Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 150


cMàu đỏ mang ý nghĩa may mắn.

Màu đỏ tượng trưng cho sự nồng nhiệt.

Là biểu tưởng của tình yêu và hôn nhân.

Đại diện cho sự dũng cảm và lòng chung thủy.

Phía sau là tấm ga trải giường màu đỏ mềm mại, phía trước là lồng ngực nóng bỏng cuộn trào.

Dây áo trễ xuống khuỷu tay, hơi thở Hạ Vãn Chi rối loạn, nửa đẩy nửa thuận theo.

“Hai hộp này đều là Dư Phi tự ý chuẩn bị, chúng ta thử lần lượt, nếu đều không thích, ngày mai anh trừ tiền thưởng của cậu ta.” Giọng Tạ Kỳ Diên trầm thấp, hơi thở nóng rực phả vào cổ Hạ Vãn Chi, lòng bàn tay to lớn hoàn toàn bao bọc lấy vai cô.

Hạ Vãn Chi: “…”

Thứ này không phải đều giống nhau sao.

Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết: “Không, không, không cần thiết đâu.”

Trừ tiền thưởng của người ta, đúng là giết người không dao.

Tạ Kỳ Diên khẽ cười: “Được, nghe lời vợ, vậy… chọn một cái?”

“Tùy anh…” Hỏi nữa cô thật sự sẽ khóc mất, nụ hôn của anh dần trượt xuống dưới, Hạ Vãn Chi hơi run: “Tạ Kỳ Diên… em…em căng thẳng.”

Tạ Kỳ Diên không nói gì, rất nghe lời tùy tiện chọn một hộp mở ra, giây sau nắm chặt eo cô, lúc cúi xuống giọng nói gần như khàn đi: “Đừng sợ.”

Anh nói: “Bảo bối, đừng sợ —”

Môi lưỡi quấn quýt, nhiệt độ cơ thể Tạ Kỳ Diên nóng bỏng, những nụ hôn sâu nông rơi trên làn da Hạ Vãn Chi.

Vừa hôn vừa dỗ dành.

Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy cảm giác tê dại và nóng bỏng lan rộng không ngừng, truyền đi khắp cơ thể qua các dây thần kinh.

Nóng bỏng.

Nóng ran.

Không khí gần như loãng đi.

Hạ Vãn Chi như con cá khát nước, sắp đến đỉnh điểm.

Dù đã khóc, cô cũng không nỡ mắng Tạ Kỳ Diên.

Cô cảm nhận được sự dịu dàng và kiềm chế lần đầu tiên của anh, cũng như sự mất kiểm soát vào phút cuối.

Cuối cùng Hạ Vãn Chi không chịu nổi nữa, há miệng mắng anh, nghiến răng cắn mạnh lên vai anh.

Siêu sale bách hóa
Hơi thở Tạ Kỳ Diên nặng nề: “Ngoan, cắn thêm một cái vào bên phải nữa, có đôi có cặp mới tốt lành.”

Một đêm tình nồng.

Nửa đêm sau Hạ Vãn Chi mơ hồ cảm thấy mình đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt được người ta phục vụ tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cùng chồng mới cưới ôm nhau ngủ.

Mở mắt ra đã là ngày hôm sau.

Giao thừa, tiễn năm cũ đón năm mới.

Tối qua Hạ Vãn Chi mệt quá ngủ luôn, sau đó không để ý Tạ Kỳ Diên sống chết thế nào, mà Tạ Kỳ Diên cũng không dám làm quá, sợ làm cô bị thương.

Cho nên sáng sớm, hai người gần như mở mắt cùng lúc.

“Chào buổi sáng, bà Tạ.” Đầu ngón tay Tạ Kỳ Diên vu/ốt ve đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng của Hạ Vãn Chi.

Đợi não khởi động, điều đầu tiên hiện lên là âm thanh vừa đau vừa sung sướng của chính mình đêm qua, Hạ Vãn Chi chớp mắt, kéo chăn che kín đầu.

Điện thoại trên bàn liên tục rung, tin nhắn của Khương Bách Xuyên dồn dập đến, Tạ Kỳ Diên nhớ ra chuyện chính, không kéo chăn của Hạ Vãn Chi, cách lớp chăn ôm cô một cái, giọng nói rõ ràng mang theo sự vui sướng thỏa mãn: “Mười một giờ Khương Bách Xuyên và Vân Lệ đến, anh đi chuẩn bị đồ ăn trước, em xấu hổ xong rồi thì dậy nhé.”

Nghe thấy tiếng anh mặc quần áo sột soạt, Hạ Vãn Chi một phát vén chăn lên, vừa chỉnh lại mái tóc rối bù vừa lườm anh một cái: “Anh mới xấu hổ.”

Khác với giọng nói du dương tối qua, giọng cô bây giờ đã khàn đặc, Hạ Vãn Chi ho khan mấy tiếng, xấu hổ quá lại chui vào chăn.

Nửa tiếng sau, Hạ Vãn Chi lề mề kéo lê thân thể đau nhức ê ẩm dậy, Tạ Kỳ Diên đợi cô rửa mặt xong liền mang một ly nước mật ong ấm đến đút cho cô uống.

Hạ Vãn Chi làm ẩm cổ họng, giọng nói miễn cưỡng hồi phục.

Mười một rưỡi trưa, Khương Bách Xuyên và Vân Lệ mang quà cưới đến cửa —

“Tân hôn vui vẻ!”

“Giao thừa vui vẻ.”

Hạ Vãn Chi bị Vân Lệ ôm đến lùi lại mấy bước, trong nhà có máy sưởi, cô mặc không nhiều, Vân Lệ mắt tinh nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, mặt mày hớn hở nhướng mày với cô.

Hạ Vãn Chi lườm Vân Lệ một cái để cô ấy ngậm miệng lại.

Vân Lệ cười cong cả mắt, ý vị thâm trường nhìn Tạ Kỳ Diên: “Tạ tổng, chúc mừng, chúc mừng! Ôm được Hoàn Tử về!”

Nhìn Tạ Kỳ Diên thần sắc rạng rỡ, tràn đầy phong thái người đàn ông đã có vợ, Vân Lệ thầm cảm thán đúng là kỳ diệu.

Người này kết hôn hay chưa, nhìn một cái là biết ngay.

Mày Tạ Kỳ Diên hơi nhướng lên: “Cảm ơn, cũng chúc cô và…”

“Hoàn Tử chúng ta đi xem giấy đăng ký kết hôn của cậu đi —” Vân Lệ không nghe nổi lời trêu chọc, kéo Hạ Vãn Chi vội vàng chuồn đi.

“Chúc cậu sớm ôm được Lệ Chi về.” Tạ Kỳ Diên chuyển đối tượng chúc phúc.

Khương Bách Xuyên đưa nắm đấm ra đấm vào vai người bạn tốt của mình: “Mượn lời chúc tốt đẹp của cậu. Nói xem, sau khi kết hôn cảm giác thế nào?”

Tạ Kỳ Diên cười như không cười, không hề che giấu sự vui sướng của mình: “Cậu không có vợ, nói cậu cũng không hiểu.”

Khương Bách Xuyên: “…”

Hôm nay giao thừa, chiều Tạ Kỳ Diên phải đưa vợ mình về nhà ăn cơm tất niên cho nên chưa đợi Khương Bách Xuyên và Vân Lệ đến anh đã nấu gần xong cơm rồi.

Khương Bách Xuyên nhận lấy chiếc tạp dề anh ném qua, liếc nhìn sự chú ý của bạn gái mình đều ở chỗ Hạ Vãn Chi, đành phải tự mình buộc tạp dề.

Tạ Kỳ Diên có vợ cũng phải tự mình buộc, anh ta lập tức thấy cân bằng.

Trong phòng khách, Hạ Vãn Chi lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho Vân Lệ xem.

Giấy đăng ký kết hôn mới nhận hôm qua, vẫn còn nóng hổi, Vân Lệ cầm trong tay mở ra rồi lại đóng lại, xem đi xem lại mấy lần: “Kỳ diệu, thật kỳ diệu, chỉ sau một đêm, hai người đã thành vợ chồng rồi.”

Hạ Vãn Chi mở một chai rượu vang đỏ, dở khóc dở cười nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Vân Lệ, ra hiệu cho Khương Bách Xuyên: “Trị bạn gái anh đi, cô ấy điên rồi.”

Khương Bách Xuyên bưng một đĩa vịt quay lên bàn, đi ngang qua Vân Lệ ghé sát vào hôn cô một cái, trị cô: “Không cần ghen tị, chỉ cần em muốn, qua tết chúng ta cũng đăng ký.”

Vân Lệ lườm anh một cái: “Mơ đẹp quá đấy!”

Khương Bách Xuyên nhướng mày: “Vậy tết về nhà anh ăn cơm.”

“Anh lại mơ…” Vân Lệ do dự vài giây.

Khương Bách Xuyên nhận ra ý của cô, ý cười trong mắt càng sâu, nhân lúc cô ngẩn người lại cướp thêm một cái hôn: “Vậy quyết định như vậy đi.”

Vân Lệ lau nước bọt trên mặt: “…”

Cất kỹ giấy đăng ký kết hôn quý giá của mình, Hạ Vãn Chi thuận theo chủ đề hỏi tiếp: “Tiểu Lệ Chi thân mến, Tết này cậu có về nhà anh ấy ăn cơm không?”

Vân Lệ ho nhẹ: “Nếu thịnh tình khó từ chối thì miễn cưỡng về vậy.”

Hạ Vãn Chi ôm gối cười ngả nghiêng, người nghiêng đi, vùng da cổ lộ ra, Vân Lệ liếc thấy, mắt trợn to đồng thời khẽ “hít” một tiếng.

Hạ Vãn Chi vội vàng che lại: “…”

“Đừng nói.” Hạ Vãn Chi cảnh cáo cô.

Vẻ mặt Vân Lệ đầy ẩn ý: “Có giấy tờ rồi đúng là khác hẳn ha, vợ chồng mới cưới, điên cuồng thật.”

Hạ Vãn Chi lấy gối che mặt giả chết.

Vân Lệ ghé sát vào hỏi nhỏ: “Tạ tổng nhà cậu lại có thể nhịn để hôm nay cậu còn tung tăng đứng trước mặt bọn tớ á?”

Thịt đến miệng rồi, không ăn ngấu nghiến sao?

Hạ Vãn Chi bịt miệng Vân Lệ: “Cậu nói nhỏ thôi…”

Những lời nghi ngờ này không thể để đàn ông nghe thấy.

“Tớ hiểu rồi, lần đầu tiên phải kiềm chế một chút.” Vân Lệ tự mình đưa ra kết luận.

Hạ Vãn Chi: “…”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 151


Đêm Giao thừa đoàn viên, Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi tranh thủ trước khi trời tối về nhà họ Tạ ăn bữa cơm tất niên.

Hạ Vãn Chi sáng nay chắc ngủ không đủ giấc nhưng bị đồng hồ sinh học đánh thức, trưa tiếp đãi Khương Bách Xuyên và Vân Lệ đến ba giờ chiều, tiễn cặp đôi nhỏ đi rồi lại về Lan Đình Biệt Viện sửa soạn bản thân. Đến khi ngồi lên xe trở về nhà họ Tạ, vừa trò chuyện với Tạ Kỳ Diên được một lúc cô đã bắt đầu gà gật.

“Ngủ một lát đi.” Tạ Kỳ Diên nhìn ra được cô đang cố gắng gượng.

Hạ Vãn Chi lắc đầu: “Không sao, cũng không buồn ngủ lắm, sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời liền ngáp một cái.

Hạ Vãn Chi khịt mũi, khẽ kêu lên một tiếng rồi lau lớp hơi nước nơi đuôi mắt, trách anh: “Tiêu hao thể lực quá độ mà không kịp bổ sung năng lượng nên mới buồn ngủ, đều là lỗi của anh cả.”

Một câu khiến người ta lập tức nhớ lại chuyện tối qua.

Tạ Kỳ Diên bật cười: “Là anh hầu hạ không chu đáo, đúng là nên bị phạt.”

Phạt thế nào đây?

Tạ Kỳ Diên tự đề cử: “Do thiếu kinh nghiệm, nên tối nay bà Tạ có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh đảm bảo tối nay nhất định sẽ…”

“Anh im đi.” Hạ Vãn Chi lập tức tỉnh táo lại, vừa trách vừa đỏ mặt, “Đừng có mơ.”

Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Tạ, Hạ Vãn Chi xuống xe rùng mình một cái, rõ ràng thời tiết không tệ nhưng gió thổi buốt xương hơn mọi khi.

“A Diên.” Tạ Kỳ Diên đang lấy đồ trong cốp xe, Hạ Vãn Chi tiến lên đưa tay ra nhận, nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh đón tết ở nhà họ Tạ sau khi lớn phải không, anh…”

“Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không sao cả.” Tạ Kỳ Diên không đưa đồ cho cô, mấy món đồ này cũng không nhiều, đều là mang cho Tạ Đàn, anh xách một tay, tay còn lại thì đưa ra nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, “Đi thôi.”

Hạ Vãn Chi mím môi, liếc nhìn anh một lúc.

Thật ra không phải lo lắng anh có sao không, quen nhau lâu rồi, Hạ Vãn Chi biết anh sẽ không để ý đến những người và những chuyện không quan trọng.

Điều cô vừa định hỏi, là hỏi anh tâm trạng thế nào.

Nhưng bây giờ không cần hỏi nữa.

Cô nhìn ra rồi.

Thời gian về vừa đúng, hoặc nói là Tạ Kỳ Diên cố ý chọn thời điểm này về.

Vừa đến giờ cơm, bàn ăn thịnh soạn đầy ắp không khí tết, ông cụ trước khi động đũa nói vài câu: “Năm nay, nhà họ Tạ chúng ta có thêm hai thành viên mới, một, là cháu gái nhỏ của ta, Tạ Đồng, hai, là cháu dâu trưởng của ta, Tiểu Hoàn Tử.”

Ông cụ hít một hơi thật sâu, khóe mắt hơi đỏ, cười nói: “Lão già ta rất vui, thực sự rất vui!”

“Tiểu Hoàn Tử thì mọi người đều biết rồi, cũng rất thân quen. Tạ Lâm, Tạ Nam, còn có Tạ Đàn, từ nay về sau cô ấy chính là chị dâu của các cháu, là người nhà của chúng ta, phải đối đãi lễ nghĩa, nghe rõ chưa?”

Câu nói này ngoài mặt là nhắc nhở đám hậu bối, nhưng thực chất cũng là lời cảnh cáo cho mấy chú hai, chú ba trong nhà.

Tạ Lâm là người đầu tiên lên tiếng: “Nghe rõ rồi ạ.”

Siêu sale bách hóa
Ánh mắt Tạ Nam lơ đãng, dừng lại trên người Hạ Vãn Chi vài giây, gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Chỉ riêng gia thế của Hạ Vãn Chi, có thể không gọi sao.

Nhà họ Tạ không đắc tội nổi, sau này cũng chỉ có thể coi Hạ Vãn Chi như tổ tiên mà thờ phụng.

Ông cụ vô cùng hài lòng, hiền từ cười với Hạ Vãn Chi: “Ăn cơm đi, thích ăn gì thì gắp, vẫn như trước đây, đừng câu nệ nhé.”

“Ông nội cứ ăn đi, không cần lo cho cháu, trước đây cháu chưa bao giờ khách sáo, bây giờ đương nhiên cũng vậy.” Hạ Vãn Chi mỉm cười đáp lại.

Bàn tay giấu dưới bàn kéo kéo áo Tạ Kỳ Diên, ra hiệu cho anh thu lại ánh mắt muốn giết Tạ Nam.

Tạ Kỳ Diên về đến nhà họ Tạ là mặt mày lạnh tanh, người khác có lẽ không nhìn ra anh đang giận hay không.

Nhưng Hạ Vãn Chi thì cảm nhận rõ sự bực bội đang dâng lên trong anh.

“Anh sao thế?” Sau bữa cơm, Hạ Vãn Chi nhỏ giọng hỏi.

“Nếu em không thích, thì năm sau chúng ta không cần quay về, không cần cười gượng với họ.”

Từ sau khi ra nước ngoài Tạ Kỳ Diên chưa từng ăn tết, nhiều năm trôi qua, anh đã không còn vướng bận gì với bữa cơm tất niên nữa.

Nhất là cơm tất niên ở nhà họ Tạ.

Cơm tất niên, chỉ ăn cùng người nhà.

Nhà họ Tạ, không tính.

“Đừng nghĩ đến mấy người không liên quan đó nữa, anh phải nhớ, chúng ta quay về là để ăn cơm cùng ông nội và Tạ Đàn, không phải vì ai khác.” Hạ Vãn Chi siết chặt tay anh, hơi nhón chân, đưa ngón trỏ chọc nhẹ khóe môi anh, “Đêm giao thừa mà, cười cái nào. Hơn nữa, em cười là vì em vui, chứ không phải cười gượng với ai cả.”

Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, biết mình quá nhạy cảm: “Đến Nam Viện thăm Tạ Đàn.”

“Mắt anh để đâu vậy, Tạ Đàn vẫn đang ở phòng ăn kìa.” Hạ Vãn Chi nhắc.

Tạ Kỳ Diên khựng bước, lặng lẽ quay đầu nhìn lại một cái, mặt không cảm xúc: “Không cùng độ cao, nên không nhìn thấy.”

Hạ Vãn Chi: “……”

Tạ Đàn nghe thấy, giận đến mức nhảy lên: “Chị Hoàn Tử, Tạ Kỳ Diên… anh ấy… anh ấy lại dám xúc phạm chiều cao của em!”

“Gọi là chị dâu.” Mặt Tạ Kỳ Diên lập tức đen sì.

Hạ Vãn Chi chen vào giữa hai người: “Đầu năm đầu tháng, không được cãi nhau.”

Tạ Đàn suýt khóc: “Anh ấy như vậy là không đúng!”

Hạ Vãn Chi gật đầu: “Quả thật không đúng, nhưng em phải gọi anh ấy là anh trai trước đã, được rồi được rồi, em gái Đàn của chúng ta vẫn sẽ cao lên mà, không sao, lát nữa chị thay em dạy dỗ anh ấy.”

Tạ Kỳ Diên liếc nhìn Hạ Vãn Chi, dắt tay cô quay người định đi, tiện thể nói với Tạ Đàn: “Đi theo, kiểm tra bài tập của em.”

Tạ Đàn càng muốn khóc hơn.

Hạ Vãn Chi lòng không nỡ, nhưng bất lực.

Trẻ ngoan quả thật phải bắt đầu từ bài tập.

Tạ Kỳ Diên không quan tâm Tạ Đàn khóc hay cười, dắt Hạ Vãn Chi đi đầu, khẽ hỏi một câu: “Bà Tạ định vì người khác mà dạy dỗ anh sao?”

Hạ Vãn Chi lườm anh: “Đó là em gái chúng ta! Không phải người khác!”

Như thể rất hài lòng với chữ “chúng ta” mà cô nói, Tạ Kỳ Diên hơi nhướng mày, đổi cách hỏi: “Vậy em định dạy dỗ anh thế nào?”

Hạ Vãn Chi: “…”

Tạ Đàn bình thường rất thích xem hai người này dính nhau, lúc này lại đang vắt óc tìm cách thoát khỏi việc kiểm tra bài tập.

“Đừng có nghĩ trốn, em không trốn được đâu.” Vào Nam Viện, Tạ Kỳ Diên cố ý cảnh cáo cô bé một tiếng.

Tạ Đàn không đầu không đuôi buột miệng một câu: “Có muốn biết tại sao tối nay trên bàn ăn anh ba lại nhìn chị Hoàn Tử… chị dâu không?”

Tạ Kỳ Diên im lặng hai giây.

Tạ Đàn hít một hơi thật sâu, cười hì hì: “Ngày mai rồi kiểm tra bài tập nhé, tối nay mình cùng nhau tám chuyện nha?”

Hạ Vãn Chi bật cười một tiếng.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 152


Hai anh em liếc nhìn Hạ Vãn Chi đang cười trộm.

Chiến tranh sắp bùng nổ.

“Năm mới không được mắng trẻ con!” Tạ Đàn ép buộc anh trai mình.

Tạ Kỳ Diên lạnh lùng hừ: “Mê tín dị đoan.”

“Chị dâu —”

“Thái độ nghiêm túc chút đi.” Hạ Vãn Chi bị tiếng “chị dâu” gọi đến mềm lòng, khẽ quở trách Tạ Kỳ Diên một câu.

Tạ Kỳ Diên cố nhịn, tính toán Tạ Đàn tranh giành sự yêu chiều của mình, mở miệng biện minh: “Nó không làm bài tập nghỉ đông, là thái độ của nó không nghiêm túc.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Tạ Đàn rõ ràng chột dạ, trực tiếp tung bài tẩy: “Chị Hoàn Tử em nghĩ chị cần đánh giá lại nhân cách của anh ấy, em nghi ngờ anh ấy mắc hội chứng ngược đãi trẻ em nghiêm trọng, sau này mà làm bố thì còn ra cái gì!”

Tạ Kỳ Diên không hề nao núng, khẽ nói: “Nếu anh làm bố, vậy thì anh là người bố nghiêm khắc, chị dâu em là mẹ hiền, mẹ hiền kết hợp với bố nghiêm, không phải rất bình thường sao?”

Tạ Đàn hoàn toàn bại trận: “…”

Hạ Vãn Chi hoàn toàn không ngờ chủ đề lại chuyển sang chuyện làm bố làm mẹ, ho nhẹ một tiếng chuyển chủ đề: “Cái đó, không phải vừa rồi định nói tại sao Tạ Nam lại nhìn em bằng ánh mắt bất mãn sao, Tạ Đàn nói thử xem nào.”

“Còn có thể là vì cái gì, ghen ăn tức ở chứ gì.” Tạ Đàn tức giận ngồi xuống, tiện tay lấy một chiếc bánh quy xé ra nhét vào miệng, “Không chỉ anh ba, anh hai cũng vậy, trong lòng đều oán trách ông nội chọn cho họ đối tượng kết hôn gia thế không bằng chị Hoàn Tử.”

“Chị không biết đâu, có lần anh ba say rượu lại nói bậy bạ, nói nếu sớm biết chị Hoàn Tử là cháu ngoại của ông ngoại Chalide thì đã sớm ra tay theo đuổi rồi.”

Tạ Đàn càng nói càng tức, không chú ý đến khuôn mặt rõ ràng sa sầm của Tạ Kỳ Diên bên cạnh.

“Anh chị nói xem tại sao ông nội lại sắp xếp đối tượng kết hôn cho họ chứ. Anh hai và anh ba cũng vậy, rõ ràng không thích chị La và chị Lâm, nhưng họ lại đồng ý cưới người ta…”

Nhiều người đều nói, hào môn chỉ có lợi ích, không có tình yêu.

Nếu có thì đó là số ít, cũng là may mắn.

Còn Hạ Vãn Chi rất may mắn vì đã gả cho Tạ Kỳ Diên.

Gả cho Tạ Kỳ Diên chính là gả cho tình yêu.

Lòng người là thứ khó đoán nhất, vấn đề này, Hạ Vãn Chi không thể cho Tạ Đàn câu trả lời.

“Nhưng họ vẫn bằng lòng gả cho anh hai anh ba của em, không phải sao?” Hạ Vãn Chi lau đi vụn bánh quy trên khóe miệng Tạ Đàn, cười nói, “Hai bên đều tự nguyện, còn vì cái gì thì đó là chuyện của riêng họ.”

Tạ Đàn ngẩng cằm lên, nghiêm túc nói: “Sau này lớn lên em không muốn kết hôn theo sự sắp đặt, em muốn giống như chị Hoàn Tử, gả cho người mình yêu.”

Hạ Vãn Chi xoa đầu cô bé: “Được rồi, biết rồi, có chị và anh trai ở đây sẽ không để em gả cho người em không thích, vậy bây giờ xin mời bạn nhỏ Tạ Đàn đáng yêu mau chóng làm hai bài tập ra vẻ chăm chỉ cố gắng được không?”

Ý là không kiểm tra bài tập nữa rồi.

Giày nam nữ
Tạ Đàn chắp tay suýt nữa quỳ xuống, liếc nhìn Tạ Kỳ Diên lại biến thành Diêm Vương, tuy không biết tại sao anh lại mặt mày sa sầm nhưng Tạ Đàn biết lúc này nên chuồn đi là tốt nhất.

Lon ton lên lầu, Tạ Đàn quay đầu lại nhìn Tạ Kỳ Diên vừa được vợ mình dỗ dành hai câu đã từ âm u chuyển sang nắng đẹp, không khỏi cảm thán có chị dâu thật tốt.

Xảy ra chuyện có chị dâu gánh vác.

Hạ Vãn Chi nhéo nhéo ngón tay Tạ Kỳ Diên, khẽ cười: “Anh không định đi đánh người đấy chứ?”

Tạ Kỳ Diên hướng về phía cô một biểu cảm “được không”.

“Năm mới mà, không may mắn.” Giọng Hạ Vãn Chi uyển chuyển.

Tạ Kỳ Diên không lên tiếng, không biết đang tính toán điều gì.

Hạ Vãn Chi đành phải chuyển chủ đề: “Em để ý thấy em gái của Tạ Đàn tên là Tạ Đồng, em phát hiện mấy cái tên của họ đều có bộ Mộc, có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Tên của những người thế hệ này nhà họ Tạ, ngoài Tạ Kỳ Diên ra, những người khác dường như đều do ông nội đặt.

“Bà nội tên là Lâm Sam.” Tạ Kỳ Diên nói đến chuyện này, giọng nói chậm lại, “Đó là người vợ duy nhất của ông nội, cũng là bà nội của anh.”

Về vị lão phu nhân này, thế hệ của họ không ai từng gặp.

Chỉ biết bà mất vì bệnh khi còn rất trẻ.

Khi đó ba anh em nhà họ Tạ lớn nhất cũng chỉ mới vào cấp hai.

Còn ông nội, vì bà và ba đứa con trai, cả đời không tái hôn.

Tạ Lâm tên như vậy, vì là cháu trai đầu tiên của ông.

Lấy họ của vợ đặt tên cho cháu, là hy vọng bà ở trên trời phù hộ cháu mình được khỏe mạnh lớn lên.

Dù là Tạ Lâm, Tạ Nam, hay Tạ Đàn, Tạ Đồng, thậm chí cả Tạ Kỳ Diên, ai cũng biết tên bà, biết bà là người thế nào.

Dù chưa từng gặp, nhưng ông nội dùng cách riêng để họ luôn ghi nhớ người phụ nữ ấy.

Hạ Vãn Chi chợt nhớ đến của hồi môn năm đó ông nội trao cho mình.

Của hồi môn ấy, lẽ ra phải trao cho con dâu.

Nhưng ba anh em nhà họ Tạ…

Tạ Thiên Tề thời trẻ bỏ nhà đi theo người khác, nhiều năm sau bỏ vợ bỏ con lấy người khác.

Cặn bã, ông nội không thích.

Chú hai nhà họ Tạ, Tạ Văn Tề, lấy vợ hung hăng ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, ông nội cũng không thích.

Còn chú ba nhà họ Tạ, Tạ Vĩnh Tề, lấy ba đời vợ.

Ông nội không còn hy vọng chuyển của hồi môn của vợ mình cho con dâu nữa, nên giữ lại, cho đến khi biết Hạ Vãn Chi đang hẹn hò với cháu trai mình.

Vậy nên món hồi môn ấy được trao cho Hạ Vãn Chi.

Lúc đó Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên đang giả làm bạn trai bạn gái, nhận món quà này không thích hợp, ban đầu định để lại cho Tạ Đàn. Nhưng bây giờ cô lại thật sự trở thành cháu dâu nhà họ Tạ.

“Ông nội si tình như vậy, con trai của ông lại…” Hạ Vãn Chi bỗng cảm thấy hơi bất công, gen tốt như vậy, ba đứa con trai lại không đứa nào thừa hưởng.

Nhưng may mà di truyền cách đời.

“Tạ Thiên Tề không si tình sao?” Tạ Kỳ Diên cụp mắt xuống, bất giác co ngón tay lại, “Ngày xưa ông ta cũng vì mẹ anh mà cắt đứt quan hệ với gia đình, theo đuổi tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự tàn khốc của hiện thực, bỏ rơi vợ con mình lấy người khác.”

“Thím dâu hai hung hăng không ai ưa nhưng chú hai lại vì gia thế của thím dâu hai mà sống với bà ấy hơn nửa đời người, đây chẳng phải cũng là một loại si tình khác sao.”

“Còn chú ba nữa, mỗi một người vợ kế ông ta đều yêu say đắm, đây cũng là si tình.”

Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, nắm tay Hạ Vãn Chi, không nhanh không chậm nói: “Họ có lẽ đều từng si tình, nhưng điều quan trọng nhất trong tình yêu là lòng chung thủy, là hai người thẳng thắn với nhau, tin tưởng nhau, dựa dẫm vào nhau, yêu thích nhau.”

“Hạ Vãn Chi, chúng ta là người yêu, là gia đình, là duy nhất.” Tạ Kỳ Diên tập trung nhìn, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Chúng ta phải bên nhau trọn đời, bên nhau trọn đời có nghĩa là, cho đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời…anh vẫn yêu em.”

Bắc Thành cấm đốt pháo hoa, dù là tết, cả nhà cũ của nhà họ Tạ đều im lặng như tờ, Hạ Vãn Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Tạ Kỳ Diên khi nói những lời này.

Mạnh mẽ như vậy, rõ ràng như vậy.

“Bùm —”

Là Tạ Kỳ Diên đang đốt pháo hoa trong lòng cô.

“Em cũng yêu anh, Tạ Kỳ Diên.” Hạ Vãn Chi khoác tay lên cổ anh ôm chặt, cằm hơi ngẩng lên, cười đáp lại tình yêu của anh.

Si, là sự mê đắm điên cuồng, cũng là khởi đầu của tình yêu.

Mà tình yêu không chỉ có một khởi đầu.

Nó có một quá trình dài, cũng có một kết thúc chưa định.

Trong quá trình đó, cần phải giữ vững sự si tình ban đầu, trong quá trình chung sống sớm tối chuyển hóa thành tình cảm sâu đậm, cuối cùng chính là yêu nhau đến hết cuộc đời này.

Đây là tình cảm dài lâu.

Mà ông nội, chính là người có tình cảm dài lâu đó.

Tạ Kỳ Diên có oán hận ông nội không sai, nhưng anh coi tình cảm dài lâu của ông nội dành cho bà nội là tấm gương.

A Diên của cô đang nói với cô, anh sẽ dùng thời gian, dùng hành động, chứng minh mình là người có tình cảm dài lâu đó.

Anh hy vọng cô tin anh.

Cũng hy vọng cô và anh giống nhau.

Chỉ một người, là cả cuộc đời.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 153


Sáng mùng một Tết, nhà họ Tạ mở cửa từ đường làm lễ dâng hương, quỳ lạy.

Đọc gia phả, lắng nghe lời dạy của tổ tiên.

Ngoài ra, từ hôm nay, chính thức xóa tên Tạ Án khỏi gia phả.

Tạ Án không còn là Tạ Án, nhà họ Tạ từ nay không còn người tên Tạ Án.

Trong từ đường đứng đầy người, đa phần là những gương mặt xa lạ, Hạ Vãn Chi với tư cách là cháu dâu trưởng đứng ở vị trí khá gần phía trước, phía sau đứng một đám người, ánh mắt dường như đều đổ dồn vào cô.

Ánh mắt này nóng rực như ngày hè oi ả, lại lạnh lẽo như ngày tháng giêng.

Những người họ hàng xa này của nhà họ Tạ, Hạ Vãn Chi lần đầu tiên gặp, đừng nói cô không quen, ngay cả Tạ Kỳ Diên, người đứng đầu nhà họ Tạ cũng chưa từng nghe nói đến.

Tạ Kỳ Diên ở nước ngoài quá lâu, cộng thêm khinh thường người nhà họ Tạ, sau khi về nước tiếp quản Tạ thị lại dùng những thủ đoạn khiến người ta khiếp sợ, dù những người họ hàng xa này của nhà họ Tạ muốn nịnh bợ cũng không tìm được cơ hội.

Mọi người đều biết anh không ưa ai trong nhà họ Tạ ngoài Tạ Đàn.

Ra khỏi từ đường, Tạ Đàn nắm chặt tay Hạ Vãn Chi, có lẽ vì tận mắt chứng kiến cảnh ông nội xóa tên Tạ Án khỏi gia phả nên tâm trạng khác hẳn thường ngày, buồn bã không vui.

Bỏ qua những chuyện khác, Hạ Vãn Chi biết, giữa Tạ Đàn và Tạ Án có tình cảm anh em.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hạ Vãn Chi không đi theo đoàn người, lén dắt Tạ Đàn về Nam Viện, nhà họ Tạ coi trọng quy củ, nhưng so với việc giữ quy củ, cô quan tâm đến cảm xúc của Tạ Đàn hơn.

Vừa rồi đông người, Tạ Đàn chỉ nghiêm mặt không có biểu cảm gì, lúc này trên đường về Nam Viện không có ai, cô bé 10 tuổi hoàn toàn không kìm được nữa, nước mắt chảy ròng ròng.

Hạ Vãn Chi dừng bước, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.

“Lúc anh cả chưa về, chỉ có anh tư đối tốt với em, ba và mẹ kế nhỏ chửi em, chỉ có anh tư giúp em…”

“Nhưng anh tư không phải là anh tư.”

“Chị Hoàn Tử, em không còn anh tư nữa rồi…” Tạ Đàn nức nở, cố gắng kiềm chế không khóc vì nguyên tắc ngày tết không được khóc.

Nhưng nước mắt không nghe lời.

Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng vỗ lưng Tạ Đàn cho cô bé dễ thở, mím môi không nói gì.

Đây là sự thật, cô không thể nói bất kỳ lời an ủi nào với Tạ Đàn.

Tạ Đàn tự mình cũng biết, chỉ khóc một lúc rồi ngừng: “Em sẽ không gặp lại anh tư nữa phải không?”

Hạ Vãn Chi dắt tay cô không nhanh không chậm đi về phía trước, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Có lẽ vậy, Hầu Mộng Thu chắc sẽ không đưa cậu ấy về nữa.”

Tạ Án không phải con cháu nhà họ Tạ, chuyện này sau khi lan truyền trên mạng, có lẽ nửa Bắc Thành đều biết.

Chỉ có Tạ Án không biết.

Hầu Mộng Thu cũng không thể nào để cậu bé biết.

Giày nam nữ
Lỗi lầm của người lớn cuối cùng vẫn là trẻ con gánh chịu.

Tạ Đàn buồn bã nói: “Em biết rồi.”

Họ ngay cả lời từ biệt cũng không có.

Hai người ở lại Nam Viện ăn nửa gói kẹo mới xua tan được sự u uất, đang định dọn dẹp sửa soạn lại tinh thần để ra sân trước thì Tạ Kỳ Diên gọi điện đến.

“Tạ Đàn khóc xong rồi à?” Tạ Kỳ Diên mở miệng đã nói trúng tim đen.

Hạ Vãn Chi kinh ngạc: “Sao anh biết Tạ Đàn khóc?”

Tạ Kỳ Diên khẽ thở dài: “Trẻ con không giấu được chuyện trên mặt, đoán thôi, để nó khóc đủ rồi thì đưa em về, nếu không đến lượt anh khóc đó.”

“Anh vội gì chứ, gia chủ không bận tiếp đãi họ hàng ba đời, lớn từng này rồi còn ngày ngày bám lấy chị dâu em.” Tạ Đàn không phục, từ khi hai người này yêu nhau, cơ hội cô bé chơi cùng Hạ Vãn Chi cũng ít đi, nhân lúc tâm trạng không tốt, nghĩ Tạ Kỳ Diên chắc sẽ không tính toán với mình, thế là một hồi tuôn ra mắng anh một trận.

“Chị dâu của em?” Tạ Kỳ Diên tức đến bật cười, cãi nhau qua điện thoại với cô bé, “Chị dâu của em là vợ của anh, nhóc con không lớn không nhỏ nói bậy bạ gì đó, anh bám vợ anh không được à? Mau đưa vợ anh về đây.”

Đám họ hàng xa này của nhà họ Tạ từng người một đều rất nhàm chán, không có vợ ở bên cạnh, cơn tức giận của anh chỉ có tăng lên vùn vụt.

Nhất là đối với Tạ Nam.

Cúp điện thoại, trán Tạ Đàn nhăn lại, phàn nàn: “Anh ấy còn là anh trai của em không? Sao một người lại có thể không biết xấu hổ như anh ấy được? Còn nữa, anh ấy lại gọi em là nhóc con? Bây giờ anh ấy chê bai chiều cao của em đã công khai đến vậy rồi sao…”

Hạ Vãn Chi đã quen, đẩy nhẹ vai Tạ Đàn ra ngoài, vừa đi vừa phụ họa mắng giúp cô bé: “Đúng thế đúng thế, không ra gì cả.”

Tạ Đàn trong lòng dễ chịu hơn nhiều: “Anh ấy vốn dĩ không phải người, anh ấy là Diêm Vương sống.”

Hạ Vãn Chi: “Đúng đúng đúng…”

Về đến sân trước, Hạ Vãn Chi vừa định đứng bên cạnh Tạ Kỳ Diên đã bị ông nội lớn tiếng gọi qua, ông nội chỉ giới thiệu một cách đơn giản về cô: “Đây là vợ của A Diên.”

Cháu dâu trưởng của nhà họ Tạ, cũng là vợ của người đứng đầu nhà họ Tạ.

Họ hàng quá đông, ông nội không yêu cầu Hạ Vãn Chi phải quen biết, điều ông muốn là người nhà họ Tạ từ hôm nay đều quen biết Hạ Vãn Chi, biết Hạ Vãn Chi là người của nhà họ Tạ.

Giới thiệu xong, không bao lâu sau liền có một đám người lần lượt gọi cô bằng đủ loại danh xưng, Hạ Vãn Chi không quen, chỉ mỉm cười gật đầu.

Trong sảnh lớn ồn ào vô cùng, Hạ Vãn Chi bỗng dưng hiểu ra tại sao Tạ Kỳ Diên lại vội vàng gọi cô về.

Đối với Tạ Kỳ Diên, những người này chẳng khác gì người lạ, ngày xưa nhà họ Tạ không ai ưa anh, bây giờ anh cũng sẽ không vô cớ đi ưa những người này.

Đón tết là để náo nhiệt nhưng cũng phải là náo nhiệt vui vẻ.

Cảnh tượng bây giờ, trong mắt Tạ Kỳ Diễn có lẽ chẳng khác gì những buổi xã giao.

Ít nhất thì xã giao anh còn có thể gắng gượng, nhưng lúc này Hạ Vãn Chi nhận ra, sự kiên nhẫn của anh đã dần cạn kiệt.

Sau bữa trưa, đám người kia đến tận chiều tối mới lần lượt rời đi, Hạ Vãn Chi sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng gặp nhiều họ hàng đến thế, hít một hơi thật sâu rồi khoác tay Tạ Kỳ Diễn định rời khỏi nhà họ Tạ, nhưng giữa chừng ông nội lại gọi người đi mất.

Hạ Vãn Chi và Tạ Đàn nhìn nhau, đang rảnh rỗi nên Vãn Chi đề nghị: “Đi thăm em gái nhỏ của em nhé?”

Tạ Đàn nhún vai, dẫn đường cho Hạ Vãn Chi, vừa đi vừa nói: “Chẳng có gì đáng xem, em xem rồi, xấu xí lắm.”

Hạ Vãn Chi trêu chọc: “Lúc em mới sinh cũng không đẹp.”

“Nhưng bây giờ em đẹp.” Cô bé rất tự tin về nhan sắc của mình.

Hạ Vãn Chi bị trêu đến bật cười: “Đúng, đúng, em gái Đàn của chúng ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”

“A a a a đừng nói nữa…” Tạ Đàn bị trêu chọc đến ngượng ngùng.

Đi qua hành lang, sắp đến Bắc Viện của chú ba nhà họ Tạ, hai người đang đuổi bắt nhau nghe thấy một tiếng chửi mắng sắc bén, bất giác dừng lại.

Tạ Nam không biết xấu hổ nói với Tạ Lâm: “Em không tin anh không ghen tị với Tạ Kỳ Diên đó.”

Tạ Lâm hừ một tiếng: “Tao ghen tị với anh ta cái gì?”

“Ghen tị anh ta cưới được một người phụ nữ có gia thế mạnh, nói thật, nếu Tạ Kỳ Diên không về, vị trí Tạ thị đó sớm muộn gì cũng là của anh. Còn Hạ Vãn Chi à, hồi nhỏ cô ta với em quan hệ cũng không tệ, nếu không phải Chu Dục quá si mê, như keo dính chó cứ bám lấy cô ta, em cũng sớm ra tay với cô ta rồi…”

Cột ở hành lang bị người ta đấm mạnh một cái, Tạ Đàn hung dữ thò đầu ra: “Anh, chết, chắc, rồi!”

Hạ Vãn Chi thì không có biểu cảm gì, vẻ mặt bình thản đi ra, không thèm để ý đến vẻ mặt thoáng qua một tia hoảng loạn rồi lại cố gắng giữ bình tĩnh, cười giả lả của Tạ Nam.

“Chị dâu đừng giận, thằng ba chỉ là hơi say thôi…” Tạ Lâm giải thích thay.

Tạ Nam thì giả vờ say gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng!”

Hạ Vãn Chi nở nụ cười lạnh: “Em ba định ‘ra tay’ thế nào? Đừng đi vội, tết mà, nói chuyện một chút.”

Tạ Nam không dám lên tiếng: “…”

Hạ Vãn Chi không nhanh không chậm đến gần, nới lỏng cổ tay, vẫn giữ vẻ mặt vô hại.

Tạ Nam nuốt nước bọt: “Chị dâu, tôi…”

“Bốp —” Tiếng tát vang dội còn hay hơn cả tiếng ồn ào ở sảnh trước lúc nãy.

Giòn tan và vang dội.

“Chậc.” Hạ Vãn Chi xoa xoa lòng bàn tay tê dại, “Hơi đau.”

Miệng Tạ Đàn há to có thể nhét vừa một quả trứng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vỗ tay bôm bốp.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi lạnh lùng, cảnh cáo một tiếng: “Nếu đã gọi tôi một tiếng chị dâu, tôi với tư cách là chị dâu dạy dỗ cậu một chút, chắc là chuyện đương nhiên phải không?”

Tạ Nam ôm lấy khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, hằn rõ một vết tát, nén giận: “Chị dâu dạy phải.”

“Quản cái miệng của cậu lại, bây giờ tôi rất yếu đuối, không chịu được uất ức, ngày nào đó mà tôi lại nghe thấy điều gì không nên nghe, tôi sẽ lười động thủ đó.” Hạ Vãn Chi khẽ thở dài, cười một tiếng, “Gần đây tôi thích mách lẻo, còn việc mách với ông nội hay là với Tạ Kỳ Diên thì tùy tâm trạng của tôi.”

Dù nói với ai, Tạ Nam cũng sẽ bị dạy dỗ không nhẹ hơn cái tát hôm nay.

Tạ Nam nắm chặt tay, nghiến răng liếc nhìn Tạ Lâm nãy giờ im lặng bên cạnh.

“Tạ Đàn, đi thôi, phong thủy ở đây không tốt.” Hạ Vãn Chi đưa tay ra cho Tạ Đàn, Tạ Đàn tinh thần phấn chấn tiến lên hai tay nắm lấy tay cô, hà hơi vào lòng bàn tay đang đau của cô.

Về đến Nam Viện, Tạ Đàn nhìn thấy Tạ Kỳ Diên liền líu lo kể lại chiến công của Hạ Vãn Chi một cách sinh động.

Tạ Kỳ Diên cười như không cười: “Không phải nói, năm mới đánh người không may mắn sao?”

Hạ Vãn Chi đầy lý lẽ: “Âm thanh cái tát đó, em thấy rất may mắn đấy.”

Tạ Kỳ Diên suy nghĩ điều gì đó: “Theo lời em nói, nên thấy chút máu thì mới gọi là may mắn.”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Khụ, đừng nóng vội.” Hạ Vãn Chi khuyên nhủ.

Tạ Kỳ Diên không hề nao núng.

Mùng hai tết, người đến nhà họ Tạ chúc tết vẫn rất đông.

Tạ Nam với khuôn mặt sưng đỏ rách da, nổi bật giữa đám đông.

Hạ Vãn Chi hít một hơi thật sâu, chính thức chứng kiến sự tàn nhẫn độc ác của vị Diêm Vương Tạ trong truyền thuyết.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 154


Mùng hai tết, Tạ Kỳ Diên chỉ đợi ông nội giới thiệu Hạ Vãn Chi với đám họ hàng hôm nay rồi định đưa người đi ngay.

Ông nội biết không giữ được, cũng không ép, nếu không Tạ Kỳ Diên sẽ trở mặt không nhận người, sau này ngày lễ ngày tết cũng không về nữa.

Hôm nay cả nhà ba người họ Chu đều đến nhà họ Tạ.

Chu Dục đứng trong đám đông tuy chỉ nhìn từ xa nhưng ánh mắt quá rõ ràng, Hạ Vãn Chi muốn không chú ý cũng khó.

Vẻ mặt Chu Dục cô đơn, ánh mắt ẩn chứa sự không cam lòng và hối hận, dường như đang mong đợi Hạ Vãn Chi có thể liếc nhìn mình một cái từ xa.

Nhưng Hạ Vãn Chi thản nhiên đối mặt với người khác, khóe miệng luôn mím cười, ánh mắt chân thành đáp lại những người họ hàng khác, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn anh ta một cái.

Cô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh ta nữa.

Cho đến khi mẹ Chu véo vào tay anh ta Chu Dục mới hoàn hồn, tiếp tục giữ vẻ mặt lịch sự.

Đến khi nhìn về phía Hạ Vãn Chi thì người đã đi mất rồi.

“Ông nội, anh cả và chị dâu đi hưởng thế giới hai người rồi!” Tạ Đàn không biết từ góc nào đó xông ra như vũ bão, đi ngang qua Chu Dục, giẫm lên đôi giày da bóng loáng của anh ta, giọng nói to đến mức bốc khói, tiếng hét này. Câu nói ấy khiến mọi người trong nhà đều biết Tạ Kỳ Diên đã đưa người vợ mới cưới rời đi.

“Con nhóc này, mày…”

Sắc mặt Chu Dục tối sầm, ngăn mẹ Chu đang định quở trách sự vô lễ của Tạ Đàn.

Hiện tại anh ta và nhà họ Chu còn không được coi trọng bằng đám họ hàng xa này của nhà họ Tạ.

Còn Tạ Đàn là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tạ, lại còn có Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi che chở.

Dù thật sự bị bắt nạt đến tận đầu thì họ cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Tạ Kỳ Diên là người đứng đầu nhà họ Tạ, mùng hai tết lại bỏ mặc một đám họ hàng không tiếp đãi, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ anh coi trời bằng vung.

Theo lý thì ông cụ Tạ vốn coi trọng quy củ chắc chắn sẽ tức giận.

Nhưng lúc này ông cụ lại chỉ cười ngượng ngùng, vô cùng dung túng cho cháu trai và cháu dâu trưởng của mình, xua tay nói: “Để chúng nó đi đi, bây giờ bọn trẻ đều có cách đón tết riêng rồi.”

Nói xong liếc nhìn Tạ Đàn, người cố tình gây ra cảnh tượng này.

Tạ Kỳ Diên sáng sớm đã nói muốn đi, ông cụ đã chuẩn bị sẵn sàng làm như không thấy rồi, cũng không định giải thích gì với đám họ hàng này, ai ngờ Tạ Đàn lại lớn tiếng nói ra như thế.

Giờ thì chỉ đành kiên quyết bao che cho cháu dâu trưởng mà thôi.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Chu Dục u ám không còn chút ánh sáng.

Hạ Vãn Chi đi rồi.

Có lẽ vì không muốn nhìn thấy anh ta nên đã đi.

Lúc này ngoài cửa lớn nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên quay đầu xe, Hạ Vãn Chi vừa trả lời tin nhắn của Vân Lệ vừa vui vẻ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, mặt mày rạng rỡ, hướng về phía trước làm động tác xuất phát: “Điểm đến phía trước, nhà họ Khương —”

Giày nam nữ
Tạ Kỳ Diên một tay lái xe, tay kia đưa sang v**t v* gáy Hạ Vãn Chi: “Vui đến vậy sao?”

Hạ Vãn Chi không giấu nổi niềm vui, gạt tay anh ra, ra hiệu cho anh tập trung lái xe: “Vui, tất nhiên là vui rồi.”

Vui vì chứng kiến hạnh phúc của Vân Lệ, vui vì có thêm một đám bạn mới, cũng vui vì Khương Bách Xuyên mời Tạ Kỳ Diên đến nhà họ Khương đón tết.

Hạ Vãn Chi biết, Tạ Kỳ Diên đón tết ở nhà họ Tạ không vui.

Đối mặt với nhiều họ hàng không quen biết, Hạ Vãn Chi cũng quả thật không cảm nhận được không khí tết.

Còn không vui bằng đêm tiểu niên lần trước.

Nhưng bà Rose ở nước ngoài quản lý một tập đoàn lớn như vậy, ngay cả lần trước đêm tiểu niên về Bắc Thành, cách múi giờ vẫn làm việc qua mạng, cộng thêm Chalide và Kiều Thù tuổi đã cao, Hạ Vãn Chi cũng không muốn họ lại phải vất vả chạy đi chạy lại về đây đón tết cùng cô.

Nhà họ Hạ không giống nhà họ Tạ, họ hàng vốn dĩ rất ít, Hạ Vãn Chi từ nhỏ đến lớn ngày lễ ngày tết đều đón cùng bố mẹ.

Mà niềm vui và hạnh phúc mới chính là ý nghĩa thật sự của ngày tết.

Khương Bách Xuyên không chỉ mời Tạ Kỳ Diên mà còn cả hai vị nhà họ Khúc, nhà họ Lục và nhà họ Khương là sui gia, chắc chắn sẽ có mặt, như vậy, đội quân nhỏ của Bắc Thành lại đông đủ.

Điện thoại rung liên tục, Vân Lệ điên cuồng nhắn tin kêu cứu để xoa dịu sự căng thẳng, nhưng mười phút sau tin nhắn ngừng lại, Hạ Vãn Chi đoán Vân Lệ chắc đã vào cửa nhà họ Khương rồi.

“Thật tốt quá.” Hôm nay thời tiết không tệ, Hạ Vãn Chi xòe tay đặt lên cửa sổ xe, ánh mắt rạng rỡ như mặt trời.

Mày mắt Tạ Kỳ Diên mang theo ý cười, mở danh sách nhạc, tiện tay bật một bài hát.

Đều là những bài hát Hạ Vãn Chi thích.

Lái xe nửa tiếng đến Vi Thủy Đại Viện, hai người vừa xuống xe chuẩn bị lấy quà tết trong cốp, một chiếc Rolls-Royce gắn kim cương nổi bật từ từ chạy đến dừng lại phía sau họ.

“Hoàn Tử!” Cửa sổ ghế lái của chiếc Rolls-Royce hạ xuống, Phong Linh Linh, vợ của tổng giám đốc Khúc thị – Khúc Phạn – đưa tay thò đầu ra chào hỏi nhiệt tình.

“Chị Linh Linh!” Hạ Vãn Chi cũng nhiệt tình đáp lại.

Phía sau nữa, theo sát là xe của gia đình Khúc Hoài và Lạc Nhiêu.

Người lớn trên xe xuống với tâm trạng phấn khích, Hạ Vãn Chi nhìn kỹ, thấy phía sau Phong Linh Linh là hai phiên bản thu nhỏ của Khúc Phạn.

Nhìn lại, Lạc Nhiêu phía sau cũng dắt con gái đến giới thiệu với Hạ Vãn Chi.

Chỉ một lát sau, ba chị em phụ nữ khoác tay nhau cười nói đi vào, bọn trẻ con theo sát phía sau, chỉ còn lại ba người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng biết ý xách quà tết đi theo.

Trong nhà náo nhiệt vô cùng, cả nhà họ Lục sớm đã đến, chưa kịp người lớn mở lời chào hỏi, một đám trẻ con đã nhiệt tình chào hỏi, nói những lời chúc tết may mắn.

Hạ Vãn Chi lo lắng siết chặt ngón tay, theo phản xạ muốn tìm Tạ Kỳ Diên thì anh đã đứng cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay cô.

Thấy vậy, Lạc Nhiêu cười nói với hai vợ chồng trẻ: “Đừng căng thẳng, mọi người đều là người nhà, bọn trẻ con lần đầu gặp dì xinh đẹp như vậy có lẽ hơi nhiệt tình.”

Hạ Vãn Chi bị trêu đến bật cười, cách đám đông người đối diện với ánh mắt của Vân Lệ, người cuối cùng cũng đợi được cứu tinh.

Khoảnh khắc bước vào, quả thật Hạ Vãn Chi hơi căng thẳng, có thể thấy Vân Lệ khi đối mặt với sự nhiệt tình này khó tránh khỏi cũng không chịu nổi.

Đều ra mắt phụ huynh rồi, Vân Lệ dù sao cũng coi như là con dâu tương lai của nhà họ Khương.

Mà con dâu tương lai lần đầu tiên về nhà chồng, căng thẳng là điều dễ hiểu.

“Cuối cùng cũng đến rồi ha.” Mục tiêu của Khương Bách Xuyên rất rõ ràng, chẳng buồn để ý đến hai người quen cũ khác, chỉ xem Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi là khách chính hôm nay.

Nhận lấy đồ trong tay Tạ Kỳ Diên, Khương Bách Xuyên vỗ vai Tạ Kỳ Diên, đi thẳng vào vấn đề: “Mượn vợ cậu ở bên bạn gái tôi để xoa dịu sự căng thẳng, cảm ơn, cảm ơn.”

Anh ta biết Vân Lệ căng thẳng, anh ta đã nghĩ và mong chờ ngày này từ rất lâu, cũng mong đợi rất lâu, sợ người nhà mình quá nhiệt tình làm Vân Lệ sợ chạy mất, cũng sợ Vân Lệ áp lực quá lớn.

Khương Bách Xuyên nhìn Hạ Vãn Chi bằng ánh mắt thành khẩn: “Xin nhờ, xin nhờ.”

Hạ Vãn Chi bật cười, gật đầu hiểu ý.

Người quá đông, Khương Bách Xuyên lại bị trẻ con quấn lấy, vừa phải tiếp khách vừa phải quan tâm đến bạn gái mình, nhất thời có chút bận rộn không xuể. Tạ Kỳ Diên vỗ vai anh ta, trực tiếp đưa Hạ Vãn Chi đi chào hỏi ông cụ Khương và Khương Hình.

Khương Hữu Dung từ trên lầu xuống sai hai đứa con của Nam Tê Nguyệt giúp mình mang một đống đồ lặt vặt đi tới: “Chị dâu ơi, đến đây xem đồ tốt nè!”

Món đồ tốt nghi là lịch sử đen tối được mang ra, Khương Bách Xuyên mặt mày hơi khó coi, nhưng vừa quay đầu lại thấy Hạ Vãn Chi kéo Vân Lệ hứng thú đầy mình ghé sát vào đành phải chạy biến vào bếp.

Ông cụ Khương năm nay đã cao tuổi, cùng bố của Khương Bách Xuyên, Khương Hình, ngồi một bên nhìn đám trẻ con náo nhiệt này, ánh mắt đa phần rơi trên người Vân Lệ.

Hai người khẽ nói chuyện: “Con bé này dịu dàng.”

Khương Hình cười cười: “Không nhìn ra, thằng nhóc này thích người dịu dàng.”

Ông cụ vô cùng hài lòng: “Hợp với Tiểu Xuyên, con xem con trai con kìa, bị người ta ảnh hưởng mà trở nên dịu dàng hơn nhiều rồi.”

Nhớ lại thái độ của Khương Bách Xuyên đối với Nam Tê Nguyệt và Khương Hữu Dung, Khương Hình chậc một tiếng: “Cuối cùng cũng có người trị được nó rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back