[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Done - Edit] Anh Công Bỗng Dưng Phát Điên Sớm
Chương 58: Đừng có lèo nhèo
Chương 58: Đừng có lèo nhèo
Edit: HironHai người bắt taxi đến cửa hàng của nhà Ngôn Phỉ.
Bố mẹ anh vẫn chưa tới, Ngôn Phỉ vừa mở cửa thì người giao kệ hàng cũng vừa đến nơi.Ngôn Phỉ chỉ dẫn người giao hàng chuyển kệ vào trong nhà, còn Giang Thẩm thì đi dạo một vòng quanh cửa tiệm.Diện tích cửa tiệm không lớn, cách bài trí cũng rất đơn giản, mọi thứ đã được trang hoàng xong xuôi.
Bên trong có hai tủ đông lớn, bây giờ chỉ chờ nhập hàng vào nữa là xong.Lúc lắp kệ xong thì Ngôn Phàm Lâm cũng đến, ông đạp chiếc xe đạp của Ngôn Phỉ tới.Chiếc xe tải lớn của Ngôn Phàm Lâm đã bán đi, trong nhà lại không có xe hơi nên bây giờ đành phải mượn tạm xe đẹp của con trai.Giang Thẩm ngồi xổm trên bậc thềm nhìn Ngôn Phàm Lâm đỗ xe buông lời trêu chọc: "Chú ơi, sành điệu phết."
Yên xe đạp của Ngôn Phỉ khá cao, chân Ngôn Phỉ dài nên độ cao đó là vừa vặn, nhưng Ngôn Phàm Lâm lại thấp hơn con trai mình một cái đầu, chân cũng ngắn hơn, lúc đạp xe thân người cứ nhún lên nhún xuống, trông rất hài hước."
Mệt chết chú rồi."
Ngôn Phàm Lâm vỗ vào yên xe, "Cao quá đi mất."
"Chú chỉnh yên xe xuống đi ạ."
Giang Thẩm cười nói, "Chỉnh độ cao được mà chú."
"Chú sợ làm hỏng đồ của thằng bé chứ bộ."
Ngôn Phàm Lâm đi vào trong xem xét một vòng, thấy mọi thứ được sắp xếp khá ổn thỏa rồi lại đi ra ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Thẩm, rút thuốc ra đưa cho y một điếu.Giang Thẩm xua tay: "Chú ơi, cháu không hút thuốc."
"Hầy."
Ngôn Phàm Lâm vỗ vào vai Giang Thẩm, "Thằng nhóc nhà cháu còn định lừa chú à, cháu hút trộm thuốc ở hành lang nhà chú, tưởng chú không biết thật đấy à?"
Giang Thẩm cười hì hì, nhận lấy điếu thuốc và bật lửa, châm cho Ngôn Phàm Lâm trước rồi mới châm cho mình.Ngôn Phàm Lâm rít một hơi thuốc rồi mới cười nói: "Cháu tưởng có mỗi mình cháu hút trộm ngoài hành lang thôi à, chú cũng trốn ra đó hút đấy chứ.
Cháu cũng biết mẹ thằng Phỉ rồi đấy, phiền phức lắm, hễ chú hút thuốc trong nhà là bà ấy lại kêu đau đầu.
Chú đành phải ra hành lang, cái gạt tàn trên bệ cửa sổ chính là do chú đặt đấy.
Chú còn nhớ rõ ràng mình hút ba điếu thôi, sao hôm sau ra lại thành bốn mẩu thuốc rồi?
Chú cứ tưởng thằng Phỉ hút, định bụng rình bắt thằng bé, ai ngờ lại tóm được cháu."
Giang Thẩm bật cười, giơ ngón cái với Ngôn Phàm Lâm: "Chú đúng là mắt sáng như gương."
"Mẹ thằng Phỉ ấy à..."
Ngôn Phàm Lâm thở dài, "Chú uống rượu bà ấy cũng cằn nhằn, tối ngủ ngáy bà ấy cũng cằn nhằn, đạp thẳng cho một phát dậy luôn.
Lại còn không ăn thịt bò thịt cừu, chê nặng mùi.
Chú nói cho cháu biết, lần nào chú ăn thịt cừu cũng phải có bộ bát đĩa riêng, bị cách ly hoàn toàn.
Vốn sinh được thằng con trai tưởng tìm được đồng minh, ai ngờ thằng bé cũng không ăn, cùng một phe với mẹ nó."
Giang Thẩm: "..."
Hóa ra cái tính kén chọn của cậu học sinh giỏi nhà y từ đây mà ra.Giang Thẩm vỗ vỗ vai Ngôn Phàm Lâm, nói với vẻ đầy đồng cảm: "Chú ơi, cháu hiểu mà."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Giang Thẩm hỏi ông: "Cửa hàng này định bao giờ khai trương ạ?"
Ngôn Phàm Lâm: "Mẹ thằng Phỉ nói phải tìm người xem ngày tốt.
Dù sao cũng là cửa hàng nhà mình, không mất tiền thuê, không cần vội."
"Sao lại không vội được ạ."
Giang Thẩm chỉ về phía một cửa hàng khác đang được trang trí cách đó không xa, "Bên kia cũng là một tiệm tạp hóa đấy, quan hệ cạnh tranh trực tiếp luôn."
"Cái này cũng đành chịu thôi."
Ngôn Phàm Lâm nói, "Nhưng may là khu dân cư này đủ lớn.
Cháu xem khu đối diện kia kìa, riêng tiệm tạp hóa kiểu này đã mở bốn cái rồi.
May mà mô hình nhà chú khác họ, nhà chú còn bán cả rau củ với hoa quả nữa."
Ngôn Phàm Lâm cũng biết Ngôn Phỉ và Trần Anh không muốn ông lái xe tải nữa, một là quá mệt, hai là dễ lái xe trong tình trạng mệt mỏi mà gây tai nạn.
Vì vậy khi Trần Anh đề nghị mở một siêu thị nhỏ, ông cũng đồng ý.
Nhưng siêu thị nhỏ cũng chỉ là kiếm đồng tiền vất vả, ai cũng mở được, nên ông định bụng đợi siêu thị đi vào hoạt động sẽ để Trần Anh trông coi, còn ông thì mua một chiếc taxi để lái, vừa có thể hỗ trợ siêu thị nhỏ vừa kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình."
Chú ơi, mô hình siêu thị có thể sao chép được.
Nhà mình bán được rau củ hoa quả thì người ta cũng bán được thôi."
Giang Thẩm búng tàn thuốc, "Nhưng có những thứ không thể sao chép được."
"Hửm?
Cái gì thế?"
Ngôn Phàm Lâm tò mò."
Siêu thị nhỏ nhà thủ khoa cấp tỉnh đó ạ."
Giang Thẩm ghé sát vào người ông, "Bên cạnh khu này chính là trường cấp ba trọng điểm.
Chú nghĩ mà xem, chủ cửa hàng này đã nuôi dạy được một vị thủ khoa cấp tỉnh, chú thử nghĩ về chiêu trò quảng cáo này xem, các bậc phụ huynh kia chẳng phải sẽ xếp hàng đến để xin kinh nghiệm hay sao."
Ngôn Phàm Lâm nhíu mày: "Nhưng mà nhà chú có kinh nghiệm gì đâu.
Thằng Phỉ từ nhỏ đến lớn nhà chú có quản đâu, toàn là do thằng bé tự ham học thôi.
Chú với mẹ nó còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa là, lấy đâu ra kinh nghiệm."
Giang Thẩm: "Chú đừng quan tâm có kinh nghiệm hay không.
Chiêu trò là để thu hút người ta đến, mà mục đích của việc thu hút họ đến là để mua đồ, chứ không phải để chú truyền thụ kinh nghiệm.
Cộng thêm sức hút của dì cháu nữa, siêu thị này chắc chắn sẽ làm nên chuyện."
"Mấy cái siêu thị nhỏ ở cổng khu dân cư như này quan trọng nhất là khách quen.
Giá rau củ đều sàn sàn như nhau, tại sao người ta lại mua ở nhà mình mà không mua ở nhà khác?
Chuyện đó còn phải xem chủ quán có biết ăn nói hay không."
"Cháu thấy cứ trong hai ngày này sắp xếp xong hết hàng hóa lên kệ.
Ngày kia phóng viên tới thì phỏng vấn Ngôn Phỉ ở đây luôn, đằng sau căng một cái băng rôn ghi ngày khai trương, nhờ phóng viên giúp một tay quảng cáo thêm là ổn thỏa."
Ngôn Phàm Lâm hơi xiêu lòng, trong thâm tâm còn trỗi dậy một niềm hào khí muốn làm nên nghiệp lớn, nhưng..."
Lợi dụng Ngôn Phỉ có phải không hay lắm không?
Liệu có ảnh hưởng gì đến thằng bé không?"
Giang Thẩm bật cười, khoác vai bá cổ Ngôn Phàm Lâm: "Chú ơi, đây là con trai chú mà, là thủ khoa cấp tỉnh do một tay chú nuôi ăn nuôi mặc đào tạo nên, đó là sự thật, sao gọi là lợi dụng được ạ?
Chú có phải là bố của thủ khoa cấp tỉnh không?
Đây có phải là siêu thị nhà thủ khoa cấp tỉnh mở không?
Sao lại gọi là lợi dụng được chứ?
Chú dùng từ sai rồi."
Giang Thẩm nói một hồi như vậy, Ngôn Phàm Lâm cũng thấy, ờ, chẳng có gì không ổn cả.Ngôn Phàm Lâm đứng bật dậy: "Ờm, để chú gọi điện bảo mẹ thằng bé Ngôn Phỉ qua đây, lát nữa cháu nói lại ý tưởng của cháu cho bà ấy nghe một lần."
Giang Thẩm: "..."
Chú ơi, chú cứng rắn lên một chút được không?Ngôn Phàm Lâm vào nhà gọi điện thoại, Giang Thẩm ngồi xổm trước cửa hút nốt điếu thuốc dở, bỗng cảm thấy mông bị đá cho một cái.Giang Thẩm ngẩng đầu lên thì thấy Ngôn Phỉ đang đứng sau lưng mình.Giang Thẩm dụi tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Tôi đã bảo không hút, là do chú cứ bắt tôi phải châm.
Thói quen này của bố cậu không tốt đâu, cậu nên nói với mẹ cậu một tiếng, bỏ được thì bỏ đi, không tốt cho sức khỏe."
Ngôn Phỉ lười đôi co với y, anh vặn nắp chai nước trong tay rồi đưa cho y, sau đó ngồi xuống bên cạnh: "E là hai ngày nay không đủ thời gian."
Ngôn Phỉ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Thẩm và bố mình, anh thấy cũng rất có lý.Kiếp trước Ngôn Phỉ cũng thi đỗ thủ khoa cấp tỉnh, tiền thưởng của trường cộng với tiền thưởng của chính phủ tổng cộng cũng được gần hai mươi vạn.Hai mươi vạn ở thời điểm hiện tại có thể mua được một căn nhà, nhưng lúc đó họ lại đem toàn bộ gửi ngân hàng.Hai mươi vạn gửi ngân hàng thì làm được gì chứ, mấy năm sau đừng nói là mua một căn nhà, ngay cả tiền trả góp đợt đầu cũng không đủ.Lúc đó cũng có doanh nghiệp tư nhân đến nói muốn tặng nhà tặng xe, nhưng ai cũng không phải kẻ ngốc, trên đời làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Chẳng qua họ chỉ nhắm vào danh hiệu thủ khoa cấp tỉnh của Ngôn Phỉ, muốn nhân cơ hội này để quảng bá cho doanh nghiệp của mình mà thôi.Ngôn Phàm Lâm và Trần Anh vì sợ ảnh hưởng đến Ngôn Phỉ nên đã từ chối tất cả.Lần này, Ngôn Phỉ nghĩ, nếu nhà mình có thể tận dụng danh hiệu này một chút thì đương nhiên là tốt nhất.Nhưng anh đã hẹn phóng viên vào ngày kia, bây giờ đã qua nửa ngày rồi, tính toán chi li cũng chỉ còn một ngày rưỡi.
Kệ hàng vừa mới lắp xong, hàng hóa vẫn chưa về đủ, mà kể cả có về đủ thì chỉ dựa vào mấy người họ thì không tài nào có thể phân loại và sắp xếp mọi thứ lên kệ trong vòng một ngày rưỡi được.Nếu để phóng viên chụp một cửa hàng trống trơn thế này thì cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.Mà nếu dời lịch phỏng vấn lại thì tin tức sẽ mất đi tính thời sự, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Giang Thẩm vươn tay khoác vai Ngôn Phỉ, nhướng mày với anh: "Cậu quên đám người trong khách sạn rồi à?"
"Cậu gọi điện bảo nhà cung cấp bắt đầu giao hàng đi, ai không có thời gian giao thì bảo họ chúng ta tự lái xe đến lấy, còn lại cứ giao cho tôi."
Giang Thẩm và Ngôn Phỉ chia nhau ra gọi điện thoại.
Ngôn Phàm Lâm sau khi báo cáo với vợ xong quay lại, định bụng tiếp tục bàn bạc với Giang Thẩm về tính khả thi của kế hoạch thì phát hiện con trai mình và Giang Thẩm đã bắt đầu triển khai rồi.Giang Thẩm gọi cho Ngũ Soái trước, bảo anh ta dẫn đám bạn rảnh rỗi sau khi tỉnh rượu qua đây, y lại nói: "Tôi nhớ bạn gái của Hoàng Tiểu Mao hình như làm nhân viên sắp xếp hàng hóa trong siêu thị đúng không?
Xem có thể nhờ cô ấy qua giúp một tay không."
"Đang đi làm à?"
Giang Thẩm quả quyết, "Nếu cô ấy có thể qua giúp hai ngày, tôi trả lương gấp ba.
Nếu không qua được thì nhờ tìm giúp một người bạn cũng được, lương thưởng như nhau."
Lương gấp ba?Ngũ Soái nói: "Có phải trói thì tôi cũng bắt Hoàng Tiểu Mao trói cô ấy qua."
Chỉ có thằng ngu mới không cần tiền thôi.Trần Anh nhận được điện thoại của Ngôn Phàm Lâm liền tức tốc chạy tới.
Ngôn Phỉ trình bày ngắn gọn sự việc, Trần Anh nói thẳng: "Đúng nhỉ, sao trước đó mẹ không nghĩ ra ta.
Đột nhiên trở thành mẹ của thủ khoa cấp tỉnh, mẹ vẫn chưa quen với thân phận này nữa."
Đối với Trần Anh thì căn bản không cần nói nhiều, đầu óc bà chỉ cần xoay một vòng là thông suốt ngay, sau đó nhanh chóng bắt tay vào công việc chuẩn bị.Ngôn Phỉ thì đang loay hoay với chiếc máy tính tiền mới mua đặt trên chiếc bàn dùng làm quầy thu ngân ở ngay cửa.Máy tính tiền bây giờ đã có thể quét mã vạch, tuy không tiện bằng mười năm sau nhưng đối với một siêu thị mà nói thì đã rất tốt rồi.Nhưng các tiệm tạp hóa nhỏ thông thường sẽ không mua máy tính tiền, họ cảm thấy không cần thiết, mấy món đồ vài đồng bạc chỉ cần bấm máy tính cộng trừ là được.Nhưng Ngôn Phỉ cảm thấy có một chiếc máy tính tiền vẫn tiện hơn, việc tính toán doanh thu và kiểm kê hàng tồn kho sẽ đỡ đi rất nhiều phiền phức.Hàng chưa về nên thực ra cũng không có nhiều việc, Giang Thẩm và Ngôn Phàm Lâm cùng ngồi trên bậc thềm.
Ngôn Phàm Lâm lại đưa cho Giang Thẩm một điếu thuốc, lần này Giang Thẩm sống chết không hút.Ngôn Phàm Lâm châm thuốc rồi cảm thán: "Vẫn là đầu óc cháu linh hoạt, đúng là người có máu kinh doanh, không hổ là con trai của sếp Giang."
"Chú đừng nói vậy ạ."
Ngôn Phàm Lâm tán thưởng gật đầu, nghe xem, nghe xem, đứa trẻ này khiêm tốn biết bao.Giang Thẩm cười khẩy: "Không liên quan gì đến bố cháu đâu, cháu đây là tự học thành tài."
Ngôn Phàm Lâm: "..."
Ông hồ đồ quá."
Ngôn Phàm Lâm, ông làm gì ở đó đấy?"
Trần Anh đột nhiên hét lên, "Không biết tìm việc mà làm à?"
Ngôn Phàm Lâm như bị giẫm phải đuôi, vội vàng đứng dậy đi vào trong nhà: "Tới đây, tới đây, tôi có thấy nhiều việc đâu, hàng hóa vẫn chưa giao tới mà."
"Chưa giao hàng là không có việc à?
Ông nhìn đám bụi này xem, không biết tìm cái giẻ mà lau đi à?"
"..."
Giang Thẩm nghe Trần Anh mắng người ở bên trong, y sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ngồi không yên, cuối cùng đứng dậy đi tới trước quầy thu ngân: "Ờm, tôi có thể làm gì được không?"
"Ngồi không thôi, chẳng có gì để làm cả."
Ngôn Phỉ đứng đó cúi đầu chỉnh máy móc, cũng chẳng ngẩng đầu lên."
Vậy tôi quạt cho cậu."
Giang Thẩm lách vào quầy thu ngân, ngồi xuống ghế rồi cầm quạt giấy quạt cho Ngôn Phỉ.Phía sau quầy thu ngân chỉ có một khoảng nhỏ như vậy, Giang Thẩm lại cố tình ngồi sát vào Ngôn Phỉ.
Trong tiệm lúc này cũng không có điều hòa, hơi nóng do y tỏa ra còn mạnh hơn nhiều so với làn gió mà chiếc quạt mang lại.Ngôn Phỉ đá nhẹ vào chân y: "Cậu có thể cách xa tôi ra một chút được không?"
"Không thể."
Giang Thẩm chống khuỷu tay lên bàn, một tay đỡ cằm nhìn anh, "Tôi hỏi cậu chuyện này được không?"
"Không thể."
"Hầy."
Giang Thẩm dùng quạt đánh nhẹ vào chỗ hõm lưng của Ngôn Phỉ, "Ờm... cái hôm mà cậu giận dỗi với tôi ấy... là... là sinh nhật tôi, cậu có biết không?"
Giang Thẩm quan sát sắc mặt của Ngôn Phỉ, Ngôn Phỉ mặt không biểu cảm nói: "Không biết, sinh nhật cậu thì tại sao tôi phải biết?"
Giang Thẩm sờ sờ chóp mũi: "Cậu nhạt nhẽo quá rồi đấy, chuyện qua rồi mà cậu vẫn còn giận dai thế, chắc chắn là cậu biết hôm đó sinh nhật tôi mà..."
Giang Thẩm liếc vào trong nhà, cửa tiệm này có một góc khuất, phía sau còn có một gian ngăn được coi như nhà kho.
Lúc này Ngôn Phàm Lâm và Trần Anh đang ở trong đó, bên ngoài không có ai.Ngôn Phỉ đang đứng, thân người hơi cúi xuống, đường cong bên hông rất đẹp.Giang Thẩm ném chiếc quạt đi, vờ như vô tình đưa tay đặt lên eo Ngôn Phỉ: "Sinh nhật tôi lẽ ra cậu phải chuẩn bị quà cho tôi chứ nhỉ?"
Nghe vậy, Ngôn Phỉ dừng động tác trên tay lại, rồi nghiêng người cúi đầu nhìn Giang Thẩm: "Cậu bị bệnh hoang tưởng à?"
Giang Thẩm siết chặt cánh tay, kéo Ngôn Phỉ lùi về phía sau một chút rồi nói tiếp: "Tôi không cần biết, tóm lại sinh nhật tôi cậu phải tặng quà, cậu phải tặng bù cho tôi."
"Ha."
Ngôn Phỉ cười lạnh, "Không có là không có, đừng có lèo nhèo với tôi."
"Có mà, có thể có mà."
Giang Thẩm ôm chặt eo Ngôn Phỉ, đầu dụi dụi vào lưng anh, "Thương tôi với đi mà, sinh nhật chẳng nhận được món quà nào cả, cậu không thể nhẫn tâm như thế được..."
Ngôn Phỉ: "..."
Trước đây anh còn thấy Giang Thẩm và Giang Quả có lẽ vì không cùng một mẹ sinh ra nên tính cách khác nhau, bây giờ xem ra hình như cũng chẳng khác gì mấy."
Giang Thẩm, buông tôi ra."
Ngôn Phỉ cạn lời, "Cậu không biết hôm nay bao nhiêu độ à?"
"Cậu tặng quà sinh nhật cho tôi đi, không thì tôi không buông đâu."
Giang Thẩm quyết định chai mặt đến cùng.Ngôn Phỉ: "..."
Muốn cho y hai cái tát ghê."
Xin hỏi, cậu có phải là Ngôn Phỉ không?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.Giang Thẩm giật nảy mình buông Ngôn Phỉ ra, chiếc ghế lùi về phía sau, lưng đập vào cạnh bàn khiến y đau đến hít hà."
Ai đấy?"
Giang Thẩm bực bội ngẩng đầu lên thì thấy một người quen."
Cậu chủ Giang?"
Người vừa đến cũng khá ngạc nhiên, "Sao cậu lại ở đây?"
Giang Thẩm xoa xoa lưng, nhíu mày: "Giám đốc Hồ?"
Đây là giám đốc phòng Truyền thông & Quảng bá doanh nghiệp của công ty bố y."
À, tôi đến để tìm bạn Ngôn Phỉ."
Ánh mắt của giám đốc Hồ dừng trên người Ngôn Phỉ, "Chắc hẳn vị này là Ngôn Phỉ rồi phải không ạ?"
"Vâng, tôi là Ngôn Phỉ."
Ngôn Phỉ gật đầu.Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm nghe thấy tiếng động đã từ trong nhà đi ra.
Giám đốc Hồ vội vàng tiến lên tự giới thiệu: "Tôi là giám đốc phòng Truyền thông & Quảng bá của tập đoàn Thịnh Hoa, tên tôi là Hồ Bân.
Lần này tôi đến đây chủ yếu là vì công ty chúng tôi nghe tin bạn Ngôn Phỉ thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh, vì vậy muốn tặng bạn ấy một căn nhà như một sự khích lệ của doanh nghiệp chúng tôi đối với trạng nguyên kỳ thi đại học."
Mấy ngày nay Ngôn Phỉ cứ luôn bận rộn chuyện cửa tiệm nên không gặp mấy người này, nhưng Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm thì đã gặp rất nhiều rồi, vừa nghe thấy chuyện như vậy liền xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, vô công bất thụ lộc, chúng tôi không dám nhận, không dám nhận."
"Chúng tôi không có ý gì khác đâu ạ, chỉ đơn thuần là muốn khích lệ bạn Ngôn Phỉ thôi.
Dù sao bạn ấy cũng đã mang lại vinh quang cho thành phố chúng ta.
Thủ khoa thành phố thì năm nào cũng có, nhưng thủ khoa tỉnh thì không phải năm nào thành phố ta cũng có được.
Mọi người xem, khu chung cư này của chúng ta lại ngay sát trường cấp ba trọng điểm của thành phố, khích lệ Ngôn Phỉ cũng chính là khích lệ đông đảo học sinh cấp ba, mang một ý nghĩa rất tích cực đấy ạ."
Giang Thẩm không nhịn được chậc lưỡi, lời này nói nghe hay thật đấy, nhưng rõ ràng là coi người khác như kẻ ngốc.Ngôn Phỉ nhìn sang Giang Thẩm rồi nói nhỏ: "Cậu biết chuyện này không?"
Giang Thẩm không trả lời anh mà hỏi thẳng Hồ Bân: "Này, bố tôi bảo anh đến à?"
Hồ Bân cười nói: "Vâng, nghe sếp Giang nói hai gia đình ta cũng khá thân thiết, vậy thì càng tốt quá.
Chúng tôi còn định quay một đoạn phim quảng bá cho Ngôn Phỉ.
Với lại cậu chủ Giang nữa, lần này cậu cũng thi đỗ hạng ba toàn tỉnh, so với Ngôn Phỉ thì trường hợp của cậu còn có ý nghĩa hơn, đây chính là một cú lội ngược dòng, càng có thể tiếp thêm niềm tin cho đông đảo thí sinh và phụ huynh."
Vị giám đốc phòng Truyền thông & Quảng bá này nghĩ cũng hay lắm, nhưng thực ra anh ta đã hiểu sai ý của Giang Thiên Mậu.Thứ nhất là vì trước đó Ngôn Phỉ đã cứu Giang Quả, thứ hai là Giang Thiên Mậu trước giờ không hề biết chuyện Giang Thẩm giấu điểm, cứ ngỡ con trai mình thi tốt như vậy đều là công của Ngôn Phỉ.
Thêm vào đó, Ngôn Phỉ ở nhà họ Giang lâu như vậy, Giang Thiên Mậu cũng khá quý cậu, vì vậy mới muốn thưởng cho cậu.Nhưng ông cũng biết gia đình họ Ngôn tuy gia cảnh không bằng nhà họ Giang, nhưng qua lại lâu như vậy mà họ chưa bao giờ lợi dụng nhà ông.
Nếu thật sự tặng tiền tặng đồ thì người ta chắc chắn sẽ không nhận, vì vậy mới muốn nhân cơ hội này tặng cho Ngôn Phỉ một căn nhà.Việc tặng nhà cho thủ khoa cũng không phải là hiếm, nên Giang Thiên Mậu mới giao chuyện này cho Hồ Bân.Nhưng Hồ Bân nào biết những chuyện bên trong.
Chủ tịch nói tặng nhà thì làm sao có thể đơn thuần là tặng nhà được, đây chắc chắn là muốn nhân chuyện này để nâng cao thiện cảm của công chúng với doanh nghiệp rồi.Vì vậy, anh ta đã tìm thẳng đến tận cửa, hơn nữa còn vạch ra sẵn mấy kế hoạch, bao gồm cả việc để cú lội ngược dòng của Giang Thẩm làm điểm nhấn cho doanh nghiệp, dù sao cũng là người thừa kế, bản thân đã có sẵn hào quang.Lúc này Trần Anh và Ngôn Phàm Lâm mới vỡ lẽ ra đây là giám đốc phòng Truyền thông & Quảng bá của công ty nhà Giang Thẩm, nhất thời hơi do dự, bất giác nhìn về phía Ngôn Phỉ.Ngôn Phỉ cũng thấy hơi khó xử.Dùng danh hiệu thủ khoa tỉnh để làm chiêu trò chẳng qua cũng chỉ là doanh nghiệp nào đó tặng cho thủ khoa một căn nhà, sau đó chuyện này sẽ lên báo, và doanh nghiệp đó cũng sẽ theo đó mà thu về một làn sóng thiện cảm, đạt được hiệu quả quảng bá nhất định.Nhưng Ngôn Phỉ không muốn nhận căn nhà này, nếu nhận, nó sẽ mang màu sắc của một cuộc giao dịch.
Anh không muốn mối quan hệ với nhà họ Giang trở thành như vậy.Lúc này, Giang Thẩm chống cằm nói với Hồ Bân: "Chỉ để mỗi anh tới bàn chuyện thôi à?"
"Hả?"
Hồ Bân ngớ người, "Vâng, chuyện này sếp Giang đã giao cho tôi."
"Hừ."
Giang Thẩm cười lạnh trong lòng.
Quả đúng là dân buôn, lại còn dám tính kế cả Ngôn Phỉ."
Anh về đi."
Giang Thẩm nói, "Mười giờ sáng ngày kia, bảo sếp Giang đợi sẵn ở văn phòng, chúng tôi sẽ đích thân đến tận nơi bàn chuyện."
Hồ Bân lại ngẩn ra: "Cậu Giang, ý cậu là sao?"
"Lúc nãy tôi nói có chữ nào anh nghe không hiểu à?"
Giang Thẩm liếc anh ta, "Tôi đứng thứ ba toàn tỉnh đấy, anh nghi ngờ khả năng diễn đạt của tôi à?"
Hồ Bân: "..."
Từng chữ anh ta đều nghe hiểu, nhưng ghép lại thì lại không hiểu ý nghĩa.Hồ Bân thấy lúc Giang Thẩm nói chuyện không một ai trong nhà họ Ngôn phản bác, đành phải bước đến trước mặt y: "Cậu Giang, chuyện này cậu cứ bàn với tôi là được."
"Anh ấy hả?"
Giang Thẩm cười chế giễu không hề che giấu, "Anh chưa đủ tư cách đâu."
Dưới quầy thu ngân, Ngôn Phỉ đá y một cước.
Cái tên này có thể giữ chút mặt mũi cho người khác được không.Hồ Bân lại chẳng hề bận tâm, vẫn cố gắng thuyết phục: "Cậu Giang, có phải cậu cảm thấy có điểm nào chưa hài lòng không ạ?
Cậu có thể nói ra, chúng ta sẽ thương lượng lại."
"Cứ quyết định vậy đi, mười giờ ngày kia."
Giang Thẩm xua tay, "À phải rồi, đừng quên gọi cả luật sư Phùng đến."
Lão cáo già, định gài bẫy cậu học sinh giỏi nhà y à, đúng là nghĩ hay thật....Sau khi Hồ Bân rời đi, Trần Anh lúc này mới bước tới: "Giang Thẩm à, dì thấy chuyện này không ổn lắm đâu.
Nhà dì không tham tiền tài, chỉ là thấy Ngôn Phỉ còn nhỏ, cũng không giúp gì được cho công ty người ta, nhận số tiền này áy náy lắm, hay là thôi đi cháu."
Trần Anh ngỡ rằng Giang Thẩm chê bố y cho ít nên mới uyển chuyển bày tỏ ý của mình, bà không muốn thành tích của Ngôn Phỉ trở thành một món hàng mang tính vụ lợi như vậy."
Dì yên tâm đi ạ."
Giang Thẩm trấn an Trần Anh, "Ngôn Phỉ nhà chúng ta không chỉ có mỗi cái danh thủ khoa tỉnh đâu ạ, mà còn có thực lực thật sự."
Giang Thẩm vừa nói vừa vỗ vỗ vào eo Ngôn Phỉ một cách vô cùng tự nhiên, thậm chí còn nhéo một cái.Ngôn Phỉ mặt không cảm xúc kéo tay y ra, còn dùng sức bóp mạnh vào hổ khẩu của y.Giang Thẩm đau đến nhe răng trợn mắt.Trần Anh không phát hiện ra những hành động nhỏ giữa hai người, vẫn còn hơi do dự.Ngôn Phỉ nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết chừng mực mà."
Anh có lẽ đã đoán được Giang Thẩm muốn làm gì.Trong lúc trì hoãn, xe giao hàng đã tới.
Bên Ngũ Soái cũng dẫn người qua, tổng cộng đến mười mấy người.Mọi người vừa đến liền bắt đầu dỡ hàng.
Mấy cậu trai mười tám, mười chín tuổi sức lực rất khỏe, tuy ngày thường nhiều người hay lêu lổng ngoài đường nhưng làm việc cho Giang Thẩm thì không ai dám lười biếng trốn việc.Cái tên Giang Thẩm này ấy hả, đùa giỡn cũng được, chơi bời cũng được, ngày thường cũng hào phóng, nhưng hễ đụng đến chuyện nghiêm túc mà có kẻ nào giở trò khôn lỏi với y thì kẻ đó có thể bị đá đi ngay lập tức, đừng mong có cơ hội thứ hai.Trần Anh đem hai thùng nước ngọt vào tủ lạnh ướp đá, chốc chốc lại đưa nước, đưa khăn cho bọn họ lau mồ hôi.Bên này đang làm việc hừng hực khí thế, Giang Thẩm lại như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Ngôn Phỉ, lải nhải không ngừng: "Quà của tôi cậu định thế nào đây?"
"Cậu thật sự không định tặng bù cho tôi à?"
"Haiz."
Giang Thẩm thở dài thườn thượt, "Tôi dễ dỗ lắm, cậu tặng bừa một món là được rồi."
"Phỉ ơi..."...Cuối cùng, Ngôn Phỉ bị y lèo nhèo đến mức chẳng còn chút kiên nhẫn nào, anh thở dài: "Tôi thật sự thua cậu rồi."
Giang Thẩm thấy anh đã xuống nước, liền cúi người xuống nhỏ giọng hỏi: "Là đồng ý rồi?"
"Ừ."
Ngôn Phỉ tức đến bật cười, "Tối đến nhà tôi mà lấy."
Giang Thẩm được đằng chân lân đằng đầu: "Tôi có thể tự chọn được không?"
"Cút."