Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 23: Hôn khóe môi


"Ể, người anh em mày nhìn bên đó xem, người kia có phải Từ Duệ không?

Cậu ta cũng tham gia nhóm này à?

Xui xẻo ghê."

Không cần Bình Tử chỉ, Tống Thiên Trạch đã sớm nhìn thấy thằng ngu kia rồi.Người này cũng thật thú vị, rõ ràng không phải đại thần gì, xếp hạng chuyên ngành bao giờ cũng giữ vị trí lão nhị vạn năm, vậy mà cả ngày cứ khoác lác với bên ngoài bản thân trâu bò lắm, làm như cậu ta mới là hạng nhất không bằng, thực tế lại lén lút gửi tặng quà cho giảng viên, không chỉ một lần hãm hại bạn học, ngay cả việc nhìn lén đề thi cũng từng làm qua.Càng buồn nôn hơn là, mỗi ngày tên này đều suy nghĩ xem nên làm thế nào để quấy rối mấy nữ sinh xinh đẹp.Hiện tại thằng ngu này đang ép người đẹp đối diện mình uống rượu."

Thật ngại quá Từ Duệ, tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống hai ngụm đã đủ lắm rồi, không thể uống thêm nữa đâu..."

"Ai da đừng làm cụt hứng vậy chứ Tiểu Huệ, hôm nay mọi người đều vui vẻ, uống hết cốc này nha?

Nhanh nào nhanh nào."

Sắc mặt của nữ sinh gọi là Tiểu Huệ đã rất khó coi, "Tôi thật sự không thể uống nổi nữa, thật xin lỗi..."

"Ép nữ sinh uống rượu, mày có còn là đàn ông không Từ Duệ."

Từ Duệ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái bản mặt khiêu khích của Tống Thiên Trạch, vẻ mặt cậu ta nháy mắt trở nên cứng ngắc.Tống Thiên Trạch cầm lấy cốc rượu của người đẹp trước mắt đổ đầy cốc của mình, "Người đẹp, cậu sang bên kia ngồi đi.

Việc uống rượu này vẫn nên để đám nam sinh giải quyết với nhau mới thú vị, đúng không nào Từ Duệ."

Tiểu Huệ như nhìn thấy chúa cứu thế liền vội vã đứng dậy nói lời cảm ơn với Tống Thiên Trạch, sau đó kéo bạn thân đến chỗ khác ngồi.Từ Duệ ngay lập tức cảm thấy mất hứng, xụ mặt xuống, "Mày...Tống Thiên Trạch, mày làm gì thế?

Liên quan gì đến mày?"

"Tao đã nhìn thấy, vậy thì có liên quan đến tao."

Tống Thiên Trạch ngồi xuống đối diện cậu ta, bày tỏ thái độ khiêu khích đến cùng, "Loại thủ đoạn trêu chọc con gái nhà lành này thật sự rất tanh tưởi và nhàm chán đấy, mày biết không?"

"Tống Thiên Trạch!"

"Làm sao, bộ tao nói sai gì hả?

Mày cho rằng chút tâm tư dơ bẩn đó của mày có thể giấu giếm được ai?

Thật sự nghĩ rằng bản thân rất ngầu à?"

Bên cạnh còn có vài bạn học cùng chuyên ngành, vẻ mặt Từ Duệ đã sắp không thể nhịn nổi nữa.Họ Tống này ngay cả một bậc thang cũng không thèm cho cậu ta."

Muốn uống với tao à?

Được thôi Tống Thiên Trạch, vậy tới so một chút đi.

Chúng ta chơi một trò chơi thế nào?"

"Được, mày muốn so gì, tao sẽ theo tới cùng.

Tao muốn cho mày biết, bất kể là ở phương diện nào mày cũng không thắng nổi tao."

"Tao khuyên mày bớt huênh hoang sớm đi Tống đại thần, hôm nay chúng ta không so ba cái kỹ thuật cứng ngắc khô khan kia nữa, đều đã là người trưởng thành bước một chân vào xã hội rồi, chúng ta so tửu lượng đi.

Phục vụ, lên rượu!"

Từ Duệ ngay lập tức bảo người cầm lên 10 chai rượu mới, lại cho người đẩy đến hai hàng cốc rỗng, trận thế đó ngay lập tức thu hút toàn bộ bạn học trong cộng đồng trái tim yêu thương tò mò vây xem.Lạc Hàn không hề hay biết tình huống giữa hai người họ, cậu nhìn thấy bọn họ đột nhiên đứng lên đối mặt nhau, sau đó Tống Thiên Trạch khui liên tiếp mấy chai rượu, bắt đầu rót từ cốc thứ nhất về sau, một đường lưu loát rót đến cốc cuối cùng.Từ Duệ cũng theo đó rót đầy 10 cái cốc rượu rỗng của mình, hai người đồng thời nâng cốc thứ nhất lên."

Tổng cộng 5 chai rượu lớn, chỉ cần cạn sạch mười cốc phải tự giác rót đầy tiếp, ai uống hết năm chai trước thì người đó thắng, người thắng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với người thua, mày nói xem, mày muốn nói lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"

Tống Thiên Trạch hừ nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên, "Đương nhiên là đại mạo hiểm, tao thích theo đuổi kích thích."

Trong lòng Lạc Hàn nảy sinh nghi hoặc đối với câu nói này.Cũng không biết vị đại tiên nào chơi một vòng tàu lượn siêu tốc xuống liền nôn lên nôn xuống nhỉ, lại còn ở đây không biết xấu hổ mà to tiếng bảo thích theo đuổi kích thích?Bình Tử vừa nhìn đống rượu kia liền bị dọa cho tái mặt vội vã túm lấy cánh tay Tống Thiên Trạch, "Tao nói này người anh em, đừng đùa chứ, uống hết đống đó mày xác định dạ dày mày chịu nổi không?

Chúng ta vẫn nên đi..."

Tống Thiên Trạch căn bản không thèm nghe cậu ta, tháo mũ xuống ném cho cậu ta, "Cầm lấy."

"Mẹ nó, mày thôi đi, vẫn nên đi..."

Chỉ cần Tống Thiên Trạch hắn hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì, ai mà khuyên nổi hắn, tên ngu Từ Duệ kia ấn chế độ tính thời gian trên điện thoại, cả hai bắt đầu phát điên liều mạng uống rượu.Phương thức uống rượu giữa đàn ông với nhau vừa đơn giản lại thô bạo, cốc này nối tiếp cốc kia, thời gian dừng lại cũng không quá hai giây.Lạc Hàn càng lúc càng cảm thấy không đúng, cậu chen qua đám đông huyên náo tìm được Bình Tử, "Cái kia, cậu, cậu là bạn của Tống Thiên Trạch đúng không?"

Bình Tử quét mắt nhìn trên dưới cậu một lần, gật đầu lia lịa, "Ách...cậu là Lạc Hàn nhỉ?

Tôi tên Bình Tử."

"Chào cậu," Lạc Hàn không có quá nhiều tâm tư để chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Uầy, tên đối diện Tống Thiên Trạch là Từ Duệ, chính là cái thằng ngu luôn luôn đối nghịch với cậu ta trong khoa bọn tôi, thứ gì cũng muốn phân cao thấp với Tống Thiên Trạch, vừa rồi chắc lại dùng phép khích tướng gì đó kích thích Tống Thiên Trạch rồi, uống cả đống rượu như thế."

"Uống như vậy...có ổn không?

Nồng độ cồn của đống rượu đó hình như không thấp đâu?"

"Cậu cũng biết đấy, dù có khuyên ngăn thì nó thèm nghe sao?

Tôi đã bảo với nó bao nhiêu lần là đừng thèm chấp thằng ngu kia rồi, tôi thật sự không còn cách nào khác."

20 phút sau."

Kém tao...hai giây, khụ khụ, Tống, Tống Thiên Trạch, mày thua rồi."

Vừa đảo mắt, hai người đã uống say khướt.Tống Thiên Trạch cuối cùng vẫn là đánh giá quá cao tửu lượng của mình, lúc hắn không biết mình đã nốc đến cốc thứ bao nhiêu thì hắn đã bắt đầu hoa mắt chóng mắt, không phân biệt rõ đông tây nam bắc nữa rồi.Hắn loạng chòa loạng choạng đỡ tường, mới miễn cưỡng chống đỡ bản thân đứng vững, "Mày nói xem, mày muốn...tao làm gì?"

Từ Duệ bên kia cũng phải cần hai người đỡ mới đứng vững nổi, "Tao nghe nói...khụ khụ, chẳng phải mày ghét gay nhất sao?

Vậy tao muốn mày, đi hôn một nam sinh ngay tại đây."

Bình Tử rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, chỉ vào Từ Duệ hét lớn: "Từ Duệ!

Đi em gái mày!

Đủ rồi đó, đừng có mà quá đáng!"

"Quá đáng?

Rất quá đáng sao?"

Từ Duệ say khướt trừng mắt, căn bản không nhìn ra người đang hét vào mặt mình đứng ở đâu, chỉ có thể dùng tay quơ quơ loạn xạ, "Ha ha ha, sao nào họ Tống kia, mày không dám hử?

Đại mạo hiểm cũng là...tự bản thân mày chọn, lẽ nào mày...chơi không nổi?"

"Tao nói cho mày biết...Tống Thiên Trạch tao mới không giống mày.

Ông đây chơi được, cũng...thua được."

Đám nam sinh có mặt tại hiện trường đều thay mình lau một vệt mồ hôi.Còn có một đám không thẳng lắm ném ánh mắt mong đợi về phía hắn.Tống Thiên Trạch quét mắt nhìn đám nam sinh đang ngồi ở đây một cái.Bảo hắn hôn môi những nam sinh này, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn nôn rồi.Thế nhưng hắn có dục vọng thắng thua, có lòng tự trọng, hắn biết phải làm sao?Lạc Hàn thật sự không thể nhìn nổi nữa, cậu túm lấy mũ trong tay Bình Tử bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Tống Thiên Trạch đi về phía cửa, "Cậu đừng làm loạn với bọn họ nữa, mau theo tôi về."

Tuy hiện tại đầu óc Tống Thiên Trạch rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn chút ý thức và lý trí còn sót lại.Mùi thơm hoa cỏ quen thuộc này nói cho hắn biết, người đang kéo hắn là Lạc Hàn.Lạc Hàn vừa đi được vài bước liền khó hiểu bị kéo trở về."

Cậu mẹ nó đừng có giật lùi nữa coi, mau theo tôi về..."

Tiếp đó, Lạc Hàn cảm nhận được một bên môi nóng rực -Cậu bị Tống Thiên Trạch hôn lên khóe môi.
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 24: Trai thẳng vàng nguyên chất 24k


Con ngươi Lạc Hàn dần dần phóng to.Cảm giác này còn kích thích hơn cả việc cầm một cục gạch đập thẳng vào gáy cậu.Cái hôn này có lẽ đã tiêu hao hết sạch sức lực của Tống Thiên Trạch, thân thể hắn từ từ trượt xuống, đầu treo trên bả vai Lạc Hàn, trọng lượng cả người đều đè lên cậu.Ngoài nhà hàng."

Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch xin nhờ cậu vậy, tối nay tôi còn có hẹn với người khác.

À đúng rồi, chúng ta add WeChat đi, thuận tiện sau này liên lạc."

Lạc Hàn trao đổi WeChat với cậu ta xong liền một mình kéo Tống Thiên Trạch đi dọc theo con đường.Nhà hàng kiểu Mexico này cách cổng bắc đại học E không xa, thế nhưng Lạc Hàn khiêng một người cao to như vậy, dù là dịch nửa bước cũng rất vất vả.Đường phố ban đêm không có lấy một bóng người, trong phạm vi tầm nhìn của Lạc Hàn chỉ có mỗi bóng cậu và Tống Thiên Trạch chồng chéo lên nhau, cùng với một chú mèo đang liếm láp móng vuốt ở cổng một siêu thị 24h.Cuối cùng Lạc Hàn thật sự không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp kéo tên ma men này nghỉ ngơi trên một băng ghế ven đường.Lạc Hàn không hiểu thằng cha này rốt cuộc đã say thành cái nết gì mới có thể dính trên người cậu như keo da chó mà ra khỏi nhà hàng.

Ban đầu chỉ đơn giản là ôm vai cậu, ôm cậu vào trong khuỷu tay, đi chưa được vài bước đã biến thành ôm eo cậu, một cánh tay còn chưa đủ, cánh tay còn lại cũng muốn phủ lên, lại còn dùng tóc liều mạng cọ cọ cổ cậu.Mấy động tác nhỏ nhặt này cộng lại khiến thằng hai của Lạc Hàn cũng gắng gượng tỉnh giấc, Lạc Hàn chưa từng thấy qua người nào da mặt dày như vậy.Lạc Hàn thật sự nhịn không nổi nữa, cậu dùng lòng bàn tay chặn mặt Tống Thiên Trạch lại, ghét bỏ mà dùng sức đẩy ra, "Tống Thiên Trạch!

Tôi thấy hay là dứt khoát ném cậu đến khoa thần kinh ở ngã rẽ phía trước đi thì hơn, cậu có biết cậu đang làm gì không!"

Tống Thiên Trạch mơ mơ màng màng ngay cả mí mắt cũng nhấc lên không nổi, nào có biết bản thân đang làm gì, hắn chỉ theo bản năng ôm lấy người bên cạnh, tốt nhất là để toàn thân đều nhiễm phải mùi hoa cỏ nhàn nhạt ấy.Chỉ là muốn sờ eo cậu, muốn sờ chân cậu, muốn phóng thích hết thảy những kích động vẫn luôn đè nén trong tiềm thức chưa từng dám thể hiện ra ngoài này.Chút ý thức còn sót lại nói với Tống Thiên Trạch, trận say rượu này đáng giá.Uống say cũng có chỗ tốt của uống say, không chỉ có thể thừa cơ làm những chuyện không nên làm, vả lại sau đó còn có thể quỵt nợ.Đã sống hơn 21 năm trời, đã từng gặp qua vô số nam nam nữ nữ, nhưng hắn xưa nay chưa từng có xúc động mạnh mẽ như vậy đối với một người.

Dù rằng hắn lúc nào cũng nhắc nhở bản thân điều này là lệch lạc, là không bình thường.Hắn ghét nhất là đồng tính luyến ái, nhưng lại thường xuyên dấy lên phản ứng đắc thắng với một cậu trai, điều này khiến hắn cảm thấy say mê và hết sức mâu thuẫn.Hắn liều mạng đuổi người ra, một mặt vì kháng cự mạnh mẽ với gay, mặt khác hắn cũng không muốn để loại chuyện không bình thường này quấy rầy mình, hắn vô cùng chán ghét cảm giác này.Về sau, lúc rảnh rỗi hắn liền thử làm rất nhiều công tác khai thông tư tưởng cho mình, cũng dần dần chấp nhận chuyện này.

Dẫu sao......hắn cũng là đàn ông, nếu đã không thay đổi được, cũng không thể cứ mãi xoắn xuýt đến mức tự thiến bản thân đúng không?"

Tống Thiên Trạch cậu, tên biến thái nhà cậu!

Cậu mẹ nó sờ chỗ nào đấy!

Thả tôi ra!"

Người này sau khi uống say là thứ ma quỷ gì, Lạc Hàn hôm nay mới thật sự mở mang tầm mắt."

Ai da......cho tôi ôm một chút đi, cậu sao mà, khụ khụ khụ, luôn......nhỏ nhen như vậy hả, mẹ, khụ khụ khụ......"

Sức lực của Lạc Hàn nhỏ nên ăn thiệt, hoàn toàn đẩy không nổi tên khốn này ra, cậu giãy dụa một lúc liền từ bỏ, mặc hắn muốn ôm thế nào sờ thế nào cậu không quản nữa, tuỳ hắn ầm ĩ, ngược lại muốn nhìn xem hắn muốn nháo đến khi nào."

Tôi quả thật nên ném quách cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ nhà cậu xuống mương cho rồi, Tống Thiên Trạch."

"Lạc, Lạc Hàn, khụ khụ......tôi nói cho cậu biết," Tống Thiên Trạch một tay ôm bả vai cậu, tay còn lại quơ loạn trong không trung, "Cậu, cậu đó, tuy cậu là gay nhưng là một gay tốt, cậu thật sự là một......gay tốt."

Lạc Hàn quạu quọ liếc xéo hắn một cái, "Ha ha, tôi cảm ơn cậu đã khen tôi nhé."

"Trước đây tôi bị thương lại còn phát sốt......khụ khụ khụ, đều không ai để ý tôi.

Tuy thành tích tôi tốt, nhưng bọn họ, bọn họ đều cảm thấy tôi là học sinh hư......chỉ biết gây chuyện thị phi, tôi bị thương, bọn họ, bọn họ còn cười tôi, bọn họ không biết, thật ra tôi đang rất đau......"

"Hồi cấp ba có một lần, tôi vì giáo huấn đám ngu ngốc bắt nạt một bạn học......khụ khụ khụ, suýt chút nữa đã bị đám người đó đánh gãy chân, trường học cũng chỉ biết xử lý kỷ luật tôi, nói tôi ẩu đả đánh nhau làm tổn hại nếp sống trường học......về nhà còn bị ba tôi cho một gậy, mẹ kiếp......nếu không phải thành tích của ông đây tốt thì đã sớm thành cặn bã trong mắt bọn họ rồi nhỉ."

"Tôi, tôi ngày ngày đều tập thể hình, đã mạnh đến nỗi không ai có thể đánh được tôi!

Khụ khụ khụ......tức, tức chết đám ngu ngốc bọn họ!"

Nội tâm Lạc Hàn khẽ động đậy.Nếu đoán không sai thì bản thân chính là người đã hại hắn bị xử lý kỷ luật, bị phê bình trước toàn trường, suýt chút nữa còn đánh mất tư cách bước chân vào đại học E.Cậu ngơ ngác nhìn hắn."

Cậu nhìn tôi, tôi xấu xa với cậu như vậy......cậu cũng không hận tôi, còn chăm sóc tôi, xoa bóp cho tôi, bụng dạ cậu thật tốt......"

"Tống Thiên Trạch......"

"Anyway!"

Tống Thiên Trạch làm quả hết hồn, ngón tay trỏ bất thình lình chọt chọt lúm đồng tiền của Lạc Hàn, "Tuy việc tôi ghét gay sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng......tôi muốn, cho cậu......một ngoại lệ."

Lạc Hàn nhìn chằm chằm hắn hai giây, thoáng lộ ra nụ cười khổ, "Vậy tôi đúng là vinh hanh."

"Về sau!

Gia bảo bọc cậu!"

Tống Thiên Trạch vỗ ngực nói.Lạc Hàn lại bị chọc cười, "Bộ dạng ma quỷ này của cậu còn muốn bảo bọc ai hả?"

"Này này tôi nói thật đấy nhé!

Hai người chúng ta cũng tính là không đánh không quen đó, về sau, ai muốn bắt nạt cậu, khụ khụ......cậu, cậu cứ nói với gia, gia gọt chết nó!

Khụ khụ khụ......"

"Được rồi được rồi, tiết kiệm sức lực đi ha.

Say rượu mà còn có tinh thần như vậy, tôi cũng phục cậu rồi."

Lạc Hàn có lòng tốt vỗ vỗ lưng giúp hắn."

Nhưng mà!

Tôi chỉ có một điều kiện."

Tống Thiên Trạch dựng thẳng một ngón tay lên, "Cậu......cậu không được thích tôi."

Nụ cười của Lạc Hàn dần dần tan ra, biến mất, thậm chí còn không dám nhìn thẳng ánh mắt không có tiêu cự của hắn."

Tôi đã thông suốt rồi, chỉ cần người cậu gay không phải tôi, khụ khụ......cậu có phải gay hay không đều không, không sao cả, tôi có thể......lơ là một chút, miễn cưỡng nhận cậu làm đàn em......"

"Cậu nhớ kỹ đây, Tống Thiên Trạch là trai thẳng vàng nguyên chất 24k......trai, thẳng, tuyệt đối không thể......thích tôi......."

Nói xong, trai thẳng liền ngã lên người Lạc Hàn, bất tỉnh nhân sự.Lạc Hàn lẳng lặng ngồi ở đó rất lâu.Mỗi một chữ Tống Thiên Trạch vừa nói đều vang vọng bên tai cậu.Trong lòng cậu cực kỳ hỗn loạn, mũi khó hiểu bắt đầu chua xót.Cậu không chút khách sáo chụp mũ lưỡi trai lên mặt Tống Thiên Trạch, "Bớt tự luyến đi.

Một tên khiến người ta ghét như cậu, tôi mới không thèm thích cậu."

Đêm đã khuya, Lạc Hàn gánh một con ma men về ký túc xá, xin mãi mới được cho vào, cậu đặt hắn lên giường, mở điện thoại lên mới phát hiện hai người bạn cùng phòng khác đều gửi WeChat cho cậu.[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn, tối nay tôi và bạn thâu đêm ở KTV nên không về đâu nhen [/Bắn tym][Lý Hàng]: Lạc Hàn, tối nay tôi có chút việc, có lẽ phải sáng sớm mới về, không cần chừa đèn cho tôi, ngủ sớm chút nhoaCũng chính là nói, tối nay cả hai bọn họ đều không về, đêm nay trong phòng ký túc chỉ có cậu và Tống Thiên Trạch.Lạc Hàn ngồi bên giường Tống Thiên Trạch, đang cầm điện thoại ngẩn người, không để ý liền không kịp chuẩn bị bị người ta kéo ra phía sau, gương mặt phóng to của Tống Thiên Trạch bỗng tràn ngập tầm mắt cậu.Tống Thiên Trạch nằm nghiêng mặt đối mặt với Lạc Hàn, hắn ôm chặt người vào lòng, chân dài không biết xấu hổ gác lên hông người ta, "Gấu nhỏ gấu nhỏ chúng ta mau ngủ đi, đừng để ý đến mấy tên thần kinh kia."

"Gấu nhỏ của cậu đang ở sau lưng cậu ấy!

Mẹ!

Cậu mau buông tôi ra coi!"

Tống Thiên Trạch chẳng những không nghe lời, ngược lại càng thêm càn rỡ sấn tới ôm chặt cậu, "Gấu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, cùng cha ngủ một giấc nào."

"Tống Thiên Trạch!"

"Gấu nhỏ của tôi gấu nhỏ của tôi cậu là gấu nhỏ của tôi......"

"Ai là gấu nhỏ của cậu!

Tôi đệt......ê, ê!

Cậu đừng, đừng kéo quần áo tôi!!

Má nó chứ tên khốn cậu đang làm gì thế, đừng có sờ coi!"

Họ Tống ăn cái gì lớn thế nhỉ, vì sao uống say rồi mà sức lực vẫn lớn như vậy?Nếu không phải làm cách nào cũng không thể tránh thoát, Lạc Hàn thật sự rất muốn hung hăng đá cho hắn một cú thật đau, tốt nhất là tháo trứng hắn ra luôn, cảnh cáo hắn đừng có mà không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của cậu nữa.Lạc Hàn giãy không ra liền muốn cắn cánh tay hắn, nhưng Tống Thiên Trạch lại dùng một tay bóp mặt cậu, "Gấu nhỏ......ồ, gấu nhỏ sao con lại trắng lên rồi?

Mặt con chẳng phải là màu vàng sao?

Con......có phải con sắp chết rồi không?!

Không, con tuyệt đối không được rời xa cha!"

Lạc Hàn cạn lời trợn trắng mắt, "......Cậu mẹ nó mới sắp chết ấy!

Mau lấy tay ra ngay cho tôi!

Tống Thiên Trạch!!!

Nếu còn phát bệnh nữa tôi liền ném cậu từ lầu 3 xuống đấy!"

Tống Thiên Trạch bị tiếng gầm của cậu dọa cho run rẩy, lúc này mới dần mở to mắt nhìn người trong lòng.Hai người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lặng lẽ nhìn nhau một hồi.Bầu không khí vừa kỳ quái vừa mờ ám.Lại nhìn chằm chằm nhau một hồi nữa......gương mặt Lạc Hàn tức thì đỏ lựng không khác gì con ma men nào đó."

Lạc Hàn."

Tống Thiên Trạch khẽ khàng gọi cậu một tiếng.......Vậy mà còn có thể nhận ra cậu ngay lúc này sao?Lòng Lạc Hàn hơi căng thẳng, nhất thời ngừng hít thở, "Làm, làm gì."

Hắn chậm rãi nâng cái đầu nặng trĩu lên, đôi môi khẽ sáp tới bên tai Lạc Hàn, như thì thầm nói: "Cậu thật sự rất đẹp."

--Là mình thẳng dữ chưa bạn Tống Mẹ ơi cuối cùng cũng tìm thấy raw chương 24, 27 với 33 ròi, mừng xễu, bộ này cũng ngắn thui nên chắc tui ráng edit nhanh cho xong luôn
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 25: Tôi không làm gì cậu chứ?


Khoảnh khắc Tống Thiên Trạch tỉnh dậy vào buổi sáng, đầu óc như bị chém thành tám mảnh.Hắn giơ tay dùng sức xoa xoa ấn đường, tiếp đó day sang huyệt thái dương dùng sức ấn mạnh, đường nhìn mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng vài phần."

Mình đây là chết rồi hay là......"

Cúi đầu thoáng nhìn, trên giường hắn vậy mà còn có một người khác, hơn nữa người này đang nằm trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn.Mắt hắn ngay lập tức trợn to, giật mình ngồi phắt dậy, "Tôi đệt –"Lạc Hàn vốn ngủ không sâu lắm, tối qua bị người này ầm ĩ một trận, có lúc thì trở mình đè cậu, có lúc thì ấn đầu cậu vào trong ngực, chính là có chết cũng không buông cậu ra, cậu gần như không ngủ nghê gì cả đêm."

Cậu đệt cái gì mà đệt......muốn đệt cũng phải là tôi mới đúng......"

Lạc Hàn oán giận ngồi dậy khỏi giường, gian nan xoay xoay cổ và khớp khuỷu tay, cảm thấy toàn thân đều đau nhức đến muốn mạng.Tống Thiên Trạch mở to cặp mắt hoảng hồn trừng cậu, "Cậu đã làm gì tôi?

Vì sao quần áo của tôi......không còn nữa?"

Dứt lời, hắn ngay lập tức vén chăn lên nhìn vào trong –Phù, may quá, quần lót vẫn còn.Sợ bóng sợ gió một trận."

Nghĩ cái rắm gì thế?"

Lạc Hàn quay đầu, tức giận liếc hắn một cái, "Quần áo của cậu đều là rượu, tôi là lo lắng cậu bị cảm nên mới có lòng tốt giúp cậu cởi ra đó được không?"

Rượu?Tống Thiên Trạch mơ mơ màng màng nhớ lại hình như hắn liều mạng đọ rượu cùng Từ Duệ, thế nhưng sau đó......đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng gì thế nhỉ?

Đúng rồi, cuối cùng là ai thắng trận đọ rượu đó?

Má!

Sao lại quên mất điểm mấu chốt đó rồi!Lạc Hàn nhìn vẻ mặt dại ra của hắn, liền hỏi: "Xem dáng vẻ cậu kìa, không nhớ ra à?"

"Sau khi tôi uống say......có phải là cậu đưa tôi về không?"

"Ừ, không sai, vẫn tính là còn chút lương tâm."

Thật ra không phải do hắn nhớ ra gì, chỉ đơn thuần là đoán thôi, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.Đại khái chính là thằng nhãi Bình Tử kia thấy Lạc Hàn cũng ở đó nên dứt khoát ném cái gánh nặng là hắn đây cho Lạc Hàn, thuận lý thành chương để Lạc Hàn đưa tên ma men là hắn về ký túc xá, còn bản thân thì thâu đêm suốt sáng cùng những người khác."

Cảm, cảm ơn."

Tống Thiên Trạch ngượng ngùng cào cào mớ tóc mái bù xù của mình, cảm thấy mất mặt chết đi được.Hắn rốt cuộc đã uống say thành cái dáng vẻ quỷ quái gì?

Làm sao mới có thể nhớ ra đây??Thôi dẹp đi, có muốn hắn cũng nhớ không ra, đoán cũng không đoán được, nén ở trong lòng càng khó chịu hơn, chi bằng trực tiếp hỏi thẳng ra, miễn cho cảnh sát đạo đức ở trong lòng lại hiện lên khiển trách hắn."

Vậy, tôi, ờm, vậy......vậy tôi không làm gì cậu chứ?"

Lạc Hàn nghe thấy lời này, khóe môi bỗng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, học theo cách nói của người nào đó: "Tôi không phải một người rộng lượng, tôi trực tiếp nói cho cậu biết nhé, dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây."

Tống Thiên Trạch khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lẳng lặng chờ đợi phán quyết của cậu."

Tối qua cậu xem tôi thành gấu nhỏ của cậu.'Tống Thiên Trạch: "......"

"Cậu ôm tôi ngủ cả đêm."

Tống Thiên Trạch: "......"

"Cậu còn hôn tôi một cái."

Tống Thiên Trạch: "............."

Tống Thiên Trạch: "?????"

Liệt kê xong tội trạng của Tống nào đó, Lạc Hàn đứng dậy khỏi giường, xoa xoa mái tóc như ổ gà của hắn, "Tự kiểm điểm bản thân cho tử tế đi, nhớ tự mình ra ngoài mua thuốc giải rượu uống đó.

Đừng trông chờ tôi đây sẽ hầu hạ đại gia cậu nữa."

Lạc Hàn mặc áo khoác mở cửa chuẩn bị rời đi.Tống Thiên Trạch vươn tay Nhĩ Khang, "Nè nè đợi đã Lạc Hàn."

Lạc Hàn dừng bước, "Lại làm sao."

Tống Thiên Trạch sốt sắng túm túm tai gấu nhỏ, một bộ dáng muốn nói lại thôi.Lạc Hàn cau mày, "Có rắm mau thả, tôi còn có tiết."

Được rồi, hỏi thì hỏi, ngại mẹ gì nữa, cứ nén trong trong lòng riết chắc bệnh mất, dù sao hắn mất mặt trước Lạc Hàn cũng nhiều rồi, cũng không thiếu một lần này.Hắn ưỡn thẳng lưng, thử tổ chức ngôn ngữ hỏi: "Cái kia, hôm qua tôi......không duỗi lưỡi chứ?"

Lạc Hàn không nói hai lời, vớ lấy quần áo trên đất ném vào mặt hắn, "Cút!"

--Chó ngáo rồi.
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 26: Hôn cũng hôn rồi


Phù, không duỗi lưỡi là được.Hành vi sau khi say không thể coi là thật.

Nói không chừng hắn xem Lạc Hàn là nữ sinh xinh đẹp thì sao?

Dù sao tên nhóc kia trông cũng khá giống con gái......uống say mơ hồ cũng bình thường......Lúc lên tiết, Tống Thiên Trạch vẫn cứ ngẩn ngơ.Hắn thật sự rất tò mò rốt cuộc hắn đã hôn Lạc Hàn dưới tình huống thế nào.Đầu óc nát này nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được, đúng là vô dụng."

Này đại thần, xem ra mày tỉnh rượu nhanh nhỉ.

Còn có thể nghe lọt tai bài dạy thôi miên của Dương lão đầu không?

Còn lơ mơ không?"

Bình Tử vừa nói một câu đã nhắc nhở hắn, lúc đó chẳng phải còn có Bình Tử ở đó sao!Vì thế hắn liền chuyển mục tiêu từ đầu óc nát của mình sang đầu óc nát của Bình Tử: "Này, tối qua có phải tao......đã làm ra chuyện thất đức rồi không?"

Bình Tử vừa gõ code vừa giễu cợt hắn: "May mà mày còn nhớ ha.

Tao đã sớm nói với mày đừng phân cao thấp với thằng Từ Duệ kia rồi mà, không thèm nghe tao đâu, nhất định phải uống đến say mèm mới chịu, lại còn thua thảm hại như thế!

Tao thật không hiểu nổi lòng tự ái của mày rốt cuộc đáng giá mấy đồng!"

"Tao, tao vậy mà thua ư??"

"Ha, không thì sao."

"Vậy, vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tao không biết nữa, lúc đó tao đi toilet rồi, căn bản không nghe thấy tụi bây đang nói gì.

Đợi lúc tao quay về thì xong rồi."

"Lúc mày về......thì thế nào?"

"Tao vừa về liền thấy tên ngốc mày túm lấy Lạc Hàn người ta hôn môi!"

"???

Con mẹ nó thật hay giả?"

"Toàn thể bạn học có mặt ở đó đều có thể làm chứng, không tin tao có thể kéo vài người đến đây."

Tống Thiên Trạch: "......"

Thật ra Bình Tử biết toàn bộ sự việc, nhưng cậu ta muốn lừa Tống Thiên Trạch một chút."

Người ta đều nói kỳ thị đồng tính chính là bóng ngầm, ban đầu tao còn không tin, bây giờ......."

Bình Tử lay lay mí mắt, quét mắt nhìn trên dưới hắn một cách quái gở: "Ha, tao bây giờ cảm thấy câu này vô cùng chính xác."

Tống Thiên Trạch: "......"

Bình Tử: "Mày nhìn đi, mày mẹ nó mới là gay, nhân lúc còn sớm tránh xa tao chút đê."

Hậu quả của câu nói này là cánh tay cậu ta suýt chút nữa bị Tống Thiên Trạch phế bỏ, cả người gần như không còn nguyên vẹn ra khỏi giảng đường.Chậc, lần sau vẫn là đừng nên chọc tức ông anh này thì hơn, miễn cho chưa kịp cầm bằng tốt nghiệp đã bị quánh thành tàn phế.*12 giờ trưa thứ tư, Lạc Hàn xếp hàng trước ô cửa số 3 ở nhà ăn.Một trong những món ăn cậu thích nhất ở nhà ăn gọi tên cơm chiên rong biển trứng cá muối.Ô cửa này cũng rất 'láu cá', chỉ có trưa thứ tư mỗi tuần mới có đầu bếp nấu, hơn nữa còn là 'bản giới hạn', trễ một xíu thôi sẽ bị cướp hết.Ngay khi tiếng chuông tan tiết tiết cuối cùng vang lên, cậu đã chạy như bay ra khỏi phòng vẽ tranh, lấy tốc độ chạy ngàn mét xuyên qua dòng người qua lại lao về phía nhà ăn.Đợi nhiều lần cũng không cướp được suất, cầu xin ông trời đại phát từ bi để đứa bé đáng thương này ăn được một bữa đi, một bữa thôi cũng được.

Lạc Hàn liều mạng cầu nguyện trong lòng.Chỉ nhớ đến mùi vị đó thôi mà nước bọt đã mất khống chế tiết ra.Thời gian cậu vội đến ô cửa số 3 nói sớm không sớm, nói muộn cũng không thể tính là muộn, nhưng mắt thấy hàng ngũ đã xếp dài như thế, có thể xếp tới nơi không hoàn toàn phải xem mệnh.--Tám phần mười không xếp tới.Tuần này lại không được ăn rồi.Cậu không muốn chấp nhận hiện thực này.Có điều......sau lưng cậu vẫn còn nhiều người như thế đang xếp hàng, cậu cũng không muốn từ bỏ như vậy.Lỡ như hôm nay cậu may mắn, lỡ như hôm nay chú đầu bếp tâm trạng tốt nấu thêm vài phần thì sao?Cậu quyết định ở đây kiên trì chờ đợi, đánh cược một lần.Giả dụ không đợi được......vậy thì về ký túc xá gặm vài cái bánh mì còn lại thôi.Cậu không hề chú ý đến Tống Thiên Trạch cách cậu chừng năm người ở hàng ngũ phía trước, mà Tống Thiên Trạch lại nhìn thấy cậu thông qua tấm kính dày trên ô cửa.Cậu ta cũng tới ăn cơm chiên rong biển trứng cá muối sao?Tống Thiên Trạch đang nghĩ ngợi thì cứ vậy đã đến hắn rồi.Đầu bếp vuốt râu, chưa bao giờ ló đầu ra ô cửa lớn, "Nào nào nào trai đẹp, muốn ăn gì?"

"Còn cơm chiên rong biển trứng cá muối không chú?"

"Ài, khéo nhờ, còn dư đúng phần cuối."

Ông chú xoay người nhận phần cơm chiên bốc hơi nóng nghi ngút từ trong bếp đưa cho hắn, "Nào, cầm cho chắc, vừa ra lò còn khá nóng, muốn ăn tiếp thứ tư tuần sau cứ tới."

"Ách......chờ một chút chú ơi, có thể dùng cái hộp đẹp đẹp đóng gói giúp cháu không, loại tiện xách tí ấy."

"Xem cậu phiền phức chưa kìa, đóng hộp còn phải đẹp mắt nữa chứ.

Sao vậy, lẽ nào tặng bạn gái hả?"

"Cháu nói nè chú à đừng hóng hớt vậy được không?"

Ông chú đặc biệt lấy ra một cái hộp có in hoa văn, xếp gọn toàn bộ cơm qua một cách nhanh nhẹn và thành thạo, "Phì, này, cầm cho chắc nha chàng trai."

"Cảm ơn chú nhé."

Tống Thiên Trạch nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bàn ăn có hai chỗ trống, vì thế cẩn thận dè dặt xách hộp cơm chiên, đi sang bên khác lấy hai đôi đũa, sau đó lại vòng đến quầy canh lấy hai bát canh nóng.Người trước Lạc Hàn vừa đi, cậu liền trở nên căng thẳng, "Chú ơi, xin hỏi còn cơm chiên rong biển trứng cá muối không ạ?"

"Ai da, hết món này rồi!

Hay là cậu ăn món khác đi?

Chỗ tôi vẫn còn mì sốt thịt, mì bò cà chua, hoặc là......"

Tuy có thể đoán trước được kết cục này, nhưng lúc chân chính biết cơm chiên đã bán hết, Lạc Hàn vẫn hết sức thất vọng.Cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với chú đầu bếp, "Không cần đâu chú......cảm ơn chú ạ."

"Tuần sau muốn ăn nhớ đến sớm chút."

"Dạ......"

Cậu không có mệnh ăn được cơm chiên rong biển trứng cá muối.Vẫn là về gặm bánh mì thôi......Lạc Hàn thất vọng thở dài một hơi, xách balo chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.Ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng bỗng bị một cánh tay kéo cậu lùi về đằng sau.Chính xác mà nói là cậu bị một tên thần kinh ất ơ nào đó lao tới liên tục đẩy về sau.Cậu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đinh tai lóe sáng đeo trai tai của tên điên kia."

Cậu làm gì thế Tống Thiên Trạch?

Cậu, cậu ngoi lên từ đâu vậy?

Sao cậu lại......không phải, cậu đưa tôi đi đâu vậy?"

Tống Thiên Trạch không trả lời ngay mà kéo cậu đến trước cái bàn trống kia, kéo ghế ra cho cậu, ấn vai cậu để cậu ngồi xuống, bản thân cũng kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống.Lạc Hàn bị một loạt thao tác của hắn làm cho hơi mơ hồ, "Lại phát bệnh gì đấy?"

Tống Thiên Trạch đặt một tay ở sau lưng, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, duỗi đến trước mặt cậu, "Nhìn rõ đây, gia làm ảo thuật cho cậu xem."

Lạc Hàn trước hết phản xạ có điều kiện rụt về sau, tiếp đó ngây ngốc nhìn chằm chằm nắm đấm của hắn.......Làm gì vậy trời?"

Tuyệt đối đừng chớp mắt, tôi đốt pháo hoa cho cậu trước."

Lạc Hàn ma xui quỷ khiến nghe lời hắn.Cậu thấy nắm đấm kia huơ qua huơ lại trước mặt mình mấy vòng, sau đó hắn bỗng mở bung năm ngón tay trước mặt cậu."

Nhanh!

Chính là bây giờ, cúi đầu."

Lạc Hàn vừa cúi đầu liền nhìn thấy một chiếc hộp được đóng gói khá dễ thương.Tống Thiên Trạch đan tay đặt trên bàn, cất giọng điệu như phù thủy nói: "Phép thuật đã có hiệu lực, mau mở ra xem thử đi."

Sẽ không bày trò quỷ quái gì đó trêu chọc cậu nữa chứ?Lạc Hàn bán tin bán nghi mở nắp trên cùng ra -Là cơm chiên rong biển trứng cá muối cậu luôn mong nhớ.Con ngươi Lạc Hàn lập tức mở to gấp đôi.Sau nhiều lần xác nhận cậu ngẩng phắt đầu lên, đối diện với nụ cười của Tống Thiên Trạch."

Chẳng phải hết rồi sao?

Cậu......sao cậu có được?"

"Đương nhiên là cầu xin phù thủy."

Tống Thiên Trạch hất hàm bắt đầu nói bậy, "Tôi bấm tay tính toán, hôm nay có một búp bê nhỏ đã xếp hàng rất lâu rất lâu mà vẫn không ăn được món cơm chiên rong biển trứng cá muối.

Tôi thấy búp bê nhỏ thật sự quá đáng thương, liền cầu tình với phù thủy, tôi nói phù thủy đại nhân!

Nể tình cậu ấy đáng thương như vậy, xin hãy ban tặng cho cậu ấy một bát cơm rong biển trứng cá muối đi!

Phù thủy tinh mắt thấy người cầu tình thay cậu ta đẹp trai như vậy thì lập tức tặng tôi một bát đó!

Hầy, cậu nói xem cậu nói xem, trên đời này nào có một thiên sứ vừa đẹp người vừa đẹp nết như tôi chứ ~"Lạc Hàn không nói lời nào nghe xong lý do xàm xí đú hắn tự bịa ra không sót một chữ, tay cầm thìa khoét một ngụm lớn cho vào miệng.Trong phút chốc, cậu cảm thấy trên đời này không có bất kỳ chuyện hạnh phúc hơn việc được ăn cơm rong biển trứng cá muối.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.Tống Thiên Trạch cứ vậy chống cằm nhìn chằm chằm cậu ăn, không làm gì cả.Thật ra Lạc Hàn đối nghịch với hắn đã quen, cậu vẫn chưa thích ứng với sự thay đổi thái độ này của hắn.

Mà Tống Thiên Trạch thì sao, từ sau khi tự thuyết phục chính mình, liền cảm thấy cuộc sống trở nên tươi sáng hơn hẳn.Tuy Lạc Hàn là gay, nhưng người người ta gay lại không phải hắn.

Huống chỉ ngoại trừ gay ra, Lạc Hàn có chỗ nào không tốt chứ: gương mặt đẹp, tính cách khoan dung rộng lượng, phản ứng sau khi bị trêu ghẹo cũng rất đáng yêu, cứ như mèo con vậy.

Hắn hà cớ gì mỗi ngày phải tự rước khó chịu vào người, cần gì phải để tâm đến mấy việc vụn vặt cơ chứ!Nếu như cậu có thể gác lại hiềm khích trước kia, thật sự sẵn lòng làm tiểu đệ của Tống Thiên Trạch hắn, vậy hắn phải đối xử tử tế với tiểu đệ!Dẫu sao hắn cũng chưa có một tiểu đệ vừa săn sóc vừa đẹp mã như vậy đâu!

Mấy đứa bên cạnh hắn trông còn ô dề hơn cả tên nhóc Bình Tử kia!

Không hề xứng đáng với giá trị nhan sắc của lão đại hắn đây!Vậy làm thế nào mới có thể khiến cậu gác lại hiềm khích trước kia?

Đương nhiên phải đối xử tốt với cậu!Nếu có thể dắt theo một tiểu đệ đẹp mắt như vậy, quá là vinh dự luôn!Logic hoàn hảo.Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này phải thành.Lạc Hàn vừa ăn cơm vừa như có như không liếc nhìn mặt hắn, "Cậu......cậu ăn trưa chưa?"

"Tôi?

Ha, bữa trưa của tôi phong phú hơn cậu nhiều, tôi đã ăn no rồi, gì mà tôm hùm sốt tỏi, cá chiên, thịt viên hầm, tổ yến thạch anh, còn có......"

Hắn còn chưa nổ xong thì bụng đã phát ra một chuỗi âm thanh không chút tiền đồ.Lạc Hàn cười đến mức không dừng lại được.Người này á hả, đầu óc và cơ thể vĩnh viễn ở hai kênh trái ngược nhau.Lạc Hàn lắc lắc đầu, đi sang bên cạnh lấy thìa và bát mới cho hắn, "Nè, ăn chung tôi đi, đáng thương quá."

Tống Thiên Trạch nhớ lại, Lạc Hàn có bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ.Khóe môi hắn cong lên vờ như không nhìn thấy thìa mới bát mới gì đó, một phát túm lấy cái thìa Lạc Hàn đã đưa đến bên miệng, đưa thẳng vào miệng mình: "Chà, thơm quá nhỉ."

"Cậu......"

Lạc Hàn trơ mắt cái thìa kia bị hắn nhấm sạch, lông mày hơi nhíu lại, "......Bỏ đi, cho cậu cái đó, tôi dùng cái mới."

Tống Thiên Trạch tuy đã đạt được mục đích nhưng lại cảm thấy khó chịu vô cùng: "Vẫn còn ghét bỏ tôi đúng không?"

"Ừ, ghét."

"Đệt, rõ ràng hôn cũng hôn rồi, còn ghét nước bọt của tôi, già mồm gì chứ......"

Vừa nghe câu này Lạc Hàn đã bị dọa đến độ lập tức đứng dậy bịt miệng hắn, "Má, cậu nói to thế làm gì!

Mau im miệng!"

Tống Thiên Trạch dời tay cậu ra, vứt cho cậu cái cười xấu xa, "Sao vậy?

Dựa vào đâu không cho tôi nói?

Tôi cứ muốn nói đấy," Hắn cố ý phóng to âm lượng: "Lạc - Hàn - cưỡng - hôn - tôi ưm ưm ưm......"

Lạc Hàn cưỡng ép nhét giấy ăn trong tay vào miệng hắn, dùng sức ép chặt bốn cánh môi hắn, "Nói thêm một chữ nữa tôi sẽ xé nát miệng cậu!

Nghe thấy chưa!"

Tống Thiên Trạch làm bộ nghe lời gật đầu như gà mổ thóc, Lạc Hàn hơi thả lỏng, hắn tức khắc nhổ khăn ăn ra, "Phì, nhỏ mọn."

Lại nhân cơ hội chọt chọt lúm đồng tiền nhỏ của cậu, hèn hạ cười hề hề, "Ăn mau đi, không ăn thì nguội mất, không thể phụ lòng ý tốt của phù thủy được, bằng không lần sau người sẽ không sẵn lòng chiếu cố cậu nữa."

Tống Thiên Trạch nói xong, kéo ghế đứng dậy khỏi chỗ ngồi."

Cậu phải đi rồi?"

"Lại chẳng vậy, về gặm bánh mì trên bàn thôi."

"Sao cậu, sao cậu không ăn chung tôi?"

"Sợ cậu ăn không đủ, không giành với cậu."

Tống Thiên Trạch vươn tay búng nhẹ trán cậu, "Thân thể nhỏ nhắn không đủ dinh dưỡng của cậu vẫn nên ăn nhiều chút cho có thịt."

--Duma ông nội công trẻ trâu vãi 🤣
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 27: Tìm cậu ấy làm gì


Triệu Minh buồn bực.Cậu ta vẫn luôn cảm thấy, Lạc Hàn không chọn ra bức tâm đắc nhất trong số chín bức ảnh cơ bụng kia, cũng không phải do vóc dáng của chín người anh em của cậu ta không đạt yêu cầu, mà là do Lạc Hàn chưa nhìn thấy đồ thật!

Lạc Hàn tám phần mười là không tin những bức ảnh đó được chụp từ camera thường!

Tóm lại, cũng là một sinh viên mỹ thuật, Triệu Minh thấy cả chín bức ảnh đó tuyệt đối đều xứng đáng.Suy cho cùng, cậu ta xưa nay không cho phép có người nghi ngờ ánh mắt của cậu ta!

Dù là bạn thân Lạc Hàn cũng không được!Càng lúng túng hơn là, cậu ta đi xin mấy tên đó xin nửa ngày trời vẫn không nhận được một kết quả chính xác, mấy sinh viên thể thao tràn đầy tự tin với vóc dáng của mình cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn, chốc chốc lại oanh tạc WeChat cậu ta.[Sinh viên thể thao 1]: Sao rồi?

Người bạn kia của cậu vẫn chưa chọn xong sao?

Đã bao lâu rồi?

Sẽ không phải đang đùa tôi đấy chứ?[Sinh viên thể thao 2]: Xem ảnh cơ bụng của tôi hẳn là đã đưa lựa chọn rồi chứ?

Người bạn kia của cậu vậy mà vẫn đang do dự ư??[Sinh viên thể thao 3]: Khi nào tôi mới có thể gặp người bạn vẽ giỏi kia của cậu đây?[Sinh viên thể thao 4]: Nếu cậu ấy vẫn đang do dự cậu cứ việc gửi ảnh selfie của tôi cho cậu ấy, giá trị nhan sắc của tôi chắc chắn hơn bọn họ.[Sinh viên thể thao 5]: Gần đây tôi đặc biệt tăng cường tập gym, bằng không tôi gửi thêm ảnh cho cậu ấy xem thử nhé.[Sinh viên thể thao 6]: Có thể gửi WeChat cậu ấy cho tôi không?

Tôi trực tiếp call video qua để cậu ấy nhìn cho kỹ.[Sinh viên thể thao 7]: Nè, hai ngày trước tôi đã nhìn thấy bạn cậu trên confession tỏ tình rồi, cậu ấy hình như là gay phải không?

Trùng hợp quá tôi cũng thế, cho tôi phương thức liên lạc đi, để tôi giao lưu sâu sắc với cậu ấy một tí.[Sinh viên thể thao 8]: Thứ bảy tôi rảnh, có thể sắp xếp gặp mặt không?

Tôi mời cơm cậu ấy.[Sinh viên thể thao 9]: Có thể gặp mặt bạn cậu không?

Coi như không chọn tôi thì kết bạn cũng được.Triệu Minh: "......"

Vấn đề nằm ở cậu ta sao!Là Lạc Hàn!

Cậu ta căn bản không biết Lạc Hàn đang tính toán gì có được không!

Nếu biết còn cần buồn rầu ở đây à!Thật ra Triệu Minh rất rõ, bọn họ muốn được chọn như vậy còn có nguyên do quan trọng -Đây là tranh Lạc Hàn dùng để tham gia cuộc thi cấp tỉnh, mà Lạc Hàn là ai?

Weibo có mấy trăm ngàn fan hâm mộ, một khi bức tranh này đạt giải, có khi bọn họ sẽ trở nên nổi tiếng!Trong cơn nóng máu, Triệu Minh đồng loạt hồi âm: okok, đừng tranh nhau nữa, thứ bảy này cứ đến xếp hàng ở cửa phòng ký túc 303 để bạn tôi 'nghiệm hàng', chỉ cần cậu ấy không hài lòng thì mau mau chết tâm trở về là được chứ gì.Cứ vậy vào sáng thứ bảy, chín sinh viên thể thao cao to bị Triệu Minh 'lừa' đến xếp hàng trước cửa phòng ký túc nam sinh 303.Sáng thứ bảy Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng lên tiết môn tự chọn, chỉ có Tống Thiên Trạch và Lạc Hàn ngủ nướng trong ký túc xá.Cả tuần Lạc Hàn chỉ được nghỉ mỗi thứ bảy, thời gian khác không phải ngâm mình ở phòng vẽ thì chính là ngâm mình trong thư viện đọc sách liên quan đến tài chính.Mà Tống Thiên Trạch hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ mấy tiết hắn cho rằng thật sự cần thiết phải đi nghe giảng ra, những tiết khác cúp được là cúp tất.

Vả lại hắn đã tiếp diễn 'thói quen tốt' lưu lại hồi cấp ba, mỗi lần dính tiết sáng cần phải điểm danh, đợi giảng viên điểm danh xong liền lẻn chuồn ra ngoài đến sân bóng chơi bóng, căn bản không giống hạng nhất toàn ngành.Sinh viên thể thao số 1 nhẹ nhàng gõ cửa, "Thật ngại quá quấy rầy một chút, xin hỏi có người ở đó không?"

Tống Thiên Trạch và Lạc Hàn đồng thời trở mình."

Là 303 không sai đúng chứ?"

Sinh viên thể thao số 2 và sinh viên thể thao số 1 đưa mắt nhìn nhau, lại theo sau gõ cửa, "Làm phiền một chút, xin hỏi có người ở đó không?"

Tối qua Lạc Hàn ngủ quá muộn, tiếng gõ cửa lớn như vậy cũng không lay cậu dậy được, chỉ liên tục trở mình vài lần.Xem ra nhất định phải có người thỏa hiệp ra mở cửa.Tống Thiên Trạch quyết định hi sinh, để nhóc quỷ ngày nào cũng không được ngủ nướng này ngủ thêm chút.Hắn buồn bực dời gấu nhỏ và chăn ra, xuống giường mang đôi dép hồng nhạt vào, đầu tóc rối bù bước đến mở cửa.Mắt hắn nửa mở nửa híp, chống khuỷu tay ở khung cửa, ngáp một cái rõ to: "Ai đó."

Chín người ngơ ngác nhìn nhau.Sinh viên thể thao số 3 đứng ra dưới ánh nhìn chăm chú của những người khác, "À thì chào cậu, cậu là bạn cùng phòng của Lạc Hàn nhỉ?

Lạc Hàn có ở bên trong không?

Có tiện gọi cậu ấy ra đây chút không?"

"Lạc Hàn?"

Tống Thiên Trạch nhanh chóng quét mắt nhìn cả chín người, cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ bỗng mở to, "Các cậu tìm cậu ấy làm gì?"

Sinh viên thể thao số 4 cũng đứng ra, "À......không có gì, chỉ là muốn làm quen với cậu ấy, mời cậu ấy bữa cơm trưa thôi, đúng lúc cũng sắp 11 giờ rồi."

Tống Thiên Trạch bỗng nhớ ra chín bức ảnh cơ bụng hôm đó của Lạc Hàn.Sẽ không phải......là chín người này đó chứ!

Vậy mà trực tiếp tìm tới cửa luôn?

Làm gì?

Tự tiến cử mình à?Sinh viên thể thao số 5: "Cái đó, có thể gọi cậu ấy ra giúp chúng tôi không?"

Im lặng chốc lát, Tống Thiên Trạch cạn lời giật giật khóe môi, "......Cậu ấy không ở đây, mời các vị về cho."

Tiếp theo đó đóng sầm cửa lại.Lạc Hàn mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện liền hỏi: "Ai vậy?"

"Quảng cáo, nạp cước phí tặng data, cậu cần không?"

"......Không cần."

"Vậy thì được rồi, tiếp tục ngủ của cậu đi."

"Ò."

--
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back