Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 775: Trong nhà xí có người ám sát 4



Không im lặng quá lâu, Phạm Nhàn ngoài tấm rèm nhẹ nhàng nói: "Ta luôn có

một nghi hoặc rất lớn... quan hệ giữa ngươi với Diệp gia không sâu đến mức

này, quan hệ với Yến Tiểu Ất cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trong lịch sử

quá khứ, cũng không có liên hệ gì với Trưởng công chúa. Tuy địa vị của ngươi

cao, thực lực của ngươi mạnh... nhưng trong Quân Sơn hội, ngươi chỉ có thể là

một kẻ làm công. Thế nên ta rất tò mò, chủ nhân thực sự của ngươi là ai... Ai đã

truyền lệnh cho ngươi điều động quân đội của triều đình tới giúp Minh gia, lén

lút thông đồng với Đông Di thành."

Thường Côn khép chặt miệng, gương mặt hung dữ, chết cũng không đáp lại.

Những điều mà Phạm Nhàn vừa nói, chính là những việc mà thủy quân Giao

Châu đã từng thực hiện trong những năm qua. Chỉ có điều, cho dù thế nào đi

nữa hắn cũng không trả lời. Một khi xác nhận những tội lỗi này, không nói đến

Phạm Nhàn, ngay cả Hoàng thái hậu ra tay, cũng không thể bảo vệ được tính

mạng của cả nhà hắn.

"Ta sẽ không báo lên trên." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong hoàn cảnh như

thế này, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta... Thật đấy, ta chỉ là tò mò thôi, chuyện

ngươi sống hay chết, cả nhà ngươi có bị chôn cùng hay không, đối với ta đều

không có lợi ích gì."

Thường Côn vẫn không thể nói, hắn cười lạnh, cắn răng nói: "Ta ngu ngốc lắm

à... Đề ti đại nhân, những chuyện này có liên quan gì đến thủy quân Giao Châu

của chúng ta? Nếu ngươi có chứng cứ, cứ mang kiếm của Thiên tử đến trong

doanh trại, bắt ta ngay tại trận; nười nghìn quan binh thủy quân không dám ho

he tới một lời... Nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, thế thì đừng cố chặn ta

trong cái chỗ bốc mùi này để nói chuyện phiếm."

Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay là ngày mừng thọ của lão

phu, nếu ngươi chịu nể tình, cỏ vào dự tiệc uống hai chén rượu. Còn nói chuyện

phiếm thì thôi, khi nào Giám Sát viện các ngươi có được chứng cứ, lúc đấy trở

lại tìm lão phu cũng không muộn."

Phạm Nhàn ở bên ngoài bức bức rèm thở dài một tiếng.

Thường Côn đứng sau rèm che, híp mắt lại.

Phạm Nhàn thở dài nói: "Đúng vậy, ngài là đại quan nhất phẩm, kể cả Giám Sát

viện cũng không thể đặt câu hỏi cho ngươi mà không có sắc lệnh đặc biệt... Còn

chứng cứ, các ngươi đã giết sạch mọi người, cho dù có còn sót lại một hai người

sống, cũng không thể lật đổ một vị đại lão trong quân đội như ngươi... Về phần

Minh gia, người biết mối quan hệ của ngươi với bọn họ, Minh lão thái quân

cũng chết một cách đáng tiếc... Ngươi nói đúng, nhìn tới nhìn lui, trên ta thật sự

không có chứng cứ gì."

Giọng nói của y nghe có vẻ buồn rầu: "Chắc chắn bệ hạ không muốn ngươi còn

ở lại trong thủy quân Giao Châu, nhưng triều đình khi muốn điều động ngươi lại

gặp lực cản quá lớn... Giám Sát viện lại không có chứng cứ... Ngươi nói xem,

làm sao mới có thể khiến ngươi biến mất khỏi Giao Châu?"

Thường Côn bàng hoàng, bỗng nhiên nhận thấy được một loại cảm giác nguy

hiểm vô cùng hoang đường, đồng thời cũng khiếp sợ, vì sao đám hầu cận bên

ngoài vẫn chưa xông vào?

Cuối cùng Phạm Nhàn thở dài nói: "Ngươi đã không chấp nhận giao dịch này,

vậy ta cũng không còn cách nào khác... Ta không thể làm gì khác hơn là lựa

chọn biện pháp trực tiếp nhất, cũng là biện pháp hoang đường nhất."

Nói xong câu đó, con mắt Thường Côn co lại, như thể chứng kiến một cảnh

tượng kỳ quái nào đó, nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt mình.

Tấm rèm màu xanh như mảnh đất bình dị, bất ngờ mọc lên một chồi măng, chồi

măng đó không màu xanh mà lại là màu đen, gạt tấm rèm xanh đâm thẳng vào

lồng ngực mình.

Thường Côn hoảng hốt, tức giận, choáng váng, nhưng không cách nào nhúc

nhích, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn cảnh tượng này; nhìn mũi

nhọn của lưỡi dao màu đen kia xé rách tấm rèm mềm mại, xoạt một tiếng đi tới

trước mặt hắn, phập một tiếng đâm sâu vào lồng ngực mình!

o O o

Khoảnh khắc trước khi lìa đời, Thường Côn cố mở to đôi mắt, lòng đầy nghi

vấn và khó hiểu, vì sao chân khí trong cơ thể mình đột nhiên lưu chuyển khó

nhọc, vì sao tứ chi mình mềm nhũn, vì sao... Giám Sát viện lại dám ám sát

mình!

Ta chính là Đề đốc thủy quân của Giao Châu! Ta chính là thổ hoàng đế trên đất

Giao Châu này! Dưới quyền ta có mười ngàn binh sĩ! Nếu ta chết oan chết

uổng, sẽ khiến thiên hạ chấn động, sẽ khiến binh sĩ rối loạn!

Ta đường đường quan viên nhất phẩm trong triều đình, làm sao Giám Sát viện

dám ám sát ta!

Trong lĩnh vực chính trị quan trường của Khánh Quốc, tuy Giám Sát viện tinh

thông ám sát, nhưng dưới sức ép mạnh mẽ từ Hoàng đế Khánh Quốc, xưa nay

không dám dùng những thủ đoạn như vậy lên người các quan viên cấp cao. Bởi

vì Hoàng đế Khánh Quốc biết rõ, một khi mở ra tiền lệ cho chuyện này, toàn bộ

quốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn!
 
Khánh Dư Niên
Chương 776: Lại xông vào phủ 1



Chính vì thế, trước đó lúc ở trong nhà xí Thường Côn vẫn rất bình tĩnh, không

hề sợ sệt. Hắn tin chắc rằng Phạm Nhàn không đầu không óc g**t ch*t mình như

vậy được, y không dám!

Nhưng ... Thường Côn cúi đầu nhìn lưỡi dao màu đen trên lồng ngực của mình,

khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bi thảm.

Phạm Nhàn thu hồi dao găm, lau sạch vết máu lên tấm rèm xanh, cất vào ống

giày, nhìn vị Đề đốc Thường Côn người đầy những máu ngồi trên chiếc ghế bên

sau bức rèm, không nhịn được lắc đầu. Không sai, ngay cả Hoàng đế Khánh

Quốc cũng không dám ám sát một vị đại lão trong quân đội mà không có nất cứ

bằng chứng nào. Nhưng... ta đâu phải Hoàng đế, ta còn vội trở về Đạm Châu

thăm nãi nãi, làm gì có thời gian lãng phí trên cái chỗ vớ vẩn Giao Châu này.

o O o

Phạm Nhàn xách theo thi thể Đề đốc thủy quân Thường Côn, cứ thế nghênh

ngang bước ra khỏi nhà xí. Dẫu sao cũng có chân khí bá đạo trên người, tâm

pháp Thiên Nhất đạo gia trì, lực lượng của y không kém hơn Kim Cương bao

nhiêu, đương nhiên sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Bên ngoài gian nhà xí lặng ngắt như tờ, dưới mặt đất nằm rải rác vài xác chết,

chính là đám hầu cận mà Thường Côn định gọi tới cứu mạng lúc trước. Chắc

hẳn võ công của những người này rất cao, chỉ có điều lúc này đã nằm trên mặt

đất, chết cũng rất triệt để.

Nhìn Ảnh Tử đang há miệng ngáp, Phạm Nhàn quăng thi thể trong tay sang,

mắng: "Giết Đề đốc trong phủ Đề đốc, ngươi cũng nên cẩn thận một chút."

"Tiệc mừng thọ thành sinh nhật dưới cõi âm." Ảnh Tử đáp lại một cách tinh

nghịch, lạnh lùng phán: "Ngươi cũng biết chuyện lần này đã chơi lớn quá cơ

đấy."

Tuy hắn nói đã chơi quá lớn nhưng trên gương mặt hơi tái nhợt của không lộ ra

chút lo lắng nào. Là thủ lĩnh thực sự của Lục Xử thuộc Giám Sát viện, thích

khách đệ nhất thiên hạ, có lẽ ám sát một Đề đốc thủy quân không thể khiến hắn

lo lắng gì nhiều. Hơn nữa, với thân thủ của Ảnh Tử và Phạm Nhàn, cho dù lúc

này có người phát hiện ra Thường Côn chết oan chết uổng, bọn họ cũng có đủ

năng lực trốn chạy trước khi bị vây kín.

Dù sao thì Phạm Nhàn cũng là một thích khách chuyên nghiệp.

Ảnh Tử nắm lấy sau gáy Thường Côn, nhấc lên như nhấc con rối, cúi đầu nhìn

thoáng qua, ánh mắt chợt lóe lên một tia vẻ kinh ngạc, quay lại hỏi: "Tiến hành

theo kế hoạch?"

Phạm Nhàn ừ một tiếng, cười nói: "Không còn cách nào khác... Dù sao nhà

ngươi cũng quen, ta sẽ hành động nhanh một chút, nhưng ngươi cũng cẩn thận

vào, đừng để người khác nhìn thấy."

Nhà xí nằm tại vị trí hẻo lánh, phía ngoài có cây thông che phủ, hạ nhân trong

phủ Đề đốc ít khi chú ý tới nơi này. Đặc biệt là lúc này đêm đã dần khuya,

không có ánh nến chiếu sáng, màn đêm mịt mù, đâu ai biết chuyện gì đang xảy

ra. Chỉ có điều thể nào cũng có người tới nhà xí, Phạm Nhàn cũng biết rằng

Ảnh Tử không thể che giấu hành tung của mình quá lâu, vì vậy sau khi nói xong

những lời này, y nhún mũi chân, toàn thân như một luồng khói nhẹ lướt lên, trôi

tới bên vách tường. Ngón tay chỉ điểm nhẹ lên tường, toàn thân y đã như con

chim lớn nhảy ra khỏi viện, biến mất trong bóng đêm, không biết đã đi đến đâu.

Sân sau của phủ Đề đốc hoàn toàn yên tĩnh, từ xa loáng thoáng tiếng uống rượu

mua vui. Bữa tiệc mừng thọ đang rất sôi nổi, chắc xiêm y của các vũ nữ cũng đã

có vài món rơi xuống đất, không một ai phát hiện ra thời gian mà Đề đốc đại

nhân đi vệ sinh đã quá lâu, cũng không ai ngờ nổi lúc này Đề đốc đại nhân đã

lìa đời.

Phủ Đề đốc và nhà của Hầu Quý Thường cách nhau khoảng hai con đường, từ

vị trí giữa hai nơi này đi hướng Bắc, rẽ hai lần, sẽ thấy một tiệm vải rất không

bắt mắt. Sau khi lẳng lặng rời khỏi phủ Đề đốc, Phạm Nhàn vội vã lao thẳng

qua bóng đên đến tận nơi này. Y quay người vào cửa, ngón tay chụm lại, làm

một dấu hiệu, đồng thời lấy ra lệnh bài Đề ti vẫn dắt bên hông, giơ lên một cái.

Bên trong phòng, ánh đèn không quá sáng sủa, rõ ràng là không muốn thu hút

sự chú ý của những binh sĩ tuần tra bên ngoài. Chủ tiệm vải nhìn thấy Phạm

Nhàn, đầu tiên là giật mình, nhưng sau khi xác nhận thuộc hạ của người đối

diện, hắn lập tức bình tĩnh trở lại, cúi đầu xin chỉ thị: "Ngay bây giờ?"

"Ngay bây giờ." Phạm Nhàn gật đầu một cái, vừa c** q**n áo, vừa cầm chén trà

lên uống một hớp, chạy cả quãng đường, cho dù tu vi của y cực cao nhưng trong

ngày nắng nóng bức thế này, y vẫn cảm thấy khát. Sau khi cởi bỏ áo ngoài, y

hỏi: "Bao nhiêu người?"

Chủ tiệm vài đang cùng vài đệ tử của mình vội vàng lấy ra quần áo và các vật

liên quan, nghe y hỏi bèn trầm giọng đáp lời: "Bảy người."
 
Khánh Dư Niên
Chương 777: Lại xông vào phủ 2



Phạm Nhàn luồn tay vào trong áo choàng mà hắn vừa đưa, gật đầu một cái,

không nói thêm gì.

Tiệm vải này , cũng giống như quán bán dầu ở kinh thành Bắc Tề, đều là nơi cơ

sở ngầm của Giám Sát viện. Đương nhiên, nơi này cũng không phải chi nhánh

của Giám Sát viện ở Giao Châu, bởi vì tòa nhà chi nhánh đã sớm bị phơi bày.

Phạm Nhàn muốn đánh cho đám tướng lĩnh trong phủ Đề đốc trở tay không kịp,

do đó y đã chọn nơi này.

Hoá trang đã bận bịu mà tẩy trang cũng bận bịu Phạm Nhàn không cần tự tay

làm, mà chỉ để cho chủ nhân của tiệm vải cùng vài thuộc của hắn vừa tận tâm

mà rối vừa lộn xộn chỉnh lý trên người y. Chuyện này khiến y cảm thấy hơi kì

quặc, thật giống người mẫu nam thay đồ sau sân khấu.

Chỉ một lúc sau, Phạm Nhàn đã biến hóa nhanh chóng, trở lại hình dạng Đề ti

đại nhân của Giám Sát viện. Bộ quan phục màu đen trên người y tỏa ra sát ý

lạnh lùng, khiến cả cơn nóng của trời hè cũng phải giảm bớt không ít.

Ông chủ tiệm vải là người quản lý chi nhánh Giám Sát viện ở Giao Châu. Thấy

cảnh tượng này hắn không nhịn được lắc đầu, trong lòng dâng lên nghi hoặc

càng lớn, hắn biết rõ quy trình làm việc của Đề ti đại nhân trong đêm nay, do đó

càng thấy khó hiểu: Vì sao lúc trước Đề ti đại nhân lại mạo hiểm lẻn vào phủ

Đề đốc, sau đó lại vội vàng thay quần áo quang minh chính đại lên phủ thẩm

vấn.

Thật ra, ngay cả Ảnh Tử đang chờ trong sân sau phủ Đề đốc cũng không hiểu

được ý đồ của Phạm Nhàn. Nếu chỉ muốn ám sát Thường Côn, thì Ảnh Tử là đủ

rồi, làm sao Phạm Nhàn phải bận rộn đến vậy, thậm chí có phần chật vật.

Thực ra tất cả những điều này, chỉ vì Phạm Nhàn vẫn còn giữ một tia hy vọng

trước khi hạ sát Thường Côn. Từ đầu đến cuối y luôn cảm thấy có điều gì đó

quái lạ, trong lòng y, bàn tay phía sau Thường Côn... khiến y cực kỳ e ngại. Một

kẻ địch không biết họ tên, không rõ thực lực, mới là đáng sợ nhất.

Đẩy cánh cửa tiệm vải, Phạm Nhàn ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài. Cơn gió

mùa hè phất qua góc quan phục màu đen của y, làm phát ra tiếng phần phật.

Phía sau y, những người trong tiệm vải cũng nhanh chóng cởi mũ cởi áo, để lộ

bộ trang phục màu đen tĩnh mịch tối tăm của Giám Sát viện, đội mũ quan trên

đầu, chia ra cầm những vật quan trọng trên tay.

Chủ tiệm vải đang cầm một cuộn sách màu vàng óng, còn đệ tử của hắn ôm một

thanh trường kiếm.

Một nhóm tám người họ, cứ như vậy bước vào ban đêm ở Giao Châu, sáng

choang choang, đông tưng bừng. Đám người đi dọc theo con phố được bảo vệ

nghiêm ngặt, không biết là can đảm hay l* m*ng, tiến về phía phủ Đề đốc cách

đó không xa.

Ngoại trừ thanh lâu vẫn đang huyên náo, trong thành Giao Châu không tính phủ

Đề dốc dường như khá yên tĩnh. Đội ngũ kỳ quái của Phạm Nhàn bất ngờ xuất

hiện trên con phố dài yên tĩnh, lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người.

Đặc biệt là nơi này cách phủ Đề đốc không xa, cho nên lập tức có quan binh nấp

trong bóng tối bước ra, chặn lại đoàn người này lại, chuẩn bị đặt câu hỏi.

Lẽ ra việc giữ gìn trị an trong Giao Châu thuộc về quân đội cấp châu, nhưng do

sự hiện diện của lực lượng thủy quân hùng mạnh ngay bên cạnh, quan binh thủy

quân trong thành này chẳng khác nào nửa chủ nhân, từ từ chiếm lấy vị trí của

quân đội châu thành. Những quan binh này này kiêu căng hoành hành quen rồi,

hôm nay lại phải chịu trách nhiệm bảo vệ phủ Đề đốc, chỉ có thể nghe tiếng ca

kỹ yêu kiều bên trong, ngửi hương thơm của rượu thịt, nhưng lại phải trải qua

đêm nóng bức, tâm trạng vốn đã không được tốt, lúc này bước ra kiểm tra,

đương nhiên lời lẽ cũng chẳng thể nào ôn hòa.

"Đứng lại cho ta! Các ngươi là ai, sao đêm hôm khuya khoắt còn ra đường..."

Tiếng hỏi của quan binh thủy quân kia bỗng im bặt, bởi vì trên con phố dài dài

kia, người trẻ tuổi dẫn đầu đội ngũ kỳ quái đang mỉm cười với hắn. Người trẻ

tuổi này có dung mạo tuấn tú, nụ cười ôn hòa, nhưng chính nụ cười ôn hòa ấy

dường như mang theo một vẻ uy nghiêm và áp lực, không cho phép nhìn thẳng

vào.

Thủ lĩnh chỉ là một giáo quan nhỏ nhoi, càng nhìn đám người đi trên đường

càng cảm thấy kỳ quái. Giữa đêm tối mà mặc đồ màu đen khắp người... hắn vô

thức siết chặt chuôi đao.

Nhưng ai ngờ, đoàn người kỳ lạ kia chẳng thèm để ý tới hắn, thậm chí coi mười

mấy quan binh lăm lăm vũ khí trong tay như mấy cành cây trong đêm hè. Sắc

mặt họ không hề đổi, nụ cười không hề tắt, nhàn nhã bước thẳng qua.

Giáo quan kia nổi giận, rút đao ra, định ngăn phía trước đối phương.

Đao vừa rời vỏ một đoạn, một tiếng "choang" giòn giã vang lên, không biết

chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mũi đao đã rơi lên mặt đất.
 
Khánh Dư Niên
Chương 778: Lại xông vào phủ 3



Bên cạnh Phạm Nhàn, chủ tiệm vải đã mặc quan phục thu hồi lưỡi dồn dập

trong tay áo, giơ lệnh bài ra lạnh lùng nói: "Giám Sát viện đang điều tra, những

người không liên quan tránh ra."

Giáo quan kinh hãi, tay cầm đoạn đao gãy im lặng một lúc lâu không nói gì.

Thực ra xưa nay quan hệ giữa Giám Sát viện và quân đội luôn khá tốt, Giám Sát

viện rất ít khi điều tra vào công việc nội bộ của quân đội, nên các quan binh

Khánh Quốc không mấy sợ hãi Giám Sát viện. Nhưng dẫu sao lời đồn đại trong

dân gian cũng nhiều, sự khủng khiếp của cơ quan này đã xâm nhập vào lòng

người.

Quan cũng là dân, binh cũng là dân, đêm nay đột nhiên phát hiện có một đội

mật thám của Giám Sát viện lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, đồng thời còn

chém đứt lưỡi đao của mình, giáo quan kia không khỏi sợ hãi.

Đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện người của Giám Sát viện đã đi tới con

đường trước cửa phủ Đề đốc! Giáo quan trong lòng căng thẳng nhưng đã không

kịp tới thông báo cho đồng nghiệp bên trong phủ. Con mắt hắn đảo một vòng,

vẫn chưa quyết định liệu có nên lập tức tới báo cáo cấp trên không, hay ra khỏi

thành để thông báo cho các huynh đệ trong trại...

Lực lượng vũ trang bảo vệ bên ngoài phủ Đề đốc tất nhiên không chỉ là một tiểu

đội quan binh thủy quân như vậy, từ đầu đường đến cuối phố, các quan binh

thủy quân phụ trách vấn đề an toàn đều nhận ra có điểm dị thường, cũng lập tức

nhận ra thân phận thật sự của những người mặc áo đen kia.

Mật thám của Giám Sát viện!

Không ai biết mục đích của đám người Giám Sát viện là gì, vốn đều là một

phần của triều đình, quan binh thủy quân cũng không thể nào động binh đao lao

vào băm nhỏ đối phương thành thịt vụn. Hơn nữa mọi người đều biết Giám Sát

viện là cơ quan đặc vụ trực thuộc bệ hạ, trong lòng tất cả người đều cảm thấy

lạnh buốt, nhìn chằm chằm vào đám người Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thù

địch.

Một nhóm quan viên Giám Sát viện đi giữa mấy chục ánh mắt căm thù hai bên

đường phố, tiến thẳng đến cửa chính của phủ Đề đốc. Phạm Nhàn kéo lên mũ

quan lên trên, gãi mai tóc hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng màu

đỏ cũng như bức tranh treo trên cửa phủ, nở nụ cười với thân binh thủy quân

đứng canh ngoài cửa: "Giám Sát viện phụng chỉ điều tra vụ án, mời đại nhân

nhà ngươi ra tiếp chỉ."

Sáu tên thân binh trước cửa vốn đang giương mắt nhìn chằm chằm, nghe thấy

tới đây phụng chỉ điều tra vụ án, lập tức mất hết hơi sức. Đám người liếc mắt

nhìn nhau một cái, ngay lập tức có người chạy vào trong phủ truyền tin, những

người còn lại vội vã mở cửa chính, chuẩn bị đón tiếp sứ giả của Thiên tử.

Phạm Nhàn đang lo lắng những việc đang xảy ra phía sau phủ Đề đốc sẽ bị phát

hiện, không buồn để ý tới mấy quy củ này. Y nhấc chân bước qua bậc cửa cao

cao của phủ Đề đốc, xông thẳng vào trong.

Các quan binh thủy quân ở đằng sau quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ cõi đời

này sao lại có người tự cao tự đại như vậy? Cho dù ngươi là quan viên của

Giám Sát viện, cho dù ngươi có thánh chỉ trên người, nhưng... ngươi đến đây có

phải để tịch thu tài sản đâu, làm sao dám... xông vào như thế?

Người của Giám Sát viện đã xông vào, thân binh của Thường Côn cũng không

dám chậm trễ, cũng bước vào theo, chiếm lấy từng vị trí có lợi, cẩn thận quan

sát vào đoàn người Phạm Nhàn. Tuy chưa từng nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải ra

tay đụng độ, nhưng dẫu sao cũng cần chèn ép khí thế của đối phương.

Nhưng Phạm Nhàn cứ như không có cảm giác gì, vội vàng đi tới cửa chính, mở

cửa bước vào, sau đó thấy thân binh vừa vào trước báo tin đang không tìm thấy

Thường Côn, đành phải nói gì đó vào tai một vị phó tướng.

Trong đại sảnh, tiếng sáo trúc vẫn còn du dương, tiếng ca múa vẫn đang rộn

ràng, thông qua cánh cửa mở ra, vang vọng vào màn đêm trong thành Giao

Châu.

Phạm Nhàn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt này,

biết rằng cái chết của Thường Côn vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng y thoáng

an tâm hơn một chút, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh: "Chư vị đại nhân hào hứng

quá nhỉ."

o O o

Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy đều sửng sốt đến giật bắn mình vì vị

khách không mời mà đến này. Một vài vị tướng lĩnh l* m*ng trong thủy quân

Giao Châu giờ đã uống say, bỗng thấy âm thanh yêu kiều bên tai ngưng bặt,

định thần nhìn lại thì thấy người đẹp trong lòng đang kinh hãi nhìn ra ngoài

sảnh, không khỏi quay đầu nhìn theo; sau đó phát hiện ra những người mặc áo

đen đang đứng ở đó.

Một vị tướng lĩnh đột nhiên đứng dậy, tự hỏi trong lòng con mẹ nhà nó ai dám

quấy rối khi lão tử rượu chè gái gú, đang định lớn tiếng chửi rủa... Mấy vị quan

viên chính vụ Giao Châu thầm giật mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thân

phận thực sự của những người mặc áo đen đứng ngoài cửa - Tuy trang phục của

quan viên Giám Sát viện không có gì đặc biệt, nhưng... quá bắt mắt!
 
Khánh Dư Niên
Chương 779: Một vở kịch trong phủ Đề đốc



1

Hầu Quý Thường ngồi dưới ghế cuối, chỉ cười ôn hòa và uống rượu, nhẹ nhàng

trò chuyện với kỹ nữ bên cạnh, không hề dời mắt sang phía kia.

Còn dưới mái hiên đằng khác, vị tướng lĩnh thủy quân đang chuẩn bị phun lời

tục tĩu phải cắn răng nuốt tiếng chửi của mình vào trong bụng, lòng đầy không

phục nhìn về phía Phạm Nhàn ở cửa. Hắn thầm hô xúi quẩy, tự hỏi vì sao đám

chó mực của Giám Sát viện lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Một người trung niên ngồi cạnh ghế chủ nhân từ từ đứng dậy, quay về phía cửa

sảnh chính, mỉm cười nói: "Chẳng hay tối nay các vị quan viên tới đây có việc

gì?"

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lập tức biết rằng hắn là một trong những nhân vật

quan trọng của thủy quân Giao Châu, là tay phải tay trái của Thường Côn, nổi

danh mưu trí, Đảng Kiêu Ba.

Ông chủ tiệm vải đứng bên cạnh Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Giám Sát viện

đang điều tra, Đề đốc thủy quân Thường Côn đang ở đâu?"

Trong phòng bỗng xôn xao, tất cả mọi người đều xác nhận suy đoán trong lòng,

càng thêm lo lắng và hoảng sợ; đặc biệt là các quan viên thủy quân Giao Châu,

con mắt đảo lung tung, không biết đang tính toán điều gì.

Lúc này không thể làm gì khác hơn là để vị Tri châu Giao Châu đang ngồi phía

trên lên tiếng. Ông lão năm mươi tuổi này ho khan hai tiếng, ngông nghênh nói:

"Vị đại nhân này, hôm nay là ngày đại thọ của Thường Đề đốc, có việc gì, sao

không đợi đến ngày mai hẵng nói?"

"Bản quan bận rộn, đừng nói mấy lời vô ích." Phạm Nhàn nhìn quanh trong

sảnh.

Tri châu Giao Châu thầm tức giận, nghĩ thầm trong lòng nơi đây có ít nhất có

năm, sáu đại quan trên tam phẩm đang ngồi, Giám Sát viện nhà ngươi cũng

không thể làm càn như vậy được, lão nén giận nói: "Dám hỏi chức vụ và tục

danh của vị đại nhân này."

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta hiện là Đề ti của Giám Sát viện, họ Phạm, tên

Nhàn, tự là An Chi."

o O o

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phủ Đề đốc vốn đã yên lặng tới cực điểm

bây giờ lại càng thêm tĩnh lặng. Tất cả các quan viên đều ngỡ ngàng nhìn Phạm

Nhàn đang đứng ở cửa, các vị tướng lĩnh thủy quân càng vô thức hé môi miệng,

như đánh hơi thấy thấy mùi vị bão táp sắp đến, toàn bộ đại sảnh dường như

chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, trong đó lại ẩn chứa chút gì đó

đối lập.

Sâu trong cái đối lập đó, thật ra là nỗi sợ hãi của đám tướng lĩnh kia, bởi vì mọi

người trong thiên hạ đều biết thân phận của Phạm Nhàn, biết Giám Sát viện làm

gì. Đường đường Đề ti Giám Sát viện lại phụng chỉ tới chỗ thủy quân ở vùng

đất xa xôi để điều tra vụ án, có lôi cái mông ra nghĩ cũng có thể hiểu được, chắc

chắn chuyện này không hề nhỏ.

Các tướng lĩnh thủy quân che giấu nỗi lo trong mắt, lặng lẽ nhìn nhau một hồi,

đều đang đoán... chắc là chuyện ở Đông Hải lộ rồi.

Không giống như những quan viên và tướng lĩnh kia, những ca kỹ và vũ nữ bị

quát đứng sang một bên hai mắt lại bừng sáng, nhìn chằm chằm vào dung nhan

tuấn lãng của Phạm Nhàn. Một mặt là không dễ gì gặp được vị Tiểu Phạm đại

nhân như thần tiên này, mặt khác thì thật ra mọi người đều hiểu, bây giờ vị này

Tiểu Phạm đại nhân này là nhân vật dẫn đầu trong giới, nếu được vị đại nhân

này để ý tới... ngày tháng tương lai sẽ rất tươi đẹp...

Chỉ có điều các cô nương này cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận được bầu

không khí kỳ quái trong sảnh, đương nhiên hiểu rằng hôm nay chẳng còn cơ hội

nào để thi triển mỹ nhân kế nữa.

Các tướng lãnh và quan viên sau một hồi ngỡ ngàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại,

trong tình huống Thường Đề đốc không có mặt Phó tướng thủy quân Đảng Kiêu

Ba loáng thoáng trở thành người phát ngôn của bên thủy quân. Hắn mỉm cười

nhẹ nhàng, đứng dậy đón tiếp, đứng song song với Tri châu Giao Châu, thi lễ

với Phạm Nhàn một cái.

Tất cả quan viên và tướng lĩnh không ai dám ngồi yên tại chỗ, đều sợ sệt đứng

dậy, hành lễ thỉnh an Phạm Nhàn.

"Kính chào Đề ti đại nhân."

"Kính chào đại nhân khâm sai."

Văn võ khác biệt, tâm tư cũng khác biệt, thủy quân và bên phía Tri phủ Giao

Châu xưng hô với Phạm Nhàn theo những cách khác nhau.

"Được rồi."

Phạm Nhàn nói, gật đầu ra hiệu, mắt nhìn thẳng phía trước, bước giữa vòng vây

của các quan viên, sau đó đặt mông... ngồi xuống chiếc ghế thuộc về Đề đốc

thủy quân Thường Côn!

Tám quan Giám Sát viện Viện phía sau y cũng nhanh chóng đi theo, đứng sau

người y, tay cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm vào tất cả các quan viên trong

sảnh.

Hơi kiêu căng một chút, nhưng y có tư cách để làm như vậy.

Đảng Kiêu Ba thấy vị đại nhân này xuất hiện, mặt mày có vẻ không vui nhưng

trong lòng lại thầm mừng rỡ. Nếu là loại hống hách như thế này, có lẽ sẽ dễ đối

phó hơn nhiều, xem ra mấy lời đồn đại nói Tiểu Phạm đại nhân âm độc kín kẽ

chưa chắc đã là sự thực.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back