- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 100: Ôm
Chương 100: Ôm
Editor: DiuTynTrong bóng tối, vô số mảnh ký ức vỡ vụn cùng âm thanh điên cuồng xoay tròn, va đập-Đôi mắt lạnh lẽo tuyệt vọng của mẹ, bị giam cầm trong khu trang viên khổng lồ, đầu ngón tay khẽ lướt qua hàng rào băng lạnh.Khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tựa ma quỷ của Ba Lan Vincent, trong đôi mắt xanh thẳm cuộn trào quyền uy bị xúc phạm và sự chiếm hữu băng giá, bàn tay nổi gân xanh siết chặt cổ mẹ.Mẹ tuyệt vọng bò trên nền gạch của trang viên...Cuối cùng, tất cả dừng lại ở phòng khách VIP sân bay Vincent: Đôi mắt xanh thẳm của Ba Lan, mang theo sự chế ngự và vẻ chơi đùa nắm giữ tất cả, cùng ánh mắt băng lạnh quyết tuyệt của chính cậu khi ho sặc ra máu mà ký xuống văn kiện."
Không-!"
Một tiếng thét xé ruột gan, chật vật thoát ra từ kẽ răng nghiến chặt và cổ họng co rút của Trình Tử Gia.Nhưng nó không vang vọng trong hiện thực, mà chỉ gào rống trong ý thức đang chìm dần của cậu.Cậu bật mở đôi mắt, tầm nhìn đỏ rực mờ mịt, kèm theo cơn choáng váng dữ dội và nhức buốt như xé rách đầu óc.Thân thể bị một sức mạnh mạnh mẽ đến mức không thể chống cự giam chặt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, thấm đẫm mồ hôi xuyên qua lớp vải mỏng, bỏng rát da thịt lạnh lẽo của cậu.Một luồng pheromone của Alpha cấp cao-cuồng bạo, nóng rực, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh an ủi kỳ lạ-tựa như dòng dung nham phá đê, thô bạo, không thể nghi ngờ mà ào ạt trào qua tuyến thể đang cận kề sụp đổ cùng thế giới tinh thần hỗn loạn của cậu.Là Hàn Dịch!Cậu bị Hàn Dịch ghì chặt trong vòng tay, bằng một tư thế chiếm hữu tuyệt đối, gần như muốn siết nát cậu."
Buông tôi ra!"
-Giọng Trình Tử Gia khàn đặc, vỡ vụn, mang theo nỗi kinh hoàng tột cùng và sự kháng cự thấu xương.Cậu như con thú bị dồn vào bẫy, bộc phát sức mạnh kinh người, điên cuồng giãy giụa, đạp đá.Móng tay cào rách cánh tay đang siết chặt của Hàn Dịch, để lại vệt máu:"Cút đi!
Đừng chạm vào tôi!
Cút--!"
Những câu chữ lạnh lẽo trong nhật ký của mẹ, nỗi nhục nhã và sợ hãi bị giam cầm, bị tước đoạt tự do, bị coi như món đồ-giống như thứ ký sinh gặm nhấm tận xương tủy-chỉ trong khoảnh khắc đã bị vòng tay trói buộc này khơi dậy.Ba Lan cũng từng giam giữ mẹ như thế!Lấy cái gọi là "bảo vệ" và "yêu thương" làm danh nghĩa, dựng lên một nhà ngục hoa lệ!Lịch sử đang lặp lại!Cậu không cần!
Dù chết cũng không cần!"
Gia Gia!
Nhìn anh!
Là anh!
Hàn Dịch đây!"
Giọng Hàn Dịch vang nổ trên đỉnh đầu cậu, mang theo sự gấp gáp chưa từng có, khàn đi vì nỗi hoảng loạn khổng lồ bóp nghẹt.Anh không những không buông, mà còn siết chặt hơn nữa, cố dùng hơi ấm bỏng rát của cơ thể cùng luồng pheromone cuồng bạo để cưỡng ép trấn áp tinh thần và thể xác của Trình Tử Gia đang sắp mất kiểm soát:"Chứng rối loạn tin tức tố của em bị bộc phát rồi!
Bình tĩnh lại!
Nhìn anh đây!"
"Buông ra!"
-Trình Tử Gia càng giãy giụa điên cuồng, nước mắt hòa lẫn mồ hôi lạnh ào ạt tuôn trào, đôi mắt hoảng loạn mờ đục, chan chứa sợ hãi tột độ-"Đừng khóa tôi lại!
Đừng chạm vào tôi!
Cút đi!
Cho tôi đi!
Cho tôi rời khỏi chỗ này--!"
Cậu gào thét, giọng nói chất chứa tuyệt vọng đến thấu xương, tựa như không phải đang chống cự Hàn Dịch, mà là đang chống lại bóng ma vượt thời gian-kẻ từng giam hãm mẹ cậu, giờ lại muốn xiềng xích chính cậu."
Anh sẽ không khóa em!
Vĩnh viễn sẽ không!"
- Đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Dịch gắt gao dán chặt gương mặt Trình Tử Gia đang cận kề tan vỡ, nỗi đau trong lòng dường như muốn xé nát anh.Anh bất chợt cúi đầu xuống, ép sát vầng trán nóng bỏng vào vầng trán đẫm mồ hôi của Trình Tử Gia, buộc đôi mắt tán loạn phải tập trung lại nơi khuôn mặt mình.
Giọng anh gầm gào như dã thú bị thương, mang theo quyết tuyệt liều chết và một lời thề không thể nghi ngờ:"Hãy nghe đây!
Trình Tử Gia!
Anh không phải Ba Lan Vincent!
Anh-Hàn Dịch-cho dù có chết, cũng tuyệt đối sẽ không 'yêu' em theo cách đó!
Càng sẽ không bao giờ nhốt em ở bất cứ nơi nào!"
Trong tiếng gào thét như lời thề, pheromone của anh càng thêm cuồng bạo, nhưng kỳ lạ thay, sự công kích lại dần tan biến, hóa thành một nguồn sức mạnh thuần khiết, kiên định như tảng đá, chất chứa ý chí bảo hộ mạnh mẽ, cưỡng ép rót thẳng vào biển ý thức hỗn loạn của Trình Tử Gia."
Anh ở đây!
Nhìn anh!
Cảm nhận anh!
Anh là Hàn Dịch!
Là Alpha đã đánh dấu em!
Là cha của con!
Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em theo cách đó!
Vĩnh viễn sẽ không!"
Tiếng gầm như sấm dậy, bọc lấy luồng pheromone vững chắc như tảng đá, tựa nhát đục sắc bén nhất, mạnh mẽ phá vỡ lớp băng dày đặc nơi đáy ý thức Trình Tử Gia-thứ đã bị nỗi sợ và bóng ma quá khứ giam hãm."
Alpha đã đánh dấu em..."
"Cha của đứa bé..."
"Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em..."
Những lời nói rời rạc ấy, cùng với thân nhiệt bỏng cháy và sự hiện diện nặng nề đến nghẹt thở của Hàn Dịch, khắc sâu vào tâm trí hỗn loạn của Trình Tử Gia, nóng rực đến mức thiêu đốt từng mạch máu.Động tác giãy giụa điên cuồng của cậu khựng lại.
Con ngươi loạn cuồng co rút, một tia tỉnh táo yếu ớt, mỏng manh như ngọn nến trước gió, chập chờn trong biển đỏ hoang dại và lạnh lẽo của nỗi sợ.Cậu nhìn rõ gương mặt kề sát trước mắt mình.Không phải Ba Lan Vincent với sự tao nhã băng giá, đôi mắt tràn ngập sự chế ngự và khinh miệt.Mà là Hàn Dịch.Đôi mắt đỏ ngầu, đầy hoảng loạn, xót xa, giận dữ vì bị hiểu lầm, và một sự chân thành muốn bảo vệ đến tuyệt vọng.Cánh tay nóng hừng hực giam cậu trong vòng ôm, vừa mạnh mẽ không thể thoát, vừa run rẩy khe khẽ vì dồn sức quá mức và trái tim đau đớn.
Thân thể rắn chắc ép sát, từng nhịp thở dồn dập quấn lấy, mùi pheromone nồng nàn thấm sâu vào da thịt, xộc thẳng lên tận đầu óc.Một nỗi uất ức, chua xót không thể gọi tên, hòa cùng dư chấn đau rát ở tuyến thể, cùng cảm giác trống rỗng tàn nhẫn, như dòng thác vỡ òa, trong chớp mắt cuốn phăng bức tường cuối cùng mà Trình Tử Gia cố chấp dựng lên."
Ư-ahhh--!"
Tiếng kêu bật ra, không chỉ xé ruột xé gan, mà còn vỡ nát bởi bi thương dồn nén.Cậu thôi vùng vẫy, cơ thể run bần bật như bị rút hết xương, mềm nhũn trong vòng tay bỏng rát của Hàn Dịch.
Trái tim bị ép đến cực hạn, cuối cùng nổ tung thành tiếng khóc nghẹn ngào, cuồng loạn.Trong tiếng khóc ấy không chỉ có sợ hãi, phản kháng, mà còn là hàng lớp ấm ức, đau khổ, phẫn hận vì số phận dày vò.
Và - một sự lệ thuộc tuyệt vọng, hỗn loạn, vào chính vòng ôm vừa như giam cầm vừa như chở che này."
Tại sao... tại sao tất cả lại như thế này... mẹ ơi... con..."
Cậu thổn thức, giọng đứt quãng, nước mắt nóng hổi tràn xuống, ướt đẫm nơi ngực áo.
Bàn tay không còn chống cự, mà bấu chặt lấy vạt áo trước ngực Hàn Dịch, siết đến phát run, như thể đó là chiếc phao cứu mạng duy nhất níu cậu lại bên bờ vực thẳm."
Anh biết... anh biết mà..."
Giọng Hàn Dịch nghẹn lại, nỗi đau cùng nỗi sợ khủng khiếp khiến vành mắt đỏ rực, hơi ấm mằn mặn dâng tràn, chỉ chực tuôn ra.Anh siết chặt thân thể run rẩy khóc nấc trong lòng mình, cằm tựa lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Trình Tử Gia, vòng tay càng thu lại mạnh mẽ hơn, như muốn truyền hết tất cả sức lực, hơi ấm, hối hận và lời hứa của mình qua cái ôm này."
Qua rồi... tất cả đều qua rồi..."
Anh lặp đi lặp lại, vụng về nhưng tha thiết, giọng khàn trầm pha lẫn sức mạnh kỳ lạ của an ủi.Pheromone ổn định và cuồn cuộn bao trùm, như những đợt thủy triều ấm áp, liên tục cuốn sạch thần kinh đang rạn vỡ và tuyến thể hỗn loạn của cậu."
Anh ở đây...
ở ngay đây... sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương nữa... vĩnh viễn không..."
Anh cúi đầu xuống, đôi môi nóng rực, chứa đầy thương xót và một sự thành kính gần như nguyện cầu.Những nụ hôn nhẹ đến run rẩy, lặp đi lặp lại phủ xuống nơi thái dương thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, xuống lọn tóc rối, xuống hàng mi đang run run của Trình Tử Gia.Đó không còn là những nụ hôn nhuốm dục vọng.Mà là lời thề.Là lời sám hối thầm lặng, là minh chứng cho khát vọng được che chở.Trong vòng ôm bỏng cháy và những nụ hôn nhẹ như gió ấy, tiếng khóc xé gan của Trình Tử Gia dần biến thành những tiếng nấc đứt quãng, nặng nề.Cơ thể cậu vẫn còn run rẩy dữ dội, nhưng nỗi sợ ngập đầu và sự chống cự băng giá, như lớp băng cứng dưới nắng mai, đang từng chút một tan chảy, vỡ vụn bởi hơi ấm không thể khước từ này.Cậu giống như kẻ lữ hành lạc bước quá lâu giữa cơn bão tuyết, cuối cùng cũng tìm thấy một mái hiên tránh gió.Kiệt sức đến mức không còn gì để chống chọi, chỉ còn lại bản năng co mình lại, vùi vào duy nhất một nguồn nhiệt, tham lam hút lấy thứ hơi ấm đủ sức chống chọi cả thế giới lạnh lẽo ngoài kia.Hàn Dịch siết chặt cậu trong vòng tay, cảm nhận rõ rệt cơ thể trong ngực mình từ căng cứng phản kháng cực độ dần dần mềm nhũn, buông lơi, ngả vào anh như một sự nương tựa.Tiếng khóc xé ruột gan cũng biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào, mỏng manh đến đau lòng.Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh, cảm xúc cuồn cuộn như bão tố - sự may mắn khôn cùng khi níu giữ được người mình yêu từ rìa vực thẳm, nỗi đau xé cốt tủy trước tất cả những thương tổn cậu đã gánh chịu, và hơn hết là một gánh nặng chưa từng có: Trách nhiệm nặng nề khắc sâu tận đáy tim.Anh biết, bức tường phòng vệ sâu nhất trong lòng Trình Tử Gia vừa bị cưỡng ép xé toang.Bên trong đó, chỉ toàn là vết thương và bóng tối.Nhưng ít nhất, anh đã giữ được cậu.Không để cậu hoàn toàn rơi vào vực sâu tuyệt vọng.Ngoài cửa sổ, chẳng biết từ bao giờ, ánh nắng xuyên thủng tầng mây, nghiêng nghiêng rọi vào căn thư phòng ngổn ngang.
Trong cột sáng vàng rực ấy, từng hạt bụi lặng lẽ xoay tròn, bay lượn.Những trang giấy ố vàng rơi vãi trên thảm, lặng yên như lễ vật bị lãng quên, nằm giữa ranh giới sáng tối.
Trên đó, ghi lại bi kịch của một người mẹ và nỗi đồng điệu đau thương khắc cốt - vừa tái hiện trong đứa con đang phải chịu đựng cùng nỗi đau vượt qua thời gian.Mà ngay giữa thảm phòng, trong ánh nắng mùa đông còn vương hơi ấm, một Alpha mạnh mẽ nhưng đã rã rời, vẫn dùng toàn bộ sức lực còn lại để ghì chặt lấy Omega thương tích chồng chất mà mình vừa giành lại được.Giọt lệ câm lặng cuối cùng, rốt cuộc cũng rơi xuống từ khóe mắt Hàn Dịch, thấm ướt vào mái tóc đầy mồ hôi của Trình Tử Gia.