Editor: SophieBeta: SophiePhí Bạc Lâm hơi mất tự nhiên khi thu dọn bát đĩa, anh điều chỉnh nét mặt rồi quay người lại, ánh mắt của Ôn Phục theo sát từng bước chân của anh.Anh đi đến bàn ăn lau tay rồi rút giấy, đến trước mặt Ôn Phục cúi đầu lau miệng cho cậu, nhưng vẫn luôn tránh né không nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ăn xong 15 phút thì ngủ trưa nhé."
Ôn Phục đợi anh lau xong theo bản năng mím môi, thấy Phí Bạc Lâm đi vào phòng ngủ lấy áo khoác, đoán là anh sắp đi cậu liền đi theo sau hỏi: "Buổi chiều ăn gì ạ?"
Phí Bạc Lâm khẽ hỏi nhanh: "KFC có được không?"
Ôn Phục không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Phí Bạc Lâm im lặng hai giây rồi đáp: "Không có gì."
Anh xắn tay áo sơ mi đến bắp tay, cầm chiếc áo khoác trên giường rồi đi đến cửa sổ đóng rèm lại.
Anh quay đầu nói: "Ngủ đi, buổi chiều..."
Phí Bạc Lâm chợt dừng lại, nhớ ra lịch trình buổi chiều kéo dài đến tận tối, không có thời gian để quay lại."
Anh sẽ chuẩn bị cơm cho em."
Anh vỗ vỗ chiếc chăn: "Lại đây ngủ đi."
Ôn Phục cởi dép, trèo lên giường rồi chui vào chăn.
Phí Bạc Lâm nghiêng người đắp chặt chăn cho cậu để gió không lọt vào: "Ngủ trưa đừng quá một tiếng, chuông báo thức reo là phải dậy...
Đã đặt báo thức chưa?"
Ôn Phục nhìn thấy vết nước bắn trên áo ghi lê của Phí Bạc Lâm khi anh rửa bát, rồi nhìn lên vết sẹo trên cằm anh.
Cậu rất muốn đưa tay chạm vào nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
Lúc này cậu nằm ngay đơ như một cái kén vì Phí Bạc Lâm đã đắp chặt chăn cho cậu, nếu thò tay ra thì sẽ phải đắp lại.Phí Bạc Lâm cầm điện thoại của Ôn Phục lên, là mẫu của ba năm trước.
Lúc đó Ôn Phục vừa nổi tiếng, Stella cùng cậu đi sự kiện thì phát hiện cậu đã nhiều năm không đổi điện thoại, màn hình tràn viền đã phổ biến mà máy của cậu vẫn không có mở khóa vân tay.
Hóa ra, video ca hát từng nổi khắp mạng xã hội năm ấy không phải cố tình dùng bộ lọc hoài cổ, mà đơn giản vì camera điện thoại của Ôn Phục có chất lượng quá tệ.Thế là cô ép cậu đổi điện thoại mới luôn.Giờ chiếc điện thoại này cũng đã dùng được hai ba năm.
May mắn là có tính năng mở khóa bằng khuôn mặt, Phí Bạc Lâm giơ màn hình đen ngòm ra trước mặt Ôn Phục.
Cậu chớp mắt, màn hình sáng lên.
Phí Bạc Lâm cầm điện thoại về, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hình nền của cậu, rồi giả vờ như không có gì, mở ứng dụng báo thức để cài đặt thời gian.Đang cài đặt, Ôn Phục khẽ hỏi: "Anh sắp đi à?"
Phí Bạc Lâm nói: "Đợi em ngủ rồi anh mới đi."
Ôn Phục mở to mắt hơn một chút.Phí Bạc Lâm dường như biết cậu đang tính toán gì, không thèm nhìn cậu mà chỉ tập trung vào màn hình, lạnh lùng nói: "Nhắm mắt vào ngủ đi."
Ôn Phục: "..."
Cậu nghe lời nhắm mắt lại, nghe tiếng Phí Bạc Lâm đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh bên tai cậu tĩnh lặng một cách lạ thường.
Cậu mở mắt nhìn vào căn phòng tối om, kiên trì chờ đợi giấc ngủ đến.Tiếng động bên ngoài trở nên mơ hồ, đầu tiên là tiếng chuông cửa dưới nhà.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa bị dập tắt, Phí Bạc Lâm dường như ra mở cửa nhận đồ ăn được giao tới, sau đó vào bếp và đóng cửa lại, bắt đầu nấu ăn với những nguyên liệu vừa đặt.
Ôn Phục cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ với tiếng nấu nướng quen thuộc và mơ hồ ấy.Giấc ngủ trưa này thật sâu và dài.
Trong mơ, cậu như được trở về với chiếc giường nhỏ ở căn nhà thuê nhiều năm trước, lắng nghe tiếng động từ nhà bếp, vừa yên tâm ngủ say vừa mong đợi thức dậy sẽ có một món gì đó ngon lành mà Phí Bạc Lâm chuẩn bị cho.Cho đến khi tiếng báo thức vang lên đánh thức cậu dậy.
Căn phòng không còn ánh nắng chói chang chiếu qua rèm cửa, cũng không còn tiếng quạt điện cũ rích kêu cọt kẹt cọt kẹt.
Ôn Phục ngồi dậy trong bóng tối, nhìn về phía cửa phòng và khẽ gọi: "Anh Lâm?"
Chỉ còn sự tĩnh lặng của tám năm sau vang vọng, ngân lên như một hồi chuông.Ôn Phục ngơ ngác một lúc, chờ cảm giác từ giấc mơ dần tan biến, cậu mới vén chăn xuống giường.Phòng khách trống không, trên bàn ăn có một hộp giữ nhiệt mới tinh, kèm theo một mẩu giấy nhớ có chữ viết của Phí Bạc Lâm: "Ăn tối trước 6 rưỡi.
Trái cây trong tủ lạnh, lấy ra trước nửa tiếng để ăn.
Cơm ăn không hết có thể để lại, buổi tối đói bụng thì lấy ra ăn, nhưng không được ăn đồ để qua đêm.
Ăn xong phải rửa bát trước, ngày mai để trợ lý kiểm tra, không được để bát bẩn vào tủ."
Có vẻ như Phí Bạc Lâm vẫn muốn viết thêm gì đó, nhưng vì mẩu giấy quá nhỏ nên anh đã gạch bỏ hai chữ ở cuối.
Ôn Phục có một linh cảm, xé mẩu giấy ra, lật mặt sau, quả nhiên thấy vài nét chữ mạnh mẽ, sắc sảo: "Ít ăn KFC."
Cậu trầm ngâm một lát rồi dán mặt "Ít ăn KFC" lên tường, chăm chú đọc những lời dặn dò còn lại và lặng lẽ gật đầu.Ngày hôm sau Ôn Phục bay đến Bắc Kinh để tham gia đêm hội Weibo.
Cậu khởi hành vào lúc rạng sáng, tranh thủ lúc trời chưa sáng để chụp ảnh xuất phát ở ngoài trời.Stella bảo người thay cho cậu bộ trang phục cao cấp đầu tiên, vừa sắp xếp công việc vừa dặn dò chuyên gia trang điểm: "Dùng kem che khuyết điểm che cái hình xăm ở cổ tay cậu ấy đi, để đỡ mất công chỉnh sửa."
Phía bên trong cổ tay trái của Ôn Phục có một hình xăm con bướm rất nổi bật, trong tư thế đang dang cánh chuẩn bị bay.
Hình xăm này không được tô màu, chỉ được viền bằng mực đỏ tươi, mang phong cách đơn giản nhưng gợi cảm.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên dưới hình xăm là một vết sẹo gồ ghề.Hình xăm này là do cậu ngẫu hứng xăm trong một đêm ở nước ngoài.
Sau khi xăm xong, cậu ra sân bay ngồi trước cửa nhà ga suốt một đêm.
Mỗi chuyến bay hạ cánh xuống Trung Quốc, Ôn Phục đều dõi mắt tìm từng gương mặt châu Á bước ra.
Cho đến tận rạng sáng, cậu mới bị người quản lý đã quá quen với cảnh này tìm thấy và đưa về.[Bạn đang đọc truyện tại
www.wattpad.com/user/sophieee258
Vui lòng không tiếp tay cho những bên ăn cắp bản dịch nhằm mục đích kinh doanh, kiếm tiền]Trong lúc chuyên gia trang điểm bận rộn làm việc, Ôn Phục khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.Châu Kỷ đưa cho cậu một chai nước có cắm ống hút: "Có muốn ăn gì không?
Lát nữa vào sự kiện sẽ không có đồ ăn đâu."
Ôn Phục uống một ngụm nước, nghĩ đến Stella đang ở đây, có ăn thì cũng chỉ là rau.
Cậu lắc đầu.Lúc này, Stella đi đến, thấy Châu Kỷ đang cho cậu uống nước thì ra lệnh: "Đừng cho cậu ấy uống nước nữa, muốn uống thì uống cà phê đen để không bị sưng khi lên hình."
Mọi người đều biết Ôn Phục không dễ bị sưng hay tăng cân, nhưng Stella lại rất cố chấp.
Châu Kỷ đành thu lại chai nước: "Vâng, chị Đới."
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, ánh nắng đầu tiên ló rạng nơi chân trời thành phố, cả ê-kíp bắt đầu buổi chụp hình.
Ôn Phục vốn ít khi cười, gương mặt thường giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Điều này tuy không mấy được lòng giới trong nghề, nhưng lại mang đến một lợi thế nho nhỏ: Cậu rất dễ dàng tạo ra những bức ảnh đẹp.Trên sân thượng dưới ánh bình minh, Ôn Phục đứng đó, chân dài eo thon, chỉ cần tạo dáng đơn giản thì nhiếp ảnh gia đã có thể bấm máy liên tục.Điểm nổi bật của bộ trang phục Elie Saab không nằm ở kiểu dáng cầu kỳ, mà ở chất liệu vải cao cấp cùng những đường thêu tinh xảo.
Bề ngoài trông đơn giản, nhưng ẩn bên trong là sự chăm chút tỉ mỉ.
Tấm vải cao cấp được cắt may khéo léo, làm nổi bật lên vẻ sang trọng và chính những đường thêu thủ công đó mới là điểm nhấn thật sự.Stella đã chọn cho Ôn Phục một trong ba bộ trang phục màu trắng kem.
Dưới ánh bình minh, những đường thêu bạc lấp lánh như những mảnh pha lê toả sáng.
Có lẽ Phí Bạc Lâm cũng đã nghĩ đến điều này, những bộ trang phục của nhãn hiệu này thường mang phong cách lộng lẫy, nên khi chuẩn bị cho Ôn Phục anh đã không điểm thêm bất kỳ đồ trang sức hay đồng hồ nào để tránh rườm rà và quê mùa.Chụp ảnh xong Ôn Phục quay về khách sạn, tranh thủ thời gian chờ đợi sự kiện để học thuộc bài phát biểu.Lễ trao giải đêm hội Weibo được người trong giới gọi là "chia thịt heo".
Có nghĩa là bất cứ nghệ sĩ nào tham dự ban tổ chức đều có thể nghĩ ra một giải thưởng hoa mỹ để trao cho họ, với mục đích là để tất cả mọi người đều có phần.Vì vậy để thể hiện sự lịch sự, mỗi nghệ sĩ lên sân khấu đều phải có một bài phát biểu phù hợp.Vì các giải thưởng này không có giá trị nên bài phát biểu thường do ê-kíp viết sẵn.
Sau đó nghệ sĩ chỉ cần lên sân khấu và đọc lại.
Vì những bài này rất đơn giản nên Ôn Phục không hiểu tại sao ê-kíp lại phải hỏi cậu có cần giúp đỡ không.Cậu đã quen với công việc nên không hiểu rằng trong cái giới "nằm ngửa cũng kiếm được tiền" này, sự lười biếng đã lấn át trách nhiệm của họ.Trong sự kiện hôm nay, Ôn Phục đã thay quần áo nhiều lần, từ ảnh chụp xuất phát đến thảm đỏ và vào trong khán đài.
Cứ như thể cậu thay đổi theo từng không gian.
Trong mắt cậu các bộ đồ đều giống nhau.
Trước đây, cậu thường chỉ mặc một bộ trang phục trong suốt sự kiện.
Nhưng tối nay vì đây là lần đầu tiên cậu tham gia một buổi tiệc lớn như thế này nên cậu đã thay trang phục nhiều lần.
Ôn Phục nhìn thấy nhưng không hỏi gì, chỉ nghe lời Châu Kỷ thay đồ, vì không muốn làm phiền Stella vốn đã rất bận rộn.
Cô vừa phải chăm lo cho cậu, vừa phải chuẩn bị cho việc đi thảm đỏ của chính mình.Stella không mặc bộ trang phục và trang sức cao cấp mà Phí Bạc Lâm tặng.Với vai trò là người quản lý, mục đích của cô khi tham gia sự kiện khác với các nghệ sĩ.
Cô không cần trang phục lộng lẫy để thu hút sự chú ý của truyền thông, vì điều đó không nằm trong phạm vi công việc của cô.
Cho dù là trang phục cao cấp của Zuhuai hay trang sức của Bulgari, chúng sẽ làm cô nổi bật quá mức, điều này hoàn toàn vô nghĩa với một người quản lý chỉ muốn tập trung vào công việc.Cô chủ động nhờ cậy các mối quen biết để cho một nữ diễn viên nổi tiếng hơn 40 tuổi mượn bộ trang phục và trang sức, coi như một cách để gây dựng quan hệ.Stella đã làm việc trong ngành này 20 năm.
Mười hai năm trước, ở tuổi 28, cô đã thành lập công ty quản lý riêng.
Với sự nhiệt huyết, cô ký một thỏa thuận cá cược với một công ty điện ảnh, cam kết lợi nhuận trong ba năm phải vượt 400 triệu nhân dân tệ.Tuy nhiên đến năm thứ hai, một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất của cô đã phản bội và chuyển sang công ty đối thủ.
Stella vừa phải làm việc điên cuồng để kiếm hợp đồng cho các nghệ sĩ mới, vừa phải ra tòa kiện tụng.Sau ba năm, công ty của cô đã thất bại và bị công ty đối thủ mua lại với giá cực thấp.Stella là người mạnh mẽ.
Cô không chịu thua và từ bỏ công ty của mình.
Cô gia nhập một công ty nhỏ, bắt đầu lại từ đầu, tự mình đầu tư vào các chương trình để tìm kiếm và đào tạo nghệ sĩ.
Ôn Phục là một trong số đó.Trong những năm gần đây khi Ôn Phục được công ty chú trọng, Stella bắt đầu có nhiều mâu thuẫn với cấp trên.
Cô muốn các nghệ sĩ của mình tham gia những hoạt động chất lượng, nhưng công ty lại chỉ muốn kiếm tiền.
Bất cứ buổi biểu diễn thương mại nào, dù lớn hay nhỏ, miễn là Ôn Phục có thời gian, họ đều cho cậu nhận.
Thậm chí năm ngoái họ còn bắt cậu đến một siêu thị ở một thị trấn nhỏ chỉ để hát.Stella thường nhắm mắt làm ngơ trước những việc này.
Cô có thể từ chối một hai lần, nhưng nếu lần nào cũng từ chối sẽ bị cho là cố tình chống đối công ty.
Hơn nữa cô biết công ty đang gặp khó khăn.
Nếu công ty sụp đổ, cô và Ôn Phục sẽ không ổn.Nhưng công ty lại liên tục để Ôn Phục tham gia các sự kiện không phù hợp với vị trí và giá trị của cậu.
Điều này đang thách thức giới hạn của cô.
Trước đây danh tiếng của Stella hơn hẳn công ty, cô có thể tự quyết định sự nghiệp của nghệ sĩ.
Sau khi cô đào tạo được hai ngôi sao, công ty kiếm được tiền, họ không còn tôn trọng cô nữa.
Hiện tại, họ không còn che giấu sự thiếu tôn trọng với Stella, liên tục cho Ôn Phục, một nghệ sĩ đang trên đà phát triển tham gia vào những buổi biểu diễn rẻ tiền và không có tổ chức.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của Ôn Phục, mà còn tạo ra những phản ứng tiêu cực trong dư luận.Cấp trên bắt Ôn Phục làm việc như một con bò không ngừng nghỉ, nhưng lại không chịu chi tiền để xử lý những tin đồn.
Cứ thế những tin đồn tiêu cực sẽ lan rộng, Ôn Phục sẽ khó tiếp cận những nguồn tài nguyên chất lượng, cuối cùng chỉ có thể quanh quẩn ở những buổi biểu diễn nhỏ làm lãng phí tài năng của cậu.Đến khi Ôn Phục bị vắt kiệt giá trị, công ty sẽ hủy hợp đồng và không ai chịu trách nhiệm cho cậu bé này.Lẽ ra Ôn Phục chỉ cần nói một câu hay một tiếng rằng cậu không muốn tham gia những sự kiện vô nghĩa, Stella sẽ có lý do để từ chối một phần công việc của cậu.
Nhưng cậu lại làm việc không một lời than vãn, thậm chí còn có vẻ thích thú như thể đã quen với việc chịu khổ từ nhỏ.Nếu chính cậu còn không than vãn thì ai có thể đứng ra nói giúp?
Người ngoài không có lý do để can thiệp.
Người chịu khổ sẽ mãi mãi chịu khổ.
Đó là lý do tại sao những đứa trẻ biết khóc thường được cho kẹo, còn những người biết làm ầm ĩ sẽ sống thoải mái hơn.
Ôn Phục cứ im lặng làm việc khiến công ty coi cậu như một cỗ máy vĩnh cửu.Có lẽ chịu khổ và có nên chịu khổ hay không là hai việc khác nhau.
Ôn Phục do Stella một tay dẫn dắt.
Cô không thể lo cho cậu mãi, nhưng ít nhất trong thời gian cậu ở bên cạnh cô, cô sẽ là người chịu trách nhiệm lớn nhất.Công ty thì chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt.
Stella đã chọn nơi này 10 năm trước để chứng minh bản thân.
Bây giờ khả năng của công ty vẫn dậm chân tại chỗ nên cô không muốn tiếp tục ở lại.
Cô phải tìm một chỗ đứng mới cho mình và ê-kíp trước khi công ty sụp đổ.Nữ diễn viên mà cô tặng trang sức và trang phục là một ngôi sao nổi tiếng từ những năm 90.
Sau đó cô ấy chuyển sang làm nhà đầu tư và đang tìm người hợp tác để thành lập một công ty quản lý mới.
"Sons of the Stage" là chương trình âm nhạc đầu tiên mà nữ diễn viên này đầu tư.
Khi Stella chủ động đưa Ôn Phục tham gia chương trình này cô đã có ý thăm dò.
Lần này việc tặng trang phục cũng là một cách để thăm dò thêm.
Nếu nữ diễn viên đó chấp nhận, họ có thể mời cô ấy đi ăn tối.Quả nhiên trợ lý trở về báo cáo: "Chị Đới, chị Cổ Lâm đã đồng ý rồi.
Chị ấy nói cảm ơn về bộ trang phục và rất thích nó.
Chị ấy muốn mời chị đi ăn."
Stella cảm thấy rất vui, thậm chí lúc đi thảm đỏ cô cũng rạng rỡ hẳn lên.
Cô còn nháy mắt với Cổ Lâm vài lần.
Vì vậy khi cô nhận được tin nhắn từ Trương Triều, nụ cười vẫn còn trên môi.Nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt đi.[Trương Triều: Chị Đới, sếp Phí nghe nói trong sự kiện tối nay không có đồ ăn, nên đã bảo người mang đồ ăn vào cho Tiểu Ôn.
Người của chúng tôi sẽ nói là của chị gửi, nếu cậu ấy có hỏi, chị giúp chúng tôi nói hộ nhé.]Stella giật mình, vội vàng tìm kiếm Ôn Phục trong khán phòng.Dù Phí Bạc Lâm có quyền lực đến đâu, tối nay Ôn Phục cũng không thể ăn uống một cách thoải mái trên truyền hình, đặc biệt là khi đang mặc trang phục cao cấp!Vì ban tổ chức đã đưa sơ đồ chỗ ngồi từ trước nên Stella dễ dàng tìm thấy Ôn Phục.
Đúng lúc đó người lên nhận giải là Tề Nhất Xuyên và một vài diễn viên nổi tiếng khác.
Đêm nay chương trình được phát trực tiếp, đạo diễn rất khéo léo biết chuyện "Tề Phục" đang gây xôn xao dư luận, nên khi Tề Nhất Xuyên phát biểu, đạo diễn đã cố ý chuyển máy quay đến chỗ Ôn Phục.Vì vậy, trên màn hình, khi các khách mời khác đang mỉm cười vỗ tay, thì Ôn Phục – người được máy quay dừng lại tận năm giây – lại đang cầm một chiếc burger ăn ngấu nghiến.
Ngay bên cạnh cậu là một túi McDonald's khổng lồ.Mười phút sau, chủ đề #Ôn Phục McDonald's đã lên top tìm kiếm.
Dưới bài viết, một tài khoản tên là @Giải trí Đát Kỷ đã được một tài khoản khác trả tiền để đưa bài viết lên đầu trang."@Giải trí Đát Kỷ: Ôn Phục ăn McDonald's trong lúc phát sóng trực tiếp, nghi vấn đáp trả tin đồn ăn tối tại KFC với Tề Nhất Xuyên ngày hôm trước."
Editor:
Hiện tại truyện đã bị reup lên một số trang truyện thương mại rồi ạ, mong mọi người ủng hộ bản edit tại trang chính chủ là goát pát S O P H I E E E 2 5 8 nhé!