[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Done - Edit] Anh Công Bỗng Dưng Phát Điên Sớm
Chương 38: Phẩm giá đàn ông
Chương 38: Phẩm giá đàn ông
Edit: HironHai người cứ thế ngồi đến tận bến cuối cùng, Ngôn Phỉ mới gọi Giang Thẩm dậy.
Hai người xuống xe rồi lại mua vé chiều về."
Sao cậu không gọi tôi dậy sớm hơn?"
Giang Thẩm ngáp dài, "Thôi xong, thế này lại phải ngồi xe về lại."
"Tôi khuyên cậu đừng có không biết điều."
Ngôn Phỉ bực bội nói."
Hây."
Giang Thẩm khoác tay lên vai Ngôn Phỉ, "Này, hỏi cậu chuyện này, cậu có bạn gái chưa?"
Ngôn Phỉ liếc y, Giang Thẩm vươn vai, thản nhiên nói: "Không có ý gì khác đâu, chỉ là hỏi một chút thôi, hai đứa mình thân nhau thế rồi, chẳng phải nên bồi đắp thêm tình cảm một chút sao."
"Hừ."
Ngôn Phỉ tựa vào cửa sổ xe, hất cằm về phía Giang Thẩm, "Thế cậu nói xem hai đứa mình thân nhau kiểu gì?"
"Tôi đã để cậu tụt quần hai lần rồi, thế còn chưa gọi là thân à?"
Giang Thẩm thở dài, "Phẩm giá đàn ông của tôi đều tan nát trong tay cậu rồi.
Cậu nói xem, một người đàn ông có phẩm giá bình thường có thể tùy tiện để người khác tụt quần mình không?
Đó phải là mối quan hệ keo sơn gắn bó đến mức nào...
Mẹ nó, cậu bị điên à..."
Ngôn Phỉ kéo chiếc mũ áo phao của Giang Thẩm trùm lên đầu y, rồi vỗ bốp bốp mấy cái lên mũ.
Đồ thiểu năng này, lại còn phẩm giá, đi mà đòi phẩm giá với ông nội nhà cậu ấy, lúc cậu tụt quần ông đây sao không nói đến phẩm giá đàn ông?Nam Thanh thấy hai người một trước một sau đi vào thì rất vui vẻ: "Ố ồ, đến giúp một tay à."
"Giúp ông nội nhà cậu."
Giang Thẩm ngồi xuống trước bàn, mặt mày đen thui, "Gọi món."
"Sao thế, hai cậu đánh nhau à?"
Nam Thanh bắt trúng trọng điểm rất nhanh."
Dùng từ phải chính xác."
Ngôn Phỉ nói, "Là tôi đơn phương đánh thằng ngốc này."
"Cậu mới là đồ thần kinh, học nhiều quá ngốc luôn rồi."
Giang Thẩm tức tối nói, "Hay là cậu dạy tôi đi, làm sao để được sáng nắng chiều mưa, vui buồn thất thường như cậu?"
"Xin lỗi nhé."
Ngôn Phỉ cười khẩy, "Cậu không học nổi đâu."
Giang Thẩm nhịn hết nổi phải gầm lên: "Tôi khinh!"
Nam Thanh phun cả ngụm nước ra ngoài, Ngôn Phỉ vừa cười vừa mắng: "Mẹ kiếp nhà cậu, đồ ngớ ngẩn."
Nam Thanh bưng một nồi lẩu lên: "Đây, lẩu ấm ngày đông, để tôi đi nướng xiên cho hai người, hôm nay đích thân ông chủ ra tay."
Quán nướng vào mùa đông không đông khách, Nam Thanh dọn lên một nồi lẩu nóng hổi.
Nhúng thịt bò, thịt cừu và rau xanh, lại thêm bia và đồ nướng thì cũng tuyệt ra phết.Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm tối, trong quán không có ai, chỉ có một bàn của Giang Thẩm và Ngôn Phỉ.Giang Thẩm có lẽ vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai sau chuyện ở nhà nên có hơi trầm mặc.Ngôn Phỉ lẳng lặng nhúng rau ăn, cũng không làm phiền y.Một lúc sau, Giang Thẩm đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi lại nổi điên, còn làm bố tôi bị thương."
"Bố tôi bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng đâu, đợi đến lúc ông ấy hoàn hồn lại có khi nào sẽ tống tôi vào bệnh viện tâm thần không?"
Ngôn Phỉ trừng mắt nhìn y, "Não cậu có vấn đề à?"
"Ừm."
Giang Thẩm gật đầu, chân thành nói, "Đúng là thế thật, tôi không khống chế được bản thân mình.
Hôm nay tôi còn suýt làm cậu bị thương."
Ngôn Phỉ thở dài: "Thật ra đôi khi chuyện tốt chưa chắc đã có kết quả tốt, mà chuyện xấu cũng có thể mang lại thu hoạch bất ngờ.
Họa là nơi phúc tựa, phúc là nơi họa nấp, chính là cái lý đó.
Nếu không phải cậu ngứa mắt Giang Tư Ninh và Trần Mỹ Lan thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, biết đâu còn có tai họa lớn hơn thì sao, đúng không?"
Giang Thẩm suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi Ngôn Phỉ: "Cậu đang an ủi tôi đấy à?"
Ngôn Phỉ: "..."
Cũng biết bắt trọng điểm đấy, đầu óc chưa hỏng."
Đây, xiên nướng bí truyền của anh Nam, cậu học sinh giỏi thử xem."
Nam Thanh bưng một đĩa thịt xiên đặt lên bàn, thuận tay cầm một chai bia trên bàn lên tu một ngụm, "Ăn xong cho xin ít ý kiến."
Ngôn Phỉ đã thèm đồ nướng của Nam Thanh từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Anh không giấu được vẻ vui mừng, cầm một xiên thịt lên cắn một miếng, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại.Xiên nướng này ngon quá sức tưởng tượng, ngoài giòn trong mềm, thịt ba chỉ cắn một miếng không hề ngấy mỡ mà lại rất thơm, cộng thêm gia vị tẩm ướp, quả thực là tuyệt đỉnh.Đồ nướng tại chỗ thế này ngon hơn nhiều so với đồ mà kiếp trước Giang Thẩm mang về cho anh.Ngôn Phỉ giơ ngón tay cái với Nam Thanh, không ngớt lời khen ngợi: "Hết sẩy, ngon quá đi mất."
"Thường thôi."
Nam Thanh đắc ý nói, "Vẫn còn không gian để tiến bộ, tuy là không lớn lắm."
Giang Thẩm khó chịu hừ mũi.
Có thật là ngon đến thế không, nhìn xem, mắt cũng híp cả lại rồi.Bình thường dỗ cũng có thấy Ngôn Phỉ cười như thế đâu."
Sao hả, không phục à?"
Nam Thanh nhướng mày với y, "Không phục thì ra đấu."
Một cuộc đại chiến đồ nướng sắp sửa bùng nổ.Giang Thẩm đứng dậy đi vào bếp, Nam Thanh không nhịn được chậc lưỡi, hai tay chống bàn nhìn Ngôn Phỉ: "Cậu nói xem, công xòe đuôi là vì lẽ gì?"
Ngôn Phỉ nhướng mày: "Xin lỗi, trình độ văn hóa không cao, nghe không hiểu."
Nam Thanh ngồi xuống, cầm chai bia lên cụng với Ngôn Phỉ: "Hai người các cậu dạo này quan hệ tốt nhỉ, lâu lắm rồi Giang Thẩm có đến chỗ tôi đâu, hóa ra là đang bám theo cậu à?"
Ngôn Phỉ mỉm cười không nói gì."
Ê, hai người các cậu bây giờ không hẹn kèo đánh nhau nữa à?"
"Không."
Ngôn Phỉ gật đầu, "Bây giờ tôi thấy thằng ngốc nào là ra tay luôn khỏi hẹn."
Nam Thanh cười đầy ẩn ý.Lát sau, Giang Thẩm bưng xiên nướng ra, trông cũng ra dáng ra hình phết."
Thử xem, có phải ngon hơn đồ của ông chủ quán này nướng không."
Giang Thẩm ra hiệu cho Ngôn Phỉ.Ngôn Phỉ cầm một xiên lên cắn một miếng.Giang Thẩm và Nam Thanh đều dán mắt vào anh, đặc biệt là ánh mắt của Giang Thẩm, nồng nhiệt đến độ sắp vượt khỏi quán nướng bay thẳng ra ngoài vũ trụ.Sau khi nhai kỹ nuốt chậm, dưới ánh nhìn đầy áp lực của hai người, Ngôn Phỉ chỉ tay về phía Nam Thanh: "Vẫn là của ông chủ nướng ngon hơn, còn đồ Giang Thẩm nướng..."
Ngôn Phỉ nhún vai, "Đúng là bình thường mà còn tự tin."
Nam Thanh phá lên cười, vỗ vỗ vai Giang Thẩm: "Mày lấy lòng người ta không xong rồi, thương cảm cho mày đấy, tiếp tục cố gắng nhé đồng chí."
Vì một câu "bình thường mà còn tự tin" của Ngôn Phỉ mà suốt quãng đường đi theo anh về nhà Giang Thẩm không hề nói với anh một lời nào, bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương.Nghĩ đến tiếng cười ngạo nghễ của Nam Thanh, Giang Thẩm lại thấy uất ức.Ngôn Phỉ cảm thấy con người này cũng thật kỳ lạ, đã không thèm nói chuyện với mình rồi mà mặt vẫn dày đi theo mình về nhà.Lúc Ngôn Phỉ về đến nhà thì thấy Trần Anh đang thu dọn hành lý."
Sao thế mẹ?
Mẹ định đi đâu ạ?"
Ngôn Phỉ ngạc nhiên hỏi."
Cậu con bị ốm phải nhập viện, nghe nói phải phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, mợ con một mình bận không xuể, mẹ qua đó ở vài hôm phụ giúp một tay."
Trần Anh vừa xếp đồ cần mang đi vừa dặn dò Ngôn Phỉ, "Mẹ nói với mẹ Mạnh Hi rồi, dạo này con cứ qua nhà thằng bé ăn cơm, bố con chắc cũng sắp về rồi, con chịu khó mấy hôm nhé."
"Vâng, con không sao đâu, mẹ không cần lo cho con."
Ngôn Phỉ nhớ lại cuộc phẫu thuật của cậu năm đó, rất thành công, kiếp trước mẹ anh cũng qua chăm sóc nửa tháng mới về.Chiếc taxi Trần Anh gọi đang đợi dưới lầu, Ngôn Phỉ giúp bà xách vali xuống rồi đi lên, liền thấy Giang Thẩm đang tựa vào cửa phòng ngủ của anh, vừa sờ mũi vừa hỏi: "Vậy dạo này nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi à?"
"Ừ."
Ngôn Phỉ đáp qua loa."
Ồ."
Giang Thẩm muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở lời thế nào, trông rất bối rối.
Nếu y mời người ta đến nhà mình ở liệu có không ổn không nhỉ?"
Chà, chẳng phải ngài đây không thèm nói chuyện với tôi sao?"
Ngôn Phỉ đột nhiên nói."
Hả?"
Giang Thẩm ngớ người, rồi nhớ ra chuyện lúc trước, khí thế lập tức dâng lên, "Sao cậu lại có thể đứng về phía Nam Thanh chứ?
Sao cậu lại có thể bênh anh ta?"
"Tôi bênh anh ta cái gì?"
"Cậu nói anh ta nướng ngon."
Giang Thẩm lí nhí nói."
Sao nào, thời buổi này đến nói thật cũng không được à?"
Ngôn Phỉ hơi muốn đánh người rồi đấy."
Ở trước mặt người ngoài cậu không thể giữ cho tôi chút thể diện à?"
Giang Thẩm trừng mắt nhìn anh, "Cậu không thấy Nam Thanh cười ngạo mạn đến mức nào à?"
Ngôn Phỉ cạn lời, Nam Thanh đã thành người ngoài từ bao giờ thế?Chuyện này mà để Nam Thanh nghe được chắc phải hộc máu mất."
Giang Thẩm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có gây sự."
"Tôi gây sự cái gì?"
Giang Thẩm bực bội nói, "Anh ta nướng ngon thì cậu ngày nào cũng đến mà ăn đi."
Ngôn Phỉ nổi giận: "Mẹ nó chứ, cuối cùng chẳng phải tôi đã ăn hết chỗ cậu nướng rồi còn gì?"
"Không thấy."
Giang Thẩm hậm hực, "Chỉ nghe thấy cậu khen Nam Thanh thôi."
"..."
Ngôn Phỉ đẩy Giang Thẩm ép y vào tường, một tay túm lấy cổ áo y gằn giọng: "Giang Thẩm, vốn dĩ hôm nay tôi không định tính sổ với cậu, là cậu tự chuốc lấy đấy."
"Tính sổ gì cơ?"
Giang Thẩm có chút ngơ ngác."
Tại sao môn Ngữ văn của cậu lại thi được 140 điểm?"
"Hả?
Không phải do cậu phụ đạo tốt sao?"
Giang Thẩm buột miệng."
Hừ."
Ngôn Phỉ cười lạnh, "Cậu coi tôi là thằng ngốc à?
Phụ đạo Ngữ văn một tháng là có thể thi được một trăm bốn mươi điểm sao?"
"Tôi... thông minh..."
Giang Thẩm thoáng chột dạ."
Thông minh?"
Ngôn Phỉ bước tới một bước, Giang Thẩm bất giác lùi lại một bước, dán chặt lưng vào chân tường."
Giả ngốc với tôi đấy à?"
Ngôn Phỉ nheo mắt, "Tôi cho cậu ba giây suy nghĩ, chọn làm người thành thật để được khoan hồng hay kẻ ngoan cố sẽ bị trừng trị?"
"Ba, hai, một, nói đi."
Giang Thẩm: "..."
Chưa đợi Giang Thẩm lên tiếng, chuông cửa đã vang lên.
Giang Thẩm vội nói: "Để tôi ra mở cửa."
Giang Thẩm đẩy Ngôn Phỉ ra, đi tới cửa mở ra thì thấy Giang Thiên Mậu đang đứng đó."
Sao bố lại đến đây?"
Giang Thẩm ngạc nhiên."
Bố gọi điện cho con không được, đoán là con đang ở chỗ Ngôn Phỉ nên qua đón con."
Giang Thiên Mậu vừa từ bệnh viện về, trên đường nghĩ lại tình hình ban ngày của Giang Thẩm thấy không yên tâm, bèn nghĩ nếu không ổn thì đưa y đến bệnh viện kiểm tra, sắp thi đại học rồi, cứ thế này mãi cũng không phải cách.Liễu Phượng nói đúng, nếu có bệnh thì phải phát hiện sớm chữa trị sớm, không thể kéo dài."
Mời chú vào nhà."
Ngôn Phỉ mời Giang Thiên Mậu vào cửa."
Bố mẹ cháu không có nhà à?"
Giang Thiên Mậu hỏi."
Vâng, bố cháu đi tỉnh khác rồi, cậu cháu bị ốm nên mẹ cháu đến bệnh viện chăm sóc rồi ạ."
"Hả?"
Giang Thiên Mậu ngạc nhiên, "Vậy trong nhà chỉ còn lại một mình cháu thôi à?"
"Vâng."
Ngôn Phỉ mỉm cười, "Cháu quen rồi ạ, bố mẹ cháu khá bận, cháu thường ở nhà một mình, không sao đâu ạ."
"Sao lại không sao được."
Mắt Giang Thiên Mậu sáng lên, ông nhớ lại dáng vẻ phát điên ban ngày của Giang Thẩm, chỉ có Ngôn Phỉ mới trị được y, hơn nữa con trai ông dường như rất nghe lời Ngôn Phỉ, lần thi môn Ngữ văn này được điểm cao cũng là công của Ngôn Phỉ.Ông đã nhìn ra rồi, Ngôn Phỉ chính là người trị được Giang Thẩm.Dĩ nhiên, bỏ qua những chuyện này thì trước đó Ngôn Phỉ đã cứu Quả Quả, còn nửa đêm chạy đi tìm Giang Thẩm, chỉ riêng những điều này thôi ông cũng nên giúp đỡ chăm sóc thằng bé."
Thế này đi, dọn đồ đến nhà chú ở."
Giang Thiên Mậu quyết định ngay lập tức, "Dù sao hai đứa cũng học cùng lớp, chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm."
Ngôn Phỉ chỉ do dự một thoáng rồi quyết định sẽ đi, dù sao anh cũng khá sợ Trần Mỹ Lan giở trò.Dù là kiếp trước hay kiếp này, trước khi tổn thương thực sự ập đến thì chẳng ai có thể ngờ Trần Mỹ Lan lại điên cuồng đến thế."
Không ổn lắm đâu bố..."
Giang Thẩm cảm thấy không ổn, mặc dù lúc nãy khi Trần Anh rời đi, y cũng từng có lúc hy vọng Ngôn Phỉ có thể đến nhà mình, nhưng bây giờ y lại thấy hơi sợ hãi.Y sợ Ngôn Phỉ tính khí thất thường, nửa đêm bò dậy giết mình mất."
Sao lại không ổn?"
Giang Thiên Mậu lườm y, "Nhanh lên, Ngôn Phỉ đi dọn đồ đi, theo chú về nhà."
Ngôn Phỉ liếc Giang Thẩm, y thế mà không muốn anh đến sao?Được, được lắm!!