Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1750: Nương tử 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đạt Châu là một châu xa xôi, quan lại nơi đây tuy không thể nói hung hãn

như sói như hổ, nhưng rõ ràng cũng không phải là người tốt yêu dân như con.

Đặc biệt là một ngày hè nóng bức như thế này, ánh mặt trời chiếu ra mồ hôi bẩn

thỉu trên người đám nha dịch kia, cũng làm mờ đi lý trí của bọn chúng.

Hơn nữa có ba cân thịt bò, hai lạng rượu trắng vào bụng, cồn làm nóng lòng

những nha dịch này, chúng rời bàn nhậu đến trước quầy, nhìn chòng chọc vào

bà chủ quán xinh đẹp kia, bắt đầu ch** n**c miếng.

Quấy rối nữ nhân giữa đường, không phải việc mà nha dịch bình thường có

thể làm được. Nếu là ngày thường, đám nha dịch này cũng chỉ nhìn qua cho vui,

nhưng hôm nay không hiểu sao chúng cứ đứng bất động, lời nói trong miệng bắt

đầu dâm ô, mấy tên mặt đỏ tai hồng còn có ý định bắt người đẹp kia đi theo.

Chỉ trách rượu vàng quá dễ uống, rượu trắng quá nồng, người đẹp trong

quán quá thanh tú.

o O o

Ở Đạt Châu, Cao Đạt cưới một thê tử, hắn chưa từng kể với nương tử

chuyện cũ của mình, chỉ yên ổn sống những ngày tháng bình lặng.

Có lúc hắn cảm thấy trời cao thật sự phù hộ độ trì cho mình, không ngờ ở

nửa cuộc đời sau này lại ban cho hắn một nương tử xinh đẹp như vậy - nương tử

này là góa phụ, là người câm, có một con trai. Dẫu vậy, Cao Đạt vẫn cảm thấy

mình thật may mắn.

Bởi vì nương tử vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong Đạt Châu

thành. Trong mắt Cao Đạt, ngay cả so với Tư Lý Lý cô nương ngày ấy đưa đến

Bắc Tề cũng không hề kém cạnh.

Hơn nữa, nương tử rất dịu dàng, rất hiền thục, tuyệt vời đến nỗi không biết

dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Vốn dĩ để che giấu thân phận chân thực, Cao Đạt không nên cưới một

nương tử quá xinh đẹp như thế, nhưng hắn yêu quý và thương xót cô, cũng

thương xót đứa con trai mới hơn một tuổi kia.

Nương tử câm cũng thích sự chân thành, dáng vẻ lực lưỡng và đáng tin cậy

của người nam nhân xa lạ này.

Dù xinh đẹp, nhưng cuối cùng cô vẫn là góa phụ câm, nên vốn không mong

chờ cuộc sống tốt đẹp gì. Cô không còn thân nhân ở Đạt Châu, những nam nhân

thèm muốn cô chỉ vì ham thân xác, muốn làm tiểu thiếp hay thậm chí tệ hơn...

Nương tử câm chỉ muốn một gia đình bình dị và ấm áp.

Thế là hai người hết sức tự nhiên đến với nhau. Mời vài hàng xóm ăn cơm,

người ở họ Tống lang thang đến từ xứ khác đã chung sống cùng người góa phụ

câm ở Đạt Châu rồi mở quán mì.

Đứa trẻ hơn một tuổi đôi lúc theo tới quán, nhưng khi bận việc thì nhờ các

bà hàng xóm trông nom.

Dân chúng Đạt Châu giản dị và tốt bụng như khắp nơi ở Khánh Quốc,

nhưng quan lại thì khác, từ xưa đến nay họ chưa bao giờ là dân.

Vì vậy, cánh tay nhúng mì của Cao Đạt chùng xuống, khuôn mặt hắn hơi cúi

thấp, che khuất trong hơi nước bốc lên từ nồi mì, không nhìn rõ được cảm xúc

trong mắt.

Khuôn mặt nương tử ửng đỏ, là sắc đỏ ngượng ngùng giận dữ, cô nghe thấy

những lời tục tĩu càng lúc càng lớn tiếng trong sạp, trong mắt dần hiện lên vẻ

uất ức. Cô liếc nhìn chồng bên nồi mì, hy vọng nhìn thấy phản ứng gì đó, nhưng

không thấy gì cả. Cô thất vọng nhưng cũng đành cam chịu, trước khi kết hôn cô

đã biết Tống đại ca là người rất nhút nhát, là nói ít chẳng hơn mình bao nhiêu.

Thái độ im lặng của vợ chồng chủ quán chỉ khiến lòng tự tôn của đám nha

dịch càng gia tăng. Thế thường vẫn thế, khi một bên bị áp bức mà không phản

kháng, sức ép sẽ càng lúc càng tăng lên.

Một tên nha dịch giơ tay túm lấy bàn tay trắng muốt của nương tử câm, bị

cô giật ra. Hắn ta bắt đầu không vui, chửi bới ầm ĩ.

Cao Đạt nắm đũa chặt hơn, nhưng hắn biết mình phải nhẫn nhịn, vì nếu xảy

ra chuyện, hắn và nương tử sẽ phải đối mặt với truy nã của triều đình. Hơn nữa,

xưa kia hắn từng là cao thủ cung đình, vẫn tin tưởng vào quan lại Khánh Quốc,

cho rằng đám nha dịch chỉ trêu đùa vui thôi rồi cũng sẽ bỏ đi.

Nhưng đám nha dịch không đi, hôm nay có quan lớn của bộ Hình đang ở

Đạt Châu điều tra một vụ án lớn, nên mới đuổi bọn hạ cấp này ra ngoài dưới

trời nắng gắt.

Chúng núp bóng quán, đùa bỡn tiểu nương tử xinh đẹp nhưng không thể nói

này, thật là việc vui sướng biết bao! Còn người nam nhân trong quán kia? Bọn

chúng biết nam nhân họ Tống dù thân hình cường tráng nhưng chỉ là tên vô

dụng rắm còn chẳng dám đánh.

Đùa cợt thê tử trước mặt tên phu quân vô dụng, há chẳng thú vị lắm sao?

o O o

Những người khác trong quán nhận ra tình thế không ổn, đã lẻn ra từ lâu.

Nhưng trước khi đi, họ liếc nhìn Cao Đạt với ánh mắt cảm thông và cảnh báo.

Dân không đấu với quan, họ không muốn chủ quán và bọn nha dịch gây huyên

náo.

Cao Đạt không làm loạn, hắn chỉ nắm đũa, nhẹ giọng gọi nương tử về phía

sau quán rồi bước tới bàn, rất vụng về nịnh nọt vài câu, nói vài lời van xin.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1751: Nương tử 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơn

nữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương Khải

Niên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tam

phẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nha

dịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theo

lý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt tay

cầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu phá

địch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?

Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.

Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ông

chủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.

Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gã

hiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắn

ta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngông

cuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.

Con mắt Cao Đạt dừng trên vỏ đao của chúng, chợt nhớ mình đã lâu không

cầm dao, tay chỉ nắm đôi đũa gỗ đen dài.

Hắn im lặng, không phản kháng, để bọn chúng mắng vì hắn muốn bảo vệ

nương tử và hài tử, không muốn vì mình mà thê tử hài tử phải lưu lạc khắp thiên

hạ.

Thậm chí bản thân Cao Đạt cũng không muốn lang bạt nữa. Năm xưa trốn

khỏi Đại Đông sơn, hắn có thể đi Đông Di, Bắc Tề nhưng không chịu, dù sao

hắn cũng là người Khánh Quốc, muốn ở lại đây, mặc dù vẫn còn quan lại hung

tàn, bất công nơi trần gian.

Cao Đạt nhịn nhục, rất khổ sở. Cao Đạt giả vờ yếu đuối, rất vụng về.

Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy tiếng động lạ, quay lại thì thấy một tên nha

dịch say sưa đứng cạnh nương tử, tay đang s* s**ng váy của cô.

Cao Đạt nắm chặt lấy đôi đũa, như nắm lấy thanh trường đao cán dài của

mình.

Khuôn mặt hắn không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Không còn nhịn

nhục hay giả vờ, hắn chỉ theo bản năng đã lâu không dùng, rất tự nhiên mà vung

đũa chém tới.

Giống như chém về phía tên sát thủ, đâm về phía gió. Hổ Vệ chỉ biết cách

đơn giản nhất, chém đứt mọi vấn đề trước mắt.

Có lẽ ba năm qua hắn đã chọn con sai đường. Hắn là người cầm đao, chứ

không phải kẻ hạ cấp.

o O o

Cao Đạt dường như quên mất tay mình cầm không phải đao mà là đôi đũa,

vẫn chém xuống như thường.

Lũ nha dịch đang cười đùa, chúng định hỏi anh bạn kia xem mông nương tử

câm kia có mềm như vậy không, còn chuẩn bị đánh nam nhân họ Tống ngã

xuống đất, sau đó sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn s* s**ng cái mông to ấy vài cái.

Rắc một tiếng, đôi đũa đã gãy.

Cả quán im bặt.

Nương tử câm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại,

toát lên vẻ sợ hãi và choáng váng tột độ. Cô hoàn toàn không thể tin được mọi

thứ, miệng lẩm bẩm kinh hoàng nhưng không thể thốt thành lời.

Đám nha dịch cũng ngưng cười, đình chỉ mọi động tác, chỉ biết ngơ ngác

nhìn sang bên kia.

Đôi đũa gỗ đen bị chém đứt làm đôi, một nửa như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt

cổ họng tên nha dịch kia!

Trước ngực tên nha dịch ướt đẫm máu tươi, cổ họng bị đôi đũa chém rách,

lộ ra khí quản, thực quản và những sợi gân đỏ không biết tên ẩn trong đó.

Nha dịch trừng đôi mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào Cao Đạt đứng thẳng

như núi rồi từ từ quỵ xuống. Hắn ta đến chết cũng không hiểu, tại sao mình chỉ

sờ mông người đàn bà kia mà cổ lại bị chém đứt, càng không hiểu sao đôi đũa

đen trên tay chủ quán lại sắc bén đến thế!

Tay Cao Đạt cầm nửa chiếc đũa vẫn rất vững, khi nha dịch chết trước mặt,

dường như hắn không còn là chủ quán mà thành một cao thủ đáng sợ, cảm giác

quen thuộc kia trở lại trong người hắn.

Hắn bước tới, khẽ ôm lấy nương tử, thì thầm vài lời bên tai cô, lông mày

nhíu lại. Hắn biết mình ra tay quá nặng, tên nha dịch kia tội không đến nỗi chết,

nhưng hắn lộ ra chiêu này, dưới điều tra của triều đình, chắc sẽ bị phát hiện thân

phận.

Có điều...

Cao Đạt không phải tức giận mà ra tay mất khôn. Thực ra, hắn chỉ phất nhẹ

đôi đũa. Nhưng hắn quên mình đã là cao thủ bát phẩm, cũng quên đám gây sự

không phải ở tầm Quân Sơn hội hay Cẩm Y vệ Bắc Tề. Chúng chỉ là lũ tiểu nha

dịch đáng ghét và đáng thương.

Đây chỉ là hiểu lầm chết người. Cao Đạt đánh giá quá cao bọn chúng nên dễ

dàng g**t ch*t một người như vậy.

Những nha dịch còn lại run rẩy khi thấy cảnh tượng này, không biết chủ

quán mỳ là ai, lại hoảng sợ trước cái chết đẫm máu vừa rồi. Một lúc sau, một

tên hèn nhát mới thét lên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1752: Lại là người từ kinh đô 1



๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếng thét làm mọi người tỉnh táo trở lại, chúng không tin có người giết

người chỉ với đôi đũa. Chúng tưởng mình hoa mắt, có lẽ chủ quán đã giấu hung

khí gì đó khiến đồng bọn gặp nạn.

Một tên nha dịch lén chạy về báo tin cho quan phủ, những kẻ còn lại theo

lệnh tiểu đầu mục rút đao trên bàn, hò hét xông tới Cao Đạt.

Cao Đạt cúi đầu thở dài giải thích với nương tử, đôi đũa trên tay rớt xuống

đất, hắn thấy cô sợ hãi kinh hồn.

Tay hắn vươn vào trong làn đao, cướp lấy một thanh rồi chém loạn xạ. Tiếng

kim loại vang lên, máu bắn tung tóe, đám nha dịch hoàn toàn không đỡ nổi, bị

chém đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong quán mỳ.

Tất cả đều chết sạch, nhanh gọn lẹ.

Cao Đạt một tay cầm đao, một tay đỡ nương tử bước ra khỏi quán, khiến

dân chúng xung quanh xôn xao, vội vàng nhường lại lối đi.

Hắn biết phải rời Đạt Châu ngay lập tức. Giết lũ nha dịch không tính gì, vốn

dĩ hắn là thủ lĩnh Hổ Vệ, sinh ra để giết người. Cuộc đời hắn đã định sẵn không

thể mãi ở tại quán. Nhưng bây giờ hắn có thê tử có hài tử, không muốn chết

dưới tay triều đình, nên quyết phải bỏ trốn.

Dưới nắng gay gắt, hai người Cao Đạt và nương tử bước lên con đường lưu

vong. Hai người im lặng, vội vã về nhà nhận lấy hài tử rồi kiếm một ít bạc,

chuẩn bị ra khỏi thành.

Dọc đường, nương tử câm không nói gì nhưng trên mặt vẫn là sự tin tưởng

và ngưỡng mộ đối với nam nhân của mình. Cô sẵn sàng đi theo hắn.

Dưới nắng chói chang, ôm hài tử, cầm đoản đao, nhìn nương tử, Cao Đạt

cảm thấy ân hận và lo lắng vô cùng, thì thầm: "Nương tử, ta nợ nàng quá

nhiều."

Nhưng Đạt Châu thành phản ứng nhanh hơn bao giờ hết, cổng thành đã

đóng chặt trước khi Cao Đạt kịp bù đắp lại những món nợ trong lòng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vận may của Cao Đạt quả thật rất kém.

Trước đó tại quán mì, hắn biết có một nha dịch lẻn đi, nhưng cũng không để

tâm. Bởi quan lại nha môn phần nhiều là hạng hèn nhát, hơn nữa trong suy đoán

của hắn, một châu quận nhỏ như vậy không thể nào xuất hiện nhân vật đáng

gờm, phản ứng của hắn và nương tử câm coi như nhanh chóng, ôm đứa nhỏ

chạy về nhà rồi ra cửa thành, quan phủ không thể phản ứng kịp.

Nhưng khi đi đến cách cửa thành nửa dặm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa

thành vang dội cùng với tiếng la hét ầm ĩ, tiếng ra lệnh gấp gáp. Cao Đạt trừng

mắt nhìn về phía cửa thành xa xa, nhìn đám nha dịch càng ngày càng đông,

trong lòng lạnh ngắt, vô cùng kinh ngạc.

Hắn quay đầu nhìn nương tử bên cạnh, động tác lúc trước quá vội vã, mái

tóc của cô đã ướt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi và

bất an.

Cao Đạt vỗ nhẹ tay cô, hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ta đây."

Nương tử câm há miệng, gật đầu, nhưng trong lòng lo sợ tướng công giết

quan binh, đó là đi ngược với triều đình, chắc chắn cả nhà ba người sẽ không

thể sống sót, nỗi đau xâm chiếm lòng cô, thấm vào đôi mắt, nhìn thật bi ai.

Không rõ cửa thành nhận chỉ thị từ đâu, chỉ đóng kín cửa thành mà không

mở rộng vùng truy nã, nên cho Cao Đạt chút thời gian ứng biến. Hắn nhíu mày,

ôm con, dắt tay nương tử câm, đi vào khu dân cư phía sau thành, không lâu sau

đã biến mất trong Đạt Châu.

o O o

Nói vận may Cao Đạt rất kém, bởi thành viên Chuyên Án ti của bộ Hình cho

một toán người tới Đạt Châu. Nhắc tới cũng là trùng hợp, đây chính là nhóm Hạ

Tông Vĩ phái ra, điều tra... chính Hổ Vệ Cao Đạt ngày xưa có thể đã bỏ trốn

khỏi Đại Đông sơn.

Mấy tháng qua trong kinh đô, Hạ Tông Vĩ vẫn giữ bình tĩnh, vì biết với thực

lực và quan hệ của mình trong triều cùng ân sủng của Hoàng đế bệ hạ, hoàn

toàn không lay chuyển được địa vị của Phạm Nhàn, nên vẫn âm thầm tiến hành

việc đó.

Hắn muốn mở ra khe hở từ Vương Khải Niên hoặc Cao Đạt. Nhưng dò xét

nhiều tháng, Vương Khải Niên của Giám Sát viện chủ vẫn chẳng có manh mối

gì, cho dù rõ ràng lão Vương đang mang cả nhà lẩn trốn, nhưng Chuyên Án ti

vẫn không tìm ra điểm đột phá. Ngược lại, dưới áp lực mạnh mẽ và sự hậu

thuẫn của Hạ Tông Vĩ, quan viên bộ Hình từ những chi tiết rất nhỏ ở dưới chân

Đại Đông sơn bắt đầu điều tra, dần dần phát hiện ra lộ trình chạy trốn của Cao

Đạt, cuối cùng xác định nơi ẩn náu có thể ở bảy châu thành phía nam Đông

Sơn, phía bắc con khu vực Giang Bắc.

Đạt Châu chính là một trong số đó.

Trong biển người mênh mông, tìm một cao thủ mà tất cả đều nghĩ là đã chết

thật khó khăn, huống hồ việc này không thể phát lệnh truy nã, nên suốt nửa năm

qua các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình vẫn tiến hành công việc tìm kim đáy

bể ở bảy thành trấn và các làng quê xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm ra manh

mối gì.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1753: Lại là người từ kinh đô 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngoài các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình, còn mấy cao thủ cung đình

cũng được Hạ Tông Vĩ phái tới đây. Dù Khánh Đế giao một bộ phận thực lực

này cho Hạ Tông Vĩ chỉ để bảo vệ an nguy cá nhân, nhưng Hạ Tông Vĩ đã huy

động tất cả nhân lực vào việc tìm Vương Khải Niên và Cao Đạt, nên đã phái tất

cả đi.

Thấy Đông Di sắp bình định, Phạm Nhàn sắp về, nhưng Hạ Đại học sĩ vẫn

chẳng nghe thuộc hạ đưa tin tốt lành gì, nên bắt đầu nóng ruột, tuy trước mặt

vẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lúc âm thầm ra lệnh đã bắt đầu gây sức

ép lớn.

Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình gần như phát điên vì áp lực này. Lần

tụ tập ở Đạt Châu, họ muốn trao đổi tin tức, bổ sung cho nhau, hy vọng tìm ra

manh mối về Hổ Vệ đã mất tích.

Đúng lúc đó, nhóm nha dịch bị đuổi đi kiểm tra hộ khẩu lười biếng, vào một

quán mì, thì bị chủ quán giết người.

Nha dịch chạy trốn chưa kịp về báo cáo, đã gặp các đại nhân u ám, cao quý

của mười ba nha môn.

Tên nha dịch kia vừa sợ hãi vừa kể lại chuyện ở quán mì ban nãy cho các

đại nhân từ kinh đô. Các quan viên bộ Hình gần như phát điên vì áp lực của Hạ

Đại học sĩ, dù không xác định được chủ quán là ai, nhưng bản năng nhạy cảm

và năng lực chấp hành mạnh mẽ khiến họ vượt qua quyền hạn của phủ nha quản

hạt Đạt Châu, trực tiếp ra lệnh đóng cửa thành.

Một nhà ba người của Cao Đạt trực tiếp bị giam trong Đạt Châu thành.

o O o

Một đêm đèn đuốc, các quan viên bộ Hình đã xác định danh tính chủ quán.

Dù là đôi đũa gãy làm đôi, hay vết thương trên thi thể đầu một nơi thân một nẻo

của nha dịch đều cho thấy kỹ thuật đao pháp tinh diệu và tàn nhẫn của hung thủ.

Làm sao một cao thủ cảnh giới như vậy lại trốn ở một tiểu thành bán mì? Chắc

chắn có điều bất thường.

Tâm trạng các quan viên mười ba nha môn rất căng thẳng. Quán mì thắp

đầy đuốc, chiếu sáng mọi thứ rõ ràng. Trong lòng họ nghĩ, công sức một năm

trời cuối cùng đã tìm đúng người rồi chứ? Ánh đỏ rực chiếu lên khuôn mặt các

quan viên bộ Hình. Họ hồi hộp, phấn khích nhìn chằm chằm vào cao thủ cung

đình trong quán, mong được xác nhận cuối cùng.

Vị cao thủ cung đình sắc mặt trắng bệch ấy nhẹ nhàng đặt ngón tay lên chỗ

gãy của đôi đũa, trầm ngâm giây lát rồi gật nhẹ đầu.

Các quan viên bộ Hình liếc nhìn nhau, không giấu nổi vẻ vui mừng trong

mắt. Để điều tra tội phạm triều đình có lẽ có này, họ chịu quá nhiều áp lực từ Hạ

Đại học sĩ, huống hồ ban đầu chẳng có căn cứ gì, phải lang thang cả năm trời

trong bảy khu vực lớn Khánh Quốc, cuối cùng mới có manh mối ở gần Đạt

Châu. Họ cũng không ngờ vận may lại tốt đến thế, mục tiêu nhanh chóng lộ

diện như vậy.

Cao thủ cung đình kia hiện trực thuộc Hạ Tông Vĩ nhưng nhiều năm qua

vẫn lặng lẽ trong cung. Hắn không rõ vì sao Hạ Đại học sĩ lại điều tra việc này,

nhưng biết rằng chủ quán chạy trốn kia có lẽ chính là Hổ Vệ duy nhất còn sống

sót, khuôn mặt già nua hiện vẻ lo lắng, không rõ phía sau việc này ẩn giấu hiểm

nguy gì.

Các lão thần trong cung đều biết, Hổ Vệ là loại hung ác do Phạm Thượng

thư huấn luyện thành, mà Hoàng đế bệ hạ đã nhân việc Đại Đông sơn chặt đứt

mọi thế lực của Phạm Thượng thư, thế mà Đạt Châu vẫn còn một tên?

Ánh mắt cao thủ cung đình bỗng sáng lên, bụng bảo dạ nghĩ hay Hạ Đại học

sĩ đã nhận mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ nên mới tìm kiếm người này khắp nơi?

Nhưng Tiểu Phạm đại nhân thì sao? Nếu để Tiểu Phạm đại nhân biết người này

còn sống thì hậu quả sẽ ra sao?

Dù sao đó cũng là việc của các đại nhân, bọn họ chỉ là tôi tớ, là thuộc hạ, chỉ

biết tuân theo mệnh lệnh. Đây là tội phạm triều đình đào tẩu, nhất định phải bắt.

Cao thủ cung đình thấy vẻ mặt hân hoan của các quan viên bộ Hình, không khỏi

thở dài trong lòng, nghĩ thầm có lẽ bọn họ không hiểu sự đáng sợ của Hổ Vệ.

Đặc biệt là một Hổ Vệ đã học được cách đào tẩu giữa trận chiến.

o O o

Phong tỏa cả thành suốt một ngày đêm, Tri châu Đạt Châu cũng đã biết

chuyện này. Dù ông rất tức giận vì có kẻ cả gan dám giết nha dịch nhà mình,

nhưng so với việc phong tỏa toàn thành thì cơn phẫn nộ thêm khó tả. Những vị

đại nhân tới từ mười ba nha môn bộ Hình dám can thiệp chính sự địa phương,

chẳng lẽ họ không hiểu một khi phong thành, người dân trong thành Đạt Châu

sẽ rất khó khăn?

Nhưng khi quan viên mười ba nha môn bộ Hình đưa ra ám lệnh của Môn Hạ

Trung Thư và thân phận cao thủ cung đình, Tri châu lập tức im lặng như con

chim cút. Ông biết chủ quán mì không chỉ phạm tội với triều đình, chắc chắn

còn có thế lực đáng sợ nào đó, nên mới khiến kinh đô phái nhiều người đến truy

bắt.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1754: Lại là người từ kinh đô 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tri châu Đạt Châu lập tức thể hiện thái độ, huy động tất cả quan viên trong

châu nha giúp đỡ quan viên từ kinh đô, bắt đầu lục soát trong thành. Tất cả các

trưởng lão, chủ sự địa phương cũng được huy động.

Ở nơi như Khánh Quốc, một khi quan phủ địa phương huy động hết sức,

việc tìm vài người trong thành cũng chẳng khó. Tên phạm nhân có thê tử con,

hẳn phải ngủ nghỉ, ăn uống và giao tiếp với người khác.

Các quan viên bộ Hình rất hài lòng với sự hợp tác của Đạt Châu, tin rằng chỉ

cần hai ngày là có thể lôi tên phạm nhân ra khỏi nhà dân Đạt Châu.

o O o

Cao Đạt đang ẩn náu trong nhà dân đã một ngày đêm không ăn uống gì, cẩn

thận che giấu vết tích, chỉ mạo hiểm đi lấy vài bộ quần áo, lấy đồ ăn nước uống

cho đứa nhỏ. Hổ Vệ chưa từng được huấn luyện cách trốn tránh, nhưng đi theo

Phạm Nhàn nhiều năm, nếu Cao Đạt thực sự ẩn nấp một mình chắc sẽ khó lòng

tìm ra.

Nhưng đúng như nhận định của quan phủ, bên cạnh Cao Đạt có thê tử có hài

tử, đó là rắc rối lớn nhất. Tinh thần của nương tử câm đã bị dày vò đến mức gần

như không chịu nổi, đôi mắt to đầy nét ảm đạm.

Hai ngày, Cao Đạt biết chắc chắn quan phủ chỉ cần hai ngày là có thể lôi cả

ba người ra. Sau khi suy nghĩ kỹ, Cao Đạt quyết định tự mình đột phá vòng vây.

Thời điểm đột phá là lúc chạng vạng, khi mọi người dễ hạ thấp cảnh giác

nhất, vẫn là ngày đầu tiên sau vụ giết người.

Trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, Cao Đạt đeo một sợi dây xích trước

ngực, buộc đứa trẻ vào người, dắt tay nương tử câm, từ từ đi về phía cửa thành.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cao Đạt vẫn không nghĩ ra cách đưa cả nhà vượt

qua thành cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đột phá.

Cao Đạt bước từng bước tiến về phía cửa thành. Các binh sĩ, nha dịch ở cửa

thành đang căng thẳng theo dõi người ra vào. Mặc dù danh nghĩa đã phong tỏa

toàn thành, nhưng thực tế bà con nông dân chịu trách nhiệm vận chuyển rau củ

vẫn có thể ra vào thành, chẳng qua nơi đây kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt,

thậm chí còn hơn cả kinh đô.

Mấy viên quan bộ Hình từ kinh đô cầm theo bức chân dung, lạnh lùng và tỉ

mỉ kiểm tra dáng vẻ từng người.

Càng gần cửa thành, Cao Đạt cảm thấy tay mình hơi ướt, không phải mồ hôi

của mình mà là tay nương tử run rẩy. Cao Đạt quay đầu nhìn cô một cái, thấy

thân thể cô đã run lên.

Rõ ràng không thể lừa gạt qua mắt những viên quan nhạy bén như chó sói

kia. Cao Đạt thở dài, dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ nghĩ có thể lén lút chui ra

ngoài.

Cả nhà ba người đứng trước cửa thành, trước mặt các quan viên bộ Hình,

nha dịch, binh sĩ. Khoảng cách tới ranh giới ra khỏi thành chỉ còn bảy trượng.

Ngay bên ngoài cửa thành là một cỗ xe chở rau xanh.

Mắt Cao Đạt nhìn chằm chằm cỗ xe lừa đó.

"Đã phong tỏa, không cho ra vào." Một binh sĩ lớn tiếng nói với Cao Đạt.

Rõ ràng ba người họ không thể là nông dân bên ngoài thành.

Các cao thủ Thập Tam Nha môn bộ Hình híp mắt lại. Họ nhìn cả nhà ba

người gần trong gang tấc, con ngươi dần co lại, bức họa trên tay dần hạ xuống,

tay họ chậm rãi di chuyển về phía chuôi đao.

Quá dễ nhận ra, họ liếc mắt đã nhận ra người tới chính là tội phạm triều đình

mà họ truy nã cả năm qua!

Đối phương lại chủ động xuất hiện, đi đến trước cửa thành, chẳng lẽ muốn

giết ra khỏi cửa thành?

Các cao thủ bộ Hình chậm rãi đi tới, dần dần vây lấy cả nhà ba người.

Nhưng trước khi vòng vây khép lại, Cao Đạt đã ngẩng mặt, bình tĩnh nhìn

cao thủ bộ Hình gần đó. Trong mắt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng.

"Bó tay...!" Cao thủ bộ Hình bỗng cảm thấy hiểm nguy, hắn hét lớn, vội rút

đao bên hông.

“Bó tay chịu trói" mới nói được đến "tay" bị dòng máu tạt tắt tiếng. Cao Đạt

chớp nhoáng xông lên hai bước, tay như rồng bay, chém đứt cổ tay hắn.

Cao thủ bộ Hình hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ kịp lùi lại, nhưng cổ tay

đã lơ lửng trên không trung, xoạt một tiếng bị chém đứt lìa.

Cao Đạt giật lấy đao, vung ngược cánh tay, để lại vệt máu và xác cao thủ bộ

Hình đổ gục.

Hắn lui về bên nương tử câm, lạnh lùng nhìn các cao thủ, binh sĩ xông tới tứ

phía, không chút sợ hãi, hoài nghi, chỉ đầy tự tin mạnh mẽ.

Cầm đao trong tay, ai ngăn cản nổi?

Ánh đao liên tục, Cao Đạt cầm đao dắt thê tử bế con xông thẳng ra cửa

thành. Trước mũi đao chẳng ai địch nổi, mỗi nhát chém là một mạng người.

Dùng máu và gió mở đường, chốc lát sau đã xông tới cửa thành.

Đó là thắng ở chữ dũng, chỉ trong chốc lát đã chấn động tâm thần tất cả

quan viên bộ Hình, khiến họ nhìn bóng dáng mạnh mẽ ấy, khó mà vây bắt.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1755: Liều mình 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khoảng cách bảy trượng không xa, cỗ xe cũng không xa. Trên người và mặt

Cao Đạt đã vương nhiều máu, tay hắn vẫn nắm chặt tay nương tử, cẩn thận che

chở cô, nên phải trả giá là vài vết thương trên người.

Cao thủ mười ba nha môn quả nhiên lợi hại, nhưng sao bằng sự dũng mãnh

đáng sợ của Cao Đạt.

Cao Đạt gầm lên, như một con rồng máu, đánh bại đòn kết hợp của ba cao

thủ bộ Hình phía trước. Đao vỡ vụn, Cao Đạt dùng mảnh vỡ mở đường, lao ra

ngoài thành.

Đúng lúc đó, một bàn tay vung tới trong bóng hoàng hôn, từ phía cỗ xe chụp

thẳng mặt Cao Đạt.

Cao Đạt kêu lên đau đớn, hạ thấp người, đấm thẳng ra.

Quyền chưởng tương giao, cửa thành nổi sương khói.

Khi sương khói tan đi, cao thủ Cung đình nhìn Cao Đạt, nói: "Cao Đạt, quả

nhiên ngươi chưa chết."

Con ngươi Cao Đạt co lại, kéo nương tử ra phía sau: "Sao lại là ngươi, lẽ

nào Diêu công công cũng tới?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Con ngươi Cao Đạt co lại, nhìn chằm chằm vào thái giám trước mặt. Làm

công việc âm thầm bảo vệ hoàng thất nhiều năm, Cao Đạt nhận ra cao thủ trong

cung kia, lập tức nghĩ có khi nào Diêu thái giám cũng tới Đạt Châu? Cao Đạt hít

sâu một hơi. Dù Diêu thái giám đích thân đến, Cao Đạt cũng không e ngại cho

lắm, nhưng có thể triều đình đã biết trước về nơi ẩn náu của mình, như vậy sẽ

vô cùng đáng sợ.

Vị công công ho nhẹ hai tiếng, lấy khăn lau vết máu ở khóe miệng, khàn

giọng nói: "Diêu công công không tới. Đây là việc của triều đình, ta hiện phụng

lệnh Hạ Đại học sĩ."

Cao Đạt liếc nhìn hắn, cảnh giác lùi lại nửa bước, mắt nhìn xung quanh, siết

chặt tay cô tiểu thư hơn. Nghe lời vị thái giám này, Cao Đạt mới biết có người

trong triều vẫn không tin Cao Đạt đã chết, còn âm thầm điều tra việc này.

Thêm hai thái giám đi ra từ bóng tối của cửa thành.

Cao Đạt nhìn chằm chằm vào vị công công, nói: "Ngươi không phải đối thủ

của ta."

Ba cao thủ hoàng cung im lặng, đặc biệt là người đứng đầu, lúc này tâm

trạng cũng rất phức tạp. Họ theo các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình tới Đạt

Châu giúp Hạ Đại học sĩ, biết hắn đang kiểm tra sơ sót trong chuyện Đại Đông

sơn ba năm trước, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự tìm ra tên Hổ Vệ Cao

Đạt này.

Các quan viên bộ Hình đã vây quanh, ngoại trừ những người bị thương dưới

đao Cao Đạt, còn hàng chục người. Lúc này cho dù có chắp cánh cũng khó lòng

thoát nổi.

Vị công công lại ho hai tiếng, trước đó đối chưởng với Cao Đạt đã bị thương

nội tạng, lúc này nhìn Cao Đạt vừa kính phục vừa kiêng kỵ.

"Không ngờ ngươi còn sống, càng không ngờ tới, những năm này ngươi vẫn

chưa sa sút." Ánh mắt vị công công đục ngầu, lại mang theo một luồng khí lạnh.

"Nếu hôm nay đã may mắn gặp được ngươi, ngươi đừng hòng rời đi."

Như trở mặt, thần sắc vị công công ấy chợt trở nên âm lãnh. Cao Đạt tuy đã

quen với thủ đoạn làm việc trong cung đình, vẫn chỉ lặng thinh nhìn chằm chặp

rồi mới cất tiếng: "Muốn giữ ta ở lại, e rằng các ngươi phải trả giá cực đắt."

"Chúng ta không e sợ phải trả giá đắt." Tên công công kia liếc mắt nhìn

nương tử xinh đẹp bên cạnh hắn, nở nụ cười kỳ lạ: "Chỉ là giá ngươi phải trả, có

thể vượt quá khả năng chịu đựng của ngươi."

"Đầu hàng đi. Ngươi biết mình không còn con đường sống, tại sao còn liên

lụy người vô tội?" Vị công công kia nhẹ giọng đáp.

Lúc này mặt trời chiều đã lặn sau dãy núi, chỉ còn ánh hoàng hôn phủ mờ cả

cửa thành, khiến tâm trạng con người cũng trở nên u ám, dao động.

Trong đôi mắt Cao Đạt lóe lên chút giãy giụa, đau xót, sau một hồi im lặng,

ngài thốt lên: "Nếu bị bắt, ta khó có thể toàn mạng, nhưng chẳng lẽ nàng lại có

đường sống?"

Vị công công cúi đầu suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Người trưởng thành tất

nhiên phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Còn số phận đứa trẻ

trong lòng ngươi ra sao, chỉ có triều đình mới có thể quyết định."

"Vậy tại sao ta không chiến đấu tới cùng?"

"Bởi vì nếu đầu hàng, các ngươi có thể kéo dài mạng sống thêm vài ngày

nữa. Đối với đứa nhỏ kia, có lẽ vị đại nhân trẻ tuổi kia nghe được câu chuyện

này, sẽ nguyện ý bảo vệ nó thay ngươi." Vị công công liếc mắt đầy ẩn ý.

Vị đại nhân trẻ tuổi? Trong ánh mắt Cao Đạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Nếu

Tiểu Phạm đại nhân hay tin mình còn sống, và giờ đây đang bị vây hãm tại cửa

thành Đạt Châu, biết được trong lòng mình đang ẵm một hài nhi, liệu ngài sẵn

lòng có cứu vãn tính mạng đứa trẻ ấy hay không? Mình phạm tội khi quân, chắc

chắn không thể tránh khỏi hình phạt, nhưng đứa bé này, có lẽ Tiểu Phạm đại

nhân sẽ thương tình mà che chở cho nó?

Quan viên bộ Hình xung quanh đều im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn đao

khách kia vẫn mang vẻ sợ hãi. Trận chiến ngoài cửa thành lúc trước chỉ mới qua

vài nhịp thở, đã có sáu vị đồng liêu chết thảm dưới ánh đao đó.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1756: Liều mình



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bọn họ biết đao khách mang thê tử ôm con này chính là Hổ Vệ trong truyền

thuyết, Hổ Vệ đã đối đầu với Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn trong truyền

thuyết.

Đã bao vây đối phương, vì sao không lập tức xông lên, để loạn đao phân

thây? Trong lòng tất cả mọi người đều bất an nảy sinh ra loại xúc động này, có

điều bọn họ biết rõ lần này Hạ Đại học sĩ âm thầm tra án, chỗ dựa cuối cùng vẫn

là trên người ba vị cao thủ cung đình này, đối phương không nói gì đã động thủ,

những người như mình vẫn im lặng một chút thì tốt hơn.

Có lẽ là thấy Cao Đạt một mực giãy dụa, một mực do dự, sắc mặt cao thủ

cung đình kia dần dần trầm xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi vốn là Hổ Vệ hoàng

gia, lâm trận chạy trốn, khi quân tại trận, coi như là phản quốc! Còn không quỳ

xuống, chẳng lẽ là muốn tiếp tục tạo phản?"

Sắc mặt Cao Đạt trở nên trắng bệch. Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn một

kiếm đâm xuyên mây xanh, dưới thềm đá dài thân thể các đồng đội bay ngang,

máu tươi chảy ở giữa núi đá, cảnh tượng này lại một lần nữa hiện lên trước mắt

hắn.

Hắn là thống lĩnh Hổ Vệ, là người nổi bật trong hơn trăm Hổ Vệ, từ khi còn

thiếu niên đã luôn được dạy rằng trung quân ái quốc, không tiếc hy sinh bản

thân, cũng phải liều chết vì bệ hạ. Nhưng suốt ba năm kể từ khi đi theo Phạm

Nhàn, tầm mắt dần mở rộng, quan trọng nhất là tính cách và nhân sinh quan của

hắn cũng bị Phạm Nhàn ảnh hưởng sâu đậm.

Phạm Nhàn vốn tính ôn hòa, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ trong lời nói

cũng đủ tác động tới nhiều người xung quanh.

Chính vì vậy, Cao Đạt trở thành Hổ Vệ đầu tiên lâm trận bỏ chạy trong lịch

sử.

Cao thủ cung đình nhắc tới chuyện Đại Đông sơn để làm suy yếu ý chí chiến

đấu của đối phương. Nhưng sắc mặt tái nhợt của Cao Đạt không kéo dài lâu,

dần dần trở lại bình thường. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ, nói: “Khi

quân?”

Khi quân? Khi quyết định tháo chạy khỏi Đại Đông sơn, trong lòng Cao Đạt

vẫn còn giằng co, đấu tranh. Nhưng ba năm lang bạt giữa đất Khánh Quốc,

những suy tư về quá khứ giữa đêm khuya, cùng những tin tức bên lề nghe được,

khiến hắn phải suy ngẫm nhiều lần về sự việc ngày ấy.

Giọng nói của hắn ta trở nên lạnh lùng bén nhọn, giống như một thanh đao,

cả giận nói: "Rốt cuộc là ta vứt bỏ bệ hạ hay là bệ hạ ruồng bỏ ta?"

"Trên Đại Đông sơn, một trăm Hổ Vệ chết trong tay địch thủ, nhưng chỉ vì

tiêu hao sát ý của Tứ Cố Kiếm!" Cao Đạt phẫn nộ, giọng nói lớn dần, hai mắt

trợn tròn, giận không kìm được: "Ta là Hổ Vệ, ta nguyện dùng tính mạng bảo vệ

bệ hạ an nguy, nhưng không muốn vì những nguyên nhân vô lý như vậy mà

chịu chết oan chết uổng."

"Cho dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng!"

Bàn tay Cao Đạt chậm rãi nắm chặt chuôi đao, kéo nương tử câm về phía

sau mình, trừng mắt nhìn cao thủ cung đình kia, gằn từng chữ từng câu nói: "Ta

chỉ là không muốn những đồng bọn kia bị chết một cách uất ức hồ đồ vô nghĩa!

Có gì sai trái!"

Âm thanh của cao thủ cung đình vang lên bén nhọn, run rẩy, dường như

không ngờ tại cửa thành Đạt Châu lại nghe tên Hổ Vệ này nói ra những lời đại

nghịch. Hắn tức giận quát lên: "Quân sai muốn chết, thần không thể không chết!

Ngươi là Hổ Vệ mà dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là vô phương

cứu chữa!"

"Chuyện đại nghịch bất đạo ta còn đã làm, huống chi chỉ là nói lời thật

lòng." Lúc này Cao Đạt bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được

bộc lộ hết oán khí đối với bệ hạ. Đúng vậy, Hổ Vệ chỉ là tay chân tử sĩ của

Hoàng gia, nhưng Cao Đạt đã là một con người độc lập, không muốn chết một

cách mờ mịt ngu muội!

Cao Đạt dùng vải buộc chặt cô gái câm vào sau lưng, hai tay siết chặt dây

buộc. Lúc hắn làm những động tác đó, không một ai dám động thủ, tất cả đều

căng thẳng chờ lệnh của cao thủ cung đình.

"Hôm nay ngươi còn kháng chỉ, há chẳng lẽ không lo Tiểu Phạm đại nhân sẽ

bị liên lụy?" Tay cao thủ cung đình run run, đang tích khí bỗng mở miệng nói

một câu, đâm thẳng vào tim Cao Đạt.

Cao Đạt lạnh lùng cười khẩy: "Phạm Nhàn là cái thá gì! Liên lụy thì liên

lụy, đâu có ai tốt đẹp gì!"

Cao thủ cung đình thoáng thay sắc mặt, không ngờ Cao Đạt lại nói ra câu

đó, chẳng lẽ hắn đã chẳng còn chút tình nghĩa nào đối với Tiểu Phạm đại nhân?

Chân tướng của sự việc đương nhiên không phải như thế. Khi tên cao thủ

cung đình này nói ra không phải do mệnh lệnh của Diêu thái giám mà truy bắt

mình, Cao Đạt đã biết chuyện này ắt có điều khả nghi. Còn khi nghe đến cái tên

Hạ Đại học sĩ, Cao Đạt lập tức nhận ra đối phương đang âm mưu điều gì, hay

chính xác hơn, Hạ Đại học sĩ đang mưu đồ điều gì
 
Khánh Dư Niên
Chương 1757: Liều mình 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cho dù ở triều đình hay trong dân gian Khánh Quốc, ai cũng biết rằng trên

triều đình Khánh Quốc hiện giờ, Tiểu Phạm đại nhân đang dốc sức trấn áp Hạ

Đại học sĩ, trong khi đó Hạ Đại học sĩ thì lại dựa vào sủng ái của Thánh thượng

mà liều lĩnh chống đối với Tiểu Phạm đại nhân. Hai thế lực như nước với lửa,

chỉ vì bị Thánh thượng kìm nén nên chưa bùng phát.

Hơn nữa, Cao Đạt hiểu rõ với khả năng và thực lực của Tiểu Phạm đại nhân,

Hạ Tông Vĩ chẳng thể tìm ra cách nào đánh bại Tiểu Phạm đại nhân.

Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân dường như không có chỗ sơ hở nào.

Mà ngoài dự liệu của mọi người, chính bản thân Cao Đạt sống sót trốn khỏi

Đại Đông sơn, không còn nghi ngờ gì là một sơ hở của Phạm Nhàn.

Hạ Tông Vĩ chỉ muốn bắt Cao Đạt hay là Vương Khải Niên, chứ không hy

vọng hai người này chết. Chỉ cần hắn ta bắt được Cao Đạt, tức là nắm được

đuôi của Phạm Nhàn, mặc dù bản thân Phạm Nhàn không hề hay biết mình có

đuôi.

Cao Đạt nâng người nương tử lên, ánh mắt càng lúc càng đầy sát ý, nhìn

căm chằm vào tên cao thủ kia mà không nói lời nào. Nếu bị triều đình bắt sống

rồi bị Hạ Tông Vĩ dùng để đối phó với Tiểu Phạm đại nhân, liệu sẽ gây ra hậu

quả thế nào?

Cao Đạt đi theo Phạm Nhàn lâu năm, rất hiểu con người Phạm Nhàn. Phạm

đại nhân có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực chất lại cực kỳ che chở bao bọc.

Thái độ che chở đó hoàn toàn khác với Lão Viện trưởng. Phạm Nhàn luôn

dành sự quan tâm chân thành nhất đối với người thân cận. Giả như triều đình

bắt được Cao Đạt, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ không tiếc vi phạm quy củ

mà ra tay cứu giúp.

Vì thế, Cao Đạt quyết định tử chiến không hàng, thà chết trước cửa thành

Đạt Châu còn hơn đầu hàng bị bắt, càng không muốn vì mình mà liên lụy đến

Phạm Nhàn.

Có điều phải ủy khuất cho nương tử phía sau, hài tử phía trước.

Trong mắt Cao Đạt lóe lên vẻ tuyệt vọng, chút áy náy thật sâu sắc. Hắn cầm

chặt đao, quát lớn một tiếng, lao thẳng tới phía trước!

o O o

Người có thể giết hết nhưng đao có lúc sẽ gãy. Một mình đối đầu với cường

quyền quốc gia, Cao Đạt dù mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân,

dưới sự truy bắt mãnh liệt của triều đình Khánh Quốc, chỉ trụ đến tối cũng đã

cực kỳ kinh khủng.

Cả người đẫm máu, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Cao Đạt chỉ thoát ra

khỏi thành Đạt Châu được ba dặm. Những cao thủ bộ Hình và quân lính vây bắt

rất thông minh, giữ khoảng cách, chỉ từng nhóm ào tới tấn công, không để tình

hình hỗn loạn đến mức Cao Đạt có cơ hội thoát thân.

Bốn phía đều là ngọn đuốc, chiếu sáng hơn cả bầu trời đầy sao.

Tên cao thủ cung đình lạnh lùng theo dõi trận truy đuổi trên đường, đoán

xem bao giờ Cao Đạt sẽ kiệt sức. Hắn nhíu mày, nói: "Bảo đám nhỏ cẩn thận,

đừng có ra tay vào nữ nhân trên lưng hắn."

Một quan viên bộ Hình hơi kinh ngạc, quay lại hỏi: "Thưa công công, tại

sao ạ?"

Theo những người này, Cao Đạt tuy mạnh hơn họ tưởng nhưng vì bế trẻ

con, cõng nữ nhân nên sẽ do dự khi đao kiếm hướng về phía đó, dễ bị thương

hơn.

Cao thủ cung đình chậm rãi bước tới trung tâm chiến trường, vừa đi vừa ho

vừa nói: "Nếu thật sự g**t ch*t nữ nhân ấy thì làm sao bắt sống Cao Đạt? Chỉ

cần nữ nhân ấy còn sống, như núi đè lên người Cao Đạt, khiến hắn có muốn tự

sát cũng phải suy nghĩ kỹ càng hơn."

Cho đến lúc này, vị cao thủ vẫn muốn bắt sống Cao Đạt, bởi đây là yêu cầu

lặp lại nhiều lần của Hạ Đại học sĩ. Nếu Cao Đạt chết, làm sao uy h**p được

Phạm Nhàn? Hạ Tông Vĩ còn hy vọng nhờ Cao Đạt mà gây xích mích mối quan

hệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, điều này thì cao thủ cung đình không

thể đoán trước.

Cao Đạt không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người, hệt như một con hổ

phát cuồng, máu tươi vấy khắp thân mình. Hai trong số ba cao thủ cung đình đã

bị y đánh trọng thương, còn có không ít quan viên bộ Hình cũng đã để mạng lại

dưới lưỡi đao của hắn. Chỉ là lưỡi đao của hắn dần dần nứt nẻ, chân khí trong

cơ thể cũng đến mức sắp cạn kiệt.

Ai cũng nhận ra rằng, tên tội phạm hung hãn này sau khi khiến triều đình trả

giá bằng hàng chục mạng người, cuối cùng đã gần đến giới hạn kiệt sức. Trong

lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thuốc mê do bộ Hình đặc chế cũng

được thoa lên lưỡi dao, chuẩn bị tiến hành việc thu lưới cuối cùng.

Đúng lúc ấy, phía đầu kia đường lớn bỗng xuất hiện một đoàn xe màu đen,

đoàn xe này rất kỳ dị, u ám như đoàn người từ âm phủ, đoàn xe vô liên miên,

dường như không thấy điểm cuối.

Cao Đạt chém đứt cánh tay phải của một cao thủ mười ba nha môn, đột

nhiên cảm thấy đầu gối trái mềm nhũn, biết là đã đến lúc hết sức lực, không

cam lòng gầm thét một tiếng, lao về phía đoàn xe ấy.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1758: Trời sinh một cặp 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Các quan viên đuổi theo phía sau không hề lo lắng, cũng chẳng quá bận tâm

liệu đoàn xe kia có thể gặp chuyện gì, vẫn từ tốn tiến lại gần.

Trong đoàn xe màu đen, vị quan viên Giám Sát viện đứng bên rèm cửa nói

chuyện với ông lão bên trong, lúc này nhìn thấy ánh đèn rực rỡ khắp thành, và

một bóng người đầy máu. Ánh mắt hắn ta bỗng trở nên phức tạp.

Mãi cho đến khi người máu me kia chạy đến gần, quan Giám sát mới nhận

ra đó thực ra là ba người.

Quan viên Giám Sát viện nhanh chóng lao tới, vừa kịp đỡ lấy họ ngay khi

người đầy máu kia ngã sấp xuống đất. Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn đầy xúc

động nói: "Cao Đạt, hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đã cưới thê tử."

Cao Đạt cắm thanh đao xuống đất, đang chuẩn bị khống chế người này làm

con tin, chợt nghe câu nói đùa ấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người xa lạ.

Người xa lạ mặc quan phục quen thuộc, Cao Đạt trong lòng nhẹ nhõm, ngã

vào lòng người ấy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đoàn xe màu đen bị vây quanh bởi những ngọn đuốc rực rỡ trên đường lớn,

có điều đoàn xe quá dài, cho dù quan lại trong Đạt Châu thành đã đổ ra ngoài

hết, các cao thủ mười ba nha môn từ kinh đô dưới sự dẫn dắt của ba vị công

công cung đình cũng chỉ có thể chặn đứng nửa đoàn xe, chứ không thể bao vây

cả đoàn xe lại được. Có điều mắt các quan viên vẫn dán chặt vào tên khâm

phạm triều đình, chẳng mảy may lo ngại hắn có thể biến mất cùng thê tử hài

trước mắt mọi người.

Nhưng cũng chẳng ai dám xông lên bắt lấy Cao Đạt, vì tất cả đều cảm nhận

được có gì đó bất thường. Người đang ôm tên khâm phạm rõ ràng không phải là

dân thường, quan phục hắn mặc khiến mọi người cảm thấy quen mắt.

Điều quan trọng nhất là đoàn xe màu đen này. Mặc dù kiểu dáng xe ngựa

trông rất bình thường, nhưng một đoàn xe dài liên miên ba mươi cỗ xe thế này

không phải cảnh tượng có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, cho dù kẻ ngu cũng

đoán ra chắc chắn trong đoàn xe ấy có vị đại nhân nào đó.

Các quan viên mười ba nha môn thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ thật xui

xẻo, đúng lúc họ vừa may mắn bắt được tên khâm phạm mà triều đình âm thầm

truy nã bấy lâu, lại va vào một đoàn xe kỳ lạ như thế này.

Các quan viên bộ Hình không hề hoảng hốt, dù chưa biết rõ thân phận của

đoàn xe song họ đang thi hành mệnh lệnh của triều đình, trên đời này ai dám

cản trở? Cho dù trong đoàn xe đen là vương công quý tộc triều đình, đối

phương cũng không thể phê phán việc bắt giữ khâm phạm của triều đình.

Ba vị công công cung đình từ trong đám người bước ra, vị thái giám đứng

đầu mắt nheo nheo, nhìn đoàn xe kỳ lạ, nhìn tên khâm phạm triều đình đầy máu

nằm trên mặt đất trước xe, vài người mặc quan phục đen dường như đang chữa

trị cho hắn, còn vị thê tử mặt mày tái nhợt ôm con, cực kỳ lo lắng nhìn khâm

phạm.

Con mắt cao thủ cung đình nheo lại, lỗ mũi hếch lên, cảm thấy kinh ngạc và

bất an, vì hắn dễ dàng nhận ra thế lực và thực lực của những người mặc quan

phục đen trong đoàn xe.

Sau trận chiến, tuy Cao Đạt anh dũng xông ra đường lớn, làm bị thương

nặng hai cao thủ cung đình, nhưng chính hắn cũng đã kiệt sức, rõ ràng vì phải

che chở cho thê tử sau lưng và hài nhi trong lòng mà thân thể xuất hiện nhiều

vết thương không nên có.

Vị cao thủ cung đình chỉ huy cuộc truy bắt cảm thấy khí huyết trong người

sôi sục, tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được. Hắn nhìn đoàn xe trước mắt, nhíu

mày lo lắng. cung đình hành động tất nhiên không quá ngông cuồng, có điều

hắn vẫn lo sợ.

Là cao thủ cung đình, mang hoàng mệnh của Hoàng đế bệ hạ, cho dù đoàn

xe này thực sự là của Giám Sát viện, hắn cũng không có gì phải sợ. Vấn đề là,

hắn không rõ cấp bậc của đoàn xe trong Giám Sát viện, đặc biệt là hôm nay

triều đình truy nã khâm phạm là Hổ Vệ Cao Đạt, người xưa kia từng là hộ vệ

thân tín của Tiểu Phạm đại nhân. Nếu để người Giám Sát viện phát hiện ra điều

này, nếu Tiểu Phạm đại nhân có mặt trong đoàn xe...

Vị thái giám hít một hơi thật sâu, dưới ánh đuốc chiếu rọi, từ từ bước về

phía cỗ xe đen trên đường, nói lớn: "cung đình Hà Thất phụng chỉ truy bắt khâm

phạm."

Hắn không hỏi thân phận đoàn xe, mà tỏ rõ thân phận và ý định của mình

trước tiên. Như vậy, nếu đoàn xe màu đen có động tĩnh gì khác thường, phía

cung đình cũng đã chủ động giữ vững thế trận.

Các cao thủ mười ba nha môn bộ Hình cũng dần dần nhận ra có điều không

ổn, không còn tự tin như lúc đầu nữa mà cảnh giác bố trí quanh xe ngựa. Còn

đám quân sĩ Đạt Châu thành thì rất bối rối, những người từ kinh đô mắt trên

đỉnh đầu này, ngay cả khi đối mặt tên khâm phạm dữ tợn kia cũng không lùi

bước, sao bây giờ lại thận trọng trước đoàn xe màu đen kia?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1759: Trời sinh một cặp 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Khâm phạm à?” Vị quan Giám Sát viện đang ngồi bên cạnh Cao Đạt bỗng

cau mày, nghe câu nói của thái giám cung đình, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp,

nhìn xuống Cao Đạt hôn mê, lẩm bẩm: “Ra là ngươi cũng đã trốn thoát năm

đó.”

Thái giám cung đình không nhận được phản hồi, nhưng cũng nằm trong dự

liệu. Giám Sát viện luôn hành động kín đáo nhưng khi đối đầu với các cơ quan

lớn trong triều lại ngang ngược vô cùng. Mặc dù trên danh nghĩa cung đình có

chức năng giám sát Giám Sát viện, song dưới sự dung túng cố ý của hai Viện

trưởng Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, Giám Sát viện chẳng hề úy kỵ cung

đình.

“Không rõ trong đoàn xe là vị nào, có việc gì quan trọng ? Xin đại nhân giao

tên khâm phạm này cho cung đình xử lý.” Ánh mắt thái giám lạnh lùng nói.

Hơn ba mươi cỗ xe, không biết chở bao nhiêu quan viên bí mật hay đồ vật

quan trọng, phải có địa vị mới được Giám Sát viện bố trí đoàn xe kỳ lạ như vậy.

Nếu không phải bảo vệ nhân vật quan trọng trong viện, thì đang thực hiện

nhiệm vụ cực kỳ then chốt. Tuy là cao thủ cung đình, hắn cũng không muốn ảnh

hưởng đến công việc của Giám Sát viện, đặc biệt sợ mình gặp Tiểu Phạm đại

nhân ngay ngoài Đạt Châu thành.

Vị quan viên Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt đứng dậy, đưa mắt nhìn thái

giám dưới ánh lửa, im lặng một lúc rồi nói: “Bản quan là Phó chủ sự Nhị chỗ

Giám Sát viện. Xin đại nhân xuất trình ý chỉ.”

Thái giám đột nhiên thấy huyệt Thái Dương nhói lên, không ngờ bọn họ đã

tỏ rõ thân phận nhưng vị quan Giám Sát viện vẫn đòi xem ý chỉ mang theo.

Giám Sát viện không sợ cung đình, cung đình càng không sợ Giám Sát viện.

Họ chỉ sợ hai vị Viện trưởng đời trước đời sau của Giám Sát viện, vì vị trí của

hai vị này trước mặt Hoàng đế còn nặng hơn cả cả cung đình. Vì vậy thường

ngày, cung đình phải khách khí với Giám Sát viện, còn Giám Sát viện cũng

không muốn đắc tội cung đình.

Trong tình huống hôm nay, vị quan viên Giám Sát viện lại nói ra câu đó, thể

hiện sự thái độ ương ngạnh khiến trong lòng thái giám cung đình run rẩy. Điều

này khác hẳn phong cách bình thường của Giám Sát viện, chẳng lẽ trong đoàn

xe thật sự...

"Nếu Tiểu Công gia có trong đoàn xe, xin cho lão nô được tới thỉnh an."

Thái giám cung đình cắn răng, Giám Sát viện có mạnh đến đâu cũng không

đáng sợ, chỉ sợ Tiểu Phạm đại nhân thật sự có mặt trong đoàn xe, nếu không tại

sao vị quan viên kia lại cứng rắn như vậy.

"Viện trưởng đang làm việc ở Đông Di thành." Vị quan Giám Sát viện nhíu

mày nhìn hắn, có vẻ không ngờ đối phương nhanh chóng dò xét như vậy. Hắn

lạnh lùng nói: "Nếu cùng là làm việc cho triều đình, ta muốn phải xem thủ dụ

của ngươi, có vấn đề gì không?"

Nghe Phạm Nhàn không có trong đoàn xe, thái giám cung đình lòng dần

bình tĩnh trở lại. Giám Sát viện có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cơ quan đặc vụ

của Hoàng đế bệ hạ, họ không dám cản cung đình làm việc.

"Cung đình làm việc, sao lại phải báo cáo Giám Sát viện?" Khuôn mặt thái

giám dần trầm xuống, giọng khàn khàn: "Bắt lấy tên khâm phạm của triều đình

kia!"

Sau khi ra lệnh, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mặt phó chủ sự Nhị Xử, ánh

mắt mang sức ép như thực chất nhằm dằn mặt đối phương. Lúc này cung đình

và mười ba nha môn làm việc, nếu Giám Sát viện cố cản trở thì có khác nào

phản nghịch?

Hơn một năm qua, hắn theo lệnh Hoàng đế bệ hạ làm việc dưới trướng Hạ

Đại học sĩ, không ngừng truy lùng Cao Đạt trong núi rừng Khánh Quốc, chưa

hề về kinh đô, nên hiểu biết về Giám Sát viện cũng ít ỏi. Hắn chỉ biết Phạm

Nhàn vẫn bận việc thu phục Đông Di thành, nhưng không rõ trong đoàn xe màu

đen ai có mặt.

Các cao thủ mười ba nha môn liếc nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cảnh giác, lo

lắng trong mắt đối phương. Họ biết rõ trong đoàn xe đều là người Giám Sát

viện, đối với Giám Sát viện, quan lại triều đình vốn đã cảm thấy sự sợ hãi, ngại

va chạm. Nhưng hôm nay họ làm việc cho triều đình, lại có vô số ánh mắt quan

sát, tên khâm phạm đầy máu me nằm giữa người Giám Sát viện, nên quyết tâm

của họ cũng vững vàng hơn bình thường nhiều.

Các quan viên bộ Hình chậm rãi di chuyển, tiến lại gần xe ngựa. Bên phía

đoàn xe Giám Sát viện không có động tĩnh gì, có vẻ cũng không muốn vì một

tên khâm phạm mà đối đầu trực diện với cung đình và bộ Hình.

Mọi người vây quanh bốn phía đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy mấy

vị quan viên bộ Hình đã tiến đến bên cạnh tên Hổ Vệ kia, đã lấy ra gông cùm

chuẩn bị xiềng xích thì vị quan viên Giám Sát viện vốn luôn cau mày trầm

ngâm đột nhiên lên tiếng: “Vẫn không đúng! Ngươi nói là khâm phạm của triều

đình thì là khâm phạm của triều đình à? Ngươi là thái giám cung đình, chứ

không phải Chính khanh Đại Lý tự.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back