Editor: SophieÔn Phục vừa chạy vừa bổ nhào vào lòng Phí Bạc Lâm.
Đầu óc Phí Bạc Lâm chưa kịp phản ứng nhưng hai tay đã dang ra ôm chặt lấy Ôn Phục, giấu cậu sau lưng mình.Phó Đồng thở hổn hển đuổi tới, phanh gấp trước mặt Phí Bạc Lâm, khom người chống tay lên gối.
Mỗi câu phải ngắt ra ba lần mới thở xong: "Cái... cái đó... bạn Ôn...
Phục..."
Ôn Phục mặt vẫn bình thản, nhịp thở đều đặn.
Chỉ tròn mắt không nói gì, nắm chặt tay Phí Bạc Lâm, không ngừng trốn ra sau lưng anh.Thấy cậu sợ hãi như vậy, Phí Bạc Lâm đinh ninh rằng Ôn Phục đã bị đe dọa hoặc bị bắt nạt.
Không nói hai lời, anh tiến lên nửa bước, giơ tay chắn trước mặt Ôn Phục, nhìn Phó Đồng vẫn đang thở dốc với vẻ mặt không mấy thiện cảm.Phó Đồng thở dốc mất liền ba phút.Sau khi lấy lại hơi, Phó Đồng mở miệng.
Giọng cậu ta khô khốc và khản đặc, run rẩy đưa bức thư tình nhăn nhúm ra: "Hy vọng cậu... có thể suy nghĩ lại."
Ôn Phục trốn hẳn ra sau lưng Phí Bạc Lâm.Phí Bạc Lâm mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, cộng thêm phản ứng kỳ lạ của Ôn Phục, anh buông lỏng một nửa cảnh giác, đưa tay ra định nhận phong thư từ tay Phó Đồng.Phó Đồng biết anh là ai.
Bất cứ học sinh nào của lớp chuyên Hán Dương khóa đó đều biết Phí Bạc Lâm.Thế là Phó Đồng đưa thư cho anh, giây phút trao thư lại do dự một chút: "Cậu... thật sự là anh trai cậu ấy à?"
Phí Bạc Lâm quay lại nhìn Ôn Phục, Ôn Phục không đáp, chỉ thò đầu ra với vẻ mặt bực bội xem lẫn chút chán ghét trừng mắt nhìn Phó Đồng.Phí Bạc Lâm hỏi nhỏ: "Cậu ta là ai vậy?"
Ôn Phục nói: "Baka."
Phí Bạc Lâm lập tức hiểu ra.Anh nhìn lá thư nhàu nát trên tay, nhướng mắt lên, nhướng mắt ra hiệu để hỏi Phó Đồng lá thư này có ý nghĩa gì.Phó Đồng không trực tiếp trả lời, chỉ tay về phía Ôn Phục hỏi Phí Bạc Lâm: "Anh có thể giúp tôi đưa lá thư này cho cậu ấy được không?
Ít nhất thì để cậu ấy đọc một lần."
Phí Bạc Lâm lật lá thư qua lại trên ngón tay, sau khi xem cả mặt trước mặt say, anh gật đầu.Phó Đồng nói: "Cảm ơn."
Sau đó, bước ba bước ngoái đầu một lần.Đợi đến khi cậu ta đi xa, Phí Bạc Lâm mới nói: "Người ta đi rồi, đừng trốn nữa."
Ôn Phục chui ra từ sau lưng anh, ngó trái ngó phải như dò thám, thấy đúng là không có ai cậu mới sầm mặt đi tới lấy mũ bảo hiểm ở yên sau xe điện.Lấy mũ xong cậu cũng không còn giở thói nhõng nhẽo đòi Phí Bạc Lâm đội hộ như trước.
Ôn Phục tự mình cài quai mũ rồi ôm cặp sách vào lòng, im lặng đợi Phí Bạc Lâm lên xe.Phí Bạc Lâm nhìn là biết ngay, Ôn Phục đang khó chịu vì anh nhận thư của Phó Đồng.
Anh không hỏi thêm gì, tập trung giao nốt hai đơn hàng cuối cùng rồi lái xe đến chợ gần nhà.
Trước khi xuống xe, anh không quên dặn dò Ôn Phục: "Ngồi trên xe đừng đi đâu, anh sẽ quay lại ngay."
Phí Bạc Lâm mới đi được vài bước vào chợ đã thấy sau lưng có cảm giác bị bám đuôi.Quay lại thì đúng thật, Ôn Phục lẳng lặng theo sát, dính chặt như cái đuôi, anh đi đâu theo đó.Hóa ra là mọc thêm một cái đuôi.Anh đưa tay ra sau, Ôn Phục lạnh mặt nắm lấy.Phí Bạc Lâm vừa đi vừa chọn những món theo sở thích của Ôn Phục: "Ăn bí đỏ không?"
"Ăn."
"Ăn nấm không?"
"Ăn."
"Ăn khoai tây không?"
"Ăn."
"Ăn cá không?"
"Ăn."
Phí Bạc Lâm quay đầu lại nhìn, Ôn Phục vẫn sầm mặt.Dù đang sầm mặt nhưng món nào muốn ăn cũng không bỏ.Sau khi mua sắm xong xuôi, Phí Bạc Lâm và Ôn Phục lên đường về nhà.
Một lần nữa đón ánh hoàng hôn, Phí Bạc Lâm nghe thấy giọng Ôn Phục đang ngân nga một bài hát."
Đang hát bài gì vậy?"
Phí Bạc Lâm hỏi.Ôn Phục phủ nhận: "Không hát."
Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Em tự sáng tác à?"
Ôn Phục vẫn cứng miệng: "Không phải em."
Phí Bạc Lâm: "Viết từ khi nào?"
Ôn Phục cãi đến cùng: "Không biết."
Phí Bạc Lâm khen ngợi: "Rất hay."
Ôn Phục lập tức ghé đầu lại: "Thật à?"
Phí Bạc Lâm mỉm cười.Ôn Phục hừ một tiếng, tiếp tục hát.Phí Bạc Lâm lặng lẽ nghe một lúc, đột nhiên hỏi: "Người đó đã đưa gì cho em?"
Ôn Phục bỗng nhiên im lặng.Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Cậu ấy đã nói gì với em?"
Ôn Phục không lên tiếng.Bản tính tò mò của Phí Bạc Lâm trỗi dậy, anh muốn hỏi cho ra lẽ: "Ngay cả anh cũng không nói?"
Ôn Phục giả câm.Phí Bạc Lâm hạ giọng: "Em gái?"
Ôn Phục cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu ta nói cậu ta thích em."
Phí Bạc Lâm đột ngột phanh gấp.May mà lúc ấy trên làn đường xe hai bánh họ đang đi không có chiếc xe nào khác.
Vừa khéo phía trước lại gặp đèn đỏ.
Phí Bạc Lâm dán mắt vào những con số đỏ nhấp nháy trên bảng báo hiệu, tai ù đi.Anh đưa mắt rối bời nhìn cây cầu vượt xa xa, rồi nhìn về đèn đỏ trước mặt, cuối cùng vô định dán mắt vào khoảng không phía trước: "Em nghĩ sao?"
Những âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ, ánh hào quang của hoàng hôn như một quả bóng bay vô hình, tách biệt Phí Bạc Lâm và Ôn Phục trong một không gian riêng với thế giới bên ngoài.
Anh nghe thấy Ôn Phục trả lời không chút do dự: "Em ghét cậu ta."
Mi mắt Phí Bạc Lâm khẽ run lên, anh hạ giọng: "Tại sao?
Chỉ vì cậu ta thích em thôi sao?"
Ôn Phục làm sao có thể nói rõ được cảm xúc của mình chứ.
Cậu hiểu tình yêu của Phí Bạc Lâm, hiểu Phí Bạc Lâm thức dậy lúc mấy giờ và ngủ lúc mấy giờ, hiểu Phí Bạc Lâm thích ăn rau mùi và không thích ăn ớt.
Cậu có thể liệt kê tất cả những sở thích và những thứ Phí Bạc Lâm ghét, nhưng riêng yêu ghét của chính mình thì lại rối như tơ vò.
Thế nên khi Phí Bạc Lâm đưa ra lý do, cậu liền chấp nhận lý do đó.
Ôn Phục không quan tâm mình thực sự ghét người đó vì lý do gì.Cậu gật đầu: "Đúng vậy."
Phí Bạc Lâm không hỏi nữa.Ăn cơm tối xong, hai người mỗi người một chiếc ghế con ngồi trước cửa sổ hóng gió.
Phí Bạc Lâm nhìn màn đêm dần dần buông xuống, hỏi: "Em có muốn xem trong thư viết gì không?"
Ôn Phục lườm anh một cái, ý là sao anh lại nhắc đến chuyện này, lắc đầu nói: "Không xem."
"Nhận thư của người khác thì nên có hồi đáp."
Phí Bạc Lâm nói, "Đó là phép lịch sự."
Ôn Phục hỏi: "Thư nào cũng phải trả lời sao?"
Phí Bạc Lâm suy nghĩ: "Ít nhất là những lá thư không mang ác ý thì nên trả lời chứ?
Nói lời cảm ơn là điều nên làm."
Ôn Phục không tìm được nào lý do để phản bác, bèn nhượng bộ cúi đầu: "Thôi được rồi."
Hai người ngồi sát vào nhau dưới ánh đèn, mở lá thư ra.
Trên đó viết:[Chào bạn học Ôn Phục thân mến!Tôi là Phó Đồng, sinh viên khoa Nhạc Pop khóa 2015.
Cậu có thể không quen tên tôi, nhưng tôi thực sự đã biết cậu từ rất lâu rồi.Từ mùa hè năm lớp 11, khi tôi nhìn thấy cậu biểu diễn trên khán đài sân vận động, cho đến khi biết cậu chính là 'Tiểu Xích Thố' nổi tiếng trong Đại hội Thể dục thể thao của Trường cấp 3 Số 1, tôi đã tìm kiếm thông tin về cậu trên khắp các nền tảng mạng xã hội của trường, cố gắng tìm hiểu thêm về cậu ngoài những gì tôi đã biết.
Lúc nào không hay, tất cả sự chú ý của tôi trong những năm tháng tuổi thiếu niên đã tập trung vào cậu.Thời gian học cấp 3 trôi qua quá vội vã.
Thậm chí tôi còn chưa kịp hỏi xin thông tin liên lạc của cậu, đã phải nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ ở trường sau kỳ thi đại học.
Nói ra thì hơi đường đột, hồi cấp 3 tôi chỉ biết tên và lớp của cậu, chứ chưa từng dám lại gần làm phiền.
Tôi chỉ lén chụp một tấm hình của cậu trên bảng thành tích học sinh giỏi để giữ trong điện thoại như một kỷ niệm.
Cậu ít khi xuất hiện, lớp của chúng ta lại cách nhau một tầng với vô số phòng.
Trừ lần thoáng thấy trên sân khấu ấy, gần như tôi không còn gặp lại cậu.Trong biển người mênh mông, tôi cứ nghĩ sau khi tốt nghiệp cấp 3 sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
Nào ngờ, khi lên đại học, tôi lại có cơ hội làm quen lại với cậu.Ban đầu tôi nghĩ chỉ là trùng tên, nhưng cậu quá giống với hình ảnh trong ký ức của tôi.
Cuối cùng tôi đã bắt đầu tìm hiểu thông tin về cậu một cách rụt rè như một kẻ nhát gan và cuối cùng đã xác nhận cậu chính là người tôi đang tìm.Đây là năm thứ hai tôi thích cậu và sẽ sớm là năm thứ ba, tôi tin rằng sau này sẽ còn rất nhiều năm nữa.Tôi là người ở Nhung Châu, nhưng sau khi đỗ đại học, gia đình đã mua cho tôi một căn nhà ở Cẩm Thành.
Nếu cậu sẵn lòng suy nghĩ và thử hẹn hò với tôi một thời gian (hoặc lâu hơn nữa), cậu không cần lo lắng về kinh tế.
Tôi cũng đảm bảo sẽ hết lòng ủng hộ mọi quyết định của cậu.Nếu cậu đồng ý chuyển đến ở chung với tôi thì càng tốt.Chúng ta là những người trẻ 17 18 tuổi, lẽ ra nên làm những điều táo bạo và cởi mở hơn.Tôi khỏe mạnh, không có bất kỳ thói quen xấu nào và không bao giờ ngại ngùng khi theo đuổi tình yêu và tự do của mình.
Chỉ cần cậu đồng ý, cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi đều đảm bảo sẽ mang lại cho cậu một trải nghiệm hẹn hò tuyệt vời.
Tôi sẽ là một người bạn trai, là bạn tình, thậm chí là người yêu xứng đáng của cậu.Xin cậu hãy nghiêm túc suy nghĩ, đáp lại nguyện vọng của tôi, ít nhất là đừng vội từ chối!Phó ĐồngNgày 5 tháng 10 năm 2015]Phí Bạc Lâm lướt qua vài dòng cuối cùng, rồi dùng tay che lại phần đó, quay sang hỏi Ôn Phục: "Em đọc xong thấy sao?"
Ôn Phục nhíu chặt mày: "Muốn nôn."
Cậu không hề phóng đại.
Khi ánh mắt cậu lướt xuống theo nội dung bức thư, càng về cuối càng tức ngực khó thở.
Những lời cuối cùng câu hiểu câu không khiến cậu cảm thấy bầu không khí mình đang hít thở như bị nghẽn lại.
Dạ dày dường như đang co thắt, chỉ muốn nôn khan.Gương mặt Phí Bạc Lâm trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng một lúc.
Không biết nghĩ gì, dù sao thì cuối cùng anh cũng lấy một cây bút từ hộp bút ra, đưa cho Ôn Phục: "Vậy thì viết một câu trả lời để từ chối đi."
Ôn Phục viết rất nhanh: "Tôi không thích cậu."
Viết xong, cậu ngẩng đầu lên lại thấy Phí Bạc Lâm vẫn đang nhìn mình.Cậu miễn cưỡng sửa câu trả lời thành: "Cảm ơn, tôi không thích cậu."
Lại ngẩng đầu lên, Phí Bạc Lâm mới gật đầu: "Anh cất giúp em."
Thấy Phí Bạc Lâm đồng ý, Ôn Phục vứt bút xuống, chạy vọt vào nhà vệ sinh như vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn, mở vòi nước rửa tay.Phí Bạc Lâm nghe thấy tiếng nước chảy "ào ào" trong nhà vệ sinh, lặng lẽ nhét lá thư vào phong bì, đứng dậy đi ra cửa.Khi đi qua phòng khách, anh nói vọng vào nhà vệ sinh: "Anh đi siêu thị mua chút đồ, em có muốn ăn gì không?"
Ôn Phục vẫn đang rửa tay ào ào: "Jule!"
Phí Bạc Lâm khép cửa ra ngoài.Ôn Phục rửa tay xong đi ra, đứng ở phòng khách nhìn ngó xung quanh.
Dù sao thì cũng chẳng có việc gì làm, cậu không muốn ở nhà một mình bèn mở cửa chạy ra ngoài tìm Phí Bạc Lâm.Họ thuê một căn hộ ở tòa nhà yên tĩnh nhất trong khu dân cư.
Trong khu dân cư không có siêu thị.
Để mua đồ thì phải băng qua cả khu mới ra được cổng chính.Nhưng khu dân cư có rất nhiều cổng.
Ôn Phục và Phí Bạc Lâm đều thích đi một con đường tắt gần cổng phụ, tiết kiệm được một nửa thời gian so với đi cổng chính.Vài phút sau, đi tắt đến giữa đường, Ôn Phục bỗng thấy Phí Bạc Lâm đang đứng trước thùng rác công cộng dưới tán cây.Ánh sáng từ đèn đường trong khu dân cư rất mờ.
Trời đã tối nhưng mắt Ôn Phục rất tốt, cậu ngay lập tức nhìn thấy Phí Bạc Lâm.
Nhưng mắt Phí Bạc Lâm lại không tốt, trong hơn một năm qua lại càng ngày càng kém.
Thế nên tuy anh đứng ở chỗ trống, dù Ôn Phục ở ngay sau lưng anh cách vài mét, nhưng ánh mắt của anh không hề nhận ra sự tồn tại của Ôn Phục.Ôn Phục tựa vào gốc cây ở góc rẽ, vịn vào thân cây để quan sát Phí Bạc Lâm đang làm gì.Hai giây sau, cậu thấy trước mặt Phí Bạc Lâm bập bùng một đốm lửa.Phí Bạc Lâm đang đốt thư.Ngọn lửa bùng lên từ phong bì.
Phí Bạc Lâm kẹp phong bì ở đầu ngón tay, tay kia cầm bật lửa, ngón cái chán nản lặp đi lặp lại việc nhấn công tắc bật lửa.
Trong những lần lửa phun ra rồi tắt đi, anh lặng lẽ nhìn ngọn lửa màu cam đỏ từ từ lan rộng từ đỉnh phong bì đến đầu ngón tay mình.
Ngay khoảnh khắc ngọn lửa sắp cháy đến ngón tay, Phí Bạc Lâm ném mảnh phong bì chỉ còn lại một góc vào thùng rác.Mảnh thư đang cháy dở như một chiếc lá phong úa tàn trong mùa thu đang bay xuống, trong vài giây ngắn ngủi đã rơi từ ngón tay anh vào thùng rác, tan thành tro bụi.Phí Bạc Lâm quay người rời đi, đến siêu thị mua sữa cho Ôn Phục.Ôn Phục nép sau thân cây, nghiêng đầu nhìn thùng rác chứa bức thư đã hoá thành tro bụi, chậm rãi chớp mắt một cái nhưng không đuổi theo.Tối đó khi Phí Bạc Lâm trở về, Ôn Phục đang lướt web trên chiếc máy tính xách tay duy nhất trong nhà.Chiếc máy tính này được anh mua sau đợt huấn luyện quân sự.
Nhiều bài tập và tài liệu học tập của họ trên đại học đều cần đến máy tính.
Dù có dè sẻn đến mấy cũng không thể tiết kiệm khoản này.
Tháng 9 Phí Bạc Lâm dành vài ngày rảnh rỗi để so sánh, mua một chiếc có giá cả phải chăng, để ở nhà cho cả hai cùng dùng."
Đang xem gì vậy?"
Anh đặt sữa Jule cạnh Ôn Phục, cúi người ghé sát cùng nhìn màn hình.
"Đăng ký à?"
Ôn Phục đang lướt trang web đăng ký của chương trình âm nhạc mà cậu đã xem hôm qua.
Còn một tuần nữa, vòng sơ loại cuối cùng sẽ đến Cẩm Thành."
Muốn đi không?"
Phí Bạc Lâm hỏi.Anh vốn đã có ý định cho Ôn Phục đăng ký.
Nhưng hôm qua, khi đang giao hàng, anh bị thông báo nhận đơn làm gián đoạn.
Dù Ôn Phục không xem, hai ngày nữa rảnh rỗi anh cũng tự lên mạng tra cứu, nếu phù hợp thì sẽ bàn bạc và đăng ký cho Ôn Phục.Ôn Phục gật đầu.
Nhưng khi thấy phí đăng ký là 200 tệ và vòng chung kết sẽ diễn ra ở Chiết Giang, chi phí vé máy bay khứ hồi và khách sạn phải tự lo, cậu lại hơi do dự.Phí Bạc Lâm ngồi bên cạnh mỉm cười: "Em chỉ cần vào được chung kết, không phải lo chuyện tiền bạc."
Số tiền anh vất vả kiếm được chẳng phải là để dành cho những khoảnh khắc không thể bỏ lỡ trong cuộc đời Ôn Phục sao?Tương lai là của hai người.
Phí Bạc Lâm đã lên kế hoạch cẩn thận cho tất cả mọi thứ của họ."
Đăng ký đi."
Phí Bạc Lâm xoa đầu Ôn Phục và nói, "Anh đi lấy chứng minh thư."
Sau khi tải chứng minh thư lên và trả xong phí đăng ký, anh thấy tâm trạng Ôn Phục phấn khởi hẳn.Buổi tối, hai người nằm ngủ, Ôn Phục cứ dí mũi vào trên ngực Phí Bạc Lâm để ngửi.Phí Bạc Lâm chịu hết nổi, lấy tay chặn trán không cho cậu sáp vào: "Ngửi gì vậy!"
Ôn Phục đột nhiên gọi: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: ?Ôn Phục: "Gần đây anh có hút thuốc không?"
Ngón tay Phí Bạc Lâm cứng lại: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
Ôn Phục lập tức nằm xuống gối: "Hỏi vậy thôi."
Phí Bạc Lâm không tiếp lời, Ôn Phục cũng im lặng.Trong phòng vang lên tiếng thở nhẹ nhàng.
Lần này đến lượt Phí Bạc Lâm lên tiếng: "Đã nghĩ ra hát bài gì trong vòng sơ tuyển chưa?"
Ôn Phục nói: "Em nghĩ ra rồi."
"Hát bài do em tự sáng tác à?"
"Không."
Ôn Phục đã từng chịu thiệt một lần trong cuộc thi năm lớp 11, cậu biết tầm quan trọng của việc chọn bài hát.
"Vòng sơ tuyển và chung kết đều hát những bài hát nổi tiếng với khán giản.
Những vòng thi khác thì hát bài tự sáng tác."
Trong hình thức thi đấu mà khán giả và ban giám khảo cùng góp tiếng nói quyết định, ngoài giọng hát thì điều quan trọng nhất với thí sinh chính là chọn bài.
Bài hát đưa ra không thể quá đại trà, nhạt nhẽo, nhưng cũng không nên là một sáng tác hoàn toàn xa lạ.
Tốt nhất là chọn ca khúc vừa có độ khó, vừa quen thuộc ở một mức nào đó, để vừa khoe được khả năng, vừa dễ chạm tới số đông khán giả.Còn sáng tác riêng, thích hợp nhất là dùng giữa chặng, khi đường đua mới mở, đối thủ chưa quá mạnh, bản thân có đủ không gian nắm chắc phần biểu diễn.Thứ Sáu tuần sau, có người ở Học viện âm nhạc tổ chức sinh nhật, thuê một quán bar và mời rất nhiều người, trong đó có Ôn Phục.Ban đầu Ôn Phục định từ chối, nhưng Phí Bạc Lâm hôm đó phải làm thêm đến nửa đêm.
Anh khuyên Ôn Phục đi chơi với bạn bè cũng tốt, chơi chán rồi anh sẽ đến quán bar đón Ôn Phục cùng về.Ôn Phục nghe Phí Bạc Lâm nói sẽ đến đón mình trước mặt mọi người, chỉ cần tưởng tượng ra thôi đã cảm thấy rất oai, thế là cậu gật đầu, hào hứng đi.Chiều đó mưa thu, trời trở lạnh.
Rõ ràng Phí Bạc Lâm đã mua sẵn đồ thu cho Ôn Phục, cậu lại không chịu mặc, chỉ thích tròng áo cũ của anh.Cậu mặc chiếc áo hoodie cũ của Phí Bạc Lâm đến quán bar, vừa đến nơi đã bắt đầu mong chờ về nhà.Kết quả, cậu lại gặp Mạnh Dục ở quán bar.Mạnh Dục cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Ôn Phục.
Bản thân hắn cũng được người khác mời đến, nói là sinh nhật em gái của bạn, đến để chúc mừng một chút, không ngờ lại gặp được Ôn Phục ở đây.May mà vẻ ngoài Ôn Phục trời sinh lạnh lùng.
Dù tâm trạng trước và sau khi gặp Mạnh Dục là hai thái cực, nhưng vẻ mặt cậu không hề thay đổi.Tiếc là cậu không muốn để ý nhưng người ta lại muốn dây vào.Ôn Phục đang ngồi trong một khu riêng cùng với các bạn học trong lớp.
Mạnh Dục lượn trái lượn phải, xách hai ly cocktail tới.Khi đi ngang qua nhân viên phục vụ, anh ta còn bảo người ta chuẩn bị sáu ly tequila mang đến bàn của Ôn Phục.Như đã đoán cậu không đời nào cho mình mặt mũi, Mạnh Dục đi đến trước mặt Ôn Phục, không nói gì, trước tiên móc ra một xấp tiền đỏ từ trong túi: "Uống một ngụm, cho cậu một trăm tệ."
Mạnh Dục biết điều kiện gia đình Phí Bạc Lâm không tốt.
Kể cả Hứa Uy bên kia cũng luôn hỏi thăm tin tức của Phí Bạc Lâm.
Ngay cả việc Phí Bạc Lâm đang làm thêm bằng cách đi giao hàng, bọn họ cũng nắm rất rõ.Không có tiền, thì có chuyện để nói rồi.Quả nhiên, với Ôn Phục, người là người, tiền là tiền.
Có người kẻ dày dúi tiền cho cậu.
Cậu liếc nhìn ly rượu, thứ chất lỏng bên trong xanh thì chẳng ra xanh, lục thì chẳng ra lục.
Mặc dù Phí Bạc Lâm đã dặn không được uống rượu, nhưng cậu giả vờ như đó là nước giải khát, nhận ly uống một ngụm.
Bị cay đến mức cau mày, lẩm bẩm trong bụng là khó uống, cậu liền rút tờ 100 tệ từ tay Mạnh Dục, tiếp tục quay đầu nhìn về phía cửa chính, đợi Phí Bạc Lâm đến đón mình về."
Uống thêm vài ngụm nữa đi," Mạnh Dục nhích mông muốn chen vào ngồi cạnh Ôn Phục.
Ôn Phục không nhúc nhích, anh ta chỉ có thể nhấc mông lên.Ôn Phục lại quay đầu lại nhìn anh ta một cái, bực bội uống thêm ba ngụm, rút 300 tệ từ tay anh ta.Lúc này nhân viên phục vụ mang tequila đến.Mạnh Dục nhướng mày, chỉ vào sáu ly tequila này và một chai bia Wusu trên bàn: "Những cái này, cậu uống cạn một ly, tôi cho cậu một ngàn."
Đây là một trò chơi họ thường chơi khi đến quán bar.
Dưới ly rượu hoặc chai bia sẽ lót một xấp tiền, nhiều hay ít tùy ý.
Dưới ly có nhiều tiền thì rượu cũng nhiều.
Ai uống cạn ly sẽ lấy được số tiền bên dưới.
Đây cũng là lý do tại sao Mạnh Dục mang theo nhiều tiền mặt như vậy.Trò chơi này với những người tiêu tiền như nước thì chỉ để giải trí.
Nhưng Mạnh Dục nhìn ra Ôn Phục không hiểu về rượu, bèn đặt sáu ly tequila nhỏ và một chai bia trước mặt Ôn Phục.
Người bình thường muốn lấy 1000 tệ, chắc chắn sẽ chọn bia có nồng độ thấp hơn tequila rất nhiều.
Nhưng người ngoại đạo như Ôn Phục thì quả nhiên cầm ly tequila.Đối với một người bình thường chưa từng uống rượu nhiều, sau khi đã có ly cocktail kia lót dạ, không cần uống nhiều tequila, chỉ cần hai ly là có thể say mềm.Đáy và miệng ly tequila đều rắc một lớp muối.
Ôn Phục nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Khi lưỡi nếm được vị muối, cả khuôn mặt cậu nhăn lại như một quả mướp đắng.Thấy phản ứng đó, Mạnh Dục chắc mẩm cậu chưa từng uống.
Cố ý hỏi: "Không ngon à?"
Ôn Phục vừa định trả lời "mặn," ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt bừa bãi của Mạnh Dục, không muốn lãng phí thêm một lời thừa thãi nào, chỉ đưa tay ra nói: "Một ngàn."
Mạnh Dục cười tủm tỉm đưa 1000 tệ cho cậu: "Còn năm ly nữa."
Ôn Phục lần lượt uống hết.
Càng về sau sắc mặt Mạnh Dục càng khó coi.Mất 4000 5000 tệ rồi nhưng thằng nhóc Ôn Phục này không có chút dấu hiệu đã say nào.Đừng nói là rượu càng lâu càng ngấm, dù có ngấm đến mức nào cũng không đến mức uống nhiều như vậy mà người ta không thèm thở dốc một cái chứ?Mạnh Dục biết mình đã gặp phải bầu rượu bẩm sinh.Nhưng hắn cũng hiểu một điều: Dù một người uống rượu giỏi đến đâu, cũng có một giới hạn, luôn có một mức độ có thể say.Thấy Ôn Phục đã lấy hơn 6000 tệ từ hắn mà không uống nữa, Mạnh Dục không cam lòng, chỉ vào chai bia Wusu cuối cùng trên bàn, nói: "Chai này!
Uống chai này, tôi cho cậu 2000!"
Ôn Phục không tiếp tục.
Ôn Phục làm gì cũng có chừng mực.
Cậu đã kiếm đủ tiền vé máy bay và khách sạn cho mình và Phí Bạc Lâm để đi Chiết Giang dự chung kết nên cậu sẽ không tham lam.
Thế nên cậu nói gì cũng không uống nữa.Bây giờ là 11 giờ 45 phút.
Phí Bạc Lâm sắp đến đón cậu rồi.
Cậu còn muốn uống vài ngụm nước để tan bớt mùi rượu, tránh để Phí Bạc Lâm phát hiện.Mạnh Dục đảo mắt một cái, kéo Ôn Phục lại: "Cậu có biết tại sao Phí Bạc Lâm lại bỏ thi môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học không?"
Một câu nói đã thu hút sự chú ý của Ôn Phục.Ánh mắt đen láy của Ôn Phục nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
Mạnh Dục cười he he, chỉ vào chai bia Wusu trên bàn: "Cậu uống chai bia đó đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Ôn Phục lập tức cúi người lấy chai bia.Mạnh Dục giật lấy chai bia, giơ ra sau lưng: "Có người uống bia bị đổ ra ngoài, một chai bia ghé vào môi, uống một nửa đổ một nửa.
Dù sao cũng là 2000 tệ, tiền của tôi không phải từ trên trời rơi xuống."
Ôn Phục hỏi: "Vậy thì thế nào?"
Mạnh Dục mở nắp chai bia, nhướng mày nhìn cậu: "Tôi đút cho cậu."
Ôn Phục càng thấy khó hiểu.
Người này đã nhiệt tình đưa tiền rồi thì thôi đi, sao còn nhiệt tình hầu hạ người khác nữa?Cậu cảm thấy hành vi này hơi hèn, nhưng Phí Bạc Lâm đã dạy cậu rằng đó là một từ không lịch sự, giống như "baka," không thể nói ra.
Thế nên Ôn Phục đã nhịn.Cậu nói: "Vậy anh đút đi."
Mạnh Dục đưa tay bóp cằm của cậu, cúi người nói: "Miệng cậu nhỏ, tôi sẽ rót từ từ."
Ôn Phục muốn nói rằng miệng mình trông nhỏ thôi, nhưng có thể chứa được rất nhiều, còn có thể quấn lưỡi với Phí Bạc Lâm nữa.
Nhưng cậu cũng không muốn uống vội.
Quan trọng nhất là cậu không muốn lãng phí thêm một chữ nào với Mạnh Dục.
Thế nên cậu không nói gì, mặc cho Mạnh Dục rót rượu vào miệng mình.Miệng chai thủy tinh tròn chạm vào môi và răng của cậu, tạo ra một tiếng va chạm rất nhẹ.
Ôn Phục vô thức ngậm lấy bia lạnh chảy vào miệng cậu từ miệng chai.Hành động uống cạn một ly cocktail đặc biệt và tequila của cậu trước đó đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lần này, Mạnh Dục trực tiếp bóp cằm cậu để rót bia vào miệng, càng khiến nhiều người nhìn lại.Một góc vang lên tiếng bấm máy rất khẽ.Ôn Phục uống xong bia, vẫn không thấy một chút say xỉn nào.
Mạnh Dục biết mình không thể chuốc say cậu, mặc dù lúc rót rượu thì vớt vát thỏa mãn đôi chút, nhưng hắn vẫn không cam lòng với gương mặt lạnh như băng của Ôn Phục từ đầu đến cuối.Vì vậy khi Ôn Phục hỏi hắn lý do Phí Bạc Lâm vắng mặt trong kỳ thi tiếng Anh, hắn ghé vào tai Ôn Phục nói một câu rất dài.Trong khoảng thời gian câu ấy, đa số ánh nhìn xung quanh đã tản ra.
Sắc mặt Ôn Phục dần đông cứng.Sau đó chỗ của cậu vang tiếng chai thủy tinh vỡ giòn tan.
Khi những người xung quanh phản ứng lại, Ôn Phục đã đạp Mạnh Dục ngã xuống đất, ngồi lên ngực Mạnh Dục, nắm lấy cổ áo anh ta và đấm liên hồi vào mặt anh ta.Những tiếng la hét vang lên xung quanh.
Bàn tay của Ôn Phục đỏ ửng.
Máu không biết chảy ra từ trán hay mũi của Mạnh Dục đã dính vào tay Ôn Phục.Những người xung quanh không thể kéo cậu ra.
Chưa từng có ai thấy Ôn Phục có sức mạnh lớn như vậy.
Dù có bao nhiêu cánh tay đưa ra từ phía sau, Ôn Phục vẫn vững vàng ngồi trên ngực Mạnh Dục, đấm anh ta tới tấp.Mãi cho đến khi một giọng nói từ trong đám đông ồn ào truyền đến: "Tiểu Phục!"
Ôn Phục không quay đầu lại, nhưng bàn tay kia nắm lấy cậu, dễ dàng kéo cậu dậy khỏi mặt đất.Phí Bạc Lâm kéo Ôn Phục đi, đồng thời quay đầu lại nhìn Mạnh Dục một cái thật sâu.
Ánh mắt đó u tối và sâu thẳm, khiến Mạnh Dục chợt nhận ra bóng đen dày đặc trên người Phí Bạc Lâm vào buổi chiều ngày thi đại học vẫn chưa biến mất.Nhưng Phí Bạc Lâm không thể trở mình được nữa.Mạnh Dục và Hứa Uy đều nghĩ như vậy.
Dù có hận đến đâu cũng không thể gượng dậy được nữa.Sự phản kháng duy nhất mà Phí Bạc Lâm có thể làm trong đời này là dùng ánh mắt như vậy để nhìn bọn họ.
Đáng tiếc, ánh mắt chỉ là thứ đe dọa yếu ớt nhất.
Mạnh Dục không mất lấy một miếng thịt, cũng chẳng trầy nổi một lớp da.Hắn nhận lấy khăn giấy từ người bên cạnh để ép lên trán và mũi đang chảy máu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phí Bạc Lâm và Ôn Phục, cười đắc ý, vẫy tay rồi lại vẫy tay: "Cho chúng đi, để chúng đi đi."
Phí Bạc Lâm không quay đầu lại nữa.Hôm nay là thứ Sáu, anh không đi xe máy mà đi tàu điện ngầm đến gần quán bar rồi đi bộ.
Vừa vào cửa quán, anh đã thấy Ôn Phục đang đè Mạnh Dục xuống đất mà đánh.Đây là lần đầu anh bắt gặp Ôn Phục đánh người trong cơn thịnh nộ.
ọi chuyện trước kia so với bây giờ chỉ là nhỏ nhặt.
Khi Ôn Phục thật sự đỏ mắt, chẳng ai có thể kéo cậu ra.May là cậu vẫn nhận ra giọng của anh, còn chịu nghe lời anh.Hai người một trước một sau bước trên vỉa hè gió thu se lạnh.
Bên cạnh, một hàng quán bar đang hoạt động ngập tràn xa hoa và phóng đãng.
Tiếng nhạc rock và dân ca đập thẳng vào màng nhĩ.
Họ đi qua những ánh đèn muôn màu muôn vẻ, cuối cùng cũng đến cuối phố.
Ở đây thưa thớt người, mưa cũng đã tạnh.Trong làn gió thu se lạnh, Phí Bạc Lâm nghe thấy tiếng hít mũi khe khẽ.Ôn Phục đi sau lưng anh, cách anh một cái bóng dài.
Cậu dùng mu bàn tay dính đầy máu và bụi rất bẩn thỉu để lau nước mắt, giống như cái đêm đầu tiên cậu gõ cửa nhà Phí Bạc Lâm, cũng dùng bàn tay lấm bẩn như vậy để lau máu mũi do bị đánh.
Lau thế nào cũng không sạch.Phía trước đi mãi mà chẳng còn đường, đèn đường cũng không chiếu tới.Phí Bạc Lâm dừng lại.
Anh vẫn cách Ôn Phục một cái bóng dài.Anh nhìn chằm chằm vào viên gạch cuối cùng dưới chân, khẽ hỏi: "Mạnh Dục đã nói gì với em?"
Chưa dứt câu, Ôn Phục đã lao đến đâm sầm vào lưng anh từ phía sau, hai tay ôm chặt lấy anh: "Bọn họ bắt nạt anh..."
Giọng Ôn Phục nghẹn lại, chan chứa nghẹn ngào.
Có lẽ vì cậu đang vùi mặt vào lưng Phí Bạc Lâm, nên anh cảm thấy sau lưng mình ươn ướt."
Họ bắt nạt anh."
Ôn Phục nấc nghẹn, từng tiếng bật ra từ lồng ngực.
Mỗi chữ run rẩy hòa vào nhịp tim Phí Bạc Lâm rồi dội thẳng vào tai anh: "Em ghét bọn họ."