- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,613
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 70: Giao Phó
Chương 70: Giao Phó
Editor: DiuTynSự tĩnh lặng căng thẳng cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi một tiếng cười khẽ, đầy ẩn ý của Ba Lan.Tiếng cười đó rất nhẹ, nhưng lại giống như tiếng kim loại lạnh lẽo ma sát vào nhau - mang theo sự kiêu ngạo của kẻ đang nắm thế chủ động, xen lẫn một chút khó chịu khi bị kháng cự."
Xem ra, con trai tôi... vẫn còn có chút lạ lẫm với người cha đột nhiên xuất hiện này."
Giọng Ba Lan lại trở nên trầm ổn, thậm chí cố tình mang theo vẻ độ lượng, như thể đang bao dung cho một đứa trẻ không hiểu chuyện.Ông ta nhấc chân bước về phía trước nửa bước, muốn vượt qua Hàn Dịch đang chắn trước cửa.
Ánh mắt ông ta dán thẳng vào mặt Trình Tử Gia, không hề tránh né:"Không sao cả.
Huyết thống là thứ không thể cắt đứt.
Chúng ta còn nhiều thời gian để hiểu nhau.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của con.
Ở thành phố G bên đó..."
Lời ông ta chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang bởi hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt của Trình Tử Gia - và một tiếng rên khẽ, nghẹn lại như bị ép xuống từ sâu trong cổ họng!"
Ưm..."
Cơ thể Trình Tử Gia đột nhiên co rút kịch liệt, như bị một lực mạnh vô hình ép lại.Bàn tay vốn chỉ đặt hờ trên bụng dưới, giờ đây bỗng siết chặt tấm ga giường bên dưới, các đốt ngón tay nổi bật hẳn lên, trắng bệch đến rợn người.Cậu nhắm chặt mắt, hàng mi dài run rẩy dữ dội, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt giờ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh ròng ròng tuôn xuống từ trán và thái dương như dòng suối.Cơn đau đến quá đột ngột - sắc nhọn như lưỡi dao, cắm sâu vào bụng dưới, như thể có một bàn tay vô hình đang xé toạc nội tạng từ bên trong, lôi mạnh xuống...Cơn đau dữ dội đó như nổ tung trong bụng, không chút báo trước.Mang theo một sức mạnh mang tính hủy diệt, lập tức nuốt trọn toàn bộ cơ thể cậu, từ tứ chi đến từng sợi thần kinh.Không phải là buồn nôn!
Không phải là chóng mặt!
Mà là...
đứa trẻ?!Trình Tử Gia gần như có thể cảm nhận một cách rõ ràng - một dòng chất lỏng ấm nóng, đang mất kiểm soát tuôn trào từ sâu trong cơ thể ra ngoài!"
Gia Gia!!"
Tiếng gào của Hàn Dịch vang lên như xé tim xé phổi, ngập tràn nỗi sợ tột cùng!Tất cả đề phòng, tất cả cảnh giác, tất cả phẫn nộ mà anh từng giữ lấy -
trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của Trình Tử Gia, tất cả đều tan rã như tro bụi!Anh lao tới như bị bản năng điều khiển, chỉ một bước đã vọt đến bên giường!"
Đau ở đâu?!
Nói anh biết!
Là bụng đúng không?!"
Giọng Hàn Dịch đã hoàn toàn thay đổi, run rẩy, vỡ vụn.Sự hoảng loạn khiến mắt anh đỏ hoe, từng đường gân xanh bên thái dương nổi rõ.Anh không dám tùy tiện chạm vào Trình Tử Gia, chỉ có thể đưa tay ra, rồi lại khựng lại giữa không trung, run rẩy đến mức không thể kiểm soát.Anh nhìn thấy bàn tay Trình Tử Gia đang gắt gao ôm lấy bụng dưới,
thấy gương mặt trắng bệch không còn chút máu, thấy từng giọt mồ hôi lạnh như băng đang trượt dài xuống cằm.Và, điều khiến trái tim Hàn Dịch như bị bóp nát, là - trong đôi mắt ấy, anh đã thấy qua một lần... nỗi tuyệt vọng khi mất đi đứa con đầu tiên.Nhận thức ấy như một con dao sắt nung đỏ, đâm thẳng vào tim anh, rồi không ngừng xoáy sâu, nghiền nát.Cả người Hàn Dịch tê cứng, như bị rút hết máu.Nỗi sợ hãi như biển sâu ập tới, khiến anh nghẹt thở."
Bác sĩ!!
GỌI BÁC SĨ!
MAU!!"
Hàn Dịch quay người, gào lên điên cuồng về phía cửa.Tiếng gào xé rách cả cổ họng, vặn vẹo vì hoảng loạn tột độ.Anh đột ngột quay phắt đầu lại, đôi mắt đỏ rực như muốn nhỏ máu trừng thẳng vào người đàn ông đang đứng ở cửa - kẻ đã châm ngòi cho tất cả.Trong mắt anh là nỗi căm hận không hề che giấu, như muốn lột da xé thịt đối phương, là sát khí cuồng loạn chất ngất khiến người rùng mình.Nếu không phải vì hắn!
Nếu không phải hắn cứ bám riết không buông!
Gia Gia sao có thể bị kích động đến mức này?"
CÚT RA NGOÀI!"
Tiếng gầm của Hàn Dịch như dã thú bị thương tru tréo, vừa thống khổ, vừa hung tợn đến cực điểm.Anh như một con sư tử bị ép đến đường cùng, chỉ muốn xé xác kẻ đã gieo tai họa kia thành trăm mảnh.Ba Lan ở ngoài cửa rõ ràng không ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột đến vậy.Vẻ trầm tĩnh đầy tự tin và cái thái độ ngạo mạn như đang nắm mọi thứ trong lòng bàn tay trên gương mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc thật sự và một chút nghiêm trọng chưa từng có.Ông nhìn thấy Trình Tử Gia đang đau đớn co rút người lại, và ánh mắt của Hàn Dịch - ánh mắt gần như muốn giết người.Hàng mày ông cau lại, bản năng khiến ông định bước lên phía trước một bước.Nhưng sát ý cuồng nộ từ Hàn Dịch, cộng thêm tiếng bước chân gấp gáp của các y tá bác sĩ bị kinh động đang chạy tới, khiến hắn buộc phải dừng lại tại chỗ."
Thưa ngài, xin hãy tránh ra!"
- Một cô y tá vội vã nói.Ba Lan bị nhân viên y tế đẩy lùi ra vài bước.Ông đứng đó, nhìn cảnh hỗn loạn ở cửa phòng bệnh, nhìn Hàn Dịch như đang dùng cả mạng sống để che chở cho Trình Tử Gia, hoảng loạn, mất kiểm soát.Lại nhìn sang người đang quằn quại trong đau đớn trên giường bệnh - trong đôi mắt xanh thẳm kia, ánh nhìn bỗng trở nên hỗn loạn, va đập vào nhau: có kinh ngạc, có tính toán, và một chút gì đó cực kỳ mơ hồ, khó nhận ra - là sự bực tức vì bị đẩy ra ngoài?Nhưng cuối cùng, tất cả đều chìm trong một lớp băng lạnh sâu hoắm.Ông không còn cố gắng bước vào nữa, chỉ lặng lẽ đứng cách cửa vài bước, giống như một kẻ ngoài cuộc trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo khung cảnh hỗn loạn trong phòng bệnh.Chỉ là - đôi môi mím chặt và đường viền cằm căng lên khe khẽ, đã vô tình để lộ tâm trạng phức tạp đang cuộn trào trong ông.Bên trong phòng.Trình Tử Gia đã đau đến mức không thể cất nổi lời, ý thức của cậu chập chờn giữa những cơn đau dữ dội và nỗi sợ đang nhấn chìm.Cậu cảm nhận rõ nhiệt độ ấm ướt bên dưới đang dần lan rộng, cảm nhận được cơn đau quặn thắt như xé rách từ sâu trong bụng dưới -Không...
đừng...Con của mình...
đừng rời bỏ mình...Cậu cắn chặt môi dưới, cảm nhận được vị máu tanh nồng, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng nức nở tuyệt vọng đang trào dâng nơi cổ họng."
Gia Gia!
Nhìn anh đi!
Nhìn anh!
Đừng sợ!
Bác sĩ đến rồi!
Bác sĩ đến rồi!"
Tiếng Hàn Dịch như khóc, run rẩy vang lên bên tai cậu, anh gần như gào lên từng lời, nước mắt nóng hổi không kiểm soát được rơi lã chã xuống bàn tay lạnh ngắt của Trình Tử Gia.Tiếng bước chân vội vã, tiếng thiết bị y tế va chạm, tiếng bác sĩ ra lệnh dồn dập...Tất cả âm thanh dần trở nên xa xăm và mơ hồ, như bị nước cuốn trôi vào vực sâu.Ngay vào khoảnh khắc ý thức sắp bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, một bàn tay lạnh buốt, run rẩy dữ dội, mang theo sức mạnh như đang đánh cược bằng cả sinh mạng - đột ngột nắm chặt lấy cổ tay Hàn Dịch đang giữ bên giường, cũng lạnh buốt và run rẩy không kém!Lực nắm đó rất mạnh, đến mức móng tay cắm sâu vào tận da thịt anh!Hàn Dịch toàn thân rúng động!Anh cúi đầu nhìn xuống thật nhanh.Không biết từ khi nào, Trình Tử Gia đã mở mắt.
Đôi mắt ấy bị đau đớn và nước mắt che mờ, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào anh - một ánh mắt tuyệt vọng, như từ cõi chết quay về, chứa đầy khẩn cầu và bất lực đến cùng cực.Đôi môi cậu run rẩy dữ dội, mấp máy liên hồi.
Cậu cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, rút từ nơi tận cùng cổ họng hai chữ đứt gãy thều thào như sấm sét giáng thẳng vào tim Hàn Dịch:"Đừng...
đi..."
Chưa dứt câu, lực nắm nơi cổ tay anh đột ngột lơi lỏng.Đôi mắt cậu khép lại, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn mất ý thức.Chỉ còn một giọt nước mắt, còn sót lại nơi khóe mắt, âm thầm lăn xuống không một tiếng động."
Gia Gia--!!"
Tiếng gào xé ruột xé gan của Hàn Dịch vang vọng khắp phòng bệnh, tràn đầy tuyệt vọng.Anh phản xạ siết chặt lấy bàn tay đang tuột dần của Trình Tử Gia, nhưng nhiệt độ lạnh băng ấy khiến toàn thân anh run rẩy, tim gan như nứt toạc."
Cứu cậu ấy!
Cứu con tôi!
Làm ơn, tôi cầu xin các người!"
Anh như đứa trẻ bị vứt bỏ, ngẩng đầu khóc lóc cầu khẩn đội ngũ y bác sĩ đang vội vàng lao tới.Tất cả kiêu ngạo và bình tĩnh trước kia đã tan thành mây khói - chỉ còn lại nỗi sợ nguyên thủy nhất, lời cầu xin thấp hèn nhất từ tận đáy lòng.Bác sĩ và y tá nhanh chóng đỡ Trình Tử Gia nằm xuống ngay ngắn, nối các thiết bị theo dõi, kiểm tra khẩn cấp."
Ra máu rồi!
Co thắt tử cung dữ dội!
Nhanh!
Truyền tĩnh mạch Magie sulfat!
Chuẩn bị ức chế cơn co thắt!
Gọi phòng mổ sẵn sàng!"
"Tim đập nhanh!
Huyết áp đang tụt!"
"Mở đường truyền!
Nhanh lên!"
"Người nhà tránh ra!
Đừng cản trở cấp cứu!"
Y tá ra sức kéo Hàn Dịch - người gần như muốn nhào lên giường bệnh - sang một bên.Anh bị đẩy mạnh, loạng choạng đập lưng vào bức tường lạnh băng.Anh đứng đó như một con rối mất hồn, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng dán vào bóng dáng đang nằm bất động trên giường bệnh, bị các nhân viên y tế vây quanh.Anh nhìn máu đỏ tươi đang nhanh chóng loang ra dưới người cậu ấy.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy.Và rồi - một cơn hoảng loạn tột độ, cùng với nỗi day dứt như sắp bóp nghẹt cả tim phổi, ập tới như hai bàn tay băng giá siết chặt lấy cổ họng anh, siết chặt lấy trái tim anh.Anh há miệng, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thân thể run rẩy dữ dội không thể kiểm soát, từng giọt nước mắt nóng hổi như lũ tràn, nhấn chìm toàn bộ cảnh tượng địa ngục trước mắt vào trong sương mù mờ nhòe.Tất cả là lỗi của anh!Là anh đã không bảo vệ tốt cho cậu ấy!Là anh đã để tên đàn ông kia vào phòng, kích động cậu ấy!Nếu như đứa bé...
Nếu như Gia Gia có mệnh hệ gì...Anh không dám nghĩ tiếp.Ngay giữa lúc hỗn loạn và tuyệt vọng ấy, ánh mắt của Hàn Dịch vô thức liếc về phía cửa phòng bệnh.Ba Lan Vincent vẫn đứng ở đó.Không rời đi.Cũng không bước vào.Ánh đèn nơi hành lang lạnh lẽo hắt lên đường nét cao lớn, lạnh lùng của hắn, trông như một bức tượng điêu khắc không mang chút hơi ấm con người.Đôi mắt xanh thẳm ấy, như hồ băng lạnh giá nhất thế gian, lặng lẽ nhìn vào căn phòng nơi đang diễn ra tất cả sự hỗn loạn và đau đớn - nơi chính hắn là nguyên nhân.Ông nhìn máu tươi loang lổ dưới người Trình Tử Gia.Nhìn nước mắt sụp đổ tuyệt vọng của Hàn Dịch.Trong ánh mắt ấy không hề có lo lắng, không hề có sốt ruột, chỉ là một loại thẩm định trầm tĩnh đến rợn người.Như thể...
ông đang nhìn một món đồ bất ngờ gặp sự cố - và giờ cần phải được đánh giá lại giá trị.