- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,842
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 54 - Cậu có tớ mà
Chương 54 - Cậu có tớ mà
Dịch: DạBuổi tối, hai thành viên đóng cọc ở thư viện đã trở lại.Khi hai người kia bước vào cửa, Thương Quyết đang ngồi tại chỗ của mình, Lục Tự Hành đứng rất gần bên cạnh cậu, khiến ai nấy đều thấy lạnh sống lưng.May là hai thằng bạn "thẳng băng như thép" kia không nhìn thấy cảnh chướng mắt gì.Cảnh Lục Tự Hành xuất hiện bên giường Thương Quyết quả là hiếm thấy, Cát Chí Thành liếc nhìn hai người thêm vài lần, nhưng cậu ta đang lo lắng cho kỳ thi nên không hỏi nhiều.Thói quen của mấy người trong ký túc xá giờ đây đảo ngược, Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh vì ôn thi cấp tốc nên dậy sớm thức khuya học bài, ngược lại với người trước kia ngày nào cũng cắm đầu vào thư viện, giờ lại đứng lù lù bên giường người khác không việc gì làm.Thương Quyết dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Tự Hành về chỗ.Lục Tự Hành không nhúc nhích, đặt tay lên bàn cậu, nghiêng người che lại.Thương Quyết bất đắc dĩ nắm tay anh mấy phút, dỗ dành anh về đi.Không cần tiếp xúc thân mật hơn, chỉ cần nắm tay cũng đủ khiến lòng người rung động.Trong phòng có người khác, nói chuyện cũng chẳng tiện.Sau khi Lục Tự Hành về chỗ mình, Thương Quyết muốn nhắn tin cho anh, rồi lại tự chê bai bản thân quá ủy mị.
Thế là gõ bàn phím mãi, đến lúc tắt đèn mới miễn cưỡng gõ được một câu "Ngủ ngon" mang phong cách lạnh lùng.Tối hôm đó, cả hai đều ngủ không ngon giấc.
Không chỉ vì khao khát sự thân mật, mà còn vì cảm giác xa lạ khi mối quan hệ vừa chuyển biến.
Vừa mới xác định quan hệ, trong lòng cả hai đều có chút ngượng ngùng khó kiềm chế.
Rốt cuộc, những ký ức về thời kỳ cả hai là tử địch vẫn chiếm phần lớn, lâu dài hơn rất nhiều so với thời gian họ yêu nhau.
Nhưng tương lai của hai người cũng còn rất dài, dài đến mức những ngày tháng tranh cãi trước kia so với nó đều trở nên nhỏ bé.Mấy ngày sau, sinh viên các khoa khác bắt đầu lần lượt rời trường về nhà, khoa Toán cũng thi xong hai môn còn lại, cuối cùng cũng được giải phóng.
Ngày thi xong, trong ký túc xá cực kỳ náo nhiệt, vẻ uể oải đè nặng mấy ngày trên mặt Cát Chí Thành tan biến, cả sợi tóc cũng ngập tràn hạnh phúc.Còn có hai kẻ khác sợi tóc cũng như bay lên, nhưng không biểu lộ ra mặt.Tối đó, Cát Chí Thành kéo hai người từ phòng bên sang chơi bài, vui vẻ suốt một hồi lâu, có người lên tiếng hỏi chuyện mua vé về nhà.Lâm Húc Anh: "Tớ vé tối mai."
Có người hỏi: "Mấy giờ?"
Lâm Húc Anh trả lời xong, cậu kia vui mừng nói: "Gần giờ đấy, cùng đi nhé?
Tiện thể gọi chung xe..."
Thương Quyết xoay xoay tấm thẻ nhân vật trong tay, đưa mắt liếc sang bên cạnh.
Lục Tự Hành cũng đang nhìn cậu.Thương Quyết ở ngay thành phố này, Lục Tự Hành hiện tại cũng ở thành phố A, nhưng khi nhắc đến kỳ nghỉ, cả hai đều cảm thấy một nỗi lo âu chia ly dữ dội.Chơi từ sau bữa tối cho đến mười giờ mới giải tán, ký túc xá vốn ồn ào lại trở về yên tĩnh.Thương Quyết bật đèn bàn, nghĩ đến sự chia xa phải đối mặt sau vài ngày nữa, cảm thấy có chút bồn chồn.Cậu không giỏi đối phó với sự cô đơn, lần này dường như càng khó khăn hơn.Sau lưng vang lên tiếng Lục Tự Hành đẩy ghế đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.Thương Quyết ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng một lúc, sau đó chợt hiểu ra, liếc nhìn điện thoại.Lục Tự Hành nhắn cho cậu một tin nhắn: Ra Vân Hồ.Thương Quyết cất điện thoại, cố ý chần chừ thêm vài phút, khoác áo khoác rồi đi theo.Lục Tự Hành không đi xa, đứng dưới tòa nhà ký túc xá đợi cậu, thấy Thương Quyết bước ra, anh cong khoé môi cười.Đợi Thương Quyết bước nhanh đến gần, hai người sánh vai đi về hướng Vân Hồ, giữ một khoảng cách không xa không gần, đều không nói gì.Đến chỗ vắng người, họ nắm lấy tay nhau.Nhiệt độ đêm đông lạnh đến đáng sợ, những con đường, chiếc đình nhỏ trong khuôn viên trường, những thánh địa hẹn hò nhộn nhịp khác thường khi thời tiết ấm áp, trong đêm khuya như thế này đều trở nên hiu quạnh.Bên bờ Vân Hồ, chỉ còn lại hai tên điên không sợ lạnh núp dưới gốc cây hôn nhau.Mấy ngày qua các môn thi tương đối đơn giản, trong phòng lúc nào cũng có bạn cùng phòng khác, Lục Tự Hành chịu đựng đến phát điên.Anh sớm đã muốn ra ngoài, nhưng Thương Quyết chơi đùa rất vui vẻ với mấy người kia, nên anh nhịn không nhắc.Tối nay vốn ra ngoài khi đã muộn, chớp mắt đã đến lúc phải về.Lục Tự Hành hoàn toàn không thỏa mãn, vừa vuốt ve mái tóc mềm mại sau tai Thương Quyết, vừa nửa nghiêm túc nửa thăm dò: "Đừng về nữa được không?"
Thương Quyết dựa lưng vào thân cây hôn anh, mấp máy miệng đáp: "Được..."
Yêu cầu quá đáng như vậy mà lại được đồng ý, khiến Lục Tự Hành vừa bất ngờ vừa vui mừng khôn xiết, lập tức nghĩ xem phải tìm lý do gì để giải thích với mấy người bạn cùng phòng khác.Lúc này, Thương Quyết thong thả nói hết phần còn lại: "Cùng lắm thì sáng mai người ta sẽ phát hiện hai xác chết đóng băng."
"..."
Thương Quyết quả thực rất giỏi phá hỏng bầu không khí.
Lục Tự Hành giữa mùa đông lạnh giá lại bị chế giễu đến đỏ mặt.Một trận gió từ mặt hồ đóng băng bỗng nổi lên, Thương Quyết run lên vì lạnh.Thân thể cậu không chịu rét tốt như Lục Tự Hành, ở ngoài trời cả đêm cậu thực sự sẽ mất nửa cái mạng đấy.Cậu tách khỏi Lục Tự Hành, nắm lấy bàn tay vẫn còn ấm áp của đối phương, kéo lên áp vào mặt mình, "Có cảm thấy không?"
Lòng bàn tay tiếp xúc với một mảng da lạnh buốt, Lục Tự Hành ngơ ngác lắc đầu, rồi véo má Thương Quyết để trêu chọc."
Mặt tớ tê cứng rồi.
Hai đứa mình yêu nhau được mấy ngày?
Tớ không muốn cậu phải làm goá phu sớm thế đâu."
Thương Quyết nhìn anh với vẻ mặt đầy xót xa."..."
Lục Tự Hành bị chế giễu đến nóng bừng cả tai, áp luôn bàn tay kia lên giúp Thương Quyết làm ấm khuôn mặt, đồng thời che khuất khuôn mặt nghiêm túc chế giễu mình kia: "Khi nào cậu về nhà?"
Thương Quyết hơi đau đầu.Về nhà... còn có thể về đâu?Giờ về nhà họ Thương là cậu sẽ bị giam lỏng."
Tớ... chắc sẽ ở ngoài trường vài ngày."
Lục Tự Hành: "Vẫn chưa làm hòa với nhà à?"
Thương Quyết là con trong gia đình ly hôn rồi tái hôn lại, thời cấp ba Lục Tự Hành có nghe thoáng qua, nhưng học sinh trong lớp đều không rõ tình hình cụ thể.Các buổi họp phụ huynh hồi cấp ba, Lục Tự Hành nhớ vị trí sau lưng anh luôn để trống.
Vị trí của chính anh cũng thường xuyên trống, vì hồi đó anh trai anh cũng rất bận, không phải lúc nào cũng đến được.May mắn là anh và Thương Quyết đều không có gì khiến người khác phải lo lắng, phụ huynh không đến, giáo viên chủ nhiệm cũng không nói nhiều.Thương Quyết: "Ừ."
Lục Tự Hành khẽ vuốt mí mắt phải của Thương Quyết, mỏng manh và lạnh buốt, nghĩ đến vết thương suýt chọc vào mắt lần trước, tim anh thắt lại: "Lần trước rốt cuộc là sao?"
Thương Quyết lại im bặt."
Cậu lại không nói gì, cái gì cũng không chịu nói với tớ cả."
Bị anh trách móc một tràng, Thương Quyết kinh ngạc: "Tớ có làm gì cậu đâu?"
"Cậu bỏ mặc tớ, để tớ chỉ có thể lo lắng suông.
Rất nhiều lần."
Lần trước bị dị ứng, Thương Quyết cũng chịu đựng không nói năng gì, tối tiễn Trần Tuyết Dung đi, anh nhận được tin nhắn của Thương Quyết chạy đến, cũng chẳng hỏi ra được gì.
Anh chỉ có thể tự đoán, chỉ biết cố gắng chạy về phía không biết đúng hay sai."..."
Thương Quyết do dự một chút, nói thật: "Tớ come out với gia đình, bố tớ tức đến nỗi giam lỏng tớ vài ngày."
Lục Tự Hành suýt tưởng mình nghe nhầm, anh có nghĩ nát óc cũng không thề ngờ rằng lại là câu trả lời này.
Hơn nữa, lúc đó rõ ràng họ đã..."
Lúc đó bọn mình không phải đã..."
Anh nghẹn lại, "... chia tay rồi sao?"
Thương Quyết liếc xéo anh: "Nói gì đến chia tay, có từng bên nhau đâu?"
Rõ ràng vẫn rất để tâm đến câu nói đó."..."
Lục Tự Hành nói: "Đó là lời nói lúc nóng giận, tớ xin lỗi cậu."
Thương Quyết khịt mũi "hừ hừ" hai tiếng, thấy đủ thì thôi."
Chia tay tớ cũng muốn nói."
Cậu nói, "Cậu đã nói thẳng với anh Sanh rồi, tớ muốn trả nợ."
Lục Tự Hành im lặng một lúc, "Tớ không muốn cậu trả nợ kiểu này."
"Cậu sợ quan hệ giữa tớ với nhà trở nên căng thẳng à?"
Lục Tự Hành: "Tất nhiên tớ sợ."
Anh là một người rất coi trọng gia đình, vì vậy lo lắng Thương Quyết sẽ vì anh mà tranh cãi với nhà.Thương Quyết nhất thời không biết hồi đáp sao.Những người yêu đồng giới khác, khi nghe đối phương công khai với gia đình, ngoài lo lắng ít nhiều cũng sẽ vui mừng chứ?
Đến lượt cậu và Lục Tự Hành, phản ứng của đứa này còn tệ hơn đứa kia.Cậu vốn không muốn bàn luận nhiều về vấn đề này, nhưng vì sắc mặt Lục Tự Hành quá nghiêm trọng, cậu đành phải tiết lộ cho bạn trai mình một chút chuyện xấu trong nhà: "Bố tớ ngoài tớ ra còn có một đứa con trai, nhỏ hơn tớ nửa tuổi..."
Lục Tự Hành sững người."
Sau đó ông ấy ly hôn với mẹ tớ, đón đứa... em trai đó cùng nhân tình về.
Ông ấy ngoại tình, tớ công khai đồng tính, haha, cũng coi như là huyết mạch tương truyền đi."
Thương Quyết xoa xoa cái đầu chó bù xù của Lục Tự Hành, "Vì vậy yên tâm đi, ngày tớ công khai thực ra rất sảng khoái.
Từ ngôi nhà đó về lại gặp cậu ở cửa thang máy, tớ còn tưởng đang mơ nữa chứ."
Lục Tự Hành mất mấy phút để tiêu hóa câu nói đó, môi anh mấp máy, không nói nên lời.Khi nhắc đến những kỷ niệm không vui, Thương Quyết luôn chỉ đơn giản kể thoáng qua, không bao giờ nói tâm trạng mình ra sao.Lục Tự Hành không biết phải đồng cảm với Thương Quyết thế nào, bởi anh từng có một gia đình nguyên vẹn, những ký ức đó đẹp như một bức tranh, tuy ngắn ngủi nhưng lại ấm áp nuôi dưỡng cả thời kỳ trưởng thành của anh, dần dần, những dưỡng chất đó biến thành nền móng vững chắc nâng đỡ nhân cách anh hình thành.Anh nhìn sâu vào mắt Thương Quyết, nỗ lực cố gắng thấu hiểu cảm nhận của cậu, như một cái cây cố gắng hiểu một cái cây khác.Họ gần gũi nhau đến thế, đều là cành lá sum suê, thân cây mạnh mẽ, ngay cả chiều cao cũng tương tự.
Từ ngưỡng mộ đến thích, quá trình này dường như đã được định sẵn.Cho đến một ngày yêu phải đối phương, sẽ không nhịn được tò mò, muốn biết người kia lớn lên bằng cách hấp thụ những gì.Anh nhìn quá chăm chú, quá trực diện, Thương Quyết không chịu nổi ánh mắt như thế, muốn quay mặt đi, nhưng Lục Tự Hành lại ôm lấy gò má cậu giúp cậu sưởi ấm.Mặt cậu bị kẹp giữa hai lòng bàn tay đối phương, như hạt hạnh nhân đã tách vỏ.Thương Quyết ngẩng đầu nhìn những cành lá của ngọn tùng trên cao, nghi ngờ liệu có một chú sóc nào đó sẽ tha cậu về hang không.Tâm tư cậu đã lang thang trong nhà chú sóc tận ba vòng, Lục Tự Hành vẫn đang nhìn chăm chú vào cậu.Thương Quyết không kiên nhẫn nữa, giơ một tay lên che mắt Lục Tự Hành.
Lông mi anh quét qua lòng bàn tay cậu, tạo nên một cảm giác ngứa ngứa lan tỏa.Khi cậu buông tay xuống, Lục Tự Hành tự giác chuyển chủ đề: "Ở ngoài trường thì ở đâu, khách sạn à?"
"..."
Ánh mắt Thương Quyết lảng tránh, hơi chột dạ: "... nhà tớ."
"Nhà nào?"
"Căn thuê trước đây."
Lục Tự Hành ngớ người: "Không phải cậu không ở đấy nữa rồi sao?"
"Vậy tớ không được giữ đường lui cho bản thân à?
Nhỡ đâu cậu bảo tớ cút khỏi phòng 323, chẳng lẽ tớ vác vali ra đường ngủ?
Hơn nữa, tớ ở đấy đã một thời gian, đồ đạc mua thêm quá nhiều, nồi niêu xoong chảo trong bếp không thể mang về ký túc chỉ có cách vứt đi.
Sau khi công khai với nhà, tớ cũng không tiện để đồ ở nhà họ Thương."
Lục Tự Hành: "..."
Cút khỏi phòng 323.Anh không thể tin nổi: "Trong mắt cậu tớ vô lý đến thế sao?"
"Tớ chỉ nói ví dụ vậy thôi."
Thương Quyết giải thích: "Cũng không chỉ vì chuyện đó.
Tiền thuê nhà tớ đóng đến tháng ba năm sau, vừa đủ tự đón năm mới, lúc đó nếu trả phòng, kỳ nghỉ tớ còn phải đi thuê nhà khác."
Lục Tự Hành giật mình, "Năm mới cũng không về?"
"Có về, nhưng chỉ về thăm thôi.
Ở lâu sợ bố tớ tức đến phát bệnh."
Thương Tân Vinh bị cậu chọc tức đến phát điên, cậu mà về nhà ở, chẳng khác nào gây khó dễ cho cả bốn người.Thương Quyết cười nói: "Năm nay để bọn họ ba người một nhà đón một cái năm mới vui vẻ đi."
Lục Tự Hành nghe cậu nói bằng giọng điệu nhẹ tênh, tim đau như bị ai bóp nghẹt.Anh kéo Thương Quyết vào lòng, đặt tay sau lưng cậu, hôn nhẹ lên má, khóe môi Thương Quyết."
Có tớ đây."
Anh nói khẽ, như một lời hứa: "Cậu có tớ mà."
Thương Quyết ngẩn người một lúc, rất lâu sau, lông mi chớp mấy cái, đáp một tiếng.===..thật sự thì gia đình luôn sẽ ảnh hưởng đến quá trình hình thành nhân cách của con người dù ít hay nhiều, Thương Quyết là 1 cái cây tuy có thể phần rễ chịu tổn thương nhưng cậu cũng đủ tranh ngạo khí để mọc thẳng nhưng nỗi đau sẽ luôn còn đó, Lục Tự Hành chính là cái cây vững chắc sẽ bầu bạn bên cậu dùng dưỡng chất của mình để vỗ về đối phương, việc hai người này để tâm đến nhau yêu nhau như là định sẵn (tác giả định =)))))) đùa thôi nhưng mà qua phần ngoại truyện sẽ thấy rõ điều này hơn í)
bên cạnh đó mình cũng muốn nói với mọi người rằng đừng tìm một người đối xử tốt với mình mà hãy tìm một người mà bản thân người ấy đã là một người lương thiện, đương nhiên mình cũng cố gắng trở thành một người tốt, một mối quan hệ lành mạnh sẽ khiến cho cả hai cùng tốt lên mỗi ngày nà ~