Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 145


“Tiểu Lệ Chi và cậu nhóc nhà họ Khương cũng đính hôn rồi à?” Hạ Vĩnh Thanh nhìn một vòng, cuối cùng dừng mắt lại ở Khương Bách Xuyên.

Phải biết rằng những năm đầu, đều là ông đến thăm hỏi những vị đại gia này, bây giờ thời thế thay đổi, những người đứng đầu nhà họ Lục lại mang quà đến cửa một cách lịch sự gọi ông là chú, khiến ông nhất thời có chút không quen.

Mặc dù biết họ đều đến vì bố vợ mình.

Mặc dù biết không liên quan gì đến mình.

Nhưng ai bảo ông là con rể của gia tộc Becker chứ.

Hạ Vĩnh Thanh theo đó mà hưởng ké, trong lòng vừa đắc ý vừa tự hào.

Vân Lệ nghe thấy tiếng “Tiểu Lệ Chi” này đầu óc bùng nổ, bối rối xua tay: “Dạ… chưa ạ.”

Hạ Vĩnh Thanh “ồ” một tiếng: “Vậy là sắp rồi.”

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên ở bên cạnh nghe thấy cười toe toét, ý vị thâm trường nhìn Vân Lệ —

Hóa ra em tên là Tiểu Lệ Chi?

Vân Lệ: “…”

Khương Hữu Dung là người hướng ngoại, ai cũng quen thân, nghe vậy cười ha hả phụ họa: “Chú nói đúng lắm, đến lúc đó chú nhất định phải đến ăn kẹo cưới nhé!”

Lời này hay lại vui vẻ, ngay cả Chalide cũng theo đó gật đầu nói nhất định sẽ đến.

Cháu gái cưng của ông hoàn toàn thừa hưởng tế bào nghệ thuật của bà ngoại, nghệ sĩ thích yên tĩnh, Chalide sợ Hạ Vãn Chi cả ngày một mình sẽ buồn chán, chỉ mong Hạ Vãn Chi có thể kết bạn nhiều hơn.

Trước đây, bạn bè của Hạ Vãn Chi quả thực không nhiều.

Giờ nhìn cả căn nhà đông vui thế này, Chalide vô cùng vui mừng và hài lòng.

Thấy trưởng bối đều xuống rồi, Tạ Kỳ Diên thu lại nụ cười vui vẻ, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu từng người đến thăm cho Chalide và phu nhân Kiều Thù.

Hiếm khi thấy Tạ Kỳ Diên xử lý mọi việc một cách thành thạo như vậy, Chalide khẽ nói với Kiều Thù một câu khen ngợi: “Rất tốt, Hoàn Tử nhà ta có mắt nhìn.”

Biết tiến biết lui, đối ngoại cứng rắn, đối nội dịu dàng, lại còn có một tấm lòng chân thành.

Người cháu rể tương lai này, được.

Kiều Thù cười cười, nhận ra một vòng những người Tạ Kỳ Diên giới thiệu rồi kinh ngạc thốt lên: “Cháu là Lạc Nhiêu?”

Mọi người thuận theo ánh mắt nhìn sang.

Người đứng đầu nhà họ Khúc hiện tại là Khúc Phạn, anh trai trong cặp song sinh, còn em trai Khúc Hoài, sau khi cưới vợ thì sớm đã rút lui khỏi giới điện ảnh, tự mình điều hành một công ty giải trí. Mà Lạc Nhiêu chính là vợ của ảnh đế Khúc Hoài.

Lạc Nhiêu cũng rất ngạc nhiên khi Phu nhân Kiều Thù lại biết mình.

Mỹ phẩm Obagi
“Vâng thưa phu nhân, cháu là Lạc Nhiêu.” Trong số những người có mặt, chỉ có cô mang dáng vẻ và khí chất của một cô gái Giang Nam dịu dàng, bây giờ nghe cô mở miệng, giọng nói mềm mại như tơ lụa đó khiến lòng người xao xuyến.

Hạ Vãn Chi không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng vừa nghe thấy giọng nói uyển chuyển này, bất giác nói: “Cô Khúc là người Nam Thành?”

Lạc Nhiêu dịu dàng cười: “Mẹ tôi là người Nam Thành.”

Hạ Vãn Chi vui vẻ: “Thật trùng hợp, bà ngoại tôi cũng là người Nam Thành.”

Lạc Nhiêu nhìn Kiều Thù, bà thì thong thả nhấp trà, cười nhẹ nhàng giải thích “Tôi từng xem buổi biểu diễn tốt nghiệp của cháu, đánh đàn tỳ bà rất hay.”

Lạc Nhiêu vui mừng bất ngờ.

“Đừng câu nệ, nếu đều là bạn của Tiểu Hoàn Tử thì đừng khách sáo nữa, gọi gì mà phu nhân, cứ theo Hoàn Tử gọi ông bà ngoại là được rồi.” Phu nhân Kiều Thù ở nước ngoài đã lâu, nhất thời cũng không quen với cách xưng hô phu nhân này.

Trong số những người có mặt, người lớn nhất đã ngoài ba mươi… gần bốn mươi tuổi, Lục Du Chu ho nhẹ một tiếng.

Tuy tuổi tác lớn nhưng vai vế như nhau.

Theo vai vế, Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên quả thật được coi là em trai em gái của họ.

Lục Du Chu do dự thuyết phục mình gọi người ta là ông bà ngoại, Lục Bắc Đình và Khúc Hoài đã nhanh chóng không coi mình là người ngoài, lập tức gọi ông bà ngoại, chú, dì.

Lục Du Chu: “…”

Hạ Vãn Chi cũng dở khóc dở cười, rõ ràng còn chưa thân thiết lắm, quan hệ đã bị “định hình” mất rồi.

Dù sao cũng lớn hơn vài tuổi, Nam Tê Nguyệt trước đây từng nhờ Hạ Vãn Chi vẽ mấy lần, cũng quen thân với cô, thế là chủ động nắm tay cô cười nói: “Khương Bách Xuyên gọi em là em gái, bọn chị cũng theo nó coi em là em gái, Tiểu Hoàn Tử cũng đừng câu nệ, mọi người đều là người nhà, sau này gặp nhau cứ gọi anh chị, chị dâu gì đó là được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, gọi họ là anh chị không thiệt đâu, ngày lễ, ngày tết, nhất là lúc hai người kết hôn có thể nhận được không ít tiền mừng đó.” Khương Hữu Dung cười hì hì phụ họa bên cạnh, tiện thể chấm nhẹ vào Vân Lệ, “Chị dâu nói có đúng không?”

Đầu óc Vân Lệ còn chưa kịp phản ứng, bất giác tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy…”

Mọi người cười rộ lên.

Khương Bách Xuyên thầm ghi công cho em gái mình.

Nói cũng lạ, rõ ràng là lần đầu gặp gỡ, Hạ Vãn Chi ngoài việc ban đầu lo lắng tiếp đãi không chu đáo nên hơi căng thẳng ra, không bao lâu sau đã quen thân với đám người này.

Như tri kỷ trăm năm khó gặp.

Như thể đã quen biết từ kiếp trước.

Phu nhân Kiều Thù vốn thích văn hóa truyền thống, lúc này cùng Lạc Nhiêu và Phong Linh Linh đã nói về những câu chuyện của các danh cầm tỳ bà, từ hiện đại đến năm nghìn năm lịch sử, còn bên kia, mấy người đàn ông lớn tuổi cùng Chalide uống trà, bàn bạc vấn đề kinh doanh.

Chalide hào phóng, ba chân bốn cẳng đã nói đến chuyện hợp tác sau này.

Ông thật lòng thích đám bạn mới của cháu gái cưng nhà mình.

Một đám người líu ríu đến giờ cơm, Tạ Kỳ Diên – chủ nhà – xắn tay áo vào bếp, Vân Lệ thấy vậy lén kéo Khương Bách Xuyên ra hiệu cho anh đi theo.

Chủ nhà xuống bếp, nữ chủ nhà thì chịu trách nhiệm tiếp khách.

Nhưng không ngờ Khương Bách Xuyên vừa đứng dậy không lâu, Khương Hữu Dung cũng đẩy đẩy chồng mình, Dung Ngộ, ra hiệu cho anh ta đi giúp.

Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười: “Đừng, làm gì có chuyện để khách xuống bếp.”

Khương Hữu Dung không nghe, cười hì hì nói: “Chồng chị nấu ăn ngon lắm, nhìn ba mẹ con chị là biết, được anh ấy nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”

Hạ Vãn Chi bất giác muốn tiếp lời nói Tạ Kỳ Diên nấu ăn cũng ngon nhưng chưa kịp mở miệng, Chalide bên cạnh nghe thấy lập tức hỏi một câu đầy hứng khởi: “Con bé này lại có con rồi à?”

“Dạ, là song sinh, ba tuổi rồi.” Khương Hữu Dung giơ tay làm dấu V, vẻ mặt hạnh phúc.

Chalide kinh ngạc: “Cháu mới bao nhiêu tuổi?”

Khương Hữu Dung lại giơ tay làm dấu: “Cháu 28, không nhỏ nữa đâu ạ.”

Chalide gật đầu, suy nghĩ điều gì đó rồi lẩm bẩm với phu nhân Kiều Thù: “Hai mươi tám, con ba tuổi, 25 sinh…”

Ông cười “hê” một tiếng: “Tiểu Hoàn Tử nhà ta cũng hai mươi lăm rồi.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Ngài đang ám chỉ điều gì đúng không?
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 146


Người ta đều nói —

Đàn ông biết nấu ăn thì thương vợ.

Đàn ông thương vợ thì biết nấu ăn.

Không bao lâu sau, mấy người đàn ông có mặt đều chuyển địa điểm.

Nhìn đám đàn ông đứng đầu là Tạ Kỳ Diên chen chúc vào bếp, Hạ Vãn Chi hơi kinh ngạc.

Cô cũng không rõ sao bỗng dưng lại thành ra thế này.

Đang yên đang lành sao lại vào bếp phụ Tạ Kỳ Diên…

Bên ngoài đều đồn mấy vị này là những người thương vợ, Hạ Vãn Chi cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, nhìn họ từng người một xắn tay áo lên là làm, không khỏi cảm thấy hơi lạ.

Người do Khương Hữu Dung huy động, nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Vãn Chi, cố ý giải thích: “Yên tâm, họ đều tự nguyện, em nghĩ họ đến đây làm gì, từng người một đều muốn chiếm chút lợi từ gia tộc Becker, phải để họ hiếu kính ông bà ngoại em một chút chứ.”

Hạ Vãn Chi cười gật đầu, ánh mắt bất giác rơi trên người Tạ Kỳ Diên.

Thật ra Tạ Kỳ Diên cũng không có nhiều bạn bè.

Trước đó, anh cũng chỉ có quan hệ tốt với Khương Bách Xuyên.

Hạ Vãn Chi thầm nghĩ, có lẽ hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp.

Khương Hữu Dung ghé sát vào Hạ Vãn Chi, kể lể say sưa: “Nhờ phúc của em, bốn gia đình chúng ta hôm nay coi như tụ họp đông đủ rồi.”

Hạ Vãn Chi mỉm cười: “Là nhờ phúc của chị và Khương Bách Xuyên.”

Khương Bách Xuyên vừa rồi đang ép nước trái cây, Vân Lệ lon ton chạy qua giúp, kết quả bị trêu chọc là dính người, lúc này đỏ mặt bưng ly nước trái cây từ chỗ Khương Bách Xuyên về, đối diện với ánh mắt của Khương Hữu Dung rồi ho nhẹ một tiếng.

Khương Hữu Dung vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi cười cong cả mắt tiếp tục chủ đề vừa rồi với Hạ Vãn Chi: “Ai bảo chị dâu tương lai của chị lại là bạn thân của em chứ, không có chị dâu làm cầu nối, chị và em cũng không nhanh chóng thân thiết như vậy, nói ra, chúng ta cũng coi như nửa sui gia rồi.”

Khóe miệng Vân Lệ khẽ giật, khẽ nói: “Tôi nghe thấy đó.”

Khương Hữu Dung chớp chớp mắt, tiếp tục quay đầu lôi kéo Hạ Vãn Chi: “Tiểu Hoàn Tử em có rảnh thì dò la ý tứ của chị dâu tương lai của chị, hỏi xem khi nào chị ấy gả qua đây.”

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi không bị dụ dỗ, nghiêm nghị nói: “Còn phải xem anh trai chị có thành ý hay không, Tiểu Lệ Chi nhà em đâu có dễ cưới.”

Lúc này Hạ Vãn Chi bỗng dưng có được sự ưu việt của nửa người nhà mẹ đẻ.

Vân Lệ khẽ liếc cô một cái, che miệng cười.

Khương Hữu Dung kêu lên mấy tiếng, hai bên khoác tay Hạ Vãn Chi và Vân Lệ đùa giỡn: “Có có có, chỉ cần một cái gật đầu, nhà họ Khương ngày mai sẽ mang sính lễ đến cửa.”

Vân Lệ ngượng đến không chịu được, lườm hai người họ một cái: “Ê ê ê, người sắp kết hôn rõ ràng là Tạ tổng và Hoàn Tử, chị gái tốt, cầu xin đó, cùng nhau trêu Tiểu Hoàn Tử đi.”

Giày nam nữ
Khương Hữu Dung sửa lại: “Là em gái tốt.”

Hạ Vãn Chi thật sự sợ cái miệng của Khương Hữu Dung, lập tức thu lại nụ cười đi góp vui với bà Rose.

Bà Rose bên cạnh không biết đang nói chuyện gì với Nam Tê Nguyệt và những người khác, ban đầu còn ra vẻ trưởng bối, lúc này bỗng dưng trợn tròn mắt hét lớn: “Hai mươi tuổi đã kết hôn rồi à?”

Nói đến Khúc Hoài và Lạc Nhiêu.

Lạc Nhiêu ho nhẹ một tiếng: “Đi ngang qua không thể bỏ lỡ.”

Nam Tê Nguyệt bật cười: “Chanh mang thai lúc hai mươi tuổi, nhà ai cũng giỏi ngang nhau. ”

Nói đến Lục Du Chu và Giản Chanh.

Bà Rose kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, làm sao có thể…”

Giản Chanh nói ngắn gọn: “Bị sắc đẹp mê hoặc.”

Bà Rose cười ha hả.

Hạ Vãn Chi: “…”

Quả nhiên phụ nữ tụ tập lại toàn là chuyện phiếm.

Hạ Vĩnh Thanh bên cạnh nghe không nổi, ngượng ngùng vào bếp.

Chalide và Kiều Thù nghe những chuyện líu ríu này, bỗng dưng ý vị thâm trường liếc nhìn Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Thầm nghĩ: Nguy rồi!

Những cặp đôi này hạnh phúc mỹ mãn xuất hiện trước mặt hai ông bà già, hoàn toàn kích t/hích mong muốn có chắt ngoại của họ.

Bà Rose giật mình một cái rồi lại im lặng, đợi ăn xong bữa cơm này, tiễn khách xong rồi lại nhìn chằm chằm con gái mình.

Hạ Vãn Chi cảm nhận được, buông tay Tạ Kỳ Diên ra khoác tay bà Rose: “Bà Rose thân mến, có thể phỏng vấn bà tại sao lại có vẻ mặt buồn bã như vậy không?”

Mắt bà Rose ngấn lệ: “Mẹ chỉ vừa mới nhận ra, con gái đã lớn đến mức… có thể sinh con rồi.”

Khóe miệng Hạ Vãn Chi khẽ giật.

Bà Rose quay lại chủ đề chính: “Con với A Diên có phải tính sang năm sinh em bé không?”

Hạ Vãn Chi: “Mẹ!”

Bà Rose cười rạng rỡ, sâu sắc cảm thán: “Tiểu Hoàn Tử của mẹ thật sự lớn rồi.”

Lớn đến mức đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin, không chừng vài năm nữa bà thật sự sẽ làm bà ngoại.

Nghĩ vậy, bà Rose lập tức vui mừng khôn xiết.

Lúc rời đi Khương Hữu Dung đề nghị chụp mấy tấm ảnh chung, chiều liền chủ động lập một nhóm lớn, gửi hết ảnh vào nhóm.

Trong giới đều gọi bốn nhà Khúc Lục Khương Tạ là bốn đại gia tộc Bắc Thành, vừa hay trong nhóm có mặt những người đứng đầu của bốn gia tộc, thế là Khương Hữu Dung dứt khoát đặt tên nhóm là “Bốn đại gia tộc Bắc Thành”, một cái tên nhóm rất trẻ trâu.

Trong nhóm không có trưởng bối, Hạ Vãn Chi xem ảnh xong liền chuyển tiếp vào nhóm gia đình cho bốn vị trưởng bối xem.

Nhất thời, Chalide và Kiều Thù đeo kính lão ngồi trên sofa nghiêm túc xem ảnh xem tướng, chỉ vào người này người kia nói rất có tướng phu thê.

Bà Rose thì kéo Hạ Vãn Chi bắt đầu nói xấu Khương Bách Xuyên: “Tiểu Lệ Chi quen bạn trai này, mẹ con bé biết được không phát bệnh sao?”

Hạ Vãn Chi nhớ lại lần trước ầm ĩ chuyện mất tích, gật đầu: “Ầm ĩ một lần rồi.”

“Con với anh trai nhà họ Tạ của con cũng rất có tướng phu thê.” Bà Rose chuyển chủ đề nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Hạ Vãn Chi: “…”

Kiều Thù ở bên cạnh nghe thấy, phụ họa một tiếng: “Quả thật có tướng phu thê.”

Tạ Kỳ Diên và Hạ Vĩnh Thanh đang pha trà, nghe thấy mặt mày rạng rỡ, vô cùng vui vẻ, Hạ Vĩnh Thanh lườm anh một cái, bắt đầu cùng anh bàn bạc chuyện sắp xếp gặp mặt gia đình Tạ vào đêm tiểu niên ngày mai.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 147


Đêm tiểu niên, hai chiếc xe trước sau từ từ dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Tạ.

Ông cụ Tạ dẫn theo con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái sớm đã đợi ở cửa chuẩn bị chào đón.

Tạ Đàn căng thẳng khoác tay ông cụ đứng ở hàng đầu, miệng nhỏ líu lo hỏi: “Ông nội, ông ngoại của chị Hoàn Tử có nói tiếng Trung không ạ?”

Ông cụ qua loa đáp một tiếng: “Có.”

Tạ Đàn lại hỏi: “Lát nữa chúng ta phải thể hiện thế nào ạ? Họ có ghét nhà chúng ta không?”

Ông cụ vỗ đầu cô: “Tất cả phải cười lên cho ông! Họ sẽ không ghét đâu.”

Rõ ràng là trả lời câu hỏi của trẻ con nhưng thực tế là cảnh cáo con trai, con dâu và hai đứa cháu trai phía sau phải biết điều.

Hai nhà chú hai, chú ba của nhà họ Tạ đứng ngay ngắn phía sau, ngoài thím ba nhà họ Tạ vừa mới sinh con, còn đang ở cữ chưa ra ngoài, những người khác đều có mặt đông đủ.

Hai chiếc xe dừng hẳn, ông cụ lập tức tiến lên.

Cửa xe mở ra, Tạ Kỳ Diên xuống xe trước mở cửa cho Rose và Hạ Vĩnh Thanh ở ghế sau.

Chiếc xe phía trước không phải của vợ chồng Chalide mà là của vợ chồng Hạ Vĩnh Thanh, ông cụ Tạ khẽ gật đầu, sau đó từ từ chuyển tầm mắt nhìn chiếc xe phía sau, vui vẻ ra mặt tiến lên chào đón: “Ngài Chalide, phu nhân Kiều Thù, mời mời mời ——”

Hạ Vãn Chi vừa xuống xe đã thấy các bậc trưởng bối đang chào hỏi nhau, vượt qua đám đông người, đối diện với ánh mắt của Tạ Kỳ Diên, cong môi cười.

Tạ Kỳ Diên ngoắc ngoắc tay với cô.

Sự chú ý của người nhà họ Tạ đều không ở trên người họ, Hạ Vãn Chi cười bỏ lại ông bà ngoại, bố mẹ mình, nắm tay bạn trai đi.

“Căng thẳng không?” Hạ Vãn Chi bất giác dùng đầu cọ cọ vào tay anh, ra vẻ chim nhỏ nép vào người.

Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên ấm áp, nắm chặt tay Hạ Vãn Chi đi sau đoàn người: “Căng thẳng gì chứ? Một chút cũng không.”

“Anh cứ giả vờ đi.” Hạ Vãn Chi hừ hừ.

Tạ Kỳ Diên cũng bật cười, thẳng thắn thừa nhận: “Căng thẳng thì căng thẳng, nhưng phần lớn là vui mừng, sắp có vợ rồi, em nói xem anh căng thẳng hơn hay kích động hơn?”

“Đừng đùa nữa!” Hạ Vãn Chi cười không ngậm được miệng, nhéo anh một cái để anh đừng có xòe đuôi công.

Tạ Kỳ Diên quả thật không đùa nữa, chậm rãi bổ sung: “Căng thẳng là vì ông bà ngoại lần đầu tiên đến nhà họ Tạ, anh lo họ có ý kiến với những người khác.”

Hạ Vãn Chi vỗ tay anh: “Đừng sợ, vừa rồi em cố ý nhìn rồi, thím hai cười gượng cả buổi, chắc là ông nội cố ý dặn dò gì đó, yên tâm đi.”

Tạ Kỳ Diên chậc một tiếng: “Vẫn hơi sợ, hay là em ôm anh một cái?”

Hạ Vãn Chi cười giơ tay lên định đánh anh.

Bà Rose đi đầu dắt tay Tạ Đàn, mở miệng đã quen thuộc hỏi han điểm thi cuối kỳ và bài tập nghỉ đông làm đến đâu, Tạ Đàn giật mình một cái chuyển chủ đề: “Dì Rose, sao anh và chị Hoàn Tử đi chậm vậy ạ?”

Rose nhìn về phía sau —

Giày nam nữ
“Mẹ nói hai vợ chồng trẻ sao không thấy người đâu, trốn sau lưng tán tỉnh nhau à?”

Tiếng gọi này đã cắt đứt cuộc nói chuyện tình tứ lén lút của hai người.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, lập tức cười rộ lên.

Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chui xuống đất: “…”

Vào nhà trong, Rose lại hỏi Tạ Đàn: “Sao không thấy mẹ kế nhỏ của cháu?”

Chú ba nhà họ Tạ tiếp lời: “Vẫn chưa hết cữ đâu ạ.”

Rose kinh ngạc: “Sinh rồi à?”

Tạ Đàn cũng theo đó gật đầu: “Sinh một em gái nhỏ.”

Cô không còn là công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Tạ nữa.

Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Tạ Đàn, Rose quên cả lời chúc mừng, trực tiếp ôm Tạ Đàn lên đùi ngồi dỗ cô bé vui.

Chú ba nhà họ Tạ hơi ngượng, biết ý ngậm miệng uống trà.

Theo lý thì Tạ Kỳ Diên không nên đồng ý cho họ xuất hiện trong bữa tiệc hôm nay.

Cho đến bây giờ, chú ý đến ánh mắt của hai ông bà Chalide đang đánh giá họ từ vị trí chủ tọa, họ mới hiểu ý đồ của ông cụ và Tạ Kỳ Diên.

Dù họ và Tạ Kỳ Diên quan hệ không thân nhưng cuối cùng vẫn có mối quan hệ huyết thống này.

Điều này cũng chứng tỏ ông cụ và Tạ Kỳ Diên coi trọng hôn sự này đến mức nào.

Dù không cần họ nói chuyện nhưng người nhà họ Tạ bắt buộc phải có mặt đông đủ, đây là lễ nghi.

Ông cụ Tạ bận rộn tiếp đãi Chalide và phu nhân Kiều Thù, người già đa phần nói về chuyện của hai đứa trẻ, Tạ Kỳ Diên cũng đang nghe —

Nghe ông cụ khoe khoang, cố gắng kể lể những ưu điểm của anh.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Hơi không quen.

Hai tai Hạ Vãn Chi nghe lỏm bên này một chút, bên kia một chút, nghe thấy ông nội cố gắng khen anh, không nhịn được cười kéo Tạ Kỳ Diên thì thầm: “Ông nội sợ anh không cưới được vợ đến mức nào vậy?”

Tạ Kỳ Diên liếc cô một cái: “Là sợ anh không cưới được em, công chúa nhỏ yêu quý của anh.”

Mắt Hạ Vãn Chi cong lên vì cười: “Nghiêm túc đi, nhiều người nhìn đó.”

Tạ Đàn vốn dĩ đang nhìn trộm họ, hai ngón trỏ vẽ vòng tròn trên má, hét lên: “Í, anh trai, xấu hổ quá đi.”

Rose cười không ngớt, ôm Tạ Đàn hôn một cái.

Hai nhà gặp mặt, náo nhiệt tưng bừng, ngay cả Tạ Lâm và Tạ Nam cũng nở nụ cười—

Dù sao người đến là gia tộc Becker.

Tiếp đãi không chu đáo là tội lớn.

Nhất là Tạ Nam, sợ Hạ Vãn Chi tìm mình tính sổ.

Vị trí của Hạ Vãn Chi đối diện với Tạ Lâm, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, hỏi Tạ Kỳ Diên một tiếng: “Con trai của chú hai anh 16 tháng giêng tổ chức đám cưới à?”

Tạ Kỳ Diên không để ý đến ngày tháng, không trả lời được, dứt khoát mở miệng hỏi thẳng Tạ Lâm.

Tạ Lâm lập tức gật đầu, cười tủm tỉm: “Đúng vậy, 16 tháng giêng, đến lúc đó mong anh cả đưa chị dâu đến chung vui.”

“Tạ Lâm cũng sắp kết hôn rồi à?” Hạ Vĩnh Thanh kinh ngạc, “Không tệ, là người đầu tiên đấy nhé!”

Nhìn thấy Hạ Vãn Chi dường như hứng thú với chuyện này, Tạ Kỳ Diên hỏi cô: “Sao vậy?”

Hạ Vãn Chi biết hỏi anh cũng chẳng được gì, dứt khoát trực tiếp hỏi thẳng Tạ Lâm: “Em trai đã đăng ký kết hôn rồi à?”

Tạ Lâm kinh ngạc với cách xưng hô của cô, ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: “Chưa ạ, dự định sau tết, trước đám cưới sẽ đăng ký.”

Hạ Vãn Chi suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.

Hạ Vĩnh Thanh nhanh chóng thuận theo chủ đề này nói chuyện với họ.

Những lời sau đó Hạ Vãn Chi không nghe, xung quanh náo nhiệt nhưng cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

“Chưa đăng ký, vậy thì không phải là người đầu tiên.” Hạ Vãn Chi khẽ lẩm bẩm.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 148


Sau bữa trưa, ông cụ cho hai nhà chú hai chú ba về, chỉ giữ lại Tạ Đàn.

Trong lúc trò chuyện, Chalide và Kiều rõ ràng không hề vội vàng nói đến chuyện hôn nhân của hai nhà. Ông cụ mấy lần định mở lời lại bị Chalide lái sang chuyện khác.

Hạ Vãn Chi mím môi cười không nói gì.

Trong tình huống thế này, lời cô nói chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông cụ và Tạ Kỳ Diên từ căng thẳng chuyển sang lo lắng.

Ông cụ liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.

Rồi lại nhìn sang Rose, thấy bà đang chơi với Tạ Đàn.

Ông cụ lại chuyển tầm mắt sang Hạ Vĩnh Thanh.

Hạ Vĩnh Thanh uống một ngụm trà, khẽ dời tầm mắt nhìn ra xa.

Ông cụ Tạ: “…”

Không sao, ông hiểu được.

Nếu ông cũng phải gả Tạ Đàn nhà mình cho người khác, ông cũng không nỡ.

Hạ Vãn Chi bình thản pha trà uống, thỉnh thoảng mới tham gia đôi câu vào cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông bà ngoại, cho đến khi vạt áo bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo.

Đôi mắt Hạ Vãn Chi trong veo, cố gắng nín cười, trực tiếp nắm chặt bàn tay ấy rồi đan mười ngón vào nhau rồi khẽ ho vài tiếng.

Trò chuyện đủ rồi, khảo sát đủ rồi, đến lúc bàn chuyện chính rồi.

Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên quả thật rịn mồ hôi, ban đầu còn ra vẻ tự tin nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy chủ đề càng lúc càng đi xa, thấy Hạ Vĩnh Thanh nghiêm mặt, thấy Rose chỉ lo chơi với Tạ Đàn…

Anh căng thẳng rồi.

Sợ họ bỗng dưng đổi ý hoặc không hài lòng điều gì đó của nhà họ Tạ mà không đồng ý gả Hạ Vãn Chi cho anh.

Rose liếc thấy bàn tay đang nắm chặt của họ, bật cười thành tiếng, giọng nói vang dội trêu chọc Tạ Đàn: “Xem anh chị cháu kìa, gấp rồi.”

Tạ Đàn cười đến mắt híp lại.

Nói đến chuyện hai người này thành đôi, cô bé tự nhận mình đã góp không ít công sức.

Hạ Vãn Chi xấu hổ: “Mẹ!”

“Chú Tạ, trà sắp nguội rồi, để cháu dâu tương lai của chú pha một ấm mới, chúng ta bàn chuyện của hai đứa trẻ nhé?” Rose trêu chọc một tiếng.

Ông cụ cầu còn không được, vội vàng đáp lời: “Được được được, đang định nói đây, tôi cho người xem ngày rồi, chúng ta chọn xem, xem ngày nào tổ chức lễ đính hôn?”

Ông cụ thật sự không đợi được nữa, vội vàng giành quyền chủ động trong việc bàn bạc.

Chalide thời trẻ lúc cầu hôn Kiều Thù chính là theo đúng phong tục truyền thống của Trung Quốc, ba lễ sáu sính, làm đủ các nghi lễ mới cưới được người về, bây giờ nhắc đến chuyện cũ, những ký ức xa xưa ùa về, hứng khởi cầm lấy cuốn lịch vạn niên trong tay ông cụ xem.

Giày nam nữ
“Tháng này có ba ngày tốt.” Chalide xoa cằm, trực tiếp hỏi ý kiến Hạ Vãn Chi, “Hoàn Tử, hai ngày nữa tổ chức được không?”

Hạ Vãn Chi: “…”

Hạ Vĩnh Thanh bị nước trà sặc, khẽ liếc nhìn ông cụ Tạ, đứng dậy đến sau lưng Chalide xem thử cái gọi là ngày lành tháng tốt ông cụ nhờ người chọn.

Liệt kê một đống.

Năm nay nhiều ngày tốt vậy sao?

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Ông cụ trong lòng đương nhiên nói tốt, lúc này thấy Chalide dứt khoát định ngày như vậy, hiểu ra họ đối với chuyện của hai đứa trẻ thực ra rất hài lòng, vừa rồi im lặng không nói, chẳng qua là đang câu giờ để họ sốt ruột thôi.

Khẽ cười không thành tiếng, ông cụ cũng giao quyền quyết định cho Hạ Vãn Chi: “Hoàn Tử, cháu thấy thế nào?”

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, cô không quan tâm những lễ nghi hình thức này, nhưng trưởng bối trong nhà đều ở đây, cô chỉ có thể ngoan ngoãn hướng ánh mắt về phía bà Rose.

Rose bật cười: “Chuyện gì cũng phải bàn bạc mà ra cả, không thì ta tụ họp đông đủ làm gì. A Diễn, con nói thử xem, con nghĩ sao?”

Tạ Kỳ Diên cười dịu dàng: “Khụ, con nghe Hoàn Tử.”

Hạ Vĩnh Thanh liếc anh một cái: “Sau này cũng nghe theo nó hết à?”

Tạ Kỳ Diên thản nhiên bình tĩnh, mày mắt giãn ra: “Con cầu còn không được.”

Hạ Vĩnh Thanh: “…”

Thật biết tiến biết lui.

Mặt dày như vậy, chẳng trách cưới được vợ.

Hạ Vãn Chi giả vờ suy nghĩ, dưới ánh mắt của mọi người, nở một nụ cười rạng rỡ, trực tiếp đưa ra một ý tưởng táo bạo: “Nhất định phải đính hôn sao?”

Tạ Kỳ Diên hơi sững sờ.

Trước đó hai người họ cũng chưa từng bàn bạc chuyện đính hôn.

Tạ Kỳ Diên vốn định hôm nay sau khi bàn với hai nhà trưởng bối xong sẽ tiếp tục làm theo trình tự, anh hiểu rõ tình cảm của Hạ Vãn Chi dành cho mình, cũng chính vì hiểu nên thời gian qua anh tập trung hết tâm sức vào việc lấy lòng gia đình cô.

Thành ra lại bỏ qua cảm nhận của Hạ Vãn Chi.

“Ý em là… đã đến nước này rồi, chúng ta có thể trực tiếp đăng ký kết hôn.” Hạ Vãn Chi gãi gãi má, cảm nhận ngón tay Tạ Kỳ Diên siết chặt, liếc nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc giải thích, “Người cầu hôn là em, anh cũng đồng ý rồi, vậy thì quyền chủ động nên thuộc về em.”

“Mọi người đều hỏi ý kiến của em, mà ý của em là —”

“Em muốn đăng ký kết hôn với anh, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.”

Tạ Kỳ Diên đã làm cho cô quá nhiều rồi, anh làm nhiều như vậy chỉ vì một kết quả.

Còn Hạ Vãn Chi chỉ muốn đi thẳng đến kết quả.

Dù Tạ Kỳ Diên nghe thấy những lời nói từ tận đáy lòng này của Hạ Vãn Chi cũng ngẩn người, chỉ có Rose mày mắt cong cong, cười nhìn con gái cưng của mình.

Một khi con người ta xót xa cho ai đó sẽ rất muốn cho người đó thứ gì đó.

Còn thứ Hạ Vãn Chi muốn cho Tạ Kỳ Diên…là một mái nhà.

Là một mái nhà mà Tạ Kỳ Diên bao nhiêu năm qua chưa từng có.



Ngày 27 tháng giêng, một ngày trước đêm giao thừa, cũng là ngày cuối cùng trước khi Cục Dân chính nghỉ lễ.

Tranh thủ ngày làm việc cuối cùng, Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi trở thành cặp đôi đầu tiên của Cục Dân chính Bắc Thành hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn.

“Chúc mừng hai vị.” Nhân viên mỉm cười đưa ra hai cuốn sổ đăng ký kết hôn mới tinh.

Lúc nhận lấy, ngón tay Tạ Kỳ Diên khẽ run.

Mãi đến khi ra khỏi Cục Dân chính, cảm xúc trong đầu Tạ Kỳ Diên vẫn còn sôi trào, như thể đang lan tỏa khắp cơ thể, anh muốn bình tĩnh, muốn nắm bắt cảm giác chân thật này, nhưng dù hai chân đang chạm đất, anh vẫn có ảo giác như đang lơ lửng.

Như thể…đang bước trên mây.

May mà hôm nay có Dư Phi làm tài xế.

Tạ Kỳ Diên thấy thật may mắn.

Nếu không, với đôi chân đang mềm nhũn thế này, thật sự không lái nổi xe.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 149


Gió đêm vừa nổi lên, màn đêm đậm đặc như mực.

Một chiếc Maybach lặng lẽ đi qua nhà cũ của nhà họ Tạ, cuối cùng rẽ vào hướng biệt thự Thanh Thành.

Tạ Kỳ Diên đang đưa vợ mới cưới về nhà tân hôn.

Hạ Vãn Chi ngồi ở ghế phụ, ngón tay nghịch ngợm dây an toàn, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Rõ ràng đã ăn cơm tắm rửa ở Lan Đình Biệt Viện rồi, cô thậm chí đã chuẩn bị xong cho đêm động phòng hoa chúc, nào ngờ vừa định lên giường đắp chăn, người đã bị Tạ Kỳ Diên một tay lôi ra mặc quần áo rồi xuống lầu.

Nói tối nay may mắn, phải ngủ ở nhà tân hôn.

Hạ Vãn Chi không hiểu.

Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ?

Tại ngã tư đường Thanh Thành, một chiếc Rolls-Royce quen thuộc lướt qua chiếc Maybach của Tạ Kỳ Diên.

Điện thoại của Tạ Kỳ Diên rung liên tục, toàn là tin nhắn báo cáo sau khi Dư Phi tan làm.

Trang trí nhà tân hôn là một phần công việc cho nên Hoắc Dương và Dư Phi lái chiếc Rolls-Royce sang trọng của sếp nhà mình.

Trên ghế phụ, Dư Phi xoay điện thoại luyên thuyên không ngừng: “Thời nay làm trâu làm ngựa mệt chết mệt sống thì thôi đi, còn bị ép ăn cẩu lương, cẩu lương ăn rồi thì thôi đi, tan làm còn bị điều đi trang trí nhà tân hôn!”

Hoắc Dương: “…”

Dư Phi ấn ấn nhân trung: “Đối với chó độc thân mà nói, đây quả thực là một trong mười cực hình! Cậu vừa thấy không, xe của Tạ tổng nhà ta vừa mới chạy qua, sếp nhà ta đưa vợ mới cưới đi đến con đường hạnh phúc, hai chúng ta về nhà còn phải chuẩn bị nội dung họp ngày mai! Thiên lý ở đâu?!”

Hoắc Dương: “…”

Dư Phi vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Tan làm còn bị điều đi trang trí nhà tân hôn, không phát chút tiền thưởng đúng là có lỗi với chúng ta, nhưng cậu nói xem, chuyện quan trọng như vậy sao Tạ tổng nhà ta lại dặn dò chúng ta làm vào phút chót?”

Một lúc lâu sau Hoắc Dương mới lên tiếng: “Không biết.”

Dư Phi xoa cằm: “Tôi đoán là Tạ tổng không có kinh nghiệm, không chắc là nên ở nhà tân hôn sau đám cưới hay là đăng ký kết hôn rồi dọn vào nhà mới, nhất định sếp đã phân vân rất lâu!”

Hoắc Dương liếc anh ta một cái, ánh mắt đó đầy ẩn ý: “Sao, trâu bò như Dư Phi có nhiều kinh nghiệm lắm à?”

Dư Phi cười có chút nham hiểm: “Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ! Trợ lý chu đáo như tôi không nhiều đâu.”

Vừa hay là đèn đỏ, Hoắc Dương đột ngột phanh gấp: “Cậu làm gì vậy?”

Linh cảm không tốt mơ hồ dâng lên.

Dư Phi suýt nữa bị lực đẩy mạnh này làm cho hồn bay phách lạc, chửi thề một tiếng rồi mới trả lời: “Nói nhảm, đương nhiên là thứ mà vợ chồng mới cưới sẽ thích.”

Hoắc Dương: “…”

Anh ta chỉ cầu nguyện ngày mai không bị ánh mắt của sếp g**t ch*t.

Siêu sale bách hóa
Trong biệt thự Thanh Thành, Hạ Vãn Chi nhìn thấy cả căn nhà được trang trí rực rỡ đỏ rực, đồng tử co rút.

Nhìn ngôi nhà mới tinh này, Hạ Vãn Chi nuốt nước bọt: “Cái này… anh trang trí khi nào vậy?”

“Tối nay.” Tạ Kỳ Diên quả thật đã phân vân rất lâu, không biết có nên dọn vào phòng tân hôn tối nay không, cho đến khi màn đêm buông xuống anh mới cuối cùng quyết định, dặn dò Dư Phi và Hoắc Dương đưa người đến gấp rút trang trí.

Thời gian gấp gáp, Dư Phi và Hoắc Dương trực tiếp đưa đội ngũ của công ty tổ chức tiệc cưới đến trang trí.

Phương án trang trí do Tạ Kỳ Diên quyết định, liếc nhìn một vòng, Tạ Kỳ Diên cũng khá hài lòng.

“Tân hôn vui vẻ.” Tạ Kỳ Diên vén tóc Hạ Vãn Chi, giọng nói hơi khàn, “Bà Tạ.”

Đây đã là lần thứ tám anh chúc cô rồi.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Bước vào nhà tân hôn bỗng dưng có cảm giác như vào hang sói sắp bị lột da rút gân ăn sạch, Hạ Vãn Chi mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh, “Sao đột nhiên lại trang trí? Mình còn chưa tổ chức lễ cưới mà…”

“Không đợi được nữa.” Tạ Kỳ Diên không nói hai lời, bế ngang cô lên đi thẳng lên lầu, thẳng đến phòng ngủ mà Hạ Vãn Chi ở từ nhỏ đến lớn.

Bây giờ, đó là phòng tân hôn của họ.

Tim Hạ Vãn Chi đập loạn xạ, hơi thở nặng nề hơn vài phần, khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, đầu óc như có một chùm pháo hoa nổ tung.

Mục đích của chuyến đi này, cả hai người đều biết.

Hạ Vãn Chi nhắm mắt lại để xoa dịu sự hoảng loạn.

Điều này còn căng thẳng hơn cả ở Lan Đình Biệt Viện.

“Mở cửa giúp anh nào, vợ yêu.” Tạ Kỳ Diên ôm cô, liếc thấy vành tai cô ửng hồng, cười như không cười nhìn cô, “Anh không rảnh tay rồi.”

Thật ra là rảnh.

Nhưng cánh cửa này anh muốn Hạ Vãn Chi mở.

Biết anh đang giở trò, Hạ Vãn Chi lườm anh một cái, ngón tay thon dài đặt lên tay nắm cửa vặn xuống.

Cửa được đẩy ra, ánh đèn không khí lãng mạn tột độ đã bật sẵn, bóng bay đầy phòng bay lượn, cánh hoa hồng trải đầy đất.

Trên chiếc giường đỏ đặt một cặp búp bê heo hồng mặc vest và váy cưới, phía dưới, hai bộ đồ ngủ màu đỏ được xếp ngay ngắn.

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ rung.

Yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ động.

Trên tủ đầu giường, hai hộp nhỏ chưa mở có công dụng khác nhau lặng lẽ đứng đó.

Ba chữ “ba trong một” này quá bắt mắt.

Trong phòng sớm đã bật máy sưởi, lưng Hạ Vãn Chi rịn mồ hôi li ti.

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên hơi híp lại, bỗng dưng bật cười, quyến rũ mê người: “Thích không?”

“Cái…cái… cái gì?” Hạ Vãn Chi lắp bắp suýt nữa bị nước bọt sặc.

Tạ Kỳ Diên đặt cô ngồi lên giường, cúi người xuống, quỳ một gối bên cạnh cô, thong thả nói: “Cách bài trí phòng tân hôn, cô giáo Hoàn Tử có hài lòng không?”

Hạ Vãn Chi không chịu nổi ánh mắt quá nóng rực của anh, chỉ cảm thấy hơi thở của anh cũng nóng bỏng, vội vàng nhắm mắt lại đẩy ngực anh đang đè xu/ống: “Hài… hài lòng, anh hài lòng là được rồi…”

“Anh rất hài lòng.” Đầu ngón tay ấm áp của Tạ Kỳ Diên vén một lọn tóc của cô, “Cô giáo Hoàn Tử tại sao không mở mắt nhìn anh?”

Hạ Vãn Chi vừa định mở mắt.

“Có phải tối nay anh không đủ đẹp trai?” Giọng Tạ Kỳ Diên xen lẫn vài phần uất ức, “Hay là có được rồi thì nhạt nhòa rồi?”

Hạ Vãn Chi: “…”

Nụ cười Tạ Kỳ Diên càng sâu, gần như dùng hơi thở thì thầm bên tai Hạ Vãn Chi: “Nhưng cô giáo Hoàn Tử còn chưa có được, sao có thể nhạt đi được chứ?”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Em muốn có được anh không?” Tạ Kỳ Diên bật cười một tiếng ngắn ngủi.

Hạ Vãn Chi đột ngột mở mắt.

Nếu không phải thấy tận mắt, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông lẳng lơ này không phải là Tạ Kỳ Diên.

Khi Hạ Vãn Chi tức đến trợn mắt nhìn anh, Tạ Kỳ Diên mới thu lại ý cười, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán cô: ” Em có thể thưởng thức anh rồi, vợ yêu.”

Hạ Vãn Chi cố gắng giữ vẻ đoan trang: “Thật ra em không vội.”

“Anh vội.” Tạ Kỳ Diên đứng thẳng dậy cởi áo khoác trên người.

Hạ Vãn Chi bất giác cắn môi, đầu ngón tay chạm vào chất liệu lụa mềm mại của bộ đồ ngủ bên cạnh, vội vàng ném cho Tạ Kỳ Diên: “Anh muốn thay đồ ngủ phải không, thay đi, thay đi, em cũng đi thay.”

“Dù gì cũng phải cởi, thay hay không thay cũng…”

Chưa kịp nói xong Hạ Vãn Chi đã ôm đồ ngủ chạy vào phòng thay đồ.

Phòng thay đồ ở ngay trong phòng ngủ, được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt ngang.

Tạ Kỳ Diên hơi nhướng mày, ba bước là thay xong bộ đồ ngủ đỏ tại chỗ.

Lời vợ nói tất nhiên là phải nghe.

Anh bắt đầu mong đợi được nhìn thấy vợ mới cưới của mình mặc bộ đồ ngủ màu đỏ.

Mười phút trôi qua, cửa phòng thay đồ mãi không mở, Tạ Kỳ Diên đến gần, lòng bàn tay to lớn đặt lên: “Hoàn Tử?”

Không có phản ứng.

“Bà Tạ?” Tạ Kỳ Diên tưởng cô ngại ngùng không dám ra.

Không có động tĩnh.

“Vợ yêu?”

Không ai để ý.

Tạ Kỳ Diên hơi cau mày, lòng bàn tay ấn vào cánh cửa đó, “cạch” một tiếng trượt ra.

Hiện ra trước mắt là hình ảnh thiếu nữ vai trần quyến rũ.

Nhưng chỉ nhìn thấy một cái đã bị Hạ Vãn Chi vội vàng dùng áo khoác đen che lại.

Hạ Vãn Chi mặt mày sa sầm, lườm anh.

Tạ Kỳ Diên hoàn hồn, chậc một tiếng: “Không ngờ… đồ ngủ của bà Tạ lại khác biệt với của anh đến vậy.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Đâu chỉ khác biệt.

Bộ anh mặc kín cổng cao tường, còn của cô thì là dây rút, váy hai dây đỏ rực.

“Còn cười —” Hạ Vãn Chi hung dữ mắng anh, “Tạ tổng cũng biết chơi nhỉ? Trước kia giả vờ đứng đắn làm gì?!”

“Có danh phận rồi, tất nhiên không giả vờ nữa.” Tạ Kỳ Diên sải bước dài vào, bế cô lên, tiện tay kéo luôn áo khoác đi, ôm cô vợ nhỏ xinh xắn đáng yêu của mình, “Đêm đã khuya, bà Tạ, chúng ta chơi chút gì đó vui vẻ nhé.”

Hạ Vãn Chi rùng mình một cái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back