- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,563
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 40: Cuộc Gọi
Chương 40: Cuộc Gọi
Editor: DiuTynTrong từng nhịp thở, thuốc dần thẩm thấu vào cơ thể, làm tê liệt phản xạ, khống chế hành động – đến khi người trúng thuốc nhận ra thì đã quá muộn.Xe chạy dọc theo quốc lộ 101, xung quanh không hề có một bóng người hay xe cộ, mọi việc diễn ra trôi chảy một cách bất thường.Hồ Trường Viễn và gã mặt chữ điền ban đầu còn vừa nói chuyện vừa cười đùa, nhưng chẳng bao lâu sau cả hai đều im lặng, cảm giác rã rời, mệt mỏi và buồn ngủ âm thầm xâm chiếm cơ thể.Đột nhiên, mặt chữ điền hét lên:"Không đúng rồi!
Chiếc xe này bị động tay động chân rồi!"
Hồ Trường Viễn lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng chửi:"Trình Tử Gia, mẹ kiếp, mày đã giở trò gì trên xe?!"
Cường Tử, là một Alpha, thể lực hơn hẳn Hồ Trường Viễn và gã mặt chữ điền, gắng gượng điều khiển xe dừng lại một cách an toàn.Cả ba người đều hiểu rõ: việc lên chiếc xe này chính là rơi vào bẫy của Trình Tử Gia, chỉ tiếc rằng thân thể bất lực, không thể ra tay dạy dỗ cậu một trận cho hả giận.Tuy bị trói chặt hai tay, phần thân trên cũng bị quấn chặt không nhúc nhích, nhưng Trình Tử Gia may mắn là đôi chân vẫn còn cử động được.Cậu nắm đúng thời cơ, một cú đá tung gã mặt chữ điền ra xa, chẳng tốn nhiều sức đã đoạt được khẩu súng trong tay hắn, rồi lập tức chĩa thẳng vào Hồ Trường Viễn — cục diện lập tức xoay chuyển.Người của Hồ Trường Viễn nếu sửa được xe xong thì bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo.Trình Tử Gia cũng không rõ thuốc trong xe có liều lượng và hiệu lực đến mức nào, chỉ biết không thể trông chờ lâu hơn, vội mở cửa xe lao ra ngoài."
Cường Tử!
Đuổi theo!
Tuyệt đối không để nó thoát!" – Hồ Trường Viễn gào lên.Alpha đang ngồi ghế lái gồng mình chống lại tác dụng thuốc, cố gắng mở cửa xe, nhưng vừa bước xuống đã ngã quỵ dưới đất, không thể điều khiển được cơ thể.Trình Tử Gia càng lúc càng chạy xa, Cường Tử gần như không do dự, lên đạn, bóp cò.Viên đạn xé gió trong cái lạnh cắt da, găm thẳng vào bắp chân.Chàng thanh niên gầy gò đang chạy trốn trong hoảng loạn không trụ được, quỳ một gối xuống đất.Trình Tử Gia đau đớn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đỏ ngầu như dã thú của Alpha không xa kia, như thể chỉ cần một giây nữa là gã sẽ lao đến xé xác cậu.Đôi tay bị trói chặt từ từ nâng lên, động tác có phần kỳ quái do những vết thương tàn bạo trước đó để lại.Cậu không hề muốn lấy mạng ai, nhưng khi đã rơi vào đường cùng, nào còn sự lựa chọn nào khác."
Đoàng —— đoàng —— đoàng ——"Tiếng súng vang lên lẻ tẻ, không gọn gàng dứt khoát.Cường Tử đã không còn phản kháng, mặt úp xuống đất, biểu cảm bị che khuất, chỉ còn nằm phục trên con đường nhựa đen sì một cách ngoan ngoãn.Trên quốc lộ 101, một tên tội phạm hung hãn như ác quỷ cứ thế mà lặng yên nằm xuống, khó phân biệt sống chết.Cửa xe đã mở từ lâu, mà Hồ Trường Viễn và tên mặt chữ điền cũng dần lấy lại tỉnh táo.
Trình Tử Gia hoảng hốt lo sợ, lập tức loạng choạng bỏ chạy.Con đường phía trước còn rất dài, cậu chỉ có thể thấp tha thấp thỏm bước từng bước rời khỏi cao tốc.Qua những lùm cây xanh và cỏ dại, trước mắt là ruộng bậc thang trải dài vô tận.Cậu cố hết sức muốn đi xa hơn nữa, để đến nơi nào đó an toàn hơn, nhưng mỗi bước đi chập choạng lại để lại những vệt máu đỏ tươi trên đất.Khi cảm thấy đã tạo được một khoảng cách đủ xa, Trình Tử Gia gục xuống, dựa lưng vào một sườn dốc nhỏ, sức cùng lực kiệt.Không có bất kỳ công cụ nào, mà điều quan trọng hơn là, cậu không còn chút sức lực nào để thoát khỏi dây trói.Chiếc điện thoại trông thê thảm rách nát, nhưng khi nhấn mở khóa nhẹ nhàng, may thay, nó vẫn sáng lên.Dòng đầu tiên trong danh bạ gần nhất — cái tên Hàn Dịch — mang đến một luồng ấm áp và sức mạnh không lời nào diễn tả nổi.Trình Tử Gia run rẩy chạm vào màn hình, cố gắng cuộn tròn người lại, áp tai sát vào điện thoại.Cuộc gọi đang được thực hiện."
Tít—— tít——"Rất nhanh đã có người bắt máy, từ đầu dây bên kia vọng đến tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi."
Alo, Hàn Dịch—""Trình Tử Gia, cậu làm chuyện tốt đẹp thật đấy!"
Hàn Dịch gầm lên giận dữ, ngắt lời Trình Tử Gia.
"Tử Hạo lại phát bệnh tim rồi, cậu hài lòng chưa?!"
"Không phải, em bây giờ—"Hàn Dịch không buồn nghe cậu nói, giọng gay gắt quát lên."
Cậu không thể có một chút giới hạn nào sao?
Lớn tướng rồi mà đến chuyện đúng sai cơ bản cũng không phân biệt được à?!"
"Tút—— tút——"Điện thoại bị cắt ngang.Không phẫn nộ, không thất vọng, Trình Tử Gia chỉ thấy vô cùng mông lung và trống rỗng.
Cậu thậm chí còn chưa có cơ hội để giải thích, mà đã bị kết tội ngay lập tức.Thông báo pin yếu nhấp nháy, điện thoại chỉ còn 5% pin.Mà cậu lúc này lại bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có chút nghịch ngợm mà nghĩ: Hay là bỏ cuộc luôn đi nhỉ.Bỏ cuộc ngay bây giờ, để Hàn Dịch phải hối hận cả đời vì những lời vừa rồi, đó hẳn sẽ là cách trả thù hoàn hảo nhất.Ý nghĩ nguy hiểm ấy chỉ lướt qua chớp nhoáng, rồi bị gạt bỏ ngay.Không lạ khi từ xưa đến nay, những nam nữ si tình khổ lụy vẫn nhiều không kể xiết — bởi những yêu hận nhỏ nhoi ấy, thực sự quá dễ khiến con người mất đi lý trí."
Alo, tổng giám đốc Trình?"
"Tử Kỳ, tôi bị bắt cóc rồi."
"Cái gì?
Anh đang ở đâu?
Hiện giờ có an toàn không?"
"Điện thoại sắp hết pin, cậu bình tĩnh nghe tôi nói đây."
"Ở đây gần tuyến quốc lộ 101, bên đường có biển chỉ hướng rẽ phải về thành phố M, cách 300km."
"Tôi đang tựa vào một mô đất, chân phải trúng đạn, hai tay đều bị thương với mức độ khác nhau, cần cấp cứu."
"Ngoài ra, khi báo cảnh sát phải cực kỳ cẩn thận — có khả năng đám người này có nội gián trong cục cảnh sát thành phố K."
Trình Tử Gia bình tĩnh đến mức chẳng giống người đang chạy trốn, ngược lại, Kiều Tử Kỳ có phần rối loạn tay chân.Sau khi dặn dò đủ mọi chi tiết, cậu đặt điện thoại xuống, yên tâm nằm xuống, lặng lẽ chờ cứu viện.Ánh mặt trời trắng xóa chiếu xuống khiến anh thấy chói mắt.Nhắm mắt lại, chỉ là nghỉ một lát thôi.Thế giới này rộng lớn đến vậy, thiếu đi ai cũng vẫn rực rỡ muôn màu như thường.