Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 765: Xuống núi 3



Đối với việc ở Giang Nam, mặc dù Lâm Nhược Phủ không muốn can thiệp,

nhưng cuối cùng vẫn viết thư cho Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh. Còn nội

dung trong thư là gì, Phạm Nhàn không hề quan tâm. Tổng đốc đại nhân một

khu vực có nể mặt tướng gia tiền nhiệm hay không là chuyện khác. Điều quan

trọng là nhạc phụ đại nhân đã phân tích cho mình về tính cách của Tiết Thanh.

Tiết Thanh là cận thần của thiên tử, là người hám công lao... mà tâm tư kín kẽ.

Đánh giá này khiến Phạm Nhàn hạ quyết định, thần tử như vậy thì mong ước

lớn nhất chẳng qua là trở thành danh thần, đương nhiên không chịu ra mặt làm

mấy việc ô uế. Còn sau này, nếu mình sử dụng các thủ đoạn lôi đình, chỉ cần để

Tiết Thanh đứng ngoài chuyện đó, sau đó tặng hắn một đống công danh, đương

nhiên hắn sẽ âm thầm phối hợp.

Việc buôn lậu Nội Khố vẫn đang tiến hành, việc điều tra trên biển vẫn còn tiếp

tục, việc bóc lột và làm suy yếu Minh gia chưa dừng một ngày. Theo tin tức từ

Tô Châu gửi tới, Minh Thanh Đạt vừa tham lam lại vừa nhút nhát, không thể

thật sự liên lạc với Thái Bình tiền trang, trong tình huống không còn cách nào

khác, vạn bất đắc dĩ đành phải tăng cường việc điều chuyển lượng bạc sang

Chiêu Thương tiền trang.

Rất tốt.

Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần vượt qua ranh giới đó, sẽ là lúc mà

Minh gia diệt vong.

o O o

Ngoại thành của Ngô Châu toàn những núi xanh, che mát phần lớn ánh nắng gắt

của hướng nam, thêm vào đó là gió núi thổi hiu hiu, xua đi cái nóng oi bức, quả

thật là nơi lý tưởng để trốn tránh cái nóng của mùa hè.

Đoàn người Phạm Nhàn nghỉ lại ở Ngô Châu cũng khá thoải mái. Những lúc xa

rời chuyện chính trị, y thường dẫn theo Uyển Nhi và Đại Bảo đi dạo quanh núi,

săn một con mồi nhỏ, tìm một con suối nhỏ, nướng ếch và kể cho Uyển Nhi

nghe câu chuyện của Lệnh Hồ Qua Tử.

Cũng có lúc qua đêm trong ngọn núi. Khi đó ánh sao lốm đốm đầy trời, cảnh

tượng đẹp không tả xiết. Cầu Hỉ Thước dần dần hòa hợp, ngân hà theo gió trôi

đi, Phạm Nhàn ôm thê tử trong lòng, nhỏ giọng trêu ghẹo, cao giọng cười đùa,

ngắm sao trong đêm. Y không biết đại thế của thiên hạ rốt cuộc là hợp hay tan,

chỉ biết rằng mỗi năm một canh giờ Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại nhau sắp

đến.

Xa rời những phiền nhiễu của thế tục, thật sung sướng.

Phu thê bọn họ đều rất nhất trí không nói về chuyện ở Tô Châu, kinh đô, hay bất

cứ chuyện gì ở nơi khác. Không nói về Hải Đường, không nói về Trưởng công

chúa, không nói về Hoàng đế. Chỉ đôi khi lại tâm sự về Nhược Nhược muội

muội đang tu hành ở Bắc Tề, về món ăn dân dã do Đằng Đại Gia ở trang viên

Phạm thị ngoại ô kinh đô chế biến, hay về chân gà thơm ngon từ Đức Châu...

Đi thẳng về phía tây, thấy núi ngắm núi, thấy nước xuống nước, thấy nai con thì

dỗ dành, thấy chó sói hoang thì đánh, bước đi bên cạnh rừng rậm dọc dòng suối,

hay lưu luyến ở vách núi trong mây. Đó là những khoảnh khắc tĩnh lặng quý giá

sau khi chung sống, cứ như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại nữa, chỉ

còn mỗi Phạm Nhàn và Lâm Uyển nhi.

Sai rồi, vẫn còn cả Đại Bảo.

Tuy vậy điểm đáng yêu của Đại Bảo chính là hắn thường im lặng.

Ngày tháng như vậy không thể kéo dài mãi mãi. Nếu Phạm Nhàn muốn tiếp tục

sống như vậy, y nhất định phải xuống núi một lần nữa, bước vào hồng trần một

lần nữa.

o O o

"Đại Bảo muốn đi cùng chúng ta?" Phạm Nhàn mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

"Không phải là đưa hắn đến bên nhạc phụ, để bầu bạn với nhạc phụ à?"

Lâm Nhược Phủ hiện đang sống một mình ở Ngô Châu, tuy trong tộc có vô số

con cháu, nhưng bên cạnh thực sự ít người thân thiết. Bây giờ đương nhiên

Uyển nhi sẽ đi cùng Phạm Nhàn, nếu Đại Bảo cũng đi theo họ, thế ai sẽ ở lại

bầu bạn cùng vị lão tướng gia tiền nhiệm?

Con không ở bên cạnh chẳng khác nào không con, cảm giác cô đơn ấy, Phạm

Nhàn cũng thấu hiểu phần nào.

"Phụ thân kiên quyết như vậy." Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp. Sau mấy ngày

được Phạm Nhàn chăm sóc tỉ mỉ, lại thêm du ngoạn giữa núi rừng, sức khỏe của

Uyển Nhi đã phục hồi khá nhiều, gương mặt mềm mại ửng hồng khỏe mạnh,

đôi mắt to tròn với hàng mi dài nhấp nháy.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và nói: "Được

thôi."

o O o

Sau vài ngày, một đoàn xe màu đen rời khỏi Ngô Châu, chậm rãi chạy về phía

đông, đi qua vài thành nhỏ và núi lớn, tới một ngã ba đường.

Nơi này đã nằm trong khu vực Đông Sơn, ngã ba đường dẫn đến hai châu thành

của Đông Sơn.

Đi về phía đông là Đạm Châu, đi về phía bắc chính là Giao Châu.

"Nàng tới Đạm Châu chờ ta, ta tới Giao Châu giải quyết vài việc." Phạm Nhàn

đứng trên xe ngựa, nhẹ nhàng nói với Uyển Nhi trên xe: "Cùng lắm chỉ trễ mất

mười ngày thôi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 766: Gần thành 1



Đương nhiên Uyển Nhi biết y đến Giao Châu để làm gì; thở dài trong lòng một

tiếng, nhưng biết Hoàng lệnh trên người, Phạm Nhàn cũng không cách nào chối

từ. Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười ôn hòa để hai bên

đều an tâm, lè lưỡi nói: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt."

Phạm Nhàn cười ngại ngùng, cúi đầu chấm đất: "Nương tử yên tâm, sẽ không

hái ven đường."

Đại Bảo ngồi bên cạnh Uyển Nhi, vẫn giữ vẻ ngơ ngác, nghe câu này, đột nhiên

nói chen vào: "Trong vườn... có hoa."

Phạm Nhàn hơi tức tối, Uyển Nhi hơi oán hận, Đại Bảo không biết chuyện gì

xảy ra, ba cứ như vậy liền tạm biệt.

o O o

Cách ngã ba rẽ đi hướng bắc khoảng ba dặm, Phạm Nhàn bước ra khỏi xe ngựa,

chậm rãi vặn người, hỏi thuộc hạ bên cạnh: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tất cả đã sẵn sàng, Đề ti đại nhân."

Bên sườn rừng núi phía xa, loáng thoáng thấy được một đội kỵ binh màu đen

lạnh lùng mang theo sát khí âm hàn, đang chờ đợi ở đó.

Khu vực Đông Sơn chính là một trong bảy vùng của Khánh Quốc, đi về đông

bắc, từ Hào Sơn tiếp tục bắc tiến, sẽ đâm đầu vào những tiểu quốc chư hầu bị

Đông Di thành âm thầm ảnh hưởng. Xuyên qua những thành trì đó, sẽ tiến vào

lãnh thổ của Bắc Tề. Năm ngoái, Phạm Nhàn làm sứ giả đến Bắc Tề, đã đi một

con đường khác, vòng qua Thương Châu, đi qua Bắc Hải, do đó không hề đến

nơi này.

Tất nhiên, hôm nay không phải y hướng khởi hành về bắc, phía bên Bắc Tề kia

tạm thời không có gì hấp dẫn y.

Ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào bản đồ trên tay, Phạm Nhàn không khỏi nhíu

mày, chỉ vào một góc bên trên và nói: "Hóa ra Giao Châu lại nằm phía dưới

Đạm Châu... Cả mảng trống này trên này, đó là nơi nào?"

Bên cạnh y là đó là Phó thống lĩnh họ Kinh của Hắc Kỵ. Hôm nay vị Kinh

thống lĩnh này vẫn đeo cái mặt nạ bạc kia, nghe câu hỏi của thượng cấp bèn

trầm giọng đáp: "Phía bắc Đạm Châu là một mảnh rừng núi hiểm trở, rất ít

người dám vào, vì vậy khi vẽ bản đồ chỉ để trống. Còn phía bắc chỗ trống đó,

chính là Đông Di thành nằm dọc theo vịnh.

Đông Di thành? Phạm Nhàn thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày

mình tới đó xem thử. Nhưng hôm nay y mới biết hóa ra thiên hạ đệ nhất đại

thành Đông Di thành nằm không xa lắm so với Đạm Châu nơi mà mình đã trải

qua tuổi ấu thơ. Chỉ có điều, Phạm Nhàn rất quen thuộc với những núi rừng

trùng điệp ở phía bắc thành Đạm Châu, biết rằng nếu muốn tìm một con đường

từ hướng đó là chuyện hoàn toàn không thể. Hơn nữa, địa lý vùng này cũng rất

đặc biệt, dọc theo bờ biển là dãy núi cheo leo kéo dài hơn trăm dặm, đến cả

chim bay cũng thấy nguy hiểm.

Nếu như người từ Đông Di thành muốn đến Nam Khánh, cũng chỉ có thể đi

vòng từ phía tây của Hào Sơn... hoặc thông qua đường biển.

Nghĩ đến năng lực hàng hải mạnh mẽ của Đông Di thành, trong mắt Phạm Nhàn

không khỏi lóe lên vẻ lo ngại. Tuy trong thế giới này thủy quân không thể ảnh

hưởng đến chiến thế, nhưng vẫn có năng lực quấy rối. Nếu Đông Di thành... Cố

tình đổ bộ vào Đạm Châu?

Đến lúc này, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu rõ vì sao bệ hạ lại coi trọng việc

này đến vậy, yêu cầu mình phải đích thân thực hiện. Đồng thời y cũng hiểu rõ vì

sao sau khi đội Tuyền Châu đệ nhất thủy quân bị bãi bỏ, triều đình vẫn cố chấp

duy trì một đội thủy quân tại vùng xa xôi như Giao Châu.

Giao Châu nằm ở phía nam của Đạm Châu, nơi đây có một đội thủy quân hùng

hậu đang đóng quân, đương nhiên là để răn đe lực lượng trên biển của Đông Di

Thành.

Khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng. Tới ngày hôm nay

đương nhiên y cũng biết, thủy quân Tuyền Châu năm xưa, xét theo khía cạnh

nào đó nói cũng giống như là tư quân của mẫu thân đại nhân. Triều đình làm

việc, quả thực là kín kẽ không một chỗ hở.

“Lão Kinh... tại sao ngươi không cởi bỏ mặt nạ?” Y mỉm cười nhìn tướng lĩnh

Hắc Kỵ bên cạnh, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa hơn một

chút, không để lộ hàn ý ẩn sâu trong lòng mình.

Phụng theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Trần Bình Bình, kể từ khi Phạm Nhàn

đi sứ Bắc Tề, đội ngũ bốn trăm Hắc Kỵ này đã trở thành thuộc hạ của y. Bốn

trăm vị kỵ binh đồ đen ngựa đen mặt đen, thật sự giúp đỡ Phạm Nhàn trong rất

nhiều chuyện, ví dụ như trong chuyện Sam Hổ cứu viện Tiếu n, hoặc khi vây

bắt Quân Sơn hội ở Giang Nam.

Lợi ích lớn nhất mà Hắc Kỵ mang lại cho Phạm Nhàn không chỉ có vậy. Vì

nhiều nguyên nhân, Phạm Nhàn không thể luồn bàn tay của mình vào quân đội,

còn sự tồn tại của Hắc Kỵ, có lẽ sẽ là vũ lực mạnh mẽ nhất của y, có thể tăng

thêm trọng lượng trên quả cân của y, cũng có thể giúp y có thêm lực lượng khi

đàm phán với người khác.
 
Khánh Dư Niên
Chương 767: Gần thành 2



Trong tình huống không binh quyền, có Hắc Kỵ dưới trướng, là điều rất đáng an

ủi.

Có điều, trên con đường vừa qua Phạm Nhàn lại không mấy thân thiết với

những thuộc hạ này, bởi vì... Hắc Kỵ không thể vào châu, thậm chí không thể

đến gần châu, còn Phạm Nhàn lại là người thích thú với cuộc sống tận hưởng,

đương nhiên không muốn ở trong quân doanh, do đó không có nhiều thời gian

để trò chuyện với nhau. Cảm giác xa lạ này, trong thời gian ngắn cũng chẳng

cách nào loại bỏ.

Phạm Nhàn hiểu rõ, tương lai mình thật sự muốn làm gì đó, thế thì nhất định

phải nắm giữ vũ lực mạnh mẽ nhất dưới quyền mình này. Không thể dựa vào

Trần Bình Bình để điều khiển, chỉ có thể dựa vào chính mình, để cho hơn bốn

trăm kỵ binh này kiên định đi theo mình, thu phục đối phương từ sâu trong thâm

tâm...

Vì thế, sau khi hội hợp với Hắc Kỵ ở ngã ba, y đã thử dùng lại phương pháp thu

phục Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt, để thu phục tên Phó thống lĩnh Hắc

Kỵ kỳ quái luôn đeo mặt nạ màu bạc.

Phạm Nhàn cười ôn hòa, thẳng thắn, tán gẫu về chuyện thường ngày, tạo ra một

bầu không khí ấm cúng và công bằng, đương nhiên cũng không quên thể hiện

sự trầm tĩnh và tự tin của một bậc bề trên.

Có điều Phó thống lĩnh họ Kinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, chẳng buồn để lộ

chút cảm động nào, trả lời rất trực tiếp: ""Quen rồi.""

Cho nên Phạm Nhàn mới hơi phật lòng, đột nhiên mỉm cười nói: ""Người đeo

mặt nạ, chỉ có thể thuộc một trong hai loại.""

Kinh thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa, đi bên cạnh y không có phản ứng gì,

nhưng Phạm Nhàn nhận ra bàn tay cầm dây cương của đối hơi siết chặt, xem ra

đối phương cũng hứng thú với chủ đề này.

Chắc là hiếu kỳ, muốn xem xem Tiểu Phạm đại nhân danh tiếng lừng lẫy sẽ

nhận định thế nào về chiếc mặt nạ ấy.

Phạm Nhàn nói: ""Nếu không phải gương mặt dưới tấm mặt nạ quá xấu, hoặc là

bị thương nặng không thể để người khác nhìn thấy; thì chắc chắn là... khuôn

mặt ấy quá đẹp, đẹp đến mức giống phụ nữ...""

""Đương nhiên, câu này của ta không phải để châm chọc chính mình.""

""Hắc Kỵ là phải ra trận giết địch, gương mặt càng dữ tợn, càng dễ khiến kẻ

địch hoảng sợ, do đólý do đầu tiên không tồn tại."" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn

cái mặt nạ màu bạc lóe sáng kia, nói: ""Xem ra Kinh thống lĩnh hẳn là một mỹ

nam hiếm gặp.""

Kinh thống lĩnh thực sự kinh ngạc, một lúc sau mới nói: ""Đề ti đại nhân thật...

phi thường.""

Phạm Nhàn cười ha hả, nghĩ thầm trong lòng, nghe chuyện về Vương Lan Lăng

và Địch Thanh bao nhiêu lần rồi, tùy tiện lừa dối một chút cũng có hiệu quả

thật.

Chẳng qua Kinh thống lĩnh vẫn không cởi mặt nạ, khiến Phạm Nhàn cảm thấy

rất tò mò, không biết mình có đoán trúng hay không.

""Ta vẫn chưa biết tên ngươi."" Phạm Nhàn không còn muốn tiếp tục loại công

tác chính trị này nữa, nói một cách lơ đãng.

Kinh thống lĩnh nhìn ánh mắt nghiêm túc, tay cầm dây cương ngựa, nói rất

nghiêm túc: ""Thuộc hạ họ Kinh, vô danh.""

""Kinh Vô Danh?"" Làm sao Phạm Nhàn lại không biết tên của thống lĩnh vũ

lực mạnh nhất dưới tay mình, chỉ giả vờ ngạc nhiên, nhớ lại năm ngoái lần đầu

tiên biết tên người này, đã nảy sinh những liên tưởng kỳ quặc.

""Nếu ngươi là Kinh Vô Mệnh, chẳng phải ta sẽ thành cha của Thượng Quan

yêu nữ à?""

(Kinh Vô Mệnh: Đệ nhất sát thủ thuộc hạ của Thượng Quan Kim Hồng)

o O o

Hàng trăm kỵ sĩ xếp hàng một hàng dài, lẳng lặng hành quân qua sơn cốc tĩnh

mịch, đi về phía đông bắc giữa. Cứ qua một khoảng cách nhất định phía là tung

do thám ra xung quanh, chắc sẽ không để lộ hành tung.

Phạm Nhàn và Kinh thống lĩnh cưỡi ngựa ở vị trí chính giữa, đang chẳng đi qua

thung lũng. Lúc này Phạm Nhàn lại bật cười vì liên tưởng năm xưa. Kinh thống

lĩnh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái, sau đó nói: ""Ta họ Kinh, không có tên,

không phải tên là Kinh Vô Danh.""

Bậc đại nhân trong Ngũ Xử mà không có tên? Tướng lĩnh Hắc Kỵ mà không có

tên?

Phạm Nhàn hé miệng, không nhịn được thở dài, tự nghĩ: Chẳng trách thế nhân

đều sợ Giám Sát Viện như ma quỷ, được lão thọt Trần Bình Bình hun đúc; cấu

trúc, phong cách hành sự cùng với thân thế của các quan viên trong toàn bộ

Giám Sát Viện, đều mang vẻ quái dị.

Y biết tướng lĩnh này sẽ không lừa dối mình, nói nhỏ: ""Có tên vẫn tốt hơn.""

Kinh thống lĩnh im lặng một hồi, sau đó gật đầu: ""Xin đại nhân ban tên cho

ta.""

Ban tên cho, đối với người ban tên thì đây là một vinh dự cực lớn, Phạm Nhàn

thầm giật mình, không tin nổi vào tai mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnh

lặng mang theo vẻ thành khẩn của tướng lĩnh kia, y biết đối phương không nói

đùa.

Y từ từ cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười nói:

""Tên chỉ một chữ Qua, tự là Chỉ Võ, thế nào?""
 
Khánh Dư Niên
Chương 768: Gần thành 3



Trước đây Kinh thống lĩnh cũng là một hào kiệt trong quân đội, chỉ vì đã đụng

chạm với giới quyền quý nên mới bị Trần Bình Bình kéo ra, đưa vào trong Hắc

Kỵ. Hắn cũng là người có chút học thức, nghe cái tên mới này, lập tức hiểu

được ý nghĩa mà Phạm Đề ti muốn truyền đạt, cực kỳ hài lòng, mỉm cười gật

đầu một cái.

Dưới tấm mặt nạ màu bạc, khóe môi nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp.

Kể từ đó, nhân vật nổi tiếng đã từng thách thức cấp trên trong quân đội, bị xử tử

hình, sau đó biến mất một cách bí ẩn, vẫn có họ không tên, che giấu dung mạo

của mình dưới chiếc mặt nạ bạc... đã cắt đứt một số năm trong nửa trước cuộc

đời của mình, cuối cùng đã có cái tên của mình, cũng bắt đầu một quãng đời

mới của bản thân.

"Kinh Qua..." Giữa tiếng móng ngựa lộc cộc, Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Rốt

cuộc năm xưa ngươi đã đắc tội với ai?"

o O o

Không biết liệu có phải Kinh Qua chưa quen với tên mới của mình, hay đang

kinh ngạc trước sự nhạy bén của Đề ti đại nhân, một lúc lâu vẫn không nói nên

lời.

Sau một hồi lặng thinh, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tần gia."

Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, Tần gia có thế lực cỡ nào trong quân đội? Đương

nhiên là y biết rõ, Lão Tần vẫn thống trị chức Chính sứ Khu Mật viện, Tiểu Tần

bây giờ cũng trở thành Thủ bị ệ kinh đô, thậm chí lúc nhạc phụ của mình còn

trên triều cũng phải e ngại Tần gia ba phần. Hóa ra thuộc hạ của mình này...

năm xưa còn đắc tội với Tần gia!

Nghĩ tới điều này, Phạm Nhàn không khỏi sinh lòng cảm phục và kinh hãi địa vị

Trần Bình Bình. Lão què này đúng là to gan lớn mật, dám dùng kẻ thù của Tần

gia, hơn nữa còn dùng biết bao nhiêu năm như vậy, còn để Kinh Qua lên tới vị

trí Phó thống lĩnh Hắc Kỵ.

“Ta... và Tần gia có quan hệ không tệ.” Y thử thăm dò nói một câu, nghĩ thầm

chỉ cần Kinh Qua sẵn lòng hướng mình cầu viện, khi về kinh đô mình có thể cố

gắng bù đắp lại thù hận năm xưa.

Kinh Qua nở nụ cười, đôi môi lộ ra ngoài mặt nạ bạc cười rất thoả mãn.

“Tạ ơn đại nhân," Kinh Qua nói rất chân thành, "Không cần đâu.”

Phạm Nhàn híp mắt lại nhìn hắn, như muốn xem xem thuộc hạ trầm mặc mà

cường hãn này đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, y mới hỏi: “Rốt cuộc

giữa ngươi với Tần gia... có thù hận gì?”

Kinh Qua im lặng một hồi rồi trầm giọng nói: “Trong doanh trại, ta đã g**t ch*t

trưởng tử của Tần gia.”

Tần gia trưởng tử? Huynh trưởng của Tần Hằng? Sắc mặt Phạm Nhàn không hề

thay đổi, nhưng trong lòng lạnh buốt, nếu người bị Kinh Qua g**t ch*t năm đó

còn sống đến bây giờ... chỉ e từ lâu đã là võ tướng số một số hai trong triều

đình. Mối thù nặng như vậy... rốt cuộc Trần Bình Bình đang nghĩ gì vậy? Sao

lại thu nhận trợ giúp một quả bom hẹn giờ trong Giám Sát Viện?

Phía trước vang lên vài tiếng chim hót.

Hắc Kỵ vốn đang lẳng lặng hành quân bỗng dừng bước chỉnh tề như một, không

phải là người, mà là ngựa... Kỹ thuật điều khiển ngựa này, quả thực là số một số

hai trên cõi đời, e rằng chỉ có Vương Trướng Quân của Tây Hồ mới có bản lĩnh

như vậy.

Hoàng hôn dần buông xuống.

Phạm Nhàn và Kinh Qua cưỡi ngựa tiến về phía, xuyên qua thung lũng, lên giữa

sườn núi, nhìn từ trên cao xuống, quan sát thành trì bên dưới chân núi.

Thành không lớn, trong đó đã có đèn đuốc được thắp lên, lấm tấm.

Đây chính là Giao Châu.

Còn nhìn sang phía bên phải là một vùng biển rộng đang chìm trong sắc trời u

tối, màu xanh lam hóa thành đen kịt. Loáng thoáng thấy được một ụ tàu được

bảo vệ nghiêm ngặt và hàng chục chiến hạm, cùng với những doanh trại quân

nổi bật ở đó.

Đó chính là thủy quân của Giao Châu.

"Tự do hành động, ai dám vào thành, giết không tha."

Phạm Nhàn đã gác chuyện của Kinh Qua ra sau đầu, lạnh lùng mà dứt khoát ra

lệnh. Y kéo dây cương ngựa, rời bỏ đại đội Hắc Kỵ, không mang theo bất cứ hộ

vệ nào mà đơn thương độc mã lao lên con đường núi chật hẹp, phi ngựa tới

thành Giao Châu ở dưới chân núi.

Hắc Kỵ hành quân đến Giao Châu, để che tai mắt người đời, đương nhiên

không thể theo đường lớn. Cho dù Phạm Nhàn tự tin đến đâu đi nữa, cho dù y

tin tưởng vào sức chiến đấu hùng mạnh của Hắc Kỵ đến mức nào đi nữa, y cũng

không thể hy vọng xa vời rằng một khi sóng gió nổi lên, chỉ dựa vào hơn bốn

trăm kỵ binh mà có thể trấn áp được một trong tam đại thủy quân của triều đình

Đại Khánh.

Vì thế, chỉ có thể lén lút vào thành, không tạo tiếng động.

Nhìn cổng thành Giao Châu xa xa, Phạm Nhàn xuống ngựa, dựa theo thói quen

tập luyện từ nhỏ của Giám Sát viện, tìm một nơi yên tĩnh, để ngựa chạy đi. Con

ngựa kia rất có linh tính, như thể hiểu được ý muốn của chủ nhân, không hề lưu

luyến, tự mình chạy vào trong sơn cốc âm u, chỉ một lát sau đã không còn hình

bóng.
 
Khánh Dư Niên
Chương 769: Có kẻ mở yến tiệc mừng thọ ở Giao Châu1



Không phải Phạm Nhàn không nỡ giết ngựa,mà là thực sự không nên có mùi

máu tươi, ngược lại còn có thể mang đến phiền toái. Sau khi xác nhận rằng con

ngựa sẽ không tiết lộ tung tích của mình, y ngồi xuống dưới một thân cây, đào

một cái hố nhỏ bên cạnh, c** đ* trên người ra rồi chôn xuống dưới đất.

Sau đó y lấy trang bị trên người ra, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận dao găm

ngắn màu đen, ba cây nỏ bí mật mới tạo, cùng những loại mê dược, độc dược

luôn mang bên mình vẫn còn đó. Y thoa một chút gì đó lên mặt, rồi lắc đầu như

theo thói quen, chợt thở dài.

Phạm Nhàn có phần không cam lòng khi phải chôn thanh kiếm Thiên tử mà

Vương Khải Niên đã tặng xuống hố, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thể

sử dụng thanh kiếm này một cách quang minh chính đại.

Khi y rời khỏi gốc đại thụ đó, Đề ti Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện, đã

biến thành một chàng trai trẻ tuổi bình thường. Gương mặt vẫn thanh tú như

trước, chỉ có điều khoảng cách giữa hai hàng lông mi đã rộng ra một chút, khóe

mắt hơi trùng xuống, mất đi phần nào vẻ oai hùng, thêm vào vẻ thành thật, trở

thành một người hoàn toàn khác.

Bên trong tà áo vải thô vẫn là bộ y phục màu đen chuyên để hành động về đêm.

Cũng may chất liệu của nó là loại cao cấp, thông khí rất tốt, không khiến y thấy

nóng.

Men theo con đường núi hiếm có người qua lại, đi tới thành Giao Châu, mặt trời

đã chìm sau đỉnh núi, khắp nơi bao phủ trong ánh hoàng hôn mờ ảo. May phút

chót trước khi cửa thành Giao Châu đóng lại, Phạm Nhàn đã đến nơi, đường

hoàng trình ra giấy phép ra, trả lời một số câu hỏi thông thường từ quân lính

canh cửa thành, dễ dàng bước vào trong thành.

Giám Sát viện làm giấy phép đi đường không phải là giả mạo tinh vi, mà đơn

giản là hàng thật, đương nhiên không ai phát hiện ra vấn đề. Hơn nữa, lúc trả lời

câu hỏi Phạm Nhàn tuy kính cẩn nhưng không hề có vẻ hoảng loạn, Giao Châu

nằm bên bờ biển, có nhiều người qua lại, binh lính canh cửa thành nhìn nhiều

thành quen, cho nên không để ý nhiều.

Bước qua cửa thành, Phạm Nhàn dụi con mắt, mỉm cười, như một lữ khách đi

đường xa đến đây, dõi ánh mắt thoáng ngạc nhiên quan sát nhà cửa và phong

cảnh xung quanh. Tuy không dám tỏ ra quá thoải mái, nhưng bước chân của y

không hề chậm lại, sắm vai một cách hoàn hảo thành một người ngoại lai bận

bịu công việc.

Thành Giao Châu thực sự khác với các thành khác, mặc dù nằm bên bờ biển,

nhưng hoạt động thương nghiệp, chính xác hơn là những hoạt động buôn bán lẻ

không phát triển. Rõ ràng là đi trên con đường lớn nhất, nhộn nhịp nhất trong

thành, nhưng hai bên cũng không có nhiều cửa hàng. Ngay cả những nơi có

hàng quán cũng là nửa kín nửa mở, không có biển hiệu, khiến cho người ngoài

không thể biết được bên trong đang làm loại nghề gì.

Toàn bộ tòa thành có vẻ nghiêm nghị và yên tĩnh, ít đi vẻ nhộn nhịp của sinh

hoạt đời thường, nhưng lại thêm vào vài phần uy nghiêm.

Phạm Nhàn vừa đi vừa quan sát những chi tiết này, biết chuyện này là do thủy

quân Giao Châu thường xuyên đóng quân ở đây. Giao Châu cách xa Trung

Nguyên, thực sự là nơi “núi cao hoàng đế xa", còn bản thân thủy quân lại có

hơn mười ngàn sĩ tốt, lực lượng này lớn đến đáng sợ.

So với thủy quân khổng lồ, lực lượng bản địa của Giao Châu trông có vẻ nhỏ bé

đến không đáng kể. Quan viên cao nhất trong thành Giao Châu cũng chỉ là một

vị Tri châu, vẫn phải ngoan ngoãn trước mặt Đề đốc thủy quân.

Hơn nữa, nền kinh tế của Giao Châu đều phụ thuộc vào thủy quân, tất cả vật

dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của hơn mười ngàn quan binh thủy

quân, ngoại trừ triều đình phân phối ra, còn lại đều trưng dụng từ gần đó. Mặc

dù điều này khiến người dân Giao Châu thầm căm tức nhưng cũng mang đến

một loại thịnh vượng bất thường - ít nhất không phải lo hàng hóa và lương thực

không bán được.

Chính vì nguyên nhân này, thành Giao Châu giống như là căn cứ hậu cần khổng

lồ của thủy quân, chẳng khác nào một hoàng hoa khuê nữ dịu dàng bên cạnh

một đấng anh hào lực lưỡng, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể thốt lên lời

oán trách nào.

Có một lực lượng thủy quân khổng lồ ở bên cạnh, cho nên thành Giao Châu

cũng mang đậm hơi hướm quân sự. Những khu vực tốt nhất trong thành đều bị

quân đội trưng dụng, những trạch viện lớn nhất đều là nơi ở của các tướng lĩnh

cao cấp trong thủy quân, còn những cô nương xinh đẹp nhất cũng bị đám người

thủy quân kia chiếm lấy.

Tuy triều đình đã có mệnh lệnh rất rõ ràng không cho phép các tướng lĩnh đóng

quân cư ngụ trong các châu thành lân cận, nhưng ai cũng biết rằng quy định này

đã mất hiệu lực từ lâu. Không chỉ ở Giao Châu mà ở tất cả các nơi khác, trong

quân đội của các châu thành, thậm chí trong quân đội biên ải, phàm là bậc đại

nhân có một chút lực lượng đều không muốn ở trong doanh trướng khổ sở

không thể tà, mà sẽ vào châu thành mua nhà ở, mua nữ nhân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back