- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,382
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 50: Ngôi Nhà Mới
Chương 50: Ngôi Nhà Mới
Editor: DiuTynHàn Dịch đi theo xe về chỗ ở mới của Trình Tử Gia, quả nhiên người đã không còn tá túc ở Lệ Cung nữa, trong lòng Hàn Dịch trào dâng nỗi buồn khó tả.Năm năm rồi.
Khi Trình Tử Gia quyết định trả phòng ở Lệ Cung, cũng chỉ là thở dài một cái.
Lệ Cung làm ăn rất phát đạt, chẳng bao lâu sau tầng cao nhất đã có khách mới đến ở.Tấm lòng kiên định năm nào của anh, rốt cuộc cũng chỉ là tự xây ngục tù trong góc nhỏ bé chẳng đáng gì giữa thế gian rộng lớn.
Một tòa thành chỉ có một người canh giữ, dù có được xây bằng vàng ngọc, cũng không chịu nổi một đòn.Hiện tại, Trình Tử Gia sống một mình trong căn hộ biệt lập dạng tầng bằng, đúng với phong cách trước giờ của cậu - giản dị, dứt khoát.
Loại nhà này ở thành phố K- nơi tấc đất tấc vàng - cực kỳ hiếm có.
Bù lại, môi trường yên tĩnh, có quản gia riêng phục vụ chu đáo, an ninh nghiêm ngặt.Ba người vừa về đến, thì cũng đúng bữa cơm.
Quản gia riêng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Dù đột nhiên có thêm một vị khách, mọi việc vẫn được xử lý thỏa đáng.Trình Tử Gia, Hàn Dịch, Kiều Tử Kỳ ba người cùng ngồi vào bàn.
Trong bữa ăn bao trùm bởi bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Ai cũng rõ bên ngoài đang gió nổi mây vần, vậy mà nhân vật chính lại tỏ ra bình thản như không, như thể đang dạo bước thong dong giữa vườn hoa.Đột nhiên, điện thoại của Trình Tử Gia sáng lên, một loạt tin nhắn bật ra.
Cậu chỉ liếc qua một cái rồi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Cậu tiếp tục bình thản cầm bát canh lên, như thể bát canh sườn trước mặt là mỹ vị nhân gian khó gặp, nâng niu vô cùng.Kiều Tử Kỳ không đoán ra được Trình Tử Gia đang nghĩ gì, lại ngại có mặt Hàn Dịch nên không tiện nói đến chuyện cơ mật trong công ty, đang bối rối không biết nên sắp xếp cho Hàn Dịch ở phòng nào, thì đã nghe Trình Tử Gia cho anh ta nghỉ dài hạn."
Tử Kỳ, khoảng thời gian này cậu đã vất vả rồi, nghỉ ngơi một thời gian đi."
Giọng điệu thản nhiên, Trình Tử Gia như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết.Kiều Tử Kỳ kinh ngạc nhìn cấp trên, chỉ thấy vị Omega tuấn tú kia khẽ gật đầu với cậu, thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng."
Nhưng mà... chuyện công ty..."
Kiều Tử Kỳ siết chặt bộ bát đũa trong tay, không khỏi lộ vẻ bối rối, sắc mặt đầy nghi hoặc, chân mày nhíu chặt.Không khí giữa hai người như lặng lẽ dâng lên một luồng đối đầu ngầm.
Hàn Dịch nhìn Trình Tử Gia đầy kinh ngạc, nhưng cũng biết lúc này không tiện xen vào."
Cứ nghỉ ngơi đi, để tôi lo."
Trình Tử Gia dứt khoát cắt ngang sự lo lắng của Kiều Tử Kỳ.
Hàn Dịch không thể không thừa nhận, lúc này giọng điệu của cậu kiên quyết nhưng không hề gay gắt, lại khiến người ta không thể từ chối - có chút cảm giác "một chén rượu giải binh quyền".
Mà người thư ký thân cận kia cũng mang dáng vẻ trung thành tận tâm.
Nghe qua thì chỉ là "nghỉ ngơi", nhưng không nói là nghỉ bao lâu, cũng không nói khi nào quay lại.
Hàn Dịch sắc mặt bình tĩnh, nhưng tinh ý nhận ra có điều gì đó là lạ, chỉ là không nói ra.Đợi đến khi Kiều Tử Kỳ rời đi, Hàn Dịch mới trầm giọng nói: "Tử Gia, anh biết gần đây nhà họ Chu gặp chút khó khăn, chỉ cần em cần, mà anh có, thì nhất định sẽ đưa."
Lời này của Hàn Dịch, chính là muốn cho Trình Tử Gia một viên thuốc an thần.
Con thuyền lớn nhà họ Chu đã đi đến hôm nay, gần cả trăm năm, bạn thì không ít mà kẻ thù lại càng nhiều.
Gần đây sóng gió liên miên, tin đồn dồn dập, những kẻ nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, chẳng biết bao nhiêu mà kể.Trình Tử Gia dùng cơm xong, gọi người đến dọn dẹp, còn bản thân thì toàn tâm toàn ý ngồi lún sâu vào ghế massage, như thể hoàn toàn buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, bình thản đáp:"Chút chuyện cỏn con thôi, không cần Tổng giám đốc Hàn phải bận tâm."
Sự kiện rầm rộ suốt từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay ở thành phố K, cứ thế bị Trình Tử Gia giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua.
Nhưng Hàn Dịch hiểu rõ, trận chiến này - tiền mặt là vua.
Trình Tân Diêu mang theo hai tỷ tệ ném vào đại thụ nhà họ Chu, cho dù không thể đập chết thì ít nhất cũng khiến nó tróc da lột vỏ."
Em đã chịu đưa anh về, chắc chắn là anh còn có ích.
Anh chỉ muốn em hiểu, những gì của anh...
đều là của em."
Câu nói ấy mang sức nặng vô cùng.
Tuy nhà họ Hàn là dòng dõi mới nổi, nhưng những năm gần đây cũng dần trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực công nghệ trong nước.
Nhất là hai năm nay, tình hình trong và ngoài nước đều căng thẳng, tranh chấp trong giới công nghệ không ngừng.
Địa vị của nhà họ Hàn giờ đây có thể nói là "quá lớn để sụp đổ" cũng không ngoa.
Chỉ cần họ chịu ra tay, những kẻ muốn chia chác tài sản nhà họ Chu cũng phải tự cân nhắc năng lực của mình.Trình Tử Gia nghe vậy thì mở mắt nhìn anh một cái, thấy người trước mặt thành khẩn, ánh mắt trong trẻo, chỉ đành khẽ khoát tay, đáp:"Chuyện này thật ra... cũng coi như là việc nhà em thôi."
Hàn Dịch định nói: "Việc của em chính là việc của anh."
Nhưng lại nhớ đến những lựa chọn giữa Trình Tử Gia và nhà họ Trình mà mình từng đưa ra trong quá khứ, lòng không khỏi trào lên một cơn hối hận."
Nhưng mà, Hàn Dịch, có một câu anh nói đúng- em đưa anh về đúng là còn có việc để dùng đến.
Loại người như em, sao có thể để bản thân chịu thiệt chứ?"
Hàn Dịch nghe ra được chút tự giễu trong lời nói ấy, bất giác hít một hơi thật sâu, tiến lại gần, nhẹ nhàng mà đầy trân trọng nắm lấy tay Trình Tử Gia:"Em muốn dùng thế nào cũng được.
Anh sẽ luôn ở đây."
Trình Tử Gia khựng lại một giây, rồi rút tay về, nói một câu "Nghỉ ngơi đi", sau đó đứng dậy ra hiệu cho anh theo mình, dẫn người đến trước một căn phòng, nhướng mày nói:"Nếu không chê thì anh có thể ở đây.
Đồ dùng cá nhân thì gọi cho quản gia qua điện thoại, tự khắc sẽ có người chuẩn bị.
Nhưng tốt nhất vẫn là khuyên Hàn tổng về nhà, chỗ em nhỏ hẹp, không thờ nổi tượng Phật lớn như anh."
Trong lời nói có kim giấu trong lụa, nhưng Hàn Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lúc này, chỉ cần Trình Tử Gia còn bằng lòng cho anh một cơ hội, thì anh đã không còn dám kén chọn gì nữa, chỉ một mực đi theo Trình Tử Gia, như một chú thú cưng sợ bị chủ nhân bỏ rơi.Trình Tử Gia đi bộ chậm rãi trên máy chạy bộ.
Giữa tiết trời đông lạnh buốt, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vừa vặn, ấm áp dễ chịu.Hàn Dịch nhớ lại cuộc hôn nhân của hai người không lâu trước - tuy ngắn ngủi, nhưng đã khiến anh quen với việc xem người trước mặt là người trong tim để sống cùng.
Khi đó cả hai đều đang ở giai đoạn bận rộn nhất trong công việc, thời gian ngọt ngào ấm áp chẳng có mấy, thậm chí có thể nói là không có.Nhiều ngày không gặp, càng thêm nhung nhớ.
Anh chống cằm, tham lam ngắm nhìn người ấy trước mặt.Gần đây Trình Tử Gia hay buồn ngủ, người cứ lơ mơ cả ngày.
Sau khi vận động xong cũng không buồn quan tâm đến Hàn Dịch, trở về phòng ngủ một mạch đến sáng hôm sau."
Chào buổi sáng!"
Trình Tử Gia ngủ đủ giấc, sắc mặt hồng hào, tâm trạng cũng rạng rỡ hơn nhiều."
Chào buổi sáng."
Cậu dường như lại chợt nhớ ra gì đó, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà, Hàn Dịch, chẳng lẽ cả đêm qua anh ngồi canh em à?"