Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Khánh Dư Niên
Chương 1615: Một gốc cây to 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là bằng hữu đầu tiên trong đời ta." Tứ Cố

Kiếm bỗng nghiêm túc nói: "Dù nơi ở ta tồi tàn, thậm chí không rót được chén

trà, nhưng họ không khinh miệt ta, vẫn đi theo ta."

"Có lẽ vì lúc đó ta là thằng ngốc, nên ta không thấy điều đó là vấn đề.

Nhưng rõ ràng, nhiều người trong phủ cho rằng không thể chấp nhận hai người

lạ mặt ở trong phủ, nhất là cùng thằng con ngu ngốc của thành chủ. Vài ngày

sau, mẹ ngươi và Ngũ Trúc rời khỏi phủ. Ta cũng chẳng quan tâm, ban ngày vẫn

ra ngoài xem kiến rồi ghé qua chỗ họ thuê chơi."

"Lần đầu tiên ta biết ngài từng qua lại với mẫu thân và Ngũ Trúc thúc như

thế."

Tứ Cố Kiếm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngũ Trúc chưa từng kể cho ngươi

chuyện Đông Di thành năm xưa sao?"

"Chưa từng." Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cầm một cành gỗ nhỏ, vô thức

gạt bùn đất, đáp: "Sau này trí nhớ của thúc thúc kém đi rất nhiều."

"Ồ, trí nhớ của tên nhóc Ngũ Trúc kia kém đi à?" Tứ Cố Kiếm đột nhiên

cười ha hả: "Vậy chẳng phải giống hệt tên ngốc ta ngày xưa?"

Phạm Nhàn liếc nhìn hắn rồi cười khổ lắc đầu, hỏi: "Ngươi có biết... mẫu

thân và Ngũ Trúc thúc... từ đâu đến không?"

Đây là điều đã làm phiền lòng y hơn mười năm qua. Dù có thể đoán mơ hồ

phần nào, và trước khi chết trên vách đá cheo leo ở Tây Sơn Thượng Kinh

thành, Tiếu Ân cũng có nhắc đến ít nhiều, nhưng chỉ nói về lai lịch của mẫu

thân, không hề đề cập Ngũ Trúc thúc.

Theo lời Tiếu Ân, năm xưa lão và Khổ Hà vào Thần Miếu rồi thấy Diệp

Khinh Mi. Hai người cứu cô ra nhưng giữa đường thất tán. Lúc đó Diệp Khinh

Mi mới bốn tuổi, cách lần Tứ Cố Kiếm gặp cô còn hơn hai năm.

Trong khoảng thời gian đó, Diệp Khinh Mi đã làm gì? Làm sao Ngũ Trúc

thúc đến bên cô?

Trong hồi ức, Tiếu Ân từng nói Diệp Khinh Mi dường như rất đau khổ vì

một người trong miếu, không thể buông bỏ nên mới ra đi. Người đó... là Ngũ

Trúc thúc ư?

o O o

Nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu rồi trầm

ngâm nói: "Khi đó ta đâu có biết họ từ đâu tới, định đi đâu... Nhưng về sau từ từ

cũng biết."

Lão hơi quay đầu, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói:

"Hay là ngươi vẫn chưa biết Ngũ Trúc từ đâu tới?"

Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc rất lâu. Ngũ Trúc thúc là quái vật, không già

đi, Ngũ Trúc thúc không biết nội công, Ngũ Trúc thúc rất tốt, rất mạnh... Vậy

nên Ngũ Trúc thúc... Y cười khổ một tiếng, nói: "Cho dù Ngũ Trúc thúc đi ra từ

Thần Miếu, nhưng mẫu thân ta thì sao?"

"Nói bậy, người mù đều là sứ giả trong Thần Miếu, mẹ ngươi là chủ nhân

của hắn, tất nhiên là tiên nữ trong Thần Miếu, bằng không chỉ một mình cô ta

làm sao gây ra nhiều chuyện như vậy?!" Tứ Cố Kiếm rất bực bội quát, như cảm

thấy câu hỏi của Phạm Nhàn thừa thãi.

Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, cười khổ nghĩ, rõ ràng mẫu thân cũng

như mình là người thế giới khác, làm sao lại liên quan đến Thần Miếu?

Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn nói chuyện sôi nổi, hồi tưởng thổn thức, nhưng

âm lượng vẫn không ảnh hưởng ai khác dưới gốc cây. Có điều Bắc Tề Tiểu

Hoàng đế đứng bên lắng nghe tất cả, khiến gương mặt dần tái nhợt, hai tay run

rẩy.

Cô không ngờ dưới gốc cây này lại nghe được bí mật kinh tâm động phách

đến thế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn trẻ tuổi như vậy nhưng đã

có được vẻ tự tin, khinh thường đế vương nhân gian, ngang hàng với Đại tông

sư, dám nói to mồm khoác loác đàm luận về thiên hạ, muốn khống chế mọi thứ

trong tay.

Tiểu Hoàng đế biết mẫu thân Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, cũng biết sau

lưng có một vị đại sư mù, nhưng chỉ đến hôm nay mới biết hai người họ có liên

quan mật thiết với Thần Miếu.

Thần Miếu là gì? Là nơi các vị thần cao ngất trên chín tầng mây, lạnh lùng

nhìn xuống trần thế đau khổ nhưng không hề cảm động, siêu thoát phàm trần, là

người thủ hộ trong truyền thuyết. Nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu, là gì,

ngoài Khổ Hà từng nhìn thấy.

Khổ Hà quỳ lạy ba ngày trước miếu đã thành Đại tông sư. Dưới gốc cây,

tiểu thư Diệp gia gặp Tứ Cố Kiếm đã biến từ đứa trẻ ngốc thành cao thủ kiếm

thuật thiên hạ vô song. Hay như vị Hoàng đế Khánh Quốc kia...

Hàng mi cong của Tiểu Hoàng đế run rẩy. Từ Đại Ngụy đến nay, ai ai cũng

muốn nhìn thấy Thần Miếu, tìm bóng dáng thiên đạo hư vô mờ ảo. Hoàng đế

Đại Ngụy phái hàng ngàn người lên phía bắc tìm Thần Miếu chẳng phải vì

trường sinh bất lão sao?

Hóa ra sau lưng Phạm Nhàn còn có bóng dáng Thần Miếu! Tiểu Hoàng đế

nhìn mé bên gương mặt Phạm Nhàn, trong lòng vô cùng hoảng sợ và phức tạp.

o O o

Phạm Nhàn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Sau này ta đã biết đôi chút. Sau

vài năm ở Đông Di, mẫu thân bắt đầu kinh doanh, có Diệp gia và Nội Khố Nam

Khánh ngày nay."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1616: Một gốc cây to 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất còn

lại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ cô

ấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."

Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?"

"Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉ

cần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốt

khắp Đông Di."

"Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũng

không phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tình

hình nên mới chọn ngươi."

"Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tin

vậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gì

trong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trên

đời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy."

"Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhàn

không tranh luận vấn đề này.

"Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."

Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi.

"À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốc

Đông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.

Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thật

sự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụ

công phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm pháp

cho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữu

dụng là điều ta tự khám phá sau này."

"Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhún

vai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Mi

lấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư,

không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thành

được.

"Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, như

sắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú và

lạnh lùng."

"Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễ

tìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạn

con kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹ

ngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."

Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, không

biết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phi

thường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi Diệp

Khinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.

Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm người

chưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ăn

thịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khi

kinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coi

mạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, không

bằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thể

vượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?

"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."

Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổ

cười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”

o O o

Trong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng

nói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thế

hệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên,

chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọi

thứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thành

được."

Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm những

công quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này,

ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc,

còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.

Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứu

Diệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi,

chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.

Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệt

hảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đại

thụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao có

thể nhảy vọt như vậy?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1617: Trong một chớp mắt 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ `

Còn quyển sách nhỏ màu vàng luôn đi theo Phạm Nhàn, trên là bá đạo, dưới

là vương đạo, theo y suốt hai mươi năm, hôm nay tất nhiên y hiểu rõ, đây là

công pháp năm xưa mẫu thân để lại cho Hoàng đế rồi không biết thế nào Hoàng

đế lại thông qua tay Ngũ Trúc mà trao lại cho mình.

Chính công quyết bá đạo khiến trong lòng Phạm Nhàn có cảm giác thất bại,

dù thế nào đi nữa y cũng không thể bước vào cảnh giới vương đạo. Cho dù hôm

nay Tứ Cố Kiếm thực sự truyền thụ Tứ Cố Kiếm cho mình cũng không có ích

lợi gì.

Di sản Diệp Khinh Mi để lại trên đời, Phạm Nhàn đã dần dần thu thập lại

hết, có thêm một thứ nữa, dường như cũng chẳng có tác dụng gì.

"Thuở xưa ở trong Đông Di thành, Diệp Khinh Mi lớn lên như một gốc cây

chọc trời, còn ta nhờ thanh kiếm trong tay mà có được địa vị trong Đông Di

thành, trở thành bạn đồng hành bắt côn trùng bên cạnh gốc cây lớn này." Tứ Cố

Kiếm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Không luyện được thì cứ tiếp tục luyện,

một gốc cây muốn lớn lên, sao có thể dễ dàng như vậy."

Phạm Nhàn mỉm cười, đi tới dưới gốc cây xanh, nhẹ nhàng vỗ viết thân cây,

nói: “Ta không sợ ham nhai không nát, ngươi đã nhất quyết muốn ta học, thế thì

ta cũng miễn cưỡng học tập.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn đứng dưới gốc cây lớn, một tay vỗ nhẹ thân cây, miệng nói

miễn cưỡng nhưng đôi mắt lộ vẻ tươi cười, bộ dạng này vô cùng vô sỉ, toàn thân

như bị chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô đều viết một chữ "tiện".

Đây gọi là tiện nhân. Chàng thanh niên từ Nam Khánh Đến, trước mặt Tứ

Cố Kiếm, lời nói việc làm không chỉ phạm phải nghi ngại, thậm chí còn bắt đầu

hành động ti tiện.

Hoàng đế Bắc Tề luôn im lặng nghe hai người đối thoại, trong lòng tiêu hóa

nỗi kinh ngạc, tìm cách nắm bắt cơ hội, nhìn cảnh tượng này cũng không nhịn

được, nhìn Phạm Nhàn thở dài nói: "Làm sao con người có thể vô sỉ đến thế?"

Phạm Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, cười tự giễu nói: "Ngươi hẳn cũng

biết ta học Thiên Nhất đạo, ngươi cũng biết ta có công phu bá đạo, nếu ta còn

học Tứ Cố Kiếm, tuy nói nghệ nhiều không áp thân, nhưng ta luôn cảm thấy

mình sẽ trở thành quái vật, và có thể sẽ tiêu diệt mọi khả năng trong tương lai...

Quan trọng nhất là ta chưa bao giờ tin rằng trên đời có tình cảm vô duyên, oán

hận vô cớ.”

Y quay sang về phía Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Ngài vẫn

chưa từ bỏ ý định trong lòng, chẳng lẽ trước khi chết mấy lão già các ngài nhất

định phải bồi dưỡng một đối thủ cho Hoàng đế lão tử nhà ta?"

Tứ Cố Kiếm sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: "Trong ba người các ngươi,

trước đây ta không coi trọng ngươi nhất, nhưng không ngờ hơn hai năm qua

ngươi đã thay đổi rất nhiều, tiến bộ vượt bậc, có phần vượt ngoài dự đoán của

ta."

Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Trải qua nhiều chuyện sinh, tất nhiên sẽ có cảm

ngộ."

Y biết ba người mà Tứ Cố Kiếm ám chỉ là chính mình, Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang, ba người trẻ tuổi có khả năng tiếp cận cảnh giới Đại

tông sư nhất. Sau khi suy nghĩ, y nói tiếp: "Thập Tam chắc hẳn đã học qua,

nhưng không thể thấu hiểu chân nghĩa bên trong, huống hồ là ta."

Tứ Cố Kiếm không nói gì, ngược lại Tiểu Hoàng đế Bắc Tề khẽ mỉm cười

nói với Phạm Nhàn: "Nếu ngươi thực sự không muốn học, sao không nhường

cơ hội này cho ta?"

"Ngươi?" Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Bệ hạ hành động thật kỳ lạ."

Tiểu Hoàng đế nhếch mép cười nói: "Kiếm Thánh chẳng qua chỉ muốn tìm

thêm phiền phức cho Khánh Đế sau khi chết, ngươi là con tư sinh của hắn, chỉ

sợ cuối cùng không nỡ nhẫn tâm. Truyền thụ cho ta, có vẻ còn thẳng thắn hơn

một chút."

Nghe đến đây, ngay cả Tứ Cố Kiếm cũng không nhịn được phì cười, nói:

"Không ngờ trên đời này người thú vị ngày càng nhiều."

"Thôi được, không cần nói mấy lời vô ích tới nữa." Phạm Nhàn đứng rất

nghiêm túc sau lưng Tứ Cố Kiếm, hai tay nhẹ nhàng đỡ lưng ghế xe lăn, nói:

"Nếu muốn học, phải nắm chắc thời gian, liệu ta có cần đi tắm gội, ăn chay vài

ngày không?"

Sắc mặt Tứ Cố Kiếm khá kỳ lạ, quay đầu lại nhìn y một cái rồi nói: "Kiếm

dùng để giết người, cho dù ngươi tắm trăm ngày nhưng rốt cuộc vẫn phải vấy

máu, cần gì phải tắm rửa?"

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ngài đã muốn dạy ta, dù sao cũng phải có dáng vẻ

của bậc trưởng bối chứ."

"Kiếm quyết này chắc ngươi đã học từ y rồi." Tứ Cố Kiếm híp mắt lại, lạnh

lùng nói: "Kiếm chỉ là vật chết, cầm nó trong tay. Cho dù ngươi đâm, chém theo

hướng nào, biến hóa tới mức cùng cực cũng không thể vượt quá vạn thứ... Cuối

cùng không gian vẫn chỉ rộng như thế."

Phạm Nhàn im lặng chăm chú lắng nghe, Tiểu Hoàng đế bên cạnh cũng

nhắm mắt lại, không bỏ sót từng lời Tứ Cố Kiếm, dù cảnh giới của cô chưa đủ

để hiểu hết, nhưng cố gắng ghi nhớ kỹ, trong triều đình Bắc Tề vẫn còn nhiều

tài năng, như Hải Đường đang ở ngoài thảo nguyên
 
Khánh Dư Niên
Chương 1618: Trong một chớp mắt 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Một thanh kiếm đâm ra sao có thể giết người? Đó là vấn đề của kiếm pháp.

Nhưng biến hóa của kiếm pháp cũng có lúc tận cùng, không biết bao nhiêu bậc

tiền nhân đã từng khổ công ở đó, dưới ánh mặt trời thì mọi thứ không có gì mới

mẻ, thực ra mọi biến hóa đã có người suy đoán ra từ lâu."

"Cho nên kiếm quyết chưa bao giờ là khâu quan trọng nhất." Tay còn lại của

Tứ Cố Kiếm đặt trên tay vịn xe lăn, v**t v* như đang v**t v* chuôi kiếm cổ,

"Khi ngươi cảm nhận được cảnh giới nào đó, sẽ hiểu rằng thanh kiếm sắc bén

cần ngươi cân nhắc không phải cách giết người, mà là ngươi... nên giết người."

Dường như là một câu nói rất huyền diệu, nhưng Phạm Nhàn đã hiểu ra.

Ngũ Trúc từng nói với Phạm Nhàn hai chữ thực thế, thực là cấp độ tu vi chân

khí, thế bao gồm nhiều thứ như khí thế, thủ pháp. Kiếm pháp hiển nhiên ngờ

thuộc về thế. Nhưng điều Tứ Cố Kiếm nói đã vượt ra ngoài hai chữ thực thế.

"Đó là tâm niệm, là ý chí, khi thực lực của ngươi đã đạt đến đỉnh cao, điều

cần đột phá chính là tâm niệm và ý chí."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói rồi ngẩng đầu nhìn lên tán cây xanh trên cao,

trong nháy mắt đó ánh mắt lão sắc bén như kiếm, xuyên thấu tận chân trời. Vô

số chim chóc và côn trùng trong tán cây cảm nhận được sát khí tràn ngập giữa

trời đất, kêu thảm thiết bay đi, tạo thành vô số điểm đen bay vụt lêntừ tán cây

rậm rạp, lao thẳng lên mây, muốn rời xa nơi này càng xa càng tốt.

Giọng nói của Tứ Cố Kiếm càng lúc càng thấp dần:

"Con người không phải thần, thân xác chỉ là vật chứa, cuối cùng cũng có

giới hạn. Tu luyện chân khí, nâng cao cảnh giới, đến một giai đoạn nào đó kinh

mạch không thể chứa đựng nổi, sẽ dừng lại."

"Nếu cưỡng ép tu luyện nữa, chỉ có thể khiến kinh mạch đứt đoạn, trở thành

phế nhân. Dĩ nhiên, trên biển cả mà tăng thêm một tấc nữa đã ở cảnh giới cửu

phẩm, muốn tiến bộ hơn nữa vốn đã rất khó khăn."

Tứ Cố Kiếm vẫn lặng lẽ ngắm nhìn tán cây xanh, Phạm Nhàn và Tiểu

Hoàng đế bên cạnh im lặng lắng nghe. Tiểu Hoàng đế không phải cao thủ võ

đạo nên không hiểu hết, nhưng Phạm Nhàn lập tức nắm bắt được ý nghĩa - cho

dù là Lang Đào, Vân Chi Lan hay bản thân y, giờ đều đã bước vào cảnh giới

cửu phẩm, nhưng không thể nâng cao thêm được nữa, bởi vì họ đã đạt giới hạn

của cơ thể con người, dù có khổ luyện thế nào cũng chỉ giữ được ở cảnh giới

này.

"Thực chính là nước trong bình, thế là cách rót nước." Tứ Cố Kiếm chậm rãi

nói: "Một bình nước không bao giờ có thể tưới hết cánh đồng màu mỡ, đó chính

là giới hạn. Nếu không vượt qua được phương thức, vĩnh viễn chỉ có thể rót

nước từng chút một, không phóng khoáng là không thể thay đổi. Học bao nhiêu

thủ pháp, kiếm quyết, gốc rễ vẫn chỉ có bấy nhiêu, tất nhiên ngươi không cảm

nhận được cảm giác khi đại giang vỡ đê."

"Vậy nên trọng tâm vẫn là chân khí trong người." Phạm Nhàn vô thức nói,

nghĩ đến chân khí vương đạo sâu thẳm như Đông Hải trong người Hoàng đế bệ

hạ.

"Giữa các cảnh giới luôn giữ thăng bằng và kiềm chế lẫn nhau... Thực cố

nhiên là quan trọng nhất, nhưng nếu không nắm được cách phóng thích chân khí

trong người ra ngoài, sẽ không thể sở hữu thực siêu phàm thoát tục."

"Giống như một con sông lớn vỡ đê, nếu không kiểm soát được dòng nước,

trời cao sẽ không ban cho ngươi một dòng sông lớn." Tứ Cố Kiếm châm chọc

cười nói: "Bởi vì trời cao có đức hiếu sinh, sẽ không để ai chết một cách lãng

phí."

"Cách nói này quá duy tâm, hơn nữa ta đột nhiên phát hiện, mặc dù ngài đã

huấn luyện ra nhiều cao thủ hàng đầu thiên hạ, nhưng nói đến trình độ giảng

dạy, thực ra cũng chẳng khác gì Ngũ Trúc thúc. " Phạm Nhàn thở dài, trong

lòng nghĩ thầm những lời Tứ Cố Kiếm nói ra đều rất có lý, nhưng chỉ là lời nói

suông mà thôi. Không có pháp môn nào có thể hoàn toàn khống chế dòng chân

khí trong cơ thể, bản thân con người vốn có những giới hạn, đương nhiên sẽ

không thể để chân khí tự do bành trướng. Nhưng nếu không thể nâng cao trình

độ chân khí, vượt qua ngưỡng giới hạn ấy, cũng không thể nắm bắt được những

pháp môn huyền diệu này.

Thật ra, đây chỉ là những lời lẽ vô nghĩa, một luận điểm không thể giải thích

rõ ràng về mặt lý luận.

"Bởi vì chân khí trong cơ thể đã vượt quá khả năng chịu đựng của con

người, đã thoát ly giới hạn nhân thế. Vì thế, điều khiển dòng chân khí ấy tất

nhiên cũng không thể là điều con người làm được." Tứ Cố Kiếm đưa ánh mắt từ

trên cao xuống, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Đó là điều rất tự nhiên."

"Vậy phải làm thế nào để giải quyết vấn đề này?"

"Cho nên trước tiên ngươi phải tìm ra một pháp môn vượt ngoài giới hạn

của nhân thế." Không biết có phải vì Tứ Cố Kiếm rời ánh mắt về hay không, gió

trên tán cây đại thụ cũng dừng lại, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, những chú chim

non và côn trùng chưa kịp chạy thoát khỏi tán cây chìm trong im lặng, mang

trong mình niềm vui như vừa thoát chết.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1619: Trong một chớp mắt 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chính là ý niệm và ý chí như ta đã nói trước đây."

Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, không biết chàng trai trẻ này

có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, chậm rãi nói: "Thực lực siêu phàm, phải đạt tới

bằng phương thức siêu phàm. Ngươi phải quên hết những gì từng học qua, quên

đi Tiểu Thủ Đoạn, Đại Phách Quan, Tứ Cố Kiếm, pháp môn bá đạo, pháp môn

Thiên Nhất đạo... Ngươi phải quên tất cả những pháp môn có thể bắt chước theo

dấu vết."

"Bất cứ nơi nào có dấu vết, ắt có nguyên lý để bám víu. Nhưng cảnh giới

Đại tông sư thực sự không có nguyên lý." Con ngươi trong mắt Tứ Cố Kiếm

dần co lại, nhìn Phạm Nhàn quát lớn: "Ngươi phải quên mình là con người!

Quên đi bàn tay, đôi chân, quên lông tóc, đau nhức trong xương, đừng cố gắng

dùng bất kỳ phương thức nào của thân thể để khống chế dòng chân khí."

"Chỉ có tâm niệm và ý chí mới có thể vượt qua giới hạn của thân xác."

Giọng Tứ Cố Kiếm dần trầm xuống, nhưng vang vọng như hàng ngàn tiếng

chuông trong lòng Phạm Nhàn: "Cởi hết quần áo ra đi."

o O o

Cởi hết quần áo ra đi! Trong lòng Phạm Nhàn như bị sét đánh, mồ hôi toát

ra khắp người, làm ướt nhẹp xiêm y trên mình. Y rất quen thuộc với câu nói

này, bởi đây là một đoạn trích từ [Túc Ngữ Lục] trong Ngũ Kinh, khi sư tổ Khổ

Hà đại sư - Căn Trần đại sư ngộ đạo, đã từng hô to: Thân thể con người chính là

tấm áo, chỉ có cởi ra mới là đại đạo!

Trên vách núi Đạm Châu, đúng lúc Phạm Nhàn tu luyện công phu đến giai

đoạn mấu chốt quyết định, Ngũ Trúc thúc cũng từng hô lên câu tương tự.

Không ngờ, ngày nay lại nghe thấy câu nói ấy từ miệng Tứ Cố Kiếm. Trong

nơi sâu xa dường như có thiên ý, chứng minh với Phạm Nhàn rằng câu nói ấy

hàm chứa ý nghĩa thâm sâu, giống như lúc đó đang hiển lộ trước mắt y một

cảnh giới mới hoàn toàn huyền bí và khó dò lường song vô cùng quyến rũ.

Sau khi thốt ra câu đó, Đại tông sư Tứ Cố Kiếm im lặng ngồi dưới gốc cây

xanh.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên người Phạm Nhàn. Y mơ hồ biết được mình đã

hiểu được điều gì đó, nhưng thật ra vẫn chưa hiểu thấu, y biết Tứ Cố Kiếm nói

đúng, chỉ là pháp môn ấy quá mơ hồ, không có dấu vết để tìm ra. Điều quan

trọng nhất là cách giải thích hoàn toàn chủ quan đó đối lập hẳn với pháp môn bá

đạo mà Phạm Nhàn theo từ nhỏ. Làm sao chỉ dựa vào ý chí có thể tác động lên

thế gian hữu hình này?

Nhân loại tồn tại trên đời, khác biệt với muôn vật ở chỗ nào? Chính là ở hai

chữ tâm ý. Con người là linh hồn của vạn vật, có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể

ngắm hoa nở mà vui, ngắm hoa tàn mà buồn, ngắm trăng tròn khuyết, sinh ra

cảm giác về sự vĩnh hằng và biến đổi của trời đất, ngắm thủy triều lên xuống,

sinh ra cảm giác vô thường cô đơn của kiếp người.

Những ông già cúi đầu trên mảnh đất vàng cũng biết thưởng thức niềm vui

của vở tuồng từ cái bóng. Thậm chí cả cảm giác khoái lạc bản năng cũng có thể

thông qua cách thức vượt thoát bản năng và vật chất, tác động đến tâm trí con

người. Quyền thần gian ác vô song cũng có lúc tĩnh tọa nửa ngày, vẽ một bức

tranh treo trung đường rồi tự đắc ý cho đến rơi nước mắt.

Không sinh vật nào phức tạp hơn loài người, chỉ có con người mới có được

tình cảm phong phú và tâm ý khó quên ấy. Trời đất lạnh lùng, nhìn sinh tử biến

đổi của chúng sinh, chỉ có con người có thể quay ngược nhìn trời đất, tâm ý mơ

hồ giao cảm.

Mồ hôi trên người Phạm Nhàn dần khô. Dù biết cảnh giới ấy khiến lòng

người day dứt, nhưng biết y không thể đạt được bằng ý chí. Y khàn giọng hỏi:

"Tứ Cố Kiếm chân chính, có thể không dùng kiếm... Ngài dạy ta thế nào?"

"Pháp môn không truyền tai thứ hai, không phải không muốn mà là không

thể truyền." Tứ Cố Kiếm phá vỡ bầu không khí im lặng, lạnh lùng đáp: "Hôm

nay ngươi cùng ta dạo phố Đông Di thành, ta chỉ có thể cho ngươi xem, còn

ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu được hoàn toàn nhờ vào duyên phận của ngươi."

Phạm Nhàn thành kính cúi đầu, nói: "Hân hạnh được dẫn đường cho ngài."

Tiểu Hoàng đế bên cạnh hai người nhắm mắt lại, mí mắt run run, có vẻ như

đang cố gắng ghi nhớ từng lời đối thoại ngày hôm nay giữa hai người lớn tuổi

và trẻ tuổi.

Tứ Cố Kiếm không để ý đến suy nghĩ trong lòng hai người trẻ tuổi, ra hiệu

cho Phạm Nhàn đẩy chiếc xe lăn rời khỏi gốc cây xanh, hướng tới phố phường

nhộn nhịp nhất Đông Di thành.

Không biết từ lúc nào, có lẽ ngay khoảnh khắc Tứ Cố Kiếm ngẩng đầu lên

trời, du khách dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra xung quanh. Lúc này dưới gốc

cây vắng lặng, chỉ còn bóng râm mờ nhạt phủ xuống mặt đất.

Rầm một tiếng, gió biển thổi qua, bỗng nhiên cây đại thụ rụng xuống vô số

lá xanh, lộ ra hai khoảng trống, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, giống như

đôi mắt của một vị thần từng lướt nhìn lên trời trong thoáng chốc.
 
Back
Top Bottom