Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 160


Một loạt hành động của Tạ Kỳ Diên, Khương Bách Xuyên chỉ qua loa bình luận một câu: [Sướng rồi chứ gì, em trai của anh.]

Tạ Kỳ Diên lịch sự trả lời: [Cảm ơn.]

Khương Bách Xuyên: “…”

Tuy nhỏ hơn Khương Bách Xuyên một tuổi nhưng Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ thừa nhận mình là em út trong nhóm anh em.

Hôm nay sở dĩ ngầm chấp nhận là vì Hạ Vãn Chi coi Vân Lệ như chị gái.

Ai bảo Khương Bách Xuyên có phúc khí đó mà theo đuổi được Vân Lệ, nói trắng ra, anh ta là nhờ phúc của Vân Lệ.

Khương Bách Xuyên tranh thủ lúc rảnh rỗi tiếp tục trò chuyện WeChat với Tạ Kỳ Diên: [Có rảnh ra ngoài uống một ly không?]

Tạ Kỳ Diên tranh thủ trả lời anh ta: [Không rảnh.]

Khương Bách Xuyên lạnh lùng cười: [Được rồi, hỏi cậu cũng vô ích, tôi xin phép vợ cậu một tiếng.]

Tạ Kỳ Diên: [Tại sao lại uống?]

Khương Bách Xuyên: [Ngày xưa Hạ Vãn Chi biết cậu một mình đến gặp gia đình cô ấy bày tỏ quyết tâm, có tức giận không?]

Xem tin nhắn, Tạ Kỳ Diên đại khái đoán được lý do Khương Bách Xuyên buồn bực rủ anh uống rượu rồi, để anh ta đợi một lúc rồi mới trả lời: [Hoàn cảnh của Vân Lệ khác với Hoàn Tử.]

Nửa tiếng sau, sau khi xin phép vợ và được đồng ý, Tạ Kỳ Diên lại gửi cho Khương Bách Xuyên một tin nhắn: [Uống rượu được, đến nhà cậu uống.]

Khương Bách Xuyên chính là có ý này.

Đêm nay Khương Bách Xuyên say bí tỉ.

“Cậu biết không, tôi không muốn để cô ấy một mình gánh vác.” Khương Bách Xuyên ôm chai rượu, nước mắt bất giác rơi xuống, “Nhưng tôi không thể nào xen vào.”

Cảm giác bất lực chỉ có thể đứng nhìn này, Khương Bách Xuyên lần đầu tiên trải qua.

“Tôi… rất xót xa cho cô ấy.”

Tạ Kỳ Diên cúi đầu nhìn đồng hồ, Hạ Vãn Chi đã nói từ nửa tiếng trước rằng sẽ đến đón anh, chắc giờ cũng sắp tới.

Đang nghĩ thì ở hành lang gần cửa truyền đến tiếng động.

Vân Lệ sớm đã đứng đó.

Hạ Vãn Chi thì đứng sau lưng cô.

“Tớ đưa A Diên về trước, cậu…” Hạ Vãn Chi vuốt vai Vân Lệ.

Vân Lệ gật đầu: “Tớ ở đây với anh ấy, hai người về đi.”

Đỡ Tạ Kỳ Diên đang say khướt lên xe, Hạ Vãn Chi giải thích: “Em nói với Vân Lệ là Khương Bách Xuyên rủ anh uống rượu, chắc cô ấy đoán được lý do Khương Bách Xuyên uống rượu nên mới muốn đi theo.”

Đồ hiphop trẻ em
Tạ Kỳ Diên mở hé cửa sổ xe cho thoáng mùi rượu, bật cười nắm chặt tay Hạ Vãn Chi: “Chén rượu này uống vừa đúng lúc, Vân Lệ cũng đến vừa đúng lúc.”

Sáng mai, trời sẽ hửng nắng sau cơn mưa.

Chuyện Mộ Hạ Hoàn Tử công khai chỉ lên top tin tức nóng hai ngày, Tạ Kỳ Diên lo Hạ Vãn Chi đi làm lại sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện trên mạng, sướng đủ rồi liền gỡ tin tức nóng xuống.

Nhưng chuyện này dù sao cũng sớm đã lan truyền ầm ĩ trong giới thượng lưu, thậm chí còn lan sang cả nước ngoài, bà Rose là người thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, tự mình đăng ký một tài khoản rồi chia sẻ lại những lời chúc phúc của cư dân mạng trên tin tức nóng.

Rose cười ngả nghiêng, ôm điện thoại chia sẻ màn hình với Hạ Vĩnh Thanh: “Thấy chưa, hơn vạn bình luận, toàn là bái kiến mẹ vợ, buồn cười quá ha ha ha!”

Hạ Vĩnh Thanh khịt mũi một tiếng: “Trông thì nghiêm túc, sau lưng lại đắc ý khoe khoang như vậy.”

“Chậc, anh hiểu gì chứ, đây gọi là lãng mạn!” Rose phản bác lại.

Hạ Vĩnh Thanh nói thì nói nhưng vẫn lưu lại bức ảnh Tạ Kỳ Diên đăng trên Weibo.

Con gái ông bây giờ rất hạnh phúc.

Điều đó khiến ông cảm thấy việc giao con gái cho người đàn ông này là hoàn toàn đúng đắn.

Và Tạ Kỳ Diên đã không làm ông thất vọng.

Người bố già cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Điện thoại đã lướt đến nóng ran, trà trong cốc đã nguội, Hạ Vĩnh Thanh uống cạn một hơi, như thể được kích thí/ch tinh thần chiến đấu, lén lút nhắn tin cho Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vĩnh Thanh: [Bao giờ tổ chức đám cưới?]

Hai nước chênh lệch múi giờ, bên này vừa mới tối nhưng bên Bắc Thành là rạng sáng, Tạ Kỳ Diên không thể trả lời ngay.

Ngày hôm sau khi Hạ Vĩnh Thanh tỉnh dậy, Tạ Kỳ Diên đã trả lời: [Dạ đầu mùa hè năm nay.]

Rõ ràng, chắc chắn, và không chút do dự, thậm chí còn kèm theo —

Phương án đám cưới… phiên bản thứ năm (chờ duyệt).

Hạ Vĩnh Thanh không nhịn được cười, cười đến rung cả lồng ngực, cười đến run cả vai.

“Mơ đẹp gì mà sáng sớm đã cười như vậy?” Rose vừa rửa mặt xong, mặc đồ công sở chuẩn bị đi làm.

“Em tự xem đi, đừng nói nữa, thằng nhóc Tạ Kỳ Diên này cũng có tài đấy, chẳng trách con gái cưng nhà ta lại yêu nó đến chết mê chết mệt.” Hạ Vĩnh Thanh đứng dậy xuống giường, ngân nga vài câu hát.

Rose mặt mày hớn hở xem xong phương án đám cưới của Tạ Kỳ Diên, nhìn thấy hai chữ “chờ duyệt” liền cười cười, không can thiệp nhiều, xoay người hơi nhướng mày: “Sớm đã nói với anh Tạ Kỳ Diên và Tiểu Hoàn Tử nhà ta xứng đôi, mắt nhìn người của em khi nào sai chứ.”

Đầu hè, trời Bắc Thành chưa nóng lắm, quả thật thích hợp để tổ chức đám cưới.

Quan trọng hơn, đầu mùa hè là sinh nhật 26 tuổi của Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên luôn là người chu đáo như vậy.

Hạ Vĩnh Thanh không cãi nhau với bà, vui vẻ tiếp tục trao đổi với Tạ Kỳ Diên, hào phóng nói có cần giúp đỡ và phối hợp gì cứ đến tìm ông.

Tạ Kỳ Diên nhận lời.

Lúc này mới tháng hai, còn mấy tháng nữa mới đến đầu hè, ngày tháng còn dài, anh có đủ thời gian để cho Hạ Vãn Chi một đám cưới long trọng, lãng mạn và khó quên cả đời.

Vèo một cái đã qua rằm tháng giêng, ngày hôm sau là 16 tháng giêng, cũng là đám cưới của Tạ Lâm và tiểu thư nhà họ La, La Bích Ngọc.

Địa điểm tổ chức đám cưới là khách sạn Vịnh Tinh Tế thuộc Khương thị, khách mời rất đông, đồng thời cũng bao gồm những gia tộc quyền quý như nhà họ Khương, Lục và nhà họ Khúc.

Tạ Kỳ Diên đến muộn, ông nội nhìn thấy anh và Hạ Vãn Chi vào cửa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ nở nụ cười.

“Tạ tổng ——”

“Tạ tổng…”

Những người đến chào hỏi anh nối dài không dứt. Hạ Vãn Chi khẽ cười, khoác tay Tạ Kỳ Diên cho đến khi thấy Vân Lệ và Khương Bách Xuyên bước vào cô mới nói:
“Anh cứ trò chuyện đi, em qua chỗ Vân Lệ một lát nhé?”

Vừa định quay đi, khuôn mặt Tạ Kỳ Diên rốt cuộc cũng xuất hiện biểu cảm, anh nắm tay cô lại, ung dung nói với các khách đang đến chúc mừng:
“Xin lỗi, tôi và vợ phải tiếp đón khách quý quan trọng.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Hoàn toàn khẳng định danh xưng “tổng tài mê vợ” mà cư dân mạng gán cho.

Mọi việc đều lấy vợ làm đầu, lúc nào cũng bám lấy vợ.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 161


Sau khi nghi thức cưới của Tạ Lâm và La Bích Ngọc hoàn thành, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu tiệc, các vị khách bắt đầu di chuyển, nâng ly cụng chén.

Tạ Kỳ Diên tuy là người đứng đầu nhà họ Tạ nhưng không muốn ngồi cùng người nhà họ Tạ, ôm eo vợ mình đi thẳng đến bàn của Khương Bách Xuyên.

Tạ Đàn lon ton ôm ly rượu cao chân đựng nước trái cây của mình theo sau.

“Anh Bách Xuyên và chị Vân Lệ đến lúc đó có làm phù rể phù dâu cho anh chị của em không?” Năm mới, Tạ Đàn ngoài việc không cao thêm, dung mạo lại xinh đẹp hơn năm ngoái rất nhiều, có lẽ là học theo Tạ Kỳ Diên, bây giờ nói chuyện ngày càng thẳng thắn.

Vân Lệ nâng ly chạm vào ly của cô bé, nhướng mày: “Đương nhiên là mong chờ rồi, nhưng trọng tâm câu hỏi của em bị lệch rồi, em nên hỏi anh chị của em khi nào tổ chức đám cưới.”

Hạ Vãn Chi bật cười: “Hai người các cậu…”

Cứ phải diễn trò song ca để dò la cô.

Vân Lệ liếc thấy vẻ mặt của Hạ Vãn Chi liền đoán ra điều gì đó, ngồi thẳng dậy kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ là tháng sau sao?”

“Nhanh vậy sao?” Tạ Đàn trợn tròn mắt.

Hạ Vãn Chi chậm rãi đáp: “Năm nay.”

“Chưa quyết định à?” Khương Bách Xuyên huých vai Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên chỉ nhìn Hạ Vãn Chi cười: “Phương án vẫn đang sửa.”

Mỗi tối trước khi đi ngủ Tạ Kỳ Diên đều xem lại phương án đám cưới trong đầu, nhưng mỗi lần xem xong lại có thêm nhiều ý tưởng mới, thế là phương án cứ sửa đi sửa lại.

Chuyện đám cưới anh chỉ bàn với Hạ Vãn Chi là sẽ tổ chức trong năm nay, còn những chuyện phức tạp khác anh tạm thời chưa nói với Hạ Vãn Chi.

Dù là chuẩn bị đám cưới hay trong lúc đám cưới diễn ra, anh đều hy vọng Hạ Vãn Chi sẽ tận hưởng.

Khương Hữu Dung vừa hay chạy loạn quay về, nghe thấy cuộc nói chuyện liền chen vào một câu: “Có thiếu phù dâu phù rể không? Đến lúc đó để Triêu Triêu, Mộ Mộ làm phù dâu phù rể cho hai người.”

Khương Bách Xuyên không hài lòng: “Triêu Triêu, Mộ Mộ là để dành cho anh và chị dâu của em.”

“Anh ngay cả sính lễ còn chưa đưa cho Vân Lệ mà đã mơ mộng đến phù dâu phù rể trong đám cưới rồi à?” Khương Hữu Dung kích động anh.

Vân Lệ: “Khụ…”

“Ăn cũng không bịt được miệng của em.” Từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện này Khương Bách Xuyên liên tục thua trong tay Khương Hữu Dung, trong lòng kêu khổ, đành phải nâng ly hô hào, “Đến đây, chúng ta cạn một ly…”

Cạn ly này, Khương Bách Xuyên lén lút nắm tay Vân Lệ, ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Ăn xong tiệc chúng ta trực tiếp lên lầu nhé?”

Đúng là địa điểm tổ chức đám cưới nhà họ Tạ chọn quá chuẩn, vừa hay tiện cho anh và Vân Lệ lên phòng suite trên tầng thượng “hẹn hò”.

Vân Lệ lườm anh một cái, không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

“Cái này ngon lắm, chị Hoàn Tử chị thử xem.” Tạ Đàn hiếm khi được ăn tiệc cưới, vui vẻ xoay bàn ăn cho Hạ Vãn Chi đang chuyên tâm ăn uống.

Hạ Vãn Chi liên tục gật đầu: “Ừm ừm ừm!”

Mỹ phẩm Obagi
“Hai người thật là…” Vân Lệ quả thật tức đến bật cười, “Có chí hướng thật đấy.”

Lời vừa dứt, vừa hay ngẩng đầu lên thấy một người đứng không xa đang nhìn thẳng về phía này. Khoảng cách không xa, chỉ cách mấy bàn khách, ánh mắt đối phương như đuốc lại mang theo chút hoảng loạn, như thể đang nhìn chằm chằm ai đó.

Cảm nhận được sự chú ý của Vân Lệ, người đó hoảng hốt thu lại ánh mắt chuẩn bị rời đi.

“Hoàn Tử.” Vân Lệ ra hiệu cho Hạ Vãn Chi nhìn, “Người phụ nữ đó cậu có quen không?”

Hạ Vãn Chi nuốt một ngụm canh, thuận theo hướng Vân Lệ chỉ nhìn sang: “Ai vậy?”

Không nhìn rõ mặt, chỉ chú ý đến một bóng lưng vội vàng rời đi, tóc dài xoăn, màu tóc hơi nhạt.

“Không nhìn rõ.” Hạ Vãn Chi mày hơi nhíu lại, “Sao vậy?”

“Cảm giác như đã gặp ở đâu đó nhưng không nhớ ra.” Vân Lệ dựa vào lưng ghế, rõ ràng có cảm giác đáp án sắp hiện ra nhưng lại không nói được người đó là ai.

“Vậy thì không nghĩ nữa.” Hạ Vãn Chi lúc đứng dậy thuận thế kéo Vân Lệ lên, “Đi vệ sinh.”

“Được.” Vân Lệ vốn dĩ định tìm hiểu rõ ngọn ngành, lúc đứng dậy thấy có người đến cụng ly với Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên nên cô không nói gì, trực tiếp đi theo Hạ Vãn Chi.

Vừa đi ra, còn chưa kịp bước vào nhà vệ sinh, một người đã xông thẳng đến trước mặt Hạ Vãn Chi —

“Hạ Vãn Chi, cầu xin cô cứu tôi, cứu con của tôi…”

Hạ Vãn Chi bị đẩy lùi lại mấy bước, vẻ mặt nghiêm trọng.

Không phản ứng ngay là vì nhận ra người này là ai.

Vân Lệ ở bên cạnh dùng sức đẩy cô ta ra: “Cô là ai?”

“Tìm nhầm người rồi phải không, Tôn Linh Chi.” Hạ Vãn Chi đứng vững, giọng nói không nóng không lạnh lại bình thản đến kỳ lạ, khiến Tôn Linh Chi đang điên cuồng nắm tay cô dừng lại.

Vân Lệ không giỏi nhận người, vừa nghe thấy cái tên Tôn Linh Chi này thì lập tức phản ứng lại, một giây sau nổi điên: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là nhân tình nhỏ của Chu Dục.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 162


Trong giới đều đang truyền nhau rằng, trước khi hủy hôn, Chu Dục đã nuôi một “bản sao” giống Hạ Vãn Chi rất nhiều.

Sau khi hủy hôn, ảnh của Tôn Linh Chi cũng bị moi ra.

Khi ấy Vân Lệ thật sự rất tò mò, không biết người phụ nữ giống Hạ Vãn Chi kia giống đến mức nào mà khiến Chu Dục mê mẩn đến vậy.

Kết quả khi xem ảnh xong, cô mới phát hiện mắt nhìn người của Chu Dục cũng chỉ đến thế.

Trên người Tôn Linh Chi, có lẽ chỉ có chữ “Chi” trong tên là giống chữ “Chi” của Hạ Vãn Chi.

Nhưng chỉ vì một chữ “Chi”, mà có thể khiến Chu Dục động lòng sắc dục sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Đàn ông mà, không thể tránh khỏi thói đời.

Thứ hấp dẫn Chu Dục không chỉ là vẻ quyến rũ mà Tôn Linh Chi tích lũy được sau nhiều năm làm việc ở chốn ăn chơi mà còn là dục vọ;ng bị đè nén lâu ngày trong lòng Chu Dục.

Sự xúi giục của người ngoài, cộng thêm ham mu/ốn của một người đàn ông.

Từ đó Chu Dục đã đi ngược đường với Hạ Vãn Chi.

Còn Tôn Linh Chi, chỉ vì một chữ “Chi”.

Liền trèo lên giường của Chu Dục.

Hạ Vãn Chi có thể nhận ra Tôn Linh Chi đơn giản chỉ là từng xem ảnh của cô ta.

Nói cũng lạ, cô vốn không giỏi nhớ mặt người, vậy mà lại vừa nhìn đã nhận ra.

Có lẽ là do kiểu ăn mặc cố tình bắt chước, màu tóc nâu nhạt cố tình nhuộm, mái tóc xoăn cũng là cố tình làm—tất cả đều đang bắt chước Hạ Vãn Chi.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi lạnh lùng, khẽ cụp mắt nhìn cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương thay cho cô ta.

Sắc mặt Tôn Linh Chi tiều tụy, đứng trước mặt Hạ Vãn Chi và Vân Lệ khóc như mưa, thấy Hạ Vãn Chi vẻ mặt nhàn nhạt quay người định đi, vội vàng đưa tay ra giữ cô lại, lên tiếng cầu xin: “Cô Hạ, cầu xin cô giúp tôi…”

Vân Lệ mặt mày không vui, vừa định ra tay kéo cô ta ra liền thấy người trước mắt “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.

Vân Lệ: “…”

Được rồi, là kẻ khó đối phó.

“Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Cầu xin người ta đến tận đây, có biết lý lẽ không vậy?” Vân Lệ quả thật tức đến bật cười.

Hạ Vãn Chi không chịu nổi lễ lớn này, lặng lẽ dời sang phải hai bước: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Nghe vậy, Tôn Linh Chi kích động dùng đầu gối di chuyển hai bước lại quỳ trước mặt Hạ Vãn Chi, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Vãn Chi: “Tôi mang thai rồi, đã hai tháng rồi, là con của Chu Dục.”

“Liên quan gì đến tôi.” Hạ Vãn Chi lại dời sang trái hai bước.

Mỹ phẩm Obagi
“Không…” Tôn Linh Chi nói rồi lại khóc, “Cô Hạ, cô nghe tôi nói, hôm nay tôi đến là muốn cầu xin cô cứu con của tôi, Chu Dục… nhà họ Chu, họ bắt tôi bỏ đứa bé, họ nhà họ Chu không cho tôi vào cửa, tôi có thể không gả cho Chu Dục nhưng tôi không thể mất đứa con này…”

Tôn Linh Chi nói một hơi: “Chu Dục anh ấy vẫn còn yêu cô, Chu Dục rất yêu cô… Cô Hạ, cầu xin cô giúp tôi nói với anh ấy để anh ấy giữ lại đứa bé này, chỉ cần cô mở lời anh ấy nhất định sẽ nghe lời cô, anh ấy nhất định sẽ…”

Lời còn chưa nói xong, bàn tay đang nắm lấy áo Hạ Vãn Chi bị giật ra.

Lần này, là Hạ Vãn Chi tự mình ra tay.

“Làm nhăn áo tôi rồi.” Hạ Vãn Chi vừa nói vừa vuốt phẳng nếp nhăn.

Chút kiên nhẫn cuối cùng của cô cũng đã cạn sạch.

“Tôi thấy cô điên rồi.” Vân Lệ chậc một tiếng, kéo Hạ Vãn Chi ra sau lưng để tránh người phụ nữ mất trí này lại động tay động chân, “Bảo Hoàn Tử đi tìm Chu Dục, cô cũng dám nói ra à.”

Hạ Vãn Chi gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Tôi thấy cô đâu phải muốn tôi cứu con cô, mà là muốn đẩy đầu Chu Dục đến trước mặt tôi.”

Vân Lệ không nhịn được bật cười.

Còn Hạ Vãn Chi thì hoàn toàn dửng dưng, bởi cô đã thật sự buông bỏ.

Dù là Chu Dục hay là người phụ nữ đang tuyên bố mang thai con của Chu Dục trước mắt, đối với Hạ Vãn Chi, đều sớm đã là những người không liên quan.

“Đứa bé là của hai người các cô, giữ hay không là chuyện của các cô, chẳng liên quan đến tôi. Cô muốn tôi đi tìm Chu Dục, trừ phi cô chê anh ta sống thọ quá. Người nhà tôi tính khí hẹp hòi, biết tôi xen vào chuyện này thì chắc sẽ vặn gãy xương sọ bố đứa bé cô đang mang.”

Hạ Vãn Chi cụp mắt nhìn cô ta một cái, suy nghĩ một lúc rồi lại nói thêm một câu: “Đường là cô tự chọn, hậu quả cô tự gánh, Tôn Linh Chi, hôm nay tôi có thể nghe cô nói hết lời là vì tôi tâm trạng tốt, cô mà còn dây dưa…đừng trách tôi không khách sáo.”

Có nên thương hại cô ta không?

Hạ Vãn Chi không làm được.

Cuộc gọi video năm đó khiến cô bắt gặp cảnh Chu Dục và người phụ nữ này đang ân ái. Khi ấy cô đã đau lòng.

Nhưng cô không hận người phụ nữ này.

Chính cuộc gọi đó đã khiến cô thật sự nhìn rõ người đàn ông thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm rốt cuộc là người như thế nào.

“Hạ Vãn Chi!” Tôn Linh Chi run rẩy đứng dậy, lại túm lấy cô, “Cô không thể đi, đừng đi…”

“Tôi biết cô ghét tôi, nhưng những gì tôi nói là thật!” Tôn Linh Chi ánh mắt kiên định, môi run rẩy mở miệng, “Chu Dục đang ở trong đó… tôi sẽ kéo anh ấy ra, cô chỉ cần nói một câu trước mặt anh ấy là giữ lại đứa bé, anh ấy nhất định sẽ nghe, tôi xin cô!”

Hạ Vãn Chi nhíu mày.

“Tôi đi tìm anh ấy ngay bây giờ…”

“Tôi sẽ không giúp cô.” Hạ Vãn Chi lạnh lùng nói.

Tiếng khóc lập tức im bặt.

Hạ Vãn Chi nói từng chữ: “Tôi không ghét cô, cô không cần phải quá coi trọng bản thân.”

“Hoàn Tử.” Giọng Tạ Kỳ Diên vang lên từ phía sau, Hạ Vãn Chi không biết anh đứng đó từ lúc nào, chỉ thấy anh đi về phía trước, ánh mắt khẽ lướt qua Tôn Linh Chi đang cúi đầu sợ hãi, rồi như không có chuyện gì xảy ra nắm tay Hạ Vãn Chi đi vào trong, “Về thôi, cô dâu đến tìm em cụng ly.”

“Em còn chưa đi vệ sinh.” Hạ Vãn Chi ngượng ngùng cười.

Vân Lệ đập vào lòng bàn tay trái: “Chậc, quên mất, đi đi đi…”

Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Anh đợi ở đây.”

Hạ Vãn Chi bật cười.

Có Tạ Kỳ ở đây canh chừng, không có kẻ nào không biết điều dám đến gần cô.

Về đến bàn tiệc, Hạ Vãn Chi vừa ngồi xuống liền thấy Tạ Lâm đưa vợ mới cưới đến cụng ly.

Hạ Vãn Chi không phải lần đầu gặp La Bích Ngọc, đối phương là người ít nói, lúc đến cụng ly gọi một tiếng anh cả chị dâu.

Tạ Kỳ Diên không có phản ứng gì, Hạ Vãn Chi đành phải gật đầu mỉm cười, nói vài câu chúc phúc.

“Ngày cưới cô dâu lớn nhất, cậu ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho người ta à?” Đợi người đi rồi, Khương Bách Xuyên trêu chọc một câu, sau đó lại nhìn Hạ Vãn Chi, vừa dìm vừa nâng, “May mà có Hoàn Tử giữ mặt mũi cho cậu, nói đi cũng phải nói lại, có vợ thật tốt.”

Người này chắc là bị người ta cụng ly nhiều quá nên mới nói năng lung tung, Vân Lệ lườm anh một cái, đổi cho anh ly nước trái cây: “Nói nhiều quá, đâu phải ngày vui của anh mà uống nhiều như vậy.”

Khương Bách Xuyên mặt dày vô sỉ, dưới gầm bàn nắm tay Vân Lệ, vẻ mặt hạnh phúc: “Ai nói không phải, cùng bạn gái tham dự tiệc cưới cũng là chuyện vui lớn.”

Hơn nữa, đến ngày vui lớn của anh và cô thật, anh không thể nào uống nhiều.

Hạ Vãn Chi ở bên cạnh cười, tiện thể đánh giá Tạ Kỳ Diên xem anh có uống nhiều không.

Sắc mặt Tạ Kỳ Diên như thường, xoay bàn tròn lấy một lon coca, ngón trỏ tay phải móc vào khoen kéo dễ dàng mở ra.

Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát, đẹp trai đến mức Hạ Vãn Chi ngẩn ngơ.

Thấy Hạ Vãn Chi mặt mày lộ rõ vẻ ngưỡng mộ không che giấu được, Khương Bách Xuyên trong lòng mỉa mai Tạ Kỳ Diên lại khoe khoang thể hiện, cười như điên: “Chinh phục được người đàn ông mở lon nước bằng một tay, xin hỏi bà Tạ có cảm nghĩ gì?”

Chưa kịp Hạ Vãn Chi trả lời Tạ Kỳ Diên đã lên tiếng trước, cười như không cười: “Mở lon nước bằng một tay thôi mà, có gì đâu, tôi còn có thể một tay vặn gãy xương sọ của người khác nữa.”

Vân Lệ bật cười thành tiếng, thấy Tạ Kỳ Diên quá nghiêm túc, không dám cười quá lớn, đành phải dựa vào vai Khương Bách Xuyên nín cười.

Hạ Vãn Chi: “…”

Cảm nghĩ à? Còn có cảm nghĩ gì nữa.

Không dám nghĩ luôn ấy.

Khương Bách Xuyên vẫn chưa hiểu chuyện gì, chậc một tiếng, “À, thật tàn nhẫn.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 163


Chưa đến lúc tan tiệc, Khương Bách Xuyên đã mượn men say để dỗ dành Vân Lệ lên thẳng phòng suite tầng cao nhất của khách sạn.

Người say rồi, ánh đèn trên đầu cũng trở nên mờ ảo lạ thường.

Vân Lệ dìu Khương Bách Xuyên lên giường nằm, vừa định đắp chăn cho anh, liền bị anh một tay kéo mạnh xuống nằm đè lên người anh.

Khương Bách Xuyên trầm giọng cười, thuận thế vén chăn đắp lên người hai người, hương thơm ấm áp đầy lòng, vẻ mặt thỏa mãn: “Ngủ với anh một lát.”

“Chưa cởi giày.” Biết anh khó chịu, Vân Lệ kéo lỏng cà vạt đang siết chặt cổ anh, rồi cởi hai chiếc cúc áo để anh dễ thở hơn.

Giang Bách Xuyên mặc kệ cô loay hoay:
“Muốn tắm.”

“Đợi tỉnh rượu rồi hãy nói.” Vân Lệ ấn anh nằm xuống lại.

“Không say.” Lồng ngực Khương Bách Xuyên khẽ rung vì cười, ôm lấy vòng eo thon của Vân Lệ không cho cô đi, đưa đầu dụi vào cổ cô, “Thật sự không say, giả vờ đó, chỉ là hơi mệt, muốn em ngủ với anh một lát.”

Vẻ mặt quá nghiêm túc, mắt cũng quá trong veo, nội tâm Vân Lệ dao động, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy anh tự mình bò dậy đi, em không đỡ nổi nữa, nặng quá.”

Khương Bách Xuyên chỉ cười, rồi nhân cơ hội đòi một nụ hôn.

Mùi rượu quá nồng, biết Vân Lệ ghét cho nên chỉ ngậm lấy môi hôn nhẹ một lúc.

Vân Lệ vốn dĩ là vị thần mềm lòng, không dám hoàn toàn tin anh thật sự không say chút nào, vào phòng tắm chỉnh nước ấm cho anh rồi mới yên tâm rời đi.

“Quả nhiên đàn ông biết làm nũng là sướng nhất.” Khương Bách Xuyên thu lại ánh mắt, cười có chút đắc ý, cởi q/uần áo mở vòi hoa sen, khoảnh khắc nước đổ xuống người bị nóng đến giật mình.
.
Được rồi, tình yêu quả nhiên là nóng bỏng.

Tắm xong ra ngoài, Vân Lệ ép anh ăn một bát canh giải rượu. Ăn hết, Khương Bách Xuyên không vội nằm xuống giường, ngược lại đẩy Vân Lệ vào phòng tắm.

“Tắm xong cùng nhau ngủ, anh ở trên giường đợi em.” Khương Bách Xuyên cười như không cười nhìn cô, cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Vân Lệ: “…”

Ban ngày ban mặt.

Khương Bách Xuyên như con giun trong bụng cô: “Còn một tiếng nữa là trời tối rồi.”

Vân Lệ cũng uống vài ly rượu, cộng thêm vừa rồi vác anh lên lầu rồi lại lăn lộn trên giường một hồi, người cũng toàn mùi rượu, suy nghĩ một lúc, Vân Lệ “cạch” một tiếng đóng cửa phòng tắm.

Khương Bách Xuyên đắc ý cười, khoác áo choàng tắm về phòng ngủ đợi mỹ nhân về.

Đây là lần thứ hai hai người nằm ngủ chung một giường.

Lần đầu tiên là đêm Khương Bách Xuyên say rượu ở nhà.

Đêm đó tuy người say nhưng Khương Bách Xuyên biết mình đang làm gì.

Có những lời lúc tỉnh táo không biết nói thế nào, sau khi say, khóc lóc một hồi liền dỗ được Vân Lệ đồng ý.

Mỹ phẩm Obagi
Tình cảm là chuyện của hai người, anh không muốn Vân Lệ một mình đi thuyết phục Vân Mỹ Lan, anh muốn cùng Vân Lệ gánh vác mọi chuyện, Vân Lệ đã đồng ý.

Anh muốn giúp Vân Lệ vượt qua nỗi sợ hãi, thoát khỏi bóng ma, muốn Vân Lệ phối hợp điều trị giải mẫn cảm, Vân Lệ cũng đã đồng ý.

Anh còn cầu hôn, mặt dày mày dạn đòi Vân Lệ gả cho anh, Vân Lệ cũng đồng ý.

Bây giờ nghĩ lại, người say là anh, nhưng người tỉnh táo là Vân Lệ.

Vậy những lời đó…

Đắp chăn lên, Khương Bách Xuyên nghiêng người lên: “Đêm đó em hứa với anh những lời đó, có tính không?”

Vân Lệ mím môi, chớp chớp mắt, vừa định lên tiếng lại bị anh bịt miệng.

“Nếu tính, tối nay bắt đầu điều trị giải mẫn cảm.”

Hơi thở Vân Lệ nghẹn lại, khoảnh khắc giãy giụa bị Khương Bách Xuyên ấn vai: “Nếu không tính…”

“Đêm đó người tỉnh táo là em, Vân Lệ, em không được hối hận, càng không được nuốt lời.”

Vân Lệ tức đến bật cười, nhấc chân đá anh một cái: “Đứng dậy, em đâu có nói muốn nuốt lời.”

Khương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giây sau lại bắt đầu phấn khích: “Nếu đã không nuốt lời, còn đứng dậy làm gì.”

“Em…”

“Đừng sợ.” Đầu ngón tay Khương Bách Xuyên khẽ v.uốt ve má cô, lòng bàn tay to lớn chạm vào vùng da cổ cô, nhất thời, hơi thở hai người đều bất giác nhẹ đi, “Vân Lệ, thả lỏng, chúng ta từ từ thôi.”

Từ từ thôi, từng bước một, cho đến khi cô có thể chấp nhận sự tiếp xúc của anh, cho đến khi cô không còn bị tổn thương bởi bóng ma đó nữa.

Làn da dâng lên cảm giác ngứa ngáy tê dại, Vân Lệ bất giác rụt vai lại, cảm nhận đầu ngón tay ấm áp đó qua lại vu.ốt ve cổ mình.

Anh không đi xuống mà là để cô quen với sự tiếp xúc này.

Hơi thở nóng bỏng ngày càng gần, Vân Lệ tim đập thình thịch, nhưng không kêu dừng.

Cho đến khi môi Khương Bách Xuyên chạm vào vùng da vừa được ngón tay vu.ốt ve, Vân Lệ phản xạ có điều kiện né tránh, nhắm mắt lại vẫn là cảnh tượng không chịu nổi năm đó.

Nụ hôn cuối cùng rơi trên đôi mắt khẽ run của Vân Lệ.

“Không sao, đã là tiến bộ lớn rồi.” Anh trở người, kéo cô nằm lên người mình, giọng nhẹ nhàng, “Nói cho anh biết, vừa rồi em đang nghĩ gì?”

Khóe mắt Vân Lệ hơi ướt, đầu dúi sâu vào ngực anh, khẽ giọng trả lời: “Phòng dụng cụ.”

“Còn gì nữa?” Khương Bách Xuyên tiếp tục hỏi.

Vân Lệ im lặng một lúc lâu: “Người đó.”

Đáp án là điều Khương Bách Xuyên đã đoán trước, quá khứ này bén rễ sâu trong lòng Vân Lệ, ép cô sinh ra sợ hãi rồi chuyển hóa thành ác mộng không thể xua tan.

Quên đi cần thời gian.

Nhưng quên đi rất khó.

Điều anh cần làm là giúp Vân Lệ đối mặt với nỗi sợ hãi của cô.

“Vân Lệ, lần sau có thể nghĩ đến anh không.”

“Nhắm mắt lại, cảm nhận anh thật kỹ.” Mũi Khương Bách Xuyên chạm vào mũi cô, hơi thở nặng nề, “Cảm nhận người chạm vào em là anh, người hôn em là anh.”

Vân Lệ ngẩn người: “Anh?”

“Ừm, anh, bạn trai của em.” Khương Bách Xuyên cong môi, kéo gáy cô xuống hôn, “Người đàn ông của em.”

Không ai có thể tưởng tượng hay thậm chí cảm nhận được mức độ sợ hãi mà Vân Lệ phải đối mặt khi bị bắt nạt năm đó, liệu cô có thể đối mặt với quá khứ này, thoát khỏi bóng ma này hay không, chỉ có bản thân cô mới có thể quyết định.

Cô cần rất nhiều dũng khí.

Trời đã tối, má Vân Lệ ướt đẫm, nước mắt theo đường chảy trượt ra sau tai, làm ướt cả cổ.

Lành lạnh.

“Khương Bách Xuyên, anh lừa người.”

Rõ ràng là đã say rồi.

Khương Bách Xuyên sau khi say rượu ngủ rất nhanh, nhưng cũng là khi anh chân thành nhất.

Vân Lệ chủ động nép vào lòng anh, ôm eo anh, từ từ nhắm mắt lại.

“Em hứa với anh.”

Hứa với anh, sau này nhắm mắt lại chỉ nghĩ đến anh.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 164


Khương Bách Xuyên và Vân Lệ ở phong suite của khách sạn Vịnh Tinh Tế đã lên giường nghỉ ngơi rồi, khách dự tiệc cưới nhà họ Tạ ở tầng mười chín mới lần lượt ra về.

Khách khứa đã rời đi, chỉ còn một số họ hàng thân thiết nhà họ Tạ đang nán lại trò chuyện.

Tạ Kỳ Diên ngồi nghiêm chỉnh, có người đang nói chuyện với anh nhưng ánh mắt anh lại xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào một người.

Ánh mắt hơi nheo lại, mang theo sự thù địch.

Trước khi rời đi Tạ Kỳ Diên vỗ đầu Tạ Đàn rồi dặn dò một câu: “Đưa chị dâu em đến xe đợi anh.”

“A Diên…” Hạ Vãn Chi gọi anh nhưng Tạ Kỳ Diên không dừng lại.

Tạ Đàn nhìn anh hùng hổ đi về phía Chu Dục, bỗng dưng rùng mình một cái: “Chị Hoàn Tử, anh ấy ăn phải thuốc súng à?”

Hạ Vãn Chi bất đắc dĩ cười: “Không có, đi thôi, đến xe đợi anh ấy.”

Tạ Kỳ Diên có ăn phải thuốc súng hay không không biết, nhưng dáng vẻ này quả thật giống như sắp đi đánh nhau.

Mẹ Chu nhìn thấy Tạ Kỳ Diên đến, khoảnh khắc đó cơ thể bất giác căng cứng, cố gắng gượng cười chào hỏi anh: “A Diên chưa đi à? Hôm nào đến nhà dì ngồi chơi…”

Tạ Kỳ Diên bị chặn lại nhưng cũng không tức giận, vượt qua mẹ Chu, nói thẳng với Chu Dục: “Trông chừng người phụ nữ của cậu cho kỹ.”

Vẻ mặt Chu Dục khựng lại: “Ý anh là gì?”

“Chuyện nhà họ Chu các người thì tự mình đóng cửa giải quyết, nếu còn để Tôn Linh Chi tiếp cận vợ tôi, tôi không ngại xử lý cả cô ta lẫn nhà họ Chu các người đâu.” Tạ Kỳ Diên nói xong, chẳng buồn để ý vẻ mặt cả nhà họ Chu, quay đầu bỏ đi.

Hạ Vãn Chi vẫn còn đợi anh, anh không muốn lãng phí thời gian vào những người này.

“Con trai…” Sắc mặt mẹ Chu tái mét, quay người lại nắm chặt tay Chu Dục, “Người phụ nữ đó tìm đến nhà họ Tạ rồi à? Chuyện này không thể lan truyền ra ngoài con biết không!”

“Làm sao con biết được!” Chu Dục bực bội giật tay bỏ đi.

Mẹ Chu định giữ anh ta lại nhưng nhận ra hoàn cảnh không thích hợp, cố gắng nuốt lời vào bụng.

Đối với đứa con trai này bà rất cưng chiều.

Sau khi hủy hôn, Chu Dục suy sụp, rõ ràng biết Tôn Linh Chi là người phụ nữ không ra gì nhưng cũng chọn cách mắt nhắm mắt mở.

Nhưng bà vạn lần không ngờ người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy, không chỉ mang thai mà còn muốn dựa vào đứa con để vào cửa nhà họ Chu.

Bà còn trông cậy vào việc Chu Dục kết hôn với người khác để ổn định thế lực hiện tại của nhà họ Chu.

Đứa bé không thể giữ, Tôn Linh Chi cũng tuyệt đối không thể vào cửa nhà họ Chu.

Chuyện này…cũng tuyệt đối không thể lan truyền ra ngoài.

Mẹ Chu thầm hạ quyết tâm.

Ngoài khách sạn, Hạ Vãn Chi một mình ngồi trong xe đợi, lúc xuống lầu đụng phải mẹ kế nhỏ của Tạ Đàn, đối phương bảo Tạ Đàn cùng về nên Tạ Đàn không thể từ chối.

Mua ngay
Hơn nữa vốn dĩ cô bé phải về nhà cũ của nhà họ Tạ, Tạ Đàn nghĩ Tạ Kỳ Diên có vẻ tâm trạng không tốt, liền dứt khoát đi trước một bước, không làm kỳ đà cản mũi của đôi vợ chồng trẻ, cũng đỡ phải phiền Tạ Kỳ Diên đưa mình về một chuyến.

Hạ Vãn Chi hạ cửa sổ xe, cố ý nhìn xem Tạ Kỳ Diên xuống chưa, nhưng chưa thấy anh thì đã gặp Chu Dục trước..

Bốn mắt bất ngờ chạm nhau.

Trước khi Hạ Vãn Chi định đóng cửa sổ xe, Chu Dục nhanh tay lẹ mắt tiến lên chặn lại: “Chi Chi! Xin lỗi…”

Hạ Vãn Chi dừng động tác: “Hửm?”

Dư Phi đứng canh trước xe thấy vậy định xông đến lôi người đi, Hạ Vãn Chi khẽ cười lắc đầu, Dư Phi lúc này mới dừng bước, đứng canh một bên, nhìn chằm chằm hành động của Chu Dục.

“Tôn… người phụ nữ đó đến tìm em anh không hề hay biết, em đừng hiểu lầm, cô ta nói gì cũng được, em đừng tin, anh…” Chu Dục vội vàng giải thích.

“Không sao, tôi không để tâm.” Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng cho qua chuyện, bắt gặp bóng dáng Tạ Kỳ Diên, lịch sự nói, “Xin lỗi, nhường đường một chút, anh chắn đường chồng tôi lên xe rồi.”

Toàn thân Chu Dục cứng đờ, sau khi phản ứng lại, bất lực buông thõng tay.

Đúng rồi.

Thật sự không để tâm nữa.

Thái độ hiện tại của Hạ Vãn Chi chỉ coi anh ta như người qua đường.

Hạ Vãn Chi ở bên trong mở cửa xe, Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu liếc nhìn Chu Dục một cái, có lẽ nghe thấy những lời Hạ Vãn Chi vừa nói, lúc này ánh mắt nhàn nhạt hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.

Cửa xe mở ra, gió thổi ùa vào, Tạ Kỳ Diên ngồi vào rồi tiện tay đóng cửa sổ lại: “Cậu ta nói gì với em?”

“Xin lỗi.” Hạ Vãn Chi mím môi cười, hỏi lại, “Vậy còn anh, nói gì với anh ta?”

Tạ Kỳ Diên lạnh lùng khịt mũi: “Không có gì, cảnh cáo họ tránh xa em ra.”

Xe chạy về phía trước, Hạ Vãn Chi chỉ cười một tiếng, không nói gì thêm.

Có lẽ liên quan đến việc đã kết hôn, tâm trạng Hạ Vãn Chi bây giờ rất bình thản, chuyện cũ đã buông bỏ, hiện tại cô tin chắc không có gì có thể ảnh hưởng đến mình và tình cảm với Tạ Kỳ Diên.

Sau rằm tháng giêng, không khí tết đã qua, không khí xung quanh chỉ còn lại mùi vị của công việc. Năm nay, Trúc Tử đi từ Bắc vào Nam du lịch suốt kỳ nghỉ, trải qua một cái tết rất ý nghĩa, lúc về mang theo không ít bảo bối cho Hạ Vãn Chi.

Rất nhiều tranh vẽ nổi tiếng địa phương, bút vẽ màu nước và bảng vẽ graffiti đáng yêu….

“Chị không biết đâu, lần này em ở Vân Thành lâu nhất, Bắc Thành chúng ta vẫn còn lạnh cóng nhưng Vân Thành đã xuân về hoa nở, gió xuân thổi lồng lộng rồi, nếu không phải còn phải đi làm em đã muốn ở đó lâu hơn một chút.” Trúc Tử vui vẻ chia sẻ những điều kỳ thú trên đường, nói nhiều nhất chính là về Vân Thành.

Dạo này Hạ Vãn Chi không bận lắm, rảnh rỗi nên vừa nghe Trúc Tử kể vừa thay tranh treo tường năm cũ bằng tranh mới.

“Vân Thành đúng là nơi đáng sống, dân tình chất phác, con người nhiệt tình, đúng là khiến người ta lưu luyến.” Hạ Vãn Chi đáp lời, làm xong việc trong tay lại bị Trúc Tử gọi qua xem sổ phác họa của cô ấy.

Trúc Tử vốn là sinh viên mỹ thuật, Hạ Vãn Chi vẫn luôn thấy việc cô ấy làm trợ lý cho mình thì thật đáng tiếc, nhưng không lay chuyển được ý muốn theo mình của Trúc Tử, nên chỉ có thể đền đáp cô ấy bằng lương và phúc lợi.

“Đây là Vân Thành à?” Hạ Vãn Chi bị những bức tranh trong sổ của Trúc Tử làm cho kinh ngạc, ngồi xuống lật xem từng trang một.

“Ừm ừm ừm.” Trúc Tử kể lể say sưa, “Ở một thị trấn nhỏ, mấy bức tranh đầu tiên đều vẽ ở thị trấn đó, chị xem bức tranh biển hoa này, ở ngay thị trấn đó, diện tích một trăm mẫu, trồng đủ loại hoa, làm em sốc luôn! Em còn chụp ảnh nữa, nè, chị xem!”

“Biển hoa?” Hạ Vãn Chi lật xem mấy tấm ảnh thật, kinh ngạc phát hiện có chút quen thuộc, quả nhiên khi nhìn thấy một tấm ảnh biển hiệu quen thuộc trong ký ức liền cười nói, “Thị trấn Hữu Cầm, hè năm lớp mười chị cũng từng đến.”

Trúc Tử trợn tròn mắt: “Lớp mười? Vậy là mười năm trước rồi phải không? Thị trấn hoa này lại có mười năm rồi à?”

Hạ Vãn Chi suy nghĩ điều gì đó, tiếp tục lật ảnh: “Không sai đâu, biển hiệu còn ở đây mà, chỉ là hồi đó biển hoa là cả một cánh đồng hoa hữu cầm xanh mướt.”

Những nơi đã đi qua quá nhiều, gặp gỡ quá nhiều cảnh đẹp và con người, não Hạ Vãn Chi không thể lưu trữ hết, một số ký ức xa xưa đã bị chôn vùi sâu nhất, còn bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này, những ký ức đó cũng theo đó mà thức tỉnh.

“Thị trấn nhỏ này có một câu chuyện tình yêu.” Hạ Vãn Chi chống cằm mím môi cười, dưới ánh mắt mong đợi của Trúc Tử, từ từ kể, “Chủ nhân của biển hoa này chính là ông chủ của nhà nghỉ ở ngoại ô thị trấn, còn ông ta trồng hơn một trăm mẫu hoa này chỉ để làm vui lòng người thương của mình, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.”

Hai tay Trúc Tử chống cằm, mắt long lanh: “Chuyện tình đẹp tuyệt vời!”

Ghen tị xong lại trở về thực tại, Trúc Tử cau mày: “Không đúng, chủ nhà nghỉ ở ngoại ô thị trấn là một người phụ nữ rất trẻ.”

“Phụ nữ à?” Hạ Vãn Chi nhíu mũi, “Vậy có lẽ ông chủ mang theo người thương của mình đi xa rồi.”

Trúc Tử bĩu môi, khẽ thở dài: “Vậy thật đáng tiếc, không gặp được ông chủ, cũng không gặp được người thương của ông chủ.”

Hạ Vãn Chi cười cười, cụp mắt xuống suy nghĩ điều gì đó.

“Nếu chị đã biết câu chuyện này, mà không lưu lại thứ gì đáng nhớ sao?” Trúc Tử dựa vào chớp chớp mắt.

Trúc Tử có thể chắc chắn rằng, hè năm lớp mười Hạ Vãn Chi đi Vân Thành chắc chắn là đi phác họa tìm cảm hứng.

Được nhắc nhở như vậy, Hạ Vãn Chi đột ngột đập bàn: “Nhớ ra rồi, chị từng vẽ một bức tranh cho người thương của ông chủ đó.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back