày Đại Lý tự tuyên án, Phạm Nhàn đón về phủ

dưỡng thương, đến nay đi lại vẫn còn khó khăn nhưng vẻ mặt oán hận đã phai

nhạt từ lâu, im lặng ngồi ở vị trí phía dưới.

Trong Phạm môn tứ tử, leo cao nhất là Thành Giai Lâm, đã làm đến chức

Tri châu Tô Châu nhưng nay cũng bị liên lụy, sa sút thê thảm. Trong cung gán

cho hắn hai tội tội thông dâm với kỹ nữ và ức h**p dân chúng, thật ra quá nặng,

bị bắt về kinh giam cầm. Trong tháng qua, Phạm Nhàn vất vả chạy ngược chạy

xuôi, cuối cùng giữ được tính mạng cho hắn, nhưng cũng mất quan tước. Thấy

không còn triển vọng gì, Thành Giai Lâm ngồi dưới Dương Vạn Lý, thở dài ưu

phiền không thôi.

Trong phòng khách bày hai chiếc bàn, nữ nhân ngồi phía sau bình phong.

Bên ngoài chỉ có Phạm Nhàn và hai người Dương Thành. Họ chưa động đũa,

chỉ ngồi đợi ai đó. Ngoài phòng khách, tuyết rơi lả tả trong vườn Phạm phủ, chờ

đón những người trở về.

Không lâu sau, có người lội tuyết, được người hầu dẫn đường vào phòng

khách, chính là Sử Xiển Lập. Những năm qua theo ý chí của Phạm Nhàn, hắn

thống nhất cơ nghiệp thanh lâu trong khắp thiên hạ.

Sử Xiển Lập vừa bước vào phòng, chưa kịp phủi tuyết đã cúi đầu thi lễ sâu

sắc với Phạm Nhàn ở vị trí chủ nhà, sau đó quay lại cúi đầu về phía bình phong

nơi sư mẫu đang ngồi. Cuối cùng hắn quay người, nhìn Dương Vạn Lý và

Thành Giai Lâm cười khổ một tiếng, bước tới ôm hai người bạn lâu ngày không

gặp.

Hiện giờ Sử Xiển Lập và Tang Văn đồng quản lý Bão Nguyệt lâu, tất nhiên

am hiểu các tin tức trong thiên hạ, cũng biết mấy tháng qua hai người bạn này

đã gặp nhiều biến cố thê thảm. Mọi thứ đều không cần nói ra, chỉ một cái ôm đã

thể hiện đủ tình cảm và an ủi.

"Ngươi đang khó di chuyển, đừng đứng dậy nữa." Sử Xiển Lập rất tự nhiên

ngồi xuống dưới Thành Giai Lâm, nói với Dương Vạn Lý đang định đứng dậy.

Tuy dù giờ đây hắn đã trở thành một thương gia giàu có, nhưng tính khiêm tốn

học theo thánh hiền từ xưa vẫn không thay đổi. Đặc biệt là nỗi nuối tiếc sâu xa

trong lòng khiến hắn tự nhiên ngưỡng mộ Dương, Thành, Hầu ba người bạn,

luôn nghĩ rằng với thân phận thương nhân mình nên ngồi chỗ cuối cùng.

Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm liếc nhìn nhau, cười khổ liên tục, cũng

chẳng để ý tới kẻ cổ hủ này quay đầu sang nói chuyện phiếm, tránh đề cập

những chuyện đau buồn trong những tháng qua của bản thân, cũng không ai chỉ

trích triều đình, vì không muốn làm Phiền lòng môn sư Phạm Nhàn.

Đợi thêm một lúc nữa mà vẫn chẳng thấy ai đến, sắc mặt mọi người bắt đầu

trở nên lúng túng và khó coi. Thành Giai Lâm nhìn sắc mặt cứng đờ của Phạm

Nhàn, lẩm bẩm: "Có lẽ tuyết quá lớn nên dọc đường bị chậm trễ."

Dương Vạn Lý cắn môi, thở dài một hơi, nâng chén rượu trước mặt lên

uống cạn. Sử Xiển Lập hơi khó hiểu nhìn Phạm Nhàn, nói: "Theo tin tức bên ta,

đáng lẽ Quý Thường đã về kinh cách đây bảy ngày rồi. Chẳng qua triều đình

không trị tội chỉ hắt hủi hắn ta thôi."

Phạm Nhàn hơi nhíu mày, mỉm cười nói: "Gần cuối năm, quan lại thường có

nhiều yến tiệc qua lại, không sắp xếp được thời gian cũng là chuyện bình

thường."

Dù nói thế, tâm trạng y vẫn khó tránh khỏi u uất. Hầu Quý Thường đã về

kinh mấy ngày nhưng không đến Phạm phủ diện kiến, tai mắt trong triều cũng

dò la được tin tức, hình như trong cung không có ý định trị tội gì hắn ta cả. Tất

cả đều nói rõ ràng.

Trong một quốc gia như thế này, chuyện bỏ thầy cầu vinh không phải không

có, chỉ có điều rơi trên người mình, trong lòng Phạm Nhàn vẫn thấy khó chịu.

Ánh mắt y chậm rãi lướt qua ba người, trong lòng vô cùng phức tạp. Sử Xiển

Lập vốn đang ở đô thành Tống Quốc, lần này liều mình về kinh thăm y. Dương

Vạn Lý thì khỏi phải nói. Ngay cả Thành Giai Lâm đã làm đến Tri châu Tô

Châu, Phạm Nhàn vẫn luôn cho là tính tình hắn hơi nhu nhược, không đáng tin

tưởng cho lắm. Không ngờ người này thà bị cách chức cũng không chịu rời xa

mình.

Chỉ riêng Hầu Quý Thường lại không đến, ngoài dự liệu của y.

"Nghe nói hôm nay trong phủ Hạ Đại học sĩ cũng đang chiêu đãi." Sắc mặt

Sử Xiển Lập hơi khó coi, nói: "Năm xưa trước khi ngài vào triều, hai người bọn

họ từng được tôn là đứng đầu trong giới tài tử kinh đô, cũng từng có chút quan

hệ riêng tư."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1911: Tây Hồ bi ca 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dương Vạn Lý nghiến răng giận dữ: "Quý Thường được lắm, bỏ tối theo

sáng nhanh nhỉ. Ngày khác gặp mặt, ta nhất định phải khen ngợi một tiếng." Lời

nói này đương nhiên là chế nhạo ngược. Thành Giai Lâm nghe xong chỉ cười

khổ, một lúc sau thở dài: "Nhớ năm xưa trong quán trọ Đồng Phúc, Quý

Thường huynh nói với chúng ta, khi Tiểu Phạm đại nhân dạo chơi cũng vẫn chú

ý không để nước mưa từ ô rơi vào chảo dầu của những người bán rong. Người

quan tâm đến dân như vậy mới là đối tượng chúng ta nên theo. Không ngờ ngày

nay hắn lại..."

Chỉ thở dài một tiếng, Phạm Nhàn lại mỉm cười, vỗ tay cho ba người bắt đầu

ăn uống, nói: "Mỗi người có hoàn cảnh riêng, huống hồ bây giờ ta không thể

làm việc trong triều đình, Quý Thường muốn làm việc cho bách tính, gần gũi

với Hạ Đại học sĩ một chút cũng là chuyện bình thường."

Nói rất bình tĩnh, không ai nhìn ra vẻ lạnh lùng trong lòng y. Thật ra Phạm

Nhàn cũng hiểu, trong Phạm môn tứ tử, người y coi trọng nhất vốn là Hầu Quý

Thường. Có điều thời thế xoay vần, không biết là do sắp đặt của Phạm Nhàn có

sai sót, hay là vận may... trong tứ tử, Dương Vạn Lý có công xây đê lớn, danh

vang thiên hạ; Thành Giai Lâm tuổi trẻ đã làm đến Tri châu, cũng là một trong

Thất Quân tử từng được triệu kiến; Sử Xiển Lập tuy không ra làm quan nhưng

địa vị chủ nhân Bão Nguyệt lâu vẻ vang biết bao.

Chỉ riêng Hầu Quý Thường vẫn ở lại Đạm Châu, chưa thể hiện tài năng.

Nay Phạm gia suy thoái, chắc hẳn trong lòng vị Hầu đại gia này không cam

tâm, cũng buộc phải tìm cách khác. Điều này Phạm Nhàn không khó hiểu,

nhưng y vẫn không vui, đặc biệt là với vị Hạ Đại học sĩ đang mở tiệc kia.

Rượu qua ba lượt, mấy người thản nhiên trò chuyện việc mình làm trên vị trí

trong những năm qua. Dương Vạn Lý kể lại những lượng bạc trắng xóa ấy làm

sao biến thành đá cuội, đất đắp hai bên dòng Đại Giang, Thành Giai Lâm kể lại

thời làm Tri châu, làm sao bảo vệ bình an cho muôn dân, nhờ sự trợ giúp của

Tiểu Phạm đại nhân, khiến bọn thương nhân muối doanh đều ngoan ngoãn, làm

thế nào huy động tiền bạc cho sư mẫu đưa vào Hàng Châu hội, giúp đỡ bao

nông dân nghèo khổ; còn Sử Xiển Lập thì cười nói về những điều tai nghe mắt

thấy khắp thiên hạ, và những thiếu nữ trong thanh lâu nay được sống tốt hơn

chút ít, cùng một tin tức thú vị, nghe nói trong hậu các của một số Bão Nguyệt

lâu, nay thờ tượng thần của Tiểu Phạm đại nhân, bởi vì ngài đã che chở cho

nhiều cô nương được bình an...

Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ Sử Xiển Lập, những người còn lại đều phun

rượu.

Dù ba người chỉ tán gẫu chuyện riêng nhưng đều liên quan đến Phạm Nhàn,

đều là những việc lợi nước lợi dân mà Phạm Nhàn đã làm trong đời. Phạm

Nhàn chẳng phải Thánh nhân, chỉ là phàm nhân, tất nhiên cũng hài lòng chút

đỉnh. Y mỉm cười nhìn ba người, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Mấy hôm

nay, Vạn Lý luôn ở trong phủ, dù sao cũng chẳng có nhà cửa ở kinh đô, Giai

Lâm ngươi còn gia quyến ở Tô Châu, thôi cứ dọn vào trong phủ đi."

Vừa nghe lời thầy, ba người im bặt, buông đũa xuống, nhìn y.

"Việc nhà ở Tô Châu ta đã sắp đặt ổn thỏa, ngươi chớ lo." Phạm Nhàn nhìn

Thành Giai Lâm ôn tồn nói: "Chỉ cần vượt qua thời gian này là được. Hôm nay

gọi các ngươi đến là sợ các ngươi có phần oán hận đối với triều đình, đối với ta,

ngược lại gây hại đến bản thân."

Y cười khổ một tiếng nói: "Tất nhiên, bây giờ xem ra bên Quý Thường là

không cần lo nữa."

"Nhưng các ngươi cũng hiểu, ta chỉ yêu cầu các ngươi tám chữ kia, nên cho

dù triều đình muốn tìm tội trạng của ta trên người các ngươi cũng không thể làm

được gì. Còn bên Quý Thường chắc cũng có suy tính riêng, nhưng chắc sẽ

không vu khống ta." Sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Bốn

người các ngươi theo ta làm quan, nhưng đó là trong thời thái bình nên ta cần

các ngươi ra sức; còn bây giờ thiên hạ chưa thái bình nên ta cần các ngươi nhẫn

nhịn. Ta biết các ngươi muốn giúp ta nên âm thầm tìm các đồng liêu thân tín,

nhưng sau này chớ nên làm thế nữa. Việc của ta không thể nhờ các quan trong

triều giải quyết được đâu."

Thành Giai Lâm cười khổ đáp lại. Bọn họ còn nhớ rõ năm xưa khi bọn họ

được điều đi nơi khác, Phạm Nhàn chỉ dặn tám chữ - Làm người cho tốt, làm

quan cho tốt.

"Bây giờ không làm quan được nữa, thì cứ làm người cho tốt đi". Đôi lông

mày Phạm Nhàn hơi cau lại, bệ hạ quả thật tàn nhẫn, đánh đổ tất cả mọi người

bên cạnh y, khiến y sứt đầu mẻ trán. Chiêu này thật quá hung ác.

Sau bữa cơm, Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm lui về hậu viện nghỉ ngơi,

Phạm Nhàn giữ Sử Xiển Lập lại. Y triệu Sử Xiển Lập từ xa về kinh, tất nhiên

không đơn giản chỉ là dùng bữa cơm. Trong thư phòng chỉ còn hai người, Sử

Xiển Lập không cần che giấu nữa, nổi giận chửi rủa Hầu Quý Thường một trận.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1912: Tây Hồ bi ca 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Dẫu sao Quý Thường cũng chỉ là một người đọc

sách, một quan viên, cho dù bây giờ mới biết cách luôn cúi, nhưng đâu thể hiểu

được hắn đã mắc phải sai lầm lớn như thế nào."

Trong lòng Sử Xiển Lập phát lạnh, hắn biết môn sư có quá nhiều bí mật, tất

nhiên môn sư không chỉ đơn thuần là một quyền thần. Quyền lực của môn sư

nằm ngoài chức tước, hành động phản bội của Hầu Quý Thường, thực chất là đã

chọc giận một đấng quân vương trong bóng đêm.

"Đừng lo về việc ta giết hắn, ta không có tâm trạng nhàn hạ kia đâu." Phạm

Nhàn hạ mi mắt xuống nói: "Việc ta bảo ngươi điều tra tiến triển thế nào rồi?"

"Đông Di thành và phương bắc vẫn bình thường, không có gì xung đột với

chiến sự bên ngoài." Sử Xiển Lập bổ sung thêm một câu, sau đó thận trọng trả

lời: "Vụ Cung Điển rời kinh mà ngài nhờ tìm hiểu, quả thật có điều khả nghi.

Hai tháng trước, bộ Hộ phát một mệnh lệnh tuyệt mật tới bên Nam Chiếu, chỉ

có điều cấp bậc rất cao, trong lầu chỉ nghe phong thanh, nay lại không có sự

phối hợp từ trong viện, nhiều tin tức chỉ biết có bề ngoài."

"Nam Chiếu? Nơi đó có vấn đề gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.

"Công tử của Diệp Soái đang ở tiền tuyến Nam Chiếu. Theo lệ triều đình,

Nam Chiếu giờ không có chiến sự, tân chủ lên ngôi được ba năm, quân đội biên

thùy nơi đó phải trở về kinh báo cáo..." Sử Xiển Lập liếc nhìn y, tiếp: "Nhưng

đến nay vẫn chưa thấy nhánh quân đó về."

"Ý ngươi là... có thể họ đi về phía tây?" Phạm Nhàn trong lòng chấn động,

đột nhiên nghĩ đến khả năng kinh hoàng, lắc đầu nói: "Điều động quân lực lớn

đến thế, làm sao tránh khỏi tai mắt thiên hạ?"

"Nếu như lúc đầu chúng ta chú ý tới phía nam, dù Vị Châu ở phương nam đi

nữa, có các cô nương Quan Vũ Mị trợ giúp, có lẽ sẽ phát hiện động tĩnh." Sử

Xiển Lập tự trách: "Nhưng tháng qua Bão Nguyệt lâu chỉ tập trung vào kinh đô,

Đông Di, Bắc Tề, tin tức phương nam chưa sàng lọc kỹ càng."

"Không phải lỗi của ngươi, mà là trọng tâm của ta sai lầm." Phạm Nhàn xoa

xoa thái dương, lẩm bẩm: "Ca ca của Diệp Linh Nhi... Tên đó lâu không ở kinh,

ta cũng quên mất. Nếu biên quân Nam Chiếu quay lại mà không vào kinh, cứ

thế đi về phía tây... thế thì chẳng phải đã tới Định Châu rồi sao?"

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, đôi mắt đầy bất an và mệt mỏi.

Y biết mình đã mắc sai lầm lớn, những tháng qua bị giam lỏng trong kinh đô,

Giám Sát viện lại do Ngôn Băng Vân kiểm soát, chỉ dựa Bão Nguyệt lâu thật

khó nắm chắc động thái quân đội.

Cung Điển đã rời kinh, đi Định Châu triệu thế tử Hoằng Thành về kinh... Đã

đem theo một vạn quân phòng vệ và hai ngàn cấm quân.” Sử Hiển Lập nhắc lại:

"Đây là chuyện trước đó đã điều tra ra."

"Ta biết chuyện này." Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một cảm giác thất

bại, bàn tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đọc sách, thở dài nói: "Nhưng dù thế nào

cũng không ngờ, bệ hạ lại ra tay lớn đến thế, lại điều động binh lính từ phương

nam sang, vượt ngàn dặm, đại quân thay đổi trận địa, há chẳng sợ thiên hạ đại

loạn hay sao?"

Sử Hiển Lập hiểu rõ lời này, thân thể phát lạnh, cố gắng bình tĩnh phân tích:

"Đối với triều đình mà nói, tân chủ nhân Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, quyền thần

trong nước có lòng hướng về Đại Khánh, căn bản là không cần cảnh giác, chỉ

cần để lại một nửa quân số ở phương nam là đủ rồi. Còn Yến Kinh và Bắc đại

doanh đối phó với tình hình của Bắc Tề và Đông Di thành, mặc dù nhìn bề

ngoài do ảnh hưởng của cuộc phản loạn năm xưa, chỉ huy Bắc Đại doanh không

có chủ quân nên có phần ảnh hưởng, nhưng thực tế không có nguy hiểm gì...

Vậy nên đối với bệ hạ, chỉ cần có thể bình định Tây Lương, thiên hạ sẽ không

còn loạn lạc, người có thể tập trung toàn lực chuẩn bị cho bắc phạt."

"Bình định Tây Lương, là phải đối phó với đám người trên thảo nguyên..."

Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, khẽ thở dài, biết bản thân vẫn bị Hoàng đế tính

toán chặt chẽ, cuối cùng vẫn chưa lật ngược được bàn tay của đối phương, một

cảm giác mệt mỏi và thất vọng khó tả tràn ngập cơ thể, khiến y ngồi bất động

trên ghế.

Cuối cùng y cũng hiểu vì sao bệ hạ lại giữ thái độ lạnh nhạt đối với chiến sự

phương bắc, không vì khả năng liên minh giữa Bắc Tề và Phạm Nhàn mà phẫn

nộ hay cảnh giác. Hóa ra Hoàng đế đã sớm thấu hiểu hành động mà đứa con tư

sinh có thể làm, đã tập trung toàn bộ tinh thần, dốc toàn lực về phía tây. Hoàng

đế không nhảy múatheo sắp đặt của Phạm Nhàn, mà ngược lại thừa cơ hành

động, hung hăng đánh thẳng về phía Định Châu.

"Phải lập tức báo tin cho thế tử." Sử Hiển Lập kinh hoàng nói.

Phạm Nhàn mệt mỏi ngồi trên ghế, một lúc sau mới nói: "Không còn kịp

nữa rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1913: Tây Hồ bi ca 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mùa đông trên thảo nguyên, bốn phía tràn ngập hơi lạnh, gió từ phương bắc

thổi tới, xuyên qua Bắc Hải mang theo chút ẩm ướt, đã sớm thổi bay cái khô

nóng trên sa mạc hoang mạc phía đông bắc thảo nguyên, chỉ còn lại cái lạnh

khô cằn, cỏ mùa thu trên mặt đất đã không còn, chỉ còn đất cát vô tận, một vùng

đất giá lạnh cứng rắn khiến vó ngựa cũng thấy khó chịu.

Nếu là mùa đông năm trước, từ trên trời nhìn xuống, chim chóc có thể tìm

thấy màu xanh tươi tắn quanh một vài hồ nước. Nhưng hôm nay, ngay cả những

nơi trú ẩn tội nghiệp ấy cũng không còn, trong mắt những chú chim chịu lạnh

không bay về nam trú đông chỉ có màu đỏ máu, cỏ khô trong giá rét cũng là

màu đỏ máu, đá tròn màu đỏ máu, cát vỡ vụn cũng màu đỏ máu, thậm chí

những con chuột đồng chui ra từ hang cũng đẫm màu đỏ máu.

Đây là Hồng Sơn khẩu, là nơi bắt buộc phải đi qua khi từ thảo nguyên vào

lãnh thổ Đại Khánh. Đá núi ở đây đều là một màu đỏ thẫm. Có điều, màu đỏ

hôm nay không phải là màu lạ do trời ban tặng, mà là do bị người Hồ trên thảo

nguyên cùng binh sĩ Đại Khánh nhuộm đỏ.

Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu tươi, tiếng đại chiến chấn động

trời đất làm cho chuột đồng kinh hoảng chui ra khỏi hang, chim lớn vừa bay lên

trời đã dần dừng lại. Chỉ còn một số gò đất hoang vẫn đang diễn ra những trận

chiến tàn khốc, một số chiến binh người Hồ kiên cường chống trả, tụ tập thành

vài nhóm nhỏ, giữa vòng vây công kích của quân sĩ Đại Khánh đông gấp vài

chục lần, vẫn cố rải những giọt máu cuối cùng.

Một năm trước, Đại tướng quân Định Châu quân, Thế tử Tĩnh Vương Lý

Hoằng Thành chính là người đón tiếp Hắc Kỵ và Phạm Nhàn chạy trốn từ trong

thảo nguyên ra tại Hồng Sơn khẩu. Khi ấy, hắn hy vọng có thể gài bẫy tại đây,

trận phục kích một trận thật lộng lẫy. Có điều, người Hồ không phải kẻ ngu

xuẩn, chưa bao giờ cho quân Khánh cơ hội ấy.

Nếu là những năm trước, vào mùa đông giá rét như thế này, vô số bộ lạc Tây

Hồ đều chậm rãi đi theo cờ lớn của Vương trướng, tránh né không khí lạnh giá,

di chuyển sâu vào thảo nguyên. Tiến về phía dưới chân ngọn núi cao hiểm trở

không thể leo lên, chờ qua cái rét của một năm rồi mới trở lại trải khắp thảo

nguyên vào đầu xuân năm sau.

Tây Hồ cực hiếm khi chọn mùa đông khắc nghiệt để tấn công theo hướng

Tây Lương của Đại Khánh. Những năm trước chỉ trừ khi có bộ lạc thất bại trong

cuộc chiến nội bộ trên thảo nguyên, mất hết tinh thần, lên cơn điên cuồng cố

xâm nhập cướp lương thực của quân dân Khánh Quốc đóng bên ngoài, chưa

từng có chiến dịch quân sự lớn nào cả.

Nhưng năm nay thì khác, không hiểu vì sao, Hồ Ca đại nhân kế tục phần lớn

chiến mã và cung nỏ của Tả Hiền vương bỗng dưng dũng mãnh dẫn bộ lạc di

chuyển về hướng đông, hơn nữa dũng cảm, hay nói cách khác là liều lĩnh tấn

công vào lãnh thổ Đại Khánh.

Điều khiến người Hồ khó hiểu hơn cả là vị Thiền Vu vĩ đại, đa mưu túc trí

kia sau một ngày đêm suy nghĩ trong Vương trướng đã tán thưởng hành động

của Hồ Ca. Hắn còn liều lĩnh huy động tinh binh thiết kỵ trên thảo nguyên,

xuyên qua Hồng Sơn Khẩu, vòng qua Thanh Châu, thẳng tới trung tâm Tây

Lương.

Không ai ngờ rằng gần Hồng Sơn khẩu lại phục kích tới hai vạn thiết kỵ Đại

Khánh và bảy vạn Định Châu quân! Những binh sĩ Đại Khánh này dường như

đã sớm biết hướng tấn công của người Hồ trên thảo nguyên, cũng như quy mô

và thời điểm. Đáng sợ hơn cả là họ dự liệu được năm nay người Hồ sẽ liều lĩnh

tấn công ngay giữa mùa đông khắc nghiệt!

Cuộc tấn công của người Hồ hoàn toàn phi lý, và việc phục kích của quân

Khánh càng phi lý hơn nữa. Những chuyện phi lý này tập hợp lại đã tạo nên trận

đại thắng Thanh Châu được ghi vào sử sách, một trận tàn sát kinh hoàng cướp

đi sinh mạng của hàng vạn người.

Một gò đất hoang đã bị thi thể và máu tươi phủ kín. Đám chiến binh người

Hồ này chiến đấu tới người cuối cùng, bị quân Khánh bao vây. Từ trận chiến

vừa rồi giáo quan Khánh quân đã biết chắc chắn đây là cao thủ trên thảo nguyên

nên không còn thúc giục bộ hạ xung phong nữa mà chậm rãi giơ tay phải lên,

lạnh lùng chuẩn bị bắn tên.

"Có đầu hàng hay không?" Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không khí

giá rét của thảo nguyên, Hồ Ca thương tích đầy mình, hít thở nặng nề, đôi mắt

đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những binh sĩ tàn nhẫn của Đại Khánh. Bỗng hắn

hét lên một tiếng, rút dao đâm vào ngực mình, sâu đến nỗi cán dao không còn

nhìn thấy.

Hồ Ca đã chết, mắt vẫn mở to, oán hận nhìn lên bầu trời. Cho dù đã chết,

hắn cũng sẽ hóa thành oán hồn đi hỏi người trẻ tuổi ở kinh đô kia tại sao lại gây

ra tất cả những chuyện đẫm máu phi lý này? Tất cả là vì điều gì?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1914: Định Tây Lương 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên bầu trời lạnh giá, một con diều hâu đang lượn lờ, nó không sợ những

mũi tên của con người dưới kia, bay thẳng xuống đồng bằng chiến trường dài

vài dặm. Nó nhìn rõ xác chiến binh người Hồ ngã gục dưới đao thương của kẻ

địch, máu tươi thấm dần vào đất cát sỏi đá, kèm theo mùi sắt thép nồng nặc.

Quân đội Đại Khánh phục kích ở Hồng Sơn khẩu bắt đầu dọn dẹp chiến trường,

sắp xếp đội ngũ, cho dù là tinh nhuệ nhất Định Châu đại quân cũng phải trả giá

đắt.

Diều hâu vỗ mạnh hai cánh, bay cao hơn một chút rồi hoảng sợ phát hiện từ

hướng đông bắc Thập Đồ Hải Thảo, một đội khinh kỵ Đại Khánh lặng lẽ áp sát,

quân số ít nhất bốn ngàn, men theo triền đồi cát và mặt cỏ tự nhiên, âm thầm

tiến sâu vào thảo nguyên.

Một tiếng kêu quái dị vang lên, Diều hâu dường như cảm nhận được nỗi

căng thẳng và kinh hoàng từ đội khinh kỵ binh đằng sau. Nó bay lên mây lạnh

cao hơn, không biết đã bay bao lâu rồi xuyên qua mây, lướt xuống một gò đất

bên hồ nước.

Trên gò đất này có vài ngàn chiến binh Tây Hồ, lẫn vào đó là một bộ phận

dũng sĩ từ cánh đồng tuyết phương bắc di cư tới. Rõ ràng đám người này là

những kẻ may mắn thoát khỏi trận đại chiến kinh hoàng ở Hồng Sơn khẩu, tinh

thần sa sút trầm trọng, nhiều người đã bị thương.

Đôi môi Thiền Vu khô héo, trên người không vương vết máu. Hắn lạnh lùng

nhìn về phía Hồng Sơn khẩu đằng xa, biết rõ Định Châu quân đang thu quân

nên không thể đuổi tới ngay, chắc chắn bọn chúng cũng không dám xâm nhập

thảo nguyên truy kích.

Hắn liếc nhìn các dũng sĩ đầy vết thương chung quanh, nghĩ tới trận chiến

ác liệt trước đó ở Hồng Sơn khẩu, đôi mắt lạnh lẽo hẳn lên.

Ngày đông vừa tới, thảo nguyên gần như không dùng binh, đây là điều Tây

Hồ và Đại Khánh đều đã quen. Lý do chính là thời tiết giá rét, lương thực khan

hiếm, khiến người Hồ khó triển khai chiến thuật đến như gió đi như điện.

Nhưng năm nay Thiền Vu nghe theo Hồ Ca, huy động kỵ binh tinh nhuệ, bắt

đầu tấn công theo hướng Tây Lương. Rõ ràng điều này là không khôn ngoan,

nhất là trong hoàn cảnh bi thảm hiện tại, dường như càng chứng minh điểm đó.

Nhưng Thiền Vu Tốc Tất Đạt là nhân vật thế nào? Ba mươi năm trước, khi

vương đình đang dần suy yếu đã xuất hiện nhân vật như hắn, có thể tồn tại và

lớn mạnh trong kẽ hở giữa các Hiền Vương. Hắn còn rất khôn ngoan khi tiếp

nhận kỵ binh man tộc từ phương bắc, mở rộng tấm lòng, thu nạp người Trung

Nguyên vào vương trướng...

Nếu không phải sinh ra trong thời đại này, nếu không có những nhân vật tài

hoa phi phàm ở đại lục phương đông, chắc chắn Thiền Vu Tốc Tất Đạt sẽ trở

thành minh chủ của thảo nguyên, uy chấn tứ phương.

Sao hắn lại phạm sai lầm thấp kém đến thế?

Ánh mắt Thiền Vu lướt qua ngọn đồi, dừng trên người thiếu nữ cưỡi ngựa,

vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.

Lý do Thiền Vu chọn mạo hiểm tấn công Tây Lương trong mùa đông khắc

nghiệt là vì hắn biết triều đình Nam Khánh đang nội loạn, Hoàng đế và quyền

thần được sủng ái nhất đang tiến hành chiến tranh lạnh. Còn Hồ Ca...

Đôi mắt Thiền Vu híp lại, nhìn về hướng xa Hồng Sơn khẩu như một con

diều hâu, suy nghĩ trong lòng. Hồ Ca dám phản bội thảo nguyên, cấu kết với

Giám Sát viện, chắc đã chết. Đúng là một kẻ ngu xuẩn, dám liên minh với Giám

Sát viện, mấy ai sống sót được đây?

Trong năm qua, Hồ Ca quật khởi trên thảo nguyên chắc chắn có liên quan

đến Giám Sát viện. Thiền Vu đã điều tra được chút manh mối nên cũng đoán ra

lý do Hồ Ca chọn tấn công Tây Lương trong mùa đông. Thiền Vu rất chú ý tới

tình hình chính trị kinh đô Đại Khánh, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chắc

chắn có liên quan đến vị Tiểu Phạm đại nhân thất thế kia.

Năm trước, Phạm Nhàn đã trừ khử hầu hết gian tế và tai mắt của vương đình

trong Tây Lương, khiến thế lực vương đình bị tổn hại nặng nề. Hơn nữa, Phạm

Nhàn còn dẫn theo mấy trăm Hắc Kỵ trốn thoát ngay trước mắt Thiền Vu, khiến

hắn vô cùng uất ức, nhất là mỗi lần nhìn Tùng Chi Tiên Lệnh, loại sỉ nhục này

càng khó lòng chịu đựng.

Năm nay, cuộc tấn công giả của Hồ Ca vào Tây Lương là cơ hội cho Thiền

Vu. Sau khi bàn bạc với Tùng Chi Tiên Lệnh, Thiền Vu bác bỏ lời khuyên thận

trọng của cô, quyết định nhân cơ hội này tương kế tự kế, dùng kế sách của

Phạm Nhàn giúp Đại tướng quân Định Châu, tập hợp lực lượng thảo nguyên,

quyết tâm tấn công Tây Lương!

Đó là một kế hoạch tuyệt diệu, chắc chắn vị Đại tướng quân Lý Hoằng

Thành ở Định Châu cũng nghĩ rằng Hồ Ca chỉ giả vờ tấn công, không ngờ

Thiền Vu lại thừa cơ tập kích trên diện rộng, đánh úp bất ngờ!

Ai ngờ được Hồng Sơn khẩu tập trung hơn mười vạn tinh binh Đại Khánh!

Trận này, Hồ Ca tử vong, vương đình và Hữu Hiền Vương thương vong nặng

nề, ít nhất hai vạn thanh niên trai tráng thảo nguyên hy sinh trên vùng đất đỏ!
 
Khánh Dư Niên
Chương 1915: Định Tây Lương 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhớ lại chiến dịch thê thảm lúc trước, đôi mắt Thiền Vu càng hẹp hơn, tâm

trạng cũng lạnh giá hẳn. Hắn thúc ngựa đến bên Tùng Chi Tiên Lệnh, lạnh lùng

nói: "Cô từng bảo hắn chỉ mượn binh lực thảo nguyên để giúp Lý Hoằng Thành

ổn định địa vị."

Hải Đường Hoa không quay lại, áo da run rẩy trong gió lạnh: "Với tư cách

là Thiền Vu, vốn không nên đánh bạc mạo hiểm như vậy, ta chưa bao giờ thực

sự tin tưởng hắn... Nhưng ta nghĩ lần này không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là

một quân cờ đáng thương, bị người khác tính toán mà thôi."

Cả hai im lặng, một người có thể tính toán rõ ràng mọi đối sách của Phạm

Nhàn, đoán trước được mọi kế hoạch của người Hồ, và ủ mưu từ lâu, dẫn đến

thảm bại chưa từng có của thảo nguyên trong suốt ba mươi năm qua. Người

nhìn xa trông rộng đến thế, dõi mắt khắp thiên hạ, trong Khánh Quốc chỉ có một

vị.

Trước mặt vị Hoàng đế ấy, mọi âm mưu quỷ kế chỉ như trò vui khởi đầu

trong bàn cờ tuyệt sát của hắn.

Cuối cùng, diều hâu hạ cánh trên cánh tay lạnh lẽo của Tốc Tất Đạt. Trời đất

giá rét khiến con thú này run rẩy sau khi bay trong mây lạnh, bộ lông trở nên

ảm đạm.

Đôi mắt Tốc Tất Đạt co rút lại, trầm giọng nói: "Phía đông bắc có vài ngàn

khinh kỵ áp sát..." Hắn lạnh lùng nói: "Lần này Đại Khánh có âm mưu lớn,

không biết là vị tướng lĩnh nào mà sau trận đại chiến còn dám phái cường quân

xâm nhập thảo nguyên, thời tiết lạnh lẽo thế này, chẳng lẽ bọn chúng còn vọng

tưởng quét sạch vương đình?"

Tuy nói vậy, Thiền Vu vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh và quyết tâm hủy

diệt tất cả của Khánh quân. Tuy sau trận chiến ác liệt vừa rồi vẫn còn vài ngàn

chiến binh quanh hồ nước, nhưng giờ đang mệt mỏi, không thể chống lại bốn

ngàn khinh kỵ binh sung sức của Đại Khánh.

Trong lòng Thiền Vu thầm chửi rủa lũ người Khánh Quốc hèn hạ, không

cho mình cả cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng với tư cách Thiền Vu, hắn không thể để

cảm xúc phá hủy lý trí. Hắn lập tức cảnh báo các thuộc hạ dưới chân đồi. Các

dũng sĩ vương đình xung quanh hồ nước nhanh chóng hành động, hoàn toàn

không lộ ra thương tích hay vẻ mệt mỏi trước đó.

"Đi cùng bản vương?" Thiền Vu quay ngựa lại, nhìn thoáng qua thiếu nữ Hồ

tộc trên đồi.

"Ta đi Nam Khánh." Hải Đường Đóa Đóa hơi cúi đầu, đôi mắt không rời

Hồng Sơn khẩu, sắc mặt điềm tĩnh, nhưng trong giọng nói toát ra chút tự trách

cùng hối hận.

Cô có thể nhìn thấy vô số oan hồn đang cuồn cuộn bay lên từ nơi ấy. Chính

vì Hồ Ca tin tưởng người đó, chính vì mình tin tưởng người đó, chính vì Thiền

Vu đặt niềm tin nơi mình, hàng vạn tướng sĩ trên thảo nguyên sa vào vòng vây

của thiết kỵ Khánh Quốc, tử vong thê thảm, chi đứt đầu rời phủ đầy mặt đất như

củi mục trong đầm lầy.

Nhìn cảnh tượng địa ngục trên sa trường ấy, cho dù là cô, trong lòng cũng

không khỏi rung động. Khoảnh khắc đó, chưởng môn đương nhiệm Thiên Nhất

đạo mới phát hiện, hóa ra trong thiên quân vạn mã, lực lượng một người thật

nhỏ bé, không thể thay đổi được gì.

"Ta muốn một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không, ta cũng phải cho ngươi

và những người đã chết một lời giải thích thỏa đáng." Hải Đường nói xong, nhẹ

nhàng thúc ngựa phi nước đại về hướng ngược với mặt trời.

Phạm Nhàn sai Hồng Diệc Thanh truyền lời cho cô, lời ấy đã chuyển đến,

chỉ vì việc Tây Lương và thảo nguyên nên Hải Đường chưa thể rời đi, còn giờ

phút này cô nhất định phải đến kinh đô.

Thiền Vu Tốc Tất Đạt không quay đầu nhìn làn khói bụi ấy, quát một tiếng,

dẫn tàn quân tiến sâu vào trong thảo nguyên. Hắn tin chỉ cần về được quê

hương thật sự của mình, những khinh kỵ binh Khánh Quốc như bầy sói con

nhào tới phía sau sẽ không còn là mối đe dọa. Trong khi đó ở phía tây thảo

nguyên, một vạn thiết kỵ Bắc Man chỉ nghe lệnh của Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn

còn bảy ngàn người sống sót, đang chờ đợi hắn.

o O o

So với trận chiến vô cớ ở phương bắc đại lục, cuộc chiến với người Hồ phát

sinh ở khu vực Tây Lương Khánh Quốc này, hiển nhiên có ảnh hưởng sâu xa và

quan trọng hơn tới tiến trình lịch sử. Cuộc chiến này bắt nguồn từ mấy lệnh

truyền xuống từ gian nhà hơn trăm lượng bạc ở kinh đô Khánh Quốc, Phạm

Nhàn truyền đạt từng mệnh lệnh để Khải Niên tiểu tổ thi hành.

Chính vì những lệnh ấy, Hồ Ca dẫn tàn quân cũ của Tả Hiền vương giả vờ

tấn công Tây Lương, nhưng Thiền Vu với đôi mắt sắc như chim ưng đã nhìn ra

mối quan hệ giữa Hồ Ca và Phạm Nhàn, lợi dụng tình thế xuất binh, không ngờ

tất cả đều nằm trong kế hoạch của Định Châu quân.

Chiến dịch tại Hồng Sơn khẩu đã cướp đi sinh mạng vô số người Hồ, sau

trận chiến tàn khốc này, toàn bộ đội quân của Tả Hiền vương đã tiêu vong, quân

của vương đình và Hữu Hiền Vương cũng bị thiệt hại nặng nề, uy tín hoàn toàn

mất đi. Các bộ lạc trên thảo nguyên bắt đầu phản loạn, giấc mơ thống nhất của

Thiền Vu với sự trợ giúp của Tùng Chi Tiên Lệnh và Bắc Tề Thiên Nhất đạo đã

tan vỡ. Trong hàng chục năm, thảo nguyên chìm trong hỗn loạn, không còn cơ

hội thống nhất nữa.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1916: Định Tây Lương 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trận chiến này, Tây Hồ thảm bại, ảnh hưởng rất sâu xa, được sử sách gọi là

đại thắng Thanh Châu.

Nguyên nhân khiến thảo nguyên liên tục rối loạn, ngoài trận Hồng Sơn khẩu

còn có một lý do cực kỳ quan trọng khác, đó là bốn ngàn khinh kỵ mà diều hâu

phát hiện. Một vị tướng trẻ tuổi đã lên kế hoạch tổng thể cho chiến dịch phục

kích tinh nhuệ Tây Hồ của Định Châu quân lần này. Vị tướng lĩnh ấy đột ngột

rời khỏi chiến trường Hồng Sơn ngay khi trận chiến bùng nổ, mang theo vị trí

thống soái, dẫn bốn ngàn khinh kỵ binh ẩn núp phía đông bắc, phát động truy

kích liên tục nửa năm vào tàn quân của vương đình.

Cuộc truy kích diễn ra trong tuyết giá, phi ngựa trên thảo nguyên hoang vu.

Cả truy binh lẫn đào binh đều sống cuộc sống vô cùng khắc nghiệt. Cuối cùng,

cuộc truy kích diệt sạch khí thế của Thiền Vu Tốc Tất Đạt, khiến hắn không thể

liên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ Bắc Man ở phương tây xa xôi.

Qua mùa đông, qua mùa xuân, qua bão tuyết và cỏ dại, cuộc truy kích khiến

người ta kinh ngạc này kéo dài được năm tháng. Khi lực lượng còn lại của

vương đình cuối cùng cũng liên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ cuối cùng của

Hải Đường ở lại thảo nguyên, đội khinh kỵ binh dũng cảm oanh liệt của Khánh

Quốc mới rút lui khỏi thảo nguyên.

Trong năm tháng ở thảo nguyên, đội quân chỉ vỏn vẹn bốn ngàn người này

đốt phá khắp nơi, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu bộ lạc người Hồ, dùng biện

pháp tàn nhẫn và kỷ luật để duy trì cuộc truy kích khó khăn trên thảo nguyên.

Khi họ lui về Thanh Châu thành vào mùa xuân năm sau, trong số bốn ngàn

người ban đầu chỉ còn có tám trăm.

Thay đổi triệt để cục diện phía tây Khánh Quốc, dập tắt hoàn toàn ý định

xâm nhập Trung Nguyên của người Hồ trên thảo nguyên. Thống soái của đội

thiết kỵ này thực ra chính là chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu. Vốn là một

tướng lĩnh cấp cao, phải ở trong doanh trại chỉ đạo, nhưng đã tự hạ cấp mình

xuống truy kích trên thảo nguyên. Ngoài tính toán không sai sót của Hoàng đế

Khánh Quốc, vị tướng trẻ tuổi này mới là nhân vật then chốt. Thiền Vu thất bại

dưới tay người này quả không oan uổng.

Vị tướng trẻ tuổi tên là Diệp Hoàn, con trưởng của Chính sứ Khu Mật viện

Nam Khánh Diệp Trọng, huynh trưởng của Nhị Vương phi Diệp Linh Nhi.

Chính là nhân vật rời Định Châu quân năm mười bảy tuổi, tới tiền tuyến Nam

Chiếu, dần dần bị mọi người ở kinh đô quên lãng, cũng bị Phạm Nhàn lãng

quên.

o O o

Trong lúc Diệp Hoàn tọa trấn Thanh Châu, chỉ huy bố trí trận Hồng Sơn

khẩu khiến người Hồ kêu la rầm trời, Đại tướng quân trên danh nghĩa của khu

vực Tây Lương - Lý Hoằng Thành lại bị giam lỏng trong phủ Đại tướng quân ở

Định Châu.

Cùng ở trong phủ với ông hắn có Cung Điển, người vừa rời vị trí thống lĩnh

cấm quân đến nhậm chức ở Định Châu. Các báo cáo quân sự được chuyển liên

tục từ Thanh Châu đến phủ Đại tướng quân, Cung Điển và Lý Hoằng Thành

ngồi đối diện nhau, im lặng đọc những tin tức quân sự đó mà không nói lời nào.

Đoàn quân tham chiến ở gần Thanh Châu chủ yếu là quân chính quy Định

Châu ở khu vực Tây Lương, toàn là những binh sĩ biên ải sinh ra và lớn lên tại

đây. Diệp gia đã gây dựng ở đây hàng chục năm, ngoại trừ Đại hoàng tử chinh

phạt phía tây lưu lại ảnh hưởng, thì Diệp gia coi như Hoàng đế của Định Châu

quân. Giờ đây Hoàng đế cho gọi con trai trưởng Diệp gia về Định Châu, dẫn

quân cựu binh Định Châu hung hãn xuất trận, việc phối hợp tất nhiên không có

vấn đề gì.

Đoàn quân biên thùy Nam Chiếu mà Phạm Nhàn lo sợ kia thực ra không

tràn vào Định Châu thành như tưởng tượng, mà chỉ đóng ở phía bắc kinh đô

hướng về phía Thương Sơn rồi chọn một nhóm vào Định Châu thành, quân số

không nhiều nhưng đủ khống chế phủ Đại tướng quân.

Việc giao quyền Định Châu quân lần này thực chất không phải giao quyền

binh sĩ, mà chỉ là giao quyền tướng lĩnh. Con trai trưởng Diệp gia vào Định

Châu, với sự phối hợp của Cung Điển và cấm quân, đã dễ dàng đoạt lấy quyền

tướng quân từ tay Lý Hoằng Thành.

Nếu mọi việc đều theo sắp đặt của Phạm Nhàn, nếu thế gian không đột

nhiên xuất hiện một tướng trẻ dùng binh như thần, điều động Định Châu quân

như tay chân, có lẽ Hồ Ca mang quân giả bộ tấn công, Lý Hoằng Thành có thể

lợi dụng cơ hội này kéo dài thời gian tại nhiệm thêm một hai năm nữa.

Trong phủ Đại tướng quân vô cùng yên tĩnh, sau một hồi im lặng, Lý Hoằng

Thành bình tĩnh nói: "Hành quân đánh trận, ta không bằng Diệp Hoàn."

Cung Điển ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau mới trả lời khàn giọng nói:

"Diệp Hoàn lớn lên trong Định Châu quân từ nhỏ, ba tuổi đã luyện võ trên lưng

ngựa, sắp xếp chiến trận, chỉ vì thiếu niên khí thịnh không cam tâm phụ thân

kiềm chế công lao của mình, nên bỏ Định Châu đi sang Nam Chiếu."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1917: Định Tây Lương 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý Hoằng

Thành gật đầu.

Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi còn

nhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tử

Tần gia cũng chết oan trong doanh trại."

"Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:

"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắc

lâu như vậy."

"Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." Cung

Điển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trung

thành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về Định

Châu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."

Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưa

Diệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ở

kinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêm

trọng nhất.

"Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần này

mời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." Cung

Điển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hành

động này của Phạm Nhàn."

Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi cho

rằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ Ca

đến, tất nhiên là có thủ đoạn của ta. Dù không có Diệp Hoàn, ngươi tưởng ta sẽ

để cho người Hồ chiếm được chút lợi ihcs nào à?"

"Dù sao đó cũng là chuyện chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội quay trở lại." Cung

Điển nói: "Nhưng ta nghĩ, chắc chắn bệ hạ đã rất thất vọng sâu sắc với Tiểu

Phạm đại nhân..."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thế tử về kinh, xin thay mặt bản

tướng chuyển lời tới Tiểu Phạm đại nhân, ta luôn đánh giá cao hắn, có điều lần

này lại có phần thất vọng. Nam nhi sinh ra giữa trời đất, sao có thể lấy sinh

mạng tướng sĩ làm vật đánh cược?"

Lý Hoằng Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Điển như cười như không,

im lặng một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểu

Phạm Nhàn. Nếu như hắn thực sự là nhân vật nhất tướng thành vạn cốt khô, nếu

như hắn thực sự không coi tính mạng tướng sĩ Khánh Quốc ra gì, chỉ sợ bây giờ

Điều kiện... đã sớm biến thành những mảnh vải rách nát đầy vết thương rỉ máu,

bệ hạ dù có tài trí tuyệt luân cũng khó ngăn được hắn xé nát tấm vải ấy từ bên

trong. Ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, cũng đã xem thường tính

cách của hắn."

Cung Điển im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, hắn không

biết trước mặt bệ hạ, vị Tiểu Phạm đại nhân kia đã bị tổn thương nặng nề, liệu

có còn sức phản công?

o O o

Trận chiến ở Hồng Sơn khẩu, dù là chiến dịch phục kích, nhưng đối mặt lại

là hàng vạn kỵ binh thảo nguyên như sói như hổ của người Hồ. Triều đình

Khánh Quốc, nói chính xác hơn là Hoàng đế bệ hạ đã bỏ ra rất nhiều công sức

cho trận chiến này. Một mật chỉ truất quyền chỉ huy của Lý Hoằng Thành, mật

chỉ khác ban toàn quyền chỉ huy cho Diệp Hoàn, trưởng tử Diệp gia gia. Đó là

lòng tin tuyệt đối của Hoàng đế dành cho vị tướng trẻ tuổi ấy. Cuối cùng, vụ cá

cược đó đã đem lại thắng lợi toàn diện.

Chiến thắng cần có nền tảng, đó là binh sĩ. Để chiến thắng quân Hồ trên

thảo nguyên, toàn bộ binh sĩ tại các doanh trại lớn trong và ngoài Định Châu

thành đều bị điều động. Toàn bộ Định Châu quân xuất quân cộng thêm Thanh

Châu quân, cuối cùng mới giành được thắng lợi như vậy. Còn bây giờ trong

Định Châu thành chỉ còn đám quân do Cung Điển mang theo và một ít biên

quân Nam Chiếu do Diệp Hoàn để lại nhằm duy trì trật tự.

Lý Hoằng Thành im lặng trở về phủ, đứng trong thư phòng ngơ ngác nhìn

bản đồ lớn rồi nói với tên môn khách luôn đứng sau lưng: "Ta sắp phải về kinh

đô, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Định Châu, còn việc sau này làm thế nào để trốn

thoát, tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."

Tên môn khách này trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tử Việt thay đại nhân cảm

tạ ân huệ của tướng quân." Người này chính là Đặng Tử Việt, thuộc hạ tin cẩn

của Phạm Nhàn, toàn quyền phụ trách các việc liên quan đến Giám Sát viện ở

Tây Lương. Sau biến cố ở kinh đô, Đặng Tử Việt trở thành nhân vật mà triều

đình nhất định phải bắt giữ. Không ai ngờ người này lại trốn trong phủ Đại

tướng quân.

"Lần này đại thắng ở Thanh Châu, ngoài thánh mục như đuốc của bệ hạ và

tài dùng binh như thần của tiểu Diệp tướng quân, toàn bộ Giám Sát viện cũng

hoạt động hết công suất. Nói vậy Ngôn Băng Vân vẫn ở trong Định Châu thành,

chắc kinh đô cũng không hay biết." Đặng Tử Việt thở dài một tiếng rồi nói:

“Mưu đồ của Tiểu Phạm đại nhân đều rơi vào tính toán của bệ hạ, nước đã đến

chân, ta cũng không thể buông bỏ lợi ích của Đại Khánh tới thông báo cho đám

người Hồ... tin rằng suy nghĩ của Tiểu Phạm đại nhân cũng giống như thuộc

hạ.”

Lý Hoằng Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta chợt nhận ra lời của Cung

Điển có lý. Cho dù Phạm Nhàn có làm gì đi nữa cũng không thể đánh bại bệ hạ.

Hắn ta lại không đành lòng để dân chúng Đại Khánh lâm vào cảnh khốn cùng.

Nếu vậy, tội gì phải như thế chứ?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1918: Loạn Giang Nam 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướng

quân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mật

viện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ là

chức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thành

không còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhất

từng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹp

gì.

Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng,

Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tử

thấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏi

cung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba người

ngồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may không

xảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi như

tận sức với bên kia rồi."

Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạm

phủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lại

Định Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bị

triệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.

Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏ

nỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộc

đàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.

Phạm Nhàn cười khổ rồi nói: "Ta cũng không ngờ mọi việc lại thành ra như

vậy." Sau đó y đứng dậy, ôm vai Lý Hoằng Thành, vỗ nhẹ lưng rồi đưa hắn ra

khỏi thư phòng.

Trước khi rời phòng, Lý Hoằng Thành quay người lại nhìn y, lo lắng nói:

"Có lẽ Đặng Tử Việt đã trốn đi rồi. Nhưng có lẽ người trong Khải Niên tiểu tổ

của ngươi đã tổn thất mất một số ở khu vực Tây Lương, dù sao đây là việc trong

viện các ngươi, ta cũng không rõ nội tình, hy vọng ngươi có thể kiềm chế cảm

xúc. "

"Ta không biết kẻ phản bội là ai, có lẽ chỉ là một lần liên lạc bị người trong

viện phát hiện dấu vết. Dù sao... lần này là Ngôn Băng Vân trực tiếp đi trấn thủ,

đối mặt với tên này, ta cũng không tự tin cho lắm." Vẻ mặt Phạm Nhàn âm u,

nói: "Nhưng cứ yên tâm, ta không mấy hứng thú với việc báo thù, chỉ cảm thấy

hơi hoang mang mà thôi."

"Nếu ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang mang, thì ta khuyên ngươi những

ngày này ngươi nên thành thật một chút." Lý Hoằng Thành lắc đầu, từ chối ý

định Phạm Nhàn đưa mình ra cửa, vỗ vai hắn như cha an ủi con, phất tay áo

bước đi.

Nhìn bóng dáng cô độc của Lý Hoằng Thành khuất dạng trong phía đông

gian nhà, Phạm Nhàn lặng thinh một hồi lâu mới quay đầu vào phòng, ngồi

xuống ghế thái sư. Lời nhận xét của Cung Điển khiến Phạm Nhàn cũng không

khỏi cảm thấy trong miệng cay đắng, tự trọng quá cao? Nếu thật sự phân tích,

sắp đặt của Phạm Nhàn ở Đông Di thành và khu vực Tây Lương thật sự có phần

như vậy, rõ ràng về mặt đạo đức là không đúng.

Nam nhi khoái ý ân cừu, sao lại dùng sinh mạng tướng sĩ làm vốn liếng!

Nhưng ai có thể thấu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn, chính vì không muốn quá

nhiều người vô tội chết oan vì chiến tranh giữa mình và Hoàng đế bệ hạ, nên

mới chọn sắp đặt hiện tại.

Đại thắng Thanh Châu là một thành quả tuyệt vời nhờ âm mưu sâu xa của

Hoàng đế bệ hạ, bất luận Hồ Ca nghi binh hay phản ứng Thiền Vu, tất cả đều là

kết quả của từ công sức của Giám Sát viện, hay của Phạm Nhàn. Nhưng Hoàng

đế bệ hạ đã lạnh lùng và bình tĩnh lợi dụng chuẩn bị đó.

Phạm Nhàn không hề có cảm giác thân cận với người Hồ ngoài thảo

nguyên, xác chết và nhà cửa bị thiêu rụi ở khu vực Tây Lương chỉ khiến hắn vỗ

tay tán thưởng trận đại thắng Thanh Châu. Vấn đề là, chiến thắng này dễ dàng

xóa sổ toàn bộ sắp đặt của Phạm Nhàn ở Tây Lương, nếu trong tình thế này Lý

Hoằng Thành còn chần chừ không về kinh đô, vậy chẳng khác nào tự sát.

Phạm Nhàn lạnh sống lưng trước thủ đoạn và tài năng của Hoàng đế bệ hạ,

trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó mà chống cự.

o O o

"Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, chuyện này không liên can gì đến ta." Phạm

Nhàn đặt hai tay xuống bàn, nhắm mắt mệt mỏi.

Hải Đường Đóa Đóa trở lại Trung Nguyên, mặc lại chiếc áo bông hoa vải

xuất hiện phía sau Phạm Nhàn. Sau trận chiến tại Hồng Sơn khẩu, cô và nhóm

người ở Định Châu lên đường gần như cùng lúc. Lý Hoằng Thành về kinh cực

kỳ nhanh nhưng vẫn chậm hơn cô cả một ngày. Lúc này cung đình sát đã nới

lỏng giám sát đối với Phạm phủ, làm sao ngăn cản được Thánh nữ Bắc Tề lặng

lẽ lẻn vào trong phủ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1919: Loạn Giang Nam 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã một năm không gặp, Hải Đường im lặng nhìn người trẻ tuổi trên ghế

Thái sư, trong lòng suy nghĩ dù tuổi đối phương không lớn nhưng sao bây giờ

trông có vẻ già nua, mặt mang nét mệt mỏi khó xua tan. Nghĩ đến những chuyện

xảy ra ở Nam Khánh thời gian qua, nhớ đến vị Viện trưởng Giám Sát viện đã

qua đời, Hải Đường bỗng hiểu tại sao Phạm Nhàn trông thật mệt mỏi.

"Nhưng vì lời nhắn ngươi bảo Hồng Diệc Thanh mang tới nên đã có rất

nhiều người thiệt mạng trên thảo nguyên." Hải Đường nói.

Phạm Nhàn mở mắt, lạnh lùng cười nói: "Ta chỉ bảo vương đình chấp thuận

để Hồ Ca xuất binh, không ngờ hắn lại muốn nhân cơ hội chiếm lợi ích lớn như

vậy."

Hải Đường giật mình, không giải thích việc mình từng cố gắng kìm hãm

tham vọng của Tốc Tất Đạt, chỉ điềm nhiên nói: "Nhưng rốt cuộc vẫn là Nam

Khánh được lợi lớn."

Phạm Nhàn im lặng, một lúc rồi mới nói: "Không cần bận tâm tin tức bị lộ

như thế nào, ta đã phái hai người đến khu vực Tây Lương. Hồng Diệc Thanh

vẫn không cách nào thu thập nhân lực Tứ Xử, rõ ràng là lúc tiếp xúc với Đặng

Tử Việt Viễn đã bị người trong viện phát hiện..."

Nói tới đây, y hít một hơi thật sâu, bỗng nhớ tới tiểu tướng quân Diệp gia

được nhắc đến trong tình báo. Nghe nói vị tiểu tướng quân đó đang dẫn bốn

ngàn khinh kỵ xông vào thảo nguyên truy kích đám tàn quân của vương đình,

Phạm Nhàn cũng không khỏi nể phục dũng khí của người này. Nhưng nghĩ mùa

đông giá rét, sâu trong thảo nguyên, chỉ sợ bốn ngàn kỵ binh kia khó có thể

sống sót trở về.

"Những kỵ binh Man tộc từ phương bắc đến thảo nguyên... giờ còn nghe

lệnh cô không?" Y ngẩng đầu nhìn Hải Đường, nói: "Dù sao ngươi là vương nữ

trên cánh đồng tuyết, tới thảo nguyên lại được Thiền Vu tôn trọng, địa vị cao,

chắc chắn cũng có chút lực lượng."

Hải Đường nhíu mày , đôi mắt sáng long lanh như Bắc Hải lóe lên vẻ tức

giận, lạnh lùng nói: "Lúc này rồi mà ngươi còn lo cho sinh mệnh bốn ngàn kỵ

binh ấy? Quả đúng là quyền thần Nam Khánh... Sao ngươi không nghĩ đến các

bộ lạc trên thảo nguyên đã mất sức kháng cự?"

"Ta là dân Nam Khánh rồi mới là người Trung Nguyên, sau cùng mới là

người." Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Như lời ngươi nói, lần này tham vọng của

Tốc Tất Đạt quá lớn, đem đi nhiều trai tráng các bộ lạc, lực lượng thảo nguyên

đã trống rỗng. Sau trận Thanh Châu, bốn ngàn kỵ binh xâm nhập thảo nguyên,

nếu kỵ binh Man tộc tuyết nguyên còn ở phía tây giữ khoảng cách với bọn họ,

biết đâu họ có thể quay trở lại."

"Tây Hồ đã xong rồi, nếu thời cơ thuận lợi, người của các bộ lạc của các

ngươi từ phương bắc đến thảo nguyên có thể nắm lấy cơ hội này." Phạm Nhàn

thản nhiên dụ dỗ Hải Đường: "Ngươi phải chấp nhận thực tế này rồi tận dụng

nó."

"Ta khác ngươi, có nhiều việc rõ ràng có lợi nhưng trái với nguyên tắc trong

lòng, ta không thể làm được." Hải Đường hạ mi mắt, nhẹ giọng đáp: "Nhưng lời

ngươi bây giờ thật khiến ta bất ngờ, rõ ràng ngươi là kẻ tự phụ cố chấp, không

ưu tiên lợi ích Khánh Quốc, sao lại đưa ra yêu cầu như vậy?"

"Nếu ta thực sự không cân nhắc tới lợi ích Khánh Quốc, thậm chí là lợi ích

cho cả thiên hạ, tại sao bây giờ ta còn ở đây chịu đựng? Cho dù là trút bầu nhiệt

huyết hay ẩn dật trong thiên hạ, ta cũng làm từ lâu rồi."

"Ngươi thành Thánh nhân từ khi nào vậy?"

"Ta không phải Thánh nhân, chẳng qua khi con người đến một giai đoạn nào

đó, thứ d*c v*ng cao cấp nhất là quyền lực đã được thỏa mãn, ta sẽ chú trọng

cân nhắc về mặt tinh thần... Hơn nữa ta không muốn bị coi là kẻ máu lạnh, chỉ

biết lợi dụng tướng sĩ."

"Rốt cuộc ngươi vẫn là kẻ ích kỷ giả dối." Hải Đường nhìn y nói rồi đặt con

dao nhỏ trong lòng lên lên trước mặt hắn.

Phạm Nhàn vẻ mặt vô cảm đáp: "Nếu điều này gọi là giả dối và ích kỷ thì ta

nghĩ thiên hạ sẽ cảm tạ cái giả dối của ta... Ta biết Hoàng đế bệ hạ nhà các

ngươi là nữ nhi, coi như ta đe dọa ngươi đi."

Hải Đường thân thể chấn động, im lặng nhìn y.

Phạm Nhàn cũng giữ im lặng, cả căn phòng chìm trong bầu không khí nghẹt

thở. Một lúc sau, y khổ sở nói: "Thật ra có nhiều lúc ta cần người giúp đỡ cho ý

kiến. Trước đây là Ngôn Băng Vân và Vương Khải Niên, giờ Ngôn Băng Vân

làm thần tử đơn thuần rồi, còn lão Vương bị ta sắp đặt đi chỗ khác, không biết

hỏi ai... Ta cũng chẳng phải thần tiên, hoàn toàn không có tự tin khi đối mặt với

người kia, lại không ai giúp đỡ, thật sự rất bất đắc dĩ."

"Đây là giả vờ đáng thương trước mặt ta sao?" Hải Đường mỉa mai sau đó

thân thể rung động, thở dài nói: "Ngươi muốn hỏi điều gì?"

Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, rất thành khẩn mời Hải Đường ngồi

xuống bên cạnh bàn đọc sách.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom