Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu

[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
78. Hôn một cái


Chương 78: Hoa hồng và súng"Hôn một cái"Edit: Dii__________Phí Lan không đến dự tang lễ của Khương Huệ.

Nếu như Phí Lan đến, người khác sẽ nghĩ có phải hắn đến xem Khương Huệ liệu đã chết thật chưa.

Dù gì Khương Huệ cũng từng là người của Phí Thương.Còn sinh cho nhà hắn một thằng em trai, tuy là thằng em này cũng mai danh ẩn tích sau khi Khương Huệ dọn ra khỏi nhà họ Phí.Nhưng trong mắt con vợ cả, người thừa kế được định sẵn như Phí Lan, thì đó là điều rất buồn nôn.Phí Lan ngồi ngoài nhà tang lễ đợi Diệp Lệnh Úy.Hắn cũng mặc đồ màu đen, áo phao đen.

Thân hình thon dài, mặc áo phao trên người trông chẳng mập chút nào.Nhà tang lễ tọa lạc ở ngoại thành, trong tòa kiến trúc có một mảnh đất rất rộng được phủ cỏ, bên trên lót gạch sứ, trải đầy đường hoa cúc trắng.Hằng ngày luôn có người chết, cho nên trông nhà tang lễ không hề quạnh quẽ chút nào, người đi vào lại được chủ nhà tiễn ra ngoài, đứng ở cửa trò chuyện.Có một đám người ăn mặc sặc sỡ chẳng hề giống đi dự tang chút nào đang đi từ trong ra."

Anh có biết, cậu trai kia, người khi nãy nói chuyện với tôi ấy, em trai của Diệp Sầm, nó bao nhiêu tuổi không?"

Lúc đi sượt qua, Phí Lan nghe thấy một giọng nói lắp bắp vang lên bên tai.Phí Lan quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ.Giọng trả lời cũng lớn lắm, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy."

Diệp Lệnh Úy à, nó không nói, trông cỡ học sinh cấp ba.

Dựa theo địa vị của nhà họ Diệp, hẳn là nó học trường quý tộc ở thành Nam, hoặc là Trung học số ba, cậu định làm gì?"

"..."

"Anh đang nhìn gì vậy?"

Diệp Lệnh Úy đi ra.

Cậu nhìn theo tầm mắt của Phí Lan, phát hiện đó là đám người khi nãy, "Bọn họ vừa tới tìm Diệp Sầm đòi tiền, nhà họ Lý."

Phí Lan dời mắt: "Bọn họ đang nói về em."

"Ai nói?"

Diệp Lệnh Úy chau mày, đám người này vẫn chưa chịu từ bỏ?Phí Lan vẫn không biến sắc: "Tên mặc áo khoác màu vàng, nói em xấu."

Áo khoác màu vàng, là cậu trai khi nãy chào hỏi Diệp Lệnh Úy."

Lần đầu tiên em bị người ta chê xấu đó, cảm giác thật kỳ lạ."

"Ừm, kỳ lạ."

Bây giờ hai người chuẩn bị về trường.

Phí Thương xếp tài xế cho Phí Lan, đang đứng chờ ở giao lộ.

Sau khi lên xe, Diệp Lệnh Úy cứ lải nhải nhắc chuyện này."

Mắt cậu ta mù hả?

Trông em cũng đâu tới nỗi xấu?"

"Phí Lan, em xấu lắm sao?"

"Hồi trước em cũng chê anh xấu."

"Em chê lúc nào?"

"Hồi đi du lịch mùa thu, anh đeo kính, em bảo anh xấu."

"...

Không phải là chê, là thấy hơi sợ."

"..."

"Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn."–Hội thao đã kết thúc, đợt bình chọn trong diễn đàn cũng kết thúc.

Mấy ngày sau, dù kết quả bình chọn đã được công bố, mọi người vẫn đang bồi hồi về đống ảnh chụp của các lớp.[Hình của Quý Tranh có nhiêu đây thôi hả, mấy người chụp nghiêm túc đấy à?][Sao mấy cậu lại cho Phí Lan với Diệp Lệnh Úy chụp chung vậy?

Tui nhớ Phí Lan đang ngồi ở bàn chủ tịch coi bản thảo mà?

Photoshop phải không?][Không phải, hai người họ ở chung một chỗ đó.][Nhưng mà nói thật, tuy con trai lớp mình miễn cưỡng coi là tàm tạm, nhưng rõ ràng cặp của bọn họ có giá trị nhan sắc cao.

Còn nữa, đâu có quy định là chỉ được chụp hai người được chọn trước, đang tỏ phong thái của mỗi lớp đó, tui thấy phong thái của lớp số 1 rất tốt, rất tích cực, rất có ý chí tiến lên.][Phong thái của bà là "nhóm mỹ nữ" với "nhóm mỹ nam" đấy hả?][Im mồm!][Đính chính chút, Trần Phong Bảo và Lý Kính là thành viên lớp bọn tôi.][Hai người đó cũng yêu sớm à?][Lầu trên khùng hả, đây là hai anh em.][Nhưng mà ảnh chụp của các lớp ổn đó chứ, đẹp hơn năm ngoái nhiều, đội hoạt náo bóng rổ năm nay cũng nhảy giỏi hơn nữa, năm ngoái nhìn cứ như robot vậy.][Đừng cue Diệp Lệnh Úy với Phí Lan vô, hai người họ mới làm bản kiểm điểm đó.][Cậu đổi đầu tàu fan CP đi đã.][Ha ha ha ha thấy ghét ghê.](Đống cmt dô tri tui cũng hơi không hiểu ý, tàm tạm nha mng :v)Lần này lớp số 1 lấy được 13 nghìn tiền thưởng, sung toàn bộ vào quỹ lớp.

Để thưởng cho cả lớp, Phương Khả Mông xin trường học cho mọi người xem phim vào tối thứ sáu.Cũng chỉ là xem phim mà thôi.Không còn gì khác."

Hạo Tử, đón lấy nè!"

Cao Lâm Hạo nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn dáo dác xung quanh, chắc chắn trong hành lang không có giáo viên rồi mới giơ tay chụp lấy bịch nylon to, nặng gần chết suýt chút đã làm rơi."

Má nó tụi mày mua cái gì thế?

Nặng vãi!"

Trần Phong Bảo đạp cái thùng giấy cạnh chân: "Tối nay nghỉ rồi, tao còn rinh theo một két bia nữa, tụi mình vừa ăn vừa coi phim đi, lát nữa Lý Kính xách hai túi đồ ăn vặt đến mua chuộc, không phải, đến mời lớp bọn mày ăn cùng."

"Tụi tao còn năm tờ bài thi chưa làm, làm xong rồi qua đây."

Trần Phong Bảo quay người rời đi, sau đó lại vòng về nhìn Cao Lâm Hạo bằng vẻ mặt không tin tưởng, nói: "Mày không được ăn vụng!"

Cao Lâm Hạo xua tay: "Tao biết rồi, chắc chắn sẽ đợi tụi mày đến."

Trần Phong Bảo yên tâm rời đi.Cậu vừa đi, Cao Lâm Hạo đã móc một bao khoai chiên từ trong bịch ra: "Tao là người như thế sao?

Khà khà, đúng rồi đó."

Giờ tự học bắt đầu lúc bảy giờ tối, sáu giờ bốn mươi Tiểu Tranh Tử đã bảo mọi người lựa phim."

Tôi muốn xem phim kinh dị!"

Một cô bé quăng một quyển sách sang: "Cút!"

"Chọn bộ phim Thái Lan gì mới ra đi."

"Tui thấy được á."

"Kết nối với máy chủ của trường học đó, mấy cậu chắc chắn chứ?

Coi chừng xong xuôi bị mời xuống phòng giáo vụ hết bây giờ."

Cuối cùng Tiểu Tranh Tử phải ra tay chọn một bộ phim tình yêu rất kinh điển, phim "Titanic".

Cao Lâm Hạo cắn hạt dưa, lắc đầu: "Phim này không hợp cho dân FA xem."

Lý Kính và Sở Nhiên ngồi cùng nhau, cậu ta quay đầu lại nhìn Cao Lâm Hạo: "Nếu chỉ nhìn thấy mỗi tình yêu, thì rõ ràng là do mày quá tầm thường."

Trần Phong Bảo cũng khịa cậu ta: "Đồ ăn vụng, câm miệng."

Để phối hợp với bầu không khí xem phim, Trần Phong Bảo và Lý Kính cố ý tìm một hàng ăn vặt ngon có tiếng trong thành phố để ship đồ ăn tới.

Cao Lâm Hạo to miệng, một mình ăn bằng ba người khác.Tiếng nói chuyện trong phòng học rầm rì, nhưng lại không có cảm giác ồn ào, hầu như mọi người đều đang ăn.

Ngoài trời lạnh còn trong phòng ấm áp dễ chịu, bọn họ ngồi dựa vào nhau hoặc ngồi thành nhóm.Cao Lâm Hạo gặm chân vịt, đưa đồ ăn mình thấy ngon cho Diệp Lệnh Úy: "Cậu thích ăn gì?

Tự lấy đi."

Diệp Lệnh Úy liếc nhìn Phí Lan, Phí Lan lười biếng ngáp một cái, nhìn cậu: "Ngó anh làm gì?"

Đồ ăn vặt toàn là thịt vịt, ở trên có quét một lớp dầu mỡ, xem chừng cay lắm."

Cay."

Phí Lan nghĩ một hồi: "Em có thể nếm thử, nhưng đừng ăn nhiều."

Trước đây vì lý do sức khỏe nên Diệp Lệnh Úy hầu như không chạm vào mấy món quá cay hay quá mặn, còn rượu hả, cùng lắm chỉ được nếm thử thôi.Mắt Diệp Lệnh Úy sáng lên, đeo bao tay vào rồi cầm một miếng từ trong bịch lên.

Cậu cắn một miếng, mày nhíu lại, lập tức nhét vào miệng Phí Lan: "Không được giòn, còn cay thì em thấy vẫn ổn."

Phí Lan: "..."

Cao Lâm Hạo trợn mắt: "Diệp Lệnh Úy to gan, anh Lan chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác."

Diệp Lệnh Úy thò đầu vào lục túi đồ ăn, vừa lục vừa nói: "Tôi không giống vậy, tôi không phải người khác."

Cao Lâm Hạo: "...Ò."

Phim chiếu đến cảnh các nhân vật đang vật lộn với sóng biển.

Cao Lâm Hạo bị cay tới nỗi đỏ bừng cả miệng, cậu ta vừa hít hà vừa cảm thán: "Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ chạy trước, nói không chừng tôi có thể sống sót."

Diệp Lệnh Úy: "Giật con của người khác lấy làm của riêng hả?"

Trần Phong Bảo đang ngậm rượu trong miệng, suýt chút nữa cười phun ra ngoài."

Có bia nữa?"

Trần Phong Bảo huơ cái lon rồi bật nắp: "Mới biết hả, cậu ngốc thế?"

"Cho tôi một lon với."

Diệp Lệnh Úy cứ như con mèo nhìn thấy cây gậy chọc mèo vậy, hưng phấn hết cả người.

Trước đây cậu có nếm thử rồi, là vị cậu thích.Trần Phong Bảo ngoẹo cổ nhìn Phí Lan: "Anh Lan, bạn trai mày đòi uống bia nè..."

Diệp Lệnh Úy quay đầu lại, học theo giọng điệu của Trần Phong Bảo: "Anh Lan, bạn trai của anh đòi uống bia..."

Phí Lan nằm trên bàn, nhịp ngón tay lên bàn hai cái: "Tốt nhất là đừng đòi..."

Phát hiện ra đây là đáp án mình không muốn nghe, Diệp Lệnh Úy xụ mặt xuống: "Anh im miệng."

Tuần trước đi bệnh viện kiểm tra, cơ thể của Diệp Lệnh Úy hồi phục rất tốt.

Hầu như không có phản ứng thải ghép của tim, nhưng trên phương diện ăn uống vẫn phải kiêng ăn cay và chất kích thích, mọi thứ đều phải có chừng mực.

Cậu cũng hỏi bác sĩ rồi, uống bia rượu hai hớp thì không sao.Nhưng cùng lắm là một hai hớp thôi.Diệp Lệnh Úy tự lấy một lon bia từ trong thùng giấy ra, bật nắp, mùi bia xộc thẳng lên làm mày cậu nhíu lại.

Cậu quay đầu nhìn Phí Lan, đang định mở miệng, Phí Lan đã ngắt lời: "Tự uống đi, đừng đưa cho anh."

Diệp Lệnh Úy cúi đầu lẩm bẩm: "Em phát hiện ra mình không thích mùi bia cho lắm."

Cao Lâm Hạo chìa tay ra: "Đưa tôi đi, tôi thích."

Diệp Lệnh Úy đưa bia cho Cao Lâm Hạo, lau khô tay xong thì cọ lên người Phí Lan.Ăn uống no nê rồi lại làm nũng."

Phí Lan, em buồn ngủ."

"Em lạnh quá à."

"Anh đoán em có nhớ anh không?"

Phí Lan ngồi thẳng người dậy, buồn cười nhìn cái đầu lông xù đang cọ tới cọ lui trong ngực mình: "Khùng hả?"

Diệp Lệnh Úy ngửa mặt lên, sáp lại sát cằm Phí Lan.

Cậu ngồi trên đùi hắn, đưa tay ra vòng lấy cổ hắn, ghé sát vào tai hắn nỉ non: "Phí Lan, anh hôn em một cái đi."

Phí Lan nhìn cậu, không nhúc nhích.Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên cắn vành tai của Phí Lan.Nhưng không thành công.

Phí Lan giơ tay ra nhấn cổ Diệp Lệnh Úy xuống.

Trong phòng học, cậu mặc một cái áo phao, Phí Lan đội mũ lên cho cậu.

Mũ áo rất to, tròng lên đầu Diệp Lệnh Úy chỉ để lộ ra cằm cậu.Môi Diệp Lệnh Úy bị cắn, trên môi còn vương vị cay.

Phí Lan thì cứ dồn ép từng bước, chui hẳn vào trong mũ: "Há miệng."

Diệp Lệnh Úy mới bị cắn môi nên có hơi choáng váng, không nghe rõ Phí Lan nói gì.

Bên tai cậu bây giờ là tiếng gào thét nơi biển rộng trong phim, đằng trước lại chẳng có ánh sáng, cậu khó chịu hừ một tiếng.Phí Lan nắm chặt cằm Diệp Lệnh Úy, đưa thẳng ngón tay vào miệng cậu.

Đầu lưỡi của Diệp Lệnh Úy mềm, gan cũng rất nhỏ, nhận thấy dị vật nên lập tức trốn về sau."

Ngại ngùng gì?

Không phải em muốn à?"

Bên tai Diệp Lệnh Úy vang lên ầm ầm, cậu chậm chạp phản ứng lại, hiện giờ mình và Phí Lan đang ở trong lớp...Cậu mặc áo lông mềm mại ở trong nên rất dễ xốc lên.

Tay Phí Lan hơi lạnh, hắn nhấn một cái lên eo cậu là cậu nhũn hết cả người ngay.

Phí Lan cúi đầu tiếp tục hôn cậu, giày vò hàm răng cậu, quấn lấy lưỡi rồi đè lên yết hầu.Cậu nhóc bị hôn tới nỗi ứa nước mắt, cổ họng phát ra tiếng kháng cự nhỏ vụn.Chờ Phí Lan ngừng lại, đôi mắt Diệp Lệnh Úy đã hơi mơ màng.Màu mắt Phí Lan tối đen như mực, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: "Đủ chưa?

Nếu chưa đủ..."

Diệp Lệnh Úy rưng rưng nước mắt, cổ họng cũng khàn đi: "Em có bảo anh hôn thế đâu!"

Hết chương 78.
 
[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
79. Cạn ly


Chương 79: Hoa hồng và súng"Cạn ly."

Edit: Dii_____________"Đừng nhìn đừng nhìn, không hợp cho trẻ em."

"Vậy thì mày đừng có nhìn."

"Tao muốn yêu đương."

Cao Lâm Hạo nói."

Pokemon sẽ dung túng cho Diệp Lệnh Úy và Phí Lan, nhưng mày thì không, mày yêu sớm hả, há há há."

Diệp Lệnh Úy chui ra khỏi ngực Phí Lan, nằm nhoài lên bàn của mình.

Đủ thứ âm thanh hỗn tạp vang lên bên tai, cậu quay đầu nhìn Phí Lan: "Lần sau, em bảo hôn thế nào thì anh phải hôn thế ấy."

Phí Lan liếm môi một cái, như một con sói được thỏa mãn vậy, gật đầu lười nhác: "Được."

"Sao Diệp Lệnh Úy dễ gạt vậy?"

Cao Lâm Hạo cắn hạt dưa, ghé vào tai Trần Phong Bảo: "Anh Lan nói gì cậu ấy cũng tin."

"Mày từng gặp ai lừa được Diệp Lệnh Úy chưa?"

"Chưa."

"Lẽ nào yêu đương rồi làm ảnh hưởng IQ?"

"Thế mày thảm quá, mày không yêu đương mà đã vậy, đến khi mày cặp bồ thì thế nào!"

"Mày có thể đừng cue tao vào được không?

Ồ, hôm trước tao còn thấy cô bạn mày thầm mến đi chung với thằng nhóc lớp 11, là cái thằng được mọi người gọi thành "Phí Lan nhí" đó."

"Không thể nào, sao bạn ấy lại thích người nhỏ hơn mình được."

"Do mày không hiểu thôi, nào, để anh trai dạy mày."

Cao Lâm Hạo ôm vai Trần Phong Bảo: "Tụi mình tìm người yêu, phải lớn hơn mình một lớp, tam quan đứng đắn, nhân phẩm tốt, phải khá giả.

Nhưng nếu mày tình cờ gặp một anh đẹp trai hoặc một chị đẹp gái, thì những yêu cầu kia tạm thời được bỏ qua."

"Phí Lan nhí kia chỉ kém hơn Phí Lan một chút xíu, Bảo Bảo à, mày thua rồi."

Trần Phong Bảo hất tay Cao Lâm Hạo ra, cười trừ: "Sao, tao xấu lắm à?"

"Không phải là xấu, chỉ không đủ đẹp trai thôi."

"..."

Phim chiếu xong, khi Rose được mời tới trục vớt con tàu, cô đang mang theo rất nhiều ảnh từ thời còn trẻ tới lúc già.

Trên vùng biển mà con tàu Titanic chìm xuống, nơi mà Jack an nghỉ, cô nói cho Jack biết: Anh xem, em đã hứa với anh, em làm được rồi, em sống rất tốt.Bộ phim này Diệp Lệnh Úy đã xem đi xem lại nhiều lần rồi, nhắm mắt thôi cũng biết phim chiếu tới cảnh nào, Cao Lâm Hạo ở cạnh lau nước mắt: "Không được, bố đây không chịu nổi."

Diệp Lệnh Úy nhìn Phí Lan, trong góc phòng học tối tăm, vẻ mặt của cậu trông khá dịu ngoan: "Phí Lan, nếu là em, chắc chắn em không thể sống một mình được."

Phí Lan nâng cằm, nói sâu xa: "Nhưng anh muốn em sống tiếp, sống thật khỏe mạnh và vui vẻ."

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy bạnh hàm ra.

Lần nào không muốn nghe hay bực mình cậu cũng tỏ ra như thế, bĩu môi rồi bạnh hàm, cứ như sợ người ta không biết cậu bực bội vậy."

Thấy không?

Hiện giờ em bắt đầu không vui rồi đó."

Diệp Lệnh Úy đá Phí Lan một cái."

Buồn ngủ quá..."

Phí Lan ngáp."..."–Gần đây Thân Thành mới mở một công viên trò chơi, đang phát tờ rơi quảng cáo ở chung quanh, nào là giảm giá nào là đi đông người được miễn phí một người.

Sáng nay Diệp Lệnh Úy đến trường cũng nhận được tờ rơi của bọn họ, có lẽ là thấy Diệp Lệnh Úy giống con cháu nhà giàu nên bọn họ cứ đuổi theo, còn ráng nhét quà vào tay Diệp Lệnh Úy."

Công viên của chúng tôi có vốn đầu tư nước ngoài, có đầy đủ các kiểu trò chơi mới và thịnh hành.

Ba ngày khai trương còn có các hoạt động ưu đãi nữa.

Ngoài ra có cả giảm giá cho học sinh và đi theo cặp người yêu nữa, nhìn xem!"

Một tay Diệp Lệnh Úy cầm sữa bò, một tay ôm hộp đựng hoa quả, không còn tay nào để cầm nữa.

Nhưng người phát tờ rơi cứ nhét xấp giấy vào trong cặp cậu."

Nhóc đẹp trai nhớ quảng cáo với bạn bè nữa nha!"

Trong lớp học, khỏi cần Diệp Lệnh Úy phải quảng cáo, xấp giấy dày cộm bị nhét vào cặp kia rất dễ thấy, bị Cao Lâm Hạo rút ra.

Cậu ta không hiểu: "Cậu mang lắm tờ rơi thế làm gì?

Cậu đổi nghề hả?"

"Không phải, người ta phát cho."

"Công viên trò chơi này tôi biết nè, hôm đó được nghỉ tôi có đến xem rồi, vừa nhìn vào đã biết ngay ông chủ rất giàu!"

Diệp Lệnh Úy lấy nĩa nhỏ xắn trái cây nhỏ ra, đăm chiêu: "Có phải Phí Lan sắp tổ chức sinh nhật không?"

Cao Lâm Hạo khựng lại, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy bằng ánh mắt phức tạp: "Tôi cảm thấy, cậu phải rõ chuyện này hơn cả tôi."

"Cậu tặng anh ấy món gì?"

"Ừm thì," Cao Lâm Hạo định tổ chức sinh nhật cho Phí Lan trước đó, "Thì, ăn bữa cơm thôi, anh Lan không muốn tụi mình tặng quà đâu, chẳng cần gì cả, cơm cũng là nó mời."

"Có điều năm nay khác rồi, nó thành niên đó, chắc chắn ba nó sẽ tổ chức lễ thành nhân.

Tôi thấy trên ti vi, người thừa kế sẽ phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn với trưởng bối."

Diệp Lệnh Úy dừng động tác, cười: "Cậu nói đúng."

"Thế cậu tặng gì?"

Cao Lâm Hạo khá hiếu kỳ với vấn đề này."

Tôi?

Cậu thấy sao?"

Cao Lâm Hạo sững sờ: "Cái gì mà thấy sao?"

"Tôi."

Bản mặt nghiêm túc của Cao Lâm Hạo ửng đỏ: "Cậu đừng quên, anh Lan trưởng thành rồi, còn cậu thì chưa đâu, cậu coi chừng anh cả đánh gãy chân cậu."

Diệp Lệnh Úy gật đầu: "Cậu nói cũng đúng."

"Vậy tôi thuê diễn pháo hoa ở công viên trò chơi cho anh ấy?

Hay là thuê bảng led 3D ở trung tâm thành phố một ngày?

Phát ảnh của anh ấy suốt 24h?"

Diệp Lệnh Úy cắn trái cây suy nghĩ.Cao Lâm Hạo nhất thời cứng họng, bởi vì cậu cảm thấy cái nào cũng được, người có tiền làm việc quả nhiên luôn luôn ok."

Nhưng cậu mở ảnh của anh Lan, cậu chắc nó sẽ hài lòng chứ?"

Theo như Cao Lâm Hạo biết, anh Lan không phải kẻ khoe khoang, hơn nữa dựa vào nhan sắc của hắn, nếu làm chuyện này ở thành phố như Thân Thành thì chẳng khác nào cho hắn debut."

Thôi bỏ đi, tôi vốn cảm thấy biển quảng cáo của tàu điện ngầm cũng khá ổn."

Cao Lâm Hạo: "..."

"Thật ra tôi thấy, cậu vẫn nên tặng bản thân cậu cho anh Lan thì hơn!"

Cậu vừa nói xong, Sở Nhiên cầm bánh bao đi vào lớp đã trợn mắt trắng: "Cao Lâm Hạo, sao mới sáng sớm mà cậu đã bậy bạ rồi?"

"Tôi bảo đây không phải lời tôi nói thì cậu có tin không?"

Sở Nhiên không thèm suy nghĩ: "Tôi không tin."–Nếu như nói là tình cha con, vậy chắc chắn Phí Thương và Phí Lan không có thứ đó, nhưng ông ta xem Phí Lan là người thừa kế duy nhất, cho nên phải cho Phí Lan hết tất cả đãi ngộ mà người thừa kế nên có.Lễ thành nhân tròn 18 tuổi, trước sinh nhật ba ngày đã phải chuẩn bị rồi, trước đó một tuần thì bắt đầu phát thiệp mời.

Người được mời đều là người nổi tiếng và giàu có ở Thân Thành, chẳng có ai nhận được thiệp mà lại không đến cả, chỉ có người không nhận được nên mới đấm ngực giậm chân thôi, không một ai xem thường tiệc rượu tổ chức cho một vãn bối.Đây là Phí Lan, là người thừa kế chắc chắn của Phí Thị.Hôm ấy Diệp Lệnh Úy theo chân Diệp Sầm đến.

Tìm trong vườn hoa và phòng khách vẫn không thấy Cao Lâm Hạo đâu, tìm quanh gian nhà một vòng mới phát hiện có mấy người đang trốn trong vườn hoa đằng sau uống rượu.Trên bàn có một bình thủy tinh lớn, Cao Lâm Hạo đang ôm bình whisky đi tới bên cạnh, Trần Phong Bảo ngồi chồm hổm trên gò đá cầm hai chai nước ngọt, chau mày: "Tao vừa lên tra baidu, có nói uống sprite ngon, cũng bảo uống Nguyên Khí ngon, thế chọn cái nào?"

Cao Lâm Hạo đổ hết rượu whisky trong tay vào rồi mới nhìn thấy Diệp Lệnh Úy đang đứng đằng sau bọn họ.

Cậu ta tỏ vẻ mặt đề phòng: "Vừa nãy anh Lan nói rồi, không cho cậu uống rượu."

Diệp Lệnh Úy chau mày: "Tôi không thích mùi bia."

"Này không phải bia, là rượu mà bọn tôi pha thử nghiệm đó, hoàn toàn không còn mùi rượu!"

Cao Lâm Hạo phân bua.Trần Phong Bảo thèm vá luôn cái miệng của Cao Lâm Hạo lại.Đúng như dự đoán, Diệp Lệnh Úy vừa nghe thấy không có mùi rượu thì đi tới, liếc nhìn rượu đang sóng sánh trong bình, sáng mắt lên: "Đúng nè, chỉ có mùi vải thôi!"

Trần Phong Bảo rót nửa cốc cho Diệp Lệnh Úy, cẩn thận dè dặt: "Đừng để anh Lan biết, lỡ nó biết thì cũng phải nói là tự cậu muốn uống, biết chưa?"

Cao Lâm Hạo and mọi người: "..."

Trước khi uống, Diệp Lệnh Úy xác nhận mùi rượu chỉ còn một tí tẹo, sau đó mới chịu uống cạn sạch.

Mùi thơm của vải lạnh lẽo tràn vào miệng, quấn lấy hơi thở.

Cậu uây một tiếng: "Ngon quá!"

Cao Lâm Hạo sửng sốt: "Tiêu rồi."

Tiểu Tranh Tử lùi lại mấy bước: "Đợi lát nữa Phí Lan sẽ hỏi là ai bày đầu cho coi."

Diệp Lệnh Úy ngồi trên gò đá, sai Cao Lâm Hạo rót rượu, đánh giá Tiểu Tranh Tử từ trên xuống: "Quý Tranh, hôm nay trông cậu xinh lắm."

Tiểu Tranh Tử đỏ bừng mặt.

Hôm nay cô mặc đầm cúp ngực dự tiệc màu trắng, đôi giày chỉ cao 3cm, trên cổ chân là sợi dây giày màu bạc.

Cô không có quần áo thế này, là mẹ kế nghe thấy cô tới nhà họ Phí nên cố ý dẫn cô đến trung tâm mua quần áo.Cao Lâm Hạo nhét cốc vào tay Diệp Lệnh Úy, ánh mắt phức tạp: "Diệp Lệnh Úy, hôm nay là sinh nhật Phí Lan, cậu phải chú ý một chút, ở địa bàn của người ta mà khen kẻ khác đẹp nữa chứ, cậu kiềm chế chút đi."

Độ cồn của rượu Whisky không thấp, nhưng mà đã được pha nên cũng át bớt mùi cồn rồi, không để ý sẽ dễ uống nhiều.

Cả đám trò chuyện uống hết cốc này tới cốc khác, học theo người lớn ra dáng cụng ly cạn chén."

Sếp Diệp rất có khí phách!"

Diệp Lệnh Úy hơi nhếch mày, đuôi mắt bị nhiễm màu đỏ ửng: "Sếp Cao quá khen."

"Hôm nay cô Quý đẹp như tiên trên trời vậy, không biết có còn độc thân không?"

"Sếp Trần, lâu rồi không gặp, có khỏe không?"

" y da khách sáo quá, không phải hôm qua chúng ta còn cùng nhau ký cái hợp đồng mười tỉ hay sao."

"Cậu em Lý, gần đây viết sách thế nào rồi?

Dỗ anh vui đi, anh sẽ in cho cậu 100 ngàn bản, nếu lượng tiêu thụ tốt thì in thêm nữa, thấy sao?"

Diệp Lệnh Úy cầm bình rượu trái cây dưới đất lên, bật nắp bình ra, chống bàn đứng dậy: "Các vị cứ tán gẫu trước, tôi đi xem phu nhân nhà tôi đã..."

Tiểu Tranh Tử là người duy nhất còn tỉnh táo: " y, mấy cậu cản cậu ấy lại coi, cậu ấy định đi tìm Phí Lan kìa!"

Cao Lâm Hạo trừng cô: "Sao cô Quý lại không lễ phép thế, đứng trong nhà người ta mà gào thét om sòm?"

"..."

Im lặng là chuẩn bị trút giận, Tiểu Tranh Tử dùng gót giày đạp Cao Lâm Hạo.Diệp Lệnh Úy nhớ rõ phòng của Phí Lan ở đâu.

Cậu bước đi thật vững, không hề tỏ ra say xỉn chút nào.

Ngón tay cậu nắm chặt lấy bình rượu, đi tới phòng Phí Lan ở tầng trệt thì dứt khoát đẩy cửa ra, cứ như là dùng toàn bộ sức lực của mình vậy.

Cậu dựa lên trên cửa, giơ bình rượu lên nốc một họng rượu trong y hệt như ma men.Phí Lan tưởng là có khách nào đi nhầm đường: "..."

Phí Lan đang thay quần áo, hắn đi chân trần trên sàn.

Quần u phục màu đen dài thẳng thớm, hắn còn chưa kịp tròng vào.

Trên vòng eo săn chắc của hắn là đường nhân ngư và cơ bụng ẩn hiện."

Em uống rượu à?"

Tiếng của Phí Lan rất khẽ.

Hắn đi đến gần Diệp Lệnh Úy, bắt được cổ tay cậu rồi kéo vào phòng, đóng cửa lại.

Diệp Lệnh Úy bị kéo nên choáng váng, dựa vào người Phí Lan mới đứng vững được.

Sau khi đứng vững rồi thì giơ bình rượu lên: "Nào, hai ta uống một ly."

Phí Lan không thèm để ý cậu.

Diệp Lệnh Úy tự uống một hớp lớn, cậu rót còn nhanh hơn tốc độ uống, rượu chảy từ cần cổ xuống, uốn lượn rồi chảy vào trong cổ áo.Có thể nói là đẹp một cách ướt át.Vốn dĩ mặt của Diệp Lệnh Úy đã đẹp vô cùng rồi, uống rượu vào khiến đuôi mắt ửng hồng lên.

Mỗi động tác chớp mắt, nhướng chân mày đều giống như chim họa mi khẽ hót quyến luyến chủ nhân.Hôm nay cậu đi theo Diệp Sầm đến nên không mặc chính trang.

Trên người cậu là áo len màu trắng, áo phao màu mơ nhạt.

Áo phao đã cởi ra đưa cho nhân viên phục vụ rồi, áo len lỏng lẻo của cậu khoác lên vai, do động tác của chủ nhân nó nên trượt về một bên.

Bản thân cậu lại chẳng phát hiện ra, miệng thì ngậm rượu, cứ uống từng hớp từng hớp."

Sao anh không mặc đồ?"

Diệp Lệnh Úy dùng cái tay còn rảnh rỗi kia sờ lên người Phí Lan."

Giờ không gấp lắm."

Phí Lan nhẹ nhàng rút bình rượu trong tay Diệp Lệnh Úy ra, bẻ tay cậu về phía sau rồi đè lên cánh cửa lạnh lẽo.Hết chương 79.
 
[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
80. Say rồi


Chương 80: Hoa Hồng và súng"Say rồi"Edit: Sa______________Tay Phí Lan trượt từ cằm Diệp Lệnh Uý xuống cổ rồi nhẹ nhàng vuốt ve tại nơi ấy, chiếc cổ mảnh khảnh khiến người ta cảm thấy cực kỳ yếu ớt.

Mặc dù yếu ớt nhưng cảm giác đè Diệp Lệnh Uý dưới thân lại thực sự thoả mãn chút thú vui xấu xa của hắn.Sau đó, hắn vuốt ve đến gáy cậu, buộc Diệp Lệnh Uý phải ngẩng đầu lên."

Anh có một thỉnh cầu."

Phí Lan nói.Chóp mũi hai người chạm vào nhau nhẹ nhàng như có như không, hơi thở hòa quyện vào nhau, "Anh có thể thô bạo một chút không?"

Môi Phí Lan quấn quýt đến vành tai Diệp Lệnh Uý, nhân lúc ai kia còn đang ngây người cân nhắc, đầu lưỡi hắn đã không nặng không nhẹ dán theo vành tai Diệp Lệnh Uý.

Thế là Phí Lan cảm nhận được cơ thể trong ngực mình vì vậy mà run rẩy kịch liệt.Ánh mắt của Diệp Lệnh Uý phủ một lớp hơi sương, ánh mắt vừa tò mò vừa nồng cháy, sáng long lanh, ngập nước.

Cậu ngẩng đầu: "Thô bạo một chút là thế nào?"

Phí Lan hôn cậu, Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu né tránh, nụ hôn rơi trên sườn mặt, vậy mà ai kia tránh được rồi còn liều lĩnh hỏi tiếp: "Anh không nói thì em đi đây."

Cậu đã uống rượu, mùi rượu sực nồng khắp người, khoang miệng toàn là vị dâu tây trong rượu sake, ngay cả mấy nhúm tóc trên đầu cũng bắt đầu nhe nanh múa vuốt.Phí Lan lo cho sức khỏe của Diệp Lệnh Uý, hắn lại chẳng có chút xíu kinh nghiệm nào, tính nết cũng tệ, từ trước đến nay vẫn luôn nương theo sự ấm áp vô tận của cậu, nhưng hôm nay là sinh nhật hắn, dù thế nào đi nữa...Hắn nới lỏng cánh tay giam giữ Diệp Lệnh Uý, một tay Phí Lan nâng cằm cậu lên, hơi thở bao phủ che trời rợp đất ập đến.Diệp Lệnh Uý không kịp trở tay, cái miệng hơi hé bị đầu lưỡi thẳng thừng cạy mở, răng trước bị liếm láp tàn nhẫn.

Cánh tay trên cằm khẽ nới lỏng, đè thẳng một đường từ xương cổ lên eo, sau cùng giữ chặt lấy eo cậu, lập tức nhấc Diệp Lệnh Uý rời khỏi mặt đất.Lúc này, chênh lệch về thể lực xuất hiện, trước kia cậu đã được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước xuân, làn da vừa nhéo đã hiện ra vệt đỏ thẫm.

Sau đó hắn cứ như sói như hổ, trắng trợn tấn công, mọi nơi mà hắn đi qua đều không còn chút gì sót lại.Cả người Diệp Lệnh Uý đều tựa vào Phí Lan, chỉ có mũi chân của cậu chạm được mặt đất, nhưng cũng không chống đỡ được chút nào cả.Cậu ngẩng đầu, tầm nhìn mờ ảo, khoé môi bị cắn đau, cậu muốn né tránh nhưng lại bị đè gáy kéo về.Hơi rượu trong miệng đã bị cuốn đi sạch sẽ từ lâu.

Vạt áo sơ mi của cậu mở toang, đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm lên.

Trong thoáng chốc Diệp Lệnh Uý tỉnh táo lại, mắt cậu còn mơ màng, nhưng cận vẫn vô thức mở miệng nói chuyện: "Không được đâu, em còn chưa thành niên mà."

Phí Lan nhìn cậu, con ngươi gần như nhiễm màu đỏ sẫm.

Hắn nhìn gương mặt Diệp Lệnh Uý chăm chú, hơi thở của hắn trở nên rõ ràng.

Hắn quấy phá đôi hàng mi của Diệp Lệnh Uý, thăm dò vào từ giữa hai cánh môi của cậu, muốn thăm dò vào cổ họng, thăm dò vào mỗi ngõ ngách bên trong cơ thể Diệp Lệnh Uý.Da đầu Diệp Lệnh Uý bắt đầu tê dại, cuối cùng cậu cũng nhận thức được mấy động tác nhỏ của bản thân bình thường trước mặt Phí Lan, thảo nào Phí Lan chẳng chút động lòng mà chỉ qua quýt hùa theo trêu chọc như đứa nhỏ.

Bây giờ mới là lúc dã thú thực sự đánh chén.Eo Diệp Lệnh Uý mềm nhũn, cậu dựa trên mặt bàn, né tránh ánh mắt của Phí Lan, hơi tuyệt vọng lẩm bẩm: "Bây giờ không được đâu anh..."

Cậu chớp nhẹ mắt, nhìn về phía đường cong vai cổ mượt mà của Phí Lan.

Hắn còn chưa kịp mặc áo, lúc này trên cơ bắp đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Diệp Lệnh Uý nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, ma xui quỷ khiến mà dựa đến gần thò đầu lưỡi ra, dè dặt liếm.Mặn.Cậu còn chưa nếm đủ dư vị ra sao đã bị ôm lấy, gần như thô bạo bị đè trên tủ đầu giường.

Trên tủ đầu giường có hai cuốn sách và một cái đèn bàn, Phí Lan chê vướng víu, cả ổ điện nối vào cũng bị hắn tháo ra ném trên mặt đất."

Vậy tụi mình làm chút chuyện mà bây giờ em có thể làm đi."

Cả người Diệp Lệnh Uý run rẩy, giọng Phí Lan cứ như bị nứt vỡ, tựa như bị thành trì bị cát vàng đầy trời xói mòn, để lộ dấu vết nguy hiểm.Tóc sau gáy cậu bị kéo, cậu ngẩng đầu, tay chống hai bên tủ, Phí Lan đứng vắt ngang hai bên chân cậu, không chút do dự hôn xuống.Diệp Lệnh Uý được hôn đến nỗi run rẩy cả người, nước mắt vô thức xuôi theo khóe miệng chảy xuống.Cậu dựa vào khuỷu tay Phí Lan, mềm mại đến bất ngờ, lúc không thoải mái thì cong eo muốn tránh né, cả người đều đầy mồ hôi.

Không biết bây giờ là ban ngày hay là đêm đen, cũng không biết Phí Lan lúc nào mới ngừng lại.Đợi khi tỉnh dậy, đèn bàn trên tủ đầu giường đã được đặt về vị trí cũ, có hai gam màu, của Phí Lan là đèn gam màu ấm.

Trong phòng còn còn vương hương vị của cồn.

Diệp Lệnh Uý nhớ được là Phí Lan đá bình rượu ra rất xa, toàn bộ rượu còn bên trong đều tràn ra ngoài, đoán chừng là còn chưa kịp dọn dẹp.Diệp Lệnh Uý lật chăn ra, trong nháy mắt một cảm giác mát mẻ tấn công khắp cơ thể cậu.

Cho dù trong phòng vẫn ấm áp cũng không thể che giấu được sự thật cậu không mặc quần.Quần của cậu đâu?Quần đâu rồi?Không phải đã nói là chưa thành niên à?Diệp Lệnh Uý tìm thấy quần dài của mình trên tủ đầu giường, còn có một cái quần lót mới được đặt bên cạnh.Cậu nằm sấp trên tấm thảm, hận không thể dùng kính lúp tìm cái quần lót mà mình từng mặc.

Ngón tay mò mẫm vải vóc xung quanh luống cuống dằn xuống tránh hồi tưởng lại cảm giác khiến người ta nóng bừng cả người.

Cậu ỉu xìu ngồi trên võng một hồi, mặc quần dài vào rồi vẫn đi xuống lầu, dẫu sao hôm nay cũng là tiệc rượu của nhà họ Phí.Cậu không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.Điện thoại, hình như điện thoại cũng không thấy luôn.Ở dưới lầu Phí Thương đã đang tiễn khách, ông phát hiện Diệp Lệnh Uý với đầu tóc rối bù, khuôn mặt hoang mang đang đứng trên cầu thang thì bật cười: "Anh cả của con nói nếu như lúc con tỉnh dậy đã trễ quá rồi thì cứ ở lại đây."

"Phí Lan đang làm tiệc nướng ngoài trời với mấy đứa bạn khác của tụi con trong vườn hoa nhỏ phía sau, con mau đi đi."

Lúc đối xử với Diệp Lệnh Uý, Phí Thương cực kỳ giống một người cha chân chính.–Đồ đạc trong vườn hoa nhỏ đều đã chuẩn bị xong.

Trần Phong Bảo đang cầm một dĩa thịt xiên xếp trên giá nướng, những người khác ngồi vòng quanh trên tấm thảm.

Tảng đá gần đó vậy mà trở thành cái bàn đơn nhỏ của bọn họ, mỗi người ôm một bình rượu, đang cười toe toét nói gì đó.Bản thân vườn hoa nhỏ ngoài trời đã có kính cường lực bao phủ, nhưng muốn nướng nên phải kéo kính xuống.

Do đó, mấy người bọn họ đều mặc áo phao, trước khi Diệp Lệnh Uý xuất hiện cũng cầm lấy áo khoác dì đưa cho.Cao Lâm Hạo thoáng thấy bóng dáng cậu, không nhìn rõ vẻ mặt, vui vẻ vẫy tay: "Diệp Lệnh Uý ơi, mau qua đây nè, tôi nói cậu nghe, thịt nướng khổng lồ của Trần Phong Bảo..."

Giọng của cậu ta đột ngột im bặt, kẹt cứng trong cổ họng.Cạnh Phí Lan có một chỗ ngầm mặc định là để lại cho cậu, Diệp Lệnh Uý bước qua khoanh chân ngồi xuống.

Cậu ngáp một cái, tựa như không xương dựa vào vai Phí Lan, ngước mắt hỏi: "Có phải anh cầm điện thoại của em không?"

Phí Lan gật đầu: "Ừ, sợ có cuộc gọi đến làm phiền em ngủ."

Cao Lâm Hạo cảm thấy mặc dù cậu độc thân, còn là độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng cậu chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy.Bình thường Diệp Lệnh Uý đã đẹp rồi, nhưng vẻ đẹp của lúc bình thường mang theo sự cao quý không chạm đến được, là vẻ đẹp không thể nhìn thẳng, tính công kích cực kỳ mạnh còn cực kỳ chói mắt.

Nhưng giờ đây, cậu tựa như một quả dâu tây đã chín, sắc đỏ ướt át gần như hoa hồng nhỏ ra nước, hàng mi nhỏ dài cong vút, cái cổ mềm mại lộ ra bên ngoài, trong ánh mắt ấy vậy mà chứa đựng nét phong tình.

Cứ như mang theo một cái móc câu.Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý, nhìn về phía ngón tay cầm trái cây của cậu, trắng nõn như ngọc, động tác thong dong.

Cao Lâm Hạo buộc mình phải chuyển dời ánh nhìn, cậu biết, trước đó Diệp Lệnh Uý lên lầu chắc chắn không phải đơn giản là uống say rồi ngủ như lời anh Lan nói.Bà mẹ nó ai mà ngủ ra được cái khuôn mặt ánh lên sắc xuân như thế?!Cậu chỉ có thể ngủ ra được cái mặt xanh xao thôi!Trần Phong Bảo không muốn ăn đồ nướng chung với Cao Lâm Hạo nhất, cả món lẩu thịt nướng không kém với cái này là bao, tốc độ chín không nhanh bằng tốc độ ăn của Cao Lâm Hạo.

May sao lần này có nhiều người, Cao Lâm Hạo xem như cũng tém tém bớt."

Sớm biết thế tao đã không ăn nhiều bánh kem vậy rồi, đầu bếp làm món tráng miệng nhà anh Lan thực sự quá giỏi!"

Cao Lâm Hạo xoa bụng, tay còn lại lấy một xâu sườn nướng giòn, nhai đến nỗi phát ra tiếng rộp rộp."

Không được, tao vẫn phải đi lấy bánh kem, nếu không ăn toàn đồ cay thì chẳng có nghĩa lý gì, phải trung hoà một xíu."

Cậu nói xong thì đứng lên, chạy về phía trước khu vườn.Tiểu Tranh Tử trợn mắt: "Cao Lâm Hạo là cái đồ tham ăn, hôm nay cậu ta đã ăn nhiều thế rồi mà."

Trần Phong Bảo loay hoay với xiên thịt, cậu nói: "Đây là kĩ năng cơ bản của Hạo Tử mà, nếu không thì cậu nghĩ sao nó cao thế, tuần trước con hàng này mới đo, lại cao thêm hai xen ti mét rồi!"

Trước vườn đã dọn dẹp rồi, Cao Lâm Hạo bước đến, cầm lấy một cái dĩa.

Cậu dẻo miệng, bình thường cũng hay tới lui nhà Phí Lan, mấy dì rất quen thuộc với cậu, thấy cậu đến còn chủ động nói với cậu món nào ngon nhất.Cao Lâm Hạo vui sướng tự gắp phục vụ, cho đến khi cậu nhìn thấy anh cả Diệp Sầm của Diệp Lệnh Uý đứng ở cổng vườn hút thuốc.Ánh mắt của anh rất hờ hững, khuôn mặt vô cảm nhìn Cao Lâm Hạo.Đã thấy rồi thì phải chào hỏi thôi.Cao Lâm Hạo bưng cái dĩa bước qua, gào lên chào anh cả.Diệp Sầm gật đầu nhẹ đến nỗi không thể thấy, giọng điệu hờ hững: "Vẫn chưa về à?"

"Em không về, tối nay tụi em ăn mừng cả đêm!"

Giọng điệu lúc nói của Cao Lâm Hạo cũng nhuốm đầy niềm vui, va phải ánh mắt lạnh lùng của Diệp Sầm, cậu lại như quả bong bóng xì hơi nhanh chóng xẹp xuống.

Chỉ là mấy câu khách sáo, Diệp Sầm hút xong thuốc, nói một câu chơi vui nhé, ánh mắt rơi trên cái dĩa như ngọn núi nhỏ của Cao Lâm Hạo, hiếm khi lộ ra chút nét cười: "Còn rất háu ăn nữa chứ."

Cao Lâm Hạo: "..."

Không lẽ háu ăn không phải ưu điểm hả?

Cười cái gì?Lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Cao Lâm Hạo lại vì chuyện mình ăn khoẻ mà đỏ cả mặt, cậu vượt lên, cố gắng đùn đẩy: "Tụi em ăn chung mà!"

Nhưng chiếc xe màu đen khiêm tốn chỉ để lại cho một làn khói."..."

Cao Lâm Hạo ủ rũ trở về vườn hoa nhỏ phía sau.

Sau khi ngồi xuống, cậu cũng không ăn thịt xiên trước mặt, trước hết là thở dài một hơi, sau đó hỏi Lý Kính: "Tao thật sự rất háu ăn hả mày?"

Trần Phong Bảo giành trả lời, không thể tưởng tượng nổi: "Sao mày có thể nghĩ như thế?"

Chính xác, Cao Lâm Hạo ngẩng đầu.Nửa câu tiếp sau đó của Trần Phong Bảo khiến cậu bất chợt thèm ăn: "Vốn dĩ mày đã háu ăn rồi!

Này mà còn phải hỏi hả?"

"..."

Diệp Lệnh Uý cũng bật cười, liếc thấy Phí Lan đang uống thứ đồ gì đó không rõ trong cái ly cầm trong tay, cậu duỗi tay ra sau người lặng lẽ chạm vào bình rượu.Phí Lan quét mắt qua Diệp Lệnh Uý, đẩy cái tay trộm rượu của Diệp Lệnh Uý ra, nhét vào tay cậu một hộp sữa chua nhỏ, nói với mọi người: "Chốc nữa tụi mày ở lại nhà tao cả đi, tao đã nói dì dọn dẹp mấy gian phòng cho khách rồi."

"Anh Lan uy vũ!"

"Tao yêu anh Lan!"

Diệp Lệnh Uý vùng vằng mở sữa chua rồi uống một hớp.

Cậu chép miệng, không thích, người từng ăn thịt quả nhiên không hợp ăn chay nữa.Cậu đang muốn oán trách thì Phì Lan đã dựa đến gần, tựa như con mèo lớn nhàn hạ: "Hôm nay gặp nhiều người quá, anh mệt lắm..."

Trong tay Diệp Lệnh Uý còn cầm cái que, cậu à một tiếng, cảm thấy hơi không thoải mái.

Cậu không thoải mái không phải vì cái khác, mà là vì trước khi tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều còn, chỉ có quần lót là không thấy.Còn cả chuyện xảy ra trước đó khi ở trong phòng, dẫn đến việc khi Phí Lan dựa lại gần, cả người Diệp Lệnh Uý đều bắt đầu cảnh giác, trái tim điên cuồng thổi kèn lệnh.

Cậu rất khoẻ, lúc này cậu không thấy đau chút nào, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim.Diệp Lệnh Uý cúi đầu, cậu hỏi Phí Lan: "Có phải anh còn lấy thứ gì khác của em không?"

Phí Lan khép mắt: "Thứ gì?"

Diệp Lệnh Uý không nói nên lời."

Em nói đi."

Phí Lan dụ cậu."..."

"Em không cần nữa."

Diệp Lệnh Uý thờ ơ nói, cắn một miếng thịt, hung hăng nhai nó.Cứ nhai rồi nhai, cậu cảm thấy hơi sai sai.

Vốn dĩ Phí Lan đang ngoan ngoãn dựa trên vai cậu giờ lại bắt đầu không chịu yên.

Hắn khẽ ngửi hõm cổ cậu, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi lởn vởn nơi vành tai cậu.Diệp Lệnh Uý cũng xém nữa không cầm chắc sữa chua trong tay.Một đám người ngồi bên cạnh mà Phí Lan còn trắng trợn như thế!Diệp Lệnh Uý đẩy Phí Lan ra, Phí Lan lười biếng ngồi đó, hắn lại bắt đầu ngáp, biểu cảm vô tội thản nhiên.Vốn dĩ cậu tưởng hắn cố ý.Nhưng nhìn hẳn hoi thì ánh mắt Phí Lan rất mông lung, trong mắt hắn tựa như bao phủ một lớp sương, trong sương mù không biết che đậy thứ gì.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Lệnh Uý, ánh mắt lộ liễu lại thẳng thắn.Diệp Lệnh Uý vô thức nhớ đến hơi rượu trên người Phí Lan lúc hắn dựa vào cậu, khoảnh khắc ấy cũng khiến người xung quanh cảm thấy hơi choáng, hắn đang không hiểu những thứ đồ này, kết hợp với việc Phí Lan hoàn toàn không thu liễm biểu hiện.Rốt cuộc cậu cũng biết.Phí Lan uống say rồi.Hết chương 80.
 
[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
81. Anh nuôi em


Chương 81: Hoa hồng và súng"Anh nuôi em"Edit: Sa_________________Cho dù người uống say là Phí Lan hay là cậu, sau cùng người chịu thiệt vẫn là Diệp Lệnh Uý cậu mà thôi.

Diệp Lệnh Uý vờ như không nhìn thấy, ngậm ống hút bắt đầu phân tán suy nghĩ."

Tụi mình chơi trò Nói thật hay Mạo hiểm đi!"

Cao Lâm Hạo bưng dĩa thịt xiên mà Trần Phong Bảo nướng xong ngồi xuống, thịt xiên rắc bột ớt và thì là phía trên, mỡ chảy ra, cậu vô cùng thỏa mãn.Cuối cùng Trần Phong Bảo cũng rảnh rỗi thở ra một hơi, khui một lon bia khoanh chân ngồi xuống.Tối nay miệng Sở Nhiên cũng không ngừng ăn.

Người khác đến tham gia lễ trưởng thành của anh Lan với mục đích rõ ràng, bọn họ cũng có mục đích rất rõ ràng, đó là đến để ăn.Đã sớm ném hết lời căn dặn phải tiết chế của ba mẹ ra sau đầu rồi."

Dùng cái lon nắp bật này nhé, quay đến ai thì người đó chọn một trong hai thứ nói thật lòng và mạo hiểm."

Trần Phong Bảo đẩy một cái lon nắp bật rỗng từ bên cạnh qua rồi đặt vào giữa cái dĩa, cậu thử xoay một lúc, vẫn ổn.Diệp Lệnh Uý không có ý kiến gì, dù sao tụ tập cùng nhau cũng chỉ là mấy trò lặp đi lặp lại đó thôi.Cao Lâm Hạo xoay lon, xoay trúng bản thân cậu, cậu dựa vào tảng đá: "Ông chọn nói thật lòng, ông đây không sợ!"

Trần Phong Bảo muốn hỏi thì Lý Kính cản cậu lại, dùng ánh mắt nói với Trần Phong Bảo rằng "để tôi".

Cậu nhìn về phía Cao Lâm Hạo, khoé miệng thấp thoáng nụ cười "cười trên nỗi đau của người khác": "Hạo Tử, giữa anh Lan với Diệp Lệnh Uý, mày thích ai hơn?"

Câu hỏi này rất thú vị, rõ ràng là nhắm vào Cao Lâm Hạo.

Diệp Lệnh Uý nhìn Cao Lâm Hạo, khẽ nhếch mày.Cao Lâm Hạo: "..."

"Cái đồ hèn hạ nhà mày."

Cậu lên án.Biết cậu nói không được, Trần Phong Bảo đưa một lon bia cho cậu, nói với vẻ thương xót: "Uống đi con trai cưng."

Con trai cưng không cam lòng không tình nguyện uống hết lon bia nọ: "Tiếp đi!"

Lần thứ hai, người bị xoay trúng là Lý Kính, hỏi cậu ước nguyện mà cậu muốn thực hiện nhất gần đây là gì, Lý Kính suy nghĩ: "Xuất bản sách."

Mọi người: "..."

"Sao mày cứ muốn xuất bản sách thế?

Mày không muốn yêu đương hay là thi vào Thân Đại gì đó sao?"

Lý Kính dày dặn kinh nghiệm lại xảo quyệt trả lời: "Thân Đại tao thi vào được, không tính là nguyện vọng."

"Tiếp nào tiếp nào, sau này không chơi với Lý Kính nữa, y như ba tao."

Tiếp đó là Diệp Lệnh Uý, Diệp Lệnh Uý nhìn miệng lon dần dần chỉ về phía mình, Cao Lâm Hạo xoa tay: "Diệp Lệnh Uý, người yêu của cậu ở bên cạnh kìa, nếu cậu chọn nói thật lòng thì không còn ý nghĩa nữa rồi."

Diệp Lệnh Uý đặt sữa chua trong tay xuống: "Được, mạo hiểm, mấy cậu muốn tôi làm gì?"

Cao Lâm Hạo còn đang nghĩ, Trần Phong Bảo đã giành nói trước: "Cậu liếm Phí Lan một xíu nhé, tuỳ ý liếm ở đâu cũng được."

Giọng cậu vừa dứt, mấy cậu trai cứ như quỷ gào lên, Tiểu Tranh Tử cũng giương đôi mắt tràn đầy chờ mong lấp la lấp lánh nhìn Diệp Lệnh Uý và Phí Lan.

Cái này này này này này, khoảnh khắc tuyệt diệu của fan cp!Phí Lan uống không ít, tửu lượng của hắn cũng không tính là quá tốt.

Hắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Lệnh Uý, bọn họ cười thế nào ầm ĩ kiểu gì thì vào tai hắn cũng có phần không rõ ràng, đến nỗi mà khi Diệp Lệnh Uý sáp lại gần, hắn vẫn chưa phản ứng lại.Khóe môi bị đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua.

Môi dính phải chút gì đó ẩm ướt, còn có hương vị sữa bò.

Biết là Diệp Lệnh Uý, Phí Lan vô thức cảm thấy cái chạm nhẹ tựa lông thế này quá qua quýt.

Nhưng đợi lúc hắn phản ứng lại, Diệp Lệnh Uý đã rời đi rồi, hắn hơi khó chịu cau mày.Tiểu Tranh Tử vì nhịn không để mình gào thét thành tiếng mà duỗi tay véo mu bàn tay Trần Phong Bảo, Trần Phong Bảo "gào" một tiếng vang tận mây xanh.Diệp Lệnh Uý và Phí Lan lập tức khiến bầu không khí sôi nổi hơn.

Tiếp đó, miệng chai hướng về phía Tiểu Tranh Tử.Tiểu Tranh Tử nhìn Cao Lâm Hạo, có con hàng này ở đây, cô tuyệt đối không thể chọn mạo hiểm, cô ngẩng đầu nở nụ cười tiêu chuẩn: "Nói thật."

"Nếu như phải chọn một người trong đám chúng tôi để yêu đương, cậu chọn ai?"

Câu hỏi này do Lý Kính hỏi, Cao Lâm Hạo không ngờ lại là câu hỏi thế này, nói không chừng cậu sẽ hỏi người ta thích cơ bụng tám múi hay là bé trym mười tám cm.

Tiểu Tranh Tử cũng không ngờ đến câu hỏi hàm xúc bất chợt thế này, vẫn khá nghiêm túc suy nghĩ một hồi.Diệp Lệnh Uý và Phí Lan chắc chắn bị loại đầu tiên, bản thân cô sao có thể dẫn đầu xé cp được, cô nghĩ một hồi rồi nói: "Cao Lâm Hạo nhé."

Cao Lâm Hạo sững sờ: "Cậu chọn tôi làm gì?"

Tiểu Tranh Tử: "..."

Cậu có tin tôi khóc cho cậu xem không!Chuyện này dẫn đến việc lúc lần thứ hai bị chọn trúng, câu hỏi của cô lại tiếp nối câu trước, tại sao chọn Cao Lâm Hạo.Cô gái nói với vẻ đương nhiên: "Cậu ta ngốc chứ sao, yêu đương với kẻ ngốc không cần phải nghĩ nhiều."

Cao Lâm Hạo: "..."

Lúc hỏi đến Trần Phong Bảo, cậu ta được hỏi rằng nếu như nữ thần của cậu thi không tốt, bảo cậu cùng thi vào trường đại học kém hơn một chút thì cậu đi không?"

Không đi."

Trần Phong Bảo chẳng cần nghĩ đã nói: "Nếu như chuyện yêu đương là hai người không cùng lý tưởng, tao chẳng thà không yêu còn hơn.

Tao thích cô ấy thì phải cố gắng đem đến cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy thích tao thì ắt sẽ cố gắng sóng vai cùng tao."

"Thật tình mà nói," Lý Kính gật đầu, trò chơi đã vô thức kết thúc: "Ai cũng sẽ muốn cùng yêu đương với người tài giỏi."

Tiểu Tranh Tử thở dài: "Nhưng có người trời sinh đã không giỏi học hành, không có thiên phú thì làm thế nào đây?"

Lý Kính: "Đợi chúng ta không còn là học sinh nữa, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng thực ra học hành là một trong những chuyện hiếm khi chúng ta làm rồi sẽ nhận được hồi đáp, rất nhiều chuyện không phải làm là có thể đạt được kết quả."

Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống."

Lúc nào mày xuất bản sách?

Tao đến mua một cuốn, tao cảm thấy mày nói rất hợp lý."

Cao Lâm Hạo đẩy Lý Kính.Lý Kính không trả lời cậu, Cao Lâm Hạo lại đi quấy rầy Tiểu Tranh Tử nhắm mắt uống bia bên cạnh: "Cậu vừa mới nói muốn yêu đương với tôi, có phải thật không đó?

Nếu không thì hai đứa mình thử xem?"

Mọi người: "..."

Diệp Lệnh Uý dựa lên vai Phí Lan, cười thấy răng không thấy mắt: "Có phải cậu uống say rồi không?"

Tiểu Tranh Tử chê mạnh: "Biến."

Trần Phong Bảo cũng cười theo: "Thực ra hai người rất hợp đó, Hạo Tử sắp một mét chín rồi, cậu cao bao nhiêu rồi Tiểu Tranh Tử?"

"165."

"Được đó, cách biệt chiều cao dễ thương nhất!"

Tiểu Tranh Tử đẩy cái đầu chó của Cao Lâm Hạo ra: "Đần chết đi được."

Diệp Lệnh Uý nhìn mấy người họ đẩy qua đẩy lại, cậu lặng lẽ dán lên bên tai Phí Lan: "Tiểu Tranh Tử thích Hạo Tử phải không anh?"

Cậu từ tốn nói: "Chẳng trách lúc vừa bắt đầu đã cứ thích nói chuyện cùng Cao Lâm Hạo.

Nhưng nhìn cậu ấy như thế này, đoán chừng bản thân cậu ấy cũng không biết đâu."

Phí Lan chậm chạp gật đầu: "Có lẽ."–Trong vườn hoa nhỏ là một mớ lộn xộn, họ dựa theo sắp xếp đến phòng cho khách.

Phí Lan kéo tay Diệp Lệnh Uý, cực kỳ tự nhiên dẫn ai kia đến phòng của mình.

Kéo tay nhưng không kéo được.Phí Lan cau mày nhìn người phía sau lưng, hắn phát hiện Diệp Lệnh Uý ôm lấy tay vịn cầu thang: "Em ngủ phòng cho khách."

"Tại sao?"

"Tối nay em không muốn ngủ chung với anh."

Diệp Lệnh Uý nghĩ đến việc trước đó bị Phí Lan đè lại hôn đến mức thở không ra hơi thì da đầu tê dại.

Bản thân cậu tuỳ ý trêu ghẹo người ta thì được, nhưng không thể để ai kia trêu ghẹo cậu đến nỗi không còn sức đánh trả."

Hôm nay là sinh nhật anh mà."

Phí Lan cúi đầu, rũ mắt, hàng mi dày run run, biểu cảm còn sắp tủi thân hơn bất kỳ ai.Thiếu chút nữa là Diệp Lệnh Uý dao động rồi.Vốn dĩ ngũ quan của Phí Lan đã cực kỳ tuấn tú, bình thường ánh mắt của hắn lạnh lùng, bớt đi vài phần lịch sự tao nhã, tối nay bị hơi cồn quấy rối như thế này, ánh nước đong đầy trong mắt hắn, như yêu ma có thể câu dẫn linh hồn."

Không được."

Diệp Lệnh Uý cắn răng hàm sau: "Ngày mai em sẽ tặng quà cho anh."

"Em cân nhắc lại đi."

Giọng Phí Lan rất khẽ, giọng đè xuống rất thấp.Diệp Lệnh Uý lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không được."

Vì an toàn của mình, vì..."

Á!

Phí Lan!"

Diệp Lệnh Uý còn chưa nghĩ xong, trước mắt đã tối đen, Phí Lan nới lỏng tay rồi nhào đến lập tức vác cậu lên vai, cứ như vác bao cát vậy, chạy bước lớn lên lầu vào phòng.Trong cả quá trình, bụng Diệp Lệnh Uý bị vai Phí Lan đụng đến nỗi xém nữa nôn ra, tiếp đó còn bị ném lên giường, tạm thời ngay cả mình họ gì tên gì cũng không biết luôn.Cậu cứ ngỡ Phí Lan sẽ lại như khi trước.Nhưng Phí Lan chỉ giúp cậu cởi giày và vớ, sau đó hắn cũng lên giường, ôm cả người Diệp Lệnh Uý vào trong ngực mình, thỏa mãn thở ra một hơi, dùng cằm nhẹ nhàng cọ mái tóc mềm mại của Diệp Lệnh Uý.Diệp Lệnh Uý được Phí Lan ôm vào trong ngực, bị hơi men hun đến nỗi chóng mặt.

Nhiệt độ trong lồng ngực Phí Lan phải cao hơn so với bên ngoài, ấm áp đến bất ngờ, đỉnh đầu lại bị cọ như thế, Diệp Lệnh Uý khẽ "hừ" một tiếng."

Anh có thể cởi áo ra không?"

Diệp Lệnh Uý nóng đến nỗi không chịu được, cánh tay vùng vẫy thoát ra ngoài, gò má ửng đỏ: "Còn nữa, anh có thể nằm đàng hoàng được không?"

Phí Lan nới lỏng tay, con ngươi tối tăm nhìn Diệp Lệnh Uý chăm chú đến mức cậu muốn lập tức bỏ chạy.

May sao, Phí Lan chỉ nhìn cậu một hồi rồi lật người xuống giường vào phòng tắm: "Anh tắm trước, sau đó đến em."

Phí Lan đi tắm rồi, sau khi Diệp Lệnh Uý xác nhận hắn đang tắm, cậu cởi áo khoác rút ra một cái hộp vuông màu đen từ trong túi áo rồi nhét vào dưới chăn, còn đè lên nó.

Quà sinh nhật của cậu còn chưa tặng Phí Lan, cậu sợ Phí Lan nhân lúc mình đi tắm mà lật túi áo của cậu.Khi chắc chắn đã giấu kĩ, cậu để chân trần nhảy xuống, vừa quay người thì đối diện với ánh nhìn trầm ngâm của Phí Lan."..."

Trời lạnh thế này, Phí Lan tắm nước nóng, hắn đã tỉnh rượu nhiều rồi.

Hắn quan sát từ trên xuống dưới Diệp Lệnh Uý một lượt, sau cùng ánh mắt hắn dừng lại bên ngón chân trần của cậu: "Mang giày vào."

Diệp Lệnh Uý chột dạ trong lòng, còn đang nghĩ quà đã giấu kĩ chưa, cậu chạy đến tìm hai chiếc dép xỏ vào, vào phòng tắm.Cậu không vào phòng tắm thì không biết, gương trong phòng tắm nói cho cậu biết dáng vẻ bây giờ của mình, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng, vừa uống rượu vừa nằm trong chăn nên cổ cậu hằn những vết đỏ.

Lúc đó Phí Lan hẳn chưa mút mát gì, mấy vết đỏ trên cổ này không thể là dấu hôn lưu lại.Từng lớp áo được cởi bỏ, Diệp Lệnh Uý lại nhìn thấy vết nhéo chỗ eo.

Bản thân cậu đã trắng, vết nhéo trên eo lại là vệt đỏ rực, đại khái phải mấy vệt.Cậu bôi sữa tắm, ngón tay Diệp Lệnh Uý không cẩn thận cọ qua trước ngực, một cơn nhoi nhói lập tức tấn công khắp cơ thể.

Cậu cúi đầu, hạt bên trái rõ ràng lớn hơn một vòng, màu sắc cũng đỏ hơn.Diệp Lệnh Uý cảm thấy thứ dội xuống trong vòi hoa sen là nước sôi, dội đến mức cậu luống cuống.Khăn phủ trên đỉnh đầu, Diệp Lệnh Uý mặc từng món đồ ngủ vào, tiếp đó lại nhìn thấy dấu vết trên mông mình, rõ ràng, rõ ràng là vết hôn!Không biết xấu hổ!Bản thân Diệp Lệnh Uý vốn đã được nuông chiều, kiêu căng thì kiêu căng nhưng kinh nghiệm trên phương diện này lại chỉ như tờ giấy trắng, chẳng thể so được với Phí Lan.

Xem như Phí Lan không có kinh nghiệm thì hắn cũng nắm chắc vai trò chủ đạo.Áo ngủ là loại tay dài vải dệt mềm mại, lại rất mỏng, mở lò sưởi trong phòng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Diệp Lệnh Uý mở cửa phòng tắm, cậu ngước mắt thì thấy Phí Lan dựa trên giường chơi điện thoại, cậu chạy qua, vả lên mặt Phí Lan."..."

Diệp Lệnh Uý khoanh chân ngồi bên cạnh Phí Lan, lên án: "Anh thật là không biết xấu hổ, anh cắn mông em!"

Lúc tiệc rượu, tóc Phí Lan đều chải ra sau đầu, bây giờ hắn đã thả tóc xuống, khí thế yếu đi rất nhiều, trông có vẻ ấm áp vô hại.

Tay hắn dần trượt xuống, đặt trên lưng quần mình: "Nếu không thì em cắn trả nhé?"

"..."

Áo len dệt là của Phí Lan, Diệp Lệnh Uý mặc vào thì rộng hơn một số, cậu lại gầy, kiểu áo len dệt lỏng lẻo nên để lộ một bên vai mượt mà trơn bóng, xương quai xanh mỏng manh trắng trẻo, sáng chói mắt.Phí Lan liếm khóe môi, sáp lại gần muốn hôn cậu.Diệp Lệnh Uý tựa lưng, ánh mắt cảnh giác, một chân giẫm lên ngực Phí Lan: "Anh muốn làm gì?"

Phí Lan rũ mắt, duỗi tay nắm lấy cổ chân Diệp Lệnh Uý, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng chưa kịp đề phòng thì đột ngột kéo cậu đến trước người, do đó cái chân này của Diệp Lệnh Uý buộc lòng phải gác lên eo của Phí Lan.

"Quà em tặng đâu?"

Diệp Lệnh Uý nhìn đôi mắt bình tĩnh của Phí Lan, cậu nuốt nước bọt, duỗi tay lật ra một cái hộp từ dưới chăn, hai tay kính cẩn đưa cho Phí Lan.Phí Lan thả lỏng chân cậu, Diệp Lệnh Uý vừa mới muốn rút chân về đã bị liếc."..."

Một tấm thẻ ngân hàng nằm trong hộp, thẻ màu đen, là loại dịch vụ chỉ làm cho khách hàng thành viên của ngân hàng nọ ở Thân Thành, Phí Lan cũng có một tấm.

Tấm thẻ này thông thường đều là cho con cháu được cưng chiều trong mỗi dòng tộc hoặc là được định thành người thừa kế tiếp theo mới có, giống như mấy người Phí Lan Diệp Sầm, của họ là thẻ màu vàng."

Tiền tiết kiệm của em à?"

Phí Lan cầm tấm thẻ trong tay, xoay một vòng: "Bao nhiêu tiền thế?"

Diệp Lệnh Uý mù mờ lắc đầu: "Em không biết."

"Ngoại trừ cái này, em còn thẻ nào khác không?"

"Có chứ."

Diệp Lệnh Uý gật đầu: "Ba em để lại cổ phần cho em."

Phí Lan im lặng một hồi, hắn hỏi Diệp Lệnh Uý: "Sao em lại nghĩ đến chuyện tặng tiền cho anh?"

"Cái này không phải tiền!"

Diệp Lệnh Uý tranh cãi: "Này là tiền tiết kiệm của em, không giống tiền đâu."

Phí Lan: "..."

Diệp Lệnh Uý tựa như bé mèo con, sáp lại gần trước mặt Phí Lan, cọ cằm hắn: "Em tặng anh tiền tiết kiệm của em, sau này em nuôi anh, đây là thái độ của em, nói chuyện tiền bạc quá tầm thường."

"Nói sao thì em không có tiền tiết kiệm cũng không quan trọng, em cũng không tiêu tiền, em ăn của anh cả em, uống của anh cả em, em mặc đồng phục trường, đúng không nào?"

Phí Lan vân vê cằm Diệp Lệnh Uý rồi nhấc lên, từ tốn nói: "Không quan trọng?

Em sắp lên đại học rồi, tiền sinh hoạt anh cả em đều chuyển vào trong thẻ phải không?"

Diệp Lệnh Uý gật đầu."

Em không ăn ở canteen, trái cây thì ăn loại nhập khẩu, sữa bò thì uống loại chuyên chở bằng máy bay, quần áo thì thuần thủ công, em chắc chắn không ở ký túc xá."

Phí Lan bất lực: "Em không có tiền, em chuẩn bị làm thế nào đây?"

Chuyện này..."

Chuyện này không thành vấn đề."

Giọng điệu của Diệp Lệnh Uý hùng hồn.

Cậu nhìn đôi mắt cực kỳ sáng của Phí Lan, rút chân về quỳ bên người Phí Lan, ôm eo Phí Lan, nhào vào trong ngực hắn: "Em có anh mà, anh nuôi em, anh cho em tiền đó."

Hết chương 81.
 
[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
82. Giải đấu


Chương 82: Hoa Hồng và súng "Giải đấu"Edit: Sa_____________Phí Lan cầm thẻ trong tay, hắn cau mày cúi đầu: "Anh cảm thấy món quà này hơi bỏng tay."

Diệp Lệnh Uý gật đầu, cậu cũng tự nhận thức sâu sắc điều này: "Em cũng cảm thấy quan trọng lắm."

Phí Lan: "..."–Ngày hôm sau phải đi học.Phải thi.Học kỳ cuối cùng này một tháng thi một lần, lần tiếp theo là thi cuối kỳ.Ngày thi hôm đó không có tiết tự học sáng, tám giờ vào thi, rất nhiều người đã đến từ một hai tiếng trước đó rồi, tiếng đọc sách trong lớp học rõ ràng, máy sưởi thổi vù vù.Nhưng mấy vị trí của lớp số 1 và còn hai vị trí của lớp số 5 từ đầu đến giờ vẫn trống không."

Phí Lan vẫn chưa đến à?"

"Diệp Lệnh Uý cũng chưa đến luôn."

"Cao Lâm Hạo thì sao?"

"Sao tên béo Sở Nhiên cũng chưa đến hả?!"

Mà ở một bên khác tại nhà họ Phí.Dì Trần dậy trễ giống họ đang lật đật to giọng gào thét trên dưới lầu."

Dậy thôi dậy thôi, nhanh lên, không phải hôm nay mấy đứa phải thi hả?

Tối qua dì đã nói mấy đứa chơi trễ quá rồi, học sinh ai mà uống rượu?

Còn ngủ muộn thế nữa?"

Dì Trần lần lượt gõ cửa, mấy dì trong bếp đã bày bữa sáng lên bàn cả rồi.Rèm cửa bị kéo mở, ánh nắng mặt trời chói mắt, Diệp Lệnh Uý chui vào chăn, cậu bị Phí Lan ôm eo kéo ra: "Đi thi."

Thi?Thi!Một đám người có thể nói là lăn lê bò lết từ trên lầu xuống, chỉ có Phí Lan và Diệp Lệnh Uý thong thả ung dung.

Dì Trần nhét bánh mì và sữa bò vào tay mỗi người, thấy hai người phía sau còn đang đu đưa, dì nôn nóng đến nỗi giậm chân.

Hai người cũng không làm loạn nữa, vội vàng chạy đi.Trần Phong Bảo gẩy tóc mình: "Kiểu tóc của tao, kiểu tóc của tao!"

Trần Phong Bảo thích tạo kiểu cho tóc mình nhất, trước đó cậu đã nhuộm thành màu xanh, sau này lại nhuộm về màu cũ, còn làm một quả đầu uốn con sâu, trông còn giống cặn bã hơn cả đàn ông cặn bã.

Tuy nhiên dưới tình huống không chăm sóc mà nói, trông nó có vẻ rất giống kiểu tóc Afro.Của Cao Lâm Hạo là tóc húi cua, cậu cười nghiêng ngả, sữa bò trong miệng cũng xém nữa phun ra ngoài.Sau cùng không cẩn thận liếc thấy tóc của Diệp Lệnh Uý, cậu ngây người: "Sao tóc cậu chẳng rối chút nào thế?"

Diệp Lệnh Uý gặm bánh mì: "Chải rồi."

"Cậu còn có thời gian chải đầu á?

Xém nữa tôi cũng không mặc quần dài luôn đó!"

Phí Lan ở bên cạnh, hắn ngáp một cái, đầu tóc rối bù: "Tao chải."

"..."

Diệp Lệnh Uý vẫn đang gặm bánh bao, sau đó cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười.Tóc Phí Lan không dài, nhưng ngủ cả một đêm làm tóc vẫn hơi rối, cộng thêm tối qua ngủ muộn, Phí Lan lại hơi gắt ngủ, phối với kiểu tóc bất quy tắc khiến khuynh hướng chống đối của hắn càng tăng thêm.Cũng chỉ có Diệp Lệnh Uý dám cười.Cao Lâm Hạo bị Phí Lan nhìn, khoé miệng không dám nhếch lên một xíu nào.Buổi sáng Diệp Lệnh Uý tự mặc quần áo, lúc cậu cúi đầu kéo khoá, Phí Lan giúp cậu chải đầu, dẫn đến việc sau cùng bản thân Phí Lan luống cuống tay chân thay đồ.Tài xế vững vàng dừng xe ở cổng trường, một tốp người xách cặp phóng nhanh về lớp học của mình.Chạm chân đến được lớp học.Họ vừa mới ngồi xuống, hai giáo viên canh thi đã cầm ly giữ nhiệt và giấy thi bước vào.Thầy có tuổi tác lớn hơn vừa ký tên vào giấy thi vừa cười nói: "Biết hôm nay thi cử mà có một vài người còn đến muộn cơ đấy, chạy nhanh thế mà cũng không sợ ngã."

Có một vài người, rõ ràng là chỉ mấy người bọn họ.–So với độ khó của lần thi trước, lần thi này hẳn khó hơn nhiều.

Thi xong buổi đầu tiên, Cao Lâm Hạo cứ la lối tiêu rồi tiêu rồi.Hai ngày thi tiếp theo, trong lớp có rất nhiều người liên tục ỉu xìu.Ngày công bố thành tích, Cao Lâm Hạo mặt như đưa đám xem xong trở về, nằm nhoài lên bàn của Diệp Lệnh Uý, cậu hỏi: "Tôi có một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

"Tin tốt."

"Tin tốt là cậu đứng hạng nhất, 735 điểm."

"Thế còn tin xấu?"

"Tin xấu là anh Lan hạng hai, 732 điểm."

Diệp Lệnh Uý ngước mắt: "Còn cậu thì sao?"

Mặt mày Cao Lâm Hạo ủ dột: "Tôi á hả, tôi chẳng được xem như tin tức gì, tôi chỉ có hơn năm trăm điểm, nhưng cũng tăng hơn mười hạng so với lần trước."

Sau buổi công bố, giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp cũng sẽ gửi thành tích vào trong nhóm, không ai có thể ngờ được hạng nhất lần này là Diệp Lệnh Uý.

Ngay cả lần thi trước Phí Lan đạt hạng nhất mà một bộ phận lớn còn cảm thấy là may mắn, càng khỏi nói đến độ khó của đề thi lần này cao hơn khi trước, Diệp Lệnh Uý vẫn có thể lấy được hạng nhất, chuyện này chẳng khoa học!"

Không sao, lần sau cố lên, độ khó đề lần này hơi cao quá."

Diệp Lệnh Uý thành tâm thật ý an ủi Cao Lâm Hạo.Cao Lâm Hạo tỏ vẻ đón nhận, lại hơi tò mò: "Vậy tại sao cậu và anh Lan có thể thi gần như đạt điểm tối đa, đạt cái điểm không phải người này thế?"

Diệp Lệnh Uý dẩu môi, cậu nghĩ một lúc: "Chúng tôi không giống cậu."

Cao Lâm Hạo: "..."

"Trần Phong Bảo và Lý Kính thi thế nào?"

"Một đứa 620, một đứa 657, tôi cảm thấy thất bại sâu sắc."

Cao Lâm Hạo nói xong thì ngồi về vị trí của mình, rút ra một gói thịt bò khô từ trong ngăn bàn, cực kỳ đau lòng há to miệng ăn."

Chúc mừng em, hạng nhất."

Diệp Lệnh Uý còn đang ngẩn người thì bất ngờ bị cái người vừa tỉnh ngủ bên cạnh xoa nắn vành tai rồi nhanh chóng thả ra.Diệp Lệnh Uý để lộ hàm răng, nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: "Chúc mừng anh nhé, hạng nhì."

Phí Lan thấy cậu thế này thì cảm thấy răng hơi ngứa, hắn muốn cắn.Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên cửa sổ chợt xuất hiện một người to giọng gào: "Diệp Lệnh Uý đâu?"

Khí thế chấn động sông núi, mạnh như vũ bão.Thịt bò khô trong tay Cao Lâm Hạo cũng rơi trên mặt đất, vốn dĩ cảm xúc của cậu đã không vui, cậu ngẩng đầu: "Gọi bố mày làm gì?"

Người nọ không để ý đến cậu, nhìn một vòng khắp lớp học, sau cùng tập trung ánh nhìn vào Diệp Lệnh Uý: "Là cậu à?

Đúng là cậu rồi!"

"Là cậu ấy, cậu ấy đó, cái người đẹp nhất là cậu ấy."

"Tao cảm thấy người bên cạnh cậu ấy cũng đẹp mà, có khi nào nhận nhầm không?"

"Xàm xí, tao thích người này, tao nói cậu ấy là Diệp Lệnh Uý thì cậu ấy chính là Diệp Lệnh Uý!"

Cao Lâm Hạo nghe thấy vô cùng rõ ràng: "..."

Diệp Lệnh Uý chống cằm, ngước mắt nhìn người nọ...

Trang Hàn?

Chiều cao không kém Cao Lâm Hạo là bao, nhưng lại vạm vỡ gấp đôi Cao Lâm Hạo, đồng phục trường mặc trên người hắn căng chặt, khoá kéo cũng có vẻ sắp bung ra."

Tìm tôi có việc gì?"

Trang Hàn cau mày: "Không có việc thì tìm cậu làm gì?

Sao cậu thi được hạng nhất?"

Lời lẽ còn rất hùng hồn nữa chứ.Cậu bạn này nói khá hợp lý.Nghe được lời này, mọi người hẳn sẽ đoán lại là vì không phục thành tích nên mới đến kiếm chuyện, nhưng thực ra người này quá cao to mạnh mẽ, hắn ngồi ở đó tựa như một ngọn núi, đến nỗi không ai dám lên tiếng giúp.Cao Lâm Hạo là ngoại lệ, cậu ngẩng đầu, khinh thường: "Thông minh như cậu mà sao không phải hạng nhất thế?"

Trang Hàn cúi đầu, sát khí hoàn toàn lộ ra.Cao Lâm Hạo: "..."

Sở Nhiên nằm nhoài trên bàn nhịn cười, nhịn đến nỗi bàn ghế cũng rung rung theo.Trang Hàn vẫn không bị lay động, tiếp tục lặp lại: "Tôi hỏi cậu làm sao thi được hạng nhất?"

Diệp Lệnh Uý dần phát giác ra chỗ không thích hợp: "Cậu đến kiếm chuyện với tôi à?"

"Tôi đến hỏi cậu làm sao thi được hạng nhất cơ mà?"

Trang Hàn to giọng la lối, hắn cũng không hiểu, tại sao hắn chỉ hỏi có một câu mà những người này cũng nghe không hiểu."..."

Thì ra không phải đến kiếm chuyện.Dù sao thái độ này rất giống kiểu một giây sau sẽ xông vào lớp học so cao thấp với Diệp Lệnh Uý.Nhưng Diệp Lệnh Uý cũng thực sự cạn lời với vấn đề mà hắn hỏi."

Học hành cho tốt, tiến lên mỗi ngày."

Giọng điệu của Diệp Lệnh Uý chân thành.Trang Hàn nghe thấy rồi, quả nhiên hắn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau, hắn nói với vẻ khó tin: "Đơn giản thế thôi à?"

Có lẽ đã giác ngộ ra, hắn lại dẫn một đám người đông đúc rời đi.

Sau khi hắn đi, Sở Nhiên mới quay người nói: "Cậu ta là học sinh lớp số 8, nghe nói lúc nhỏ sốt cao nên đầu óc có vấn đề, cũng không phải nói cậu ta đần, chỉ là hơi chậm tiêu xíu thôi, quan hệ với mọi người tốt lắm."

Cao Lâm Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Mày nói làm tao có ấn tượng rồi, đó là tên đần to xác khóc lóc ở siêu thị vì không mua được sữa chua khi trước!"

Sở Nhiên nói với vẻ trịnh trọng: "Vậy nên cậu ta hẳn là thực sự đến để xin Diệp Lệnh Uý chỉ bảo kinh nghiệm học tập, chỉ là cách thức không đúng thôi."

Mà một màn vừa rồi lại bị quần chúng nhiệt tình ăn dưa đẩy vào trong diễn đàn.[AAA cái tên ngốc Lưu Dương này, sao lại dọa người ta?"[Con trai cưng của mẹ chắc chắn sợ lắm rồi huhuhuhuhu][Mẹ không thi tốt như con trai cưng, mẹ chỉ được bảy trăm điểm thôi...][Lầu trên khoe khoang thì phải có bằng chứng nhé!][Nè, thông báo giải đấu mỹ thuật cho mọi trường cấp ba ở Thân Thành, mấy người đã xem chưa?][Xem rồi, sao thế?

Có liên quan gì đến một người bình thường như tôi đâu?][Chỉ chút xíu thôi, nghe nói đây là cuộc thi mà Tuần Ưu vốn muốn tham gia đó.][Tuần Ưu?

Ai cơ?][Là cục cưng thiên tài của Trung học số một ngày trước đó!

Trong diễn đàn có ảnh, cậu ấy cũng siêu đẹp, tóc dài nè, hơi xoăn, vừa nhìn là biết người học mỹ thuật rồi!][Nhưng không phải cậu ấy là học sinh ban tự nhiên à?][Sao bạn lại cảm thấy trên thế giới này không tồn tại người vừa giỏi tự nhiên vừa giỏi mỹ thuật chứ?

Tuần Ưu là quán quân hạng nhất thi đấu mỹ thuật cho học sinh cấp ba toàn quốc, bức tranh trên tường của nhà hát lớn thành phố do cậu ấy vẽ hồi cấp hai đấy.][WTF lợi hại thế hả!

Vậy nên?][...][Tuần Ưu mất rồi, vậy nên tôi cảm thấy rất đáng tiếc.][Mặt chó phát biểu, tôi thường trà trộn vào mỗi một diễn đàn cấp ba xem hotboy trường hotboy khối các thứ bên họ, hạng nhất của giải đấu này sẽ được tuyển thẳng vào học viện mỹ thuật Z, học viện cao cấp nhất của chuyên ngành mỹ thuật.][Đừng nói nữa, tôi khóc rồi, mặt chó chảy nước mắt.][...]Mấy ngày sau khi thi cử kết thúc đều giảng đề thi, Diệp Lệnh Uý và Phí Lan chẳng sai gì cả, chỉ hơi cẩu thả, vậy nên chỉ cần lúc hai người lên lớp không quá đáng lắm thì giáo viên cũng sẽ không quản họ.Phí Lan đang ngủ, Diệp Lệnh Uý nằm nhoài trên bàn chơi điện thoại, Cao Lâm Hạo bị giáo viên tiếng anh phạt chép bài trắc nghiệm đang cắn bút nghi ngờ nhân sinh.Diệp Lệnh Uý lướt đến bài đăng nọ trên diễn đàn.Trong bài đăng có đăng kèm bức tranh trên bức tường ở nhà hát lớn.Bức tranh vẽ cây long não của Thân Thành, dùng màu táo bạo, phong cách của người vẽ cực kỳ rõ ràng, trái tim của Diệp Lệnh Uý mạnh mẽ co thắt.Đây là do Tuần Ưu vẽ.Rất đẹp.Phí Lan ngủ ngắt quãng, hắn tỉnh dậy, duỗi tay chạm mặt Diệp Lệnh Uý: "Em xem gì thế?"

Diệp Lệnh Uý đưa điện thoại cho Phí Lan: "Em muốn đăng ký cuộc thi này."

Phí Lan xem xong bài đăng, nhấn mở đường link đăng ký bên dưới, hắn ngừng một lúc rồi hỏi: "Vì Tuần Ưu?"

Diệp Lệnh Uý gật đầu.Phí Lan biết giải đấu này, người đăng ký thi đều là người có danh tiếng trong thành phố trong tỉnh, đương nhiên cũng không phải nói không có người khác đăng ký, chỉ là đều đi làm bia đỡ đạn cả rồi."

Em biết vẽ à?"

Diệp Lệnh Uý nhớ đến mấy bức tranh liên hoàn do cậu vẽ khi trước, mặc dù không cùng phong cách với Tuần Ưu nhưng cũng được mà, cậu gật đầu: "Em biết một xíu."

"Em biết vẽ tranh liên hoàn."

Diệp Lệnh Uý bổ sung.Phí Lan: "..."*Tranh liên hoàn: là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc.

Tranh liên hoàn xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của truyện tranh (漫画manhua)Hết chương 82.
 
Back
Top Bottom