Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 140


Trong phòng bật máy sưởi, Vân Lệ vốn dĩ mặc ít, bây giờ cởi ra, bàn tay đang ôm eo cô rõ ràng cảm nhận được làn da hơi nóng của cô.

Khương Bách Xuyên như bị bỏng, ngón tay co lại.

Hơi thở gấp gáp hơn vài phần.

“Vân Lệ…”

“Anh có thể chạm vào em.” Bàn tay Vân Lệ run rẩy cởi áo anh, giọng nói rõ ràng đang run.

Khương Bách Xuyên theo phản xạ nắm lấy tay cô, ngăn cản động tác đó: “Em đang làm gì vậy?”

Cơ thể Vân Lệ nóng bừng, đầu óc quay cuồng, nửa vì căng thẳng, nửa vì sợ hãi: “Ân ái.”

Câu trả lời quá thẳng thắn khiến Khương Bách Xuyên nhất thời im bặt, rất muốn bật đèn để nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô.

“Biết em đang nói gì không?” Yết hầu Khương Bách Xuyên trượt xuống, giọng nói khàn khàn, ép Vân Lệ đối diện với mình trong bóng tối.

Nhưng dù tối om tối mò không nhìn rõ gì nhưng Vân Lệ vẫn nghiêng đầu không dám nhìn vào mắt anh.

“Chắc là biết.” Vân Lệ cố gắng giữ hơi thở, vừa mở miệng giọng vẫn không ngừng run. Cô nuốt nước bọt, tiếp tục động tác trên tay: “Không phải anh muốn biết em sợ cái gì sao? Vậy thì làm với em đi, làm rồi anh sẽ hiểu.”

Vân Lệ cũng muốn biết mình có thể chấp nhận được bao nhiêu, có thể làm đến bước nào với anh.

Cô tự nhủ người này là Khương Bách Xuyên, là người mình thích, cô muốn đến gần anh, bằng lòng chấp nhận anh, muốn cơ thể mình không bài xích người này.

Nhưng kết quả cuối cùng là gì cô cũng không biết.

Cho nên cô muốn thử, dù thành công hay không, Khương Bách Xuyên cũng sẽ đoán được đáp án.

Cũng chính vì người này là Khương Bách Xuyên cho nên cô bằng lòng thử một lần.

Khương Bách Xuyên chỉ cảm thấy tim mình đập như trống, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Chiêu này tung ra quá mạnh.

Đã quen với sự trốn tránh vô thức của cô, trừ khi anh thừa thắng xông lên, nếu không Vân Lệ rất ít khi chủ động, tính cách cô ôn hòa nhưng thực tế lại ẩn chứa một con thú đã ngủ yên từ lâu.

Tối nay con thú này nổi điên.

Hoặc có lẽ đây chính là con người thật của cô.

Nụ hôn ấm nóng run rẩy lưu luyến bên môi Khương Bách Xuyên, anh không biết cô rốt cuộc muốn thử điều gì. Yết hầu trượt xuống, anh chỉ có thể nghe theo tiếng lòng, nghe theo bạn gái của mình.

Cô muốn, anh sẽ cho.

Cô muốn thử, anh sẽ cùng cô.

Lòng dạ xao xuyến, ánh mắt Khương Bách Xuyên tối sầm, bàn tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn, tay kia v.uốt ve gáy cô, môi răng khẽ mở, biến nụ hôn dò dẫm kia thành nụ hôn sâu đậm.

Đồ hiphop trẻ em
Không phải hời hợt, cũng không phải nhẫn nhịn kiềm chế.

Nụ hôn đầy dục vọ.ng của anh di chuyển đến giữa cổ đang ngửa ra sau của cô, lại cảm thấy Vân Lệ dường như đang khẽ run.

Không phải ảo giác.

Lần này còn nghiêm trọng hơn trước.

Xen lẫn sự căng thẳng, chút hoảng loạn trong lòng Vân Lệ bị khuếch đại, khi nụ hôn từ từ đi xuống, khoảnh khắc làn da vai bị chạm vào, cơ thể như bị kích hoạt bản năng, nảy sinh sự kháng cự mãnh liệt.

Cảnh tượng nhục nhã không chịu nổi nhiều năm trước hiện về từng khung hình, nỗi sợ hãi lập tức bị khuếch đại, toàn thân Vân Lệ run rẩy, lòng bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Như có thứ gì đó đè nặng lên lồng ngực, không thể thở nổi.

Đau đớn đến không thể thở.

Ký ức dường như bị lẫn lộn, cô không phân biệt được mình đang ở đâu, càng quên mất Khương Bách Xuyên đang ở bên cạnh mình.

“Đừng —”

Dùng hết sức đẩy Khương Bách Xuyên ra sau, cô loạng choạng lùi lại, xung quanh tối om không nhìn rõ gì, chân cô bị vấp ngã xuống đất, nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc nghẹn ngào ngày càng đau đớn —

“Đừng…”

“Đừng!”

Liên tục hét lên ba tiếng “đừng”, môi cô run rẩy, lắp bắp dường như muốn nói gì đó lại như bị bóp nghẹt cổ họng không thể phát ra tiếng.

Cô cuộn tròn người lại ôm chặt lấy cơ thể mình.

“Vân Lệ —”

“Là anh, là anh! Anh là Khương Bách Xuyên, đừng sợ, đừng sợ…”

Khoảnh khắc bị đẩy ra, sự bàng hoàng và hoảng loạn cực độ hiện rõ trong mắt Khương Bách Xuyên. Anh bật dậy, nắm lấy đôi tay đang không ngừng xua đẩy mình, chẳng kịp nghĩ nhiều, dùng tư thế che chở ôm chặt lấy cô vào lòng.

Tay từ sofa kéo một chiếc chăn, Khương Bách Xuyên quấn chặt cả người cô lại, không để tay mình chạm vào những vùng da nhạy cảm của cô.

Anh liên tục gọi tên cô, cố gắng gọi lại lý trí của cô.

Anh hiểu Vân Lệ nói “thử” rốt cuộc là thử cái gì.

Anh biết Vân Lệ sợ hãi điều gì.

Mỗi một chút sợ hãi của cô đều chứng minh cô từng phải chịu đựng những tổn thương không thể nói thành lời.

Cô không sợ anh.

Điều cô sợ…là bóng ma của ký ức không thể thoát khỏi.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 141


“Đùng —”

Sét đánh ngang trời, ba giây sau vang lên tiếng sấm rền, cửa sổ kính sát đất đó rung lên ba lần.

Khương Bách Xuyên từ tia sét vừa đánh xuống nhìn rõ khuôn mặt không giọt máu, lại đầy vẻ chán ghét và sợ hãi của Vân Lệ.

Không biết là bị tiếng sấm dọa làm hồn vía bay đi tự động quay về, hay là tiếng gọi của Khương Bách Xuyên đã đánh thức cô.

Nước mắt lã chã rơi xuống làm ướt bàn tay đang ôm mặt cô của Khương Bách Xuyên, như thể có thể đốt cháy da anh.

Cô nghe thấy giọng nói của Khương Bách Xuyên.

Như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.

Như thể nhìn thấy một tia sáng trong đêm tối.

Cô đã nhớ ra rồi.

Ngày đó, ngoài cửa phòng thiết bị, giọng nói này đã thoáng vụt qua.

Nước mắt đến quá nhanh, như đê vỡ, trào ra ào ạt, làm mờ hoàn toàn tầm nhìn của cô.

Thì ra, anh đã từng xuất hiện trong ký ức mà cô cố quên đi kia.

Thì ra giữa cô và anh đã sớm có ràng buộc.

“Khương Bách Xuyên…”

Vân Lệ khóc không thành tiếng: “Khương Bách Xuyên…”

“Là anh, anh ở đây, anh đang ở đây…” Khương Bách Xuyên vừa vỗ lưng cô xoa dịu, vừa liên tục đáp lời, tay còn lại vụng về lau nước mắt cho cô.

“Em sợ, em sợ lắm!” Vân Lệ khóc nức nở, dùng hết sức để nói ra mấy câu này, “Em hận lắm!”

Hận sự yếu đuối của mình thời niên thiếu, hận sự bất công của số phận, hận không có ai đứng về phía mình.

Câu “Đừng sợ, có anh ở đây” vốn đã đến bên miệng Khương Bách Xuyên nhưng khi nhận ra nỗi sợ của Vân Lệ không phải là hiện tại mà là quá khứ, anh nuốt ngược lại.

Lúc đó…anh không ở đó.

Khi Vân Lệ bất lực nhất, anh không ở đó.

Lồng ngực như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, Khương Bách Xuyên im lặng, chỉ ôm chặt Vân Lệ, đôi mắt u ám lóe lên một tia đỏ nguy hiểm.

Không biết qua bao lâu, Vân Lệ – người đã kìm nén cảm xúc này nhiều năm – cuối cùng cũng được giải tỏa trong tối nay, bình tĩnh rời khỏi vòng tay Khương Bách Xuyên, yếu ớt nói một câu: “Bật đèn đi.”

Sự bất thường của cô, Khương Bách Xuyên sớm đã phát hiện ra.

Dù tối nay không nói, sớm muộn gì cũng phải nói.

Đồ hiphop trẻ em
Cô không muốn giấu Khương Bách Xuyên bất cứ điều gì.

Đèn bật sáng, Vân Lệ vừa khóc như mưa, mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ, Khương Bách Xuyên trở lại bên cạnh cô, áo anh bị vừa rồi Vân Lệ kéo tuột mất một nửa, nửa ngực trần lộ ra.

Anh không quan tâm đến mình, chỉ ngồi trước mặt Vân Lệ, đưa tay kéo chặt tấm chăn cho cô.

Không ai phá vỡ sự im lặng này.

Vân Lệ ngơ ngác nhìn anh, nước mắt vừa ngưng lại liền tiếp tục dâng lên, lưng tròng trong hốc mắt.

Khương Bách Xuyên hoảng hốt: “Đừng khóc, anh không làm gì đâu.”

Không nói thì thôi, vừa nói nước mắt lại lã chã rơi xuống, hung hăng rơi trên mu bàn tay Khương Bách Xuyên đang định lau nước mắt cho cô.

“Khương Bách Xuyên, anh ghét bỏ em rồi.” Vân Lệ nước mắt lưng tròng nhìn anh.

“Không có, sẽ không, không thể nào.” Khương Bách Xuyên phủ nhận hoàn toàn, chỉ kiên định nhìn cô, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng những lời này tụ lại bên miệng lại không biết nên nói câu nào trước.

Anh nói câu nào cũng không phải.

Vân Lệ quay mặt đi, tự mình giơ tay lau nước mắt: “Vậy tại sao anh không ôm em nữa?”

Lời vừa dứt, Khương Bách Xuyên ôm trọn người cô vào lòng, hơi thở nặng nề rơi trên cổ cô như thể thở phào nhẹ nhõm: “Sợ em nhớ lại chuyện không vui.”

Vân Lệ lại muốn khóc nhưng lười quan tâm nữa, cô không kiểm soát được những giọt nước mắt vô dụng của mình, chỉ có thể vừa khóc vừa nói: “Khương Bách Xuyên, hình như em bị bệnh rồi, em không sợ anh, em cũng muốn làm chuyện đó với anh nhưng em cảm thấy ghê tởm lắm…”

“Em sợ, em nghĩ đến cảm giác bị chạm vào đó là sợ…”

Cô run rẩy giải thích, dùng những từ ngữ không hề che giấu.

Nhưng cũng chính vì vậy, Khương Bách Xuyên hiểu được ý của cô.

“Em tưởng anh ở bên em chỉ để làm chuyện đó với em thôi sao?” Giọng Khương Bách Xuyên trầm xuống, đây là lần duy nhất anh không dỗ dành an ủi cô khi cô khóc dữ dội mà là nắm vai cô ép cô nhìn vào mắt mình rồi quở trách và dạy dỗ cô.

“Vân Lệ, em thật nghĩ anh là loại cầm thú chỉ muốn chiếm sắc đẹp của em sao?”

Vân Lệ khóc nấc lên: “Không phải sao?”

Khương Bách Xuyên: “…”

Anh nhíu mày, cảm thấy đau đầu, vừa định nói gì thì khí thế vừa dâng lên lại bị một câu của Vân Lệ dập tắt hoàn toàn.

“Không phải.” Giọng anh trở nên trầm tĩnh, ánh mắt ẩn chứa một tia tình cảm sâu sắc, thái độ lại vô cùng cứng rắn, ép Vân Lệ nhìn vào mắt mình, “Chuyện nam nữ, có, thì thêm hoa trên gấm, không có cũng không sao. Vân Lệ, anh chỉ cần em, những thứ khác không quan trọng.”

Vân Lệ lắc đầu: “Quan trọng, con người đều có ham m.uốn…”

“Thì sao?” Khương Bách Xuyên trịnh trọng, “Em không chấp nhận được anh, nhưng anh có thể chấp nhận em, ham m.uốn có nhiều cách giải tỏa, chỉ cần em bằng lòng chạm vào anh, em có thể dùng tay…”

Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm, ngón tay khẽ nhấc lên, nhẹ nhàng v.uốt ve môi Vân Lệ: “Dùng chỗ này…”

“Bốp —” Vân Lệ dùng sức đánh bật tay anh ra.

Khương Bách Xuyên biết mình đã đi chệch hướng, ôm cô lại vào lòng, nặng nề thở dài một hơi: “Đừng sợ.”

Vân Lệ hé miệng, không phát ra tiếng.

Khóc quá nhiều, nước mắt dường như đã cạn, đầu nặng trĩu tựa vào vai Khương Bách Xuyên.

“Khương Bách Xuyên, không phải anh muốn biết năm đó tại sao em chuyển trường sao?” Giọng cô rất nhẹ, đưa Khương Bách Xuyên vào đoạn ký ức đã mang đến cho cô bóng ma vô tận.

“Vì em nhục nhã, em sợ hãi…”

Tim Khương Bách Xuyên đột ngột chùng xuống.

Anh nghe hiểu rồi.

Sự sợ hãi của Vân Lệ có liên quan đến chuyện chuyển trường.

Dù là việc chuyển trường, hay nỗi sợ hãi mỗi khi cổ cô bị ai đó chạm vào, đều liên quan đến cùng một chuyện.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 142


Mùa hè oi ả năm lớp mười, học sinh mặc đồng phục xanh trắng chạy trên đường chạy màu đỏ.

Vân Lệ 16 tuổi cũng chạy trong số đó.

Lúc này Vân Lệ trông còn rất non nớt, nhưng làn da trắng bẩm sinh và khí chất thanh tao dịu dàng khiến cô trông như một tiểu tiên nữ.

Gió thổi đến mang theo một luồng khí nóng hừng hực, Vân Lệ giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngửi thấy mùi nhựa đường cháy nắng từ đường chạy, chỉ cảm thấy không thể thở nổi.

Ngẩng đầu lên, ở rìa đường chạy, cô nhìn thấy một nam sinh mặc đồ thời trang sành điệu đang đứng đó.

Đó là Lưu Đài – cháu trai của giáo viên chủ nhiệm Lưu Diệp, không phải học sinh của Nhất Trung.

Nhưng người trong lớp 1 đều biết, vì anh ta vắng mặt trong kỳ thi đại học tháng trước nên hai ngày nay bị thầy Lưu mang theo bên mình, bắt phải làm quen với môi trường trường Nhất Trung.

Chắc là để chuẩn bị cho việc học lại ở trường Nhất Trung.

Vân Lệ ánh mắt chạm vào anh ta, lại thấy anh ta bỗng dưng nhe răng cười một cách nham hiểm.

Vân Lệ chỉ cảm thấy ghê tởm, lồng ngực bỗng dưng khó chịu, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.

Người như vậy không giống học sinh, ngược lại rất giống bọn du côn đầu đường cuối ngõ, toàn thân tỏa ra một luồng tà khí.

Vân Lệ không biết anh ta để ý mình từ lúc nào, cho đến sau khi tan học thể dục, Vân Lệ với tư cách là tổ trưởng trực nhật, cô phải chịu trách nhiệm ở lại kiểm tra và thu dọn dụng cụ.

Đây là tiết học cuối cùng buổi trưa, đa số học sinh đều tranh nhau chạy về phía nhà ăn, còn sân vận động và phòng dụng cụ của trường Nhất Trung lại ở hướng ngược lại với nhà ăn, khá hẻo lánh.

Lúc này thời tiết nóng nực, gần như không có ai ở lại đây.

Vân Lệ thu dọn dụng cụ, ghi chép xong xuôi định rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy cánh cửa phòng dụng cụ đang mở bị đóng sầm một tiếng.

Xung quanh im lặng như tờ.

Người đột nhiên xông vào khóa trái cửa phòng dụng cụ chính là Lưu Đài vừa rồi trên sân vận động cười nham hiểm với Vân Lệ.

Nỗi sợ hãi bản năng của Vân Lệ khiến cô lùi lại, dù không biết anh ta định làm gì, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta đóng cửa khóa trái cũng đã sợ đến mặt mày tái mét.

Sự chán ghét trên mặt cô hoàn toàn lộ rõ, chưa kịp cô lên tiếng, Lưu Đài đã vội vàng như sói đói xông đến, một tay kéo Vân Lệ vào góc trong cùng của phòng dụng cụ.

“Cứu mạng!” Vân Lệ theo bản năng kêu cứu lại bị anh ta một tay bịt chặt miệng.

Đè người vào tủ dụng cụ phía sau, Lưu Đài trợn tròn mắt như ác quỷ đến đòi mạng, l**m môi cười ha hả, lộ ra vẻ mặt cuối cùng cũng được như ý: “Em tên Vân Lệ à? Em đẹp thật đó…”

“Ưm… ưm…” Vân Lệ dùng hết sức giãy giụa, đôi mắt kinh hoàng đã đẫm lệ, cô bị bịt miệng, hoàn toàn không phát ra tiếng, tiếng gào thét trong lòng mang theo sự tuyệt vọng tột cùng.

Lưu Đài vén tóc cô lên, nắm lấy đuôi ngựa dài đó hít sâu một hơi vào mũi, hạ thấp giọng nói với cô: “Lão già Lưu Diệp đó lại muốn quản tôi, lại muốn tôi đến trường Nhất Trung các người học lại, ai thèm chứ!”

“Ha ha ha ban đầu thì không thèm, nhưng ai bảo tôi nhìn thấy em chứ, tiểu tiên nữ, em đẹp thật đó, tôi thích em lắm…”

“Đừng lên tiếng, đừng khóc, tôi không làm gì em đâu, em là tiểu tiên nữ, tôi chỉ muốn ngửi mùi của em, em cho tôi hít một hơi tiên khí…”

Mỹ phẩm Obagi
Vân Lệ kêu “ư ư”, toàn thân kháng cự, Lưu Đài thấy cô không nghe lời mà còn định hét lên, mắt lóe lên, liếc thấy một mảnh vải vụn trên giá, cầm lấy phủi bụi, sợ làm bẩn miệng tiên nữ, lau mấy lần vào áo mình rồi mới nhét vào miệng Vân Lệ.

Vì hắn bận tay cầm mảnh vải, Vân Lệ nhân cơ hội vùng tay thoát ra, dồn hết sức lực đẩy và cào, nhưng vẫn vô ích.

Cô quá gầy yếu, trước mặt anh ta mọi sự giãy giụa đều như châu chấu đá xe.

Bị mảnh vải bịt miệng, Vân Lệ hoàn toàn không phát ra tiếng, hai tay bị anh ta nắm chặt ấn ra sau, bàn tay thô ráp dừng lại ở cổ cô, bỗng dưng ngón tay khẽ động cởi hai chiếc cúc áo đồng phục.

“Ư…” Vân Lệ nước mắt lưng tròng, cổ tay rất đau, lưng cũng rất đau.

Như bị kéo xuống vực sâu vạn trượng.

Không ai đến cứu cô…

Không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

“Yên tâm, tiên nữ đẹp như vậy, tôi sao dám xúc phạm em chứ, anh chỉ muốn thỏa mãn một chút, em cho anh hít một hơi là được rồi…”

Sự tham lam trong mắt Lưu Đài hiện rõ, mũi anh ta ghé sát vào cổ Vân Lệ hít mạnh một hơi, một tay bám vào vai cô, cố gắng kéo chiếc áo vướng víu đó xuống thêm.

Đây là một kẻ điên.

Chân Vân Lệ đang động đậy, trong lúc hỗn loạn giãy giụa hình như đá phải chiếc xẻng rác bằng sắt, vang lên một tiếng “loảng xoảng”.

“Thầy Lưu tìm gì vậy?” Ngoài phòng dụng cụ, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên thoáng qua.

Chủ nhân của giọng nói đó đứng ngay cửa, từ xa lớn tiếng gọi thầy Lưu đang đi về phía này tìm gì đó.

Trong phòng dụng cụ, Lưu Đài nghe thấy giọng nói này liền dừng lại mọi hành động, cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa đó.

Nửa phút sau, ngoài cửa đã không còn tiếng nói của thiếu niên đó nữa.

Trái tim hy vọng của Vân Lệ bỗng dưng lại chìm xuống.

Cô đang nghĩ gì vậy.

Cô đang nghĩ…

Muốn chết.

Tưởng rằng thật sự sắp rơi vào địa ngục vô tận, điện thoại trong túi Lưu Đài reo lên.

Chuông rất lớn, đủ để bên ngoài nghe thấy tiếng này.

Lưu Đài hoảng hốt mất tập trung, dường như muốn lấy điện thoại ra tắt tiếng chuông, Vân Lệ nắm lấy cơ hội lúc anh ta nới lỏng lực, hung hăng đẩy anh ta ra, với tốc độ chạy nước rút mở cánh cửa đã khiến cô rơi vào bóng tối này.

Ngoài cửa là Lưu Diệp – người đang gọi điện cho Lưu Đài.

Vân Lệ trong bộ dạng thảm hại đứng trước mặt Lưu Diệp.

Một lúc lâu sau, điện thoại của Lưu Diệp đập vào đầu Lưu Đài đang đuổi theo sau, tạo ra một vết rách: “Đồ khốn!”

Vân Lệ lúc đó không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mặt trời trên cao…thật ấm áp.

Phía trước là đường chạy màu đỏ, ở cuối đường chạy đó, một thiếu niên xoay tròn chiếc móc khóa trong tay, chậm rãi bước đi, không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt Vân Lệ.

Ngày hôm đó Vân Lệ trốn thoát, tưởng thầy Lưu sẽ cho mình công bằng, sẽ cho mình một kết quả hài lòng.

Cô ngây thơ tưởng rằng, thầy Lưu sẽ xử lý công bằng.

Nhưng tan học ngày hôm đó, Lưu Diệp gọi cô đến văn phòng, cầu xin cô đừng báo cảnh sát, cầu xin cô đừng hủy hoại Lưu Đài.

Còn Lưu Đài thì đứng một bên ra vẻ bất cần, cười nói: “Báo cảnh sát cũng vô ích, tôi không làm gì cô ấy cả, tôi chỉ ngửi mùi của cô ấy thôi ha ha ha…”

Trên đường về nhà, Vân Lệ như kẻ mất hồn, trong đầu toàn là cảnh Lưu Diệp suýt nữa quỳ xuống cầu xin cô đừng làm ầm ĩ.

Ông nói, bằng lòng bồi thường bất cứ thứ gì.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Vân Mỹ Lan chưa bao giờ cho phép Vân Lệ sau khi tan học đi chơi với bạn bè, mỗi ngày đều quy định trước khi trời tối phải về nhà.

Tối hôm đó, trên đường về, Vân Lệ tìm một chiếc ghế dài ngồi hơn một tiếng đồng hồ mới lấy lại được chút tỉnh táo rồi vội vàng chạy về.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Mỹ Lan, cô muốn kể hết những nhục nhã mình phải chịu hôm nay, khoảnh khắc đó Vân Lệ tin chắc Vân Mỹ Lan sẽ bênh vực mình.

Đó là chỗ dựa duy nhất của cô.

Nhưng khoảnh khắc mở cửa vào nhà, đón cô là những lời chửi mắng và chỉ trích của Vân Mỹ Lan —

“Có phải con đi chơi bời với thằng con trai nào không?”

“Mẹ có nói sau khi tan học phải về nhà ngay không?”

“Mấy thằng bạn học đó cười với con một cái là con sáp lại, con có biết chúng nó có ý đồ gì không? Mẹ nói lần cuối cùng, sau này không được phép có bạn khác giới, càng không được đi chơi với chúng nó!”

“Còn tóc nữa, đi cắt đi, con có biết hôm nay bà hàng xóm nói gì về con không? Nói con càng ngày càng xinh! Tuổi còn nhỏ mà ăn mặc đẹp như vậy, làm nhiều trò như vậy là muốn quyến rũ ai…”

Khoảnh khắc đó, Vân Lệ chỉ cảm thấy, mỗi một chữ Vân Mỹ Lan nói ra đều hóa thành những con dao vô hình, hung hăng đâm vào tim cô.

Đó mới là đòn chí mạng đối với Vân Lệ.

Sau đêm đó, Vân Lệ sốt.

Ốm suốt một tuần, cũng nghỉ học một tuần.

Về chuyện của Lưu Đài, Vân Lệ không nói với Vân Mỹ Lan.

Lúc quay lại trường chính là kỳ thi cuối kỳ.

Lưu Diệp hứa sẽ không để Lưu Đài xuất hiện ở trường Nhất Trung nữa, có lẽ vì sợ chuyện này ầm ĩ, họ trực tiếp đưa Lưu Đài ra nước ngoài.

Còn khoản bồi thường Lưu Diệp hứa, Vân Lệ không nhận.

Thứ cô muốn…là chuyển trường.

Có Lưu Diệp và Vân Mỹ Lan lo liệu, chuyện chuyển sang trường Phụ Trung học kỳ hai lớp mười rất thuận lợi, còn Vân Mỹ Lan cũng tin vào lời nói dối của Lưu Diệp rằng trường Phụ Trung miễn học phí.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 143


Vân Lệ tưởng sau khi nói xong sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình, có thể nổi điên bất cứ lúc nào, nhưng khi chữ cuối cùng vừa dứt, cô lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Trong lòng cô rất hận.

Cũng không thể nào tha thứ.

Còn sự bình tĩnh lúc này, phần lớn là vì cuối cùng cô cũng đã nói cho Khương Bách Xuyên biết lý do mình chuyển trường năm đó và lý do mình bài xích những chuyện đó.

Như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được nghiền nát hoàn toàn.

Cô vừa muốn thả lỏng, lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Sợ phản ứng của Khương Bách Xuyên.

Nhưng ánh mắt khẽ ngẩng lên lại thấy đôi mắt sâu thẳm của Khương Bách Xuyên dường như dấy lên một luồng sát khí hung tợn.

Vân Lệ hơi sững sờ.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì kẻ ác đầy tội lỗi kia hẳn đã bị chém nghìn nhát rồi.

Ký ức đưa anh trở về mùa hè oi ả đó, Khương Bách Xuyên trốn tiết thể dục, ngủ gục dưới gốc cây lớn sau phòng dụng cụ, lúc tỉnh dậy đã tan học, anh chậm rãi đứng dậy rời đi, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng dụng cụ lại nghe thấy tiếng “loảng xoảng” bên trong.

Lúc đó tình cờ ngẩng đầu lên thấy thầy Lưu đang vội vàng tìm người, anh liền đoán trong phòng dụng cụ chắc chắn có đứa cháu trai khiến thầy Lưu đau đầu đó.

Khương Bách Xuyên thời học sinh tuy thỉnh thoảng trốn học nhưng bình thường cũng vẫn mang trong mình tấm lòng tôn sư trọng đạo, vì thế tốt bụng gọi một tiếng rồi đi qua nói với thầy Lưu là trong phòng dụng cụ có người.

Những chuyện sau đó anh không biết.

Anh không biết Vân Lệ ở trong đó.

Không biết Vân Lệ bị bắt nạt.

Anh đi ngang qua, rồi lại đi mất…

Khóe mắt Khương Bách Xuyên đỏ hoe.

“Nếu anh…”

Anh lại bỗng dưng không nói nên lời.

Không có nếu.

“Khương Bách Xuyên, cảm ơn anh.” Mắt Vân Lệ vẫn còn vương lệ, ngược lại còn lau mắt cho anh trước, nở một nụ cười, “Bây giờ em mới nhớ ra anh từng đi ngang qua.”

Nếu không có giọng nói đột nhiên xen vào này, Lưu Đài sẽ không dừng động tác cởi áo cô.

Chính anh đã gọi thầy Lưu đến, cô mới có thể thoát thân.

Chẳng trách khi gặp lại ở Nam Thành, cô không nhịn được để ý đến giọng nói của anh.

Mỹ phẩm Obagi
Hóa ra giọng nói này từng kéo cô ra khỏi địa ngục vô tận.

Đồng tử Khương Bách Xuyên dường như hơi giãn ra, không biết đang nghĩ gì, nghe Vân Lệ nói mới cụp mắt xuống nhìn cô nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như vậy.

Anh đang nghĩ, lần trước tiệc sinh nhật của Triêu Triêu, Mộ Mộ, chủ nhiệm lớp Lưu Diệp của trường Nhất Trung cũng có mặt.

Anh nhớ lại sự chán ghét của Vân Lệ khi nhìn thấy Lưu Diệp.

Nhớ lại Lưu Diệp hỏi han mình xem Vân Lệ bây giờ sống có tốt không.

Nhớ lại mình vì biết Vân Lệ và mình là bạn học cùng lớp năm lớp mười mà không ngừng phấn khích, nhiều lần nhắc đến Lưu Diệp với cô.

Nhớ lại Vân Lệ lúc đó vô cớ nổi giận với anh.

Không.

Không phải vô cớ…

Khương Bách Xuyên chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.

Anh đáng chết.

Dường như nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Khương Bách Xuyên và luồng sát khí đang tỏa ra, Vân Lệ mềm mại dựa vào: “Ôm em đi, Khương Bách Xuyên.”

Đầu óc chưa kịp phản ứng nhưng Khương Bách Xuyên đã theo bản năng ôm cô vào lòng. Sau khi hoàn hồn, cánh tay ôm lấy cơ thể cô từ từ siết chặt, như thể muốn hòa tan cô vào cơ thể mình.

“Đừng sợ.” Khương Bách Xuyên nói, “Công bằng này, anh sẽ đòi lại cho em.”

Vân Lệ sững sờ: “Cái gì?”

Khương Bách Xuyên hít một hơi thật sâu, âm thầm tiêu hóa: “Không có gì.”

Một lúc sau anh lại nói: “Vậy đây là lý do em không thích màu trắng?”

Anh chuyển chủ đề quá nhanh, Vân Lệ hơi bất ngờ khi anh lại nghĩ theo hướng này, nhưng anh đoán đúng rồi, Vân Lệ lại không muốn giải thích, chỉ dùng sự im lặng để thay thế câu trả lời.

Khương Bách Xuyên v**t v* mái tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp: “Em là cô gái hợp với màu trắng nhất mà anh thấy, bạn học Vân Lệ, trong sạch, thuần khiết không tì vết.”

Không sạch sẽ, thối nát bẩn thỉu…là những kẻ cặn bã đó.

Trên chiếc bàn không xa đặt một chiếc bình hoa, trong bình cắm mấy cành hoa hồng trắng.

Hoa nở rộ, thuần khiết không tì vết.

Bàn tay Vân Lệ đang nắm chặt áo Khương Bách Xuyên từ từ buông lỏng, cơ thể căng cứng dần thả lỏng.

Cô nghe thấy Khương Bách Xuyên nói.

“Anh yêu em, dù nở rộ, tàn úa, hay khô héo, anh đều yêu em.”

Sau ngày hôm đó Khương Bách Xuyên lại tặng hoa cho cô, không phải là hoa hồng Lệ Chi như thường lệ.

Mà là những bông hoa muôn hình vạn trạng, duyên dáng yêu kiều, nở rộ giữa mùa đông giá rét.

Vân Lệ của anh như đóa hoa không vương bụi trần.

Không gì có thể cản trở sự sinh trưởng và nở rộ của cô.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 144


Một ngày trước đêm tiểu niên, trời quang mây tạnh, nắng đông ấm áp chiếu rọi ôm trọn vạn vật.

Biệt thự Thanh Thành náo nhiệt, một đoàn người xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cả biệt thự chỉ thiếu mỗi chữ “song hỷ” màu đỏ.

Chalide và Kiều Thù sống ở nước ngoài đã lâu, lúc này về nước lại kề vai nhau tắm nắng.

Hai ông bà già ở trên sân thượng nghe tiếng hò hét và tiếng cười của đám trẻ dưới lầu, nở một nụ cười bình yên.

Chuyện tiếp khách không cần đến họ, cũng không cần đến Hạ Vĩnh Thanh và Rose.

Hiện tại, chủ nhân và nữ chủ nhân của biệt thự này là Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi.

Những người đến đều là thế hệ trẻ, nói là đến chúc mừng Tạ Kỳ Diên, thực tế là đến thăm hỏi ngài Chalide đức cao vọng trọng của gia tộc Becker.

Tin tức bà Rose đưa bố mẹ đến Bắc Thành không được tiết lộ ra ngoài, có thể thấy đám người mang quà đến cửa này đều là người quen.

Theo họ biết, người có quan hệ tốt với con gái mình chỉ có một mình Vân Lệ.

Vậy còn lại…

Hạ Vĩnh Thanh xoa cằm, thỉnh thoảng lại chậc chậc một tiếng như thể không thể tin được, thở dài một hơi rồi lại khó hiểu chậc một tiếng: “Ngày xưa chúng ta cũng là nhờ mối quan hệ của ông nội anh và ông cụ Tạ mới có chút qua lại với nhà họ Tạ, sao Hoàn Tử nhà chúng ta…”

Bà Rose liếc nhìn đám đông người, cười hỏi: “Sao?”

Hạ Vĩnh Thanh mặt mày phức tạp: “Giỏi thật, người của bốn gia tộc lớn Bắc Thành, đủ cả.”

Rose dựa vào lan can nhìn xuống thêm mấy cái, nhận ra vài gương mặt, thầm tính toán một chút, kinh ngạc thốt lên: “Ồ, đúng là vậy.”

“Quan hệ của thằng nhóc này cũng không tệ, anh chưa từng thấy Hoàn Tử nhà ta có nhiều bạn như vậy.” Hạ Vĩnh Thanh không khỏi cảm thán.

Rose hừ một tiếng: “Bây giờ thì biết nhớ đến cái tốt của con rể rồi à?”

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Trong phòng khách rộng lớn, Hạ Vãn Chi và Khương Bách Xuyên trừng mắt nhìn nhau, nói đến chuyện hôm nay thu hút đông người như vậy đều là do Khương Bách Xuyên.

Vân Lệ ho khan một tiếng, chủ động chắn trước mặt Khương Bách Xuyên, ra hiệu bằng mắt: “Là lỗi của tớ, lỗi của tớ…”

Từ nhỏ đến lớn Hạ Vãn Chi không có nhiều bạn, sau khi vào cấp ba thì quen biết Vân Lệ. Dù không gặp nhau thường xuyên nhưng ông bà Hạ biết hai người thân thiết, dù mới chỉ gặp vài lần cũng xem Vân Lệ như con gái nuôi.

Lần này trở về Rose nhắc đến Vân Lệ cho nên Hạ Vãn Chi liền trực tiếp gọi Vân Lệ và Khương Bách Xuyên cùng đến ăn bữa cơm, cũng là để Vân Lệ giới thiệu bạn trai.

Nào ngờ Khương Bách Xuyên quá đắc ý, một hồi khoe mẽ liền khiến tin tức lọt ra ngoài.

Có thể cùng ăn một bữa với ngài Chalide của gia tộc Becker, đó là cơ hội hiếm có!

Thế là nhờ mối quan hệ này của Khương Bách Xuyên, nhà họ Lục cử người đến, lại vì nhà họ Lục và nhà họ Khúc quan hệ không tệ, nhà họ Khúc cũng có người đến.

Ngoài việc muốn thăm hỏi Chalide, phần lớn là muốn gặp phu nhân Kiều Thù, vợ của Chalide —

Aeon Shop
Vị danh họa quốc họa nổi tiếng, đức cao vọng trọng, sớm đã ẩn cư không hỏi thế sự.

Có lẽ là chột dạ, Khương Bách Xuyên ngượng ngùng né sang một bên, lại thấy Tạ Kỳ Diễn đang ung dung, nhã nhặn đón khách như thể không có chuyện gì.

“Cậu lại không dùng ánh mắt g**t ch*t tôi à?” Khương Bách Xuyên ngẩng đầu lên thấy bà Rose đang cười tủm tỉm nhìn xuống từ trên lầu, thầm nghĩ Tạ Kỳ Diên có phải vì có trưởng bối ở đây nên mới giả vờ không.

Tạ Kỳ Diên liếc anh ta một cái: “Giết cậu làm gì, đều là đến chúc mừng tôi.”

Khương Bách Xuyên: “…”

“Hoàn Tử không có ý trách cậu, là cậu không nói trước nên cô ấy lo lắng tiếp đãi không chu đáo.” Tạ Kỳ Diên thấy anh ta chắn đường liền kéo qua một bên, đứng cạnh Hạ Vãn Chi để cùng đón khách.

Thuận tiện nghe một loạt tiếng chúc mừng vang lên.

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Mộ Hạ được như ý nguyện.” Khương Hữu Dung đường hoàng nhét một chiếc túi xách vào tay Hạ Vãn Chi, nhìn cô và Tạ Kỳ Diên cười tủm tỉm, “Đây là thư của các fan CP viết, chị thu thập lại tặng cho hai người, coi như quà nhé.”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Khương Hữu Dung đã trở thành fan hâm mộ trung thành, xông pha tuyến đầu giúp Tạ Kỳ Diên quản lý mấy triệu người hâm mộ.

Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy nóng tay, ngẩng đầu lên đối diện với Nam Tê Nguyệt bên cạnh và Lạc Nhiêu, Phong Linh Linh, Giản Chanh chỉ mới gặp vài lần, nghĩ đến họ vừa vào cửa đã tự xưng là fan hâm mộ của Mộ Hạ Hoàn Tử, mặt mày lập tức nóng bừng.

Xấu hổ.

Khương Hữu Dung khoác vai cô, chớp chớp mắt nói với Tạ Kỳ Diên: “Mộ Hạ cứ đi tiếp đãi đám đàn ông lớn tuổi kia đi, ở đây có tôi, sẽ không để Tiểu Hoàn Tử của anh ngượng ngùng đâu, với lại Hoàn Tử là bạn thân của chị dâu tôi, chúng ta đều là người một nhà.”

Mọi người ngầm hiểu ý nhìn Vân Lệ và Khương Bách Xuyên, mong hai người họ cũng mau chóng thành chuyện.

Vân Lệ bỗng dưng bị gọi tên, ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ nụ cười: “…”

Bỗng dưng hiểu được sự xấu hổ của Hạ Vãn Chi.

Cuối cùng, mấy vị trưởng bối trên lầu lần lượt xuống, dời đi sự chú ý của mọi người đang liên tục trêu chọc cặp đôi sắp đính hôn.

Vân Lệ phản ứng nhanh nhất, nhanh nhẹn gọi một tiếng: “Chú, dì, mời ngồi…”

Mau giúp chuyển hướng hỏa lực đi.

Hạ Vãn Chi khẽ liếc nhìn bà Rose, thầm nghĩ bộ dạng xấu hổ vừa rồi của mình chắc chắn đã bị nhìn thấy hết rồi.

Đợi xem kịch đủ rồi người mẹ này mới vội vàng xuống.

Bà Rose đón nhận ánh mắt của con gái mình nhưng chỉ cười không nói, nháy mắt với cô một cái, ánh mắt như nói: “Có chồng bên cạnh, sợ gì chứ.”

Hạ Vãn Chi lại chuyển tầm mắt nhìn Tạ Kỳ Diên.

Cái tên đáng ghét này còn đang tận hưởng những lời chúc mừng của người khác.

Hạ Vãn Chi: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back