Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1600: Vua nào triều thần nấy 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Cảm giác

mềm mại đẫm mùi trên môi lưỡi vừa hung tợn vừa quyến rũ, hiện rõ cuộc chiến,

khiến môi lưỡi đau nhức, thèm khát, dần dần ẩn chứa x**n t*nh.

Lý Ngao từng nói, nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân, ngoài một chỗ cứng

cáp, những nơi khác đều mềm nhũn. Mặc dù Phạm Nhàn là người kiên cường,

nhưng dưới sức tấn công quyến rũ này, y cũng bị đè ngửa dưới thân Tiểu Hoàng

đế. Y không cam tâm, muốn phản kháng, hai tay phát mạnh vào vị trí mềm mại

ẩn sau lớp áo rồng, khiến người ta phải tự hỏi đó là đánh hay là v* v*n?

Bên ngoài hoàng hôn càng lúc càng tối, bên trong nhiệt độ càng ngày càng

lên cao. Không khí xung quanh ngập tràn khí tức chiến đấu và âu yếm, hòa với

mùi mồ hôi nhè nhẹ và tiếng r*n r* thỉnh thoảng vang lên, khiến lòng người xôn

xao không ngừng.

Không biết ai cắn lưỡi ai tạo thành một tiếng đau đớn, không biết ai bóp

đường cong của ai tạo ra một tiếng rên khẽ, không biết ai xõa tóc ai trên làn da

trắng như tuyết, không biết ai vòng tay quanh eo ai, khiến tiếng chửi thầm giận

dữ càng mãnh liệt hơn.

Khóe môi Phạm Nhàn đã rách, y nhìn Tiểu Hoàng đế nằm trên người mình,

ngắm đôi bờ vai ngọc và ánh mắt kiêu hãnh chưa chịu khuất phục, hừ một tiếng,

lật người đè cô xuống giường, áp sát vào người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tiểu Hoàng đế không hề yếu thế, mắt hung hăng nhìn lại rồi cắn thêm một

nhát vào vai Phạm Nhàn, đấm mạnh vào y, vòng eo vận sức, muốn bật dậy lấy

lại quyền chủ động.

Cú va chạm này vô cùng mãnh liệt, khiến sắc mặt Phạm Nhàn rốt cùng cũng

thay đổi. Trên chiếc giường gỗ Kiếm Lư kêu lên cọt kẹt, Phạm Nhàn hằn học đè

chặt vai Tiểu Hoàng đế, thở hổn hển nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì,

chỉ quan sát ánh mắt cô, muốn tìm thấy điều gì đó thật sự, chứ không phải thứ

mơ hồ hiện tại.

Thật đáng tiếc, trong mắt Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn nhìn thấy rất nhiều

thứ, như căm hận, u uất, tuyệt vọng, giải thoát, d*c v*ng sâu đậm và mơ màng

lung tung, nhưng không thấy chút tính toán nào.

Chiến tranh giữa nam nữ thường như vậy, trước khi phát hiện đối phương đã

lún sâu, bản thân cũng thường bị cuốn theo. Cảm nhận thân thể mềm mại gợi

cảm dưới người không ngừng vật vã, đường cong lên xuống, đôi g* b*ng đ**

ép vào ngực, làn da mát lạnh nhưng đẫm mồ hôi, nhất là cảm giác dưới thân

khít khao không thể chối cãi, khiến sau giây lát vẻ bình tĩnh trong mắt Phạm

Nhàn đã tan thành khói, theo tiếng r*n r* khó nhọc của Tiểu Hoàng đế bên tai,

bay lên tận chín tầng trời, mất hết khả năng kiểm soát.

Tay y từ vai trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy, thân trên của cô vươn lên, môi

từ tai y trượt xuống vai, cắn mạnh.

Y bị đau nên tay siết chặt hơn, khiến vật trong tay biến dạng. Cô bị đau, khó

chịu, cảm giác kỳ lạ nên run rẩy, vô thức ôm chặt y, cố gắng vươn người lên, áp

sát y, cảm nhận nhịp tim của y và nhịp tim bất lực của mình, cùng cảm giác lạ

lẫm phức tạp k*ch th*ch ấy.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập, tiếng th* d*c, tiếng vải ma

sát, thoảng qua một vài tiếng đấm đá, r*n r* đau đớn.

Tiếng động càng lúc càng lớn, chiếc giường gỗ gần như không chịu nổi

những trò tra tấn này, tiếng ken két ngày một rõ. Nó tự hỏi đôi trai gái trên đó

đang dằn vặt cái gì, làm thì cứ làm đi, cuộc đời ngắn ngủi có bảy tám chục năm,

sao phải tranh giành từng phút giây một?

Nhưng chính những phút giây ấy mà đôi trai gái tranh giành, làm tổn thương

nhau, yêu thương nhau, chơi đùa nhau, xa cách rồi lại áp sát nhau, cảm nhận

nhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương khiến trái tim mình hốt hoảng rời bỏ

nhưng lại không muốn xa cách.

Mồ hôi nhỏ xuống chiếc chăn mỏng, bay lên người hai người, như đã bị

nhiệt độ nóng bức trong phòng hâm nóng thành sương mù mỏng, che phủ đôi

trai gái đang quấn lấy nhau.

Cuộc chiến âm thầm tiến đến thời khắc then chốt, quần áo tung bay như

tuyết tan chảy trong cảnh xuân tươi đẹp, hai người trở về thời kỳ hoang sơ, thở

hổn hển, nhìn nhau choáng váng, áp sát vào nhau. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn

trở thành người chủ động, ngồi trên bụng Phạm Nhàn. Hai tay cô đặt trên lồng

ngực cân đối cứng cáp của y, tóc đen buông xuống che đôi g* b*ng đ**, thở hổn

hển, trầm giọng nói:

"Trẫm muốn ở trên."

Giữa hai người là một mảnh lầy lội, mồ hôi theo mái tóc đen rơi xuống, nhỏ

lên ngực Phạm Nhàn, lên tay Tiểu Hoàng đế. Phạm Nhàn nhìn người con gái

trên người mình, cảm nhận sự thay đổi phía dưới, tim đập mạnh, nhưng cố gắng

giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: "Ta cần biết tên ngươi."

Tiểu Hoàng đế không phải nữ nhân bình thường, quen sống như con trai chứ

không phải con gái yếu mềm, cho nên dù trong hoàn cảnh xuân ý dào dạt này,

cô vẫn muốn ở trên. Là Hoàng đế, chỉ được cưỡi người chứ không thể bị cưỡi,

cô nhất định phải ở trên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1601: Vua nào triều thần nấy 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn không quan tâm, y là người hiện đại, hiểu lực tác động và phản

tác động, biết tính tương đối, cưỡi và bị cưỡi về bản chất như nhau. Y chỉ cần

biết tên của đối phương trước khi chuyện đó xảy ra. Muốn hợp thành một với y,

đó phải là người con gái có tên tuổi, người con gái của y, chứ không chỉ là nữ

Hoàng đế, vì Hoàng đế chỉ là danh hiệu còn tên tuổi đại diện cho nhiều thứ hơn.

Lúc này, nửa thân trên Tiểu Hoàng đế Bắc Tề tr*n tr**ng, nửa dưới quần áo

xộc xệch, che được phần hông nhưng không che được sự nóng bỏng ẩm ướt bên

trong. Trong mắt cô đã không còn tuyệt vọng u uất ban đầu, chỉ có chiến thắng

và tò mò mãnh liệt với điều xa lạ, cùng thói quen ra lệnh của một đế vương.

Phòng tối im lặng cho đến lúc này, không biết hai người đã hành hạ, làm tổn

thương nhau bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu lên tiếng. Sau hai câu nói, không

khí trong phòng dường như thay đổi tinh tế, nhất là khi nghe Phạm Nhàn hỏi tên

mình, Tiểu Hoàng đế để mái tóc đen như thác đổ trên gương mặt tuấn tú của y,

ngón tay trượt nhẹ qua đôi ngươi như được vẽ của y, giọng khàn khàn nói: "Lúc

này, ngươi có thể gọi trẫm là Đậu Đậu."

"Chiến Đậu Đậu?"

Phạm Nhàn chỉ kịp hỏi lại một câu, đã phải hít mạnh một hơi lạnh vì cô nhẹ

nhàng đung đưa hông, từ từ ngồi xuống bụng y. Khi ngồi xuống, lông mày cô

nhíu lại, có vẻ rất đau đớn.

Đường núi chật hẹp, tuy đã trải đầy bùn lầy nhưng càng thêm gian nan.

Muốn vượt sông Hoàng Hà băng giá, để lên núi Thái Hành tuyết phủ.

Lồng ngực Phạm Nhàn phập phồng, hai tay theo bản năng vuốt dọc đường

cong hấp dẫn của cô, đặt nhẹ lên hai khối mềm mại sâu trong áo, v**t v*. Nhàn

nhã câu cá dưới khe xanh, chợt thấy thuyền đưa vào giấc mộng bên bờ.

Đường đi gian nan, ngã ba ngặt nghèo, bây giờ yên ổn ở đâu? Cô nhẹ nhàng

c*n m** d***, cảm nhận được đau đớnnhưng kiên quyết không buông lỏng đôi

bàn tay ngọc đè lên vai Phạm Nhàn. Cô kiên cường thậm chí hơi bá đạo, từ từ di

chuyển cơ thể, đau đớn trong khoái lạc khiến khuôn mặt cô trở nên vô cùng

nghiêm túc, giống như một vị quân vương chinh phục mọi khó khăn trở ngại.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Phạm Nhàn biến đổi, thậm chí hơi bối rối, hai

tay vô thức bắt đầu v**t v*. Không biết bao lâu sau, băng tuyết tan dần, sóng

gió lặng dịu, hai người từ từ đến bên nhau, ôm chặt lấy nhau, run rẩy vì đau

đớn, say đắm và cuối cùng là xấu hổ.

Thời gian trôi qua, ánh hoàng hôn tắt dần, nam nữ trên giường lúc lên cao

lúc xuống thấp, dù im lặng nhưng ngoan cố, dù nồng nhiệt nhưng vẫn cứng rắn,

không ai chịu thua, không ai chịu cúi đầu. Vua nào triều thần nấy, trên chiếc

giường lớn, quân vương và tôi tớ đã lộn xộn từ lâu.

Chính là: Lối mòn từng quét sạch men say của khách khổ cực, cửa phòng

hai lần mở ra đón chào chúa ta. Hoa đào đã nở rộ về đâu, chàng Lưu Lang xưa

giờ lại đến.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuối cùng, trận chiến kết thúc với chiến thắng thuộc về Phạm Nhàn. Y đã

chiến đấu với nữ nhân quật cường này không biết bao nhiêu lần, cuối cùng

thành công chiếm lại quyền khống chế khi đối phương kiệt sức. Trận chiến điên

cuồng, thô bạo, Phạm Nhàn thở hồng hộc nằm trên người cô, liếc nhìn vết

thương vai mình, thấy máu me lênh láng, trong lòng không khỏi khiếp đảm.

Cúi xuống nhìn, chỉ thấy ngọc nữ trong lòng đã không còn dáng vẻ Hoàng

đế cao quý ngày thường. Hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, môi mỏng hé

mở, hơi thở thơm tho, vô cùng mệt mỏi, không khác gì nữ nhân bình thường.

Điểm bắt mắt duy nhất là những dấu xanh trên khuôn trăng tuyết trắng. Trong

lòng Phạm Nhàn giật mình, tự hỏi sao mình lại thô bạo đến thế?

Sau khi thỏa mãn, nam nhân từ thú tính trở thành giả vờ thánh thiện, muốn

rút điếu thuốc, đọc báo, nhưng nhất định sẽ lập tức rời xa vòng tay của người nữ

nhân. Nhưng Phạm Nhàn vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân hình tr*n tr**ng của Tiểu

Hoàng đế, không rời đi mà lặng lẽ ngắm nhìn cô, không rõ đang suy nghĩ điều

gì.

Thật ra cảnh tượng này đã từng xảy ra bốn năm về trước, nhưng khi đó

Phạm Nhàn hoàn toàn mất ý thức, không hay biết chuyện gì. Hôm nay cảm

nhận thật rõ ràng, khiến trong lòng y sinh ra cảm giác kỳ lạ: nữ nhân tóc dài xõa

vai này là Hoàng đế Bắc Tề, quân vương của một nước, nhưng giờ như một thỏ

con trốn trong lòng y.

Tiểu Hoàng đế mệt rồi, nhắm mắt lại, mi cong cong hơi động đậy, chắc chưa

ngủ, vẫn ôm eo Phạm Nhàn, không buông, khóe miệng hơi nhếch lên, thỏa mãn

thở dài.

Nhìn cảnh này, lẽ ra Phạm Nhàn phải tự hào, nhưng không hiểu sao đột

nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bởi y nhớ đến bộ phim mà kiếp trước từng xem qua.

Đó chính là bộ phim mà mọi người yêu thích Khi Harry gặp Sally, Meg

Ryan cuối cùng vừa khóc vừa ch** n**c mũi lên giường với người bạn thân

Billy Crystal suốt mười mấy năm rồi cũng mỉm cười thỏa mãn thở dài - giống

như con bọ ngựa cái mang thai, sắp đi thưởng thức bữa tối lớn từ chồng.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1602: Chải đầu 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm nay, câu chuyện Phạm Nhàn và Hoàng đế trên giường cũng kỳ lạ và

đương nhiên như vậy, cô cũng đã khóc, trong khoảnh khắc nào đó trước đây.

Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành con bọ ngựa đực.

Ngay lúc ấy, Hoàng đế mở mắt, tỉnh dậy, không lấy khăn che thân thể trần

truồng, cứ thế vô tư để lộ trước mặt Phạm Nhàn, như thể nơi này vẫn là quốc độ

của cô, Phạm Nhàn là tôi tớ của cô.

Cô im lặng một lúc, bỗng nhìn Phạm Nhàn đầy phức tạp, mỉm cười nói:

"Trẫm đã là nữ nhân của ngươi."

Phạm Nhàn không biết lúc này mình nên nói gì, nhưng nghe những lời ấy

vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trẫm muốn ở trên cao, trẫm là nữ nhân của

ngươi, trẫm... Trẫm... đúng là là từ ngữ khiến người ta đau đầu.

Hoàng đế ngồi dậy, rất tự nhiên chải đầu trước mặt Phạm Nhàn, mắt nhìn ra

màn đêm ngoài cửa sổ, từng chữ một nói: "Trẫm có thể cam đoan với ngươi, đời

này sẽ không chọn nam nhân thứ hai. Đương nhiên, trẫm sẽ không yêu cầu

ngươi không tìm người nữ nhân khác. Nhưng, ngươi nên hiểu... trẫm đã là

người nữ nhân của ngươi, quốc gia của trẫm cũng chính là quốc gia của ngươi,

ngươi nên chăm lo nhiều hơn."

Trong phòng tối không đèn, trong Kiếm Lư không ai làm phiền, như là địa

điểm bị lãng quên. Trong bóng tối, Phạm Nhàn nghe những lời lạnh lẽo ấy, cau

mày lạnh lùng quay đi, không ngờ thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt Tiểu

Hoàng đế... không, trên khóe mắt Chiến Đậu Đậu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không nhiều không ít, chỉ là một giọt lệ. Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này,

không nhịn được lắc đầu, nhưng cũng không nói được lời nào. Y lục lọi bên

cạnh một lát, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa lên gần khuôn mặt Tiểu

Hoàng đế, nhẹ nhàng chạm vào.

Tiểu Hoàng đế giật mình, lập tức khôi phục bình tĩnh bằng tốc độ đáng kinh

ngạc, hai cánh tay tr*n tr** thoải mái trượt vào trong y phục trắng ngần, mái tóc

đen buông xuống vai, sắc mặt bình thản, không còn vẻ mê hoặc, kết hợp đôi

mắt lạnh lùng ấy, ngược lại toát lên vài phần ý tứ cổ xưa chỉ có ở Thượng Kinh

thành.

Cô im lặng nhìn Phạm Nhàn, cứ như thế cho đến khi khiến y hơi run sợ mới

chậm rãi nói: "Chải đầu cho trẫm."

Nói xong, cô xoay người lại, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi vai mảnh mai,

mái tóc dài đen nhánh, nhìn về phía Phạm Nhàn một cái. Không biết cô từ đâu

lấy ra một cái lược gỗ Thương Sơn, đưa vào tay Phạm Nhàn.

Trên đời này, mỗi sáng hôm sau ngày xuất giá của nữ nhân, luôn có nghi

thức chải đầu phức tạp. Nhà giàu tất nhiên có người hầu hoặc ma ma có thân

phận chủ trì, còn nhà nghèo thì do mẹ chồng tự tay chải đầu cho con dâu.

Cả đời này, có lẽ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không thể xuất giá, với tư cách một

người con gái, không thể phủ nhận đó là nỗi bi thương. Trong đêm khuya sâu

thẳm như thế này, cô muốn Phạm Nhàn chải đầu thay mình.

Phạm Nhàn cầm lược, từ từ di chuyển cánh tay, để những chiếc răng gỗ với

khoảng cách hoàn hảo trượt qua mái tóc đen. Mái Tiểu Hoàng đế dần chỉnh tề,

tâm trí Phạm Nhàn và cô cũng dần được chải chuốt rõ ràng.

Phạm Nhàn biết thêu hoa, biết chải đầu, là một gã khéo tay trong khuê

phòng. Chẳng mấy chốc, y đã chải cho Tiểu Hoàng đế một kiểu tóc khác hẳn

với thiếu nữ khuê các, cũng không phải kiểu tóc của nữ nhân trưởng thành. Nhờ

ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hoàng đế soi gương một lúc lâu, có vẻ

rất hài lòng với tay nghề của Phạm Nhàn.

Trong quá trình chải đầu, hai người im lặng, mỗi người suy nghĩ, dường như

chưa biết tiếp theo nên xử lý tình thế giữa hai người ra sao. Một lúc sau, Phạm

Nhàn phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi: "Tại sao lại là ta?"

Câu hỏi không nhắc tới hôm nay, không phải việc nước, cũng không phải

câu nói say sưa của Tiểu Hoàng đế, mà chỉ hướng tới ngôi miếu nhỏ cách đây

vài năm về trước. Chiến gia hoàng tộc Bắc Tề truyền đến đời này, ngoại trừ vài

vị công chúa, chỉ còn Tiểu Hoàng đế giả nam này. Muốn kéo dài dòng dõi

hoàng tộc Bắc Tề, tất nhiên Tiểu Hoàng đế cần có đứa con của riêng mình.

Cho dù mạo hiểm cực lớn cô cũng muốn sinh con đẻ cái. Vì vậy, vài năm

trước vào một đêm hè, Hải Đường Đóa Đóa mới có thể không tiếc mọi thủ

đoạn, cũng muốn làm Phạm Nhàn ngất ngây trong ngôi miếu ấy.

Phạm Nhàn chỉ muốn xác nhận một điều, tại sao Tiểu Hoàng đế Chiến Đậu

Đậu lại chọn mình làm đối tượng cho mượn giống. Trở thành ngựa giống, có lẽ

trong mắt một số người là có phần nhục nhã, nhưng Phạm Nhàn không có suy

nghĩ đó, bởi vì dường như cách đây nhiều năm mẫu thân của y trong kiếp này

cũng từng làm chuyện tương tự, hơn nữa được trở thành ngựa giống, rõ ràng

chứng tỏ huyết thống con ngựa này rất tuyệt vời, năng lực phi thường, cũng coi

như một hình thức được thừa nhận khác.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1603: Chải đầu 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Hoàng đế im lặng ngồi trước mặt y, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tóc

ngươi cũng rối rồi, trẫm sẽ chải đầu cho ngươi."

Phạm Nhàn không từ chối, đưa lược qua, im lặng ngồi bên giường. Tiểu

Hoàng đế quỳ gối trên giường, khó nhọc bò bằng đầu đến phía sau lưng Phạm

Nhàn, bắt đầu chải đầu cho y.

Lúc này, tư thế của Tiểu Hoàng đế rất ngoan ngoãn, quỳ phía sau Phạm

Nhàn, nghiêng người sát vào, thật sự rất giống một tiểu thê tử bé nhỏ.

Chỉ có điều đôi tay của cô thật sự không khéo léo. Người từ nhỏ đã làm

Hoàng đế, quả thật đúng với câu nhận xét tứ chi không cần làm gì, thật sự chưa

từng làm việc gì, huống hồ là việc có kỹ thuật như chải đầu.

Lược gỗ lênh đênh khó nhọc trên mái tóc đen của Phạm Nhàn, thỉnh thoảng

vướng víu, kéo căng khiến Phạm Nhàn nhíu mày. Nhưng y không lên tiếng, chỉ

im lặng. Y chải đầu cho Tiểu Hoàng đế là để sắp xếp lại tâm trạng hỗn loạn ban

đầu của cô sau khi ân ái, an ủi ước mơ trở thành nữ nhân thông thường của cô.

Còn Tiểu Hoàng đế chải đầu cho y, là muốn thể hiện bản thân giống một thê tử

bình thường.

Tiểu Hoàng đế quỳ sau lưng y, nghiêm túc nhưng vụng về chải đầu, ánh mắt

hạ xuống mép giường của Phạm Nhàn, nơi có vài cây kim nhỏ sắp xếp ngay

ngắn, lấp lánh ánh kim loại lạ, có kim có độc, có kim không độc.

Trước khi thân thiết, cô đã chú ý thấy Phạm Nhàn cẩn thận lấy những thứ đó

ra từ trong tóc.

Lúc này không nhìn thấy mặt Phạm Nhàn, chỉ thấy lưng của y, sắc mặt Tiểu

Hoàng đế thoải mái hơn nhiều. Không bị Phạm Nhàn nhìn thấy ánh mắt của

mình khiến cô cảm thấy rất yên tâm. Ngay trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tiểu

Hoàng đế thoáng lướt qua tình cảm và mê hoặc nhạt nhòa, dù lập tức trở lại

bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra chân tình sâu thẳm trong nội tâm cô dành cho nam

nhân trẻ tuổi này.

Điều Phạm Nhàn không hiểu chính là, tại sao lại chọn mình, hay Tiểu

Hoàng đế thực sự thích mình?

"Huyết thống của ngươi rất tốt." Tiểu Hoàng đế hơi cúi đầu, mái tóc ba lớp

nhẹ nhàng rũ xuống trán cô: "Nếu như phải sinh con, tất nhiên trẫm hy vọng tìm

một người cha tốt cho đứa trẻ."

"Huyết thống của ta có gì tốt?" Phạm Nhàn cảm thấy chiếc lược dừng lại

trên đầu, chậm rãi nói: "Ta mang huyết mạch hoàng tộc Khánh Quốc, lẽ nào cô

cam tâm để một đứa trẻ như thế trở thành người cai trị Bắc Tề sau này?"

Tiểu Hoàng đế chợt giật mình, ngượng ngùng di chuyển lược, nói nhỏ: "Khi

đó, ta và Lý Lý đều không biết ngươi là con tư sinh của Khánh Đế."

"Vậy côthực sự nhìn để ý gì ở ta?" Phạm Nhàn cười khổ, cúi đầu xuống,

dưới ánh trăng sáng tỏ, nhìn đôi chân trần của Tiểu Hoàng đế từ váy trắng duỗi

ra bên hông mình. Phía sau lưng rất ấm áp, rất mềm mại, cảm giác rất tốt.

Tiểu Hoàng đế thở dài, vừa chải vừa nói: "Chuyện này cũng không gạt được

ngươi. Nếu trẫm nói là trẫm để ý huyết thống Thiên Mạch giả thì cũng không

thể giải thích được."

"Đương nhiên không thể." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp lại: "Lúc đó, chưa ai

biết mẹ ta họ Diệp."

Tiểu Hoàng đế im lặng một lúc, bỗng nói: "Đã mấy năm ngươi không viết

Thạch Đầu Ký."

"Ừm." Phạm Nhàn chợt hoảng hốt, nhớ lại hai năm qua song phương quan

hệ tốt đẹp, mỗi lần viết một chương ở kinh đô là lập tức sai khoái mã Giám Sát

viện chuyển lên Thượng Kinh thành Bắc Tề, gửi đến tay Tiểu Hoàng đế.

Người đầu tiên nhận ra Thạch Đầu Ký do mình viết chính là Hải Đường

Đóa và Tiểu Hoàng đế. Tiếng Tào Công vang lên trong cung ban đêm khiến

Phạm Nhàn hoảng hốt không nhẹ. Chỉ có điều khi đó, y nghĩ Tiểu Hoàng đế chỉ

có tính cách kỳ lạ, không dám tưởng tượng dưới chiếc long bào ấy lại là một

thiếu nữ quyến rũ.

"Trẫm đã từng nói với ngươi, trẫm thích thi phẩm ở Bán Nhàn trai." Tiểu

Hoàng đế mím môi, bình tĩnh nói.

Phạm Nhàn lại ừ một tiếng.

"Ngoài ra, ngươi cũng không tồi."

"Tính tình cũng coi như quả quyết, không giống những Nho sĩ rụt rè."

Tiểu Hoàng đế lơ đãng nói vài câu, khiến Phạm Nhàn rơi vào im lặng. Y

hiểu ý đối phương muốn truyền tải qua ba câu nói ấy. Sau một hồi, y mở miệng:

"Cô thích ta."

Tiểu Hoàng đế suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, dù không biết Phạm Nhàn có

thể thấy động tác đó không.

Phạm Nhàn bỗng cười khổ: "Ta có nên cảm thấy vinh dự không?"

"Lúc này trẫm cho phép ngươi tự mãn một chút." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế

trầm xuống, có vẻ như hận không thể cắn thêm vài cái nữa.

o O o

"Những lời ngươi nói trong cung điện, trẫm nhớ rất rõ ràng. Trước lo nỗi lo

của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ. Trẫm vẫn luôn hoài nghi, thiên

hạ ngươi nhắc tới cuối cùng là thiên hạ thực sự hay chỉ là Khánh Quốc của riêng

ngươi." Tiểu Hoàng đế im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói. Dường như muốn giải

thích lý do tại sao cô kiên quyết đối phó với Phạm Nhàn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1604: Chải đầu 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn chấp nhận lời giải thích này, bởi vì y đã suy nghĩ lâu rồi, bản

thân hoàn toàn không thể nhận được lòng tin từ triều đình Bắc Tề, sẽ không có

ai tin con tư sinh của Khánh Đế thực sự là người theo chủ nghĩa quốc tế, nhất là

người thông minh như Tiểu Hoàng đế.

Phạm Nhàn đột ngột quay người lại, lặng lẽ nhìn cô gái gần kề, hai người

cách rất gần, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng rực của nhau. Y

nhìn gương mặt non nớt của cô, chợt có cảm giác cô vẫn còn là một cô bé.

"Cô thật ngốc nghếch." Phạm Nhàn nói thẳng: "Rất nhiều năm trước cô đã

chuẩn bị đầu tư vào ta, vậy nhất định phải tiếp tục đầu tư. Xế chiều ta đã nói,

nếu Khổ Hà biết cách làm của cô bây giờ, chắc sẽ tức giận đến mức chết thêm

lần nữa."

Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, trở nên nghiêm nghị, thoáng chút tức giận.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng màng tới, lạnh lùng nói: "Cô là nữ nhân của ta.

Từ giờ phút này trở đi hãy từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, đừng cố điều khiển

ta hay tìm cách giết ta để nhiễu loạn những bố trí trên đời này. Việc cô cần làm

từ nay là hợp tác với ta."

Đôi mắt Tiểu Hoàng đế sáng lên, không phải vui mừng mà là tức giận. Từ

khi sinh ra tới nay, chưa ai dám nói chuyện với cô như thế, mà còn rất tự nhiên.

"Cô là nữ nhân tài giỏi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là nữ nhân." Không hiểu

sao, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Trưởng công chúa qua đời ở Thái Bình biệt viện,

giọng điệu hơi dịu đi: "Cô và Thái hậu diễn tuồng lừa gạt Trưởng công chúa,

lừa cả ta, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ. Xem ra trong triều đình Bắc Tề thật sự có

vấn đề, hại ta còn cho rằng lời nói ở Trường Đình cổ đạo rất quan trọng."

Y cười tự giễu: "Ta bỏ quá nhiều tâm sức, nên không cho phép cô phá hủy

tất cả."

"Trẫm không phải kẻ dễ bị đe dọa." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế lạnh lẽo, tưởng

Phạm Nhàn sẽ nhắc lại chủ đề cũ.

"Ta sẽ không bao giờ đe dọa nữ nhân của mình." Phạm Nhàn đột ngột vươn

tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai của cô, dịu dàng nói: "Chỉ có điều nữ nhân của

ta nhất định phải nghe lời ta."

Lúc trước, sau khi Tiểu Hoàng đế tỉnh lại từ cơn say mê, câu nói đầu tiên

của cô như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Phạm Nhàn: "Quốc gia của trẫm

chính là quốc gia của ngươi". Đối với người bình thường ở vị trí của Phạm

Nhàn, có lẽ đầu sẽ đau đến muốn vỡ. Nhưng y thì khác, từ rất lâu trước đây y đã

biết hành động của mình cách biệt xa so với suy nghĩ của thế nhân, y cũng đã

chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

Dẫu vậy, nếu đã là quốc gia của mình, hẳn nhiên phải nằm dưới sự khống

chế của chính mình. Cho dù là Hoàng đế Bắc Tề cũng phải quy phục ý chí của

mình. Chinh phục một quốc vương quả thật là điều vĩnh viễn không thể làm

được, nhưng chinh phục một thiếu nữ, lại càng là một thiếu nữ yêu mến mình,

dù tâm chí của cô có kiên cường đến đâu, sức mạnh có vững vàng đến mấy, vẫn

có thể tìm ra một kẽ hở.

Vua nào triều thần nấy; đó là quá trình chinh phục và bị chinh phục. Phạm

Nhàn chỉ hy vọng với chút nhân duyên như mỏng manh như làn sương này, cô

có thể nữ tính hóa thêm một chút.

Nhưng tình thế dường như đã vượt ngoài sự khống chế của Phạm Nhàn.

Tiểu Hoàng đế bình tĩnh nhìn y, không hề có vẻ mệt mỏi hay ỷ lại sau khi xả đi

cơn kích động, chỉ có sự hăm hở và không cam lòng. Phạm Nhàn cảm thấy hồi

hộp khi đưa mắt nhìn cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì.

"Ngươi là nam nhân của trẫm, sao không thể là ngươi nghe theo trẫm?" Tiểu

Hoàng đế mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói.

Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, cô nhẹ nhàng c*n m** d*** rồi nói vào tai

y: "Bằng không, ta và ngươi lại đấu một trận, ai thắng sẽ nghe lời người đó

nhé?"

Hơi thở nóng bỏng quyến rũ khiến Phạm Nhàn rung động, hai người vẫn ôm

chặt lấy nhau không chút khe hở. Nghe thấy lời đề nghị ấy, trái tim Phạm Nhàn

như rớt xuống vực sâu, thầm nghĩ yêu tinh đấu nhau thì còn ai phải ai?

Đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi này, với Tiểu Hoàng đế là lần đầu nếm trải hương

vị tình yêu, thêm vào đó là tính cách kiên cường, cô hoàn toàn không sợ đau

đớn, chỉ tò mò và hân hoan một cách mù quáng. Còn với Phạm Nhàn, chính

thân phận và sự ngoan cố tiềm ẩn bên trong cô đã khiến y cảm thấy việc thách

thức lẫn nhau này vô cùng k*ch th*ch. Giống như ngọn lửa bùng cháy khi gặp gỗ

khô, cả hai đều khát khao thân thể đối phương.

Nam nữ hoan lạc, lại còn muốn lấy cớ quốc gia đại sự, thật là vô liêm sỉ.

Trong đôi mắt Tiểu Hoàng đế hiếm khi thoáng chút mị hoặc, Phạm Nhàn siết

chặt tay, sau đó hai người lại quấn quýt bên nhau.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back