Edit: HironTrên sân thể dục có một lớp đang học, mấy cậu con trai mặc kệ nắng gắt mà chơi bóng rổ, còn các bạn nữ thì tay trong tay đi dạo dọc sân vận động, vừa trò chuyện vừa len lén nhìn cậu con trai mình thích.Ngôn Phỉ đã rất lâu rồi không được trải nghiệm cuộc sống học đường yên ả đến thế.Lúc còn đi học, ngày nào cũng chỉ mong rời khỏi trường học để bay đến một bầu trời rộng lớn hơn, nhưng mãi về sau mới biết, hóa ra khoảng thời gian hạnh phúc nhất lại chính là thời học sinh mà mình từng không biết trân trọng nhất.Giang Thẩm duỗi thẳng đôi chân dài, lười biếng tựa vào bậc đá trên khán đài.
Y ngồi ở ranh giới của ánh nắng, một bên mặt ẩn trong bóng râm, một bên phơi ngoài nắng gắt, mắt khẽ nhắm, vẻ mặt biếng nhác mà khoan khoái.Ngôn Phỉ thầm nghĩ, đối với một đứa học kém mà nói, chỉ cần không phải học thì làm gì cũng thấy vui thì phải."
Cậu tìm tôi chắc chắn có chuyện, nói đi."
Giang Thẩm đột nhiên mở mắt nhìn Ngôn Phỉ.Ánh mắt dò xét của Ngôn Phỉ còn chưa kịp thu lại đã bị người ta bắt được tại trận.Hai người nhìn nhau, Ngôn Phỉ điềm nhiên dời mắt ra sân thể dục: "Chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi."
"Nói chuyện?"
Giang Thẩm khó hiểu, "Nói chuyện gì?"
Hai người bọn họ ngoài đánh nhau ra thì còn có gì khác để nói sao?"
Nói chuyện phiếm thôi, nói gì cũng được."
Ngôn Phỉ nói.Giang Thẩm nhíu mày, y ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Ngôn Phỉ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay lên sờ trán Ngôn Phỉ.Ý định ban đầu của Giang Thẩm chỉ là muốn thông qua hành động này để Ngôn Phỉ biết y đang muốn hỏi: Cậu bị sốt à?Y đã đoán trước là Ngôn Phỉ sẽ né, dù sao thì bọn họ cũng là kẻ thù không đội trời chung như nước với lửa, làm sao có thể cho phép đối phương dễ dàng chạm vào mình được.Nhưng điều khiến Giang Thẩm không ngờ là Ngôn Phỉ vậy mà mắt cũng không thèm chớp, người cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn y.Hành động của Giang Thẩm khựng lại một chút, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, y chỉ đành kiên trì chạm vào trán Ngôn Phỉ như chuồn chuồn lướt nước rồi như bị bỏng mà rụt mạnh tay về, miệng còn nói: "Cậu sốt đến hồ đồ rồi à, hai đứa mình có cái gì hay ho để nói chuyện chứ."
"Tôi không bị sốt."
Ngôn Phỉ nói.Giang Thẩm cạn lời.
Vớ vẩn, dĩ nhiên y biết anh không bị sốt, trời nóng thế này mà người anh không những không nóng, ngược lại còn hơi mát lạnh nữa.Đầu ngón tay Giang Thẩm vừa chạm vào vầng trán của Ngôn Phỉ giờ đây lại nóng ran lên, men theo đường gân cánh tay lan ra toàn thân, cuối cùng dừng lại nơi lồng ngực trái, nóng bỏng hầm hập."
Thế thì có cái quái gì để nói."
Giang Thẩm ngả người lại ra khán đài, nhắm mắt không nhìn Ngôn Phỉ nữa."
Muốn nói thì lúc nào chẳng có chuyện để nói."
Ngôn Phỉ lại nói."..."
Giang Thẩm bất lực thở dài, cậu học sinh giỏi này một khi đã bướng thì đúng là ngang thôi rồi.Hai người bọn họ kể từ mối thù lột quần năm mười lăm tuổi đến giờ, ngoài hẹn kèo đánh nhau ra thì đã bao giờ nói chuyện với nhau đâu.Cậu học sinh giỏi này đúng là nghĩ gì làm nấy."
Cậu có muốn lấy lại tấm ảnh tôi chụp cậu năm đó không?"
Ngôn Phỉ hỏi."
Không muốn."
Giang Thẩm đáp không chút do dự.Ngôn Phỉ: "Cậu không sợ tôi dán nó lên bảng tin của trường cho mọi người cùng xem à?"
Giang Thẩm hé mắt liếc sang anh, giọng nói trầm xuống: "Cậu cứ thử dán xem."
Ngôn Phỉ bật cười, cũng ngả người tựa ra khán đài, hai tay chống lên bậc đá, một chân co, một chân duỗi.Giang Thẩm lại nói: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc lấy tấm ảnh đó ra dọa tôi, cậu không phải thật sự nghĩ rằng tôi cần thể diện đấy chứ?
Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, huống chi lúc đó tôi vẫn mặc quần lót, kể cả không mặc thì đã sao, bây giờ cậu bảo tôi chạy khoả thân ngoài sân thể dục tôi cũng chẳng thấy mất mặt."
Ngôn Phỉ: "..."
Thế thì cậu giỏi quá rồi, nói chuyện vô liêm sỉ mà cũng lý lẽ hùng hồn cho được.Có bản lĩnh thì cậu khoả thân cho tôi xem thử đi?Trong đầu Ngôn Phỉ đột nhiên hiện lên vài hình ảnh vớ vẩn.Giang Thẩm quả thực có thể vô liêm sỉ đến mức khoả thân cho anh xem.Ngôn Phỉ vội lắc đầu xua đi những hình ảnh không lành mạnh đó, bây giờ anh mới mười bảy tuổi, không nên có những suy nghĩ bậy bạ này.Nói đến đây, dường như lại hết chủ đề.Hai người cứ ngồi ở đó, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người nhìn ra sân thể dục.Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, học sinh từng tốp kéo nhau về lớp, vẫn còn vài cậu con trai chưa đã ghiền, cố chơi nốt mười phút giải lao.Mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, sân thể dục mới yên tĩnh trở lại.Tiết này vậy mà không có lớp nào học thể dục.Quả nhiên xác suất học sinh cấp ba được học thể dục là ngẫu nhiên."
Vào lớp rồi."
Giang Thẩm đột nhiên lên tiếng."
Tôi nghe thấy rồi, có mang tai mà."
Đây là chuyện có biết hay không à?Giang Thẩm cảm thấy cậu học sinh giỏi hôm nay quá đỗi bất thường.Giang Thẩm: "Không phải là cậu định trốn học đấy chứ?"
"Sao nào, có ai quy định học sinh giỏi thì không được trốn học à?"
Ngôn Phỉ lười biếng đáp.Giang Thẩm kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: "Dạo này cậu có bị kích động gì không đấy?
Cậu không thấy hành vi của mình mấy hôm nay hơi bất thường à?"
Ngôn Phỉ của trước kia trên mặt chỉ thiếu điều viết bốn chữ to "Chớ lại gần bố", tại sao Ngôn Phỉ của mấy hôm nay lại luôn cho người ta cảm giác "Bố mày đến gần mày đây, còn không mau quỳ xuống tạ ơn"."
Hai em làm gì ở đây thế?"
Giọng thầy Tống đột nhiên vang lên.Ngôn Phỉ và Giang Thẩm đồng thời nhìn qua, chỉ thấy thầy Tống tay bưng một cái cốc giữ nhiệt lớn, đứng bên cạnh khán đài nhìn hai người.Giang Thẩm xuất hiện ở đây trong giờ học thì thầy Tống còn có thể hiểu được, nhưng Ngôn Phỉ cũng ở đây thì hơi khác thường rồi."
Ngôn Phỉ, em không lên lớp mà ở đây làm gì vậy?"
Thầy Tống đi về phía hai người.Ngôn Phỉ đứng dậy, suy nghĩ xoay đi chuyển lại rồi liền điềm nhiên chỉ vào Giang Thẩm: "Giang Thẩm trốn học, em đến bắt cậu ấy về."
Giang Thẩm: "..."
Đầu óc của học sinh giỏi quả nhiên không tầm thường.Thầy Tống kinh ngạc vô cùng.
Từ bao giờ Ngôn Phỉ lại quan tâm bạn học, có ý thức tập thể như vậy?Thầy bảo làm lớp trưởng thì chê phiền, bảo làm một chức cán sự lớp ít việc hơn Ngôn Phỉ cũng không muốn, bây giờ lại không quản vất vả đi bắt đứa học kém trốn học, chuyện này cũng khó tin quá rồi.Ngôn Phỉ hơi cúi người, vươn tay về phía Giang Thẩm, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, về lớp."
Giang Thẩm nửa nằm trên khán đài, từ góc của y nhìn sang, vóc dáng thon gầy, gương mặt thanh tú và nét mày mắt nhàn nhạt của chàng thiếu niên luôn toát ra một khí chất cự tuyệt người khác từ ngàn dặm.Một người như vậy, đến cả ánh mặt trời rực rỡ phía sau cũng phải kém sắc đi vài phần.Mỗi lần Giang Thẩm muốn lại gần lại chùn bước ngần ngại.Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thẩm không sợ trời không sợ đất, chỉ có Giang Thẩm biết bản thân mình sợ hãi đến nhường nào, sợ sẽ bị từ chối khi đến gần."
Đi thôi."
Ngôn Phỉ thấy y mãi không động đậy, bèn giơ chân đá nhẹ vào bắp chân y.Giang Thẩm hoàn hồn, ho khẽ một tiếng rồi nắm lấy tay Ngôn Phỉ.Ngôn Phỉ hơi dùng sức kéo Giang Thẩm đứng dậy."
Thưa thầy, chúng em về lớp đây ạ."
Thầy Tống nhìn bóng lưng rời đi của hai người, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hai đứa nó thành anh em chí cốt từ bao giờ thế?Học sinh giỏi và học sinh đội sổ?Hồi chuông cảnh báo trong đầu thầy Tống vang lên, đã lớp 12 rồi, Ngôn Phỉ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.Trên đường về lớp, nhân lúc không khí giữa hai người vẫn còn khá tốt, Ngôn Phỉ lại nhắc lại chuyện cũ: "Chuyện bài kiểm tra tháng tôi nói lần trước, cậu xem xét thế nào rồi?"
"Chuyện kiểm tra tháng gì cơ?"
Giang Thẩm thắc mắc."
Thi lọt vào ba mươi lăm hạng đầu của lớp."
Ngôn Phỉ nhắc y.Giang Thẩm đầu tiên là sững người mấy giây, sau đó bật cười: "Ngôn Phỉ à, tôi thấy hay là cậu đi khám não đi, nhỡ mà não đột nhiên có vấn đề, làm lỡ kỳ thi đại học thì không hay đâu."
"Tôi không đùa với cậu."
Ngôn Phỉ cau mày."
Tôi cũng không đùa với cậu."
Giang Thẩm đeo khẩu trang nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt, nhưng có thể thấy ánh mắt y đã trầm xuống.
"Chẳng phải cậu chỉ muốn tôi cá cược với cậu trước mặt các bạn học rồi xem tôi thua cuộc hay sao?
Xin lỗi nhé, tôi không cược."
Ngôn Phỉ: "..."
Chết tiệt, anh quên mất Giang Thẩm và Ngôn Phỉ của năm mười bảy tuổi trẻ trâu và ngốc xít đến mức nào rồi.Cũng quên mất hai người bây giờ vẫn đang trong trạng thái là kẻ thù không đội trời chung.Ngôn Phỉ chẳng biết phải giải thích thế nào, lẽ nào lại nói tôi không phải muốn cá cược với cậu, tôi chỉ muốn cậu học hành cho tốt, cậu xem tôi tốt với cậu biết bao, mau quỳ xuống cảm ơn đi.Cái không khí hòa hợp khó hiểu mà hai người vừa mới vun đắp được trên sân thể dục cứ thế tan thành mây khói.Tối đến, lúc nằm trên giường, Ngôn Phỉ suy nghĩ kỹ lại về cách mình chung sống với Giang Thẩm mấy ngày nay, cảm thấy phương pháp của mình đã sai rồi.Giữa Giang Thẩm và Ngôn Phỉ của năm mười bảy tuổi luôn tồn tại một sự hòa hợp kỳ lạ.
Bọn họ gặp nhau không mấy khi nói chuyện, cũng chẳng chào hỏi.Nhưng trong âm thầm, họ thỉnh thoảng lại hẹn kèo, nhưng là hẹn ở phòng tập quyền anh, đeo găng vào rồi làm một trận.
Đánh xong, vừa bước ra khỏi cửa phòng tập là lại quay về trạng thái như nước với lửa đầy vi diệu đó.Mà bây giờ Ngôn Phỉ lại đột ngột đơn phương phá vỡ trạng thái này, ấy là dựa trên sự thân mật của anh và Giang Thẩm nhiều năm sau.
Nhưng Giang Thẩm của lúc này nào đâu có biết, trong mắt y, đây chỉ là Ngôn Phỉ lên cơn thần kinh, không chừng bây giờ trong lòng còn đang lẩm bẩm chửi rủa thế nào nữa.Thực ra theo lẽ thường, Ngôn Phỉ nên từ từ mà đến, chậm rãi tiếp xúc với Giang Thẩm, từng chút một phá vỡ sự hòa hợp theo quy tắc bất thành văn của hai người, sau đó thử làm bạn, thử tìm hiểu, để Giang Thẩm dần dần tin tưởng anh.Nhưng lớp 12 chỉ có một năm, không có thời gian để Ngôn Phỉ từ từ làm vậy.Trải qua ba năm chung sống, Ngôn Phỉ biết Giang Thẩm thực ra là một người có tâm tư khá nặng nề, y giống như một con nhím, khắp người đều là gai, không dễ tiếp xúc đến vậy.
Nếu không thì cũng đã chẳng chung giường chung gối ba năm mà hai người lại chưa từng một lần trải lòng.Ngôn Phỉ thấy hơi phiền lòng, bèn trở mình.Giang Thẩm của khi đó kèm cặp việc học của Giang Quả rất nghiêm, đến nỗi mỗi lần Giang Quả muốn lười biếng, hễ nghe thấy tiếng anh trai về là lại sợ như chuột thấy mèo.Thỉnh thoảng nghe y nói chuyện với Giang Quả, cũng có thể nhận ra sự nuối tiếc của y vì năm đó chỉ học cao đẳng.Giờ đây đã trở về năm mười bảy tuổi, Ngôn Phỉ thầm nghĩ có thể giúp mọi người bớt đi được nuối tiếc chút nào hay chút đó.Ngôn Phỉ trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon giấc, gần sáng mới chợp mắt được một lúc.
Mãi cho đến khi Trần Anh gõ cửa gọi, Ngôn Phỉ mới tỉnh dậy, phát hiện ra tối qua đã quên đặt báo thức.Lúc ăn cơm, Ngôn Phàm Lâm vừa mới về hôm qua nói: "Hay là bố mua cho con một cái điện thoại nhé, có điện thoại vừa nhận cuộc gọi vừa đặt báo thức được, tiện cả đôi đường."
"Không cần đâu ạ."
Ngôn Phỉ lắc đầu, "Bây giờ chưa cần dùng, đợi con thi xong đã."
Ngôn Phàm Lâm bất đắc dĩ, con nhà người ta thì khóc lóc đòi mua điện thoại, con nhà mình thì mua cho cũng không cần.Ngôn Phỉ không có hứng thú gì với điện thoại thời nay, có quá ít thứ để chơi, các chức năng khác anh cũng không dùng tới.
Hơn nữa điện thoại đổi mẫu quá nhanh, bây giờ mua cũng lãng phí.
Kinh tế gia đình không mấy khá giả, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó."
À phải rồi, cậu Á Bằng nói muốn mua lại căn nhà cũ của nhà mình, ông thấy sao?"
Trần Anh hỏi Ngôn Phàm Lâm.
"Mấy hôm trước cậu ấy gọi cho tôi, nói chúng ta cũng không ở quê nữa, nhà bỏ không cũng phí, bảo là muốn mua lại để xây nhà hai tầng, ông thấy thế nào?"
Động tác ăn cơm của Ngôn Phỉ chậm lại.Trần Á Bằng là em họ của mẹ anh.Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm khi đó kết hôn ở quê.
Ông nội của Ngôn Phỉ là thợ mộc, điều kiện gia đình trong làng thuộc dạng khá giả, lại chỉ có một mình Ngôn Phàm Lâm là con trai nên đã xây cho một ngôi nhà ngói năm gian, còn có cả một cái sân lớn.Ngôn Phàm Lâm con người thật thà chịu khó, nhưng không có chí lớn, sau khi có Ngôn Phỉ chỉ muốn yên ổn sống vui vầy bên vợ con qua ngày.Nhưng Trần Anh lại có nhiều suy nghĩ hơn, bà đề nghị lên thành phố thuê nhà tìm việc gì đó làm.
Ngôn Phàm Lâm ban đầu không mấy đồng ý, dù sao sống ở quê rất thảnh thơi, lại có bố mẹ ở bên cạnh đỡ đần chăm cháu.Nhưng Trần Anh lại thấy con cái cần có một môi trường học tập tốt, bèn không ngừng thuyết phục Ngôn Phàm Lâm.
Cuối cùng, Ngôn Phàm Lâm vẫn nghe theo lời khuyên của Trần Anh, hai vợ chồng mang con lên thành phố sinh sống.Thời gian đầu hai người sống khá chật vật, nhưng Ngôn Phàm Lâm chịu thương chịu khó, Trần Anh cũng không tiểu thư đài các, dần dần kinh tế gia đình cũng khá lên, hai vợ chồng mua được nhà trên thành phố, cũng có của ăn của để.
Sau này nữa, cậu của Ngôn Phỉ là Trần Á Bằng mới đề nghị muốn mua lại căn nhà cũ ở quê.
Thời đó hộ khẩu thành phố vẫn là thứ được ao ước nhất.
Khi ấy vì để Ngôn Phỉ đi học, hộ khẩu của Ngôn Phỉ và Trần Anh đã chuyển lên thành phố, còn hộ khẩu của Ngôn Phàm Lâm vẫn ở quê.Hai vợ chồng đều là những người chân chất thật thà, sống một cuộc đời bình dị, không có học thức cao, cũng chẳng am hiểu chính sách, nên không thể đoán được những thay đổi long trời lở đất của đất nước trong vài năm tới.Đúng lúc đó Ngôn Phàm Lâm đang kẹt tiền nên đã bán căn nhà đi, đồng thời cũng chuyển hộ khẩu lên thành phố.Nhiều năm sau, các làng ven đô bắt đầu lần lượt được giải tỏa.
Vài ngày trước khi Ngôn Phỉ sống lại, anh vừa nghe tin căn nhà cũ của ông nội có thể được đền bù hai căn chung cư hơn chín mươi mét vuông, còn căn nhà đã bán cho Trần Á Bằng thì được đền bù tới ba căn hơn một trăm ba mươi mét vuông.Lúc Ngôn Phỉ về nhà ăn cơm có nhắc đến chuyện này, Ngôn Phàm Lâm chỉ nói hai chữ "phúc phần" chẳng bao giờ dính dáng đến nhà bọn họ....Ngôn Phàm Lâm nghĩ ngợi một lúc: "Cũng được, dù sao để không cũng chẳng có ai ở, bán đi lấy tiền bố mua thêm một chiếc xe nữa, thuê thêm hai người, con thấy thế nào?"
Trần Anh suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng khả thi.
Ngôn Phàm Lâm đã muốn mua thêm xe từ lâu lắm rồi, nhưng trong tay vẫn luôn không dư dả."
Không phải bố mẹ vẫn còn một khoản tiết kiệm sao, không nhất thiết phải bán nhà đâu ạ."
Ngôn Phỉ nói."
Đó là tiền cho con đi học với cưới vợ, không được động đến."
Trần Anh làm việc gì cũng có kế hoạch, từ rất sớm bà đã bắt đầu mở một sổ tiết kiệm riêng cho Ngôn Phỉ.
Khoản tiền này dù nhà có khó khăn đến mấy cũng không được dùng, là để dành cho Ngôn Phỉ ăn học và cưới vợ sau này.Ngôn Phỉ thấy hai người đã quyết tâm, cũng không vội vàng, anh từ tốn nói: "Thật ra con đi học đại học không tốn nhiều tiền như bố mẹ nghĩ đâu, còn có học bổng nữa mà."
"Giành được học bổng là bản lĩnh của con, nhưng tiền đi học cứ phải để dành đó, phòng khi có việc cần."
Trần Anh nói.Ngôn Phỉ mỉm cười, lựa những lời đơn giản nhất để nói cho Trần Anh nghe: "Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, bây giờ xã hội phát triển nhanh như vũ bão, đất nước cũng ngày một đi lên, người trên thành phố ngày càng đông, đất đai không đủ, nhà cửa không đủ ở, nhà máy không có chỗ xây, chắc chắn sẽ phải mở rộng ra các vùng ven.
Làng mình lại gần thành phố như vậy, đến lúc đó nếu muốn phát triển thì chắc chắn sẽ ưu tiên mấy xã ven đô này trước, biết đâu lúc đó lại có chính sách gì tốt thì sao."
"Nói thì nói vậy, chứ phải đợi đến bao nhiêu năm nữa."
Ngôn Phàm Lâm gắp một miếng quẩy ăn, "Bố với mẹ con còn không biết có sống được đến tuổi đó không nữa."
"Ông đừng có nói leo."
Đầu óc Trần Anh xoay chuyển nhanh hơn Ngôn Phàm Lâm."
Được được, tôi không nói, hai mẹ con bà nói chuyện."
Ngôn Phàm Lâm bất lực bưng cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm lớn."
Nhà mình bây giờ cũng chưa thiếu tiền đến mức phải bán nhà.
Bố đang cần tiền thì cứ dùng khoản tiết kiệm kia xoay xở trước, đợi đến lúc con lên đại học nếu thiếu tiền thì mình bán nhà cũng chưa muộn mà, đúng không ạ?"
Ngôn Phỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, "Địa chủ thời xưa toàn mua nhà sắm đất, cái đó gọi là bất động sản, đều là tài sản vô hình, có giá trị tăng theo thời gian, bây giờ không thiếu tiền thì bán làm gì ạ?"
Nghe Ngôn Phỉ nói như vậy, Ngôn Phàm Lâm cũng thấy có lý thật."
Với lại, bố không muốn lúc về già được quay về làng ở ạ?"
Ngôn Phỉ đánh trúng vào tâm tư sâu kín nhất của Ngôn Phàm Lâm.Ngôn Phàm Lâm rất có tình cảm với quê nhà, vẫn luôn ao ước lúc về già sẽ trở về làng sinh sống, nuôi cá và trồng thêm rau, đó là lẽ sống của cả đời ông."
Còn nhà của ông nội con nữa mà."
Ngôn Phàm Lâm nói.Trần Anh nghe thấy vậy liền đánh ông một cái: "Cái đồ vô lương tâm này, bây giờ đã bắt đầu nhòm ngó đến nhà của bố mẹ rồi đấy."
"Ý tôi là vẫn có chỗ để ở."
Ngôn Phàm Lâm lườm bà một cái.Ngôn Phỉ mỉm cười: "Vị trí nhà mình đẹp thế cơ mà, đợi sau này con trai bố mẹ đỗ đại học tốt, ra trường kiếm được nhiều tiền, về xây lại cho bố mẹ một căn biệt thự nhỏ hai tầng, trong sân xây thêm cái bể bơi, đẹp biết bao nhiêu, có phải không ạ?"
Ngôn Phỉ bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh tương lai cho ông.Ngôn Phàm Lâm động lòng rồi.
Ông không dám mơ con trai kiếm được bộn tiền về xây biệt thự hai tầng, nhưng nghĩ đến những ngày tháng đó cũng thấy thật tốt đẹp, rất đáng mong đợi.Ngôn Phỉ thấy hai người đã để tâm những lời mình nói, anh cũng yên tâm phần nào, lại nói sang chuyện mua xe tải của Ngôn Phàm Lâm."
Con thấy bố lái xe tải vất vả quá, mà còn rất nguy hiểm nữa.
Nếu mua thêm một chiếc rồi lại thuê người lái, đến lúc xảy ra vấn đề gì mình cũng đều phải chịu trách nhiệm.
Tính cách của bố không hợp làm mấy việc này đâu, không xảy ra chuyện thì thôi, chứ nếu có chuyện gì thì có khi phải đập nồi bán sắt mà đền mất."
Ngôn Phỉ cố tình nói mọi chuyện nghiêm trọng hơn."
Ai mà không biết chứ."
Trần Anh nghe vậy bèn thở dài, "Nhưng bố với mẹ đều không học cao, không làm những việc này thì biết làm gì đây?"
"Hay là mình cứ suy nghĩ thêm, cũng không cần vội vàng như vậy, phải không ạ?"
Ngôn Phỉ nói.Chuyện công việc của Ngôn Phàm Lâm, Ngôn Phỉ chỉ mới nhắc qua, khơi gợi một chút để bố mẹ anh suy nghĩ.Ngôn Phỉ không muốn Ngôn Phàm Lâm tiếp tục lái xe tải nữa, nhưng ông lại không có nghề nào khác.
Nếu không lái xe tải mà vào nhà máy làm công nhân thì lương lại không cao bằng, chắc chắn ông sẽ không chịu.
Nhưng hiện tại Ngôn Phỉ cũng chưa nghĩ ra công việc nào phù hợp hơn cho Ngôn Phàm Lâm.Mạnh Hi gõ cửa gọi Ngôn Phỉ đi học.
Lúc hai người đến trường thì thấy Giang Tư Ninh và Giang Thẩm đang dắt xe đạp, một trước một sau đi về phía nhà để xe, khoảng cách giữa hai người phải đến chục mét.Dù đi chung đường nhưng họ lại chẳng đi cùng nhau, nhìn qua đã biết quan hệ không tốt.Mạnh Hi chào Giang Tư Ninh một tiếng, đợi cậu ta cất xe xong, ba người cùng nhau đi về phía lớp học.Lúc đi ngang qua Giang Thẩm đang cất xe, Ngôn Phỉ liếc nhìn y.
Giang Thẩm vẫn đeo khẩu trang, không nhìn được mặt đã đỡ hơn chưa.
Giang Thẩm dường như không trông thấy ba người họ, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.Đợi cả ba đi qua rồi, Giang Thẩm mới đứng thẳng người, khẽ thở phào một hơi.Ngôn Phỉ lại thay quần áo rồi, y ngửi thấy mùi bột giặt thơm tho.Nhà cậu ta dùng loại bột giặt gì nhỉ?
Sao thơm thế?Giang Thẩm vén vạt áo mình lên ngửi ngửi, ừm, không có mùi gì.Giang Thẩm xách cặp và bữa sáng đi vào khu giảng đường.
Hôm nay cửa sau mở, nhưng cậu bạn học sinh giỏi lại không ngồi ở chỗ của mình, không biết đã đi đâu.Giang Thẩm từ cửa sau đi vào, tiến về phía chỗ ngồi của mình.
Đi được hai bước, y tùy ý quét mắt một vòng rồi đột nhiên dừng bước, cảm thấy không thể tin nổi.Tại sao cậu học sinh giỏi lại ngồi ở chỗ của y vậy?Giang Thẩm nhướng mày, lẽ nào cậu ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, muốn đổi chỗ với y?Giang Thẩm lập tức lắc đầu, không thể nào, Ngôn Phỉ không tốt bụng đến thế.Vậy thì, cậu ta lại giở trò quái gì đây?Giang Thẩm đi tới, quăng cặp sách lên bàn, hai tay chống lên mặt bàn, cúi đầu nhìn người đang ngồi với vẻ mặt điềm tĩnh: "Cậu muốn làm cái quái gì đấy?"
Ngôn Phỉ ngẩng đầu, lười biếng nói: "Từ bây giờ, tôi chính là bạn cùng bàn mới của cậu."
Đây là kết quả sau một đêm suy nghĩ của Ngôn Phỉ.
Đã không còn thời gian để từ từ mưa dầm thấm lâu, vậy thì cứ trực tiếp ra liều thuốc mạnh luôn đi.Còn về cảm nhận của Giang Thẩm, những thứ đó đều không quan trọng.Y chấp nhận được thì tốt, không chấp nhận được thì anh có cách ép y phải chấp nhận.Giang Quả nói anh trai cậu bé đã yêu thầm anh nhiều năm.Vậy thì anh sẽ thử xem, liệu anh có thể dựa vào thứ tình cảm thầm kín này của y để mặc sức làm càn hay không.