Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1900: Phương bắc có biến 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó là tinh nhuệ của Tần gia! Thậm chí cả Tần Hằng cũng bị Hắc Kỵ đâm

chết! Sự thật sắt đá này khiến quân đội Khánh Quốc thực sự hiểu rõ sức mạnh

của Hắc Kỵ, không ai dám khinh thường nữa, thậm chí trong lòng hình thành

nỗi khiếp sợ khó tả.

Vị tướng lãnh Yến Kinh nheo mắt nhìn vị một mình một ngựa phía trước

đội hình Hắc Kỵ, qua mặt nạ bạc của đối phương, hắn biết rõ thân phận đối

phương, Thống lĩnh Hắc Kỵ Lục Xử Giám Sát viện, Ngân Diện Kinh Qua!

Trong lòng vị tướng Yến Kinh lạnh buốt, bởi hắn biết tên thống lĩnh kia

chính là dũng tướng một thương đâm Tần Hằng.

Suy nghĩ một lúc, vị tướng Yến Kinh dẫn theo vài thân binh, thúc bụng

ngựa, tiến về phía trận địa phòng thủ của Hắc Kỵ.

"Kinh thống lĩnh." Vị tướng lĩnh Yến Kinh sai thuộc hạ đưa lệnh điều binh

của Khu Mật viện, trầm giọng nói: "Kính xin ngài nhường đường."

Kinh Qua im lặng nhận lấy lệnh điều binh, xem xét rồi nói: "Bản bộ chỉ

thuộc quyền Giám Sát viện, tới nay chưa nhận được lệnh, nên... khó có thể tuân

theo."

Đại hoàng tử dẫn một vạn tinh binh thực ra cũng đóng quân gần Ngưu Đầu

sơn trong lãnh thổ Tống Quốc, chỉ vì đối phó triều đình nên không thể trực tiếp

dẫn quân chặn đường, đành phải giao việc này cho Hắc Kỵ.

Gương mặt sau tấm mặt nạ bạc lạnh lẽo của Kinh Qua nhìn về phía đội quân

Yến Kinh thành, trầm giọng nói: "Ta phụng mệnh trấn thủ Đông Di, nghiêm

cấm kẻ không liên quan bước vào, nếu ai dám xâm phạm một bước... giết không

tha."

Lời nói của hắn rất rõ ràng, bình thản nhưng lại chứa đựng thái độ khẳng

định khiến người nghe không thể hoài nghi.

Mệnh lệnh trấn thủ Đông Di? Mệnh lệnh của ai vậy? Của Tiểu Phạm đại

nhân à? Nhưng hiện giờ Phạm Nhàn đã không còn là Viện trưởng Giám Sát

viện nữa, thậm chí còn nói chỉ nghe mệnh lệnh điều động của Giám Sát viện là

chuyện cười không đâu vào đâu. Nếu như Băng Vân thật sự phái quan viên

Giám sát đến đây điều động, chỉ sợ những Hắc Kỵ này sẽ nhanh chóng chém

đầu rồi đốt sạch mệnh lệnh thành tro đen.

Những lời đó khiến trong lòng vị tướng Yến Kinh lạnh buốt, lạnh lùng nói:

"Đây là ý chỉ của triều đình. Các ngươi định chống đối ư?"

Kinh Qua không trả lời câu hỏi đó, chỉ sau khi hoàn tất cuộc nói chuyện cần

thiết, hắn nhắc nhở: "Đừng nghĩ tới việc vòng qua tiến vào Đông Di, bản bộ

không muốn phải trèo núi vượt suối để tước vũ khí của các ngươi." Nói xong,

hắn cầm cương ngựa quay trở lại với những Hắc Kỵ đang nghiêm trang chờ đợi,

thanh thiết thương treo bên yên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Vị tướng Yến Kinh hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng, híp mắt

quan sát những Hắc Kỵ cách đó không xa. Nhìn một hồi, hắn phải thừa nhận

trang bị của đối phương hơn hẳn phe mình. Chỉ cần nhìn trọng lượng những

trang bị đó cũng đủ biết, phẩm chất đơn binh hay thậm chí chiến mã của bọn họ

đều vượt trội hoàn toàn so với các tướng lãnh đại doanh Yến Kinh...

Mặc dù chỉ có một ngàn người, nhưng muốn tiến vào trận chiến với một

ngàn tên sát thần này mà phải trả giá bằng ít máu nhất có thể, việc đó quả thật

chẳng dễ dàng chút nào.

o O o

Đến ngày thứ ba, đại doanh Yến Kinh chính thức đối đầu với Hắc Kỵ, cũng

là ngày thứ năm Đại đô đốc Vương Chí Côn dự tính. Hai bên thỉnh thoảng có va

chạm nhỏ, chiến ý và ngọn lửa chiến tranh của phe Yến Kinh đã bùng lên, trong

khi đó về phía Hắc Kỵ dù ít người nhưng vẫn lạnh lùng, không hề kích động.

Đúng lúc cung nỏ đã giương, Vương Đại đô đốc cũng cảm thấy không thể

chịu đựng thêm nữa, nhất định phải cho bọn Hắc Kỵ một bài học. Bởi vì ý chỉ

của bệ hạ đã rõ, có thể chờ đợi thêm năm ngày đã là đủ thời gian cho Phạm

Nhàn và Đại hoàng tử phản ứng. Nếu Yến Kinh vẫn giữ nguyên tình trạng đối

đầu, không thể tiến vào Đông Di, chỉ sợ Hoàng đế trong kinh sẽ vô cùng phẫn

nộ.

Ngay lúc Vương Chí Côn chuẩn bị ký quân lệnh, cưỡng ép tiến vào tuyến

Ngưu Đầu sơn để phát động tấn công Hắc Kỵ, bỗng nhiên một tướng lãnh sắc

mặt nghiêm nghị, cầm theo một phong chiến báo, vội vã xông thẳng vào trong

phủ Đô đốc.

Vương Chí Côn híp mắt đọc nội dung trên báo cáo chiến sự, trong lòng lạnh

toát. Ông không ngờ Phạm Nhàn lại có thể gây ra biến cố ở phương bắc Đại

Khánh, mà biến cố này là điều ông nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra!

Ông biết quân đội của mình có thể rút lui về, không trái ý chỉ của bệ hạ,

cũng không để nội chiến bùng nổ trong vùng đất dưới sự cai quản của mình.

Đây vốn là chuyện tốt đẹp, nhưng không hiểu sao trong đôi mắt Vương Chí Côn

không có chút bình tĩnh nào, chỉ toàn lo lắng.

Báo cáo chiến sự từ đại doanh phía bắc Thương Châu gửi về, viết rõ ràng,

Thượng Sam Hổ vốn đang tĩnh dưỡng ở Bắc Tề đột nhiên quay trở lại vùng biên

giới, dẫn mười vạn đại quân ào ạt xuống nam, đã áp sát đến cách phía bắc

Thương Châu bảy mươi dặm!
 
Khánh Dư Niên
Chương 1901: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này là cuối thu, gió từ phương bắc thổi ào ào mang theo không khí lạnh

từ cực bắc xuống phía nam dọc theo dãy Thiên Mạch, lướt qua sa mạc phương

bắc, hồ Bắc Hải bao la vô tận, đến tận phía bắc Thương Châu. Thương Châu

nằm ở phía bắc Nam Khánh, là thành trì gần Bắc Tề nhất. Nếu chỉ xét về địa lý,

nên nằm ở phía đông nam Thượng Kinh thành, nhưng do gió lạnh mùa thu hàng

năm thổi xuống phía nam nên nơi đây lại lạnh hơn Thượng Kinh.

Cây cối mùa thu xung quanh đã rụng hết lá, ruộng đồng dưới thành vội vã

thu hoạch mùa màng duy nhất vào cuối hè, giờ trở thành những cánh đồng cỏ

mục, lại phủ một lớp sương, trông rất đáng thương.

Đã có mưa tuyết rơi mấy đợt, vượt qua cánh đồng canh tác của Nam Khánh,

những ngọn đồi xa xa vẫn phủ tuyết trắng, nhìn vào thật tĩnh mịch. Trên những

cánh đồng tuyết ấy, mơ hồ có thể thấy rất nhiều chấm đen và cờ hiệu quân Bắc

Tề tung bay trong gió tuyết.

Một tướng lĩnh trên thành Thương Châu nhíu mày nhìn sang bên kia, trinh

sát đã báo cáo lại rằng đội quân nam tiến của Bắc Tề lần này che khuất cả bầu

trời, đông đảo không đếm xuể, chỉ sợ đã huy động toàn bộ binh lực ở phía nam

Bắc Tề.

Người Bắc Tề đến rồi! Đội quân trong thành Thương Châu không hề sợ hãi,

dù kẻ địch hùng hậu nhưng họ vẫn chẳng chút run sợ, bởi hai mươi năm nay, hai

bên đã giao chiến vô số trận, mà Bắc Tề chưa bao giờ chiếm được chút lợi thế

nào. Cho dù những năm gần đây, danh tướng Bắc Tề Thượng Sam Hổ được

Hoàng đế điều động từ Thiên Quan Bắc Môn lên phía nam cũng không thể xâm

nhập thêm tấc đất nào dưới sự phòng ngự nghiêm ngặt của quân Nam Khánh.

Điều duy nhất khiến tướng Thương Châu lo lắng chính là nam nhân tên

Thượng Sam Hổ. Từ hai mươi năm trước, khi Khánh Đế không còn trực tiếp

dẫn quân nữa, toàn thiên hạ người được gọi là Quân Thần chỉ còn lại vị Thượng

Sam Hổ đại tướng. Đây là vinh quang hắn ta giành được sau nhiều năm chiến

đấu với các dân tộc phương bắc.

Mấy năm qua, quân đội Bắc Tề tuy trang bị và sĩ khí kém xa so với Nam

Khánh nhưng vẫn duy trì được thế cân bằng ở vùng Thương Châu, hoàn toàn là

nhờ vào tài năng của Thượng Sam Hổ. Vị tướng này dùng binh như thần, thành

thạo chiến thuật chia cắt quân địch, không hao phí sức lực nhưng vẫn khiến hai

cánh quân biên giới Nam Khánh kiệt quệ ở đây.

Trong nhiều năm, hai bên thường xuyên xung đột nhỏ, nghiêm cẩn bảo vệ

biên giới, không có động thái quân sự lớn. Về phía Nam Khánh, họ chỉ chuẩn

bị, tích trữ lương thực và vũ khí, chờ bệ hạ ra lệnh xuất quân. Hoàng đế bệ hạ

vẫn đang dẹp loạn triều chính, quân tiền phương Khánh Quốc cũng chờ đợi

lệnh, nhưng không ngờ Bắc Tề đã ra quân trước.

Theo thông lệ hàng năm, khi vào thu, hai bên ngừng quấy rối và do thám

nhau, đại tướng Thượng Sam Hổ sẽ được triệu về kinh đô nghỉ ngơi, vậy mà

năm nay hắn ta đột ngột quay lại từ kinh đô?

Mặt đất rung chuyển nhẹ nhàng, âm thanh không lớn, cũng không dữ dội,

những vệt đen trên đồi tuyết xa xa dần áp sát về phía Thương Châu. Khi khoảng

cách ngày một gần, trong mắt binh lính trên thành Thương Châu, vô số vệt đen

như đám mây u ám đang dần phân chia thành từng đội, từng người lính Bắc Tề

mặc giáp, cầm đao thương, vẻ mặt nghiêm nghị. Bọn họ còn thấy rõ sương giá

trên lông mày và những bàn tay trắng bệch cầm thương của địch quân.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm Thương Châu, tiếp đó là tiếng hô hào

khẽ của các giáo quan, các quan viên truyền lệnh cầm cờ hiệu đi lại vội vã giữa

các tháp canh trên thành.

Thủ lĩnh Thương Châu hạ ống nhòm một mắt do Nội Khố chế tạo xuống,

nhíu mày thật sâu, lẩm bẩm: “Rốt cuộc bọn Bắc Tề này định làm gì?"

Nhiệt độ trên tường thành quá thấp, câu nói của hắn bay thành sương mù

bao phủ khuôn mặt, giống như đám binh mã Bắc Tề ngoài thành, che đi sự thật

khiến vô số người hoang mang.

Thủ lĩnh chậm rãi siết chặt cán kiếm bên hông, mắt híp lại nhìn đám quân

đông đảo dưới chân đồi tuyết xa xa, dường như muốn nhìn thấu ý đồ thật sự.

Chẳng lẽ chúng thực sự muốn tràn về phía nam? Ông không tin điều đó, vì tin

tưởng tài năng của danh tướng Thượng Sam Hổ sẽ không mắc sai lầm tới mức

ấy. Cho dù tài dùng binh thần kỳ đến đâu, đem quân xuất chinh vào mùa đông

khắc nghiệt này cũng là tự sát.

Công thành? Binh sĩ Nam Khánh cũng không tin, dù đại quân Bắc Tề có

đông đến bốn vạn người, nhưng chỉ với quân đội chinh chiến, không có đủ khí

cụ công thành, làm sao hạ được thành Thương Châu?

Trong thành Thương Châu có tới hai vạn quân tinh nhuệ canh giữ!

o O o

"Tướng quân, người Bắc Tề đã xâm nhập quốc cảnh." Một giáo quan đứng

bên cạnh thống lĩnh Thương Châu nhắc nhở, lông mày giật giật vài cái, rõ ràng

tỏ vẻ phẫn nộ trước thái độ bất động của bên Thương Châu. Trơ mắt nhìn quân

đội Bắc Tề xâm nhập biên cương mà đại doanh Chinh Bắc không hề phản ứng,

đã lâu Nam Khánh không chịu sỉ nhục cỡ này.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1902: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng thống lĩnh Thương Châu vẫn không hề phản ứng, hắn biết thái độ

cẩn trọng những ngày qua đã khiến nhiều tướng lĩnh kiêu hãnh Nam Khánh tức

giận. Nhưng hắn đang đối mặt với Thượng Sam Hổ, đặc biệt là cuộc hành quân

đột ngột như bông tuyết bay tới từ Bắc Tề khiến hắn hết sức cảnh giác, không

đoán được đối phương định làm gì.

Quân đội phương nam của Bắc Tề tiến chia làm ba nhánh, xâm nhập lãnh

thổ Nam Khánh với tốc độ cực nhanh, đẩy sâu vào vùng kiểm soát của đại

doanh Chinh Bắc. Đây là hoạt động quy mô lớn nhất của Bắc Tề trong hai mươi

năm qua, nhưng trước đó Giám Sát viện và hệ thống tình báo quân đội đều

không hề ngửi thấy chút manh mối nào.

Mười vạn cường quân Bắc Tề dũng mãnh xâm nhập, tuy có vẻ oai hùng

nhưng không thể đánh thẳng về nam. Mọi hoạt động quân sự đều có mục đích,

vậy lần này mục đích kinh thiên của Thượng Sam Hổ là gì?

Trong thành Thương Châu có hai vạn binh lính canh phòng, còn lực lượng

của đại doanh Chinh Bắc thì phân tán khắp các doanh trại xung quanh trụ cột

Thương Châu. Bên ngoài thành, bốn vạn quân nam tiến Bắc Tề khí thế hùng hổ,

nhưng chia binh xâm nhập, chẳng lẽ chúng không lo đại doanh Chinh Bắc điều

quân vây khốn?

Thời tiết là cuối thu, lạnh thấu xương, quân Bắc Tề tiến quân xa như vậy

chắc chắn sẽ gặp khó khăn về hậu cần. Chỉ cần Thương Châu phong thành cố

thủ, lôi kéo Thượng Sam Hổ tới công thành, các quân doanh thuộc đại doanh

Chinh Bắc lặng lẽ vây khốn, bốn vạn quân Bắc Tề kia ngoài chạy trốn ra thì còn

lựa chọn nào?

Không thu được lợi ích gì nhưng phải huy động nhiều binh lực, tốn nhiều

lương thảo tinh thần như vậy, Thượng Sam Hổ... rốt cuộc định làm gì?

Thống lĩnh Thương Châu nhíu mày thật sâu, nhìn ra đám người Bắc Tề đang

chuẩn bị đóng trại ở đằng xa, chìm vào suy tư, không để ý tới vẻ mặt tức giận

của các tướng lĩnh...

o O o

Đã năm ngày trôi qua, hoạt động quân sự lớn nhất của Bắc Tề trong hai

mươi năm qua lại gặp phải sự ứng phó kín đáo nhất của quân Nam Khánh.

Thương Châu phong thành cố thủ, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc cũng chỉ

sẵn sàng chiến đấu, mặc kệ đám người Bắc Tề đạp lên lãnh thổ mình mà không

có phản ứng mãnh liệt gì.

Chuyện này quá không phù hợp với thái độ kiêu ngạo và cứng rắn của quân

nhân Nam Khánh. Thậm chí ngay cả những binh sĩ Bắc Tề lặng lẽ xâm nhập

lãnh thổ Nam Khánh luôn chực chờ giao chiến mãnh liệt với quân đội Nam

Khánh trên sa trường cũng cảm thấy kinh ngạc và hoài nghi.

Tại một thành nhỏ cách biên giới hai nước chừng sáu mươi dặm, lần này đại

bản doanh quân sự Bắc Tề được đặt ở đây. Trong một ngôi nhà dân bị trưng

dụng trong thành, than hồng trong lò sưởi đỏ rực xuyên qua lớp tro bạc bên

ngoài, khiến cả gian phòng ấm áp như xuân.

Tuy vậy, vài giáo quan cấp cao Bắc Tề trong phòng không hề ghé bên lò

sưởi, họ đứng cạnh chiếc bàn, lo lắng nhìn bản đồ quân sự phương nam được

bày ra, đôi lúc liếc nhìn người đang ngồi trên ghế thái sư.

Thượng Sam Hổ ngồi trên ghế, nhắm mắt như đang suy nghĩ hoặc ngủ gật.

Đột nhiên hắn chậm rãi mở mắt, hỏi: "Ba nhánh quân đã nhập biên năm ngày,

phía Thương Châu có động tĩnh gì không?"

Giọng nói của danh tướng số một Bắc Tề không lớn nhưng rất chất phác.

"Bẩm đại soái, Thương Châu thành vẫn khóa chặt cửa thành." Một tướng

lĩnh cung kính đáp: "Tuân mệnh đại soái, ba nhánh quân chưa dám xâm nhập

sâu, ngoại trừ... một nhánh về Thương Châu."

"Không ngờ bọn chúng lại kiên nhẫn hơn cả những năm trước." Thượng

Sam Hổ đứng dậy, bước tới bên bản đồ, chỉ vào một điểm, nói: "Nhưng người

Khánh Quốc rất tự đại, lại là chiến dịch chính diện nên không thể dùng kế.

Thống lĩnh Thương Châu chỉ có thể cầm cự thêm hai ngày, nếu không thể chờ

mệnh lệnh từ kinh đô tới thì hắn buộc phải ra trận... nếu không sẽ không thể giải

trình với triều đình Nam Khánh."

"Nhưng nếu họ vẫn khóa thành thì sao?" Tướng lĩnh thân tín của Thượng

Sam Hổ lo lắng hỏi: "Lần này chúng ta huy động toàn lực, nếu đối phương cầm

cự thêm hai ngày nữa, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc sẽ nhận ra ý đồ thực

sự và bao vây chúng ta... chỉ e thiệt hại rất nặng nề."

Lần này quân đội Bắc Tề bất ngờ tung ra chiến dịch quy mô lớn, không chỉ

các tướng lĩnh Nam Khánh không đoán nổi nguyên nhân mà ngay cả binh sĩ

Bắc Tề cũng không rõ lý do, không biết vì sao đột nhiên mình phải xuất binh,

hơn nữa mạo hiểm trong giá lạnh, xâm nhập lãnh thổ Khánh Quốc. Mặc dù rất

hả giận nhưng với tư cách quân nhân, họ cần thành quả thực tế chứ không phải

hy sinh hàng ngàn mạng người chỉ để khoe mẽ trước thành trì đối phương.

Chỉ có Hoàng đế Bắc Tề trong cung và đại tướng Thượng Sam Hổ trầm mặc

trước mắt mới biết rõ mục đích cuộc xuất quân, nhưng đâu ai dám hỏi họ?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1903: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Trong những năm qua, dù chúng ta ở thế phòng ngự, các ngươi cũng không

nên xem nhẹ thực lực của quân Khánh.” Thượng Sam Hổ đưa bàn tay ổn định

xuống trên bản đồ, nói: "Trong đại doanh phương bắc của Nam Khánh thì

Thương Châu đóng vai trò trụ cột. Có điều, đã năm ngày trôi qua, bốn nhánh

quân còn lại của phương bắc không hề tiến quân đến tiếp viện. Một mặt, có thể

hiểu là bọn chúng bị hai đạo quân ta cầm chân. Mặt khác, điều này cũng cho

thấy hiện giờ bên phương bắc thiếu một người đứng đầu tài năng."

Gương mặt Thượng Sam Hổ thoáng hiện nụ cười mỉa mai: "Về trang bị và

quân lực, Khánh quân hơn chúng ta rất xa. Nếu... Yến Tiểu Ất còn sống thì

ngay từ năm ngày trước, hắn đã ra lệnh bỏ mặc hai chỗ yếu kia, tập trung vây

kín Thương Châu, nuốt sống luôn bốn vạn đại quân của ta. Nhưng bây giờ, ai

trong đại doanh phương bắc dám đưa ra mệnh lệnh quân sự liều lĩnh đến thế?"

"Yến Tiểu Ất đã chết, thay vào đó là Sử Phi. Tuy vị Sử tướng quân không

bằng Yến Đại đô đốc Nhạn, nhưng cũng là nhân vật đáng gờm. Thế nhưng

Hoàng đế Nam Khánh lại lo ngại an nguy cho bản thân, nên điều Sử Phi đến

quân phòng vệ kinh đô.” Thượng Sam Hổ lạnh lùng nói: "Năm đó đại doanh

phương bắc liên lụy đến mưu phản nên Khánh Đế rất đề phòng. Giờ đây các

tướng lãnh phương bắc không còn chút hung hãn kiêu ngạo ngày trước dưới

trướng Yến Tiểu Ất nữa."

"Những năm qua, bề ngoài Khánh quân tích trữ lực lượng, chuẩn bị xâm

chiếm Đại Tề ta. Nhưng trên thực tế quốc lực Khánh đang dần dần suy yếu, đặc

biệt là ở đại doanh phương bắc... Khánh Đế quả là nhân vật ghê gớm, thế nhưng

những tài năng dưới trướng lần lượt ra đi." Thượng Sam Hổ thở dài, có vẻ hơi

chán nản: "Cứ như vậy, mười vạn đại quân của ta xuất chinh một lần, ai có thể

ngăn cản được?"

"Thận trọng chính là lựa chọn tốt nhất của bọn chúng, đồng thời cũng là lựa

chọn tồi tệ nhất bất đắc dĩ của chúng... Có điều vị thủ lĩnh thông minh của

Hoàng đế đóng giữ Thương Châu, chỉ e cũng khó mà kiềm chế được d*c v*ng

phản công của đại doanh phương bắc."

"Và vì thế, chỉ hai ngày nữa thôi."

Nói xong, Thượng Sam Hổ bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng các tướng

lĩnh mặt mày ngớ ngẩn.

Bên ngoài, gió tuyết đã nổi lên, những bông tuyết nhỏ xíu rơi lả tả. Thượng

Sam Hổ híp mắt nhìn binh sĩ và quan lại hậu cần bận rộn trong thành, gương

mặt thoáng chốc lộ vẻ cảm xúc phức tạp. Hắn nghĩ đến vị Hoàng đế trong

Thượng Kinh thành kia, nhớ lại lần trước bệ hạ triệu kiến mình, ra lệnh cho

mình không tiệc mọi giá điều binh, giúp Đông Di thành ổn định tình hình.

Mũi nhọn quân đội nhắm vào Bắc đại doanh, mục đích là để thu hút viện

binh từ kinh đô đến cứu viện, giảm bớt áp lực cho Đông Di thành. Trong mắt

Thượng Sam Hổ lóe lên vẻ lạnh lẽo, trong lòng suy nghĩ cho dù vị quyền quý

phương nam định trở mặt với Khánh Đế, nhưng bản thân và Bắc Tề phải trả giá

đắt đến vậy liệu có đáng hay không?

o O o

Cho dù lỗ lãi ra sao, lần này Bắc Tề xuất quân chung quy cũng phải trả giá.

Đúng như Thượng Sam Hổ phân tích, ngày thứ sáu sau khi chiến sự mở ra, cuối

cùng quân đội Nội Khố cũng đưa ra phản ứng cực kỳ mãnh liệt. Hai nhánh tinh

binh của Bắc đại doanh làm thành thế gọng kiềm, đánh tới Thương Châu thành,

còn hai quân doanh khác dốc toàn bộ lực lượng, liều lĩnh ra quân ngay trong

trời tuyêt rơi, xung phong thẳng tới hai nhánh đại quân Bắc Tề khác xâm nhập

quốc cảnh.

Chỉ một ngày đã có ba nơi bùng cháy, trên vùng đồng cỏ hoang vắng ở phía

bắc đại lục bỗng nhiên trở thành bãi chiến trường. Kỵ binh thúc ngựa xung

phong, dây cung rền vang, mũi tên bay lượn ngang bầu trời, mũ giáo chọc thủng

thân thể, máu tươi văng tung tóe, khắp nơi ngổn ngang tử thi nằm trong vũng

máu đen, tiếng hô chém giết vang lên xuyên suốt tầng mây u ám trên không.

Vùng đất trầm mặc đã nhiều năm, rốt cuộc cũng bởi vì đại quân Bắc Tề

hung hăng tiến công mà ồn ào náo nhiệt, chiến trường với hàng chục vạn sinh

mạng đan xen, chỉ trong phút chốc đã kéo màn sân khấu, oanh oanh liệt liệt

chém giết chung một nơi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tấm màn chiến đấu ấy lại bị Thượng Sam Hổ kéo

trở về.

o O o

Chủ tướng Thương Châu người không một vết máu, được đại đội thân binh

hộ vệ bước ra khỏi thành, lạnh lùng quan sát bộ hạ dọn dẹp chiến trường. Nhìn

những mũi tên sâu c*m v** thân cây khô, nghe tiếng r*n r* đau đớn của thương

binh thỉnh thoảng vọng lên, khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Làm tướng

soái, chinh chiến thay bệ hạ là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều trong lòng hắn

luôn có một cảm giác lạnh lẽo, cảm giác ấy dù thế nào cũng không xua tan

được, ngay cả niềm vui sau chiến thắng cay đắng này cũng không thể làm nguội

lạnh.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1904: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai nhánh quân tiếp viện của Bắc đại doanh Khánh quân sau một đêm hành

quân vất vả đã hội quân với chủ lực bên ngoài Thương Châu thành nhưng chưa

kịp nghỉ ngơi đã phát hiện quân Bắc Tề có dấu hiệu rút lui.

Khánh quân hùng mạnh, làm sao để cho địch nhân vào biên cương rong ruổi

một phen rồi ra về, một trận tấn công vội vàng bắt đầu. May mắn thay binh sĩ

biên thùy Bắc đại doanh đã quen chinh chiến nhiều năm, quân đội Khánh Quốc

hùng hậu, cho nên đợt tấn công vội vã này vẫn duy trì được sức mạnh cường

hãn.

Có điều, tinh nhuệ Bắc Tề do Thượng Sam Hổ đích thân chỉ đạo không phải

là đối thủ tầm thường. Sau trận chiến ác liệt, quân Bắc Tề vứt lại hơn ngàn thi

thể nhưng vẫn giữ được trận hình hoàn hảo, rút lui khỏi chiến trường chính diện

với tốc độ khó tin, quyết liệt bỏ lại vài doanh trại để ngăn chặn Khánh quân truy

kích.

Trận chiến, hay đúng hơn là cuộc giao tranh kỳ lạ này đã kết thúc, Khánh

quân có địa thế và ưu thế vốn có nên chiến thắng như đã được định đoạt, chỉ có

điều chiến quả không đạt như kỳ vọng.

Quân Bắc Tề rút lui quá nhanh.

Nhìn những quân nhu và lương thực tịch thu được, đôi mắt của chủ tướng

Thương Châu híp lại, cảm thấy một luồng giá lạnh chạy dọc sống lưng. Cuối

cùng hắn cũng hiểu vì sao ban đầu đã không thấy quân Bắc Tề mang theo các

khí cụ công thành, cho dù đây là một cái bẫy, đối phương cũng không thể không

mang theo ít nhất một chiếc thang mây.

Hóa ra ngay từ đầu đối phương chỉ định chiến đấu một trận rồi rút lui, bọn

chúng không mang theo bất cứ đồ vật nặng nề nào, toàn quân mang giáp nhẹ cơ

động, không lạ gì khi binh sĩ rút lui mà không hề hoảng loạn, chạy trốn nhanh

như thỏ.

Vậy tại sao chúng lại phải chạy trốn? Vị tướng cao cấp nhất phía Thương

Châu một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn biết mình không thể địch lại Thượng

Sam Hổ, nhưng nếu có thể thấu hiểu được ý đồ của đối phương thì việc bố trí

quân đội sẽ không còn mù mờ như bây giờ, dù đã giành chiến thắng nhưng vẫn

phải sống trong lo sợ.

Ngày thứ hai, từ hai chiến trường khác cũng truyền đến những tin tức đáng

sợ, hai đạo quân tinh nhuệ Bắc Tề xâm nhập không sâu, đúng lúc quân Nam

Khánh bao vây tấn công quanh Thương Châu thành, phần còn lại của Bắc đại

doanh cũng đồng loạt xuất kích, đánh thẳng vào doanh trại đối phương nơi biên

giới... Nhưng hai đạo quân Bắc Tề chạy trốn còn nhanh hơn nữa!

Tất cả các tướng lĩnh Bắc đại doanh đều cảnh giác, không biết danh tướng

Bắc Tề đang toan tính điều gì. Vì vậy, họ nghiêm khắc kiểm soát binh lính,

không cho kỵ binh thiết giáp Nam Khánh lợi dụng thế trận đuổi theo xâm nhập

vào lãnh thổ Bắc Tề.

Ngày thứ ba, một tin xấu được đưa đến. Bốn vạn tinh binh Bắc Tề thoát vây

khỏi Thương Châu thành, trên đường rút lui về nước bất ngờ chuyển hướng

sang phía đông, xâm nhập vào biên giới của Tống Quốc thuộc Đông Di thành

và chiếm một châu thành biên giới.

Nghe nói quân đội trấn thủ châu thành Tống Quốc không hề kháng cự, phía

Đông Di thành cũng không có phản ứng gì, mặc cho bốn vạn tinh binh kia

chiếm giữ châu thành.

Tuy nơi đây trông có vẻ hẻo lánh, gần như bị bỏ hoang, trước đây không ai

chú ý tới, nhưng giờ đây Thượng Sam Hổ đem quân đồn trú, trên bản đồ xuất

hiện một chấm đỏ lớn khiến quân Nam Khánh nhìn thấy đều kinh hãi. Châu

thành này nằm ngay trên trục giữa Bắc đại doanh và Yến Kinh thành, như một

cái xương cá mắc ngang cổ, khiến các binh sĩ Nam Khánh vô cùng khó chịu!

Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thật sự của Thượng Sam Hổ?

Trận chiến ở Thương Châu, Bắc Tề thất bại, Nam Khánh thắng lợi, bề ngoài

là như vậy nhưng trận chiến kỳ lạ này liệu đã kết thúc?

Cứ qua lại nhu vậy mười mấy ngày, Tứ Xử Giám Sát viện và hệ thống tình

báo quân đội đồng thời chuyển tin tới các tướng lĩnh Bắc đại doanh, mười vạn

đại quân Bắc Tề lui lại biên giới sau đó chưa nghỉ ngơi mà đóng quân ngay tại

chỗ. Đồng thời sâu trong lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn bắt đầu không ngừng vận

chuyển vật tư tới phía nam.

Mưa gió sắp đến, rõ ràng đây là điềm báo của một trận đại chiến mang tính

quyết định, hơn nữa còn có châu thành không đáng chú ý bị Thượng Sam Hổ

chiếm cứ. Quân đội Nam Khánh lập tức cảnh giác, không đợi chỉ dụ từ kinh đô

đã bắt đầu chuẩn bị đối phó trận đại chiến chân chính.

Cuộc đại chiến có lẽ sắp xảy ra vào mùa xuân tới?

Vị Đại tướng Vương Chí Côn trong kinh đô cũng bị buộc phải dời chú ý từ

hướng Ngưu Đầu sơn về, tập trung vào bốn vạn quân Bắc Tề đang hiện diện

trên đầu mình. Hắn nhíu chặt lông mày , trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Hắn không

thể nào ngờ rằng biến số mà Phạm Nhàn lợi dụng, lại là cấu kết với người Bắc

Tề!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1905: Mùa đông lại về 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếp đó, chỉ dụ từ kinh đô đã đến, truyền tới tay các tướng lĩnh cao cấp ở

kinh đô và Bắc đại doanh. Không ai biết Hoàng đế Khánh Quốc đã nói gì trong

chỉ dụ, nhưng sau đó, các lực lượng quân sự phương bắc của Khánh Quốc bắt

đầu nghỉ ngơi, ẩn nấp và bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, thành chủ Đông Di thành - Vân Chi Lam ra sắc thư khắp thiên

hạ, bày tỏ phản đối và phẫn nộ mạnh mẽ nhất với hành động xâm lăng của

người Bắc Tề. Tuyên bố Đông Di thành nhất định sẽ đứng về phía Hoàng đế bệ

hạ vĩ đại của Khánh Quốc, tiêu diệt triệt để mọi kẻ xâm lược.

Kiếm Lư thập tam tử khiến người ta sợ hãi nhất trong Đông Di thành đột

nhiên biến mất, không rõ đi đâu. Nhận được tin, lực lượng phòng vệ doanh trại

Thượng Sam Hổ ở châu thành lập tức tăng cường gấp bội.

Trong lúc tình hình phương bắc đại lục dần dần hỗn loạn, trong cung điện

Bắc Tề lại bình yên, Lý Quý phi được bệ hạ sủng ái nhìn Hoàng đế đang nằm

lười biếng trên long sàng, cắn môi nói nhỏ: "Đông Di thành đã bảo vệ cho Phạm

Nhàn, bệ hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thật không biết hắn ta phải lấy gì để

cảm tạ ngài."

"Cảm tạ trẫm?" Hoàng đế Bắc Tề cười lạnh, nhẹ nhàng xoa bụng, nói: "Cái

gã vô sỉ bụng đầy ý xấu tự xưng thánh nhân, chỉ e đang ngồi trong phủ mắng

trẫm khai chiến bừa bãi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chiến Đậu Đậu bò từ trên giường dậy, tự có quan viên khoácáo choàng màu

xám đen lên người cô. Đi tới cửa điện, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài,

người thống trị tối cao của Bắc Tề rơi vào trầm tư.

Bắc Tề kế thừa Đại Ngụy, ưa chuộng màu xanh đen lịch trang nghiêm, tòa

cung điện ngàn năm dựa lưng vào núi này cũng vậy, trang phục trên người hắn

hôm nay cơ bản cũng là hai màu ấy. Đôi chân trần ngụp trong đôi giày nhung,

không biết có ấm không.

Bông tuyết lượn qua khe mắt hắn, rơi xuống nền đất im lìm. Cung điện này

nằm sâu trong Hoàng cung, gần cung điện của Thái hậu, cách căn đình nhỏ phía

sau núi cũng không xa, rất thanh vắng, nếu không được bệ hạ ân chuẩn thì

không một ai được phép tới gần. Số thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh rất ít

ỏi, đều là những lão nô do Thái hậu một tay dìu dắt, cũng không lo bí mật lớn

nhất Bắc Tề bị lộ ra ngoài.

Có điều, dưới tình huống an toàn như thế, Hoàng đế Bắc Tề vẫn đứng thẳng,

hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng ra tuyết, hoàn toàn không lộ chút yếu

đuối nào. Có lẽ đối với cô việc giả nam nhi đã không còn là điều cần che giấu,

mà cô vốn đã xem mình như một nam nhân, một Hoàng đế, khí phách ấy đã

thấm sâu vào xương tuỷ, không thể tách rời.

"Sau khi Trần Bình Bình chết đi, còn đúng ba người trong thiên hạ có tư

cách hạ cờ." Gương mặt cô thoáng chút phức tạp, thời tiết hơi lạnh khiến gò má

hồng hào, nhưng không chút dịu dàng, trái lại mang chút sát khí: "Trẫm không

ngờ Trần Bình Bình lại kết thúc như vậy..."

Lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, thở ra hơi lạnh, nói: "Bây giờ mới

hiểu, vì sao trước khi ra đi Quốc sư quan tâm đến tuổi thọ của Trần Bình Bình

như vậy, hóa ra ông ấy đã sớm thấy rõ, muốn ép Phạm Nhàn và lão cha già của

hắn trở mặt, chỉ có Trần Bình Bình chủ động lựa chọn mà thôi."

"Trẫm không hiểu tại sao Trần Bình Bình lại làm thế, oán hận gì đến mức

tuyệt tình đến vậy?" Cô cười lạnh: "Chắc là có liên quan tới nữ nhân hồi đó."

Tư Lý Lý chậm rãi bước tới bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô, đưa lư hương nhỏ

trong tay tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Trong ba người bao gồm cả Phạm Nhàn?"

Cô là cháu gái Hòa Thân vương tiền triều Nam Khánh, nay là Quý phi duy

nhất được sủng ái trong cung điện Bắc Tề, quan hệ giữa cô và Hoàng đế Bắc Tề

thân thiết hơn nhiều so với mọi người suy đoán, họ là bạn đời, là bạn đồng hành

từ nhỏ, cũng là nơi trút bầu tâm sự của nhau. Vừa rồi Hoàng đế Bắc Tề nói sau

khi Trần Bình Bình qua đời, chỉ còn ba người có thể hành sự trong thiên hạ, nếu

trong số đó có Phạm Nhàn...

"Phạm Nhàn tất nhiên có tư cách." Hoàng đế Bắc Tề nhẹ nhàng v**t v*

chiếc lư hương ấm áp, thở dài: "Hắn ta có người mẹ tốt, bản thân cũng đủ tàn

nhẫn, nên mới có được thế lực ngày nay... Đừng đánh giá thấp thực lực của hắn

ta. Trong Đông Di thành cất giấu nhiều đồ tốt lắm đấy."

"Ít ra bây giờ, Khánh Đế không muốn ép hắn phải đi đến đường cùng mà

vẫn còn muốn thu phục. Bởi vì thu phục phe cánh Phạm Nhàn có lợi hơn cho

Nam Khánh hơn là tiêu diệt hắn." Hoàng đế Bắc Tề nói nhỏ: "Chỉ riêng điểm

này, đã chứng tỏ lực lượng trong tay Phạm Nhàn khiến Khánh Đế cũng phải e

ngại."

"Trời lạnh cóng, đừng đứng ở cửa điện nữa." Tư Lý Lý cẩn thận quan sát

sắc mặt Hoàng đế, khóe mắt lộ ra ánh nhìn khó phát hiện đảo qua cái bụng được

áo choàng che phủ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1906: Mùa đông lại về 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế thông minh nhạy cảm như thế nào, lập tức phát hiện ra ánh mắt

của cô, gương mặt lộ vẻ ghét bỏ, hai gò má hơi thắt lại, như đang nghiến răng,

nén giận.

Nhìn vẻ mặt Hoàng đế, Tư Lý Lý lại bật cười: "Không biết nếu Tiểu Phạm

đại nhân biết tình huống của bệ hạ bây giờ, hắn sẽ nghĩ sao đây."

"Cái tên đó rất vô tình, nhưng... trong xương cốt lại là loại hủ nho." Hoàng

đế Bắc Tề không chút lưu tình, châm chọc nam nhân phương nam kia: "Những

việc làm vài tháng qua thật non nớt, ngu xuẩn! Tình thế đã như vậy rồi mà hắn

vẫn hy vọng giải quyết vấn đề nội bộ Nam Khánh, muốn ít người chết hơn để

kết thúc mọi chuyện... Chung quy vẫn là hắn đánh giá thấp Khánh Đế, cho dù vị

Hoàng đế lão tử của hắn không phải Đại tông sư, thì làm mấy trò vặt đó có thể

lay chuyển được địa vị của ông ta?"

"Muốn ít người chết để thay đổi triều đại? Rõ ràng là hoang đường tới cùng

cực." Hoàng đế Bắc Tề mắt híp lại, không để ý lời Tư Lý Lý, rời cửa điện mà

gió tuyết mới thổi: "Lần này nếu trẫm không giúp hắn, Đông Di thành sẽ đối

đầu trực diện với đại doanh Yến Kinh, dù kết quả ra sao, trẫm cũng muốn xem

hắn còn đóng giả người giàu có nhàn rỗi ở kinh đô được bao lâu nữa."

"Bệ hạ thật sự chỉ muốn giúp hắn bảo vệ Đông Di thành?" Tư Lý Lý liếc

mắt hỏi nhỏ.

Thân thể Hoàng đế Bắc Tề hơi cứng đờ, dường như không ngờ Tư Lý Lý

nhìn ra ý đồ khác của mình, im lặng một lúc rồi nói: "Trẫm là chủ nhân Bắc Tề,

sao lại vì một nam nhân mà làm tổn thương binh sĩ Đại Tề... Thực ra giúp hắn là

giúp chính mình, Nam Khánh không loạn hẳn lên thì áp lực của Đại Tề quá lớn.

Hơn nữa Khánh Đế vẫn luôn có ý định bắc phạt. Giờ Thượng Sam Hổ canh giữ

phương nam, dò xét trước, khống chế trụ cột sau, có chuẩn bị thì tương lai sẽ dễ

dàng hơn."

"Chỉ lo về Thượng Sam Hổ." Tư Lý Lý cúi đầu đáp, thực ra những lời này

không đến lượt phi tần nói, nhưng vị Lý Quý phi này nhiều lúc không khác mấy

so với mưu thần của Hoàng đế Bắc Tề.

"Kẻ địch bên ngoài đang mạnh, cho dù Thượng Sam Hổ oán hận trẫm và

Phạm Nhàn đã liên thủ giết Tiếu Ân..." Hoàng đế Bắc Tề khẽ nhíu mày ,

"Nhưng nếu Nam Khánh còn ý đồ Bắc phạt, Thượng Sam tướng quân sẽ không

vì thù riêng mà quên đi thiên hạ... Trẫm như thế, Thượng Sam tướng quân cũng

vậy."

"Chỉ có điều Tiểu Phạm đại nhân hiện giờ ở phương nam vốn đang trong

tình cảnh gian nan, một khi bị triều đình của người Nam Khánh nhìn ra được

lần này Thượng Sam tướng quân xuất binh... có liên quan với bên Đông Di

thành kia..." Giữa hai hàng mi của Tư Lý Lý lộ vẻ âu sầu, không tự chủ được lo

lắng cho Phạm Nhàn. Trong Thượng Kinh thành có ba nữ nhân liên quan tới

Phạm Nhàn, Hải Đường Đóa Đóa ở thảo nguyên xa xôi, trong cung là vị Hoàng

đế bệ hạ tâm thuật đế vương, lãnh khốc vô tình, chỉ e cũng không mấy quan tâm

đến sinh tử của Phạm Nhàn, còn Tư Lý Lý không khỏi lo lắng cho nam nhân

khi thì ôn nhu khi thì lãnh khốc ấy.

"Trẫm chưa từng lo ngại người Nam Khánh có thể nhìn ra mục đích thật sự

của lần nam chinh này, điều này vốn khó mà che giấu nhiều người, những ai

biết rõ thực trạng giữa Nam Khánh triều đình và Đông Di thành chắc chắn có

thể đoán ra." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Tên Vương Chí Côn ở Yến Kinh

kia chắc là người đầu tiên đoán được... Nhưng có đoán được thì sợ cái gì? Cho

dù loan truyền ra ngoài cũng không sợ, cấu kết với Đại Tề, có lẽ là tội danh

Phạm Nhàn cũng gánh không nổi."

Tư Lý Lý Ly nghe đến đây, không khỏi thở dài, nói: "Ra là bệ hạ vẫn chưa

từ bỏ ý định ép buộc hắn tới Thượng Kinh thành... Chỉ có điều nếu thật sự đến

nông nỗi đó, liệu hắn có thể sống sót hay không?"

Gió tuyết làm người ta se lạnh, khiến khuôn mặt ửng hồng, Bắc Tề Hoàng

đế ngước nhìn thẳng vào gió tuyết, chậm rãi nói: "Nếu hắn còn sống mà không

chịu đến, với trẫm cũng như với ngươi, có khác gì đã chết?"

"Chắc Đóa Đóa không biết chuyện này." Tư Lý Lý Ly ngẩng đầu lên nhìn

cô.

"Tiểu sư cô ở trên thảo nguyên, người ở khu vực Tây Lương đã chết sạch,

liên lạc với cô ấy khó lắm." Bắc Tề Hoàng đế cúi đầu, chăm chú nhìn đầu ngón

chân mình, im lặng một hồi lâu. Bàn tay phải chợt giơ lên, khẽ rung rung như

muốn v**t v* bụng mình, nhưng một lúc lâu sau vẫn không làm ra động tác đó.

Tuy vậy, đầu ngón tay của cô hơi cong lên, cuối cùng cũng lộ ra chút nữ tính.

"Bẩm bệ hạ, quân báo đã tới, chư vị đại thần đang chờ tại Hợp Loan đình. "

Một thái giám giọng khàn khàn bẩm báo, hiện giờ phương nam đang giao chiến

với người Khánh, tình hình quân sự căng thẳng, không ai dám sai sót, lần đầu

tiên nhân dân Bắc Tề phát hiện rốt cuộc quân đội của mình cũng dũng cảm phát

động thế công, tâm trạng cũng khác hẳn so với trước.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1907: Mùa đông lại về 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe thấy lời này, Hoàng đế Bắc Tề bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn dịu

dàng giờ đây đã lạnh băng. Tư Lý Lý Ly vội vàng thắt quanh áo choàng đen của

cô một đai lưng kim ngọc. Cô bước về phía trước điện, bước chân vững chắc,

khí độ uy nghiêm hoàng gia hiện rõ. Ra khỏi thâm cung, Lang Đào đại nhân và

Hà đạo nhân đã đứng chờ bên ngoài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Lịch năm thứ mười, về danh nghĩa là Đông Di thành quy phục Nam

Khánh, có vẻ như đại thế thiên hạ đã xoay chuyển không thể đảo ngược, nhưng

một cơn mưa thu ở kinh đô đã kéo thế cuộc trở lại. Cho dù Phạm Nhàn trong

vòng xoáy tâm bão có thật sự tính toán sâu xa hay không, ít ra bây giờ Đông Di

thành vẫn thực sự nằm trong sự khống chế của y và Đại điện hạ.

Không thể không nói, lúc này lời di chúc của Tứ Cố Kiếm mới thực sự phát

huy tác dụng mạnh mẽ nhất. Mười ba đệ tử Kiếm Lư, ngoại trừ Vân Chi Lan ra

nhậm chức thành chủ Đông Di thành, còn mười hai người cùng với những cao

thủ đời sau đều tập hợp dưới trướng Phạm Nhàn. Cộng thêm một vạn tinh binh

do Đại hoàng tử Nam Khánh dẫn đầu, bốn ngàn Hắc Kỵ do Trần Bình Bình để

lại cho Phạm Nhàn, chỉ cần Phạm Nhàn và Đại hoàng tử hợp tác tốt, Đông Di

thành lại một lần nữa trở thành thế lực độc lập.

Dù xét về khía cạnh nào, lòng tin và hợp tác giữa Phạm Nhàn và Đại hoàng

tử cũng không dễ dàng lung lay, điều này đã được thể hiện rất rõ trong cuộc

phản loạn ở kinh đô cách đây ba năm.

Sau khi Tứ Đại Cổ Kiếm qua đời Đông Di thành vẫn duy trì độc lập, chắc

hẳn linh hồn của lão già đã khuất này cũng sẽ an lòng.

Đương nhiên, chìa khóa để đạt được tình hình hiện tại, ngoài thực lực của

chính Đông Di thành, điểm then chốt nhất vẫn là đợt tấn công bất ngờ mà quân

đội Bắc Tề phát động vào cuối thu năm Khánh Lịch thứ mười. Cuộc tấn công

này khiến triều đình Bắc Tề tổn thất không ít lực lượng và lương thực, rốt cuộc

chỉ khiến bàn tay khéo léo của Thượng Sam Hổ chiếm được tòa thành biên giới

ở góc tây bắc. Nhìn chung, người Bắc Tề có vẻ được ít mất nhiều.

Tiếp đó, Bắc Tề huy động toàn lực, ra vẻ sẽ nam tiến toàn diện, buộc Nam

Khánh phải huy động hết lực lượng chuẩn bị chiến đấu. Dường như một trận đại

chiến sẽ nổ ra vào mùa xuân năm sau.

Điều này ít nhất cũng cho Đông Di thành và Phạm Nhàn thêm thời gian nửa

năm chuẩn bị.

Cho dù vị Hoàng đế nữ cải nam trang của Bắc Tề che giấu tâm tư ra sao

trước mặt Tư Lý Lý, ngoài miệng luôn đặt lợi ích của triều đình và dân chúng

Bắc Tề lên hàng đầu, nhưng cuối cùng cô cũng không thể thuyết phục được

chính mình rằng tất cả những điều cô làm phần lớn vẫn là vì nam nhân kia của

Nam Khánh - người mà đã đánh cờ với cô mấy năm, hợp tác mấy năm, tranh

đấu mấy năm, và cuối cùng trở thành nam nhân duy nhất của cô.

o O o

Tin tức chiến sự ở phía bắc truyền đến kinh đô khi đã vào đầu đông. Thời

tiết kinh đô năm nay có phần bất thường, mưa thu dai dẳng, dường như đẩy hết

lượng nước trên trời xuống hạ giới. Sang đông, trời cao vạn dặm không mây,

chỉ se lạnh khắc nghiệt nhưng không có tuyết.

Không có Giám Sát viện, những tin tức Bão Nguyệt lâu thu thập đa phần

vẫn là tin vỉa hè, Phạm Nhàn cũng không rõ nội tình chiến dịch phương bắc,

nhưng điều đó không ngăn y phân tích và đưa ra những nhận định gần sự thật.

Trái với dự đoán của Chiến Đậu Đậu, chiến sự bùng nổ không khiến Phạm

Nhàn tức giận, bởi dù sao y cũng không phải một vị Thánh nhân mà chỉ là một

người bình thường. Y hiểu vị nữ Hoàng đế phương bắc đang giúp đỡ mình, khó

mà tức giận điều gì, chỉ phần nào u uất mà thôi.

Nguyên nhân của vẻ u ám giữa mi tâm của y rất phức tạp. Có lẽ là Phạm

Nhàn nhận ra bản thân hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của hoàng

tộc Bắc Tề, cho dù nắm được điểm yếu nhất của đối phương nhưng rốt cuộc đối

phương vẫn là một vị quân vương, có suy nghĩ riêng của mình. Một lý do khác,

đó là thái độ trong cung đối với việc này.

Bắc Tề xâm lấn, rút lui, không thu được kết quả, chuẩn bị chiến tranh, bốn

bước liên tiếp này thực chất đều là để chia sẻ áp lực cho Đông Di thành. Bất kỳ

nhân vật thông minh nào cũng có thể nhìn ra điểm này, do đó họ cũng rõ vai trò

của Phạm Nhàn trong sự việc. Mặc dù số người hiểu rõ không nhiều, chưa ảnh

hưởng đến dư luận Khánh Quốc, nhưng thái độ im lặng trong cung vẫn khiến

Phạm Nhàn bất ngờ.

Những nhân vật lớn của Nam Khánh kinh ngạc trước ảnh hưởng của Phạm

Nhàn, kinh ngạc vì y có thể khiến người Bắc Tề ra quân hỗ trợ. Ví dụ, vài ngày

trước Liễu Quốc công hiếm khi ra khỏi phủ một lần, người đã im lặng nhiều

năm trong triều nhưng dư uy vẫn còn, đêm đó đã nghiêm túc trò chuyện cả tối

với Phạm Nhàn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1908: Mùa đông lại về 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ông là cha đẻ của Liễu thị, cũng coi như bề trên của Phạm Nhàn. Những

năm qua Phạm Nhàn rất tôn trọng ông. Dù hiếm khi xuất hiện, nhưng trong

những thời điểm then chốt, ông vẫn luôn ủng hộ Phạm Nhàn. Vì vậy, dù im

lặng, Phạm Nhàn hề không phản bác lời răn dạy của ông.

Là quân nhân Khánh Quốc, Liễu Quốc công hơi kinh ngạc và lo sợ về mối

liên hệ mơ hồ giữa chiến sự phương bắc và trong Phạm phủ. Nhưng không thể

nói thẳng, nên lão nhân gia chỉ đến cảnh báo và nhắc nhở Phạm Nhàn vài câu.

Ngay cả nhân vật ít can dự thế sự như Liễu Quốc công cũng bắt đầu e ngại

vai trò Phạm Nhàn có thể đảm nhiệm, vậy tại sao trong cung lại bình lặng đến

thế? Phạm Nhàn không tin Hoàng đế sẽ bị biến cố phương bắc làm cho kinh

hoàng, càng không tin rằng ngay cả khi sự hỗ trợ mạnh mẽ của Bắc Tề được

phơi bày trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế sẽ sinh ra e ngại.

Bệ hạ vốn cần một cuộc chiến, đâu có sợ xâm lăng của người Bắc Tề. Chỉ là

thái độ yên tĩnh và trầm lặng này thật bất thường.

o O o

Khí lạnh dần đông lại, tuyết đầu mùa ở kinh đô rơi xuống. Đầu đông, đúng

ngày đông chí, trong nồi các gia đình khắp kinh đô đang luộc sủi cảo, các hàng

thịt dê làm ăn phát đạt, mùi thơm của thịt dê hầm lan tỏa khắp ngóc ngách.

Hòa Thân vương phủ im ắng trong kinh đô đã lâu, ngày hôm nay cửa chính

mở toang có khách quý đến thăm nhưng vẫn không nhộn nhịp, bởi chỉ là vài vị

quen thuộc. Cấm quân canh gác bên ngoài phủ Hòa Thân vương cảnh giác quan

sát mọi ngóc ngách, vai trò chính của họ giờ đây là canh giữ tòa vương phủ này.

Đại hoàng tử kháng chỉ không trở về kinh, chuyện này không công khai, chỉ

có vài vị đại thần trong triều được biết. Một hoàng tử cầm quân ngoài kinh đô,

chống lệnh bất tuân, đó là đại nghịch bất đạo, nhưng vì thể diện triều đình và

hoàng tộc Lý gia, trong hoàn cảnh đại doanh Yến Kinh không thể tiến vào Đông

Di thành, triều đình tạm thời im lặng nhưng vẫn không buông lỏng việc giám

sát phủ Hòa Thân vương.

Phạm Nhàn dắt tay Thục Ninh, mỉm cười bước vào phủ Hòa Thân vương,

cùng Vương phi đi về phía đình viện giữa hồ. Lâm Uyển Nhi vừa vào phủ đã bị

Diệp Linh Nhi kéo đi, không biết hai bằng hữu khuê các này sẽ nói chuyện gì

với nhau.

"Tiểu Phạm đại nhân đúng là mỗi lần đều có hành kinh người." Hòa Thân

Vương phấn son không đậm, vẫn luôn điềm đạm. Bây giờ cô không khác nào

một con tin, quanh năm không ra khỏi cửa nhà, hôm nay là ngày đông chí hiếm

gặp nhưng lại mời những người trẻ tuổi trong tình cảnh vi diệu nhất kinh đô tới

đây.

Hai vợ chồng Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi, Nhu Gia Quận chúa, cùng Vương

phi và trắc phi Vương Đồng Nhi, đã tụ tập phần lớn thành viên trẻ tuổi hoàng

tộc Lý gia ngoại trừ Tam hoàng tử trong cung cấm. Nhưng hiện giờ hoàn cảnh

của những người trẻ này đều rất tồi tệ.

"Đại công chúa nói đùa rồi." Phạm Nhàn hòa nhã đáp: "Nếu nói về chuyện

bên ngoài Thương Châu thành, ta nghĩ ngài am hiểu hơn ta. Vị Tiểu Hoàng đế

phương bắc kia cũng không phải nhân vật ta có thể làm lay chuyển được."

Vương phi nhìn y với vẻ mặt phức tạp, thầm thì: "Chính vì ta biết tính cách

của hoàng đệ nên mới không hiểu, làm sao ngươi có thể thuyết phục hắn xuất

binh giúp mình."

"Ta nghĩ không nên nhắc lại chuyện đó." Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ít ra

điều đó tốt cho Đại điện hạ ở Đông Di thành xa xôi... Có điều giờ đây Vương

phi ở một mình trong kinh đô, nếu có điều gì bất tiện xin cứ nói với ta."

Vương phi mỉm cười, cung kính hành lễ. Dù tình hình thay đổi nhanh

chóng, cô biết mình đã từng mắc sai lầm một lần và giờ không thể mắc lại lỗi đó

nữa. Phu quân của mình và nam nhân trẻ tuổi trước mặt đã thắt chặt vào nhau,

thắt chặt vào Đông Di thành.

"Đại doanh Yến Kinh, kiếm chỉ về Đông Di, không biết Vương Đồng Nhi

trong phủ có cảm giác thế nào." Phạm Nhàn thấy Thục Ninh bên cạnh có vẻ

không đi nổi nữa, bèn bế cô bé lên , hỏi Vương phi. Cô bé tò mò mở to đôi mắt,

nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt Phạm Nhàn và Vương phi.

"Dù tính khí Đồng Nhi kiêu ngạo nhưng thực ra là đứa trẻ ngây thơ vô tư.

Cô ấy hơi ủ rũ, đôi khi ta cho nó đi dạo Diệp phủ, cô ấy đã rất vui vẻ... Đúng

rồi, cô ấy từng muốn đến Phạm phủ xem, nhưng cũng biết là không tiện."

"Ta hiểu mà." Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn Vương phi nói: "Lúc trước đã

từng nghĩ, có Vương phi trong phủ, tiểu thư Vương gia chắc không có vấn đề

gì."

"Đây chẳng phải chuyện ngươi gây ra à. Đúng rồi, Mã Tác Tác cô nương

không có danh phận gì, tuổi tác cũng đã lớn..." Lông mày Vương phi thoáng

buồn bã, Đại hoàng tử đang ở tận Đông Di thành, cách xa triều đình. Cuộc sống

con tin ở kinh đô của cô thật thê lương, trong khi trong phủ lại có một trắc phi

như đứa nhỏ, cùng một thiếu nữ người Hồ ngay thẳng nhưng lại không hiểu thế

sự, khiến cô thực sự bất tiện.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1909: Tây Hồ bi ca 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn thở dài: "Bây giờ đâu còn quan tâm tới những chuyện đó. Mặc

dù lúc trước ta làm Chính khanh Thái Thường tự đã gây ra việc này, nhưng

trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, cuối cùng vẫn chỉ là ý muốn của Hoàng đế bệ

hạ thôi."

Đến đây không còn gì để nói thêm, vừa lúc hai người cũng đã đi qua cầu gỗ

trên hồ tới giữa đình. Căn đình được bao quanh bởi các cửa sổ kính, ánh sáng

xuyên qua nhưng gió không lọt, có vài lò sưởi ấm áp, không khí như xuân,

khiến lòng người thư thái. Phạm Nhàn nhắm mắt, nhìn bốn thiếu nữ đang tụ tập

nói chuyện ở góc đình, không khỏi thở dài.

Năm đó vào đông giá, Phạm Nhàn với tư cách phò mã của quận chúa được

triệu vào cung, dưới ánh mắt lạnh băng của Thái hậu, vô cùng miễn cưỡng ăn

một bữa thịt dê. Hình như cũng chính năm đó, Đại hoàng tử mở tiệc mời khách

chính là tại đình này. Ngoài Thái tử ra, tất cả thế hệ trẻ hoàng tộc Lý gia đều có

mặt, bao gồm cả Nhị hoàng tử nữa.

Nay Thái hậu đã mất, Nhị hoàng tử cũng vậy, Thái tử cũng đã khuất. Những

người đáng chết hay không đáng chết đều đã ra đi, chỉ còn Phạm Nhàn bị giam

ở kinh đô, Đại hoàng tử tận Đông Di xa xôi, Tam hoàng tử bị giam cầm trong

cung, cùng năm thiếu nữ này.

Tất cả những người chết dường như đều đứng đối lập với Phạm Nhàn, vậy

liệu Phạm Nhàn có tốt hơn không? Phạm Nhàn không tự chủ được nghĩ đến

Hoàng đế trong cung, đứng bên cửa đình có phần mất tập trung, nửa ngày rồi

vẫn im lặng.

Nồi lẩu được mang vào, nhưng bữa cơm hôm nay ai nấy đều có vẻ trầm

mặc, có lẽ mỗi người đều đang nghĩ ngợi điều gì đó. Phạm Nhàn ngồi cạnh Nhu

Gia, như một người ca ca ân cần chăm sóc muội muội, giúp cô nhúng thịt dê

trong bát. Trong số các thiếu nữ ở đây, có lẽ chỉ Nhu Gia là yếu đuối và đáng

thương nhất. Mặc dù trong cung có tin đồn Tĩnh Quận vương sẽ trở về phủ

trong vài ngày nữa, nhưng nghĩ đến cảnh cô gái cô độc vất vả nhiều tháng trong

phủ Tĩnh Quận vương, Phạm Nhàn không khỏi thương cảm.

Không có hầu gái, mọi người trò chuyện thoải mái hơn nhiều. Ngay cả

Vương Đồng Nhi ban đầu hơi câu nệ và xa lạ nhưng cũng không cảm thấy bị

lạnh nhạt. Phạm Nhàn đứng dậy nhặt than ở góc đình, liếc nhìn thấy Diệp Linh

Nhi đi theo sau.

"Ta biết ngươi thương xót cho Vương Đồng Nhi." Phạm Nhàn đứng thẳng

dậy, nhìn cô nhẹ nhàng nói. Không biết tương lai Vương Đồng Nhi sẽ ra sao, có

phải cũng sẽ trở thành một người góa phụ trẻ tuổi như Diệp Linh Nhi hay

không? Không ai có thể đoán trước được.

Diệp Linh Nhi thở dài, từ lâu đã không còn là thiếu nữ xinh đẹp cưỡi ngựa

vụt qua phố phường kinh đô ngày nào. Cô nói: "Sư phụ, chẳng lẽ ngươi cứ tiếp

tục đấu đá với Hoàng đế bệ hạ như thế à?"

Phạm Nhàn im lặng một lát rồi đáp: "Cô đang hỏi khó ta đấy... Nhưng chỉ e

trong mắt Hoàng đế bệ hạ vốn không có ta, đợi vài ngày nữa, có thể phương tây

sẽ có tin tức truyền về. Cô hãy giúp ta dò xét xem trong bộ Hộ có động tĩnh gì

kín đáo không."

"Trong phương diện chính sự, phụ thân sẽ không để ta can dự, ta cũng chẳng

phải là Tôn Tần Nhi.” Diệp Linh Nhi liếc nhìn sư phụ rồi sắc mặt ảm đạm nói:

"Ta không biết sư phụ đang làm gì, chỉ muốn khuyên một câu thôi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Lời khuyên đáng nói đã có nhiều người khuyên rồi, không cần nói thêm

gì." Phạm Nhàn mỉm cười vỗ nhẹ vai Diệp Linh Nhi. Giữa hai người vốn không

có gì ngại ngùng.

Diệp Linh Nhi không nhíu mày như thường lệ, thay vào đó vẻ mặt có phần

buồn bã. Cô nói: "Trong nhà thường có người bàn tán, lọt vào tai ta... Mặc dù ta

không muốn nghe những điều đó, nhưng phụ thân rất tức giận về việc phương

bắc." Cô nhìn Phạm Nhàn, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Một lúc sau mới nghiêm

túc nói: "Dù sao, ngươi và ta đều là người Khánh Quốc."

Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì thêm. Nụ cười trên môi có chút đắng chát.

Thành viên Khải Niên tiểu tổ đi gặp Mộc Phong Nhi ở Đông Di thành, truyền

đạt ý chí của mình, nhằm làm bùng lên cuộc phản loạn ở Tiểu Lương quốc, từ

đó tìm cách chống lại ý chỉ triều đình, giữ Đại hoàng tử ở lại Đông Di thành.

Nhưng phản ứng của Bắc Tề thực sự vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn.

Bởi vì tính thời gian, Vương Khải Niên mới vừa đến Thượng Kinh thành chưa

lâu. Trong lời nhắn mà y gửi sang cũng không có ý định kêu gọi Bắc Tề xuất

quân quy mô lớn, chỉ mong nhờ vị Tiểu Hoàng đế kia vì tình cảm của hai bên

mà giúp đỡ Đông Di thành một tay.

Việc giúp đỡ có nhiều cách, nhưng hành động lần này của Bắc Tề chắc chắn

là công khai và rõ ràng nhất, khiến cho hoàn cảnh của Phạm Nhàn rất khó xử. Y

tỉnh lại khỏi trầm tư, một tay cầm than hồng, một tay nhẹ nhàng trò chuyện

phiếm với Diệp Linh Nhi, muốn tìm hiểu từ những lời đồn đãi trong Diệp gia,

xem xem trong bộ Hộ có động tĩnh gì bí mật không
 
Back
Top Bottom