- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 30: Khuyên Tai
Chương 30: Khuyên Tai
Editor: DiuTynTrình Tử Gia kiên nhẫn tắm một trận thật kỹ, quấn áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng.Mỗi khi cảm thấy bối rối, Trình Tử Gia luôn thích tìm đến những không gian chật hẹp, ấm áp và sáng sủa.
Rõ ràng, lúc này, cái ổ chăn nơi Hàn Dịch đang nằm không phải là chốn thích hợp.Cậu vừa đi dạo vừa thảnh thơi ngắm nghía khắp căn nhà chính của nhà họ Hàn.
Dù là đêm thu se lạnh, bên trong ngôi nhà vẫn ấm áp như mùa xuân.Căn nhà rộng lớn nhưng không hề lạnh lẽo hay trống trải.
Cách bài trí không xa hoa lộng lẫy như nhà chính của Trình gia, nhưng lại toát ra sự chừng mực và khí chất, đủ thấy chủ nhân đã dụng tâm không ít.Tuy đã ở đây được vài tháng, nhưng vì công việc bận rộn, cậu cũng không để tâm nhiều, chỉ nắm được sơ bộ bố cục, không thể nói là đã quen thuộc từng ngóc ngách.Trình Tử Gia ngồi trong thư phòng một lúc.
Tủ sách xếp thành hàng dọc kín bức tường, lượng sách khiến người ta phải kinh ngạc.
Cậu không nhịn được leo thang lại gần ngắm.Khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười — mỗi cuốn sách đều được bọc nhựa kín mít, trông vẫn như mới.Trình Tử Gia xưa nay vốn nổi tiếng là người quy củ, rất khó chiều, đến cả sách vở cũng khắt khe vô cùng.Trình Tử Hạo chưa bao giờ được phép đụng vào tủ sách quý báu của cậu, ngay cả Hàn Dịch cũng phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.Nguyên nhân phải đề phòng Trình Tử Hạo cũng chẳng có gì lạ — từ bé cậu ta đã hậu đậu, cầm đồ của cậu thì khi trả lại lúc nào cũng "xuống cấp": trang sách bị dính dầu, mô hình máy bay bị gãy cánh, bộ Lego thiếu mất chi tiết...Vậy mà người lớn lại cứ bênh cậu ta, ngang nhiên làm chủ thay, khuyên Trình Tử Gia rằng làm anh thì phải rộng lượng, nhường nhịn em trai.Rõ ràng là tuổi tác chẳng chênh lệch bao nhiêu, vậy mà lại dùng toàn bộ đạo lý để trói buộc cậu, không cho cậu được nâng niu, mà lại bắt cậu phải chia sẻ những thứ mình quý giá.Khi còn nhỏ, Trình Tử Gia tin vào những lời đó, luôn cố gắng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.Mãi đến sau này, mâu thuẫn với gia đình ngày càng gay gắt, Trình Tử Gia dứt khoát chấp nhận luôn cái danh "nhỏ mọn", mỗi lần bị đòi mượn gì liền thẳng thừng từ chối hoặc ném tiền ra bảo mua cái mới cho xong chuyện.Ngay cả Hàn Dịch cũng từng lỡ tay làm hỏng mấy cuốn sách của cậu, bị cậu mắng mấy lần liền.Từ đó về sau, Hàn Dịch rèn được thói quen cẩn thận.
Với những món đồ như sách vở, anh đều xử lý tỉ mỉ — mỗi lần dùng xong đều dặn người đặc biệt dùng màng co nhiệt và máy niêm phong để bọc lại, tránh sách bị ố vàng hay bám bụi.Ngày Trình Tử Gia rời khỏi Trình gia, cậu tay trắng rời đi, để lại mọi thứ mặc người khác xử lý.
Lần trước lúc lướt qua thư phòng, cậu chẳng thấy lại được bất kỳ món đồ cũ nào của mình.Với Trình Tử Gia mà nói, những gì từng cố chấp giữ gìn năm xưa giờ đã hoàn toàn biến mất, không còn dấu tích.
Cậu tay không, đến và đi tự do.
Nhưng ở chỗ Hàn Dịch này, trái lại vẫn còn lưu giữ vài phần ký ức khiến thân thể và tâm trí cậu bị kìm hãm, không cách nào ung dung tự tại.Bỗng nhiên, cậu nghĩ đến mấy món hành lý đơn giản của mình — mang đến đâu cũng chẳng giống một mái nhà thực sự.Hành lý chắc hẳn đã được cất vào phòng chứa đồ.
Trình Tử Gia lần theo ký ức, tìm được cánh cửa kia, nhẹ nhàng đẩy ra — để ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập cả căn phòng.Có lẽ vì đồ đạc của bản thân quá ít đến mức gần như có thể bỏ qua, Trình Tử Gia đảo mắt nhìn quanh cũng chẳng tìm thấy bao nhiêu thứ, ngược lại lại bắt gặp một chiếc hộp gỗ vuông quen thuộc khiến cậu sững người.Cậu vừa định bước lại gần thì bất ngờ bị người từ phía sau ôm chặt lấy, không kịp đề phòng mà ngã vào một vòng tay ấm áp.Là bạn đời, khí tức đặc trưng của Alpha thuộc về mình, cậu lập tức nhận ra."
Em đến đây làm gì vậy?"
Hàn Dịch hỏi, hơi thở ấm nóng phả lên sau vành tai cậu.Có lẽ cũng tự biết mình vừa rồi có hơi thô bạo, Hàn Dịch trong lòng thấy áy náy, thấy Trình Tử Gia mãi không quay lại nên đã đi tìm khắp nơi."
Em chưa muốn ngủ..."
Trình Tử Gia nắm lấy tay Hàn Dịch, kéo anh lại gần hơn, chỉ vào chiếc hộp, mỉm cười nói: "Thì ra anh đã nhận được rồi à."
Hàn Dịch không hề nhớ gì về vật này, nghĩ mãi vẫn không ra: "Cái gì vậy?"
Nụ cười của Trình Tử Gia dần nhạt đi, nhưng rồi cậu lại gượng cười tươi hơn, giọng nói cũng không còn vẻ chiều chuộng như thường ngày: "Về thôi."
Hàn Dịch còn muốn hỏi thêm, nhưng người trước mặt đã không để ý đến anh nữa, buông tay ra rồi quay người đi trước.Người kia mặc rất ít, lại còn nán lại lâu, cả người toát ra cảm giác lạnh lẽo rợn người, ngay cả lòng bàn tay cũng băng giá.Hàn Dịch nghi hoặc mở chiếc hộp ra — đôi bông tai vốn có thiết kế đơn giản, dưới ánh đèn lại lấp lánh rực rỡ, nhưng vẫn có thể nhận ra ngay là một cặp với chiếc đang đeo trên dái tai của Trình Tử Gia.Chỉ vài ngày sau, phía nước A đã báo cáo những kết quả đáng mừng trong cuộc họp từ xa.Sau khi Trình Tử Gia đích thân ra tay dọn đường cho họ, phía bên kia như tỉnh ra sau cơn đau, sợ đêm dài lắm mộng, lập tức tăng tốc gấp nhiều lần.Nghe nói, cuối cùng Trình Tử Hạo vẫn không chịu tiếp thu lời khuyên, cố chấp muốn tranh cao thấp với nhà họ Chu.Trình Tử Gia khẽ cười lạnh: "Không cần nể mặt."
Người bên video từ lâu đã biết mối quan hệ giữa bọn họ, trước khi nhận được chỉ thị còn không dám hành động bừa bãi, giờ được Trình Tử Gia gật đầu cho phép, liền chuẩn bị ra tay không lưu tình.Quản lý đội nước A trình bày một loạt kế hoạch đối phó đối thủ, ngay từ phương diện truyền thông đã đầu tư kỹ lưỡng.
So về tài lực, Trình thị không thể địch lại nhà họ Chu, nên trận đầu đã giành được thắng lợi.Nhưng khi ông ta nói đến việc chuẩn bị tạo ra các sự kiện marketing gây tranh cãi để bôi nhọ đối thủ, Trình Tử Gia khẽ nhíu mày."
Không cần làm vậy."
Sau một lúc trầm ngâm, cậu khẽ thở dài rồi nói: "Nếu sau này bọn họ thay đổi chiến lược, thì cứ yên ổn sống với nhau là được."
Nếu Trình Tử Hạo biết dừng lại đúng lúc, cậu vẫn sẵn sàng để lại chút vốn dưỡng già cho cha mẹ.Trình Tử Gia hiểu rõ em trai mình — quá mơ mộng.Biết đứng bên bờ vực mà vẫn chỉ biết trông chờ, không biết rút lui để tìm đường khác — rốt cuộc cũng chỉ chuốc lấy thất bại trong tiếc nuối.