[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Done - Edit] Anh Công Bỗng Dưng Phát Điên Sớm
Chương 78: Tiểu Thẩm, cứu mạng!
Chương 78: Tiểu Thẩm, cứu mạng!
Edit: HironGiang Quả co ro trong góc ngủ thiếp đi cho đến khi cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra.
Giang Quả run lên một cái rồi giật mình tỉnh giấc, nhóc nhìn rõ hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng, một người râu quai nón rậm rạp, người còn lại mặc áo khoác jacket, đang dùng một ánh mắt kỳ quái khiến người ta khó chịu nhìn nhóc.Giang Quả co người vào góc tường, mắt đảo quanh phòng, cuối cùng tìm thấy Nguyên Thừa ở trước bếp.
Hốc mắt Giang Quả đỏ lên, nhóc bắt đầu lặng lẽ khóc."
Con nít nhà giàu có khác, vừa trắng vừa mềm, anh xem thằng nhóc nhà mình đi, đen nhẻm gầy trơ xương."
Gã râu quai nón lên tiếng."
Chứ còn gì nữa, tay chân nhỏ nhắn thế này, nhìn mà thèm."
Gã mặc áo khoác chính là La Đại Quang, gã đảo ánh mắt dâm tà trên người Giang Quả rồi đột nhiên đưa tay ra định túm lấy chân thằng bé.Giang Quả bật dậy, chạy từ đầu này phản đất sang đầu kia.
Lúc này nhóc không còn khóc nữa mà cảnh giác nhìn La Đại Quang: "Các người muốn tiền chứ gì, bố tôi có tiền, các người gọi điện cho ông ấy là ông ấy sẽ đưa tiền cho các người.
Nếu các người giết tôi thì sẽ không có tiền đâu."
"Ha ha ha, thằng nhóc này cũng thú vị phết."
Gã râu quai nón vẫy tay với nhóc, "Lại đây, để tao xem nào."
Giang Quả nép mình vào bệ cửa sổ không chịu nhúc nhích, mắt liếc nhìn Nguyên Thừa.
Nhóc hy vọng cậu có thể giúp mình, nhưng Nguyên Thừa đến cả nhìn nhóc cũng không, chỉ im lặng không nói một lời.Giang Quả sợ hãi tột độ, nhóc lùi về sau nhưng chẳng còn chỗ nào để lùi."
Lại đây."
La Đại Quang đi cả giày dép giẫm lên phản đất, định tóm lấy Giang Quả.
Cậu nhóc nhảy dựng lên hét: "Ông đừng qua đây, tôi đánh ông đấy..."
La Đại Quang thấy khá thú vị, ánh mắt nhìn Giang Quả càng thêm hau háu."
Cơm chín rồi, có muốn ăn trước không?"
Nguyên Thừa mở nắp nồi, mùi thơm nồng nặc lan tỏa."
Mày nấu món gì đấy?"
Gã râu quai nón hít hít mũi, "Thơm quá."
"Thịt kho tàu."
Nguyên Thừa múc thịt ra đĩa."
Đại ca, ăn cơm trước đã, ăn xong bắt thằng ranh con này đun nước tắm rửa cho nó, trắng trẻo non nớt mới có hứng."
Gã râu quai nón huỵch toẹt ngồi xuống trước bàn, "Đói chết ông đây rồi."
Nguyên Thừa cụp mắt xuống, trong mắt loé lên vẻ giễu cợt.La Đại Quang cũng đói rồi, ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước bọt ừng ực, tạm tha cho Giang Quả rồi nhảy từ trên phản đất xuống ngồi vào bàn: "Thằng nhóc này cũng được phết, không khóc không quậy."
Giang Quả vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhóc co rúm người trong góc, ấm ức bĩu môi nhưng nhất quyết không để rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.Nguyên Thừa đặt màn thầu lên bàn, gã râu quai nón liếc cậu: "Thằng ranh con này cũng có chút tác dụng.
Nhưng mà tao thấy vẫn nên bán đi thì hơn, tao cứ thấy thằng này lầm lì u uất, không giống đứa tốt lành gì."
"Đợi xong việc lớn rồi tính, nói gì thì nói nó cũng là con trai tao, vẫn còn sai vặt được."
La Đại Quang cầm đũa lên, "Mày xem món thịt kho tàu này nó nấu còn ngon hơn cả con mẹ đã chết của nó nhiều."
La Đại Quang gắp một miếng thịt định cho vào miệng rồi lại khựng lại, nhìn Nguyên Thừa đang đứng bên cạnh: "Sao mày không ăn?"
Nguyên Thừa lạnh nhạt đáp: "Sợ không đủ cho hai người."
"Ngồi xuống, ăn đi."
Đôi đũa của La Đại Quang lại đặt xuống, gã râu quai nón cũng chưa hề động đũa.Nguyên Thừa cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, rồi lại cầm một cái màn thầu cắn một miếng.Bấy giờ La Đại Quang và gã râu quai nón mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm."
Đại ca, em thấy trên tivi đưa tin nhà họ Giang treo thưởng hai triệu tìm người, đúng là giàu thật."
"Đương nhiên là giàu rồi, nếu không phải tại thằng ranh con Giang Tư Ninh kia không có chí khí thì tao đã hốt trọn cả ổ nhà họ Giang rồi."
Nhắc đến Giang Tư Ninh là La Đại Quang lại tức, thằng ranh đó đúng là coi gã như ăn mày, cho một hai ngàn tệ để bố thí gã."
Vậy đại ca, lần này chúng ta đòi bao nhiêu."
Gã râu quai nón vừa ngốn từng miếng thịt to vừa hỏi."
Hai mươi triệu."
La Đại Quang híp mắt lại, "Đã đến nước này rồi thì chơi lớn luôn.
Tao bảo mày sắp xếp người chi viện, mày sắp xếp xong chưa?"
"Xong hết rồi."
Gã râu quai nón gật đầu, "Toàn là người có kinh nghiệm, đại ca yên tâm."
"Khi nào thì gọi điện?"
Gã râu quai nón lại hỏi."
Đợi thêm chút nữa, đợi đến tối đi, để bọn chúng sốt ruột thêm một lúc."
La Đại Quang gắp một miếng thịt, một ngụm nuốt chửng, "Thịt này nấu ngon thật."
Gã râu quai nón nghe vậy liền nhìn Nguyên Thừa vẫn đang lẳng lặng ăn cơm: "Ê, thằng ranh con, mày có muốn đi cùng bọn tao không?"
"Vâng."
Nguyên Thừa gật đầu, "Con đi theo bố."
"Ối chà, đúng là một đứa con hiếu thảo."
Gã râu quai nón cười ha hả, "Đại ca, thằng con này của anh đang tranh báo hiếu, phụng dưỡng anh lúc về già đấy."
La Đại Quang cười khẩy."
Tiếc thật, đại ca của tao không cần con trai phụng dưỡng lúc về già đâu, hôm nào đó sẽ bán mày đi."
Gã râu quai nón nói chuyện mà không quên ăn, miếng nào miếng nấy đều là thịt."
Nhóc con, mày có biết mày còn có một người anh trai tên là Giang Tư Ninh không, người anh này của mày đúng là một chút cũng không..."
Gã râu quai nón nói được nửa câu thì đột nhiên sùi bọt mép, không khỏi trợn trừng mắt, "Mày..."
Cùng lúc đó, La Đại Quang cũng bắt đầu toàn thân co giật, khóe miệng trào ra bọt trắng.
Gã không thể tin nổi mà nhìn Nguyên Thừa gầm lên: "Mẹ mày, đồ chó đẻ..."
La Đại Quang ngã vật ra đất, bàn cũng bị gã kéo đổ theo, bát đĩa trên bàn rơi xuống vỡ tan tành.
La Đại Quang đau đớn co quắp người lại, gã muốn bò tới đánh Nguyên Thừa nhưng hoàn toàn không thể chống lại cơn đau đớn trong cơ thể.Nguyên Thừa cũng ngã xuống đất.
Đau đớn, co giật, choáng váng, dường như toàn bộ sức lực trong người đều đang bị rút cạn.
Cậu cố gắng mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi, cậu chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.Người phụ nữ dịu dàng ngồi bên cạnh vuốt tóc cậu khẽ nói: "Thừa à, chết rồi sẽ được giải thoát."
Giang Quả lúc nãy vẫn còn đang len lén nuốt nước bọt thèm ăn thịt kho tàu, lúc này lại phát hiện cả ba người đang ăn cơm trước bàn đều đã ngã lăn ra đất.Nhóc sợ hãi tột độ, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ba người trên đất ban đầu còn co giật, nhưng sau đó dần dần không còn động đậy nữa.Giang Quả bò từ trên phản đất xuống, đi vòng đến bên cạnh Nguyên Thừa, cậu nhóc thấy hơi sợ hãi, do dự một lúc mới dám dè dặt chạm vào cậu: "Anh ơi, anh sao thế?"
Nguyên Thừa nghe thấy một giọng nói mềm mại, cậu biết đó là giọng của đứa trẻ kia, cậu muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi.Một bàn tay tóm lấy chân Giang Quả, cậu nhóc sợ đến mức la oai oái, khó khăn lắm mới đạp được tay La Đại Quang ra.
Giang Quả chạy ra phía cửa, chạy được mấy bước lại dừng lại, quay về bên cạnh Nguyên Thừa hỏi cậu: "Có phải anh ăn phải đồ không tốt không?"
Mắt Nguyên Thừa hé mở, ánh tuyết ngoài cửa hắt vào, đứa trẻ xinh xắn trước mặt trông như một búp bê trong tranh Tết.
Cậu nhếch khóe môi, thều thào không ra hơi: "Ngốc... gọi...
điện... thoại."
Cậu bé như búp bê tranh Tết không biết có nghe thấy hay không, nhóc ngồi xổm xuống, dùng sức lật Nguyên Thừa lại để cậu ta nằm sấp xuống đất, sau đó dùng ngón tay thọc vào miệng Nguyên Thừa bắt đầu móc họng.
Nguyên Thừa cảm thấy buồn nôn sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.Giang Quả tỏ vẻ ghét bỏ, bịt mũi lùi lại một bước rồi nói: "Lúc Tiểu Phượng giảm cân cũng nôn như thế này đấy, anh nôn ra là sẽ dễ chịu thôi."
Cảnh sát đưa Trần Mỹ Lan về đồn để lấy lời khai, nhưng lại không hỏi ra được gì cả.
Bà ta chỉ khóc lóc gào thét rằng mình không biết gì hết.Mạc Bạch Xuyên ném tờ giấy xét nghiệm ADN ra trước mặt bà ta: "Người làm xét nghiệm quan hệ cha con với Giang Tư Ninh trên này là ai?"
"Đây là giả."
Trần Mỹ Lan vẫn còn già mồm cãi láo, "Là giả...
Tiểu Ninh..."
Giang Tư Ninh rã rời nhắm mắt lại, sự ồn ào xung quanh cứ như một cơn ác mộng.Có cảnh sát ở đây, Trần Mỹ Lan không muốn khai cũng phải khai.Trần Mỹ Lan khóc đến đứt cả hơi: "Tôi thật sự không biết chuyện bắt cóc, hè năm ngoái tôi vô tình thấy ông ta trên phố, phát hiện ông ta đang làm việc ở một công trường xây dựng thế là tôi liền lén ghi lại địa chỉ.
Sau này Tiểu Ninh nói muốn làm xét nghiệm ADN, tôi hết cách nên mới đi tìm ông ta.
Sau khi ông ta biết Tiểu Ninh là con trai mình thì bắt đầu uy hiếp Tiểu Ninh, nhưng chuyện bắt cóc thì tôi thật sự không biết.
Nếu tôi biết thì bây giờ tôi đã không ở đây rồi."
Một cảnh sát tra lại hồ sơ rồi hỏi bà ta: "La Đại Quang năm đó vào tù vì tội hiếp dâm, đã khai ra tất cả những cô gái mà gã từng xâm hại, trong đó không có bà."
Giang Thiên Mậu đột ngột nhìn sang bà ta, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.Không chỉ Giang Thiên Mậu, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Trần Mỹ Lan, bao gồm cả Giang Tư Ninh.
Hơi thở của cậu ta như ngừng lại trong giây lát, rất lâu sau mới hổn hển thở hắt ra vì ngạt.Trần Mỹ Lan rụt người về phía sau, viên cảnh sát đập mạnh xuống bàn: "Nói!"
Trần Mỹ Lan suy sụp gào lên: "Không phải tôi bị cưỡng hiếp, là tôi tự nguyện.
Tối hôm đó tôi đợi Giang Thiên Mậu không được, lại gặp La Đại Quang, cho nên tôi, tôi, tôi..."
Giang Tư Ninh loạng choạng ngã ngồi xuống ghế sô pha.Giang Thiên Mậu không thể tin nổi: "Bà có bị điên không, chuyện như thế này mà bà cũng nói dối được à?"
Sự việc đến nước này, việc Trần Mỹ Lan có tham gia vào vụ bắt cóc hay không vẫn cần phải điều tra thêm, nhưng có lẽ bà ta đúng là không biết La Đại Quang đã đưa Giang Quả đi đâu.Giang Quả đã mất tích một ngày một đêm, đến giờ bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện đến.Cảnh sát vẫn đang thẩm vấn Trần Mỹ Lan, cố gắng tìm kiếm manh mối từ lời khai của bà ta nhưng không mấy hiệu quả.
La Đại Quang đã quyết định bắt cóc thì dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức để cho Trần Mỹ Lan biết nơi ẩn náu của mình.Nhưng cũng có thể cơ bản khẳng định rằng mục đích của La Đại Quang là vì tiền.
Chỉ cần là vì tiền thì gã nhất định sẽ gọi điện tới.Mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn trong phòng khách, mong chờ nó sẽ reo lên."
Chúng tôi đã phát hiện một chiếc xe van bị bỏ lại ở ngoại ô, trong xe có một chiếc cặp, mọi người xem đây có phải cặp sách của Giang Quả không."
Liễu Phượng lao tới: "Phải, là cặp của Quả Quả, là của thằng bé."
"Quả Quả sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Liễu Phượng bắt đầu đứng không vững, Giang Thiên Mậu vội ôm lấy cô ta, trầm giọng nói: "Đừng hoảng, chỉ là bọn bắt cóc đổi xe thôi."
Giang Thẩm không thể ngồi yên được nữa: "Nếu đã tìm thấy xe ở đó thì nhất định có manh mối ở gần đấy, tôi đi xem sao."
"Tôi đi với cậu."
Ngôn Phỉ cũng đứng dậy.Ngay lúc này, điện thoại của Giang Thẩm reo lên, là Nam Thanh gọi.Giang Thẩm bắt máy, Nam Thanh ở đầu dây bên kia nói: "Bọn tao tìm được camera của một siêu thị có quay được chiếc xe van."
Giang Thẩm nói: "Xe đã tìm thấy rồi, bọn bắt cóc đã đổi xe.
Tao gửi địa điểm cho mày, chúng ta qua đó xem sao."
Giang Thẩm cúp máy rồi cùng Ngôn Phỉ đi ra ngoài.
Điện thoại lại reo lên lần nữa, Giang Thẩm cầm lên xem, là một số lạ.Giang Thẩm nhíu mày bắt máy: "Ai?"
"Tiểu Thẩm, cứu mạng, Tiểu Thừa sắp chết rồi, anh mau đến cứu anh ấy đi."
"Quả Quả?"
Giang Thẩm đột ngột dừng bước, gọi lớn, "Quả Quả, em đang ở đâu?"
Mọi người trong phòng khách nghe thấy giọng của Giang Thẩm lập tức trở nên căng thẳng.
Liễu Phượng định lên tiếng thì bị Giang Thiên Mậu bịt miệng lại.Cảnh sát vội ra hiệu cho mọi người im lặng, đồng thời vẫy tay bảo Giang Thẩm kéo dài thời gian.Giang Thẩm bật loa ngoài rồi khẽ hỏi: "Quả Quả, em đang ở đâu?"
"Em đang ở thị trấn Ninh...
Ninh Bắc, thôn Lý Gia, anh mau, mau đến cứu Tiểu Thừa."
Giang Quả vừa khóc vừa nói.Nghe thấy giọng của Giang Quả, Liễu Phượng mềm nhũn ngã xuống đất, Giang Thiên Mậu cũng phải vịn vào chiếc bàn bên cạnh.Giang Thẩm nhíu mày, cuộc gọi này không giống như do bọn bắt cóc ép Giang Quả gọi."
Quả Quả ngoan, nói cho anh biết, bên cạnh em còn có những ai?"
"Có người, có hai, ba người, họ đều sắp chết cả rồi, Tiểu Thừa cũng sắp chết, anh mau đến đây đi..."
Ba chiếc xe chạy suốt bảy tiếng đồng hồ, khi đến bệnh viện huyện Lâm Nguyên thì đã hơn chín giờ tối.
Cảnh sát huyện Lâm Nguyên đều đang đợi sẵn ở bệnh viện.
Vừa thấy nữ cảnh sát bế Giang Quả xuất hiện, Liễu Phượng liền lao tới ôm chầm lấy cậu bé: "Quả Quả..."
"Mẹ."
Giang Quả ôm chặt cổ Liễu Phượng bắt đầu khóc, "Mẹ ơi, con sợ chết khiếp, con tưởng con sắp chết rồi."
Giang Thiên Mậu cũng tiến lên ôm chặt lấy Liễu Phượng và Giang Quả, nghẹn ngào nói: "Quả Quả, con dọa chết bố mẹ rồi."
Giang Thẩm và Ngôn Phỉ đi theo sau, thấy Giang Quả bình an vô sự, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thoáng kiệt sức mà dựa vào tường.
Giang Thẩm hít một hơi thật sâu: "Mẹ kiếp, bị dọa một phen thế này chắc tổn thọ mất mười năm."
Ngôn Phỉ cũng ngẩn ngơ: "Không phải cậu không thích thằng bé à?"
"Ừm."
Giang Thẩm nhắm mắt lại, "Thế nên, vẫn là nên vứt thắng bé đi."
Ngôn Phỉ bật cười khẽ.
May quá, Giang Quả vẫn bình an."
Quả Quả ngoan, Quả Quả ngoan."
Liễu Phượng đặt Giang Quả xuống đất, kiểm tra khắp người cậu nhóc, khi thấy lớp gạc quấn trên tay bé, cô ta hốt hoảng hỏi: "Bọn chúng đánh con à?"
Giang Thiên Mậu cũng lo lắng ghé sát vào xem, Giang Quả lắc đầu: "Chúng không đánh con, là Tiểu Thừa cắn ạ."
"Tiểu Thẩm?"
Giang Thiên Mậu cau mày, "Tiểu Thẩm cắn à?"
Vừa nói ông vừa liếc nhìn Giang Thẩm.Khóe miệng Giang Thẩm giật giật: "Nhóc con, vừa về đã đổ oan cho anh."
"Không phải anh Tiểu Thẩm, là Tiểu Thừa ạ."
Giang Quả vội vàng sửa lại, "Là Thừa trong 'cam kết' ấy ạ, là Tiểu Thừa, bố ơi, tai bố có vấn đề không ạ?"
Giang Thiên Mậu: "..."
Liễu Phượng không nhịn được bật khóc rồi lại bật cười.
Giang Quả nhận xét: "Mẹ ơi, trông mẹ bây giờ xấu quá."
Ngôn Phỉ lúc này mới yên tâm, Quả Quả vẫn là Quả Quả của ngày nào, không có gì thay đổi.Viên cảnh sát đi cùng cũng bật cười, sau đó bắt đầu giải thích sự việc cho họ.Sau khi Giang Thẩm nhận được điện thoại, cảnh sát đã nhanh chóng tra ra vị trí của thôn Lý Gia, thị trấn Ninh Bắc, sau đó thông báo cho cảnh sát huyện Lâm Nguyên đến kiểm tra tình hình trước.Khi cảnh sát đến thôn, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng họ đã tìm thấy Giang Quả trong một căn nhà gỗ bỏ hoang trên núi.
Lúc đến nơi, cả gã râu quai nón Vương Trường Bân và La Đại Quang đều đang nằm trên đất, còn Giang Quả thì đang dùng chăn bông quấn Nguyên Thừa lại."
Chúng tôi đã khám nghiệm hiện trường, trên bếp lò có một chai thuốc trừ sâu đựng trong vỏ chai xì dầu.
Cả ba người đều bị ngộ độc thuốc trừ sâu.
Vương Trường Bân sau khi được đưa đến bệnh viện đã không qua khỏi, còn La Đại Quang và Nguyên Thừa hiện vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có qua được hay không vẫn phải chờ."
"Ngộ độc thuốc trừ sâu?"
Giang Thiên Mậu cau mày, Liễu Phượng vội ôm chặt lấy Giang Quả, "Con có ăn không?"
"Không ạ."
Giang Quả lắc đầu, "Thịt kho tàu thơm lắm ạ."
Nói rồi cậu bé còn nuốt nước bọt.Viên cảnh sát nói tiếp: "Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, cần phải đợi hai người kia tỉnh lại mới hỏi được.
Chúng tôi hy vọng sau khi cháu Giang Quả ổn định tinh thần có thể trả lời một vài câu hỏi của chúng tôi."
"Con không biết gì hết."
Giang Quả đột nhiên nói một câu, rồi vùi đầu vào cổ Liễu Phượng.Liễu Phượng vội vàng an ủi: "Không sao, Quả Quả đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."
Viên cảnh sát tiếp tục: "Cậu bé Nguyên Thừa mà cháu Giang Quả nhắc đến là con trai của La Đại Quang."
Giang Tư Ninh đi cùng nãy giờ vẫn im lặng chợt ngước mắt nhìn sang."
La Đại Quang sau khi ra tù năm đó đã kết hôn, sau khi kết hôn thì sinh được một đứa con trai, Nguyên Thừa theo họ mẹ.
Một tháng trước, mẹ của Nguyên Thừa đã uống thuốc trừ sâu tự sát."
"Kết hôn?"
Liễu Phượng không kìm được cao giọng, "Gã là một tên tội phạm hiếp dâm, tại sao lại có người chịu gả cho gã?"
"Tình hình này vẫn cần điều tra thêm."
Viên cảnh sát nói."
Đứa trẻ đó bây giờ thế nào rồi?"
Giang Thiên Mậu hỏi."
Trong món thịt kho tàu có trộn một lượng lớn thuốc trừ sâu, Vương Trường Bân ăn nhiều nhất nên đã chết.
La Đại Quang và Nguyên Thừa đã được rửa ruột, nhưng vì thời gian ngộ độc quá lâu, nội tạng của cả hai đã bắt đầu suy kiệt."
"Nguyên Thừa ăn ít hơn, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ..."
Viên cảnh sát ngập ngừng, "Tuy nhiên bác sĩ nói trước đó đã có người giúp cậu bé gây nôn, nôn ra không ít, nhưng thể trạng của đứa bé quá yếu..."
Những lời phía sau viên cảnh sát không nói ra, nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu ý."
Đứa bé này theo một người bố như vậy đúng là xui xẻo tám kiếp."
Liễu Phượng ôm chặt Giang Quả hơn.Có lẽ vì cách gọi thân mật "Tiểu Thừa" của Giang Quả đã khiến mọi người có một cảm giác khác lạ đối với Nguyên Thừa, một đứa trẻ vốn thuộc phe bắt cóc.Giang Quả chìa tay về phía Giang Thẩm: "Anh Tiểu Thẩm, anh bế em."
Hiếm khi Giang Thẩm không từ chối, y đưa tay đón lấy Giang Quả.
Thằng bé thơm lên má y một cái, rồi lại nhoài người sang ôm Ngôn Phỉ cũng thơm lên má anh một cái."
Anh Tư Ninh, anh cũng đến ạ."
Giang Quả vẫy tay với Giang Tư Ninh.Giang Tư Ninh do dự một thoáng rồi bước tới.
Giang Quả từ trong lòng Giang Thẩm rướn người, quàng tay qua cổ Giang Tư Ninh và cũng thơm lên má cậu ta một cái, sau đó rúc lại vào lòng Giang Thẩm, ngoan ngoãn không nhúc nhích.Giang Thẩm không kìm được mà siết chặt vòng tay ôm lấy nhóc con trong lòng.Lúc này đã gần nửa đêm, Giang Thiên Mậu đưa mọi người đến một khách sạn gần đó đặt phòng trước.
Kể từ lúc Giang Quả mất tích, không ai có thể ngủ ngon giấc, Liễu Phượng sớm đã không trụ nổi nữa.Giang Thiên Mậu đặt phòng riêng cho Mạc Bạch Xuyên và Giang Tư Ninh, còn gia đình mình thì đặt một phòng cao cấp dành cho gia đình.
Giang Quả sau khi tắm xong liền chạy sang phòng của Giang Thẩm và Ngôn Phỉ, nằm ỳ trên giường không chịu đi.Thấy trạng thái tinh thần của Giang Quả không bị vụ bắt cóc này dọa sợ, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vết thương trên tay cậu bé lại khá sâu, e là sẽ để lại sẹo."
Tại sao cậu ta lại cắn em?"
Ngôn Phỉ hỏi."
Em không biết ạ."
Giang Quả bĩu môi, "Anh ấy hư lắm, còn hư hơn cả anh Tiểu Thẩm nữa, em đau lắm luôn."
Ngôn Phỉ cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé lên thổi thổi, sau đó hỏi: "Vậy Quả Quả có thể kể cho anh nghe hai ngày qua em đã thấy những gì không?"
Giang Thẩm nghe Ngôn Phỉ hỏi vậy cũng ngồi xuống bên cạnh anh, đăm đăm nhìn Giang Quả.Vụ bắt cóc này được giải quyết một cách rất khó hiểu.
Bọn bắt cóc còn chưa kịp gọi điện tống tiền đã vì uống thuốc trừ sâu mà phải nhập viện, không khỏi quá trùng hợp.Nếu nói là nội bộ tranh giành thì cũng phải đợi thấy tiền rồi mới tranh chứ, đằng này còn chưa thấy bóng dáng đồng tiền nào.Giang Quả biết nhiều chữ, trí nhớ của trẻ con cũng rất tốt, thằng bé thật sự bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối: "Anh Tiểu Thẩm nói sẽ đến đón em thế là ông ngoại liền soạn cặp sách đưa em ra ngoài đợi hai người.
Trong cặp còn nhét một túi cá khô nướng, nói là cho anh Tiểu Thẩm ăn.
Em đang chơi với bạn Đóa Đóa và bạn Bằng Bằng ở cửa siêu thị thì có một chiếc xe dừng lại rồi đưa em lên xe.
Em định khóc thì lại ngủ thiếp đi."
Giang Thẩm và Ngôn Phỉ đều kiên nhẫn lắng nghe Giang Quả thủ thỉ kể chuyện.
Giang Quả gác cả chân lên đùi Giang Thẩm mà y cũng không đẩy ra."...Món thịt kho tàu là do anh Tiểu Thừa nấu, anh ấy nói anh ấy tên là Nguyên Thừa.
Anh ấy còn nói cho em biết nơi đó là thôn Lý Gia, thị trấn Ninh Bắc, còn hỏi em có nhớ số điện thoại ở nhà không.
Em đọc hết số của mọi người cho anh ấy nghe, nhưng anh ấy lại cắn em..."
Giang Quả đưa tay ra, trong phút chốc đôi mắt đã ngấn lệ: "Anh ấy cắn em đau lắm, anh ấy hư quá."
Ngôn Phỉ và Giang Thẩm nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương những suy nghĩ khó tin.Giang Thẩm một tay bế thốc Giang Quả vào lòng: "Những lời này không được nói cho người khác biết, hiểu không?"
Giang Quả nhìn y rồi đột nhiên hỏi: "Anh ơi, có phải anh Tiểu Thừa sắp chết rồi không ạ?"
"Không biết."
Giang Thẩm nói, "Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện thăm cậu ấy."
"Em không muốn anh ấy chết."
Giang Quả níu lấy tay Giang Thẩm, "Tuy anh ấy rất xấu, nhưng em cũng không muốn anh ấy chết."
Ngôn Phỉ xoa đầu cậu bé.
Giang Quả đã mệt lả, mơ màng trong vòng tay của Giang Thẩm.
Lúc y định đặt cậu bé lên giường cho bé ngủ, Giang Quả lim dim gọi: "Em muốn tìm mẹ."
Lúc Liễu Phượng nhận Giang Quả từ tay Giang Thẩm, cô ta cảm động khôn xiết.
Quả nhiên, trong lòng Quả Quả nhà cô thì mẹ vẫn là quan trọng nhất.Liễu Phượng ôm Giang Quả, lại bắt đầu không kìm được mà bật khóc.Thật ra cô ta không phải người hay khóc, nhưng hai ngày nay lại chẳng thể nào cầm được nước mắt.Trước khi đóng cửa, Giang Thẩm hung hăng nói: "Cô nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ đi, vừa già vừa xấu, đến lúc ra đường người ta lại bảo cô là bà nội của Giang Quả đấy."
Liễu Phượng: "..."
Tức chết cô ta rồi, cô ta chỉ muốn cào mấy phát vào mặt Giang Thẩm.Đóng cửa phòng lại, Giang Thẩm lập tức kéo Ngôn Phỉ ôm vào lòng.
Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau một lúc, để trái tim vốn lơ lửng trên không trung được từ từ hạ xuống.