Edit: HironNgôn Phỉ nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Em không buông."
Ngũ Soái sắp khóc đến nơi, "Thầy Tiểu Ngôn ơi, thầy đừng bỏ mặc em, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ, thầy đừng đi mà."
Ngôn Phỉ thật sự muốn đi lắm rồi.Thế giới của học sinh giỏi người thường không tài nào hiểu nổi, và học sinh giỏi cũng không tài nào hiểu nổi thế giới của người thường.Rõ ràng là một bài toán đơn giản thế thôi, tại sao dạy mãi vẫn không hiểu?Tại sao lại có thể ngu đến thế?Tại sao?TẠI SAO???Ngôn Phỉ sắp phát điên, chỉ muốn đánh người."
Thầy Tiểu Ngôn, trước đây em đi bưng đĩa trong nhà hàng, một tháng kiếm được hơn nghìn tệ, em còn phải trả tiền thuê nhà, tiền ăn, nuôi con Harley của em nữa.
Thực ra trước đây em thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, nhưng từ khi em trở thành nhân viên kinh doanh bất động sản, em đã thấy được sự 'cān-chā' (khác biệt) trên thế giới này.
Mỗi ngày em mặc vest đi làm, nhìn những căn nhà mẫu sáng choang, em hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể ở trong một căn nhà như vậy.
Đồng nghiệp của em mỗi tháng kiếm được mấy chục nghìn, một tháng của họ bằng nửa năm của em.
Thầy Tiểu Ngôn, thầy nhất định phải dạy em, em không muốn quay lại cuộc sống trước kia nữa, thầy chính là người dẫn lối cho cuộc sống hạnh phúc sau này của em đó..."
Ngũ Soái nói rồi tự mình cảm động đến phát khóc, quệt nước mắt, "Mình đúng là tấm gương nghị lực vãi chưởng."
Ngôn Phỉ bình tĩnh rút cánh tay mình ra khỏi tay anh ta, nhàn nhạt nói: "Phải đọc là cēn-cī, không phải cān-chā."
"Ồ, không quan trọng."
Ngũ Soái thờ ơ xua tay, cần gì quan tâm cēn-cī hay cān-chā, anh ta có thi đại học đâu."
Thầy Tiểu Ngôn..."
Ngũ Soái dùng ánh mắt cún con nhìn Ngôn Phỉ, "Thầy làm ơn làm phước đi mà."
Nhìn Ngũ Soái với quả đầu vàng hoe, nhăn nhó cái mặt gầy gò của mình để làm nũng giả đáng thương, Ngôn Phỉ thấy một trận sởn gai ốc."
Anh..."
Ngôn Phỉ thở dài, "Tiếp tục đi."
Một tiếng đồng hồ sau, ngay tại thời điểm sắp chạm đến giới hạn phát điên của Ngôn Phỉ, cuối cùng Ngũ Soái cũng có thể lắp bắp tự mình tính ra được kết quả.Nhưng Ngôn Phỉ biết, có lẽ về đến nhà là anh ta quên ngay tắp lự."
Về nhà luyện tập cho kỹ, hai ngày sau viết lại chỗ này cho tôi xem."
Ngôn Phỉ nói."
Vâng ạ, thầy Tiểu Ngôn."
Ngũ Soái cảm động đẩy chiếc cốc Kitty màu hồng đến trước mặt anh, "Đây là tấm lòng của em, thầy nhất định phải nhận lấy..."
Ngôn Phỉ không nói hai lời liền nhận lấy con mèo Kitty.
Không phải anh muốn, mà là anh không thể ở cùng Ngũ Soái thêm một giây nào nữa, ở lại nữa chắc chắn anh sẽ đánh người.Ngũ Soái giành trả tiền cà phê, hai người cùng nhau bước ra khỏi quán.Chiếc Harley của Ngũ Soái đậu ngay bên đường.
Vừa nhìn thấy con xe, Ngũ Soái đột nhiên lấy lại tự tin, nhướng mày một cách đầy khêu gợi với Ngôn Phỉ: "Thầy Tiểu Ngôn, nhà thầy ở đâu, em đưa thầy về nhé."
Ngôn Phỉ nhìn chiếc Harley này cũng có chút rung rinh.Dù sao thì mỗi người đàn ông đều có một giấc mơ về mô tô.Nhưng anh không thể nào lên chiếc Harley này được.Một là, giờ đây anh không muốn nhìn thấy bản mặt của Ngũ Soái.
Hai là, anh không tin chỉ số IQ của Ngũ Soái có thể lái xe tốt được.Thấy Ngũ Soái lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng đưa cho mình, Ngôn Phỉ vội xua tay: "Không cần đâu, tôi bị say xe mô tô."
"Say xe mô tô?
Đây là bệnh gì vậy?"
Ngũ Soái ngạc nhiên."
Bệnh của học sinh giỏi, các anh... không hiểu đâu."
Ngôn Phỉ nói."
Không sao đâu, thầy Tiểu Ngôn đừng sợ, em lái xe vững lắm."
Với tư cách là một học sinh tốt biết tôn sư trọng đạo, Ngũ Soái quyết tâm phải đưa thầy Tiểu Ngôn liễu yếu đào tơ về tận nhà, mong rằng biểu hiện hoàn hảo của mình có thể khiến thầy bỏ qua bản chất học kém của anh ta."
Không cần đâu."
Ngôn Phỉ từ chối."
Lên đi, không phiền đâu mà."
Ngũ Soái định kéo tay Ngôn Phỉ, nhưng bị anh lùi lại một bước né được.Ngũ Soái không để ý, vẫn tiếp tục mời mọc: "Thầy tin em đi, chỉ cần thầy ngồi một lần, đảm bảo thầy sẽ mê nó luôn."
Ngôn Phỉ bị làm phiền đến phát bực, chỉ hận không thể đấm cho Ngũ Soái hai phát, phiền chết đi được.Ngay lúc hai người đang giằng co, một tiếng huýt sáo vang lên.Cả hai cùng quay đầu lại, liền thấy Nam Thanh đứng bên kia đường vẫy tay chào họ: "Trai đẹp, trùng hợp quá."
Sống lưng Ngũ Soái chợt dâng lên một luồng khí lạnh, vãi chưởng, sơ suất quá, đây là ngay trước cửa quán nướng của Nam Thanh."
Yo, cậu học sinh giỏi."
Nam Thanh cũng vẫy tay với Ngôn Phỉ."
Thầy Tiểu Ngôn, em, em, em... em đi trước đây."
Ngũ Soái trèo lên chiếc Harley định nổ máy."
Mày dám đi thử xem."
Nam Thanh vài bước đã qua đường, vỗ một phát vào vai Ngũ Soái, "Đi đâu đấy, đến cửa nhà rồi mà không vào ngồi chơi à, ngày xưa chẳng phải mày chỉ ước được mọc rễ ở quán của tao sao?"
"Ha, haha, hahaha..."
Ngũ Soái cười khan mấy tiếng, ngoan ngoãn leo xuống khỏi chiếc Harley.Chẳng hiểu sao, anh ta thấy hơi chột dạ."
Cậu học sinh giỏi, chưa đến quán tôi bao giờ đúng không, vào xem thử nhé?"
Nam Thanh ngỏ lời mời với Ngôn Phỉ.Ngôn Phỉ không chần chừ dù chỉ một giây, gật đầu ngay: "Được thôi."
Thấy Ngôn Phỉ sảng khoái như vậy, Nam Thanh ngược lại có chút ngạc nhiên.Đúng là cậu học sinh giỏi có thể nắm chặt Giang Thẩm trong lòng bàn tay, hành sự lúc nào cũng khó lường.
Anh ta còn tưởng anh sẽ từ chối không chút do dự chứ.Nam Thanh khoác vai Ngũ Soái, ba người cùng nhau băng qua đường đi về phía quán nướng.Vừa bước lên bậc thềm, Ngũ Soái liền đứng khựng lại, rồi cả người đều thấy không ổn.
Giang Thẩm!!!Giang Thẩm vậy mà lại ở đây!!!Giang Thẩm miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm, hai chân gác lên quầy thu ngân lạnh lùng nhìn Ngũ Soái, ánh mắt ấy như thể giữa hai người có mối thù sâu tựa biển.Tim Ngũ Soái đập thình thịch.Lần trước dẫn người đi gây sự, cuối cùng chẳng đánh được ai mà bản thân lại bị ăn đòn, chuyện này chẳng phải đã nói lên rằng mọi người đều là người một nhà rồi sao, đúng không?Đúng không?Đúng... nhỉ?"
Hi, anh Thẩm...
Anh cũng ở đây ạ."
Ngũ Soái trấn tĩnh chào hỏi Giang Thẩm, nhưng hai chân lại bất giác xoay về một hướng khác, trong tư thế sẵn sàng co giò bỏ chạy bất cứ lúc nào.Ngôn Phỉ đi theo sau vào, lúc thấy Giang Thẩm thì không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí cứ như thể không hề nhìn thấy y vậy.Ánh mắt Ngôn Phỉ đảo một vòng quanh quán.
Quán nướng có mặt tiền không lớn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, kê vỏn vẹn vài chiếc bàn, bên cạnh quầy thu ngân chất đầy bia.Quán ăn vỉa hè mà, thường thì khách sẽ ngồi ăn ở ngoài, trong nhà nhỏ cũng là chuyện bình thường."
Chỗ này tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì."
Nam Thanh xòe tay, "Chưa ăn thử đồ nướng tôi làm bao giờ đúng không?
Hôm nào rảnh qua đây nếm thử nhé, anh Thẩm nhà chúng tôi mời."
Ngôn Phỉ đã từng thử tay nghề của Nam Thanh, quả thực rất tuyệt.Nhưng sau này khi Nam Thanh mở tiệm lẩu trở thành ông chủ lớn rồi thì cũng lười tự mình nướng đồ.
Ngôn Phỉ ăn vài lần đều là do Giang Thẩm mang về, nói là Nam Thanh tự tay nướng trong lúc tụ tập.Xiên nướng được bọc trong giấy bạc vẫn còn nóng hổi, lần nào Ngôn Phỉ và Giang Quả cũng ăn đến căng cả bụng.Ngôn Phỉ vẫn luôn nhớ mãi hương vị đó, nhưng tính tổng lại cũng chẳng được ăn mấy lần.Bây giờ Nam Thanh vẫn còn đang mở quán nướng, có phải điều đó có nghĩa là anh có thể tranh thủ mấy năm này để ăn cho thỏa thích không."
Được."
Ngôn Phỉ nhận lời, trong lòng còn khá mong đợi.Nam Thanh chậc lưỡi, nhướng mày với Giang Thẩm đang sa sầm mặt mày, nhưng người sau chỉ mải trừng mắt nhìn Ngũ Soái, chẳng hề để ý đến cái nháy mắt của anh ta.Ngũ Soái sắp bị ánh mắt của Giang Thẩm nhìn cho phát khóc đến nơi rồi, mẹ kiếp đây là chuyện quái gì vậy!
Cứ như cảnh bắt gian tại trận.Anh ta thề, anh ta không hề có ý định phản bội Giang Thẩm, chỉ là cảm thấy quan hệ giữa Giang Thẩm và Ngôn Phỉ trông cũng không đến mức như nước với lửa thế nên mới định lách qua khe hở một chút thôi, ai ngờ lại bị tóm gọn."
Cậu với trai đẹp nhà bọn tôi quen nhau à?"
Nam Thanh tiện tay lấy một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh Ngôn Phỉ, "Ngồi đi."
Sau khi ngồi xuống, Ngôn Phỉ gật đầu: "Cũng coi như là quen."
Nếu có thể, anh chẳng muốn quen anh ta chút nào."
Quen nhau thế nào vậy?"
Nam Thanh rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, rồi lại chìa bao thuốc về phía Ngôn Phỉ.
Ngôn Phỉ xua tay, "Hút thuốc thụ động có hại cho sức khỏe."
Bàn tay đang định bật lửa của Nam Thanh khựng lại, rồi anh ta cất điếu thuốc đi.Thôi được rồi, học sinh giỏi thì mỏng manh, phải nhường."
Quen nhau hôm các anh dẫn anh ta đến đánh tôi."
Ngôn Phỉ vừa dứt lời, trong quán liền im phăng phắc, chẳng ai đáp lại được câu này.Ngôn Phỉ nhướng mày, nói tiếp: "Ở trung tâm môi giới nhà đất, anh ta nhờ tôi chỉ cách tính khoản vay."
"Ồ, chí thú ghê nhỉ."
Nam Thanh lập tức đỡ lời, tiện thể đá một cái vào Ngũ Soái đang đứng đờ người bên cạnh, "Trai đẹp à, học được chưa?"
"Hừ."
Giang Thẩm phát ra một tiếng hừ khinh khỉnh từ sâu trong lỗ mũi, đầu óc của Ngũ Soái thì học được cái quái gì.Cứ phải để cho cậu học sinh giỏi kia trải nghiệm sự khác biệt của thế giới này, để cho cậu ta biết rằng người với người không giống nhau.Y thông minh như vậy mà cậu học sinh giỏi lại không biết trân trọng, bây giờ hối hận rồi chứ gì."
Cũng tàm tạm, tuy có hơi ngốc, nhưng so với vài người nào đó thì vẫn đỡ hơn nhiều."
Ngôn Phỉ mặt không đổi sắc mà nâng người này, dìm người kia."
Vài người nào đó" bị dìm mặt mày tái mét.Ngũ Soái thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta từng nghe Lỗ Tâm Tâm kể chuyện Ngôn Phỉ dạy kèm cho Giang Thẩm dạo trước, nghe nói kỳ thi tháng lần trước Giang Thẩm lại đội sổ, xem ra bây giờ có người còn kém hơn cả anh ta, trong lòng liền thấy cân bằng.
Anh ta không phải là người tệ nhất, đã có người khác lót đáy rồi."
Á?
À..."
Nam Thanh không nhịn được mà giơ ngón cái với Ngũ Soái, "Trai đẹp đỉnh thật."
Ngũ Soái có được sự tự tin, ngồi xuống ghế, ra vẻ bất cần mà xua tay: "Tất cả là nhờ tư chất trời cho thôi."
Ngôn Phỉ: "..."
Chỉ muốn tung hai cước lên cái bản mặt tự tin kia của anh ta.Giang Thẩm đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Ngũ Soái túm anh ta đứng lên, không thể nhịn được nữa mà nói: "Lại đây, lại đây, qua đây nói cho tao nghe xem tư chất trời ban của mày đỉnh cỡ nào."
Giang Thẩm siết vai Ngũ Soái lôi ra ngoài.
Ngũ Soái hoảng hồn: "Anh Thanh, anh Thanh, cứu em, em sai rồi, anh là anh ruột của em, đừng bỏ em mà..."
Nam Thanh ném cho anh ta một ánh mắt "tự cầu may mắn".Giang Thẩm nhìn thấy chiếc cốc Hello Kitty màu hồng mà Ngôn Phỉ tiện tay đặt trên chiếc bàn cạnh cửa, bèn thuận tay cầm lên nhét vào lòng Ngũ Soái rồi đẩy anh ta ra khỏi quán.
Bóng hai người biến mất sau cánh cửa.Nam Thanh thấy Ngôn Phỉ vẫn một bộ thờ ơ bèn tò mò hỏi: "Cậu không sợ hai đứa nó đánh nhau à?"
"Đánh thì đánh thôi."
Ngôn Phỉ lạnh nhạt đáp, "Cũng có ai cản đâu."
Nam Thanh: ...May mà Ngôn Phỉ là con trai, chứ nếu là con gái thì đúng là hồng nhan họa thủy.Một lát sau, Giang Thẩm đi vào, còn Ngũ Soái thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nửa phút sau, nghe thấy tiếng gầm của xe mô tô, cái âm thanh đó nghe thế nào cũng giống như đang chạy trốn thoát thân.Giang Thẩm miệng vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm, đi thẳng tới bên cạnh Ngôn Phỉ, mặt chau mày nhíu, vẻ thiếu kiên nhẫn lộ ra mặt, y đá vào ghế của Ngôn Phỉ: "Ra đây, nói chuyện."
Ngôn Phỉ liếc nhìn y, vì hôm nay là thứ Bảy nên Giang Thẩm không mặc đồng phục.
Trời đã vào thu, thời tiết se lạnh, y mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao rộng thùng thình, phối với một đôi giày thể thao màu xanh trắng, tóc có lẽ vừa mới cắt ngắn, trông có vẻ lởm chởm.Cũng chỉ liếc qua một cái rồi thôi, Ngôn Phỉ liền quay sang nhìn Nam Thanh: "Tôi về trước đây, lần sau sẽ đến ăn đồ nướng."
"..."
Nam Thanh cười cười, "Được, hẹn rồi nhé."
Ngôn Phỉ đứng dậy, đi lướt qua Giang Thẩm, đến một cái liếc mắt cũng không cho mà cứ thế rời đi.Giang Thẩm: "..."
Nam Thanh nhún vai, bắt đầu cất giọng hát: "Ôi, đại ca, đại ca, anh có khỏe không?
Đại ca, đại ca, anh còn đó không?"
"..."
Vị đại ca bị cho ăn bơ từ đầu đến cuối lúc này đang rất cáu.Ngôn Phỉ rời khỏi quán nướng của Nam Thanh rồi bắt xe buýt về nhà.
Vừa xuống xe ở cổng khu dân cư thì anh thấy Mạnh Hi từ trong khu đi ra.Ngôn Phỉ gọi cậu ta một tiếng, Mạnh Hi thấy Ngôn Phỉ liền bước tới: "Mày đi đâu thế, tao vừa qua nhà tìm mà mày không có ở đó."
"Tìm tao có chuyện gì?"
"Dì tao nhờ đi đón thằng nhóc ở trường mẫu giáo, mày đi cùng tao đi."
Trước đây Mạnh Hi cũng thường rủ Ngôn Phỉ đi đón đứa trẻ này, nhưng anh thường không đi, vì đứa nhóc nhà dì cậu ta không hiểu sao trước mũi lúc nào cũng treo lủng lẳng hai hàng nước mũi, Ngôn Phỉ thực sự không tài nào chấp nhận nổi cảnh đó.Nhưng lần này Ngôn Phỉ đã đồng ý.Chủ yếu là vì anh nhớ Giang Quả rồi.Trường mẫu giáo cách khu nhà không xa, chỉ qua hai ngã rẽ là tới, hai người cứ thế thong thả đi bộ đến.Khi sắp đến cổng trường, họ thấy vô số phụ huynh đang đứng trước cổng ngóng trông, cũng có những người đã đón được con và đang dắt chúng đi về.Mạnh Hi đến cổng trường đứng đợi, còn Ngôn Phỉ đứng cách đó không xa nhìn quanh tìm kiếm, và rồi anh trông thấy mẹ của Giang Quả.Sở dĩ có thể nhận ra mẹ của Giang Quả ngay lập tức giữa đám đông là vì Liễu Phượng quá mức nổi bật.Mái tóc dài gợn sóng màu đỏ rượu, váy ngắn cũn cỡn, đôi giày cao gót đế nhọn hoắt, ước chừng phải đến mười phân, khoác một chiếc túi hàng hiệu mấy chục ngàn tệ, trên mặt còn đeo một cặp kính râm, đích thị là hiện thân của thời trang, muốn không nhìn thấy cũng khó.Bên cạnh Liễu Phượng, Giang Quả đang liếm một cây kem, có lẽ vì ăn ngon quá nên cái đầu nhỏ cứ lắc lư qua lại.Ngôn Phỉ cất bước định tiến đến chào một tiếng thì thấy Giang Quả quệt kem lên quần áo, Liễu Phượng lấy giấy ăn lau cho thằng bé rồi quay người đi về phía thùng rác cách đó không xa để vứt giấy.Ngay lúc này, một chiếc xe bán tải từ xa chạy tới đột nhiên mất lái, cứ thế lao thẳng về phía Giang Quả.Tiếng phanh xe chói tai, tiếng la hét, tiếng gào thét, và cả vẻ mặt hoảng hốt của Liễu Phượng khi đột ngột quay người.Ngôn Phỉ chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, cảnh tượng ngày Giang Quả xảy ra chuyện một lần nữa hiện ra trước mắt anh.
Dáng vẻ cậu nhắm nghiền mắt nằm im lìm trên giường bệnh khiến tim anh đập thình thịch vì kinh hãi.Ngôn Phỉ gần như lao đi theo bản năng, nhưng đã không kịp nữa rồi, anh không thể kịp bế Giang Quả lên rồi tránh khỏi chiếc xe đó.Không chút do dự, Ngôn Phỉ lao tới đè Giang Quả xuống đất, dùng thân mình che chắn cho cơ thể nhỏ bé của cậu bé.Một lực mạnh va vào người, Ngôn Phỉ cảm thấy mình bị hất văng về phía trước mấy mét, tiếp đó bị ai đó ôm chặt vào lòng, rồi trời đất quay cuồng...Chiếc xe đâm vào gốc cây lớn bên đường mới dừng lại được, đầu xe bắt đầu bốc khói trắng.Ngôn Phỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể mềm mại trong lòng."
Gọi xe cứu thương, mau, gọi xe cứu thương..."
"Ngôn Phỉ, Ngôn Phỉ..."
Anh dường như còn nghe thấy cả tiếng của Mạnh Hi.Có người bế Giang Quả ra khỏi vòng tay anh.Ngôn Phỉ khẽ mở mắt, sau khi ánh nhìn tập trung lại, anh hơi nghiêng đầu, thấy Giang Thẩm đang nằm cách đó không xa trong bộ dạng thảm hại.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Giang Thẩm cử động ngón tay, ánh mắt Ngôn Phỉ dời đi, và anh thấy hai bàn tay của họ đang nắm chặt lấy nhau.Bàn tay của chàng thiếu niên cũng như vòng tay của y, bỏng rẫy và nóng rực....Giang Quả ngoài việc bị kem dính đầy mặt ra thì không hề hấn gì, còn Ngôn Phỉ thì bị hai vết trầy trên cánh tay, không nghiêm trọng, nhưng cát sỏi dính vào vết thương máu thịt be bét trông khá đáng sợ.Nghiêm trọng nhất là Giang Thẩm, ngoài vết trầy xước, cẳng tay trái của y còn bị gãy.Lúc đó, sau khi Giang Thẩm rời quán nướng đã nhận được điện thoại của Giang Thiên Mậu.
Buổi tối ông phải đưa Liễu Phượng đi dự một bữa tiệc, vì là hẹn đột xuất mà Liễu Phượng đã đến trường mẫu giáo đón Giang Quả rồi, nên Giang Thiên Mậu bảo Giang Thẩm đến trường đón Giang Quả đi, sau đó ông sẽ đưa Liễu Phượng đến bữa tiệc.Khi Giang Thẩm đến trường mẫu giáo thì vừa hay trông thấy cảnh chiếc xe lao về phía Giang Quả.Giang Thiên Mậu đã tận mắt chứng kiến Ngôn Phỉ lao vào người Giang Quả, và ngay lúc chiếc xe sắp đâm phải cả hai, Giang Thẩm đã tông văng hai người họ ra, sau đó cả ba lăn thành một cụm.Bây giờ nghĩ lại Giang Thiên Mậu vẫn còn sợ chết khiếp, nếu không có Ngôn Phỉ và Giang Thẩm thì hậu quả thật khó mà lường được."
Ahh..."
Tiếng la của Giang Thẩm vang lên từ phòng khám, Giang Thiên Mậu vội vàng chạy vào, "Sao thế?"
"Anh sợ đau ạ."
Giang Quả tựa vào mép bàn, đôi mắt ngấn lệ nhìn Giang Thiên Mậu, "Bố ơi, anh thảm quá đi..."
Giang Thiên Mậu: "..."
Giang Thẩm đang được xử lý vết thương, hễ bác sĩ chạm vào là y lại bắt đầu la hét: "Đau đau đau đau đau...
Nhẹ tay, nhẹ tay..."
"Bác sĩ, ông nhẹ tay một chút."
Giang Thiên Mậu không nhịn được nói.Bác sĩ lộ vẻ mặt cạn lời, ông còn chưa chạm vào nữa là, không biết Giang Thẩm kêu gào cái gì, nhìn cậu trai bên cạnh xem, có kêu tiếng nào đâu.Ngôn Phỉ bình tĩnh nhìn y tá gắp sạch cát sỏi trên tay mình, sau đó bôi thuốc rồi quấn gạc.
Trong khi tất cả mọi việc của anh đã xong xuôi, thì Giang Thẩm bên cạnh ngoài việc la hét ra thì vẫn chưa bắt đầu làm gì cả.
Cô y tá dang hai tay, làm cũng không được mà không làm cũng không xong.Mạnh Hi đang đứng một bên đỡ cánh tay cho Ngôn Phỉ, nghe vậy không nhịn được nói: "Mày bị thằng Nam Thanh lây bệnh à, ngưỡng chịu đau thấp thế?"
"Liên quan gì đến mày?"
Giang Thẩm vừa la đau vừa không quên cà khịa Mạnh Hi.Giang Thiên Mậu chỉ đành dỗ dành: "Tiểu Thẩm à, con ráng chịu một chút..."
Giang Thiên Mậu còn chưa nói hết câu, Ngôn Phỉ đã trực tiếp đứng dậy, cầm lấy chai oxy già trên tay y tá rồi dội thẳng xuống vết thương trên cánh tay Giang Thẩm.
Oxy già tiếp xúc với vết thương liền sủi bọt trắng xóa."
Vãi chưởng..."
Giang Thẩm bị cảnh này dọa cho giật nảy mình.
Đau thì cũng không đau, dù sao cũng đã tê rần cả rồi, y chỉ bị hành động đột ngột của Ngôn Phỉ làm cho hết hồn.Cậu chàng này ác thật sự."
Im miệng."
Ngôn Phỉ trừng mắt nhìn y, "Cậu thử kêu thêm một tiếng nữa xem?"
Giang Thẩm: "..."
Mẹ kiếp nhà cậu, tôi đau thì sao lại không được kêu?Ngôn Phỉ: "Y tá, chị đừng để ý đến cậu ta, mau xử lý cho cậu ta đi.
Cẳng tay trái chắc phải bó bột, đã sưng lên cả rồi."
Giang Thẩm còn định nói gì đó, Ngôn Phỉ lạnh lùng liếc y một cái, Giang Thẩm lại phải nuốt lời ngược vào trong.Mạnh Hi giơ ngón cái với Ngôn Phỉ, đỉnh của chóp.Giang Thiên Mậu nhìn mà ngây cả người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại để cảm ơn Ngôn Phỉ: "Ngôn Phỉ à, hôm nay cảm ơn cháu nhé, nếu không có cháu thì không biết Quả Quả đã ra sao rồi."
"Chú không cần khách sáo vậy đâu ạ, cháu rất quý Quả Quả."
"Quả Quả, qua đây cảm ơn anh đi con."
Giang Thiên Mậu vẫy tay gọi Giang Quả.Giang Quả bước tới, giọng nói non nớt: "Cảm ơn anh Tiểu Ngôn ạ."
"Không có gì."
Ngôn Phỉ ngồi xổm xuống xoa đầu Giang Quả, "Thịt bò khô anh cho em có ngon không?"
"A?"
Giang Quả ngơ ngác, "Thịt bò khô gì ạ?"
Kẻ nào đó bị cho ăn bơ nãy giờ đang định la "đau" thì cái miệng đang há to liền ngậm chặt lại."..."
Ngôn Phỉ thoáng chốc đã hiểu ra là có kẻ đã lén tham ô mất rồi, bất giác bật cười, "
Sau này anh mang thịt bò khô cho em ăn, được không?"
"Dạ, cảm ơn anh Tiểu Ngôn."
Giang Quả ôm lấy cổ Ngôn Phỉ, hôn chụt một cái lên má anh.Gương mặt mềm mại, làn da mịn màng của đứa trẻ mang theo cảm giác thân thương bẩm sinh.
Ngôn Phỉ thầm cảm thán, Giang Quả lúc nhỏ đáng yêu quá.
Sau này cậu nhất định sẽ bình an thuận lợi.Giang Thẩm thấy cảnh này thì khinh khỉnh bĩu môi hừ mũi.Cánh tay trái của Giang Thẩm phải bó bột, ít nhất ba tuần mới được tháo.Giang Thiên Mậu lại yêu cầu cả ba làm một cuộc kiểm tra toàn diện, sau khi xác định không còn vấn đề gì mới đưa mọi người rời khỏi bệnh viện.Ngôn Phỉ nói anh và Mạnh Hi có thể tự bắt taxi về, nhưng Giang Thiên Mậu không đồng ý, ông bảo Liễu Phượng đi mua quà, nhất định phải đích thân đưa Ngôn Phỉ về tận nhà.Thế là Giang Thiên Mậu lái xe, Liễu Phượng ngồi ghế phụ.
Ghế phụ không được bế trẻ con, mà ở hàng ghế sau trong ba người chỉ có Mạnh Hi là lành lặn, thế nên Mạnh Hi bế Giang Quả.
Lại sợ Giang Quả vô tình đụng phải cánh tay của Giang Thẩm, nên Ngôn Phỉ ngồi giữa để ngăn cách hai người họ.Giang Quả ngồi trên người Mạnh Hi, cách một Ngôn Phỉ, hai tay ôm lấy mặt anh trai nó: "Anh ơi, anh còn đau không?
Em thổi thổi cho anh nhé..."
"Biến."
Giang Thẩm né bàn tay nhỏ của cậu bé, "Tay nhóc có mùi gì thế?"
"Em nó vừa ăn kem, tôi quên chưa đưa thằng bé đi rửa tay."
Liễu Phượng từ ghế phụ quay đầu lại, "Cậu chịu khó một chút."
"Trông con của mình cho kỹ vào, bảo nó tránh xa tôi ra."
Giang Thẩm gắt gỏng.Liễu Phượng cứng họng, nhưng dù sao Giang Thẩm cũng là ân nhân cứu mạng của con trai mình, cục tức này cô chỉ đành nuốt xuống."
Được được."
Liễu Phượng nói với Giang Quả, "Quả Quả, đừng làm phiền anh, anh đang đau lắm đấy."
"Thế nên con mới thổi cho anh để anh hết đau mà."
Giang Quả oan ức bĩu môi, lí nhí lầm bầm, "Anh là đồ xấu xa."
"Anh Tiểu Ngôn, em hiểu rồi."
Giang Quả từ trong lòng Mạnh Hi nhoài người tới trước mặt Ngôn Phỉ, cái miệng nhỏ vừa nói đã toàn mùi sữa, "Lúc nãy anh nói thịt bò khô, có phải là anh nhờ anh trai mang thịt bò khô cho em, nên anh ấy đã ăn vụng hết rồi đúng không ạ?"
Ngôn Phỉ thấy hơi buồn cười, thằng bé Giang Quả này từ nhỏ đã thông minh."
Em im đi."
Giang Thẩm có chút xấu hổ, "Nhóc con như em thì biết cái gì?"
Ngôn Phỉ nhìn sang Giang Thẩm, Giang Thẩm liền tránh ánh mắt của anh."
Em biết đấy."
Giang Quả lè lưỡi với y, "Em có kẹo đều chia cho anh, anh có thịt bò khô lại không chia cho em, Tiểu Thẩm, anh không ngoan đâu nhé."
Ngôn Phỉ không nhịn được mà bật cười khe khẽ, còn Mạnh Hi thì thẳng thắn hơn nhiều, phá lên cười ha hả.Giang Thiên Mậu nghe vậy cũng không nhịn được cười, Liễu Phượng muốn cười mà không dám, nín đến khổ sở.Giang Thẩm bị một đứa trẻ vạch trần, xấu hổ quá hóa giận, từ phía sau Ngôn Phỉ vươn tay qua véo mông Giang Quả.Giang Quả thấy tay anh trai vươn tới liền sợ hãi rúc vào lòng Mạnh Hi, vừa trốn vừa la: "Anh Tiểu Ngôn mau cứu em, mau cứu em..."
Ngôn Phỉ cười, ngả người về sau đè lên cánh tay của Giang Thẩm.Ghế sau xe chỉ có bấy nhiêu, chen chúc ba chàng trai lớn và một nhóc tì, cả ba đều chân chạm chân, tay chạm tay.
Đặc biệt là cánh tay trái của Giang Thẩm bị thương, y lại ngồi dựa vào cửa xe bên trái nên chừa ra một khoảng trống lớn hơn, y và Ngôn Phỉ dính sát vào nhau, vốn dĩ trong lòng đã có chút xao động.Bây giờ Ngôn Phỉ đè lên cánh tay y, chẳng khác nào y đang ôm Ngôn Phỉ vào lòng.!!!!!!!!!!Giang Thẩm cảm thấy cánh tay phải của mình như bị tiêm thuốc tê, thoáng chốc tê rần, dường như không còn là của mình nữa.Hơn nữa, Ngôn Phỉ có lẽ sợ y động đậy nên đè rất chặt, y chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần và thon dài của Ngôn Phỉ.Thôi xong.Giang Thẩm nuốt nước bọt, cảm thấy mình tiêu rồi, đầu óc đã không thể suy nghĩ được gì nữa.Thậm chí còn muốn hóa thành ma cà rồng cắn một phát lên cổ Ngôn Phỉ.Lúc xảy ra tai nạn y cũng đã ôm Ngôn Phỉ, nhưng lúc đó ai mà còn tâm trí nghĩ đến những chuyện đó, bây giờ mới là tiếp xúc da thịt chân thật.Đây có lẽ là khoảng cách gần nhất mà họ có thể tiếp xúc trong cả cuộc đời này rồi.Giang Thẩm hơi không muốn rút tay về.Nhưng cũng không thể cứ ôm người ta mãi thế này, Ngôn Phỉ có lẽ sẽ nghĩ nhiều mất.Ngay lúc Giang Thẩm đang tính miễn cưỡng định rút tay về thì Giang Quả liền ghé đầu đến bên tay y: "Anh ơi, cho anh nghịch tai này, nghịch tai là anh sẽ hết đau đấy ạ."
Giang Thẩm liền ho khẽ, Ngôn Phỉ nghiêng đầu nhìn y.Giang Thẩm nhìn thẳng về phía trước, thầm nghĩ, không phải y không muốn rút tay về đâu nhé, là do Giang Quả nhất định bắt y nghịch tai nhóc con đó đấy.Bàn tay Giang Thẩm véo lên vành tai mũm mĩm của Giang Quả, thằng bé cười khanh khách, cả người dựa vào Ngôn Phỉ.Ngôn Phỉ không nhịn được cù vào cổ Giang Quả, thằng bé càng cười tít mắt.Giang Thẩm nhìn gò má nghiêng của Ngôn Phỉ, không khỏi thầm thở dài trong lòng, người bên cạnh này là người mà y vĩnh viễn không bao giờ có được.Đúng là... bi kịch nhân gian mà.Khi xe đến dưới lầu nhà Ngôn Phỉ, Giang Thiên Mậu vốn định tự mình đi lên nhưng Giang Thẩm nhất quyết đòi đi theo.
Giang Thẩm muốn đi lên thì Giang Quả cũng đòi đi, Giang Quả đi thì Liễu Phượng cũng phải đi, cuối cùng cả một gia đình lớn kéo nhau lên lầu.Còn Mạnh Hi về đến dưới nhà mới sực nhớ ra lúc tai nạn xảy ra, vì cuống lên lo cho Ngôn Phỉ nên cậu ta đã bỏ quên thằng nhóc con nhà dì ở trường mẫu giáo, giờ phải đi đón cậu bé.Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm đang nấu cơm ở nhà, thấy có nhiều người đến vậy thì có hơi thắc mắc, sau khi nghe Giang Thiên Mậu kể lại đầu đuôi câu chuyện mới hiểu ra sự tình.Vì không tận mắt chứng kiến hiện trường tai nạn, hơn nữa Ngôn Phỉ cũng không bị thương gì nghiêm trọng, nên cả hai đều không cho rằng đây là chuyện lớn, họ nhiệt tình mời Giang Thiên Mậu và mọi người vào nhà ngồi chơi.Ngôn Phàm Lâm tuy không có học thức cao, nhưng vì lái xe tải đường dài, đi khắp đó đây nên cũng có nhiều trải nghiệm.
Khi ngồi trò chuyện cùng một ông chủ lớn như Giang Thiên Mậu, ông cũng không hề tỏ ra e dè, hai người nói chuyện khá hợp nhau.Lúc nãy Giang Quả ăn kem bị ngã dính bẩn hết cả người, Trần Anh tìm một bộ quần áo nhỏ mà Ngôn Phỉ mặc hồi bé cho thằng bé thay.Bộ quần áo vải bông có hình đầu hổ mặc trên người Giang Quả trông như thể xuyên không về mấy chục năm trước.
Giang Thẩm tưởng tượng đến cảnh Ngôn Phỉ mặc bộ đồ này lúc nhỏ mà không nhịn được cười phá lên.
Ngôn Phỉ phóng một ánh mắt lạnh như băng qua, Giang Thẩm liền im bặt ngay tức khắc.Giang Quả rất được lòng người lớn, Trần Anh vừa thơm vừa ôm lấy thằng bé, chỉ hận không thể lôi hết tất cả của ngon vật lạ trong nhà ra cho cậu nhóc.Kiếp trước Trần Anh đã rất thích Giang Quả.Tuy Ngôn Phỉ chưa bao giờ nói rõ về xu hướng tính dục của mình, nhưng anh trước giờ chưa từng có bạn gái.
Sau này, Giang Thẩm thường xuyên ra vào nhà họ, Trần Anh đoán cũng đoán ra được.Những lúc Ngôn Phỉ và Giang Thẩm bận rộn, Giang Quả sẽ đến ăn cơm với Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm.
Hai ông bà đã trải qua nhiều gian truân vất vả của cuộc sống, cậu bé rạng rỡ như ánh mặt trời này đã mang đến cho họ rất nhiều niềm an ủi.Sau khi Giang Quả xảy ra chuyện, Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm phải một thời gian rất lâu sau mới nguôi ngoai được.
Trần Anh vẫn thường hay lẩm bẩm "Quả Quả thích ăn món này", "Quả Quả thích ăn món kia"..."
Giá như sau này vợ thằng Phỉ có thể sinh được một đứa bé đáng yêu như Quả Quả thì tốt biết mấy."
Trần Anh không nhịn được mà bắt đầu mơ mộng về việc làm bà nội.Ngôn Phỉ nghe thấy câu này liền thở dài, thầm nghĩ trong lòng: "Xin lỗi mẹ, kiếp này e là không thể để mẹ được như ý nguyện rồi."
Giang Thẩm cũng nghe thấy câu này, y bất giác nhìn sang Ngôn Phỉ.
Thấy vẻ mặt vô cảm của anh, y không khỏi cảm thấy một nỗi bi ai dâng lên.
Ngôn Phỉ sau này sẽ lấy vợ sinh con.Đời này y sẽ không có con của riêng mình rồi, hay là cứ lân la làm thân với Ngôn Phỉ, sau này làm cha đỡ đầu cho con của anh nhỉ.Nghĩ đến đây, Giang Thẩm cảm thấy mình sắp bị ngược đến khóc mất rồi.Đây là cái mối tình lâm li bi đát thế kỷ nào vậy trời."
Dì nói không đúng ạ."
Giang Quả ngồi trên đùi Trần Anh, miệng ngậm một miếng bò khô, nói không rõ chữ, "Chỉ có vợ của con mới sinh ra được bé con đáng yêu giống con thôi, anh Tiểu Ngôn sinh thì sẽ không đáng yêu giống con được đâu ạ."
Lời nói ngây thơ của trẻ con khiến cả căn phòng bật lên một tràng cười lớn.Người lớn ngồi nói chuyện, trêu đùa với đứa trẻ trong phòng khách, Giang Thẩm bèn lẳng lặng đi một vòng quanh nhà.
Căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, muốn tìm ra phòng của Ngôn Phỉ quả thực quá dễ dàng.Giang Thẩm do dự vài giây rồi vẫn lẻn qua đó.
Tuy tự tiện vào phòng ngủ của người khác là một hành vi không tốt, nhưng y đã lâm vào cảnh đau khổ dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần rồi, lén nhìn một cái chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ.Giang Thẩm đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là một căn phòng bài trí đơn giản.Một chiếc giường đơn, một chiếc bàn học, giá sách và tủ quần áo liền một khối, trên giá sách bày đầy sách, trên bàn học đặt đủ các loại đề thi và một chiếc máy nghe nhạc Walkman.Căn phòng rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp cũng rất ngăn nắp, đúng với phong thái lạnh lùng xa cách của một học sinh giỏi.Giang Thẩm chỉ đứng ở cửa chứ không vào trong, y chỉ đơn thuần muốn nhìn một cái mà thôi."
Vào phòng người khác phải báo cho chủ nhân một tiếng, không ai dạy cậu lễ phép à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.Giang Thẩm tựa vào khung cửa, nghiêng đầu: "Tôi có vào đâu, cậu xem, chân tôi vẫn còn ở ngoài này."
Giang Thẩm giương cằm ra hiệu cho Ngôn Phỉ cúi xuống nhìn, chân của y quả thực vẫn chưa bước vào phòng ngủ của anh.Ngôn Phỉ cười khẩy một tiếng, đẩy cửa phòng ra rồi bước vào: "Muốn vào thì cứ đàng hoàng mà vào thôi."
Giang Thẩm khinh khỉnh nói: "Sao tôi lại có thể muốn vào được chứ, cậu nghĩ nhiều thật đấy."
Vừa nói y vừa bước vào phòng ngủ của Ngôn Phỉ.Phòng ngủ của Ngôn Phỉ không lớn, ngoài đồ đạc ra thì chỗ có thể đi lại cũng chỉ có một khoảng nhỏ.
Hai chàng trai cao hơn một mét tám đứng trong đó khiến không gian có vẻ hơi chật chội.Giang Thẩm ngồi xuống chiếc ghế bên bàn học, Ngôn Phỉ ra ngoài lấy hai lon Coca vào, đưa một lon cho Giang Thẩm."
Mở không được."
Giang Thẩm lắc lắc cánh tay trái đang bó bột của mình."
Đừng có lắc bừa."
Ngôn Phỉ quát y một tiếng, sau đó mở lon Coca rồi mới đưa cho y.Giang Thẩm nhận lấy uống một ngụm.Ngôn Phỉ ngồi xuống giường, cũng mở lon Coca ra uống một ngụm.Không khí thoáng chút ngượng ngùng.Đây là lần đầu tiên hai người ở trong một không gian nhỏ như vậy, và chỉ có hai người họ.Không biết nên nói gì.Giữa họ ngoài việc đánh nhau và nói lời cay độc ra thì dường như cũng chẳng có gì để nói.Cậu ấm nhà họ Giang vốn dĩ là người phóng khoáng, thế mà hiếm khi lại có chút bối rối.
Y tự cảnh cáo bản thân, sau này y sẽ là cha đỡ đầu cho con trai của Ngôn Phỉ, không thể có bất kỳ suy nghĩ gì với cha của con đỡ đầu được.Ngôn Phỉ thì khá hơn Giang Thẩm một chút, nhưng cũng không biết nên bắt chuyện thế nào.Kiếp trước anh và Giang Thẩm cũng thường xuyên ở trong một không gian nhỏ, nhưng mỗi lần ở những nơi như vậy, hai người họ thường là "giao lưu âm độ" trên giường, chứ không phải ngồi đối diện nhau nghiêm túc thế này.Một lúc lâu sau, vẫn là Giang Thẩm phá vỡ sự im lặng trước: "Tay cậu có đau không?"
"Cũng ổn, chỉ trầy da chút thôi."
Ngôn Phỉ nói.Nói xong, căn phòng lại chìm vào im lặng.Giang Thẩm cạn lời: "Sao cậu không hỏi xem tôi có đau không?"
"Tôi biết câu trả lời rồi thì hỏi làm cái quái gì nữa."
Ngôn Phỉ bực dọc đáp.Giang Thẩm: "..."
Một tấm lòng nhiệt huyết lại cho chó ăn."
Cậu đau lắm à?"
Ngôn Phỉ đột nhiên hỏi."
Ừ ừ."
Giang Thẩm vội vàng gật đầu, hiếm khi tên học sinh giỏi này lại có lương tâm.Ngôn Phỉ nhếch mép cười: "Hay là tôi gọi Quả Quả vào thổi cho cậu nhé."
Giang Thẩm: "..."
Đúng là nghĩ nhiều rồi."
Anh ơi, đi thôi..."
Giang Quả hét lớn từ phòng khách, "Anh ơi, chúng ta về nhà thôi, mau ra đây ra đây... anh ơi anh ơi anh ơi..."
"Phiền chết đi được."
Giang Thẩm đứng bật dậy, gắt gỏng, "Chẳng phải cậu quý nó lắm sao, tặng luôn cho cậu đấy."
"Tôi thì muốn lắm, nhưng bé Quả nhà người ta lại chỉ quý mỗi anh trai bé thôi."
Ngôn Phỉ vỗ vỗ vai Giang Thẩm, "Tiểu Thẩm, phải ngoan ngoãn đấy nhé."
"Tiên sư bố cậu."
Sau khi cả nhà Giang Thẩm rời đi, Trần Anh kiểm tra lại vết thương của Ngôn Phỉ, tuy biết con trai cứu người là đúng nhưng vẫn không quên dặn dò: "
Sau này phải cẩn thận một chút."
Ngôn Phàm Lâm cảm thán: "Cũng bằng tuổi nhau, con xem ông Giang nhà người ta kìa, là ông chủ lớn ngành bất động sản đấy, giỏi quá.
À, phải rồi, Ngôn Phỉ, nhà ông ấy phát triển những dự án nào thế nhỉ, lúc nãy bố chẳng dám hỏi."
Ngôn Phỉ nhân cơ hội này liền nói qua về tình hình của dự án mà anh đã xem lần trước, còn lấy cả bản vẽ mặt bằng căn hộ mà văn phòng bán hàng đưa cho Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm xem."
Ối chà, đây là khu chung cư cao cấp rồi, giá nhà chắc chắn không rẻ đâu."
Ngôn Phàm Lâm nói."
Cũng tạm thôi ạ."
Ngôn Phỉ nói, "Mình có thể trả trước một phần, phần còn lại thì vay ngân hàng."
"Thế thì trả đến đời nào mới xong."
Ngôn Phàm Lâm lắc đầu, "Không đáng, cả đời kiếm được chút tiền đều đổ hết vào nợ mua nhà."
Trần Anh dường như đang suy tư.
Thực ra kể từ lần trước Ngôn Phỉ đề cập đến chuyện đổi việc, bà đã luôn suy nghĩ, định bụng xem hai vợ chồng có thể cùng nhau buôn bán nhỏ lẻ gì đó không.Khoảng thời gian này bà cũng đã dò hỏi rất nhiều thông tin, trong lúc trò chuyện nghe mọi người đều bàn tán chuyện mua nhà, mua cửa hàng, cũng biết thêm được nhiều điều trước đây không hiểu rõ."
Ngôn Phỉ à, ở đây họ cũng bán cả nhà mặt tiền kinh doanh được đúng không con?"
Trần Anh hỏi.Ngôn Phỉ mỉm cười, anh còn chưa cần phải gợi ý, mẹ anh đã tự nghĩ đến rồi."
Dĩ nhiên ạ."
Ngôn Phỉ đáp, "Mẹ, nếu mẹ có ý định, chúng ta có thể xin bố của Giang Thẩm lấy giá nội bộ, sẽ rẻ hơn bên ngoài rất nhiều..."
Ngôn Phỉ còn chưa nói hết câu đã bị Trần Anh đánh cho một cái, bà thấy hơi không vui: "Con vừa mới cứu con người ta đã định đòi hỏi ơn huệ rồi, cái suy nghĩ này của con là không đúng, ai dạy con thế?"
"Ý con không phải vậy đâu mẹ."
Ngôn Phỉ sờ sờ chóp mũi, anh biết phải nói sao đây, không phải anh muốn đòi ơn huệ, mà là trong lòng anh cảm thấy với mối quan hệ của anh và Giang Thẩm thì việc lấy giá nội bộ là hoàn toàn hợp tình hợp lý.Nhưng anh của hiện tại hình như cũng chẳng có quan hệ gì với Giang Thẩm, chẳng hợp tình hợp lý chút nào."
Thôi được rồi, nhà ta không cần xin giá nội bộ từ chú ấy, con có một người bạn làm ở văn phòng kinh doanh bất động sản, cũng có thể được giảm giá, khi nào bố mẹ rảnh rỗi thì cứ đến đó xem thử."
Trần Anh là người hành động rất quyết đoán, một khi đã nghĩ là sẽ làm.
Ngày hôm sau, bà liền cùng Ngôn Phàm Lâm đến văn phòng kinh doanh của dự án để xem nhà.Buổi sáng Ngôn Phỉ ngủ nướng một giấc, buổi chiều làm mấy bộ đề, đến giờ liền thu dọn cặp sách sang nhà đối diện gọi Mạnh Hi rồi cùng đến trường học buổi tối.Cánh tay Ngôn Phỉ bị thương nên không đi xe đạp, Mạnh Hi liền đèo anh đi.Trong trường không được phép đi xe, nên khi đến cổng cả hai liền dắt xe đi bộ vào trong."
Ủa, kia không phải Tư Ninh sao?"
Mạnh Hi hất cằm về phía chân tường, "Người đứng cùng cậu ta là ai thế?"
Ngôn Phỉ nhìn theo hướng cậu ta chỉ, liền thấy Giang Tư Ninh đang đứng dưới một gốc cây lớn không xa nói chuyện với một người phụ nữ.Vì người phụ nữ đó quay lưng về phía họ nên không nhìn rõ mặt, nhưng trông cách ăn mặc thì có lẽ không phải học sinh.Áo khoác ngắn, quần tây nữ màu đen, một đôi giày cao gót màu đen cao khoảng ba phân, trông không giống cách ăn mặc của các cô gái trẻ, mà giống một phụ nữ trung niên hơn.Ở trường Giang Tư Ninh chỉ thân với Mạnh Hi và Ngôn Phỉ, nếu cậu ta có quen biết ai trong trường thì Mạnh Hi hẳn đều rõ, vậy thì người kia chắc là họ hàng của cậu ta rồi."
Phỉ à?
Đi thôi."
Mạnh Hi cũng không có tính tò mò, người mà Giang Tư Ninh gặp lại chẳng phải cô gái trẻ nào, chắc là họ hàng bảy cô tám dì gì đó của cậu ta thôi."
Ờ."
Ngôn Phỉ đi theo Mạnh Hi vào trường, sau đó nói, "Mày đi gửi xe đi, tao vào nhà vệ sinh một lát."
"Ok luôn."
Mạnh Hi chẳng chút nghi ngờ, đẩy xe đi mất.Thấy Mạnh Hi đã đi xa, Ngôn Phỉ liền quay người đi về phía sân thể dục.Nơi Giang Tư Ninh đang đứng chính là bức tường cạnh sân thể dục nhỏ.Trường Nhất Trung có hai sân thể dục, một sân lớn và một sân nhỏ.
Sân nhỏ dạo gần đây đang được sửa chữa để làm đường chạy cao su, nên không có ai đến đây.Sau khi đến gần bức tường, Ngôn Phỉ áp sát người vào, miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ kia đang nói.
Nhưng vì thời điểm này bên ngoài khá ồn ào, lại cách một bức tường, Ngôn Phỉ có một cảm giác kỳ lạ rằng hễ mắt không nhìn thấy thì tai cũng nghễnh ngãng theo.Ngôn Phỉ không chỉ muốn nghe họ nói chuyện, mà còn muốn xem người phụ nữ đang nói chuyện với Giang Tư Ninh là ai.Thế là anh dứt khoát trèo lên tường.Gốc cây bên ngoài đã che đi bóng dáng của Ngôn Phỉ một cách hoàn hảo.
Từ góc nhìn của anh, xuyên qua kẽ lá có thể thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia.Sắc mặt Ngôn Phỉ lạnh đi ba phần.Đó là mẹ của Giang Tư Ninh, Trần Mỹ Lan.Ngôn Phỉ đã từng gặp bà ta một lần.
Bà ta đến trường chặn đường Giang Quả, vừa hay lúc đó Ngôn Phỉ đến đón thằng bé tan học.
Bà ta như phát điên lao vào đánh đập Giang Quả, bị Ngôn Phỉ cản lại, sau đó chính anh đã gọi điện cho Giang Tư Ninh đến đón bà ta về.Khi ấy, Ngôn Phỉ và Giang Tư Ninh đã rất lâu không gặp mặt.
Sau khi đỡ mẹ mình vào xe, Giang Tư Ninh đã nói với Ngôn Phỉ: "Giang Thẩm là một thằng điên, cậu tránh xa cậu ta ra một chút, nếu không sau này sẽ hối hận đấy."
Ngôn Phỉ nhớ mình chỉ đáp lại Giang Tư Ninh một câu: "Tôi sẽ không hối hận."
Khi đó, tóc của Trần Mỹ Lan đã bạc quá nửa, nét mặt vô cùng đáng ghét, còn Trần Mỹ Lan trẻ trung của hiện tại trông lại khá xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, da dẻ cũng trắng trẻo mịn màng.Tính theo tuổi tác, bà ta cũng đã hơn bốn mươi, nhưng trông chỉ như ngoài ba mươi.Những năm nay Trần Mỹ Lan hẳn là sống ở dưới quê, vậy mà vẫn giữ được vẻ xinh đẹp thế này, có thể thấy thời trẻ chắc chắn đã đẹp sẵn rồi."
Tiểu Ninh à, dạo này con vẫn ổn chứ?
Giang Thẩm không làm khó con chứ?"
Trần Mỹ Lan đưa tay ra định nắm lấy tay Giang Tư Ninh, nhưng bị cậu ta né được."
Thằng bé này."
Trần Mỹ Lan bất lực thở dài, dúi chiếc túi xách đang cầm vào tay Giang Tư Ninh, "Đây là đồ ăn vặt mẹ làm cho con, con mang đến trường mà ăn."
"Mẹ."
Hốc mắt Giang Tư Ninh trông hơi đỏ, "Con thấy nhà cửa ở đây cũng khá rẻ, hay là mẹ đến đây thuê một căn nhà, nhỏ một chút cũng được, hai mẹ con mình ở cùng nhau, có được không ạ?"
"Con nói bậy bạ gì thế, thuê nhà gì chứ, nhà của chú hai con vừa to vừa đẹp như thế còn không đủ chỗ cho con ở à?"
"Con không muốn ở nhà lớn, con chỉ muốn có một ngôi nhà của riêng mình."
Giang Tư Ninh cúi đầu, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt lại."
Con đã ở đó từ hồi cấp hai rồi, bao nhiêu năm như vậy còn chưa quen sao?"
Trần Mỹ Lan vỗ vỗ vai cậu ta an ủi, "Được rồi, còn một năm nữa là con thi đại học, chăm chỉ học hành vào, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này nữa, biết chưa?"
Giang Tư Ninh không nói nữa, Trần Mỹ Lan lại dông dài dặn dò cậu ta rất nhiều.Giang Tư Ninh cứ im lặng lắng nghe với vẻ mặt vô cảm, rồi đột nhiên ngẩng đầu cắt ngang lời Trần Mỹ Lan: "Mẹ, con nghe Giang Thẩm nói chú hai có một đứa con riêng, mẹ có biết đứa con riêng đó là ai không?"
Vẻ mặt Trần Mỹ Lan sững lại, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, bà vỗ vào cánh tay Giang Tư Ninh một cái như trách móc: "Con với chả cái, nói năng linh tinh.
Giang Thẩm cũng thế, cả ngày ăn nói bừa bãi, con tránh xa nó ra một chút, nhìn cái bộ dạng đó của nó sau này cũng chẳng có tiền đồ gì đâu.
Con phải học hành cho giỏi, sau này còn theo chú hai con làm việc, làm cho mẹ vẻ vang, đừng để con hồ ly tinh Liễu Phượng kia coi thường."
Sau đó Trần Mỹ Lan lại nói thêm vài câu rồi rời đi.
Giang Tư Ninh đứng tại chỗ rất lâu mới xách cặp, cúi đầu bỏ đi.Ngôn Phỉ cực kỳ kinh ngạc.
Giang Thiên Mậu có con riêng ở bên ngoài?Không thể nào, nếu có con riêng thì tại sao sau này lại không xuất hiện, anh cũng chưa từng nghe Giang Thẩm nhắc tới.Với tính cách của Giang Thẩm sau này, nếu thật sự có một đứa con riêng xuất hiện thì y không thể nào không làm gì được.Hơn nữa, nghe giọng điệu của hai mẹ con Giang Tư Ninh lúc nãy có vẻ hơi kỳ quái.Ngôn Phỉ đột nhiên rùng mình một cái, lẽ nào Giang Tư Ninh chính là con riêng của Giang Thiên Mậu?Một khi ý nghĩ này nảy ra, rồi đem giả thuyết này áp vào, dường như rất nhiều chuyện lập tức trở nên rõ ràng.Giang Tư Ninh là con riêng của Giang Thiên Mậu, cho nên cậu ta quay về báo thù, khiến nhà họ Giang tan cửa nát nhà, còn Giang Thẩm lại vì để trả thù cậu ta mà cuối cùng đã chọn cách sống mái tới cùng.Ngôn Phỉ cau mày, nghe thì có vẻ hợp lý nhưng nhiều chỗ lại có vẻ không thông."
Cậu ngồi xổm trên tường làm gì đấy?"
Ngôn Phỉ đang nghĩ quá nhập tâm, lại thêm việc ngồi một tư thế quá lâu khiến cơ thể hơi cứng đờ, bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, trong khoảnh khắc theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chân anh trượt một cái rồi ngã thẳng từ trên tường xuống.Ngôn Phỉ anh hùng cả đời mà cũng có ngày sảy chân thế này.Cậu bạn học kém nào đó vừa lên tiếng thấy Ngôn Phỉ rơi từ trên tường xuống, bất giác vươn tay ra đỡ.Giang Thẩm ôm trọn Ngôn Phỉ vào lòng, Ngôn Phỉ ngã đè lên người Giang Thẩm, Giang Thẩm ngã dập mông xuống đất, đi kèm với tiếng "bịch" còn có tiếng "rắc"."
Vãi chưởng, không phải tôi lại gãy xương lần hai đấy chứ?"
Giang Thẩm đau đến trắng cả mặt.Cũng không biết hai người có phải số mệnh tương khắc không, cứ đụng phải nhau là có chuyện.Ngôn Phỉ nằm trên người Giang Thẩm, mặt mày tái mét, cạn lời nhìn trời: "Cậu bị điên à?
Tự dưng đỡ tôi làm gì?"
"Cậu đúng là cái đồ không biết điều!"
Giang Thẩm nghiến răng, y lấy thân mình ra làm đệm thịt cho anh, thế mà anh còn không vừa lòng, bảo y đi nói lý với ai bây giờ.Giang Thẩm đẩy đẩy Ngôn Phỉ: "Lăn khỏi người tôi mau."
Ngôn Phỉ không động đậy, thở dài một hơi đầy tang thương: "Giang Thẩm, cánh tay tôi đập vào lớp thạch cao của cậu rồi, đến chín mươi phần trăm khả năng là tôi cũng bị gãy xương rồi."
Hành động của Giang Thẩm khựng lại: "..."
Trùng hợp đến thế ư?...