Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 14: Ngươi đây là đùa giỡn lưu manh


Sức khỏe lão Hoàng đế ngày càng suy yếu, gần đây ho ra máu nghiêm trọng hơn, tinh thần đều kém đi nhiều.Sợ là không cầm cự được đến cuối năm.

Vương thái y khẽ thở dài, thu dọn xong hòm thuốc thì dẫn tiểu thái y khập khễnh ra cửa điện.Khuất Phong Vân vẫn canh gác trước đại điện, thấy tiểu thái y hệt như thỏ què chân thì không khỏi nhìn chăm chú.Tiểu thái y lập tức cảnh giác nói: "Ta tự đi.

Không thèm ngươi vác!"

Khuất Phong Vân: "......"

Ta mới lười vác!Vương thái y dìu đồ đệ, vừa đi vừa nói: "Khuất phó thống lĩnh cũng có ý tốt thôi, sao ngươi còn giận dỗi nữa?"

"Con đâu có giận," tiểu thái y nói, "Nhưng hắn cứng lắm, cứng như đá vậy."

Vương thái y: "Hắn là võ tướng nên tất nhiên thân thể phải vạm vỡ rồi."

Tiểu thái y: "Nhưng người khác cũng luyện võ mà sao không cứng như hắn......"

Khuất Phong Vân nghe y cứ mở miệng lại bảo mình cứng nên nôn nóng kéo hộ vệ bên cạnh tới hỏi: "Ta cứng lắm sao?"

Hộ vệ: "......"

Ngươi đây là đùa giỡn lưu manh.*Ngô Thất thay đồ rồi cùng Cố Lang về Đông Cung.Bọn họ đi được nửa đường thì Ngô Thất nói đói bụng nên mua mấy cái bánh bao, hai người vừa đi vừa ăn.Cố Lang đang cắn bánh bao chợt trông thấy ở sạp hàng phía trước có người đang chọn đồ.Người kia cởi khôi giáp, thân mặc thường phục, vừa cao vừa khỏe.Đáy mắt Cố Lang bỗng nhiên lạnh đi, không giấu được sát ý lượn lờ quanh người, giữa hàm răng nghiến chặt tựa như nếm được mùi máu tươi.Trịnh Vu Phi!Mười một năm trước, từng vũng máu trên đài hành hình kia tràn vào đáy mắt Cố Lang, đỏ biến thành đen, đen đến rét run, vừa chạm vào đã lạnh thấu xương.Trong giấc mộng của y, máu tràn ngập trời đất, nhỏ giọt từ đài hành hình xuống đất rồi lại từ trong đất chảy ra như dòng sông nhấn chìm y......Trịnh Vu Phi!Người phía trước dường như cảm nhận được nên quay đầu nhìn.Ngô Thất đột ngột chụp lấy bàn tay đang nắm chặt bánh bao của Cố Lang cắn một cái."

Á......"

Cố Lang bị đau lấy lại tinh thần, cau mày nói, "Ngươi làm gì vậy?"

Ngô Thất tỏ vẻ tức giận, "Ngươi bóp hư bánh bao rồi, lãng phí lương thực!"

Cố Lang: "......"

Trịnh Vu Phi nhìn khắp phía nhưng không phát hiện được gì.Sát ý mãnh liệt kia đột nhiên biến mất.Rốt cuộc là ai?

Hắn bỗng thấy bất an, trong kinh thành còn ai dám nổi sát tâm với hắn cơ chứ?Khi Cố Lang ngước mắt lên thì không thấy Trịnh Vu Phi đâu nữa.Ngô Thất lại nhét cho y một cái bánh bao, Cố Lang không thấy ngon miệng nên từ chối."

Không được," Ngô Thất nói, "Giờ ngươi không ăn lát nữa sẽ đói bụng.

Cái này giống như thiếu nợ vậy, thiếu thì phải trả."

Cố Lang nhìn mái hiên hoàng cung phía xa nói khẽ: "Thiếu thì sẽ trả sao?"

"Trả chứ," Ngô Thất nhìn y, trong mắt tựa như vực sâu không thấy đáy, "Nên trả sẽ phải trả, ngươi tin ta đi."

Cố Lang rũ mắt quay người đi.Ngô Thất đi theo sau gọi y: "Ngươi không ăn thật à?

Lát nữa đói bụng thì không có đâu đấy......

Có ăn không?

Thơm lắm này......"*Mấy ngày sau, Tôn Phóng thấy bộ dạng Từ Kính Nhi như mất hồn mất vía thì mở miệng khuyên nhủ: "Từ cô nương, nàng bỏ nhà đi lâu như vậy chắc người nhà sẽ lo lắm đấy."

Từ Kính Nhi mím môi không nói lời nào.Tôn Phóng nói tiếp: "Nếu có hiểu lầm gì đó với người nhà thì cứ nói thẳng ra đi, đều là người một nhà cả mà."

"Tôn đại ca," Từ Kính Nhi nói, "Thật ra cha ta là Thừa tướng đấy."

Tôn Phóng làm bộ kinh ngạc: "Hả?!"

Từ Kính Nhi nói: "Ông ấy muốn gả ta cho người mà ta không thích, ta không bằng lòng nên mới chạy trốn."

"Nhưng nàng trốn tránh như thế đâu phải là cách."

Tôn Phóng nói, "Nàng đi lâu như vậy tất nhiên cha nàng sẽ rất lo lắng, biết đâu hối hận rồi cũng nên."

Từ Kính Nhi: "Thật sao?"

Tôn Phóng: "Hay là thế này nhé, ta đưa nàng về, nàng nói chuyện với cha nàng một lát đi.

Ông ấy là cha nàng, chắc sẽ không ép buộc nàng đâu."

Từ Kính Nhi cũng rất nhớ cha mình, do dự một hồi thì đồng ý.Bọn họ trở về phủ Thừa tướng, Từ Chi Nghiêm thấy con mình bình an vô sự thì hết sức vui mừng, suýt nữa còn rơi nước mắt.Cao Thừa còn ở trong Tướng phủ, thấy người về thì nắm tay Từ Kính Nhi nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta bái đường luôn đi."

Thừa tướng: "......"

Tôn Phóng: "......"

Từ Kính Nhi lập tức òa khóc, "Huhuhu......

Ta không muốn!"

Cao Thừa: "Bớt nói nhảm đi, mau lên!"

Từ Kính Nhi kéo Tôn Phóng, "Ta......

Ta đã thành thân với Tôn đại ca nên không bái đường với ngươi được đâu!"

Từ Chi Nghiêm, Cao Thừa: "Cái gì?!"

Tôn Phóng: "......"

Tôn Phóng nhớ lại Mộ Dung Diễn từng nói nếu có cơ hội thì phải chọc giận Cao Thừa, càng giận càng tốt.Thế là hắn cũng nắm tay Từ Kính Nhi nói: "Đúng, chúng ta thành thân rồi, Kính Nhi còn mang thai cốt nhục của ta nữa!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 15: Hôm nay chưa uống thuốc


Hôm nay Tướng phủ gà bay chó chạy, nhốn nháo hơn nửa ngày.Đầu tiên là Cao Thừa nổi trận lôi đình đánh một trận với Tôn Phóng.

Hai người đánh nhau thở hồng hộc, quần áo đều rách bươm nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Cuối cùng Cao Thừa đen mặt đằng đằng sát khí bỏ đi.Sau đó Tôn Phóng lại bị Thừa tướng vác chổi lông gà rượt từ tiền sảnh tới sân sau, chổi cũng đánh thành trụi lủi, lông gà bay đầy đất.Từ Chi Nghiêm vừa rượt vừa mắng: "Ở đâu ra thằng nhà quê này hả?!

Dám khi dễ con ta à!

Ta phải đánh chết ngươi!"

Từ Kính Nhi chạy theo can ngăn, "Cha, chuyện không liên quan tới Tôn đại ca đâu, cha đừng đánh nữa!"

Từ Chi Nghiêm cả giận: "Con đã mang thai cốt nhục của hắn mà còn nói không liên quan tới hắn à?!"

Từ Kính Nhi: "......"

Cuối cùng Tôn Phóng bị Từ Chi Nghiêm nhốt vào kho củi, nói là trước khi điều tra rõ nội tình thì không thả ra.*Trịnh Vu Phi có được mấy con ngựa tốt, cường tráng mạnh mẽ, oai hùng bừng bừng.Cao Thừa thích huấn luyện ngựa, khi nào Trịnh Vu Phi tìm được ngựa tốt đều mời hắn tới phi ngựa, nếu thích con nào thì tặng hắn mang đi.Nhưng hôm nay Cao Thừa lại không hứng thú lắm, cưỡi ngựa chạy vài vòng rồi thôi, sầm mặt ngồi một bên.Trịnh Vu Phi cũng xuống ngựa rồi đi qua hỏi: "Ngựa này không vừa ý sao?

Cao huynh có vẻ không vui lắm?"

Cao Thừa khoát tay nói: "Không phải do ngựa."

Trịnh Vu Phi: "Thế thì là gì?"

Cao Thừa rót trà nói: "Từ Chi Nghiêm không dùng được nữa."

Tay bưng trà của Trịnh Vu Phi khựng lại, "Sao Cao huynh lại nói vậy?"

Cao Thừa bỗng nhiên đập bàn, "Dạo này hắn ngày càng không để bản tướng quân vào mắt!

Lừa gạt giấu giếm ta, ngay cả con cũng không chịu gả cho ta, không phải chột dạ thì là gì?!"

Thậm chí hắn còn nghi ngờ Tôn Phóng là do Thừa tướng tìm đến diễn vở kịch này để mượn cớ ngăn cản hắn cưới Từ Kính Nhi."

Cao huynh nghi hắn hai lòng?"

Trịnh Vu Phi gõ nhẹ thành chén, "Từ Chi Nghiêm ở trong triều lâu năm, liên luỵ rất nhiều, nếu thật sự có ý nghĩ gian dối thì e là sẽ gặp rắc rối."

Cao Thừa hậm hực nói: "Làm hắn ngậm miệng là được rồi, chỉ một con rối mà thôi, cái này không được thì đổi cái khác."

Trịnh Vu Phi nghĩ ngợi rồi nói: "Việc này còn phải bàn bạc với các lão rồi mới định đoạt được, Cao huynh cứ chờ tin của ta đi."

Cao Thừa có vẻ không vui nhưng cũng chẳng nói gì mà lại đi phi ngựa.Đêm đó Từ Chi Nghiêm về thư phòng, vừa đóng cửa quay người lại thì trông thấy Khuất Phong Vân ngồi trước bàn, một tay chống đầu, buồn chán lật xem một quyển sách."

Khuất......

Khuất phó thống lĩnh?"

Khuất Phong Vân ngẩng đầu cười: "Từ tướng về rồi à."

Chưa gửi bái thiếp, chưa thông báo mà người này đã đường hoàng ngồi đây, trong lòng Từ Chi Nghiêm đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt."

Phó thống lĩnh có việc gì à?"

"Cũng không có gì," Khuất Phong Vân nói, "Chỉ là hôm nay nghe được chút tin tức nên muốn báo cho Từ tướng một tiếng thôi."

Từ Chi Nghiêm: "Tin gì?"

"Cao Thừa nói Từ tướng hai lòng," Khuất Phong Vân nghiêng người về phía trước nói, "Muốn Trịnh Thống lĩnh thay người."

Từ Chi Nghiêm run tay một cái nhưng vẫn cười: "Sao lại nói vậy, lão phu chỉ trung thành với Đại Diên......"

"Không phải Đại Diên," Khuất Phong Vân ngắt lời hắn, gằn từng chữ, "Là người đứng sau lưng Từ tướng......"

Nhiều năm qua Thừa tướng nhìn như quyền nghiêng triều chính nhưng chẳng qua chỉ là con rối bị kẻ khác giật dây.

Hắn đứng trên sóng ngầm, vì người sau lưng mà nhúng máu tươi, che giấu chân tướng, dùng điều này đổi lấy yên bình."

Nếu bọn họ không tin Từ tướng nữa thì sẽ thế nào đây?"

Khuất Phong Vân chậm rãi nói, "Giết người diệt khẩu?"

Ngón tay Từ Chi Nghiêm siết chặt trong tay áo, "Lão phu không biết ngươi đang nói gì cả!"

"Đương nhiên Từ tướng cũng có thể gả con cho Cao Thừa để thể hiện lòng trung thành của mình.

Chỉ là," Khuất Phong Vân vòng qua bàn đi về phía hắn, "Dáng dấp Từ cô nương và Từ phu nhân giống nhau như vậy, có phải tính tình cũng giống nhau không nhỉ?"

Từ Chi Nghiêm bỗng nhiên lui ra sau một bước, suýt nữa đứng không vững.Trước khi vào triều làm quan, hắn cũng chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu.

Sau khi vợ hắn sinh Từ Kính Nhi thì bị cha ép tái giá với một phú thương.

Nhưng đúng vào ngày gả đi, nàng nhảy xuống giếng tự sát.Từ Chi Nghiêm nhìn Khuất Phong Vân, hơi thở trở nên bất ổn, "Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn hợp tác với Từ tướng," Khuất Phong Vân nhàn nhạt nói, "Chức phó này ngồi không thoải mái, ta muốn ngồi chức trưởng......"*Khuất Phong Vân ra khỏi Tướng phủ rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.Trong hẻm, Mộ Dung Diễn đang đứng dựa vào tường."

Hắn đáp ứng chưa?"

Mộ Dung Diễn hỏi."

Chưa," Khuất Phong Vân nói, "Còn phải suy nghĩ đã."

Mộ Dung Diễn nói: "Vậy cứ để hắn nghĩ đi, cũng chẳng mấy ngày đâu.

Phụ Lam Sơn dò ra được gì chưa?"

"Không thuận lợi lắm," Khuất Phong Vân đáp, "Binh lính Phụ Lam Sơn đều do thủ hạ Hà Ninh Trung của Trịnh Vu Phi nuôi, mọi chuyện đều do hắn phụ trách, Trịnh Vu Phi rất ít nhúng tay vào.

Cho dù Phụ Lam Sơn bại lộ thì Trịnh Vu Phi cũng sẽ không bị liên lụy."

Mộ Dung Diễn đứng dựa vào tường một hồi, sau đó đi ra cửa ngõ, "Biết rồi, ngươi về trước đi."

"Điện hạ?"

"Để ta tới Phụ Lam Sơn xem thử."*Mộ Dung Diễn thừa dịp đêm tối đi tới Phụ Lam Sơn.Để đề phòng bất trắc, hắn lại đeo mặt nạ da người của Ngô Thất.Hắn đi đến chân núi thì có ánh sáng bạc nhoáng lên, một nhát đao từ sau lưng chém tới.Mộ Dung Diễn khó khăn lắm mới tránh thoát, quay người lại nhờ ánh trăng mới thấy được gương mặt quen thuộc kia."

Cố......"

Hắn định mở miệng thì chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa uống thuốc.Sau khi hắn đóng vai Ngô Thất, sợ giọng nói bị Cố Lang nhận ra nên cứ ba ngày lại phải uống một viên đan dược để làm giọng nói khàn khàn.Hôm nay đã là ngày thứ ba nhưng lúc ra cửa hắn lại quên mang thuốc."

Ngô Thất?"

Cố Lang thấy rõ người tới thì hỏi ngay, "Sao ngươi lại ở đây?"

Mộ Dung Diễn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 16: Có phải ngươi sợ nhột không


Ngô Thất không nói gì.Cố Lang yên lặng nắm chặt đao trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.Sau đó chỉ thấy Ngô Thất giơ tay lên chỉ vào cổ mình rồi lắc đầu.Cố Lang cau mày hỏi: "Cổ ngươi bị thương?"

Ngô Thất gật đầu.Cố Lang: "Sao lại bị thương?"

Ngô Thất muốn kéo tay y nhưng Cố Lang né tránh theo phản xạ.Ngô Thất tỏ vẻ đáng thương nhìn y.Cố Lang nghĩ ngợi rồi chìa tay ra.Tay trái Ngô Thất nâng mu bàn tay y còn tay phải viết chữ vào lòng bàn tay.Mặc dù tính tình Cố Lang hơi lạnh nhạt nhưng lòng bàn tay rất ấm, như mới ngâm trong suối nóng khiến người ta vừa nắm không nỡ buông ra.

Y sợ nhột nên ngón tay run nhẹ, thỉnh thoảng giật giật."

Thái tử tìm ngươi thí nghiệm thuốc?"

Cố Lang nhìn chữ trong lòng bàn tay rồi nói, "Ngươi uống thuốc nên cổ họng bị hư?"

Ngô Thất gật đầu.Cố Lang trầm ngâm nói: "Bảo sao giọng ngươi cứ khàn khàn."

Ngô Thất âm thầm thở phào một hơi.Cố Lang ngước mắt hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Ngô Thất tiếp tục viết vào lòng bàn tay y: "Thật ra ta nghe lệnh của Khuất phó thống lĩnh."

Cố Lang: "Khuất Phong Vân?"

Ngô Thất: "Đúng, biết Phụ Lam Sơn có người lén nuôi binh nên phó thống lĩnh vẫn luôn điều tra.

Hắn bảo ta tới nhìn xem."

Chẳng biết Cố Lang có tin không mà rút tay về: "Vậy ngươi tra đi, ta đi trước."

Ngô Thất: "......"

Cố Lang nói đi là đi, khinh công nhảy lên biến mất trong bóng đêm."

Ngươi nỡ đi sao?"

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng rồi phóng người đuổi theo.Cố Lang theo chân Trịnh Vu Phi đến đây.

Nhưng rẽ ngoặt một hồi thì không thấy tăm hơi Trịnh Vu Phi đâu nữa.

Y tìm hồi lâu cũng chẳng thấy tung tích dấu vết gì, khó khăn lắm mới phát hiện dưới núi có người thì lại là Ngô Thất.Cố Lang trở lại nơi Trịnh Vu Phi biến mất.

Y nghĩ một người đang sống sờ sờ không thể tự nhiên biến mất được, hẳn là có gì đó kỳ quái ở đây.Nhưng chung quanh đều là núi đá dốc đứng, y tìm tới tìm lui cũng không phát hiện cửa vào.Ngô Thất theo tới, thấy y đứng cạnh vách núi hết gõ lại sờ thì tỏ vẻ khó hiểu."

Ngươi đi chỗ khác tra đi."

Cố Lang nói mà không quay đầu lại.Ngô Thất không đi, trái lại còn ngang nhiên xông tới nhìn một chút, đưa tay viết trên lưng y: "Ngươi đang tìm gì vậy?"

Thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, Cố Lang mặc ít y phục, ngón tay đụng một cái như dán chặt vào lưng y mang theo xúc cảm ấm áp, còn hơi nhột nữa......Y rùng mình trả lời: "Không có gì."

Ngô Thất lại viết: "Đêm hôm khuya khoắt sao ngươi lại ở đây?"

Cố Lang: "Đi ngang qua."

Ngô Thất: "......

Đi ngang qua sao còn gõ vách núi?"

Cố Lang không đáp.Ngô Thất muốn viết tiếp nhưng Cố Lang bỗng nhiên quay lại nói: "Đừng viết trên lưng ta nữa."

Ngô Thất ngẩn người rồi mỉm cười kéo tay y viết: "Có phải ngươi sợ nhột không?"

Cố Lang nhìn đi chỗ khác không nói gì.Ngô Thất lại viết: "Ta nghe nói người sợ nhột đều yêu vợ.

Cố huynh đệ, ngươi yêu vợ lắm à?

Không đúng, ngươi vẫn chưa thành thân......

Vậy ngươi thích người như thế nào?"

Cố Lang không để ý tới hắn, rút tay về rồi quay lại tìm tòi vách núi.Ngô Thất đứng sau mỉm cười nhìn y, nhìn một lát rồi đột nhiên đưa tay chọc nhẹ vào lưng y.Cố Lang run lên, suýt nữa không đứng vững, tiện tay chống vào vách núi, quay đầu mắng Ngô Thất, "Ngươi......"

Tảng đá dưới tay đột ngột lui vào trong, trên vách đá bên cạnh từ từ lộ ra một cánh cửa.Cố Lang mừng rỡ, đang muốn tới xem thì sau lưng lại bị chọc một cái.Y không nhịn nổi nữa, "Ngươi làm gì vậy?!"

Ngô Thất: "Ư a a ư a a......"

Chưa chọc đủ mà.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 17: Vừa biến thái vừa không biết xấu hổ


Sau cửa là một mật đạo, hai bên vách đá đốt đèn sáng trưng.Cố Lang rón rén đi vào trong.

Ngô Thất cũng ngoan ngoãn theo sau y không dám chọc bậy nữa, vừa nhúc nhích thì đao của Cố Lang lập tức gác lên cổ hắn.Càng đi vào trong càng rộng, còn xuất hiện rất nhiều ngã rẽ ở khắp nơi.Bọn họ cũng không biết những lối rẽ này sẽ thông ra hướng nào, chỉ có thể tùy tiện chọn đại một lối.

Đang đi thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng nói.Bọn họ từ từ tới gần mới phát hiện sau chỗ ngoặt có một nhà lao, bên trong có một người trung niên bẩn thỉu đang ngủ.Người kia dường như đang nằm mơ, tay chân run rẩy, la hét đứt quãng: "Đừng giết ta......

Đừng giết ta......"

Người canh gác nhà lao bên ngoài bị hắn nói mớ làm phiền nên quát lớn: "Này, tỉnh lại đi!

Đừng có la nữa!"

Người kia run lên, từ từ mở mắt ra, rốt cuộc an tĩnh lại.Người ngoài nhà lao nói: "Sao ngày nào ngươi cũng mơ thế hả?

Bị nhốt ở đây bao năm rồi, còn ai đến giết ngươi nữa chứ?

Rảnh quá à?"

Người kia không nói gì mà chỉ thở phì phò.Cố Lang nhìn Ngô Thất thì thào hỏi: "Người nào vậy?"

Ngô Thất lắc đầu.Bọn họ không muốn bứt dây động rừng nên đành phải lui ra đi đến một ngã ba khác.Lối rẽ này hơi dài nhưng ở cuối đường lại vọng đến tiếng ngáy như sấm.

Cố Lang và Ngô Thất nấp ở lối ra nhìn về phía trước.

Chỉ thấy đằng trước vô cùng trống trải, trên đất trải chiếu, có một đám người đang ngủ.

Nhiều người hở ngực hở lưng, tiếng lẩm bẩm lúc nhỏ lúc to.Ngô Thất bỗng nhiên đưa tay che mắt Cố Lang rồi viết lên lòng bàn tay y: "Không được nhìn!

Sẽ bị mù đấy!"

Cố Lang giật tay hắn xuống rồi chỉ vào một đại hán vạm vỡ cởi trần cách đó không xa: "Lúc ngươi mộng du cũng giống vậy đấy."

Chỉ thấy đại hán vạm vỡ kia xoay người ôm chầm người gầy bên cạnh híp mắt nói: "Tiểu mỹ nhân đến đây cho gia hôn cái nào......"

Ngô Thất: "......"

Cố Lang nhìn một vòng rồi trầm ngâm nói: "Chắc bọn hắn là binh lính của Trịnh Vu Phi nuôi, không biết lai lịch thế nào......"

Ngô Thất chẳng có động tĩnh gì.Cố Lang kỳ quái quay đầu nhìn hắn.Ngô Thất tựa trán vào vách tường, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.Cố Lang giật nhẹ tay áo hắn.Ngô Thất quay lại ai oán nhìn y một cái.Cố Lang: "......

Sao vậy?"

Ngô Thất nhìn đại hán vạm vỡ kia rồi đưa tay viết lên tường: "Ta béo, ta biến thái, ta không biết xấu hổ."

Cố Lang: "Ngươi không béo."

Ngô Thất: "......"

Vậy ta vừa biến thái vừa không biết xấu hổ sao?-Trên đường về Khuất Phong Vân gặp được tiểu thái y toàn thân mềm nhũn kia.Tiểu thái y đang ngồi trước một sạp hàng ăn sủi cảo.

Sủi cảo trắng trắng tròn tròn, cắn một cái nước canh lập tức ứa ra.Khuất Phong Vân nhìn một hồi cũng thấy hơi đói.Tiểu thái y đang ăn thì có người ngồi xuống đối diện.Y ngẩng đầu lên thấy thống lĩnh cứng rắn kia.Khuất Phong Vân gọi chủ quán: "Cho hai bát sủi cảo."

Tiểu thái y nghĩ thầm ăn nhiều vậy hèn gì cứng thế."

Chân ngươi sao rồi?"

Khuất Phong Vân hỏi."

Không sao."

Tiểu thái y nói, "Sư phụ ta lợi hại lắm, xoa nhẹ mấy lần là khỏi ngay."

Khuất Phong Vân ừ một tiếng, nhận lấy sủi cảo từ chủ quán rồi vùi đầu ăn.Hắn không chỉ ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh, lúc tiểu thái y ăn xong cái sủi cảo cuối cùng thì hắn đã soàm soạp uống hết canh.Khuất Phong Vân hào khí đặt chén xuống, tiểu thái y đối diện không biết nghĩ gì mà cũng bưng canh lên uống rồi bắt chước điệu bộ đặt chén của hắn.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Tiểu thái y nấc một cái rồi hỏi: "Có phải nếu ăn giống ngươi thì sẽ cứng hơn không?"

Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 18: Có bệnh thì tới tìm ta


Tiểu thái y vừa dứt lời thì thấy Khuất Phong Vân không nói lời nào, chỉ bất động nhìn y."

Không được sao?"

Y thất vọng nói, "Vậy làm sao mới cứng một chút?"

Khóe miệng Khuất Phong Vân giật giật: "Ngươi là thái y, không cần đánh nhau thì muốn cứng làm gì?"

Tiểu thái y ấp úng không chịu nói.Khuất Phong Vân cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: "Đơn giản thôi, luyện nhiều một chút là được."

Tiểu thái y khiêm tốn thỉnh giáo, "Luyện thế nào?"

Khuất Phong Vân: "Trước tiên đứng trung bình tấn đi, mỗi ngày hai canh giờ."

Tiểu thái y nhũn chân ngồi bệt dưới gầm bàn.Khuất Phong Vân: "......

Sao thế?"

Tiểu thái y: "Đau chân."

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi đang đứng trung bình tấn trong đầu hay sao?Cuối cùng từ hai canh giờ giảm xuống một canh giờ, lại giảm thêm nửa canh giờ, lại giảm xuống còn hai khắc thì tiểu thái y mới miễn cưỡng không than đau chân.Khuất Phong Vân tỏ vẻ ghét bỏ.Hai người từ biệt ở góc đường.

Tiểu thái y đi vài bước rồi quay đầu, ánh mắt sáng ngời nói: "Nguyễn Niệm, ta tên là Nguyễn Niệm, sau này ngươi có bệnh thì cứ tới Thái y viện tìm ta nhé."

Thái dương Khuất Phong Vân nhảy thình thịch --- Đừng tức giận đừng tức giận, mềm như vậy lỡ đánh hỏng thì sao......Ở Phụ Lam Sơn, Ngô Thất đang úp mặt vào tường hối lỗi thì chợt nghe thấy trong hang ầm ĩ.Thì ra người gầy kia bị đại hán vạm vỡ làm thức giấc nên tức giận vung tay cho đại hán một cái tát.Đại hán đột ngột bị đánh thức, cả giận nói: "Trương Lão Tam, mẹ nó ngươi có bệnh à?!"

Trương Lão Tam hung ác nói: "Lưu Đại Mãnh, ngươi mà còn không chịu ngủ yên thì ta chặt hết tay chân ngươi cho xem!"

Lông mày Cố Lang càng nhíu chặt hơn.

Hai cái tên này y đã từng nghe qua.Trương Lão Tam xô xát với một chủ quán trên đường, trong lúc nóng giận đã cầm dao đâm chết chủ quán.Lưu Đại Mãnh cường bạo vợ người khác bị chồng nữ tử kia đuổi đánh.

Trong lúc xô xát lỡ tay đánh chết người chồng kia.Hai người đều giết người trên đường gây huyên náo, không lâu sau bị quan phủ phán quyết tử hình.Nhưng giờ cả hai đều không chết.Cố Lang thì thầm: "Chẳng lẽ những người này đều là tử tù sao?"

"Đâu chỉ tử tù," Ngô Thất viết, "Ngươi nhìn tráng hán râu quai nón bên trái đi, đó là thổ phỉ núi Kinh Hồng......"

Trong hang, Trương Lão Tam và Lưu Đại Mãnh càng cãi càng hăng, quấy rầy nhiều người thức giấc, om sòm náo loạn một khu."

Hơn nửa đêm còn gọi hồn à?!"

"Có để người ta ngủ không thì bảo?!"

"Muốn cãi cút ra ngoài mà cãi!"

Cãi một hồi thậm chí còn có người động thủ, ngươi xô ta đẩy hỗn loạn không thôi.Bỗng nhiên một người cao giọng quát: "Ồn ào gì đó?!

Chán sống rồi à!"

Đám người giật mình, lúc này mới dần yên tĩnh trở lại.Chỉ thấy một người mặc áo giáp đi đến, ánh mắt sắc bén quét qua: "Không muốn chết thì an phận chút đi!"

Cố Lang nhận ra tên kia là Hà Ninh Trung, tâm phúc của Trịnh Vu Phi.Sau lưng Hà Ninh Trung còn có hai người, rõ ràng là Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách trong phủ của hắn.Trịnh Vu Phi nhìn lướt một vòng rồi nói với Hà Ninh Trung: "Giao cho ngươi, ta về trước đây."

Hà Ninh Trung ôm quyền nói: "Đại thống lĩnh cứ yên tâm!"

Trịnh Vu Phi gật đầu, sau đó đi tới mật đạo mà Cố Lang và Ngô Thất đang nấp.Ngô Thất đột nhiên nhớ ra cửa chưa đóng.Lúc bọn họ mới đi vào thì không biết làm sao đóng cửa từ bên trong nên cửa vẫn đang để mở.Ngô Thất viết vội vào tay Cố Lang: "Mau về thôi, cửa không khóa."

Cố Lang nhìn Trịnh Vu Phi chằm chặp không nhúc nhích.Ngô Thất nửa kéo nửa ôm y đi.Bọn họ vội vã chạy về, ra ngoài mật đạo đóng cửa trả lại mọi thứ như ban đầu.Hai người trốn trong bụi cây sau vách đá.

Ngô Thất không cẩn thận nên cánh tay bị cành cây rạch một đường.Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách ra khỏi mật đạo đi thẳng xuống núi.Ngô Thất nhìn bọn hắn đi xa, vừa quay đầu thì thấy Cố Lang nhìn chằm chằm cánh tay hắn, sắc mặt trắng bệch.Hắn cúi đầu nhìn, trên cánh tay máu tươi chảy đầm đìa."

Đừng nhìn!"

Hắn vội vàng che vết thương.Hắn nhớ rõ Cố Lang không thể thấy máu trong đêm, tựa như ác mộng nhiều năm.Cố Lang tái nhợt nhìn hắn, nói khẽ: "Ngươi vẫn nói được......"

Sau đó hai mắt nhắm lại rồi gục đầu ngã vào lòng hắn."

Cố Lang!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back