Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1610: Lão già 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta từng dựa vào thanh kiếm trong tay để khống chế Đông Di thành và vô

số tiểu quốc chư hầu xung quanh." Tứ Cố Kiếm bỗng lạnh lùng nói: "Nhưng

đến lúc cuối đời mới nhận ra, thứ duy nhất ta có thể khống chế chỉ là gian nhà

tranh kia và cái hố này."

Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ thật sâu, biết cuối cùng đối phương đã quyết

định, nói: "Cái vái này thay cho quân dân Khánh Quốc và bách tính Đông Di

thành, bái tạ lòng từ bi của Kiếm Thánh đại nhân."

"Không cần cảm tạ ta." Tứ Cố Kiếm bỗng tự cười khẩy nói: "Nếu sứ giả

Nam Khánh không phải ngươi, chắc chắn ta sẽ không chấp nhận."

Phạm Nhàn mỉm cười, thầm nghĩ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề từ xa ngàn dặm mà

đến, ngài tránh mặt không tiếp, chứng tỏ trong lòng đã sớm có kế hoạch, sao

còn nói thế? Tình thế hôm nay đã định trước, nếu Tứ Cố Kiếm muốn Đông Di

thành thoát nạn binh đao, chỉ còn con đường này.

Tứ Cố Kiếm nhìn thanh niên vui vẻ bên cạnh, tâm trạng cũng hơi lạ lùng.

Lão phải thừa nhận, tuy thực lực thằng nhóc này khá kém cỏi, nhưng vận may

lại rất tốt, chỉ trong một đêm đã giải quyết được phân nửa vấn đề lớn nhất - áp

lực của Bắc Tề. Lão lại mỉm cười, nghĩ rằng chàng trai trẻ này vẫn chưa hiểu tại

sao mình luôn đặt thái độ ở chỗ y.

Tứ Cố Kiếm rất muốn thấy vẻ mặt tức giận của Phạm Nhàn khi phát hiện ra

sự thật cuối cùng, chỉ tiếc... lúc đó có lẽ lão đã chết rồi. Lão buồn bã nghĩ rồi

quay sang nhìn Phạm Nhàn nói: "Ngươi phải tin ta, nếu không phải ngươi, cho

dù Hoàng đế lão tử của ngươi tự mình đến cầu xin, ta cũng sẽ không chấp nhận

điều kiện của Nam Khánh."

Phạm Nhàn không hiểu.

Tứ Cố Kiếm cúi đầu, cười quái dị nói: "Hộ tịch của Diệp Khinh Mi vẫn còn

ở Đông Di thành. Nói cho cùng, ít nhất ngươi cũng là nửa người Đông Di.

Nhưng xem ra, ngươi chưa bao giờ biết điều này."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mẹ ngươi họ gì? Mẫu thân ta họ Diệp.

Trước khi đến Đông Di thành, Phạm Nhàn đã dự liệu rằng ở nơi này, nhất

định sẽ gặp phải những người hoặc việc có liên quan đến dòng họ Diệp xưa kia,

bởi vì y biết rõ rằng, sau khi mẫu thân Diệp Khinh Mi đến thế gian này, nơi

dừng chân đầu tiên chính là Đông Di thành.

Vào đêm mười sáu tuổi đó, Ngũ Trúc thúc đã lần đầu tiên thuật lại cho mình

nghe về tất cả mọi thứ liên quan đến Diệp Khinh Mi, bệnh nhân mất trí nhớ này

bỗng nhớ lại được tất cả. Gia sản của Diệp gia bắt nguồn từ Đông Di thành, tài

sản đầu tiên chiếm được ở thiên hạ cũng là tại Đông Di thành, chỉ không rõ vì lý

do gì, cuối cùng Diệp Khinh Mi đã chọn Nam Khánh khi đó chưa mạnh mẽ

bằng, hoặc có thể nói là đã chọn Hoàng đế bệ hạ hiện giờ đã cực kỳ hùng mạnh.

Diệp Khinh Mi rời khỏi Đông Di thành, không biết sau này có quay lại nữa

không, nhưng Phạm Nhàn biết rõ, chắc chắn tòa đại thành rất quan trọng với cô.

Chỉ có điều y không ngờ rằng, lúc này Tứ Cố Kiếm lại đột ngột nhắc đến

chuyện cũ, mà lại sử dụng một lý do vụng về thô thiển.

"Thôi bỏ đi." Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, cười khổ nói: "Ngài muốn nói

gì, ta rõ rồi, chỉ có điều mẫu thân là mẫu thân, ta là ta."

"Có thể tách rời sao? Hay là mẫu thân ngươi cũng sẽ vui lòng nhìn Đông Di

thành mà cô ấy từng hết lòng chiến đấu phải biến thành một quận không có gì

khác biệt trong Nam Khánh?" Tứ Cố Kiếm chế nhạo nói: "Làm người không thể

quên cội nguồn, ngươi là con của cô ấy, vậy ngươi cũng chính là người Đông

Di."

Phạm Nhàn nhướng mày, quyết định ngồi xuống mặt đất trống bên cạnh

chiếc xe lăn. Hai chân lơ lửng trong vùng Kiếm Trủng, vừa vung vẩy, vừa cười

lạnh nói: "Chuyện trên Đại Đông sơn đó, tuy ta không tận mắt chứng kiến,

nhưng vẫn biết một vài chi tiết. Những lời ngài từng nói với Ngũ Trúc thúc ta

cũng có nghe qua."

"Muốn ta làm thành chủ Đông Di thành ư?" Phạm Nhàn quay đầu sang nhìn

Tứ Cố Kiếm, nói với vẻ mỉa mai: "Chỉ với thân phận một nửa người Đông Di

của ta? Hay là ngài ẩn cư lâu như vậy trong Kiếm Lư, đã nghĩ ra một cách ứng

phó như thế? Đừng quên, dù sao ta vẫn là người Nam Khánh, mối quan hệ giữa

ta và bệ hạ đã định sẵn, đừng hy vọng dùng thân phận thành chủ có thể kích

động nghi ngờ của bệ hạ, ép buộc ta và người đối đầu."

Y vung tay lên, bình tĩnh nói: "Không có khả năng đó đâu."

"Dĩ nhiên, ta sẽ không làm thành chủ Đông Di thành đâu."

o O o

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ngươi sợ chết đến mức đó, dĩ nhiên là sợ

Hoàng đế lão tử kia g**t ch*t ngươi rồi. Ta chưa bao giờ trông mong ngươi dám

nhận lấy Đông Di thành, ta chỉ nhắc ngươi một câu, ngươi không cần bận tâm

đến lợi ích của người Nam Khánh mãi như vậy. Ta chỉ muốn nói, cho dù ngươi

suy nghĩ thêm một chút vì Đông Di thành cũng không phải là chuyện đại nghịch

bất đạo gì."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1611: Lão già 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Ta đã nghĩ đủ nhiều cho bách tính Đông Di thành rồi.” Phạm Nhàn không

nhường một bước: “Mấy từ vừa nói lúc trước, lẽ nào ngài cho rằng ngoài ta ra

còn có ai buông bỏ nhiều lợi ích như vậy? Còn ai dám liều lĩnh nhận cơn thịnh

nộ từ bệ hạ, đi thuyết phục người chấp nhận những điều kiện này?”

"Chỉ vậy thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hay nói cách

khác, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc năm xưa mẫu thân

ngươi đã chết như thế nào?"

o O o

Sâu trong Kiếm Lư, vô số thanh kiếm trong hố lớn kích động mãnh liệt, phát

ra tiếng r*n r* u uất, không ngừng run rẩy, cứ như thể sắp bị chặt đứt. Đôi chân

Phạm Nhàn đang lơ lửng trong Kiếm Trủng cũng dừng lại trong khoảnh khắc,

nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó tả.

Khắp bốn phía không một bóng người, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, tất

nhiên không lo ai nghe lén, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy trái tim mình bắt

đầu thắt lại, đau đớn tới khó mà chịu đựng.

Y hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt có phần bất thường, nhẹ nhàng nói:

"Hay nên nói, ngài có ý kiến gì có thể thuyết phục người khác?"

"Không có." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng đáp: "Ta chỉ đoán mò. Người như mẹ

ngươi, làm sao có thể chết một cách vô cớ như vậy? Mẹ ngươi sao có thể để cho

loại đầu lợn như Hoàng hậu Khánh Quốc hay lão kỹ nữ Thái hậu kia hại chết

được, nếu không thì cô ấy đâu còn là mẹ ngươi nữa."

"Chỉ thế thôi à?"

"Khổ Hà cũng chỉ là đoán mò, Trần Bình Bình cũng chỉ là đoán mò, tại sao

ta lại không được phép đoán một chút?"

Bờ môi Phạm Nhàn run run, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đoán mò này... vẫn

không nên nói ra thì hơn, sẽ chết người đấy."

"Thật sao?" Tứ Cố Kiếm bất chợt cười lớn, tiếng cười đầy ác độc và nhạo

báng: "Ngươi sợ chết đến mức như vậy, thật sự hiếm thấy."

Phạm Nhàn biết đối phương khinh thường điều gì, mặt không đổi sắc nói:

"Có thể dễ dàng g**t ch*t cả nhà mình, loại người này vốn là hiếm thấy."

Sắc mặt Tứ Cố Kiếm biến đổi, trong con ngươi lóe lên vẻ ngang ngược, như

thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay g**t ch*t Phạm Nhàn. Một luồng kiếm

ý xé toạc lòng người lại bắt đầu tràn ngập trong thiên địa. Nhưng lần này Phạm

Nhàn dường như chẳng hề cảm nhận được gì, liếc mắt khinh khỉnh nhìn lão,

nói: "Muốn làm thì cứ làm đi, hay là sợ người ta đồn đãi sao?"

"Còn ta? Việc của ta không cần ngươi bận tâm." Y nhíu chặt lông mày, có

phần bất đắc dĩ thở dài: "Có lúc ta thực sự không hiểu, những bậc đại nhân vật,

lão quái thú như các ngươi nghĩ thế nào, sao lại cứ nhất định phải đẩy ta đối đầu

với Hoàng đế bệ hạ? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có khả năng chống lại

người ấy? Quan trọng hơn, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn...

chống lại người ấy?"

Y nhìn ánh mắt đầy căm phẫn của Tứ Cố Kiếm, lắc đầu nói: "Thế nào cũng

được, người ấy vẫn là phụ thân ta, nên ta rất khó hiểu suy nghĩ của các ngươi."

"Phụ thân?" Tứ Cố Kiếm co người trên chiếc xe lăn, cả người như một

thanh kiếm đã về vỏ, không còn chút hào quang nào, "Nếu tình thế cấp bách,

cha mẹ gì, cũng có thể giết một lần."

Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng thảo

luận nhân tình thế thái với tên đại ngốc này thật vô nghĩa.

Nguyên nhân thực sự về cái chết của Diệp Khinh Mi, vào thời khắc then

chốt nhất trong sự kiện phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa đã từng hé lộ

một phần với Phạm Nhàn. Hơn nữa, hành động có chủ ý hay vô tình của Trần

Bình Bình cũng có vẻ khẳng định điều đó, dù Trần Bình Bình chưa hề nói

thẳng, còn Phạm Thượng thư cũng im lặng, hai vị chiến hữu từng chứng kiến sự

việc năm xưa sau bao năm nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng cũng đồng loạt nhắm

vào một nhân vật.

Nhưng họ lại không muốn nói rõ sự việc này với Phạm Nhàn, ngoại trừ tên

Tứ Cố Kiếm không sợ trời không sợ đất, chỉ muốn nhìn Nam Khánh rơi vào rắc

rối, không ai chỉ vì suy đoán mà đẩy Phạm Nhàn vào con đường không thể quay

đầu.

"Ngươi sắp chết rồi, đừng trông mong nhìn thấy Nam Khánh nội loạn trước

khi lìa đời." Phạm Nhàn gật gật đầu, dường như muốn thuyết phục Tứ Cố Kiếm,

đồng thời cũng thuyết phục chính mình, "Chấp nhận thành ý của ta rồi an ổn

chờ chết đi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt muôn dân Đông Di thành."

Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng phía trước ít lâu mới mở miệng nói: "Tin ta đi, một

ngày nào đó, ngươi sẽ bước lên con đường mà tên lão trời già kia đã sắp đặt."

"Nhưng ta... muốn nghịch thiên!" Phạm Nhàn cười lớn nói, nhưng cười đến

sặc sụa, ho đỏ cả mặt, thảm hại không chịu nổi.

Tứ Cố Kiếm liếc mắt khinh thường nhìn y.

Phạm Nhàn bị ánh mắt này chọc giận, cắn răng lạnh lùng nói: "Cho dù là

Khổ Hà hay là ngươi, dường như trước khi chết, đều gửi gắm hy vọng lên người

ta, điều này chẳng phải rất vớ vẩn sao? Đây không phải là ý trời, chỉ là ý nghĩ

ích kỷ trong đầu các vị đại nhân các ngươi mà thôi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1612: Lão già 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọc

kia đã làm gì."

Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,

giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bình

trở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta."

"Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:

"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng Khánh

Đế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươi

phát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũng

giống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."

Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cần

trực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. Chắc

Khổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đế

Khánh Quốc rồi."

"Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làm

phản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hố

đất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm cho

càng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"

Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dù

ngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không, ta cũng không quá lo

lắng cho bách tính ngu xuẩn trong thành. Đừng quên, Ninh cô nương là đường

đường người Đông Di, vị Đại hoàng tử kia của các ngươi, cũng không thể nói

giống ngươi, không thừa nhận nguồn gốc của mình."

Phạm Nhàn nhún vai, biết lời lão nói đúng, bây giờ bệ hạ chỉ còn lại ba

hoàng tử, trong đó hai người trưởng thành đều có nhiều liên hệ mật thiết với

Đông Di thành, nếu Nam Khánh thật sự phát binh tấn công, quả thực sẽ gặp

không ít rắc rối.

“Vấn đề mấu chốt nhất là, người sống trên đời có rất nhiều hố, ngươi biết rõ

nó ở trước mặt ngươi, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có nước trợn tròn

mắt nhảy xuống.”

Tứ Cố Kiếm méo miệng, vươn một cánh tay chỉ về phía sâu trong hố kiếm,

toàn thân mang theo khí tức lão già sắp chết và ý chí áp đảo khó cưỡng lại, yếu

ớt nói: "Ba năm trước, ta đã từng nói với Chi Lan rằng, biết rõ phía trước là cái

hố lớn, nhưng ta vẫn phải nhảy xuống."

Đây là chuyện trên Đại Đông sơn. Cho dù là Khổ Hà hay Tứ Cố Kiếm,

trước khi lên đường đi giết Hoàng đế đều từng cân nhắc vô số lần, đều từng

nghi ngờ đó là cái hố lớn, nhưng thời thế không chờ đợi, hoàn cảnh ép buộc, hai

vị Đại tông sư không thể không nhảy, và rồi rơi xuống cực kỳ thê thảm.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Những chuyện đó không còn gì để

bàn, đợi sứ đoàn tới, việc cần làm vẫn phải làm, chuyện của ta không cần các

ngươi bận tâm, vậy nên... bây giờ chúng ta có nên nói đến những chuyện vui vẻ

hơn không?"

o O o

"Vui vẻ?" Tứ Cố Kiếm bất ngờ tức giận mắng: "Ông đây sắp chết rồi, đã

hơn hai năm không ra khỏi cái chòi tranh này, làm sao vui được chứ?"

"Ôi, thật đáng thương cho ngài, dù có tu vi nhưng không thể di chuyển,

không dám ra ngoài tùy tiện, lại bị đại đồ đệ của mình nhốt trong đó mấy năm

trời." Phạm Nhàn chế nhạo: "Năm xưa Ngụy Linh Vương bị con trai bỏ đói đến

chết trong Ly cung, nếu như Vân Chi Lan cũng làm như vậy, vị Đại tông sư như

ngài chết cũng quá mức thảm hại."

"Ta không phải rác rưởi vô dụng như Ngụy Linh Vương." Tứ Cố Kiếm hốc

mắt lõm sâu, lóe lên ánh lạnh lẽo. "Ta chỉ không muốn ra ngoài, không liên

quan gì đến Chi Lan cả."

"Ngồi xe lăn phơi nắng thật có chút cảm giác già nua đáng thương, nhưng

dù sao ngài cũng phải quen dần thôi." Phạm Nhàn biết lão nói thật, cho dù là vị

Đại tông sư hấp hối, nếu muốn ra ngoài, ai dám cản, ai có thể cản?

"Ừm, đúng là như vậy." Tứ Cố Kiếm bất chợt cúi nhìn y, nói: "Hôm nay ánh

nắng không tệ, hay là ngươi đẩy ta ra ngoài đi dạo một chút?"

Phạm Nhàn giật mình, thầm nghĩ không biết bao nhiêu cao thủ đang rình rập

bên ngoài Kiếm Lư, cho dù Tứ Cố Kiếm ra lệnh bảo vệ, nhưng mà đi lại trong

Đông Di thành? Quả thực rất khó khăn.

"Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề vẫn còn trong nhà tranh." Y cúi đầu nói nhỏ.

"Đó không phải nữ nhân của ngươi sao? Cùng nhau đi dạo đi." Tứ Cố Kiếm

ho hai tiếng, gọi đồng tử vào phòng rồi mời Tiểu Hoàng đế Bắc Tề ra. Không

lâu sau, Tiểu Hoàng đế đã mặc đầy đủ y phục chậm rãi đi từ phía bên kia Kiếm

Trủng tới. Từ xa nhìn lại, cô thấy Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cùng với Phạm

Nhàn ngồi rất thiếu lễ độ bên cạnh kiếm mộ.

Có lẽ đêm qua y phục đã bị xé rách, Kiếm Lư chuẩn bị không tệ, hôm nay

Tiểu Hoàng đế Chiến Đậu Đậu mặc một bộ áo màu xanh nhạt, không nhìn chút

gợi cảm nào, chỉ toát lên khí chất nho nhã yếu đuối.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1613: Một gốc cây to 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đi đến bên hai người, Tiểu Hoàng đế mỉm cười, trầm giọng nói: "Đúng là

rất khó gặp Kiếm Thánh đại nhân."

Tứ Cố Kiếm hơi nghiêng đầu, cực kỳ vô lễ không trả lời câu hỏi, chỉ phất

tay đuổi đồng tử kia đi xa. Một lúc sau, mới nhếch mép cười, nhìn Hoàng đế

Bắc Tề nói nhỏ: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ."

"Kiếm Thánh đại nhân khách khí." Ánh mắt Tiểu Hoàng đế hoàn toàn không

liếc nhìn Phạm Nhàn ngồi dưới chân mình, công phu nhẫn nhịn này này quả

thực là hàng đầu thiên hạ.

Nhưng bề ngoài bình tĩnh lại bị Tứ Cố Kiếm phá vỡ dễ dàng. Vị Đại tông sư

này đưa ánh mắt phức tạp cười cợt nhìn Hoàng đế Bắc Tề, khàn giọng nói: "Lão

quái vật như ta không có gì đáng gặp, có điều một nữ Hoàng đế, quả thực người

đầu tiên trong hơn ngàn năm qua. Có thể tận mắt nhìn thấy bệ hạ, ta rất vui

mừng."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lập tức thay đổi, tức giận và

lạnh lùng trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn không hề phản ứng gì.

Tứ Cố Kiếm nhìn Tiểu Hoàng đế cười nói: "Một, ta đã biết bệ hạ là nữ nhân;

hai, ta sắp chết rồi, sẽ không đi lằm mồm, ta là kẻ kỳ quái thích giữ kẹo trong

hộp riêng, không chia sẻ với ai.

Tứ Cố Kiếm không nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi liên tục, tiếp tục

nói nhỏ: "Ba, chính vì ta sắp chết nên chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn

hơn. Lúc nãy ta đang khuyên Phạm Nhàn làm phản, không biết bệ hạ có hứng

thú với đề nghị đó không."

Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và bất an

trong lòng, bình tĩnh nói: "Trẫm rất hứng thú với đề nghị này. Nếu Tiểu Phạm

đại nhân phản loạn thất bại, có thể đến Bắc Tề của trẫm ở. Trẫm sẽ đối đãi thật

tốt với ngươi."

"Ta cũng nghĩ vậy. Dù làm thành chủ hay làm nam hoàng hậu đều thoải mái

hơn làm nô lệ cho Khánh Đế... Chỉ có điều hắn ta không đồng ý."

Phạm Nhàn ngồi ở bên hố cạnh Kiếm Trủng, nói: "Thư sinh phản loạn mười

năm không thành, chẳng lẽ các ngươi không biết ta là thư sinh nổi tiếng nhất

thiên hạ? "

"Đúng vậy." Tứ Cố Kiếm cười khẩy, nhìn Tiểu Hoàng đế nói: "Vì thế chúng

ta quyết định không đề cập chủ đề này nữa, mà đi dạo bờ biển trong thành,

chẳng hay Hoàng đế bệ hạ có hứng thú không?"

"Trẫm có thể từ chối được chăng?" Tiểu Hoàng đế hơi giận dữ nói.

Phạm Nhàn ở dưới đáp lại: "Đương nhiên là không."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tứ Cố Kiếm là thần linh của Đông Di thành, còn thần nhân luôn phải giữ

khoảng cách, cho dù chủ động hay bị động. Rõ ràng, vị Đại tông sư ngồi trên xe

lăn này đã nhiều năm không ra ngoài ngắm cảnh phố xá tự do, toàn thân toát lên

vẻ hưng phấn.

Hai người Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế hiện giờ đang chậm rãi bước đi sau

xe lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Thực ra trong lòng

họ vô cùng bất ngờ, ba người dễ dàng rời khỏi Kiếm Lư mà không để lộ chút

dấu vết nào trước cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề.

Ngay cả với Tứ Cố Kiếm, việc làm này cũng khiến Phạm Nhàn kinh ngạc.

Đi dạo trên các ngõ phố Đông Di thành, Rõ ràng Phạm Nhàn cảm nhận không

ai theo dõi mình. Dĩ nhiên, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, nếu có ai theo dõi

quá lâu, chắc chắn sẽ lập tức bị kiếm ý vô biên từ xe lăn chặt thành vô số khối

máu thịt.

Ba người đi đến một gốc cây lớn bên ngoài thành, tán cây rộng che phủ, lá

xanh chi chít che khuất bầu trời, bèn tạm nghỉ dưới đó, tránh cái nắng chói

chang.

Tứ Cố Kiếm cúi đầu, nhìn đất vàng dưới gốc và kẽ rễ cây, bỗng nói: "Mấy

chục năm trước, chính ta đã từng đứng dưới gốc cây này, lần đầu nhìn thấy mẹ

ngươi và gã mù Ngũ Trúc, chỉ có điều ta quên mình đang xem kiến di chuyển

hay côn trùng chất phân."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi nẩy lộc, tràn ngập sắc xanh. Đông Di

thành gần biển, gió biển ẩm áp ẩm ướt thổi quanh năm, khiến xuân về nhanh và

sớm hơn nơi khác, mùa xuân cũng kéo dài hơn một chút.

Gốc cây lớn bên ngoài thành này đã mọc được không biết bao nhiêu năm,

thân thẳng tắp không vươn cao ngất trời, vô số lá xanh rợp thành tán rộng che

chắn ánh nắng, tỏa bóng mát dịu dàng, che chở người qua lại ra vào thành.

Cây quá lớn, bóng râm có đến vài mẫu, nhiều người nghỉ chân dưới gốc.

Dưới tán là những rễ nhô cao uốn lượn như thân rồng khỏe mạnh, ổn định vững

chãi. Ba người Tứ Cố Kiếm, Tiểu Hoàng đế Phạm Nhàn đang nghỉ ngơi bên các

rễ cây. Tổ hợp kỳ lạ này không hề thu hút ánh mắt người đi đường, có lẽ vì

thành luôn có nhiều kỳ nhân dị sĩ.

Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cảm nhận sự mát mẻ dưới mông, không biết

gốc cây sau lưng là loại gì, cũng lười tìm hiểu. Chỉ cúi đầu xuống rễ tìm kiến

hoặc côn trùng làm phân cầu mà không thấy gì.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1614: Một gốc cây to 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Khi đó mẫu thân bao nhiêu tuổi?"

"Năm, sáu tuổi? Bảy, tám tuổi?" Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cau mày suy

nghĩ một hồi lâu, dường như ký ức đã mờ nhạt qua thời gian. Lão nhổ một

ngụm đờm xuống đất, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương."

"Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Chắc chắn là hơn mười tuổi?" Tứ Cố Kiếm gãi đầu, nói: "Ngươi biết đầu

óc ta vốn không giỏi, luôn nhớ không rõ loại vấn đề phức tạp này.”

"Ta không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề phức tạp gì."

"Trong một số phương diện, thiên tài ở một số luôn khác với người thường."

Rõ ràng Tứ Cố Kiếm không để ý đến lời châm chọc của Phạm Nhàn, lạnh lùng

nói.

"Mặt khác của thiên tài là thằng ngốc." Phạm Nhàn lười nhác liếc nhìn hắn,

nói: "Đương nhiên, mọi người trên đời đều biết thuở nhỏ ngươi là thằng ngốc."

Tứ Cố Kiếm không nói gì, chỉ cùng Phạm Nhàn đưa mắt nhìn xuống kẽ hở

bên rễ cây, tựa hồ muốn tìm lại bóng dáng xưa.

Tiểu Hoàng đế đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người này phát rồ, trong

lòng không tán thành. Trên đường đến đây ba người vẫn bình thản, theo lẽ

thường thì thân phận Tiểu Hoàng đế tất nhiên là cao quý nhất, nhưng rõ ràng Tứ

Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều không quan tâm điều đó.

Hai người dường như say sưa tìm kiến dưới gốc cây, không có ý định rời đi.

Tiểu Hoàng đế khẽ nhíu mày, nghĩ đến thần tử bên ngoài Kiếm Lư đang bận

tâm cho mình. Hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lo hai người sẽ tiết

lộ mệnh môn của mình, trong lòng lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Diệp tiểu thư đã

mất, các ngươi ở lại đây nhìn ba năm nữa cũng không thể thấy cô ấy sống lại."

Lời nói như trần thuật một việc nhưng hàm chứa ý tru tâm, tài trí và phản

ứng nhanh nhạy của Tiểu Hoàng đế đều thể hiện rõ ràng. Trong Kiếm Lư, Tứ

Cố Kiếm chỉ loáng thoáng đề cập việc Phạm Nhàn tạo phản, khiến Tiểu Hoàng

đế nắm bắt được manh mối, nên thử nói câu này.

Nghe vậy, Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều ngẩng đầu nhìn cô một cái, khiến

cô hơi hoảng hốt. Phạm Nhàn nhún vai nói: "Ta chỉ cảm thấy con kiến thú vị

hơn con người."

Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, khen: "Năm xưa mẹ ngươi tìm kiến vừa ta,

có người hỏi, cô ta cũng trả lời như vậy."

Theo lời hồi tưởng đầy hứng thú của Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn mỉm cười,

trước mắt như hiện lên cảnh tượng từ nhiều năm trước.

Một thằng ngốc ch** n**c mũi ngồi dưới gốc cây lớn, say sưa quan sát kiến

di chuyển và đánh nhau, thậm chí còn tháo dây lưng đi tiểu lên tổ kiến. Người

đi đường, dân Đông Di thành đều biết thân phận đứa ngốc này, khi đi ngang đều

nhìn nó với ánh mắt thương hại và ghét bỏ, nhưng không ai chịu lại gần trò

chuyện.

Rồi một thiếu niên mù dắt tay một bé gái từ nơi xa đến, tới dưới gốc cây,

phát hiện ra đứa trẻ chăm chú quan sát kiến đến mức không để ý chuyện xung

quanh... quả là ngu ngốc.

Bé gái xinh xắn tò mò ngồi bên cạnh hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"

Đứa trẻ rất bực mình liếc cô bé một cái, nói: "Ta đang xem kiến."

Bé gái ồ một tiếng rồi cũng bắt đầu ngồi xem kiến cùng nó, xem rất lâu.

Cuối cùng có người không nhịn được, nhắc nhở người hầu thiếu niên kia rằng

đứa trẻ ngốc này là con một nhà quyền quý, đừng để cô bé của nhà ngươi cùng

nó làm chuyện ngu xuẩn.

Nghe vậy, bé gái vẫn không đứng dậy, cười nói: "Có lúc ta cảm thấy, kiến

thú vị hơn con người nhiều lắm."

Rõ ràng, câu nói ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác của cô

bé. Nhưng người đi đường chỉ nghĩ cô bé xinh đẹp, trong trắng như tiên nữ mà

lại ngồi cùng thằng ngốc nổi tiếng của nhà thành chủ, thật khó coi.

Sau đó cô bé vẫy tay, thiếu niên mù lạnh lùng cũng ngồi xuống cạnh hai

người, dù không muốn nhưng ngồi hay đứng với hắn ta không khác gì nhau, cô

bé thích hắn ngồi xuống thì hắn sẽ ngồi.

o O o

"Khi đó chúng ta cũng chỉ có ba người." Tứ Cố Kiếm tiếp tục kể lại ký ức,

gãi gò má hơi ngứa, khàn khàn nói: "Sau khi xem kiến đánh nhau nửa ngày, ta

mời họ về nhà làm khách."

"Nhà ngươi?"

"Lão già chết tiệt nhà ta là thành chủ Đông Di thành trước đây, ngươi không

biết sao?"

"À, có nghe nói, có điều là chuyện cách đây rất nhiều năm, lão già chết tiệt

của ngươi đã chết dưới kiếm ngươi từ lâu rồi, ta nhất thời quên mất."

"Phủ thành chủ rất lớn, xa hoa lộng lẫy." Tứ Cố Kiếm bỗng cười khẩy:

"Nhưng nơi ở của ta như chuồng chó, bởi ta là thằng ngốc, lão già chết tiệt ghét

ta nhất, hơn nữa mẹ ta chỉ là một nha hoàn. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

"Ừ, ta đã đọc rất nhiều loại tiểu thuyết tương tự." Phạm Nhàn gật đầu. Trong

thành không ai dám bàn về quá khứ của Tứ Cố Kiếm, nhưng Giám Sát viện vẫn

nghiên cứu. Y đã hiểu rõ về thân thế Tứ Cố Kiếm, biết lão sống thế nào trong

phủ thành chủ ngày ấy. Có điều hôm nay hắn mới biết mẫu thân ruột thịt của Tứ

Cố Kiếm là một nha hoàn, chỉ e đã chết từ rất lâu trước kia.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1615: Một gốc cây to 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là bằng hữu đầu tiên trong đời ta." Tứ Cố

Kiếm bỗng nghiêm túc nói: "Dù nơi ở ta tồi tàn, thậm chí không rót được chén

trà, nhưng họ không khinh miệt ta, vẫn đi theo ta."

"Có lẽ vì lúc đó ta là thằng ngốc, nên ta không thấy điều đó là vấn đề.

Nhưng rõ ràng, nhiều người trong phủ cho rằng không thể chấp nhận hai người

lạ mặt ở trong phủ, nhất là cùng thằng con ngu ngốc của thành chủ. Vài ngày

sau, mẹ ngươi và Ngũ Trúc rời khỏi phủ. Ta cũng chẳng quan tâm, ban ngày vẫn

ra ngoài xem kiến rồi ghé qua chỗ họ thuê chơi."

"Lần đầu tiên ta biết ngài từng qua lại với mẫu thân và Ngũ Trúc thúc như

thế."

Tứ Cố Kiếm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngũ Trúc chưa từng kể cho ngươi

chuyện Đông Di thành năm xưa sao?"

"Chưa từng." Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cầm một cành gỗ nhỏ, vô thức

gạt bùn đất, đáp: "Sau này trí nhớ của thúc thúc kém đi rất nhiều."

"Ồ, trí nhớ của tên nhóc Ngũ Trúc kia kém đi à?" Tứ Cố Kiếm đột nhiên

cười ha hả: "Vậy chẳng phải giống hệt tên ngốc ta ngày xưa?"

Phạm Nhàn liếc nhìn hắn rồi cười khổ lắc đầu, hỏi: "Ngươi có biết... mẫu

thân và Ngũ Trúc thúc... từ đâu đến không?"

Đây là điều đã làm phiền lòng y hơn mười năm qua. Dù có thể đoán mơ hồ

phần nào, và trước khi chết trên vách đá cheo leo ở Tây Sơn Thượng Kinh

thành, Tiếu Ân cũng có nhắc đến ít nhiều, nhưng chỉ nói về lai lịch của mẫu

thân, không hề đề cập Ngũ Trúc thúc.

Theo lời Tiếu Ân, năm xưa lão và Khổ Hà vào Thần Miếu rồi thấy Diệp

Khinh Mi. Hai người cứu cô ra nhưng giữa đường thất tán. Lúc đó Diệp Khinh

Mi mới bốn tuổi, cách lần Tứ Cố Kiếm gặp cô còn hơn hai năm.

Trong khoảng thời gian đó, Diệp Khinh Mi đã làm gì? Làm sao Ngũ Trúc

thúc đến bên cô?

Trong hồi ức, Tiếu Ân từng nói Diệp Khinh Mi dường như rất đau khổ vì

một người trong miếu, không thể buông bỏ nên mới ra đi. Người đó... là Ngũ

Trúc thúc ư?

o O o

Nghe câu hỏi của Phạm Nhàn, Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu rồi trầm

ngâm nói: "Khi đó ta đâu có biết họ từ đâu tới, định đi đâu... Nhưng về sau từ từ

cũng biết."

Lão hơi quay đầu, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói:

"Hay là ngươi vẫn chưa biết Ngũ Trúc từ đâu tới?"

Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc rất lâu. Ngũ Trúc thúc là quái vật, không già

đi, Ngũ Trúc thúc không biết nội công, Ngũ Trúc thúc rất tốt, rất mạnh... Vậy

nên Ngũ Trúc thúc... Y cười khổ một tiếng, nói: "Cho dù Ngũ Trúc thúc đi ra từ

Thần Miếu, nhưng mẫu thân ta thì sao?"

"Nói bậy, người mù đều là sứ giả trong Thần Miếu, mẹ ngươi là chủ nhân

của hắn, tất nhiên là tiên nữ trong Thần Miếu, bằng không chỉ một mình cô ta

làm sao gây ra nhiều chuyện như vậy?!" Tứ Cố Kiếm rất bực bội quát, như cảm

thấy câu hỏi của Phạm Nhàn thừa thãi.

Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, cười khổ nghĩ, rõ ràng mẫu thân cũng

như mình là người thế giới khác, làm sao lại liên quan đến Thần Miếu?

Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn nói chuyện sôi nổi, hồi tưởng thổn thức, nhưng

âm lượng vẫn không ảnh hưởng ai khác dưới gốc cây. Có điều Bắc Tề Tiểu

Hoàng đế đứng bên lắng nghe tất cả, khiến gương mặt dần tái nhợt, hai tay run

rẩy.

Cô không ngờ dưới gốc cây này lại nghe được bí mật kinh tâm động phách

đến thế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn trẻ tuổi như vậy nhưng đã

có được vẻ tự tin, khinh thường đế vương nhân gian, ngang hàng với Đại tông

sư, dám nói to mồm khoác loác đàm luận về thiên hạ, muốn khống chế mọi thứ

trong tay.

Tiểu Hoàng đế biết mẫu thân Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, cũng biết sau

lưng có một vị đại sư mù, nhưng chỉ đến hôm nay mới biết hai người họ có liên

quan mật thiết với Thần Miếu.

Thần Miếu là gì? Là nơi các vị thần cao ngất trên chín tầng mây, lạnh lùng

nhìn xuống trần thế đau khổ nhưng không hề cảm động, siêu thoát phàm trần, là

người thủ hộ trong truyền thuyết. Nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu, là gì,

ngoài Khổ Hà từng nhìn thấy.

Khổ Hà quỳ lạy ba ngày trước miếu đã thành Đại tông sư. Dưới gốc cây,

tiểu thư Diệp gia gặp Tứ Cố Kiếm đã biến từ đứa trẻ ngốc thành cao thủ kiếm

thuật thiên hạ vô song. Hay như vị Hoàng đế Khánh Quốc kia...

Hàng mi cong của Tiểu Hoàng đế run rẩy. Từ Đại Ngụy đến nay, ai ai cũng

muốn nhìn thấy Thần Miếu, tìm bóng dáng thiên đạo hư vô mờ ảo. Hoàng đế

Đại Ngụy phái hàng ngàn người lên phía bắc tìm Thần Miếu chẳng phải vì

trường sinh bất lão sao?

Hóa ra sau lưng Phạm Nhàn còn có bóng dáng Thần Miếu! Tiểu Hoàng đế

nhìn mé bên gương mặt Phạm Nhàn, trong lòng vô cùng hoảng sợ và phức tạp.

o O o

Phạm Nhàn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Sau này ta đã biết đôi chút. Sau

vài năm ở Đông Di, mẫu thân bắt đầu kinh doanh, có Diệp gia và Nội Khố Nam

Khánh ngày nay."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1616: Một gốc cây to 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất còn

lại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ cô

ấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."

Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?"

"Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉ

cần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốt

khắp Đông Di."

"Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũng

không phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tình

hình nên mới chọn ngươi."

"Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tin

vậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gì

trong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trên

đời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy."

"Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhàn

không tranh luận vấn đề này.

"Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."

Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi.

"À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốc

Đông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.

Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thật

sự. Trở thành loại quái vật Đại tông sư không liên quan gì đến Phí Giới."

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên là có liên quan tới mẫu thân ta."

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi cũng cười: "Mẹ ngươi có thể truyền thụ

công phu Thiên Nhất đạo cho Khổ Hà, tất nhiên cũng truyền được kiếm pháp

cho ta... Nhưng ta là thiên tài, kiếm pháp của cô ấy vô dụng, thứ thật sự hữu

dụng là điều ta tự khám phá sau này."

"Dường như còn tự luyến hơn tưởng tượng của ta một ít." Phạm Nhàn nhún

vai, biết lời vị Đại tông sư này nói là thật. Cho dù kiếm pháp do Diệp Khinh Mi

lấy từ Thần Miếu, nhưng với thân phận phàm nhân mà đạt đẳng cấp tông sư,

không phải là thiên tài, nghị lực phi thường và vận may cực tốt, không thể thành

được.

"Ý nghĩa của thiên tài có nhiều loại." Đôi mắt Tứ Cố Kiếm rủ xuống, như

sắp nhắm lại vĩnh viễn. "Mẹ ngươi từng nói, thiên tài của ta là chuyên chú và

lạnh lùng."

"Người có thể xem kiến di chuyển nhà cửa suốt mười năm không phải dễ

tìm." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Kẻ dùng cành cây nhỏ chọc chết hàng vạn

con kiến càng khó tìm hơn. May mắn thay ta gặp mẹ ngươi và Ngũ Trúc, mẹ

ngươi cũng may mắn gặp ta ở Đông Di."

Phạm Nhàn im lặng thưởng thức những lời ấy. Mấy chục năm trước, không

biết bao nhiêu thiên tài xuất hiện trên đại lục. Những người có nghị lực phi

thường như Khổ Hà, đại ngu như Tứ Cố Kiếm, nhẫn nhục như bệ hạ... rồi Diệp

Khinh Mi và Ngũ Trúc thú thoát Thần Miếu, gặp được những nhân vật ấy.

Dù thực lực, ý chí ra sao, hiện tại cũng chẳng ai sánh được với nhóm người

chưa thành Đại tông sư khi đó. Hải Đường không được, sư phụ của cô dám ăn

thịt người. Phạm Nhàn cũng không, Hoàng đế có thể chịu đựng nỗi đau đớn khi

kinh mạch tan nát. Vương Thập Tam Lang cũng không được, sư phụ hắn coi

mạng người như cỏ rác. Thế hệ trẻ ngày nay ai cũng có khuyết điểm, không

bằng đời trước. Khoảng cách đó cần bao năm, bao nỗi gian truân mới có thể

vượt qua, chạm tới giới hạn thiên nhân và trở thành Đại tông sư chân chính?

"Tất cả là nhân duyên." Phạm Nhàn thở dài nhìn Tứ Cố Kiếm.

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, nói: "Ngươi muốn học? Cứ nói đi."

Phạm Nhàn giật mình, biết Kiếm Thánh sắp truyền thứ gì cho mình nên khổ

cười, thì thào: "Ta nghĩ ngài đã biết, ta đã học rồi."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: “Ta nói là tkc chân chính.”

o O o

Trong lòng Phạm Nhàn chấn động, im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng

nói: "Thực ra không có gì khác biệt, thế nhưng chốt vẫn là ở chỗ con người. Thế

hệ trẻ tuổi chúng ta thực sự vẫn không bằng thế hệ các ngươi, đương nhiên,

chênh lệch này có thể sẽ dần thu hẹp lại, nhưng cho dù ngươi đem tất cả mọi

thứ trong Thần Miếu chuyển tới trước mặt ta, ta cũng không thể luyện thành

được."

Trong lòng y có muôn vàn cảm xúc, ngày xưa mẫu thân lấy trộm những

công quyết kia từ Thần Miếu, xem ra đã truyền lại cho các Đại tông sư này,

ngoại trừ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp Lưu Vân có phần không rõ nguồn gốc,

còn lại đều đã được chứng minh đầy đủ.

Bên ngoài Thần Miếu, Khổ Hà đã trả giá bằng chấn thương nặng nề, cứu

Diệp Khinh Mi lúc đó mới bốn tuổi, rồi nhận lấy đền đáp từ tay Diệp Khinh Mi,

chính là pháp môn vô thượng Thiên Nhất đạo ngày nay.

Kiếm pháp của Tứ Cố Kiếm dù là do chính lão dựa trên linh khí, si khí tuyệt

hảo mà tham cứu ra, nhưng rất rõ ràng, nếu không tình cờ gặp gỡ dưới gốc đại

thụ, gã đần độn cuối cùng vẫn là đần độn, không thể khai sáng được, làm sao có

thể nhảy vọt như vậy?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1617: Trong một chớp mắt 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ `

Còn quyển sách nhỏ màu vàng luôn đi theo Phạm Nhàn, trên là bá đạo, dưới

là vương đạo, theo y suốt hai mươi năm, hôm nay tất nhiên y hiểu rõ, đây là

công pháp năm xưa mẫu thân để lại cho Hoàng đế rồi không biết thế nào Hoàng

đế lại thông qua tay Ngũ Trúc mà trao lại cho mình.

Chính công quyết bá đạo khiến trong lòng Phạm Nhàn có cảm giác thất bại,

dù thế nào đi nữa y cũng không thể bước vào cảnh giới vương đạo. Cho dù hôm

nay Tứ Cố Kiếm thực sự truyền thụ Tứ Cố Kiếm cho mình cũng không có ích

lợi gì.

Di sản Diệp Khinh Mi để lại trên đời, Phạm Nhàn đã dần dần thu thập lại

hết, có thêm một thứ nữa, dường như cũng chẳng có tác dụng gì.

"Thuở xưa ở trong Đông Di thành, Diệp Khinh Mi lớn lên như một gốc cây

chọc trời, còn ta nhờ thanh kiếm trong tay mà có được địa vị trong Đông Di

thành, trở thành bạn đồng hành bắt côn trùng bên cạnh gốc cây lớn này." Tứ Cố

Kiếm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Không luyện được thì cứ tiếp tục luyện,

một gốc cây muốn lớn lên, sao có thể dễ dàng như vậy."

Phạm Nhàn mỉm cười, đi tới dưới gốc cây xanh, nhẹ nhàng vỗ viết thân cây,

nói: “Ta không sợ ham nhai không nát, ngươi đã nhất quyết muốn ta học, thế thì

ta cũng miễn cưỡng học tập.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn đứng dưới gốc cây lớn, một tay vỗ nhẹ thân cây, miệng nói

miễn cưỡng nhưng đôi mắt lộ vẻ tươi cười, bộ dạng này vô cùng vô sỉ, toàn thân

như bị chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô đều viết một chữ "tiện".

Đây gọi là tiện nhân. Chàng thanh niên từ Nam Khánh Đến, trước mặt Tứ

Cố Kiếm, lời nói việc làm không chỉ phạm phải nghi ngại, thậm chí còn bắt đầu

hành động ti tiện.

Hoàng đế Bắc Tề luôn im lặng nghe hai người đối thoại, trong lòng tiêu hóa

nỗi kinh ngạc, tìm cách nắm bắt cơ hội, nhìn cảnh tượng này cũng không nhịn

được, nhìn Phạm Nhàn thở dài nói: "Làm sao con người có thể vô sỉ đến thế?"

Phạm Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, cười tự giễu nói: "Ngươi hẳn cũng

biết ta học Thiên Nhất đạo, ngươi cũng biết ta có công phu bá đạo, nếu ta còn

học Tứ Cố Kiếm, tuy nói nghệ nhiều không áp thân, nhưng ta luôn cảm thấy

mình sẽ trở thành quái vật, và có thể sẽ tiêu diệt mọi khả năng trong tương lai...

Quan trọng nhất là ta chưa bao giờ tin rằng trên đời có tình cảm vô duyên, oán

hận vô cớ.”

Y quay sang về phía Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Ngài vẫn

chưa từ bỏ ý định trong lòng, chẳng lẽ trước khi chết mấy lão già các ngài nhất

định phải bồi dưỡng một đối thủ cho Hoàng đế lão tử nhà ta?"

Tứ Cố Kiếm sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: "Trong ba người các ngươi,

trước đây ta không coi trọng ngươi nhất, nhưng không ngờ hơn hai năm qua

ngươi đã thay đổi rất nhiều, tiến bộ vượt bậc, có phần vượt ngoài dự đoán của

ta."

Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Trải qua nhiều chuyện sinh, tất nhiên sẽ có cảm

ngộ."

Y biết ba người mà Tứ Cố Kiếm ám chỉ là chính mình, Hải Đường và

Vương Thập Tam Lang, ba người trẻ tuổi có khả năng tiếp cận cảnh giới Đại

tông sư nhất. Sau khi suy nghĩ, y nói tiếp: "Thập Tam chắc hẳn đã học qua,

nhưng không thể thấu hiểu chân nghĩa bên trong, huống hồ là ta."

Tứ Cố Kiếm không nói gì, ngược lại Tiểu Hoàng đế Bắc Tề khẽ mỉm cười

nói với Phạm Nhàn: "Nếu ngươi thực sự không muốn học, sao không nhường

cơ hội này cho ta?"

"Ngươi?" Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Bệ hạ hành động thật kỳ lạ."

Tiểu Hoàng đế nhếch mép cười nói: "Kiếm Thánh chẳng qua chỉ muốn tìm

thêm phiền phức cho Khánh Đế sau khi chết, ngươi là con tư sinh của hắn, chỉ

sợ cuối cùng không nỡ nhẫn tâm. Truyền thụ cho ta, có vẻ còn thẳng thắn hơn

một chút."

Nghe đến đây, ngay cả Tứ Cố Kiếm cũng không nhịn được phì cười, nói:

"Không ngờ trên đời này người thú vị ngày càng nhiều."

"Thôi được, không cần nói mấy lời vô ích tới nữa." Phạm Nhàn đứng rất

nghiêm túc sau lưng Tứ Cố Kiếm, hai tay nhẹ nhàng đỡ lưng ghế xe lăn, nói:

"Nếu muốn học, phải nắm chắc thời gian, liệu ta có cần đi tắm gội, ăn chay vài

ngày không?"

Sắc mặt Tứ Cố Kiếm khá kỳ lạ, quay đầu lại nhìn y một cái rồi nói: "Kiếm

dùng để giết người, cho dù ngươi tắm trăm ngày nhưng rốt cuộc vẫn phải vấy

máu, cần gì phải tắm rửa?"

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ngài đã muốn dạy ta, dù sao cũng phải có dáng vẻ

của bậc trưởng bối chứ."

"Kiếm quyết này chắc ngươi đã học từ y rồi." Tứ Cố Kiếm híp mắt lại, lạnh

lùng nói: "Kiếm chỉ là vật chết, cầm nó trong tay. Cho dù ngươi đâm, chém theo

hướng nào, biến hóa tới mức cùng cực cũng không thể vượt quá vạn thứ... Cuối

cùng không gian vẫn chỉ rộng như thế."

Phạm Nhàn im lặng chăm chú lắng nghe, Tiểu Hoàng đế bên cạnh cũng

nhắm mắt lại, không bỏ sót từng lời Tứ Cố Kiếm, dù cảnh giới của cô chưa đủ

để hiểu hết, nhưng cố gắng ghi nhớ kỹ, trong triều đình Bắc Tề vẫn còn nhiều

tài năng, như Hải Đường đang ở ngoài thảo nguyên
 
Khánh Dư Niên
Chương 1618: Trong một chớp mắt 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Một thanh kiếm đâm ra sao có thể giết người? Đó là vấn đề của kiếm pháp.

Nhưng biến hóa của kiếm pháp cũng có lúc tận cùng, không biết bao nhiêu bậc

tiền nhân đã từng khổ công ở đó, dưới ánh mặt trời thì mọi thứ không có gì mới

mẻ, thực ra mọi biến hóa đã có người suy đoán ra từ lâu."

"Cho nên kiếm quyết chưa bao giờ là khâu quan trọng nhất." Tay còn lại của

Tứ Cố Kiếm đặt trên tay vịn xe lăn, v**t v* như đang v**t v* chuôi kiếm cổ,

"Khi ngươi cảm nhận được cảnh giới nào đó, sẽ hiểu rằng thanh kiếm sắc bén

cần ngươi cân nhắc không phải cách giết người, mà là ngươi... nên giết người."

Dường như là một câu nói rất huyền diệu, nhưng Phạm Nhàn đã hiểu ra.

Ngũ Trúc từng nói với Phạm Nhàn hai chữ thực thế, thực là cấp độ tu vi chân

khí, thế bao gồm nhiều thứ như khí thế, thủ pháp. Kiếm pháp hiển nhiên ngờ

thuộc về thế. Nhưng điều Tứ Cố Kiếm nói đã vượt ra ngoài hai chữ thực thế.

"Đó là tâm niệm, là ý chí, khi thực lực của ngươi đã đạt đến đỉnh cao, điều

cần đột phá chính là tâm niệm và ý chí."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói rồi ngẩng đầu nhìn lên tán cây xanh trên cao,

trong nháy mắt đó ánh mắt lão sắc bén như kiếm, xuyên thấu tận chân trời. Vô

số chim chóc và côn trùng trong tán cây cảm nhận được sát khí tràn ngập giữa

trời đất, kêu thảm thiết bay đi, tạo thành vô số điểm đen bay vụt lêntừ tán cây

rậm rạp, lao thẳng lên mây, muốn rời xa nơi này càng xa càng tốt.

Giọng nói của Tứ Cố Kiếm càng lúc càng thấp dần:

"Con người không phải thần, thân xác chỉ là vật chứa, cuối cùng cũng có

giới hạn. Tu luyện chân khí, nâng cao cảnh giới, đến một giai đoạn nào đó kinh

mạch không thể chứa đựng nổi, sẽ dừng lại."

"Nếu cưỡng ép tu luyện nữa, chỉ có thể khiến kinh mạch đứt đoạn, trở thành

phế nhân. Dĩ nhiên, trên biển cả mà tăng thêm một tấc nữa đã ở cảnh giới cửu

phẩm, muốn tiến bộ hơn nữa vốn đã rất khó khăn."

Tứ Cố Kiếm vẫn lặng lẽ ngắm nhìn tán cây xanh, Phạm Nhàn và Tiểu

Hoàng đế bên cạnh im lặng lắng nghe. Tiểu Hoàng đế không phải cao thủ võ

đạo nên không hiểu hết, nhưng Phạm Nhàn lập tức nắm bắt được ý nghĩa - cho

dù là Lang Đào, Vân Chi Lan hay bản thân y, giờ đều đã bước vào cảnh giới

cửu phẩm, nhưng không thể nâng cao thêm được nữa, bởi vì họ đã đạt giới hạn

của cơ thể con người, dù có khổ luyện thế nào cũng chỉ giữ được ở cảnh giới

này.

"Thực chính là nước trong bình, thế là cách rót nước." Tứ Cố Kiếm chậm rãi

nói: "Một bình nước không bao giờ có thể tưới hết cánh đồng màu mỡ, đó chính

là giới hạn. Nếu không vượt qua được phương thức, vĩnh viễn chỉ có thể rót

nước từng chút một, không phóng khoáng là không thể thay đổi. Học bao nhiêu

thủ pháp, kiếm quyết, gốc rễ vẫn chỉ có bấy nhiêu, tất nhiên ngươi không cảm

nhận được cảm giác khi đại giang vỡ đê."

"Vậy nên trọng tâm vẫn là chân khí trong người." Phạm Nhàn vô thức nói,

nghĩ đến chân khí vương đạo sâu thẳm như Đông Hải trong người Hoàng đế bệ

hạ.

"Giữa các cảnh giới luôn giữ thăng bằng và kiềm chế lẫn nhau... Thực cố

nhiên là quan trọng nhất, nhưng nếu không nắm được cách phóng thích chân khí

trong người ra ngoài, sẽ không thể sở hữu thực siêu phàm thoát tục."

"Giống như một con sông lớn vỡ đê, nếu không kiểm soát được dòng nước,

trời cao sẽ không ban cho ngươi một dòng sông lớn." Tứ Cố Kiếm châm chọc

cười nói: "Bởi vì trời cao có đức hiếu sinh, sẽ không để ai chết một cách lãng

phí."

"Cách nói này quá duy tâm, hơn nữa ta đột nhiên phát hiện, mặc dù ngài đã

huấn luyện ra nhiều cao thủ hàng đầu thiên hạ, nhưng nói đến trình độ giảng

dạy, thực ra cũng chẳng khác gì Ngũ Trúc thúc. " Phạm Nhàn thở dài, trong

lòng nghĩ thầm những lời Tứ Cố Kiếm nói ra đều rất có lý, nhưng chỉ là lời nói

suông mà thôi. Không có pháp môn nào có thể hoàn toàn khống chế dòng chân

khí trong cơ thể, bản thân con người vốn có những giới hạn, đương nhiên sẽ

không thể để chân khí tự do bành trướng. Nhưng nếu không thể nâng cao trình

độ chân khí, vượt qua ngưỡng giới hạn ấy, cũng không thể nắm bắt được những

pháp môn huyền diệu này.

Thật ra, đây chỉ là những lời lẽ vô nghĩa, một luận điểm không thể giải thích

rõ ràng về mặt lý luận.

"Bởi vì chân khí trong cơ thể đã vượt quá khả năng chịu đựng của con

người, đã thoát ly giới hạn nhân thế. Vì thế, điều khiển dòng chân khí ấy tất

nhiên cũng không thể là điều con người làm được." Tứ Cố Kiếm đưa ánh mắt từ

trên cao xuống, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Đó là điều rất tự nhiên."

"Vậy phải làm thế nào để giải quyết vấn đề này?"

"Cho nên trước tiên ngươi phải tìm ra một pháp môn vượt ngoài giới hạn

của nhân thế." Không biết có phải vì Tứ Cố Kiếm rời ánh mắt về hay không, gió

trên tán cây đại thụ cũng dừng lại, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, những chú chim

non và côn trùng chưa kịp chạy thoát khỏi tán cây chìm trong im lặng, mang

trong mình niềm vui như vừa thoát chết.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1619: Trong một chớp mắt 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chính là ý niệm và ý chí như ta đã nói trước đây."

Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, không biết chàng trai trẻ này

có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, chậm rãi nói: "Thực lực siêu phàm, phải đạt tới

bằng phương thức siêu phàm. Ngươi phải quên hết những gì từng học qua, quên

đi Tiểu Thủ Đoạn, Đại Phách Quan, Tứ Cố Kiếm, pháp môn bá đạo, pháp môn

Thiên Nhất đạo... Ngươi phải quên tất cả những pháp môn có thể bắt chước theo

dấu vết."

"Bất cứ nơi nào có dấu vết, ắt có nguyên lý để bám víu. Nhưng cảnh giới

Đại tông sư thực sự không có nguyên lý." Con ngươi trong mắt Tứ Cố Kiếm

dần co lại, nhìn Phạm Nhàn quát lớn: "Ngươi phải quên mình là con người!

Quên đi bàn tay, đôi chân, quên lông tóc, đau nhức trong xương, đừng cố gắng

dùng bất kỳ phương thức nào của thân thể để khống chế dòng chân khí."

"Chỉ có tâm niệm và ý chí mới có thể vượt qua giới hạn của thân xác."

Giọng Tứ Cố Kiếm dần trầm xuống, nhưng vang vọng như hàng ngàn tiếng

chuông trong lòng Phạm Nhàn: "Cởi hết quần áo ra đi."

o O o

Cởi hết quần áo ra đi! Trong lòng Phạm Nhàn như bị sét đánh, mồ hôi toát

ra khắp người, làm ướt nhẹp xiêm y trên mình. Y rất quen thuộc với câu nói

này, bởi đây là một đoạn trích từ [Túc Ngữ Lục] trong Ngũ Kinh, khi sư tổ Khổ

Hà đại sư - Căn Trần đại sư ngộ đạo, đã từng hô to: Thân thể con người chính là

tấm áo, chỉ có cởi ra mới là đại đạo!

Trên vách núi Đạm Châu, đúng lúc Phạm Nhàn tu luyện công phu đến giai

đoạn mấu chốt quyết định, Ngũ Trúc thúc cũng từng hô lên câu tương tự.

Không ngờ, ngày nay lại nghe thấy câu nói ấy từ miệng Tứ Cố Kiếm. Trong

nơi sâu xa dường như có thiên ý, chứng minh với Phạm Nhàn rằng câu nói ấy

hàm chứa ý nghĩa thâm sâu, giống như lúc đó đang hiển lộ trước mắt y một

cảnh giới mới hoàn toàn huyền bí và khó dò lường song vô cùng quyến rũ.

Sau khi thốt ra câu đó, Đại tông sư Tứ Cố Kiếm im lặng ngồi dưới gốc cây

xanh.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên người Phạm Nhàn. Y mơ hồ biết được mình đã

hiểu được điều gì đó, nhưng thật ra vẫn chưa hiểu thấu, y biết Tứ Cố Kiếm nói

đúng, chỉ là pháp môn ấy quá mơ hồ, không có dấu vết để tìm ra. Điều quan

trọng nhất là cách giải thích hoàn toàn chủ quan đó đối lập hẳn với pháp môn bá

đạo mà Phạm Nhàn theo từ nhỏ. Làm sao chỉ dựa vào ý chí có thể tác động lên

thế gian hữu hình này?

Nhân loại tồn tại trên đời, khác biệt với muôn vật ở chỗ nào? Chính là ở hai

chữ tâm ý. Con người là linh hồn của vạn vật, có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể

ngắm hoa nở mà vui, ngắm hoa tàn mà buồn, ngắm trăng tròn khuyết, sinh ra

cảm giác về sự vĩnh hằng và biến đổi của trời đất, ngắm thủy triều lên xuống,

sinh ra cảm giác vô thường cô đơn của kiếp người.

Những ông già cúi đầu trên mảnh đất vàng cũng biết thưởng thức niềm vui

của vở tuồng từ cái bóng. Thậm chí cả cảm giác khoái lạc bản năng cũng có thể

thông qua cách thức vượt thoát bản năng và vật chất, tác động đến tâm trí con

người. Quyền thần gian ác vô song cũng có lúc tĩnh tọa nửa ngày, vẽ một bức

tranh treo trung đường rồi tự đắc ý cho đến rơi nước mắt.

Không sinh vật nào phức tạp hơn loài người, chỉ có con người mới có được

tình cảm phong phú và tâm ý khó quên ấy. Trời đất lạnh lùng, nhìn sinh tử biến

đổi của chúng sinh, chỉ có con người có thể quay ngược nhìn trời đất, tâm ý mơ

hồ giao cảm.

Mồ hôi trên người Phạm Nhàn dần khô. Dù biết cảnh giới ấy khiến lòng

người day dứt, nhưng biết y không thể đạt được bằng ý chí. Y khàn giọng hỏi:

"Tứ Cố Kiếm chân chính, có thể không dùng kiếm... Ngài dạy ta thế nào?"

"Pháp môn không truyền tai thứ hai, không phải không muốn mà là không

thể truyền." Tứ Cố Kiếm phá vỡ bầu không khí im lặng, lạnh lùng đáp: "Hôm

nay ngươi cùng ta dạo phố Đông Di thành, ta chỉ có thể cho ngươi xem, còn

ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu được hoàn toàn nhờ vào duyên phận của ngươi."

Phạm Nhàn thành kính cúi đầu, nói: "Hân hạnh được dẫn đường cho ngài."

Tiểu Hoàng đế bên cạnh hai người nhắm mắt lại, mí mắt run run, có vẻ như

đang cố gắng ghi nhớ từng lời đối thoại ngày hôm nay giữa hai người lớn tuổi

và trẻ tuổi.

Tứ Cố Kiếm không để ý đến suy nghĩ trong lòng hai người trẻ tuổi, ra hiệu

cho Phạm Nhàn đẩy chiếc xe lăn rời khỏi gốc cây xanh, hướng tới phố phường

nhộn nhịp nhất Đông Di thành.

Không biết từ lúc nào, có lẽ ngay khoảnh khắc Tứ Cố Kiếm ngẩng đầu lên

trời, du khách dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra xung quanh. Lúc này dưới gốc

cây vắng lặng, chỉ còn bóng râm mờ nhạt phủ xuống mặt đất.

Rầm một tiếng, gió biển thổi qua, bỗng nhiên cây đại thụ rụng xuống vô số

lá xanh, lộ ra hai khoảng trống, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, giống như

đôi mắt của một vị thần từng lướt nhìn lên trời trong thoáng chốc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back