Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 470: Không Phụ (3)



Hỉ công công nói: "Thì ra là như thế. Nhưng hôm nay Trần thị

còn có chút việc phải làm, không làm phiền tiểu công gia nữa,

đến lúc đó, nô tài đưa nàng ra khỏi cung."

Tào Huyễn nhìn về phía Trần Bảo Âm, thấy trên mặt nàng lộ ra

cảm kích, khẽ gật đầu với hắn, thì hiểu được sự tình thuận lợi.

Hắn cũng gật đầu nói: "Đã như vậy, ta sẽ trở lại sau."

"Tiểu công gia đi chậm." Hỉ công công nói.

Nhìn Tào Huyễn đi xa, Hỉ công công mới cất bước, dẫn Trần

Bảo Âm ra khỏi cung.

"Nương nương mở miệng nói giúp cho ngươi, Hoàng Thượng

cũng phá lệ khai ân, Trần thị, phần thiên đại ân tình này, ngươi

phải ghi nhớ trong lòng." Trên đường, Hỉ công công nói.

Trần Bảo Âm cúi đầu, nói: "Long ân của Hoàng thượng, ân đức

của nương nương, Trần thị cả đời này không dám quên."

Hỉ công công cười tủm tỉm, lại nhắc nàng vài câu, mới không

nói nữa.

Người nhà Từ gia bị nhốt trong đại lao Hình bộ.

Hỉ công công ra mặt, đề nghị đưa Hoắc thị ra.

" Bảo Âm?" Hoắc thị vốn tưởng rằng nha dịch nhắc tới bà, là

muốn hỏi kỹ tội danh, không ngờ lại gặp được Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm tiến lên, nắm lấy tay bà, còn chưa mở miệng, đã

bị sự thô ráp trên tay bà làm kinh hãi, nhất thời cả kinh.

"Không có gì đáng ngại." Hoắc thị nhanh chóng rút tay về.

Trần Bảo Âm hoàn hồn, một lần nữa cầm lấy tay bà, thấp

giọng nói: "Con cầu xin ân điển với hoàng hậu nương nương,

Hoàng Thượng nguyện ý khai ân, người, người đi theo con."

"Cái gì?" Hoắc thị kinh hãi nói, lập tức nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Trần Bảo Âm hạ giọng giải thích: "Tội phụ Hoắc thị trong tù

bạo bệnh mà chết, ngài chỉ là phụ nữ bình thường trên đường

phố."

Hoắc thị là người khôn khéo, chỉ trong nháy mắt đã hiểu. Kinh

ngạc, không thể tin được, vui mừng, các loại cảm xúc hiện lên

trong đáy mắt bà. Cuối cùng, lại biến thành bình thản.

Bà nắm tay con gái nuôi của mình và nói: "Ta sẽ không đi. Cực

khổ cho con rồi."

Nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được rơi xuống, Trần Bảo

Âm muốn cất giọng quát lên, nhưng nhớ rõ nơi này là Hình Hộ

đại lao, nàng chịu đựng nước mắt, nói: "Vì sao? Vì sao người phải

làm thế?"

Hoắc thị nói: "Ta không sợ chết. Nhưng ta phải chết quang

minh chính đại, chết có ý nghĩa."

Cho dù phải chết, bà cũng không chịu làm một lão phụ mai

danh ẩn tích tầm thường.

Trần Bảo Âm rốt cuộc nhịn không được, khóc thành tiếng:

"Người làm gì thế! Có thể sống, tại sao nhất định phải chết?"

Hoắc thị bị nàng đấm lên vai, thể nghiệm mới lạ, khiến bà

không nhịn được bật cười. Nhưng so với ngồi tù, còn lâu mới

được xưng là mới lạ.

Ánh mắt bà trở nên mềm mại, sờ cái trán phát xanh của con

gái nuôi, vén mấy sợi tóc của nàng ra sau tai, nói: "Con vì để gặp

ta, chịu không ít ủy khuất đúng chứ?"

Đâu chỉ thế! Trần Bảo Âm khắp nơi thỉnh cầu người khác, ủy

khuất chết đi được. Nàng hít mũi, nói: "Người đi với con, con sẽ

không phải chịu những uất ức này." "

Hoắc thị khẽ thở dài, rút tay ra, lui về phía sau hai bước: "Trở

về đi, Bảo Âm."

Trần Bảo Âm đoán được bà sẽ không nguyện ý, nhưng nàng

vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Người muốn làm con tức chết!" Nàng khóc.

Hoắc thị lại nói: "Năm đó Tôn ma ma hoán đổi con với Lâm

Lang, ta hận bà ta hạ mặt ta, đuổi con ra khỏi phủ. Đây là sai lầm

lớn nhất trong suốt cuộc đời của ta."

Trần Bảo Âm kinh ngạc nhìn bà.

"Ta nợ con một câu xin lỗi." Hoắc thị lại lui về phía sau một

bước,"Nhưng ta không hối hận vì đã đuổi con đi, ta chỉ hối hận

trước khi con đi không thể nói chuyện với ngươi."

Hầu phủ không thích hợp với nàng. Đứa nhỏ này, tâm khí quá

kiêu ngạo, từ nhỏ đã như thế. Giữ nàng ở Hầu phủ, không thể đối

xử với nàng và Lâm Lang công bằng như nhau. Không bằng đưa

nàng về nông thôn, cuộc sống sinh hoạt bình dân khổ một chút,

nhưng tự tại.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 471: Không Phụ (4)



Bà chỉ hối hận, lúc ấy tức giận, không thể gặp nàng một lần

cuối, nói lời từ biệt với nàng. Khiến nàng mang oán hận, đầy

bụng thương tâm uất ức, cái gì cũng không mang theo, cứ như

vậy trở về nông thôn nghèo khó.

"... Phu nhân!" Trần Bảo Âm nhịn không được kêu lên. Nàng

muốn gọi nương, nhưng nàng đã đồng ý với Đỗ Kim Hoa, chỉ có

một mẫu thân là bà.

Hoắc thị cười nói: "Ta đã không còn là phu nhân gì nữa."

Nói xong, sắc mặt bà nhàn nhạt: "Con đi đi."

Quay lại và đi về phía phòng giam.

"Phu nhân!" Trần Bảo Âm ở phía gọi bà.

Hoắc thị cũng không quay đầu lại, cước bộ kiên định, dần dần

biến mất trong hành lang tối tăm.

Trần Bảo Âm che miệng lại, nhắm mắt lại.

Nàng biết, nàng đã sớm đoán được, nhưng nàng ôm một tia

hy vọng, có thể dẫn bà đi.

"Khó khăn cầu được một đường sinh cơ, Hoắc thị vậy mà lại

không cần." Hỉ công công thổn thức: "Lãng phí một phen tâm ý

của Hoàng Thượng và nương nương."

Trần Bảo Âm lòng đau như đao cắt, còn muốn nói: "Thần phụ

có tội, cô phụ ân đức của Hoàng Thượng và nương nương."

"Thôi, không nói những thứ này." Hỉ công công nhìn gương

mặt không ngừng rơi lệ của nàng: "Ngươi có thể tự mình về nhà

không?"

Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Ta có thể."

"Đã như thế, nô tài hồi cung." Hỉ công công nói xong lập tức đi

ra ngoài.

Trần Bảo Âm đi theo phía sau hắn, nặng nề rời khỏi phòng

giam.

Ra khỏi Hình Bộ đại lao, Hỉ công công lập tức cưỡi xe ngựa hồi

cung. Trần Bảo Âm đứng trên đường, nhất thời không biết đi đâu.

Phía sau là một phòng giam nặng nề, người nàng yêu thương ở

bên trong, vốn dĩ nàng có thể cứu bà, lại cứu không được.

"Trần Bảo Âm." Một bóng mờ trùm xuống: "Sao lại không

mang người ra?"

Trần Bảo Âm ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Tào Huyễn.

Nàng há miệng, lại không có sức lực để nói chuyện, chỉ lắc đầu.

"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về." Tào Huyễn nói.

"Đa tạ." Trần Bảo Âm nói, lên xe ngựa của Tào Huyễn.

Trên xe ngựa, Tào Huyễn vẫn ngồi trong góc, duỗi thẳng chân

dài, mở miệng nói: "Ta đã sớm đoán được ngươi không cứu được

người."

Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chọn như thế nào?" Tào Huyễn hỏi

nàng.

Lập tức, Trần Bảo Âm hiểu ra.

Hoắc thị không chỉ bởi vì kiêu ngạo, mà còn bởi vì người bên

gối của bà, các con trai của bà, các cháu của bà đều phải đi Bắc

Vương. Bà ấy không thể tách rời bọn họ, họ là một gia đình.

"Ta biết rồi." Nàng cố gắng cười nói.

"Đừng thương tâm." Tào Huyễn lại nói, nhướng mày, khóe

miệng lộ ra một chút ý cười: "Nói cho ngươi biết tin tức tốt."

Trần Bảo Âm nghe xong, nhưng hắn lại không nói tiếp, đành

phải hỏi: "Tin tức tốt gì vậy?"

"Ta có chút thế lực ở Bắc Cương. Quay lại ta sẽ chào hỏi, để

người ta chăm sóc cho bà." Tào Thước đắc ý nói.

Trần Bảo Âm sửng sốt, lập tức kích động ngồi thẳng người:

"Thật vậy?! Ngươi không nói dối ta sao?"

"Nói gì vậy?" Tào Huyễn thoải mái dựa vào vách xe: "Tiểu gia

không gạt người."

Trần Bảo Âm vui mừng, niềm vui lớn bất ngờ đến, không khỏi

nín khóc bật cười.

Nàng lấy khăn tay ra, lau nước mắt, nói: "Tào Huyễn, ngươi

thật tốt bụng."

Thân thể Tào Huyễn cứng đờ một chút, sắc mặt có chút khác

thường. Lập tức, hắn ôm chặt trường đao, cười nhạo nói: "Ngươi

vẫn không có tiền đồ như vậy, một chút ân huệ đã làm cho ngươi

phải khúm núm quỳ gối."

Trần Bảo Âm nói với hắn: "Ta ở với Giang Diệu Vân đã quen

rồi, nàng thích nghe những lời này nhất, ta nói thuận miệng, nếu

ngươi không thích nghe, ta sẽ thu hồi lại!"

Tào Huyễn cắn răng, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi coi ta như

một cô nương?"

"Cô nương thì làm sao?" Trần Bảo Âm trừng ngược lại.

Xe ngựa dừng ở cửa Cố gia, lúc Trần Bảo Âm muốn nhảy

xuống xe, chỉ thấy một bàn tay từ bên cạnh vươn tới. Nàng vừa

ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy khuôn mặt trong vắt của Cố Đình

Viễn, cao hứng nhào vào trong ngực hắn: "Ngươi đã trở lại!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 472: Không Phụ (5)



"Ta nghe nói ngươi vào cung, xin học sĩ đại nhân cho nghỉ." Cố

Đình Viễn đón lấy nàng, nói.

Trần Bảo Âm không kịp chia sẻ tin tức tốt với hắn, vội vàng

nói: "Bên trong là Tào tiểu công gia, đa tạ hắn giúp đỡ."

Tào Huyễn vốn không có ý định đi ra ngoài. Nghe được thanh

âm của Cố Đình Viễn, vén rèm xe ra, lộ ra một gương mặt khiêu

khích.

"Đa tạ tiểu công gia? Trượng nghĩa ra tay." Cố Đình Viễn chắp

tay một cái.

Hơi quen mắt. Trí nhớ tốt như Tào Huyễn, lập tức nhớ lại, đây

hình là tên thư sinh bột hắn gặp ở Trần gia thôn lúc trước.

"Không cần cảm ơn." Hắn thu lại chân của mình, để rèm

buông xuống: "Lái xe!"

Xe ngựa nhanh chóng quay đầu, chạy ra khỏi con hẻm.

Cố Đình Viễn ôm lấy thê tử, nhìn theo xe ngựa chạy ra khỏi

tầm mắt mới đi vào nhà.

"Ta không cứu được người." Trần Bảo Âm kể đại khái cho hắn

nghe, cuối cùng nói: "Nhưng tiểu công gia đã đáp ứng sẽ chăm

sóc cho bà ở Bắc Cương."

"Hôm nào mời hắn uống rượu, cảm ơn hắn." Cố Đình Viễn nói.

Trần Bảo Âm gật đầu: "Được."

Bảo Đản Nhi vẫn đang chơi đùa. Thấy cha mẹ trở về, cao

hứng vô cùng, lập tức nhào vào trong ngực Trần Bảo Âm: "Mẫu

thân!"

Trần Bảo Âm ôm lấy bé. Ngửi mùi vị tươi mát trên thân thể

nhỏ bé mềm mại, nghĩ đến năm đó mình cũng lớn như vậy, mà

khi đó Hoắc thị còn rất trẻ, không nhịn được lại muốn rơi lệ.

Mấy gia đình bị kết án, rất nhanh đã thi án.

Trần Bảo Âm nghe tin tức, đợi đến ngày hôm đó, nàng để Bảo

Đản Nhi ở trong nhà, cầm túi tiền đi ra ngoài.

"Sai gia, cho phép ta nói với cố nhân một câu." Trần Bảo Âm

nhét ngân lượng cho người canh gác, sau đó nắm chặt cơ hội,

chạy đi cáo biệt Hoắc thị.

"Ngươi cầm lấy." Nàng nhét một cuộn ngân phiếu cho bà: "Lần

trước đi gấp gáp, quên đưa cho người."

Mặc dù là phục dịch, nhưng trong tay có chút tiền bạc, cũng

tốt hơn là không. Mang theo bên người, nói không chừng có thể

cứu mạng vào thời điểm quan trọng.

"Bảo Âm! Bảo Âm!"Bên cạnh, ai đó gọi nàng. Trần Bảo Âm

nhìn lại, là hai vị dưỡng huynh.

Nàng bình tĩnh, đi qua nói: "Đại công tử, Nhị công tử."

Không đợi bọn họ mở miệng, đã cho mỗi người năm mươi

lượng bạc.

Hai vị công tử Hầu phủ cầm năm mươi lượng bạc này, vẻ mặt

phức tạp. Nhưng Trần Bảo Âm không có tâm tư nói chuyện nhiều

với bọn họ, trở lại bên cạnh Hoắc thị.

"Người phải bảo trọng." Nàng chịu đựng nước mắt nói: "Bắc

Cương có người của mình, người nhất định phải chống đỡ đến

bên kia."

Hoắc thị nhìn nàng, thở dài.

Bà rút trâm cài tóc trên đầu, đưa qua nói: "Ngõ Bạch Thạch tại

thành Tây có người của ta, ta để lại đồ vật cho con, đây là tín

vật."

Trần Bảo Âm sửng sốt.

"Cầm đi." Hoắc thị nhét trâm cài cho nàng, ánh mắt trìu mến

lại không nỡ: "Kiếp này hẳn là sẽ không còn cơ hội tái ngộ. Con

phải bảo trọng."

Trần Bảo Âm nắm lấy cây trâm, hốc mắt nóng lên, cổ họng

nghẹn đến nói không nên lời.

"Được rồi, nói xong thì đi thôi." Sai dịch lại đây đuổi người.

Trần Bảo Âm không thể không lui về phía sau, trơ mắt nhìn

bọn họ đi xa. Nhìn thân hình gầy gò của Hoắc thị, thẳng tắp, từng

bước từng bước tiến về phía trước.

Nước mắt nàng rơi xuống, che miệng, khóc nấc lên.

Phía sau, một lồng ngực ấm áp dựa vào, ôm lấy nàng, là Cố

Đình Viễn.

Trần Bảo Âm cầm cây trâm, khóc lóc: "Chúng ta cùng đến ngõ

Bạch Thạch." Nàng muốn nhìn xem, Hoắc thị để lại cái gì cho

nàng?

"Được." Cố Đình Viễn đáp.

Hai người dựa theo địa chỉ Hoắc thị để lại, đi tìm người của bà.

Là người hầu trước kia của Hoắc thị, họ đã được đã thả ra ngoài,

là lương dân.

Nhìn thấy Trần Bảo Âm, người phụ nữ đưa một cái hộp gỗ tới,

nói: "Phu nhân để lại cho tiểu thư."

Trần Bảo Âm nhận lấy, ngồi lên xe ngựa, lập tức mở ra.

Chỉ thấy trong hộp gỗ là một xấp khế ước, một xấp ngân

phiếu, còn có trân châu ngọc thạch.

Nàng nhớ tới câu nói trước khi Hoắc thị rời đi: "Con ngốc như

vậy, ta thật sự lo lắng cho con."

Nước mắt tuôn rơi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 473: Tạm Biệt (1)



Từ gia sau khi bị định tội, những người quen tránh mặt còn

tránh không kịp, không có ai đến thăm tù nhân. Khi nhìn thấy

Trần Bảo Âm, Hoắc thị có chút ngạc nhiên cũng có chút không

ngạc nhiên.

Thật là một đứa ngốc nghếch, Bà ấy đã dạy dỗ nàng nhiều

năm như vậy, nhưng lại không làm nàng hiểu được rằng, thứ gọi

là chân tình là đồ vật không đáng giá nhất trên thế gian này.

Giống như Lâm Lang vậy, nàng đã làm việc này rất tốt, tránh

rất xa và luôn giữ mình.

Ngày nàng rời kinh thành, Bảo Âm có đến gặp nàng. Hoắc thị

cũng đoán được chuyện này, chỉ là không khỏi thở dài trong lòng.

Những hài tử này, đứa con lớn nhất và đứa con thứ hai, bà lúc

nào cũng có thể để ý đến. Lâm Lang luôn khôn khéo, bà luôn yên

tâm về nàng. Chỉ đứa ngốc này, để Hoắc thị không thể yên lòng

nổi. Cũng may nàng còn chưa lại đường lui cho mình, Bảo Âm

cũng không ngốc đến vậy, với những thứ này nàng có thể sống

tốt.

Chém đầu chém đầu, lưu đày biên ải, kinh thành một trận

sóng gió, lại dần dần bình ổn.

Nhận thấy Hoàng Thượng không tiếp tục truy cứu, mọi người

thở phào nhẹ nhõm, sống như thế nào thì tiếp tục sống.

Trần Bảo Âm vì chuyện của dưỡng mẫu bôn ba khắp nơi, được

mọi người đồn đại nói đến.

Ngoài ý muốn , mọi người nói nàng là đồ ngốc, nói nàng giả

nhân giả nghĩa.

"Mẫu thân ta nói ngươi, làm người có tình có nghĩa, là một

bằng hữu rất đáng kết giao." Giang Diệu Vân đến, vừa nói vừa

nhâm nhi hạt sen ở trong viện.

Tuy rằng Giang không tương trợ, luôn giữ mình tránh xa rắc

rối, nhưng điều nói không nói lên rằng bà ấy ghét Trần Bảo Âm.

Ngược lại, bà ấy nói với Giang Diệu Vân: "Ngươi đã có một bằng

hữu tốt."

Lúc nguy nan, như cây đổ khỉ lạc bầy, thấy bức tường sắp đỗ

nhiều người lợi dụng đẩy nó, nào giống như Trần Bảo Âm cực

nhọc bôn ba, thật sự rất hiếm có.

"Nương của ngươi đã hiểu lầm rồi." Trần Bảo Âm ngồi đối diện

nàng, cũng lột hạt sen,"Trên đời này người để ta xem trọng, thật

sự cũng không đến vài người."

Giang Diệu Vân nghe vậy xích lại gần: "Ta có được nằm trong

số đó không?"

Trần Bảo Âm cười đưa đài sen qua chỗ nàng: "Lột ra cho ta, ta

sẽ tính ngươi là một trong số đó."

Chuyện này không phải rất đơn giản sao?

Giang Diệu Vân đưa lấy nhận lấy đài sen, bắt đầu bóc hạt. Bóc

thôi thì không nói, nàng vừa bóc vừa bỏ vào miệng ăn: "Ta mong

vẫn luôn là bằng hữu tốt của ngươi."

"Ngươi vẫn luôn là bằng hữu tốt của ta." Trần Bảo Âm cười

nói.

Kể từ đó, Trần Bảo Âm mỗi ngày đều nhận được rất nhiều lời

mời. Mời nàng ngắm hoa, thưởng bóng, chèo thuyền, đối thơ.

Trần Bảo Âm nếu có thời gian sẽ chấp nhận lời mới , nếu

không có hứng thú liền từ chối.

"Muội có nghe ta nói gì không?" Ngày này, Cố Thư Dung xách

một giỏ rau từ bên ngoài về. Trong nhà tuy rằng có người hầu,

nhưng nàng ấy rất thích nấu ăn cho cả nhà, thường thường đi ra

ngoài mua đồ ăn.

Huống hồ, ra ngoài có thể nghe ngóng được rất nhiều chuyện

hay, tỷ như: "Chiến trận Bắc Cương đã đại thắng, các tướng sĩ hồi

triều, nhận được rất nhiều phần thưởng."

"Có nghe thấy." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Ngày nào hồi

kinh?"

Đến lúc đó đường lớn nhất định sẽ rất náo nhiệt, nàng muốn

ôm Bảo Đan đi đón anh hùng trở về.

Cố Thư Dung nói: "Chắc là hai ngày sau."

Nàng nghe được một số tin tức thú vị, vừa đi vừa kể cho Bảo

Âm: "Có một vị tướng quân họ Trương, tuổi đời còn rất trẻ,

nhưng lại rất dũng cảm, giết địch vô số, làm cho đám mọi rợ

nghe đến sợ vỡ mật, được phong làm Uy Viễn tướng quân."

"Tuổi còn trẻ?" Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi "Bao nhiêu tuổi?"

Cố Thư Dung nói: "Chắc hơn hai mươi?" Nếu đã hơn ba mươi

tuổi, đã không thể gọi là trẻ nữa.

Giống như nàng ấy, năm nay đã ba mươi tuổi. Hôm kia, thậm

chí còn phát hiện những sợi tóc bạc hai bên thái dương.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 474: Tạm Biệt (2)



Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút buồn, đứng dậy

nói: "Thôi ta đi nấu ăn."

Không đợi Bảo Âm nói thêm, cầm theo giỏ rau, vội vàng rời đi.

Nàng ấy đã không còn là một tiểu cô nương nữa. Đã ba mươi

tuổi rồi, nói ra sẽ bị người cười chết. May mà, nàng ấy đã nghe

theo Bảo Âm, có người hỏi đều nói người đàn ông của nàng ấy đã

bạo bệnh qua đời từ rất sớm.

"Chao ôi." Nhìn gương mặt chính mình được phản chiếu trong

thau nước rữa rau, Cố Thư Dung không khỏi thở dài, duỗi tay

khuấy mặt nước.

A Viễn Và Bảo Âm chưa từng ghét bỏ nàng ấy. Hiện giờ nàng

ấy làm tổng quản gia, chăm sóc cho Bảo Đan, giống như những

gì nàng ấy mong muốn.

Vào năm ngoái, thật ra Bảo Âm đã tìm cho nàng ấy một mối

hôn sự tốt, nhưng Cố Thư Dung không có ý định này, cùng A Viễn

nói: "Tỷ không muốn gả chồng nữa."

Nàng đã đến cái tuổi này rồi, tái giá vào nhà người khác, sinh

con dưỡng cái, cảm thấy rất mệt mỏi.

"Các ngươi đừng thúc ép tỷ, nếu làm quá ta sẽ tìm được chết

!" Nàng ấy không ngại nói lời hung ác.

A Viễn và Bảo Âm lập tức sợ hãi, vội nói: "Tỷ tỷ, ngươi không

cần như thế."

"Tỷ tỷ, chúng ta chỉ mong tỷ có một cuộc sống tốt, làm sao lại

muốn ép buộc tỷ? Tỷ đừng nghĩ quẩn."

Cho đến tận bây giờ, Cố Thư Dung đã hạ quyết tâm. Đời này

của nàng ấy, chỉ có họ Cố.

Đảo mắt đã qua hai ngày.

Khi Cố Thư Dung đi mua đồ ăn, nghe thấy tiếng hô lớn vang

xa từ phố lớn, lập tức ánh mắt sáng lên, hỏi người bên cạnh: "Là

quân Trấn Bắc đã trở lại sao?"

"Chắc vậy." Người bên cạnh cũng rất kích động, cất bước chạy

về nơi đông người.

Cố Thư Dung nhanh chóng trả tiền, xách giỏ rau, bước từng

bước nhỏ đi đoạn đường dài, rất mau đã đến chỗ đông người.

Vài vị tướng quân đi đầu, binh lính đi phía sau, quân uy

nghiêm nghị, đằng đằng sát khí, làm cho người nhìn cảm giác an

tâm.

"Quân Trấn Bắc!" Trong đám người có tiếng hô lớn.

Cố Thư Dung cũng cảm thấy rất náo nhiệt, cố ý chen lên phía

trước, muốn nhìn thấy vị họ Trương kia.

Trước đoàn binh, có một người nam nhân cao lớn, ngồi ở trên

lưng ngựa, so vài vị tướng quân khác hắn ta lại cao hơn một cái

đầu,

Đầu hắn ta đội mũ sắt, trên người mặc áo giáo sắt, đôi tay

nắm cương ngựa, lười biếng ngồi trên lưng ngựa. Góc nghiêng

của khuôn mắt rất đẹp, nhưng biểu tình cà lơ phất phơ.

"Chậc." Hơi hơi nghiêng người, tránh một bó hoa đang ném về

phía hắn ta, miệng Trương Cẩn Nhược phát ra tiếng chán chường.

Không thú vị.

Mặc dù tiếng reo hò bao quanh mình, nhưng trong ánh mắt

hắn ta không mấy vui vẻ.

Sống trên đời này dường như không mấy vui vẻ.

Ở Bắc cương, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều sinh mạng giữa

sống và chết, biết sinh mạng là thứ đáng trân quý nhất. Nhưng

mà, hắn ta không xứng đáng.

Trên đời này từ lâu đã không còn người thân của hắn ta nữa.

Những người cùng huyết thống với hắn ta, đều bị hắn ta đưa lên

đoạn đầu đài. Những người còn lại đều tin rằng "Trương Cẩn

Nhược" đã chết, không ai còn nhớ đến hắn ta nữa.

Nhưng cũng không thể nói như vậy. Trương Cẩn Nhược thầm

nghĩ, vẫn còn một người, một cô nương có lòng lương thiện

thông minh nhân hậu chừa ra một góc trái tim của nàng, nhớ

thương hắn ta.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong đám người có một gương

mặt quen thuộc hiện lên, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn về phía

đó. Vừa nhìn thấy, đôi mắt không biểu cảm lúc này trào ra ý tia

sáng.

"Giá." Hắn ta quay đầu ngựa lại.

Cố Thư Dưng không nhận ra Trương Cẩn Nhược.

Bọn họ biết nhau vào ba năm trước, thời gian đã đi qua lâu

như vậy, nàng ấy làm sao nhớ rõ dáng vẻ của hắn ta nữa? Chỉ

biết rằng nam nhân này lớn lên rất cao, còn rất tuấn mĩ.

Uy Viễn tướng quân tuổi trẻ tài cao, thân người cao ráo,

gương mặt mỹ lệ, nàng ấy chỉ cảm thấy hắn ta rất quen thuộc,

nhưng không nhớ rõ.

Nàng ấy quay người đi nhanh, muốn về nhà thông báo cho

Bảo Âm, đoàn quân Trấn Bắc đã trở lại!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 475: Bàn Giao (3)



"Đông!" Mới vừa đi đến một cái ngõ nhỏ, bỗng nhiên phía

trước truyền đến một tiếng, chỉ thấy một bóng người từ trên trời

giáng xuống.

Cố Thư Dung giật mình hét lớn: "A!" Che lại giỏ rau, lui về phía

sau hai bước.

Nhưng thấy rõ dáng vẻ người trước mặt, không khỏi sửng sốt:

"Ngươi, tướng quân?"

Người này tuổi còn trẻ, tay cầm thân giáo, người mặc khoác

giáp, dung nhan tú lệ, hình như là Uy Viễn tướng quân nàng ấy

mới vừa nhìn thấy?

"A tỷ, ngươi không nhớ ta sao?" Trương Cẩn Nhược rũ đôi

mắt: "Ta đã trở về."

Cố Thư Dung ngẩn người, nhìn trước người trước mặt, cố gắng

nhìn thật kỹ.

Do dự trong chốc lát, nàng ấy nói: "Ngươi, ngươi là..."

Ngươi nam nhân này xưng hô với nàng là tỷ tỷ, lại còn đẹp trai

trẻ tuổi như thế, Cố Thư Dung nghĩ ngay đến thiếu niên ba năm

trước.

"Là ta." Trương Cẩn Nhược gật gật đầu,"A tỷ, ta đã được làm

tướng quân rồi."

Cố Thư Dung nghe hắn ta nói như thế, không khỏi thở phào

nhẹ nhõm. Bị một nam nhân trẻ tuổi cường tráng chặn ở ngõ

nhỏ, cho dù người này làm tướng quân, cũng không làm nàng ấy

yên tâm được.

Nhưng nếu là người quen, mọi chuyện sẽ khác.

"Đệ thật có bản lĩnh nha." Cố Thư Dung nhìn hắn ta, vẻ mặt

không ngại thể hiện sự kính nể với hắn ta. Sau đó lại nhìn cơ thể

tay chắn hắn ta, thấy hắn đầy đủ tứ chi, không thiếu chỉ tay cũng

không thiếu chân, lúc này nàng ấy mới thật sự vui vẻ: "Đệ không

có việc gì, thật tốt rồi."

Trương cẩn Nhược nhìn thấy từ nét mặt của nàng là vui vẻ từ

trong thân tâm, nàng ấy thật sự ngóng trông hắn ta sống sót trở

về.

Có người thực lòng thương hắn ta.

Cảm giác này thật tốt.

"A tỷ sống có tốt không?" Hắn ta hỏi.

Trong ba năm này, hắn ta có trở về hai lần, đứng xa xa nhìn

nàng ấy. Đã hơn một năm kể từ khi hắn ta được hồi kinh thăm

người thân, không biết trong khoảng thời gian đó nàng ấy sống

có tốt không?

"Ta sống vẫn tố." Cố Thư Dung cười nói,"Lần trước đệ có gửi

ta mấy món đồ..."

"Đó là cho tỷ." Trương Cẩn Nhược không đợi nàng ấy nói

xong, hắn ta đã đánh gãy lời nói của nàng ấy: "Năm đó ân tình tỷ

cứu một mạng của ta, ta không có gì báo đáp, những cái đó xem

như quà báo ân cứu mạng của ta."

Cố Thư Dung xụ mặt: "Không phải đã báo đáp xong rồi sao?"

Là năm mươi văn tiền? Trương Cẩn Nhược có chút buồn cười.

Đôi mắt hắn ta hẹp dà như có ánh sáng chói lọi, thay đổi chỉ tay

cầm mũ giáp, nói: "Ta hiện giờ đã là tướng quân, những đồ vật

đó không đáng là bao, tỷ cứ nhận đi."

Cố Thư Dung không muốn nhận.

Nhưng nàng ấy cũng biết, hắn sẽ cứng đầu không chịu thu về.

Mấy món lặt vặt thì thôi đi, nhưng tòa viện đó...

"Đệ sẽ ở đâu." Nàng ấy hỏi.

Nếu hắn ta có phủ đệ, nhưng chắc hẳn sẽ có, bây giờ hắn ta là

tướng quân, Hoàng Thượng hẳn sẽ ban thưởng cho hắn ta một

phủ đệ đúng chứ? Nếu như thế, chắc cái sân viện kia hẳn sẽ

không cần, vậy trả bạc lại cho hắn ta?

"Ta cũng chưa biết nữa." Trương Cẩn Nhược nói, gỡ mũ giáp

xuống:

"Nếu như thường lệ, Hoàng Thượng chắc sẽ ban thưởng cho

ta một tòa phủ đệ. Nhưng hiện giờ, quốc khố đang siết chặt."

Hoàng Thượng đang cố gắng cứu vớt mọi thứ. Chưa biết rằng

quân phủ, phó tì, vàng bạc v. v. , sẽ bị cắt giảm như thế nào nữa.

Tuy nhiên, hắn ta không quan trọng những cái này. Khi còn ở

Bắc cương, hắn ta đã chứng kiến nhiều bá tánh không có nơi ở

đàng hoàng, cuộc sống nghèo khó không đủ ăn đủ mặc. Việc

Hoàng Thượng cắt giảm ban thưởng là đúng.

Cố Thư Dung khẽ gật đầu. Nàng ấy cũng hiểu điều này, A Viễn

cùng Bảo Âm thường xuyên bàn chuyện trong triều, nàng ở bên

cạnh có nghe loáng thoáng, cũng biết Hoàng Thượng siết chặt

kho bạc, quản chế rất nghiêm ngặt.

"Nếu như thế, ta làm chuyện không hề vô ích rồi." Nàng ấy

vừa đúng lúc cầm theo chìa khóa bên người, cuối người, cởi bỏ

túi tiền, lấy ra một chùm chìa khóa được buộc chung bằng dây

đỏ: "Đệ kêu người chuyển đồ vật đến đây đi, ta không có đồ vật

gì ở đó nữa, chỉ có giữ lại một gốc lão sâm. Còn lại, đều đổi thành

cái này."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 476: Bàn Giao (4)



Trương Cẩn Nhược sửng sốt, nhìn nàng, lại nhìn chìa khóa: "Tỷ

à?"

"Chúng ta đã chuyển đi rồi." Cố Thư Dung nói,"Tòa viện ở phía

trước thôi, ta đã xem qua rồi, chỉ là mua để đó, muốn để dành

cho đệ."

Dừng một chú: "Khi đó ta không ngờ đệ có bản lĩnh như vậy,

sợ sau khi đi tòng quân trở về, đề lại không có nơi che mưa che

gió, nên lúc đó ta mới tự ý chủ trương như vậy."

Trương Cần Nhược ngơ ngác nhìn nàng, yết hầu lăn lộn, môi

hắn ta mím chặt.

Cố Thư Dung hơi lo lắng hắn ta sẽ không chịu, nhưng việc đã

đến nước này, đồ vật cũng không tìm thấy được nữa, nàng ấy

tiếp tục nói: "Sau khi nhận được mấy món đồ của đệ, ta đã bán

đổi thành tiền mặt, ta mua thêm chút đồ đạc nữa. Ở trong sân,

ngoại trừ đồ ăn thức uống không có, nhưng những cái khác đã

trang bị đủ, nếu đệ không thích như vậy, ta trả lại tiền cho đệ."

Lúc trước hắn ta cứng đầu một hai phải gửi quà cho nàng ấy.

Ai kêu hắn ta làm vậy? Hắn ta đã tin tưởng này như vậy, cũng

đừng trách nàng tự ý chủ trương.

Như vậy, cho hắn ta một bài học, đó là tùy tiện tin tưởng

người khác, là tự chuốc họa!

Trương Cẩn Nhược tiến lên một bước, cúi đầu, giọng khàn

khàn: "Tỷ đã mua nhà cho ta sao?"

"Đã mua rồi!" Cố Thư Dung thản nhiên nói: "Đệ nếu như..."

Còn chưa kịp nói xong, đã bị Trương Cẩn Nhược chen ngang.

Vậy mà nàng ấy thấy vành mắt của hắn ta ửng đỏ, nói: "A tỷ,

chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy."

Lúc này đến Cố Thư Dung sửng sốt.

Nàng ấy nhìn đôi mắt đang ngấn nước của thanh niên, lập tức

lúng túng không biết làm thế nào: "Đệ, Đệ..."

"Ta thật sự rất vui vẻ." Trương Cẩn Nhược nhìn nàng ấy, đôi

tay vụng về lau nước mắt: "So với những trận chiến mà ta đã

đánh thắng, điều này còn làm ta vui vẻ hơn rất nhiều."

Bất kỳ trận đánh thắng trận nào, hắn ta cũng không mấy vui

vẻ. Tuy hắn không còn muốn sống nữa, nhưng lại hy vọng người

khác được sống, cho nên liều mạng chém giết từng sinh mệnh kẻ

thù.

Mỗi lần đánh thắng trận, đối mặt tiếng hoan hô, hắn ta luôn

không có cách nào vui vẻ. Một thân một mình, cầm theo bình

rượu, ngồi sườn núi cản gió, ngồi từ ánh nắng chói chang đến khi

bầu trời đầy sao lấp lánh.

"Nếu ta chết đi thì thật tốt." Lúc hắn ta uống rượu luôn nghĩ.

Hắn ta không có vướng bận, nếu chết cũng không ai để ý, tự do

buông mình như một nắm cát vàng.

Nhưng hiện tại hắn ta không muốn nghĩ như vậy nữa, thì ra

hắn ta cũng có người nhớ thương. Lúc hắn ta không hay biết gì,

nàng ấy vì hắn ta tính toán nhiều như vậy.

"Cũng không có gì!" Cố Thư Dung không biết vì sao, nàng ấy

cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng quay đầu đi, tránh ánh

mắt của hắn ta, vác giỏ rau lui về phía sau hai bước: "Ta chỉ rảnh

rỗi làm chút chuyện."

Không đợi hắn ta nói thêm cái gì, nàng ấy lại nói: "Đệ không

trách ta thì tốt rồi."

"Ta làm sao có thể trách tỷ được chứ." Trương Cẩn Nhược nhẹ

giọng nói: "Ta biết ơn tỷ còn không kịp nữa."

"Không cần khách khí." Cố Thư Dung nói, một lần nữa nhìn về

phía hắn ta: "Đệ là Uy Viễn tướng quân, là một anh hùng của

quốc gia, có thể vì đệ làm một chút chuyện, nếu được người khác

biết được không phải ta cũng được hưởng chút hào quang sao!"

Cho người ta biết nàng ấy có thể mua tài sản cho vị tướng

quân này, chắc chắn sẽ rất ghen tị!

Trương Cẩn Nhược không nhịn được cười rộ lên: "Mấy năm

nay sống chết trên chiến trường thật không uổng phí."

"Nói bậy!" Cố Thư Dung trách mắng: "Đệ là một anh hùng, là

vì nước vì dân, đừng vội ——" nàng ấy dừng lại một chút, mới

tiếp tục nói: "Đừng vội làm bẩn một đời thanh danh!"

Trương Cẩn Nhược cười ha ha lên: "A tỷ, ta nói vì ngươi mà đi

đánh giặc, thế thì sao? Ta sát hại vô số mọi rợ, bảo vệ nhân dân

Bắc Cương không bị xâm hại, chẳng lẽ không phải anh hùng

sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 477: Bàn Giao (5)



Hắn ta cười rộ lên, giọng điệu có chút càn rỡ phóng khoáng,

giống như giữa trời đất bao la lão tử hắn mới lớn nhất.

Mà ý trong lời nói của hắn ta, khuấy động tâm tư tĩnh lặng của

Cố Thư Dung, trái tim không nhịn được nhảy lên. Thầm nghĩ,

người chắc chắn là con cái nhà thế gia quyền quý, diện mạo cũng

rất đẹp, biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhất định dỗ nữ nhân vui vẻ.

"Quên đi, muốn thế nào thì thế đó." Nàng ấy nhẹ nhàng bâng

quơ phới lờ, nàng ấy là một bà cô lớn tuổi, không thể tự mình đa

tình: "Không phải đệ nên đi vào hoàng cung bái kiến Hoàng

Thượng sao? Mau đi đi, ta phải về nấu cơm rồi."

Trương Cẩn Nhược thu lại nụ cười, nhìn nàng ấy hỏi: "A tỷ,

nhà ngươi ở đâu? Đợi ta giải quyết xong công việc, sẽ đến thăm

tỷ."

Nhìn thấy hắn ta nghiêm túc như vậy, Cố Thư Dung cư tuyệt:

"Không cần." Nàng ấy nhìn chìa khóa trong tay hắn ta, chìa khóa

đã giao cho chủ nhân, mối quan hệ của hai người họ nên chấm

dứt tại đây.

Cố Đình Viễn làm quan trong triều, trong nhà lại tiểu hài tử,

không có lý do gì cũng tướng võ trong triều lui tới, Cố Thư Dung

không phân biệt được tốt xấu. Nàng ấy chỉ là môt quản gia,

chuyện có mối quan hệ bên ngoài không cần nàng ấy quan tâm

đến, nàng ấy chỉ cần chăm sóc tốt hậu trạch là được.

"Sau một khoảng thời gian quen biết, nhìn thấy đệ khỏe mạnh,

ta cũng an tâm rồi." Nàng ấy cầm giỏ rau, lui về phía sau nói:

"Bây giờ đệ là đại anh hùng rồi, không uổng công ta cứu mạng

đệ."

Nói xong, xoay người rời đi.

Trương Cẩn Nhược nhìn bóng lưng của nàng ấy, cho đến khi

biến mất khỏi tầm nhìn của hắn ta, lúc này mới cúi đầu nhìn

chùm chìa khóa trong tay. Chùm chìa khóa bằng đồng được cố

định bằng dây tơ hồng, đã cạ vào lòng bàn tay của hắn ta.

Hắn ta không nhịn được lại ngẩng đầu, nhìn về phương hướng

nàng ấy rời đi. Trên đời này làm sao có người tốt như vậy?

Hắn ta muốn chiếm nàng ấy làm của riêng. :, .

"Trương Cẩn Nhược, ngươi cho trẫm một kinh hỉ thật lớn."

Trong Phụng Thiên Điện, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, mặt

rồng vui mừng.

Phía dưới, Trương Cẩn Nhược quỳ xuống đất, cúi người dập

đầu: "Tội thần sợ hãi."

"Đừng vội tự xưng tội thần." Hoàng Thượng nhíu mày: "Năm

đó trẫm đã đặc xá cho ngươi, ngươi đã sớm vô tội."

Trương Cẩn Nhược dựng thẳng người, cảm động nói: "Ngô

hoàng nhân từ."

"Phủ đệ Trương gia, trẫm đã sai người giải phong, hiện giờ vật

quy nguyên chủ, ngươi còn nghĩ muốn ban thưởng cái gì?" Hoàng

Thượng hỏi.

Trương Cẩn Nhược đáp: "Hoàng Thượng cho thần sống lại trên

đời, đã là ân điển lớn nhất, thần không có gì muốn."

Năm đó Vĩnh Ninh bá phủ bị hạch tội, hắn làm trưởng tử của

Vĩnh Ninh bá "Chết đi" ở trong ngục, trên đời này đã không có

người "Trương Cẩn Nhược" này.

Mà hiện giờ, Hoàng Thượng phong hắn làm Uy Viễn tướng

quân, cũng ban phủ đệ Trương gia,"Trương Cẩn Nhược" đã sống

lại.

Có thể quang minh chính đại mà sống trên đời, không cần mai

danh ẩn tích, ai lại không bằng lòng chứ?

Khi hắn đối mặt a tỷ, rốt cuộc cũng có thể nói tên họ của mình

là gì.

"Thật sự không có?" Hoàng Thượng hỏi.

Trương Cẩn Nhược thầm nói, hắn dám có sao? Nếu Hoàng

Thượng muốn thưởng cho hắn, đã sớm ban thưởng vàng bạc, nô

tỳ các thứ xuống rồi.

"Thần đã thấy đủ, không còn sở cầu." Hắn trả lời nói.

Hoàng Thượng cười chỉ chỉ hắn, nói: "Ngươi đó, ngươi đó."

Tạm dừng: "Tuy ngươi không cần ban thưởng, trẫm lại là muốn

thưởng cho ngươi. Như vậy đi, trẫm cho ngươi suy nghĩ, khi nào

ngươi nghĩ xong, hỏi lại trẫm yêu cầu."

Hắn từ chỗ Cố Đình Viễn được dẫn dắt, công lao có thể tích

cóp sao! Khi nào hắn dư dả, quốc khố tràn đầy, lại ban thưởng là

được!

"Vâng, thần tạ chủ long ân!" Trương Cẩn Nhược dập đầu.

Ra hoàng cung.Trương Cẩn Nhược cưỡi ngựa, chậm rãi đi về phía nơi đã từng

là Vĩnh Ninh bá phủ.

Hắn ngẩng đầu, quang minh chính đại nhìn bốn phía.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 478: Dung Thân (1)



Sông đào bảo vệ thành vẫn tĩnh lưu, kiến trúc bên đường

đứng lặng, người đi đường sôi nổi. Kinh thành vẫn là kinh thành

kia.

Hắn lại không phải là hắn năm đó.

Chỉ không biết lần này trở về, còn có bao nhiêu người nhớ rõ

hắn? Năm đó cả nhà Vĩnh Ninh bá phủ bị trảm, vì sao hắn còn

sống, lại thành Uy Viễn tướng quân?

Trương Cẩn Nhược nghĩ thầm, nhận ra thì nhận ra, hỏi hắn thì

hỏi hắn, chẳng lẽ một hai hắn phải trả lời sao?

"Ngươi, ngươi là Trương Cẩn Nhược?" Đang nghĩ ngợi, bỗng

nhiên phía trước có người lên tiếng.

Trương Cẩn Nhược ngẩng đầu, thấy một gương mặt quen

thuộc, đúng là đã từng là bạn nhậu cùng nhau vui chơi.

"Là ta." Hắn dắt ngựa, ngừng bước chân.

Người nọ họ Lý, cả kinh miệng mở to, theo bản năng nhìn

bóng dáng dưới chân. Ban ngày ban mặt, lại là ở trên đường cái,

dù là có quỷ cũng không đáng sợ như vậy.

Lý công tử vội vàng đến gần, đứng yên ở trước người hắn hai

bước, mở to hai mắt nhìn hắn: "Ngươi, không phải ngươi—"

"Ta không phải." Trương Cẩn Nhược nói.

Vẻ mặt của Lý công tử phức tạp, nhìn hắn mặc áo giáp, nghĩ

đến hôm nay là ngày Trấn Bắc quân trở về, chỉ cảm thấy hiểu ra

cái gì: "Ngươi lập công chuộc tội?"

Trương Cẩn Nhược không thừa nhận cũng không phủ nhận,

dời đi tầm mắt, dẫn ngựa tiếp tục về phía trước.

Lý công tử theo sát hắn: "Hiện tại ngươi đã trở lại? Ở chỗ

nào?"

"Trương phủ." Trương Cẩn Nhược nói.

Nơi hắn đi rõ ràng là phía đã từng là Vĩnh Ninh bá phủ.

Lý công tử đi theo hắn, cho đến khi đi vào trước cửa Trương

phủ, thấy rõ chữ viết ở tấm biển trên cửa lớn "Uy Viễn tướng

quân phủ", mới kinh ngạc phát hiện ra gì đó.

"Ngươi là Uy Viễn tướng quân!" Hắn kinh hãi nói.

Trương Cẩn Nhược dẫn ngựa vào phủ: "Ừ."

Đã là Uy Viễn tướng quân Hoàng Thượng phong, vậy không

liên quan đến Vĩnh Ninh bá phủ phạm phải tội trạng lúc trước. Đôi

mắt của Lý công tử xoay tròn, đánh bạo theo đi vào.

Đại môn là ngăn nắp, tấm biển là uy phong lẫm lẫm, nhưng

mà trong phủ đệ lại là tiêu điều.

Tòa nhà này không được Hoàng Thượng thưởng người, nhưng

phái người giữ gìn cũng là phải tốn bạc, vì thế không bố trí ở kia.

Hiện giờ, cỏ dại đã cao đến eo, ngói lưu ly đã từng tươi sáng lớp

sơn loang lổ, sáng long lanh cũng bị tro bụi che lấp, khắp nơi lộ

ra hoang vắng.

"Cẩn Nhược, ta tặng ngươi mấy người hầu nhé?" Lý công tử

lập tức nói.

Trương Cẩn Nhược thuận miệng nói: "Được."

Bọn họ đã từng là bạn nhậu, hắn tốn không ít bạc ở trên người

đám người Lý công tử, mấy người hầu mà thôi, ngay cả nhân tình

cũng đều không tính.

"Được rồi." Lý công tử lưu loát đáp, lại giải thích vài câu:

"Ngươi yên tâm, ta nhất định chọn tốt cho ngươi, bảo đảm trung

thành và tận tâm với ngươi, trung tâm như một."

Trương Cẩn Nhược không cười.

Ba năm trước đây, bên người hắn có một người hầu đó là như

thế, ở khi hắn bị mẹ kế hạ độc thủ, trung thành và tận tâm bảo

vệ cho hắn. Hắn chạy ra, người hầu kia đã mất.

"Không cần." Hắn nhàn nhạt nói: "Làm việc theo bổn phận là

được."

Lý công tử cười nói: "Ngươi đây là coi khinh huynh đệ, sao

huynh đệ có thể gọi mấy người không bổn phận hầu hạ ngươi?"

Nói chuyện, hắn đã đi tới sân từng ở.

"Đi, thu thập cho Trương tướng quân một chút." Lý công tử

phân phó người hầu hạ bên người.

Trương Cẩn Nhược cũng không khách khí.

"Ngươi đi Vạn Phúc Lâu đặt một bàn rượu và thức ăn, chúng

ta đón gió tẩy trần cho Trương tướng quân." Lý công tử lại phân

phó một tùy tùng khác.

Tùy tùng kia lên tiếng, lập tức chạy đi.

Rốt cuộc Trương Cẩn Nhược lấy con mắt nhìn vị đã từng là bạn

nhậu này, trên mặt lạnh như băng sương có thêm độ ấm: "Cảm

ơn."

May có hắn, nếu không, Trương Cẩn Nhược phải tự mình thu

dọn sân, chính mình đặt mua rượu và thức ăn.

Không đúng, hắn nghĩ đến chìa khóa trong lòng, a tỷ cho đặt

mua nhà cửa cho hắn, hắn có thể trực tiếp vào ở, chỉ cần trên

đường thuận tay mua hai cái bánh hấp thôi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 479: Dung Thân (2)



Nghĩ như vậy, chút hảo cảm mới vừa dâng lên trong lòng

nhanh chóng mai một.

Ăn qua rượu và thức ăn, Lý công tử cáo từ.

Trương Cẩn Nhược nằm ở trên giường, cảm nhận được nhà

cửa trống không, xung quanh im ắng, chỉ có con ngựa của hắn

ngẫu nhiên phát ra tiếng phun khí.

Những lời ác độc đã từng nói đó, lại tiếng vọng lên ở bên tai.

"Sao ta sẽ thích ngươi? Trương Cẩn Nhược, ngươi đoạt địa vị

của nhi tử ta, ta sớm ngóng trông ngươi chết!" Kế mẫu của hắn.

"Chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, còn trí

khí với đệ đệ của ngươi, Trương Cẩn Nhược, ngươi thật sự làm ta

thất vọng! Cút đi! Đừng để ta thấy ngươi!" Phụ thân hắn.

"Ca, không phải ta, trước nay ta không nghĩ như vậy." Đệ đệ

mềm yếu lại giảo hoạt của hắn.

"Đại công tử thật đáng thương." Hạ nhân thổn thức.

"Ai bảo hắn không biết cố gắng?"

"Tranh đua lại có ích lợi gì? Tiên phu nhân đi sớm, một mình

hắn đấu không lại những người đó."

Cuối cùng, kế mẫu hạ dược ở cơm canh của hắn, muốn phóng

hỏa thiêu chết hắn, được người hầu trung tâm bên người hắn

phát hiện, bỏ mạng mà chạy.

Vì sao hắn phải hiến toàn bộ Vĩnh Ninh bá phủ cho Hoàng

Thượng? Bởi vì trước khi kế mẫu hạ dược hắn, hắn ở nơi khác đã

trải qua từng đợt nguy hiểm, hồi phủ cáo trạng với phụ thân.

Phụ thân nói: "Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, mẫu thân ngươi

không phải là người như vậy!"

Ở dưới chứng cứ của hắn, phụ thân lại nói: "Vậy cũng là ngươi

không có bản lĩnh! Oán trách ai?"

Đều đi tìm chết đi.

Vốn dĩ hắn muốn học kế mẫu, phóng hỏa thiêu chết đám

người dơ bẩn mùi hôi này. Nhưng lại cảm thấy, dựa vào cái gì?

Hắn muốn bọn họ thân bại danh liệt, vạn người thóa mạ!

"Trương Cẩn Nhược, ngươi còn có gan trở về!" Trong mơ, bộ

mặt của đám người phụ thân kế mẫu dữ tợn, giương nanh múa

vuốt về phía hắn.

Trương Cẩn Nhược cười to nói: "Các ngươi đều là quỷ! Ta còn

là người!"

Còn sống có cái gì không tốt? Đám người phụ thân, kế mẫu

không muốn sống trên đời, cũng đã thối tha chết đi.

Sau khi tỉnh mộng, hắn ngồi dậy, dắt ngựa rời khỏi phủ tướng

quân.

Hắn muốn đến nhà a tỷ đặt mua cho hắn. Nơi đó không có

một đám vong hồn khiến người chán ghét, khiến người tỉnh

mộng.

"Ngươi là thân thích của Cố gia?" Bên cạnh truyền đến giọng

nói.

Trương Cẩn Nhược quay đầu, chỉ thấy đại môn hộ gia đình đối

diện mở ra, một thẩm đang cửa ở đứng.

"Chào thẩm." Trương Cẩn Nhược nói: "Ta là thân thích của Cố

gia."

Vị thẩm kia là người có tính tình nhiệt tình, nghe vậy nói: "Rốt

cuộc ngươi cũng chịu lộ diện! A, trong tay còn có chìa khóa, gặp

Tiểu Dung sao? Đây là cuối cùng muốn mở, không tránh người?"

Trương Cẩn Nhược nghe giọng nói, ước chừng biết tỷ tỷ nói

với nhóm hàng xóm hắn như thế nào, hắn gật đầu, nói: "Vâng,

lúc trước đều là ta không hiểu chuyện."

"A! Vậy thì đúng rồi!" Vị thẩm kia nói: "Người trẻ tuổi, đừng

ương bướng! Có cái gì phải bướng? Không được làm thân nhân lo

lắng."

Trương Cẩn Nhược trầm mặc.

Thẩm lại nói: "Ngươi cũng không biết, Tiểu Dung lo lắng cho

ngươi rất nhiều. Sau đó bọn họ dọn đi, sợ ngươi không tìm thấy

chỗ, cách mười ngày nửa tháng trở về một chuyến, nhìn xem

ngươi trở về không. Còn nhờ chúng ta chú ý, nếu có người vóc

dáng cao gầy, bộ dáng tốt trẻ tuổi tới thì nói cho nàng."

Đã biết tỷ tỷ rất vướng bận hắn, nhưng nghe đến đó, trong

ngực vẫn nóng bỏng kích động.

"Thẩm nói đúng, cảm ơn thẩm dạy dỗ." Hắn nói.

Thẩm thấy hắn một tay dắt ngựa, một tay cầm theo túi, biết

hắn mới trở về, vội xua xua tay: "Vào đi thôi, vào đi thôi."

Trương Cẩn Nhược mở cửa, dẫn con ngựa vào sân.

Loảng xoảng một tiếng, khôi giáp đặt ở trong túi bị hắn ném

xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, sân sạch sẽ chỉnh tề, gọn

gàng ngăn nắp, vừa thấy chính là được người dốc lòng bảo

dưỡng.

Buông cương ngựa ra, hắn đi vào.

Mỗi gian nhà ở đều rất sạch sẽ, nhìn ra được thường có người

quét dọn.
 
Back
Top Bottom