Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 9: Tín vật đính ước của y


Thái tử bị ngã quay lưng về phía Cố Lang, sau khi đứng lên thì vội vàng chạy về hướng ngược lại, từ đầu tới cuối Cố Lang chỉ thấy mỗi lưng hắn.Ngô Lục theo sau chẳng hiểu gì cả, "Điện hạ, ngài không về Đông Cung sao?"

Thái tử không trả lời mà càng đi nhanh hơn, cứ như phía sau có người đuổi theo đòi nợ không bằng.Cố Lang nhìn hai người đi xa rồi lại nhìn Ngô Lục, đúng là dáng cao eo nhỏ thật.

Nhưng mặc dù Ngô Lục không xấu nhưng cũng không tính là tuấn lãng.Có lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi chăng?

Cố Lang nghĩ thầm.*Cố Lang ra khỏi Đông Cung rồi đi đến thành Nam.

Y băng qua một ngôi nhà ngói cổ xưa rồi bước vào một gian phòng rách nát.Trong phòng, phó thống lĩnh cấm quân Khuất Phong Vân gác một tay trên chân, tay kia cầm nhánh cây ngồi dưới đất vẽ lung tung.Khuất Phong Vân thấy Cố Lang đến thì ném nhánh cây đi rồi lười biếng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Cố Lang đứng trước mặt hắn nói: "Phía Đông Phụ Lam Sơn có người tự nuôi binh đấy."

Đây là phát hiện của Triệu Chuyết.

Hắn đi ngang qua Phụ Lam Sơn thì phát giác mặt đất rung chuyển, vào núi xem lại thấy một đám người đông nghịt đang cầm binh khí hô hào tập luyện."

Tự nuôi binh?"

Khuất Phong Vân ngồi dậy hỏi: "Có biết là ai không?"

Cố Lang: "Trịnh Vu Phi, nhưng không có chứng cứ."

Ánh mắt Khuất Phong Vân lóe lên, "Đây chính là tội tru di cửu tộc, Trịnh Vu Phi đúng là gan to bằng trời mà."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại cho Cố Lang một câu, "Biết rồi, cứ chờ tin của ta đi."*Trong phủ Thừa tướng, Từ Chi Nghiêm nghe Từ Kính Nhi khóc mà đau cả đầu."

Huhuhu......

Con không muốn gả cho tên Bắc Kỳ kia đâu!"

Từ Kính Nhi gào khóc, "Nhìn hắn to như gấu vậy, con không thèm gả cho hắn đâu!"

Từ Chi Nghiêm nói: "Cha cũng chẳng muốn gả con cho hắn nhưng giờ từ chối không được nên đành phải đồng ý.

Con để cha nghĩ cách xem."

"Nhưng hắn còn hẹn con ngày mai đi chơi hồ nữa," Từ Kính Nhi níu tay Từ Chi Nghiêm nói, "Cha, con không đi đâu!

Hắn nặng vậy thuyền sẽ chìm mất."

Từ Chi Nghiêm vỗ tay nàng: "Tạm thời con ráng nhịn đi, để cha nghĩ cách đã......"

Từ Kính Nhi giậm chân, "Vậy nếu không nghĩ ra thì con phải gả cho hắn sao?!"

Từ Chi Nghiêm: "Kính Nhi......"

Từ Kính Nhi không chịu nghe lời mà khóc lóc chạy đi.Nha hoàn vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư tiểu thư......"

Ngày hôm sau Từ Kính Nhi ngồi kiệu đến chỗ hẹn, ngoài kiệu có hộ vệ và nha hoàn Tướng phủ đi theo.

Kiệu đi được nửa đường thì Từ Kính Nhi kêu đau bụng nên sai người khiêng kiệu đến y quán gần nhất.Đến y quán, nàng nói phải vào nhà xí, không cho nha hoàn đi theo.

Nhưng nàng đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy về, nha hoàn lo lắng đến nhà xí xem thử, ai ngờ chẳng thấy tiểu thư nhà mình đâu nữa."

Người đâu mau tới!

Không thấy tiểu thư đâu cả!"

Từ Kính Nhi dốc hết sức lực đạp lên cục gạch để leo qua tường rào của y quán.

Nàng vội vàng chạy bừa, cũng chẳng biết nên đi đâu.Hôm qua trong thành có mưa nên đường sá toàn bùn lầy, còn có rất nhiều vũng nước đọng.

Từ Kính Nhi đang chạy thì trượt chân ngã nhào xuống đất, trên người dính đầy bùn sình."

Huhuhu......

Bẩn chết......"

Nàng rưng rưng nước mắt nhìn quanh bốn phía, thấy đằng trước có con sông thì muốn tới đó rửa sạch.Nàng khập khiễng đi đến bờ song rồi bước lên tảng đá vốc nước rửa mặt.

Nhưng tảng đá kia bị nước ăn mòn nhiều năm nên vừa tròn vừa trơn, Từ Kính Nhi đứng không vững, "ùm" một tiếng ngã xuống."

A!

Cứu mạng!

Khụ khụ......

Cứu mạng......"

Tôn Phóng đang câu cá ở bờ sông chợt nghe có người la cứu mạng, chạy tới xem thì thấy một cô nương đang chới với trong nước.*Khi Từ Kính Nhi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.Nàng chống mép giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, chẳng biết đây là đâu.Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một công tử bưng chén vào."

Cô nương, nàng tỉnh rồi."

Tôn Phóng đưa chén cho nàng, "Uống miếng nước gừng cho ấm người đi."

Từ Kính Nhi nhận lấy nước gừng rồi lí nhí nói: "Đa tạ công tử."

"Cô nương, nhà nàng ở đâu?"

Tôn Phóng hỏi, "Chờ nàng khỏe lại ta sẽ đưa nàng về."

Cô nương không nói gì, hai mắt ửng đỏ."

Sao......

Sao vậy?"

Tôn Phóng thấp thỏm nói, "Cô nương......"

Nước mắt cô nương ào ào tuôn rơi."

Ê ê......"

Tôn Phóng không biết làm sao, "Cô nương đừng khóc......

Được rồi, ta không hỏi ta không hỏi, nàng đừng khóc nữa......"

Cô nương sụt sịt, lúc này nước mắt mới chịu ngừng.Tôn Phóng hết cách đành phải để người ở lại.Hôm sau Từ Kính Nhi ra khỏi phòng thơ thẩn đi dạo.

Đang đi thì chợt thấy một ao cá.Trong ao có hai con cá khá lớn và mấy con cá nhỏ.Hai con cá lớn là Cố Lang tặng cho Mộ Dung Diễn.

Sinh nhật Mộ Dung Diễn năm ngoái, hắn đòi Cố Lang tặng quà.

Cố Lang không biết tặng gì, lúc đi qua chợ thấy một bà lão bưng chậu cá nói "Mỗi năm sung túc", thế là mua hai con cá tặng cho hắn.Sau đó cá lớn lại sinh cá con, Mộ Dung Diễn còn đứng cạnh ao thở dài: "Cá đã sinh rồi, chừng nào ngươi mới sinh cho ta......"

Còn chưa nói hết đã bị Cố Lang đạp xuống ao.Trên bờ ao có bàn để mồi câu.

Từ Kính Nhi buồn chán ngồi cạnh ao cho cá ăn.Không biết cha thế nào rồi nhỉ?

Có phải đang phái người tìm mình khắp nơi không?Trong lòng nàng nghĩ miên man, mồi câu cứ thế ném xuống ao.Một lát sau Tôn Phóng đi tới, nhìn xuống ao chỉ thấy một con cá nhỏ mắt trắng dã sắp lồi ra ngoài."

Á!"

Tôn Phóng vội la lên, "Mau cứu cá!"

Từ Kính Nhi bị hắn làm giật mình, nhìn lại con cá kia cũng hơi áy náy.

Nhưng Tôn Phóng phản ứng quá mạnh khiến nàng không khỏi tò mò: "Sao ngươi...... hoảng lên thế?

Chỉ là một con cá thôi mà......"

"Đây không phải cá bình thường đâu!"

Tôn Phóng vội vàng lội xuống vớt cá, "Đây là tín vật đính ước mà người trong lòng đại đương gia nhà chúng ta tặng cho hắn đấy!

Nó mà chết thì hắn có làm ma cũng không tha cho ta đâu!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 10: Nghe thấy ngươi nói mớ


Tôn Phóng vội vàng vớt cá lên rồi lấy một chậu nước trong, cẩn thận thả cá vào.

Con cá kia quẫy trong nước mấy lần, phun ra hai miếng đồ ăn, cuối cùng mới lật úp lại."

Không chết thì tốt, không chết thì tốt......"

Tôn Phóng vỗ ngực, "Làm ta sợ muốn chết."

Hắn lại đưa tay chọc chọc con cá kia: "Tổ tông, ngươi mới bao nhiêu lớn hả?

Không thể ăn ít đi hay sao?

Biết sợ chưa?"

Từ Kính Nhi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đều tại ta nhất thời lơ đễnh......"

Tôn Phóng xua tay, "Không sao là tốt rồi."

"Đại đương gia của các ngươi," Từ Kính Nhi hiếu kỳ nói, "Quý mấy con cá này vậy sao?"

Tôn Phóng đáp: "Thế đã là gì!

Trước đây có lần ta quên cho ăn làm con cá này đói bụng cả ngày, sau khi đại đương gia của chúng ta biết thì bỏ đói ta cả ngày luôn!"

Từ Kính Nhi ôm mặt nói: "Đại đương gia của các ngươi si tình thật."

"Si tình thì làm được gì," Tôn Phóng thở dài, "Hơn một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta.

Lúc hắn chết, người trong lòng còn chẳng thèm rơi lấy một giọt nước mắt......"

"Cái gì?"

Từ Kính Nhi giật mình, "Đại đương gia của các ngươi...... chết rồi ư?"

Tôn Phóng: "......

Đúng vậy."

Cỏ trên mộ đã mọc cao lắm rồi.*Từ Chi Nghiêm lo lắng phái người tìm con khắp nơi nhưng mãi vẫn không có tin tức gì.

Cao Thừa còn tưởng hắn không chịu gả con cho mình nên mới giấu đi, ngày ngày ngồi lì ở phủ Thừa tướng ăn vạ.Thừa tướng rầu rĩ ngủ không ngon, còn nghe nói Thái tử ở ngự thư phòng chính miệng thừa nhận mình có thú vui Long Dương, còn làm Hoàng thượng tức xỉu.Nhưng Thái tử suốt ngày lảm nhảm tu tiên luyện dược, chuyện kỳ quái gì cũng làm, giờ có thừa nhận mình đoạn tụ thì cũng chẳng gây ra sóng to gió lớn gì.Có kẻ nghe phong thanh, muốn làm hắn vui lòng nên chọn mấy nam tử đẹp mã tặng hắn.

Nhưng Thái tử yêu cầu quá cao, muốn eo nhỏ chân dài, mặc áo đen phải đẹp, còn phải nhìn vừa mắt......

Chọn tới chọn lui, cuối cùng chẳng giữ lại người nào.Mặc dù Thái tử nói mình đã có người trong lòng nhưng người kia tên họ gì thì chẳng ai biết."

Có thể là huynh đệ Ngô Lục của ngươi đấy."

Cố Lang vừa tháo đai lưng vừa nói.Ngô Thất đang uống trà lập tức phun ra, "Cái gì?!"

Cố Lang nói: "Hôm qua ta thấy bọn họ ôm nhau."

"Cái gì mà ôm nhau?!"

Ngô Thất cãi, "Là ngã vào nhau chứ!"

Cố Lang kỳ quái hỏi: "Sao ngươi biết?"

Ngô Thất ngồi cạnh bàn nhìn Cố Lang cởi áo, liếm môi nói: "Ngô Lục kể ta nghe.

Hắn nói hôm qua Thái tử sơ ý ngã sấp đè lên người hắn."

Cố Lang chẳng có phản ứng gì, là thật hay giả đều chẳng liên quan gì đến y.

Đến khi chỉ còn lại áo lót, y cởi giày rồi leo lên giường ngủ.Ngô Thất chống đầu nhìn y nói tiếp: "Đêm qua ta nghe thấy ngươi nói mớ."

Cố Lang nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi: "Nói gì?"

Ngô Thất nhấn mạnh từng chữ: "Ngươi gọi Mộ Dung ......"

Cố Lang bỗng dưng mở mắt ra.

Y không biết mình có thật sự nói mớ hay không, nhưng nếu không có thì sao Ngô Thất lại biết Mộ Dung Diễn?Ngô Thất lại hỏi: "Cố huynh đệ, Mộ Dung là ai vậy?"

Cố Lang im lặng một hồi mới trả lời: "Một người bạn."

"Bạn?"

Ngô Thất ung dung nói, "Sao ta nghe không giống lắm nhỉ......"

Cố Lang khó hiểu: "Ta nói gì?"

Ngô Thất: "Thật ra cũng chẳng nói gì......"

Cố Lang khẽ thở phào, đang định nhắm mắt ngủ thì lại nghe Ngô Thất nói: "Chỉ thở hơi mạnh thôi."

Cố Lang: "......"

Ngô Thất: "Thở hổn hển đến tận nửa đêm, mặt đỏ, tai đỏ, cổ đỏ, mồ hôi ướt đẫm, quần áo cũng cởi gần hết......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 11: Có phải là nhớ hắn không


Cố Lang ngồi bật dậy lạnh lùng nạt: "Nói bậy!"

"Ta đâu có nói bậy," Ngô Thất cãi, "Nếu không sao ta lại biết Mộ Dung chứ?"

Cố Lang nghĩ có lẽ trong lúc ngủ mơ mình đã thật sự gọi tên Mộ Dung, nhưng thở dốc gì đó...... thì tuyệt đối không có.Ngô Thất thấy y im lặng thì lại nói tiếp: "Cố huynh đệ, không ngờ ngày thường ngươi lạnh nhạt thế mà khi thở lại nóng bỏng như vậy......"

Cố Lang quăng tới một cái gối.Ngô Thất chụp lấy gối ôm vào ngực mỉm cười nhìn y.Cố Lang kéo chăn lên đầu nằm ngủ không thèm để ý đến hắn.Không biết có phải vì bị Ngô Thất khuấy động tâm sự trong lòng hay không mà đêm nay Cố Lang quả thật mơ thấy Mộ Dung Diễn.Trong mơ, người kia đưa lưng về phía y lẻ loi bước đi trong mưa bụi, bóng dáng mơ hồ không rõ.Cố Lang nhẹ giọng gọi hắn nhưng thanh âm như chìm vào màn mưa bụi, Mộ Dung Diễn không hề quay đầu lại.Ngươi muốn đi đâu?Cố Lang theo sau hắn nhưng không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Y nhìn không thấu hắn.

Người kia luôn mang dáng vẻ lỗ mãng phóng đãng, cứ như cái gì cũng không để trong lòng.

Nhưng y vẫn còn nhớ nửa năm trước, khi quân thiết kỵ Bắc Kỳ trên đường tông phải bách tính Đại Diên còn tùy ý cợt nhả, trong mắt Mộ Dung Diễn bỗng nhiên nổi lên sát khí cuồng bạo.

Ánh mắt ngoan lệ kia khiến Cố Lang chợt nghĩ tới dã thú bị nhốt trong lồng.Mộ Dung Diễn đi một lát rồi ngừng lại.Cố Lang nhìn hắn, muốn đưa tay chạm vào hắn thì hắn đột ngột xoay người lại.Hắn đang cười như thường ngày, mặt mày hớn hở như sắp gọi một tiếng "phu nhân".Nhưng trên bụng hắn lại rịn ra máu tươi, từng mảng từng mảng đỏ đến chói mắt."

Mộ Dung!"

Cố Lang bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi trên giường thở hổn hển.Ngô Thất đã dậy, đang mặc quần áo thì nghe y gọi to, nhưng hắn không cười mà vội vàng đi tới cạnh giường đưa tay lau mồ hôi trên trán y rồi đau lòng nói: "Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?

Gặp ác mộng à?"

Trước mắt Cố Lang vẫn còn hiển hiện hình ảnh Mộ Dung Diễn có một mảng máu đỏ thật lớn trên bụng.

Y vội vàng khoác y phục mang giày rồi chạy ra ngoài thành, không để ý Ngô Thất gọi theo sau lưng.*Ngoài thành gió núi hơi lạnh, sương đọng trên cỏ thấm ướt vạt áo Cố Lang.Y đứng trước mộ Mộ Dung Diễn nhìn cỏ xanh phất phơ trong gió.Một lát sau, y quay đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngô Thất từ sau một thân cây đi tới giải thích: "Tự nhiên ngươi bỏ chạy, ta hơi lo nên theo tới đây nhìn xem......"

Cố Lang không nói gì, đứng trước mộ một lát rồi đi.Trên đường về, Ngô Thất như có chuyện muốn nói nhưng mãi đến khi về Đông Cung vẫn chưa lên tiếng.Mấy ngày tiếp theo, Cố Lang thường đến thăm Mộ Dung Diễn, nếu Ngô Thất biết thì cũng đi theo.Sau mấy lần, rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi Cố Lang trước mộ Mộ Dung Diễn: "Ngày nào ngươi cũng đến thăm hắn, có phải vì nhớ hắn không?"

Cố Lang: "Ta đến xem cỏ trên mộ hắn cao bao nhiêu thôi."

Ngô Thất: "......"

Ngô Thất không cam tâm: "Lần nào ngươi cũng đứng như vậy, không có lời gì muốn nói với hắn sao?"

Cố Lang trầm mặc một lát rồi nói khẽ: "Có nói hắn cũng đâu nghe thấy."

Ngô Thất: "......

Cũng chưa chắc."

Cố Lang tỏ vẻ không tin.Ngô Thất lải nhải: "Ta nghe nói sau khi người chết vào Hoàng Tuyền, mộ phần chính là nơi nối kết giữa địa phủ và nhân gian.

Vì vậy nếu nói chuyện trước mộ hắn thì hắn ở dưới đất cũng sẽ nghe được."

Cố Lang vẫn không tin.Ngô Thất nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là ngươi cứ nói ra một yêu cầu đơn giản với hắn thử xem?"

Cố Lang liếc nhìn ngôi mộ rồi đột nhiên nói: "Năm ngoái ngươi mượn ta năm lượng bạc chưa trả."

Ngô Thất: "......"

Không ngờ ngươi còn rất yêu tiền cơ đấy.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 12: Bảo hắn báo mộng cho ta


Cố Lang vốn đã quên Mộ Dung Diễn còn nợ mình năm lượng bạc.

Mấy tháng trước Mộ Dung Diễn nói muốn mời y uống rượu nên kéo y đến tửu lâu.

Nhưng uống rượu xong Mộ Dung Diễn lại phát hiện mình quên mang tiền.Hắn tiện tay sờ eo Cố Lang móc ra năm lượng bạc từ bên hông y rồi không biết xấu hổ nói: "Tiền của ta chính là tiền của ngươi, tiền của ngươi......"

Cố Lang trừng hắn, hắn vội vàng nói: "Vẫn là tiền của ngươi, ngày mai ta sẽ trả lại ngươi."

Nhưng hôm sau hắn lại quên trả, Cố Lang cũng không để bụng.

Nhưng giờ Cố Lang muốn hắn ở đây, muốn hắn tự tay đem bạc tới.Tôn Phóng ngủ đến nửa đêm thì bị Mộ Dung Diễn lay tỉnh.Hắn kinh hãi bật dậy, thấy Mộ Dung Diễn thì dụi đôi mắt nhập nhèm gọi: "Đại đương gia?"

Mộ Dung Diễn đưa hắn năm lượng bạc rồi nói: "Ngày mai ngươi cầm tới cho Cố Lang, nói là ta báo mộng nhờ ngươi trả lại."

Tôn Phóng chẳng hiểu ra sao, "Cố hộ vệ thiếu tiền à?

Y thiếu tiền mà ngươi chỉ cho năm lượng?

Sòng bạc nghèo vậy sao?"

"Không phải," Mộ Dung Diễn cũng chẳng biết giải thích với hắn thế nào, "Ngươi cứ đưa cho y là được rồi."

Tôn Phóng: "Ờ."

"Còn nữa," Mộ Dung Diễn hỏi, "Cô nương ở phòng kế bên là ai?"

Tôn Phóng bừng tỉnh, "Ta điều tra rồi, là con gái Từ Chi Nghiêm, Từ Kính Nhi."

"Con gái Từ Chi Nghiêm?"

Mộ Dung Diễn kỳ quái hỏi, "Sao nàng lại ở đây?

Vì tìm nàng mà Từ Chi Nghiêm sắp lật ngược kinh thành lên rồi kìa."

Tôn Phóng: "Nàng nhảy sông được ta cứu lên."

Mộ Dung Diễn: "Sao nàng lại nhảy sông?"

Tôn Phóng: "Cao Thừa muốn cưới nàng nhưng nàng không chịu."

Mộ Dung Diễn: "......

Tính cách cũng thật mạnh mẽ."

"Đại đương gia," Tôn Phóng hỏi, "Giờ làm sao đây?

Phải đưa nàng về sao?"

Mộ Dung Diễn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Tính tình Cao Thừa nóng nảy bộp chộp, cứ treo hắn mấy ngày rồi hãy để Từ Kính Nhi về."

Tôn Phóng ngập ngừng, "Đưa về rồi nàng phải gả cho Cao Thừa sao?"

Mộ Dung Diễn cười nhìn hắn, "Thế nào, ngươi không nỡ à?"

"Không phải!"

Tôn Phóng vội nói, "Ta......

Ta chỉ sợ nàng lại nhảy sông thôi!"

Mộ Dung Diễn mở cửa đi ra ngoài, "Yên tâm đi, cha nàng rất thương nàng, sẽ không ép buộc nàng đâu."*Hôm sau Tôn Phóng chưa đi tìm Cố Lang thì y đã tự tới.Y nói đến thăm cá.Tôn Phóng kích động nói, "Lâu quá ngươi không đến nên bọn nó nhớ ngươi ăn không vào!"

Nhưng đến ao cá xem thì con nào con nấy đều mập ú.Cố Lang: "......"

Đây là......

ăn không vào đấy à?Tôn Phóng lại lấy ra năm lượng bạc nói: "Cố hộ vệ, đêm qua Đại đương gia báo mộng cho ta, bảo ta cầm năm lượng bạc trả lại ngươi."

Cố Lang đang cho cá ăn nghe vậy thì dừng tay lại nhưng không chịu nhận."

Là hắn nợ ta," Cố Lang rũ mắt nói, "Bảo hắn tự mình trả đi."

Tôn Phóng: "......

Nhưng hắn không tới được......"

Cố Lang: "Vậy cũng phải báo mộng cho ta."

Tôn Phóng: "......"

Mộng này...... thật sự không báo được đâu.Lúc này trong bếp chợt vọng ra một tiếng động vang dội.

Bọn họ tưởng xảy ra chuyện gì nên chạy tới xem thì thấy gian bếp bốc khói mù mịt, Từ Kính Nhi ho khan chạy ra, tóc tai rối bù, mặt dính đầy tro."

Khụ khụ......"

Từ Kính Nhi áy náy nói, "Tôn đại ca, xin lỗi, ta muốn nấu bữa cơm cám ơn ngươi, không ngờ......"

Tôn Phóng: "......"

Bà cô à, nàng muốn đốt bếp sao?"

Không có......

Không có gì," Tôn Phóng nghiêm túc nói, "Ý tốt của cô nương Tôn mỗ xin nhận, đừng khách khí."

Từ Kính Nhi ngẩng đầu nhìn Cố Lang đứng sau lưng Tôn Phóng.Từ Kính Nhi thấy Cố Lang toàn thân mặc đồ đen, thẳng tắp như tùng, dù hơi gầy nhưng càng lộ ra vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú thì hai mắt tỏa sáng, "Công tử này là......"

Tôn Phóng nói: "Đây là Cố hộ vệ."

Sau đó giới thiệu Từ Kính Nhi với Cố Lang, "Đây là Từ cô nương."

Từ Kính Nhi nhớ lại lúc Tôn Phóng nhắc tới người trong lòng của Đại đương gia từng gọi "Cố hộ vệ".Đây chính là người trong lòng của Đại đương gia nhà họ sao?Từ Kính Nhi đau lòng không thôi, tiếc hận nói: "Đẹp trai như vậy, còn trẻ như vậy, sao lại thủ tiết......"

Tôn Phóng hấp tấp bịt miệng nàng lại.Từ Kính Nhi: "Ưm ưm......"

"Cố hộ vệ," Tôn Phóng nói với Cố Lang, "Nàng bị sặc khói, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, ngươi cứ cho cá ăn đi nhé."

Từ Kính Nhi giật tay Tôn Phóng xuống: "Ngươi yên tâm, Tôn đại ca mỗi ngày đều cho cá ăn, tín vật đính ước của các ngươi vừa to vừa khỏe......

Ưm ưm......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 13: Làm đau cả bụng


Cố Lang không hiểu lắm, "Tín vật đính ước?"

"Không......

Không phải!"

Tôn Phóng bịt miệng Từ Kính Nhi vội nói, "Nàng bị sặc khói hồ đồ rồi, để ta đưa nàng đi uống nước."

Hai người nửa kéo nửa ôm rời đi.Cố Lang trở lại bờ ao nhìn hai con cá lớn dẫn theo một đàn cá con bơi tung tăng.Lúc trước mua hai con cá này là để Mộ Dung Diễn nướng ăn, nhưng không biết người kia nghĩ gì mà lại đòi nuôi, còn cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, cá cũng muốn mua hai con cho đủ cặp mà còn nói trong lòng không có ta à?"

Cố Lang: "......

Tại người bán cá nói mua một tặng một mà."

Mộ Dung Diễn không tin, còn đòi đặt tên cho hai con cá, "Con này to khỏe hơn gọi là Mộ Tư Lang, con này nhỏ hơn chút gọi là Cố Tư Diễn......"

Cố Lang vung đao hất hắn xuống ao cá."

Rầm" một tiếng, góc tường bỗng nhiên sập xuống một mảng lớn, Cố Lang lấy lại tinh thần, trông thấy có người dính đầy đá vụn lăn xuống ao làm nước văng tung tóe."

Khụ khụ......"

Ngô Thất đứng lên trong nước, thấy cá không bị đè trúng mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Lang đứng cạnh ao."

Cố......

Cố huynh đệ," hắn xấu hổ cười nói, "Tường này...... thật chẳng bền tí nào cả......"

Cái tên Tôn Phóng này chỉ biết ăn mà không biết làm!

Tường cũ thế này mà cũng không biết sửa lại!

Nói sập là sập!

Đè trúng cá thì làm sao bây giờ?!Cố Lang bất động nhìn hắn, "Ngươi theo dõi ta?"

Mặc dù trước đây hắn từng theo mấy lần nhưng đều quang minh chính đại, không giấu kín hành tung nên Cố Lang cũng biết.

Nhưng lần này nếu không phải hắn rớt xuống thì Cố Lang cũng chẳng phát hiện ra."

Không phải," Ngô Thất giải thích, "Mấy ngày nay tâm tình ngươi không tốt nên ta không yên tâm, suốt ngày lẽo đẽo đi theo lại sợ ngươi phiền nên không muốn quấy nhiễu ngươi, ai ngờ tường này......"

Cố Lang nhìn ra chỗ khác nói: "Tâm tình ta không tốt lúc nào chứ."

Ngô Thất không tin, "Vậy ngươi ngày ngày đi thăm mộ làm gì?"

Cố Lang dừng một chút rồi nói: "Ta cảm thấy hắn chưa chết."

Ngô Thất giật thót, "Vì......

Vì sao?"

Cố Lang: "Không biết."

Ngô Thất: "......"

"Hắt xì!"

Ngô Thất bỗng nhiên hắt hơi một cái.Cố Lang đành phải dẫn hắn đi tìm Tôn Phóng lấy bộ đồ khác cho hắn thay.Tôn Phóng nhìn Ngô Thất từ trên xuống dưới, thầm nghĩ hỏng rồi, rõ ràng ánh mắt này giống hệt ánh mắt Đại đương gia nhìn Cố hộ vệ!Hèn gì dạo này cỏ trên mộ Đại đương gia lại xanh biếc như vậy, có kẻ thừa nước đục thả câu đây mà!Không đánh cho một trận thì tưởng Đại đương gia của chúng ta chết thật rồi à!Hắn bảo Cố Lang ra tiền sảnh đợi rồi dẫn Ngô Thất đi thay đồ.Vừa bước vào sân, hắn lập tức xắn tay áo muốn đánh người, kết quả lại bị Ngô Thất giơ chân đạp dính vào tường."

Bỏ ra!"

Tôn Phóng quát, "Bỏ chân ngươi ra!"

Ngô Thất: "Ngươi to gan quá nhỉ, ngay cả ta mà cũng dám đánh à?"

"Ngươi là ai?!"

Tôn Phóng hỏi, "Sao ta lại không dám đánh ngươi hả?!"

Ngô Thất lột mặt nạ da người xuống."

Đại......

Đại đương gia?"

Tôn Phóng giật mình nói, "Sao lại là ngươi?"

Mộ Dung Diễn cả giận: "Ngươi còn dám nói à?!

Tường cũ cũng không biết sửa lại, nếu không phải tường sập thì sao ta lại ở đây chứ."

"Mấy ngày nay cũng định sửa rồi," Tôn Phóng lí nhí, "Tại các ngươi đến sớm quá chứ bộ."

Mộ Dung Diễn: "......"

Chẳng lẽ còn phải chờ ngươi chọn ngày lành hay sao?*Trong cung, lão Hoàng đế lại ho ra máu.Khuất Phong Vân đang tuần tra ngoài điện, thấy cách đó không xa Vương thái y dẫn theo một tiểu thái y vội vàng chạy đến.Tiểu thái y cõng rương chạy trước, dưới chân mất thăng bằng ngã sấp xuống đất."

Tiểu Nguyễn," Vương thái y vội vàng hỏi, "Không sao chứ?"

Tiểu thái y giật giật chân nhăn nhó nói: "Sư phụ, chân con đau."

"Đứng lên được không?"

Vương thái y đỡ y dậy, hai người đi chậm như rùa.Thật vô dụng!Khuất Phong Vân nhìn không nổi nữa, đi qua vác tiểu thái y lên.Vừa nhẹ vừa mềm.Tiểu thái y kinh hãi la lên: "A a......

Ngươi làm gì vậy?"

Khuất Phong Vân: "Ồn ào quá!"

Hắn giữ chặt đôi chân đang đạp loạn xạ rồi nghĩ thầm, một nam nhân mà toàn thân mềm như vậy bảo sao vô dụng thế!Khuất Phong Vân vác người bước nhanh đến cửa đại điện mới thả xuống.Vương thái y cũng vừa đến, thấy đồ đệ ôm bụng ngồi xổm dưới đất thì vội hỏi: "Tiểu Nguyễn, ngươi sao rồi?"

Tiểu thái y nhìn thoáng qua Khuất Phong Vân rồi ấm ức nói: "Hắn cứng quá làm con đau hết cả bụng."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back