[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] [Đam] Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
Chương 19: Soạn đồ
Chương 19: Soạn đồ
Editor: SophieBeta: SophieSáng hôm sau, khi thức dậy hai người suýt chút nữa thì ngộp thở vì nóng.Trong nhà đã bật sưởi sàn, Phí Bạc Lâm đêm qua ngủ không yên giấc, luôn lo chiếc giường quá nhỏ sẽ đẩy Ôn Phục ngã xuống đất.
Nửa đêm anh bèn ôm Ôn Phục đổi chỗ, người đã ở phía trong nhưng Phí Bạc Lâm lại sợ Ôn Phục bị chật nên cứ rúc ra ngoài nhường không gian cho cậu.
Kết quả sáng ngủ dậy Ôn Phục vẫn dán chặt trong lòng anh, tóc tai bù xù, vài sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi.Dù vậy đầu của Ôn Phục vẫn cứ dúi vào người anh, như thể không dựa vào anh thì sẽ không ngủ ngon được.Phí Bạc Lâm vuốt ve sau gáy Ôn Phục, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.Khi ngủ, Ôn Phục có hàng mi và chóp mũi cong vừa vặn.
Khác với thường ngày, lúc này cậu lại mang một vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.Phí Bạc Lâm cong ngón trỏ khẽ khều hàng mi đen láy của Ôn Phục, thấy nhãn cầu của cậu bất an chuyển động dưới mí mắt.Anh rút tay ra, mắt Ôn Phục không còn chuyển động nữa.Khều thêm lần nữa, nhãn cầu của Ôn Phục lại động đậy.Lại rút tay ra, lại không động nữa.Cứ trêu đùa qua lại như vậy vài lần, Ôn Phục trong giấc mơ khẽ nhíu mày.Phí Bạc Lâm thoáng thấy mình chẳng khác nào một kẻ trưởng thành kỳ quặc, lén lợi dụng lúc người ta ngủ say để bày ra trò chọc ghẹo mèo con bằng cách ngớ ngẩn.
Nghĩ vậy, anh dứt khoát rút tay về, kéo chăn đắp cẩn thận cho Ôn Phục rồi khẽ khàng rời giường.Bữa sáng anh làm cho Ôn Phục là một chiếc sandwich và hai miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, để dù cậu dậy muộn cũng có thể ăn.Khi đặt mua nguyên liệu Phí Bạc Lâm tiện tay gọi thêm hai hộp sữa.
Làm xong mọi thứ quả nhiên Ôn Phục vẫn chưa tỉnh.Anh phải đến công ty nên dậy sớm.
Trước khi đi, anh vào phòng sách nhìn Ôn Phục một cái, để lại một tờ giấy nhắn rồi rời đi.Ôn Phục tỉnh giấc, chưa mở mắt đã gọi tên Phí Bạc Lâm, không thấy ai đáp lại, biết là anh lại đi rồi.Tờ giấy nhắn trên bàn ăn chỉ dẫn cậu nơi cất đồ ăn đã làm sẵn, dặn cậu không nên cho quá nhiều sữa đặc khi ăn bánh mì, đồng thời không quên nhắc nhở Ôn Phục nếu cảm thấy không khỏe thì nhớ uống thuốc chống viêm sau bữa ăn.Ôn Phục lật sang mặt còn lại, thấy lần này Phí Bạc Lâm không viết thêm gì khác.
Mắt cậu đảo một vòng, chạy vào bếp lấy bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ra, đứng tại chỗ ăn hết trong vài miếng, rồi bắt đầu đi lang thang khắp nhà chờ Phí Bạc Lâm về vào buổi trưa.Phí Bạc Lâm nếu không về sẽ chuẩn bị bữa trưa sẵn rồi mới đi.
Đã không để lại gì có nghĩa là anh sẽ quay về nấu ăn.Mười hai rưỡi khi Phí Bạc Lâm bước vào nhà, anh đã thành công thấy một Ôn Phục ngồi khoanh chân dưới đất, ngẩng đầu chờ đợi ngay bên chân mình.Không bất ngờ, anh dùng tay không xách đồ ăn nhấc Ôn Phục dậy, vừa đi về phía bếp vừa hỏi: "Em ăn sáng hết chưa?"
Ôn Phục đi theo sau lưng anh, gật đầu: "Ăn hết rồi ạ."
Phí Bạc Lâm đặt thức ăn xuống, đi kiểm tra hộp sữa đặc còn lại trong tủ lạnh để xác nhận buổi sáng Ôn Phục đã ăn bao nhiêu.Trong tủ lạnh không còn sữa đặc nữa.Ôn Phục đã ăn hết cả một hộp 50ml sữa đặc kèm với hai miếng bánh mì nướng kiểu Pháp.Ngay khoảnh khắc Phí Bạc Lâm mở cửa tủ lạnh, anh cảm nhận được bóng lưng phía sau mình rõ ràng khựng lại.Ôn Phục cảnh giác dừng bước, đợi Phí Bạc Lâm đóng cửa tủ lạnh quay đầu lại.
Đồng tử Ôn Phục đảo một vòng, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, nhanh chóng chỉ vào tủ bếp: "Bát em rửa xong rồi ạ."
Phí Bạc Lâm liếc nhìn chiếc đĩa đựng bánh mì nướng và sandwich buổi sáng, cuối cùng cũng nói lời khen mà hôm qua đã bỏ lỡ: "Rửa rất sạch."
Mắt Ôn Phục sáng lên, cả người thư thái chuẩn bị ra ngoài xem TV, thì nghe Phí Bạc Lâm vừa xắn tay áo nhặt rau vừa chậm rãi nói: "Lần sau mà ăn nhiều như thế nữa, anh sẽ đưa em đi khám nha sĩ."
Ôn Phục im lặng.Cậu đến giờ vẫn còn một chiếc răng khôn chưa nhổ, ngoài Phí Bạc Lâm ra thì không ai biết.
Những năm qua cũng không có ai quản nên cứ để kéo dài đến giờ.Phí Bạc Lâm nói xong, khẽ liếc nhìn về phía sau, thấy cả bóng lưng Ôn Phục đều xìu xuống, lê bước đi về phía phòng khách.Khóe miệng anh nở một nụ cười, lời cảnh báo chỉ dừng lại ở đó, không dọa thêm nữa.Lúc ăn cơm, Ôn Phục vẫn ủ rũ vì chuyện khám nha sĩ, nhưng điều đó không ảnh hưởng lắm đến việc cậu ăn ngon miệng."
Yếu ớt, bất lực, nhưng vẫn ăn được."
Ôn Phục vừa ủ rũ vừa ăn uống nghiêm túc.
Phí Bạc Lâm đợi cậu ăn gần xong thì hỏi: "Chương trình tạp kỹ thu hình ngày nào?"
Ôn Phục nghĩ một lát: "Ngày 18 ạ."
Vì việc hủy hợp đồng diễn thương mại bất ngờ, Ôn Phục có thêm hai ngày nghỉ, có thể nghỉ ngơi cho đến khi đi thảm đỏ của V-family xong thì sẽ bay thẳng đến Tây Xuyên để ghi hình chương trình thực tế.Tổ sản xuất chương trình sẽ đến nhà nghệ sĩ để quay một đoạn ghi hình xuất phát trước khi họ lên đường, vì vậy Phí Bạc Lâm chỉ có thể dọn về khách sạn vào đêm hôm trước.Đêm trước khi đi, anh lấy ra ba chiếc vali hành lý.
Hai chiếc đựng quần áo anh đã phối sẵn cho Ôn Phục mặc trong những ngày quay, chủ yếu là từ các thương hiệu thời trang đã tìm đến hợp tác sau thảm đỏ của cậu, thỉnh thoảng xen vào một hai món anh mua trước đó.
Chiếc vali còn lại, một nửa là đồ dùng sinh hoạt, một nửa là các loại đồ ăn vặt, chủ yếu là hạt, thịt khô và một số loại kẹo vitamin.Sau khi tìm hiểu trước thì biết địa điểm ghi hình lần này ở khu vực Tây Tạng, Phí Bạc Lâm chia đều đồ ăn vặt thành nhiều phần nhỏ, mỗi phần là lượng ăn trong một ngày, để đề phòng Ôn Phục đến đó thèm ăn mà ăn hết sạch trong một lần.
Anh thậm chí còn tính đến cả "phản ứng cao nguyên" của túi đồ ăn, tất cả những món có thể xử lý đều được anh hút chân không.Các bước rất cầu kỳ, nhưng Phí Bạc Lâm lại thấy cảm thấy rất vui vẻ.Trong lúc anh bận rộn làm việc, Ôn Phục ngồi xổm bên cạnh, đôi mắt tròn xoe dõi theo không rời.
Anh vừa đứng dậy, cậu cũng lập tức đứng dậy, anh đi đến đâu, cậu liền lon ton theo đến đó, chạy khắp nhà bám sát sau lưng Phí Bạc Lâm.Nhìn lâu, Phí Bạc Lâm hỏi: "Có gì hay mà nhìn?"
Ôn Phục chỉ vào vali: "Ngày xưa anh cũng thế."
"Ngày xưa?"
"Tám năm trước."
Phí Bạc Lâm khựng lại, quay mặt đi, không nói gì.Ôn Phục dường như không nhận thấy điều bất thường.
Cậu đợi Phí Bạc Lâm dọn xong hành lý cho mình, rồi nhảy lên ghế sofa lăn qua lăn lại vài vòng một cách chán nản, sau đó trượt xuống ghế, bật TV lên xem hoạt hình.Cho đến khi Phí Bạc Lâm nói chuẩn bị đi, cậu mới rời mắt khỏi màn hình ngồi trên thảm một cách ngơ ngác: "Hả?"
Sau đó, Ôn Phục chợt nhớ ra việc ghi hình chương trình tạp kỹ không thể để Phí Bạc Lâm xuất hiện.Bộ phim hoạt hình trên TV đột nhiên trở nên vô vị.
Ôn Phục cúi mắt, lề mề đi theo Phí Bạc Lâm đến thang máy.
Sự nhàn nhã và vui vẻ khi lăn trên sofa đã biến mất hoàn toàn."
Đến Tây Tạng đừng có chạy lung tung, một mình phải ở những nơi có sóng, nếu không khỏe phải nói ngay, đừng cố chịu."
Ôn Phục chưa từng đến cao nguyên, một khi lên đường lại là một cuộc chia ly không báo trước.
Phí Bạc Lâm vẫn lo lắng xem mình có bỏ sót lời dặn dò nào không, "Cố gắng nói chuyện nhiều với mọi người, cười nhiều lên."
Những khía cạnh khác thì Phí Bạc Lâm chẳng phải lo.
Ôn Phục không có thói quen giữ đồ ăn riêng, cũng chẳng lười biếng.
Có đồ ăn thì chia sẻ, có việc thì lập tức làm.Điều duy nhất khiến người khác không yên tâm là cậu quá ít nói.
Nếu phía chương trình muốn tạo chiêu trò gây chú ý bằng cách bôi xấu, rất có thể họ sẽ cắt ghép những cảnh im lặng của Ôn Phục để làm lợi cho mình.Tính cách của cậu không phù hợp với chương trình thực tế.
Nếu không phải vì một mối quan hệ trao đổi tài nguyên, Stella sẽ không bao giờ đồng ý cho cậu tham gia chương trình tạp kỹ ngoài trời của đài lá cải này.Thấy Ôn Phục từ đầu đến chân đều có vẻ không có tinh thần, Phí Bạc Lâm không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cậu.
Thật kỳ lạ, Phí Bạc Lâm đã theo dõi rất nhiều trang ảnh hậu trường và fan offline của Ôn Phục trên Weibo, tất cả họ đều có ấn tượng rằng tóc của cậu vừa đen vừa cứng.
Khi kể lại trải nghiệm gặp gỡ offline, mọi người đều miêu tả Ôn Phục là một "chú mèo con tóc xù thô cứng".Nhưng Phí Bạc Lâm nhớ rằng tóc của Ôn Phục rất mềm, mười năm trước đã vậy, mười năm sau vẫn cảm thấy như vậy.Hơi rối một chút, nhưng rất dễ vuốt ve.Anh kiềm chế vuốt ve một lúc, nghĩ rằng đã đến lúc, khẽ nói: "Đợi em về... chúng ta sẽ chuyển nhà."
Nhà mới không thể lên kế hoạch trong thời gian ngắn.
Vậy thì chuyển về trang viên của nhà họ Phí trước vậy.Phí Bạc Lâm đã cố tình lờ đi nơi đó suốt nhiều năm, bỏ mặc nó.
Lâu như vậy không về, chỉ riêng việc tìm người dọn dẹp cũng mất một hai tuần.Vừa ra khỏi Vân Hà Tụng vài phút, thư ký đã gọi điện đến.Lúc đó Phí Bạc Lâm vừa lên xe, còn đang bận tâm chuyện Ôn Phục lần đầu tham gia chương trình thực tế, tâm trạng không tốt, giọng nghe máy cũng trầm xuống: "Có chuyện gì không?"
"Giám đốc Phí..."
Thư ký ngập ngừng, rồi báo cáo: "Hứa Uy lại đến vào chiều nay."
Lần này Hứa Uy đã khôn ngoan hơn.
Hắn ta đứng đợi dưới tầng công ty của Phí Bạc Lâm, chỉ gây rối sau khi anh đã rời đi.
Bảo vệ đến đuổi thì hắn chạy, chạy mệt rồi lại để người khác lôi ra.
Dù sao hắn cũng không màng lợi lộc, chỉ muốn "cá chết lưới rách", làm cho nơi làm việc trở nên hỗn loạn, gây thêm phiền toái cho Phí Bạc Lâm.
Hắn còn lớn tiếng tuyên bố "báo cảnh sát cũng vô dụng", nếu hắn bị bắt thì sẽ có bố mẹ hắn đến gây rối, bố mẹ bị bắt thì còn có một người dì là Hứa Lâm.Hứa Uy có gan lôi cả Hứa Lâm ra thì đúng là đã chạm vào giới hạn của Phí Bạc Lâm.Vẻ mặt vốn đã không sáng sủa của Phí Bạc Lâm lại càng tối sầm hơn, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Hắn không hài lòng, vậy thì thu lại cả căn nhà.
Trong tháng này phải đuổi hắn đi.
Bảo hắn nếu còn có lần sau, ngay cả cửa hàng cũng không cần giữ lại."
Bấy lâu nay Hứa Uy gây rối không chút kiêng dè, là vì hắn dựa vào việc Phí Bạc Lâm muốn giữ thể diện cho nhà họ Phí, nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện gì quá tuyệt tình.
Đã nhiều năm không gặp, ngoại trừ lần trước ở công ty, lần gần nhất hắn gặp Phí Bạc Lâm là khi anh còn đang học đại học.Nhiều năm không gặp, không tận mắt chứng kiến Phí Bạc Lâm đã lớn lên một mình ở nước ngoài như thế nào, Hứa Uy vẫn nghĩ anh là cậu bé chưa dứt sữa, không dám làm gì người nhà họ Hứa.
Dù sao thì sau khi Phí Bạc Lâm nắm giữ quyền kinh tế của nhà họ Phí và loại bỏ các ngành nghề cũ, đối mặt với người nhà họ Hứa anh cũng chỉ nhẹ nhàng bảo họ cút đi, chưa từng ra tay tàn nhẫn để hành hạ.Từ trang viên phải dọn đến một căn nhà ẩm thấp, lại còn được cho một cửa hàng để đảm bảo nguồn thu nhập.
So với những gì người nhà họ Hứa đã làm với mẹ Phí Bạc Lâm năm xưa, những điều này chẳng đáng là gì.Có thể thấy, bản tính con người vốn dĩ đầy tạp niệm, chưa trải qua đủ khổ đau thì khó mà học được cách buông bỏ.Tổ sản xuất chương trình mang theo thiết bị đến nhà Ôn Phục ghi hình vào lúc mười một giờ sáng.
Phí Bạc Lâm đã tìm hiểu kỹ nhu cầu ghi hình của họ.
Tối qua anh đã cố ý để trống một chiếc vali nhỏ để Ôn Phục có thể dọn một số đồ dùng sinh hoạt không quá quan trọng vào đó khi đạo diễn đến, làm tư liệu cho việc dựng phim.Tổng đạo diễn của chương trình họ Lưu, còn đạo diễn chỉ đạo đến ghi hình buổi sáng là họ Lý, mọi người trong đoàn đều gọi là "đạo diễn Lý".Theo lẽ thường, những cảnh quay trước khi nghệ sĩ lên đường tham gia chương trình tạp kỹ thường là một trong số ít đoạn phim mang tính cá nhân, không cần phải tranh giành độ nổi bật hay sự chú ý với các thành viên khác.
Trước ống kính, chỉ cần thể hiện chút hài hước, chút thú vị, chương trình khi lên sóng cũng sẽ dễ dàng thu hút khán giả ngay từ đầu.Việc dọn hành lý là lúc bận rộn và hỗn loạn nhất, nhưng cũng là lúc dễ tìm đề tài nói chuyện nhất.Tuy nhiên mọi thứ đã được Phí Bạc Lâm sắp xếp ngăn nắp.
Các món đồ mà Ôn Phục cần tự cho vào vali chỉ còn lại kem đánh răng, bàn chải và sạc điện thoại.Biết rằng thời gian ghi hình có tận một tiếng đồng hồ, Ôn Phục nhìn ba chiếc vali đã được sắp xếp gọn gàng chìm vào sự im lặng bất lực.Thế là dưới sự theo dõi của đoàn làm phim, cậu chậm chạp như một con lười băng qua đường, những thứ có thể cầm hết trong một tay như kem đánh răng, bàn chải và dây sạc lại được cậu chia làm ba lần để mang từ phòng vào vali.
Sau khi làm xong mọi thứ, đoàn làm phim thông báo rằng thời gian quay còn lại là bốn mươi lăm phút.Ôn Phục im lặng.Ôn Phục và đoàn làm phim cứ thế nhìn nhau trong một lúc lâu.May mắn thay, Stella đã đặc biệt đến đoàn làm phim từ giai đoạn lên kế hoạch để nhắc nhở rằng nghệ sĩ của mình không giỏi ăn nói, hy vọng đạo diễn sẽ quan tâm một chút trong quá trình quay, và đã gửi rất nhiều quà giá trị.
Họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.Mặc dù sự chuẩn bị này có vẻ không đủ khi đối mặt với một người "nồi đồng cối đá" như Ôn Phục, nhưng chỉ là một tình huống nhỏ hoàn toàn không làm khó được đạo diễn Lý!Đạo diễn Lý chu đáo nhìn quanh một lượt, bắt đầu chủ động tìm đề tài, chỉ vào phía sau Ôn Phục: "Ba chiếc vali kia cũng là để mang đi à?"
Ôn Phục gật đầu.Sau đó lại là một khoảng trống dài ba giây.Nhận ra đây chính là câu trả lời của Ôn Phục và cậu không hề có ý định tiếp tục câu chuyện, đạo diễn Lý vào khoảnh khắc này đã hiểu được tấm lòng vàng của Stella khi mời cả đoàn sản xuất đến khách sạn ăn cơm một tháng trước.Nhưng một tình huống nhỏ hoàn toàn không làm khó được đạo diễn Lý!Đạo diễn Lý tiếp tục hỏi: "Dọn từ hôm qua à?"
Ôn Phục gật đầu, nhận thấy nếu mình không nói gì thêm, không khí sẽ trở nên rất kỳ lạ, nên bổ sung: "Dọn từ buổi tối ạ."
"Ồ, buổi tối."
Tốt lắm, đã có tiến bộ.Đạo diễn Lý khéo léo gợi mở: "Bên trong có những gì?"
Ôn Phục: "Quần áo."
"Ngoài quần áo ra thì còn gì nữa?"
Ôn Phục mím môi.
Loáng thoáng nhớ ra Châu Kỷ đã nhắc rằng chương trình yêu cầu không được tự ý mang đồ ăn, nên cậu ngập ngừng một lát: "Quần áo, với giày và mũ."
Nếu hỏi tiếp, Ôn Phục có lẽ sẽ trả lời chi tiết hơn là "Quần lót, quần jeans và quần thể thao", đạo diễn Lý thầm đổ mồ hôi, chuyển sang hỏi: "Dọn mất nhiều thời gian lắm phải không?"
Ôn Phục nhớ lại, tính cả thời gian Phí Bạc Lâm chia đồ ăn vặt và hút chân không: "Hai tiếng năm phút."
Đạo diễn Lý ngạc nhiên: "Cậu canh giờ để dọn à?"
Ôn Phục lắc đầu, định nói không phải do cậu dọn, thì nghe đạo diễn Lý tiếp lời: "Thế thì cậu nhạy cảm với thời gian thật đấy."
Thực ra tối qua Phí Bạc Lâm muốn Ôn Phục không đi theo mình như một cái đuôi, nên đã đặc biệt mở một bộ phim cho cậu xem.
Thời lượng phim từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, vừa đúng hai tiếng năm phút, cũng là lúc Phí Bạc Lâm dọn xong hành lý.Giải thích ra thì rất phức tạp, Ôn Phục chọn cách ngầm đồng ý với suy đoán của đạo diễn.Kết quả, câu hỏi tiếp theo của đạo diễn Lý là: "Cậu tự mình dọn dẹp à?"
Ôn Phục hơi ngẩn ra, rồi thành thật nói: "Không ạ."
"Có người khác dọn cùng."
Ôn Phục nhìn ống kính nói: "Anh của em."
Đạo diễn Lý tỏ ra hứng thú: "Cậu có anh trai sao?"
Ôn Phục gật đầu nghiêm túc: "Mới có."