Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 450: Tân Gia (1)



"Vui." Một bà thím nói: "Tiểu Dung, có người tới nhà ngươi nói

là Trương gia tặng lễ, thấy các ngươi khóa cửa, họ liền trở về."

Trương gia? Cố Thư Dung tưởng anh là đồng nghiệp của Cố

Đình Viễn nên cô không để bụng, đáp: "Này, cảm ơn anh đã cho

tôi biết."

"Lúc đầu ta còn tưởng hắn ta đi nhầm nhà." Bà thím rất nhiệt

tình, đứng ở cổng nhìn tôn nữ nhỏ chơi đùa, sau đó nói: "Hắn ta

nói tới tặng lễ cho một vị Cố phu nhân, ta nghĩ nhà các ngươi đâu

có phu nhân họ Cố. Họ tặng người họ Cố, có thể là Cố cô nương."

Lốp bốp nói một hơi, bà thím mới ý thức ra điều gì đó, trên

mặt có chút xấu hổ.

Cố Thư Dung sau tết đã hai mươi tám tuổi, làm sao có một cô

nương lớn tuổi như vậy. Lẽ ra bà ta không nên đề cập đến

chuyện này.

Nhưng Cố Thư Dung hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên một suy

đoán. Nụ cười trên mặt nàng ấy hơi rũ xuống, nhưng vẫn cung

kính nói: "Đa tạ thím đã nhắc nhở, chúng tôi vừa về đến nhà, cần

thu dọn một chút, cũng có chuyện phải nói."

"Này, đi làm đi, đi làm đi." Bà thím thấy nàng ấy không giận,

vội nói.

Xe ngựa dừng trước cửa nhà, Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm

khiêng đồ vào nhà, Lan Lan cũng đang khiêng đồ tới lui. Cố Thư

Dung tham gia dỡ đồ trên xe xuống

"Tuyết tan gần hết rồi." Lan Lan nói dứt khoát, chỉ vào bốn góc

sân: "Chỉ có mấy góc còn sót lại, lát nữa sẽ quét sạch rất nhanh."

Trần Bảo Âm liếc nhìn nói: "Quét cái gì mà quét, hai ngày nữa

nó sẽ tan hết thôi."

Năm mới, ở nhà rất nhiều việc, không có thời gian quét sân.

Cố Thư Dung vẫn đang suy nghĩ về "người Trương gia" mà bà

thím hàng xóm vừa nói, nghe vậy nhân tiện nói nói: "Nếu đã như

vậy, không quét cũng không sao. Chất nó vào góc sáng óng ánh

như pha lê cũng rất đẹp."

Lan Lan và Cố Đình Viễn không quan tâm. Chỉ là chuyện vặt,

có quét hay không cũng không sao.

Người một nhà về đến đã là buổi trưa, ăn uống qua loa rồi bắt

đầu dọn dẹp. Bận rộn đến tối, cuối cùng cũng xong việc.

Bữa tối là bánh thịt và mì nước, thêm một đĩa dưa muối, cả

nhà ngồi trong nhà ăn, một chậu than đốt trong góc, không cảm

thấy lạnh.

"Chúng ta thuê tiểu viện này, kỳ hạn trả tiền là ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, chúng ta hãy hỏi thăm xem có trạch

viện nào bán không." Trần Bảo Âm nói: "Ta đã tính toán xong rồi,

số tiền hiện có của gia đình chúng ta là đủ mua một tiểu viện

giống như tiểu viện này."

Cố Thư Dung nghe trong nhà có bạc mua trạch viện, vừa ngạc

nhiên vừa vui mừng. Chỉ là nàng ấy nghi hoặc hỏi: "Đã vậy sao

không hỏi chủ nhà xem có bán trạch viện này không?".

Sau khi sống ở đây một thời gian, Cố Thư Dung rất thích tiểu

viện này. Hàng xóm thân thiện, trị an rất tốt, môi trường yên tĩnh,

sống rất thoải mái.

"Nó có hơi nhỏ." Trần Bảo Âm nhìn xung quanh nói: "Không

thể trồng các loại hoa muội thích."

Nghe vậy, Cố Thư Dung không nói gì thêm. Rốt cuộc, đây là

nhà của đệ đệ và Bảo Âm, cả hai quyết định là được.

Nhưng, trong lòng nàng ấy nghĩ, nếu chuyển đi rồi liệu thiếu

niên kia còn có thể tìm tới không?

Nàng ấy còn giữ nhiều thứ của hắn ta, làm sao trả lại đây?

Hình ảnh thiếu niên nằm trong đống củi, máu me khắp người,

giống như một con thú bị thương hiện lên trong tâm trí nàng ấy.

Còn nghĩ tới chuyện hắn đi tòng quân, cười cà lơ phất phơ, hoàn

toàn không coi chuyện bảo toàn tính mạng là chuyện quan trọng.

Ngày hôm sau, Cố Đình Viễn sứa soạn chỉnh tề tới Hàn Lâm

viện.

Trần Bảo Âm lật xem thư của độc giả, chọn ra một vài bức thư

có ý sâu xa, thổi phồng dễ nghe để trả lời.

Cố Thư Dung đưa Lan Lan đi tìm người trung gian hỏi chuyện

mua bán nhà cửa. Cũng dò hỏi hàng xóm, nếu có người thân, bạn

bè bán nhà, có thể giởi thiệu cho bọn họ.

Nháy mắt đã qua ba bốn ngày.

Ngày nọ, khi Cố Thư Dung đi mua thức ăn về, từ xa đã nhìn

thấy một chiếc túi bẩn bị bỏ lại trước cửa nhà, cao hơn đầu gối.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 451: Tân Gia (2)



Ai để lại một cái túi ở cửa nhà họ? Cố Thư Dung rảo nhanh

bước chân tiến tới.

Trong túi có một bức thư. Bức thư đề gửi cho Cố tỷ tỷ

Nhìn thấy câu này, Cố Thư Dung sửng sốt một chút, lập tức

cầm thư lên, ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Nhưng đâu đâu cũng có người quen, không có gương mặt trẻ

đẹp đến kinh ngạc kia. Nàng ấy nhíu mày, cao giọng nói: "Ra

đây!"

Một người hàng xóm nhìn thấy, hỏi nàng ấy: " Ngươi gọi ai

đấy?"

"Ta..." Cố Thư Dung cắn môi, có chút ảo não.

Nàng ấy thậm chí còn không biết tên hắn ta.

"Một người họ hàng," Nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Không hiểu có

vấn đề gì với chúng tôi, đưa đồ đến nhưng không chịu ra gặp

mặt."

Người hàng xóm nói: "Thì ra là thế".

"Tẩu tử có gặp người đó không? Có gặp người đến để đồ ở

cửa nhà ta không?" Cố Thư Dung vội vàng hỏi: "Là người thiếu

niên, không phải, là một thanh niên, dáng dấp cao lớn."

Thiếu niên kia năm ngoái mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn

mặt còn có chút trẻ con. Đã một năm rồi, giờ hắn ta đã được coi

là một người trưởng thành, không còn là một thiếu niên nữa.

"Ngươi nói như vậy, ta cũng lờ mờ có nhìn thấy hắn. Hắn rất

cao, mặc một cáo áo choàng bụi bặm. Ôi, trời lạnh như vậy mà

hắn không mặc áo bông, lạnh như vậy làm sao chịu được chứ?"

Cố Thư Dung nghe vậy lập tức vừa tức giận vừa lo lắng, không

khỏi siết chặt phong thư. Người này muốn chết sao?

Ở đằng xa, một cái đầu từ từ biến mất khỏi bức tường, đó là

Trương Cẩn.

Hắn xoa đầu cười khoái chí.

Tới gặp nàng ấy sao? Không cần thiết. Hắn ta biết nàng ấy vẫn

ổn, không phải là một nữ nhân đáng thương bị đuổi về nhà, như

vậy là đủ rồi

Nếu gặp nhau, nàng ấy chắc chắn sẽ mắng hắn ta, nói không

chừng còn muốn hắn ta lấy lại tất cả những thứ đó. Hắn ta có thể

cầm nó đi đâu? Bây giờ hắn ta thậm chí còn không có nhà. Bất cứ

vật gì tốt cho hắn ta cũng thật là lãng phí.

Trương Cẩn nhảy khỏi bức tường, chuẩn bị kết thúc kỳ nghỉ

thăm người thân, trở về biên quan Tuy nhiên, còn một việc vẫn

chưa làm.

Hắn ta đi vòng qua hai con ngõ, đến trước cổng một trạch

viện, thấy khóa trên đó đã bị tháo ra, hắn ta biết chủ nhân đã về.

Xoa xoa nắm đấm, hắn ta bước về phía trước.

"Cộc cộc cộc."

"Ai vậy?"

Phương Tấn ra mở cửa, nhìn thấy một nam nhân trẻ đứng bên

ngoài, liền hỏi: "Ngươi là ai?"

"Có phải là Phương công tử đây không?" Trương Cẩn khách khí

hỏi.

"Đúng, là ta." Phương Tấn trả lời,"Không biết tiểu huynh đệ là

ai?"

Trương Cẩn không trả lời. Hắn ta duỗi cánh tay dài của mình,

đẩy Phương Tấn vào, sải bước đi qua ngưỡng cửa rồi dùng tay

đóng cửa lại: "Ta là cha ngươi!"

Tiếng quyền cước đập vào da thịt, trộn lẫn với âm thanh r*n r*

bị bịt lại, phát ra từ bên trong cánh cửa.

Một khắc đồng hồ sau, Trương Cẩn bước ra.

Hắn ta đóng cửa viện lại, co chân nghênh ngang rời đi. . Khi

hắn ta bước đi, một vài giọt máu rơi ra từ nắm đấm của hắn ta.

Một lúc lâu sau, Phương Tấn bò ra, mặt mũi bầm tím, khuôn

mặt sưng tấy, khó có thể nhận ra diện mạo thật sự: "Cứu mạng!

Có ai không! Ta muốn báo quan!"

Vài ngày sau, Cố Thư Dung đang chọn rau với hàng xóm, nghe

tin một thư sinh gần đó bị đánh, giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ

lưu manh đường hoàng tiến vào nhà, đánh người kia một trận.

Thư sinh kia đã báo quan, nhưng mà không bắt được ai cả.

"Ai mà hung ác như vậy?" Cố Thư Dung nghe vậy không khỏi

có chút bận tâm. Khu vực họ sống luôn trị an rất tốt, sao bọn côn

đồ lại đột nhiên xuất hiện như vậy?

"Không biết." Đại thẩm lắc đầu, ôm hài tử trong tay nói:

"Nhưng mà, nghe nói người có ân oán tới trả thù, hung thủ trước

hỏi tên, sau đó mới đánh hắn ta."

Cố Thư Dung nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Kẻ thù, họ

không có kẻ thù ở đây, sẽ không bị đánh đến tận cửa.

Thời tiết dần dần ấm áp lên.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 452: Tân Gia (3)



Trước khi tới hạn thuê tiểu viện, bọn họ đã nhìn trúng một

trạch viện, tuy hơi xa nơi này một chút nhưng giá cả, vị trí, cách

bài trí trong viện đều rất tốt.

Đưa ra phân nửa gia tài làm thủ tục mua bán nhà, rồi lại vội

vàng dọn nhà trong vòng mấy ngày, tạm biệt hàng xóm, dọn đến

nhà mới.

Trần Bảo Âm rất thích ngôi nhà mới, trạch viện này rộng hơn

gần một nửa, nhìn thôi đã thấy thoải mái.

"Chúng ta có thể trồng mấy loại hoa cỏ, trồng chút cây ăn

quả, làm ổ cho Đậu Tương và Kim quất." Nàng đi dạo trong sân,

nói chuyện sắp xếp.

Cố Thư Dung mỉm cười và nói: "Được. Hai ngày nữa chúng ta

đi tìm hiểu, mua một ít giống hoa."

Bọn người Giang Diệu Vân biết chuyện Trần Bảo Âm chuyển

nhà, đều gửi quà tân gia.

"Không tệ, không tệ." Nhìn phòng ốc đình viện, Giang Diệu

Vân khẽ gật đầu, không có biểu hiện khác thường.

Nàng ta giờ mới biết tiểu viện tồi tàn nơi Trần Bảo Âm ở lại là

đi thuê! Khi đó tới một tiểu viện tồi tàn Bảo Âm cũng không mua

nổi!

Thổn thức, cảm khái, cũng chỉ giữ lại trong lòng. Mùa đông

năm ngoái, Giang Diệu Vân kết hôn, bây giờ cũng đã trầm ổn rất

nhiều, sẽ không tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa.

"Thật không?" Trần Bảo Âm nghe vậy cười cười: "So với tiểu

viện trước đây rộng rãi hơn nhiều, ta rất thích."

"Không chỉ rộng rãi, mà nhìn còn tinh tế hơn." Giang Diệu Vân

nói.

Đang nói chuyện thì một vị khách khác đến.

"Cố phu nhân, người đang bận gì sao?" Hỉ công công tươi cười

dẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào.

Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, bước tới và nói: "Hỉ công công,

sao ngài lại tới đây?"

"Hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe nói hai vị chuyển nhà,

liền phái nô tài tới thăm." Hi công công vừa cười vừa nói. Nhìn

quanh một hồi ông ta lại nói "Trạch viện này rộng rãi hơn tiểu

viện trước kia."

Trần Bảo Âm cười nói "Ta cũng là nhìn trúng điểm này."

Đang nói chuyện, mấy tiểu thái giám đã đem rương trong tay

đặt xuống đất. Hì công công nói: "Hoàng thượng và hoàng hậu

ban thưởng, cho các vị bày trí trong nhà, để không quá tồi tàn,

làm mất mặt các quan trong triều."

"Tạ Hoàng Thượng, nương nương ban thưởng." Trần Bảo

Nhân vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.

Giang Diệu Vân ở một bên nghe, không khỏi kinh ngạc.

Ai có thể nghĩ? Trần Bảo Âm lại có may mắn này. Lọt vào mắt

xanh của Hoàng hậu, ban thưởng hết lần này đến lần khác. Bây

giờ cả cái kinh thành này, không ai dám coi thường nàng nữa,

ngay cả những kẻ mắt cao hơn đầu như Thôi Như Hủy, Hứa Lan

Tâm... nhìn thấy nàng đều phải khách khí. .

"Tất cả đều ở đây." Ngày hôm đó, Cố Đình Viễn đưa một chiếc

hộp cho tỷ tỷ.

Cố Thư Dung nhận lấy, mở ra. Nhìn ngân phiếu và mấy thỏi

bạc bên trong, nàng ấy thở dài.

"Đệ đừng hỏi." Nàng ấy nhắm mắt lại, ngẩng đầu nói: "Coi

như không tranh luận với người nhà đi."

Cố Đình Nguyên gật đầu, chậm rãi nói: "Được."

"Từng này ngân lương có mua được trạch viện kia không?" Cố

Thư Dung ngập ngừng hỏi.

"Nếu không đủ, đệ với tỷ tỷ thêm vào một chút." Cố Đình

Nguyên nói.

Cố Thư Dung trở nên tàn nhẫn nói: "Nếu không đủ, thì bán củ

nhân sâm đó đi." Đã là mua trạch viện cho Trương Cẩn, dùng đồ

vật hắn ta đưa thêm vào cũng không có gì sai!

"Nhân sâm đó trên thị trường rất khó tìm, bán đi thì tiếc lắm."

Cố Đình Viễn nói: "Không bằng chúng ta trả tiền, coi như bán cho

nhà chúng ta."

Cố Thư Dung nghĩ nghĩ, cũng là ý kiến hay, ôm thật chặt hộp

tiền, gật đầu: "Được."

Nàng ấy đến cùng vần muốn mua lại trạch viện kia.

Một là sống tốt, thoải mái. Hai là để lại địa chỉ trạch viện kia

cho Trương Cẩn, họ đã chuyển đi, sau này làm sao tìm được

người?

Trương Cẩn gửi cho nàng ấy rất nhiều thứ, ngoại trừ củ nhân

sâm được đưa tới vào năm ngoái, còn có chiếc túi nhỏ năm nay

gửi lại có chứa lông thú, châu báu, hương liệu... tất cả đều là

những thứ có giá trị.

Hắn ta là người có năng lực nhưng lại tiêu pha buông thả,

không giữ được tiền. Cho dù có thể sống trở về, chỉ sợ cũng

nghèo rớt mùng tơi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 453: Có Tin Vui (1)



Cố Thư Dung được hắn ta tín nhiệm, không thể phụ lòng tin

này, nên quyết định mua cho hắn ta một toà trạch viện. Ngày sau

hắn ta trở về, sẽ có một nơi che gió che mưa. Dù nghèo đến mấy

cũng không ngủ ngoài đường.

Đầu tháng 4, Từ Lâm Lang sinh một bé trai.

"Mẹ con bình an."

"Sinh rất thuận lợi, không chịu quá nhiều đau đớn."

"Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, bảy cân hai lạng, tiếng khóc cũng

rất lớn."

Trần Bảo Âm đứng ở bàn nói, Lan Lan nâng bút viết.

Nếu đã hứa sẽ gửi thư cho Đỗ Kim Hoa, tuyệt sẽ không nuốt

lời. Vì vậy, để Lan Lan chấp bút viết, nói sơ qua tình hình.

Bức thư ghi rõ là đã chuyển nhà, nếu gia đình có người đến

thăm, thì theo địa chỉ trên thư.

Hỏi họ và gia đình có khỏe mạnh không ?

Viết đầy ba trang giấy, mới gấp lại, nhét vào phong bì, nhờ

người đưa về thôn Trần gia.

Nửa tháng sau, có một lá thư trả lời.

Trần Bảo Âm mở ra xem, kinh ngạc nói: "Đại tẩu mang thai?"

"Cái gì?" Lan Lan vội vàng nhón chân lên, nhìn vào thư trong

tay nàng: "Cô cô, nương làm sao vậy?"

Trần Bảo Âm cúi đầu, sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Trong bụng

mẹ con có đệ đệ muội muội."

Lan Lan giật mình trong chớp mắt, đôi mắt đen nhánh trong

suốt chớp chớp, nhanh chóng trào ra ánh nước: "Quá tốt rồi! Quá

tốt rồi!"

Nàng che miệng, rõ ràng là muốn cười, nhưng nước mắt

không thể ngừng chảy xuống.

"Con đang rất vui." Nàng sợ bị hiểu lầm, bàn tay nhỏ bé nhanh

chóng lau nước mắt: "Con rất hạnh phúc, cô cô."

Trần Bảo Âm thương tiếc nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cô

cô biết, Lan Lan quá vui mừng, cái này gọi là vui đến phát khóc."

"Vâng, đúng là như vậy." Lan Lan dùng sức gật đầu.

Nương rốt cuộc mang thai đệ đệ, trong lòng nàng không biết

đang vui thế nào đâu.

"Trong thư còn nói gì nữa? Nương có khỏe không?"Trong ánh

mắt dịu dàng trong vắt, ẩn hiện sự lo lắng: "Lúc nhị thẩm mang

thai, nôn nghén rất nhiều, ăn không ngon, uống nước cũng không

được. Không biết nương thế nào?"

Nàng muốn trở về chăm sóc Tiền Bích Hà.

"Trong thư không có viết." Trần Bảo Âm nhanh chóng đọc

xong nội dung bức thư, nói: "Ngày khác chúng ta trở về thăm

một chút."

Lan Lan lập tức gật đầu: "vâng."

"Bây giờ con không cần quá lo lắng." Trần Bảo Âm an ủi: "Cha

con, nãi nãi, nhị thẩm, đều sẽ chiếu cố cho tẩu tẩu thật tốt. Bản

thân tẩu tẩu cũng sẽ tự chăm sóc bản thân."

Tiền Bích Hà ngóng trông đứa nhỏ này, trông mong cũng gọi

là khó khăn. Rốt cục ngóng được rồi, nàng nhất định sẽ chiếu cố

tốt bản thân và hài tử, sẽ không cho phép một chút sơ suất nào.

Lan Lan gật gật đầu: "Vâng."

Tiểu cô nương chín chắn, hiểu chuyện vô cùng, nghe thấy tin

mẫu thân mang thai đệ đệ muội muội, một chút đố kị, ghen tị, lo

lắng địa vị của mình thay đổi cũng không biểu hiện ra ngoài.

Trần Bảo Âm muốn an ủi nàng, cũng không biết mở miệng như

thế nào. Luôn cảm thấy mở miệng, lại là xem thường nàng.

Cùng Cố Thư Dung, hai người buông chuyện trong tay xuống,

mang tiểu cô nương đi nghe kịch, đi quán trà nghe kể chuyện, đi

tửu lâu ăn uống, đi dạo cửa hàng may mặc, dạo một vòng cửa

hàng trang sức, mua thêm chút quần áo trang sức cho tiểu cô

nương.

Lan Lan xưa nay là người có tâm, rất nhanh đã hiểu cô cô

cùng Dung di là vì dỗ nàng vui vẻ, vốn có một chút mất mát cũng

đều thoải mái.

"Cảm ơn cô cô, cảm ơn dì Dung." Cầm xiêm y và trang sức

trong tay, nàng không thể cự tuyệt được, khuôn mặt nhỏ bé đỏ

bừng: "Con không buồn đâu, thật đấy."

Nương mang thai đệ đệ, là chuyện tốt. Từ nay về sau, nương

không còn đau lòng nữa. Nàng không muốn nhìn thấy nương đau

lòng, nàng muốn nhìn thấy nương ngày ngày vui vẻ.

Về phần chính nàng, sinh ra không phải nam hài để nương

dựa vào, được hưởng thụ tình yêu của nương, là do số mệnh của

nàng.

Nhưng nàng đã đủ thỏa mãn rồi, có thể đi theo cô cô học

hành, đi theo dì Dung học thêu thùa. Bao nhiêu nữ hài tử khác

không có phúc như nàng, bị bán đi làm nha hoàn, làm cung nữ?

Nàng không oán trách gì cả.

"Hài tử ngoan." Cố Thư Dung sờ đầu nàng, ôn nhu nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 454: Có Tin Vui (2)



Lan Lan cũng không thay đổi gì sau khi có thêm đệ đệ muội

muội. Thậm chí, nàng còn hoạt bát hơn trước.

Giọng nói rõ ràng, trong đôi mắt đầy ánh hào quang, mỗi ngày

đều vui vẻ. Chỉ có điều, thời gian ở chung với Hoàng Đậu lâu hơn,

cũng thích ôm Hoàng Đậu hơn.

Rất hiếm khi Cố Đình Viễn được nghỉ ngơi, Trần Bảo Âm quyết

định không đợi hắn, mang Lan Lan về thôn Trần gia.

"Ta đi cùng các ngươi." Cố Thư Dung nói,"Hắn không đi được,

ta thay hắn cố gắng hết mình."

Trần Bảo Âm gật đầu: "Được."

Họ thuê một chiếc xe ngựa, bắt đầu lên đường trở về nhà.

"Sao lại trở về?" Đỗ Kim Hoa nhìn khuê nữ nhảy xuống xe

ngựa, tất nhiên là cao hứng, nhưng không nhịn được lải nhải mấy

câu: "Cẩn thận một chút! Đừng nhảy!"

Đứa nhỏ này, thật ngu ngốc. Lúc mang thai còn nhảy tới nhảy

lui, không sợ nguy hiểm sao? Bà quyết định chờ một lát nữa rồi

dạy dỗ khuê nữ.

"Nghe nói đại tẩu có tin mừng rồi, con trở về thăm đại tẩu một

chút." Trần Bảo Âm kéo cánh tay nàng lại: "Lan Lan cũng lo lắng."

Đỗ Kim Hoa bĩu môi: "Tiểu nha đầu, lo lắng cái gì? Mẹ nàng đã

bao nhiêu tuổi rồi, còn cần nàng phải lo lắng?"

Lại nói Trần Bảo Âm: "Con về thì cứ về, sao lại kéo một xe đồ

đạc về nữa?"

Trần Bảo Âm nói: "Mua chút đồ bổ khí huyết, bồi bổ thân thể

cho đại tẩu."

"Đồ phá của!" Đỗ Kim Hoa nhất thời mắng: "Đại tẩu con có ăn

có uống, còn cần con mua những thứ đốt tiền này à?"

Có mì gạo, gạo trắng để ăn, còn muốn gì nữa?

"Nói con không hiểu chuyện, con còn không tin." Bà chỉ vào

trán khuê nữ: "Ăn mấy thứu đồ bổ này, đứa nhỏ trong bụng lại

quá lớn, chịu khổ chịu tội là ai?"

Nàng thì biết cái gì! Những đứa nhỏ phát triển quá tốt, vừa ra

đời đã nặng tám cân, sinh con cũng như quăng nửa cái mạng!

Trần Bảo Âm bị mắng đến mức ngượng ngùng.

"Xin lỗi, đại tẩu." Nàng nhìn về phía Tiền Bích Hà, vẻ mặt xấu

hổ: "Muội không hiểu chuyện, tẩu tẩu đừng so đo với muội."

Tiền Bích Hà vội vàng nói: "Bảo Nha Nhi nói gì vậy? Đại tẩu tạ

ơn muội còn không kịp." Nhìn từng hộp quà dỡ xuống, trong mắt

nàng lóe lên ánh sáng.

"Nương, ta làm tã lót cho đệ đệ." Lan Lan chạy đến bên cạnh

nàng, thật cẩn thận, nâng lên một cái túi nhỏ: "Chờ đệ đệ sinh ra,

cho đệ đệ dùng."

Đứa bé trong bụng Tiền Bích Hà, ngày sinh ước chừng vào

tháng chạp mùa đông giá rét, rất cần chăn nhỏ ấm áp dày dặn.

Lan Lan đã sớm chuẩn bị tốt, đây là tâm ý của nàng đối với đệ

đệ.

Tiền Bích Hà nhận lấy, khuôn mặt đầy đặn có vẻ dịu dàng khác

thường: "Con ngoan."

Lan Lan nở nụ cười thỏa mãn.

Khó có khi trở về một chuyến, Trần Bảo Âm không vội về nhà.

Bây giờ quả du đã kết thành chùm, từng chùm treo lủng lẳng

trên cành, xanh tươi mơn mởn.

Trần Bảo Âm xắn tay áo, xắn cả váy, trèo lên cây hái quả du.

Hái một quả, ăn một miếng. Ăn được một hồi, cảm thấy hài lòng,

mới hái vào giỏ.

Nàng hái đầy một cái sọt lớn, chia ra một nửa, nhờ người đưa

đến kinh thành, lo lắng gia môn Giang Diệu Vân cửa quá cao,

nàng nhờ người đưa đến cửa hằng sách, chỉ đích danh cho Giang

Diệu Vân

Hoa hòe đã đến lúc ăn được, bị gió thổi, từng đợt hương thơm

đánh tới, khiến người ta phải ch** n**c miếng."Tiên sinh1 Tiên

sinh!"Mấy đứa nhỏ chạy tới, gọi Trần Bảo Âm: " Lần này tiên sinh

trở về, định ở lại bao lâu?"

"Tiên sinh, lại giảng bài cho chúng ta đi?"

"Chúng ta muốn nghe tiên sinh giảng bài."

Phu tử trong thôn, đã đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, trích

dẫn kinh điển. Nhưng mà, bọn nhỏ vẫn muốn Trần Bảo Âm giảng

bài như cũ, nàng sẽ nói cho bọn chúng biết vị đại nhân này như

thế nào, hoàng đế tiền triều ra sao, trong lịch sử vị tể tướng này

lại là người như thế nào, giống như nghe kể chuyện xưa vậy.

Trần Bảo Âm cười nói: "Chút mực trong bụng ta, đã sớm đổ

cho các ngươi, không còn chút gì nữa."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 455: Có Tin Vui (3)



"Không tin!" Bọn nhỏ vây quanh nàng, từng khuôn mặt hưng

phấn ngẩng lên: "Tiên sinh và Cố tiên sinh đến kinh thành lâu

như vậy, nhất định có chuyện mới."

"Ta bện cho tiên sinh một con thỏ nhỏ, tiên sinh kể chuyện cho

chúng ta nha?"

Trần Bảo Âm bị quấn quýt không chịu nổi, lại lấy làm kiêu

ngạo khi bọn nhỏ thích nàng, giả vờ suy nghĩ, sau đó nói: "Được

rồi, chỉ kể cho các ngươi một chuyện này thôi."

Năm ngoái cả nhà Vĩnh Ninh bá phủ bị lưu đày, có thể kể cho

bọn chúng nghe một chút.

Bên này, Trần Bảo Âm trôi qua như cá gặp nước, tự tại vô

cùng. Bên kia, Cố Thư Dung đang bị người quấy rầy.

"Tỷ tỷ trạng nguyên" bà mai xưng hô như thế: "Ta nói con trai

gia đình này nha, phải gọi là "trời cao tác hợp" với cô nương, Cô

nương nghe lời ta, không còn ai tốt hơn nữa đâu."

Người nọ chưa từng cưới vợ, tuổi tác tương đương với nàng,

gia cảnh giàu có, cũng là người cần cù chịu khó. Không tật không

mù, là nhân tài số một, nghe thấy có tốt hay không?

Cố Thư Dung không tin theo bản năng. Người tốt như vậy, sao

còn độc thân?

"Chỉ có một điểm không tốt, lão bà tử ta là người trung thực,

sẽ không gạt cô nương. Hắn ta có một đứa con riêng." Bà mối lại

nói,"Nhưng đứa con riêng này cũng không được Triệu lão gia yêu

thích, ngày sau cô nương sinh cho hắn một đứa nhỏ, đứa con

riêng kia chỉ là chân chạy việc vặt, không chiếm được chút lợi ích

nào."

Nghe được câu này, sắc mặt Cố Thư Dung lập tức trùng

xuống: "Họ Triệu?"

"Không sai, nhà họ Triệu này, còn có quan hệ sâu xa với thân

gia của cô nương, lão thái thái Triệu gia kia rất thích đệ muội của

cô nương, còn muốn nhận làm nữ nhi." Bà mối vui vẻ ra mặt: "Đệ

muội cô nương cũng coi trọng người ta..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Thư Dung cắt ngang: "Đi ra ngoài!"

Bà mối sửng sốt, nói: "Cố cô nương..."

"Đừng để ta nói lần thứ hai!" Cố Thư Dung chỉ vào cửa, vẻ

mặt khó có thể nhẫn nại: "Đi ra ngoài!"

"Ai." Bà mối đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa, miệng còn nói:

"Cố cô nương, lão bà tử không phải nói trái lương tâm đâu, Triệu

lão gia kia khi còn trẻ là thứ hỗn trướng, nhưng bây giờ không

phải hắn đã thay đổi rồi sao? Đều nói lãng tử quay đầu quý hơn

vàng, cô nương tuổi cũng lớn rồi..."

"Cút ra ngoài!" Cố Thư Dung không thể nhịn được nữa, đứng

dậy, cầm lấy cây chổi dựng thẳng bên tường: "Ra ngoài!"

Bà mối biết khuyên không được, vội vàng chạy ra ngoài.

Cố Thư Dung cầm chổi đứng ở cửa, tức giận đến mức thở hổn

hển. Nàng lường trước là có người không biết xấu hổ, nhưng

không ngờ được có người không biết liêm sỉ như vậy.

Triệu Văn Khúc, hắn thì tính là cái gì?! Mười dặm quanh đây,

xa gần có ai không biết đại danh của hắn? Lại giới thiệu cái loại

người cho nàng, có thể thấy được địa vị của nàng ở trong lòng

người khác như thế nào. Nàng vừa tức giận, vừa buồn bã, nắm

chặt chổi, rơi lệ đứng lên.

Đợi đến khi Trần Bảo Âm về nhà mới biết chuyện này, nhất

thời mắng chửi bà mối một trận!

Nàng và Cố Đình Viễn đều biết, Triệu Văn Khúc không phải là

tên hỗn trướng thật sự, nhưng người bên ngoài nào biết? Ở trong

mắt người ngoài, hắn vẫn là một tên ác bá khốn kiếp!

"Khinh người quá đáng!" Nàng mắng một trận, không chỉ

không hả giận, ngược lại càng tức giận: "Ta đến cửa nhà bà ta

mắng!"

Làm mai loại người này với Cố Thư Dung, quả thực là chà đạp

người khác!

Cố Thư Dung giữ chặt nàng, nói: "Đừng đi." Truyền ra ngoài,

người mất mặt vẫn là nàng.

Hai mắt nàng rưng rưng, thật sự rất thương tâm, Trần Bảo Âm

thấy vậy đau lòng không thôi, cầm tay nàng nói: "Chúng ta về

kinh."

Thu dọn đồ đạc ngay lập tức và trở về.

"Việc này đừng nói với A Viễn." Cố Thư Dung dặn dò. Không

phải là chuyện to tát gì, nói ra chỉ khiến người ta tức giận, cần gì

phải làm như vậy?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 456: Có Tin Vui (4)



Nàng dặn dò vài lần, Trần Bảo Âm không tiện nói với Cố Đình

Viễn bây giờ. Tuy nhiên, vào ban đêm khi phu thê tâm sự, nàng

mới nói với Cố Đình Viễn: "Không phải chàng nói muốn chuẩn bị

một cọc hôn nhân cho tỷ tỷ hay sao?"

"Nhìn kỹ lại một chút." Cố Đình Viễn nắm tay nàng, đáp.

Nhắc tới chuyện này, Cố Đình Viễn cũng hơi sốt ruột. Hắn

muốn chuẩn bị tỷ tỷ một cọc hôn nhân tốt, nhưng hỏi tới hỏi lui,

luôn có điểm không thích hợp.

Hắn thề rằng kiếp này sẽ không để tỷ tỷ chịu ủy khuất. Thế

nhưng, giằng co không gả, cũng là một loại ủy khuất. Trong lòng

hắn tự trách, cũng rất khổ sở.

Hai người thở dài trong bóng tối.

Có chuyện không như ý nguyện, cũng có chuyện vui. Cố Đình

Viễn nói với Trần Bảo Âm, khi các nàng trở về quê hương, hắn ở

kinh thành lập công.

"Cái gì?!" Nghe thấy hoàng thượng muốn ban thưởng trạch

viện, phản ứng đầu tiên của Trần Bảo Âm không phải là kinh ngạc

vui mừng, nàng trở mình đứng lên, quỳ gối bên cạnh hắn, vội

vàng nói: "Chàng có bị thương hay không?!"

"Không có." Cố Đình Viễn ôm nàng, giam nàng vào trong lòng,

cằm quét nhẹ qua tóc trên đỉnh đầu nàng: "Ta chạy nhanh, kẻ

xấu không đuổi kịp."

Nhưng Trần Bảo Âm vẫn kinh hãi không thôi, bám chặt vào

trong ngực hắn, túm lấy quần áo hắn, cúi đầu nói: "Lần sau,

đừng mạo hiểm."

Phú quý đầy nhà, cũng không bằng hắn sống tốt.

Lời nói bất kính như thế, vốn không nên nói ra, trong lòng nghĩ

vậy thì cũng thôi. Nhưng trong lòng Cố Đình Viễn vẫn cảm thấy

ấm áp, nói: "Không mạo hiểm, lấy đâu ra vinh hoa phú quý?"

Hắn làm quan, ngay từ đầu đã không phải là trung quân yêu

nước, mà là để mình và tỷ tỷ sống tốt hơn. Bây giờ, có Bảo Âm,

hắn muốn vợ con mình được ấm no, cả nhà hòa thuận, an vui.

"Hừ, cuối cùng dã tâm của chàng vẫn lớn hơn." Trần Bảo Âm

bĩu môi, đấm một cái vào lồng ngực hắn. Trước kia nhìn thấy rất

nhã nhặn, hóa ra cũng là hạng người thích tranh quyền đoạt lợi.

Cố Đình Viễn cười nói: "Cho tới bây giờ, ta cũng không nói

mình là hạng người không màng danh lợi. Nương tử, hôm nay

nàng mới nhìn ra bản chất của ta, ngược lại ta muốn hỏi tội

nàng."

Màn giường buông xuống, hai bóng người chập chờn.

Trạch viện hoàng thượng ban cho lớn hơn rất nhiều so với nơi

ở của hai người, thậm chí còn có núi giả, ao nước, rừng trúc. Trần

Bảo Âm vừa xem qua, đã thích thú vô cùng.

"Lại chuyển nhà?" Cố Thư Dung dở khóc dở cười.

Trong nhà tuy rằng không thể nói là đại phú đại quý, nhưng

chuyển nhà một lần, cũng phải thu dọn hồi lâu.

"Chuyển đi, tỷ tỷ!" Trần Bảo Âm hưng phấn nói,"Bên kia đẹp

vô cùng! Cũng không cần chúng ta quét dọn, hoàng thượng còn

thưởng một phòng người hầu, sau này giặt giũ nấu cơm quét dọn

đều có người làm!"

Cố Thư Dung kinh ngạc, khóe miệng tươi cười hơi miễn cưỡng.

Tất cả những việc này đều có người làm, vậy nàng làm gì?

"Được." Nàng nói xong, nhanh chóng quay đầu: "Ta đi thu dọn

đồ đạc."

Trần Bảo Âm phát hiện sự dị thường của nàng, nhưng chỉ nghĩ

là do thường xuyên chuyển nhà, lại phải làm quen với hàng xóm

mới, Cố Thư Dung không thích lắm. Trong lòng âm thầm quyết

định, lần này đi thăm hàng xóm mới, tùy theo ý nàng!

Tuy nhiên, kế hoạch không nhanh bằng biến cố.

Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, Trần Bảo Âm được chẩn

đoán có thai.

Lúc ăn cơm trưa, Trần Bảo Âm bỗng nhiên thấy không ngon

miệng, nhìn thấy đồ ăn đầy bàn, một miếng cũng không muốn

ăn.

Cố Thư Dung cho rằng nàng mệt mỏi, hơn nữa trời đang nóng

lên, có thể là bị say nắng. Cố Thứ Dung nấu một nồi canh đậu

xanh, cho nàng uống một bát.

Mới uống xuống, Cố Bảo Âm thoải mái hơn một chút. Nhưng

không lâu sau đó, nàng vẫn thấy khó chịu, muốn nôn mửa. Cố

Thư Dung sợ hãi, vội vàng mời đại phu về nhà.

"Tốt, tốt!" Tiễn đại phu đi, Cố Thư Dung vui mừng đến nỗi tay

chân luống cuống, đi tới đi lui ở trong phòng: "Nhà chúng ta sắp

có thêm con trai rồi! Thêm một đinh!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 457: Đặt Tên (1)



Cha mẹ ở trên trời có linh, nhất định phù hộ Bảo Âm, phù hộ

đứa nhỏ này!

"Còn chưa đầy hai tháng, không thể phô trương." Cố Thư

Dung nhắc lại những lưu ý nghe được từ nơi khác.

"Phải cẩn thận một chút, phòng ở phải quét dọn sạch sẽ, trên

mặt đất không thể có nước." Tầm mắt của nàng quét qua quét lại

khắp phòng, miệng lẩm bẩm.

"Đồ ăn phải bổ dưỡng, Bảo Âm bây giờ là hai người, đợi lát

nữa mua một con gà mái về để nấu canh." Nàng nhớ tới cái gì, lại

nhíu mày: "Bảo Âm nôn nghén, sợ là uống không được. Hay là

thêm một cái gì đó để khử mùi tanh?"

Ban đầu bởi vì chuyển nhà mà sinh ra hoảng loạn bất an,

thoáng cái đã biến mất - những người hầu kia có năng lực hơn

nữa, nàng cũng không thể yên tâm để bọn họ chăm sóc cho Bảo

Âm và hài tử. Chuyện này, phải để đích thân nàng chăm sóc!

Cố Thư Dung lập tức bận rộn.

Đầu tiên là dọn dẹp nhà cửa, những vật cản dễ dàng bị đập,

ngã, đụng phải đều thu lại. Còn có cả kéo, kim khâu, tất cả đều bị

mang đi.

"Sau này bảo Lan Lan xem cho muội nghe những lá thư kia."

Nàng nói: "Tốt mới cho muội đọc, xấu thì không cho."

Nàng đang mang thai, không thể tức giận, những lá thư độc

giả gửi tới, thường có một số ít làm cho nàng không thoải mái,

sao có thể để nàng tức giận?

Trần Bảo Âm còn chưa hoàn hồn sau tin tức mang thai, cả

người còn mơ hồ, chỉ thấy Cố Thư Dung đi thu dọn cái này, lẩm

bẩm cái kia, không khỏi buồn cười: "Tỷ tỷ, không sao."

"Muội đứng dậy làm gì? Mau ngồi xuống." Cố Thư Dung

nghiêm túc nói: "Ba tháng đầu là lúc đầu là thời kỳ thai nhi chưa

ổn định, muội nằm xuống cho ta."

Trần Bảo Âm bĩu môi, nhất quyết phản bác: "Cho dù muội nằm

rồi, nhưng nhỡ đâu giường sập thì sao? Chuyện gì cũng có thể

xảy ra."

"Câm miệng!" Cố Thư Dung trách mắng: "Không được nói

bậy."

Trần Bảo Âm không nói nữa nữa. Sờ vào cái bụng nhỏ có chút

thịt, cảm thấy thật kỳ diệu. Nàng thực sự mang thai sao?

Đỗ Kim Hoa nói với nàng nhiều lần, bảo nàng nhanh chóng

mang thai sinh con. Trần Bảo Âm không gấp, một là gấp cũng

không gấp được, nhìn đại tẩu thì biết, không phải muốn mang

thai là có thể mang. Thứ hai, bản thân nàng cũng chưa chuẩn bị

tâm lí để làm mẫu thân.

Nhưng con cái cứ đến như vậy. Khi kinh nguyệt không tới, Trần

Bảo Âm đã nghi ngờ, chỉ là không dám nghĩ, hóa ra nàng mang

thai thật.

"Không biết tính nết con thế nào? Giống nương hay giống cha

con? Nàng cúi đầu nhìn bụng, thì thầm.

"Con trông giống ai? Giống nương hay giống cha con?" Nàng

hỏi lại.

"Con là nam hài hay nữ hài đây?"

Đợi đến khi Cố Đình Viễn về đến nhà, Trần Bảo Âm đứng ở

trong sân, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng, ánh mắt vừa lóe

sáng vừa vui sướng nhìn hắn.

"A." Bước chân Cố Đình Viễn lúc này dừng lại.

Nhìn nàng, đôi môi giật giật, muốn hỏi lại không dám mở

miệng.

"Là như ta nghĩ sao?" Hắn chậm rãi đến gần nàng, ánh mắt

dừng lại trên bàn tay nàng đang phủ lên bụng, trong mắt tràn

đầy kinh hỉ.

Trần Bảo Âm cắn môi, sau đó mỉm cười, hai mắt cong cong,

gật đầu: "Vâng!"

"Ai da!" Cố Đình Viễn kinh hỉ, không biết nên nói cái gì cho

phải, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay, khóe miệng nhếch lên:

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi."

Hắn và nàng có con!

Đời trước, bọn họ có một đứa con. Đời này, đứa trẻ ấy lại đến

một lần nữa!

Một đứa trẻ dung hợp cốt huyết của hai người bọn họ, đi tới

trần đời này. Chỉ nghĩ một chút thôi, đã làm cho người ta cảm

động trong lòng. Cố Đình Viễn không khỏi nghĩ, vẫn là An nhi

sao?

Đời trước, hắn và Bảo Âm có một đứa con trai, tên là An Nhi.

Nhưng đời này, thời gian mang thai không đúng, không biết có

phải thằng bé hay không?

Hắn vừa mong đợi lại vừa lo sợ.

"Đây chính là chuyện vui lớn!" Cố Thư Dung thấy hai người nói

xong rồi mới đi tới từ bên cạnh, trên mặt không nhịn được vui

mừng, dặn dò: "A Viễn, từ nay về sau, đệ không thể tùy hứng

nữa, không được chọc tức Bảo Âm. Nàng đang mang thai, tuyệt

đối không thể để nàng tức giận."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 458: Đặt Tên (2)



Cố Đình Viễn ở trong lòng nàng, vẫn là đứa bé ngang bướng

không nghe lời trước kia, sẽ chọc thê tử tức giận.

"Vâng." Cố Đình Viễn trịnh trọng đáp.

Nàng là thê tử của hắn, là mẹ của con hắn, cẩn thận cỡ nào

cũng không quá đáng.

Trong nhà có chuyện vui, ai cũng vui vẻ. Ngay cả Lan Lan cũng

tươi cười không ít.

Tiểu cô nương đã sớm trưởng thành, biết một người phụ nữ

mong chờ con cái rất khó khăn. Thường ôm Hoàng Đậu vào ban

đêm, cầu phúc cho Tiền Bích Hà, đồng thời cũng cầu phúc cho cô

cô: "Hy vọng trong bụng cô cô là một nam hài."

Có một lần, Lan Lan nói với bụng Trần Bảo Âm: "Đệ đệ ngoan,

không nên giày vò cô cô, cô cô phải ăn cơm thì đệ mới có thể

lớn."

Trần Bảo Âm nôn nghén ngày càng nghiêm trọng, cả ngày

không ăn được chút gì, ngẫu nhiên khẩu vị tốt hơn một chút, có

thể ăn thêm nửa chén cơm, nhưng không bao lâu nữa lại nôn ra,

rất là khổ cực.

Nàng vừa mới nôn xong, lúc này dạ dày trống rỗng, ngược lại

thoải mái hơn một chút. Nghe vậy, nàng cười cười, ánh mắt nhu

hòa: "Có thể là một tiểu muội mà? Lan Lan không muốn có muội

muội sao?"

Lan Lan khẽ giật mình.

Trong nhà từ trên xuống dưới có hai đệ đệ, nương nàng ước

nguyện trong bụng mình là một đệ đệ, trong nhà chỉ có một mình

nàng là nữ hài. Trong bụng cô cô...

"Con đều thích." Nàng nghiêm túc. Bởi vì đó là con của cô cô,

nếu là một đệ đệ, nàng chắc chắn sẽ thích. Nhưng nếu là muội

muội, Lan Lan nghĩ ngợi trong lòng, nàng sẽ càng thích hơn.

Trần Bảo Âm hỏi: "Lan Lan có hy vọng đệ đệ muội muội thích

con không?"

Lan Lan vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này. Đệ đệ muội muội sẽ

không thích nàng sao? Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được co

quắp đứng lên.

Bàn tay nhỏ bé xoắn lại, khuôn mặt nhìn qua có hơi bất an,

Trần Bảo Âm vỗ vai nàng, cười nói: "Gọi Bảo Đản Nhi đi. Cô cô là

Bảo Nha Nhi, hài nhi cô cô sinh ra chính là Bảo Đản Nhi. Như vậy

thì sẽ không gọi nhầm, bất luận là đệ đệ hay muội muội."

Lan Lan hiểu rồi. Nếu là muội muội, nàng luôn gọi đệ đệ, muội

muội sẽ cho rằng nàng không thích muội muội, cũng không thích

nàng.

"Ừm." Nàng gật đầu, muốn gọi là "Bảo Đản Nhi", rồi lại hơi

khó mở miệng: "Cô phụ cũng biết cái tên này sao?"

Cô cô và cô phụ đều là những người đọc sách, sao lại đặt tên

như thế...

"Chàng không thích." Trần Bảo Âm cười cười "Nhưng chàng

không dám nói."

Chung giường lâu như vậy, Cố Đình Viễn thích cái gì, không

thích cái gì, nàng rất dễ dàng có thể nhìn ra. Nhưng chuyện đặt

tên này, do nàng định đoạt.

Nét mặt Lan Lan hơi vặn vẹo một chút. Nàng cũng không

thích, nhưng nàng không dám nói.

"Bảo Đản Nhi." Nàng nhìn bụng nàng, nhỏ giọng kêu lên.

Trong lòng nói, hy vọng Bảo Đản Nhi thích cái tên này.

Đợi qua ba tháng đầu, sau khi thai nhi vững vàng, Trần Bảo

Âm lập tức viết một bức thư, báo về nhà.

Cuối cùng nàng cũng mang thai, nên viết thư kể cho Đỗ Kim

Hoa biết. Đỗ Kim Hoa nhớ thương lâu như vậy, nếu biết nàng

mang thai, không biết sẽ vui mừng đến thế nào đâu.

Đỗ Kim Hoa rất vui, vài ngày sau đã tới cửa.

"Nương?!" Trần Bảo Âm mở cửa nhà, nhìn Đỗ Kim Hoa ngoài

cửa, cùng với xe la và Trần Nhị Lang phía sau bà, kinh ngạc nói:

"Nhị ca, sao hai người lại tới đây?"

Đỗ Kim Hoa lập tức dựng thẳng mày: "Sao? Con không muốn

gặp nương sao?"

"Sao có thể?" Trần Bảo Âm cười nói, nắm lấy tay bà "Mau vào

đi, vào đi."

Trần Nhị Lang dắt xe la đi theo phía sau, cười nói: "Nghe nói

muội mang thai, một khắc nương cũng ngồi không yên, lập tức

đòi đến kinh thành xem một chút."

"Con khỏe lắm." Trần Bảo Âm cảm động, càng thêm ôm chặt

cánh tay Đỗ Kim Hoa.

Đỗ Kim Hoa giơ tay lên muốn đánh nàng, nghĩ đến cái gì, lại

không nỡ xuống tay: "Còn nôn nghén hay không? Sao con không

nói sớm? Không biết mấy tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất

hay sao? Đợi con dưỡng thai an ổn mới nói cho nương biết, lá

gan không nhỏ đâu."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 459: Đặt Tên (3)



Phụ nữ mang thai, mấy tháng đầu rất quan trọng, thân thể

nàng mềm ớt, hắt hơi một cái cũng có thể đem làm rơi đứa trẻ.

Mặc dù biết thân thể Bảo Nha Nhi khỏe mạnh, nhưng Đỗ Kim Hoa

vẫn lo lắng.

"Không phải đều nói mấy tháng đầu không thể ra ngoài hay

sao?" Trần Bảo Âm nói.

Đỗ Kim Hoa nhìn nàng như kẻ ngốc: "Không thể nói ra bên

ngoài. Nương là người ngoài hả? Ta là mẫu thân của con!"

Trên đầu khuê nữ lại không có mẹ chồng, ai chiếu cố nàng ăn

uống đây? Đại cô tỷ của nàng sao? Chính mình còn là một cô

nương gia chưa lập gia đình, hiểu cái gì?

"Con làm mẹ rồi, vẫn rất là hồ đồ!" Đỗ Kim Hoa nhìn về phía

bụng Bảo Âm, quở trách nói.

Trần Bảo Âm vội vàng che bụng, nói: "Bảo Đản Nhi không cần

nghe bà ngoại nói bậy đâu."

"... Con gọi nó là gì?" Đỗ Kim Hoa một lời khó nói nhìn nàng

hỏi.

Trần Bảo Âm kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bảo Đản Nhi! Bảo Nha Nhi

đẻ trứng, gọi là Bảo Đản Nhi!"

Đỗ Kim Hoa nhất thời giơ tay lên: "Con, con có đặt cái tên khó

nghe vậy sao!"

Ngay cả Trần Nhị Lang cũng ở phía sau cười ha ha, nói:

"Không hổ là người đọc sách! Quá trời dễ nghe!"

Lời này thuần túy là cười nhạo, Trần Bảo Âm quay đầu hừ với

hắn một tiếng, nói: "Dễ nghe, sao lại không dễ nghe? Hoàng hậu

nương nương cũng thích."

Ngày đầu tiên nàng khám bệnh, biết mang thai, Hoàng

Thượng và nương nương đều biết, cả hai rất vui mừng. Bởi vì tòa

nhà này là do bọn họ ban thưởng, có thể không vui sao?

Hỏi Cố Đình Viễn là đặt tên cho đứa nhỏ chưa, Cố Đình Viễn

nói đại danh còn chưa có, tiểu danh đã có. Vừa nói là Bảo Đản

Nhi, Hoàng hậu nhất thời cười nghiêng ngả.

"Hừ." Nghe nàng nói như vậy, Đỗ Kim Hoa không lên tiếng

nữa. Bà lại nói không dễ nghe, chẳng phải là đang bất kính

Hoàng hậu nương nương hay sao?

Vào nhà.

"Không biết người đến, cái gì cũng không chuẩn bị." Cố Thư

Dung áy náy nói.

Đỗ Kim Hoa nhìn nàng, lại nhìn trong nhà, trên mặt không lộ

ra dáng vẻ hớn hở, chỉ thản nhiên nói: "Là chúng ta đến đột ngột,

con đừng thấy lạ là được rồi."

Cố Thư Dung vội vàng nói: "Sao có thể chứ?"

Trong nhà có khách tới, Cố Thư Dung lập tức mang giỏ đi ra

ngoài mua đồ ăn.

Đỗ Kim Hoa bảo khuê nữ đi nghỉ ngơi, bà tự mình xắn tay áo

lên, rửa sạch một sọt rau quả mình mang đến, bảo nàng ăn dưa

chuột, mình thì đi giết gà, bà mang theo hai con gà tới đây.

Trần Bảo Âm vẫn nôn nghén, không muốn uống canh gà, từng

miếng từng miếng gặm dưa chuột, cười với bà: "Không phải

nương nói là không thể ăn đồ quá bổ hay sao, miễn cho hài nhi

quá lớn."

"Ngươi còn nói nữa." Đỗ Kim Hoa cứng mặt: "Con mua cho đại

tẩu những thứ đó làm cái gì, nàng cả ngày vụng trộm ăn, bụng

giống như thổi khí phồng lên, đến lúc sinh con thì không biết lớn

bao nhiêu đâu."

Trần Bảo Âm hoảng sợ, không nhịn được đứng lên: "A?"

Lan Lan cũng lo lắng không thôi: "Bà nội, mẹ con không khỏe

sao?"

Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, nói: "Sao lại không khỏe sao?

Được rồi. Nàng rất cao hứng, cả ngày sắc mặt hồng hào, nhìn

bụng giống như nhìn vàng bạc."

Lan Lan vẫn còn lo lắng.

"Mẹ con không có việc gì." Đỗ Kim Hoa tức giận nói: "Nàng có

thể có chuyện gì? Đến lúc này, bụng mới to ra một chút."

"Ừm." Lan Lan rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nhớ tới thím hai,

hình như là bỗng nhiên có một ngày, bụng thím hai liền phồng

lên.

Trần Bảo Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại, nói: "Thiếu

chút nữa con đã trở thành tội nhân."

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Đỗ Kim Hoa không muốn khuê nữ gánh

vác trách nhiệm: "Bản thân nàng muốn ăn, ai cũng không ngăn

được, vả lại không trách được người khác."

Nàng nói chuyện quen không dễ nghe, Lan Lan đã sớm thành

thói quen, không lên tiếng, ngồi xổm ở một bên giúp bà nội rửa

rau.

Trần Nhị Lang đi dạo một vòng trở về, tán thưởng nói: "Bảo

Nha Nhi, nhà muội to thật đấy!"
 
Back
Top Bottom