Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 19: Tiếng cười át đi tiếng hét thảm thiết của Đường Thiếu Không


Đường Thiếu Không mắt đối mắt với quỷ búp bê, lông tơ trên người tức khắc dựng đứng hết lên.Tống Phi Vũ biến mất, phản ứng đầu tiên của cậu đó là quay đầu nhìn Tần Hoan ở phía bên trái mình.

Tuy rằng Tần Hoan sợ búp bê, nhưng dù sao có bạn đồng hành vẫn còn hơn là không có ai...

Thế nhưng điều khiến Đường Thiếu Không tuyệt vọng là khi cậu quay đầu sang, cậu nhận ra Tần Hoan ngồi bên trái cũng đã không còn ở đó.Thay thế vào vị trí của Tần Hoan lại là một con búp bê khác.Ngồi cạnh Tần Hoan cũng không phải Tấn Hải, mà lại là một con búp bê khác.Tất cả đồng đội đều đã biến mất, bị thay thế bằng búp bê khớp cầu.Những con búp bê đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đường Thiếu Không, phát ra những tiếng cười vui vẻ với cậu.

Trong thoáng chốc, phòng chiếu phim vang lên những tiếng cười "hì hì" liên miên không dứt, cậu bị vô số búp bê bao vây.Cậu gần như cho rằng đây là một cơn ác mộng, nhưng tiếng cười càng lúc càng tới gần cậu, và rồi ngay giây tiếp theo, con búp bê ngồi ở vị trí của Tống Phi Vũ đứng dậy, vươn tay về phía cậu.Đột nhiên, mọi tiếng cười đều biến mất.

Như thể bị tắt âm toàn bộ, chỉ trong nháy mắt tất cả tiếng cười đều tan biến không còn dấu vết."

Sao thế?"

Giọng của Tống Phi Vũ lại vang lên từ bên trái*.(Ở bên trên tác giả viết Tống Phi Vũ ngồi bên phải Đường Thiếu Không, còn bên trái là Tần Hoan, nhưng xuống đây lại là Tống Phi Vũ ngồi bên trái, mình không rõ là do tác giả viết nhầm hay cố tình viết vậy nên mình để nguyên nhe)Đường Thiếu Không ngơ ngác mở mắt ra, thấy Tống Phi Vũ đang khó hiểu nhìn cậu, còn đưa tay sờ trán cậu.Quái lạ?

Búp bê đâu rồi?

Đường Thiếu Không lại nhìn về phía Tần Hoan, con búp bê ngồi ở chỗ của cô cũng đã biến mất, Tần Hoan khẽ hỏi: "Thiếu Không sao thế?"

"Không sao..."

Đường Thiếu Không ngẩn ngơ lắc đầu.Màn hình phía trước vẫn đang chiếu phim, cảnh cô bé con phát hiện con búp bê cười với mình, sợ hãi hét lên.

Bố của cô bé nghe tiếng thì chạy tới, nghe cô bé nói búp bê cử động thì lập tức nhặt nó lên kiểm tra.

Thế nhưng lúc này búp bê khớp cầu lại chẳng hề nhúc nhích, bố cô bé cho rằng cô chỉ là gặp phải ảo giác, an ủi vài câu xong lại rời đi.Từ lúc Đường Thiếu Không nhìn thấy búp bê cho đến khi búp bê lao tới tấn công cậu, ít nhiều cũng đã 30 giây trôi qua.

30 giây đủ để cốt truyện tiến triển thêm một chút, nhưng cảnh phim hiện tại lại nối liền hoàn hảo với đoạn trước, như thể 30 giây kia không hề tồn tại."

Em sao vậy?"

Tống Phi Vũ thấy Đường Thiếu Không lộ vẻ hoảng hốt, hỏi thêm lần nữa."

Cứ như tôi vừa nằm mơ vậy..."

Đường Thiếu Không khẽ khàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tống Phi Vũ.Tống Phi Vũ khẽ nhíu mày, thì thầm đáp lại: "Vừa rồi anh vẫn nhìn em suốt, mắt em chưa từng rời khỏi màn hình, cũng không phải là ngủ, có lẽ là do trò chơi cố tình trêu chọc em, tạo ảo giác thôi."

Đường Thiếu Không gật đầu, biết rằng đó là ảo giác khiến cậu an tâm hơn phần nào.Một lát sau, Đường Thiếu Không chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhỏ giọng nói với Tống Phi Vũ: "Sao anh không xem phim mà cứ nhìn tôi làm gì?"

"Anh thích nhìn thì nhìn đấy, chia tay rồi em chẳng có tư cách quản anh."

Tống Phi Vũ nhướn mày, vươn tay tới nắm lấy tay Đường Thiếu Không, ghé sát tai cậu thì thầm: "Muốn nắm tay thì nắm, muốn hôn là hôn, em không có quyền quản anh."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên vành tai Đường Thiếu Không, hôn xong thì lập tức buông tay rút về chỗ mình, tránh bị Đường Thiếu Không cào.Tai Đường Thiếu Không tức thì đỏ ửng lên, cậu che tai mình lại trợn tròn mắt, nghĩ thầm ba năm không gặp, sao da mặt tên này lại dày thế không biết?Đường Thiếu Không bị hành động của Tống Phi Vũ quấy nhiễu, nhất thời quên mất ảo giác lúc này, tiếp tục xem phim.Kết quả điều tra của cảnh sát cho thấy đã có người dùng búa trong nhà đập vỡ cửa phòng, xông vào gây án.

Tuy nhiên trên búa không có bất kỳ dấu vân tay nào, mà mẹ của cô bé cũng không bị giết bằng hung khí, mà trên người bà lại có chi chít những vết răng dày đặc, như thể bị cắn chết lúc bà còn sống sờ sờ...Những dấu răng đó đều rất nhỏ, giống như chuột hay động vật nhỏ nào đó cắn, nhưng loại động vật nhỏ đó làm sao mà có sức mạnh cắn đứt tay chân con người khi còn sống cơ chứ?Thứ duy nhất lưu lại ở hiện trường có khả năng liên quan đến hung thủ là vài sợi tóc vàng.

Tóc dài khoảng 20cm, các sợi đều có cùng độ dài, giống tóc giả.Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cả vợ và chú chó trong nhà đều chết một cách kỳ lạ, bố của cô bé vội vàng đưa con gái mình rời khỏi ngôi nhà đó trong đêm.Cô bé đã nhận ra điều bất thường ở con búp bê khớp cầu, lúc thu dọn hành lý cố tình không mang theo búp bê, để lại nó ở trên giường rồi rời đi.Gia đình họ vốn sống trong một biệt thự ở vùng quê, giờ không dám ở lại nơi dân cư thưa thớt nữa, sợ thú hoang qua lại, vì vậy người bố đã dẫn con gái mình vào thành phố, tìm một khách sạn đông khách khứa, có an ninh tốt để ở tạm.Hai bố con đến khách sạn lúc trời đã khuya, cả hai đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cô bé đã không nhịn được mà ngủ gật.Người bố bế con gái lên giường, sau đó đi tắm rửa rồi mới lên giường.

Trước khi lên giường, ống nhìn con gái mình ôm con búp bê khớp cầu ngủ say, trái tim mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng được thư giãn đôi chút.Ngày hôm sau, người bố bị tiếng khóc của con gái mình đánh thức.Ông mở mắt ra, thấy con gái khóc đến mức run bần bật, vừa khóc vừa gào: "Cút đi!

Đừng có đến đây!"

Ông vội bế con gái lên, nhưng trong phòng không hề có một ai khsac, ông không hiểu con gái đang nhắc đến ai."

Con sao thế?"

"Búp bê, búp bê đến rồi!"

Cô bé con chỉ vào giường mình, chăn gối trên giường lộn xộn, không thể nhìn ra thứ gì.

Người bố vén chăn lên, thấy bên trong là búp bê của con gái.Người cha thở phào một hơi, nói: "Không phỉa chỉ là búp bê thôi sao?

Tối qua con còn ôm nó ngủ mà."

"Con không mang theo...

Con để búp bê ở nhà mà..."

Cô bé nói năng lộn xộn, người bố vốn nghĩ rằng cô bé bị cái chết của mẹ đả kích nên mới hoảng loạn nói nhảm.

Thế nhưng bỗng dưng, ông nhận ra có điều gì đó không đúng...

Ngày hôm qua khi bế con gái lên giường, tay cô bé không hề có búp bê, vậy tại sao chỉ đi tắm một lúc thôi mà búp bê đã lại xuất hiện trong lòng cô bé?Ông nhìn con búp bê khớp cầu, nó mỉm cười ngây thơ vô tội, trông như một con búp bê bình thường.

Thế nhưng sự cứng nhắc và kỳ dị trong dáng vẻ hệt như con người của nó khiến ông rùng mình.

Nhìn mái tóc của búp bê, ông nhớ đến mấy sợi tóc vàng mà cảnh sát tìm thấy trên giường vợ mình.

Tóc vàng, cùng một độ dài...

Không phải chính là tóc của búp bê sao?Người bố cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không để lộ ra điều gì, ông chỉ dỗ dành con gái, nói rằng nếu không thích thì họ sẽ vứt con búp bê đi.

Sau đó, không chờ thêm một phút nào nữa, ông thu dọn hành lý rồi vội vàng đưa con gái rời đi, để lại con búp bê khớp cầu trên giường khách sạn.Sau khi đi khỏi đó, người bố lại nhớ đến con búp bê mà ông thấy ở nhà đêm đó.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, ông vội hỏi con gái về nguồn góc của con búp bê.

Nghe cô bé kể rằng đã nhặt được nó ở công viên giải trí, rồi lại nhớ tới xác đứa trẻ được tìm thấy ở công viên mấy ngày trước, cũng ở trong vòng đu quay kia...Nghĩ đến đây, ông không tìm khách sạn mới nữa, mà dẫn con gái đến thẳng nhà thờ.Bối cảnh phim được đặt ở một quốc gia phương Tây thưa thớt dân cư, hai bố con chưa kịp tìm được nhà thờ thì trời đã tối.Ông bố sợ con gái mình bị lạnh, muốn lấy áo khoác ra cho cô mặc.

Ông thấy chiếc ba lô nhỏ cô bé đeo sau lưng phồng lên, nghĩ là áo khoác, không nghi ngờ gì mà mở nó ra.

Thế nhưng balo vừa mở được một nửa, ông chợt nghe thấy tiếng cười "hì hì" quái dị.Đó không phải giọng của con gái ông...Ông cúi đầu nhìn lại, thấy con búp bê thò đầu ra khỏi ba lô, cười "hì hì" với ông.

Trong nụ cười tươi đặc trưng của nó, ông còn nhìn ra được cả biểu cảm "mong chờ"...Cảnh con búp bê khớp cầu thò đầu ra quá ghê rợn, Đường Thiếu Không không nhịn được mà ngả người về phía Tống Phi Vũ.Vừa nghiêng người sang, cậu lại dựa hụt, bên cạnh không có gì hết...Cảm giác sợ hãi tột độ lập tức ập vào đầu óc Đường Thiếu Không, cậu trợn to mắt, không dám tin tưởng mà chậm rãi xoay đầu...

Chỉ thấy ở chỗ ngồi bên cạnh, Tống Phi Vũ đã lại biến mất từ lúc nào, một con búp bê khớp cầu đang ngồi ở vị trí của hắn."

Hì hì."

Búp bê khớp cầu rất hài lòng với vẻ mặt sợ hãi của cậu, đắc ý cười.Ảo giác, ảo giác, chỉ là ảo giác thôi...Nhịp tim Đường Thiếu Không tăng tốc, hơi thở cậu nặng nề.

Cậu nhắm mắt lại, không ngừng tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác, là trò chơi đang bày trò trêu cậu, khi cậu mở mắt ra lần nữa, mọi thứ sẽ biến mất thôi.Tiếng cười của búp bê trong phòng chiếu phim không ngừng vang lên, cái kiểu cười giả vờ ngây thơ đó khiến đầu óc Đường Thiếu Không tràn ngập hình ảnh búp bê ăn thịt người.Giả thôi, tất cả đều là giả...Đường Thiếu Không nghĩ vậy, quả nhiên tiếng cười dần dần ngừng lại.Cuối cùng, sự tĩnh lặng trở lại, không còn tiếng cười nào nữa.Đường Thiếu Không đợi thêm một lúc, xác nhận không còn tiếng cười nào nữa, cậu cuối cũng cũng chậm rãi mở mắt ra.Ngay trước mắt cậu, chỉ cách mặt cậu có 10cm, một con búp bê đang nhìn cậu.Phía sau nó là hàng loạt con búp bê khớp cầu khác, ở hàng ghế phía trước, ở ghế bên cạnh, bốn bề xung quanh cậu toàn là búp bê, hơn trăm con búp bê bao vây cậu, tất cả đều ngẩng đầu nhìn cậu.Đến cả màn hình ở phía sau cũng hiện hình ảnh con búp bê, khuôn mặt nó được phóng to gấp mấy lần, cũng đang nhìn Đường Thiếu Không.Phòng chiếu phim cực kỳ tối, nhưng con búp bê trước mặt lại quá gần, Đường Thiếu Không có thể nhìn thấy trong cái miệng hé mở của nó có những chiếc răng nhỏ li ti.Đến cả bộ phim cũng dừng lại, trong phòng chiếu không còn âm thanh nào khác.Không một ai động đậy, dù là Đường Thiếu Không hay là đám búp bê cũng đều đứng hình, như thể đang chờ đợi điều gì đó.Đột nhiên, con búp bê trên màn hình bật cười."

Hì hì."

Nó vừa cười lên, tất cả búp bê trong phòng chiếu cũng cười theo nó, tiếng cười "hì hì" tràn ngập khắp căn phòng.Trong khoảnh khắc đó, Đường Thiếu Không gần như sụp đỏ, cậu biết rõ rằng đây không phải ảo giác, mà là sự thật...

Cậu lập tức đứng dậy định chạy ra khỏi phòng chiếu, con búp bê trước mặt cậu bị động tác của cậu hất ngã, nhưng rất nhiều con búp bê khác cũng lao tới."

Tống Phi Vũ!

Tống Phi Vũ, anh ở đâu!"

Lối đi giữa các ghế rất hẹp, Đường Thiếu Không chân dài, vừa bước được hai bước thì đã bị đám búp bê ùa lên vây chật kín.Giữa lúc hỗn loạn, cậu ngã ngồi xuống ghế.Cậu muốn đứng lên, nhưng bàn tay cậu chạm phải toàn là tóc dài của búp bê, không những không thể đứng dậy được mà còn vô tình kéo một con búp bê đến trước mặt mình.Con búp bê đó há miệng về phía Đường Thiếu Không, trong miệng nó toàn là răng nhỏ sắc nhọn, Đường Thiếu Không nhìn thấy rõ mồn một.Quá gần, không kịp nữa rồi, búp bê khớp cầu nhào tới cắn một phát xuống cổ Đường Thiếu Không."

Cứu với!

Tống..."

Trong bóng tối, máu Đường Thiếu Không phun ra ào ạt, nhuộm đỏ mặt của cả đám búp bê.Máu tươi khiến chúng phấn khích không thôi, tất cả búp bê đều há miệng, cắn vào những phần cơ thể thể chưa bị cắn của Đường Thiếu Không.Tiếng cười hì hì vang vọng khắp phòng chiếu, át đi tiếng hét thảm thiết của Đường Thiếu Không, chỉ có một mình cậu biết rằng trước khi chết, cậu vẫn luôn gọi tên Tống Phi Vũ.Đường Thiếu Không đã chết.Vài giây sau, linh hồn của Đường Thiếu Không bay ra khỏi cơ thể.Đường Thiếu Không trôi nổi giữa không trung, nhìn đám búp bê tranh nhau xâu xé cơ thể mình, đủ loại cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng cậu, đến cuối cũng cậu thậm chí còn muốn bật cười.Điều duy nhất đáng mừng bây giờ đó là cậu đã chết, tạm thời không có gì cắn được cậu.

Cậu nhìn thấy một con búp bê ôm lấy đầu mình nhảy sang một bên gặm nhấm, rồi lại có một con khác lao tới cướp.

Thật sự không chịu nổi cảnh này, cậu dứt khoát trôi mình ra ngoài phòng chiếu.Vừa bay ra ngoài, cậu đã nhìn thấy bốn linh hồn khác cũng đang trôi nổi ở đó.Linh hồn của Tống Phi Vũ trôi ngoài cửa phòng chiếu phim mà cậu vừa ở, miệng không ngừng mắng chửi: "Sao lại không vào được?

Cho tao vào!

Không thể để Đường Thiếu Không ở đó một mình được!"

Hắn muốn đi vào phòng chiếu phim của Đường Thiếu Không, nhưng dường như có một kết giới nào đó chặn hắn lại, khiến hắn chỉ có thể sốt ruột ở bên ngoài.Mãi cho đến khi thấy Đường Thiếu Không bay ra ngoài, linh hồn Tống Phi Vũ mới dừng hành động lại, lo lắng nhìn về phía cậu.Ba linh hồn còn lại cũng nhìn cậu.Mọi người: "..."

Má nó, chết cả đám rồi.-Hết chương 19.
 
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 20: Chồng sẽ sớm tìm được cách cứu em


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.Cuối cùng Ngụy Đa là người mở miệng trước, ngượng ngùng nói: "Đàn anh... anh cũng đến rồi à..."

Năm linh hồn lơ lửng bên ngoài rạp chiếu phim, bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình.Ngụy Đa: "Vừa rồi, ở đoạn búp bê thò đầu ra khỏi balo, em thấy ống kính zoom lên, zoom nữa, zoom mãi đến khi đầu con búp bê chiếm cả cái màn hình, xong trông nó còn như kiểu lòi ra ngoài nữa, em còn nghĩ hiệu ứng 3D đỉnh ghê, chân thực ghê... xong cái búp bê nó bay vèo ra từ màn hình, cắn em chết tươi luôn."

"Có mỗi cái đầu, cậu chạy không thoát được hả?"

Tống Phi Vũ hỏi."

À, em có muốn chạy, nhưng cái đầu nó to bằng cả cái màn hình ý, chỉ riêng con mắt nó đã to hơn cả người em rồi."

"..."

Mọi người nhìn cậu nhóc với ánh mắt thương hại.Tấn Hải: "Tôi gặp chuyện cùng lúc với Ngụy Đa, cũng ở đoạn balo.

Lúc đó người ngồi phía sau bảo tôi là cô ta rơi đồ, nhờ tôi nhặt hộ.

Tôi còn chưa tìm thấy thì người ở phía trước cũng bảo rơi đồ, nhờ tôi nhặt; rồi tới người bên trái, bên phải..."

Ngụy Đa: "Thế rốt cuộc mấy cô đó làm rơi cái gì?"

Tấn Hải: "Rơi đầu."

Nghĩ đến cảnh Tấn Hải mò mẫm mãi mới tìm được đồ nhặt lên, xong lại phát hiện đó là đầu người, mọi người lại nhìn anh với ánh mắt thương hại.Tần Hoan: "Tôi...

đang xem phim giữa chừng thì đột nhiên thấy một con búp bê ngồi trên đùi mình, tôi đã hất nó ra."

"Sau đó thì sao?"

"Rồi lại có một con búp bê khác rơi xuống đùi tôi."

Cái cảm giác lặp lại liên tục thế này thực sự rất ghê rợn, đến lượt cô được mọi người tặng cho ánh nhìn thương hại.Đến lượt Tống Phi Vũ, hắn nói: "Tôi với đàn chị khá giống nhau, vốn là tay tôi đang ôm bé con...

Á!"

Tống Phi Vũ bị Đường Thiếu Không cào một cái, vội vàng đổi cách nói, "Lúc đó để thể hiện tình anh em hữu nghị, tôi đặt tay lên vai đồng chí Đường Thiếu Không, xong tự nhiên tôi thấy tóc đồng chí Đường dài ra, mặt nhỏ đi, dù rằng mặt của đồng chí Đường vốn đã nhỏ...

Á!

Tóm lại là!

Tóm lại là tôi thấy đồng chí Đường biến thành búp bê, búp bê cao bằng một bé gái bình thường, sau đó cả rạp đầy búp bê."

Mọi người thấy Tống Phi Vũ vừa phải chịu sự lộng quyền của Đường Thiếu Không, lại vừa cố giấu đầu lòi đuôi, càng nói càng lộ, mọi người không khỏi nhìn hắn với ánh mắt "hóng drama".Cuối cùng, còn lại Đường Thiếu Không.Đường Thiếu Không tóm tắt trải nghiệm của mình, giống như Tống Phi Vũ, nhưng quỷ búp bê mà Tống Phi Vũ gặp to bằng một đứa trẻ, còn đám mà cậu gặp được vẫn có kích cỡ búp bê bình thường.

Tất nhiên, xét về mức độ gan dạ, cậu có thể xem như người thảm nhất.Bọn họ tổng kết lại trải nghiệm của cả đội, đưa ra kết luận: Tất cả đều gặp chuyện khi chiếu đến một đoạn nhất định, lúc biến cố xảy ra, game sẽ tách lẻ người chơi ra, mỗi phòng chiếu chỉ còn một người, dù ở trạng thái linh hồn thì cũng không vào được phòng chiếu của người khác.

Mỗi người sẽ phải đối mặt với số lượng búp bê khác nhau, trong khoảng từ một đến hàng trăm."

Nhiệm vụ lần này là xem hết phim."

Đường Thiếu Không nói, "Vậy nên xem xong phim là được."

Xem hết phim là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên poster ghi là phim dài khoảng hai tiếng, mà từ lúc vào rạp đến giờ mới qua một tiếng.

Muốn câu một tiếng đồng hồ trước đám quỷ búp bê kia, nghe có vẻ không khả quan lắm...Mọi người còn chưa nghĩ ra được đối sách, Ngụy Đa đã đột ngột biến mất."

Cậu ta sống lại rồi, thời gian không chênh nhau nhiều lắm."

Tống Phi Vũ nói.Mỗi người đều có đồng hồ đếm ngược trên màn hình, chỉ còn lại vài giây, bọn họ lại sắp phải vào phòng chiếu phim.Tần Hoan mặt đầy lo âu, yếu ớt nói: "Tấn Hải, tôi sợ quá..."

Tấn Hải vẻ mặt khó xử, "Tôi cũng rất sợ..."

Hai người vừa dứt lời, đồng loạt biến mất.Chỉ còn lại hai người, Tống Phi Vũ nắm lấy tay linh hồn của Đường Thiếu Không, nghiêm túc nói: "Vợ à, lát nữa em vào đó cũng đừng sợ, chớp mắt cái là qua thôi, chờ chồng em tìm được ra cách giải quyết rồi sẽ tới cứu em ngay."

"Ai là vợ anh chứ!"

"Rồi rồi rồi, anh là vợ em, em là chồng anh, được chưa nào?

Em nghe rõ lời anh chưa, đừng..."

Tống Phi Vũ còn chưa kịp nói xong chữ "sợ", hắn cũng đã biến mất giữa không trung.Còn lại một mình Đường Thiếu Không trong thế giới linh hồn sau khi chết, cậu nghĩ đến việc lát nữa phải tự thân đối mặt với đám quỷ búp bê kia, cậu thực sự sợ hãi.

Làm sao bây giờ, Tống Phi Vũ có thực sự nghĩ được ra cách qua màn không?Trước mắt cậu lóe lên ánh sáng trắng, Đường Thiếu Không nhận ra mình đã quay lại phòng chiếu phim, trên màn hình phim vẫn chiếu, đến đoạn người bố quăng con búp bê khớp cầu ra khỏi balo, ôm con gái lên chạy như điên.Đường Thiếu Không quay đầu sang, Tống Phi Vũ vẫn còn ngồi bên cạnh cậu."

Tống..."

Trong rạp đột nhiên vang lên tiếng cười khanh khách của búp bê khớp cầu, trong nháy mắt, Đường Thiếu Không tận mắt nhìn thấy Tống Phi Vũ biến mất, một con búp bê thế chỗ.Con búp bê quay đầu nhìn Đường Thiếu Không, cười "hì hì" với cậu."!"

Đường Thiếu Không lập tức đứng lên, co giò chạy thẳng về hướng cửa phòng chiếu.Từng con búp bê quay đầu, tất cả đều nhìn về phía Đường Thiếu Không đang chạy trốn.

Một con búp bê nhảy lên lưng Đường Thiếu Không, cậu loạng choạng một chút, rồi lại một con khác nhảy lên lưng cậu, rồi thêm một con nữa...Trên màn hình lớn phía trước, người bố đang điên cuồng chạy, nhà thờ nhanh chóng hiện ra trước mắt.

Quay đầu lại, thấy con búp bê đang không ngừng đuổi theo họ, ông phát ra tiếng hét tuyệt vọng.Tiếng hét của ông bố xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết của Đường Thiếu Không, máu tươi một lần nữa phun ra tung tóe trong phòng chiếu tối om, vố số búp bê khớp cầu lao tới cắn xé cái xác của Đường Thiếu Không...Linh hồn Đường Thiếu Không bây lên, lặng lẽ nhìn cơ thể mình bị phanh thây.Cậu ngẩng lên nhìn màn hình, trong phim, người bố cũng bị búp bê cắn một miếng, vừa lăn lộn vừa ôm con gái, không ngừng khóc nấc lên.Đường Thiếu Không bay ra khỏi rạp, quả nhiên vừa mới ra đến nơi, cậu thấy tất cả mọi người đều đã ở bên ngoài, ngoại trừ Tống Phi Vũ.Ngụy Đa: "Đàn anh, anh cũng tới rồi..."

Đường Thiếu Không: "Lâu lắm không gặp..."

Đường Thiếu Không vừa nói xong, Tống Phi Vũ cũng bay ra.Chỉ sau một phút, bọn họ lại chết cả đám.Mọi người: "..."

Họ hồi tưởng lại chuyện xảy ra sau khi hồi sinh, tình huống mỗi người gặp đều không khác lúc trước, chỉ là nội dung phim có tiến triển một chút, thời lượng tương đương với thời gian họ chạy trốn.

Ngoài ra, lúc bắt đầu sẽ có khoảng ba giây an toàn, trong ba giây đó mọi thứ vẫn đều bình thường.Đường Thiếu Không: "Trước khi hồi sinh chúng ta có thể ở lại rạp xem phim."

Ngụy Đa hỏi: "Vậy nếu bọn mình chết nhiều lần, xong xem hết phim ở trạng thái linh hồn có được không?"

Đường Thiếu Không cảm thấy cậu nhóc nói có lý, nhưng Tần Hoan lại hỏi: "Nhưng ai là người xác nhận bọn mình xem hết phim?"

Mọi người im bặt, Tấn Hải nói: "...Là nhân viên rạp phim, sau khi phim kết thúc."

Vậy có nghĩa là, kể cả có dùng trạng thái linh hồn để xem hết phim, nếu không thoát được khỏi rạp thì vẫn là vô nghĩa, vì nhân viên không nhìn thấy họ.

Bọn họ vẫn cần phải sống sót đến khi xem hết phim, rồi đi ra khỏi rạp.Cả nhóm rơi vào tuyệt vọng, vàà càng tuyệt vọng thêm khi nghe Tống Phi Vũ nói: "Mọi người có để ý không?

Thời gian chờ hồi sinh dài hơn rồi."

Hắn vừa nói xong, mọi người chợt nhận ra thời gian chờ hồi sinh đã tăng từ ba phút lên bốn phút.

Nói cách khác, chết càng nhiều, thời gian chờ hồi sinh sẽ càng lâu.Ngụy Đa vẫn chưa hiểu lắm, Đường Thiếu Không giải thích lại cho cậu ta nghe: "Chúng ta phải xem hết phim, rồi rời khỏi rạp khi còn sống, đúng không?"

"Đúng."

"Vừa rồi khi chúng ta sống lại, cốt truyện nhích lên một đoạn ngắn, anh đoán là có liên quan đến thời gian chúng ta chạy trốn.

Nếu chúng ta chạy được ba phút mới chết, thì lần sau sống lại, phim sẽ bắt đầu chiếu từ đoạn sau ba phút đó."

"...Vậy là, phim còn lại một tiếng, nếu mỗi lần bọn mình chạy được ba phút mới chết, thì chỉ cần chết hai mươi lần là sẽ xem hết phim?"

"Đúng, nhưng với điều kiện lại mình phải chạy được ba phút, vừa rồi bọn mình còn chưa được một phút đã tèo hết rồi, đúng không?

Nếu mỗi lần chỉ được một phút như thế thì phải chết đến sáu mươi lần mới xem xong phim."

Ngụy Đa nghe xong, mặt mày rũ rượi, Đường Thiếu Không nói tiếp: "Tạm thời không bàn đến việc cuối phim mình có thoát được không, thời gian chờ hồi sinh của chúng ta sẽ càng ngày càng dài, mỗi lần tăng lên một phút.

Lần đầu 3 phút, lần hai 4 phút, lần ba 5 phút...

đến lần thứ sáu mươi thì phải ngồi chờ đến 62 phút mới sống lại được.

Vậy cậu thử tính xem, tổng thời gian ngồi chờ hồi sinh là bao lâu?"

Tụi học sinh khoa văn và học sinh dốt đặc ngồi nhìn nhau, cố gắng nhớ lại cái công thức tính này.Thế nhưng họ còn chưa kịp nhớ xong, mọi người đã lần lượt hồi sinh.Một phút sau, cả hội lại một lần nữa trôi lơ lửng ra ngoài.Ngụy Đa: "Lần này phải chờ năm phút..."

Tần Hoan: "Sao chị thấy cái công thức này quen quen...

Tấn Hải, anh có nhớ không?"

Tấn Hải: "Tôi học khoa văn..."

"Này, trí nhớ của em không phải đỉnh nhất à?"

Tống Phi Vũ nhìn Đường Thiếu Không.Đường Thiếu Không đúng là có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng học toán dở thật, thi xong đại học một cái là quên sạch trơn kiến thức toán rồi.

Dĩ nhiên là còn lâu cậu mới thừa nhận, chỉ trừng mắt nói: "Tôi hỏi để mọi người biết là sẽ tốn rất nhiều thời gian thôi mà, đâu có bảo mọi người tính thật!"

Ngụy Đa yếu ớt nói: "Nhưng không ngồi tính thì giờ bọn mình cũng đâu có gì khác để làm đâu..."

Lần thứ ba, thời gian chờ là sáu phút.Ngụy Đa - người gần kỳ thi đại học nhất - tính ra được: "Em biết rồi!

Là 1950 phút!"

Đường Thiếu Không mặt không cảm xúc, vỗ tay: "Ồ, giỏi quá."

Ngụy Đa vô cùng đắc ý: "1950 phút, là ba mươi hai tiếng rưỡi."

Mọi người: "..."

Ba mươi hai tiếng rưỡi, cộng cả thời gian chạy trốn nữa...

Làm tròn lên thì cũng ít nhất phải ba mươi tư tiếng, mà đấy còn là giả sử họ thoát được.

Chỉ một màn này đã phải tốn nhiều thời gian như vậy, thì còn chơi bời được gì nữa?Bảy phút, tám phút...Mọi người lơ lửng giữa không trung, chán đến mức muốn cạy tường, nhưng không cạy được.Tống Phi Vũ chán quá, bay tới chọt chọt mông Đường Thiếu Không chơi.

Sau khi biến thành hồn ma, độ nhạy xúc giác giảm đi, Đường Thiếu Không bị chọc mấy cái mới phát hiện, tức đến mức xù lông, bay qua bay lại đuổi theo Tống Phi Vũ.Đường Thiếu Không không đuổi kịp Tống Phi Vũ, bực bội trốn vào trong phòng chiếu phim của mình.Đường Thiếu Không không muốn xem cảnh mình bị phanh thây, vừa chết xong đã bay luôn ra khỏi rạp.

Hiện giờ cậu đi vào trong, chọn một góc để trôi lơ lửng, chán nản xem bộ phim trước mắt.Phim đã chiếu đến đoạn hai bố con trốn được vào nhà thời, vị cha xứ dùng chú ngữ trừ tà chặn búp bê lại.

Nó không vào được giáo đường, đứng ở bên ngoài gào thét giận dữ.Trừ tà...Đường Thiếu Không nảy ra ý tưởng, lập tức bay ra khỏi phòng chiếu.Cậu vừa ra khỏi cửa đã đâm thẳng vào lòng Tống Phi Vũ đang canh ở bên ngoài.Tống Phi Vũ mặt không biểu cảm, ôm chặt Đường Thiếu Không nói: "Lại nhào vào lòng anh.

Chia tay rồi đấy, em có chú ý giữ khoảng cách chút được không?

Em cứ thế này làm anh khó xử lắm."

Đường Thiếu Không lười để ý hắn: "Phim của anh chạy đến đoạn nào rồi?

Cha xứ trừ tà có tác dụng không vậy?"

Trong cả nhóm, Tống Phi Vũ là người câu kéo được lâu nhất, nội dung phim cũng chạy được xa nhất.

Hắn nói: "Trừ tà không có tác dụng, hôm sau mở cửa ra là búp bê ma lại vào được, hai bố con kia phải chạy đến nhà thờ khác lớn hơn..."

Tống Phi Vũ nói đến đây, cũng nhận ra điều gì đó.Hắn nhìn Đường Thiếu Không, thấy trong mắt cậu có chút ý cười.

Hai người vô cùng ăn ý, đã hiểu được đối phương nghĩ gì.

Tống Phi Vũ nhướng mày cười: "Được, lại cố thêm tí nữa nào, chồng sẽ sớm tìm được ra cách cứu em thôi."

Những người khác nhìn thấy cảnh này, âm thầm ghen tị: Có chồng sướng ghê...

Ủa, chồng á?-Hết chương 20.
 
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 21: Đã bỏ lại ba năm rồi, mấy phút này có là gì?


Họ còn chưa kịp nhiều chuyện, tất cả đã lần lượt hồi sinh.Đường Thiếu Không lại một lần nữa trở lại phòng chiếu phim, đây đã lần thứ bảy, dù có nhát gan đến đâu thì cậu cũng đã chán ngán cái cảnh Tống Phi Vũ ngồi bên cạnh biến thành búp khớp cầu rồi.

Chỉ là nỗi sợ hãi bị búp bê đuổi giết, nỗi đau khi bị cắn xé lại không hề giảm bớt theo số lần đó.Cậu lại một lần nữa điên cuồng tháo chạy, trong bóng tối này phi tiêu chẳng có tác dụng gì, vất vả lắm mới lết được đến lối đi, con búp bê đuổi theo phía sau cắn một miếng vào chân cậu.Cơn đau dữ dội ập đến, Đường Thiếu Không ngã xuống đất, lúc quay đầu lại thì thấy một con búp bê đang ngoạm bắp chân mình...Trò chơi này quá đỗi chân thật, cơn đau bị xé nát khi còn sống sờ sờ khiến tiếng kêu gào của cậu cũng trở nên méo mó, sau đó lại một con búp bê khác há miệng cắn nát cổ họng cậu, tiếng hét thảm thiệt đột ngột im bặt.Linh hồn của Đường Thiếu Không lại một lần nữa trôi ra ngoài, cậu nhìn cảnh bản thân bị xẻ thịt, đột nhiên cảm thấy may mắn vì game đã tách lẻ người chơi ra.Chứ nếu để cậu tận mắt chứng kiến Tống Phi Vũ bị hành hạ như vậy, chắc là cậu sẽ phát điên mất...Ở một nơi khác, Tống Phi Vũ vẫn đang chạy trốn.Hắn không chạy về phía cửa thoát hiểm, mà luôn chạy vòng vòng bên trong phòng chiếu phim, tìm mọi cách để kéo dài thời gian sống sót.Trong bóng tối, một đám búp bê quỷ đuổi theo sau hắn, phát ra tiếng cười khanh khách.

Có một vài con búp bê chạy vòng đến trước mặt hắn, hắn cúi người né tránh, loạng choạng tiếp tục chạy về phía trước.Trong phim, người bố đang đưa cô con gái trốn đến một nhà thờ mới.Trong nhà thờ có rất nhiều linh mục, họ nghe xong lời kể của hai cha con thì đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.Đủ rồi đấy, mau tua qua mấy tình tiết vô nghĩa này giùm cái!Tống Phi Vũ lòng nóng như lửa đốt, hắn biết nếu càng kéo dài thời gian xem được đầy đủ cốt truyện, trò chơi sẽ càng kết thúc muộn.

Bé con của hắn nhát gan như vậy, phải một mình đối mặt với bao nhiêu ma quỷ như thế, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức khóc lóc gọi chồng.Bỗng nhiên sau lưng hắn nặng trĩu, một con búp bê đã nhảy lên lưng hắn, cắn một miếng vào gáy hắn.

Cơn đau dữ dội ập tới, hắn ngã gục xuống đất, nhưng không kêu rên tiếng nào.

Đám quỷ búp bê nhảy vồ lên người Tống Phi Vũ, cắn xé cơ thể hắn.Tống Phi Vũ bị cắn đến mức máu me đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng gượng hơi thở cuối cùng, kiên trì không chết.

So với việc nghĩ về Đường Thiếu Không sợ hãi đến mức tim co thắt lại, chút đau đớn này chẳng là gì với hắn cả.Thêm một giây nữa thôi, sống thêm một giây là có thể biết thêm một giây cốt truyện rồi...Tuy nhiên, lại một con búp bê khác cắn vào cổ Tống Phi Vũ, máu tươi bắn tung tóe, Tống Phi Vũ đã chết.Chín phút, lần chờ hồi sinh này dài chín phút.Cốt truyện phim có phần trùng lặp với lần trước, nhưng linh hồn của Tống Phi Vũ không rời khỏi phòng chiếu phim, mà chăm chú nhìn màn hình đã xám xịt trước mặt.

Hắn đã hiểu rồi, thời gian sống lại kéo dài không phải để hành hạ người chơi, mà là để cho người chơi có thêm nhiều thời gian tìm manh mối vượt màn.Một lúc sau, phim cuối cùng cũng có tình tiết mới, một vị cha xứ tóc bạc phơ nói rằng mình đã từng gặp quỷ búp bê khi còn trẻ.Khung cảnh phim quay trở về quá khứ, một nhóm người khiêng một cái lồng sắt đến nhà thờ, trong lồng sắt nhốt một con búp bê khớp cầu xinh đẹp.

Những người bên cảnh không hiểu tại sao phải nhốt búp bê vào trong lồng, nghe bảo rằng con búp bê này sẽ giết người, họ lại càng không tin.Và như để chứng minh rằng nhóm người đó đã nói dối, trong những người tiếp theo, búp bê không hề có bất kỳ động tĩnh gì, giống như một con búp bê thật sự.Cho tới một đêm nọ, một cô bé sống ở gần đó đã lẻn vào trong nhà thờ, trộm đi con búp bê xinh đẹp kia.Hình ảnh hồi tưởng trong phim diễn ra với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cảnh gia đình cô bé bị giết, các cha xứ cố gắng trừ tà nhưng không thành.

Hết cách, một vị cha xứ đã đưa ra pháp bảo cuối cùng...Màn hình lóe lên ánh sáng trắng, Tống Phi Vũ phát hiện mình đã trở lại chỗ ngồi, bộ phim trước mắt cũng bị tua lại vài phút trước, chỉ là so với lần hồi sinh trước đó đã tiến thêm được khoảng ba phút nội dung.Chỉ thiếu chút nữa thôi mà!Tống Phi Vũ tức giận, trực tiếp đạp bay con quỷ búp bê đã xuất hiện ở bên cạnh.Lại lần nữa!

Nếu không xem được tình tiết quan trọng hắn sẽ... làm lại thêm lần nữa.Tống Phi Vũ lại một lần nữa chạy như điên.Ba phút sau, thi thể của Tống Phi Vũ bị xé thành mảnh vụn trước màn hình, còn linh hồn hắn thì bay lơ lửng phía sau, thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn màn hình.Vài phút sau, cuối cùng cũng tới rồi.

Vị cha xứ đó đã ra pháp bảo cuối cùng, đó là— thánh hỏa.Cha xứ dùng ngọn lửa thần thánh thiêu cháy quỷ búp bê, con búp bê phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ đáng tiếc là trước đó cha xứ đã tiêu hao quá nhiều thể lực, ngay lúc oan hồn trong cơ thể búp bê bay ra, ông đã không thể thực hiện nghi thức trừ tà cuối cùng, chỉ có thể để oan hồn đó trốn thoát.

May mắn là sau khi oan hồn này rời đi, mười mấy năm sau mới lại nhập vào một con búp bê mới.Thánh hỏa.Tống Phi Vũ đã biết được chìa khóa để qua màn, lập tức bay ra khỏi phòng chiếu phim.Bên ngoài phòng chiếu phim, những người khác đã nghe Đường Thiếu Không giải thích, đều đang chờ Tống Phi Vũ xuất hiện.

Hắn vừa ra tới nơi, tất cả mọi người đều như tìm được vị cứu tinh, mắt sáng rực, nhìn hắn đầy mong chờ.Tuy nhiên Tống Phi Vũ lại chỉ nhìn bé yêu của hắn, cảm thấy bé yêu của hắn đã chịu khổ nhiều rồi, trông có vẻ gầy đi..."

Cần thánh hỏa," Tống Phi Vũ nói với Đường Thiếu Không, "Thánh hỏa có thể thiêu chết quỷ búp bê."

"Thánh hỏa ở đâu?"

"Thánh hỏa là một ngọn nến trong nhà thờ đã cháy hàng trăm năm chưa tắt."

"Vậy phải đi tìm ở đâu!"

Mọi người vốn đang tràn đầy hi vọng, nghe đến đây đã đều sắp phát điên rồi.

Hiện tại họ đều đang bị nhốt trong rạp chiếu phim, biết phải chạy đi đâu tìm nhà thờ bây giờ?Phải làm sao đây?

Tất cả mọi người đều lo lắng, mắt thấy chỉ còn một phút nữa là mọi người sẽ lần lượt sống lại, nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra phải đi đâu để tìm thánh hỏa."

A!"

Ngụy Đa đột nhiên la lên.

"Em biết rồi!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ta, Ngụy Đa kích động nói: "Đạo cụ!

Đó là đạo cụ mà!

Chắc chắn phải có chỗ để đổi đạo cụ!"\Tống Phi Vũ bình thường thích chơi game, lập tức hiểu được ý Ngụy Đa, vội vàng kiểm tra giao diện game của mình.Quả nhiên, không biết từ lúc nào trong giao diện game đã có thêm một lựa chọn "Cửa hàng", mở ra bên trong có các loại đạo cụ có thể mua.

Sau khi tìm kiếm một chút, quả nhiên họ tìm được một đạo cụ [Thánh hỏa (dùng một lần)]."

Chính là nó!"

Tống Phi Vũ mừng như điên, "Bé con, em mau mua đi!"

"Từ từ đã..."

Đường Thiếu Không cũng đã tìm tháy, nhưng vẻ mặt hơi khó xử.

Không chỉ mình Đường Thiếu Không, những người khác đều có vẻ mặt kỳ lạ."

Sao thế?

Mau mua đi!"

Tống Phi Vũ gấp gáp la lên."

Tôi... không có điểm nào."

Đường Thiếu Không xấu hổ đáp.Cửa hàng đó cần dùng đến điểm số mà họ đã nhận được trước đó để mua đạo cụ, Thánh hỏa cần tổng cộng hai trăm điểm để mua.

Tuy nhiên, mỗi lần chết họ đều bị trừ điểm, số điểm của bọn họ vốn đã không nhiều, chết nhiều lần như vậy, điểm đã sớm về không.

Tần Hoan có nhiều điểm hơn một chút, nhưng cũng không đủ để mua."

Vậy anh mua cho em."

Điểm của Tống Phi Vũ vừa vặn đủ để mua hai thánh hỏa, hắn lập tức mua hai cái, chuẩn bị dùng hệ thống giao dịch giữa đồng đội để tặng cho Đường Thiếu Không.

Thế nhưng còn chưa kịp hành động, Đường Thiếu Không đã cản hắn lại."

Khoan đã, đừng cho tôi."

Đường Thiếu Không bình tĩnh nói, "Anh cho Tần Hoan trước đi."

"Hả?"

Tần Hoan vội vàng xua tay, "Cho Thiếu Không đi."

"Không, cho chị."

"Chị không cần..."

Tần Hoan liếc nhìn Tống Phi Vũ một cái, quả nhiên vẻ mặt hắn đang vô cùng nôn nóng: "Anh mặc kệ, em cầm lấy đi, lát nữa là có thể ra ngoài rồi."

Tống Phi Vũ không hiểu Đường Thiếu Không đang nghĩ cái gì, bé con vừa nhát gan lại vừa sợ đau như vậy, sao hắn có thể tiếp tục để bé con ở lại trong game?

Thế nhưng Đường Thiếu Không lại vô cùng kiên quyết."

Tôi nói, đưa cho Tần Hoan."

Cậu nói, "Hai người qua màn xong thì lập tức đi tích lũy điểm số, tích lũy đủ rồi thì quay lại giúp chúng tôi mua."

Đường Thiếu Không nói đúng, vào lúc này họ cần phải hợp tác với nhau, để người có sức chiến đấu cao hơn đi kiếm điểm số về cứu những người còn lại là phương án tốt nhất.Thế nhưng Tống Phi Vũ vẫn không từ bỏ, hắn đưa một cái cho Tần Hoan, "Vậy hai người đi đi."

"Tôi nói rồi, anh phải đi."

"Làm sao anh có thể bỏ em lại một mình trong đó được!"

Tống Phi Vũ cao giọng."

Anh bỏ em lại ba năm rồi, mấy phút này có nhiều nhặn gì đâu?"

Đường Thiếu Không bình tĩnh nói.Tống Phi Vũ lập tức im bặt, lặng lẽ nhìn Đường Thiếu Không.Thời gian còn lại mười lăm giây.Những người khác không dám nói lời nào, cảnh tượng drama bất thình lình này còn đáng sợ hơn bị búp bê đuổi giết nhiều.Đường Thiếu Không thở dài, cũng nhìn về phía hắn, nhẹ giọng bảo: "Em tin anh nhất định sẽ quay lại, được không nào?"

Mười giây.Tống Phi Vũ: "Vậy em hôn anh một cái đi."

Chín giây.Đường Thiếu Không: "Bớt giùm, đi mau đi."

Tám giây.Những người khác: "Hai người nhanh lên đi!!!

Không đủ thời gian đâu!"

Tống Phi Vũ dừng lại ở màn hình giao dịch, chỉ cần một ý nghĩ là có thể lập tức chuyển thánh hỏa sang cho Đường Thiếu Không.Đường Thiếu Không không còn cách nào, đành phải kiễng chân lên, miễn cưỡng hôn nhẹ một cái lên má Tống Phi Vũ như chuồn chuồn lướt nước.Hôn xong cậu muốn lùi lại luôn, nhưng Tống Phi Vũ lại trực tiếp đè đầu cậu lại, kéo cậu vào lòng, hung hăng hôn mạnh một cái lên môi cậu.

Đường Thiếu Không muốn giãy giụa, nhưng Tống Phi Vũ khẽ khàng vuốt ve gáy cổ cậu hai cái, cậu lại mềm nhũn ra, ngoan ngoãn như một chú mèo con."

Á!"

Quần chúng hóng chuyện vô cùng phấn khích.Tần Hoan đỏ mặt, liếc nhìn Tấn Hải một cái, Tấn Hải cũng đồng thời nhìn về phía cô.

Cô nhỏ giọng nói: "Anh... chờ tôi cứu anh."

Đã đến giờ, những người khác lần lượt bị kéo về phòng chiếu phim.Tống Phi Vũ cuối cùng cũng buông Đường Thiếu Không ra, cậu đỏ mắt trừng hắn."

Hài lòng chưa?"

"Hài lòng rồi."

Tống Phi Vũ thỏa mãn cười.Ánh sáng trắng lóe lên, hai người biến mất.Tống Phi Vũ trở lại phòng chiếu phim, trong tay có thêm một ngọn nến đang cháy.Vẻ mặt hắn tà ác, thuận tay dí ngọn nến vào con quỷ búp bê ở bên cạnh.

Sau đó hắn nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, quỷ búp bê trong nháy mắt biến thành một quả cầu lửa.Những con búp bê khác lần lượt tấn công, hắn vẫn ngồi yên ở đó, bắt chéo chân, dí nên vào từng con búp bê nhào tới."

Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ đến lượt mày."

Tống Phi Vũ một tay đẩy con búp bê ra, tay kia đốt một con khác.

Tiếng kêu la thảm thiết của đám quỷ búp bê vang lên liên tục, chúng rớt xuống đất, lại vô tình đốt cháy đồng đội bên cạnh.Nhựa cháy bốc lên mùi hôi nồng nặc, những con búp bê cháy dở mặt mũi bị tan chảy vô cùng dữ tợn.

Thế mà Tống Phi Vũ lúc này lại cảm thấy chúng đáng yêu vô cùng, chỉ kém bé yêu của hắn một chút thôi!Đường Thiếu Không hôn hắn rồi!Hahahaha!Tống Phi Vũ trong phòng chiếu phim ngửa mặt lên trời cười to, như một thằng điên.Vài phút sau, khắp phòng chiếu phim là một biển lửa, Tống Phi Vũ ngồi giữa biển lửa, vẻ mặt đắc ý nhìn bộ phim trước mắt.Trong phim, quỷ búp bê cũng đang bị thánh hỏa thiêu cháy, bộ phim đã đi đến hồi kết.Cuối cùng, màn hình tối đen, tất cả lửa cũng đồng loạt tắt ngúm, một lát sau, đèn trong phòng chiếu phim từ từ sáng lên.Tống Phi Vũ bước ra khỏi phòng chiếu phim, lấy cuốn sổ hoạt động ra cho nhân viên với vẻ mặt cứng đờ đóng dấu, sau đó phóng như điên ra khỏi rạp, chạy tới một cửa hàng bất kỳ có ma-nơ-canh.Vài phút sau, từ phòng chiếu phim lại lao ra một bóng dáng màu trắng, Tần Hoan cũng chạy tới một cửa hàng khác.Mười phút sau, hai người thở hổn hển, mỗi người mua được một thánh hỏa mới.Ở một nơi khác, Đường Thiếu Không và Tấn Hải đang lơ lửng trong thế giới sau khi chết, mỗi người nhận được một đạo cụ nhiệm vụ.Mười phút sau nữa, Đường Thiếu Không và Tấn Hải bước ra khỏi phòng chiếu.Chờ đón họ ở bên ngoài là Tống Phi Vũ và Tần Hoan.

Tống Phi Vũ mồ hôi nhễ nhại, tay còn bị thương, Tần Hoan cũng vậy, tóc tai bù xù, trên mặt còn có một vết thương rướm máu.

Mặc dù hai người trông nhếch nhác, nhưng trên mặt đều mang vẻ đắc ý tự hào, họ đã dựa vào sức chính mình để cứu được người mình thích.Bốn người nhìn thấy nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười."

Không để vợ chờ lâu chứ?"

Tống Phi Vũ hỏi."

Ai là vợ anh?"

"Rồi rồi rồi, không phải vợ, là vợ cũ, được chưa?"

Vất vả lắm mới qua màn này, bọn họ không nhịn được mà cùng ngồi xuống, mỗi người hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.Bỗng nhiên, Đường Thiếu Không nghĩ tới một việc."

Khoan đã, hình như chúng ta quên mất gì đó rồi..."

"Có à?

Đóng dấu hết rồi mà."

"A...

Ngụy Đa!"

Ở đầu bên kia, Ngụy Đa nước mắt đã chảy thành sông, vẫn còn đang bị cái đầu to khủng bố của con búp bê đuổi giết trong phòng chiếu phim, gào thét om sòm.Làm chó độc thân đúng là khổ quá mà.-Hết chương 21.
 
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 22: Hai anh rốt cuộc là... ai bỏ ai?


Đến khi Ngụy Đa được thả ra, cả người cậu nhóc đã bị hành hạ tả tơi, ngay cả nói cũng không nói nổi.Bọn họ tiêu tốn hết hơn bốn tiếng đồng hồ mới qua được màn này, ai nấy đều kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, cả đám ngồi bệt xuống sàn bên ngoài phòng chiếu phim mà ngẩn người ra."

Nhắc mới nhớ, Sở Đông đâu rồi?"

Đường Thiếu Không lên tiếng, "Cậu ta offline hơi lâu rồi đấy."

"Đúng rồi, anh ta đâu nhỉ?

Lúc xem phim còn ngồi cạnh em mà..."

Ngụy Đa thều thào.Đường Thiếu Không nhìn quanh quất, tìm kiếm bóng dáng Sở Đông.Đèn trong rạp chiếu phim ngoài đời vốn đã lập lòe, vào game kinh dị lại càng tối tăm hơn, cách có vài mét thôi đã chẳng thấy rõ gì nữa.Ở góc phòng kia có một con búp bê khớp cầu cao cỡ nửa người bình thường, lúc Đường Thiếu Không quay đầu nhìn thấy nó thì giật mình, nhận ra đây chỉ là một con búp bê dùng để quảng bá cho phim mới cảm thấy đỡ sợ hơn; thế nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa, cậu lại bị dọa sợ hết hồn thêm lần nữa.Trong bóng tối phía sau con búp bê, Sở Đông đang đứng đó với gương mặt không chút biểu cảm.Trong nháy mắt đó, cầu gần như lầm tưởng rằng Sở Đông là một con ma-nơ-canh, vì biểu cảm của anh ta quá cứng nhắc.Nhưng khi Sở Đông nhận ra ánh mắt của cậu, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi, bước về phía bọn họ."

Mọi người đang ở đây à?"

Giọng Sở Đông vẫn ôn hòa như thường lệ."

Cậu đi đâu vậy?"

Tống Phi Vũ ngẩng lên nhìn anh ta."

Tôi đi vệ sinh."

Sở Đông nói, "Lúc quay lại thì chẳng thấy mọi người đâu."

"Đi vệ sinh mà mất đến mấy tiếng đồng hồ, bị táo bón hả?"

Sở Đông không trả lời, chỉ mìm cười nhìn bọn họ.Đường Thiếu Không lặng lẽ dịch người sang một bên, cố gắng tránh xa Sở Đông thêm một chút.

Nếu cậu không nhìn lầm, vừa rồi trong bóng tối, biểu cảm của Sở Đông dường như có chút tiếc nuối.

Tiếc cái gì chứ?

Tiếc vì bọn họ không chết hả?Mọi người lại im lặng ngồi thêm một lúc nữa.Trên mặt Tần Hoan vẫn còn vết thương, có thể thấy vừa rồi vì gấp gáp kiếm điểm mà cô chẳng màng đến bản thân nữa.

Tấn Hải nhìn Tần Hoan, trên mặt anh không có nhiều biểu cảm, nhưng Đường Thiếu Không mơ hồ cảm thấy anh đang hơi căng thẳng.

Thấy vậy, Đường Thiếu Không lặng lẽ huých tay Tống Phi Vũ một cái.Tống Phi Vũ: ?Đường Thiếu Không lắc lắc ngón tay với hắn.Tống Phi Vũ lập tức hiểu ý cậu, lấy từ trong túi ra một chiếc băng dán cá nhân đưa cho cậu.

Đường Thiếu Không cầm miếng băng, lén đưa cho Tấn Hải.Tấn Hải nhìn miếng băng dán, nhất thời không hiểu ý Đường Thiếu Không, còn định đưa luôn cho Tần Hoan.Đường Thiếu Không thấy vậy vội vàng ra hiệu anh dừng lại, rồi làm thêm một động tác ám chỉ.

Một lúc sau, Tấn Hải cuối cùng cũng hiểu, gương mặt vốn nghiêm túc của anh hơi ửng đỏ, nói với Tần Hoan: "Cô bị thương rồi... tôi..."

Anh không nói tiếp được, đành phải im lặng mở miếng băng dán ra, cẩn thận dán nó lên mặt Tần Hoan.Tần Hoan cứng đờ tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.Dán xong xuôi, Tấn Hải khẽ nói: "Cảm ơn... cô thực sự rất giỏi..."

Chỉ một câu nói này thôi, Tần Hoan mấy nay luôn đau đầu vì phải giả vờ yếu đuối lập tức vui đến phát rồ, chẳng màng gì nữa, hai tai cô ôm mặt ngã ra sau, không nhịn được mà cười lên.Tấn Hải không hiểu sao trông cô lại vui vẻ đến vậy, chân tay luống cuống nhìn cô.Đường Thiếu Không thấy cảnh này xong cũng không nhịn được cười, Tống Phi Vũ thấy cậu cười lộ ra má lúm đồng tiền, mặt hắn không biểu cảm, lại nhét một miếng băng dán khác vào tay cậu.Đường Thiếu Không: ?Tống Phi Vũ nghiêng mặt, khoe khoang vết thương trên mặt mình.Đường Thiếu Không: ??Tống Phi Vũ cau mày, không kiên nhẫn chỉ trỏ thêm lần nữa, ám chỉ vết thương đây này, vì em mà bị thương đó.Đường Thiếu Không nhét lại miếng băng dán vào tay Tống Phi Vũ, mặt cũng không biểu cảm, nói: "Tay gãy rồi không dán được hay sao?"

Tống Phi Vũ lại nhét nó về tay cậu, cậu lại nhét trả lại, miếng băng dán mà cứ như thể cục sắt nung đỏ không ai cầm nổi.Ngụy Đa ngồi cạnh chứng kiến tất cả, oán hận nói: "Mấy người các anh chim chuột vừa thôi, có thể nghĩ đến con chó độc thân này tí được không?"

"Ai chim chuột chứ!"

Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ đồng thanh.Tần Hoan và Tấn Hải cũng lập tức ngồi thẳng lại, nhìn Ngụy Đa với vẻ "tôi không hiểu cậu đang nói gì hết".Ngụy Đa nhìn nguyên đám người dối trá này, trong lòng càng thêm uất hận.

Chưa nói đến Tần Hoan và Tấn Hải chưa thành đôi kia, nhưng Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ rõ ràng là đang cãi chày cãi cối mà.

Cậu ta nói: "Đàn anh, anh gạt em hơi quá rồi, rõ ràng anh đang hẹn hò với Tống Phi Vũ, lại bảo không quen anh ấy."

Đường Thiếu Không lập tức phản bác, "Ai hẹn hò với anh ta chứ!"

"Hai người còn vừa hôn nhau mà."

"Đó là anh ta ép anh!

Cậu nghĩ anh vui lắm hả?"

"Lúc đó trông anh thích lắm mà..."

Lúc đó Ngụy Đa nhìn thấy vị đàn anh bình thường cao quý lạnh lùng của mình lại ngoan ngoãn, mềm mại bị Tống Phi Vũ ôm hôn như vậy, cú sốc đó đến giờ cậu ta vẫn chưa nguôi nổi.

Ngụy Đa còn định nói thêm nữa, nhưng bị Tống Phi Vũ lên tiếng cản lại: "Ngụy Đa, cậu đừng kích động người yêu cũ của anh nữa, kẻo lát nữa em ấy cào cậu đấy."

"?"

"Cậu đừng hiểu lầm, đàn anh Đường của cậu có bạn gái rồi, sao còn có thể dây dưa mập mờ với người yêu cũ mình đã bỏ rơi chứ?"

Dù rằng trước đó đã đoán được mối quan hệ giữa hai người, nhưng nghe chính miệng người trong cuộc thừa nhận như vậy vẫn gây ra cú sốc không nhỏ.

Thế nhưng Ngụy Đa lại phát hiện có gì đó sai sai, lại nói: "Đàn anh đâu có..."

Mới nói được nửa câu, cậu nhóc lại bị Đường Thiếu Không cắt ngang, bình tĩnh nói: "Đúng đó, cậu đừng hiểu lầm, người yêu cũ bỏ rơi anh rồi đi tìm người mới, sao anh còn dây dưa được với anh ta được chứ?"

Vừa rồi hai người trông có vẻ hòa hợp, nhưng không có nghĩa là họ quên vụ ăn dấm sáng nay.Ngụy Đa không biết trời cao đất dày, không nhịn được còn hỏi thêm một câu: "Vậy rốt cuộc các anh... ai bỏ ai?"

"Anh ta" / "Cậu ấy!"

Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ đồng thời chỉ vào đối phương.Những người khác: "...."

Thôi được rồi, cuối cùng cũng ra dáng người yêu cũ phết rồi đấy.Chính vào lúc này, Sở Đông hoàn toàn không theo kịp chủ đề, đột nhiên nói: "Mọi người có thể cùng tôi đi mua quà lưu niệm không?"

"Quà lưu niệm gì cơ?"

Sở Đông chỉ về phía quầy bán hàng gần đó, "Em gái tôi thích búp bê, tôi muốn mua một con búp bê khớp cầu về cho em ấy."

Vừa xem xong phim kinh dị về quỷ búp bê mà còn đi mua?

Mọi người đều không thể hiểu nổi mạch não của anh ta.

Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ đều đang giận dỗi, đồng thanh nói "Không đi".Ngụy Đa thì chẳng để tâm, đứng dậy đi cùng Sở Đông.

Còn Tấn Hải và Tấn Hoan cũng đứng lên đi theo, nhưng giữ khoảng cách với Sở Đông và Ngụy Đa, rõ ràng là muốn có không gian riêng.Chưa đầy một phút, trước phòng chiếu phim chỉ còn lại Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ.Nhắc đến chuyện ai bỏ rơi ai, cả hai đều có chút bực bội, nhất thời không muốn nói chuyện với nhau.Tuy nhiên, khi Đường Thiếu Không liếc nhìn Tống Phi Vũ, thấy vết thương trên mặt hắn vẫn còn rướm máu, lòng cậu lại chợt mềm đi.Lại nhìn lên vết sẹo nhàn nhạt phía trên lông mày Tống Phi Vũ, trong lòng cậu lại càng dịu dàng hơn.

Vết sẹo đó là từ hồi học cấp ba, Tống Phi Vũ đánh nhau vì cậu nên mới để lại sẹo.

Tống Phi Vũ đẹp trai như vậy, vì cậu mà có sẹo, sao cậu có thể không đau lòng chứ?Cậu lẳng lặng bóc miếng băng dán đã bị vò hơi nhàu trong tay, mặt mày vô cảm dán "bộp" một cái lên mặt Tống Phi Vũ.Tống Phi Vũ ôm mặt trừng mắt nhìn Đường Thiếu Không, một lúc sau lại phát hiện đó là băng dán, hắn lại hừ một tiếng.

Mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ cau có, nhưng biểu cảm đã dịu đi rất nhiều, khóe miệng thậm chí còn hơi cong lên một chút, muốn giấu cũng không giấu nổi.Đường Thiếu Không nhìn hắn vừa dễ giận lại vừa dễ dỗ như vậy, không nhịn được mà cảm thấy hắn đáng yêu, vừa đáng ghét vừa đáng yêu.Cả hai người đều có tâm tư riêng, không ai để ý đến cánh cửa phòng chiếu phim ở phía sau lưng, một con búp bê đã bị cháy nửa mặt lặng lẽ bò ra ngoài, cố sức chui vào đống balo vứt bừa trên sàn.-Hết chương 22.
 
[Đm/Edit] Bạn Trai Cũ Hôm Nay Đã Tèo Chưa?
Chương 23: Chiếc balo lặng lẽ mở ra


Khi mọi người rời khỏi phòng chiếu phim, ai nấy đều đã kiệt sức, tiện tay vứt hết balo sang một bên rồi ngồi phịch xuống đất; việc mua sắm cũng chỉ là hoạt động tạm thời nên không ai mang balo theo, mấy cái balo vẫn bị chất đống trong góc.Con búp bê khớp cầu cháy một nửa kia lặng lẽ chui vào một trong những cái balo, mà ngạc nhiên đó là chẳng ai phát hiện ra.Một lúc sau, Sở Đông và Ngụy Đa quay lại với một con búp bê họ vừa mua, Tần Hoan và Tấn Hải cũng theo sau.Con búp bê khớp cầu nằm trong hộp nhựa trong suốt trông giống hệt con quỷ búp bê trong phim, khiến ai nấy đều nổi hết cả da gà, chỉ có mỗi Sở Đông là chẳng để tâm.Tần Hoan hỏi: "Sở Đông, cậu vừa xem cái phim kia xong mà không thấy sợ con búp bê này hả?"

"Sợ á?"

Sở Đông cầm hộp nhựa lên nhìn vào con búp bê ở bên trong, cười nói, "Tôi thấy con búp bê này được làm rất đẹp mà."

Mọi người không cách nào hiểu nổi gu thẩm mỹ của anh ta, Sở Đông lại nói: "Hơn nữa em gái tôi rất thích búp bê, bình thường con bé không có bạn chơi cùng nên tôi muốn mua một con búp bê về cho em ấy chơi."

"Em gái cậu bao nhiêu tuổi?"

Đường Thiếu Không hỏi, "Sao lại không có bạn chơi cùng?"

"Tám tuổi."

Sở Đông nói, "Con bé không ra ngoài được, chỉ có thể ở nhà."

Đường Thiếu Không nhận ra điều này có thể liên quan đến cốt truyện của game, thế nhưng dù hỏi tận mấy lần nhưng Sở Đông cũng chỉ nói em gái anh ta phải ở nhà vì một vài lý do, không thể rời khỏi nhà.

Cuối cùng, Sở Đông nói thêm: "Nếu mọi người đến thăm thì chắc em ấy sẽ rất vui, em ấy muốn ra ngoài chơi lắm."

Mọi người đáp lại qua loa, nhưng Đường Thiếu Không lại cảm thấy câu "ra ngoài chơi" đó có gì đó kỳ quái, nhưng không thể nói rõ được là ở chỗ nào.Trong game, có lẽ người chơi cần một khoảng thời gian để hoàn thành nhiệm vụ "xem phim", nên buổi tối họ không còn hoạt động nào khác.Sáng nay, thứ hạng của họ là xếp thứ hai từ dưới lên, vừa rồi chết nhiều lần như vậy, điểm số đã tuột về 0.

Để thứ hạng sáng ngày mai không quá thảm hại, họ quyết định là trước khi đi ngủ sẽ đánh thêm một đợt quái nữa.Mọi người xách balo lên, cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim.Ngoại trừ Sở Đông vốn đã mang theo balo từ lúc bắt đầu game, để cho hợp style đồng đội, họ đã mua một loạt balo cùng kiểu dáng nhưng khác màu: balo của Tống Phi Vũ màu đen, của Đường Thiếu Không màu trắng, Ngụy Đa màu vàng, Tần Hoan màu đỏ, và của Tấn Hải là màu xanh lam.Ngụy Đa thấy balo của Sở Đông hơi nhỏ, không nhét vừa con búp bê nên phải cầm ở tay, liền hỏi: "Anh có muốn để nhờ balo của tôi không?"

"Không sao, tôi cầm là được."

Sở Đông từ chối trước khi Ngụy Đa kịp mở balo ra, Ngụy Đa đành phải đeo lại balo của mình lên.Trời đã tối, nhiều cửa hàng đã kéo cửa cuốn xuống, khiến trung tâm thương mại vốn đã thiếu sức sống lại càng trở nên ảm đạm u ám hơn.Cả nhóm họ đi xuống thang cuốn, dọc đường nhìn thấy các tầng đều tối om, thỉnh thoảng còn vang vọng vài tiếng cười kỳ quái, khiến người ta rợn tóc gáy."

Tìm cửa hàng quần áo đi, có nhiều ma-nơ-canh."

Tống Phi Vũ tùy ý chỉ vào một cửa hàng thời trang, Tần Hoan gật đầu đồng ý.Vừa rồi hai người họ lập được công lớn trong nhiệm vụ rạp chiếu phim, lại được người mình thích công nhận, nên đang trong trạng thái sục sôi ý chí chiến đấu.

Đường Thiếu Không vừa nhìn thấy cửa hàng đó, chưa kịp hỏi "Không phải nó đóng cửa rồi sao?" thì đã thấy hai người kia tiến lên, muốn kéo cửa cuốn lên.Thế nhưng cửa cuốn là cửa điện, đương nhiên họ sẽ không thể kéo lên bằng tay không được, hai người kéo thử hai cái thấy không ổn lắm, Tống Phi Vũ nói: "Chị, không kéo lên được."

Phía trên cửa cuốn có khe hở, Đường Thiếu Không nhìn vào bên trong, thấy trong cửa hàng có một đống ma-nơ-canh, cậu vội vã quay mặt đi, thầm nghĩ không kéo lên được càng tốt, đổi sang cửa hàng khác giùm cái.Thế nhưng Tần Hoan lại chỉ sang, "Bên kia còn một cái cửa nhỏ nữa kìa."

"Được."

"Cửa đó là cửa sắt, chắc cũng không mở..."

Đường Thiếu Không chưa nói xong cậu, đã thấy hai người đó đồng loạt giơ chân đạp mạnh một cái, "Ầm" một tiếng, cánh cửa bật mở.Những người khác: "???"

Ngay cả Sở Đông cũng bị cách mở cửa bạo lực này làm cho sững sờ, lẽ ra người chơi phải hỏi anh ta xem còn cửa hàng nào khác để đi, rồi để anh ta dẫn họ đến một nhiệm vụ ẩn mới đúng, sao lại cứ bảo đá là đá luôn vậy...Hai người đá cửa ra xong, đồng loạt quay đầu lại.Tống Phi Vũ hướng về Đường Thiếu Không, Tần Hoan hướng về Tấn Hải, cả hai đều mang vẻ vô cảm chớp chớp mắt, rồi lại nở nụ cười vô cùng ngầu, sau đó như được bơm thêm máu gà, không thèm quay đầu lại lao thẳng vào cửa hàng tối om.Tấn Hải: "."

Đường Thiếu Không: "?"

Rốt chuộc Tống Phi Vũ học ở trường hàng không hay là cái trường phép thuật quái gì vậy?Đã có hai chiến binh mở đường, trong bóng tối, tiếng thở và tiếng cười của ma-nơ-canh vang lên.Trong số đồng đội còn lại, Sở Đông không phải con người, lại thường xuyên mất tích, Tấn Hải và Ngụy Đa thì không thể nào nhát gan hơn nữa, Đường Thiếu Không hết cách, đành phải cứng cỏi bật đèn pin lên, trở thành người thứ ba bước vào cửa hàng."

Tống Phi Vũ!

Mau bật đèn lên!"

Đường Thiếu Không hô một câu, lo lắng nhìn xung quanh.Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Đường Thiếu Không.

Cậu chưa kịp quay đầu, lại có một bàn tay khác nắm lấy cổ tay còn lại.Đường Thiếu Không run tay, điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng vừa bị chắn đi, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Mất đi thị giác, hai tay lại bị khống chế, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, sợ đến mức muốn kêu lên.Nhưng Đường Thiếu Không còn chưa kịp kêu, người nắm tay phải cậu đã la lên trước, đồng thời bên trái cũng vang lên một tiếng kêu nhỏ.Hai tiếng hét vang lên cùng một lúc, đèn trong cửa hàng bất ngờ sáng lên.Đèn sáng, Đường Thiếu Không nhìn thấy Ngụy Đa và Tấn Hải đang hoảng sợ nắm chặt tay mình, run như cầy sấy.Đường Thiếu Không: "..."

"Tay hai người lạnh quá đó."

Đường Thiếu Không hất tay hai người họ ra, im lặng nhặt điện thoại lên."

Đàn anh!

Anh đừng đi nhanh thế!

Chờ em với!"

Ngụy Đa vội vàng kéo áo Đường Thiếu Không, cẩn thận đi theo sau cậu, Tấn Hải cũng bám theo.Cách đó không xa, Tống Phi Vũ và Tần Hoan vẫn đang miệt mài đánh quái.

Trong ba người nhát gan, Đường Thiếu Không lại trở thành kẻ gan dạ nhất.

Cậu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đi tìm thêm huy hiệu để kiếm điểm nào."

"Đàn anh, anh phải bảo vệ bọn em..."

"Cút."

"Em cầm balo cho anh nhé."

Ngụy Đa nhìn balo của Đường Thiếu Không, "Đàn anh, sao balo của anh phồng thế?"

Balo của Đường Thiếu Không phồng lên, trông có vẻ đang đựng nhiều thứ."

Thế hả?"

Đường Thiếu Không không nhớ sao mình lại mang nhiều đồ như vậy, tiện tay sờ sờ phía sau thì mới nhớ ra, "À, áo khoác của Tống Phi Vũ, với cả bỏng ngô anh chưa ăn hết."

Ngụy Đa muốn giúp cậu xách balo, nhưng anh bạn chuyên xách balo cho Đường Thiếu Không đang bận đánh quái ở xa, nên cậu vẫn tự mình đeo.Vào trong cửa hàng, ba người họ đeo balo, lục lọi trong đống quần áo.Ở bên kia, Tống Phi Vũ và Tấn Hải cũng đang đeo balo.

Hai người họ nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ của người mình thích lúc nãy, liền biến thành chó hoang uống nước tăng lực, hung hãn lao vào đám ma-nơ-canh.Bên trong một chiếc balo nào đó, con búp bê với khuôn mặt bị cháy xém một nửa đang nở nụ cười.Còn ngoài cửa hàng, Sở Đông cũng đang ôm một con búp bê khớp cầu mỉm cười nhìn về phía bọn họ.Trước một kệ hàng, Ngụy Đa quỳ rạp xuống sàn, cầm điện thoại chiếu xuống bên dưới kệ, "Dưới này hình như có gì đó."

"Gì thế?"

Đường Thiếu Không cũng nằm sấp xuống sàn nhìn.Chỉ thấy ở chỗ sâu nhất có thứ gì đó, bị ánh sáng điện thoại chiếu vào thì cũng phản chiếu lại một tia sáng.

Đường Thiếu Không thử với tay vào lấy, nhưng không chạm tới, ngược lại tay còn dính đầy bụi."

Để anh."

Tấn Hải cao to nhất, tay cũng dài nhất.

Đáng tiếc là khi anh duỗi tay ra thì vẫn còn thiếu chút nữa.Anh đứng dậy cởi balo trên lưng xuống, dứt khoát nằm rạp xuống đất để mò vào.

Ngụy Đa thuận tay nhận balo của anh, lúc cầm lên thì kêu: "Ối, đàn anh, balo anh nặng thế, anh đựng gì vậy?"

Nói rồi cậu nhóc giơ tay bóp bóp balo thử."

Anh không muốn uống nước trong khách sạn nên mua mấy chai nước, không có gì khác."

Tấn Hải bắt được thứ gì đó, bò dậy xem, thấy đó là một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa kiểu cũ, bên trên có rỉ sắt."

Đạo cụ ẩn sao?"

Đường Thiếu Không cũng nhìn thử, "Mắt cậu cũng tinh ghê đấy."

"Em biết mấy chỗ như này chắc chắn có giấu cái gì đó mà."

Ngụy Đa đắc ý cười, Đường Thiếu Không bảo cậu nhóc cất chìa khóa đi.Ngụy Đa cất chìa khóa vào túi, rồi trả lại balo cho Tấn Hải.

Mặt Tấn Hải dính đầy bụi, anh giơ tay lên dùng tay áo lau đi.Lúc này, nhóm đánh quái đã trở lại, Tần Hoan nhìn thấy Tấn Hải từ xa, vội vàng chạy đến."

Ừm...

để tôi tìm khăn giấy."

Tần Hoan nói rồi, định lấy khăn giấy trong balo mình."

Không cần đâu!"

Tấn Hải vội xua tay."

Không sao, tìm được rồi."

Tần Hoan kéo cái túi nhỏ ở phía trước balo, lấy khăn ướt ra, đỏ mặt giúp Tấn Hải lau mặt.Đường Thiếu Không nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười hài lòng, không để ý rằng mặt mình cũng dính đầy bụi."

Cười cái gì?"

Tống Phi Vũ một tay kéo Đường Thiếu Không đến trước mặt mình, "Em là mèo tam thể hả?

Mặt bẩn hết rồi."

Tống Phi Vũ vươn tay vuốt vuốt mặt Đường Thiếu Không, cậu mạnh miệng kêu "Anh đừng đụng vào tôi", nhưng lại rất ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để Tống Phi Vũ lau giúp mình.Tống Phi Vũ nhìn cậu như vậy, nghĩ thầm không biết mèo con nhà ai, sao mà ngoan thế không biết!Đã đến giờ nghỉ ngơi, cả nhóm cùng nhau trở về khách sạn.Phòng ở vẫn như ngày hôm qua, bọn họ chia tay ở tầng bốn rồi về phòng mình, vừa vào phòng là lập tức quăng balo đi, mệt mỏi ngã bịch xuống giường."

Mệt chết mất..."

"Ai tắm trước nào?"

Trong khi mỗi người đều đang kêu ca mệt mỏi, thì ở một góc nào đó, một chiếc balo lặng lẽ mở ra, một con búp bê thò đầu ra từ đó.Nó nhìn người đang ngồi trên giường, cứng nhắc nở một nụ cười.-Hết chương 23.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back