[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] [Đam] Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
Chương 79: Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi về
Chương 79: Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi về
Editor: SophiePhí Bạc Lâm cuối cùng cũng quay người lại.Anh nâng cằm Ôn Phục, thấy toàn bộ khuôn mặt cậu đều dính đầy máu, chỉ còn hai vệt nước mắt trong veo rơi thẳng từ khóe mắt xuống.Phí Bạc Lâm thoạt đầu giật mình, sau đó mới hiểu ra đó là do Ôn Phục tự lấy tay dính máu quẹt khắp mặt.
Anh không nhịn được cười khẽ, lấy khăn giấy ra lau mặt cho Ôn Phục: "Sao lại biến thành mèo hoa rồi."
Ôn Phục mặc cho anh lau.
Đợi lau xong vệt máu, Phí Bạc Lâm lại đổi tờ giấy khác, kẹp mũi cậu.Ôn Phục liếc Phí Bạc Lâm, nhắm mắt lại xì một hơi thật mạnh.Phí Bạc Lâm vừa cười vừa giả bộ ghét bỏ, lau mũi cho Ôn Phục: "Bị người ta bắt nạt rồi còn bắt anh hầu hạ, anh cũng thấy tội nghiệp cho bản thân mình."
Ôn Phục tưởng thật, mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn anh."
Được rồi," Phí Bạc Lâm khoác vai Ôn Phục đi về nhà, giọng anh bình thản, dường như thái độ của anh đối với chuyện xảy ra vào ngày thi đại học đó đã không còn dữ dội nữa, "Anh cũng ghét họ, Tiểu Phục.
Nhưng chỉ ghét thôi thì không có tác dụng.
Chỉ khi nào con người ta trở nên mạnh hơn, cảm xúc mới có trọng lượng.
Nếu không, niềm vui, nỗi buồn, tức giận của em trong mắt người khác chỉ là một cục bông nhẹ hều."
Ôn Phục sờ vào túi, chạm vào mấy nghìn tệ kiếm được từ việc uống rượu, tâm trạng đã bình tĩnh hơn một chút, cúi đầu nhìn đường: "Vậy làm thế nào mới trở nên mạnh mẽ?"
"Cố gắng."
Phí Bạc Lâm nói, "Cố gắng hết sức.
Một ngày không đủ thì dùng một năm.
Một năm không đủ thì dùng mười năm.
Chỉ cần một người đủ nỗ lực thì sẽ càng ngày càng mạnh hơn."
Ôn Phục ngẩng đầu nhìn anh: "Thật không ạ?"
Phí Bạc Lâm nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc, nói: "Bước đầu tiên của sự nỗ lực, chính là tin tưởng vào bản thân mình trước đã."
"Em đương nhiên tin tưởng vào bản thân mình."
Ôn Phục nhìn con đường phía trước, khẽ nói, "Em cũng sẽ trở nên mạnh hơn.
Sau khi mạnh hơn..."
Lời nói của cậu nhỏ dần, nói một cách mơ hồ.Phí Bạc Lâm khẽ cúi người: "Gì cơ?
Mạnh rồi thì em muốn làm gì?"
Ôn Phục nói: "Rải tro cốt của bọn họ."
"..."
Phí Bạc Lâm im lặng một giây, "Không được."
"Tại sao?"
"Có thể phạm pháp."
"..."
Ôn Phục thở dài: "Ước gì có Ryuk thì tốt."
Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Cái gì?"
Ôn Phục nhìn anh bằng ánh mắt như trẻ con ngắm đồ cổ, giọng nói mang vẻ hận không thể rèn sắt thành thép: "Không có gì."
Rạng sáng mới về đến nhà, Ôn Phục hiếm khi không đuổi theo Phí Bạc Lâm để tắm cùng.
Cậu tự mình ngồi trước bàn học trong phòng, dùng một cây bút dạ đen nguệch ngoạc vẽ.Phí Bạc Lâm lười quan tâm đến cậu, chỉ nghĩ rằng đêm nay cậu bị kích thích nên bùng nổ cảm hứng sáng tạo.
Anh tự cầm quần áo và khăn tắm đi tắm trước.Tắm xong đi ra, anh gọi bâng quơ: "Em gái?"
Ôn Phục phát ra tiếng từ mũi, lề mề đáp lại: "Ưmmm?"
"Đi tắm đi."
"Ò."
Ôn Phục đi dép lê loẹt quẹt, lấy khăn tắm và quần áo treo ngoài cửa sổ vào nhà vệ sinh để tắm rửa.Phí Bạc Lâm vừa lau tóc vừa đi vào phòng.
Anh thấy cuốn sổ của Ôn Phục đang mở trên bàn.
Anh đến gần xem, trên đó viết đầy ba cái tên: "Hứa Uy", "Mạnh Dục" và "Châu Kỳ".Hứa Uy và Mạnh Dục thì anh biết, nhưng "Châu Kỳ"...Phí Bạc Lâm suy nghĩ một chút, có lẽ là do giọng địa phương nên Ôn Phục đã nghe lầm Trâu Kỳ thành Châu Kỳ khi Mạnh Dục nói chuyện.Vấn đề là tại sao Ôn Phục lại viết ba cái tên đó nhiều lần trên cuốn sổ?Chẳng lẽ đang chơi trò "Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn"?Mặc dù với tính cách của Ôn Phục, người tin rằng Ultraman và Người Sói cùng tồn tại trên đời thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.Phí Bạc Lâm gập cuốn sổ lại một cách khó hiểu, vô tình phát hiện bìa trước và bìa sau của cuốn sổ đều bị Ôn Phục tô đen bằng bút dạ, chỉ còn lại một dòng chữ tiếng Anh sắc nét trên bìa trước: DEATH NOTE.Sổ Tử Thần.[Sổ tử thần là quyển sổ siêu nhiên trong truyện Death Note.
Ai bị viết tên vào, kèm hình dung đúng khuôn mặt, sẽ tèo đời.
Người viết có thể thêm cách tèo, nếu không thì mặc định là tèo vì đau tim.]Phí Bạc Lâm: "..."
Anh liếc nhìn quả táo đỏ được đặt ngay ngắn trên bàn.
Nghe nói thần chết Ryuk cai quản cuốn sổ tử thần thích ăn táo.
Bây giờ Ôn Phục cố gắng câu thần chết ra bằng một quả táo và một cuốn sổ giả, chẳng khác nào đang dùng bùa phép.Phí Bạc Lâm nhếch môi cười lạnh, không phát ra âm thanh.
Anh nhấc quả táo trên bàn, cắn rộp một miếng giòn vang.Với bản lĩnh của Ôn Phục, để "câu" được một con cá, Phí Bạc Lâm cũng phải đi chợ mua về làm sẵn rồi dọn lên bàn.
Vậy mà còn muốn "câu" thần chết.Cùng lắm thì cũng chỉ "câu" được Phí Bạc Lâm này thôi.Mà cũng là anh tự nguyện cắn câu.Ăn xong quả táo, Phí Bạc Lâm cầm điện thoại đi ra ngoài, đứng trên bãi cỏ xanh trước tòa nhà và lần đầu tiên chủ động gọi vào số điện thoại nước ngoài đó.Vào ngày sinh nhật của Ôn Phục, Phí Bạc Lâm đã đi cùng cậu đến Đại Nhạc Thành để tham gia buổi sơ tuyển chương trình.Ôn Phục ôm cây đàn ghita cũ mà Phí Bạc Lâm đã mua cho cậu.
Trong vòng 5 phút ban giám khảo cho phép, cậu đã giới thiệu bản thân ngắn gọn rồi trình bày một ca khúc tiết tấu nhanh mang tên Annabelle's Homework.Bài hát này không quá khó, ưu điểm là giai điệu dễ nghe.
Ngay cả người chưa từng nghe cũng có thể ngân nga theo chỉ sau một đoạn ngắn.
Trong thời gian rất ngắn là có thể khuấy động không khí, hơn nữa nội dung và phong cách cực hợp hình tượng thiếu niên 17 18 tuổi và chất giọng của Ôn Phục.Gần như ngay khi hát xong, cậu đã được ban giám khảo phát thẻ, cho phép tham gia ghi hình cho vòng thi 100 người toàn quốc vào tuần sau.Khi Ôn Phục đang biểu diễn, một người phụ nữ đeo kính râm lớn ở hậu trường đã chỉ vào cậu và hỏi người bên cạnh: "Cậu ấy tên gì?"
Trợ lý rút từ xấp hồ sơ ra tờ A4 mỏng của Ôn Phục: "Tên Ôn Phục, sinh viên năm nhất Đại học Tứ Xuyên, năm nay...
ơ?
Hôm nay vừa tròn mười tám."
"Mới 18 tuổi thôi à?"
Lôi Đới chuyển ánh mắt từ Ôn Phục ở phía xa sang tài liệu trong tay trợ lý, tự mình lấy qua xem, "Mấy vòng sau chú ý kỹ, nếu được thì liên lạc để ký hợp đồng sớm với tôi.
Khoảng trống trong mục quan hệ gia đình là sao?"
"Trước đó cậu ấy điền tên anh trai, nhưng hình như không phải ruột thịt."
Trợ lý giải thích, "Ban tổ chức yêu cầu mục quan hệ gia đình phải điền người thân trực hệ.
Bảo cậu ấy viết lại, thế là cậu ấy để trống mục này luôn."
Lôi Đãi cau mày: "Ý gì đây?
Bố mẹ ngồi tù?
Hay là trẻ mồ côi?"
Nếu là vế sau thì dễ giải quyết, nhưng nếu là vế trước, bất kể Ôn Phục có tiềm năng lớn đến đâu, cô cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi ký hợp đồng với cậu.Dẫu sao việc thân thích trực hệ vào tù, đối với một người chuẩn bị ra mắt, là vết không nhỏ không to.
Nếu ai muốn chặn đường bật lên, sẽ có vô số chỗ để bới.Trợ lý lập tức hiểu: "Đợi cậu ấy xuống sân khấu em sẽ đi hỏi."
Thế là khi buổi sơ tuyển kết thúc, Phí Bạc Lâm vừa chuẩn bị đưa Ôn Phục rời đi, hai người đã bất ngờ bị chặn lại.Lôi Đới không ra mặt, chỉ bảo trợ lý mời họ sang một bên, đưa danh thiếp ra: "Đây là danh thiếp của tổng giám đốc Lôi, người quản lý nổi tiếng của công ty giải trí 'Tương Lai'.
Cô ấy cũng là nhà đầu tư chính của chương trình này.
Tôi là trợ lý của cô ấy.
Vừa rồi tổng giám đốc Lôi đã xem toàn bộ phần trình diễn của bạn ở hậu trường và rất bất ngờ với màn thể hiện của bạn.
Có lẽ bạn chưa quen với công ty giải trí Tương Lai và tổng giám đốc Lôi.
Tôi có thể giới thiệu sơ qua.
Công ty giải trí Tương Lai là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này và người đứng đầu chính là bà chủ Lôi."
Nói đến đây, trợ lý mỉm cười: "Nói thẳng ra, chương trình này do tổng giám đốc Lôi đứng ra tổ chức.
Từ đầu tư đến đội ngũ, 80% mối quan hệ đều do tổng giám đốc Lôi gây dựng.
Không tính phần của công ty, chỉ riêng cá nhân tổng giám đốc Lôi đã đầu tư 30 triệu tệ.
Nói nhiều như vậy chủ yếu là để các bạn có một cái nhìn tổng quát về tổng giám đốc Lôi và công ty.
Dù sao thì phần lớn các thí sinh tham gia chương trình này, đích đến cuối cùng là ký hợp đồng với bà chủ Lôi.
Đây cũng là lý do tại sao tổng giám đốc Lôi tổ chức chương trình này, để tìm ra và bồi dưỡng thế hệ mới cho làng nhạc pop.
Về cô ấy thì tôi không cần phải nói quá nhiều.
Nếu các bạn quan tâm, có thể về nhà lên mạng tìm kiếm.
Kinh nghiệm và thành tựu của tổng giám đốc Lôi đều có ghi chép trên mạng.
Việc được cô ấy ký hợp đồng chắc chắn sẽ không phải là một giao dịch thua lỗ.
Ngược lại có nhiều kẻ chen chúc đến sứt đầu chảy máu, vậy mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt xanh của cô ấy."
Ôn Phục ngơ ngác, trợ lý thao thao bất tuyệt, cậu cũng không hiểu ẩn ý của đối phương.Trái lại Phí Bạc Lâm có vẻ linh hoạt hơn trong những việc này.
Nghe xong anh hỏi: "Tổng giám đốc Lôi muốn tìm hiểu điều gì ở chúng tôi?"
Trợ lý nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng, cúi đầu xem hồ sơ Ôn Phục: "Mục 'quan hệ gia đình' trên hồ sơ của bạn đang để trống..."
Đến đây thì Phí Bạc Lâm đã hiểu.
Trong lúc trợ lý cố ý kéo dài giọng, anh trả lời: "Tôi là người thân của cậu ấy."
Trợ lý có ý chỉ: "Người thân trực hệ?"
"Không phải."
Phí Bạc Lâm nói, "Là... anh trai."
"Còn bố mẹ thì sao?"
Thấy anh ngập ngừng, trợ lý mỉm cười một cách lịch sự, "Nếu các bạn không tiện trả lời cũng không sao.
Chỉ là nếu bước vào vòng chung kết, các công ty ký hợp đồng thường phải tìm hiểu rõ những điều này.
Không chỉ có chúng tôi mới như vậy."
Ngầm hiểu rằng, nếu không nói rõ ràng thì khó có cơ hội ký hợp đồng với Lôi Đới."
Qua đời rồi."
Phí Bạc Lâm giải thích thay cho Ôn Phục, "Mẹ qua đời, bố mất tích, không còn người thân nào khác."
Ánh mắt trợ lý lướt qua hai người họ: "Vậy còn bạn..."
Phí Bạc Lâm nói: "Tôi cũng gần như vậy."
Ngón tay trợ lý lướt qua giữa họ: "Quan hệ hiện tại của hai bạn là..."
Phí Bạc Lâm do dự một giây: "Chúng tôi sống cùng nhau."
Đáy mắt trợ lý thoáng lướt qua vẻ đã hiểu, cô gật đầu:: "Được rồi.
Chúc các bạn vượt qua những vòng thi tiếp theo thật thuận lợi.
Nếu tổng giám đốc Lôi có ý định gì, sẽ liên lạc với các bạn qua số điện thoại trên danh thiếp này."
Cô chỉ vào danh thiếp trong tay Phí Bạc Lâm.Cuộc trò chuyện kết thúc.
Phí Bạc Lâm và Ôn Phục rời khỏi trường quay.
Trợ lý cũng quay lại bên cạnh Lôi Đới."
Thế nào?"
Lôi Đới nhận lại tư liệu cá nhân của Ôn Phục, chỉ kẹp giữa ngón tay, nhưng đôi mắt sau cặp kính râm lại nhìn vào bóng lưng của họ khi rời đi."
Mồ côi."
Trợ lý trả lời không thiếu một chữ, "Mẹ qua đời, bố mất tích.
Cả hai đều như vậy."
Lôi Đãi lại hỏi: "Họ có quan hệ gì?"
"Sống chung."
Trợ lý ám chỉ bằng ngôn từ của mình, "Nương tựa vào nhau."
Lôi Đới cười khẽ, cuối cùng hỏi ý kiến của trợ lý: "Cô nghĩ sao?"
Câu trả lời của trợ lý đơn giản và rõ ràng: "Là một cặp."
Câu này trùng khớp với suy nghĩ của Lôi Đãi.Cả ánh mắt lẫn hành động, cảm giác giữa hai người họ quá thân mật, điều này không phải là một điểm tốt trong mắt Lôi Đới.Trẻ mồ côi, ít nói, lại đồng tính.Bất kể là gia đình, tính cách hay xu hướng tính dục, không có điểm nào phù hợp để tồn tại trong giới giải trí.
Dù sau này có được ra mắt, chỉ cần một trong những điểm này bị lộ ra, Ôn Phục sẽ mãi mãi không thể ngóc đầu lên được dưới sự phán xét của công chúng.Có thể nói, ngoài tài năng và gương mặt điển trai, Ôn Phục gần như không có gì đặc biệt trong mắt Lôi Đới.
Dù có về dưới trướng của cô ấy, việc nổi tiếng trong giới giải trí trong nước cũng sẽ rất gian nan.Cô ấy là người làm ăn, không làm những giao dịch thua lỗ.Lôi Đãi ném tài liệu lại cho trợ lý.
Ý định ký hợp đồng với Ôn Phục và đưa cậu về công ty đã không còn mạnh như mười phút trước.
Khi quay lại phòng nghỉ, cô chỉ nói một câu nhàn nhạt: "Cứ xem vài vòng sau cậu ấy biểu hiện thế nào đã."
Bên kia, sau khi Phí Bạc Lâm đưa Ôn Phục rời khỏi trường quay, anh lập tức mở điện thoại lên tìm kiếm thông tin cá nhân của Lôi Đới.Doanh nhân khởi nghiệp, quản lý nổi tiếng nhất C-biz, nóc nhà vận hành showbiz, "thợ săn ngôi sao" giỏi nhất...
Vô số danh hiệu được gắn cho cô trên các trang báo giải trí.
Nhưng tin tức nặng đô nhất là vài năm trước, công ty do cô tự tay thành lập đã bị một tập đoàn lớn mua lại do thất bại trong thỏa thuận cá cược vì nghệ sĩ bỏ đi.
Cô không chịu khuất phục, trực tiếp từ chức, chấp nhận làm lại từ đầu ở một công ty nhỏ như Tương Lai.Trợ lý của Lôi Đới nói không sai, cô là một quản lý có tầm nhìn và bản lĩnh nhất giới giải trí trong nước.
Lôi Đới không thiếu tiền bạc, mối quan hệ hay năng lực.
Chỉ cần nhìn vào thành tích của những nghệ sĩ do chính tay cô dẫn dắt trước khi công ty bị mua lại, cũng đủ để thấy thủ đoạn của cô.Chỉ cần Ôn Phục có thể khiến Lôi Đới để mắt và ký hợp đồng, ít nhất tài năng và năng lực của cậu chắc chắn sẽ không bị chôn vùi.Và với tài năng của Ôn Phục, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.Phí Bạc Lâm vẫn cúi đầu lướt web, mặc cho Ôn Phục dắt tay đi.
Không biết đi đến đâu, cậu đột ngột dừng lại."
Sao vậy?"
Anh đang định ngẩng đầu hỏi Ôn Phục, thì cậu đã ghé lại gần: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: ?Ôn Phục: "Anh có biết mắt anh đang rất gần màn hình không?"
Không nói thì thôi, vừa nói xong Phí Bạc Lâm cũng nhận ra mình cầm điện thoại quá gần.Anh thử đưa ra xa hơn, nhưng lại không nhìn rõ.Ôn Phục nói: "Anh Bạc Lâm, anh bị cận rồi."
Phí Bạc Lâm cũng biết mình bị cận, nhưng anh đối xử với đôi mắt mình giống như tất cả đồ đạc trong nhà, như chiếc điện thoại cũ trong tay mình vậy.
Anh muốn dùng đến khi nào không dùng được nữa thì thôi, để chúng chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Không cần thiết phải tốn một khoản tiền lớn cho việc này.Ôn Phục kéo anh nói: "Chúng ta đi cắt kính."
Phí Bạc Lâm: "Cái gì?"
Chưa dứt câu, anh đã bị Ôn Phục kéo "vèo" một cái vào một cửa hàng kính mắt gần đó.Ôn Phục sờ vào túi, chạm vào hơn 6000 tệ kiếm được từ việc uống rượu của Mạnh Dục.
Một bên cậu canh chừng Phí Bạc Lâm đo độ cận, một bên ra ngoài chọn gọng kính cho anh.Trong đầu cậu luôn ghi nhớ câu nói đầy tâm huyết của Lư Ngọc Thu hồi cấp 3: "Khí chất của nhóm trưởng chỉ hợp đeo kính gọng vàng thôi."
Kiểu mà nhân vật chính trong tiểu thuyết thường đeo.Nhưng khi cậu nói y nguyên câu đó với nhân viên cửa hàng, đối phương rõ ràng đã không nhịn được cười.Ôn Phục không hiểu tại sao nhân viên lại cười.
Cậu chỉ biết, khi đối phương đưa chiếc gọng kính mà cậu mô tả ra trước mặt, cậu lập tức nhận ra chiếc gọng này hợp với Phí Bạc Lâm nhất.May mắn là tổng giá tiền của chiếc gọng này kèm theo tròng kính không quá đắt.
Độ cận của Phí Bạc Lâm cũng không quá cao, chỉ có vấn đề loạn thị hơi nghiêm trọng.
Về sau chú ý bảo vệ mắt thì độ cận cũng sẽ không tăng.Phí Bạc Lâm đeo thử kính, quả thực rất hợp với mình.Giá của tròng kính và gọng kính cộng lại gần 800 tệ.
Anh không đùn đẩy, cũng không từ chối Ôn Phục.
Ở một số phương diện, tính cách của anh và Ôn Phục rất giống nhau: Mặc dù trong cuộc sống họ tiết kiệm hết mức, nhưng họ không bao giờ cảm thấy mình không xứng đáng với những món quà mà đối phương tặng.
Không có ai trên thế giới này xứng đáng với món quà của đối phương hơn chính họ.
Đã là món quà được tặng, thì mình nên vui vẻ nhận và trân trọng nó.Vài ngày đầu đeo kính, Phí Bạc Lâm còn chưa quen.
Đôi khi thức dậy, rửa mặt xong ra đến cửa vẫn quên chưa đeo.
Đôi khi lại vì chưa quen mà tiện tay tháo ra để trên bàn hoặc ghế sofa.
Khi cần dùng lại phải tìm khắp nhà.Không ít lần Ôn Phục kịp gọi anh trước khi anh ra cửa, tự tay đặt kính lên sống mũi và vành tai.
Nhiều lần rồi Phí Bạc Lâm mới dần quen.Cuối tuần thứ hai sau vòng sơ tuyển, Cẩm Thành đón mùa thu đến muộn.Chương trình có một địa điểm thi đấu phụ ở Cẩm Thành.
Ôn Phục và Phí Bạc Lâm không cần bay đến Chiết Giang trong bốn lần ghi hình trước vòng bán kết và chung kết.
Trong một tháng này, Ôn Phục đã trở nên nổi tiếng trong một khu vực nhỏ.
Cậu luôn nằm trong top 3 bảng xếp hạng bình chọn của khán giả trong mỗi vòng thi, thậm chí đã hai lần lọt vào hot search của Weibo trong đêm hát bài tự sáng tác.Tuy nhiên, giới giải trí trong nước không thiếu những chuyện ồn ào và mới mẻ.
Bản thân chương trình này là một chương trình âm nhạc nhỏ, hợp tác với các nền tảng ít người biết đến, không thể so sánh với các chương trình lớn được phát sóng trên các đài truyền hình vệ tinh, càng không có sức ảnh hưởng để thu hút sự chú ý của toàn dân.Ôn Phục thu hút một lượng nhỏ người hâm mộ tập trung vào cậu nhờ các màn trình diễn.
Tuy nhiên, cậu không giống như các thí sinh khác đã ký hợp đồng với công ty từ giữa chừng, cũng không sớm thành lập Fan club và trang Weibo.Thông tin cá nhân của cậu, ngoài hai dòng ngắn gọn về họ tên và trường học hiển thị ở góc trái phía dưới màn hình mỗi lần xuất hiện, thì không hề được công bố rộng rãi trên bất kỳ kênh nào khác.Lôi Đới cũng luôn âm thầm quan sát, chờ xem kết quả vòng bán kết của Ôn Phục.Một tuần trước vòng bán kết, mùa đông chính thức bắt đầu.Vào đêm dự báo thời tiết trở lạnh đột ngột, Phí Bạc Lâm đã mua vé máy bay trước cho cả hai để bay đến Chiết Giang vào cuối tuần.
Sau khi điền thông tin cá nhân của mình và Ôn Phục xong, anh ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, thấy Ôn Phục đang ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ nhìn bầu trời."
Em gái?"
"Dạ?"
Nghe anh gọi, Ôn Phục quay đầu rất nhanh.
Trong hai mắt đen láy của cậu ánh lên một tia sáng nhỏ."
Tối nay muốn ăn gì?"
Phí Bạc Lâm hỏi.Ôn Phục suy nghĩ một chút: "Mì sốt thịt."
Ôn Phục có thể ăn mãi một món yêu thích mà không thấy chán.Phí Bạc Lâm nhìn sắc trời, vẫy tay gọi cậu: "Đi hóng gió thôi, lại đây."
Căn hộ không có ban công, chỉ có một cửa sổ lớn từ sàn đến trần.
Ôn Phục không thể như lúc ở Nhung Châu, mỗi khi chiều tối lại mang ghế ra ban công ngồi ngắm hoàng hôn và hóng gió.
Nhiều khi ở đây, cậu chỉ biết nhìn lên bầu trời và bãi cỏ, mỗi lần Phí Bạc Lâm hỏi cậu đang nghĩ gì, cậu đều đáp: "Muốn về nhà."
Ban đầu Phí Bạc Lâm tưởng cậu muốn về căn nhà ở Diêm Tân năm bốn tuổi.
Con người mà, trời lạnh sẽ nhớ quê hương, nhớ tuổi thơ.
Đôi mắt đen long lanh của Ôn Phục như viên pha lê hướng về bầu trời xanh thẳm.
Trong đó phản chiếu những ký ức mơ hồ năm bốn tuổi, mà đó cũng là lẽ thường tình.
Sau này Phí Bạc Lâm mới biết cậu muốn về nhà ở Nhung Châu.Cậu muốn ngồi trên ban công được xây bằng xi măng và gạch trắng trong căn nhà ở Nhung Châu.
Vừa ăn dưa hấu vừa ngắm hoàng hôn, lặng lẽ đợi hạt dưa hấu mà cậu đã chôn trong chậu cây nha đam hai năm trước nảy mầm, hoặc đợi Phí Bạc Lâm làm xong bữa ăn trong bếp và gọi cậu.Trong đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy ấy của Ôn Phục chứa đầy từng viên gạch, từng mảng tường trong căn nhà sáu mươi mét vuông ở Nhung Châu."
Đợi nghỉ đông rồi về."
Sau khi biết được, Phí Bạc Lâm đã nói với cậu hết lần này đến lần khác, "Đợi đến kỳ nghỉ đông, chúng ta sẽ về nhà ngay lập tức."
Editor: Quý zị thấy em chăm chỉ hong ạ?
Thấy chăm chỉ thì bình chọn giúp e nhó, mãi iuuuuuuu