Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1605: Chải đầu 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Kiếm Lư gần bờ biển, trời sáng rất sớm, khi bình minh vừa ló dạng, ánh

sáng buổi sớm đã lọt vào trong am cỏ. Hai người dưới chăn chiếu của giường

lớn từ từ tỉnh dậy, đều mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt. Tiểu Hoàng đế mệt

mỏi vì hân hoan đến cực điểm, cuộn tròn trong lòng Phạm Nhàn ngủ tiếp đi.

Cuồng loạn đêm qua đã hoàn toàn bù đắp cho những thiếu hụt tinh thần của cô

bao năm qua, khiến cuối cùng cô cũng nhận ra rằng dường như làm một nữ

nhân cũng là chuyện hạnh phúc, chỉ có điều đã khiến cô kiệt quệ sức lực.

Rõ ràng là người giành chiến thắng cuối cùng nhưng Phạm Nhàn càng mệt

mỏi hơn. Y mở mắt, nhìn lên mái hiên, chợt cảm thấy vô cùng hoang đường,

hóa ra cuối cùng chuyện chinh phục cuối cùng vẫn rơi vào việc trên giường, lời

trào phúng của Ngôn Băng Vân năm ấy, giờ đây thật sự thành hiện thực.

Nếu Tiểu Ngôn công tử thấy cảnh này, biết những chi tiết bên trong, chỉ sợ

sẽ kinh hãi nhảy từ trên lầu Giám Sát viện xuống.

Không lẽ đây chính là truyền thuyết vung gậy làm bá chủ thiên hạ? Phạm

Nhàn suy nghĩ tự giễu, cúi đầu nhìn nữ nhân hai má ửng hồng trong lòng mình.

Đêm qua cuồng loạn như vậy, cuối cùng nữ Hoàng đế cũng bị y đập vỡ lớp vỏ

che đậy, trở thành một nữ nhân thật sự. Còn về nỗi vất vả của Tiểu Phạm đại

nhân thì người ngoài không thể biết được.

Đột nhiên đôi mắt y lóe vẻ khác lạc, vén chăn ngồi dậy, lục tục khoác một

bộ quần áo rồi đi ra cửa.

Tiểu Hoàng đế tỉnh dậy, có chút mơ màng và ngạc nhiên, không biết chuyện

gì đã xảy ra.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiếp theo là giọng nói cung kính của

tiểu kiếm đồng. Phạm Nhàn đáp lời, chờ cậu ta đi khỏi mới cẩn thận mở cửa,

bưng vào một chậu nước ấm lớn cùng nhiều món điểm tâm, còn có các dụng cụ

rửa mặt.

Nhìn cảnh này, Tiểu Hoàng đế ngồi nửa người dậy, sắc mặt trở nên nghiêm

trọng. Sau cơn cuồng hoan là tỉnh táo, rốt cuộc cô cũng hiểu đêm qua mình đã

làm gì, điều đó đại diện cho điều gì, quan trọng nhất là nơi này không phải cung

điện Bắc Tề, cũng không phải Thái Bình biệt viện trong truyền thuyết mà Phạm

Nhàn bố trí binh lính canh gác, mà là một nơi khá xa lạ.

Kiếm Lư.

o O o

Với cảnh giới của Phạm Nhàn, tất nhiên không lo ngại có người nghe lén,

nên đêm qua khi Tiểu Hoàng đế phóng túng bản thân cũng chẳng nghĩ tới vấn

đề này. Nhưng sự xuất hiện của tiểu kiếm đồng cùng một chậu nước nóng lớn

đã nhắc Tiểu Hoàng đế nhớ rõ rằngràng, người ở trong kiếm lư này không phải

ai khác mà là một vị Đại tông sư.

Kiếm Lư tuy lớn, cửa viện tuy dày, nhưng đêm qua trong lúc cuồng hoan

vẫn có tiếng động, dù Tứ Cố Kiếm bị thương nặng sắp chết nhưng nếu đối

phương có thể dễ dàng bức lui Lang Đào và Vân Chi Lan thì chắc tu vi vẫn còn,

nghe rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng này hẳn không khó.

Hoàng đế Bắc Tề là một nữ nhân, bí mật này bị Phạm Nhàn biết cũng thôi,

dù sao y là nam nhân đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất trong đời cô. Nhưng

nếu để người khác biết được, Tiểu Hoàng đế không biết sau khi thân bại danh

liệt mình sẽ có kết cục đáng sợ cỡ nào.

Dưới chấn động mãnh liệt như vậy, gương mặt cô chỉ trở nên nghiêm nghị

chứ không tái nhợt, điều này đã rất dũng cảm.

Phạm Nhàn không nhìn sắc mặt cô, mỉm cười bưng nước nóng đến bên

giường, bắt đầu lau rửa giúp cô, vì y biết lúc này cô hơi khó khăn trong việc di

chuyển.

Qua đêm nay, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn thành số âm, không

chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Trong những khoảng lặng ngắn ngủi, hai vị

khách trong Kiếm Lư không có gì khác để làm ngoài việc chải đầu, nắm tay,

xoa lòng bàn tay và lưng, chân, còn lại thì chỉ có trò chuyện.

Trò chuyện về cuộc đời kỳ lạ của nhau, tuổi thơ khác biệt với mọi người,

cách giả nam giả nữ, cách ngồi trên ngai vàng, cách tắm rửa, sao chép thơ...

Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn bình đẳng với nhau, họ nghiêm túc thảo luận

về cuộc đời của nhau, xem có điều gì làm chưa thật thỏa đáng, tìm cách bù đắp

từ trí tuệ của đối phương.

Một đêm trôi qua, dù chưa đầu bạc nhưng đã thân thiết như lâu năm, chưa

hứa bạc đầu mà đã an tâm, ngoài việc vui đùa x*c th*t, còn có trao đổi tinh thần

và an ủi, cùng cảm giác thử thách kích động lẫn nhau trong lòng hai người.

Tiểu Hoàng đế kéo lớp vải mỏng che cảnh xuân trước ngực, nhìn chằm

chằm vào Phạm Nhàn, hạ giọng căm giận nói: "Tứ Cố Kiếm biết thì phải làm

sao? Trẫm... Trẫm... đã nói nhiều lần... bảo ngươi... nhẹ tay chút!"

Nghe thấy lời này, Phạm Nhàn đang uống trà suýt phun ra ngoài. Y bước

đến bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm cô v**t v*, dịu dàng nói: "Lão già ấy sắp

chết rồi, cho dù hắn đoán được gì, chúng ta có chết cũng không thừa nhận, lo gì

chứ?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1606: Cái hố trong Kiếm Lư 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tiểu Hoàng đế lạnh lùng gạt tay y ra, nói: "Nếu

danh tính của trẫm bị lộ ra ngoài, ngươi cũng biết sẽ xảy ra tai họa lớn đến mức

nào."

Phạm Nhàn im lặng, y biết nếu tin tức Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhi lan

truyền, chỉ e thiên hạ đại loạn, Chắc chắn Nam Khánh sẽ nắm lấy cơ hội này

xuất binh.

"Đã nói nhiều lần rồi, nàng cứ tin ta đi, hợp tác với ta, mọi chuyện về sau

giao cho ta." Y đặt hai tay lên vai trần của Tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng ấn xuống,

nghiêm túc nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Các cao thủ bên ngoài Kiếm Lư đã thức trắng đêm, ngọn đuốc dần tắt ngúm.

Lang Đào cùng các cao thủ Bắc Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa Kiếm

Lư, không biết bệ hạ bên trong ra sao, có bị tổn thương gì không. Nếu không

phải lo ngại Phạm Nhàn hay Tứ Cố Kiếm phát điên, Lang Đào đã sớm dẫn mọi

người xông vào.

Tứ Cố Kiếm đã thể hiện thái độ, đương nhiên các đệ tử Kiếm Lư không dám

xông vào, nhưng trong lòng họ cũng kinh hoàng không biết trong đêm dài đó đã

xảy ra chuyện gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, kiên nhẫn của mọi người bên ngoài càng

kém dần. Vân Chi Lan im lặng nhìn Lang Đào, biết nếu phía Kiếm Lư không

đưa ra lời giải thích, đối phương sẽ lại xông vào, và chỉ trong vài ngày nữa, có

lẽ đại quân Bắc Tề cũng sẽ tiến vào Đông Di.

"Gia sư đã thể hiện rõ thái độ, tất nhiên sẽ không để bệ hạ bị tổn thương...

Cho dù ở cùng Phạm Nhàn, gia sư cũng nhất định không cho phép người Nam

Khánh dám bất kính với Hoàng đế bệ hạ ngay trước mắt mình."

Vân Chi Lan trầm giọng nói.

Tâm trạng lang Đào thoáng buông lỏng, với địa vị của Tứ Cố Kiếm, với thế

cục của Đông Di thành, đương nhiên đối phương không thể trơ mắt nhìn Hoàng

đế bệ hạ của mình chịu khuất nhục, dù sao lần mở Kiếm Lư này cũng là Tứ Cố

Kiếm chủ động đưa lời mời.

o O o

Lang Đào không còn lo lắng về an toàn của Hoàng đế, hoàn toàn không ngờ

rằng chỉ trong một đêm, Hoàng đế đã bị người ta h**p đáp thành một... nữ nhân!

Lão quái vật Tứ Cố Kiếm này tất nhiên sẽ không đứng nhìn Phạm Nhàn giết

chết Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhưng nếu Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn tự

nguyện đấu một trận, lộn xộn một trận, thì vị Đại tông sư này cũng không thể

làm được gì.

Không chỉ không làm được gì, khi Phạm Nhàn bước vào căn phòng sâu nhất

trong Kiếm Lư, lần đầu nhìn thấy vị Đại tông sư này, rõ ràng y thấy được vẻ

kinh ngạc và nụ cười kỳ quái trong mắt lão ta.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nụ cười kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn hiện rõ

trong mắt vị Đại tông sư. Theo lý mà nói, một Đại tông sư trải qua bao nhiêu

chuyện động trời trong đời, cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng làm

rung động được hàng mi, thế mà vẻ kinh ngạc này lại rõ ràng đến thế.

Phạm Nhàn nhìn không rời mắt vào Tứ Cố Kiếm, nên rất chính xác nắm bắt

được suy nghĩ trong lòng vị đại nhân vật này. Trong lòng âm thầm cười khổ,

không khỏi cảm thấy hãnh diện.

Lý do y nhìn chằm chằm vào mắt Tứ Cố Kiếm, là vì lúc này trên người lão

không còn chỗ nào để nhìn cả.

Ông lão thân hình nhỏ bé này ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt trái nát tới tận

xương, lõm sâu xuống, cánh tay trái cũng đứt đoạn, tay áo phất phơ theo gió, dù

áo choàng rộng che đi thân thể nhưng chỉ nghĩ cũng biết bên trong thương tích

thế nào, khiến lòng người chấn động không thôi.

Đây là lần đầu Phạm Nhàn nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, nhìn thấy vị Kiếm Thánh

cường hãn nhất trên đời, đã bảo vệ Đông Di thành hàng chục năm.

Trong tưởng tượng, vị tông sư cấp bậc aco nhất về kiếm thuật có lẽ không

bồng bềnh như tiên nhưng ít ra cũng oai nghiêm xuất trần, không ngờ Tứ Cố

Kiếm lại có dáng vẻ đáng thương như vậy.

Rất thê thảm, rất đáng thương, chỉ có đôi mắt lộ rõ tính tình ngang ngược và

kiếm ý bất khuất, cho nên Phạm Nhàn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt lão,

sợ mình thất lễ.

Lúc này không khí trong phòng rất vi diệu. Đối diện với nhân vật huyền

thoại, Phạm Nhàn vốn nên phấn khởi hơn, nhưng dù thế nào cũng không thể

phấn khởi lên được. Có lẽ vì biết đối phương sắp chết, có lẽ vì từ nhỏ đã sống

cùng Ngũ Trúc thúc, hay vì cha mẹ đều là loại trâu bò không hề thua kém Đại

tông sư.

Kiếm đồng đẩy xe lăn ra dưới ánh nắng mai, những vết thương kinh hoàng

trên mặt Tứ Cố Kiếm hiện rõ. Kiếm đồng lui ra, Tứ Cố Kiếm phá vỡ yên lặng,

nhìn Phạm Nhàn một lúc rồi khàn giọng thốt lên: “Bái phục, thật bái phục!”

Vị Đại tông sư này từ nhỏ đã có biệt danh ngu ngốc, sau khi đại thành về

kiếm đạo, tung hoành khắp nơi, chưa bao giờ có ý khuất phục. Cho dù bị Khánh

Đế và Diệp Lưu Vân hợp lực đánh trọng thương trên Đại Đông sơn, lão vẫn

kiêu ngạo, khóc cười tự do, không chịu cúi đầu.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1607: Cái hố trong Kiếm Lư 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lão là người mạnh nhất, khiến lão bái phục ai đó rất khó, nên khi tuyên bố

phục Phạm Nhàn, mặt Phạm Nhàn không khỏi đỏ lên, có phần ngượng ngùng.

Phạm Nhàn hiểu rõ lời bái phục này mang ý nghĩa thế nào, đối phương

không bái phục Khánh Đế, không bái phục Diệp Lưu Vân mà lại bái phục mình,

tất nhiên là vì những âm thanh đêm qua.

"Quá khen rồi, quá khen rồi." Y ho khan, che giấu vẻ lúng túng, nửa quay

người đi.

Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống hai người. Phạm Nhàn hết sức tự nhiên

đứng bên cạnh xe lăn, nhíu mày cảm nhận cảnh tượng, trong lòng dâng lên cảm

giác kỳ lạ.

Người thấp bé tật thương tâm trên xe lăn, chính là Tứ Cố Kiếm bá đạo vô

song giết người như ngóe trong truyền thuyết hay sao?

Ánh nắng xuyên qua lông mày Tứ Cố Kiếm, tỏa sáng trắng xóa, như hàng

mi bỗng nhiên biến thành bạct rắng. Phạm Nhàn chăm chú nhìn nửa khuôn mặt

còn nguyên vẹn, chợt nhận ra tuổi tác của vị Đại tông sư này không già như

tưởng tượng.

Ba năm trước, khi trốn khỏi Đại Đông sơn, chỉ thấy có mình Diệp Lưu Vân

trên thuyền, không gặp Khổ Hà lẫn Tứ Cố Kiếm. Dĩ nhiên, hồi đó y gặp phải thì

sau này đã không thể trốn về kinh đô. Vì vậy, Phạm Nhàn không rõ lúc đó trên

núi đã xảy ra chuyện gì, không thấy cảnh máu tươi loang khắp nẻo đường do

một kiếm diệt sạch Hổ Vệ.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến nỗi sợ hãi của Phạm Nhàn đối với Tứ

Cố Kiếm, bởi y biết vị Đại tông sư này cũng có phần điên cuồng, kẻ có thể giết

chết một trăm Hổ Vệ chắc chắn cũng có thể dễ dàng g**t ch*t mình.

Dù chưa từng gặp mặt Tứ Cố Kiếm nhưng Phạm Nhàn không hề xa lạ với vị

Đại tông sư này. Kể từ khi vào kinh đô, Kiếm Lư ở Đông Di thành đã trở thành

đối tượng để Giám Sát viện, Trưởng công chúa và thậm chí triều đình Khánh

Quốc cùng Hoàng đế đổ tội, bởi vị Đại tông sư này không rời Kiếm Lư, chỉ có

thể để lũ vô liêm sỉ Khánh Quốc giội nước bẩn lên đầu.

Do việc của Trưởng công chúa, những năm qua Giám Sát viện do Phạm

Nhàn lãnh đạo và Kiếm Lư Đông Di thành đã tiến hành chiến tranh khốc liệt, từ

đường Ngưu Lan cho đến lúc Phạm Nhàn xuống Giang Nam, Ảnh Tử ra tay

mới có thể đánh đuổi đám người Vân Chi Lan.

Nhưng Phạm Nhàn biết đó là vì Tứ Cố Kiếm không thèm đối phó với mình,

nếu muốn giết, có lẽ đã giết từ lâu.

Sau đó, Phạm Nhàn thành công thừa kế Nội khố, lúc này Tứ Cố Kiếm thể

hiện là một chính trị gia thành thục hơn là tay võ sĩ có vũ lực siêu cường nhưng

đần độn, lão gác lại hiềm khích, cử đồ đệ thương yêu nhất là Vương Thập Tam

Lang đến bày tỏ thái độ với Phạm Nhàn.

Vì vậy, Phạm Nhàn rất quen thuộc với Tứ Cố Kiếm, hay nên nói y tưởng

mình rất hiểu Tứ Cố Kiếm, nhưng gặp mặt mới biết đối phương vẫn là người xa

lạ, thâm sâu khó lường.

Trong Kiếm Lư có một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ người bệnh trên xe

lăn, khiến Phạm Nhàn hơi khó thở.

"Năm đó ta không giết ngươi, không phải vì coi thường." Tứ Cố Kiếm đột

nhiên khàn giọng cười chế giễu, nói: "Lý do không giết ngươi rất đơn giản, chỉ

là bản thân ngươi không biết thôi."

Khi Tứ Cố Kiếm lên tiếng, áp lực trong sảnh giảm bớt phần nào. Phạm

Nhàn thở phào, vội nói: "Xin chỉ giáo."

"Mẫu thân ngươi họ Diệp, lý do này không rõ ràng sao?" Tứ Cố Kiếm nhíu

mày, hình như không ngờ Phạm Nhàn ngu xuẩn đến thế, bực bội quát một tiếng.

o O o

Phạm Nhàn nhún vai, quả thật có phần không hiểu nguyên nhân này, nhưng

hôm nay đi sâu vào Kiếm Lư, không phải để ôn chuyện với Tứ Cố Kiếm, mà là

để bàn về tương lai của Đông Di thành, tương lai thiên hạ.

Những nhân vật có tư cách bàn luận thiên hạ ngày càng ít đi, Khổ Hà đã

mất, Diệp Lưu Vân thật sự đi xa, sau sự kiện Đại Đông sơn, rất nhiều người đã

hy sinh, hôm nay trong Kiếm Lư, có Hoàng đế Bắc Tề, có Phạm Nhàn, có Tứ

Cố Kiếm, họ đều là những nhân vật có tư cách ngồi lại bàn luận thiên hạ.

"Ta tin rằng đại nhân đã đọc bản đề án mà ta nhờ Thập Tam Lang mang về."

Đề án là một thuật ngữ rất mới, vào năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn

từng bảo Phạm Tư Triệt soạn một bản đề án mở Đạm Bạc thư cục, rồi năm nay

y cũng tự mình cũng viết một bản, gửi cho Tứ Cố Kiếm, muốn thuyết phục vị

Đại tông sư tính tình kỳ lạ này chấp nhận đề nghị của mình.

"Ta không đọc." Tứ Cố Kiếm nói một cách thong dong.

Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn như bị sét đánh, không biết trong lòng đối

phương nghĩ sao mà. Mình khổ tâm suy tính một con đường, ban đầu cứ tưởng

ít nhiều cũng có thể đánh động cõi lòng của đối phương, nhưng nếu đối phương

không buồn liếc nhìn tới một cái thì phải nói sao đây?

"Sứ đoàn của Nam Khánh còn chưa đến, ngươi gấp gáp làm chi?" Tứ Cố

Kiếm mỉa mai nhìn y.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1608: Cái hố trong Kiếm Lư 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Năm ngoái trong thư, ta

từng nói với ngài rằng chắc chắn ta có thể khống chế được Bắc Tề, nếu ngài tin

tưởng ta, ta cũng có thể bảo tồn tính độc lập của Đông Di thành ở mức lớn

nhất."

Tứ Cố Kiếm im lặng nhìn y, gương mặt méo mó quái dị tương phản với đôi

mắt bình tĩnh, tạo nên vẻ thanh u đặc biệt, nhưng trong vẻ thanh u ấy lại ẩn chứa

một nét điên cuồng khiến người ta sợ hãi.

"Thằng nhóc kia lại là nữ nhi, ta thật sự không ngờ, nên trước kia ta mới nói

ngưỡng mộ ngươi. Nhưng nếu chỉ với điểm ấy, ngươi muốn thuyết phục ta rằng

ngươi có khả năng khống chế toàn cục, xem ra vẫn còn thiếu sót một chút." Tứ

Cố Kiếm khàn giọng nói, mỉa mai: "Phụ thân của ngươi cũng không phải kẻ tầm

thường, nếu như ngươi không thể làm cho hắn hài lòng, thế thì làm sao có thể

đủ sức hù dọa?"

Điều Khánh Đế muốn tất nhiên là thôn tính Đông Di thành vào lãnh thổ của

mình. Tứ Cố Kiếm cũng hiểu rằng sau khi mình qua đời, Đông Di thành cùng

các tiểu chư hầu xung quanh sẽ không thể tự vệ được nữa, chỉ còn cách chờ

ngày bị nuốt chửng. Nhưng hiện giờ Bắc Tề đã xuất hiện, tất nhiên Đông Di

thành phải biết mặc cả, hy vọng có thể bảo tồn được bản thân mình càng nhiều

càng tốt.

Đó là hai hướng hoàn toàn khác nhau, vừa phải làm thỏa mãn Hoàng đế,

vừa phải làm thỏa mãn Tứ Cố Kiếm, đối với Phạm Nhàn thật sự gần như bất

khả thi, như câu nói "Thuận tình ca ca mất lòng tẩu tẩu, cô nương trong lầu

xoay trái xoay phải cũng khó làm vui lòng cả hai".

Điều then chốt bây giờ là Tứ Cố Kiếm, chỉ cần lão gật đầu, mọi chuyện đều

dễ dàng. Phạm Nhàn nghĩ vậy rồi tự nhiên đẩy xe lăn, bắt đầu đi trên con đường

đất vàng xung quanh Kiếm Trủng, đẩy Tứ Cố Kiếm bị thương nặng ra ngoài

phơi nắng.

Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, tận hưởng ánh mặt trời chiếu rọi trên người, bỗng

mở miệng nói: "Ngươi đẩy xe lăn khá thuần thục đấy, giỏi hơn những đồ đệ kia

nhiều. Hay là không vài tháng tới ngươi ở lại chiếu cố cho ta?"

Phạm Nhàn cười đáp: "Chiếu cố cho ngài vài tháng cũng được. Nhưng

những việc kia ngài cũng phải xem qua, ngàn vạn dân chúng Đông Di thành

đang trông chờ ở ngài, ngài cũng phải có ý kiến mới được."

"Còn việc đẩy xe lăn, ở kinh đô ta đã quen rồi."

"À, nhớ ra rồi, chân con lão chó mực kia cũng đứt từ lâu." Tứ Cố Kiếm

bỗng thở dài: "Trong hai mươi năm qua, sai lầm lớn nhất của ta là nhầm mục

tiêu. Ta cứ nghĩ Hoàng đế là mục tiêu lớn nhất, không ngờ nếu ngay từ đầu đã

giết Trần Bình Bình, có lẽ bây giờ Hoàng đế của các ngươi đã không hung hăng

đến thế."

Trong lời nói bình thản ẩn chứa niềm tin mạnh mẽ, như thể nhân vật khủng

khiếp cỡ Viện trưởng Giám Sát viện nhưng Tứ Cố Kiếm muốn giết là giết được

ngay.

Không hiểu sao, gió biển xung quanh Kiếm Trủng thoáng dừng lại, cùng với

kiếm ý trong lời nói của Tứ Cố Kiếm, khiến không khí ngưng đọng. Trái tim

Phạm Nhàn như bị đâm một nhát, sắc mặt tái nhợt, lúc này mới cảm nhận được

thực lực của Đại tông sư. Chỉ một ý niệm cũng khiến môi trường xung quanh

phản ứng, sát ý bốc lên khiến người khó chịu nổi.

Hai tay y nắm chặt lưng xe lăn, gượng gạo nói: "Với tu vi của ngài, nếu tập

trung giết Trần Viện trưởng, chắc chắn ông ấy không thể sống lâu. Nhưng vấn

đề là, nếu ngài giết ông ấy thì chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ tới trả thù người

Đông Di thành của ngài."

Sau một hồi th* d*c, Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Cho dù tất cả người nhà

ngài đều chết sạch, nhưng ngài vẫn còn đồ đệ, Đông Di thành vẫn còn phủ

Thành chủ... Kiếm Thánh đại nhân, đúng như bệ hạ nói, loại quái vật Đại tông

sư vốn không nên tồn tại trên đời, nếu đã xuất hiện rồi thì cũng không thể tùy

tiện ra tay, chỉ là một vật chết để duy trì thăng bằng.”

“Ừm, có lý đấy.” Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói.

Phạm Nhàn tiếp tục gượng cười nói: "Đôi khi ta cảm thấy may mắn cho

bách tính thiên hạ, cho dù là Khổ Hà đại sư hay ngài, trong lòng vẫn còn những

vật quan trọng ràng buộc, chẳng hạn như Bắc Tề, chẳng hạn như Đông Di

thành. Nếu ngài thực sự là kẻ ngu xuẩn chỉ biết theo ý thích riêng của mình, lại

còn có thực lực của Đại tông sư, chỉ e cả thiên hạ sẽ rối loạn mất.”

“Đương nhiên, nếu thế, ta cũng không dám mơ ước thuyết phục ngài điều

gì.”

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Đêm qua, ngươi đem lại cho ta

rất nhiều bất ngờ. Hóa ra cái ngươi gọi là lá bài tẩy chính là Tiểu Hoàng đế kia.

Ta thừa nhận, ngươi có tư cách đàm phán với ta, ta cũng thừa nhận mình quan

tâm đến tương lai Đông Di thành... Có lẽ đây là thói quen, một thói quen dù

chết cũng mang theo xuống dưới mồ, ta quen bảo vệ con dân trong thành này

rồi.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1609: Cái hố trong Kiếm Lư 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lão quay đầu, nói khàn giọng: “Chỉ cần ngươi làm ta thỏa mãn, ta cũng sẽ

làm ngươi hài mãn.”

“Quy phục trên danh nghĩa, trú quân, năm mươi năm không đổi.” Phạm

Nhàn tim đập nhanh hơn, nhìn thẳng vào mắt lão, nhanh chóng nói ra vài từ

khóa. Những từ này đã nói với Vương Thập Tam Lang ở Thanh Châu, hôm nay

chỉ lặp lại trước mặt Tứ Cố Kiếm.

“Trú quân?” Tứ Cố Kiếm cười khà khà, tiếng cười vang vọng đặc biệt chói

tai, khiến Phạm Nhàn đau nhói đôi mắt, dù có chân khí hộ thể cũng không ngăn

nổi.

Sắc mặt y tái nhợt, rên một tiếng, mắng: “Ngài đâu có giết ta, hành hạ ta

như vậy có ý gì?”

Nghe vậy, Tứ Cố Kiếm bừng tỉnh, nhún vai nói: “Chỉ là cười vài tiếng theo

thói quen thôi, liên quan gì đến hành hạ?”

o O o

"Hoàng đế Bắc Tề lại là nữ nhân, chậc chậc." Tứ Cố Kiếm dường như

không hề để ý đến đề nghị của Phạm Nhàn, vẫn say sưa với sự thật này, tựa hồ

rất hài lòng khi trước khi chết được biết một bí mật nào đó.

Phạm Nhàn chợt phát hiện tính cách kỳ lạ của vị Đại tông sư, thoáng nghĩ

đến Chiến Đậu Đậu đang ngủ trong phòng, liên tưởng đến đêm qua vị Đại tông

sư này có lẽ đã nghe lén bên tường, sắc mặt hơi kỳ quái.

Y vô thức nhìn xuống dưới mắt Tứ Cố Kiếm xem có quầng thâm sâu hoặc

mụn gà không. Đúng lúc đó, Tứ Cố Kiếm cũng nhìn sang, thấy quầng mắt xanh

của Phạm Nhàn, nhướn mày nói: "Dù là nữ Hoàng đế, cũng phải kiềm chế, mấy

năm mới làm một lần cũng phải từ từ. Ngươi muốn vui vẻ mà chết, ta muốn

đồng ý với ngươi cũng không được."

Nghe thế, Phạm Nhàn xấu hổ nhưng đồng thời cũng hiểu ra câu nói cuối

cùng đó, môi run run, không biết nên trả lời thế nào.

Ánh bình minh dần lan tỏa, chiếu bóng chiếc xe lăn xuống Kiếm Trủng,

giống như bị đâm xuyên qua vô số thanh kiếm, trông thật đáng thương. Phạm

Nhàn im lặng nhìn cái bóng đó, chợt nhớ lại lúc vào Kiếm Lư bị Lang Đào và

Vân Chi Lan truy sát, từng thấy bóng dáng quen thuộc sau cánh cửa thứ hai.

Khi đó y còn tưởng là người ấy tới, nhưng bây giờ nhìn bóng dáng trong

Kiếm Trủng, mới biết suy đoán của mình sai lầm. Người xuất hiện sau cánh cửa

hai hôm đó chính là Tứ Cố Kiếm, chỉ có điều không ngờ cảm giác ngồi trên xe

lăn của lão lại giống Trần Bình Bình đến thế.

Dường như đoán được y đang nghĩ gì, Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Dưới mí

mắt ta, không ai dám động vào ngươi đâu."

Nhưng Phạm Nhàn không hề cảm thấy an toàn, im lặng nhìn Tứ Cố Kiếm,

trong lòng nhanh chóng phân tích, đột ngột nói: "Không ai dám, không có nghĩa

là không ai muốn. Vân Chi Lan dám giam lỏng Thập Tam Lang, dám lén lút

giao dịch với người Tề, dám truy sát ta trước mặt ngài..."

Trong lòng y vẫn chưa hết kinh hoàng. Mặc dù Tứ Cố Kiếm hời hợt xua

đuổi Vân Chi Lan và Lang Đào, chấn động tất cả mọi người, nhưng với hiểu

biết của y về cảnh giới Đại tông sư, Tứ Cố Kiếm vốn không cần xuất hiện sau

cửa thứ hai. Việc lão ra tay lúc đó chỉ chứng tỏ một điều, thực lực của Tứ Cố

Kiếm bây giờ thực sự không bằng thời kỳ đỉnh cao.

"Bây giờ ta không thể rời khỏi đây, vì không ai dám đẩy xe cho ta." Ánh mắt

Tứ Cố Kiếm hơi kỳ quái, một lần nữa đoán trúng suy nghĩ của Phạm Nhàn:

"Cha ngươi và Diệp Lưu Vân đã làm ta bị thương quá nặng. Vốn dĩ ta là người

đáng lẽ đã chết từ lâu, may mắn sống đến bây giờ nhưng không thể cử động

được nữa, chỉ có thể ngồi trên cái xe lăn chết tiệt này. Cho dù muốn giết ai đó,

ta cũng không thể chạy được nữa... Ừm, những kẻ muốn bị ta giết, chỉ cần tránh

xa ta một chút là ta không còn cách nào nữa rồi."

Một chút ảm đạm lướt qua trong lòng Phạm Nhàn, một vị Đại tông sư cuối

cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, phong ấn bản thân trong Kiếm Lư không

thể thoát ra.

"Dĩ nhiên, không ai dám đến thử một lần." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói lại:

"Chỉ cần ở bên cạnh ta, ngươi vẫn an toàn."

Phạm Nhàn đột ngột hỏi: "Ngài còn sống được bao nhiêu ngày nữa?"

Tứ Cố Kiếm bất ngờ mở mắt, dường như bị câu hỏi táo bạo này chọc giận,

ánh mắt như thiên kiếm xuyên thấu đáy lòng Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn đôi mắt đau nhói, vội nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, Tứ Cố Kiếm trầm giọng nói: "Chừng khoảng một trăm

ngày nữa thôi."

Phạm Nhàn mở mắt ra, hơi sợ không dám nhìn vị Đại tông sư dễ thay đổi

thái độ này nữa.

Tứ Cố Kiếm chăm chú nhìn xuống hố sâu, nhìn những mảnh kiếm trong hố

đong đưa theo gió, nghiêng tai nghe tiếng leng keng, không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ đang nghĩ về vô số kỷ niệm lộng lẫy kiếp này, vô số lần xuất kiếm, vô số

lần chiến thắng, nghĩ về những người chết dưới kiếm mình, vẻ mặt dần trở nên

u buồn.

Trong đời, lão chỉ thua có một lần, trên Đại Đông sơn, nhưng thua một cách

triệt để đến nỗi hôm nay phải cùng một vãn bối ngồi bên hố kiếm tiến hành

cuộc đối thoại khiến lão cảm thấy nhục nhã.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back