Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


(Edit: Tiểu Triển/Do not reup!)

Tịch Diệt Hải - Đông Hải.Mấy chục con cá chép màu sắc khác nhau, cùng với sinh vật như rồng không phải là rồng tụ tập ở chỗ này, ngửa đầu nhìn cột sáng màu trắng do năm thần khí phát ra, nối liền trời đất cách đó không xa..Bọn họ đối mặt nhau, bắt đầu xì xào bàn tán."

Lại là Phượng Kỳ Nguyệt, hắn muốn làm sống lại Phượng Hoàng tộc!"

"Tên gây tai vạ này, không phải hắn đã chết sao?

Làm sao lại xuất hiện, còn phải tìm chỗ chết làm sống lại Phượng Hoàng tộc!"

"Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Phượng Hoàng tộc sẽ tái hiện."

"Nhất định phải ngăn cản bọn họ, vất vả lắm mới làm Phượng Hoàng tộc biến mất, tuyệt đối không thể để cho bọn họ xuất hiện lần nữa, nếu không lại là một lần uy hiếp đối với Long tộc."

"Đúng vậy, đều đã chết hết rồi, còn trở về để làm gì, nhỡ may sống lại, bọn họ sẽ không bỏ qua chúng ta, nhất định phải tìm một cơ hội diệt trừ bọn họ."

"Nhưng nên ngăn cản thế nào?

Phượng Chước Hoa và Thiên Đế còn ở đây..."

"Không phải lúc hắn tới đây, có thả thứ gì đó ở đảo Bồng Lai sao, ta mơ hồ nhìn giống như là một người, vào lúc này còn không muốn liên lụy đến người đó thì nhất định là người rất quan trọng, không bằng bắt hắn, lấy hắn làm uy hiếp..."

"Ở đó có thần khí rất mạnh mẽ, nếu hấp thu, nói không chừng chúng ta có thể thành rồng lần nữa."

"Đúng thế đúng thế, vốn tưởng rằng hấp thu tu vi yêu thú khác hình thành long cốt còn cần mấy trăm năm, bây giờ nhìn lại thì không cần."

"Ý kiến hay, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."

Bọn họ tốp ba tốp năm thảo luận, nhìn cột sáng xa xa, trong mắt thỉnh thoảng thoáng qua ánh sáng oán độc.Bọn họ chính là những kẻ bị bỏ đi long cốt, đuổi ra khỏi Long tộc, bị Long Tổ đày tới hạ giới.Trong đó hai tộc Hồng Tử Long chiếm cứ hơn nửa.Lúc vừa bị đày tới hạ giới, bọn họ cũng cảm giác được động tĩnh bên này, túm năm tụ ba kết bạn đến gần, liền thấy một màn trước mắt.Đương nhiên, cũng nổi lên chút tâm tư.Hồng Chúc và Tử Cầm đứng mũi chịu sào, dẫn đám sinh vật còn lại vọt về phía trước.

Nhưng rốt cuộc không thể đến được.Một vách tường vô hình ngăn trở ở trước mặt bọn họ, bao vây cả đám vào trong.Một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu, tràn đầy sát khí rét lạnh:"Vốn tưởng rằng các ngươi bị bỏ đi long cốt mới có thể thu liễm, nhưng không nghĩ tới, ngược lại là càng ngày càng nghiêm trọng, còn để các ngươi càn rỡ như vậy nữa, sợ là sẽ còn nhiều sinh linh vô tội bị các ngươi xóa bỏ hơn, không bằng làm chút chuyện hữu dụng đi."

Bọn họ kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy một con ngân long to lớn vắt trên bầu trời, trên lớp vảy không tỳ vết phản xạ một tầng lôi quang lạnh như băng, nhìn qua như một con thú dữ cắn người khác.Đám cá chép bỗng nhiên cả kinh thất sắc, "Long Đế!"

Long Tiềm Uyên hừ lạnh một tiếng, hất đuôi rồng, nhẹ nhàng nhấc móng, một tầng kết giới vô hình bao quanh bọn họ, dẫn bọn họ không thể phản kháng đi.Trước cột thần."

Sư tôn, sư tôn ngươi tỉnh táo một chút, hắn đã không có ở đây, ngươi vọt vào như vậy sẽ hiến tế thêm cả mình nữa, như thế tất cả cố gắng của hắn đều uổng phí, nếu Phượng Hoàng tộc sống lại, cần có người hướng dẫn bọn họ bảo vệ bọn họ, nếu ngươi đi, Phượng Hoàng tộc cũng sẽ bị hủy hơn nửa!"

Long Quân Trạch duỗi người quấn quanh phượng hoàng, phí hết nửa ngày mới trấn an được Phượng Trường Ca muốn xông vào cột thần tìm Phượng Kỳ Nguyệt.Y thấy phượng hoàng trong lòng dần không giãy giụa nữa, rốt cuộc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hơi buông lỏng cơ thể.Một bên Thần Hư đến bây giờ còn có chút không dám tin, ngây ngô sững sờ tự lẩm bẩm: "Yêu Tổ là Phượng Kỳ Nguyệt...

Yêu Tổ là Phượng Kỳ Nguyệt...

Hắn muốn làm sống lại Phượng Hoàng tộc, không phải Yêu tộc..."

Long Quân Trạch đồng tình nhìn nó một cái, hừ lạnh một tiếng, trong đó ý khinh bỉ không cần nói cũng biết.Thần Hư xù lông, "Các ngươi lại cùng hắn lừa dối ta, các ngươi lừa gạt ta!

Ta khổ sở diệt Bồng Lai, đoạt giao nhân, khổ sở giúp hắn khống chế tất cả hoang thú, quay đầu lại cuối cùng là giỏ tre múc nước, công dã tràng, ngược lại là giúp kẻ địch!"

Rắn lớn và báo đen bên cạnh nó cũng có chút hỏng mất, bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng cái gì cũng không nhận được, ngược lại bồi dưỡng thế lực của kẻ địch!Hận a!Long Quân Trạch cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì, phượng hoàng đứng một bên đột nhiên nhàn nhạt nói một chữ, "Phiền."

Hắn tùy ý giơ cánh, một ngọn lửa nóng bỏng càn quét ra, Thần Hư thậm chí không kịp né tránh, đã bị ngọn lửa cuốn theo uy áp khổng lồ trực tiếp đánh vào trong nước biển.Còn chưa kịp nói một tiếng.Long Quân Trạch chợt rùng mình.Nếu vừa nãy sư tôn không để ý mà dùng hết toàn lực giãy giụa, bây giờ y cũng chỉ còn lại có long cốt.Y nghiêng ánh mắt nhìn lén Phượng Trường Ca, lại thấy trên người Phượng Hoàng lóe sáng, chậm rãi hóa thành hình người.Khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm gì, mở đôi mắt đẹp nhìn cột sáng to lớn trước mặt, sâu trong đáy mắt dần dần có tia máu tràn ra, bản tay giấu trong tay áo mơ hồ có máu tươi nhỏ xuống, là dùng sức nắm quyền quá độ, móng tay đâm rách lòng bàn tay gây ra, rơi vào mặt biển, văng lên từng ngọn lửa một.Long Quân Trạch cũng hóa thành hình người, đứng ở sau lưng hắn, tạo một kết giới tránh mưa, chừa lại một không gian cho hắn.Qua thật lâu, giọng nói khàn khàn thật thấp của hắn vang lên: "Sao nó lại ngốc như vậy chứ..."

Long Quân Trạch không lên tiếng.Phượng Trường Ca còn nói: "Sao nó lại không cho ta biết, nó cho rằng mình hy sinh tất cả gánh vác tất cả là rất cao thượng sao?

Có phải nó rất đắc ý hay không, nó lại lừa ta một lần nữa, lại làm được chuyện mình muốn làm lần nữa..."

Giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào chợt ngừng.Có một đôi tay từ phía sau ôm lấy hắn.Long Quân Trạch nói thật nhỏ: "Hắn chẳng qua là quá quan tâm ngươi, không muốn lấy ngươi làm tế phẩm."

Phượng Trường Ca rốt cuộc nhắm mắt lại, một tiếng than thở thật dài tràn ra, "Ta cũng rất quan tâm nó mà..."

Một tiếng vang "tí tách" nhỏ, trong trời mưa như thác đổ xung quanh, gần như không nghe được.Trên tay Long Quân Trạch ôm hắn chợt cảm giác được một giọt nóng bỏng.Y ngây ra một cái chớp mắt, chợt hiểu là cái gì, nhẹ nhàng than thở một tiếng.Đó là nước mắt phượng hoàng.Y không lên tiếng, thậm chí làm bộ như không phát hiện, Phượng Trường Ca là một người đủ kiêu ngạo, cho dù hắn rơi lệ cũng tuyệt đối sẽ không cho người khác phát hiện, một giọt lệ này, có lẽ hắn đã không khống chế nổi.Lúc này, lôi quang lóe lên xa xa, một bóng ngân long chậm rãi bay tới.Hai người nghiêng đầu nhìn, sắc mặt Phượng Trường Ca bỗng lạnh lẽo, "Ngươi tới làm gì?"

Long Tiềm Uyên dừng ở trước chùm sáng, cười khổ một tiếng, "Ta cũng biết, ngươi hận ta."

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: "Ngươi đã đáp ứng phòng thủ Thục Sơn."

Long Tiềm Uyên than thở, "Đúng vậy, kết quả là ta lừa gạt, đưa Vãng Sinh Kính cho Phượng Kỳ Nguyệt, hại hắn lấy đủ năm thần khí, hiến tế bỏ mình, ngươi hận ta cũng là có lý do."

Phượng Trường Ca trầm mặt, không lên tiếng.Hận sao?Đúng là oán y đưa Vãng Sinh Kính cho Phượng Kỳ Nguyệt, nhưng nếu không có Vãng Sinh Kính, Phượng Hoàng tộc có lẽ không có cơ hội sống lại.Nghĩ tới đây, hắn cũng không biết có nên oán hay không.Long Tiềm Uyên mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, Phượng Kỳ Nguyệt sẽ không chết."

Phượng Trường Ca hơi mở mắt ra, nhìn y một cái.Long Quân Trạch cũng có chút ngốc - sẽ không chết, có ý gì?Long Tiềm Uyên nói: "Thật ra thì vào lúc nhìn thấy ngươi sau khi mê muội, ta đã muốn mang ngươi cùng nhau rơi vào ma đạo, khi đó, ta còn không biết Phượng Kỳ Nguyệt muốn hiến tế cái gì, cho đến lần đó hắn ngăn cản ta, ta không cam lòng oán hận, nhưng lại bị hắn hạn chế, không thể không khuất phục, sau đó hắn dẫn ta đến thế giới vòng xoáy chỗ có bạch hổ, nói cho ta, những hoang thú kia chính là tế phẩm của hắn, Phượng Hoàng tộc sống lại không cần hiến tế chúng sinh, phượng hoàng không cần đọa ma, ngươi cũng không cần, thẳng đến lần đó, ta mới hoàn toàn từ bỏ việc kéo ngươi vào ma đạo."

Y lắc đầu một cái, thở dài nói: "Từ khi bắt đầu ta đã biết, hắn muốn lấy lửa niết bàn của mình để khởi động năm thần khí, hiến tế hoang thú, cứ như vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu ta giúp hắn, ngươi cũng sẽ hận ta, nhưng ngươi đã hận ta một lần, ta há lại cho ngươi thêm cơ hội lần thứ hai?"

Y khẽ mỉm cười, "Ba mươi bốn hoang thú, đúng là có thể làm sống lại ba mươi bốn con phượng hoàng, nhưng chỉ cần một sinh mạng ngang hàng với một con phượng hoàng nữa, là có thể làm con phượng hoàng cuối cùng kia sống lại."

Long Quân Trạch nghi ngờ nói: "Sinh mạng ngang hàng với một con phượng hoàng?"

Long Tiềm Uyên cười nhạt, vung đuôi rồng, trong nước biển có một cơn sóng lớn chợt vọt lên, một kết giới kéo một đống sinh vật bừa bộn ném vào trong cột ánh sáng, một tiếng hét thảm còn chưa phát ra, thoáng qua đã bị chùm sáng cắn nuốt.Long Quân Trạch kinh ngạc giật mình, "Đó là..."

Long Tiềm Uyên nhàn nhạt nói: "Một ít phế vật không biết hối cải, còn vọng tưởng chiếm đoạt yêu lực những yêu thú khác, cưỡng ép ngưng tụ long cốt, giữ lại bọn họ, sẽ chỉ gieo họa chúng sinh thôi."

Long Quân Trạch tuy có không đành lòng, nhưng cũng biết những con rồng này không có thuốc nào cứu nổi, cho dù gặp phải cũng chỉ có thể giết, lại không nói gì.Nhưng...Nhưng những thứ này, hẳn còn chưa đủ để ngang hàng cùng phượng hoàng chứ?Y chợt nghĩ đến cái gì, hoảng sợ mở to mắt, đang muốn nói, chỉ thấy Long Tiềm Uyên chợt vung đuôi rồng, lao vào cột sáng."

Thúc phụ, đừng!"

Long Quân Trạch nhất thời kêu thảm một tiếng, vội vàng hóa thành rồng đuổi theo, lại có người so nhanh hơn y, một ánh sáng đỏ chợt lóe rồi biến mất, cơ thể ngân long to lớn lướt qua trước cột sáng, đang muốn thò một cái móng rồng vào, thoáng qua đã bị một sức mạnh không cho cự tuyệt kéo ra."

Bõm!"

Long Tiềm Uyên chật vật rơi vào trong nước biển, văng lên một đợt sóng biển lớn, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn.Một móng rồng của y bị chùm sáng cắn nuốt.Long Quân Trạch hóa thành rồng xông vào trong nước biển, lôi y lên mặt biển, vội la lên: "Thúc phụ, ngươi sao rồi?"

Long Tiềm Uyên ho khan ra một búng máu, rũ nửa người cười khổ một tiếng, "Tại sao phải ngăn cản ta?"

Phượng Trường Ca đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn y: "Ngươi chết vì Kỳ Nguyệt, y sẽ oán ta, ta không muốn giữa chúng ta có bất kỳ hiềm khích gì."

Long Tiềm Uyên nghiêng đầu nhìn Long Quân Trạch một cái, lại cười khổ, "Y sẽ không, y yêu ngươi như vậy."

Phượng Trường Ca nhẹ nhàng nói: "Cũng là bởi vì phần cảm tình này quá chất phác, ta không hy vọng nó bị bất kỳ thứ gì ô nhục, cho dù chỉ là một khả năng."

Long Tiềm Uyên hỏi: "Vậy Phượng Kỳ Nguyệt thì sao?"

Phượng Trường Ca nhìn về phía cột sáng, "Đây là sự lựa chọn của nó, ngươi đã cống hiến một cánh tay vì nó, có thể sống sót hay không, thì phải nhìn vận mệnh của nó."

Hắn vừa nói như vậy, nhưng lại khoát tay, một luồng ánh đỏ chợt lóe trên cổ tay, tia máu đỏ tươi tràn ra, dần dần bị chùm tia sáng chiếm đoạt.Long Quân Trạch há miệng, rốt cuộc cũng không ngăn cản, cứa rách một cái móng rồng, cũng học động tác của hắn, ném màu đỏ tươi vào trong chùm sáng.Trong khoảng thời gian yên tĩnh như nước chảy này, dòng máu bồng bềnh càng ngày càng nhiều.Chẳng biết lúc nào, Tề Mục Nhiên, Thanh Hồng, Thần Hoàn, Long Thương Gia, thậm chí còn người Long tộc, Côn Luân, Thiên Sơn, Trường Bạch, Thục Sơn, cũng lần lượt tới nơi này, cắt vỡ cổ tay, đưa dòng máu màu đỏ vào trong chùm sáng, cột sáng màu trắng dần biến thành màu máu đỏ.

Sắc mặt mọi người ở đây tái nhợt, lúc sắp không nhịn được, chùm sáng hấp thu đến mức cao nhất, nứt ra như mạng nhện, bắt đầu có khuynh hướng hư hỏng."

Rít --!"

"Grào --!"

Một tiếng rồng gầm và phượng kêu dễ nghe vang lên, phượng hoàng màu đỏ kim và thần long màu xanh xuất hiện ở giữa không trung, thân thể to lớn quấn quanh chùm sáng.Phượng Trường Ca hơi biến sắc mặt, "Long gia, Phượng nương, các ngươi..."

Long Diễn than thở một tiếng, "Sát khí quá nặng."

Phượng Diệp mở ra hai cánh, bao bọc chùm sáng, trong giọng nói có vẻ hiền từ: "Lấy hoang thú hiến tế tuy có thể làm sống lại Phượng Hoàng tộc, nhưng tộc nhân xuất hiện lần nữa sẽ bị sát khí hoang thú ảnh hưởng, biến thành yêu không yêu, ma không ma, thần không thần, còn có máu các ngươi hiến tế, tóm lại đều là vật hung ác, nếu không có người trấn áp hóa giải, sẽ là một tai nạn."

Long Diễn nghiêm trọng nói: "Thần tính trên người chúng ta đủ để áp chế sát khí kia, nhưng phải nhớ kỹ, năm thần khí sống lại đã chết người, chỉ có thể có một lần này, nếu nếu có lần sau nữa, sẽ không có một Thái Cổ Thần Long cùng Đại Nhật Bàn Phượng hóa giải sát khí kinh khủng cho các ngươi nữa, đến lúc đó, tam giới sẽ lâm nguy."

Hắn dứt lời, bóng người dần dần biến thành điểm sáng màu xanh, phượng hoàng màu đỏ kim cũng biết thành ánh sáng đỏ, hai tia sáng quấn quanh, chạm vào nhau, giống như một đôi tình nhân đang cùng nhau từ giã, dần dần dung nhập vào trong cột sáng, biến mất không thấy.Chùm sáng màu đỏ dần nhạt đi, lại biến thành màu trắng thuần khiết không tỳ vết.Mạng nhện phía trên dần dần nứt nẻ, tiếp đó vang lên một tiếng "uỳnh", điểm sáng tản ra đầy trời, giống như một cơn mưa ánh sáng, rơi vào trên người, chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái.Tầm mắt mọi người đều rơi vào trong cột ánh sáng, năm món thần khí tạo thành trận pháp.Nơi đó có ba mươi bốn quả trứng phượng hoàng màu lửa đỏ cao bằng nửa người.Cùng với quả trứng phượng hoàng màu trắngÁnh sáng của năm thần khí lay chuyển, luồng sáng xanh đỏ dần ngưng tụ lại, biến thành hai quả... trứng to bằng trứng gà.Một quả màu xanh, như bầu trời mênh mông.Một quả màu đỏ, như lửa mặt trời.Tuy nhỏ, nhưng đán trứng không dám đến gần, đầu trứng hơi hướng phía trước, mơ hồ là một bộ dáng thần phục.Mọi người thấy vậy, ai cũng co quắp khóe miệng, nhưng trên mặt dần xuất hiện lau một vẻ vui mừng.Phượng Trường Ca hơi cong môi, rốt cuộc không khống chế được nước mắt nữa, từng giọt rơi xuống tựa như tràn đê.Phượng Hoàng tộc, sống lại.
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


(Edit: Tiểu Triển/Do not reup!)

Long Quân Trạch gần đây rất buồn rầu.Y hóa thành bản thể ngâm ở trong ao sen Long Cung, đội một cái lá sen trên đầu rồng, cảm thấy khắp thế giới đều là bóng tối.Y đã có ba năm không cùng giường với Phượng Trường Ca rồi.Đám trứng đã sắp đến lúc phá vỏ, phải có người canh giữ ở bên cạnh, vì phòng ngừa thú con mới sinh ra nhìn thấy hình ảnh không trong sáng, bọn họ không thể không khắc chế lẫn nhau.Nhưng...Đã ba năm rồi!Rồng đây dục cầu bất mãn!Lúc Long Thương Gia tới bẩm báo chuyện, thấy được một con rồng sống không thú vị như vậy.Khóe miệng hắn ta giật một cái, mơ hồ có chút buồn cười, cố gắng đè khóe miệng đang giơ lên, chắp tay thi lễ một cái, "Bệ hạ, Côn Luân có người phi thăng thành tiên, muốn gặp Thiên Hậu điện hạ."

Long Quân Trạch trợn một đôi mắt cá chết nhìn hắn ta, buồn rầu nói: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"

Long Thương Gia cố gắng nín cười, bất đắc dĩ nói: "Là Thanh Hồng."

Long Quân Trạch mở khóe mắt một cái, có chút hứng thú, nhưng thoáng qua lại héo xuống, "Vậy thì thế nào chứ, bây giờ hắn có bộ dáng kia, ta làm sao có thể dẫn những người khác đi gặp hắn."

Long Thương Gia rất đồng tình với y, "Còn chưa ấp ra sao?"

Long Quân Trạch buồn bực nói: "Hắn nói sắp rồi, nhưng cũng sắp rồi hơn ba năm mà còn chưa ra, ta cũng không biết lúc nào đi ra nữa."

Long Thương Gia lấy tay để lên môi, tằng hắng một cái, "Vậy...

Long tổ đâu?"

Long Quân Trạch nhìn trời, "Ừm..."

Long Thương Gia trừng hai mắt nhìn y.Long Quân Trạch bướng bỉnh nửa ngày, không chống nổi ánh mắt của hắn ta, rốt cuộc yên lặng nâng lên một cái móng vuốt.Trong móng rồng to như quạt lá vậy, vô cùng cẩn thận cầm một quả trứng nho nhỏ màu xanh như trứng gà.Long Thương Gia nhìn, nhìn, trên mặt hoảng hốt lộ ra một nụ cười, gật đầu, "Ngài tiếp tục ấp, tiếp tục..."

Sau đó mang theo vẻ mặt mỉm cười, chuồn.Long Quân Trạch yên lặng nhét trứng vào dưới bụng mình, thận trọng nâng người, để tránh đè vỡ trứng, đầu rồng chìm ở trong nước, khạc ra chuỗi bọt nước "ùng ục" liên tiếp.Cũng biết con rồng thối nhà ngươi là tới xem náo nhiệt!Nếu không phải trên người Phượng Hoàng đều là hơi thở Hỏa Viêm, có lực tổn thương rất mạnh đối với trứng rồng thuộc tính thủy, y đã kín đáo đưa trứng rồng cho Phượng Trường Ca cùng nhau ấp rồi.Đường đường là Thiên Đế, bị thuộc hạ bắt gặp đang ấp trứng...À, Thiên Đế này còn là con rồng đực.Mặt đâu!Lúc này, một sinh vật nhìn rất giống mèo, cao nửa mét, lông nhung trăng trắng, chậm rãi đi tới, đến gần thì vểnh cái đuôi lên, ngồi xuống, giòn giã nói: "Phụ hoàng, Thương Gia thúc nói ngươi đang ấp trứng, bảo ta hỏi ngươi có muốn ăn ít thứ bổ sung thể lực hay không."

Lúc này thân rồng của Long Quân Trạch chấn động một cái, hung hăng quăng cái đuôi ra, cả giận nói: "Không muốn!"

Mèo trắng nhỏ nháy nháy mắt, "Thật không muốn?"

Long Quân Trạch lắc đầu mãnh liệt: "Ta cũng không phải là đẻ trứng, muốn đồ bổ cái gì!"

Mèo trắng nhỏ "à" một tiếng, đứng dậy, móng vuốt trắng đập đập lên bờ mấy cái, ánh sáng trắng thoáng qua, trên đất xuất hiện mấy hộp cá nhỏ màu sắc khác nhau.Nó ngoắc ngoắc cái đuôi, thở dài, nói: "Haiz, phụ hậu nói không sai, phụ hoàng chính là loại người rất ngạo kiều."

Long Quân Trạch lơ ngơ, "Ngạo kiều?"

Mèo trắng nhỏ làm giọng người lớn, bất đắc dĩ nói: "Ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể thì lại rất muốn."

Long Quân Trạch ngây người như phỗng.Mèo trắng nhỏ lắc đầu a lắc đầu, "Đây chính là ta nghe lén được, phụ hậu nói vào lúc phụ hoàng ngủ, tuyệt đối là thật."

Trong đầu Long Quân Trạch "uỳnh!" một tiếng, cả thân rồng đều biến thành màu hồng như nấu chín.Mèo trắng nhỏ lắc lư cái đuôi, xoay người chuẩn bị đi, vừa đi còn vừa nói: "Đây là quà vặt ba ngày của ta, cho phụ hoàng dùng để bồi bổ thân thể, không đủ, ta lại đi đến chỗ phụ hậu nhìn một chút."

Cả người Long Quân Trạch "rắc" một tiếng, hóa đá.Con mèo trắng nhỏ này là một con bạch hổ.Không sai, chính là con bạch hổ con mà Phượng Kỳ Nguyệt nương thân.Chuyện kia đã kết thúc hơn một trăm năm, sau đó, Long Tiềm Uyên dẫn bọn họ đến thế giới vòng xoáy giấu con bạch hổ này, cứu con tiểu bạch hổ ra.Con bạch hổ con bởi vì còn chưa ra đời, mẫu thân đã bỏ mạng, vốn sinh ra đã kém cỏi, nó dùng hơi thở mẫu thân để lại, hao hết khí lực ngưng kết thành thân thể phá bụng ra, không chỉ có thân thể yếu ớt, nguyên thần cũng ở bên bờ sụp đổ, thật may mấy năm này có Phượng Kỳ Nguyệt điều dưỡng cho nó, dùng nguyên thần bản thân giữ vững, sau đó lại được Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch phá phong ấn đón đi, lo lắng đến ơn nghĩa mẫu thân nó vì cứu tổ tiên Long Phượng mà mất đi sinh mạng, dùng thực lực hoang cảnh có thể so với hoang thú nuôi dưỡng nó mấy năm, cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh vốn sinh ra đã kém cỏi, khôi phục khí lực Thái Uyên Bạch Hổ cường đại.Bởi vì trước kia dùng thời gian dài ân cần săn sóc, thân thể nó tạm thời ngừng sinh trưởng, thẳng đến một hai năm gần đây mới giải trừ phong ấn, cho nên nhìn qua vẫn là con non như lúc ban đầu, lớn hơn mèo trắng bình thường một chút, bởi vì cảm niệm ân đức hai người nên nhận bọn họ làm cha mẹ, từ đó liền ở lại Thiên Cung.Yêu giới tất nhiên không vui, vất vả lắm mới xuất hiện một con Thái Uyên Bạch Hổ cấp bậc tổ tông, có thể dẫn Yêu tộc đi về phía huy hoàng, cứ luôn ở tại Thiên Cung là chuyện gì?Đứng mũi chịu sào chính là Thần Hư.Nhưng bọn họ còn chưa kịp ồn ào, Phượng Trường Ca trực tiếp phẩy tay áo một cái, trấn áp Thần Hư trong Tịch Diệt Hải, không đến ngàn vạn năm thì đừng nghĩ ra được, cũng coi là báo thù việc tấn công Thiên Cung ban đầu, nếu không phải thấy gã có công giúp Phượng Kỳ Nguyệt khống chế hoang thú, lại một mực ở bên người che chở hắn, chắc đã sớm bị một cái tát tiêu diệt rồi.Không có Thần Hư, xương của Yêu giới liền mềm nhũn ra, lại nhìn thực lực kinh khủng có thể so với hoang thú của Phượng Hoàng thần, cái xương kia liền hoàn toàn mềm hẳn, con báo đen và rắn lớn chật vật chạy về Yêu giới, đóng kín cửa Yêu giới, không dám tùy ý đi ra nữa.Còn về con khổng tước kia?À, nàng tạm thời bị Phượng Trường Ca thu làm tỳ nữ ở trong Phượng cung, dẫu sao Phượng Hoàng tộc sắp trở về, Phượng cung mở sắp tới, nhưng bên trong trống rỗng không người, cũng không phải là một chuyện tốt, vừa vặn trong tay có con khổng tước, dứt khoát liền nhét vào để bổ sung cho đủ.Còn về suy nghĩ của khổng tước?Vào lúc nàng ta thấy thân phận thật sự của Phượng Trường Ca, không, sớm hơn một chút, lúc Đại Nhật Bàn Phượng tiến vào trong thế giới Đại Thánh Di Âm trên trán Phượng Trường Ca, con khổng tước cao ngạo này giống như sương cà héo vậy, đã khuất phục.Nàng có thể đối nghịch với Phượng Hoàng tộc, bởi vì thiên phú của khổng tước không hề ở dưới phượng hoàng, nàng có lý do không thần phục, nhưng Đại Nhật Bàn Phượng, đây chính là tổ tiên của tộc có lông vũ, ngay cả có một trăm con khổng tước cũng không dám sinh ra một chút tâm tư phản kháng, khi nhìn đến thời khắc Phượng Trường Ca thừa kế truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, nàng đã rũ cái đầu kiêu ngạo xuống rồi.Kiêu ngạo vừa phải chính là cứng cỏi, quá độ kiêu ngạo, đó chính là ngu xuẩn.Thời khắc này trong Phượng cung.Phượng Trường Ca ngồi ở trên ghế, một tay để lên trán trầm tư, "Thanh Hồng đi lên rồi."

Khổng Linh cung kính đứng ở một bên, nói: "Đúng vậy, đi lên không lâu, tướng quân Thương Gia đang dẫn hắn ngắm phong cảnh khắp nơi."

Phượng Trường Ca "à" một tiếng, nghiền ngẫm cong môi, "Để cho bọn họ chơi đi, tạm thời đừng quấy rầy."

Khổng Linh gật đầu một cái, lại hỏi: "Nếu bọn họ muốn tới Phượng cung?"

Phượng Trường Ca híp mắt, cười, "Hỏi hắn một chút, muốn làm cha nuôi không?"

Khổng Linh sửng sốt một chút, "...Cái gì?"

Phượng Trường Ca cười không có ý tốt, "Mấy quả trứng kia sắp tách vỏ, nhiều nhóc con như vậy, một mình ta làm sao có thể chăm sóc được, nếu hắn muốn, cứ để cho hắn đi vào, nếu không muốn, vậy thì mời hắn chơi mấy ngày nữa cùng Long tướng quân đi."

Khóe miệng Khổng Linh giật một cái - đây là cưỡng chế tìm cha cho lũ trẻ sao?

Sư đệ hắn và hắn đã không gặp nhau trăm năm rồi, nhất định là rất nhớ nhung, làm sao sẽ uổng công bỏ qua cơ hội đặt ở trước mắt này?Cuối cùng vẫn không ngoài dự đoán của nàng, Thanh Hồng cắn răng nghiến lợi hừ hừ rất lâu, còn kém việc cười lạnh, à, không, hắn thật sự cười lạnh rồi."

Vừa vặn, ta cũng muốn nhìn một chút xem sư huynh ta ấp trứng trông như thế nào."

Khổng Linh thầm nói, ngươi sẽ hỏng mất đấy.Nàng dẫn Thanh Hồng vào Phượng cung, người này bỗng chốc đã bị cung điện hoa mỹ, rộng rãi làm cho kinh hãi.Long cung nhiều hồ nước, gần như chính là mấy bước một hồ, khắp nơi đều là các loại ao hồ tuyệt đẹp, cung điện và cầu nước kết hợp hết sức tự nhiên, chủ thể kiến trúc càng nghiêng về một loại giống tranh sơn thủy.Phượng cung thì không phải vậy.Nếu muốn dùng cái gì để hình dung nó, vậy đại khái chính là...

Một thân cây.Một cái cây chống đỡ một tòa cung điện ngay ngắn.Không sai, Phượng cung chính là một tòa cung điện xây trên cây.Cây có màu lửa đỏ, nhánh cây khắp nơi đều là ổ chim xinh đẹp dùng gỗ ngô đồng mộc xây dựng, nhiều loại hình dáng, cái gì cần có đều có, có tổ chim hình cái bát bình thường nhất, có cung điện hình tổ chim, cũng có kiểu nhà gỗ, đều là kiểu hoa mỹ tinh xảo, khiến người ta nhìn một cái là cảm thấy xa hoa lộng lẫy.Thanh Hồng đi trên cầu làm từ nhánh cây, một đường theo Khổng Linh đi tới trước mặt một tòa cung điện.Nàng chìa tay ra, "Miện hạ đang ở bên trong."

Thanh Hồng gật đầu một cái, đẩy cửa cung ra, vừa đi vào, đập vào mặt chính là một luồng gió nóng, định thần nhìn lại, chợt cảm thấy cả thế giới đều có chút tan vỡ.Một con phượng hoàng khổng lồ màu đỏ kim khẽ nâng hai cánh, để một đống trứng chim ở dưới bụng mình, lông chim cả người rồi bù lên, nhắm mắt lại.. ngủ.Đầu còn gật gật từng cái một, rõ ràng cho thấy đang ngủ gà ngủ gật.Dưới chân Thanh Hồng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.Cho dù trong đầu tưởng tượng qua mười triệu lần hình dáng sư huynh ấp trứng, nhưng lúc nhìn thấy thật vẫn là có loại cảm giác thế giới quan hỏng mất.Chim đực ấp trứng cái gì đó...Hắn cảm thấy có chút không chịu nổi, quyết định đi ra ngoài tỉnh táo lại, sau đó mới đi vào gặp sư huynh.Kết quả lúc hắn vừa quay người, chỉ thấy sau lưng bỗng dưng có thêm một con rồng.Một con rồng cầm một quả trứng to bằng trứng gà, trợn đôi mắt cá chết nhìn sư huynh hắn.Thanh Hồng cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, quyết định rút lui trước, vì vậy nhón chân yên lặng lui ra ngoài.Còn không quên đóng cửa lại.Long Quân Trạch liếc hắn ta một cái, cũng không để ý, vẫy vẫy đuôi rồng, tìm một vị trí cuộn người, nhét quả trứng vào dưới bụng mình, cùng ấp trứng với phượng hoàng.Nhưng ấp nửa ngày, con phượng hoàng kia còn chưa tỉnh.Y có chút nghẹn lòng, tằng hắng một cái, sâu xa nói: "Trứng lột vỏ rồi."

Động tác gật đầu của phượng hoàng chợt ngừng một lát, mở mắt, cúi đầu, trứng vẫn ở chỗ này, cũng không động tĩnh gì.Hắn liếc nhìn Long Quân Trạch, ngược lại cũng không nói gì, ngáp một cái, lười biếng nói: "Trở lại rồi hả."

Long Quân Trạch "ừ" một tiếng, im lặng không nói lời nào.Phượng Trường Ca thở dài nói: "Một mình ta ấp trứng rất nhàm chán, đang ấp thì ngủ."

Ánh mắt Long Quân Trạch hơi sáng lên.Phượng Trường Ca mỉm cười, "May mà có ngươi cùng ấp với ta."

Tâm tình Long Quân Trạch chuyển động như mây, định không ấm ức với hắn nữa, liền nói: "Chờ lột vỏ, cũng không cần mỗi ngày đều ở nơi này."

Phượng Trường Ca gật đầu, "Sắp rồi."

Lớp vảy của Long Quân Trạch hơi ửng đỏ, "Nói như vậy, liền có thể..."

Phượng Trường Ca nói tiếp: "Phải dẫn theo nhóc con."

Long Quân Trạch lập tức chuyển mây thành mưa to, "Hừ" một tiếng, trầm mặc không nói.Phượng Trường Ca không khỏi tức cười, hơi nhô đầu ra, quẹt một cái trên đầu rồng của y, cười nói: "Đến lúc đó, ta sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt."

Long Quân Trạch lập tức chuyển mưa thành trời trong, cái đuôi cũng không nhịn được vẫy vẫy, "Thật sao?"

Phượng Trường Ca cười nói: "Đúng vậy, ta còn tìm cha nuôi cho nhóc con xong rồi."

Long Quân Trạch không nhịn được tiến tới, hôn một cái lên mỏ chim của hắn.Phượng Trường Ca đang muốn hôn lại y, cũng không biết có phải động tác quá lớn hay không, dưới người đột nhiên truyền tới một tiếng vỡ "răng rắc", nhất thời cả người phượng hoàng đều cứng lại.Long Quân Trạch dán đầu rồng lên đất, nhìn xuống dưới người hắn, nhỏ giọng an ủi: "Không sao không sao, ta thấy một cái móng vuốt nhỏ rồi, là có trứng lột vỏ."

Phượng Trường Ca rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dè đặt nâng người lên, cúi đầu đi xem, lột vỏ đúng lúc như vậy, chính là quả trứng phượng hoàng trắng kia.Nó thò một cái móng ra bên ngoài, vỏ trứng ở cùng vị trí bên kia cũng hơi nhô ra, tiếp theo bị đạp một cái, một móng vuốt nhỏ rất nhanh đã đưa ra.Đại khái là vỏ trứng quá lớn, nó có chút không ổn định được người, cả quả trứng lăn mấy vòng, khiến nó chóng cả mặt, dừng hồi lâu mới tìm được phương hướng, tức giận dùng mỏ chim đâm một cái, "răng rắc" một tiếng, vỏ trứng nhất thời nứt ra một vết nứt, một cái đầu nhung trắng nhô ra.Nó nháy đôi mắt rất nhạt, một đôi mắt tròn vo nhìn phượng hoàng lớn trước mặt, trong mắt thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, há mồm kêu một tiếng: "Chíp chíp!"

Long Quân Trạch nhất thời rất khẩn trương, "Nó gọi ngươi là gì?

Ca ca hay là phụ thân hay là mẫu thân?"

Phượng Trường Ca bỗng sửng sốt không lên tiếng.Chim trắng nhỏ lại chuyển cái đầu sang y, trong đôi mắt nhạt màu thoáng qua một chút chê bai, nhưng vẫn kêu một tiếng: "Chíp...

Chíp!"

Thanh âm rất là miễn cưỡng, có cảm giác rất không cam lòng, nhưng lại không thể không thỏa hiệp.Phượng Trường Ca hơi mỉm cười.Hắn đưa cánh ra, ôm chim trắng nhỏ vào trong ngực, nói: "Nó gọi ta là ca."

Long Quân Trạch cũng sửng sốt, "Nó có trí nhớ..."

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, lại nhìn y, cười như không cười nói: "Gọi ngươi là chị dâu."

Long Quân Trạch: "..."

Long Quân Trạch cầm quả trứng rồng màu xanh tiến tới trước mặt nó, nói: "Chúng ta thương lượng một chút, ngươi gọi ta là anh rể, ta cho ngươi chơi với nó."

Chim trắng nhỏ nhìn quả trứng, lại nhìn y, sau đó quay cả người, đạp vỡ vỏ trứng còn lại, lộ ra cơ thể nhung trắng phau, chìa cho y một cái mông mất hồn, tỏ vẻ mình sẽ không vì giàu sang mà cong eo.Long Quân Trạch lại nhét trứng rồng vào dưới bụng mình tiếp tục ấp, rất vui mừng nói: "Ta đưa món quà cao quý nhất trên đời này cho ngươi, là ngươi không cần, may quá, ta không cần tặng quà trào đời cho ngươi nữa rồi."

Chim trắng nhỏ: "..."

Chim trắng nhỏ hì hục tìm kiếm trong đống trứng, cuối cùng ôm một quả trứng màu kim đỏ lớn bằng trứng gà trong lòng, tỏ ý: Ta có Phượng tổ!Long Quân Trạch không thèm để ý nói: "Hai quả là một đôi, ngươi ôm Phượng tổ không buông tay, nó sẽ khóc, vừa rồi ta đưa Long tổ cho ngươi để hợp thành một đôi, là ngươi không muốn, không thể trách ta."

Chim trắng nhỏ: "..."

Chim trắng nhỏ há hốc mồm, dồn khí đan điền phun ra từng chữ, "Chíp -- Chíp!"

Phượng Trường Ca nín cười, phiên dịch, "Nó gọi ngươi là anh rể rồi đó."

Long Quân Trạch cười đưa trứng cho nó, "Ngoan, giúp ta ấp trứng cho tốt vào."

Chim trắng nhỏ ôm hai quả trứng, ngây người.Long Quân Trạch rất kiên nhẫn giải thích cho nó, "Thuộc tính lửa của ngươi là trắng lạnh, vừa vặn có thể ấp trứng rồng, cũng có thể ấp trứng phượng hoàng, tương lai của bọn họ liền giao cho ngươi đó."

Chim trắng nhỏ: "..."

Con dâm long gian trá này!

Chờ đấy cho ta!
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


(Edit: Tiểu Triển/Do not reup!)

Vốn là một con rồng một con phượng ấp trứng, cuối cùng biến thành hai con phượng hoàng ấp trứng.Long Quân Trạch hóa thành hình người, nằm sấp ở một bên chuẩn bị đồ ăn cho Phượng Kỳ Nguyệt, "Cái này là cá khô nhỏ con trai ta cho ta, cái này là cháo ngũ cốc Khổng Linh nấu, cái này là canh cá, cái này là bánh ngọt..."

Chim trắng nhỏ không thể nhịn được nữa, nín khí kêu một tiếng: "Chíp!

Chíp Chíp Chíp!

Chíp -- Chíp Chíp Chíp Chíp!"

Phượng Trường Ca nói: "Nó hỏi ngươi tại sao không có thịt cá, còn phải có rượu."

Còn không chờ Long Quân Trạch nói, Phượng Trường Ca đã nói trước: "Ngươi mới sinh ra, chỉ có thể chịu đồ dễ tiêu hóa, không thể ăn thịt cá, càng không thể uống rượu."

Chim trắng nhỏ nhìn anh nhà mình một cái, cảm thấy ca ca đã bị con dâm long đáng giận này làm hư, rất tủi thân cúi đầu xuống, yên lặng ôm hai quả trứng dưới bụng mình...

Chạy.Long Quân Trạch nhìn nó túm cái mông nhỏ chạy ra ngoài, cạn lời nói: "Sao ta cứ có cảm giác nó thay đổi rất nhiều, nhìn giống như là... trở lại kì thú con?"

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút, "Xem dáng vẻ của nó, trí nhớ hẳn không bị tổn thương, còn có thể nhớ ngươi cùng với cảm tình đối với ngươi, chỉ là phương thức biểu đạt hơi có vẻ non nớt, không trọn vẹn như trước, chẳng lẽ tính cách sẽ còn chịu ảnh hưởng của thân thể, bị lùi lại?"

Hắn suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được, bất đắc dĩ nói: "Thôi, tóm lại còn sống liền tốt, tính tình cái gì đó, khi còn bé nó cũng là như vậy, chờ lớn có lẽ sẽ khá hơn."

Hai người suy tính nửa ngày, cảm thấy người vẫn còn chính là chuyện may mắn, liền không quá so đo.Long Quân Trạch nhìn cửa, nói: "Nó đi ra ngoài như vậy, không có chuyện gì sao?"

Phượng Trường Ca nhắm mắt cảm giác, lắc đầu một cái, "Kết giới của Phượng cung đều ở trong lòng bàn tay ta, người nào tới ta cũng có thể biết, trước mắt những người bên trong này sẽ không làm thương tổn nó, không sao."

Long Quân Trạch vừa muốn gật đầu, ngay sau đó chợt ý thức được cái gì, "Những người bên trong này?

Còn có những người khác?"

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười một cái, không lên tiếng.Trên cây ngô đồng.Chim trắng nhỏ chạy đến một nơi ở trên cây, dùng nhánh cây làm thành tổ chim, thận trọng bỏ hai quả trứng vào, lại nhét mình vào đó, giương ra hai cái cánh non nớt nằm xuống, chuẩn bị ấp trứng.Còn chưa nằm được một lát, trước mặt đã có một người.Chim trắng nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt bỗng chốc lộ ra một loại thần sắc rất phức tạp, mơ hồ lại có một chút cảm kích chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó lại bình thản trở lại.Người kia, cả người quần áo trắng, khuôn mặt anh tuấn, nhìn rất có một loại khí chất cao quý, chẳng qua là một cánh tay trống rỗng, phá hỏng một ít cảm giác cả người.Nhưng y giống như là không thèm để ý, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, cả người cũng không nhìn ra nhuệ khí gì hết, ngược lại có một vẻ dịu dàng như ngọc.Y cúi đầu nhìn chim trắng nhỏ trong tổ chim, cười nói: "Đã lâu không gặp, Phượng Kỳ Nguyệt."

Chim trắng nhỏ ngước đầu nhìn y, không lên tiếng.Người tới chính là Long Tiềm Uyên.Y chống thân cây chậm rãi ngồi xuống, nhìn ánh mắt chim trắng nhỏ giống như là đang nhìn một vị cố nhân, cười nhạt nói: "Từ khi ngươi biến thành trứng, đã qua một trăm năm mươi sáu năm, ta đi Nhật Luân một trăm năm, lại ra chữa thương hơn mười năm, đi khắp nơi một chút, nhìn một chút, cũng sắp nghĩ thông rồi."

Chim trắng nhỏ trầm mặc, không lên tiếng.Long Tiềm Uyên lắc đầu một cái, nhẹ nhàng cười, trong nụ cười có một phần tiêu sái, "Có lẽ ngươi nói không sai, ta chính là một tên hèn nhát, có lẽ ta căn bản không nên ngồi ở vị trí đó, cháu ta tỉnh táo hơn ta nhiều, giao Long tộc cho y, ta cũng coi là yên tâm, còn về Chước Hoa, hắn đại khái là không muốn gặp lại ta, coi như Phượng Hoàng tộc được sống lại, thứ đã từng là vết rách cũng không đền bù được, ta muốn đi khắp nơi, đi Nhân giới mở tửu lầu, đi Yêu giới làm một tiên sinh, tóm lại, nếu không ngoài suy đoán, ta hẳn sẽ không về lại Thiên Giới nữa, lần này tới, cũng là nghe Thương Gia nói trứng sắp lột vỏ, suy nghĩ muốn nói tạm biệt với ngươi, lần gặp tiếp theo, cũng không biết là lúc nào."

Chim trắng nhỏ vẫn trầm mặc như trước, không lên tiếng.Long Tiềm Uyên nhìn nó, cười khổ một tiếng, "Ngươi ghét ta như vậy sao, ngay cả nói chuyện cũng không chịu?"

Chim trắng nhỏ tiếp tục trầm mặc, không lên tiếng.Long Tiềm Uyên vuốt trán, "Ta làm người thất bại như vậy sao, dù gì cũng mất một cánh tay để cứu ngươi, ta không cầu ngươi cảm kích ta, chỉ cần tạm biệt với ta thôi."

Lần này rốt cuộc chim trắng nhỏ cũng có phản ứng, nó há miệng nói: "Chíp!"

Long Tiềm Uyên: "..."

Chim trắng nhỏ: "Chíp Chíp Chíp!"

Long Tiềm Uyên: "... ..."

Chim trắng nhỏ: "Chíp Chíp Chíp Chíp Chíp Chíp Chíp!"

Long Tiềm Uyên: "... ... ..."

Bầu không khí có chút yên lặng, yên lặng đến lúng túng.Long Tiềm Uyên tằng hắng một cái, "Quên mất ngươi mới sinh ra, còn không biết nói tiếng người."

Chim trắng nhỏ "Hừ" một tiếng, trợn trắng mắt, "Chíp!"

Long Tiềm Uyên nhìn trời, đưa tay cầm ra một phong thư từ trong lồng ngực, thả vào trước mặt hắn, "Tóm lại, ta coi như đã tạm biệt với ngươi rồi, giúp ta giao phong thư này cho Tiểu Trạch, sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Chim trắng nhỏ đột nhiên có chút cô đơn, giơ giơ cánh nhỏ, "Chíp chíp."

Ý kia -- đi đi.Long Tiềm Uyên cười lắc đầu một cái, trên người ngân quang chợt lóe, hóa thành một con ngân long không lớn không nhỏ, lượn quanh người nó một vòng, vẫy đuôi rồng, bay đi.Chim trắng nhỏ nhìn chằm chằm bóng người y rời đi, ưu tư trong mắt dần trở nên rất phức tạp.Ban đầu hắn cứu Long Tiềm Uyên, là từ việc muốn trả thù y, nhưng lâu rồi, mục đích lúc đầu ngược lại từ từ nhạt đi, cho tới bây giờ bỗng nhiên cảm thấy, trả thù hay không trả thù, thật ra đã không có ý nghĩa gì nữa.Y đã hối hận, nhanh chóng tỉnh ngộ làm y đau đến không muốn sống, sống không bằng chết, cũng đi Nhật Luân trấn thủ một trăm năm, trả giá cho mọi hành động của mình, Phượng Trường Ca y cũng buông tay, vị trí Thiên Đế y cũng buông tay, quay đầu lại chỉ còn lại một mình y lưu lạc khắp nơi, bị mọi người xa lánh giống như một kẻ không nhà.Sau khi bỏ đi tầng trói buộc trả thù kia, bọn họ cũng từng coi là đồng bạn không tệ, huống chi đồng bạn này còn đã từng vì cứu hắn, thiếu chút nữa hiến tế cả mình.Từ điểm đó mà xem, ngược lại hắn có chút thiếu y.Có ý gì chứ.Hắn nghĩ.Cái gì đi qua đều đã đi qua, Phượng Hoàng tộc cũng sống lại, kẻ có tội cũng đã trả giá, một ít chuyện nên buông xuống, để y đi đi.Nghĩ thông suốt một điểm này, chợt cảm thấy tâm tình trong trẻo, không nhịn được há miệng, quạt cánh nhỏ kêu "pi pi".Kêu hai cái lại chợt dừng lại, cả người đều có chút thất bại.Tại sao thân thể nhỏ đi, tính tình cũng thay đổi như vậy đứa trẻ chứ, thường thường một ít động tĩnh còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã làm như một thằng nhóc con, tỏ ra có chút ngây thơ.Bao gồm cả việc ôm hai quả trứng tức giận chạy đi vừa rồi.Chờ nó phản ứng lại, đã đứng ở trong tổ chim bắt đầu ấp trứng.Cực kì ác độc, không thể khống chế thân thể.Nó giận đến mức dùng cánh nhỏ đập đập tổ chim, sau đó liền nghe một tiếng "răng rắc" vang lên, giống như là tiếng trứng vỡ.Nó cứng đờ, còn tưởng rằng là động tác của mình làm hỏng trứng, vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai quả trứng một xanh một đỏ từ từ nứt ra một kẽ hở, tiếp đó "rắc" một tiếng, một cái đầu rồng và một cái đầu phượng đồng thời chui ra.Khóe miệng chim trắng nhỏ giật một cái, trong đầu nghĩ - đây thật sự là yêu đến vô cùng, chết cùng lúc, sinh cùng lúc mà.Cùng lúc đó, trong đại điện.Phượng Trường Ca cùng Long Quân Trạch đứng bên ngoài tổ chim, nhìn ba mươi bốn cái đầu nhung đỏ đồng loạt nhô ra trong tổ, cảm giác thế giới như đùa giỡn với bọn họ.Long Quân Trạch trợn mắt nhìn một hồi, nói: "Ngươi có thể nhận rõ con nào là mẫu thân ngươi, con nào là chú bác bạn bè, cùng với tiểu bối không?"

Sắc mặt Phượng Trường Ca phức tạp nói: "Phượng hoàng trước khi thay lông, dáng vẻ cũng không khác nhau lắm."

Ý kia chính là không nhận ra.Long Quân Trạch ôm đầu rên rỉ một tiếng, "Vậy chúng ta nuôi thế nào đây?

Đều coi như nhóc con mà nuôi sao?"

Sắc mặt Phượng Trường Ca nghiêm trọng trước đó chưa từng có.Hắn cảm thấy đời phượng đã bị khiêu chiến.Một lần khiêu chiến gay gắt nhất từ khi ra đời tới nay.Mẫu thân, người là con nào?

Bước ra khỏi hàng?
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


(Edit: Tiểu Triển/Do not reup!)

Có lẽ là lúc dùng năm thần khí khôi phục, nguyên thần của Phượng Kỳ Nguyệt, Long Diễn và Phượng Diệp đều ở ngay tại chỗ, cho nên ba con sống lại đều mang theo trí nhớ, nhưng những con phượng hoàng khác lại như thú con mới sinh, chỉ có bản năng thuộc về thú con, một chút trí nhớ khác cũng không có.Ngược lại cũng không phải nói bọn họ không có trí nhớ, Vãng Sinh Kính làm chủ kí ức, chẳng qua là bởi vì trí nhớ quá mức khổng lồ, tạm thời bị nhốt ở sâu trong cơ thể bọn họ, theo tuổi tăng trưởng, hoặc là sức mạnh tăng cường, sẽ từng bước thức tỉnh từ trong cơ thể, đến lúc đó sẽ lại là đám phượng hoàng quen thuộc ngày xưa.Nhưng hiện giờ có một vấn đề nghiêm trọng.Bọn họ không phân rõ những nhóc con này, người nào là người nào.Nếu là tiểu bối hoặc là ngang vai vế ngược lại vẫn tốt, nhưng trong Phượng Hoàng tộc vẫn có không ít trưởng bối tồn tại, nhất là mẫu thân hắn, nếu nhóc con giờ không tốt, không thiếu được dạy dỗ, nhưng nếu đánh cả mẫu thân hắn, chờ sau khi nàng khôi phục trí nhớ...Phượng Trường Ca chỉ suy nghĩ đến cảnh tượng kia cũng đã thấy da đầu tê dại.Hắn xách Phượng Kỳ Nguyệt trở lại, chỉ kia đám nhóc lông nhung màu đỏ chất đống, đang kêu "chíp chíp" kia, hỏi: "Mẫu thân là con nào, biết không?"

Phượng Kỳ Nguyệt nhìn một vòng, lại nhìn một vòng, sau đó liền tự nhìn đến hôn mê.Cặp mắt cũng chuyển động theo vòng xoắn ốc rồi.Phượng Trường Ca hận sắt không thành thép ném nó ra một bên, nhìn ba mươi bốn nhóc con giống nhau như đúc trước mặt, than thở, "Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ đứa nào cũng nuôi như mẫu thân?

Sợ sẽ cưng chiều ra bệnh công chúa ấy chứ."

Phượng Kỳ Nguyệt ở một bên nhàn nhã tự tại trợn trắng mắt - dù sao không liên quan đến ta, ngươi còn phải nuôi ta kìa, mặc kệ.Long Quân Trạch suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, "Bọn họ khi còn sống hẳn đều có pháp bảo hoặc là đồ mình quen thuộc, không bằng tới chọn đồ vật đoán tương lai thế nào?"

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút, chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, gật đầu nói: "Ta đi lấy."

Long Diễn nằm ở bên cạnh tổ chim, nhìn một đám lông nhung gào khóc trong tổ, cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn, "Thật là nhiều, nhiều nhóc con như vậy, làm ta nghĩ tới khi đó ngươi vừa sáng tạo ra Phượng Hoàng tộc, ta thay ngươi chăm sóc đám nhóc."

Phượng Diệp cũng cười, "Thật không nghĩ tới chúng ta còn có thể sống được, may mắn biết bao."

Long Diễn cũng cười theo.Đại khái là lúc ấy hiến tế máu của quá nhiều người, tất cả Long tộc còn sót lại đều tới, tông môn nhân gian cũng tới, cho nên sức mạnh trong trận quá dồi dào, sau khi làm Phượng Kỳ Nguyệt sống lại, chút sức mạnh còn sót lại cũng tái tạo lại thân xác cho bọn họ, chỉ là bởi vì sức mạnh quả thực có hạn, bản thể bọn họ lại phi phàm, trứng đi ra ngoài liền nhỏ hơn rất nhiều.Long Diễn đang nằm, chợt có một con phượng hoàng nhỏ vẫy cánh nhảy cẫng lên, mỏ chim há ra, trong nháy coi nó như sâu mà nuốt vào trong miệng.Phượng Diệp bối rối, sắc mặt đại biến, "Nhóc con hạ miệng lưu tình!"

Một tiếng kêu này quả thực có chút lớn, có thể thấy là tức giận đến trình độ cao nhất, con phượng hoàng nhỏ kia đang khép miệng lại, cứ như vậy cương cứng ở đó, bị Long Diễn nhân cơ hội vẫy đuôi rồng trốn ra được.Phượng Diệp vội vàng chạy lên, quan tâm nói: "Sao rồi?

Không sao chứ?"

Long Diễn vẫn còn sợ hãi gật đầu một cái, "Nhóc con quá hung, lại coi ta là sâu mà cắn!"

Phượng Diệp bất đắc dĩ nhìn nó: "Bây giờ thân xác ngươi quá nhỏ, bị coi là sâu cũng bình thường, không biết sau này có thể lớn được hay không."

Long Diễn nhìn cơ thể mình chỉ dài bằng bàn tay, không khỏi buồn bã, "Người hiền bị người khác bắt nạt, rồng nhỏ bị phượng bắt nạt, một ngày nào đó ta sẽ lớn lên thật dài!"

Phượng Diệp không biết làm sao, đưa ra cánh nhỏ non nớt, an ủi vỗ nó.Phượng Trường Ca rất nhanh đã chuẩn bị đồ xong, hắn dùng một mảnh vải, phủ lên đủ loại đồ lớn nhỏ hình thù kỳ lạ, có pháp bảo, có bảo kiếm, có văn phòng tứ bảo, có son phấn, cũng có các loại đồ chơi, cái gì cần có đều có.Cặp mắt của đám nhóc sáng lên, được Phượng Trường Ca nâng từ trong tổ ra thì xòe chân "bình bịch" xông lên phía trước, bắt đầu buổi lễ chọn đồ của bọn chúng.
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


(Edit: Tiểu Triển/Do not reup!)

Sự thật chứng minh, Phượng Trường Ca lại một lần nữa đánh giá thấp năng lực tạo phản của đám nhóc.Một người thành hổ, ba người thành hoạ, vốn dĩ cho rằng đặt chung một chỗ có thể để cho bọn họ mau sớm chọn lựa ra đồ thuộc về mình, nhưng mà sự thật vẫn tệ hại hơn tưởng tượng rất nhiều.Trước mắt hoàn toàn là một hiện trường tai nạn.Ngươi đạp ta, ta đánh ngươi, ngươi đè ta, ta giẫm ngươi, ngươi cắn ta, ta đập ngươi, không ai nhường ai, không ai chịu nhận thua, pháp bảo và lông chim tung bay, màu lông cùng màu với ngọn lửa, toàn bộ bên trong điện đều bị chơi đùa loạn xạ.Long Quân Trạch ngây ngốc hồi lâu, nói: "Ta cảm thấy, có lẽ ngươi hẳn nên cho từng con một đến?"

Phượng Trường Ca đỡ trán, "Ngươi không cảm thấy đã chậm sao?"

Long Quân Trạch an ủi vỗ vỗ bả vai hắn, thử đề nghị, "Bạo lực trấn áp?"

Phượng Trường Ca sâu xa nhìn y, "Bên trong có mười ba trưởng bối của ta, còn có mẫu thân ta, ngươi cảm thấy bây giờ ta dùng bạo lực trấn áp, chờ tương lai bọn họ khôi phục trí nhớ, ta sẽ như thế nào?"

Long Quân Trạch than thở, "Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?"

Phượng Trường Ca xoay người đi ra ngoài, không nhìn thấy thì yên, "Chờ đi, chờ bọn họ phân thắng bại, sẽ dừng lại thôi."

Long Quân Trạch suy nghĩ thấy cũng phải, bên trong đám chim non này có cả tổ tông không đắc tội nổi, không thể dùng bạo lực, nhu tình không hữu hiệu, vậy thì để mặc đi, dù sao bọn họ cũng chỉ là chơi đùa ầm ĩ, sẽ không thật sự gây ra mạng chim đâu.Đang muốn đi theo hắn ra ngoài, dư quang khóe mắt liếc thấy một cái bóng màu trắng, nhất thời chợt mở to mắt, quay đầu nhìn lại.Phượng Trường Ca cảm giác được động tác của y, cũng nghi ngờ nhìn lại.Chỉ thấy Phượng Kỳ Nguyệt bị Phượng Trường Ca ném qua một bên, không biết lúc nào cũng nhón móng vuốt lén lén lút lút lẫn vào một đống nhóc tranh đoạt lẫn nhau, chọn chính xác một quả cầu mây thêu hoa, đưa ra hai cái cánh ngắn nhỏ vững vàng ôm lấy, lại lén lút đi ra.Long Quân Trạch lơ ngơ, "Nó làm gì?"

Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, giải thích: "Đó là hỏa linh cầu dùng cây phù tang bện thành, không sợ lửa phượng hoàng, hình như là đồ chuyên để mài răng của đứa nhóc không hiểu chuyện, là đối thủ một mất một còn với Kỳ Nguyệt, được một con phượng hoàng trong tộc làm, Kỳ Nguyệt mơ ước nó rất lâu rồi, nhưng cây phù tang đã tuyệt chủng, chỉ còn mấy cái như vậy, đều bị con phượng hoàng kia lấy đi luyện chế thành cầu, dùng để cho đứa nhóc nhà mình chơi, Kỳ Nguyệt bị mất mặt còn bị cướp đồ chơi, cuối cùng không giải quyết được gì."

Long Quân Trạch cạn lời nói: "Vì vậy nó nhớ thương thời gian dài như vậy, thừa dịp bây giờ biến thành thú con đi đoạt?"

Y cảm thấy rất không thể tiếp nhận, "Có thể thân thể nó là chim non, nhưng vẫn còn trí nhớ mà, cho dù là nửa con phượng hoàng trưởng thành, vẫn còn có ý muốn cướp đoạt đồ chơi với đám chim non thật sự nào sao?"

Phượng Trường Ca bất đắc dĩ nói: "Nó rõ ràng cũng coi mình là chim con."

Lúc này, chim non phượng hoàng khác đang tranh đoạt cũng phát hiện một con chim nhỏ màu lông khác với bọn chúng, đang ôm đồ chơi lén lút rời đi, nhất thời tức giận, xông tới buộc nó gia nhập đoàn đội tranh đoạt, Phượng Kỳ Nguyệt đỡ bên trái hở bên phải, không ứng phó được, không thể làm gì khác hơn là co lại thành quả cầu nhỏ, không biết nhóc con nào đến, nhân cơ hội cướp quả cầu trong ngực nó đi, Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên xù lông, gầm thét "chíp" một tiếng khí động núi sông, xòe chân gia nhập đội quân cường đạo, bắt đầu tranh đoạt oanh oanh liệt liệt.Long Quân Trạch kéo Phượng Trường Ca đi ra, "Đi mau đi mau, tránh cho nó không đánh lại đến tìm cứu binh, cũng kéo ngươi vào chiến trường, vậy thì nguy rồi!"

Phượng Trường Ca còn giãy giụa, "Kỳ Nguyệt trong ấn tượng của ta không bạo lực như vậy..."

Long Quân Trạch vẫn còn sợ hãi, "Nó bây giờ rõ ràng bị thân thể ảnh hưởng đến thần trí, ngươi nói phải trái với một nhóc con là vô dụng, đi thôi đi thôi!"

Phượng Trường Ca bị y nửa kéo nửa dắt ra khỏi cung điện, thẳng đến khi cửa điện đóng lại, âm thanh bên trong vẫn ầm ầm khiến người ta đau cả đầu.Hai người ngồi dựa vào cửa điện, chợt phát hiện trong góc để một phong thư, bên cạnh dùng móng vuốt viết ba chữ: Dâm long nhận.Long Quân Trạch giật khóe miệng một cái, nhìn qua cũng biết đây là kiệt tác của người nào, đưa tay qua lấy, mở ra nhìn.Phượng Trường Ca thấy sắc mặt y hơi thay đổi, có chút cảm giác phiền muộn buồn bực, đưa đầu qua nhìn một cái, Long Quân Trạch không ngăn cản, đưa thư cho hắn, thở dài nói: "Là thúc phụ gửi ta, y đi rồi."

Phượng Trường Ca đọc nhanh như gió xong, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác phiền muộn, "Y không nói cho ngươi cách liên lạc với y, xem ra là chuẩn bị đi thật."

Long Quân Trạch "ừ" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Trong Thiên giới có quá nhiều thứ y không muốn nhớ, y ở lại cũng không sung sướng, đi cũng tốt, cuộc sống còn dài, sau này chúng ta đi nhân gian chơi, vẫn sẽ gặp được y thôi."

Phượng Trường Ca vỗ vỗ bả vai y coi như là an ủi, suy nghĩ một chút, lại tiến tới bên mép hôn y một cái.Long Quân Trạch có loại cảm giác được yêu mà sợ, từ ba năm trước lúc trứng sắp lột vỏ, bọn họ bởi vì lúc nào cũng phải để ý đến đám trứng, rất ít khi có hành động thân thiết, hôm nay được hắn chủ động hôn một cái, lúc này Long Quân Trạch liền đỏ mặt.Phượng Trường Ca cười híp mắt, đưa ra một tay, nắm cằm y quay lại, cười nói: "Lúc nào cũng thuần tình như vậy, hôn một cái liền đỏ mặt."

Long Quân Trạch trợn mắt, có chút tạc mao, "Còn không phải là ngươi gần đây đều không âu yếm, ta bỗng nhiên không quen lắm..."

Vừa nói, mặt càng đỏ hơn, giọng nói cũng càng thêm thấp.Phượng Trường Ca nghiêng người ôm lấy y, cười nói: "Ta đã đáp ứng với ngươi, chờ trứng lột vỏ, chúng ta cũng không cần cố kỵ gì nữa, tối nay đến ngay phòng ta."

Long Quân Trạch sáng mắt lên, "Đã nói rồi thì không cho phép đổi ý."

Phượng Trường Ca cười một tiếng, "Tất nhiên."

Bọn họ ở bên ngoài đợi một lát, động tĩnh bên trong dần dần nhỏ xuống, hẳn là cũng đã cướp được thứ đồ hợp tâm ý, tạm thời hòa bình dừng tay.Hai người đẩy cửa ra đi vào, đầu tiên nhìn thấy bên cạnh cửa có một con chim trắng nhỏ hài lòng ôm quả cầu gặm tới gặm đi, bên cạnh có một thằng nhóc con đáng thương nhìn quả cầu trong lòng nó, vừa khóc vừa kéo, lông măng trên mặt đều bị nước mắt làm ướt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, gân xanh trên trán nhảy lên không thôi.Vốn tưởng rằng Phượng Kỳ Nguyệt có trí nhớ, là một con chim tỉnh táo nhất trong tất cả đám nhóc con, kết quả người này ỷ vào việc mình hiểu chuyện hơn người khác là muốn làm gì thì làm, tùy ý bắt nạt chim non khác, thật là... quá không biết xấu hổ!Cố tình người ta không có một chút tự giác nào cả, còn trở mình đưa lưng về phía thằng nhóc con bị nó bắt nạt, tiếp tục ôm cầu gặm gặm gặm, khiến nhóc con kia nhìn thấy, tiếng khóc càng lớn hơn.Phượng Trường Ca cảm thấy rất nhức đầu, nhưng cầu mây đã bị Phượng Kỳ Nguyệt quẹt nước miếng một lần rồi, cũng không thể đoạt lại đưa cho nhóc con này được.Hắn gọi Đại Thánh Di Âm ra, thả vào trước mặt chú chim non kia, an ủi: "Ngoan, đây là chí bảo của bổn tộc, cao hơn đắt hơn bảo bối của nó, bây giờ cho ngươi chơi."

Chim non dừng lại tiếng khóc trong nháy mắt, tò mò trợn to mắt, đánh giá đàn cổ hoa lệ trước mặt.Động tác gặm cắn của Phượng Kỳ Nguyệt cũng dừng lại, ngoẹo đầu nhìn sang, ánh mắt mơ hồ sáng lên.Phượng Trường Ca xốc nó lên, không khách khí gõ đầu nó, "Ngươi lớn như vậy mà còn bắt nạt một con chim non, có xấu hổ hay không!"

Phượng Kỳ Nguyệt ôm đầu tủi thân kêu: "Chíp chíp chíp chíp chíp!"

Ta cũng là chim non!Phượng Trường Ca liếc một cái, "Ngươi chỉ có thân thể là thôi, nếu còn không nghe lời nữa, ta ném ngươi cho Khổng Linh chăm sóc."

Lúc Phượng Kỳ Nguyệt còn ở trong trứng cũng đã hiểu được rất nhiều tình huống bên ngoài, biết Khổng Linh bị Phượng Trường Ca thu phục, nhưng trước kia hắn ta giả mạo Thái Uyên Bạch Hổ của Yêu tộc, Khổng Linh hoàn toàn không biết chuyện, còn coi hắn ta là tổ tông mà cung kính, bây giờ chắc chắn sự thật đã bại lộ, gặp mặt lần nữa không khỏi lúng túng, Phượng Kỳ Nguyệt không ném nổi cái mặt này, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng thu tay lại."

Phụ hậu có thể đưa cữu cữu cho ta chăm sóc."

Ngoài cửa chợt truyền tới thanh âm non nớt.Phượng Trường Ca quay đầu nhìn lại, không ra ngoài dự đoán, thấy được một con mèo trắng nhỏ cao nửa mét, bước chân ưu nhã chậm chạp đi tới, cái đuôi nhẹ nhàng quơ quơ, tò mò nhìn chim trắng nhỏ được Phượng Trường Ca nâng ở trong tay, "Hóa ra khi ngươi còn bé là cái bộ dáng này, thật là xấu xí."

Phượng Kỳ Nguyệt rất tức giận, xòe móng vẫy cánh, kéo dài thanh âm kêu "Chíp --" một tiếng.Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu, "Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu."

Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên xù lông, "Chíp chíp chíp chíp chíp!"

Mèo trắng nhỏ thoáng qua một nụ cười gian trá, tiếp tục vô tội nói: "Ta thật sự không nghe hiểu."

Phượng Trường Ca giật giật chân mày, chậm rãi buông tay."

Ầm" một tiếng, mèo trắng nhỏ vừa còn đoan trang ưu nhã cao quý xinh đẹp, một giây sau đã thành mèo than.Chim trắng nhỏ ngồi ở trên người mèo trắng, dương dương đắc ý ngước đầu, kêu một tiếng "chíp".Mèo trắng nhỏ cắn răng: "Đi xuống!"

Chim trắng nhỏ chẳng những không đi xuống, còn đưa ra cánh nhỏ, vỗ một cái lên đầu nó, kêu: "Chíp chíp chíp chíp chíp!"

Mèo trắng nhỏ xù lông, sử dụng một chút tiên lực hất nó xuống, xoay mình, "gào" một tiếng nhào tới.Chim trắng nhỏ không cam lòng yếu thế, xòe móng há miệng, cũng nhào lên.Hai sinh vật nho nhỏ rất nhanh đã đánh túi bụi.Phượng Trường Ca quả quyết không nhìn bọn nó nữa, đi tới trước mặt một đống chim non, nhìn bọn họ mỗi người ôm một vật hài lòng gặm tới gặm lui, trong lòng đại khái đã sáng tỏ, ánh mắt rơi vào một con phượng hoàng nhỏ ngồi ở chính giữa, ôm một cái trâm phượng tinh xảo cọ tới cọ lui, ánh mắt dần dần nhu hòa, trên mặt hiện ra một nụ cười nhớ nhung, cung kính thi lễ một cái, "Mẫu thân."

Động tác của chim nhỏ ngừng một lát, ngước đầu nhìn hắn, sau đó chìa cái trâm ra, kêu một tiếng: "Chíp -- chíp chíp chíp chíp!"

Mi mắt Phượng Trường Ca đột nhiên nhảy lên mấy cái.Long Quân Trạch nhìn vẻ mặt hắn kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Đây chính là mẫu thân ngươi?

Nó nói gì?"

Phượng Trường Ca nhìn y, cạn lời nói: "Nó bảo ta..."

Long Quân Trạch tò mò nhìn hắn.Phượng Trường Ca rất bất đắc dĩ đỡ trán, "Nó bảo ta cài trâm phượng lên đầu cho nó."

Long Quân Trạch: "..."

Y nhìn đám lông măng ngắn bằng một tấc trên đầu chim non, trong đầu nghĩ, không hổ là người đã từng là tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc, yêu cầu này đủ lợi hại, đủ thô bạo!...

Đủ vô cớ gây rối.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back