- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 14: Tống Phi Vũ đã chết
Chương 14: Tống Phi Vũ đã chết
Editor: Giừa-Hai nhóm lục lọi trong cửa hàng quần áo gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm được thêm năm huy hiệu nằm rải rác trong đống quần áo.Tiếp tục mày mò thì quá mất thời gian, họ quyết định đi đến địa điểm tiếp theo."
Nói mới nhớ, chẳng phải bọn mình định thử đánh mấy con ma-nơ-canh à?"
Trước khi rời đi, Ngụy Đa chán nản nắm tay một con ma-nơ-canh lắc qua lắc lại.
Con ma-nơ-canh chỉ mặc quần jeans, thân hình cao to, khuôn mặt cứng đờ.
So với mấy con có ngũ quan, con này trông lại khá ưa nhìn, chỉ là đôi mắt trợn tròn kia vẫn đáng sợ như cũ."
Ma-nơ-canh có động đậy đâu mà đánh?"
Đường Thiếu Không đáp.
Trong một tiếng vừa qua, đám ma-nơ-canh chẳng có động tĩnh gì, họ đã thử đấm vài cái, nhưng chúng đều chẳng có phản ứng gì.
Nếu không vì tối qua họ đang thấy chúng hoạt động, thì chắc giờ họ đều cho rằng đây chỉ là ma-nơ-canh bình thường.Ngụy Đa cảm thấy hơi tiếc, sờ lên cơ ngực con ma-nơ-canh, cảm thán: "Đàn anh, dáng người con ma-nơ-canh này đỉnh thật đấy, anh nói xem bao giờ em mới tập tành được ra như này nhỉ?"
"Kiếp sau rồi nói, đi thôi."
"Anh chẳng ủng hộ em tí nào hết..."
Đứa trẻ xui xẻo này vốn đang ngứa tay, sờ soạng thấy cơ ngực đẹp, cực kỳ ghen tị, thế là lại sờ thêm cả cơ bụng, rồi sờ xuống cả mông.
Đường Thiếu Không mất kiên nhẫn, định quát cậu nhóc, nhưng đúng lúc này cậu lại thấy con ma-nơ-canh bị Ngụy Đa nắm tay kia từ từ cúi đầu, mỉm cười nhìn Ngụy Đa."...."
"Thôi để em đi hỏi anh Tấn Hải vậy, anh ấy người còn đẹp hơn con ma-nơ-canh này."
Ngụy Đa không biết gì, lại xoa xoa cơ ngực của con ma-nơ-canh.
Trên ngực nó không có vòng tròn đỏ như tối hôm qua, hình như cái hình tròn đó chỉ hiện lên khi ma-nơ-canh sống dậy."
Đa Đa, đừng cử động..."
Đường Thiếu Không thấy ma-nơ-canh kia cúi đầu nhìn Ngụy Đa, còn chậm rãi há miệng.
Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp thấy ma-nơ-canh há miệng dưới ánh sáng rõ ràng.
Nó được làm bằng nhựa, nhưng cái miệng há ra lại co dãn kỳ lạ, càng lúc miệng càng rộng ra, bên trong đỏ lòm màu máu.Đường Thiếu Không ngoảnh lại tìm những người khác, thực ra họ đều ở cách đó không xa, nhưng muốn chạy đến cứu Ngụy Đa cũng không còn kịp nữa.
Cậu run rẩy, thò tay vào túi lấy đống phi tiêu."
Đừng nhúc nhích..."
"Sao thế?"
Ngụy Đa thấy sắc mặt Đường Thiếu Không là lạ, như vừa nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm.
Cậu ta định quay đầu lại, nhưng chỉ vừa ngẩng lên, đã đối diện với cái miệng đỏ lòm của con ma-nơ-canh.Ngụy Đa: "...."
Cứng đờ ba giây, cái miệng kia đã há hết cỡ, cắn một phát xuống, Ngụy Đa gào lên.Cùng lúc đó, chiếc phi tiêu trong tay Đường Thiếu Không bay vụt ra.Mọi người nghe thấy tiếng Ngụy Đa hét, vội vàng quay đầu lại, tiếp theo họ nghe thấy tiếng vật nặng đổ ập xuống.Khi quay đầu lại, họ chỉ thấy Ngụy Đa ngã sõng soài dưới đất, bên cạnh là con ma-nơ-canh năm ngửa, trên ngực nó cắm một cái phi tiêu, còn Đường Thiếu Không ở phía sau vẫn giữ nguyên tư thế ném phi tiêu.Ngụy Đa bị biến cố bất ngờ dọa cho ngây người, mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, lẩm bẩm: "Mạnh vãi..."
Cậu ta ở vị trí gần nhất, cũng là người thấy rõ nhất, vừa rồi lúc con ma-nơ-canh cắn xuống, một âm thanh xé gió vang lên, rồi sau đó là tiếng phi tiêu cắm vào vật cứng.
Giờ nhìn lại con ma-nơ-canh kia, chiếc phi tiêu cắm chuẩn giữa hồng tâm trên ngực nó, không lệch một li."
Không sao chứ?"
Tần Hoan chạy tới, lo lắng đỡ Ngụy Đa dậy."
Không sao không sao, em chỉ sợ quá thôi..."
Ngụy Đa sợ hãi nhìn con ma-nơ-canh nằm dưới đất, rồi lại nhìn Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không nghĩ cũng sợ, ngồi bệt xuống đất, tay vẫn còn hơi run lên.
Ngụy Đa khâm phục nói: "Đàn anh đỉnh quá rồi đấy, đúng là nhà vô địch ném phi tiêu có khác."
Đường Thiếu Không vai không thể khiêng, tay không thể xách nặng, nhưng ai ai quen cậu cũng đều biết, nhà vô địch giải ném phi tiêu các trường đại học trên toàn quốc năm ngoái chính là cậu.
Cậu và Ngụy Đa quen nhau cũng là từ câu lạc bộ ném phi tiêu.Có điều trước đây chỉ ném phi tiêu trong thi đấu, đây là lần đầu tiên cậu dùng chiêu này cho "người", tay không khỏi run bần bật.Đường Thiếu Không bất lực nói: "Cậu đừng có mà táy máy nữa...
Nếu vừa rồi anh mà run tay thì cậu bay đầu rồi."
"Còn ổn không?"
Tấn Hải kéo Đường Thiếu Không dậy, cậu gật đầu, cơn sốc đã qua nên cậu cũng khá hơn.
Thú thực, cảm giác ném một phát trúng hồng tâm quả thật rất đã.
Cậu vô thức định quay lại nhìn Tống Phi Vũ, nhưng lại chỉ thấy hắn ở phía xa, mặt mũi lạnh tanh, tay đan chéo, tựa như đang xem một vở kịch chán ngắt.
Lòng Đường Thiếu Không cũng nguội lạnh, lúm đồng tiền vừa lộ ra một chút đã lập tức biến mất.Sau một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người tiếp tục đi đến địa điểm kế tiếp.Dọc đường đi, Ngụy Đa kể lại cho Tần Hoan nghe chiến tích thi đấu của Đường Thiếu Không, Tấn Hải thỉnh thoảng cũng hùa theo hai câu, còn Sở Đông thì chỉ lẳng lặng nghe.Trong khi đó tâm điểm của câu chuyện, Đường Thiếu Không lại chẳng nói chẳng rằng với họ, cũng chẳng hề vui vẻ gì, cậu lặng lẽ đi chậm lại, sóng vai đi phía cuối với Tống Phi Vũ."
Tống Phi Vũ."
Đường Thiếu Không khẽ gọi, nhưng Tống Phi Vũ mặt không cảm xúc, cũng chẳng liếc cậu lấy một cái, cũng không đáp lại.Tình cảnh này y chang tối hôm qua, nhưng vai trò hai người đảo ngược, giờ tới lượt Tống Phi Vũ phớt lờ người kia.Đường Thiếu Không gọi thêm lần nữa, thái độ Tống Phi Vũ vẫn như vậy.
Cậu nghĩ, hai đứa mình đúng là quá rảnh nợ, anh tiến tôi lùi, tôi tiến anh lùi, chẳng dứt khoát được.
Tống Phi Vũ không đáp lại cậu, cậu cũng bực bội, chẳng nói gì nữa.Kế hoạch mua sắm tiếp theo là mua balo, bởi vì đồ đạc càng lúc càng nhiều, nếu không có thứ để đựng thì rất bất tiện.Theo chỉ dẫn của Sở Đông, họ đi đến thang cuốn lên tầng hai trung tâm.Nói là thang cuốn, nhưng thực ra là thang bộ, bởi vì ngoài họ ra thì trung tâm chẳng có khách khứa nào nữa, thang cuốn đã ngừng chạy từ lâu, nằm im lìm ở đó.Thang cuốn nằm ở khu vực giếng trời, ngẩng lên là có thể thấy các tầng lầu của trung tâm.
Đường Thiếu Không nhìn lên, từ tầng hai trở lên đều tối om om, cứ như phế tích.
Trên nóc tiếng trời là kính, bên ngoài hình như trời đang mưa, nhìn xuyên qua kính chỉ thấy mỗi mây đen.Đi lên tầng hai, không gian của tầng này được bố trí dạng hình tròn, ở giữa là giếng trời, các cửa hàng được xếp xung quanh trung tâm, còn có cả lối đi nối sang các tòa khác của trung tâm thương mại.Trên lối đi có nhiều quầy nhỏ không có mặt tiền, Sở Đông dẫn họ đến đó.Dọc đường, hơn một nửa số cửa hàng đều đóng kín cửa cuốn, vài gian khác thì trống rỗng, bên trong chỉ có rác bỏ lại, không kinh doanh gì.
Mấy gian hàng còn mở thì cũng vắng tanh như cũ, chẳng ai ghé thăm."
Trung tâm thương mại này của các anh trước đây cũng vậy à?"
Ngụy Đa hỏi."
Tôi không biết."
Sở Đông lắc đầu, "Trước đây đông lắm, cuối tuần còn chật kín người, cả nhà tôi đều đến đây, em gái tôi thích nhất là chơi ở đây..."
"Anh có em gái à?
Em gái anh mấy tuổi rồi?"
Sở Đông cười nhẹ, lắc đầu không đáp.Họ đi đến chỗ mua balo, trên các quầy hàng bày đủ thể loại hàng hóa: balo, ô che mưa, quần áo, kính râm...
đủ các thứ linh tinh lặt vặt.Tất nhiên, cũng không thiếu ma-nơ-canh.Balo ở đây kiểu dáng cũ kỹ, bình thường chẳng chẳng có ai mua.
Nhưng giờ họ không có lựa chọn nào khác, đành mỗi người chọn một cái."
Có huy hiệu này."
Tấn Hải tìm thấy một cái huy hiệu trong chiếc balo mình chọn, cả nhóm lại lật tung hết balo ra, muốn tìm thêm huy hiệu."
Á, ở đây cũng có này."
Ngụy Đa bất ngờ kêu lên, mọi người nhìn theo cậu ta, thấy tay con ma-nơ-canh đang cầm một huy hiệu.
Có điều nó nắm rất chặt, muốn lấy thì chỉ còn cách bẻ tay nó ra."
Cậu đừng có sờ lung tung nữa."
Đường Thiếu Không cảnh cáo, Ngụy Đa vội giơ tay tỏ vẻ em không đụng gì hết.Bọn họ nghĩ thầm, không chạm vào người ma-nơ-canh, lát nữa lấy gì đó chọc cái huy hiệu rơi ra là được.Nhưng không đợi cho họ nghĩ kỹ, không có báo trước gì, con ma-nơ-canh đột nhiên sống dậy.
Đường Thiếu Không và Ngụy Đa ở gần nó nhất, Đường Thiếu Không lại quay lưng lại với nó, nên khi nó đột nhiên cử động, cậu phát hiện chậm mất một nhịp.Cậu muốn lấy phi tiêu ra, nhưng không kịp nữa rồi, cậu quay đầu lại thì chỉ thấy bàn tay ma-nơ-canh vung tới trước mặt mình—Sau đó cậu bị Tống Phi Vũ kéo mạnh ra phía sau, con ma-nơ-canh vồ hụt đổ nhào về phía trước, Tống Phi Vũ trở tay lại đấm nó một cú, trúng ngay giữa ngực."
Bốp" một tiếng, con ma-nơ-canh ngã ngửa ra, bị Tống Phi Vũ hạ gục chỉ bằng một đòn.Chuyện xảy ra và kết thúc chỉ trong vài giây, Đường Thiếu Không được Tống Phi Vũ che chắn, đến khi con ma-nơ-canh ngã xuống thì cậu mới nhận ra mình lại được hắn bảo vệ.Thế nhưng lần này Tống Phi Vũ không quay đầu lại nhìn cậu, mà cứ vậy đi thẳng, trước khi đi Đường Thiếu Không nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Bạn gái cậu đâu sao không đến cứu cậu?
Gọi cô ta tới đi."
Đường Thiếu Không: "....."
Không phải đã tới rồi à?Tống Phi Vũ trước giờ vẫn luôn là hũ dấm chua, Đường Thiếu Không giải thích cũng vô ích, thích ghen thì cứ ghen đi.
Đường Thiếu Không cũng nóng tính, lắm khi bực mình, cậu còn làm thêm mấy cậu dặm mắm dặm muối vào cho hắn hiểu lầm thêm, chọc hắn tức chết thì thôi.Đường Thiếu Không bước đến bên cạnh Tống Phi Vũ, khẽ đáp lại một câu: "Lần sau sẽ giới thiệu hai người."
Quả nhiên Tống Phi Vũ vừa nghe xong đã quay phắt lại, đôi mắt lườm Đường Thiếu Không đầy giận dữ và tổn thương, hắn nghiến răng nói: "Vậy tôi cũng giới thiệu bạn gái tôi cho cậu, hẹn hò đôi đi."
Lần này tới lượt Đường Thiếu Không trợn tròn mắt, cậu biết Tống Phi Vũ có thể chỉ đang hù dọa mình thôi, nhưng lời này đâm vào tai cậu vẫn đau nhói.Hai người lườm nhau, ai nấy đều chỉ muốn đấm đối phương một phát.Ngoài kia mưa gió mạnh lên, đột nhiên một tiếng sấm vang dội ập tới, ầm ầm nhức tai nhức óc.Xuất hiện cùng lúc với tiếng sấm là tiếng la của Ngụy Đa và Tấn Hải."
Á— tới kìa!"
Tiếng sấm tựa như mệnh lệnh, vừa dứt một cái, tất cả ma-nơ-canh xung quanh đồng loạt sống dậy.Tần Hoan, Ngụy Đa và Tấn Hải ở cách họ một khoảng, ma-nơ-canh lao về phía họ, Tần Hoan tung một cú đá móc, sút bay một con.Bên phía Đường Thiếu Không chỉ có cậu và Tống Phi Vũ, ma-nơ-canh vừa cử động, hai người cũng chẳng chấp nhặt nữa, Tống Phi Vũ chắn trước mặt Đường Thiếu Không, còn cậu thì rút phi tiêu ra.Ở gần họ có tới mười con ma-nơ-canh, con đầu tiên lao tới, bị Tống Phi Vũ đá văng ra, hai con khác kẹp hai bên, hắn đấm ngã một con, quay đầu định xử con kia thì nó đã bị Đường Thiếu Không ném phi tiêu trúng.Hai người, một chơi cận chiến, một ném phi tiêu, phối hợp ăn ý, hạ gục từng con ma-nơ-canh một.Ở bên kia Tần Hoan chơi một chọi hai, một mình cô dẫn theo hai tên nhát gan, nhưng chẳng gặp khó khăn gì, ma-nơ-canh xung quanh cô cũng bay màu sạch.Bên Đường Thiếu Không đã xử lý hết đám ma-nơ-canh, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một con chó nhựa trang trí đã bất ngờ sống dậy.
Đường Thiếu Không là đứa sợ chó nhất trần đời, Tống Phi Vũ lập tức sút văng con chó ra, quay lại xem Đường Thiếu Không có bị dọa sợ không.Chính vào lúc này, ở quầy bên cạnh, một con ma-nơ-canh đột nhiên bật dậy.
Hóa ra đó là con mà Tống Phi Vũ vừa hạ, nhưng trong lúc hỗn loạn đấm không đủ lực, nên nó chỉ tạm thời mất khả năng di chuyển.Con ma-nơ-canh ở quá gần, mà Tống Phi Vũ lại quay lưng về phía nó, không thể phát hiện ngay, con Đường Thiếu Không thì lại bị đống đồ đặt ở cạnh quầy che mất tầm nhìn.
Lúc cậu nhìn thấy nó, con ma-nơ-canh đã há cái miệng đỏ lòm, ngoạm một cái vào cổ Tống Phi Vũ.Tống Phi Vũ thúc cùi chỏ về phía sau, trúng giữa ngực ma-nơ-canh, nó nhả miệng ngã ra, chết hẳn.
Thế nhưng vết thương trên cổ Tống Phi Vũ quá nghiêm trọng, máu phun xối xả, hắn đưa tay lên định bịt lại theo bản năng, nhưng máu mất quá nhiều, không thể đứng nổi, hắn ngã vào người Đường Thiếu Không."
Tống Phi Vũ?
Tống Phi Vũ?"
Chỉ trong nháy mắt, tim Tống Phi Vũ đã ngừng đập.
Đường Thiếu Không hoảng loạn, tay chân luống cuống, chỉ biết sờ mặt Tống Phi Vũ."
Cục cưng à, cưng ơi anh làm sao vậy, đừng làm em sợ!"
Tống Phi Vũ đã chết.-Hết chương 14.