Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 19: Cảm, cảm ơn


Xe taxi tấp vào cổng bắc đại học E, Lạc Hàn xuống xe trước, tạm thời để Tống Thiên Trạch ở lại trong xe."

Bác tài, phiền bác đợi cháu vài phút nhé, cháu sẽ quay lại ngay."

Bác tài thấu tình đạt lý gật gật đầu, "Yêm tâm đi chàng trai trẻ, cháu đi mua thuốc đi, người to như vậy chạy không nổi đâu!"

"Cảm ơn bác."

Lạc Hàn chạy bước nhỏ tới hiệu thuốc gần đó, hỏi dì trước quầy thuốc hạ sốt.Sau khi dì bán thuốc lấy thuốc xếp gọn vào túi cho cậu, tùy ý nhìn ra bên ngoài cửa kính một cái, liền trông thấy Tống Thiên Trạch đang dựa vào cửa xe ngủ say."

Ủa, đó chẳng phải là tiểu Trạch sao?

Cháu là bạn học của thằng bé hả?"

"Dạ?"

Lạc Hàn sững sờ một chút, "Dạ phải ạ.

Cháu, cháu là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt.

Dì à......dì......quen cậu ấy sao?"

"Ôi, sao có thể không quen chứ, mỗi lần đều tới chỗ dì mua thuốc."

Dì bán thuốc nói, "Hơn nửa đêm lần trước, tính ra cũng gần sáng luôn rồi, tên nhóc này đội bão tới mua thuốc hạ sốt, còn nói với dì nó trèo tường ra khỏi trường.

Dì nói mấy thanh niên các cháu cũng thật là không để ý gì cả, tường bên cạnh cổng trường cao như vậy, không sợ té gãy chân à?"

Lạc Hàn cẩn thận nhớ lại một chút.Cái đêm mưa bão đó, trèo tường mua thuốc hạ sốt, ngày hôm sau chân cậu ấy bị thương......Cho nên......đêm hôm đó, Tống Thiên Trạch là vì ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho cậu nên chân mới bị trẹo sao?

Vậy mà cậu ấy còn bảo thuốc là do người khác mua giúp?"

Cảm, cảm ơn dì, cháu đi trước đây."

"Đợi đã bạn học, hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp đấy, phải chú ý giữ ấm đấy nhé."

Lạc Hàn một tay cầm thuốc, một tay dìu cánh tay Tống Thiên Trạch, một đường gian nan đưa hắn về ký túc xá, cậu cởi áo khoác và giày giúp hắn, đỡ người lên giường.Hai người kia đã sớm tắt đèn đi ngủ, để không quấy rầy đến bọn họ, Lạc Hàn cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân, chỉ mở mỗi cái đèn bàn nhỏ trước bàn học lên.Lạc Hàn thử sờ trán hắn một chút, vậy mà đến giờ vẫn còn rất nóng.Lúc này cậu mới nhớ tới lời của dì bán thuốc, hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp, hơn nữa gió cũng đặc biệt mạnh, bọn họ lại còn ngồi tàu lượn siêu tốc một lúc lâu không biết đã hứng phải bao nhiêu gió lạnh trên cao......Là cậu nhất định phải kích thích Tống Thiên Trạch đi ngồi tàu lượn siêu tốc.

Cậu quyết định phải chịu trách nhiệm đến cùng.Lạc Hàn ra ngoài lấy một chậu nước ấm, rút một chiếc khăn lông mới sạch sẽ nhúng vào bên trong, vắt khô, sau đó kéo một cái ghế nhỏ ngồi lại ngồi bên cạnh giường hắn, lau mặt, lau trán, lau cổ, lau cánh tay, lau sạch toàn bộ mồ hôi lạnh cho hắn, sau đó nhét hắn vào trong chăn.Sợ độ cao mà không chịu nói sớm cho người ta biết, nói ra chuyện này rốt cuộc có gì đáng xấu hổ hả?

Nhất định phải ép linh hồn bé nhỏ suýt chút nữa mất luôn thì mới được?

Lỡ như bị dọa đến đột tử thì phải làm sao đây?

Mặt mũi thật sự quan trọng hơn mạng sống sao?Lạc Hàn nằm nhoài bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt hắn.Kể từ sau khi chuyển đến 303, cậu gần như chưa từng có một ngày yên ổn.Cho dù thường bị tên này ghẹo gan, bắt nạt, thậm chí sỉ nhục, nhưng Lạc Hàn vẫn kiên trì đến bây giờ, không chỉ bởi vì tinh thần bất khuất, trong lòng cậu rất rõ ràng, đó còn là vì chút tâm tư riêng ẩn giấu kia nữa.Cậu rốt cuộc đang hy vọng xa vời cái gì?

Hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người này?

Hay là hy vọng có thể thay đổi thái độ cực đoan quá mức của hắn đối với đồng tính luyến ái?

Ngẫm lại đều có chút nực cười."

Sờ tôi."

Hình ảnh trong chiếc taxi bỗng nhiên nổ ra trong đầu Lạc Hàn.Cậu căn bản có thể xác định Tống Thiên Trạch lúc đó sắp cháy khét tới nơi rồi.Có đánh chết cậu cũng không tin Tống Thiên Trạch lúc tỉnh táo sẽ nói với cậu những lời như vậy, nói những lời như thế lúc tỉnh không phải Tống Thiên Trạch điên rồi thì chính là cậu điên rồi.Cứ như vậy, Lạc Hàn cả một đêm đều túc trực bên cạnh giường hắn.

Hắn cần nước cậu liền đi rót nước cho hắn, hắn ra mồ hôi cậu liền dùng khăn lông nóng lau sạch cho hắn, chăn bị đá văng đi cậu lại lần nữa kéo về đắp lên người hắn, cả đêm đều không có cách nào chợp mắt được.Sáng hôm sau mới hơn 5 giờ, Lạc Hàn nhờ Triệu Minh giúp cậu xin nghỉ một ngày với thầy giáo mỹ thuật, tiếp tục túc trực bên cạnh giường Tống Thiên Trạch chăm sóc hắn.Cậu thật sự buồn ngủ lắm rồi, không biết từ khi nào đã nằm nhoài bên cạnh giường hắn ngủ mất.Lúc Tống Thiên Trạch tỉnh dậy thì đầu vẫn còn rất đau.

Hắn gắng sức mở đôi mắt mê man ngơ ngác ra, dùng sức chà xát mi tâm.Đây là......ngủ bao lâu rồi vậy?Cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy......hẳn là vẫn còn sống nhỉ?

Hắn thoáng thở phào một hơi.Chưa chết là được.Hắn nhìn chằm chằm ván giường trên chậm rãi lấy lại tinh thần, vừa quay mặt qua liền nhìn thấy Lạc Hàn đang nằm ngủ bên cạnh tay mình.......Lạc Hàn?Lạc Hàn vì sao lại ở đây?Hắn lại nhìn sang bên cạnh một cái, trên đất bày một chậu nước, trong chậu có một cái khăn lông; đầu giường bày bừa một đống thuốc, nhìn vỏ thuốc hình như là thuốc hạ sốt.Ánh mắt lại lần nữa quay về mặt Lạc Hàn.Mặt Lạc Hàn bây giờ vừa hay chạm phải ngón tay của hắn.Cậu ta rốt cuộc lớn lên thế nào vậy?

Vì sao da dẻ lại trắng như thế?

Còn cả lông mi này nữa, cũng quá dài rồi đó.Môi hồng hồng, lúc mím lại thì lúm đồng tiền nhỏ bên cạnh lại càng thêm rõ ràng.......Tống Thiên Trạch thật sự nhịn không được, dùng ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền nhỏ của cậu.Bị hắn chọt như vậy, Lạc Hàn giống như một chú mèo nhỏ bị kinh động đột nhiên run lên một cái, Tống Thiên Trạch nhanh chóng thu lại cái tay không an phận kia."

Cậu tỉnh rồi?"

Lạc Hàn duỗi thẳng cái eo vừa nhức mỏi vừa đau của mình, lấy gối dựa đặt ra phía sau giúp hắn, để hắn chậm rãi ngồi dậy."

Đợi lát nữa ăn chút bánh mì, sau đó uống thuốc."

Lạc Hàn nói xong, giơ tay vén tóc mái hắn lên, ướm thử nhiệt độ trên trán hắn, "Ừm tốt hơn rồi, không còn nóng nữa."

Đối với một loạt tiếp xúc đụng chạm của Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch ngoài ý muốn lại không có bất cứ phản kháng nào, mà chỉ yên lặng tiếp nhận.Trầm mặc nửa buổi, hắn cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu......vẫn luôn chăm sóc tôi?"

"Bằng không thì sao?"

Người này vẫn luôn bị hắn trêu chọc, bị hắn chán ghét, bị hắn bắt nạt, vậy mà lại túc trực bên giường dốc lòng chăm sóc hắn cả đêm, không chỉ không nhân cơ hội trả đũa, không cảm thấy phiền, mà còn không so đo hiềm khích lúc trước, quan tâm sắn sóc hắn như vậy.

Thử đổi chỗ suy nghĩ một chút, căn bản là không có mấy ai chịu được như thế.Nhưng Lạc Hàn có thể.Tống Thiên Trạch nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình một hồi, cảm thấy những chuyện hắn làm trước kia đều rất vô liêm sỉ.Lạc Hàn liếc hắn một cái, cầm lấy bình thủy bên canh lên, đứng dậy định ra ngoài rót nước nóng, bỗng chốc bị hắn gọi lại, "Lạc Hàn."

Nếu không nghe nhầm thì đây là lần đầu tiên hắn dùng loại giọng điệu yên bình như vậy gọi tên cậu.Lạc Hàn nhất thời đứng đực tại chỗ, nhịp tim vô cớ tăng tốc."

Cảm, cảm ơn."

Tống Thiên Trạch đang nói cảm ơn cậu.Lạc Hàn sửng sốt vài giây, quay đầu lại đối diện với đôi mắt hoa đào lim dim của hắn, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, "Nghe thấy hai từ nay phát ra từ chính miệng cậu thật không dễ dàng gì nhỉ."

"Còn có."

"Hửm?

Còn có gì cơ?"

"Còn có.......xin lỗi."

Tống Thiên Trạch gãi gãi mái tóc loạn thành ổ gà của mình, cũng không biết nên bắt đầu sắp xếp lời nói từ đâu, "Dù sao thì con người tôi, tính tình không tốt, bụng dạ không lớn, có lúc ấu trĩ giống hệt một tên ngốc, cũng......đã làm ra không ít chuyện vô liêm sỉ, cậu đừng.......đừng chấp nhặt với tôi."

Tống Thiên Trạch vốn cho rằng bản thân có rất nhiều ưu điểm, nhưng hóa ra toàn bộ nhìn sao cũng thấy giống khuyết điểm......Cái gì mà giống hệt một tên ngốc, hắn rõ ràng chính là một tên ngốc.Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng nhận thức rõ bản thân.Chỉ với những câu này của Tống Thiên Trạch, Lạc Hàn cảm thấy kiên trì đến tận bây giờ là một chuyện rất đúng đắn.Chí ít, trận chiến kéo dài tù trước tới giờ hẳn là sẽ lắng lại một chút."

Cậu cũng tự biết bản thân đã làm ra rất nhiều chuyện vô liêm sỉ sao?

Không tồi, xem ra vẫn còn lương tâm."

Tống Thiên Trạch hơi động đậy đuôi lông mày, nói tiếp: "Tôi......tôi cũng không phải loại người vong ân bội nghĩa có được không, khụ khụ khụ......tôi cũng biết báo đáp ân tình nha......cậu đối tốt với tôi......tôi đều ghi nhớ cả."

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chị gái, có lẽ cũng chưa có ai đối tốt với hắn như vậy, có thể không nhớ sao.Hắn bây giờ mới chậm rãi ý thức được, gay cũng có gay this gay that, không phải ai cũng ghê tởm như tên kia.Lạc Hàn bỏ bình thủy xuống, ngồi trở lại ghế nhỏ, càng cười càng đắc ý, "Vậy cậu nói xem, cậu tính làm gì báo đáp tôi?"

"Chuyện này tùy cậu.

Nhưng đừng có quá đáng là được."

Lạc Hàn úp úp mở mở, kéo dài âm cuối, "Vậy thì......."

"Đợi một lát, nói trước nhé, tôi bán nghệ không bán thân.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng không hiến thân cho cậu đâu."

"Ha ha......ai nói muốn cậu hiến thân hả?"

Lạc Hàn bị hắn chọc cười, "Không phải cậu bán nghệ sao?

Vậy, tôi muốn nghe cậu hát, được chứ?"

Hát?"

Khụ khụ, cổ họng tôi đã thành ra như vậy rồi mà cậu còn bảo tôi hát?"

Lạc Hàn nhún vai, "Không được thì dẹp đi."

"Đợi đã, ai không được?

Khụ khụ khụ, tốt xấu gì thì hồi cấp ba mỗi năm tôi đều lên sân khấu hát đó, đứng trong top 10 hai năm liền, tôi hát cũng OK lắm đó.

Cậu nói đi cậu muốn nghe bài gì, tùy tiện chọn đi."

Âm mũi nặng như vậy, còn không quên khoe khoang."

Vậy * đi, tôi muốn nghe cậu hát Lúm đồng tiền nhỏ."(*) Bài hát của Lâm Tuấn Kiệt và Thái Trác NghiênTống Thiên Trạch có hơi ngạc nhiên, "Vl, sao cậu lại biết bài tủ của tôi, hồi cấp ba mỗi lần lên sân khấu tôi đều hát bài này."

"Đoán......đoán thôi."

"Lợi hại nha, cái này mà cũng có thể đoán được."

Đây là bài tủ của hắn và cũng là bài hát Lạc Hàn thích nghe nhất.Hồi đó ở trường cấp ba có một lần tổ chức hoạt động quy mô lớn gì đó, Lạc Hàn phải cướp được ghế khán giả ở hàng một hàng hai, chỉ vì đợi tiết mục của hắn, để có thể nhìn thấy hắn rõ hơn, nghe hắn hát rõ hơn."

Tôi muốn nghe bây giờ."

"Như vầy đi, cậu mang cây đèn ghi ta trong góc bên cạnh bàn học của tôi lại đây cho tôi."

Lạc Hàn mang theo một tia vui sướng, lấy cây đàn ghi ta vô cùng quen mắt kia đưa cho hắn.Cổ họng Tống Thiên Trạch tuy đau, nhưng với tư cách là một người yêu âm nhạc trung thành, chỉ chạm nhẹ vào cây đàn ghi ta này thôi mà toàn thân như được tiếp thêm sức mạnh, chăn gối gì đó đều bị hắn ném sang hết một bên, hắn ôm lấy cục cưng nhà mình ngồi xếp bằng trên giường.Hắn dùng ngón tay đẹp mắt của mình gảy nhẹ dây đàn vài cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, "Nghe cho kỹ đây, hôm nay tôi chỉ hát cho mỗi mình cậu nghe thôi đó.

Phải biết rằng trình độ của tôi đi hát ở mấy quán bar phí cao lắm đó, cậu hời chết rồi."

"Ha ha......"

Lạc Hàn vui vẻ không thôi, "Vậy khẩn cầu đại ca sĩ đây mau chóng hát cho tôi nghe một bài đi."

Tống Thiên Trạch chuẩn bị ổn thỏa xong mọi thứ, rất nhanh đã tiến vào trạng thái."

Má lúm đồng tiền nhỏ lông mi dài, đó là những gì đẹp nhất của emBước chân anh chậm lại, cảm giác như đang uống sayThật hạnh phúc vì cuối cùng anh cũng tìm được một người thấu hiểu mình......"

Giọng của hắn vừa sung mãn vừa giàu từ tính, đặc biệt thích hợp với những bản tình ca ngọt ngào thế này.Lạc Hàn không thích cái dáng vẻ cười xấu xa gảy đàn ghi ta của hắn lắm, vả lại người nghe hôm nay chỉ có mỗi mình cậu, đây là hy vọng xa vời cậu không bao giờ ngờ tới.Lúc Tống Thiên Trạch gảy xong nốt nhạc cuối cùng, Lạc Hàn đã ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.Tống Thiên Trạch dường như rất hài lòng với biểu hiện của Lạc Hàn, còn không biết xấu hổ ném cho cậu một cái nháy mắt, "Chà, thế nào, có phải bị vẻ đẹp trai của tôi hớp hồn rồi không."

Lạc Hàn khăng khăng không muốn thuận theo ý hắn, liền nói: "Đẹp trai cái quỷ ấy, nhớt chết mất, cá rồng cũng không nhớt bằng cậu."

"Cậu nói gì cơ?

Tôi?

Nhớt?"

Tống Thiên Trạch khó mà tin nổi chỉ vào mũi mình, "Tôi mẹ nó nhớt chỗ nào hả, toàn nói bậy.

Tôi rõ ràng đẹp trai như vậy, mỗi một cọng tóc cũng lộ ra vẻ tuấn lãng tiêu sái nhé."

"Ha ha ha ha ha," Lạc Hàn cười đến không ngậm được mồm, "Cậu rốt cuộc vì sao lại tự luyến như vậy hả?"

"Tự luyến cái gì, đây là sự thật đó có được không?"

Tống Thiên Trạch đặt ghi ta sang một bên, dùng một tay nhéo thịt trên cặp má trắng nõn mềm mềm của cậu, "Cho cậu một cơ hội nữa, rốt cuộc là tôi nhớt hay đẹp trai hả?"

Lạc Hàn bị động tác nhéo má của hắn dọa cho không kịp chuẩn bị, cậu túm lấy cổ tay Tống Thiên Trạch muốn kéo nó ra, "Khụ khụ......đương nhiên là nhớt, còn cần hỏi sao?"

"Cái gì?

Cậu có dám nói lại lần nữa không?"

Tống Thiên Trạch buông gương mặt nhỏ nhắn đáng thương của cậu ra, ngược lại dùng năm ngón tay bóp lấy gáy cậu, sau đó dùng sức ép về phía mình, "Cho cậu một cơ hội nói lại lần nữa."

Khoảng cách này......cũng quá gần rồi đó, mỗi một từ hắn nói cậu đều có thể cảm nhận được hơi thở phả vào trước mặt.Lạc Hàn không dám nhúc nhích, bởi vì khoảng cách này, nếu cậu cựa quậy một chút thì sẽ không cẩn thận mà hôn hắn mất, với tính khí của họ Tống này biết đâu sẽ trực tiếp nắm đầu cậu ném thẳng ra ngoài luôn không chừng.Lạc Hàn đình chỉ hô hấp, bờ môi khẽ mở, chậm rãi nhả ra một chữ: "......Nhớt."

"Lạc, Hàn."

Tống Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi.

Sau đó sắc mặt bỗng chốc thay đổi, "Cậu chết chắc rồi."

Hắn kéo Lạc Hàn lên giường, như cũ ép cậu dưới thân, liều mạng cù lét cậu."

A ha ha ha ha đừng đừng như vậy......đừng cù tôi nữa Tống Thiên Trạch!

Bỏ tôi ra!

Ha ha ha ha......"

Tống Thiên Trạch đương nhiên không tha cho cậu, cù nách cậu xong liền cù eo cậu, nhột đến mức khiến cậu cười ra nước mắt."

A không được nữa rồi!

Cậu......đẹp trai!

Đẹp trai được chưa!

Tha cho tôi đi, nhột quá ha ha......"

"Bây giờ mới nói đẹp trai, muộn rồi."

"Tôi xx cậu, đừng cù nữa......cậu......"

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, hai người cuối cùng cũng yên tĩnh xuống.Tống Thiên Trạch dừng động tác tay lại.Đại não hắn nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ lại những chuyện đã qua.Bây giờ hắn đang làm gì vậy?Hắn kéo Lạc Hàn lên giường hắn.Áp người ta dưới thân.Tay hắn vẫn đang du tẫn khắp người người ta.Hành vi này......cũng quá gay rồi đó.Vì sao hắn lại làm ra những hành vi gay như vậy!Mẹ nó rốt cuộc ai mới là gay!Hắn khựng lại, bò dậy khỏi người Lạc Hàn, ngượng ngùng nhìn cậu một cái, cầm lấy ấm nước bên chân xoay người đi, "Tôi......tôi ra ngoài rót nước nóng."
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 20: Đừng nhìn tay, nhìn đây này


Lạc Hàn phát hiện ra một điều rất thú vị, mỗi lần ánh mắt hắn né tránh thì mặt sẽ ửng đỏ.Hơn nữa mỗi lần đều là khi tiếp xúc thân thể với cậu.Lạc Hàn chỉnh đốn lại áo sơ mi bị hắn làm loạn, ngồi trên giường cười cười.Ghét gay như vậy, vậy mà chạm vào gay còn biết đỏ mặt cơ đấy.*Phòng vẽ.Tan tiết thứ nhất, Triệu Minh liền kéo ghế đến bên cạnh Lạc Hàn, xòe xấp ảnh trong tay thành hình quạt cho cậu xem, “Ông xem thử đi, đây đều là những bạn học khoa thể chất mà tôi dày công ‘tuyển chọn’ cho ông đó, có phải rất có tâm hay không?”

“Có biết nói chuyện không đấy?

Sao đến miệng ông lại như đang lựa chọn đối tượng thế.”

Lạc Hàn liếc xéo cậu ta một cái, nhận lấy xấp ảnh lật xem từng tấm một.Triệu Minh: “Ôi, chính là ý đó đó!

Ông kêu người ta làm người mẫu cho ông chẳng khác nào phải lấy thân báo đáp người ta à?

Nè nè nè tôi nói ông biết nhé những người này đều là hàng chất lượng cao đó, thật đó thật đó, tin tưởng người anh em tuyệt đối sẽ không hãm hại ông đâu.

Vả lại thường thì trai khoa thể chất cũng không thẳng lắm đâu, chỉ cần ông thả mồi một xí thì lập tức cong thành nhang muỗi ngay ấy mà.”

“Tôi nói này ông có thể đứng đắn một chút không?

Tôi đây phải tham gia cuộc thi đó có được không?”

“Ha ha ha ha được chứ, không đùa ông nữa, dù sao cũng chọn theo điều kiện của ông đó, tôi đã hỏi từng người bọn họ rồi, bọn họ cũng bằng lòng làm người mẫu cho cậu.”

“Thật sự đều sảng khoái như vậy sao?

Làm người mẫu không phải chuyện dễ dàng đâu.”

“Đó còn không phải vì tôi đã ảnh của ông cho bọn họ xem sao, vốn dĩ họ cũng không bằng lòng đâu nhưng sau khi xem xong đều muốn cướp giật slot đó!

Ông nghĩ thử xem, sẽ có người không quy phục trước nhan sắc của anh trai nhỏ Lạc Hàn sao!”

Lạc Hàn cạn lời lắc lắc đầu, “Cảm ơn ông nhé.”

“Ông tia trúng người nào để tôi đi tìm người đó, rồi hai người các ông hẹn thời gian với nhau hén.”

Phải nói người bạn Triệu Minh này thật sự rất tỉ mỉ, mỗi một tấm ảnh đều ghi chú rõ mã số sinh viên WeChat và số điện thoại ở mặt sau, có thể dễ dàng trực tiếp liên hệ.Chạng vạng, Lạc Hàn lấy chín tấm ảnh của chín sinh viên khoa thể chất trong túi vải ra xếp thành chín ô vuông trên bàn, cậu dùng góc độ chuyên môn phán xét và đối chiếu trong lòng.Nhưng lại cảm thấy……dường như mỗi bức đều thiếu đi chút gì đó.Đương lúc cậu sầu muộn không thôi, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng không biết từ đâu ló ra dọa cậu hết hồn.Hà Tiểu Nặc: “Ha!

Bị tôi bắt quả tang rồi nha tiểu Hàn Hàn, hóa ra cậu là một tiểu Hàn Hàn như vậy!”

Lạc Hàn: “……”

“Ha ha ha Lạc Hàn cậu vậy mà lại đang xem cơ bắp, nào nào nào để Mập chết tiệt cho chúng ta thưởng thức một chút.”

Lý Hàng vòng sang một bên, nhào nặn giày vò cái bụng bự của Hà Tiểu Nặc một trận, “Ầy, nhìn xem nhìn xem, khối cơ bắp này sao lại ‘to’ như vậy nhỉ.”

“Lý Hàng!!!

Mày mẹ nó tìm chết!”

Hà Tiểu Nặc đá vào mông Lý Hàng mấy phát, sau đó lại quay về khoát tay lên vai Lạc Hàn, “Tiểu Hàn Hàn cậu đây là đang làm gì thế?

Sao phải xem nhiều ảnh cơ bắp như vậy?”

Lạc Hàn cảm thấy ngượng ngùng hết sức.Cậu lắp ba lắp bắp giải thích: “Ách……thực ra thì, tôi đang tìm người mẫu……mấy bức ảnh này đều là những sinh viên khoa thể chất mà bạn học tôi quen biết.”

“À à, thì ra tiểu Hàn Hàn đang lựa chọn thân hình hoàn hảo nhất nhỉ!”

Càng nói Lạc Hàn càng thêm ngượng ngùng.Hình tượng của cậu trong mắt người khác rõ ràng là nghiêm chính……lần này bạn cùng phòng của cậu sẽ nghĩ về cậu như thế nào!

Vừa nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở.“Cái kia, Tiểu Nặc, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”

“Cậu nói đi.”

“Có, có thể đừng lan truyền chuyện này ra ngoài không?

Bởi vì tôi biết cậu quan hệ rộng, cho nên……”

Hà Tiểu Nặc ngay lập tức vỗ vỗ bụng mình lập lời thề, “A, đó là đương nhiên!

Tôi chắc chắn sẽ không nói lung tung đâu!

Tôi hiểu tôi hiểu, cậu cứ từ từ chọn đi, tôi và Lý Hàng không làm phiền cậu nữa!”

“Ừm……cảm ơn hai cậu.”

Hai người kia ôm vai nhau, đùa giỡn xuống lầu vào siêu thị mini mua khoai tây chiên.Lạc Hàn lúc ngày ngượng ngùng đến mức có thể dùng ngón chân khoét ra cả một tòa thành, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.Cậu không biết Tống Thiên Trạch đang đứng ở cửa phòng tắm nghe thấy rõ rành rành chuyện cậu xem ảnh cơ bắp, lựa chọn sinh viên khoa thể chất làm người mẫu cho mình.Lạc Hàn càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cậu vội vã xáo trộn đống ảnh trên bàn và chuẩn bị cất chúng đi, tuyệt đối không thể để kẻ thứ ba nhìn thấy.Rất không may, bàn tay to lớn của kẻ thứ ba đã đặt trên chín tấm ảnh của cậu.Lạc Hàn ngẩn người nhìn chằm chằm bàn tay kinh lạc phân minh nọ, hung hăng nuốt từng ngụm nước bọt.Tình huống cậu không hy vọng nhìn thấy nhất vẫn xảy ra rồi –Chủ nhân của bàn tay này nhất định sẽ cho rằng cậu là một tên hám trai, ngày ngày đều dồn hết tâm tư đi câu dẫn đàn ông.Hồi lâu sau, chủ nhân của bàn tay cuối cùng cũng lên tiếng: “Đừng nhìn tay, nhìn đây này.”

Lạc Hàn ngây ngốc nghiêng đầu qua, tầm mắt thuận theo cánh tay dài của hắn dời lên bắp thịt lộ ra trên người hắn, xuống chút nữa chính là cơ bụng tám múi mang theo vài giọt nước nóng như hạt châu và tuyến nhân ngư như ẩn như hiện sau lớp khăn tắm.Không thể không thừa nhận, đây mới là vóc dáng hoàn hảo nhất trong lòng Lạc Hàn.Lạc Hàn chớp chớp mắt mấy cái, ngay lập tức thu hồi tầm mắt lại, gương mặt trắng nõn dần nổi lên rặng mây hồng, “……Cậu có bệnh à, bảo tôi nhìn cái quỷ gì thế?

Mau, mau mặc quần áo vào đi!”

Tống Thiên Trạch xoay người dựa vào mép bàn sách của cậu, khóe môi nhếch lên, “Cậu nói cậu xem, người ngày ngày lắc lư trước mặt thì không nhìn tới, lại muốn bỏ gần tìm xa, không mệt sao?”

“Khụ khụ……cậu?”

“Còn không phải?”

Tống Thiên Trạch chỉ chỉ chỏ chỏ mấy bức ảnh kia, “Cậu tự mình nhìn xem, trong đống ảnh này của cậu có tấm nào nhìn ra hồn không?

Đây mà cũng gọi là cơ bắp à?

Tôi thấy cậu chưa từng thấy qua cơ bắp chân chính rồi.

Nào, tới đây cảm nhận chút đi.”

Hắn túm lấy cổ tay Lạc Hàn, kéo đến sờ soạng cơ bắp trên người mình một phen.“Tống Thiên Trạch!”

Lạc Hàn quả thực sắp nhìn không nổi nữa rồi, một mặt ghét bỏ giãy dụa, “……Cậu mẹ nó có thể giữ lại chút liêm sỉ không?”

“Ha, cậu đúng là không biết phân biệt hàng, tôi nói cậu biết nhé, mỗi một thớ thịt của ông đây đều là hàng thật giá thật đấy.

Cậu nhìn lại mấy tấm ảnh nát này của cậu xem, dấu vết photoshop lộ liễu rành rành ra đó, cậu đừng để bị lừa chứ, cái cậu vừa sờ mới là thật đây này, có biết không.”

Lạc Hàn bị hắn đùa giỡn, dứt khoan to gan chọt chọt cơ bắp của hắn, “Ôi, cứng như thế, xem ra không phải giả ha.”

“Đùa chắc, trên đời này không có thứ đồ nào thật hơn cơ bắp của Tống Thiên Trạch đâu.”

Dứt lời, Tống Thiên Trạch cầm điện thoại lên, đổi thành camera trước, nhắm thẳng bụng của mình chụp một tấm với độ phân giải cao nhất rồi gửi sang WeChat cho Lạc Hàn.[Chó lớn Tống]: [/Hình ảnh]Lạc Hàn mở WeChat ra, ấn vào ảnh.Thị giác ngay lập tức bị công kích cực mạnh, khiến cậu suýt chút nữa thì mù luôn.“Đây……đây là thứ gì!

Mắt tôi ô uế rồi, Tống Thiên Trạch!

Cậu bồi thường đi!”

“Phắc!

Ảnh quyến rũ của ông đây đến chỗ cậu sao lại thành thứ ô uế rồi?

Tấm ảnh độc nhất vô nhị trên đời này cũng tặng cậu luôn rồi đó, cậu còn không hài lòng?

Cậu phải đặt thành màn hình khóa có hiểu không?”

Lạc Hàn ngấm ngầm chịu đựng nhắm tịt mắt lại, “……Không được rồi, tôi phải nôn đấy.

Mau, mau tránh ra coi.”

“Hừ, không có mắt nhìn.”

Tống Thiên Trạch lắc đầu, gõ nhẹ lên trán Lạc Hàn một cái, vào phòng tắm lấy khăn lông lau tóc.Lạc Hàn cau mày xoa xoa trán, “Đệt, bệnh thần kinh……gõ mạnh vậy làm gì, đau chết mất.

Một ngày không phát bệnh liền khó chịu lắm có phải không……”
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 21:......Thích


Lúc Lạc Hàn vội vã hoàn thành xong phần bài tập cuối cùng, ba người kia cũng vừa hay từ bên ngoài trở về.Hà Tiểu Nặc xoa xoa cái bụng xẹp lép trống rỗng ngửa đầu kêu trời: “A a a thượng đế của con ơi, rốt cuộc là vì sao lại đối xử với người ta như vậy!

Sao lại nỡ lòng nào đóng cửa nhà ăn sao lại đóng cửa nhà ăn!

Sao lại đóng cửa nhà ăn vào lúc này!

Có phải ông muốn lấy mạng con không!

A a a!”

Lý Hàng lười biếng duỗi eo, “Mày nói xem, loại thời tiết mưa gió bão bùng thế này mấy quán ăn ngon xung quanh đây đều không giao thức ăn đến, đoán chừng tối nay cả bọn phải nhịn đói rồi.”

Lạc Hàn tháo tai nghe xuống, quay đầu hỏi bọn họ: “Hửm?

Bây giờ mới 9 giờ rưỡi thôi mà, sao nhà ăn đóng cửa sớm vậy?

Tôi nhớ trước đây còn phục vụ bữa ăn khuya cho sinh viên mà đúng không?”

Hà Tiểu Nặc gào khóc thảm thiết: “Hu hu hu không còn nữa, đều không còn nữa rồi!

Nhà ăn của tôi nó không còn yêu tôi nữa rồi!

Nó muốn trơ mắt thấy tôi bị đói chết đây mà!

Hu hu!”

“Vậy......thế này đi, mấy cậu đợi ở đây một lúc, tôi đi một chuyến xuống phòng bếp lầu 2.”

Lạc Hàn nói.“Phòng bếp?

Cậu đến phòng bếp làm gì thế tiểu Hàn Hàn?”

Lạc Hàn úp úp mở mở, “Đợi lát nữa các cậu liền biết ngay, chỉ cần đợi tôi chút xíu là được.”

Vừa khéo số nguyên liệu mua lần trước để trong tủ lạnh công cộng vẫn còn chưa dùng, Lạc Hàn đang định nấu cho bọn họ món tủ của mình.Ba người trong phòng ký túc đều bắn ra đủ loại suy đoán.Hà Tiểu Nặc: “Tụi bây nói xem, có phải tiểu Hàn Hàn đã mua gì đó ngon ngon để trong tủ lạnh muốn chia sẻ với chúng ta không?”

Lý Hàng: “Có lẽ là muốn chia sẻ với chúng ta ó, chứ nếu một mình cậu ấy ngồi ăn còn chúng ta ngồi nhìn thì cũng thật không phúc hậu lắm nhỉ ha ha ha ha.”

Tống Thiên Trạch: “Lấy đồ thôi cần phải lâu như vậy?

Đã nửa tiếng rồi, phỏng chừng tự đi đâu tìm đồ ăn ngon rồi, lừa gạt hai con quỷ đói bọn mày.”

Vừa dứt lời, Lạc Hàn đã bưng theo hai cái bát, dừng chân đá cửa, “Tiểu Nặc, tôi không còn tay mở cửa nữa, cậu giúp tôi với.”

“A a a tiểu Hàn Hàn về rồi, tôi tới đây, tới đây!”

Cửa vừa mở ra, mùi cơm nồng đậm liền tràn ngập cả căn phòng.Lý Hàng dùng sức ngửi ngửi, không thể chờ đợi nổi mà nhào lên phía trước, “Mẹ nó!

Lạc Hàn Lạc Hàn đây là gì thế!”

Khứu giác của Tống Thiên Trạch rất nhạy bén, trước khi Lạc Hàn vào cửa hắn đã ngửi thấy cỗ mùi thơm này rồi, hắn cố kiềm chế kích động tiến lên phía trước vây xem, vững như núi bất động trước mưa bão.“Là cơm rang trứng tôi làm đó, không biết có hợp với khẩu vị các cậu không nữa.”

Lạc Hàn lần lượt đưa hai cái bát cho Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, “Mau nếm thử xem.”

Yết hầu Tống Thiên Trạch lăn lăn lên xuống, cố ý hoặc vô tình duỗi cổ nhìn về phía bọn họ, xác nhận Lạc Hàn chỉ bưng có hai cái bát –Không có phần của hắn.Lạc Hàn này còn tri kỷ lấy thìa cho bọn họ, thật đúng là quá tri kỷ luôn.Tống Thiên Trạch chép chép miệng, mở máy tính lên buồn bực gõ mã code, muốn phân tán sự chú ý một chút, thế nhưng mùi thơm chết tiệt kia lại tràn ngập khoang mũi hắn.Hà Tiểu Nặc hệt như một tên ăn mày bị đói ba ngày ba đêm mà ăn ngấu nghiến, tướng ắn của cậu ta cực kỳ khoa trương, tư thế kia như thiếu điều muốn nuốt luôn cả cái bát vào bụng, “Đệt!

Đây là cơm rang trứng thần tiên gì vậy?

Bếp trưởng Lạc, hãy nhận của tại hạ một lạy!”

“Ăn chậm chút, coi chừng nghẹn.”

Lý Hàng vẫn còn tính là có chút lương tâm, biết tối nay Tống Thiên Trạch vẫn chưa ăn gì, có lòng tốt chừa lại một chút cho hắn, đưa đến trước mặt hắn, “Nào Tống Thiên Trạch, ăn chút đi, buổi tối không ăn gì không ổn đâu.”

Tống Thiên Trạch ghét bỏ nhìn chằm chằm chút cơm không đủ nhét kẽ răng này, ngẩng đầu lên, “Mày bố thí cho ăn mày à?”

Lý Hàng: “......”

Lý Hàng: “Xí, chừa lại cho mày một chút đã là phước đức lắm rồi đấy, ai biểu bình thường mày hay ra vẻ trợn mắt thổi râu với Lạc Hàn làm chi, người ta vốn cũng không bằng lòng làm đồ ăn ngon cho mày đâu.”

“......Có gì đặc biệt đâu, ông đây không hề đói chút nào hết.”

Lời vừa nói xong, bụng của hắn liền không chút tiền đồ réo lên một tiếng.Lạc Hàn không nhịn được bật cười.Tống Thiên Trạch xưa nay chưa bao giờ gặp phải tình trạng xấu hổ thế này.Đây mẹ nó cũng quá xấu hổ rồi......

Để chừa lại bậc thang cho mình, Tống Thiên Trạch ‘bộp’ một tiếng gập laptop lại, ra ngoài đi trên hành lang hứng gió.Không phải chỉ là bát cơm rang trứng thôi sao!

Ở đâu mà không mua được!

Toàn bộ thành phố E này đâu đâu cũng có!

Có gì đặc biệt đâu!

Hắn không thèm chút nào hết!

Một!

Chút!

Cũng!

Không!Tống Thiên Trạch giận dỗi xuống lầu, đang định ra ngoài kiếm ăn, nhưng phòng bếp lầu 2 lại truyền đến khiến hắn không chút tiền đồ dừng bước chân.Hắn dòm dòm xung quanh trái phải trước sau một lượt.Trong hành lang không có người, phòng bếp cũng không có ai, quá tốt rồi.Hắn lặng lẽ meo meo lủi vào phòng bếp, phát hiện trên bàn có đặt một cái bát to gấp đôi bát trong tay Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, hắn tiếp tục đến gần nhìn nhìn, là một bát cơm rang trứng đầy ụ!

Vẫn còn đang bốc hơi nóng.Sau đó hắn nhận được tin nhắn của Lạc Hàn.[Búp bê Lạc]: Ê, bát cơm đó cho cậu đấy.Hừ!

Lắm trò!Tống Thiên Trạch ngay lập tức đáp lại.[🏀]: Xì, tôi mới không thèm.Trả lời xong liền nhét điện thoại vào túi, kéo ghế ra ngồi xuống, tỉ mỉ thưởng thức bữa tối của mình.Đến lúc bị Lạc Hàn phát hiện, chỉ cần nói không biết gì cả, có lẽ là bị mấy tên nhóc khác lén ăn mất rồi là được.Tống Thiên Trạch cầm thìa lên, khoét một thìa cơm lớn, “Tôi chỉ muốn xem thử tay nghề của cậu tốt bao nhiêu thôi, cũng chỉ có thể lừa gạt hai tên ngốc chưa bào giờ ăn cơm rang trứng kia thôi chứ gì.”

Ăn thìa thứ nhất –“Đù má, ngon vãi!”

Ăn thìa thứ hai –“Mẹ của con ơi, cái này do vị thần tiên nào làm ra thế??”

Ăn thìa thứ n –“Quá mẹ nó ngon rồi!

Xưa nay chưa từng ăn qua món cơm rang trứng nào ngon như vậy!

Hợp khẩu vị!”

Vừa nãy hắn còn cười cợt tướng ăn của Hà Tiểu Nặc, hoàn toàn không ý thức được tướng ăn hiện giờ của mình còn khoa trương hơn cả Hà Tiểu Nặc.Lạc Hàn chậm rãi bước đến sau lưng hắn, một tay chống trên bàn, lặng lẽ thưởng thực hiên trường vả mặt của người nào đó.“Ngon không?”

Tống Thiên Trạch ăn đến khí thế ngất trời, cả người và linh hồn đều tập trung vào bát cơm trước mặt, nào có rảnh chú ý tới ai đang đứng kế bên mình, chỉ liên tục gật gật đầu, “Ngon, cực kỳ ngon!”

Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời: “Siêu cấp ngon!”

“Tống Thiên Trạch, đây gọi là không thèm của cậu?

Hửm?”

Tống Thiên Trạch vừa đưa thìa đến bên miệng đột ngột phanh lại, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Hàn đang mỉm cười ‘dịu dàng’.Hắn ngay lập tức quăng thìa đẩy bát, chật vật liếm môi một cái, một dáng vẻ có tật giật mình, “Tôi, tôi mới không ăn.”

“Ồ, vậy lẽ nào là chó ăn bát cơm này?”

Tống Thiên Trạch: “……”

Ý cười bên môi Lạc Hàn càng thêm đậm, “Này, muốn ăn thì nói đi, tôi lại không nói không cho cậu ăn, nhất định phải mạnh miệng làm chi?”

“Tôi mới không……muốn ăn.”

Giọng Tống Thiên Trạch nhỏ dần.Hắn thật sự rất muốn tát bản thân một cái.Sao lại có thể không có tiền đồ như vậy chứ!Vì một lần xoa bóp mà khom lưng cũng thôi đi, bây giờ lại còn vì một bát cơm rang trứng mà khom lưng, có hợp lý không chứ!

Cái lưng rách này cũng sắp gãy tới nỏi rồi!……Bỏ đi vậy.“Cho cậu một cơ hội nói lại lần nữa, thích hay không?”

“……Thích.”

Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng cam chịu cúi đầu một tí.

Nếu còn tiếp tục cứng đầu nữa, vậy hắn cũng quá ngu ngốc rồi không phải sao, chút tính toán này hắn vẫn có.“Cái này còn tạm được.”

Lạc Hàn hài lòng gật đầu, “Vậy lần sau, làm cho cậu ăn tiếp nhé?”

Vừa nghe lời này, trong lòng Tống Thiên Trạch gần như hét một tiếng ‘tuyệt vời’, ảo não mặt mũi gì đó hết thảy đều quăng ra sau đầu.“Thật ư?”

Hắn thăm dò hỏi.Lạc Hàn đảo mắt, nói: “Cái này à, còn phải xem biểu hiện của cậu.”

Đây nào phải gay chết tiệt gì đó, đây rõ ràng là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn!
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 22: Tới đây uống với tôi một ly nào


Lạc Hàn đang dồn hết tâm trí vẽ một quả táo."

Nè Lạc Hàn, chín nam sinh khoa thể dục lần trước tôi đề cử với ông, ông đã chọn xong chưa?

Có mấy người hỏi tôi vẫn đang hỏi tôi có phải đùa giỡn với bọn họ không kìa?"

Lạc Hàn không đáp lời.Ánh mắt cậu nhìn qua có hơi trống rỗng, nhưng bút vẽ trong tay không hề dừng lại.Triệu Minh thử gọi cậu lần thứ hai: "Nè nè nè Lạc Hàn, phát ngốc cái gì đấy?"

Lạc Hàn vẫn không đáp lời cậu ta."

Không phải chứ, ông rốt cuộc đang vẽ thứ gì mà vẽ đến mất hồn luôn rồi vậy?

Để tôi xem xem......"

Triệu Minh kéo ghế đến trước mặt cậu, rướn cổ chăm chú nhìn giấy của cậu –"Hay lắm nhóc con, quả nhiên đã mất hồn rồi, Lạc Hàn vậy mà đang ve cơ bụng tám múi của đàn ông trên quả táo!"

Alo alo alo Lạc Hàn Lạc Hàn!

Ông đang làm gì đấy!

Ngu người rồi hả?

Không đến mức đó chứ không đến mức đó chứ?"

"Á, hả?"

Lạc Hàn cuối cùng cũng hồi thần, mới phát hiện ra mình đang vẽ thứ quái quỷ gì trên quả táo!Vừa rồi trong đầu cậu toàn là......Kết quả cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, tay lại không tự chủ mà vẽ ra luôn.Lạc Hàn lúng túng lấy tẩy xóa hết đi."

Minh nhi, vừa nãy ông nói gì cơ?

Tôi, tôi không nghe rõ."

"Ông, sẽ không phải đang chế ra cách vẽ 'cơ quả táo' gì gì đó chứ?"

"Không phải!"

Lạc Hàn yếu ớt giải thích cho hành vi kỳ lạ của bản thân, "Ai da, tôi, tôi chỉ tùy tiện vẽ chơi thôi, ông cứ làm như chưa nhìn thấy gì không được sao?"

"Ồ được được được, chưa nhìn thấy thì chưa nhìn thấy, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết một mặt cuồng dã này của ông đâu."

Lạc Hàn: "......"

"Tôi hỏi, trong số chín người anh em kia, ông rốt cuộc đã chọn trúng ai?"

"Vẫn, vẫn chưa chọn xong, tôi muốn tiếp tục cân nhắc kỹ lưỡng thêm chút nữa."

"Hửm, sao thế, hay ông chọn được người nào tốt hơn rồi?"

"Hay là......nói sau đi."

Hiện vẫn chưa thể xác định vị kia có chịu làm mẫu cho cậu hay không, lần trước tên kia chỉ gửi cho tấm ảnh cơ bụng, còn về việc rốt cuộc có chịu làm người mẫu cho cậu hay không cũng chưa tỏ rõ thái độ.Nhưng ít ra không phải hoàn toàn không có hy vọng nhỉ?*Tối chủ nhật, Lạc Hàn lần đầu tiên nhận được lời mời liên hoan của cộng đồng trái tim yêu thương.Bởi vì khoảng cách xa nên sau khi báo danh câu lạc bộ này vào năm thứ hai, xưa nay cậu cũng chưa từng tham gia vào hoạt động gì, chỉ treo lên cái danh, ngay cả bạn học cùng câu lạc bộ cũng chưa thấy qua mấy người.Dù sao thì tụ tập liên hoan cùng mấy bạn học xa lạ cũng là chuyện khá ngượng ngùng, cậu vốn không muốn đồng ý.

Nhưng 303 tối nay ngoại trừ cậu ra ba người còn lại đều không hẹn mà cùng ra ngoài tụ tập rồi, một mình cậu ở ký túc xá luôn cảm thấy rất quạnh quẽ.Cậu nghĩ ngợi một hồi, đi thì đi thôi, người mắc chứng sợ xã hội nhẹ như cậu đây cũng phải ra ngoài gặp và kết thêm nhiều bạn.Địa điểm liên hoan là một nhà hàng Mexico nổi tiếng cách khá xa thành phố E.Bố trí bên trong căn bản không giống nhà hàng, trái lại đâu đâu cũng giống một hộp đêm, Lạc Hàn vừa bước vào liền bị đèn màu hỗn độn chớp lóe đến mắt cũng phát khô tới nơi.Cậu cầm điện thoại nhìn ngó xung quanh, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc nào.Người phụ trách gửi vị trí cho cậu là bàn số 2.Bàn số 2, bàn số 2......"

Rốt cuộc là chỗ nào thế nào, sao lại nhiều người như vậy, thật nóng......"

Vào lúc này, Tống Thiên Trạch và Bình Tử đang ngồi nói chuyện phiếm ở bàn số 2.Một bộ phận trong cộng đồng trái tim yêu thương do sinh viên khoa máy tính cùng thành lập, người cùng chuyên ngành quen đến nỗi không thể quen hơn, cũng tự động ngồi tụ lại.Bình Tử mắt sắc ngay lập tức chộp được nam sinh có nhan sắc xuất chúng nhất trong đám người, liền dùng cùi chỏ huých huých Tống Thiên Trạch, "Ê ê ê, nhìn bên kia xem, nam sinh mặc áo sơ mi sọc caro xanh lục kia có phải Lạc Hàn không?

Tao đã từng nhìn thấy ảnh của cậu ta trên confession rồi, hẳn là không nhận nhầm đâu nhỉ?"

"Hả?

Cậu ta?"

Tống Thiên Trạch nghe tiếng nhìn sang, "Ái chà, trùng hợp ghê, chính là cậu ta đó."

"Đúng không đúng không, hôm nay mới có dịp may được chiêm ngưỡng dung mạo của bạn cùng phòng mày đó.

Cái đệt, cậu ấy thật con mẹ nó đẹp, nước miếng của tao cũng sắp chảy xuống tới nơi rồi."

Bình Tử gấp rút lấy điện thoại di động ra, tra tên Lạc Hàn trong nhóm, "Á đù, trùng hợp ghê, cậu ấy cũng là thành viên của bàn chúng ta này, nhưng hình như tìm không thấy thì phải, bằng không mày chào hỏi cậu ấy một cái đi?"

Cùng lúc Bình Tử nói câu này thì Tống Thiên Trạch đã lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Hàn, ánh mắt dừng lại trên người cậu.Lạc Hàn vừa nhìn cuộc gọi hiển thị: Chó lớn Tống.Giờ này Tống Thiên Trạch gọi cậu làm gì?"

Alo, gọi tôi chi vậy?

Chẳng phải cậu đã ra ngoài tụ tập rồi sao?"

"Hướng 4h, quay đầu."

"Gì cơ......"

Lúc Lạc Hàn quay đầu thì vừa vặn giao thoa ánh mắt với hắn.Bàn số 2, thứ 6 từ trái sang, tên ngốc mặc quần áo thể thao trắng đen xen kẽ, đầu đội mũ lưỡi trai đang vẫy tay với cậu.Người này hôm nay vậy mà con đeo khuyên tai sáng lấp lánh bên tai phải.......Đeo ở đó là giả vờ cho ai xem?"

Cậu, cậu cũng là thành viên của cộng đồng trái tim yêu thương?"

Lạc Hàn nhìn chằm chằm hắn một lúc, cau mày hỏi."

Ừ đấy, có duyên ghê ha búp bê Lạc."

Cách một khoảng cách nói dài không dài nói ngắn không ngắn, Lạc Hàn nhìn hắn hừ nhẹ một tiếng, "Ha, nghiệt duyên."

"Búp bê Lạc ngoan, tới chỗ ba ba nè."

".......Đầu óc Tống Thiên Trạch cậu có phải bệnh nặng lắm rồi không, có bệnh thì mau đến bệnh viên mà trị đi."

Sau đó cậu liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch bưng ly rượu trước mặt hắn lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ gợi đòn với cậu, lại còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Tới đây uống với tôi một ly nào.

Chừa chỗ cho cậu rồi nè."

Lạc Hàn ném cho hắn một ánh mắt ghét bỏ, đặt điện thoại bên miệng trả lời: "Đến ông nội cậu."

Tiếp đó vòng qua hắn, đến một góc khác ngồi xuống.Từ sau khi quan hệ dịu xuống đến nay, thái độ của Tống Thiên Trạch tuy đã thay đổi tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không bỏ được tật xấu thích trêu ghẹo cậu.

Nếu không sao có thể nói chó không đổi được thói quen ăn cứt chứ, Lạc Hàn xem như đã lĩnh hội được rồi.".......Không thèm đếm xỉa đến tôi luôn hả thằng nhóc thối kia?"

Bình Tử đã bị hắn chọc cười muốn chết, vui sướng vỗ thẳng lên đùi, "Ha ha ha ha ha đại thần của chúng ta cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha ha......tao nói này người anh em, ngày thường chẳng phải la hét om sòm nói ghét gay này gay nọ sao, gay người ta căn bản không muốn phản ứng với tên trai thẳng thối tha như mày đó có được không, buồn cười chết tao rồi."

Tống Thiên Trạch tức tối một hơi uống cạn đồ uống trong ly.Vì sao không muốn phản ứng hắn chứ!

Thà rằng ngồi chen chúc trong góc khó chịu như thế cũng không muốn ngồi bên cạnh hắn sao?
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Thông báo


Hé lô các bạn!

Hiện tại tui đang ngụp lặn trong đống đề cương ôn thi và tiểu luận, tới 26 mới ngoi lên được nên từ giờ tới 26 sẽ hong có chương mới nhe các bác, hẹn các bạn sau 26 tui sẽ cập nhật chương bù nhoé!

Mãi iu cả nhà ☺️💋🫶
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back