[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] [Đam] Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
Chương 39: Heo đất
Chương 39: Heo đất
Editor: SophieBeta: SophieGhé qua tiệm tạp hoá chào dì Ngô xong, cả hai đi thẳng về nhà.
Phí Bạc Lâm đặt đồ xuống rồi đi thẳng vào bếp, bắt tay vào nấu cơm đầu tiên.Buổi trưa tan học anh và Ôn Phục đã cùng đến căng tin ăn.
Hiện tại mỗi tuần Ôn Phục đều có 150 tệ cố định trong thẻ ăn do Phí Bạc Lâm nạp, bằng với tiền sinh hoạt của anh.
Trừ chi phí ăn sáng mỗi ngày và cuối tuần ăn ở nhà, 150 tệ khá dư dả.
Ôn Phục thậm chí có thể gọi hai món mặn, một món rau và hai phần cơm mỗi bữa.Khi ăn xong và đặt khay xuống, Phí Bạc Lâm hỏi Ôn Phục đã nghĩ ra muốn ăn gì cho bữa tối chưa.
Ôn Phục suy nghĩ một lát rồi nói ăn gì cũng được.Phí Bạc Lâm hiểu, có lẽ từ nhỏ đến lớn Ôn Phục chưa từng được ngồi xuống trước một bữa cơm tử tế.
Việc cậu chẳng thể nghĩ ra món gì để ăn suy cho cùng chỉ bởi tuổi thơ quá thiếu thốn, ngay cả khái niệm về một bữa cơm đủ đầy cũng mơ hồ.Nếu vậy anh hoàn toàn có thể tự mình nấu thật nhiều món để bù đắp cho cậu.Chợ còn một cân tôm tươi.
Phí Bạc Lâm mua thêm một ít đậu nành và thịt băm.
Bữa tối đã quyết định ăn đơn giản vậy thì cố gắng nấu từng món thật ngon.Một món tôm xào cay, một món giá đỗ xào thịt và một bát canh cà chua trứng, đều là những món ăn quen thuộc nhưng rất đưa cơm.Tôm xào cay
Giá đỗ xào thịt
Canh cà chua trứng
Vừa vào nhà, Ôn Phục đã thay dép lê, ôm gói hàng và ngồi phịch xuống sàn.
Năm gói hàng chất đống giữa hai chân cậu.
Ôn Phục cầm dao rọc giấy chuyên tâm tháo từng lớp bìa carton.Phí Bạc Lâm xách thức ăn đi qua, cúi đầu cười nói: "Vừa về nhà đã ngồi dưới đất, không sợ bẩn sao."
Nhưng anh cũng không có ý định kéo cậu dậy.
Quần đồng phục Ôn Phục đang mặc dù sao tối nay cũng phải giặt, giờ mà bắt cậu đứng dậy thì lại làm mất hứng.Ôn Phục cúi đầu loay hoay với đống gói hàng mà Phí Bạc Lâm mua cho cậu, hiếm khi lên tiếng phản bác:"Không bẩn đâu."
Giọng nói chậm rãi, trong ngữ điệu ngơ ngác thường ngày mang chút vui vẻ hiếm thấy."
Không bẩn?"
Phí Bạc Lâm liếc nhìn cậu."
Tối qua anh vừa lau nhà xong mà."
Ôn Phục trả lời mà không ngẩng đầu.Phí Bạc Lâm nhếch môi cười.
Vừa định bước vào bếp, anh đã nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng.
Ôn Phục vừa tháo dỡ xong một gói hàng, khẽ "wow" một tiếng.Anh quay đầu lại vừa lúc thấy Ôn Phục đang bóc chiếc cặp sách ra khỏi bao bì.
Cậu nâng niu chiếc cặp trước mắt, hai con ngươi đen láy sáng lấp lánh, chăm chú xem xét từng chi tiết của chiếc cặp, nghiêm túc như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật.Thực ra đó chỉ là một chiếc ba lô vải màu xanh hải quân hết sức bình thường, giá hơn năm mươi tệ.
Kiểu dáng mô phỏng lại một thương hiệu ba lô từng rất thịnh hành trong trường mấy năm gần đây, trên lớp toàn bộ lớp vải thậm chí chẳng có nổi một cái nhãn mác.
Ưu điểm duy nhất cũng là lớn nhất của nó là bền.
Hơn một năm trước Phí Bạc Lâm cũng đặt ở cửa hàng này, khi đó giá chỉ ba mươi tệ.Lúc này biểu cảm của Ôn Phục đã khiến cho chiếc cặp năm mươi tệ trông chẳng khác nào bảo vật năm ngàn tệ.
Cả khuôn mặt cậu rạng rỡ toát ra cái vẻ ngây ngốc đáng yêu: "Tôi, một con mèo nhỏ, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi."
Mặt trời buổi chiều thật đẹp.
Chỉ một lúc mải tháo mở gói hàng mà ánh hoàng hôn đã theo ban công tràn vào phòng khách.Đống hàng của Ôn Phục được chiếu sáng lấp lánh trong ráng chiều.Phí Bạc Lâm không để ý đến cậu nữa, quay người vào bếp từ từ chuẩn bị nguyên liệu.Tiếng mở gói hàng bên ngoài đứt quãng.
Mỗi khi mở ra một cái, Ôn Phục lại cầm trên tay ngắm nghía rất lâu.
Cậu cẩn thận đặt đồ lên ghế sofa rồi lại chạy xuống sàn ngồi, từ từ mở gói hàng tiếp theo.
Có vẻ như cậu rất tận hưởng quá trình này nên mỗi gói hàng đều được mở rất chậm.Trong bếp Phí Bạc Lâm đã cắt đầu và rút chỉ tôm, thậm chí còn bóc vỏ.
Sau khi ướp với rượu nấu ăn, anh bắc chảo lên bếp.
Dầu nóng, anh pha nước sốt với dầu hào, xì dầu, xì dầu đậm, bột năng và đường trắng.
Đầu tiên anh cho gừng, hành lá, tỏi băm nhỏ và vài lát gia vị vào chảo phi thơm, sau đó đổ tôm và ớt hiểm vào xào với nước sốt trong vài phút.
Chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan ra khắp nhà.Ôn Phục đang mở gói hàng bỗng nhúc nhích mũi, hít hít không khí rồi nuốt một ngụm nước bọt.Chưa đầy nửa tiếng, hai món mặn và một món canh đã xong.
Phí Bạc Lâm bưng hai bát cơm trắng đầy ra.
Ôn Phục, một chân xỏ dép lê, một chân mang giày mới, trong áo đồng phục còn mặc thêm chiếc áo len vừa mua.
Cậu ngồi xổm bên ghế sofa lúi húi vặn vít cho chân ghế.Nếu không phải Phí Bạc Lâm đã nói quần phải thay trong phòng thì chắc giờ này Ôn Phục đã mặc cả chiếc quần jean mới vào người rồi.Cơm được đặt lên bàn, chân ghế của Ôn Phục cũng đã vặn xong.
Gói hàng cuối cùng vẫn chưa được mở.
Ôn Phục quay đầu nhìn mâm cơm, rồi lại nhìn gói hàng phía trước, rồi lại nhìn mâm cơm.Sau một hồi phân vân cậu vẫn chọn ngồi vào bàn ăn trước.Vừa định đưa tay lấy bát, cậu đã bị Phí Bạc Lâm dùng đũa gõ nhẹ: "Đi rửa tay trước."
"Vâng."
Ôn Phục vui vẻ bước đi.
Mỗi chân mang một chiếc dép lê và một chiếc giày mới của cậu.Đến khi quay lại bát của cậu đã đầy tôm và đậu nành xào thịt.
Phí Bạc Lâm đặc biệt lấy cho cậu một cái thìa để có thể trộn tất cả thức ăn với cơm và ăn một lần.
Đây là cách ăn mà Ôn Phục thích.Vì vẫn bận tâm đến gói hàng chưa mở xong nên Ôn Phục ăn rất vội.Và vì món ăn quá ngon Ôn Phục đã ăn vội ba bát cơm.Phí Bạc Lâm hiểu được tâm tư của cậu nên cũng chiều theo.
Chỉ khi Ôn Phục ăn quá nhanh, Phí Bạc Lâm mới không nhịn được nhắc nhở: "Ăn chậm thôi."
Ăn xong đặt bát xuống, Ôn Phục vừa nhấc mông khỏi ghế, một ánh mắt của Phí Bạc Lâm đã chiếu tới, cậu lại ngồi xuống."
Tôi, một con mèo nhỏ, dạo gần đây cũng đã biết nhìn sắc mặt rồi đấy."
Ôn Phục nhanh chóng quét mắt một lượt quanh bàn ăn, cuối cùng nhớ ra lấy giấy ăn lau sạch miệng dính đầy dầu mỡ.
Sau đó cậu nhanh nhẹn dồn những hạt cơm rơi vãi xung quanh bát mình vào thùng rác rồi sắp bắt đũa lại ngay ngắn.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Phí Bạc Lâm, cậu lao như bay về phía gói hàng.Phí Bạc Lâm dọn dẹp xong trong bếp đi ra, thấy Ôn Phục đang ôm gói hàng cuối cùng vừa mở, nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt trầm tư.Đó là một con heo đất hình con lợn.
Lỗ để bỏ tiền ở trên đỉnh.
Ôn Phục giơ con lợn lên, ngẩng đầu nhìn cái lỗ đen."
Anh," cậu nghe tiếng bước chân lập tức quay đầu lại, "Cái này để làm gì?"
Ôn Phục đã vứt áo khoác đồng phục sang một bên, chỉ mặc chiếc áo len mới.
Chân cũng đã đi một đôi giày mới hoàn chỉnh nhưng tất cả các thẻ tag vẫn còn nguyên.Phí Bạc Lâm nhặt chiếc áo khoác đồng phục bị vứt dưới đất lên, đặt lên tay vịn ghế sofa.
Sau đó anh đi vào tủ lấy kéo, vừa cúi người cắt thẻ tag trên áo len và giày cho Ôn Phục vừa nói: "Để em cất tiền."
Mắt Ôn Phục từ từ mở to: "Em ấy ạ?"
Phí Bạc Lâm vứt thẻ tag, cất kéo, đi vào phòng lấy ví, rút ra tổng cộng 1230 tệ mà Ôn Phục đã đưa cho anh trước đó, không thiếu một xu nào.
Anh quay lại ngồi xổm trước mặt Ôn Phục, gập từng tờ lại và nhét vào con heo đất trong tay cậu: "Trẻ con nhà người khác đều có heo đất để cất tiền riêng, em cũng có."
Ôn Phục cúi đầu, hai mắt không chớp nhìn Phí Bạc Lâm nhét từng tờ tiền vào lỗ.
Mũi cậu gần như chạm vào ngón tay xương xẩu của Phí Bạc Lâm.Cho đến khi tiền được nhét hết vào, cậu nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen một lúc lâu rồi ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm hỏi ngây ngô: "Em cũng có thể có sao?"
"Đương nhiên rồi."
Phí Bạc Lâm đứng dậy đi về phía cửa: "Anh phải đi trông cửa hàng rồi, em ở nhà hay đi cùng anh?"
Ôn Phục không chút do dự đặt con heo đất xuống sàn, bám theo anh như một cái đuôi.Cửa hàng tạp hóa nhà họ Lâm vào cuối tuần mở cửa đến mười hai giờ đêm.
Ôn Phục ngồi sau quầy thu ngân, uống xong ngụm sữa cuối cùng, lắc hộp xác định không còn một giọt nào mới cất bài tập và rời khỏi chỗ, bắt đầu giúp Phí Bạc Lâm kiểm kê hàng hóa trên kệ.Thực ra mỗi tối Phí Bạc Lâm đều là người chịu trách nhiệm làm công việc này.
Trước đó Ôn Phục đã cố gắng giúp lau nhà nhưng lại không bao giờ lau sạch được.
Thế nên Phí Bạc Lâm đã sắp xếp việc này cho Ôn Phục.Sau khi kiểm kê xong hàng hóa và tắt đèn, tiệm tạp hóa nhỏ được khóa lại.
Hai bóng người một lớn một nhỏ đi dưới ánh trăng sáng trở về nhà.Bữa khuya là cơm chiên với giá đỗ xào thịt còn lại từ buổi chiều.
Phí Bạc Lâm cố ý lọc bớt dầu, chiên lại thịt băm cho bề mặt giòn hơn.
Cơm trắng được trộn đều với nước sốt.
Ôn Phục lại ăn một bát lớn.Định ăn thêm bát thứ hai, Phí Bạc Lâm đã ngăn lại: "Buổi tối không được ăn quá nhiều.
Đi tắm nhanh lên."
Ôn Phục ngoan ngoãn ôm khăn tắm và quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh nhưng ngay lập tức bị Phí Bạc Lâm nhìn thấu ý đồ.
Anh túm lấy cổ áo sau của cậu kéo lại: "Cởi áo len ra, không được mang quần jean vào, đồ chưa giặt không được mặc đi ngủ."
"...
Vâng."
Ôn Phục né tránh bất thành, miễn cưỡng cởi quần áo mới của mình ra.May mắn thay chiếc áo len này cũng màu xám.
Phí Bạc Lâm cho quần áo đồng phục của anh và Ôn Phục cùng chiếc áo len vào máy giặt.
Quần jean thì được ngâm trong nước muối.
Anh vào phòng bật chăn điện.
Trong lúc chờ quần áo giặt xong, anh học bài nửa tiếng.
Khi đang phơi quần áo ngoài ban công, anh liếc thấy một bóng đen lướt nhanh vào phòng khách rồi lại nhanh chóng rời đi.Phí Bạc Lâm:?Cái gì vừa lướt qua vậy?Anh cầm cây sào phơi đồ dò dẫm bước vào.
Sau khi đảo mắt khắp phòng khách, anh nhanh chóng nhận ra chiếc cặp, con heo đất và đôi giày mới của Ôn Phục đã biến mất.Phí Bạc Lâm hiểu ngay, đi thẳng vào phòng.
Quả nhiên Ôn Phục mặc đồ ngủ, ôm con heo đất trong lòng, tay xách cặp và giày, lén lút đặt chiếc cặp mới lên đầu giường, đôi giày mới thì đặt ngay ngắn dưới chân giường, cẩn thận như đang cất giữ báu vật.Làm xong tất cả, Ôn Phục ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Phí Bạc Lâm, chớp chớp: "Anh?"
Phí Bạc Lâm không nói gì.Ôn Phục: "Em ôm heo đất ngủ có được không?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Anh biết ngay mà."
Không được."
Sắc mặt Phí Bạc Lâm tối sầm lại, từ chối dứt khoát: "Ôm nó ngủ cả đêm thì sẽ bị cảm lạnh, còn dễ đau bụng nữa."
Ôn Phục: "Em không bị đâu."
Phí Bạc Lâm: "Em sẽ bị."
"Em không bị đâu."
"Em sẽ bị."
"Em không bị đâu."
"..."
Phí Bạc Lâm nhận ra hôm nay Ôn Phục nhất định phải ôm con heo đất này ngủ.
Thế là anh đành bất lực dặn dò: "Tốt nhất là đừng để nó chạm vào bụng."
Không biết Ôn Phục có nghe lọt tai không.
Phí Bạc Lâm vừa chớp mắt, cậu đã chui vào trong chăn.Khi anh đã rửa mặt và sắp xếp xong mọi thứ bên ngoài trở lại phòng, Ôn Phục đã nằm ngủ trên giường.
Một khối lớn nhô lên qua lớp chăn ở eo cậu.
Nhìn là biết đó là chỗ cậu để con heo đất.Như thể có điều gì muốn nói với Phí Bạc Lâm, vừa có tiếng bước chân trong phòng, tai của Ôn Phục đã động đậy trước cả khi cậu tỉnh.
Ngay sau đó cậu mở mắt, nửa tỉnh nửa mê tìm kiếm bóng dáng của Phí Bạc Lâm, ánh mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào anh.Phí Bạc Lâm vừa lấy quần áo cho ngày mai từ trong tủ quần áo ra vừa hỏi mà không quay đầu lại: "Còn chuyện gì à?"
Ôn Phục nằm trên gối gật đầu, nhận ra đối phương không nhìn thấy cậu khẽ gọi: "Anh."
Giọng nói mang chút ngọng nghịu và ngái ngủ."
Hả?"
"Anh," Ôn Phục gọi lại một lần nữa, đồng thời dịch người về phía mép giường, "Tối nay em có thể đổi chỗ ngủ với anh không?"
Trong một tháng qua hai người luôn ngủ chung một giường.
Phí Bạc Lâm dậy sớm mỗi ngày, để tiện xuống giường anh luôn ngủ ở phía ngoài.Nghe thấy lời của Ôn Phục, anh dừng tay, bất lực lắc đầu.
Sau đó anh quay lại, chống tay xuống cạnh giường, cúi sát nhìn thẳng vào mặt Ôn Phục.
Vừa tức vừa buồn cười, anh nghiến răng đưa tay nhéo má cậu:"Em buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt mà vẫn cứ muốn dán chặt vào đôi giày dưới đất à?"
Mặt Ôn Phục bị véo đến biến dạng.
Đôi mắt vừa nhắm lại lại cố gắng mở ra.
Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt bình thản và cứng đầu nhưng lời nói đã gần như mê sảng: "Em không buồn ngủ... em có thể nhìn được."
"Hừ."
Phí Bạc Lâm cười lạnh.Phí Bạc Lâm buông tay.Căn phòng im lặng hai giây.Ôn Phục ngủ thiếp đi."
Hừ."
"Em không buồn ngủ..."
"Em có thể nhìn được..."
Phí Bạc Lâm đầy vẻ mỉa mai, lẩm bẩm lặp lại hai câu đó vào tai Ôn Phục.
Nói xong anh quay người đi vào tủ lấy quần áo.Khi anh đặt quần áo của cả hai người xuống cuối giường, từ từ vén chăn lên nằm xuống chuẩn bị ngủ, một đôi mắt mèo bên cạnh lại từ từ mở ra: "Anh..."!!!Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm thở dài.Phí Bạc Lâm đổi giường.Một chú mèo nhỏ đã đạt được mong muốn.Ngày hôm sau, Ôn Phục, người đã ôm con heo đất lạnh lẽo ngủ cả đêm đã bị cảm lạnh.